Siêu Nhiên Tu luyện, tu luyện, não yêu đương tránh xa!!!

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
387697888-256-k195549.jpg

Tu Luyện, Tu Luyện, Não Yêu Đương Tránh Xa!!!
Tác giả: trynal
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Ta xuyên không rồi.

Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết thịt văn tu tiên.

Năm ta 13, ta bám chặt chân vị tu tiên giả, được hắn đưa đến Tu Tiên Giới.

Cứ tưởng thoát được kiếp nạn từ nay không còn phải lo về mạng sống nữa.

Nhưng may thế đã không phải ta.

Haha, mẹ kiếp...

Ra khỏi ổ sói thì lọt vào hang cọp.

Chẳng qua chỉ là đổi sang một kiếp nạn mới mà thôi.

Ôi cái số chó chê mèo cắn của ta...​
 
Tu Luyện, Tu Luyện, Não Yêu Đương Tránh Xa!!!
Chương 1


1.

Ta xuyên không rồi.Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết thịt văn tu tiên, trở thành một nhân vật không tên không tuổi không được nhắc đến trong tiểu thuyết.

Ta tên Tư Khả Vi, là đích trưởng nữ của Trấn Quốc Công Tư Nghĩa.

Tư gia nhiều đời làm tướng quân, quyền lực trong tay nhiều vô số khiến Hoàng đế phải dè chừng.

Sợ nhà ta công cao trấn chủ mà lại không muốn mất đi cái thanh kiếm sắc bén là cha ta, nên Hoàng đế lấy danh nghĩa cảm kích sự trung thành của gia tộc ta truyền chỉ để ta trở thành Hoàng hậu tương lai.

Đồng thời khi thánh chỉ ban xuống ta cũng được đưa vào trong cung.Nghe thì hoa mỹ là thế nhưng thực chất cũng chỉ là muốn để ta làm con tin ép cha ta phải nghe theo Hoàng đế.Bởi vì ta là nữ nhi bảo bối được cả gia tộc nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.

Nắm ta trong tay không khác nào nắm giữ được cả gia tộc ta cả.Tiếc là Hoàng đế không biết, kì thực ta không phải nữ nhi bảo bối gì gì đó.2.

Nói đến hậu viên nhà ta, ai cha, rắc rối lắm.Cha ta lấy hai người vợ, ta là con gái do Trắc thê ông sinh ra.Vì muốn để ta có cuộc sống tốt hơn, mẫu thân ta - Trắc thê Lưu Thị, đã lén sai người đánh tráo ta với nữ nhi của Chủ mẫu, người cũng sinh con cùng ngày với bà.Ta được nuôi dưỡng trong nhung lụa ngọc ngà, còn nữ nhi thật của Chủ mẫu lại bị đối xử không khác gì con hầu kẻ ở trong nhà.Ta vốn không hề biết về chuyện này.

Nếu như không có sự việc ngày đó thì có lẽ cả đời này ta đều sẽ vĩnh viễn chẳng hay biết.

3.

Năm 5 tuổi, ta bất chợt nổi hứng chạy sang viện của Trắc thê tìm Oánh Oánh, nữ nhi của bà, chơi cùng.Oánh Oánh bằng tuổi ta, nàng từ khi mới sinh đã làm phật ý Trắc thê khiến nàng bị ghẻ lạnh.

Mẫu thân ta biết nhưng không để tâm, bà nói với ta thân phận nàng là nữ nhi không phải nam nhi, không thể tranh giành với ca ca ta vì thế nàng mới bị hắt hủi.Có điều, ta nghĩ không đúng.

Mẹ nào mà chẳng thương con, nói vậy thật vô lý.

Hơn nữa rõ ràng Trắc thê đối với ta vẫn luôn rất dịu dàng, còn hay cho ta kẹo nữa.

Sao bà đối xử với nữ nhi của chính mình lại cay nghiệt đến thế?

Vì nguyên nhân sâu xa hơn chăng?Lúc đó ta cảm thấy nàng thật đáng thương.

Oánh Oánh là cô nhóc đáng yêu, hiểu chuyện nhất ta từng thấy.

Ta thích chơi với nàng, nàng cũng thích chơi với ta.Khi chơi với ta nàng sẽ không bị đánh, không bị sai đi làm việc này việc nọ, còn được ăn kẹo ngon.

Ta biết nàng có tâm tư nhỏ, dù vậy ta chấp nhận.

Nàng không hại ta, ta để nàng bên cạnh.

Hôm đó đến chơi là ta lén trốn nhũ mẫu cùng nha hoàn.

Lúc vào viện của Trắc thê ta cố tình tránh đám gia nhân chạy vào trong, ta muốn cho Oánh Oánh một bất ngờ.

Nào ngờ kẻ bất ngờ lại thành chính ta.4.

Muốn đến phòng Oánh Oánh phải đi qua phòng của Trắc thê.

Khoảnh khắc ta đến gần phòng của bà ta liền nghe thấy tiếng đồ vật rơi vỡ.

Quá tò mò, ta đã áp tai vào cửa lén nghe người bên trong nói chuyện.

Bên trong Trắc thê đang tức giận quát tháo nhũ mẫu của Oánh Oánh.

Từ trong lời nói hỗn loạn của bà ta nghe được tin tức động trời.

Hóa ra ta chẳng phải con do mẫu thân sinh mà là con của Trắc thê.

Còn Oánh Oánh, nàng mới thật sự là nữ nhi của mẫu thân.

Trắc thê ghét mẫu thân vì bà cướp đi danh chính thê của bà ta, khiến bà ta chỉ có thể làm một trắc thê, con bà ta chỉ có thể là thứ.

Cho nên khi biết mẫu thân sắp sinh bà ta cũng cố tình sảy chân để sinh cùng ngày với mẫu thân.Bảo sao, bảo sao lúc mới sinh ta lại yếu ớt đến vậy.

Bảo sao, bảo sao.Ta hoảng loạn, bất ngờ và kinh hãi.

Bước chân ta thất thểu rời khỏi viện.

Trong lúc vô ý ta rơi xuống nước, nước lạnh tràn ngập khoang miệng, cảm giác cái chết cận kề kích thích não bộ, luồng kí ức xưa cũ đột nhiên tràn ngập tâm trí ta.

Ta nhớ ra kiếp trước của mình, rồi do thiếu dưỡng khí ngất lịm đi.5.

Khi tỉnh dậy ta đã được đưa về phòng, y phục trên người được thay mới.

Mép giường mẫu thân, à không, Chủ mẫu đang đỏ hoe đôi mắt nhìn ta.

Nhìn về phía sau, có Oánh Oánh, nhũ mẫu, nha hoàn và cả...

Trắc thê.Trắc thê so với Chủ mẫu kích động không kém, bà ta thậm chí thiếu chút nữa để lộ sơ hở.

Ta cười khổ trong lòng, nói vài ba câu để đám người rời đi.Người đã đi hết, ta nằm trên giường lòng ngổn ngang trăm mối.

Ta đã vô tình cướp đi cuộc sống vốn dĩ là của Oánh Oánh, cướp đi mẫu thân nàng, cướp đi tình thương vốn dành cho nàng.

Ta đau lòng cho nàng, song ta không dám nói ra sự thật này.

Ta tiếc nuối cái cảm giác sống trong tình thương này.Kiếp trước ta không cha không mẹ, kiếp này ta được sống sung sướng, được cả nhà yêu thương, ta không muốn buông tay.

Ta thừa nhận ta ích kỷ, ta nhỏ nhen, nói ta giả tạo cũng được.

Ta chấp nhận.

Nhưng bảo ta nói sự thật này cho Chủ mẫu biết thì ta không làm được, ít nhất là hiện tại ta không làm được.Nhắc đến vị mẫu thân kia của ta, ta tuyệt đối không nhận.

Nói bà yêu ta, không sai.

Chẳng qua, bà càng yêu bản thân bà hơn.

Nếu không bà đã chẳng mạo hiểm sinh ta sớm như vậy, có bao nhiêu rủi ro khi sinh non chẳng lẽ bà không hiểu sao?

Vì lòng đố kỵ mà lấy con gái mình ra đánh cược, vậy còn gì bà không dám nữa đây?

Không chỉ thế, nếu như Chủ mẫu biết âm mưu của bà thì sao?

Chẳng phải người chịu thiệt sẽ thành ta sao?Ta chẳng dám nghĩ thêm.

Thôi, ta ích kỷ, chẳng muốn nói thật.
 
Tu Luyện, Tu Luyện, Não Yêu Đương Tránh Xa!!!
Chương 2


6.

Sau lần ngã xuống nước đó, Chủ mẫu ra lệnh cho các hạ nhân trong phủ phải trông coi kĩ càng ta không được để ta bị thương.

Cũng sau lần ấy ta nhất quyết muốn Oánh Oánh chuyển đến viện ta ở chung.Chủ mẫu ban đầu còn khó xử, không muốn để Oánh Oánh đến viện ta, nhưng ta quá kiên quyết nên bà đành xuống nước đồng ý.

Cứ thế Oánh Oánh thuận lý thành chương đến viện ta sống.Cuộc sống của Oánh Oánh ở viện ta tốt hơn ở với Trắc thê rất nhiều.

Đồ ngon, quần áo đẹp, đồ chơi, tất cả đều có.

Nàng đối với ta đặc biệt cảm kích, cái gì cũng nghe ta không có lấy một câu phàn nàn.

Dưới sự chăm sóc của ta Oánh Oánh ngày càng có da có thịt, từ một cô nhóc gầy tong teo trở thành bé gái trắng trẻo, bụ bẫm với hai cái má bánh bao.Trắc thê bị ngăn cách hoàn toàn với Oánh Oánh, ta ở đâu, Oánh Oánh ở đó.

Vì không để mất hình tượng trước mặt ta Trắc thê không còn đánh mắng nàng nữa.

Cay nghiệt vẫn là cay nghiệt, ghét bỏ vẫn là ghét bỏ, chỉ là không để lộ như xưa.Tuy ta không thể nói sự thật nhưng để bảo vệ Oánh Oánh thì ta thừa sức.

Nhờ sự đẩy đưa ngấm ngầm của ta, mối quan hệ giữa Oánh Oánh cùng Chủ mẫu và ca ca trở nên tốt hơn.

Chủ mẫu quan tâm nàng hơn, ca ca cũng hay mang kẹo cho nàng.Xem như ta giúp bọn họ gắn bó hơn.7.

Rồi chuyện gì đến cũng đến.

Ngày thánh chỉ ban xuống là ngày ta nói ra sự thật đã được ta chôn giấu trong tâm suốt bấy lâu.Chủ mẫu biết sự thật, gương mặt bà tràn ngập vẻ không tin nổi.

Ta mỉm cười, quỳ xuống dập đầu với bà ba cái thật vang, sau đó đứng lên và nói.

"Đa tạ người đã nuôi dưỡng con suốt bao năm qua.

Con ích kỷ, đến bây giờ mới nói ra sự thật này.

Nay bệ hạ ban hôn, ẩn ý bên trong chẳng cần nói ra, chuyện này con gánh vác.

Người ghét con cũng được, không thăm con cũng chẳng sao.

Con chỉ mong người sống khoẻ mạnh, hưởng phúc con cháu suốt đời."

Ngày ta đi, Chủ mẫu không ra tiễn, bà nhốt mình trong phòng không cho ai gặp.

Ngược lại, Trắc thê lại là người vui vẻ nhất.

Xem dáng vẻ vui không khép nổi miệng của bà có vẻ như bà nghĩ đến vinh hoa phú quý sau này sẽ được hưởng khi ta thành Hoàng hậu.

Tiếc thay, chuyện đó chẳng xảy ra.8.

Ta vào cung không lâu sau thì có một vị tu tiên giả đi ngang qua, thuận đường ở lại trong cung.

Hoàng đế thấy người tới là tiên nhân lập tức mở tiệc chiêu đãi vô cùng chu đáo.

Vị tu tiên giả kia mỹ mạo phi phàm, khí chất ưu tú, rất ra dáng đại năng giả.

Ta liếc hắn một cái suýt chút bị hút hồn.

May mà tinh thần ta mạnh không có bị vẻ ngoài của hắn bắt mất.Tiệc tàn, người kia cũng muốn đi.Ta chớp thời cơ nhanh chóng lao đến ôm chân hắn gào lớn."

Tiên nhân!

Tiên nhân!

Xin ngài đưa ta theo!

Ta rất ngoan tuyệt đối không quấy phá ngài!

Ta muốn tu tiên!

Xin ngài đưa ta theo cùng!"

Bằng cách này hắn không thể không để ý tới ta.

"Nha đầu ngươi vậy mà Luyện khí nhất giai?!"

Hắn kinh ngạc thốt lên.Ta cười thầm, con bài tẩy của ta, tu vi Luyện khí nhất giai.Từ sau khi có được kí ức kiếp trước, biết được thế giới này là thế giới bên trong cuốn tiểu thuyết mà ta vô tình đọc kiếp trước ta đã bắt đầu lên kế hoạch cho con đường sau này.

Chẳng ai đảm bảo được bí mật của Trắc thê sẽ không bị lộ, chẳng ai dám chắc rằng ta vẫn sẽ là đích trưởng nữ của phủ Trấn Quốc Công nếu sự thật phanh phui.

Chưa nói đến sự kiêng dè của Hoàng đế giành cho nhà ta, há có thể để yên.Nói gì thì nói, dựa vào chính mình mới là tốt nhất.Vậy cho nên, ta bắt đầu tu luyện.

Phàm giới linh khí mỏng manh, ta dù có là linh căn tuyệt phẩm cũng không thể ngày một ngày hai đã hấp thụ được linh khí.

Huống chi ta căn bản chưa từng biết qua phương pháp hấp thu linh khí.

Có được tu vi như ngày nay đều do ta mày mò tìm cách, cố gắng chăm chỉ mà thành.

Ta tự hào vì chính ta, mấy ai được như ta đâu.

Nghĩ cái thấy sĩ hẳn ra.9.

Và rồi, như ý nguyện của ta, vị tu tiên giả kia đưa ta đi cùng đến Tu Tiên Giới.Bỏ lại phía sau đôi mắt ngơ ngác của Hoàng đế, các Hoàng tử, Công chúa và các viên quan trong chiều.Ta ôm eo vị tu tiên giả kia, đầu ngoái lại nhìn, cha ta không đến, Chủ mẫu không đến, Oánh Oánh cũng không, người đến tham dự chỉ có mình ca ca.

Ta thở dài, ta mong chờ điều gì chứ?Ta theo vị kia vượt qua một vùng biển rộng lớn, màu nước biển xanh thăm thẳm, tiếng sóng xô, gió biển lướt qua da thịt.

Mùi của biển sâu lượn lờ quanh chóp mũi hoà cùng hương thơm thanh lãnh nhàn nhạt toả ra từ vị kia, ôi... khó chịu chết mất!10.

Đi một ngày một đêm ta mệt lả người, tưởng chừng ta sắp héo khô đến nơi thì cuối cùng, bầu trời Tu Tiên Giới hiện ra.Không có cảnh tiên khí phiêu đãng, nhưng linh khí ở đây dồi dào.

Hít thở thôi cũng có linh khí đi vào đan điền rồi.

Không tồi nha.Núi non trùng điệp hùng vĩ, phía dưới người người tấp nập.

Những ngôi nhà mọc lên như nấm, tựa sát nhau, người đi kẻ đến, trao đổi hàng hoá sôi nổi.

Ta cảm thấy, thật ra không khác dưới Phàm giới là bao.Hắn đưa ta đến một dãy núi, trên dãy núi đặt một khu kiến trúc khổng lồ, phía trên cổng vào khắc dòng chữ 'Nguyệt Thanh Tông' đầy nắn nót.Hắn ngự kiếm bay thẳng tới kiến trúc ở ngọn núi cao nhất rồi từ từ hạ xuống trước cửa vào.

Biển hiệu màu vàng khắc chữ 'Tông Chủ Phong' nổi bần bật trước mắt ta.Ta: ???

Mẹ kiếp!

Gặp thứ dữ rồi!!
 
Tu Luyện, Tu Luyện, Não Yêu Đương Tránh Xa!!!
Chương 3


11.

"Con theo bổn toạ vào trong.

Bổn toạ đưa con đi kiểm tra linh căn."

Vị tông chủ nào đó mắt không chớp nói với ta.Ta gật đầu ngoan ngoãn theo sau.Cửa điện mở ra, nội thất bên trong tráng lệ, uy nghi thể hiện được phong thái của chủ nhân nó.

Ta lén lút nhìn rồi lén lút thu hồi tầm mắt.

Không xem, không xem, xem xong chỉ biết ước.

Chả biết bao giờ ta mới giàu được như này nữa.Hắn đưa ta đến một căn phòng, chính giữa phòng đặt một viên đá to.

Hắn bảo ta đặt tay lên đó, ta nghe lời đặt tay lên như hắn nói.Viên đá sáng lên sau đó xuất hiện bốn chùm sáng khác màu lần lượt là: đỏ, xanh lá, xanh dương và tím."

Tứ linh căn."

Hắn nói, giọng nói lộ ra sự thất vọng.Chuông cảnh báo trong đầu ta kêu inh ỏi.

Ở đây người ta quan niệm người có đơn linh căn là thiên tài tuyệt thế, ngược lại những kẻ có tam linh căn trở lên gần như bị coi là phế vật khó lòng tu luyện.

Sở dĩ như vậy là vì đơn linh căn chỉ có một nên dễ dàng tu luyện hơn, những người có tam linh căn trở lên thì thời gian đột phá tu vi dài hơn đơn linh căn và song linh căn rất nhiều.

Linh căn nhiều đồng nghĩa lượng linh khí cần hấp thụ nhiều, muốn đột phá không hề dễ.Hiển nhiên chuyện ta có tứ linh căn khiến hắn thất vọng không nhỏ.Không được!

Ta không thể mới đến ngày đầu còn chưa nhập môn đã bị đuổi được!Đầu óc ta vận chuyển, ta lập tức quỳ xuống ôm chân hắn, khóc lóc.

"Tiên nhân!

Ôi tiên nhân!

Xin ngài thu nhận ta!

Ngài muốn ta làm gì cũng được.

Ta biết nấu ăn, biết giặt giũ, biết làm việc nhà, cái gì ta cũng có thể làm được hết!

Ta cũng có thể làm cái thùng rác để ngài xả nỗi niềm, chỉ cần ngài thu nhận ta, ta tuyệt đối nghe lời ngài!..."

"Ngừng!"

Hắn quát, ngón trỏ gập lại day day huyệt thái dương.Ta thức thời ngậm miệng nhưng tay chân vẫn bấu chặt vào chân hắn không buông.

Ta chớp chớp mắt cố nặn thêm vài giọt nước mắt cho chân thực, mặc dù ta không biết nó có tác dụng gì không.Sau một hồi tĩnh lặng hắn thở dài, nói.

"Thôi, bổn toạ và con xem như có duyên.

Nếu đã vậy bổn toạ thu con làm thân truyền, về sau con đi theo cạnh bổn toạ.

Chuyện tông môn có thể bỏ liền không cần tham gia."

Mắt ta sáng rực như sao, ta vui mừng vội vàng cảm ơn rối rít.

"Sư phụ, xin ngài yên tâm.

Con sau này tuyệt đối trung thành với ngài!"

Trừ những lúc không trung thành ra."

Được rồi, mau đứng lên đi."

Sư phụ phất tay quay người định đi, chợt hắn quay đầu bổ sung.

"Ta quên mất chưa nói với con về tông môn ta.

Tông môn chúng ta là 'Nguyệt Thanh Tông', là một trong Lục đại tông môn mạnh nhất Tu Tiên Giới.

Ta là tông chủ Nguyệt Thanh Tông, tên Liễu Chiêu Thanh.Ngày mai ta giúp con làm một cái lễ bái sư đơn giản để con bái ta làm thầy.

Bây giờ con theo ta, hôm nay con ngủ tại đây."

Ta: ...?!!12.

Ta bị lời nói của hắn doạ trượt chân té trên mặt đất.Mẹ ơi??

Cái loại may mắn gì thế này???Vớ bừa vớ đại vậy mà vào trúng tông môn của nữ chính!Bảo sao nghe tên tông môn cứ thấy quen quen.

Hoá ra là tên tông môn của nữ chính.Đã thế ta còn nhận sư phụ nữ chính làm sư phụ!!

Ta phải may mắn lắm mới xui được như này.

Ôi...Sư phụ, à Liễu Chiêu Thanh, à sư phụ, à...

Dẹp đi!

Liễu Chiêu Thanh nhìn ta đầy khó hiểu, hắn cất giọng hỏi.

"Làm sao vậy?"

Ta cười gượng lắc đầu xua tay, "Không, không có gì ạ.

Là con sơ ý bị trượt chân."

Liễu Chiêu Thanh không hỏi nhiều chỉ khẽ 'ừm' rồi kêu ta đi cùng hắn.Tối đó ta ngủ tại Tông Chủ Phong trong cảm giác bồn chồn, tâm thần không yên.

Kết quả sáng hôm sau hai mắt của ta thâm sì như gấu trúc đứng trước mặt toàn bộ trưởng lão trong tông môn và thân truyền làm lễ bái sư.13.

Lễ bái sư kết thúc, ta được phát một bộ tông phục và một tông bài dành cho thân truyền.

Tông phục màu lam kết hợp với hoạ tiết tinh tế nhưng đơn giản, góc tay áo trái thêu hình mặt trăng cùng ngọn gió uốn lượn, biểu tượng đặc trưng của tông môn.

Ta nghe nói bộ tông phục này được làm từ tơ gì gì đó có khả năng kháng thời tiết, chịu được lực sát thương của người có tu vi dưới Nguyên anh kì.

Không những vậy nó còn có thể thu nhỏ hoặc phóng to để phù hợp với kích cỡ của người mặc nữa.Ta hí hửng mặc vào.

Quả như lời đồn, nó tự động thu nhỏ để vừa với dáng người ta.

Ta đeo tông bài bên hông rồi tí tửng chạy ra ngoài gian chính.

Liễu Chiêu Thanh đang đứng đó trò chuyện cùng một thiếu niên ước chừng 15 tuổi."

Sư phụ!"

Ta gọi.Liễu Chiêu Thanh gật đầu ra hiệu cho ta đến.

Ta chạy tới, có chút tò mò nhìn thiếu niên trước mặt.

Cao, đẹp trai, dáng vẻ ôn hoà, hình như vừa nãy khi làm lễ ta có thấy hắn."

A Vi, đây là đại sư huynh của con, Minh Trí."

Liễu Chiêu Thanh đẩy ta lên phía trước giới thiệu.

"Tiểu Trí, còn đây là sư muội con, tên nàng là Tư Khả Vi.

Sau này hai đứa giúp nhau tu luyện cho tốt, có biết chưa?"

"Đại sư huynh."

Áu, áu, nam chính thứ hai sau sư phụ ta nè!"

Tiểu sư muội."

Minh Trí mỉm cười dịu dàng đáp.Cứ thế, kết thúc cuộc giao tiếp chóng vánh.
 
Tu Luyện, Tu Luyện, Não Yêu Đương Tránh Xa!!!
Chương 4


14.

Thấm thoát đã trôi qua ba năm.Trong ba năm này, cuộc sống của ta coi như ổn.

Tu vi tăng từ Luyện khí nhất giai lên Trúc cơ sơ kỳ.Ngoài nghề chính là kiếm tu ra ta còn kiêm các nghề phụ khác như khí tu, đan tu, phù tu,...

Nói chung là đa dạng ngành nghề.

Chỉ cần có linh thạch nghề nào ta cũng làm.Nhưng mấy nghề phụ này đều bị ta giấu đi.

Ta cảm thấy chưa đến lúc phải bung, hơn nữa cuộc sống hiện tại đang ổn định không nên phá vỡ nhịp sống vốn có làm gì.Ngoài ra thì còn vài chuyện à không, nhiều chuyện khiến ta không biết diễn tả sao.

Tỉ như, trong tông môn buổi tối lúc nào cũng có ít nhất một đến hai cặp đôi ân ân ái ái.

Mà địa điểm vô cùng linh hoạt, chỉ duy có một điều là lần nào ta cũng bắt gặp. ...

Thật sự đấy.

Ta tê liệt cảm xúc luôn rồi.À, Minh Trí cũng thấy.

Sau đó...

Sau đó ta bị bắt chép phạt nội quy tông môn, bị nhốt vào Cấm tháp để tu tâm dưỡng tính.Mẹ kiếp???

Đã làm gì đâu??

Đã chạm vào đâu???Đã thế còn bị bắt gặp rất nhiều lần.

Gần như chỉ cần ta ra ngoài là sẽ thấy một cặp, ta vừa quay đầu là y như rằng nhìn thấy Minh Trí đứng sau dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn ta.Ta mệt mỏi rồi.

Huỷ diệt hết đi!Đấy là một trường hợp trong số rất nhiều trường hợp khác ta gặp phải trong ba năm qua.

Giờ mà kể có đến năm sau cũng không hết.

Ôi...

Quá mợt mỏi.15.

Năm nay tông môn được một trận náo nhiệt.

Liễu Chiêu Thanh, vị sư phụ đáng kính của ta mang về một nữ hài từ nhân gian.

Nữ hài này khi kiểm tra linh căn là Đơn linh căn Thuỷ linh căn thượng phẩm.

Vì vậy, nàng được nhận làm thân truyền ngay lập tức, trước toàn bộ mọi người trong tông môn làm lễ bái Liễu Chiêu Thanh làm sư phụ.Và nữ hài ấy, không ai khác chính là nữ chính, Bạch Liên.Ta đứng phía sau Liễu Chiêu Thanh đưa tay che miệng cố nén nụ cười đang muốn trào ra từ cổ họng, cả người run lên mãnh liệt đến nỗi thiếu chút nữa lộ nguyên hình.

Trời ạ!

Ta sắp được tự do rồi!!Ấy thế mà bộ dáng cố nén cười của ta bị nhầm tưởng là quá thương tâm vì có một tiểu sư muội mới.

Ưtf??Ta còn được Minh Trí cùng Tống Vũ Hiên - nam chính thứ ba, sư đệ nhập môn sau ta một năm, vỗ vai an ủi bảo cái gì mà dù có nhận thêm tiểu sư muội thì bọn họ cũng sẽ không bỏ rơi ta.Ôi, ta cầu còn không được ấy chứ!

Bọn hắn quan tâm cứ quan tâm, đừng để ý tới ta là tuyệt nhất!

Ta đang bị bọn hắn quản tới mức không có thời gian bay nhảy đây.

Giờ bọn hắn để ý nữ chính rồi sẽ không làm phiền ta nữa, như vậy ta thích làm gì cũng được rồi!

Hahaha...16.

Sau màn bái sư là màn làm quen giữa các đệ tử thân truyền với nhau.Ta qua loa chào hỏi một câu rồi lấy cớ có việc chạy biến đi.

Nhưng chưa chạy được bao xa liền bị Liễu Chiêu Thanh gọi lại, hắn nói.

"Vụ lần trước con ngủ trong lúc Tạ trưởng lão đang giảng bài còn chưa giải quyết đâu.

Hôm nay phạt con bị cấm túc ở Cấm tháp ba ngày."

"Dạ."

Ta ỉu xìu đáp lời rồi bỏ đi.Ngay khi quay đầu đi một đoạn xa ta lại lập tức vui vẻ như trúng số phi đến Cấm tháp.

Cấm tháp ơi, ta tới đây!!

Các vị tổ tông ơi, ta đến chơi với các người nè!!"

Hi hi, lão tổ tông ơi, ta tới chơi với mọi người nè!"

Ta vừa chạy vừa cao giọng chào hỏi.Ta nhảy nhót như chim lao vào Cấm tháp.Haha...!

Những ngày bình yên ngắn ngủi của ta tới rồi!17.

Cấm tháp, sở dĩ không được ưa chuộng trong lứa đệ tử vì sự tĩnh lặng của nó.Thời gian trong cấm tháp trôi qua nhanh hơn ngoài đời.

Ví dụ như ta bị phạt ba ngày ở ngoài thì sẽ tương đương với ba tháng trong Cấm tháp.Trong cấm tháp có rất nhiều điển tịch, pháp quyết do các đời trước để lại cho hậu bối.

Các điển tịch, pháp quyết đó được chia ra nhiều cấp bậc theo thứ tự từ thấp lên cao.

Mỗi một vòng tròn in trên tháp là một ngăn chứa đựng những điển tịch, pháp quyết được chia theo cấp bậc.

Những kiến thức này đa dạng, có phương pháp luyện khí, luyện đan, vẽ phù...

Tóm tắt bằng hai từ, vô vàn.Có thể nói so với Tàng Thư Các, Cấm tháp hơn hẳn.Không những thế, khi có thắc mắc còn có thể hỏi các vị tổ tông trong tháp.

Bọn họ chính là một sợi tàn hồn của những vị đại năng giả đã phi thăng trong tông môn.

Kiến thức, kinh nghiệm, lịch duyệt của họ hơn xa các trưởng lão và Liễu Chiêu Thanh.Vì vậy ta thích ở Cấm tháp nhất.

Bởi vì ta có thể phá mà không lo bị trách phạt.

Cấm tháp kiên cố lắm, với tu vi Trúc cơ của ta không làm Cấm tháp hỏng được.

Vậy nên ta tha hồ làm đủ trò.Hehehe.Ta ung dung khoanh chân ngồi ở chính giữa tháp, tay lấy lò luyện đan và các dược vật từ trong túi trữ vật ra, bắt đầu luyện chế loại đan dược mới.Dạo này ta đang nghiên cứu một loại đan dược có khả năng vừa tăng cường linh lực trong thời gian ngắn vừa có khả năng chữa trị vết thương nặng.

Bây giờ ở trong Cấm tháp ta không lo bị làm phiền rồi.Ừm, còn mấy loại phù với vũ khí mới nữa, để tranh thủ luyện thử mới được.

Mấy đơn đặt hàng nữa, cũng cần luyện.Chậc, xem ta lắm việc chưa kìa.

Phải nhanh nhanh thôi!
 
Back
Top Bottom