Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu

Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 150: Chương 150



A? Vậy là xong rồi sao?

Trình Hàng Nhất vẫn chưa kịp phản ứng, nhìn chằm chằm vào thực đơn vừa được đẩy tới trước mặt, rồi lại ngước lên nhìn mẹ mình, người vẫn đang cố chấp cứng miệng.

Cậu yếu ớt lên tiếng: "Mẹ... không còn gì muốn hỏi hay muốn nói nữa sao?"

Mẹ cậu nhìn đứa con trai được lời còn làm bộ, nghiến răng nói: "Mẹ muốn con kết hôn thì con lại đồng ý ngay? Chính con thái độ cứng rắn như thế, còn thề non hẹn biển đủ kiểu, mẹ còn có thể nói gì nữa? Mẹ còn có thể lấy bao tải trùm con lại đánh một trận, rồi như Vương Mẫu Nương Nương vẽ một dòng ngân hà chia cắt con với bạn trai con sao?"

Bà vẫn tiếp tục lẩm bẩm trách móc, bảo cậu không biết nhìn sắc mặt người khác, được lợi rồi còn làm bộ... Nhưng Trình Hàng Nhất đã vui sướng bật dậy.

Mọi u ám trong lòng cậu phút chốc được quét sạch. Nghĩ lại chuyện hôm ấy khi quyết định công khai, còn đứng với Từ Khai Từ mà nghĩ đến mấy lựa chọn này nọ, đúng là dư thừa thật.

Cậu cười đẩy thực đơn trả lại cho mẹ: "Con đã bảo là mẹ sẽ đồng ý mà. Ôi trời, không biết bố con có thái độ gì đây, chuyện này mẹ giúp con giải quyết luôn nha. Cơm con không ăn nữa, con bận đi đón anh ấy. Mẹ chắc cũng bận, về đi, đừng để chậm trễ chuyện kiếm tiền! Con đi đây, hahahahaha!"

"Trình Hàng Nhất! Con còn ra thể thống gì không đấy! Mẹ bay hẳn đến Thượng Hải mà ngay cả bữa cơm con cũng không chịu ăn với mẹ?" Lý Tú Quyên cảm thấy mình không nên đồng ý nhanh như vậy. Mất công bay cả nghìn dặm tới đây, vậy mà một bữa cơm cũng không có, nuôi con uổng phí mất rồi. Không biết bây giờ có kịp sinh thêm một đứa không.

Trình Hàng Nhất cười hì hì, giơ tay chào theo kiểu nghiêm túc: "Thời gian đặc biệt, mong mẹ thông cảm! Sau này con sẽ mua cho mẹ miếng ngọc phỉ thúy to bằng cái đầu con luôn!"

Nói xong, cậu nhảy nhót rời khỏi bàn. Trước khi đeo khẩu trang, còn nháy mắt với mẹ mình một cái.

Ánh mắt mẹ cậu không còn lạnh như lúc mới đến, mà đã dịu đi nhiều. Trình Hàng Nhất nhớ lại những lời mẹ nói hôm nay, dường như từ đầu đến cuối, bà chưa từng phản đối. Bà chỉ lo lắng—lo rằng cậu chỉ là bồng bột nhất thời, lo rằng liệu cậu có thể đi cùng Từ Khai Từ suốt đời hay không.

Mọi điều bà nghĩ đến đều xuất phát từ cậu, chứ không phải những ánh mắt hư vô của thiên hạ.

Trình Hàng Nhất bỗng thấy sống mũi cay cay, bước chân cũng chững lại. Cậu cúi xuống, ôm chặt lấy mẹ mình.

"Mẹ, cảm ơn mẹ. Con thật sự chẳng ra gì, bao năm qua cũng cãi mẹ không ít lần. Nhưng hình như mẹ vẫn luôn yêu con rất nhiều. Cảm ơn mẹ đã ủng hộ mọi thứ của con—sở thích của con, sự bốc đồng của con, cả tính cách ngang bướng của con nữa."

Từ bé, Trình Hàng Nhất đã được nuông chiều hết mức. Ngoại trừ khi còn là nhóc con, cậu chưa từng ôm mẹ thân mật thế này.

Lý Tú Quyên có chút không chịu nổi, da gà nổi lên từng đợt, nhưng rồi bà cũng bật cười nhẹ: "Cút đi, dính dính dẻo dẻo thấy chướng mắt quá. Làm xong việc thì về nhà một chuyến đi, nhớ đưa nó về cùng."

"Vâng, nhất định rồi."



Khi quay lại bệnh viện, Trình Hàng Nhất liếc nhìn đồng hồ, vừa khéo đúng một tiếng. Nếu không có gì bất ngờ, thì lúc này Từ Khai Từ cũng vừa kết thúc buổi trị liệu.

Quả nhiên, khi đến phòng khám tâm lý, từ xa cậu đã thấy Từ Khai Từ ngồi trên xe lăn.

Tòa nhà phòng khám lúc nào cũng tấp nập người qua lại. Còn Từ Khai Từ thì lặng lẽ ngồi dựa vào góc tường, đẹp tựa một bức tranh.

Trình Hàng Nhất tăng tốc bước tới, giữa dòng người tấp nập, bắt gặp ánh mắt sáng như sao của anh.

Lần này, cậu không hỏi Từ Khai Từ có thấy ổn không, cũng không vội lên lầu, mà chỉ cười: "Thời tiết ngoài kia đẹp lắm, muốn ra ngoài đi dạo với em không?"

Từ Khai Từ khẽ gật đầu. Anh đã nhìn thấy Trình Hàng Nhất rạng rỡ bước về phía mình từ xa.

Giữa dòng người xuôi ngược, bóng dáng cao gầy của Trình Hàng Nhất nổi bật hơn hẳn, đôi mắt đen láy sáng rực, chỉ chứa đựng duy nhất hình bóng của Từ Khai Từ.

Ngoài cửa tòa nhà có một khu vườn nhỏ. Trình Hàng Nhất đẩy xe lăn, cùng anh chậm rãi bước đi, tận hưởng những tia nắng hiếm hoi và làn gió nhẹ nhàng.

Cậu thỉnh thoảng cúi xuống trò chuyện với Từ Khai Từ, những câu chuyện chẳng mấy ý nghĩa, nhưng lại thú vị vô cùng.

Từ Khai Từ bỗng nhớ đến chương trình thực tế mà hai người từng xem cách đây mấy tháng. Khi đó, lòng anh hoang vu như sa mạc, nhưng vẫn gối đầu lên chân Trình Hàng Nhất mà thầm nghĩ: Không biết mình có thể chờ đến ngày chương trình kết thúc hay không?

Bây giờ, đã bao nhiêu tuần trôi qua rồi, chương trình ấy liệu đã đi đến hồi kết chưa?

"Anh đang nghĩ gì thế?" Không biết từ khi nào, Trình Hàng Nhất đã dừng lại, vòng ra trước mặt anh, cúi người, trán chạm vào trán anh, mỉm cười hỏi.

"Mệt à? Nếu mệt thì lên lầu nhé."

Từ Khai Từ lắc đầu, ngẩng lên, khẽ hôn cậu: "Trình Trình, lần kiểm tra sức khỏe sau mà ổn, chúng ta về nhà nhé. Chương trình thực tế hai đứa mình xem hôm ấy, hình như sắp kết thúc rồi."

Tất cả ký ức về em, đều gắn liền với mùa hè.

Gặp em một lần vào chiều mùa hạ, liền không thể rời mắt.

Hôn em trong đêm hè, rồi trao đi trái tim chân thành.

Ích kỷ giữ lấy em vào những ngày nắng gắt, rồi lại buông tay giữa đêm hè.

Bây giờ, ta lại đứng dưới ánh mặt trời cuối hạ, đối diện với nhau.

Trình Hàng Nhất, anh yêu em.

Vì em, anh nguyện quay trở lại dưới ánh dương.

[CHÍNH VĂN HOÀN]
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 151: Ngoại truyện 1



Trình Hàng Nhất đến Tết còn không về nhà, nói gì đến một dịp như Đoan Ngọ. Năm nào cũng vậy, chỉ còn lại Lý Tú Quyên và chồng bà nhìn nhau chán nản, không có chút không khí lễ hội nào. Năm nay, bà dứt khoát để mặc ông xã ở nhà, xách theo một đống đồ đạc đến Thượng Hải, dự định cùng nhà họ Từ đón lễ.

Khác với sự điềm tĩnh của Mai Tĩnh, Lý Tú Quyên lúc nào cũng vội vàng, làm việc nhanh nhẹn. Còn hơn một tuần nữa mới đến Đoan Ngọ, bà đã có mặt ở Thượng Hải. Để đón tiếp mẹ chồng tương lai, Mai Tĩnh cũng dọn đến sống tạm ở Thịnh Thế Lam Loan trước thời hạn.

Mai Tĩnh nhìn qua đống đồ mà Lý Tú Quyên mang đến, mỉm cười nói:

"Tiểu Trình sáng nay đã ra ngoài nói là có công việc, chiều sẽ về. Tiểu Từ vẫn còn trong phòng, sáng nay nói hơi choáng đầu, ăn trưa xong tôi để nó ngủ thêm một lát."

Bà ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên tường:

"Chắc sắp tỉnh rồi, tôi đi gọi nó dậy."

Lý Tú Quyên gật đầu, vừa định bảo không cần thì cửa phòng đã mở ra. Từ Khai Từ ngồi nghiêng trên xe lăn, được người ta đẩy ra ngoài.

Cậu vừa được bế từ giường lên, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, trông không có chút tinh thần nào. Mái tóc mái phía trước chưa kịp chải gọn, vài lọn lòa xòa trước mắt, làm đôi con ngươi càng thêm đen láy.

Đến gần Mai Tĩnh và Lý Tú Quyên, Từ Khai Từ mới chậm rãi lên tiếng, lễ phép chào hỏi:

"Chào bác gái. Vốn định để Trình Trình ra sân bay đón bác, nhưng cậu ấy lại có việc gấp, để bác tự đi trong thời tiết nóng thế này thật ngại quá."

"Chuyện nhỏ thôi, không sao cả. Ra sân bay gọi xe về cũng được mà. Ngược lại, con không khỏe thì sao còn ra ngoài?"

Không giống với sự điềm đạm của Mai Tĩnh, mẹ của Trình Hàng Nhất lúc nào cũng nhiệt tình quá mức. Như bây giờ, dù trước đây chỉ mới gặp Từ Khai Từ vài lần, bà vẫn có thể tự nhiên xoa xoa tóc cậu, rồi cầm tay cậu hỏi sao tay lại lạnh thế, trách cậu mặc ít quá.

Từ Khai Từ không quen với sự quan tâm như vậy, có lẽ cũng liên quan đến tuổi thơ của cậu. Lúc này, cậu chỉ có thể mỉm cười nhạt, nói mình vẫn luôn thế, không có gì nghiêm trọng.

Cậu thực sự không giỏi giao tiếp với bậc trưởng bối, chỉ mới nói vài câu đã lúng túng rơi vào im lặng, lấy cớ còn có chút việc chưa xong rồi lánh vào thư phòng, để lại Mai Tĩnh và Lý Tú Quyên nhàn nhã uống trà trò chuyện.

Nhưng vào thư phòng cũng không có gì để làm. Cậu vẫn thấy mệt, không có ý định bật máy tính viết nhạc, chỉ ngồi yên trước bàn, lắng nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.

Không biết thế nào, câu chuyện lại xoay quanh bọn trẻ con. Nhắc đến chủ đề này, Lý Tú Quyên hào hứng hẳn lên, cười nói rằng hôm nay vào khu chung cư thấy mấy đứa nhỏ, mặt mũi trắng hồng phúng phính, trông thật đáng yêu, nhưng không biết là ngày lễ gì.

Cách bà miêu tả trẻ con khá thú vị, khiến Mai Tĩnh bật cười rồi trợn tròn mắt:

"Hôm nay là Quốc tế Thiếu nhi đấy, chị không biết sao? Chắc là buổi chiều có tiết mục biểu diễn gì đó."

Cũng phải thôi, loại lễ này chẳng liên quan gì đến nhà họ Trình hay nhà họ Từ nữa, nên Lý Tú Quyên không phản ứng kịp cũng dễ hiểu.

Nhưng một khi đã bắt chuyện, bà lại càng có hứng, thao thao bất tuyệt kể về chuyện hồi bé Trình Hàng Nhất năm nào cũng lên sân khấu biểu diễn, đều là bà trang điểm cho. Từng câu chữ đều chứa đầy sự tự hào của một người mẹ nhớ lại thời kỳ hoàng kim của con trai mình. Dường như trong lòng bà, việc con trai nhỏ từng đứng trên sân khấu biểu diễn và việc giờ đây mỗi năm tổ chức concert là cùng một đẳng cấp, đều đáng để khoe khoang.

Bà nói đến cao hứng, không để ý đến vẻ mặt lúng túng của Mai Tĩnh.

Mỗi khoảnh khắc tỏa sáng trong thời thơ ấu của Trình Hàng Nhất, Lý Tú Quyên đều không bỏ lỡ. Nhưng Mai Tĩnh thì ngược lại, bà đã bỏ lỡ toàn bộ thời thơ ấu của Từ Khai Từ. Bây giờ nhắc đến chuyện này, bà chẳng thể nói được câu nào.

Nghe mẹ im lặng, trong thư phòng, Từ Khai Từ lặng lẽ cúi đầu, đột nhiên rất nhớ Trình Hàng Nhất. Không biết cậu ấy khi nào mới về, có thể đưa cậu ra ngoài đi dạo một chút không?

Đang nghĩ đến đó, cậu chợt nghe thấy tiếng bước chân lách cách bên ngoài. Từ Khai Từ ngẩng đầu, khẽ mỉm cười, tốn không ít sức để đưa tay lên đặt lại trên cần điều khiển, định ra khỏi thư phòng.

Còn chưa ra đến nơi, cậu đã nghe tiếng Trình Hàng Nhất đang đấu khẩu với mẹ cậu ấy.

"Hai người đều ở đây à? Ôi mẹ ơi, mẹ lại mua một đống đồ linh tinh nữa rồi. Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần là đừng mua mấy thứ này mà, mấy bà trung niên như mẹ có phải ai cũng thích mua thực phẩm chức năng đâu nhỉ?"

"Đồ nhóc con, đâu phải mua cho con, là mua cho Tiểu Từ đấy!"

"Anh tôi không ăn mấy thứ này đâu, mẹ đừng gây thêm phiền phức cho con. Ồ, bánh ú này được đấy, hiếm khi mẹ mua được thứ con thích."

Từ Khai Từ lắc đầu, không hiểu sao khi nãy lại có ảo giác rằng căn nhà này trở nên náo nhiệt là nhờ hai người phụ nữ trong phòng khách. Rõ ràng chỉ cần một mình Trình Hàng Nhất là đủ rồi.

Còn đang ngẩn người, Từ Khai Từ đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp. Đầu cậu tựa vào Trình Hàng Nhất, còn bị xoa nhẹ tóc.

"Mẹ em lại mua linh tinh nữa rồi. Emh nhìn qua thấy toàn thứ không hợp với anh, sau này em không có nhà, mẹ mà ép anh ăn gì cũng đừng vì ngại mà nuốt vào đấy."

Trình Hàng Nhất hành động mạnh quá, ôm Từ Khai Từ một cái làm tay chân cậu, vốn đã ngồi chưa vững, rơi lủng lẳng khỏi xe lăn.

Thả hắn ra, Trình Hàng Nhất ngồi xổm xuống, giúp anh đặt lại đôi chân rơi ra khỏi bệ để chân, còn mặt dày hỏi:

"Sao không ra ngoài nói chuyện với họ? Trốn trong này nhớ em à?"

Từ Khai Từ lườm cậu một cái, dùng lòng bàn tay đẩy nhẹ cần điều khiển, cố ý đụng vào Trình Hàng Nhất một cái – coi như hiếm hoi đùa nghịch với nhau.

Trình Hàng Nhất lúc nào cũng nhanh hơn cậu một chút, chống tay lên thành xe lăn, cười nhếch nhác ghé trán vào trán cậu, thì thầm phàn nàn về hai bà mẹ ngoài phòng khách.

Rõ ràng ban nãy còn thấy phiền vì tiếng ồn, nhưng khoảnh khắc được ôm vào lòng, những âm thanh đó bỗng chốc nhỏ lại, gần như không còn nghe thấy nữa.

Từ Khai Từ hơi ngửa đầu, khẽ chạm vào khóe môi Trình Hàng Nhất, rồi lại cọ nhẹ vào cậu ấy.

"Trình Trình, chúng ta ra ngoài đi. Để họ nói chuyện, em cũng lâu rồi chưa ra ngoài, mình đi dạo một vòng nhé?"
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 152: Ngoại truyện 2



——Từ Khai Từ đang không vui.

Mặc dù không biết vì sao Từ Khai Từ lại khó chịu, nhưng nếu ông xã không vui thì nói gì cũng đúng, Trình Hàng Nhất lập tức gật đầu đồng ý, không nói hai lời liền đẩy Từ Khai Từ ra cửa, giúp anh mang tất và đổi giày.

Dù rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng khi cúi xuống xỏ giày cho Từ Khai Từ, Trình Hàng Nhất vẫn không nhịn được mà vỗ nhẹ lên chân anh một cái.

"Cái thói quen quái quỷ này, sao vẫn không sửa được hả."

Mùa hè, Từ Khai Từ vẫn thích đi chân trần. Đừng nói là đi dép bông cao cấp, ngay cả tất cũng chẳng buồn mang, cứ thế mà đặt đôi chân mềm oặt lên bất cứ đâu. May mà trong nhà lúc nào cũng có người trông, dưới chân luôn có gối mềm kê sẵn, nếu không thể nào tránh khỏi chuyện chân bị kẹt dưới ván hay bị mài đỏ hết cả.

Nhưng dù sao cũng không phải là một thói quen tốt. Vốn dĩ chân tay anh đã lạnh, để trần lâu như vậy thì chẳng khác nào một cục băng, làn da vốn đã nhợt nhạt càng thêm tái xanh. Ngay cả các khớp ngón chân co quắp hay mắt cá chân hơi biến dạng cũng cứng đờ, phải xoa bóp một lúc mới mềm ra để mang giày vào được.

Từ Khai Từ tâm trạng không tốt, chẳng thèm để ý đến cú vỗ kia của Trình Hàng Nhất. Những bộ phận trên cơ thể mà anh không cảm nhận được thì từ lâu cũng chẳng còn quan tâm, chỉ liên tục giục Trình Hàng Nhất nhanh tay lên.

Trình Hàng Nhất nhìn lướt qua hai bà mẹ đang trò chuyện vui vẻ, lại quay sang nhìn Từ Khai Từ, dường như đã đoán được nguyên nhân khiến anh bực bội.

Quả nhiên, cậu đoán chẳng sai chút nào, chỉ là không ngờ lý do lại là cái này.

"Hóa ra anh đang giận mẹ ảnh hậu của chúng ta à? Chỉ vì hồi nhỏ bà ấy không quan tâm đến anh chuyện này?" Trình Hàng Nhất nhìn ngày sản xuất của lô men vi sinh, tiện tay lấy thêm một vỉ bỏ vào giỏ mua sắm, sau đó cúi đầu khẽ hỏi Từ Khai Từ đang ngồi bên cạnh. Vừa nói, cậu vừa kéo anh lại gần hơn một chút.

Hôm nay siêu thị đông người kinh khủng, nhất là lũ trẻ con, vào chưa được bao lâu mà xe lăn của Từ Khai Từ đã bị bọn nhóc chạy loạn đâm phải hai lần. Nếu không phải có đai an toàn, sớm muộn gì anh cũng bị xô ngã xuống đất.

Từ Khai Từ "ừm" một tiếng, sau đó lại lắc đầu. "Cũng không hẳn, anh với bà ấy có gì để giận nhau đâu? Mà nếu có giận thì cũng đâu phải bây giờ mới giận."

Lời nói nhẹ bẫng như chẳng có gì, nhưng Trình Hàng Nhất lại cứ ngửi thấy một mùi chua lan tỏa trong không khí.

Cậu đứng trước quầy đông lạnh, vừa do dự có nên mua Coca hay không, vừa bĩu môi lắc đầu nói: "Em nói cho anh nghe, thật ra em lại ghen tị với anh đó. Anh không biết mẹ em hồi xưa bắt em tham gia mấy hoạt động này phiền lắm đâu."

Cậu chỉ vào gò má của mình, khoa trương nói: "Anh không biết mỗi lần mẹ đánh phấn má hồng cho em là mạnh tay cỡ nào đâu, y như cái mông khỉ ấy! Nhỏ hơn một chút thì còn chấm cả nốt ruồi mỹ nhân giữa trán nữa, trời ạ, nói chung em ghét mấy thứ đó lắm. Anh thì chẳng bị ai ép làm mấy chuyện ngớ ngẩn đó, đến Tết Thiếu nhi chỉ cần ăn bánh kem nhỏ là đủ vui rồi, việc gì phải bị lôi ra làm trò cho người ta ngắm."

Nói xong một lúc lâu mà chẳng thấy ai đáp lại, Trình Hàng Nhất quay đầu nhìn thì phát hiện Từ Khai Từ căn bản không nghe mình nói, vẫn đang ngẩn người nhìn mấy cây kem trong tủ đông. Tới khi cảm giác được ánh mắt cậu quét qua, anh mới giật mình ngẩng lên, ánh mắt lảng tránh, qua loa đáp: "À, đúng, em nói đúng lắm."

"Đúng cái gì mà đúng, anh căn bản là không nghe em nói, nhìn thấy đồ lạnh là dán mắt vào luôn rồi." Trình Hàng Nhất bật cười, còn trợn mắt lườm anh một cái.

Cậu thật đúng là nghĩ nhiều rồi, Từ Khai Từ sao có thể vì mấy chuyện này mà ghen tị, dù có ghen thì nhìn thấy kem cũng chẳng thể nào nhớ ra mà ghen nữa.

Nói cũng lạ, trước đây nhiều năm chẳng thấy anh thích mấy thứ này lắm, vậy mà từ sau khi phẫu thuật, không được ăn nữa thì lại càng thèm.

Từ Khai Từ nhích lại gần hơn một chút, ngón tay run run lướt nhẹ qua dòng chữ khuyến mãi trên cửa tủ đông, ngẩng đầu cười lấy lòng: "Cái đó... đang có khuyến mãi ngày 1/6 nè, em có muốn mua không? Trời nóng thế này, chắc chắn em cũng muốn ăn đúng không?"

Đôi mắt kia đừng nói là lấp lánh mong chờ, chỉ cần hơi chớp chớp một chút là đã đủ câu hồn rồi, Trình Hàng Nhất thực sự khó mà chống đỡ nổi.

Cậu quay đầu đi, nghiêm túc nói: "Không, em không muốn, em hoàn toàn không thích ăn kem một chút nào."

Từ Khai Từ lại nhích gần thêm chút nữa, bàn chân buông thõng còn chạm vào bắp chân Trình Hàng Nhất, bàn tay co quắp nhẹ nhàng cọ cọ lên ống quần cậu, "Em muốn mà."

Ai mà chịu nổi kiểu này chứ! Trình Hàng Nhất cắn chặt răng chống đỡ, gần như sắp nổ tung: "Không... thật sự không được... anh nghe em nói đã..."

Từ Khai Từ không hề lui bước, ngược lại còn cười rạng rỡ hơn, thậm chí còn nháy mắt với Trình Hàng Nhất một cái. "Trình Trình, em cúi xuống đây nào."

Chính sách mềm mỏng này còn có sức sát thương hơn cả vũ khí thực sự. Mí mắt Trình Hàng Nhất giật giật, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi người sát lại gần anh. Còn chưa kịp nói gì, cậu đã bị hôn "chụt" một cái.

Mặt Trình Hàng Nhất lập tức đỏ bừng. Vì tình trạng của Từ Khai Từ, vốn dĩ đã có không ít người thi thoảng liếc nhìn về phía họ, giờ thì hai người chẳng khác nào bị rọi dưới một chiếc đèn pha công suất một nghìn watt.

"Bây giờ có phải bỗng nhiên rất muốn ăn không?" Từ Khai Từ như thể chẳng nhìn thấy ai khác, còn nhướng mày hỏi Trình Hàng Nhất, đồng thời với tay lấy cây kem vị matcha.

Trình Hàng Nhất ho nhẹ hai tiếng, gượng gạo mở tủ lạnh lấy hộp kem bỏ vào giỏ mua sắm, tìm một cái cớ nghe rất hợp lý: "Nếu không phải đang khuyến mãi thì em chẳng mua đâu, lớn rồi ai còn ăn kem chứ."

Nói xong, cậu lại nghĩ nghĩ, rồi lấy hộp kem lớn ra, đổi thành hộp nhỏ hơn.

Thấy hộp kem cuối cùng cũng ngoan ngoãn nằm trong giỏ, Từ Khai Từ hài lòng gật đầu, sau đó như một tên "tra công" đích thực, ấn cần điều khiển xe lăn tiến về phía trước, chẳng thèm liếc nhìn Trình Hàng Nhất lấy một cái.

"Từ Khai Từ! Em sẽ không bao giờ tin anh hôn em chỉ vì muốn hôn nữa!" Trình Hàng Nhất tức giận đóng cửa tủ lạnh, sải bước đuổi theo anh, lầm bầm càu nhàu.

Từ Khai Từ hơi ngẩng đầu, nhìn cậu bằng ánh mắt gian kế đã thành công nhưng vẫn vô hại, cười vô cùng dịu dàng: "Anh vốn rất thích em mà, sao em lại nghĩ tình yêu của anh đối với Trình thiếu gia là có điều kiện chứ?"

Trình Hàng Nhất còn muốn nói gì đó, nhưng lắp bắp mãi chẳng biết phải nói sao, cuối cùng nghẹn nửa ngày mới phun ra một câu: "Vừa rồi mọi người đều nhìn thấy anh hôn em... vậy mà hóa ra anh chỉ lừa em mua kem thôi..."
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 153: Ngoại truyện 3



Từ Khai Từ sững sờ trong giây lát, nhìn quanh ánh mắt của mọi người, rồi xoay xe lăn lại, đối diện với Trình Hàng Nhất. Anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Trình Hàng Nhất.

— Điều này có khác gì trẻ con đâu?

Cùng một khoảnh khắc, cả hai người đều có suy nghĩ như vậy.

Thôi kệ, trẻ con một chút cũng chẳng sao, cũng hợp cảnh mà.

"Về nhà em cho anh ăn nửa hộp thôi, không được nhiều hơn nữa."

"Đợi đến chỗ ít người rồi hôn em một cái được không? Lần này là hôn vì thật lòng thích em."

Cả hai người cùng nhượng bộ, rồi cùng nhìn nhau cười. Trình Hàng Nhất đang bĩu môi liền nhếch lên thành nụ cười, cúi xuống gần sát Khai Từ, "Hay là bây giờ hôn luôn đi."

Mặt trời mùa hè chiếu xuống vùng đất hoang vắng này, làm mọi thứ như phai màu đi.

Sau nụ hôn, Khai Từ im lặng rất lâu. Trình Hàng Nhất ôm anh, chờ đợi rất lâu, nhưng vẫn không đợi được câu trả lời nào cả.

Không phải là sự từ chối đầy thất vọng, cũng không phải sự đồng ý chợt giác ngộ, thậm chí đến một tiếng thở dài cũng không có.

Tai họ kề sát nhau, Trình Hàng Nhất có thể nghe thấy hơi thở đều đặn của Khai Từ, cảm nhận được nhịp tim của anh.

Trình Hàng Nhất không đoán được Khai Từ đang nghĩ gì. Trong lòng anh ấy có phải cũng như cánh đồng cỏ dại bị gió cuốn tung, không ngừng xáo động đan xen? Hay anh ấy là một gốc đại thụ đứng vững giữa trời, bất động chẳng suy tư?

Trình Hàng Nhất bỗng thấy bản thân thật vô dụng. Bao nhiêu ngày qua, dùng đủ mọi cách mà vẫn không thể khiến Khai Từ dao động.

Hồi trẻ, dường như làm gì cũng thuận lợi. Học hành hay tình cảm đều không cần quá cố gắng cũng có thể khiến người khác ngưỡng mộ. Vậy mà càng lớn lại càng thấy cuộc đời mười phần thì hết chín phần không như ý.

Cảm giác thất bại này khiến Trình Hàng Nhất bỗng chốc thấy thật khó chịu, đến mức không nói nổi lời nào, chỉ có thể vùi đầu vào vòng tay của Khai Từ.

"Anh, anh có biết mấy năm qua khi ở bên anh, em đã nghĩ gì không?" Giọng Trình Hàng Nhất khàn đi khi hỏi Khai Từ.

Khai Từ cũng cúi đầu xuống. Anh không thể điều chỉnh nhiệt độ cơ thể như người khác, chỉ mới phơi nắng một lúc mà đã cảm thấy khó chịu, đầu óc choáng váng.

Vừa rồi còn đang suy nghĩ gì đó, bỗng chốc bị cơn chóng mặt cắt ngang.

Trong cơn mơ hồ, anh nghe thấy câu hỏi của Trình Hàng Nhất, nhưng chưa kịp nghĩ gì, chỉ thuận miệng nhẹ nhàng đáp lại: "Gì cơ?"

Cơ thể Khai Từ lúc này hoàn toàn rệu rã, gần như không thể ngồi vững. Nếu không có Trình Hàng Nhất đỡ, anh chắc chắn sẽ đổ về phía trước.

Anh thật sự muốn nói với Trình Hàng Nhất rằng mình rất khó chịu, nhưng hiện tại đến cả nói cũng không nổi. Màng nhĩ như đang rung lên theo nhịp tim, trong đầu chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập loạn.

Dạo gần đây Khai Từ nói chuyện đều rất yếu ớt, Trình Hàng Nhất không nhận ra có gì bất thường. Cậu vẫn tiếp tục nói, nhưng rồi bỗng cảm giác được người trong lòng im bặt, hơi thở vốn bình ổn cũng bắt đầu rối loạn.

Trình Hàng Nhất vội vàng kéo Khai Từ ra, phát hiện khuôn mặt anh ấy còn trắng bệch hơn lúc trước, gò má thì ửng lên sắc đỏ bất thường.

"Anh, anh có khó chịu không? Anh thấy không khỏe chỗ nào?" Trình Hàng Nhất vừa hỏi, vừa đưa tay sờ lên gương mặt đang nóng bừng của Khai Từ.

Khai Từ thực sự rất khó chịu, bị kéo ra khỏi vòng tay của Trình Hàng Nhất thì đầu cũng gục xuống, nét mặt nhăn nhó đau đớn, đứt quãng nói vài từ: "Về... về nhà đi... em... chóng mặt quá..."

Thời tiết thực sự quá nóng, Khai Từ rất dễ bị say nắng. Say nắng với anh không phải chuyện đùa, Trình Hàng Nhất lập tức biến sắc, nhanh chóng đỡ anh ngồi vững, thậm chí còn hạ thấp tựa lưng xe lăn xuống một chút, không nói hai lời liền đẩy anh về phía xe.

Cậu đã cố tình đi theo đường có bóng râm, men theo bức tường để tránh nắng, nhưng triệu chứng của Khai Từ vẫn càng lúc càng nặng. Đến mức anh không thể mở mắt nổi, đôi môi nhợt nhạt không còn chút huyết sắc.

Khoảng cách đến xe vẫn còn xa, lại phải băng qua một đoạn không có bóng râm, mà lúc này Khai Từ đã có dấu hiệu co giật. Đôi chân anh duỗi thẳng ra, không còn đặt được lên chỗ để chân của xe lăn nữa.

Trình Hàng Nhất lo rằng nếu cứ chờ đến khi lên xe, tình trạng của Khai Từ sẽ trở nên nguy kịch. Cậu dứt khoát tháo dây an toàn, bế thẳng Khai Từ lên, chạy một mạch về phía xe.

"Anh, anh ôm chặt lấy em một chút đi, đừng ngủ, có phải thấy buồn nôn không? Lát lên xe em cho anh uống nước, đừng ngủ, mở mắt nhìn em một chút đi."

Khai Từ mềm oặt trong lòng Trình Hàng Nhất, nghe thấy lời cậu nói thì run rẩy giơ tay lên, nhưng đến giữa không trung đã rơi xuống. Anh cố gắng thêm lần nữa, nhưng chỉ có cổ tay động đậy, chẳng làm được gì.

May mà Khai Từ vì bệnh mà gầy đi nhiều, Trình Hàng Nhất còn chạy được.

Đến trước xe, một tay cậu ôm lấy Khai Từ, một chân tỳ lên bậc cửa, dùng tay còn lại mở cửa xe, sau đó nhẹ nhàng đặt anh vào ghế phụ.

Cậu gọi tên Khai Từ mấy lần, anh chỉ mở mắt được một nửa, miễn cưỡng xem như còn ý thức.

Trình Hàng Nhất vội đi ra phía sau xe, lấy hai chai nước, cởi luôn áo thun trên người, dốc nước lên áo cho ướt đẫm rồi trở lại bên cạnh Khai Từ.

Cậu mở cúc áo sơ mi của anh, dùng áo thun ướt lau khắp người để hạ nhiệt.

Sau một hồi bận rộn, Khai Từ mới dần dần hồi phục, đôi mắt khẽ mở. Nhưng thân nhiệt anh vẫn rất cao, Trình Hàng Nhất dứt khoát đắp luôn chiếc áo ướt lên trán anh, bật điều hòa xe, chỉnh gió thổi thẳng vào người anh.

Trong chai nước còn lại một chút, nhưng Khai Từ lúc này đã không còn sức để nuốt.

Tình thế cấp bách, Trình Hàng Nhất ngửa đầu ngậm một ngụm nước, cúi xuống áp môi mình vào môi anh, từng chút một truyền nước vào miệng Khai Từ.

Vị ngọt mát chầm chậm tràn qua miệng, chảy xuống cổ họng, len lỏi vào lồng ng.ực đang nóng rực của Khai Từ.

Cũng nhờ hai chai nước này.

Cũng nhờ chiếc áo ướt này.

Cũng nhờ Trình Hàng Nhất.

[TOÀN VĂN HOÀN]
 
Back
Top Bottom