Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu

Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 110: Chương 110



Từ lâu, Từ Khai Từ đã nói rằng anh không thể chịu đựng thêm nữa, nhưng tiếc là không ai tin anh. Không chỉ vào đêm cãi nhau với Từ Xuân Duệ, mà ngay từ những ngày đầu sau khi tai nạn xảy ra, khi Trình Hàng Nhất đưa anh đến gặp bác sĩ tâm lý vài lần, anh đã nói như vậy.

Không phải bác sĩ không giỏi, ngược lại, bác sĩ rất giỏi, phòng trị liệu cũng rất ấm áp. Mỗi lần đến, trợ lý của bác sĩ đều chu đáo rót cho anh một ly nước ép nóng, cắm sẵn ống hút và đặt ngay trước mặt anh. Nếu anh thấy mệt, chỉ cần nghiêng đầu là có thể uống được.

Nhưng tất cả vẫn vô nghĩa. Sau này, buổi trị liệu chẳng khác gì một vở kịch độc thoại của bác sĩ, còn anh chỉ là một khán giả lặng lẽ thưởng thức dưới ánh đèn trần.

Anh quan sát tất cả bọn họ, nhìn họ đứng từ góc độ của mình để khuyên nhủ một người tàn tật phải làm sao để yêu lại cuộc sống, làm sao để vực dậy tinh thần.

Nhưng có ích gì chứ? Những lời khuyên dựa trên góc độ khoa học này, suy cho cùng cũng chỉ đến từ một góc nhìn khách quan. Còn anh là một con người bằng xương bằng thịt, mà suy nghĩ của con người đôi khi lại vượt lên trên cả khoa học và lý trí.

Lý trí bảo Từ Khai Từ rằng chỉ cần còn sống đã là may mắn lắm rồi, phải biết trân trọng. Nhưng cơ thể anh, trạng thái của anh lại tàn nhẫn nhắc nhở anh rằng:

— "Mày sống cũng chẳng có ý nghĩa gì cho những năm tháng về sau cả."

Mỗi tuần một lần, Trình Hàng Nhất đều tự mình đưa anh đến phòng trị liệu tâm lý, sau đó đứng ngoài cửa đợi. Nhưng vào một lần khi Từ Khai Từ lại vô cớ cảm thấy chán nản, anh nghe thấy Trình Hàng Nhất khẽ "chậc" một tiếng. Sau đó, anh còn nghe thấy Trình Hàng Nhất nhỏ giọng gọi điện cho ai đó, than phiền: "Tôi biết làm sao đây? Đây đã là bác sĩ tâm lý giỏi nhất rồi, nếu cậu ta không khá lên thì tôi còn có cách nào khác?"

Đêm đó, hai người nằm bên nhau, giữa họ có một chiếc gối mềm đỡ lấy cơ thể Từ Khai Từ.

Từ Khai Từ chậm rãi cất giọng, nói với người nằm cạnh mình: "Trình Trình, anh cảm thấy anh không chịu nổi nữa rồi."

Lúc ấy trời đã khuya, Trình Hàng Nhất buồn ngủ đến không mở nổi mắt, nhưng trong đầu cậu vẫn nhớ rằng chẳng mấy chốc chuông báo thức sẽ reo để nhắc anh trở mình giúp Từ Khai Từ. Khi ấy, anh vẫn chưa quen với cuộc sống như vậy, ngày nào cũng thiếu ngủ trầm trọng.

Anh xoay người, hời hợt vỗ vỗ lên tay Từ Khai Từ như để trấn an:

"Anh nói linh tinh gì thế, anh sẽ ổn thôi. Chỉ là nghĩ nhiều quá, suốt ngày suy diễn mà thôi."

Rồi cậu không chống lại nổi cơn buồn ngủ nữa, chìm sâu vào giấc mộng, để lại một mình Từ Khai Từ mở mắt trừng trừng trong bóng tối.

— "Anh không chịu nổi nữa rồi."

— "Anh sẽ ổn thôi."

Rốt cuộc, đó là một niềm hy vọng chân thành, hay chỉ là lời dỗ dành trong cơn mơ màng buồn ngủ?

Tóm lại, không ai tin rằng anh sẽ không khá lên. Mọi người đều nghĩ rằng chỉ cần gặp bác sĩ tâm lý, Từ Khai Từ sẽ ổn, rằng chuyện đột nhiên trở thành người tàn tật nặng sẽ nhanh chóng trở thành quá khứ đối với anh.

Trong đêm tối, Từ Khai Từ thở hắt ra một hơi thật mạnh.

Thôi vậy.

Sau đêm đó, Trình Hàng Nhất nhận ra Từ Khai Từ đã thu lại tính khí của mình, không còn nổi giận bừa bãi hay bất chợt rơi vào trạng thái chán nản vô cớ nữa.

Anh bắt đầu chủ động uống thuốc, nghiêm túc đi gặp bác sĩ tâm lý đúng lịch. Sau khi buổi trị liệu kết thúc, anh tự mình điều khiển xe lăn điện đi ra, khuôn mặt vẫn bình thản như thường.

Rồi chẳng bao lâu sau, anh không đi gặp bác sĩ tâm lý nữa. Anh nói rằng mình đã khỏi rồi, mà chạy tới đó một chuyến cũng mệt, anh lười đi.

Không ngờ lần này, mọi người lại tin thật. Mẹ tin, bà ngoại tin, Ninh Vọng và Thịnh Quán Nam cũng tin.

Ngay cả Trình Hàng Nhất, người ngày ngày bên cạnh anh, cũng tin rằng anh đã ổn.

Khi Từ Khai Từ nói anh không chịu nổi nữa, không ai tin. Nhưng khi anh nói rằng mình đã ổn, tất cả lại tin ngay.

Từ Khai Từ cảm thấy nực cười. Ngày ngày anh nhìn Trình Hàng Nhất, ánh mắt họ chạm nhau, vậy mà sao ngay cả Trình Hàng Nhất cũng tin chứ? Thì ra dù đối diện nhau bốn mắt, cũng không có nghĩa là có thể nhìn thấu chân tâm của đối phương. Chỉ cần diễn đủ giỏi, muốn lừa thì vẫn có thể lừa được.

Anh nhìn dáng vẻ vui vẻ của Trình Hàng Nhất, cũng mỉm cười theo.

Thôi vậy.



Bầu trời dần tối, trong phòng bệnh chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn nhỏ trên tường, chiếu rọi lên khuôn mặt của hai người. Dưới ánh đèn, hàng mi dài của Từ Khai Từ khẽ run rẩy, tựa như một cánh bướm đang múa lượn trong ánh sáng.

Trình Hàng Nhất ôm lấy anh, cẩn thận xoay người anh lại để anh có thể nhìn mình, còn không quên luồn tay vào trong chăn, điều chỉnh tư thế cho đôi chân anh ngay ngắn. Nhưng tư thế này khiến anh không thể vuốt thẳng những nếp gấp trên áo quần anh nữa.

Anh nhìn chằm chằm vào Từ Khai Từ, không nhịn được hôn nhẹ lên đôi môi khô nứt của anh: "Em tin anh đã chịu đựng không nổi nữa. Nhưng anh cũng đã vượt qua rồi, anh đã cố gắng suốt gần năm năm nay. Cố thêm chút nữa được không? Giống như trước đây, vì em, hoặc vì những người vẫn quan tâm đến anh."

Từ Khai Từ giơ tay đẩy Trình Hàng Nhất ra, bàn tay gầy guộc chống lên ngực anh, làn da mỏng đến mức những cơ bắp còn sót lại cũng có thể cảm nhận được.

Sau đó, anh cố hết sức đưa tay lên miệng, mạnh mẽ lau đi nụ hôn kia. Có lẽ do quá mạnh tay, đôi môi khô nứt rớm ra một tia máu đỏ thẫm. Nhưng anh vẫn nhìn Trình Hàng Nhất lạnh lùng như băng, không còn chút dịu dàng nào của ngày xưa.

"Người thực sự quan tâm đến tôi sẽ không để tôi tiếp tục đau khổ như thế này. Cũng sẽ không hôn tôi khi tôi không đồng ý. Bây giờ cậu đi đi, tôi không có sở thích để bạn trai cũ leo lên giường mình đâu."

Trình Hàng Nhất hiểu rõ điều này hơn ai hết—Từ Khai Từ luôn lạnh lùng với tình cũ. Ngày trước, khi họ mới yêu nhau, một người tình cũ của Từ Khai Từ biết chuyện, thậm chí còn biết rõ mã số cửa căn hộ của anh.

Hôm đó, Từ Khai Từ đưa Trình Hàng Nhất về nhà, bật đèn lên thì thấy người kia đang nằm trên giường. Anh liền lấy chăn bọc người đó lại, bế ra ngoài cửa.

Sau đó đóng cửa, đổi mã số trong một nhịp thở, mọi chuyện giải quyết nhanh gọn đến mức Trình Hàng Nhất còn chưa kịp phản ứng.

Đêm đó, Trình Hàng Nhất nằm dưới thân anh, bật cười hỏi: "Em cũng lạnh lùng quá rồi đấy? Nhỡ đâu cậu ta bị lạnh thì sao?"

Từ Khai Từ nhếch môi, hờ hững đáp: "Cậu ta đâu có ngu, lạnh thì tự đi đi chứ? Tôi không có thói quen để tình cũ leo lên giường mình."

Từ rất lâu, Trình Hàng Nhất đã biết Từ Khai Từ là một người lạnh lùng và kiêu ngạo. Nhưng anh đã từng nghĩ rằng, mình có thể là ngoại lệ.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 111: Chương 111



Thật đáng tiếc, cậu không phải. Bây giờ cậu cũng chẳng có tư cách nằm cạnh Từ Khai Từ, ngay cả làm cái gối cho anh ấy cũng không xứng.

Cậu nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế cho Từ Khai Từ, giúp anh nằm ngay ngắn, sắp xếp lại tay chân rồi cởi áo của mình ra, đặt dưới đôi chân bị sưng phù nặng của anh.

Làm xong những việc đó, Trình Hàng Nhất mới rời khỏi giường với khuôn mặt tái nhợt. Vừa bước xuống, Từ Khai Từ lập tức quay đầu đi, tránh không nhìn cậu.

Còn có thể làm gì khác? Anh không thể ngồi dậy đuổi cậu đi, ngay cả sức đẩy cậu một cái cũng không có, chỉ có thể chọn cách phớt lờ, chỉ có thể chờ cậu tự mình bỏ cuộc.

"Vậy coi như nghe theo anh, tôn trọng anh, không làm phiền anh. Nhưng ít nhất cũng phải ăn một chút chứ? Bác gái nói từ tối qua anh đã không ăn gì rồi. Em nhìn qua đồ trên bàn thấy cũng không hợp với anh lắm, nên đã làm chút đồ ở nhà mang qua. Dù sao cũng ráng ăn một chút được không?"

Trình Hàng Nhất ngồi bên cạnh, im lặng một lúc lâu, không biết nên làm gì, cuối cùng nhìn thấy bình giữ nhiệt trên bàn trà mới tìm được chủ đề để nói.

"Không ăn. Bây giờ anh ghét nhất là nghe hai chữ 'ăn cơm'. Trình Hàng Nhất, cậu có thể im lặng một chút không? Không đuổi được cậu đi thì làm ơn ngậm miệng lại giùm."

Từ Khai Từ cảm thấy có lẽ khi Mê Tĩnh và Từ Xuân Duệ ở đây, anh còn được yên tĩnh hơn. Từ Xuân Duệ chỉ lạnh mặt, chẳng nói câu nào. Mê Tĩnh dù đôi khi khóc nhưng dù sao cũng giữ được phong thái, cùng lắm là thút thít vài tiếng rồi dừng lại.

Dù thế nào cũng không ồn ào bằng Trình Hàng Nhất—không nói liên tục thì cũng khóc liên tục.

Chính cậu ta còn tự nhận mình mặt dày, mà quả thực đúng là đã đánh giá bản thân một cách chính xác nhất.

Nghe giọng nói khàn đặc của Từ Khai Từ, Trình Hàng Nhất lại không nhịn được mà rơi nước mắt. Cậu vừa nói vừa khóc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Nhưng mà anh sẽ đói... Cho dù không đói, lát nữa lại nôn ra mà trong bụng chẳng có gì thì càng khó chịu hơn. Anh nghe thử giọng mình xem, dạ dày trào ngược axit như vậy thoải mái lắm sao? Dù có muốn chết thì trước khi chết cũng đừng tự hành hạ bản thân như thế chứ? Anh ăn một chút đi, em thề ăn xong em sẽ không nói thêm một câu nào tối nay nữa, còn có thể ngồi ra ghế sofa, tránh xa anh một chút, không làm phiền anh."

Giọng của Trình Hàng Nhất lúc bình thường có thể rất mạnh mẽ, nhưng chỉ cần hơi nghẹn ngào, lại mềm như mèo con cào vào trái tim vốn đã chết lặng của Từ Khai Từ.

Từ Khai Từ nhắm mắt, hít sâu một hơi: "Cậu nói thì làm cho được đi."

Nói xong, anh hơi nâng cánh tay lên. Trình Hàng Nhất thấy thế, lập tức cười tít mắt, nhẹ nhàng đặt tay anh xuống rồi vui vẻ bảo: "Đừng vội, để em nâng giường lên một chút, cho anh uống chút nước ấm trước. Nằm lâu như vậy mà đột ngột ngồi dậy sẽ bị chóng mặt đấy."

Cậu vòng ra cuối giường, từ từ điều chỉnh góc nghiêng, không nâng cao quá mức, chỉ hơi chếch lên một chút để Từ Khai Từ có thể ăn uống mà không bị buồn nôn.

Sợ anh ngồi không vững, Trình Hàng Nhất còn lấy gối từ ghế sofa đặt bên cạnh để anh tựa vào cho ổn định.

Dù vậy, anh vẫn cảm thấy hơi chóng mặt. Gần đây huyết áp anh thấp hơn bình thường, lại gần một ngày một đêm chưa ăn gì, bây giờ vẫn khó chịu đến mức khẽ rên lên vài tiếng, nhắm mắt cố gắng chịu đựng.

Mãi đến khi cảm nhận được thứ gì đó mềm mềm chạm vào môi, Từ Khai Từ mới theo phản xạ ngậm lấy ống hút, uống một hơi mấy ngụm nước có pha glucose, cảm giác dễ chịu hơn một chút.

"Đừng uống nữa, nước này ngọt lắm, uống nhiều quá miệng sẽ đắng."

Lúc hôn Từ Khai Từ ban nãy, Trình Hàng Nhất có cảm giác môi anh ấy hơi đắng, trong miệng chắc còn khó chịu hơn. Giờ thấy anh uống một hơi quá nhiều, sợ anh lát nữa sẽ càng khó chịu hơn nên vội rút ống hút ra.

Từ Khai Từ chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Trình Hàng Nhất đang cầm hộp giữ nhiệt, từng muỗng từng muỗng nhỏ thổi nguội.

Nhận ra ánh mắt của anh, Trình Hàng Nhất lập tức ngước lên, đưa muỗng đến bên môi anh: "Là canh sườn hầm bí đao. Nhưng sườn hơi cứng nên em không lấy, trước ăn chút bí đao đi. Em đã vớt hết dầu rồi, không hề ngấy đâu, anh thử xem."

Thật sự rất thanh đạm. Bí đao được hầm mềm nhưng không đến mức nát vụn, ít nhất vẫn nhìn thấy mình đang ăn gì, điều này khiến Từ Khai Từ cảm thấy hài lòng. Không cần Trình Hàng Nhất nói nhiều, anh đã tự động hé miệng nuốt xuống.

Trình Hàng Nhất vốn chẳng biết nấu ăn, sau khi Từ Khai Từ gặp chuyện, hai người tạm thời ở nhà ngoại một thời gian, cậu được ngoại từng chút một dạy dỗ. Dưới những cái vỗ tay "giáo huấn" của ngoại, tay nghề của cậu tiến bộ rõ rệt. Sau khi về lại Thịnh Thế Lam Loan, cậu thường xuyên nấu những món mà Từ Khai Từ thích ăn.

Lần này cũng vậy, vì biết món này anh không chê, nên cố tình làm nhiều hơn một chút. Quả nhiên, bí đao trong bình giữ nhiệt đều trôi vào bụng Từ Khai Từ, thậm chí còn uống được mấy ngụm canh.

Có lẽ đây là lúc Từ Khai Từ hiền hòa hiếm hoi, dù không nói gì nhưng ít nhất không từ chối, ngay cả khi Trình Hàng Nhất giúp anh lau miệng, anh cũng ngoan ngoãn không phản kháng.

Lâu lắm rồi anh mới được ai đó giúp xoa bụng sau khi ăn.

Anh im lặng, dựa vào người Trình Hàng Nhất, cảm nhận hơi thở quen thuộc, đột nhiên có chút buồn ngủ.

Mắt anh khẽ khép lại, lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi này.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 112: Chương 112



Cậu thậm chí còn nghĩ, nếu khoảnh khắc này xảy ra hai năm trước, hoặc sớm hơn chút nữa, liệu cậu có thể tiếp tục cầm cự thêm vài năm nữa không?
Thôi bỏ đi.
Nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì, chẳng có cỗ máy thời gian nào đưa cậu quay lại quá khứ, mà cậu cũng chẳng muốn than vãn về những chuyện đã qua.
Mơ màng buồn ngủ, cậu nghe thấy giọng Trình Hàng Nhất khe khẽ hỏi:
"Trước đây anh cũng mất ngủ, nhưng không muốn người khác lo lắng, nên mới học cách giả vờ ngủ đúng không?"
Từ Khai Từ không đáp, chỉ nhích vai một chút, tìm một tư thế thoải mái hơn để tựa vào. Do cử động của vai, cánh tay cũng theo đó mà động vài lần, tiếng sột soạt vang lên trên ga giường, nhưng rất nhanh lại trở về yên lặng.
Cậu nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên phía trên đầu mình, sau đó là giọng Trình Hàng Nhất tiếp tục:
"Thảo nào trước đây nửa đêm anh hay đưa tay qua chạm vào em. Lúc đó em cứ tưởng là do cơ bắp anh co cứng, không ngờ hóa ra là anh chỉ muốn kiểm tra xem em còn ở đây không."
Từ Khai Từ sững người, không dám động đậy nữa, cứ như thể mọi bí mật của mình đêm nay đều bị Trình Hàng Nhất vạch trần.
Cậu giấu giếm rất khéo, vậy mà vẫn có ngày bị phát hiện.
Nỗi sợ hãi và căng thẳng luôn rõ ràng nhất vào lúc nửa đêm, nhưng cậu vẫn cứng rắn kìm nén, chỉ dám mượn cớ co giật để lặng lẽ đưa tay chạm vào người bên gối.
Cũng may, vẫn còn người ở cạnh bên.
Trong những khoảng thời gian không thể chống đỡ nổi, đây là niềm an ủi duy nhất giúp cậu gắng gượng tiếp tục.

Nói Trình Hàng Nhất mặt dày thì có lẽ hơi oan, vì mấy ngày sau cậu thực sự giữ lời hứa. Cậu chỉ lại gần khi Từ Khai Từ cần giúp đỡ, còn lại thì ngoan ngoãn ngồi yên trên sofa.
Ngày nào cậu cũng đến, không thiếu buổi nào. Lúc nào đến cũng mang theo chút đồ ăn, nhưng chẳng bao giờ ép Từ Khai Từ ăn. Dù sao thì tất cả đều tùy ý anh, chỉ cần anh không muốn, Trình Hàng Nhất sẽ lập tức giơ hai tay làm động tác đầu hàng rồi lùi về chỗ cũ.
Cái kiểu hành xử này khiến Từ Khai Từ có ảo giác, cứ như Trình Hàng Nhất thực sự không đến để thuyết phục anh điều gì, mà chỉ đơn thuần muốn ở bên anh trong quãng thời gian cuối cùng này.
Buổi sáng, Từ Xuân Duệ đặt lịch kiểm tra cho Từ Khai Từ. Hạng mục kiểm tra này khá tốn sức với anh, cần có người hỗ trợ, mà chẳng cần nói cũng biết Trình Hàng Nhất sẽ là người xung phong đầu tiên. Vừa nghe tin Từ Khai Từ phải xuống tầng dưới làm kiểm tra, cậu liền bám sát lấy anh, giọng đầy mong chờ:
"Em đi cùng anh được không?"
Nhìn cái vẻ mặt này của cậu thật buồn cười, Từ Khai Từ khẽ đảo mắt, cũng nghiêm túc hỏi lại:
"Nếu anh không cho đi, em có chịu ở lại không? Mấy ngày nay em có khi nào nghe lời anh chưa?"
Trình Hàng Nhất nghẹn họng, chỉ biết cười hề hề rồi cúi xuống bế bổng Từ Khai Từ lên.
"Anh còn lạ gì da mặt dày của em nữa à?"
Từ Khai Từ vòng tay ôm chặt lấy cậu, phần cơ thể còn lại không tự kiểm soát được thì cứ để Trình Hàng Nhất lo liệu, mãi đến khi anh ngồi yên trên xe lăn.
Lâu lắm rồi anh không ngồi thế này, đột nhiên lại có cảm giác không quen, cứ thấy như mình sắp rơi xuống. Theo phản xạ, anh chống tay trái xuống, nhưng dù cố thế nào cũng không thể đặt bàn tay lên chỗ tựa, chỉ có thể luống cuống vung tay trong không trung.
Anh quên mất, Trình Hàng Nhất luôn ở đây, cậu sẽ không để anh ngã.
Gần hai năm xa cách đã thay đổi anh quá nhiều, giờ đây anh chẳng còn ung dung chờ người khác lo liệu mọi thứ nữa. Trình Hàng Nhất phát hiện, dù là lúc nghiêng người trên giường chờ được đút ăn hay lúc ngồi trên xe lăn thế này, Từ Khai Từ đều có một vài động tác nhỏ, cứ như đang cố gắng tự mình đảm bảo an toàn.
Hoặc có lẽ, anh vốn dĩ đã luôn như vậy. Luôn thiếu cảm giác an toàn, nhưng chưa từng để ai phát hiện anh sợ đến mức nào.
Trình Hàng Nhất cúi xuống, giúp anh chỉnh lại tư thế, xỏ dép bông vào chân, cẩn thận đặt chân anh ngay ngắn lên bàn đạp.
Ngước mắt nhìn lên, cậu muốn tìm xem trong đôi mắt ấy có chút gì gọi là sợ hãi hay không. "Đừng sợ, em sẽ không để anh ngã đâu."
Chỉ tiếc, cậu chẳng thấy gì cả. Trên gương mặt Từ Khai Từ chỉ có bóng mi dài hắt xuống một vệt mờ nhạt.
Cảm nhận được ánh mắt của Trình Hàng Nhất, anh tránh đi, giọng lành lạnh:
"Trình Hàng Nhất, đừng suy diễn linh tinh."
Dứt lời, anh ấn xuống cần điều khiển, xe lăn chậm rãi tiến lên, suýt chút nữa đụng vào Trình Hàng Nhất. May mà cậu né kịp.
Nhìn theo bóng lưng anh lặng lẽ rời đi, Trình Hàng Nhất chẳng hề tức giận, chỉ khẽ cười.
"Được rồi, em không đoán bừa nữa. Nhưng anh chạy gì mà nhanh thế? Để em đẩy cho, đi vậy mệt lắm."
Nói rồi cậu bước nhanh lên, đẩy xe lăn đưa anh ra khỏi phòng bệnh.
Từ góc nhìn của Trình Hàng Nhất, cậu vẫn chưa quen với mái tóc ngắn này của anh. Bộ tóc bông mềm thế này làm anh trông bớt xa cách hơn, nhưng lại có thêm một chút mong manh.
Trình Hàng Nhất bật cười lần nữa. Nhưng thế nào cũng được, tóc dài hay tóc ngắn chẳng quan trọng, chỉ cần là Từ Khai Từ thì đều ổn cả.

Việc kiểm tra không mất nhiều thời gian. Nếu là bệnh nhân bình thường thì có thể tự làm, nhưng Từ Khai Từ thì không. Dù có Trình Hàng Nhất bế lên bế xuống, anh vẫn kiệt sức.
Vừa về đến phòng bệnh, Trình Hàng Nhất mới giúp anh xoa bóp, chưa bao lâu sau anh đã ngủ thiếp đi.
Nếu nhìn kỹ, có thể phân biệt được lúc nào anh ngủ thật, lúc nào giả vờ. Khi ngủ thật, gương mặt anh rất bình yên, môi hơi hé mở một chút.
Điều này chắc anh cũng không biết.
Trình Hàng Nhất giơ một ngón tay, nhưng không chạm vào anh, chỉ nhẹ nhàng vẽ theo đường nét gương mặt ấy.
Lặng lẽ đối diện với người mình yêu, người cậu mãi sau mới nhận ra tình cảm.
Cậu không thể tưởng tượng được anh đã yêu cậu từ bao giờ. Càng không thể tưởng tượng, anh lại yêu cậu nhiều đến vậy.
Nhưng điều cậu không thể hiểu nhất là—tại sao anh lại dễ dàng từ bỏ bản thân như vậy? Anh mới hai mươi bảy tuổi, sao lại sống như đã đến hoàng hôn cuộc đời?
"Từ Khai Từ, quay về đi... để em đưa anh về, anh phải sống... chỉ có sống thì mới cảm nhận được rằng, người anh yêu cũng đang yêu anh..."
Cậu không dám nói ra, chỉ âm thầm mấp máy môi.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 113: Chương 113



Ngay giây tiếp theo, cậu lại hoảng hốt rụt tay về.
Từ Khai Từ khẽ ho hai tiếng trong cơn mơ màng, khiến Trình Hàng Nhất sợ đến mức tim đập loạn xạ. Lỡ đâu anh tỉnh dậy rồi nhìn thấy hành động của mình thì chắc lại tức giận nữa cho xem.
Có những thói quen khó mà sửa được. Từ trước đến giờ, bất kể thái độ đối với Từ Khai Từ có thay đổi thế nào, trong lòng Trình Hàng Nhất vẫn luôn có chút e dè trước anh.

Từ Khai Từ ngủ một mạch đến tận chiều muộn. Trong suốt khoảng thời gian đó, ngay cả khi y tá vào thay kim truyền dịch trên cánh tay anh, anh cũng không hề tỉnh lại.
Anh chậm rãi mở mắt, quét mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy Trình Hàng Nhất ngồi bên giường như thường lệ.
Không hiểu sao trong lòng lại có chút hụt hẫng, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng bình thường thôi. Tính cách của Trình Hàng Nhất là vậy mà, cùng lắm chịu đựng được một tuần thôi.
Không ngờ khi đưa mắt nhìn xa hơn một chút, anh lại thấy Trình Hàng Nhất đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm tập tài liệu, khe khẽ ngân nga.
Sau lưng cậu là cửa sổ, ánh hoàng hôn hệt như nước cam ép, phủ lên người cậu một màu cam ấm áp.
Trình Hàng Nhất cúi đầu, hoàn toàn không nhận ra Từ Khai Từ đã tỉnh. Cậu chỉ tập trung ghi nhớ ca từ, thỉnh thoảng còn đưa tay lên không trung vẽ nhịp theo bản nhạc mới nhận.
Đôi vai rộng vững chãi, mỗi khi cánh tay cậu cử động sẽ tạo nên những đường cong uyển chuyển đẹp mắt.
--- Đẹp thật.
Từ Khai Từ nghĩ. Đưa cậu ấy về đúng chỗ thuộc về mình, đúng là quyết định đúng đắn nhất của anh từ trước đến giờ.
Trình Hàng Nhất đáng lẽ nên như vậy, nên đứng dưới ánh hào quang rực rỡ, nên ở bên thứ mà cậu giỏi và yêu thích nhất.
Chứ không phải ở trong căn phòng bệnh xám xịt này, bên cạnh một kẻ chẳng còn bao nhiêu thời gian như anh.
Ngủ quá lâu khiến lưng và eo anh tê cứng, đau nhức. Anh khẽ rên lên một tiếng, vô thức khiến Trình Hàng Nhất chú ý.
Cậu đặt tập tài liệu xuống, ngẩng đầu nhìn: "Anh tỉnh rồi à? Em còn tưởng anh ngủ thêm một lát nữa cơ."
Nói xong, cậu bước đến bên giường, thò tay vào chăn, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên lưng Từ Khai Từ: "Đau lưng hả? Có muốn ngồi dậy một lát không?"
Giọng nói của cậu nghe như cũng ngấm ánh hoàng hôn, vừa ngọt vừa mềm, khiến người ta cảm giác như đang nằm trên một đám mây bồng bềnh, chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng.
Từ Khai Từ lim dim gật đầu, mặc cho cậu giúp mình. Anh cứ tưởng Trình Hàng Nhất sẽ chỉ chỉnh lại giường bệnh một chút, không ngờ sau một hồi lục đục, thứ mà anh tựa vào không phải đống gối lộn xộn, mà chính là người cậu.
Còn thoải mái hơn cả gối nữa. Ở tư thế này, anh cũng không lo bị ngã nghiêng sang bên cạnh. Nhưng Từ Khai Từ vẫn có chút bài xích theo phản xạ, anh nghĩ rằng Trình Hàng Nhất cứ ngồi xa xa làm chuyện của mình là được rồi.
Anh không muốn cậu lãng phí thời gian vì mình, dù sao thì dựa vào cậu hay dựa vào gối, với anh cũng chẳng có gì khác nhau cả.
"... Trình Hàng Nhất, em muốn ăn đòn à?"
"Chỉ dựa một chút thôi mà, một lát nữa em sẽ trở về chỗ cũ."
Trình Hàng Nhất một tay đỡ anh khỏi ngả xuống, tay còn lại tiếp tục xoa từ thắt lưng lên đến bả vai anh.
Lúc lướt qua vết sẹo sau cổ Từ Khai Từ, cậu lại nhanh chóng lảng đi.
"Được rồi, đừng xoa nữa, để tôi nằm xuống đi làm việc của em đi. Dù sao thì em có xoa thế nào cũng không bằng cho tôi hai viên giảm đau." Từ Khai Từ cảm nhận động tác của cậu, khẽ dịch vai né tránh, lười biếng từ chối để cậu tiếp tục lãng phí thời gian trên người mình.
Anh thấy thật không đáng, cũng không nên như vậy.
Dựa vào thuốc giảm đau thì không tốt, nhưng dựa vào một người lại càng không phải chuyện hay ho gì.
Trình Hàng Nhất vẫn không ngừng tay, nhưng miệng lại tiếp tục ngân nga bài hát lúc nãy trên ghế sofa.
Cậu hát hai lần rồi cúi đầu hỏi: "Anh thấy không ảnh hưởng đến việc của em chứ? Anh có biết không, chỗ sofa bên kia bị nắng rọi vào, nóng lắm. Em qua đây tránh nắng thôi, đừng đuổi em đi nữa mà, được không?"
Cậu vẫn chưa thuộc lời, nhưng giai điệu thì cũng tạm ổn. Kết hợp với giọng hát của cậu, nghe cũng khá hay.
Có lẽ đây là bài hát công ty sáng tác riêng cho Trình Hàng Nhất, giai điệu rất hợp với cậu.
"Bài mới à?" Từ Khai Từ ngửa đầu nhìn cậu, giọng nhàn nhạt, "Nghe cũng hay đấy."
Trình Hàng Nhất gật đầu ngay, trông hệt như một đứa trẻ mẫu giáo vừa được cô giáo khen ngợi, đôi mắt lấp lánh: "Ừm, là single EP mới, lời bài hát cũng rất hay."
Như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu cúi đầu nhìn người đang dựa vào mình: "Anh chưa từng nghe em hát bao giờ đúng không?"
Vừa dứt lời, cậu lập tức cắn lưỡi, im bặt.
Đêm chung kết và lần đi KTV kia... Chậc.
Chỉ nghĩ lại thôi là cậu đã không muốn nhớ tiếp.
Xem vẻ mặt Từ Khai Từ cũng thế. Anh vốn dĩ còn ngước lên nhìn cậu, giờ nghe câu này lại cúi mắt xuống, để bóng tối phủ lên khuôn mặt, che khuất mọi cảm xúc.
Chắc hẳn, đó cũng chẳng phải ký ức gì tốt đẹp.
Trình Hàng Nhất ấp úng chuyển đề tài: "Hai lần đó không tính! Bình thường em cũng ít hát lắm, anh còn không biết sao? Hồi trước bận luyện piano lắm, em với Kỳ Đồng còn chẳng đi KTV mấy."
"Nghe rồi."
"Hả? Hồi đi KTV hồi cấp ba à? Haha, đúng là hồi đó tụi mình hay đi thật."
"Không phải, là trước đó nữa."
Trước đó nữa, lâu đến mức có khi Trình Hàng Nhất cũng chẳng còn nhớ.
Đó cũng là một buổi chiều hè như hôm nay. Khi ấy Từ Khai Từ vừa lên năm hai đại học, mái tóc dài mới chỉ vừa chạm đến bờ vai. Vì trời nóng, anh chẳng thể cứ xõa như vậy mà luôn phải túm lại thành một chỏm tóc nhỏ phía sau.
Khi ấy, anh có một cậu bạn trai học nhạc nhẹ. Dù hai người học cùng khóa, nhưng cậu ta nhỏ hơn anh hẳn một tuổi, ngày nào cũng quấn lấy anh không rời.
Ngoài giờ học, hai người gần như dính lấy nhau, thậm chí ngay cả khi đi ăn cũng phải nắm tay. Tối đến, nhất định phải để Từ Khai Từ đưa cậu ta về ký túc xá.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 114: Chương 114



Từ Khai Từ nóng đến mức mồ hôi túa ra khắp người. Một cơn gió oi bức thổi qua sân vận động khiến cậu càng khó chịu hơn, chỉ muốn nhanh chóng đưa cậu bạn trai nhỏ về ký túc xá để bản thân có thể trở về căn hộ tắm một trận nước lạnh thật sảng khoái.
Mới khai giảng không lâu, lũ tân sinh viên năm nhất vẫn còn đang trong đợt huấn luyện quân sự. Lúc này là thời gian hoạt động tự do, một nhóm sinh viên hiếu động tụ tập thành vòng tròn, hào hứng ca hát.
Cậu bạn trai nhỏ của Từ Khai Từ không chịu về, cứ kéo cậu lại nhập hội, nói rằng trở về ký túc xá quá sớm thì chán lắm, chi bằng ngồi hóng gió bên sân vận động, tiện thể nghe nhạc.
Trong tình yêu, những yêu cầu không quá đáng của đối phương, Từ Khai Từ đều có thể đáp ứng. Thế là cả hai chầm chậm đi đến bên sân vận động, đứng từ xa quan sát nhóm sinh viên náo nhiệt kia.
Khi ánh hoàng hôn sắp tàn, một cậu nhóc có gương mặt sáng sủa bị đẩy ra giữa vòng tròn. Mọi người cười đùa gọi tên cậu, hò reo muốn cậu hát một bài.
Cậu nhóc khiêm tốn từ chối vài câu, nhưng chẳng mấy chốc đã đứng dậy cười tít mắt, cùng với bạn cầm loa bluetooth chọn bài hát.
Giọng hát của cậu ta rất hay, khiến Từ Khai Từ nghĩ rằng có lẽ cậu ấy theo học thanh nhạc. Cậu còn đùa với bạn trai bên cạnh:
"Xem ra từ giờ cậu không còn là người đẹp trai nhất khoa nữa rồi, có đối thủ rồi đấy."
Bạn trai nhỏ hích vào cánh tay Từ Khai Từ, chu môi làm nũng:
"Dù sao người đẹp trai nhất toàn trường cũng là bạn trai em mà, em sợ gì?"
Câu nói này khiến Từ Khai Từ hài lòng, cúi xuống hôn nhẹ cậu ấy, nhưng ánh mắt vẫn vô thức dừng lại trên người chàng trai đang hát.
Rất ổn, hát hay, dáng vẻ cũng không tệ. Chỉ là có hơi đen, chắc do huấn luyện quân sự phơi nắng. Nhưng nếu chăm sóc tốt, có lẽ sẽ trắng lại thôi.
Khi đó, Từ Khai Từ đã nghĩ như vậy.
Dưới sự cổ vũ của mọi người, cậu nhóc kia lại hát thêm một bài. Cũng khá thích thể hiện, được khen vài câu liền không dừng lại được.
Đêm hôm đó, hoàng hôn dần tan, bầu trời chỉ còn lại chút sắc tím dịu dàng. Đến tận bây giờ, Từ Khai Từ vẫn nhớ rõ cậu nhóc ấy đã hát bài gì.
Cậu đứng dưới bầu trời màu tím nhạt ấy, trong mắt phản chiếu ánh đèn đường hai bên, biến thành những vì sao nhỏ lấp lánh.
Trình Hàng Nhất đứng giữa đám đông, tận hưởng sự tâng bốc của bạn bè.
Ánh mắt cậu ta vẫn chìm đắm trong thế giới của chính mình, chưa từng nhìn về phía những người ngoài kia.
Trình Hàng Nhất luôn nghĩ rằng lần đầu tiên gặp Từ Khai Từ là tại bữa tiệc sinh nhật của Kỳ Đồng vào cuối tháng Mười.
Cậu ta có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết rằng, ngay vào ngày thứ mười hai kể từ khi nhập học, Từ Khai Từ đã đứng từ xa, ghi nhớ dáng vẻ của cậu ta khi hát dưới bầu trời xám nhạt ấy.

Mười tám tuổi, Từ Khai Từ trăn trở không biết làm thế nào để đưa giấy báo nhập học cho Từ Xuân Diệp xem mà không bị xé mất.
Hai mươi tuổi, Từ Khai Từ do dự không biết làm sao để nói với cậu bạn trai nhỏ xinh đẹp của mình rằng cậu đã chán, muốn chia tay. Cậu đã tìm thấy mục tiêu mới, dù thậm chí đến tên và chuyên ngành của cậu nhóc ấy, Từ Khai Từ còn chưa nghe rõ, chỉ nhớ giọng hát của cậu ta rất hay.
Chưa đầy vài tháng sau khi tròn hai mươi, cậu lại gặp lại cậu nhóc đó. Đêm hôm ấy, cậu nhóc uống say bí tỉ, gương mặt đỏ bừng như một quả táo chín.
Khi ấy, Từ Khai Từ nghĩ rằng, cậu nhóc này cũng giống như những người trước đây của cậu, chỉ là một mục tiêu hứng thú nhất thời.
Hoặc thậm chí còn không phải là một mục tiêu, vì tính cách cậu nhóc đó không tốt, lúc nào cũng ầm ĩ, bồng bột, mỗi lần chạm mặt đều phải tranh luận đôi câu.
Nhưng ai mà ngờ được, đến năm hai mươi hai tuổi, Từ Khai Từ lại phải dịu giọng an ủi chú cún con đau lòng này, lại trong lúc bản thân chếnh choáng hơi men, nâng cằm cậu ta lên hôn.
Thật giả lẫn lộn, thắng thua đan xen, Từ Khai Từ vẫn luôn nghĩ rằng mình phân biệt rõ được trái tim mình, rằng thứ cậu muốn chỉ là sự phục tùng.
Nhưng đến khi hai mươi bảy tuổi ngoảnh đầu nhìn lại, cậu nhóc năm xưa đứng hát dưới ánh hoàng hôn đã trở thành người đàn ông đứng dưới ánh sáng của những cây gậy phát sáng.
Cậu chưa từng nghĩ rằng sau này mình lại yêu Trình Hàng Nhất đến thế, thậm chí cậu còn chẳng nhớ nổi tình cảm này đã bắt đầu từ lúc nào.
Không có thời khắc cụ thể, chỉ là vào một đêm nào đó, khi Trình Hàng Nhất về muộn, cảm giác mất mát đột ngột ập đến, nhắc nhở cậu rằng—
Từ Khai Từ, cậu không thể rời xa cậu ấy nữa rồi.

Chương 56
Cuối tháng Năm, Từ Khai Từ vẫn còn đủ sức để đấu khẩu với Trình Hàng Nhất, thậm chí có thể đẩy cậu ta xuống giường bệnh khi cậu ta định trèo lên.
Đến cuối tháng Bảy, Từ Khai Từ đã chẳng còn hơi sức mà cãi vã, dù Trình Hàng Nhất cố gắng khuyên nhủ cậu ăn cơm, cậu cũng chỉ miễn cưỡng ăn vài miếng.
Vì yêu cầu của gia đình, các cuộc kiểm tra và điều trị bảo tồn vẫn tiếp tục, nhưng kết quả xét nghiệm lần sau lại tệ hơn lần trước. Mỗi lần đưa Từ Khai Từ về phòng bệnh xong, bác sĩ lại kéo riêng người nhà ra ngoài, khuyên họ hãy thuyết phục cậu suy nghĩ nghiêm túc về chuyện phẫu thuật.
Mọi người đều không cam lòng, chỉ riêng Từ Khai Từ là ngoan cố không chịu nhượng bộ.
Cậu cứ thế cầm cự, dù bản thân ngày một yếu đi, cậu vẫn không chịu gật đầu.
Ban đầu, Từ Khai Từ còn có thể bình tĩnh từ chối, nói chuyện với những người thuyết phục cậu một cách khách sáo. Nhưng về sau, cậu dần mất kiên nhẫn, hoặc có lẽ là không muốn hao hơi tốn sức tranh luận khi cơ thể đang quá mệt mỏi.
Thế nên, ngay trước mặt cả gia đình, cậu lại cãi nhau với Từ Xuân Diệp một trận.
Từ Xuân Diệp tức đến run rẩy, ngón tay chỉ vào cậu, suýt nữa chửi ầm lên, may mà Trình Hàng Nhất kịp thời kéo ông ra ngoài, hoảng loạn nói:
"Bác đừng giận, anh ấy đang mệt, dễ nổi nóng hơn. Nếu bác mắng nữa, anh ấy càng không chịu nghe. Hay là... bác về trước đi, cháu sẽ tìm cách khác..."
Từ Xuân Diệp vừa tức vừa lo. Hôm nay, bác sĩ lại kéo ông ra hỏi về chuyện phẫu thuật.
Câu hỏi đó như một vết thương không thể chạm vào, mỗi lần nhắc lại là mỗi lần đau.
Vậy mà Từ Khai Từ vẫn cắn chặt răng, nhất quyết không chịu thỏa hiệp.
Rời khỏi phòng bệnh, Từ Xuân Diệp trút hết cơn giận lên Trình Hàng Nhất, lạnh lùng cảnh cáo:
"Cậu liệu mà hiểu rõ vì sao cậu vẫn có thể ở bên nó. Nếu nó thật sự không qua khỏi, cậu cũng chuẩn bị dọn đồ về quê đi."
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 115: Chương 115



Trong bệnh viện – một nơi cần sự yên tĩnh – giọng ông không to, nhưng quả nhiên là cha của Từ Khai Từ, sự lạnh lùng thậm chí còn hơn cả con trai mình. Một câu nói nhẹ bẫng nhưng sức sát thương lại đủ mạnh.

Trình Hàng Nhất mím môi gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Tôi biết, tôi biết rồi. Đợi anh ấy... đợi anh ấy khỏe lại, tôi sẽ biến mất."

Từ Xuân Duệ nhìn Trình Hàng Nhất đầy khó chịu, cứ như vừa tung một cú đấm mà lại đánh vào bông mềm, thật sự bực bội. Ông xoay người, hướng vào trong phòng bệnh quát lên:

"Đi hay không? Hay mấy người định ở đây đợi chết cùng nó?"

Những người trong phòng vốn đã lúng túng vì hai cha con họ đột nhiên cãi vã, giờ lại nghe thấy giọng của Từ Xuân Duệ, càng không hẹn mà cùng co rụt cổ, ngượng ngùng theo nhau rời khỏi phòng bệnh.

Trình Hàng Nhất đứng kiệt sức trước cửa, nhìn đám người lác đác rời đi, bỗng cảm thấy mệt mỏi đến lạ, chỉ muốn tìm một chỗ để hút điếu thuốc.

Anh vừa thò tay vào túi lấy bật lửa, nhưng rồi lại nhớ ra điều gì đó, liền rút tay ra khỏi túi mà không châm thuốc.

Anh dùng sức chà mạnh hai tay lên mặt. Khi tay chạm đến mắt, cơn đau nhói khiến anh hít một hơi lạnh.

Vài ngày trước, tình trạng của Từ Khai Từ rất xấu, anh gần như thức trắng đêm để chăm sóc. Thức đêm quá nhiều, mí mắt dưới mọc lên một nốt lẹo nhỏ.

Để che đi thứ khó chịu này, anh còn giả bộ mua một chiếc kính gọng đen đeo vào, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy rõ đôi mắt anh gần đây lệch hẳn về kích thước. Chưa kể, chỉ cần vô tình chạm tay vào là lại đau buốt.

Đột nhiên, anh cảm thấy rất đau. Đau ở mắt, đau cả trong tim, như thể có ai đó vặn chặt một chỗ nào đó trên ngực anh, khiến anh khó chịu đến không chịu nổi.

Điều chỉnh lại cảm xúc, Trình Hàng Nhất bước vào phòng bệnh với vẻ bình thản, nhìn Từ Khai Từ đang tựa vào giường, nở một nụ cười nhẹ.

"Chuyện to tát gì đâu, chẳng phải chỉ là muốn chết thôi sao? Có đáng để cãi nhau với ông ấy không? Cậu đã bao giờ nghe lời ông ấy đâu?"

Trình Hàng Nhất cố tình nói một cách nhẹ nhàng, cố gắng làm dịu bầu không khí căng thẳng.

Lúc ở ngoài, anh đã nghe thấy cơn co giật của Từ Khai Từ. Cũng bình thường thôi, với mức độ kích động vừa rồi, co giật chỉ là chuyện nhỏ, ít ra không ngất đi như mấy hôm trước đã là may mắn rồi.

Anh cúi xuống, chỉnh lại ống thở oxy mắc trên mũi Từ Khai Từ, rồi thò tay vào chăn kiểm tra. Có vẻ như ai đó đã giúp anh ấy thay ga giường, đỡ được không ít phiền toái.

Dù giường đã được nâng cao, Từ Khai Từ vẫn rất khó ngồi vững. Hiện tại, cậu đang tựa vào đó với một tư thế vặn vẹo, một chân co lên, phía trước có một chiếc gối mềm kê đỡ.

Nếu không biết cậu là bệnh nhân liệt nửa người, nhìn sơ qua có khi còn tưởng cậu đang ngồi bệt một cách lười nhác như mấy tên du thủ du thực.

Nhưng chẳng có kẻ du thủ nào lại để mu bàn chân áp sát xuống giường một cách méo mó như thế, cũng chẳng có ai mà đến cả thở gấp cũng tốn sức như Từ Khai Từ.

Từ Khai Từ vẫn đang bực bội, bị Trình Hàng Nhất vừa đùa vừa chọc tức, cậu trừng mắt mắng:

"Trên đời này, ông ta là kẻ không xứng đáng nhất để khuyên tôi sống tiếp."

Trình Hàng Nhất không nhịn được, kéo chăn ra giúp cậu xoa bóp đôi chân đang cứng đờ vì co rút. Nghe vậy, anh ngẩn ra một chút, sau đó nghĩ lại thì thấy Từ Khai Từ nói cũng đúng.

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Không biết là do gần đây Từ Khai Từ thiếu máu hay vì ở trong phòng kín quá lâu, Trình Hàng Nhất cảm thấy đôi chân của cậu ta trắng bệch đến mức đáng sợ, phải có chút huyết sắc mới trông khỏe mạnh hơn được.

Đột nhiên, một câu nói vang lên từ trên đầu anh, xuyên qua màng nhĩ như một con dao băng sắc bén cắm thẳng vào tim, đau đến mức Trình Hàng Nhất không thở nổi.

— "Người không có tư cách thứ hai chính là anh, Trình Hàng Nhất."

Trình Hàng Nhất còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe xong câu ấy, hốc mắt đã đỏ lên. Đôi tay đang ôm lấy bàn chân dị dạng của Từ Khai Từ cũng bắt đầu run rẩy dữ dội.

Anh không dám nhìn cậu, cúi đầu cũng chẳng biết phải làm gì, chỉ đờ đẫn ôm lấy đôi chân ấy, như thể chỉ cần mình không lên tiếng, Từ Khai Từ sẽ không thể nhìn thấy anh.

Nhưng giọng nói trên đầu vẫn tiếp tục vang lên.

Không lớn, khí thế cũng chẳng còn mạnh mẽ như trước, thậm chí nếu so với những lần cãi nhau trước đây, giọng của Từ Khai Từ lúc này còn yếu hơn rất nhiều.

Nhưng chính vì âm lượng như vậy, chính vì thái độ như vậy, mà nó lại đau hơn bất kỳ trận cãi vã nào trong quá khứ.

Đau như dao cắt.

Đau đến mức Trình Hàng Nhất không kìm được nước mắt, rơi từng giọt xuống. Đau đến mức chỉ khi hé miệng, cậu mới cảm thấy có thể hít thở được chút không khí.

"Mấy năm qua, chỉ cần cậu quan tâm tôi một chút thôi, dù chỉ một chút thôi. Trình Hàng Nhất, chỉ cần cậu quan tâm tôi dù chỉ bằng một hạt bụi nhỏ. Chỉ cần mỗi lần quay lưng bỏ đi, cậu có thể nghĩ lại một chút, có thể mềm lòng một lần thôi, thì tôi đã không tuyệt vọng đến thế."

"Nhưng cậu đã làm gì? Anh đi đâu? Trước kia không chủ động chia tay là sợ bị người ta chỉ trích, giờ lại mặt dày không chịu rời đi là sợ gì? Sợ tôi chết đi rồi, anh sẽ cắn rứt lương tâm mỗi đêm?"

"Tôi xin mấy người, có thể đừng đến trước giường tôi, đừng làm những chuyện chỉ để cảm động chính mình nữa được không?"

Từ Khai Từ vẫn đang giận, dù không phải giận thì cũng đơn thuần là muốn trút hết những bức bối trong lòng. Nhưng những lời này thốt ra từ miệng cậu, lại khiến Trình Hàng Nhất trằn trọc mãi không yên.

Từ Khai Từ hiếm khi thẳng thắn bộc lộ sự đau khổ của mình như vậy. Cậu luôn là người bình thản và điềm tĩnh.

Giờ thì hay rồi, Trình Hàng Nhất chẳng còn biết làm gì nữa.

Anh quay mặt đi để che giấu sự khó chịu, nhưng rồi lại quay lại ngay sau đó.

Hốc mắt đỏ hoe, môi run bần bật:

"Vậy nên, em không có tư cách khuyên anh, và em cũng không phải vì lương tâm bất an mà ở đây."

Từ Khai Từ sững sờ.

Cơn kích động vừa nãy khiến cơ thể cậu run nhẹ. Giờ dù đã ngừng lại, nhưng thân thể vẫn chưa chịu nghe lời, vẫn run rẩy không ngừng.

Sắp ngã xuống rồi.

May mà Trình Hàng Nhất còn ở đây, cậu không để anh ngã.

Cậu nhanh chóng đỡ lấy Từ Khai Từ, kéo chân cậu ra, ôm cậu thật chặt vào lòng, cố định lại tư thế.

"Em không có tư cách khuyên anh, cũng không sợ lương tâm cắn rứt mỗi đêm... Em chỉ muốn ở bên cạnh anh."
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 116: Chương 116



Mỗi ngày mở mắt ra là lại thấy những người mặc áo blouse trắng vây quanh giường, bàn tán đủ điều. Sau đó lại là những đợt truyền dịch không hồi kết.

Không cần biết sau này thế nào, ngay lúc này đây, Từ Khai Từ cảm thấy mình sắp phát điên.

Cảm xúc của hắn luôn trong trạng thái căng thẳng và kích động. Dù có được Trình Hàng Nhất ôm chặt trong lòng, cơ thể hắn vẫn run rẩy không ngừng, tứ chi không yên, cứ cọ cọ vào giường phát ra tiếng sột soạt.

Trình Hàng Nhất biết chỉ ôm thế này cũng chẳng ích gì. Từ Khai Từ hoàn toàn không cảm nhận được hơi ấm của cậu. Nghĩ một lát, cậu đặt lòng bàn tay ấm áp lên sau gáy hắn, ngón tay xuyên qua mái tóc dày, nhẹ nhàng xoa dịu.

"Em biết mà, em biết hết. Em biết anh đã rất mệt rồi, anh chỉ muốn nghỉ ngơi, chỉ muốn bỏ mặc mọi thứ. Em sẽ không khuyên anh, không quấy rầy anh, em ngoan mà, em sẽ ở bên anh thôi. Vậy nên đừng giận nữa được không? Sau này ai nói gì, em cũng chắn hết cho anh, để anh được yên tĩnh một chút."

Lúc đầu, Từ Khai Từ không để Trình Hàng Nhất chạm vào mình như vậy. Hắn cứ lắc đầu, vai cũng vặn vẹo theo, giống như cả người đều đang phản kháng.

Nhưng sức hắn không lớn, giãy giụa một lúc rồi cũng mệt. Thêm vào đó, ống thở oxy trên mũi bị lệch, khiến hắn có chút khó thở. Giằng co chưa bao lâu, hắn đành chịu thua, vùi mặt vào lòng Trình Hàng Nhất th* d*c, không nói gì nữa.

Đợi đến khi cơ thể bình tĩnh lại một chút, Từ Khai Từ mới chậm rãi mở miệng:
"Tôi thật sự quá mệt rồi... Ngày nào cũng thế này, tôi thực sự chán ghét lắm."

Trình Hàng Nhất vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng hắn. Cậu vẫn chưa học được cách an ủi người khác, vẫn dùng cái cách ngốc nghếch như vài năm trước.

Nhưng lần này lại dịu dàng và chân thành hơn nhiều.

Cậu còn khe khẽ đung đưa cơ thể, như thể đang dỗ dành hắn ngủ.

"Vậy để em lén đưa anh đi nhé? Em cũng chẳng muốn ở lại bệnh viện nữa. Mình ra ngoài vài ngày đi?"

Ý tưởng bất chợt lóe lên, nhưng vừa nói ra, Trình Hàng Nhất lập tức muốn biến nó thành hiện thực. Cậu buông lỏng vòng tay, đặt Từ Khai Từ trở lại giường. Đôi mắt một lớn một nhỏ sáng rực, cười kéo tay hắn, nhẹ nhàng vu.ốt ve:
"Thật đó, mình đi chơi vài ngày đi, hít thở chút không khí. Hôm nay cha anh bị anh chọc tức muốn chết, chắc sẽ không đến đâu. Có bị phát hiện thì cứ để em gánh."

Như thể một sự trùng hợp, hoặc như tâm linh tương thông, ngay cả Từ Khai Từ cũng không nhận ra mình đã gật đầu. Đến lúc hoàn hồn, Trình Hàng Nhất đã bắt đầu giúp hắn tìm quần áo.

Áo bệnh nhân rộng rãi nên chưa thấy gì khác biệt, nhưng khi mặc lại đồ của mình, Trình Hàng Nhất mới nhận ra Từ Khai Từ đã gầy đi đáng kể. Trước đây, bờ vai hắn rộng, mặc gì cũng rất vừa vặn. Còn bây giờ, quần áo trên người rộng thùng thình, dù gương mặt hắn vẫn đẹp, nhưng cả người lại chẳng có chút sinh khí, chỉ toàn là sắc bệnh tái nhợt.

Trình Hàng Nhất nhẹ nhàng bế hắn lên xe lăn, quỳ một gối xuống đất, cẩn thận xoa bóp bàn chân đã co quắp rất lâu, đợi ngón chân giãn ra mới nhẹ nhàng xỏ giày vào.

Mãi đến khi chuẩn bị ra khỏi phòng bệnh, Từ Khai Từ mới thực sự phản ứng lại—hắn sắp bị Trình Hàng Nhất "trộm" đi rồi.

Hắn còn chưa kịp thích ứng với việc chỉ có hai người bên nhau. Dù mấy tháng qua, hắn phần lớn thời gian đều ở cạnh Trình Hàng Nhất trong căn phòng bệnh này.

Nhưng không quan trọng. Điều quan trọng là hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày được ở bên Trình Hàng Nhất, không phải giữa ranh giới sinh tử.

Hắn hơi nghiêng đầu, mang theo chút hoang mang nhìn Trình Hàng Nhất, hỏi:
"Rốt cuộc em muốn làm gì? Em có biết nếu để Từ Xuân Duệ biết được, ông ấy có thể tát chết em không?"

Trình Hàng Nhất gật đầu, thản nhiên đáp:
"Biết chứ."

"Vậy mà em còn... Tôi đã nói rồi, Trình Hàng Nhất, đừng phí thời gian với tôi nữa. Tôi không còn sức để mà—"

"Em biết." Trình Hàng Nhất đi vòng qua xe lăn, cúi xuống ngang tầm mắt hắn. Trong mắt cậu lấp lánh ánh sáng, mang theo một tia dao động.

"Em biết anh không còn sức lực, cũng biết anh chẳng còn mong muốn gì nữa. Em còn biết anh đã hoàn toàn buông bỏ. Nhưng chẳng lẽ anh muốn dùng quãng thời gian cuối cùng để mãi mắc kẹt trong bệnh viện sao? Đi cùng em đi, về nhà ở vài ngày."

Dù trong lòng biết chắc Trình Hàng Nhất sẽ lại lái chiếc G-Class của cậu, nhưng khi thực sự nhìn thấy nó, Từ Khai Từ vẫn không nhịn được mà cảm thán trong lòng.

Cảm thán gì thì hắn cũng không rõ. Chỉ là khi thấy chiếc xe này, rất nhiều suy nghĩ đồng loạt ùa về trong đầu, nhưng rồi từng cái một bị đè xuống. Cuối cùng, tất cả quy về một câu—thế sự khó lường.

Hắn lặng lẽ ngước mắt nhìn Trình Hàng Nhất bên cạnh, không ngờ mình còn có thể cùng cậu ngồi trên chiếc xe này, cùng nhau trở về nhà.

Chuyện này, hắn chẳng dám nghĩ tới.

Ngay cả khi tưởng mình sắp chết, hắn cũng không dám mơ đến điều đó. Vì đối với Từ Khai Từ, đây là một điều quá xa vời, hắn không với tới được.

Trình Hàng Nhất quay đầu định nói gì đó, nhưng vừa ngước mắt đã thấy Từ Khai Từ đang nhìn mình. Cậu khẽ cười, giơ tay xoa mái tóc hơi khô vàng của hắn.

Cậu cười có chút ngại ngùng, cúi người nới lỏng dây thắt lưng:
"Cũng chẳng biết lâu thế rồi, còn bế nổi anh lên xe không nữa."

Lời này rõ ràng chỉ là trêu chọc. Từ Khai Từ khẽ nhếch môi, cười nhạt:
"Vậy sao không đưa tôi về lại phòng bệnh đi?"

Xe vẫn là chiếc xe đó. Vì gầm xe cao, nên ngày trước bế Từ Khai Từ lên xe luôn có chút khó khăn. Không ngờ lần này lại nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tất nhiên, là vì hắn đã gầy đi quá nhiều.

Mỗi lần Trình Hàng Nhất ôm hắn, đều cảm thấy vòng eo này gầy đến mức không hợp lý, chỉ sợ dùng sức quá mạnh sẽ bẻ gãy mất.

Nghĩ đến đây, Trình Hàng Nhất bất giác lầm bầm:
"Đã bảo ăn thêm một chút, sao mà khó thế chứ?"
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 117: Chương 117



Cứ thế mà ngồi vào ghế phụ một cách lảo đảo, để mặc Trình Hàng Nhất giúp đỡ, nhưng không ngờ khi hắn giúp cài dây an toàn, lại đột nhiên ghé sát vào gần, đến mức chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau.

Mùi trên người Trình Hàng Nhất thật dễ chịu, chính là mùi nước giặt quen thuộc mà hai người vẫn hay dùng khi còn ở chung. So với mùi thuốc sát trùng và kháng sinh dai dẳng trên người mình, thì đúng là dễ chịu hơn rất nhiều.

Dễ chịu đến mức Từ Khai Từ chỉ toàn nghĩ về mùi hương ấy, không phản ứng kịp với bất cứ thứ gì khác.

Cậu còn chưa kịp hoàn hồn, chưa kịp quay đầu đi, đã bị Trình Hàng Nhất hôn một cái. Còn chưa kịp nổi giận hay kinh ngạc, đã thấy hắn cười rạng rỡ.

"Em chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày được cùng anh lái chiếc xe này về nhà, nhưng em lại luôn muốn ôm anh lên xe rồi hôn một cái."

Từ Khai Từ cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng khi tỉnh táo lại cũng không thấy quá phản cảm. Suy cho cùng, cậu thích Trình Hàng Nhất, chỉ là cậu không thích chính bản thân mình mà thôi.

Cậu quay đầu đi, không nói gì, chỉ bảo hắn mau chóng thu dọn xe lăn lên xe.

Từ sau khi bị liệt, Từ Khai Từ từng ngồi xe của cậu mình, ngồi xe của nhà họ Từ, sau này khi tự ra ngoài cùng hộ lý cũng gọi xe dịch vụ. Có lần tình cờ còn đi nhờ xe của Kỳ Đồng một đoạn.

So sánh tất cả, xe của Trình Hàng Nhất là chiếc khó lên nhất, nhưng lại là chiếc khiến cậu cảm thấy thoải mái nhất. Không rõ vì sao, chỉ đơn giản là cảm thấy chiếc xe này có gì đó rất tốt, tốt đến mức sợi dây căng thẳng trong lòng cậu cũng dần thả lỏng.

Bên trong xe không có hương liệu xe hơi hỗn tạp, cũng không có những món trang trí màu mè, chỉ có luồng gió với nhiệt độ vừa phải thổi nhè nhẹ, vậy mà đã khiến Từ Khai Từ cảm thấy mãn nguyện.

Thoải mái đến mức chính cậu cũng không nhận ra mình đang mỉm cười, ánh mắt bình yên và đầy thỏa mãn.

Đến ngã tư đèn đỏ, Trình Hàng Nhất lại giống như trước đây, đưa tay tới gần. Nhưng lần này, chỉ vừa chạm nhẹ vào tay Từ Khai Từ đã nhanh chóng rụt lại.

Hắn tự cười mình: "Em lại quen tay rồi, không sửa được. Đừng giận nhé, em chưa kịp chạm vào đâu mà."

Dù nói vậy, nhưng hắn cũng gian lắm, tuy không nắm lấy tay Từ Khai Từ, nhưng cũng không đặt tay về lại vô-lăng, mà để ngay gần đó. Xe vừa khởi động, hắn cũng không rút tay về, ngón tay thon dài lại còn vô thức gõ nhẹ, dáng vẻ thả lỏng hoàn toàn, chẳng hề giống chút nào với bộ dạng ngại ngùng mà hắn nói.

Hắn tập trung nhìn đường, không để ý đến tay mình, chỉ bất chợt cảm thấy mu bàn tay có gì đó lạnh lạnh lướt qua, lát sau lại chạm vào một lần nữa.

Trình Hàng Nhất tưởng Từ Khai Từ bị co giật, vội nghiêng đầu nhìn cậu, nhưng không phải, chân cậu vẫn yên vị, tay còn lại cũng đặt im trên đùi, chỉ có bàn tay trái lơ đãng cọ qua mu bàn tay hắn.

Từ Khai Từ vốn thế, muốn cầm hay chạm vào thứ gì đều không chuẩn, thường phải lặp đi lặp lại vài lần mới có thể chạm trúng mục tiêu.

Trình Hàng Nhất bật cười, hắn thu lại ánh nhìn, tập trung lái xe, còn bàn tay rảnh thì xoay ngược lại nắm lấy tay Từ Khai Từ. Bàn tay cậu hơi co lại, sợ nắm trực tiếp sẽ không thoải mái, hắn bèn áp tay cậu xuống ghế, rồi nhẹ nhàng tách từng ngón ra, dùng đầu ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay mềm mại ấy.

Lòng bàn tay của Từ Khai Từ mềm mại lắm, sờ kỹ có thể cảm nhận được chút vết hằn của móng tay do hai ngón út luôn co lại tạo thành.

Trình Hàng Nhất chẳng cần nhìn cũng có thể thuần thục tách tay cậu ra, rồi mười ngón đan xen mà nắm chặt lấy.

Từ Khai Từ không phản ứng, cũng không giãy ra, chỉ để mặc cho hắn nắm, còn để hắn dùng ngón cái xoa nhẹ lên xương cổ tay vốn nhô cao hơn bình thường.

Trình Hàng Nhất không sửa được thói quen nắm tay cậu khi lái xe, còn hắn, nào có khác gì?

Cũng là tự chuốc lấy thôi. Trình Hàng Nhất mặt dày, còn cậu thì chịu mềm lòng. Miệng thì bảo không cần, thôi đi, nhưng thực ra lại khát khao hơn ai hết sự ôm ấp và đan tay siết chặt từ hắn.

Nghĩ vậy, Từ Khai Từ có chút xấu hổ, cậu khẽ ho một tiếng rồi quay mặt đi, không nhìn vào đôi tay đang đan xen nữa.

Chuyến đi chỉ mất bốn mươi phút, nhưng khi Trình Hàng Nhất dừng xe lại, mới nhận ra Từ Khai Từ đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Hắn đứng bên cửa xe, mím môi cười không tiếng động, khẽ gọi: "Anh hai, về nhà rồi."

Từ Khai Từ không mở mắt, hơi thở vẫn đều đều. Trình Hàng Nhất giúp cậu tháo mấy lớp dây an toàn, cậu liền ngả vào lòng hắn, mềm nhũn như thể chẳng còn chút sức lực nào.

"Bế anh lên đi..." Đầu Từ Khai Từ nghiêng nghiêng, cọ nhẹ vào cổ Trình Hàng Nhất, vừa mới tỉnh lại, cậu không muốn mở mắt, cũng chẳng có sức nâng tay lên. Cứ thế tựa vào người hắn, để hắn bế lên nhà.

Cậu thực sự đã ngủ, và cũng không muốn tỉnh lại. Chỉ có giấc ngủ ngắn ngủi mấy chục phút này là giấc ngủ thoải mái nhất trong suốt thời gian qua, chỉ muốn tiếp tục ngủ thêm nữa.

Đôi chân lơ lửng khẽ đung đưa, mới đi được hai bước, giày đã rơi khỏi chân.

Trình Hàng Nhất chẳng buồn nhặt lên, cứ thế ôm Từ Khai Từ bước về phía thang máy.

Trong thang máy, tấm gương thép phản chiếu mơ hồ bóng dáng hai người. Lờ mờ có thể thấy bàn chân nhỏ của Từ Khai Từ hơi động đậy, đôi tất trượt xuống đến mắt cá, để lộ phần chân trắng nõn mảnh khảnh.

Ra khỏi thang máy, trước mặt là cánh cửa quen thuộc, Trình Hàng Nhất hơi tê tay, bèn nhấc Từ Khai Từ lên một chút, khẽ thở dài: "Từ Khai Từ, cuối cùng chúng ta cũng về nhà rồi."

Không có ai đáp lại, mà cũng chẳng cần lời đáp.

Chỉ cần cúi đầu nhìn người trong lòng, thế là đủ.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 118: Chương 118



Mọi thứ vẫn y hệt như trước đây, lại tựa như tất cả đều hoàn toàn mới mẻ.
Từ Khai Từ khẽ hừ một tiếng đầy khó chịu, cựa quậy cánh tay, đưa sang bên cạnh tìm kiếm, rất nhanh đã bị người bên cạnh nắm lấy.
"Em đây." Trình Hàng Nhất nằm bên cạnh, dọc theo cánh tay Từ Khai Từ mà kéo người ôm trọn vào lòng.
Cậu ôm lấy Từ Khai Từ, nhẹ nhàng x.oa n.ắn eo anh, đầu tựa lên vai anh, đôi mắt vẫn còn mơ màng buồn ngủ, giọng điệu dịu dàng: "Anh ngủ lâu lắm rồi, em nấu cơm xong còn nằm xuống ngủ cùng anh một lát, vậy mà anh vẫn chưa tỉnh."
Mỗi lần thử dò xét với nỗi sợ đè nén, cuối cùng lần này cũng nhận được hồi đáp.
Lần đầu tiên, trái tim của Từ Khai Từ có thể từ từ buông xuống, trở về đúng vị trí.
Anh không bộc lộ cảm xúc gì, chỉ khẽ khàng nhắm mắt lại, tựa sát vào người Trình Hàng Nhất hơn một chút. Trong chiếc chăn mềm mại sạch sẽ, lặng lẽ tận hưởng sự bình yên hiếm hoi này.
Một lúc lâu sau, anh nghiêng đầu hỏi: "Em vẫn chưa nói, em đưa anh về để làm gì?"
"Ừm..." Trình Hàng Nhất không vội trả lời, chỉ xoay người Từ Khai Từ lại, để cả hai đối diện nhau.
Cậu kéo cánh tay yếu ớt của anh vòng qua eo mình, nghiêm túc nhìn sâu vào mắt anh rồi hỏi: "Trong Xuân Quang Xán Lạn có câu thoại gì ấy nhỉ?"

Đột nhiên, cơn đau nhói lên sau lưng khiến Từ Khai Từ hít mạnh một hơi lạnh, trong cơ thể như có thứ gì đó cuồn cuộn trào dâng, nghẹn cứng nơi cổ họng.
Anh chẳng buồn quan tâm việc bật dậy quá nhanh có thể làm mình chóng mặt, vội vã đập tay lên người Trình Hàng Nhất, ra hiệu muốn được đỡ dậy.
May mà Trình Hàng Nhất phản ứng nhanh, cũng đã chuẩn bị từ trước. Cậu lật người xuống giường, đỡ anh ngồi ở mép giường, kéo thùng rác lại gần.
Lại một đợt nôn thốc nôn tháo nữa, lồng ng.ực Từ Khai Từ phập phồng dữ dội, tứ chi cũng bắt đầu run rẩy theo. Đôi chân vốn mềm nhũn vùi trong chăn nay lại co giật không kiểm soát, quẫy mạnh đến mức làm chăn gối xộc xệch, chiếc tất rơi xuống cũng bị anh đá văng sang một bên.
Hỗn hợp dịch nôn lẫn máu loang lổ vương trên khóe môi, khiến anh thấy vô cùng bẩn thỉu. Theo bản năng muốn giơ tay lau đi, nhưng đôi tay run đến mức không thể nhấc lên nổi, khẽ động một cái cũng làm cả cánh tay rơi thẳng xuống sàn.
"Bịch! Bịch! Bịch!" Ngón tay gầy guộc đập vào mép giường, đỏ ửng ngay lập tức.
Mọi cảm giác đều bị cơn đau chiếm trọn, đôi chân co quắp không còn nằm trong tầm kiểm soát, cánh tay thõng xuống cũng chẳng thể nâng lên.
Ngoài cơn đau, từng chút tỉnh táo còn sót lại trong đầu anh chỉ quẩn quanh một câu thoại.
— "Không bằng chúng ta làm lại từ đầu đi."
Trình Hàng Nhất rút khăn giấy trên bàn, lau sạch vết bẩn trên miệng Từ Khai Từ, nhẹ nhàng nâng cánh tay rũ xuống của anh đặt trở lại giường, sau đó đỡ anh tựa vào lòng mình.
Cậu đưa cốc nước đến bên môi anh, đỡ anh nhấp một ngụm nhỏ, rồi để anh nhổ ra, tránh cho miệng còn cảm giác khó chịu.
Từ Khai Từ muốn nói gì đó, nhưng cổ họng đau rát đến mức không thốt lên nổi. Môi mấp máy mấy lần, cuối cùng chẳng thể phát ra âm thanh nào, chỉ có nỗi đau đớn lan khắp cơ thể ép ra vài giọt nước mắt, khiến anh chỉ có thể th* d*c từng hơi lớn.
Sau cơn co giật, chân phải của anh lại gập lên, nhưng lần này không giống lúc trong thang máy, mềm nhũn vô lực, mà là cứng ngắc, đầu gối căng cứng hằn rõ.
Không cần phải trải nghiệm trực tiếp, chỉ nhìn dáng vẻ của anh thôi, Trình Hàng Nhất cũng có thể tưởng tượng được anh đau đớn đến nhường nào.
"Đừng... đừng đùa kiểu này nữa..." Từ Khai Từ nghiến răng bật ra từng chữ. Mỗi lần nói vài từ, anh đều phải dừng lại để thở gấp một hơi rồi mới tiếp tục. Từ khi cơn co giật bắt đầu đến giờ chỉ mới chớp mắt, nhưng trán anh đã lấm tấm đầy mồ hôi.
"Trở lại từ đầu, em tin không?"
Trước khi sắc mặt Trình Hàng Nhất kịp biến đổi, Từ Khai Từ đã thốt ra câu chất vấn cuối cùng.
Giờ phút này, anh cuối cùng cũng hiểu ra—Trình Hàng Nhất vẫn chưa học được gì cả.
Dù cậu đã biết câu trả lời, dù cậu đã nhìn rõ lòng mình, dù cậu đã hiểu Từ Khai Từ yêu cậu đến mức nào.
Nhưng cậu vẫn là Trình Hàng Nhất của ngày nào, đến giờ vẫn là một Trình Hàng Nhất quá đỗi ngây thơ.
Cậu có thể mỉm cười quên hết quá khứ, rồi nhẹ nhàng nói rằng "Không bằng chúng ta làm lại từ đầu đi." Nhưng Từ Khai Từ thì không còn dũng khí để làm lại nữa.
Thậm chí, anh đến cả thời gian để làm lại từ đầu... cũng không còn.
"Em biết rồi, vậy... anh có chịu ngồi dậy ăn chút gì không?"
Sắc mặt Trình Hàng Nhất thoáng tái nhợt, mí mắt giật nhẹ, nốt lẹo trên mắt trông càng rõ rệt. Cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Không muốn cũng không sao, em đỡ anh nằm xuống rồi xoa bóp cho anh, nghỉ ngơi thêm chút nữa nhé. Em không có ý gì khác đâu, chỉ là... bữa cơm đầu tiên sau khi về nhà, hai người ngồi cùng bàn vẫn tốt hơn."
Vốn dĩ, cậu định khoe một chút trước mặt Từ Khai Từ. Trong vài tiếng anh ngủ, cậu đã ninh một nồi canh gà thơm nức, rồi lấy nước canh hầm cháo sò điệp, còn xé gà làm thành món ruốc mềm.
Cậu muốn dùng bữa ăn này để chúc mừng bữa cơm đầu tiên sau khi hai người trở về, hoặc có lẽ... là bữa ăn đầu tiên của "làm lại từ đầu".
Nhưng giờ đây, tất cả những điều đó đều không thể nói ra nữa, đến cả nồi cháo cũng chẳng dám mang ra khỏi bếp.
Từ Khai Từ không đáp, Trình Hàng Nhất chỉ cho rằng anh đau đến mức ngay cả ngồi dậy cũng không muốn. Phải thôi, đau đến vậy, làm sao có thể gượng dậy được chứ?
Cậu định đỡ Từ Khai Từ nằm xuống, nhưng lại nghe anh nói:
"Không cần. Em giúp anh dọn dẹp sạch sẽ, anh muốn ngồi dậy."
Trình Hàng Nhất khựng lại, đôi mắt sưng húp lại giật nhẹ. Rất nhanh, cậu phản ứng kịp, khẽ gật đầu.
"Không cần vội."
Trên bếp, canh gà và cháo vẫn đang hầm, hương thơm dìu dịu lan tỏa.
Trình Hàng Nhất dùng khăn ấm, từng chút một xoa bóp những cơ bắp và khớp cứng đờ của Từ Khai Từ, cho đến khi đôi chân anh mềm dần ra.
Cậu vốn định giúp anh xỏ lại tất, nhưng thấy chân anh hơi sưng, liền ngập ngừng một chút, rồi quyết định từ bỏ. Cuối cùng, cậu nhẹ nhàng bế anh lên, đặt vào xe lăn.
Từ Khai Từ dựa nghiêng trong xe lăn, cánh tay run rẩy giơ lên mấy lần mới miễn cưỡng đặt được lên tay vịn, nhưng vẫn không thể điều khiển được cần lái.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 119: Chương 119



Sợ Từ Khai Từ cử động mạnh sẽ làm vết thương sau lưng càng đau hơn, Trình Hàng Nhất dứt khoát đặt tay anh lên đùi, rồi giúp anh đi dép.

Cậu ngẩng đầu hỏi Từ Khai Từ:

"Chút nữa anh muốn ăn gì không? Hay chỉ muốn ngồi với em một lát, nhìn em ăn vài miếng?"

Cổ họng Từ Khai Từ vẫn còn đau, anh lắc đầu. Bây giờ anh không muốn ăn gì cả, nhưng lại vì câu nói của Trình Hàng Nhất mà xúc động—bữa cơm đầu tiên sau khi trở về nhà.

Bữa cơm đầu tiên khi về nhà, nhất định phải ngồi vào bàn ăn mới đúng.

Trình Hàng Nhất gật đầu, không ép buộc Từ Khai Từ, chỉ đẩy anh đến trước bàn ăn, sau đó mang ra một đĩa đồ nhắm cùng một chai rượu trắng.

Trước khi rời bếp, Trình Hàng Nhất liếc nhìn nồi cháo gà trên bếp, khẽ cười khổ, rồi xoay người quay lại tắt bếp.

Khi ngồi xuống bàn lần nữa, đến lượt Từ Khai Từ thắc mắc. Anh nhìn Trình Hàng Nhất thản nhiên rót đầy một chén rượu, rồi hỏi:

"Cháo gà trên bếp, em không ăn sao?"

Trình Hàng Nhất cười mà không nói, ngửa đầu uống cạn ly rượu.

"Không ăn nữa, em vốn cũng không đói, vậy là được rồi. Chờ anh dễ chịu hơn, em sẽ đút cho anh. Cháo đó... em nấu riêng cho anh mà."

Không thể né tránh ánh mắt của Từ Khai Từ, Trình Hàng Nhất nuốt xuống vị cay nồng của rượu rồi mới mở miệng giải thích.

Nhưng dù là cháo đặc biệt chuẩn bị cho anh thì cũng chẳng thể cưỡng ép anh ăn được.

"Thật ra em không cần phải làm vậy..."

Từ Khai Từ ngồi đối diện Trình Hàng Nhất, anh cử động cánh tay, đặt cổ tay lên cần điều khiển xe lăn, lùi lại một chút rồi chầm chậm xoay người sang bên cạnh Trình Hàng Nhất.

Anh nâng cổ tay lên, ấn chặt tay Trình Hàng Nhất, không để cậu tiếp tục uống rượu.

"Thật ra em không cần phải như vậy. Anh về đây chỉ vì muốn thở phào nhẹ nhõm một chút, giống như em đã nói—anh không muốn quãng thời gian cuối cùng của mình trôi qua trong bệnh viện. Anh không thấy lần này về nhà là điều gì đáng để ăn mừng, cũng không nghĩ rằng quay về có nghĩa là muốn làm lại từ đầu với em. Trình Hàng Nhất, cứ yên lặng mà sống hết những ngày này đi, đừng giày vò nữa."

Trình Hàng Nhất buông ly rượu, quay lại nhìn anh. Dù đeo kính gọng đen, nhưng vẫn có thể thấy rõ đôi mắt cậu đen nhánh, trong đó là những điều chẳng thể nói thành lời, hóa thành làn sương không thể tan đi.

"Em biết rồi. Chỉ là... rõ ràng em biết anh thích em, dựa dẫm vào em, cho dù bây giờ, trong thâm tâm anh vẫn... khao khát em ở bên cạnh. Nhưng vì sao anh lại không thể cùng em làm lại từ đầu?"

Cậu hơi kích động, siết chặt tay Từ Khai Từ, giống như lúc trên xe, vuốt thẳng từng ngón tay rồi nắm lấy, hỏi anh:

"Chẳng lẽ khi ở trên xe, không phải chính anh chủ động chạm vào tay em sao? Anh còn nói anh không thích? Anh có thật sự không rung động khi nghe em nói muốn đưa anh về nhà không? Nếu không thì sao anh lại im lặng đồng ý?"

Ngón tay Từ Khai Từ khẽ động, anh muốn rút tay về, muốn lùi lại, muốn tránh xa Trình Hàng Nhất, tránh xa chút hơi ấm này.

"Nhưng mà... anh sắp chết rồi."

Cử động này khiến Trình Hàng Nhất siết tay anh càng chặt hơn. Chênh lệch về sức lực khiến Từ Khai Từ không thể làm gì được.

"Em biết mà, em có ngăn cản anh sao?"

"Nhưng anh sắp chết rồi."

"Em biết, em biết mà. Nhưng em vẫn muốn bắt đầu lại."

"Nhưng anh sắp chết rồi! Trình Hàng Nhất, em nói những điều này vô ích thôi. Anh không còn hứng thú với việc em có yêu anh hay không nữa, cũng không muốn làm lại từ đầu gì cả!"

Ngay cả việc ngồi đây ăn cùng Trình Hàng Nhất đã là một sự miễn cưỡng. Cơ thể anh rất đau, từ lưng đến tứ chi, ngay cả cổ họng cũng đau. Mỗi một cử động, mỗi một câu nói, đều khiến anh hít một ngụm khí lạnh.

Anh run rẩy ngồi đối diện Trình Hàng Nhất, không hiểu sao đột nhiên lại cảm thấy buồn bã đến vậy, buồn đến mức ngay cả sống mũi cũng thấy đau.

Nước mắt không được cho phép đã tràn ra khỏi hốc mắt, men theo cằm mà rơi xuống.

"Trình Hàng Nhất, trước đây anh rất hận em. Em chỉ đoán đúng một nửa thôi. Anh lo lắng, anh sợ hãi, nhưng cũng có hận. Anh hận Từ Xuân Duệ, cũng hận cả em. Có thể em không biết, những cảm xúc đó hòa trộn với nhau gần như khiến anh phát điên."

Đôi mắt Từ Khai Từ đẫm lệ, nhưng anh lại cười, vừa cười vừa nói:

"Nhưng bây giờ anh không thể hận nổi nữa. Anh chẳng còn cảm xúc gì cả. Việc em quay về đã là điều an ủi lớn nhất đối với anh rồi. Hôm em về, anh cảm thấy căn phòng bệnh xám xịt này như có một màu sắc tươi mới tràn vào. Anh nghĩ, trước khi chết có thể gặp lại em, vậy đã là một chuyện rất đáng để vui rồi."

Nước mắt Trình Hàng Nhất rơi từng giọt lớn.

Nghe đi, rõ ràng Từ Khai Từ rất nhớ Trình Hàng Nhất.

Cậu giơ tay lau nước mắt cho anh. Đây là lần hiếm hoi cậu thấy Từ Khai Từ khóc. Mà nói cũng chẳng biết có phải may mắn hay không—mỗi lần Từ Khai Từ rơi lệ, Trình Hàng Nhất đều có mặt, đều là cậu giúp anh lau đi những giọt nước mắt ấy.

"Nhưng... những điều này vẫn không thể ngăn cản..."

Câu nói còn chưa dứt, đôi môi lạnh lẽo đã bị một bờ môi nóng rực phủ lên.

Mang theo vị rượu nồng, gấp gáp ập đến, chặn đứng nỗi bi thương bao trùm lấy Từ Khai Từ.

"Từ Khai Từ, anh sẽ khỏe lại thôi. Em sẽ kéo anh trở về, anh phải sống thật lâu với em, rồi cùng nhau làm lại từ đầu..."
 
Back
Top Bottom