Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu

Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 100: Chương 100



Tháng trước là sinh nhật của Mai Tĩnh, lúc đó Từ Khai Từ vẫn còn ở trong bệnh viện, không biết mẹ mình đã trải qua ngày ấy như thế nào. Hy vọng món quà này không tính là quá muộn, mà dù có muộn cũng chẳng sao, có còn hơn không.
Trước khi xuất viện, Mạnh Tân Từ đã giúp Từ Khai Từ cắt tóc. Bây giờ, Mai Tĩnh đưa tay xoa mái tóc ngắn của con trai, cảm giác có chút cứng tay. Nhưng trong lòng bà lại tràn ngập hạnh phúc và xúc động—đây là con trai bà, bằng xương bằng thịt, đang ngồi ngay trước mặt bà, còn nói muốn tặng bà quà sinh nhật.
Bao năm qua, đây là điều mà Mai Tĩnh chưa bao giờ dám mơ đến.
Bà cay cay sống mũi, nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng nói với Từ Khai Từ:
"Mẹ chẳng cần quà gì cả, chỉ cần con khỏe mạnh là đủ rồi."
Từ Khai Từ không trả lời, chỉ cúi nhẹ đầu để mặc mẹ xoa tóc mình.
Khỏe mạnh sao...
Thôi vậy, tặng quà vẫn thực tế hơn.
Cậu chống cần điều khiển, chậm rãi tiến về phía trước, bên cạnh là Mai Tĩnh rạng rỡ đi theo, cuối cùng dừng chân trước một cửa hàng trang sức.
Từ Khai Từ ngước lên nhìn mẹ, cười hỏi:
"Con mua cho mẹ một chiếc vòng vàng nhé?"

Từ Khai Từ cảm thấy dường như cửa hàng này có thể mang lại may mắn cho mình. Lần trước đến đây, cậu cùng Trình Hàng Nhất chọn quà tặng mẹ.
Hôm đó trên xe, Trình Hàng Nhất luôn nắm chặt tay Từ Khai Từ, không hề buông ra. Đến cửa hàng, anh còn nhỏ giọng nói với nhân viên rằng Từ Khai Từ là "phu quân" của mình.
Mặc dù giọng anh rất khẽ, nhưng Từ Khai Từ vẫn nghe rõ từng chữ.
— Phu quân, là phu quân của tôi.
Bên nhau nhiều năm như vậy, dù ai cũng biết hai người là một đôi, nhưng dường như chẳng ai thực sự biết cả. Bởi từ sau khi cậu bị liệt, hai người rất ít khi cùng nhau xuất hiện trước mặt người khác.
Mà những lần hiếm hoi ra ngoài cùng nhau, không hiểu sao cả hai lại cứ như kẻ có tật giật mình, chưa từng một lần chính thức thừa nhận mối quan hệ trước mặt người khác.
Chỉ có lần đó, một lần duy nhất, khiến Từ Khai Từ nhớ đến tận hôm nay, có lẽ sẽ nhớ đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay. Ít nhất, từng có một lần, Trình Hàng Nhất quang minh chính đại chỉ vào cậu—người đang ngồi trên xe lăn—và khẳng định rằng cậu là bạn đời của anh.
Cũng như hôm nay vậy. Cùng mẹ mình vui vẻ bước vào đây, không nghĩ đến bất kỳ điều gì khác, chỉ đơn thuần muốn tặng bà một món quà, chỉ đơn thuần muốn tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi thuộc về riêng hai mẹ con.
Với thẩm mỹ của Mai Tĩnh, bà vốn không thích vàng, cũng không nghĩ rằng Từ Khai Từ sẽ thích. Nhưng điều đó không quan trọng, bà không thiếu trang sức, bà chỉ thiếu một món quà từ con trai mình.
Hôm nay, dù Từ Khai Từ có mua gì đi nữa, dù chỉ là một chiếc vòng cổ cho chó, bà cũng sẽ vui vẻ đeo lên cổ.
Không ngờ rằng, Từ Khai Từ không chọn lựa từng món một mà đi thẳng đến quầy, dừng lại trước một chiếc vòng tay được chạm trổ hoa văn tinh xảo, nhờ nhân viên lấy ra.
Quầy trưng bày hơi cao, tay Từ Khai Từ không với tới. Cậu cố nâng tay lên nhưng chưa được bao nhiêu đã buông xuống, đành ngượng ngùng cười nhờ nhân viên cầm chiếc vòng cho mình xem.
Chính là chiếc vòng này. Lần trước khi nhìn thấy, cậu đã ngay lập tức bị thu hút bởi nhánh mai khắc trên đó. Khi ấy, cậu chọn nó để tặng mẹ của Trình Hàng Nhất, nhưng không hiểu sao trong đầu lại luôn mường tượng đến cảnh mẹ mình đeo chiếc vòng này.
Từ Khai Từ ngước mắt, cười hỏi Mai Tĩnh:
"Mẹ thích không? Muốn đeo thử không?"
Đôi mắt cậu lấp lánh ánh sáng, tràn đầy mong đợi. Cậu mong rằng mẹ sẽ thích món quà này.
Mai Tĩnh dịu dàng mỉm cười, đưa cánh tay trắng trẻo ra cho nhân viên đeo vòng vào. Mái tóc mới uốn của bà hơi dài, khi cúi đầu, những lọn tóc xõa xuống, che khuất tầm nhìn của Từ Khai Từ. Cậu chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy chiếc vòng nằm trên cổ tay trắng ngần của bà.
Chính là như thế này. Trong tưởng tượng của cậu, khi mẹ đeo chiếc vòng này lên, cũng sẽ đẹp như thế này—không hề quê mùa, ngược lại càng tôn lên nước da trắng muốt của bà.
Mai Tĩnh xoay người, vén tóc sang một bên, đưa tay ra trước mặt con trai, vui vẻ hỏi:
"Mẹ thấy cũng đẹp lắm, con thấy sao?"
Từ Khai Từ gật đầu:
"Đẹp ạ. Mẹ con là mỹ nhân, đeo gì cũng đẹp hết. Đừng tháo ra nữa, để con đi thanh toán."
"Miệng dẻo ghê cơ, con trai bảo bối của mẹ." Mai Tĩnh từ khi đeo chiếc vòng liền không ngừng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Từ Khai Từ đầy yêu thương.
Trước khi ra ngoài, Từ Khai Từ đã nhờ người kẹp sẵn thẻ ngân hàng vào tay phải mình, sợ không cầm chắc nên suốt dọc đường cứ nhìn mãi.
Mai Tĩnh đi cùng cậu đến quầy thu ngân. Cậu ngửa đầu, để mẹ lấy thẻ từ tay mình, rồi ghé sát tai bà thì thầm một dãy số.
Thực ra Mai Tĩnh không muốn để con trai trả tiền, có tấm lòng là đủ rồi. Nhưng Từ Khai Từ không chịu, còn nói nếu bà không đồng ý thì không mua nữa, vậy là quà sinh nhật tiêu tan luôn.
Không còn cách nào, Mai Tĩnh đành miễn cưỡng nhưng đầy hạnh phúc cầm lấy chiếc thẻ ấm áp từ bàn tay con trai.
Lúc đầu, bà không nghĩ gì nhiều, nhưng vừa quẹt thẻ xong, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức nhíu chặt mày, nghiêm mặt hỏi Từ Khai Từ:
"Sao lại là sinh nhật của cậu ta? Trước đây mẹ không quan tâm, nhưng bây giờ chia tay rồi, mau đổi đi nghe chưa?"
Từ Khai Từ chớp mắt, nhất thời chưa hiểu chuyện gì, đến khi sực tỉnh mới nhận ra—mật khẩu thẻ ngân hàng của cậu chính là sinh nhật của Trình Hàng Nhất.
Xem ra, dù có cố gắng xóa sạch dấu vết đến đâu, vẫn luôn có những kẽ hở. Tưởng rằng đã dứt khoát cắt đứt mọi thứ, nhưng hóa ra, một chiếc thẻ ít khi dùng đến vẫn còn mang sinh nhật của anh ta.
"Con chẳng tiện đổi, cũng chỉ là một dãy số thôi mà. Cũng đâu phải cậu ta thật sự tiêu tiền của con đâu." Từ Khai Từ hờ hững lảng tránh. May mà người đang đứng đây là mẹ, chứ không phải Từ Xuân Duệ.
Quẹt thẻ xong, Mai Tĩnh quay lại, nhẹ nhàng vỗ một cái lên cánh tay Từ Khai Từ, nghiêm mặt nói:
"Để ba con biết thì lại bị mắng cho xem."
Bàn tay vỗ trúng chỗ vừa rút kim truyền dịch không lâu trước đó. Mai Tĩnh vừa đánh xong đã đau lòng, vội nâng tay con trai lên xoa nhẹ. Lần ốm này, Từ Khai Từ sụt cân rõ rệt, đến mức khi nắm tay cậu, bà cảm thấy tay cậu gầy đến đáng thương, chỉ còn một chút thịt mềm bám trên xương.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 101: Chương 101



Từ Khai Từ nhân lúc bị xoa mà nâng cổ tay lên cọ vào tay của Mai Tĩnh, những ngón tay gầy gò như cành cây khô chạm vào chiếc vòng vừa mới đeo. Với chút cảm giác ít ỏi còn lại, cậu chậm rãi cọ xát, tỉ mỉ cảm nhận những hoa văn chạm khắc trên vòng tay.

Chỉ trong chốc lát, cậu ngước đầu lên, dịu dàng cầu xin Mai Tĩnh: "Chuyện này chỉ có mẹ biết thôi mà? Nếu ba con biết thì chẳng phải là do mẹ tố cáo sao?"

Lời này khiến Mai Tĩnh nghẹn lời, cô trừng mắt nhìn Khai Từ rồi đặt lại tay cậu lên tay vịn xe lăn.

"Nói đi, nhóc con, còn muốn đi đâu nữa? Không phải nói muốn mua đồ sao?"

Khai Từ vốn định nói rằng đồ cần mua đã mua xong, nhưng chợt nhớ lại lúc nằm trên giường bệnh đã tự nhủ rằng nhất định phải dành nhiều thời gian hơn bên Mai Tĩnh.

Nghĩ đến đây, cậu không nói ra được nữa. Một món quà thì tính là gì so với việc thực sự ở bên nhau chứ?

Nhưng cậu thực sự hơi mệt, bàn tay trái cố đẩy cần điều khiển phía trước cũng chẳng dịch chuyển được chút nào. Cậu muốn tìm một nơi mà mình không cần tốn sức, nhưng vẫn có thể ở bên Mai Tĩnh.

"Đi xem vở kịch của ba con đi, tự nhiên con không muốn mua đồ nữa."

Mai Tĩnh rất thích kịch nói, ngày xưa chính vì kịch mà cô và Từ Xuân Duệ đến với nhau. Nhưng từ nhỏ đến lớn, Khai Từ chưa bao giờ xem một vở kịch nào, ngay cả tác phẩm nổi tiếng của Mạnh Tân Từ cậu cũng chưa từng xem. Theo bản năng, cậu luôn bài xích tất cả những gì liên quan đến Từ Xuân Duệ.

Vậy nên khi cậu đưa ra đề nghị này, Mai Tĩnh thực sự bị dọa sợ, nhưng ngay sau đó lại vui đến mức không nói nên lời, vội vàng gọi điện cho trợ lý của Từ Xuân Duệ để xin vé. Chưa kịp cúp máy lâu, cô lại rút điện thoại ra gọi cho Từ Xuân Duệ, nói rằng buổi tối cả nhà sẽ ăn cơm ngoài, vừa khéo sau khi vở kịch kết thúc thì kịp giờ cơm.

Vừa nghe đến ăn cơm, Khai Từ theo phản xạ lập tức thấy buồn nôn. Dù không còn cảm giác, cậu vẫn cảm thấy dạ dày như muốn lộn nhào. Sắc mặt tái nhợt, cậu lập tức lên tiếng ngăn Mai Tĩnh: "Mẹ, đừng ăn bên ngoài. Hoặc mẹ và ba đi ăn, con xem kịch xong sẽ về nhà."

Nghe cậu nói vậy, sắc mặt Mai Tĩnh lập tức trầm xuống. Khai Từ cố nén cơn buồn nôn, nhẹ giọng giải thích: "Mẹ, con mới xuất viện không lâu, có nhiều thứ không ăn được. Hơn nữa, mẹ cũng biết con ăn uống rất phiền phức, hay là mình về nhà ăn đi."

Nhưng còn chưa kịp đợi đến bữa ăn, Khai Từ đã ngủ mất rồi. Cậu vốn đã rất mệt khi xem kịch, cả ngày hôm nay gần như ngồi trên xe lăn suốt, thể lực hiện tại của cậu không chống đỡ nổi thời gian dài như vậy.

Cuối cùng, cậu gần như dựa hẳn vào người Mai Tĩnh ngồi bên cạnh, mà Mai Tĩnh cũng dường như cảm nhận được thể lực con trai cạn kiệt, liền giữ chặt cậu, không để cậu ngã khỏi ghế.

Không biết có thể gọi là trùng hợp hay không, vở kịch này kể về một cậu thiếu niên mắc bệnh ung thư trong nửa năm cuối đời. Cậu không muốn lãng phí chút thời gian ít ỏi còn lại trong bệnh viện, mà muốn thực hiện hết những tâm nguyện được ghi trong nhật ký của mình. Cậu chọn cùng người yêu chạy đến phương xa, dành tất cả thời gian còn lại để theo đuổi đam mê.

Khai Từ cuộn người trong vòng tay Mai Tĩnh, lặng lẽ nhìn những hỉ nộ ái ố trên sân khấu mà không nói lời nào. Đôi khi do căng cơ mà cơ thể cậu khẽ run rẩy, nhưng cậu cũng không để tâm. Dù sao có Mai Tĩnh ôm lấy, cậu sẽ không sao cả.

Không nói gì, nhưng trong lòng cậu vẫn luôn tự hỏi: Nếu thực sự đã bước vào đếm ngược sinh mệnh, liệu còn điều gì trong đời nhất định phải làm không?

Có lẽ không còn nữa. Những điều muốn làm, cậu đều đã làm cả rồi. Bây giờ dù có xuống cửu tuyền, nếu phán quan hỏi, cậu cũng có thể vỗ ngực mà nói một câu: không thẹn với lòng.

Khai Từ quay đầu nghĩ đến một chuyện khác—làm thế nào để người nhà cậu, cũng giống như trong vở kịch, có thể đồng ý cho cậu làm điều đó.

Cậu nhích lại gần hơn vào lòng Mai Tĩnh, nhíu mày cử động bả vai, cuộn tròn trong vòng tay bà như một đứa trẻ, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm từ mẹ.

Cậu khẽ hỏi: "Mẹ, nếu con có tâm nguyện, mẹ vẫn sẽ đáp ứng con chứ? Giống như hồi bé, mỗi lần con gọi điện xin gì đó, hôm sau mẹ đều gửi đến nhà ông ngoại. Con thấy mẹ luôn cố gắng đáp ứng điều con mong muốn."

Có lẽ do bị ảnh hưởng bởi vở kịch trên sân khấu, hoặc do ôm con trai lúc này quá đỗi dịu dàng,

Mai Tĩnh không kìm được mà nghiêng đầu, nhẹ nhàng áp má vào trán Khai Từ, một tay ôm chặt lấy con, tay còn lại v.uốt ve gương mặt cậu.

Tay Mai Tĩnh rất mềm, khác với đôi tay đã trở nên lạnh lẽo vì liệt của Khai Từ. Tay bà vẫn mềm mại, ấm áp và thoang thoảng hương thơm.

Dưới cái chạm vỗ về ấy, Khai Từ từ từ nhắm mắt lại, trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu nghe thấy Mai Tĩnh khẽ thì thầm:

"Đương nhiên rồi, chỉ cần là điều con trai mẹ mong muốn, mẹ nhất định sẽ tìm cách thực hiện."

Khi tỉnh dậy, Khai Từ phát hiện mình đã nằm trên giường trong phòng, bên cạnh là Từ Xuân Duệ.

Cậu thậm chí không nhớ nổi mình ngủ từ lúc nào, chỉ biết rằng mỗi khi bản thân thư giãn, giấc ngủ mới dễ dàng đến.

Khuôn mặt cậu dịu đi một chút, nghĩ rằng nếu thật sự như vậy, thì hôm nay xem như là một ngày tốt. Ít nhất cậu có thể ngủ một giấc sâu mà không cần dùng thuốc.

Thấy Khai Từ tỉnh lại, Từ Xuân Duệ cũng thả lỏng đôi phần. Sau khi vở kịch kết thúc, ông tìm thấy vợ và con trai thì thấy Khai Từ ngủ rất say, nhưng sắc mặt lại vô cùng tệ. Thoạt nhìn không giống như đang ngủ, mà như đã ngất đi.

Đáng lẽ phải đưa thẳng đến bệnh viện, nhưng khi chạm tay lên trán con trai, ông thấy không có dấu hiệu sốt, chắc chỉ là quá mệt mà thôi.

Giờ thấy Khai Từ an toàn tỉnh lại, Từ Xuân Duệ mới thở phào một hơi thật dài.

"Ba? Sao còn chưa lên lầu ngủ?"

Hai cha con nhìn nhau hồi lâu mà chẳng biết nói gì, cuối cùng vẫn là Khai Từ lên tiếng trước.

Từ Xuân Duệ gật đầu, định đứng dậy, nhưng rồi lại ngồi trở xuống. Ông nhìn bàn tay đặt ngoài chăn của con trai, thấy nó khẽ run lên.

"Ba nghe nói có một bệnh viện phục hồi chức năng rất tốt. Đợi khi ba rảnh hơn, ba sẽ đưa con đến đó kiểm tra toàn diện, dù sao phục hồi cũng rất quan trọng, có thể cải thiện chất lượng cuộc sống của con."

Khai Từ lắc đầu. Cậu đã cố gắng, cũng đã vùng vẫy. Nhưng những chuyện này với cậu chẳng có ích gì, chúng chỉ nhắc nhở cậu hết lần này đến lần khác rằng mình sẽ không bao giờ hồi phục nữa.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 102: Chương 102



Chính vì đã từng vùng vẫy, nên mới hiểu rằng vùng vẫy là điều bất lực và vô nghĩa nhất trên thế giới này.

Nếu không, anh cũng sẽ không muốn từ bỏ.

Anh chậm rãi di chuyển bàn tay của mình, đưa những ngón tay đã co quắp đến mức không thể duỗi thẳng ra trước mặt Từ Xuân Diệp.

"Ba, con nghĩ rằng ba đã sống chung với con như thế này gần nửa năm rồi, có một số chuyện ba chắc hẳn đã hiểu rất rõ. Với cơ thể như con bây giờ, phục hồi chức năng hay bất kỳ phương pháp điều trị nào cũng chỉ là một sự an ủi tâm lý mà thôi. Con không thể khá hơn được nữa, các khớp và cơ bắp của con đã thành ra thế này rồi, không thể cử động thì chính là không thể cử động."

Khuôn mặt của Từ Khai Từ sau khi vừa tỉnh ngủ còn nhợt nhạt hơn cả ban ngày, tái đến mức gần như xám xịt.

Nụ cười như vậy, lại càng toát lên vẻ thê lương, khiến Từ Xuân Diệp cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp chặt.

Nhưng Từ Khai Từ vẫn tiếp tục nói: "Ba, với người như con, không thể nói đến chất lượng cuộc sống. Nếu ba thực sự muốn làm điều gì đó để con cảm thấy dễ chịu hơn, thì hãy tôn trọng con, tôn trọng tất cả quyết định của con."

Từ Xuân Diệp đương nhiên biết, những điều này đối với Từ Khai Từ chẳng có tác dụng gì, tác dụng duy nhất có lẽ chỉ là giúp chính bản thân ông cảm thấy dễ chịu hơn một chút mà thôi.

Nhưng bản thân ông cảm thấy tốt hơn không có nghĩa là Từ Khai Từ cũng sẽ thấy tốt hơn. Ông hiểu điều đó rất rõ, nhưng càng hiểu thì lại càng muốn làm gì đó.

Ông nhìn chằm chằm vào bàn tay của Từ Khai Từ, những ngón tay đã co quắp không thể duỗi ra, đặc biệt là ngón út, gần như đã gập chặt lại. Lúc trước, khi Từ Khai Từ còn ngủ, ông giúp con trai lau mặt, lau tay, phải dùng khá nhiều sức mới có thể tách các ngón tay ra. Đó còn là bàn tay trái vẫn có thể cử động, còn tay phải thì thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Chưa kể đến đôi chân đang nằm dưới lớp chăn, mỗi lần giúp Từ Khai Từ trở mình, Từ Xuân Diệp đều có thể thấy rõ chúng đã biến dạng đến mức nào.

Có lẽ, đúng như Từ Khai Từ nói, tôn trọng quyết định của con chính là điều duy nhất ông có thể làm cho con.

Ông ngẩng đầu nhìn Từ Khai Từ, rồi ngược lại hỏi: "Vậy ba phải làm gì thì mới được coi là tôn trọng con?"

Nhưng Từ Khai Từ đột nhiên im lặng, anh mím môi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cụp mắt xuống, khẽ nói: "Hiện tại con vẫn chưa nghĩ ra, có lẽ sẽ có một ngày nào đó. Đến lúc đó, con hy vọng ba nhớ đến tối nay, nhớ rằng ba đã hứa với con điều này."



Trình Hàng Nhất đã ở thành phố Y gần một tháng.

Anh về nhà quá đột ngột, khiến bà Lý Tú Quyên hoảng hốt không biết phải làm sao.

Nhưng ngay sau đó, bà lại vui mừng khôn xiết, liên tục trách mắng đứa con trời đánh vì sao hơn một năm không chịu về nhà.

Chuyện về nhà lúc nào cũng vậy, ba ngày đầu tiên thì được đối đãi như hoàng đế, nhưng sau đó thì bắt đầu bị chán ghét như chó mèo hoang. Chưa đầy một tuần, bà Lý Tú Quyên đã kéo Trình Hàng Nhất đi dự hết bữa tiệc này đến bữa tiệc khác, nói là gặp gỡ các cô chú làm ăn cùng gia đình, nhưng thực chất Trình Hàng Nhất thừa biết, chẳng qua là bà đang tìm cách sắp xếp xem mắt cho anh.

Trình Hàng Nhất không hề cảm thấy bất ngờ. Qua mùa hè này, anh sẽ chính thức tròn hai mươi bảy tuổi, ở thành phố Y, những người cùng tuổi với anh có lẽ con cái cũng đã đủ lớn để đi mua xì dầu rồi.

Chỉ là, mỗi lần phải ứng phó với một buổi tiệc, anh lại càng cảm thấy phiền hơn. Anh thế này thì làm sao có thể yêu đương hay kết hôn với con gái được? Chẳng phải là làm lỡ dở người ta hay sao?

Cuối cùng, chịu không nổi nữa, anh đợi đến khi ba mẹ ngủ sớm vào ban đêm, liền thu dọn đồ đạc, chạy sang nhà Trần Kính để lánh nạn.

Trần Kính cười hì hì hỏi: "Sao không về Thượng Hải? Về đó thì tai được yên tĩnh ngay mà."

Trình Hàng Nhất ngậm điếu thuốc, mặt mày khổ sở. Vừa nghe đến hai chữ "Thượng Hải", suýt nữa thì bị sặc đến mức ngất đi.

Anh chưa sẵn sàng trở về đó, chưa biết phải đối mặt với nơi quen thuộc ấy như thế nào.

Đột nhiên, anh cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Đã hai mươi bảy tuổi rồi, vậy mà vẫn chưa tìm được một chốn dừng chân cho mình.

Đang miên man suy nghĩ, điện thoại chợt đổ chuông.

Là Mạnh Tân Từ gọi đến, chắc là giục anh quay về Thượng Hải, dù sao anh vẫn còn hợp đồng chưa hoàn thành.

Anh bắt máy, lười biếng nói: "Đợi vài ngày nữa tôi mới về, đừng giục, giục nữa là..."

Câu nói còn chưa dứt, đã bị Mạnh Tân Từ cắt ngang. Giọng bên kia dường như đang lái xe, vội vã nói: "Trình Hàng Nhất, cậu đang ở nhà Trần Kính đúng không? Mau mua vé máy bay ngay, tôi đến đón cậu, cùng về Thượng Hải."

Anh hiếm khi nghe thấy Mạnh Tân Từ gấp gáp như vậy, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an.

Anh ngơ ngác cầm điện thoại, quên cả việc điếu thuốc trên tay vẫn còn cháy.

"Mau mua vé máy bay đi!"

Điếu thuốc cháy đến tận cuối, tàn lửa nóng rực làm bỏng ngón tay, cơn đau kéo anh về với thực tại.

"Tôi đây, nhưng trước tiên cậu nói cho tôi biết, tại sao lại phải vội vã về Thượng Hải như vậy? Có phải là..."

"Đúng vậy, không sai."

Mạnh Tân Từ nói: "Từ Khai Từ muốn gặp cậu. Cậu ấy nôn ra đầy máu, trước khi chết đã đề nghị với bố mình rằng muốn gặp cậu. Chính bố cậu ấy đã gọi điện cho tôi."



Tít... tít... tít...

Tiếng máy móc vang lên bên tai, trong căn phòng bệnh yên tĩnh lại càng trở nên chói tai.

Từ Khai Từ muốn ai đó tắt chúng đi, để mọi thứ yên lặng hơn một chút.

Chỉ có yên tĩnh, anh mới có thể ngủ một giấc.

Anh từ từ mở mắt, chỉ hơi hé ra một chút, vì quá mệt mỏi nên ngay cả việc nhấc mí mắt lên cũng trở thành một điều khó khăn.

Mọi thứ trước mắt đều xám xịt, giống như chính bản thân anh, tràn đầy tử khí.

Anh không thích như vậy.

Anh có chút không vui.

Rõ ràng đã nói là sẽ tôn trọng tất cả suy nghĩ và quyết định của anh, vậy mà cuối cùng vẫn đưa anh vào bệnh viện.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 103: Chương 103



Từ Khai Từ chẳng buồn kiểm tra sức khỏe nữa. Anh hiểu rõ cơ thể mình, biết vết loét kia sẽ ngày càng lan rộng, rồi sau đó có thể biến thành thứ khác nghiêm trọng hơn.

Nhưng ngược lại, với anh, chuyện này lại là một điều tốt. Nếu không phải vì căn bệnh đột nhiên ập đến, anh không biết mình còn phải đơn độc sống lay lắt thế này bao lâu nữa.

Nếu không phải vì muốn tận mắt nhìn Trình Hàng Nhất đi đến nơi cậu ấy nên đến, thì có lẽ anh sẽ ở lại căn hộ nhỏ của mình, cho đến tận phút cuối cùng.

Từ Khai Từ là kiểu người có kế hoạch, luôn sắp xếp mọi thứ chỉn chu. Khi biết sức khỏe mình không ổn, anh đã nhanh chóng tính toán tất cả.

Anh viết tặng Thịnh Quán Nam một bản nhạc cuối cùng. Dù gã kia có chê bai rằng nó nghe như một bản nhạc dành cho tang lễ, nhưng nhờ nó, gã đã giành được giải Kim Chung.

Anh cũng sắp xếp về trường dự lễ kỷ niệm, gặp lại ân sư—coi như một phần trong kế hoạch của mình.

Chỉ tiếc rằng, đời không như là mơ. Anh không lường trước được chuyện của Trình Hàng Nhất. Thế nên anh phải về nhà, phải làm gì đó cho cậu ấy lần cuối cùng.

Máy móc trên bàn vẫn đang kêu, Từ Khai Từ nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, rồi lại nhắm mắt. Mẹ anh—Mai Tĩnh—ngồi bên cạnh, hai tay nắm chặt tay anh, đôi mắt đỏ hoe.

Trên cổ tay bà vẫn còn đeo chiếc vòng tay mà anh tặng. Nhưng mới chưa đầy một tháng, con trai bà đã tiều tụy đến mức chẳng còn chút sức sống.

Tối hôm kia, Từ Khai Từ vừa ăn xong đã bắt đầu nôn mửa dữ dội. Ban đầu, mọi người chỉ nghĩ là cảm lạnh thông thường, nhưng khi lau người cho anh, người làm trong nhà lại phát hiện anh đã đi ngoài ra máu.

Trên đường đưa đến bệnh viện, chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi, anh lại nôn ra lần nữa—lần này, toàn là máu đỏ tươi.

Đối với Mai Tĩnh, ngày tăm tối nhất trong cuộc đời bà không phải là khi con trai bà rơi từ trên cao xuống, mà chính là đêm nay. Khi bà nhìn thấy Từ Khai Từ, môi anh vương máu, đôi mắt đục ngầu, nhưng vẫn cố chấp nhìn bà và Từ Xuân Duệ, rồi cất giọng khàn khàn:

—"Ba, ba đã hứa với con rồi. Hứa sẽ tôn trọng mọi quyết định của con."

—"Quyết định của con là hãy để con đi. Đừng cứu con nữa. Đừng để con sống tiếp với một cơ thể tàn tật."

Khoảnh khắc nghe được câu đó, cả người Mai Tĩnh như đông cứng lại. Bà chưa từng nghĩ đến ngày đứa con mình dứt ruột đẻ ra lại nói với mình những lời như vậy.

Quá tàn nhẫn.

Cảm giác như những giọt máu đỏ tươi kia không phải là của Từ Khai Từ, mà chính là của bà.

Tất cả sự kiêu hãnh, thanh lịch, tất cả phong thái của một ảnh hậu lẫy lừng... Đều bị l*t s*ch.

Bà chỉ là một người mẹ.

Bà muốn con trai mình sống, nhưng con trai bà lại nói—sống như thế này là một loại tra tấn.

Bà không muốn con mình phải chịu tra tấn.

Từ Khai Từ cứ thế nằm trong bệnh viện, chỉ được điều trị cầm chừng để kéo dài thời gian.

Anh vẫn nôn mỗi ngày, dù đã dùng thuốc cầm máu cũng chẳng ngăn được diễn tiến bệnh.

Có những lúc nôn quá nhiều, cơ thể anh sẽ co giật dữ dội. Dù có được ôm trong vòng tay người thân, dù có được xoa bóp an ủi thế nào cũng không thể bình tĩnh lại. Chân anh cứ run rẩy không ngừng, cơn đau ảo cứ bám riết lấy bên phải cơ thể, khiến anh chẳng khi nào được yên.

Có lần, anh không kiểm soát được, cánh tay run rẩy va mạnh vào tủ đầu giường, mu bàn tay lập tức bầm tím. Cơn đau khiến anh hít một hơi lạnh buốt, ngay cả khi đã bình tĩnh lại, bàn tay vẫn không ngừng run rẩy, cọ nhẹ lên ga giường. Mảng tím bầm càng lúc càng lan rộng.

Anh ngủ rất sâu, hoặc có lẽ là hôn mê. Trong cơn mê sảng, anh nói mớ những câu rời rạc, dù Mai Tĩnh có ghé sát tai vào cũng không thể nghe rõ.

Cho đến khi đêm qua, anh lại nôn dữ dội, nôn đến mức nước bọt lẫn với máu đọng trên ngực. Mai Tĩnh sợ đến mức chân run rẩy.

Sau khi lau rửa cho anh và để anh nằm xuống, hôn mê không biết đến bao giờ tỉnh lại, bà cuối cùng cũng nghe rõ anh đang nói gì.

—"Trình Trình..."

Tiếng gọi yếu ớt, từng tiếng một, cứ lặp đi lặp lại tên Trình Hàng Nhất.

Quá nhiều ngày nôn mửa, cổ họng anh đã tổn thương đến mức không còn giống giọng nói bình thường. Ngay cả lúc tỉnh táo, mỗi lời anh nói ra cũng đều khản đặc. Đau đớn đến mức chẳng còn muốn lên tiếng.

Nhưng giờ đây, anh lại gọi tên người ấy, gọi từng tiếng một, rõ ràng đến mức không thể lầm lẫn.

Rõ ràng, và đầy lưu luyến.

Không chỉ Mai Tĩnh nghe thấy, mà cả Từ Xuân Duệ cũng nghe thấy.

Người gọi điện cho Mạnh Tân Từ chính là Từ Xuân Duệ. Giọng ông không còn kiêu ngạo như mọi khi, mà trĩu nặng những ưu tư.

Ông thở dài hết lần này đến lần khác, rồi cuối cùng nói:

—"Tiểu Mạnh, cậu xem có thể tìm được Trình Hàng Nhất không? Đưa nó đến gặp Tiểu Từ một lần..."

Bên tóc mai Từ Khai Từ rịn một lớp mồ hôi mỏng, Mai Tĩnh dùng đầu ngón tay chậm rãi lau sạch, dịu dàng hỏi anh:

—"Muốn uống gì không? Mẹ nhờ người mua cháo cua lột cho con rồi, rất ngon. Con có muốn dậy ăn một chút không?"

Tay anh bị nắm quá lâu, đầu ngón tay khẽ động trong lòng bàn tay bà.

Anh khẽ mở mắt, không nói gì, chỉ lắc đầu.

Dây truyền trên cao không chỉ có thuốc điều trị, mà còn có cả chất dinh dưỡng duy trì sự sống. Anh không cần ăn gì nữa, vì dù ăn cũng chẳng còn tác dụng.

Từ Khai Từ chột dạ, không dám nhìn vào mắt hai người đứng cạnh giường.

Đêm qua, trong cơn mê, anh lại mơ thấy Trình Hàng Nhất.

Mơ thấy vô số lần.

Mơ thấy cậu trong vòng tay mình, mơ thấy những nụ hôn nóng bỏng, mơ thấy cậu đỏ mặt cãi nhau với anh, mơ thấy cậu khóc đến mức không thể kìm lại.

Có những giấc mơ chân thật đến mức anh không phân biệt được đâu là mơ, đâu là hiện thực. Chỉ biết rằng, khoảnh khắc Trình Hàng Nhất tựa vào lòng anh, gọi tên anh bằng giọng nói trầm thấp ấy, thật sự quá đẹp.

Anh đã dựa dẫm vào những giấc mơ này quá nhiều, đến mức muốn uống thêm vài viên thuốc ngủ, để được mơ lâu hơn một chút.

—Trong mơ, chúng ta vẫn như ngày ấy. Anh còn khỏe mạnh, còn em, vẫn còn yêu anh.

Chỉ là đêm qua, hình như anh đã gọi tên Trình Hàng Nhất thành tiếng.

Anh không nhớ rõ. Khi ấy cổ họng đau rát, cơ thể nặng trĩu, linh hồn như tách rời khỏi thể xác.

Anh thật sự không nhớ rõ, mình có gọi hay không.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 104: Chương 104



Tốt nhất là đừng nói ra, như vậy người thân đứng bên cạnh sẽ không nghe thấy, họ sẽ không biết rằng Từ Khai Từ vẫn còn day dứt khôn nguôi.

Anh nghiêng đầu sang một bên, cố gắng rút tay khỏi bàn tay của Mai Tĩnh.

Trong phòng bệnh yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng máy móc theo dõi dấu hiệu sinh tồn vang lên đều đặn. Giữa những âm thanh nhịp nhàng ấy, Từ Khai Từ có thể nghe được nhịp tim yếu ớt của chính mình.

Bùm...

Bùm...

Trong trạng thái mơ màng nửa tỉnh nửa mê, ngay trước khi sắp nhắm mắt lại, anh nghe thấy tiếng bước chân chạy vội vã ngoài hành lang.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, ngày càng gần hơn, rồi là âm thanh của cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Giữa màn sương xám xịt trước mắt, đột nhiên xuất hiện một vệt màu sắc rực rỡ.

Người đó mặt đầy vẻ hoảng hốt, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, mái tóc trước trán bị ướt đẫm, hẳn là vừa chạy một mạch đến đây.

Cậu ấy lao vào phòng bệnh một cách lảo đảo, suýt nữa vấp phải chậu cây xanh đặt ở cửa. Vẫn giống như trước đây, lúc nào cũng hấp tấp vụng về.

Gương mặt tái nhợt của Từ Khai Từ bỗng nở một nụ cười, đôi mắt vốn trở nên sâu thẳm hơn do sụt cân cũng khẽ cong lên.

"Từ Khai Từ!"

"Trình Trình..."

Lúc Trình Hàng Nhất nắm lấy tay anh, Từ Khai Từ lại mỉm cười một chút.

Người đến rồi cũng phải đi, nhưng có thể gặp lại một lần nữa, thế là đủ rồi, chẳng còn gì để oán trách.

Không thể nói là không còn tiếc nuối, cuộc đời này vốn đã đầy rẫy những điều dang dở. Nhưng nếu ngay khoảnh khắc này có thể nhắm mắt lại, dường như cũng không sao cả.

Trình Hàng Nhất, hai năm trước cậu ôm tôi, nói rằng dù chết cũng phải chôn cùng một chỗ. Nhưng lời đó không còn giá trị nữa rồi. Dù sao những lời thất hứa cũng quá nhiều, thiếu một câu này cũng chẳng sao.

"Từ Khai Từ, chẳng phải anh nói anh sống rất tốt sao? Sao lại ra nông nỗi này? Mạnh Tân Từ nói anh ho ra máu, có thật không? Bác sĩ đâu? Bác sĩ nói thế nào? Rốt cuộc anh bị làm sao? Anh đang giấu tôi chuyện gì đúng không?"

Trình Hàng Nhất b*n r* một tràng câu hỏi như súng liên thanh, vừa lau mồ hôi trên mặt vừa siết chặt tay Từ Khai Từ.

Chỉ vừa mới nắm lấy, Trình Hàng Nhất liền nhận ra điều bất thường. Tay anh còn lạnh hơn trước, lòng bàn tay trắng bệch, không chút huyết sắc.

Ngón tay cũng co quắp hơn so với hồi hai người còn bên nhau, ngón áp út và ngón út Trình Hàng Nhất thậm chí không thể duỗi thẳng ra giúp anh.

Nỗi sợ hóa thành cơn giận dữ vô danh, Trình Hàng Nhất ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn Mai Tĩnh và Từ Xuân Duệ, hét lên: "Các người cứ muốn anh ấy làm đứa con ngoan, muốn anh ấy về nhà nghe lời các người, vậy sao không chăm sóc anh ấy cho tốt? Vì sao anh ấy lại trở thành thế này? Trả lại cho tôi một Từ Khai Từ khỏe mạnh! Trả lại đây!"

Trong suốt những năm qua, Trình Hàng Nhất luôn né tránh gia đình họ Từ. Nhưng chưa bao giờ anh mất kiểm soát như bây giờ, chưa bao giờ tức giận đến mức gào thét trước mặt vợ chồng họ.

Nhưng cậu hiểu rõ, tất cả những điều này chẳng qua chỉ là sự trút giận. Có lẽ, tận sâu trong lòng cậu, chính cậu mới là người đáng trách nhất. Rõ ràng là cậu đã chia tay Từ Khai Từ, rõ ràng là cậu đã không chăm sóc anh ấy tốt.

"Trình Trình, đừng làm loạn... Im lặng đi." Giọng Từ Khai Từ khản đặc, mỗi lời nói ra đều như cứa vào cổ họng.

Giống như một người thuần thú chuyên nghiệp, chỉ một câu đơn giản, Trình Hàng Nhất lập tức câm lặng. Cậu đỏ mắt cúi đầu nhìn bàn tay Từ Khai Từ, nhẹ nhàng xoa lấy vết bầm tím chưa tan.

"Cậu về đi, tôi đã nói rồi, từ nay về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa. Hôm đó cậu không nghe thấy tôi nói sao?"

Giọng Từ Khai Từ không lớn, nhưng từng chữ từng câu đều rõ ràng rành mạch. Đây là lần thứ hai từ lúc nhập viện đến nay, anh nói được một câu rõ ràng như vậy.

Trình Hàng Nhất trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Từ Khai Từ. Một lúc lâu sau, anh mới run rẩy môi, hỏi người đang nằm trên giường bệnh: "Anh đang đuổi em đi sao?"

Đến nước này rồi, vì sao vẫn không chịu thành thật với bản thân? Nếu thực sự không thích em, không cần em, vậy tại sao lại gọi tên tôi trong mơ?

"Phải."

Nhân lúc Trình Hàng Nhất mất tập trung, Từ Khai Từ từ từ rút tay khỏi tay cậu. Chỉ tiếc là chưa kịp thoát ra đã bị Trình Hàng Nhất nắm lại, còn siết chặt hơn nữa.

Từ Khai Từ biết sức mình, không thể giãy ra khỏi Trình Hàng Nhất, dứt khoát quay đầu đi, mặc kệ anh cứ thế nắm lấy tay mình.

Chẳng còn gì để nói, cũng không còn gì đáng để trân trọng hay níu kéo vào lúc này.

Có lẽ vẫn còn lưu luyến, vẫn còn nhung nhớ, nhưng không còn quan trọng nữa. Lúc này, anh không muốn gặp Trình Hàng Nhất, ít nhất là không phải khi cha mẹ vẫn còn ở đây, không thể đối diện bộc bạch với anh trong hoàn cảnh này.

Đến tận bây giờ, Từ Khai Từ vẫn nhớ đến lời nói của Từ Xuân Duệ, hy vọng rằng dù có chết đi, Từ Xuân Duệ vẫn sẽ giúp đỡ Trình Hàng Nhất như trước.

Bầu không khí trong phòng bệnh lại rơi vào tĩnh lặng. Tiếng máy móc lại vang lên, lan tràn khắp từng góc phòng.

Mọi người đều im lặng, nhưng trên mặt mỗi người lại có một biểu cảm khác nhau.

Từ Xuân Duệ đứng sau lưng Mai Tĩnh, không ngừng đẩy nhẹ bà, ra hiệu bà mau mở miệng "tiễn khách". Nhưng Mai Tĩnh lại như không cảm nhận được, vẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm vào bàn tay hai đứa trẻ đang siết chặt nhau.

Tận sâu trong lòng bà, có lẽ vẫn mong rằng nhờ vào đứa trẻ này, Từ Khai Từ có thể thay đổi quyết định.

"Mẹ, tiễn khách đi. Bảo cậu ấy đừng đến nữa, bảo cậu ấy buông tay con ra."

Cuối cùng, Từ Khai Từ lên tiếng, vẫn nghiêng đầu, nhắm mắt, không thèm liếc nhìn Trình Hàng Nhất, thậm chí không buồn gọi tên anh.

Mai Tĩnh vẫn không nhúc nhích, ngây người nhìn hai đứa trẻ trước mặt.

Bà vốn dễ xúc động, vừa nghe thấy giọng nói khàn khàn của Từ Khai Từ liền muốn bật khóc.

Cũng giống như Trình Hàng Nhất, anh cắn chặt môi, nước mắt chực trào. Trước cả khi Mai Tĩnh kịp rơi nước mắt, giọt lệ của Trình Hàng Nhất đã lặng lẽ lăn dài.

Cậu không thể tin được, Từ Khai Từ lại nói ra những lời này.

"Từ Khai Từ..."

"Đuổi cậu ấy đi! Tôi nằm liệt giường không động đậy được, các người cũng không cử động nổi sao?!"
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 105: Chương 105



Trình Hàng Nhất còn định nói gì đó, nhưng Từ Khai Từ đột nhiên kích động, giọng nói lớn hẳn lên rồi lập tức ho dữ dội, chẳng mấy chốc đã biến thành những cơn khô khốc đầy khó chịu.

Từ tối qua đến giờ cậu ấy chưa ăn gì, dù có muốn nôn cũng chẳng nôn ra được gì, chỉ khiến cảm giác khó chịu càng thêm tồi tệ. Ngực phập phồng kịch liệt, tứ chi vốn đã yếu ớt lại run rẩy theo.

Từ Xuân Duệ và Mai Tĩnh vội vàng chạy tới. Mai Tĩnh vừa vỗ lưng giúp Từ Khai Từ thuận khí, vừa hoảng hốt ngẩng đầu lên nói:

"Tiểu Trình, con đi trước đi. Em đứng đây chỉ khiến nó khó chịu hơn thôi..."

Lời này còn là khách sáo. Từ Xuân Duệ thì thẳng tay kéo Trình Hàng Nhất ra, rồi ra hiệu cho Mạnh Tân Từ—người vẫn luôn đứng xa nãy giờ—lôi cậu ra khỏi phòng.

Cánh cửa khép lại, Trình Hàng Nhất nghe thấy tiếng nôn mửa của Từ Khai Từ, còn có cả giọng nói lặp đi lặp lại của Mai Tĩnh:

"Cậu ấy đi rồi... đi rồi, không sao nữa rồi... không sao đâu, thả lỏng đi..."

Trình Hàng Nhất đột nhiên nhớ tới hai năm trước ở bệnh viện, khi Từ Khai Từ ngồi trên xe lăn, bàn tay đặt lên người cậu. Khi đó, cậu ấy không mở miệng giữ cậu lại, nhưng ánh mắt, cử chỉ, tất cả đều nói lên điều đó.

Nhưng cuối cùng, chính cậu là người rời đi trước. Cậu đã phớt lờ sự níu kéo ấy, bỏ lại Từ Khai Từ giữa gió lạnh, một mình quay lưng bước đi.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, những lần gặp nhau sau này, Từ Khai Từ sẽ không bao giờ giữ cậu lại nữa. Không chỉ không giữ, lần này còn nói thẳng rằng không muốn gặp lại.

Hóa ra, số lần gặp gỡ giữa con người với nhau, chẳng có cái gì là mãi mãi cả. "Gặp một lần là bớt một lần"—đến khi thật sự đối diện với lần cuối cùng, người ta mới hiểu rõ câu nói ấy.

Trình Hàng Nhất luôn nghĩ mình không phải kiểu người dễ khóc. Hồi cấp hai, có lần nghỉ đông cậu trượt ván ngã đau đến mức tưởng gãy xương, vậy mà nằm trong bệnh viện cũng chẳng rơi nổi một giọt nước mắt. Nhưng đứng trước mặt Từ Khai Từ, cậu lại không cách nào kiểm soát được tuyến lệ của mình. Dù thế nào cũng phải rơi vài giọt.

Có lẽ, đến khi đau lòng thật sự, con người ta chẳng còn cách nào tự chủ được nữa.

Mạnh Tân Từ đứng bên cạnh, một tay đút túi quần, một tay đặt lên vai Trình Hàng Nhất, dùng hai ngón tay thon dài, giả vờ véo mặt cậu nhưng thực chất là giúp cậu lau nước mắt.

Mạnh Tân Từ cũng bất ngờ. Sao mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy? Hình ảnh của Từ Khai Từ hôm nay khiến hắn có chút hoảng sợ. Hắn liếc nhìn về phía phòng bệnh, xác nhận không ai đi ra, rồi thấp giọng nói:

"Thôi nào, đừng khóc nữa. Dẫn em đi gặp bác sĩ của anh ấy đi. Giờ khóc cũng vô ích thôi, nghĩ cách thực tế hơn đi. Em cũng đâu muốn đây là lần cuối cùng gặp anh ấy, đúng không?"

Trình Hàng Nhất ngước lên nhìn người bạn của mình, hít sâu một hơi rồi mạnh mẽ lau nước mắt.

"Đi."

Mạnh Tân Từ không đi vào. Hắn cảm thấy bản thân chỉ là người ngoài, không có quyền biết quá nhiều chuyện. Hắn chỉ đưa Trình Hàng Nhất đến cửa phòng bác sĩ, sau đó yên lặng đứng đợi bên ngoài.

Trình Hàng Nhất ở trong đó rất lâu.

Phòng không cách âm tốt lắm, nhiều câu cậu không nghe rõ, nhưng đại khái vẫn hiểu được phần nào.

Khi Trình Hàng Nhất bước ra, bộ dạng cậu trông như vừa bị sét đánh vậy. Không giống như nghe tin bệnh tình của Từ Khai Từ, mà giống như cả thế giới của cậu vừa sụp đổ.

Cậu lê từng bước nặng nề, đôi mắt vô hồn, mở cửa rồi ngồi phịch xuống ghế cạnh bức tường.

"Sao thế? Rất nghiêm trọng à?" Mạnh Tân Từ cúi xuống, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, vẻ mặt cũng lộ ra sự lo lắng.

Trình Hàng Nhất chỉ cúi đầu, lưng hơi gập xuống, không nói một lời nào, hoàn toàn chìm trong thế giới của riêng mình.

Những ký ức trong quá khứ quay cuồng trong đầu cậu—những khoảnh khắc ấm áp, những lần cãi vã, những chuyện mà mãi sau này cậu mới nhận ra, cùng với những lời trách móc vừa rồi.

Chưa bao giờ cậu hoang mang như lúc này.

Nhưng cũng chưa bao giờ cậu tỉnh táo đến vậy.



"May mà mới chỉ giai đoạn một, với điều kiện y tế hiện tại, chỉ cần phẫu thuật và điều trị thêm thì tỉ lệ sống sót rất cao. Sau này, chất lượng cuộc sống cũng có thể dần hồi phục."

Vị bác sĩ trung niên khoảng năm mươi tuổi, đeo kính không gọng, lật xem bệnh án rồi chậm rãi nói:

"Vấn đề là gia đình cậu ấy nói, cậu ấy đã chọn từ bỏ điều trị."

Trình Hàng Nhất như bị đập một gậy vào đầu, cả người đơ ra, thậm chí không biết nên để tay ở đâu.

"Không... bác sĩ, ông chắc chắn không có chẩn đoán nhầm chứ?"

Bác sĩ lập tức sa sầm mặt, có chút không vui. Chuyện này làm sao có thể nhầm lẫn được?

Cổ họng Trình Hàng Nhất như bị ai bóp nghẹt, giọng nói khàn đặc, lạc hẳn đi. Một giọng nói mà chẳng ai ngờ lại phát ra từ một ca sĩ vừa mới ký hợp đồng.

"Không phải tôi nghi ngờ chuyên môn của ông... chỉ là... tôi không... Ông có lẽ không biết, tôi và Từ Khai Từ đã sống cùng nhau ba năm. Anh ấy chưa từng có vấn đề gì về dạ dày cả, lúc nào cũng rất khỏe mạnh. Tôi với anh ấy mới chia tay hơn một năm thôi, chưa đến hai năm nữa, sao có thể mắc bệnh nặng đến vậy được?"

Cậu nói năng lộn xộn, chẳng có chút logic nào, chỉ cố gắng diễn đạt rằng khi còn bên nhau, Từ Khai Từ vẫn luôn rất ổn.

Cậu tuyệt vọng muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Những lời này khiến bác sĩ có phần ngạc nhiên. Dựa theo tiến triển của bệnh, tuyệt đối không thể chỉ là chuyện một hai năm gần đây.

Ông khẽ gõ đầu bút xuống bàn, từng tiếng cộp cộp cộp vang lên, như tiếng chuông báo trước một phiên tòa xét xử.

"Vậy chỉ có thể nói là cậu không quan tâm đến bệnh nhân." Bác sĩ ngẫm nghĩ một lát, sau đó chậm rãi nói.

Bịch—

Cây gậy thứ hai giáng xuống đầu Trình Hàng Nhất.

"Theo bệnh án tôi điều tra từ bệnh viện trước, cậu ấy đã bị viêm loét dạ dày nghiêm trọng từ hơn hai năm trước rồi. Nhưng tôi không hiểu tại sao cậu ấy không điều trị. Dù nguy cơ ung thư từ viêm loét dạ dày không cao, nhưng không phải là không có, thậm chí còn chiếm một tỉ lệ nhất định."

"Nếu kết nối lại mọi thứ, có lẽ đó chính là nguyên nhân."

Giọng điệu của bác sĩ rất bình tĩnh. Người nhìn quen cảnh sinh tử đều nói chuyện như vậy—không thể gọi là lạnh lùng, nhưng lại khiến người ta thấy khó chịu.

Giống như ông ấy chỉ đang thông báo một chuyện rất đỗi bình thường, chẳng khác nào nói rằng hôm nay trời không đẹp lắm.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 106: Chương 106



Trình Hàng Nhất thế nào cũng không nghĩ ra rốt cuộc có chỗ nào không đúng. Rõ ràng khoảng thời gian đó, Từ Khai Từ vẫn rất khỏe mạnh, hoàn toàn không có điểm gì bất thường.

Bất thường...

Ăn ít có tính không? Nhưng cậu ấy vốn đã ăn rất ít.

Là do uống thuốc ư? Cậu ấy ngày nào cũng uống nhiều thuốc như vậy, đau dạ dày là chuyện bình thường. Nhưng cũng là uống thuốc và ăn ít, chưa từng nghe nói bệnh nhân liệt khác lại nghiêm trọng như Từ Khai Từ thế này.

Trình Hàng Nhất nghĩ mãi không ra, run rẩy nói hết những suy đoán trong lòng với bác sĩ.

Không ngờ bác sĩ nghe xong lại bật cười, như thể đang chế giễu sự thiếu hiểu biết của anh, đồng thời trách móc:

"Cậu nói những lời này, đủ để chứng minh cậu thực sự chưa từng quan tâm bệnh nhân. Cậu ấy bị liệt cao như vậy, vốn dĩ không cảm nhận được đau đớn, khó mà nhận ra bản thân có gì không ổn. Cậu rõ ràng biết cậu ấy uống thuốc thường xuyên, đáng lẽ phải hiểu là dạ dày chắc chắn bị tổn thương. Huống hồ, loại thuốc cậu ấy uống vốn dĩ đã có tác dụng phụ gây loét dạ dày. Cậu là người ở bên cậu ấy, ăn chung ngủ chung, vậy mà còn không nhận ra."

"Ngoài ra, một nguyên nhân quan trọng khác gây loét dạ dày chính là lo âu. Tình trạng cơ thể cậu ấy vốn đã khác người bình thường, có vấn đề tâm lý cũng là điều dễ hiểu. Thiếu cảm giác an toàn, cảm xúc tiêu cực, những điều này gia đình càng phải chú ý. Nhưng theo tình trạng hiện tại của cậu ấy, lo âu và trầm cảm là điều chắc chắn. Chẳng lẽ cậu không biết sao?"

Những lời này như từng chiếc đinh, thẳng thừng đóng vào tim Trình Hàng Nhất.

Mỗi câu nói không phải đang giải thích bệnh tình của Từ Khai Từ, mà là buộc tội, buộc tội anh đã tệ hại đến mức nào.

Quá tệ hại.

Tại sao anh chưa từng nhận ra những chuyện này? Ba năm qua, anh đã làm gì?

Trình Hàng Nhất ngẩng đầu, dùng ngón tay lau khóe mắt. Anh ngửa đầu nhìn Mạnh Tân Từ, khuôn mặt tái nhợt bỗng khẽ cười, như đang tự giễu.

Anh hỏi: "Cậu có biết trước đây Từ Khai Từ miêu tả tôi với Ninh Vọng thế nào không?"

Mạnh Tân Từ lắc đầu. Biểu cảm và sắc mặt của Trình Hàng Nhất khiến anh có chút bất an, lo sợ rằng vào thời điểm này, ngay cả Trình Hàng Nhất cũng sụp đổ, vậy thì thật sự phiền phức.

"Cậu ấy miêu tả tôi là bạn trai sáu mươi điểm."

Trình Hàng Nhất lại cười, dưới ánh đèn lạnh lẽo của bệnh viện, nơi khóe mắt thoáng lên một tia sáng.

"Nhưng khi đó tôi còn đắc ý lắm, cậu biết không, Mạnh Tân Từ? Khi ấy tôi thực sự nghĩ rằng, cậu ấy đã như vậy rồi, mà tôi vẫn ở bên cạnh cậu ấy, vẫn chăm sóc cậu ấy, đạt được sáu mươi điểm là tốt lắm rồi, là qua điểm trung bình rồi."

Anh lại đưa tay lau khóe mắt một lần nữa.

"Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi cũng không biết trong sáu mươi điểm đó, cậu ấy đã cộng thêm bao nhiêu điểm tình cảm nữa. Tôi đáng giá sáu mươi điểm cái quái gì chứ? Tôi làm quá tệ hại, từ đầu đến cuối đều không đủ tiêu chuẩn."

Về chuyện tình cảm, Mạnh Tân Từ không tiện bình luận. Hơn nữa, anh cảm thấy bây giờ truy cứu chuyện đạt hay không đạt chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng nghĩ xem sau này nên làm gì, Từ Khai Từ nên làm thế nào.

Anh cũng ngồi xuống, khoác tay lên vai Trình Hàng Nhất.

Nếu không phải vì không thể hút thuốc ở đây, anh thực sự muốn đưa cho Trình Hàng Nhất một điếu, để anh ấy bình tĩnh lại, nghĩ về chuyện sau này.

"Nói mấy chuyện này có ích gì? Vậy cậu định làm gì?"

"Tôi chỉ thấy thật nực cười. Tôi phải dựa vào điểm tình cảm mới đạt tiêu chuẩn, còn cậu ấy thì lại đạt điểm tuyệt đối. Không, không chỉ điểm tuyệt đối, có lẽ ngay cả câu hỏi nâng cao cậu ấy cũng đã làm xong rồi. Cậu ấy yêu tôi hơn tôi tưởng, thậm chí còn hơn cả cậu ấy tưởng."

Mạnh Tân Từ còn chưa kịp nói lời an ủi, Trình Hàng Nhất đã đột ngột đứng lên.

Không còn dáng vẻ như bị sét đánh trúng ban nãy, ánh mắt anh kiên định, bền bỉ, trên gương mặt tái nhợt, đôi mắt ấy đặc biệt sáng.

"Cậu ấy chưa bao giờ bỏ tôi, người cậu ấy bỏ là chính bản thân mình. Lần này tôi sẽ không nghe lời anh ấy nữa, tôi nhất định phải tìm anh ấy về."

Cửa phòng bệnh bất ngờ bật mở. Trong ánh mắt kinh ngạc của Từ Xuân Duệ và Mai Tĩnh, Trình Hàng Nhất sải bước vững vàng đi vào.

Anh đứng trước mặt hai người họ, khẽ gật đầu, gọi một tiếng "Bác trai, bác gái" coi như chào hỏi.

Từ Khai Từ nghiêng đầu ngủ say, nét mặt bình thản, hơi thở chậm rãi.

Trình Hàng Nhất đưa tay vào trong chăn chạm nhẹ, sau đó xoay người bước vào phòng vệ sinh.

Mai Tĩnh còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, rất nhanh sau đó, Trình Hàng Nhất đã bưng một chậu nước ấm đi ra. Anh liếc nhìn Mai Tĩnh vẫn đang ngẩn người, không quan tâm đến biểu cảm của hai vợ chồng bà, chỉ đơn giản đưa tay kéo tấm màn che lại.

Anh vén chăn lên—Từ Khai Từ không mặc quần, chỉ có một chiếc tã giấy, chắc là để tiện chăm sóc. Trình Hàng Nhất cau mày, khẽ tặc lưỡi.

—Từ Khai Từ không thích như vậy.

Lúc còn ở nhà, dù thỉnh thoảng bị cảm lạnh đau bụng, cậu ấy cũng nhất quyết yêu cầu hộ lý mặc đồ chỉnh tề, cùng lắm là hơi phiền phức một chút thôi.

Trình Hàng Nhất nhẹ nhàng nâng người Từ Khai Từ, thay tã mới, dùng khăn ấm lau rửa cẩn thận.

Khăn ấm kéo ra một chút máu hồng nhạt. Không thể tưởng tượng nổi, nếu Từ Khai Từ có cảm giác, cậu ấy sẽ đau đớn đến mức nào.

Cậu ấy gầy đi rất nhiều. Vốn dĩ phần hông đã gầy guộc, bây giờ còn có thể sờ thấy cả xương. Trước kia đùi cậu ấy còn chút thịt, giờ đây chỉ còn lại một lớp mềm mỏng bám vào. Nhìn thế này, đầu gối càng nhô cao hơn, đôi chân này đã không còn giống chân của Từ Khai Từ nữa.

Anh lại vào phòng vệ sinh đổi chậu nước khác, lần này là để lau rửa tứ chi lạnh buốt của cậu ấy, mong có thể làm ấm chúng lên.

Trình Hàng Nhất cẩn thận lau rửa, kết hợp với xoa bóp. Khi vừa vén chăn lên, anh đã thấy hai chân Từ Khai Từ vắt chéo vào nhau, phần mắt cá bên trong đỏ ửng, có lẽ đã giữ tư thế này quá lâu rồi.

Từ Khai Từ vẫn nhắm mắt, không có chút phản ứng nào, mặc cho Trình Hàng Nhất lật người cậu, thay quần áo sạch sẽ.

Như thể người được lau rửa, được xoa bóp không phải cậu.

Chỉ có hơi thở mong manh, đều đặn, cùng đôi tay, đôi chân thỉnh thoảng khẽ run rẩy, mới chứng minh rằng cậu vẫn còn sống, chỉ là đang ngủ mà thôi.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 107: Chương 107



Trình Hàng Nhất cũng không để ý đến cậu, chỉ cúi đầu tập trung vào việc của mình.

Nước ấm dần nguội lạnh, chiếc khăn ấm áp cũng trở nên mát mẻ. Cuối cùng, anh dừng tay, ngồi xuống bên giường, kéo lấy tay của Từ Khai Từ—bàn tay vừa được anh chườm ấm, giờ đã trở nên ấm áp hơn.

Anh nhẹ nhàng tách từng ngón tay của Từ Khai Từ ra, đan chặt vào tay mình.

Sau đó, anh đưa tay còn lại lên, lưu luyến vu.ốt ve đôi môi nứt nẻ của Từ Khai Từ.

Có phải rất đau không? Đau đến mức uống nước cũng khó khăn?

"Từ Khai Từ, có lẽ anh không biết, nhưng nếu một lời nói dối được lặp đi lặp lại quá nhiều lần, ngay cả bản thân cũng sẽ tin vào nó. Anh nói anh không yêu em, không nhớ êm, không muốn gặp em. Nếu nói thêm vài lần nữa, anh thực sự sẽ tin vào điều đó. Nhưng rõ ràng là anh yêu em rất nhiều. Để em nói cho anh biết sự thật—anh còn yêu em hơn những gì anh tưởng tượng."

Dưới ngón tay anh, môi của Từ Khai Từ khẽ động đậy, chỉ là một cử động rất nhỏ, nhưng Trình Hàng Nhất vẫn nhận ra.

Anh càng nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn tiếp tục nói, hoàn toàn không để tâm đến việc bố mẹ của Từ Khai Từ vẫn đang ở phía sau tấm màn che.

"Em biết bây giờ anh rất mệt, không muốn nói chuyện, cũng chẳng muốn mở mắt nhìn em. Không sao, cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi. Em chỉ muốn nói rằng, lần này em sẽ không rời đi nữa. Em sẽ đợi anh tỉnh lại, rồi kể cho anh nghe từ khi nào anh nhận ra rằng anh yêu em nhiều đến thế. Những điều này, đợi đến khi anh khỏe lại, em sẽ chậm rãi nói cho anh biết."

Là con của đạo diễn và ảnh hậu, từ nhỏ Từ Khai Từ đã giỏi diễn xuất hơn người khác, giỏi che giấu bản thân. Nhưng tình yêu không thể lừa dối được. Những tình cảm mà anh phát hiện muộn màng, đợi anh tỉnh lại, đợi anh khỏe hơn, em sẽ nói cho anh biết rốt cuộc anh đã để lộ sơ hở ở đâu.

Bàn tay của Từ Khai Từ, vừa được chườm nóng, lại dần dần trở nên lạnh lẽo, những ngón tay đã được duỗi thẳng giờ lại co quắp lại, chỉ lơ đãng đặt trên chăn.

Trình Hàng Nhất nghĩ có lẽ Từ Khai Từ thực sự đã ngủ rồi. Anh nói nhiều như vậy, nhưng cậu vẫn nhắm mắt ngủ tiếp, chẳng thèm mở mắt nhìn anh lấy một cái.

Chức năng phổi của cậu vốn không tốt, khi ngủ thường sẽ hơi hé miệng. Vì thế mà đôi môi lại càng khô hơn, đến mức nứt nẻ, trên môi dưới đã có hai vết nứt nhỏ. Gối bên cạnh môi còn lưu lại một vòng nước nhỏ, nơi khóe môi thấp hơn một chút còn có một vệt nước bạc mỏng.

Trình Hàng Nhất lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch cho cậu, rồi lót thêm một tờ giấy ở bên má.

Không được, môi của Từ Khai Từ khô quá, phải cho cậu uống ít nước.

Anh đứng dậy kéo màn che ra, mới phát hiện bố mẹ của Từ Khai Từ—Từ Xuân Duệ và Mai Tĩnh—đã không còn ở đó. Cả căn phòng bệnh trống rỗng, chỉ còn lại anh và Từ Khai Từ.

Không biết họ rời đi từ bao giờ, cũng không biết đã đi bao lâu rồi. Nghĩ đến việc lúc nãy mình đã nói bao nhiêu lời yêu thương với Từ Khai Từ, Trình Hàng Nhất không khỏi cảm thán—Từ Xuân Duệ có thể nhịn mà không phát tác, đúng là khó cho ông ấy rồi.

Cậu lấy chút nước ấm, nhúng ướt tăm bông, từng chút một thoa lên môi của Từ Khai Từ. Những việc này trước đây cậu từng học, có thể nói có lẽ ngay cả Mạnh Tân Từ cũng chưa chắc đã biết. Nhưng khi học, anh luôn cảm thấy khó chịu, đến mức sau này dứt khoát để người khác làm, còn anh thì thản nhiên giả vờ như không quan tâm.

Bất kể cậu thực sự ngủ hay chỉ giả vờ ngủ, nhưng việc miệng cậu khô khốc, cổ họng khàn đặc là thật. Vừa chạm vào nước ấm, Từ Khai Từ đã theo bản năng đưa lưỡi ra, từng chút một li.ếm lấy độ ẩm trên môi.

"Chậm thôi, đừng vội, đợi anh thích ứng đã rồi anh sẽ đổi sang ống hút." Trình Hàng Nhất nói rất nhẹ, sợ đánh thức cậu.

Không biết bao lâu rồi cậu chưa uống nước, anh sợ nếu cho cậu uống nhiều một lúc sẽ k.ích th.ích dạ dày, nên không dám đưa ống hút đến, chỉ dám dùng tăm bông làm ẩm môi và khoang miệng cậu. Từ Khai Từ cũng chỉ có thể ngậm lấy chút nước ít ỏi này.

Đột nhiên, Từ Khai Từ mở mắt.

Cũng không hẳn là "đột nhiên"—hàng mi của cậu khẽ run lên mấy lần, rồi mới hoàn toàn mở ra. Nhưng khi nhìn thấy người đang cho mình uống nước là Trình Hàng Nhất, cậu lập tức quay ngoắt đầu đi, nhận ra trong phòng không có ai khác, sắc mặt liền trở nên căng thẳng.

Cậu bỗng cảm thấy toàn thân tê rần, như bị điện giật, ngay cả cổ họng cũng co giật, không thể nói rõ ràng, chỉ cảm giác như mình bị niệm trúng định thân chú, không thể nhúc nhích.

Nhưng ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng bịch bịch bịch—đó là âm thanh tay chân cậu đập xuống giường. Cơ thể đang co giật, không hề nhẹ, chân phải đã bắt đầu đau nhức, không biết lát nữa những chỗ khác có chịu ảnh hưởng theo không.

Trong cơn mê man, cậu cảm nhận được ai đó đang đè chặt thân thể mình, liên tục giúp cậu xoa bóp.

Trình Hàng Nhất giữ chặt lấy cậu, nhìn cậu trừng to mắt, đầu ngửa ra sau, khuôn mặt vì đau đớn mà nhăn nhó.

"Anh thả lỏng đi, không sao đâu, họ chỉ ra ngoài một lát thôi, sẽ sớm quay lại. Từ Khai Từ... thả lỏng nào, thật sự không sao đâu, họ sẽ sớm về thôi..."

"Ai cho cậu vào? Ai cho cậu quay lại?... Mẹ! Mẹ!"

Từ Khai Từ vừa có thể nói chuyện được chút đã lập tức kích động, cơ thể vùng vẫy không ngừng.

Cậu không cho Trình Hàng Nhất lại gần, tay trái còn động được cứ liên tục đẩy anh ra. Nhưng vì quá yếu, chẳng khác nào vô dụng. Thế nhưng cậu càng kích động, Trình Hàng Nhất càng lo cậu sẽ lại co giật, không dám tiến lên, chỉ có thể kéo lại cánh tay đang rơi xuống bên ngoài cửa sổ.

Anh đứng bên giường, không dám chạm vào cậu quá mạnh, cũng không dám rời đi, sợ cậu có chuyện.

Nhưng Từ Khai Từ vẫn kích động, ngay cả chân phải cũng co lên, có dấu hiệu sắp co giật tiếp.

Cuối cùng, cậu đành phải nhượng bộ.

"Được, em đi. Nhưng anh phải bình tĩnh lại trước đã. Hãy hít sâu, đợi ânh bình tĩnh lại, chắc chắn sẽ không sao nữa, lúc đó em sẽ đi."

Lời này, Từ Khai Từ nghe lọt tai. Cậu hơi nghiêng đầu về phía Trình Hàng Nhất, điều chỉnh nhịp thở theo anh, cho đến khi dần dần bình ổn trở lại.

Giữa cơn hoảng loạn, cậu vẫn nhìn vào mắt Trình Hàng Nhất, giữ cùng một nhịp thở với anh. Nhưng khi vừa ổn định, cậu lập tức quay đầu đi, không nhìn anh nữa.

Trình Hàng Nhất bối rối không biết làm gì. Vừa nói là đợi cậu bình tĩnh xong sẽ rời đi, nhưng bây giờ anh lại không cam lòng cứ thế mà đi.

Suy nghĩ một hồi, anh quyết định trước tiên giúp anh thay rửa lại, ít nhất cũng không thể để anh ở nguyên trạng thái này mà rời đi.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 108: Chương 108



Trình Hàng Nhất lại nhích tới gần hơn một chút, thì thầm bên tai Từ Khai Từ:

"Em có thể thay bỉm cho em một lần nữa rồi mới đi không? Vừa rồi anh chắc chắn đã..."

Nghe thấy lời đề nghị này, Từ Khai Từ cảm thấy bực bội nhưng cũng bất lực. Anh không thể tự chăm sóc bản thân, dù Trình Hàng Nhất có rời đi thì cũng sẽ có người khác phải làm việc này, mà như vậy vẫn khiến anh cảm thấy khó chịu.

Anh nhắm mắt lại, khẽ gật đầu, để mặc Trình Hàng Nhất lo liệu.

"Làm xong thì đi ngay đi, tôi thực sự phát chán rồi."

Quả nhiên đã bị són. Bây giờ anh gầy quá, bỉm với chân vẫn có một chút khe hở, lần này còn rò ra một ít lên quần và tấm lót chống thấm, để lại một vết bẩn.

Trình Hàng Nhất thầm thở phào may mắn vì Từ Khai Từ không nhận ra, nếu không anh ấy lại tức giận mất. Trước đây, anh ấy vốn rất ghét chuyện này.

Anh giúp Từ Khai Từ thay quần sạch sẽ, nhẹ nhàng xoa bóp chân phải vốn đang co quắp cho đến khi nó được thả lỏng, rồi dùng một chiếc gối mềm kê dưới bàn chân biến dạng của anh ấy.

Xong xuôi mọi việc, anh đứng thẳng dậy, nhìn Từ Khai Từ. Nhân lúc đối phương không chú ý, anh lại lén nắm lấy tay anh ấy.

"Em về trước đây, chắc bác trai bác gái đang ở bên ngoài, em gọi họ vào nhé?"

Từ Khai Từ chẳng có phản ứng gì, thậm chí không buồn liếc nhìn Trình Hàng Nhất.

Trình Hàng Nhất lại hỏi tiếp:

"Lúc em mới vào, anh giả vờ ngủ đúng không? Ở nhà anh cũng hay thế mà, rõ ràng chưa ngủ nhưng chẳng chịu nói câu nào. Vậy nếu anh chưa ngủ, thì chắc đã nghe thấy những gì em nói rồi nhỉ?"

Bàn tay gầy guộc nằm trong lòng bàn tay anh khẽ động đậy, nhưng vẫn không cho anh một chút hồi đáp nào.

"Không sao, em biết anh nghe thấy mà. Vậy anh cũng nên hiểu lần này em sẽ không dễ dàng rời đi nữa đâu. Hiện tại tâm trạng anhkhông tốt, cũng chưa ăn gì. Em về nhà nấu chút đồ, lát nữa mang qua cho anh nhé?"

Trình Hàng Nhất mỉm cười, nhíu mũi trêu chọc:

"Anh có phải cảm thấy em rất mặt dày không? Vậy thì cứ coi em là mặt dày đi."

Từ Khai Từ nghiêng đầu, trừng mắt lườm cậu một cái.

Bốn mắt chạm nhau, Trình Hàng Nhất nghe thấy anh ấy lẩm bẩm:

"Mặt dày còn hơn ở góa, đúng không? Từ Khai Từ, em mới hai mươi bảy thôi, anh đã muốn em sống cô độc cả đời rồi à?"

Từ Khai Từ lạnh lùng nhìn anh. Đôi mắt mệt mỏi chớp vài lần, nhưng từ gương mặt tái nhợt đó chẳng thể nhìn ra chút cảm xúc nào.

Một lúc lâu sau, anh nghiêng đầu hỏi:

"Giờ có thể buông tay chưa? Đi được chưa?"

Trình Hàng Nhất gật đầu, ngoan ngoãn đặt tay anh trở lại giường.

Sau đó, anh cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường của Từ Khai Từ, nhập mật mã một cách tự nhiên. Không ngoài dự đoán, mật mã vẫn là dãy số ghép từ ngày họ bên nhau cộng với sinh nhật của Trình Hàng Nhất. Giống như anh vậy, mật mã của anh cũng là ngày đặc biệt đó cộng với sinh nhật của Từ Khai Từ. Bao nhiêu năm qua, tất cả mật khẩu của họ đều là dãy số này, chưa từng thay đổi.

Trình Hàng Nhất liếc sang Từ Khai Từ, người lại quay mặt đi, rồi bật cười không thành tiếng, chu môi làm một cái mặt quỷ.

Anh dùng điện thoại của Từ Khai Từ gọi vào số mình, rồi nhanh chóng tắt máy và lưu lại số mới của anh ấy.

Dù Từ Khai Từ không hay dùng điện thoại, nhưng có một phương thức liên lạc vẫn tốt hơn. Không thể cứ chuyện gì cũng phải thông qua Mạnh Tân Từ.

Bước ra khỏi phòng bệnh, quả nhiên Mai Tĩnh đang ngồi bên ngoài, còn Mạnh Tân Từ và Từ Xuân Duệ thì không thấy đâu. Anh gật đầu chào bà, Mạnh Tĩnh cũng lịch sự đáp lại bằng một cái gật nhẹ.

"Bác trai bác gái ăn gì chưa ạ? Hay để cháu đưa bác đi ăn chút gì đó. Nhưng mà gần bệnh viện này chẳng có quán nào ngon lắm, bác đành chịu khó vậy."

Trình Hàng Nhất đối với hai vợ chồng họ thực sự rất khó chịu, nhưng nếu sau này còn muốn bên cạnh Từ Khai Từ, thì hai "ngọn núi lớn" này thế nào cũng phải vượt qua. Dù trong lòng ngổn ngang đủ điều, anh vẫn phải tỏ ra lễ phép mà nói vài lời khách sáo với Mai Tĩnh.

Mai Tĩnh lắc đầu. Bà Từ, người luôn giữ gìn nhan sắc, hiếm khi trông tiều tụy như vậy. Không biết có phải là do ảo giác không, nhưng Trình Hàng Nhất cảm giác như mình có thể thấy hai quầng thâm dưới mắt bà.

"Ta không đi đâu, bác trai cháu và Tiểu Mạnh có việc nên đã về trước rồi. Cháu có việc thì cứ đi lo đi... À, Tiểu Từ ngủ rồi à? Nếu nó ngủ rồi thì ta xuống cùng cháu một lúc. Có vẻ nó còn phải nằm viện lâu, chắc phải tìm người chăm sóc..."

Mai Tĩnh nói lan man, trước đây bà chẳng bao giờ nói nhiều với Trình Hàng Nhất như vậy. Có lẽ vì đã cùng đường rồi, bà mới bất đắc dĩ nắm lấy anh như một cọng rơm cứu mạng.

Trình Hàng Nhất cắn môi suy nghĩ một chút, sau đó dứt khoát bác bỏ đề xuất của bà:

"Đừng tìm nữa, cậu ấy không thích đâu. Sau này ngày nào cháu cũng đến."

Có vài chuyện anh không thể nói rõ lý do, nhưng trong lòng lại cực kỳ chắc chắn. Nhất là sau khi chứng kiến phản ứng của Từ Khai Từ lúc nãy, anh càng thêm tin vào suy đoán của mình.

Đối diện với ánh mắt mờ mịt của Mai Tĩnh, Trình Hàng Nhất đặt tay lên vai bà, kiên định nói:

"Bác gái, đúng là cháu đã sai trong nhiều chuyện, nhưng bây giờ cháu không có tâm trạng để giải thích. Cháu chỉ có thể nói rằng, trước khi anh ấy khỏe lại, cháu sẽ không rời đi. Còn khi anh ấy khỏe rồi... cháu cũng muốn được bên cạnh anh ấy."

"Cháu biết bác và bác trai có rất nhiều suy nghĩ về chuyện của bọn cháu, nhưng những chuyện đó sau này hãy bàn. Chẳng phải bác cũng muốn Tiểu Từ khỏe lại sao? Hãy để cháu thử một lần, cháu cầu xin bác."

Mai Tĩnh im lặng, chìm vào giằng xé nội tâm. Trình Hàng Nhất hiểu rằng đây không phải chuyện có thể có ngay câu trả lời.

Cậu buông tay, nở một nụ cười rồi quay người rời đi.

Hoặc có lẽ, câu trả lời cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Từ trước đến nay, cả Mai Tĩnh và Từ Xuân Duệ vốn không có ảnh hưởng gì đến cậu. Người duy nhất chịu tác động, từ đầu đến cuối, chỉ có Từ Khai Từ mà thôi.

Cậu có thể bỏ đi một cách dứt khoát, nhưng Từ Khai Từ lại phải loay hoay giữa cậu và gia đình.

Lần này, hãy để cậu là người làm những việc đó. Để cậu là người thuyết phục Từ Xuân Duệ, để đổi lấy một câu chấp nhận.

Đến tối, quả nhiên, cái người mặt dày là cậu lại quay về, còn mang theo một bình giữ nhiệt, chắc là đồ ăn anh nấu ở nhà.

Chỉ tiếc rằng, sau khi Trình Hàng Nhất rời đi không bao lâu, Từ Khai Từ lại nôn thêm một lần nữa. Mai Tĩnh bảo rằng, anh ấy vừa mới chợp mắt, chắc sẽ không dậy ăn ngay được.

Trình Hàng Nhất nhẹ giọng trấn an bà:

"Không sao đâu bác, cứ để anh ấy ngủ đi, lát nữa dậy ăn cũng được."
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 109: Chương 109



Lúc đầu hai người vốn dĩ không có nhiều lời để nói, bây giờ lại càng lúng túng hơn, mắt to trừng mắt nhỏ. Không lâu sau, Mễ Tĩnh viện cớ có việc, xách túi rời khỏi phòng bệnh.

Bà không đồng ý để Trình Hàng Nhất ngày nào cũng chạy đến đây, nhưng cũng không phản đối hay đuổi anh đi. Xem ra, cô đã ngầm chấp nhận, bởi lẽ bà cũng chẳng nghĩ ra được cách nào tốt hơn.

Sau khi bà rời đi, Trình Hàng Nhất thở phào nhẹ nhõm, trên mặt thoáng hiện nụ cười dịu dàng, nhìn Từ Khai Từ với ánh mắt ấm áp.

Khóe miệng của Từ Khai Từ vẫn còn vết máu chưa được lau sạch. Không rõ đó là máu do môi khô nứt hay máu do nôn ra, chỉ biết rằng trên gương mặt tái nhợt của anh, vết máu ấy trở nên đặc biệt chói mắt.

Trình Hàng Nhất sợ Từ Khai Từ tỉnh lại sẽ kích động như ban ngày, ngay cả rút một tờ khăn giấy ướt để giúp anh lau sạch vết máu nơi khóe miệng cũng không dám.

Không biết phải làm gì, nghĩ đi nghĩ lại, anh quyết định vén chăn lên, định giúp Từ Khai Từ trở mình.

Chuyện trở mình này, Trình Hàng Nhất có lẽ đã làm không biết bao nhiêu lần. Một động tác gần như đã khắc sâu vào xương tủy, anh cứ ngỡ mình sẽ thành thạo như thường, nhưng vừa chạm tay vào lưng Từ Khai Từ, anh bỗng khựng lại.

Gầy quá.

Gầy đến mức chỉ cần mạnh tay một chút thôi, anh sợ mình sẽ vô ý làm gãy mất Từ Khai Từ.

Anh phải nhẹ nhàng hơn nữa.

Bàn tay anh khẽ run, chậm rãi đỡ lấy Từ Khai Từ, giúp anh nghiêng người qua, sau đó mới nâng hai chân của anh đặt ngay ngắn.

Nếu ở nhà, Từ Khai Từ hẳn sẽ có một chiếc đệm để giúp anh nằm nghiêng. Nhưng không biết vì sao ở đây lại chẳng thấy dấu vết của chiếc đệm ấy đâu.

Chứ thế này, dù có lật người thì cũng bằng không.

Anh vừa sợ Từ Khai Từ, lại vừa cảm thấy chẳng có gì đáng sợ. Thậm chí, anh đã đợi cơ hội này rất lâu rồi.

Anh cởi giày, xoay người nằm xuống phía sau Từ Khai Từ, giống như ngày xưa, vừa ôm lấy anh, vừa làm tấm đệm cho anh dựa vào.

Anh còn đưa chân chen vào giữa hai đầu gối của Từ Khai Từ, để tránh việc anh nằm lâu quá sẽ cọ xát làm tổn thương da ở khớp chân.

Người trong vòng tay anh vẫn nhắm nghiền mắt.

Trình Hàng Nhất không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ cảm thấy khoảnh khắc này vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc. Không chỉ là hai năm đợi chờ, mà dường như đã đợi đến hai kiếp rồi.

Cơ thể của Từ Khai Từ lúc nào cũng lạnh lẽo.

Trên bụng anh vẫn còn chút mỡ mềm.

Mỗi khi ôm anh theo tư thế này, Trình Hàng Nhất lại không nhịn được mà muốn xoa xoa bụng anh.

Nhưng lúc này thì không được.

Anh sợ mình không kiểm soát được lực tay, vô tình làm Từ Khai Từ đau, nên chỉ dám nhẹ nhàng đặt tay lên.

Giường bệnh không lớn.

Hai người đàn ông cao hơn 1m85 nằm trên đó, dù có nằm nghiêng sát vào nhau vẫn cảm thấy chật chội.

Trình Hàng Nhất không dám cử động, chỉ sợ sẽ ngã xuống.

Trước đây, trên người Từ Khai Từ luôn có mùi dầu gội dễ chịu.

Bây giờ tóc anh đã cắt ngắn, chắc là dầu gội cũng đổi rồi.

Trình Hàng Nhất cố ngửi nhưng chẳng còn thấy hương thơm quen thuộc, chỉ có mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt trên bộ đồ bệnh nhân và mùi thuốc kháng sinh vương lại trên người anh.

Khó ngửi quá.

Anh ngửi đến nỗi nhăn cả mũi.

Trong sự yên lặng, anh nghe thấy người trong lòng mình khẽ thở dài, rồi lẩm bẩm một câu mơ hồ:

"Cậu đúng là mặt dày thật đấy. Ỷ tôi không cử động được mà muốn làm gì thì làm. Tôi nhớ là chúng ta đã chia tay rồi, sống chết của tôi thì liên quan gì đến cậu, Trình Hàng Nhất?"

Từ Khai Từ không thấy được biểu cảm của Trình Hàng Nhất.

Không thấy được nụ cười ranh mãnh của anh.

Cũng không thấy được trán anh đang tựa chặt vào lưng mình.

Giọng nói của Trình Hàng Nhất trầm đục, nhỏ bé, như thể đang nói về một chuyện bình thường, nhưng nghe vào lại có cảm giác như sắp bật khóc.

"Anh không cử động được, không có cảm giác, thế nên lúc nào cũng lo lắng và sợ hãi đúng không? Anh sợ người lạ đến gần, sợ bản thân bị tổn thương, đúng không? Nhưng anh chưa bao giờ nói với em những điều đó.

Ngược lại, vì tính khí nóng nảy của em, hay vì những lý do linh tinh khác, anh luôn thay đổi người chăm sóc khi chúng ta ở bên nhau. Em nhớ có lần nhiều nhất, một tháng mà anh thay đến hai người.

Lúc đó em còn đang biểu diễn ở Nhật, không về nhà được. Toàn bộ thời gian ấy, anh chỉ có hộ lý bên cạnh. Tỉnh dậy mà nhìn thấy toàn người xa lạ, chắc là khó chịu lắm đúng không?

Nhưng anh vẫn không nói gì với tôi.

Em cứ tưởng anh đã thích ứng tốt lắm rồi."

Bàn tay đặt trên tay Trình Hàng Nhất của Từ Khai Từ hơi động đậy.

Trình Hàng Nhất vươn tay nắm lấy, dịu dàng siết nhẹ.

"Đừng căng thẳng, đừng sợ. Anh không cần trả lời em đâu, em đã biết hết rồi. Em chỉ thấy lạ là có phải ngay từ lúc em đưa anh đi gặp bác sĩ tâm lý, chẳng bao lâu sau anh nói mình đã ổn lại, thực ra đều là nói dối đúng không? Chỉ là để tôi bớt lo lắng và áy náy thôi."

Trình Hàng Nhất nhổm người lên một chút, gác cằm lên vai Từ Khai Từ.

Xương vai anh ấy, vì cơ bắp teo lại, mà nhô ra rõ rệt, cấn vào người đau điếng.

Nước mắt rơi xuống, thấm ướt bộ đồ bệnh nhân của Từ Khai Từ.

Giọng nói của Trình Hàng Nhất cũng trở nên nghẹn ngào:

"Ba năm chúng ta ở bên nhau, anh chưa từng kể với em về những lo lắng và sợ hãi của mình. Có lẽ còn rất nhiều chuyện anh chưa nói.

Có lẽ anh luôn chờ em nhận ra.

Nhưng em lại chẳng bao giờ để tâm đến những chi tiết ấy.

Em khiến anh thất vọng lắm đúng không?

Tỉnh dậy mà không thấy em ở đó, nhà cửa thì cứ thay người lạ liên tục, chắc là khó chịu lắm đúng không?

Sau này sẽ không như vậy nữa.

Sau này, bên cạnh anh sẽ luôn là em.

Người đầu tiên anh thấy khi tỉnh dậy, cũng sẽ luôn là em."

Bên dưới lớp chăn, cơ thể Từ Khai Từ hơi run lên.

Trình Hàng Nhất cảm nhận được chiếc tất trên chân anh tuột xuống, để lộ bàn chân lạnh buốt.

Nó vô thức cọ vào chân Trình Hàng Nhất.

Lạnh quá, lạnh đến mức anh giật lùi một chút, rồi lại kiên định đưa chân mình áp lên.

Từ Khai Từ cố rút tay ra, nhưng không thể.

Ngược lại, bờ vai anh không ngừng run rẩy, khiến cằm Trình Hàng Nhất đập vào, vô tình cắn phải đầu lưỡi.

Anh không thể thoát khỏi vòng tay Trình Hàng Nhất, không thể thoát khỏi bàn tay đang siết chặt mình.

Nhưng anh vẫn còn ý chí.

Một ý chí mà không ai có thể lay chuyển.
 
Back
Top Bottom