Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu

Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 30: Chương 30



Kỳ Đồng liếc mắt nhìn anh một cái, thấy anh thực sự không có tâm trạng gì tốt, lại nghĩ đến trong cốp xe mình vẫn còn chiếc vali của Trình Hàng Nhất.

Anh nhấp một ngụm rượu, viên khuyên kim cương trên tai lấp lánh dưới ánh đèn, cười cợt hỏi Trình Hàng Nhất:

"Sao đây? Cuối cùng cũng bị cái thằng què đó phát hiện cậu vừa ăn trong bát lại còn dòm ngó nồi rồi bị đuổi ra khỏi nhà hả?"

Kỳ Đồng vốn có dáng vẻ ngạo nghễ, Trình Hàng Nhất thích những gương mặt mang nét cười, nhưng lại không ưa Kỳ Đồng. Anh luôn cảm thấy nụ cười của Kỳ Đồng có chút châm biếm, cảm giác như không mang theo ý tốt.

Nhưng anh vẫn thích kết giao với kiểu người như Kỳ Đồng, làm bạn nhậu, làm bè bạn ăn chơi.

Có đôi khi nói chuyện với những người như vậy lại thấy thoải mái, dù sao thì ai cũng chẳng phải động não.

Anh khẽ động cánh mũi, thở dài:

"Tôi tự đi ra, mai tôi phải ra sân bay."

Kỳ Đồng và Trình Hàng Nhất cùng trường, cùng chuyên ngành, thậm chí năm nhất, năm hai còn ở cùng ký túc xá. Mấy chuyện vặt vãnh của Trình Hàng Nhất, anh chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.

Kỳ Đồng không thích thằng què đó, cậu chẳng có chút lòng thương cảm nào với cái gọi là "nhóm yếu thế" cả.

Trong nhận thức của cậu, chỉ có ba kiểu người đáng để cậu chủ động tiếp cận: một là con mồi mà cậu để mắt đến, hai là nhân vật lớn mà cậu cần nhờ vả, ba là những kẻ có thể cùng cậu uống rượu.

Rõ ràng, Từ Khai Từ chẳng thuộc kiểu nào trong số đó.

Dù cho có một thời gian anh cũng từng bám đuôi Từ Khai Từ.

Nhưng trong chuyện này, Kỳ Đồng càng coi thường Trình Hàng Nhất hơn.

Không cần bàn đến chuyện "vừa ăn trong bát vừa ngó nồi", chỉ nói riêng việc Trình Hàng Nhất là một kẻ mê cái đẹp đến mức mù quáng, anh thật sự không hiểu nổi Từ Khai Từ thua kém Mạnh Tân Từ chỗ nào.

Cuối cùng, điều khiến anh khinh thường nhất chính là Trình Hàng Nhất nhát cáy đến mức chẳng dám chủ động nói chia tay.

Kỳ Đồng ngửa đầu uống thêm một ngụm rượu, đôi mày đầy vẻ ngông nghênh lộ rõ ý cười giễu cợt:

"Sao đây? Lần này về là để nối lại tình xưa, hay để nói lời tạm biệt tuổi thanh xuân?"

Trình Hàng Nhất thực sự không chịu nổi Kỳ Đồng, anh cũng tự hỏi tại sao mình lại không đến khách sạn, mà lại theo cái tên này đến quán bar.

"Cậu có thể đừng nghĩ tôi dơ bẩn đến thế không? Tôi với Mạnh Tân Từ chẳng có gì cả. Lần này cậu ấy chuyển nhà, tôi chỉ qua ăn bữa cơm thôi, ngày kia tôi quay lại ngay."

Mấy lời này, anh chẳng biết đã phải giải thích với bao nhiêu người, cũng chẳng biết có ai tin hay không.

Tất nhiên, Kỳ Đồng sẽ không tin, mà thật ra anh ta có tin hay không cũng chẳng quan trọng, miễn là anh ta thấy vui là được.

"Mấy lời đó cậu đừng nói với tôi, đi mà hỏi xem vị thần tiên nhà cậu có tin không ấy. Cậu ta mà tin thì tốt rồi, còn nếu không tin, thì dù cậu có xuất gia đi tu, cậu ta cũng nghĩ rằng cậu đang cắm sừng cậu ta đấy."

"Mẹ kiếp... cậu đúng là chuyên nói nhảm."

Trình Hàng Nhất thực sự chịu hết nổi, đến mức thà ra sân bay chờ luôn còn hơn là ngồi đây nghe Kỳ Đồng lải nhải.

Kỳ Đồng dựa nghiêng vào ghế sô pha, nhìn vẻ mặt bực bội của Trình Hàng Nhất mà thấy thú vị.

Anh cất giọng châm chọc lần nữa:

"Trình thiếu gia, hay là dứt khoát chia tay luôn đi, chia sớm tốt hơn. Cậu không phải thích kiểu mặt mũi như Từ Khai Từ à? Tôi đây một nắm cả đống, cậu chia tay xong tôi lập tức giới thiệu cho cậu một người..."

"Câm cái mồm thối của cậu lại, sớm muộn gì cậu cũng chết vì cái mồm này thôi."

——

Thượng Hải dường như chẳng bao giờ có đêm.

Dù đã nửa đêm, nhưng ngoài đường vẫn nhộn nhịp, xe mà Trình Hàng Nhất gọi vừa đến trước cửa quán bar.

Tối nay dù ở khách sạn hay sân bay, anh cũng chẳng có tâm trạng để ngủ.

Lên xe, anh lấy điện thoại ra định lướt xem gì đó giết thời gian, không ngờ lại thấy có cuộc gọi nhỡ từ nhà.

Giờ này đã nửa đêm, vậy mà Từ Khai Từ vẫn còn tâm trí gọi điện cho anh sao?

Từ Khai Từ không biết mệt à?

Cứ phải... cứ phải ép anh quay về bằng được hay sao?

Trong lòng anh dấy lên chút nghi ngờ, liệu có chuyện gì thật không, hay lại chỉ là anh ta phát điên nữa?

Dù sao cũng chẳng thể quay lại ngay bây giờ, cậu thà coi như Từ Khai Từ lại lên cơn còn hơn.

Cậu ở sân bay vật vờ cả đêm, đến lúc lên máy bay điện thoại cũng sắp hết pin, dứt khoát tắt nguồn, chờ hạ cánh rồi tính.

Chuyến bay này anh đã đi vô số lần, bay mất mấy tiếng, đến nơi trời Y thành sẽ nắng hay mưa anh cũng đoán được.

Vừa lên máy bay không bao lâu, Trình Hàng Nhất đã chịu không nổi cơn buồn ngủ, nhắm mắt thiếp đi.

Máy bay hơi rung lắc vì khí lưu, tiếp viên nhẹ nhàng đánh thức anh, nhắc anh thắt dây an toàn.

Bị đánh thức, cơ thể vốn còn mệt mỏi của anh lại dần bình tĩnh trở lại.

Anh không nhớ rõ tối qua đã nói những gì, nhưng hình như còn ra tay nữa.

Động tay động chân đúng là hơi quá, nhưng cũng chỉ túm cổ áo một chút, chắc không có gì nghiêm trọng.

Nhưng lỡ đâu thì sao? Lỡ như Từ Khai Từ là kẻ thù dai, hoặc có ai đó trong nhà, dù là hộ lý hay bất cứ ai, mách lại chuyện tối qua với Mạch Tĩnh, vậy thì Trình Hàng Nhất kiểu gì cũng chết chắc.

Phiền chết đi được.

Không biết điện thoại còn pin không, lát nữa đến sân bay vẫn nên gọi một cuộc dỗ dành thì hơn.

Trình Hàng Nhất cảm thấy, việc này không phải là anh cúi đầu, chỉ là tạm thời dỗ cho Từ Khai Từ vui vẻ mà thôi.

Dù rất ghét một số hành động của Từ Khai Từ, nhưng anh cũng phải thừa nhận, mấy năm nay nhờ có anh ta mà cậu mới có thể che giấu nhiều thứ.

Cậu vẫn thấy bực bội, không chỉ vì Từ Khai Từ mà còn vì Mạnh Tân Từ.

Cậu không tài nào chấp nhận được người kia trong nhà Mạnh Tân Từ.

Bị liệt thì thôi đi, nhưng cơ thể còn khó coi như vậy, so với Từ Khai Từ đúng là một trời một vực.

Anh thật sự không thể cười tươi chúc mừng hai người kia tân gia.

Ít nhất trong lòng anh, Mạnh Tân Từ và Vạn Quân Tu không hề liên quan đến nhau.

Chúc phúc Mạnh Tân Từ không có nghĩa là anh có thể chúc phúc Vạn Quân Tu.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 31: Chương 31



Khi quay lại thành phố Y, mọi thứ sẽ thuận tiện hơn. Nơi ở lý tưởng nhất chính là căn nhà nghỉ nhỏ của Trần Kính.

Tối qua uống rượu, nổi giận. Trên máy bay cũng không ngủ ngon, chao đảo đến mức anh ta muốn nôn.

Trước đó đã nghĩ sẽ gọi cho Từ Khai Từ ngay khi xuống máy bay, nhưng giờ thì quên sạch.

Không quan trọng, dù sao cũng đã đến đây, trời cao hoàng đế xa, ai quản nổi anh ta chứ?

Nếu Từ Khai Từ thực sự có bản lĩnh, thì cứ ngồi xe lăn đến thành phố Y mà lôi anh ta về.

Đáng tiếc, bây giờ Từ Khai Từ không có khả năng đó, chỉ có thể nằm bẹp ở nhà đợi Trình Hàng Nhất quay về.

Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu. Ở nhà có hộ lý, hộ lý sẽ không bỏ mặc Từ Khai Từ.

Hơn nữa, hôm qua cãi nhau dữ dội như vậy, chắc Từ Khai Từ cũng chẳng muốn gặp anh ta lắm đâu.

Bình thường cãi nhau cũng vậy thôi, lúc tức giận thì nói đủ thứ, sau đó chỉ cần xuống nước là được.

Giờ cứ ngủ một giấc đã, tỉnh dậy rồi hẹn Mạnh Tân Từ đi ăn một bữa riêng, sau đó lập tức quay về Thượng Hải, biết đâu còn kịp đón giao thừa cùng nhau.

—----

Hộ lý cầm điện thoại, nhẹ nhàng bước vào. Cô cúi đầu liếc nhìn giường bệnh, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Từ Khai Từ cuối cùng cũng ngủ rồi.

Dù là ngủ thật hay chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, ít nhất cũng đã chịu nằm im.

Hai đêm trước, anh và Trình Hàng Nhất cãi nhau một trận to, ầm ĩ đến mức đáng sợ, khiến hộ lý trốn trong phòng mà run cầm cập.

Mãi đến khi Trình Hàng Nhất như một con thú hoang giận dữ kéo hành lý rời khỏi nhà, cô mới dám mở cửa xem tình hình của Từ Khai Từ.

Trong mắt hộ lý, Từ Khai Từ luôn là một người lý trí và điềm tĩnh. Anh không giống những bệnh nhân khác, những người vì bị liệt mà thay đổi tính nết, thường xuyên nổi cáu với hộ lý.

Ít nhất từ khi cô đến làm việc, chưa từng bị anh quát mắng lần nào.

Thế nhưng lần này, còn chưa kịp đến cửa, cô đã nghe thấy Từ Khai Từ gào lên một câu đầy tức giận:

"Cút về phòng ngủ đi!"

Không biết một người bình thường luôn lười biếng chậm rãi như anh, làm sao có thể gào to đến vậy. Câu nói đó khiến hộ lý giật bắn mình, trong chốc lát không biết nên tuân theo đạo đức nghề nghiệp mà bước vào xem xét, hay ngoan ngoãn nghe lời quay về phòng.

Ánh đèn ngoài hành lang kéo bóng của hộ lý thành một vệt dài.

Từ Khai Từ ngồi trên xe lăn, nhìn cái bóng dài đó.

Đây là lần thứ bảy mươi sáu anh và Trình Hàng Nhất cãi nhau.

Cũng là lần thứ bảy mươi tám Trình Hàng Nhất bỏ mặc anh mà đi.

Trong bảy mươi tám lần đó, Từ Khai Từ đã chẳng buồn đếm xem có bao nhiêu lần là vì Mạnh Tân Từ.

Chiếm phần lớn sao? Không chắc lắm, Trình Hàng Nhất luôn có quá nhiều lý do và cái cớ.

Nói dối nhiều quá, e rằng ngay cả anh ta cũng không phân biệt được thật giả nữa.

Nhưng có một điều chắc chắn—đây là lần đầu tiên Trình Hàng Nhất động tay.

Từ Khai Từ không tức giận vì Trình Hàng Nhất cãi nhau với mình, anh biết bản thân cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.

Anh cũng không rõ rốt cuộc mình đang giận điều gì, chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa thiêu đốt, đến mức cơ thể cũng run rẩy.

Tức vì Trình Hàng Nhất lại một lần nữa bỏ rơi anh, mà lần này là ngay trước thềm năm mới.

Trình Hàng Nhất luôn miệng nói rằng nếu cậu ta đi thì Từ Khai Từ sẽ rất đáng thương. Nhưng thực tế, mỗi khi phải lựa chọn, Từ Khai Từ chưa bao giờ được đặt ở vị trí đầu tiên.

Cậu ta mãi mãi thiên vị Mạnh Tân Từ. Anh ta có thể hạ mình để thu âm cho tác phẩm của Mạnh Tân Từ, có thể chăm chú xem ảnh trong bài đăng của Mạnh Tân Từ ngay cả khi Từ Khai Từ đang tập vật lý trị liệu.

Cậu tức giận vì những lời nói vô tâm của Trình Hàng Nhất. Hoặc có lẽ, đó mới là suy nghĩ thật sự của cậu ta.

Cậu ta nói không sai—anh chỉ là một kẻ tàn phế.

Một kẻ tàn phế không thể bước ra khỏi nhà.

Một kẻ tàn phế mà ngay cả khi tức giận, muốn phát tiết, muốn đập nát mọi thứ trong phòng cũng không thể làm được.

Anh biết rõ tất cả những chuyện này chẳng liên quan gì đến Trình Hàng Nhất.

Thậm chí, việc anh bị Từ Xuân Duệ vô tình đẩy ngã từ trên lầu xuống, về lý mà nói cũng chẳng liên quan gì đến Trình Hàng Nhất.

Nhưng nghe anh ta nói như vậy, lòng vẫn không thể ngăn nổi sự đau đớn và chua xót.

Trình Hàng Nhất luôn như thế, khi giận lên sẽ buông lời không kiêng nể, nói hết những gì mình nghĩ mà chẳng cần suy xét. Còn chuyện xin lỗi và làm lành, cứ để sau tính.

Từ Khai Từ cảm thấy cách nói chuyện của mình ngày càng giống Trình Hàng Nhất.

Trước kia, những lời tổn thương người khác, anh ít nhất còn cân nhắc trước khi thốt ra.

Nhưng bây giờ, một khi tức giận, anh cũng chẳng buồn nghĩ nữa.

Sự giằng co giữa họ đã bào mòn quá nhiều giáo dưỡng và phong độ của anh.

Đến mức chính anh cũng cảm thấy mình càng lúc càng xa lạ với bản thân.

Trình Hàng Nhất có thể bỏ đi, chờ tâm trạng tốt rồi quay về.

Nhưng anh thì không thể.

Không chỉ không thể bỏ đi, mà thậm chí ngay cả việc muốn yên tĩnh một mình cũng là điều xa xỉ.

Từ Khai Từ ngước nhìn ra ngoài phòng, cái bóng dài kia vẫn còn đó, đợi lệnh từ anh.

Chán thật. Chẳng có ý nghĩa gì cả.

Anh chậm rãi lên tiếng: "Vào đi, tôi muốn ngủ."

Hộ lý đứng quá lâu đến mức tê chân, bước vào mà dáng đi hơi loạng choạng.

Thấy tình trạng của Từ Khai Từ, cô lập tức nâng cao cảnh giác.

Cả người anh gần như trượt khỏi xe lăn, chỉ nhờ dây đai giữ chặt nên mới không ngã xuống đất.

Nhưng cũng chính vì bị buộc chặt quá lâu, dây đai siết vào eo và bụng anh, làm ảnh hưởng đến hô hấp.

Miệng anh khẽ hé mở, phải kết hợp cả mũi và miệng để thở.

Nếu cô vào trễ một chút, có lẽ tình hình đã không đơn giản như thế này.

Hộ lý vừa mới tháo dây đai, cả người Từ Khai Từ đã lập tức đổ sập vào lòng cô, hoàn toàn không còn chút sức lực nào để tự ngồi vững.

Không chỉ vậy, vừa chạm vào cơ thể anh, cô đã cảm nhận được cơ bắp anh căng cứng.

Cánh tay trái buông thõng bên ngoài và chân bị kẹt dưới bàn đạp xe lăn đều co cứng, có dấu hiệu bị co giật.

"Thả lỏng đi... Đừng căng thẳng..."

Còn chưa kịp nói hết câu, chân còn lại của anh—vốn đã co quắp từ lâu—cũng bắt đầu run rẩy.

Cả người anh như bị dồn nén một luồng sức mạnh khổng lồ, chìm vào cơn co giật đau đớn.

May mà hộ lý giữ chặt anh, ghìm cơ thể anh xuống, nếu không anh đã ngã khỏi xe lăn rồi.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 32: Chương 32



Chờ cơn co giật qua đi, Từ Khai Từ nằm trên giường, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp và đôi mắt vẫn mở, chứng tỏ anh vẫn còn sống.

Người chăm sóc lặng lẽ giúp anh dọn dẹp dấu vết sau cơn co giật, anh chỉ mở mắt mặc cho họ sắp xếp.

Tim trống rỗng, đầu óc cũng trống rỗng, chẳng khác nào một tấm thịt chết vẫn còn thở.

Chân rất đau, cái chân đóng hai cây đinh thép đau nhức vô cùng.

Bình thường chẳng có cảm giác gì, thỉnh thoảng ngủ chung với Trình Hàng Nhất, cậu ấy hay gác chân lên chân anh, nếu không phải tay chạm vào, anh cũng chẳng cảm nhận được.

Nhưng mỗi khi co giật, cái chân ấy lại truyền đến não một cơn đau thấu xương.

Đau đến mức anh không muốn giữ lại nó nữa.

Bác sĩ nói đây là vấn đề tâm lý, thực tế đã khỏi rồi, vốn dĩ không nên đau.

Dù cho có chút di chứng còn sót lại, cũng không thể đau đến mức đó.

Dù gì thì mức bại liệt của anh cũng cao như vậy, từ dưới xương đòn trở xuống, đáng lẽ không thể có cảm giác đau đớn.

Người chăm sóc vội vàng xoa bóp cho anh, cố giúp thả lỏng cơ bắp ở chân phải để anh có thể dễ chịu hơn một chút.

Nhưng dường như chẳng có tác dụng gì, lúc này anh cần một viên thuốc giảm đau hơn.

Chân không duỗi thẳng được cũng không sao, anh chỉ cần một giấc ngủ ngon. Chỉ cần ngủ là được, là có thể không phải nghĩ về những chuyện vừa xảy ra.

Đến nửa đêm, người chăm sóc vào phòng giúp anh trở mình thì phát hiện anh đã sốt.

Sốt nghiêm trọng hơn nhiều so với co giật, cơ thể của bệnh nhân bại liệt như anh gần như không có khả năng điều chỉnh nhiệt độ.

Lần trước Từ Khai Từ sốt, hôm sau sốt cao thành viêm phổi. Bệnh tình kéo dài mãi không khỏi, đến khi hồi phục hoàn toàn thì đã từ cuối thu sang giữa đông.

Cô HỘ LÝ theo phản xạ gọi điện cho Trình Hàng Nhất, muốn cậu ấy quay về.

Nhạc chờ điện thoại cứ vang lên đến hồi cuối cùng rồi biến thành giọng nhắc máy vô cảm.

Không thể đợi được, chẳng lẽ Trình Hàng Nhất không nghe máy thì cứ để Từ Khai Từ tiếp tục sốt trong nhà sao?

Bất đắc dĩ, cô đành gọi xe cấp cứu. Từ Khai Từ được đưa vào bệnh viện ngay trong đêm.

Nửa đêm nằm trên giường bệnh, anh lại co giật thêm một lần nữa.

Lần này cơn đau và sự căng cứng cơ còn dữ dội hơn khi ở nhà, bác sĩ phải thêm thuốc chống co giật và an thần vào dịch truyền, lúc này Từ Khai Từ mới giãn mày ngủ thiếp đi.

Bác sĩ đứng bên giường bệnh, khẽ hỏi người chăm sóc: "Người nhà bệnh nhân đâu?"

Lúc này cô mới nhớ ra phải gọi lại cho Trình Hàng Nhất.

Lúc ở nhà chỉ là không có ai nghe máy, giờ thì điện thoại đã tắt nguồn.

Dù cô có gọi bao nhiêu lần, đầu dây bên kia vẫn chỉ là giọng nhắc máy đã tắt.

Kể cả bây giờ.

"Vẫn không nghe máy à?"

Từ Khai Từ không mở mắt, chỉ cất giọng hỏi.

Anh không ngủ. Làm sao có thể ngủ được? Đau như thế này, sao có thể ngủ nổi?

Anh chỉ là quá mệt, nên muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Anh có thể nghe rõ ràng bác sĩ hỏi về người nhà, có thể nghe rõ ràng người chăm sóc lúng túng không biết trả lời thế nào; cũng có thể nghe rõ tiếng cô ấy cầm điện thoại của anh, lặng lẽ đi ra ngoài phòng bệnh, rồi chưa đầy hai phút sau lại rón rén quay lại.

Trình Hàng Nhất không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn. Kể cả những lần trước khi cãi nhau, dù có bỏ đi, cậu ấy cũng sẽ nhắn một câu bóng gió bảo trọng.

Nhưng hôm nay, đã là ngày hai mươi chín tháng Chạp rồi.

Giọng nói đột ngột của anh khiến người chăm sóc giật mình, cô chưa kịp ngồi xuống đã lại đứng bật dậy, ngẩn người nhìn anh, phát hiện anh vẫn nhắm mắt, hơi thở đều đặn.

Người chăm sóc đứng đó, không dám phát ra tiếng động, như thể đang xác nhận câu vừa rồi là lời mê sảng hay là nói lúc tỉnh táo.

Có lẽ ánh mắt cô quá mức thẳng thắn, quét qua người Từ Khai Từ khiến anh thấy khó chịu.

Anh từ từ mở mắt, gượng cười một nụ cười tái nhợt: "Không ngủ, cũng chưa chết, chỉ là hơi mệt, không muốn mở mắt."

Người chăm sóc vẫn cầm điện thoại của anh, lúc này cũng không biết anh còn giận không, có muốn gặp Trình Hàng Nhất không.

Cô cảm thấy bản thân tự ý gọi cho Trình Hàng Nhất là quá chủ quan, nghĩ đến đó lại có chút ngượng ngùng, không biết nên đặt tay ở đâu.

Ngược lại, Từ Khai Từ khẽ cười: "Được rồi, đừng cau có nữa, tôi đâu phải chỉ có mỗi cậu ta là người nhà... Gọi cho..."

Anh định nói gọi cho Mai Tĩnh, nhưng chợt nhớ ra sắp Tết rồi, nhà chắc chắn có nhiều khách, Mai Tĩnh phải cùng Hứa Xuân Duệ tiếp đãi, chắc chắn không thể ra ngoài gặp anh.

Nghĩ vậy, bỗng thấy hình như anh cũng chẳng còn nhiều người thân.

"Gọi... gọi cho bà ngoại tôi đi, bảo cậu tôi đến."

Tự mình về nhà cũng được, nhưng mai là đêm Giao thừa rồi, anh thực sự không muốn ở nhà một mình vào lúc này.

Nói xong, Từ Khai Từ ngừng lại một chút, rồi bổ sung: "Nhắn WeChat cho cậu ta, bảo là tôi sắp chết rồi, gặp xong Bạch Nguyệt Quang thì về thu dọn xác tôi."

Người chăm sóc trừng mắt nhìn anh. Người lớn tuổi không hiểu "Bạch Nguyệt Quang" nghĩa là gì, càng không hiểu nổi tại sao anh nằm trên giường bệnh còn tự trù ẻo mình.

Từ Khai Từ nhìn chằm chằm cô gửi tin nhắn, sau đó lại mệt mỏi nhắm mắt.

Trình Hàng Nhất, tôi không hề nói quá. Đêm qua tôi thực sự rất khó chịu, thực sự cảm giác như sắp chết.

Dù chúng ta có đang dày vò lẫn nhau, dù cậu chỉ ở bên tôi vì cảm giác tội lỗi, nhưng nếu tôi chết rồi... cậu có buồn một chút không?

——

Trình Hàng Nhất ngủ một giấc, nếu không phải con gái nhỏ của Trần Cảnh khóc suốt, có lẽ cậu đã không tỉnh dậy.

Bên ngoài có tiếng phụ nữ dịu dàng dỗ dành đứa trẻ, chắc là vợ của Trần Cảnh, người có gương mặt trẻ con ấy.

Cậu không tiện ra ngoài, chỉ ngồi dậy, chớp mắt, thoáng chốc không biết nên làm gì.

Ngoài cửa sổ, trời sắp tối. Cậu đã ngủ suốt cả một ngày.

Điện thoại đâu? Sao không có cuộc gọi nào?

Bình thường Từ Khai Từ hạ giận rồi sẽ gọi cho cậu, dù gì cũng sẽ châm chọc hỏi một câu "đáp đất an toàn chưa", sao hôm nay lại không có?
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 33: Chương 33



Không lẽ giận sao?
Nghĩ kỹ lại, hình như tối qua mình nói hơi quá lời. Bảo sao Từ Khai Từ lâu như vậy vẫn chưa nguôi giận, chắc hẳn tức lắm.
Về nhà nên dỗ hắn thế nào đây?
Trình Hàng Nhất chỉ cần nhìn thấy gương mặt của Từ Khai Từ là lừ giận cũng vơi đi phần nào. Vốn dĩ tính hắn lên nhanh mà cũng hết nhanh.
Nhưng Từ Khai Từ thì không. Dỗ hắn hắn rất vất vả, phải chạy đâu vào đó lâu, đáp ứng đủ thứ đại mới có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như tuyết tan sau cơn bão.
Hắn chùi lại vào giường, lấy điện thoại ra thì phát hiện hoàn toàn hết pin.
Bảo sao có một giấc ngủ ngon, hóa ra quên sạc pin.
Sau khi kết nối nguồn điện, Trình Hàng Nhất nhìn chằm chằm vào tin nhắn WeChat đó rất lâu, xác nhận đi xác nhận lại mấy lần.
Giống như trong đầu có một quả bom, mà bây giờ bốc nổ, nổ đến nỗi hến hoàn toàn trống rỗng.
Nửa đêm qua gọi điện thại đến, chẳng lẽ vì cảm thấy không khoẻ?
Hắn vội vã nhồi nhét hành lý còn chưa dùng đến vào vali, đóng kín rồi nhanh chóng đặt vé máy bay trở về.
Xách vali lao ra ngoài, đi ngang qua vợ của Trần Kính, hắn vội vàng chào rồi nói: "Báo với Trần Kính một tiếng, tôi đi trước, nhà có việc."

Chạy đến Y thành cảm giác rất lâu, nhưng khi về Thượng Hải, lại nhế chớm mắt đã tới.
Chắc vì trong lòng quá sốt ruột, đến chính Trình Hàng Nhất cũng không nhận ra được, bây giờ chữ "về" đi kèm không còn là Y thành nữa, mà là Thượng Hải.
Chỉ có căn hộ mà hắn và Từ Khai Từ đang sống chung, mới có thể gọi là "nhà". Những nơi khác, kể cả nhà bố mẹ, đều không xứng đáng với chữ "về".
Nhưng nhà lại quá đỗ yên tĩnh.
Trên máy bay, Trình Hàng Nhất đã nghiêng về khả năng Từ Khai Từ giận dỗi, nhưng giờ ngồi trên ghế sofa rồi mới nhận ra, nhà quả thực không có một bóng người.
Khi gọi điện, người bắt máy lại là hộ lý.
Tiếng xe cấp cứu vọng lại, trái tim Trình Hàng Nhất như thắt lại.
"Chúng tôi đang ở bệnh viện!"

Hộ lý cũng có chút không hiểu nổi Trình Hàng Nhất nữa. Rõ ràng hôm đó còn cãi nhau kịch liệt, lời nào tàn nhẫn cũng nói hết, vậy mà hôm nay lại tỏ ra quan tâm.
Cô còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng Trình Hàng Nhất đóng cửa, vừa đi vừa kích động hỏi: "Có phải là bệnh viện mà bình thường hay đến không?"
"Ừm, là... nhưng bọn tôi sắp đi rồi..."
Trình Hàng Nhất tức đến phát điên, hét thẳng vào điện thoại: "Từ Khai Từ muốn đi sao? Hắn ngốc à? Hắn ta nói xuất viện là xuất viện được chắc?"
Hộ công nghe vậy cũng chẳng vui vẻ gì, Trình Hàng Nhất đâu có ở đây, biết được cái gì mà cứ ba hoa mãi trên điện thoại.
Lần này Từ Khai Từ bị bệnh, chẳng phải là do hắn gây ra sao? Giờ lại còn quay sang mắng người khác.
Giọng điệu của hộ công không còn khách sáo như trước, lạnh nhạt nói: "Cậu ấy đã hạ sốt rồi, chú và mẹ cậu ấy đến đón, nói là muốn đưa về nhà ăn Tết. Không lẽ cậu không có mặt, thì Từ Khai Từ phải một mình đón Tết chắc?"
Nói xong, cô không thèm đợi Trình Hàng Nhất đáp lại mà trực tiếp cúp máy, để lại hắn đứng trơ mắt một mình trong hành lang.
Chết tiệt, biết ngay là sẽ thế này mà.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 34: Chương 34



Lại kinh động đến người nhà cậu ta rồi, lần này không biết đến nơi còn có thể toàn mạng hay không, chỉ mong là đừng chết quá thảm.

Từ Khai Từ bị bệnh phần lớn đều nằm ở bệnh viện này, mấy năm nay, nơi này đối với cả hai gần như là ngôi nhà thứ hai.

Trình Hàng Nhất rất dễ dàng tìm được phòng bệnh của Từ Khai Từ, nhưng còn chưa đến cửa, hắn đã nghe thấy giọng trách mắng khe khẽ của Mai Tĩnh.

Cũng không có gì mới, vẫn là những lời nhắc nhở cũ rích, chẳng qua là trách cậu không biết quý trọng bản thân, sắp Tết rồi mà còn đổ bệnh, có chuyện gì đáng để cậu co giật hai lần trong một đêm? Lần này sốt còn hạ nhanh, nếu không chẳng lẽ định đón Tết luôn trong bệnh viện?

Hiếm khi không nhắc đến Trình Hàng Nhất, nhưng chính vì thế lại càng thấy lạ.

Kết hợp với chút thông tin vừa rồi hắn bắt được—Từ Khai Từ vậy mà trong một đêm co giật đến hai lần, còn phát sốt.

Cảm giác tội lỗi chợt trào dâng, hôm đó dù có tức giận đến đâu, hắn cũng không nên ra tay.

Hơn nữa, dù thế nào đi nữa, thấy cậu tay chân rớt khỏi xe lăn, hắn cũng nên cúi xuống giúp cậu đỡ lại rồi mới rời đi.

Giờ chắc đau lắm nhỉ? Không biết chân phải của anh ta thế nào rồi?

Dù sao cũng bị mắng, Trình Hàng Nhất lúc này cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, dứt khoát bước vào phòng bệnh không chút do dự.

Từ Khai Từ quả nhiên không ổn lắm, cậu được kê rất nhiều gối tựa xung quanh, miễn cưỡng duy trì tư thế ngồi tương đối ổn định. Nhưng dù vậy, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, mái tóc mềm mại ngày thường cũng rối bời xõa xuống.

Trình Hàng Nhất nhìn cậu như vậy, cảm giác như chỉ là một tờ giấy mỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay mất.

Thật sự rất khó chịu, một người đang khỏe mạnh như vậy, lại bị chính mình làm cho ra nông nỗi này.

Mai Tĩnh nhìn thấy hắn, Từ Khai Từ cũng thấy hắn, nhưng cả hai đều coi hắn như không khí, không thèm để ý đến.

Mai Tĩnh đứng dậy, hỏi Từ Khai Từ: "Có muốn uống nước không? Uống chút nước sẽ hạ sốt nhanh hơn đấy."

Trình Hàng Nhất lập tức đi lấy cốc nước trên tủ đầu giường, nhưng lại bị Mai Tĩnh nhanh tay hơn cướp lấy.

Quả thật rất lúng túng... Trình Hàng Nhất cảm thấy đứng đây như đang bị hành hạ.

Từ Khai Từ vốn im lặng từ nãy đến giờ, lười biếng liếc hắn một cái, giọng nói yếu ớt: "Mẹ, người nhà con đến rồi, để cậu ấy làm đi."

Có lẽ vì đến vội, chiếc cốc nước này không phải loại mà Từ Khai Từ hay dùng. Bình thường để tiện cho cậu, cốc của cậu chỉ cần ấn nhẹ là mở nắp được.

Bây giờ đột nhiên đổi sang loại xoay vặn, Trình Hàng Nhất mất một lúc vẫn chưa mở ra.

Mai Tĩnh nhìn dáng vẻ lúng túng của hắn, khẽ cười khẩy, rồi lấy lại cốc nước, nhẹ nhàng vặn nắp, đưa đến bên môi Từ Khai Từ: "Uống đi, uống nhiều một chút rồi lát nữa còn về nhà."

Dù là sự sốt ruột lúc đầu của Trình Hàng Nhất hay là sự lúng túng lúc này, đều như thể chẳng ai quan tâm.

Hắn dựa vào bên cạnh lặng lẽ nhìn, cảm thấy bản thân thật vô dụng, ít nhất là trong khoảnh khắc này, thực sự chẳng có tác dụng gì.

Bình thường phong lưu vô lo, bây giờ cũng không cần hắn ở đây giả bộ quan tâm hay sốt ruột.

Nếu không phải vì Từ Khai Từ cứng rắn không chịu về nhà, mà trong nhà Từ Xuân Duệ vẫn giữ thái độ kiêu ngạo như thế, Mai Tĩnh chắc chắn đã đưa con trai về, còn tốt hơn là cứ giằng co mãi với Trình Hàng Nhất như thế này.

Không biết Mai Tĩnh nghĩ gì, nhưng Trình Hàng Nhất lúc này thật sự thấy khó chịu, sự ngượng ngùng chỉ là một phần nhỏ, nhiều hơn là cảm giác tội lỗi.

Ba năm nằm chung giường, dù hắn có giả vờ ngu ngơ, có ham vui trốn tránh thế nào, hắn vẫn hiểu rõ tình trạng cơ thể của Từ Khai Từ hơn ai hết, thậm chí có khi còn rõ hơn cả Mai Tĩnh.

Bây giờ cậu vẫn có thể tựa vào mà uống nước, vẫn có thể trò chuyện lơ đãng với Mai Tĩnh, chắc chắn là đã uống thuốc giảm đau, hoặc là đang cố gắng chịu đựng.

Hầu hết cảm giác tội lỗi của Trình Hàng Nhất đều đến từ sự nhận thức muộn màng của chính hắn, chứ không phải vì lời trách móc từ người nhà của Từ Khai Từ hay của chính cậu ấy.

Nhưng cũng chính vì tự mình nhận ra, nên cảm giác tội lỗi này mới càng khiến hắn khó chịu hơn.

Nếu không có người khác ở đây, chỉ có hai người bọn họ, ít nhất hắn còn có thể làm gì đó cho Từ Khai Từ, dù chỉ là xoa bóp chân giúp cậu một chút, để cậu đỡ đau hơn.

Dù không biết làm vậy có thật sự giúp anh ấy dễ chịu hơn không, nhưng ít nhất cũng không để cậu khó chịu đến mức này.

Còn bây giờ, chút áy náy ấy chẳng thể nào bù đắp nổi, ngược lại, vì có mặt người ngoài, cảm giác tội lỗi càng dâng đến cực điểm.

Trong lúc trò chuyện với Mai Tĩnh, Từ Khai Từ khẽ liếc mắt về góc tường.

Hôm qua còn hùng hổ lắm mà, giờ lại như cái cây héo rũ, tựa vào tường, hai tay siết chặt, trông vừa căng thẳng vừa khó chịu.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 35: Chương 35



Giống như một con chó biết mình sai.

Chưa đầy bốn mươi tám giờ, con thú chiến lại biến thành con chó cụp đuôi.

Từ lâu, Từ Khai Từ đã quen với kiểu này của Trình Hàng Nhất—nổi giận nhanh mà chịu thua cũng nhanh. Lần này đúng là... có hơi quá, nhưng cậu cũng không muốn làm mất mặt anh ta trước mặt người nhà.

Làm mất mặt Trình Hàng Nhất chẳng khác nào ngầm thừa nhận mình sống không tốt, mà thừa nhận mình sống không tốt cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận mình đã sai.

Cậu nghiêng đầu, lười biếng nói: "Đau chân."

Không nhắm vào ai cả, như thể chỉ là một lời phàn nàn vu vơ, không phải để ai có cơ hội, chỉ hy vọng ai đó có thể tinh ý một chút.

Mẹ cậu, Mai Tĩnh, lo lắng đứng bật dậy khỏi giường bệnh, vẻ mặt đầy sốt ruột: "Không phải đã uống thuốc giảm đau rồi sao? Sao lại đau nữa? Đau lâu chưa?"

Vừa nói, bà vừa kéo chăn đang đắp trên người Từ Khai Từ ra: "Sao con cứ để chân co mãi vậy? Đau mà không chịu nói một tiếng?"

Bình thường, Từ Khai Từ rất ít khi đồng ý để mẹ đến thăm. Hơn nữa, bà cũng phải kiêng dè Từ Xuân Duệ. Trừ khi cậu thực sự nhập viện, hoặc như lần trước nhân dịp lễ Tết, bà mới có thể qua một lần.

Mai Tĩnh thực sự biết rất ít về tình trạng sức khỏe của con trai mình, những gì bà có thể làm cũng chỉ là mớm cơm hoặc cho uống nước—những việc không đòi hỏi kỹ thuật gì nhiều.

Cũng giống như bây giờ, theo bản năng, bà định kéo thẳng cái chân đang co quắp của Từ Khai Từ ra.

Từ Khai Từ vốn dĩ không thấy đau, huống hồ đã uống thuốc giảm đau, mẹ cậu muốn làm gì cũng được. Nhưng Trình Hàng Nhất biết làm vậy sẽ khiến cậu bị kéo căng cơ, liền vội vàng tiến lên, giữ chặt đầu gối cậu, ngượng ngùng nói: "Để tôi làm đi, tôi biết cách giúp... anh ấy dễ chịu hơn một chút."

Mai Tĩnh trừng mắt nhìn Trình Hàng Nhất, lại nghiêm mặt nhìn con trai mình. Nhưng Từ Khai Từ chỉ mỉm cười khẽ gật đầu, không nói gì, ý là: "Mẹ đừng lo chuyện không cần thiết."

Hơn nữa, bà cũng không biết cách làm, đành bất đắc dĩ buông tay, để Trình Hàng Nhất lo liệu.

Trình Hàng Nhất đúng là biết nhiều hơn bà một chút. Cậu ta không vội kéo thẳng chân cậu mà trước tiên cuộn ống quần của Từ Khai Từ lên, nhẹ nhàng giúp cậu thư giãn cơ bắp căng cứng.

Việc tập phục hồi chức năng của Từ Khai Từ vốn không đều đặn, cơ bắp cũng đã teo tóp đi nhiều. Nhưng không hiểu sao, cái chân này lúc nào cũng gặp đủ thứ vấn đề.

Không ai hiểu cách xử lý những chuyện này hơn Trình Hàng Nhất, nhưng cũng không ai có thể khiến Từ Khai Từ khó chịu nhiều lần như cậu ta.

Từng chút một, cơ bắp dần thả lỏng, cái chân ngoan ngoãn nghe lời. Có lẽ do cơ giãn ra, từ góc nhìn bên ngoài, nó trông như gầy đi một vòng.

Nhất là hôm nay không biết ai đã đi tất dày cho cậu, khiến cổ chân trông càng nhỏ hơn, mảnh khảnh đến mức Trình Hàng Nhất lo nếu dùng lực mạnh một chút, có khi sẽ làm gãy mất.

Cậu ta từ từ kéo thẳng chân Từ Khai Từ ra một chút, chỉnh lại ống quần cho cậu rồi ngẩng đầu hỏi: "Giờ còn đau không?"

"Cũng tạm." Từ Khai Từ liếc qua "đứa trẻ biết lỗi" bên cạnh, trả lời hờ hững. Rất nhanh sau đó, cậu quay sang hỏi Mai Tĩnh: "Cậu vẫn chưa tới à?"

Mai Tĩnh gật đầu: "Ừ, đang chờ dưới lầu. Nhưng thấy con không thoải mái, mẹ nhắn ông ấy đợi thêm một chút rồi."

Năm ngoái, dù mẹ có thuyết phục thế nào, Từ Khai Từ cũng không chịu về nhà bà ngoại ăn Tết. Năm nay Trình Hàng Nhất ở Thượng Hải, ngay từ đầu Mai Tĩnh đã không hy vọng con trai sẽ đồng ý về nhà đón lễ.

Không ngờ, Từ Khai Từ lại chủ động nói muốn về nhà ăn Tết. Bà thực sự không đoán được cậu đang nghĩ gì.

Từ Khai Từ khẽ vung tay trái, định tự mình kéo chăn xuống nhưng lại không có đủ sức nâng tay lên cao. Trong mắt Trình Hàng Nhất, cậu chỉ hơi nhúc nhích cánh tay.

Cậu nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Từ Khai Từ: "Vậy đi thôi, về nhà nào."

Về nhà? Nhà nào?

Trình Hàng Nhất lập tức phản ứng, miệng nhanh hơn cả não, vô thức hỏi: "Về nhà chúng ta à? Hay... anh định đến nhà bà ngoại ăn Tết?"

Từ Khai Từ biết Trình Hàng Nhất ghét đến đó, nhưng chẳng lẽ cậu lại không ghét việc Trình Hàng Nhất đi tìm Mạnh Tân Từ?

Cậu nghiêng đầu, vẻ mặt đầy thách thức: "Đúng vậy, đến nhà bà ngoại. Ăn Tết xong rồi về."

Trình Hàng Nhất cảm thấy thái dương giật giật. Một mình Mai Tĩnh thôi đã đủ làm cậu đau đầu, lát nữa còn phải đối mặt với cả họ hàng nhà Từ Khai Từ, vậy thì chắc cậu không còn đường sống nữa rồi.

Cậu thăm dò hỏi: "Đi lâu vậy sao?"

Nghĩ lại thấy thái độ này có vẻ không giống muốn làm lành, giọng điệu và cách nói của cậu ta liền mềm xuống: "Ý em là, anh vẫn luôn quen ở nhà... sẽ tiện hơn. Đi nhiều ngày thế không tốt lắm đâu, đúng không?"

Từ Khai Từ vốn định bùng nổ, nhưng vì có Mai Tĩnh ở đây, không tiện làm căng, dù sao cũng chỉ là chuyện của hai người họ.

Cậu cười nhạt, lạnh giọng đáp: "Tôi ở đâu cũng chẳng tiện cả, đều phải có người hầu hạ. Tôi không ép cậu đi theo, cậu có thể đi nơi cậu thích. Dù sao thì..."

"Dù sao thì cậu đi đâu cũng dễ dàng, chỉ cần nhấc chân lên là đi được."

Bình thường khi tâm trạng tốt, nụ cười của Từ Khai Từ trong sáng vô cùng. Nhưng một khi cậu đã bật chế độ mỉa mai, nụ cười nửa miệng kia lại khiến Trình Hàng Nhất cảm thấy gai người, cực kỳ khó chịu.

Trình Hàng Nhất không tranh cãi nữa, chỉ cúi đầu nói nhỏ: "Anh ở đâu, em chắc chắn cũng sẽ ở đó. Sao có thể để anh một mình đón Tết được chứ?"

Cái Tết này, thật sự bực bội.

Người muốn gặp thì không gặp được, nghĩ đến việc phải đến nhà Mạnh Tân Từ, đối diện với người thân của hắn, cậu đã thấy ngán ngẩm.

Nhưng chính vì vậy, Trình Hàng Nhất lại càng thấy cay đắng hơn. Không hiểu tại sao hôm trước và hôm qua lại cứ nhất quyết cãi nhau một trận, còn khiến Từ Khai Từ nhập viện, giờ lại phải theo cậu về nhà bà ngoại.

Lúc rời đi, Từ Khai Từ không chịu ngồi xe lăn, nói rằng mình không ngồi yên được, phải cõng.

Không nói thẳng với ai, nhưng Trình Hàng Nhất không ngốc, cậu ta biết lời này là nói cho mình nghe. Không chần chừ, cậu lập tức cúi xuống, để hộ lý đỡ Từ Khai Từ lên lưng mình.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 36: Chương 36



Cõng theo Từ Khai Từ nên cậu đi hơi chậm, Mai Tĩnh cũng chẳng buồn đi cùng hàng với Trình Hàng Nhất, chỉ lặng lẽ đẩy xe lăn tiến về phía trước, tạo ra một khoảng cách với hai người họ.

Bàn chân buông thõng của Từ Khai Từ khẽ đung đưa, thỉnh thoảng lại vô tình chạm vào chân Trình Hàng Nhất. Nếu là bình thường, cậu đã bực mình từ lâu, nhưng hôm nay lại cố nén nhịn, không nói gì.

Nhưng cậu vẫn không cam lòng, nhỏ giọng hỏi người trên lưng:

"Anh, chúng ta về nhà được không?"

Người được cõng trên lưng—Từ Khai Từ—vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ tựa vào cậu. Mãi đến lúc gần vào thang máy, anh mới lên tiếng:

"Tôi không có ý định tha thứ cho cậu, nhưng mắng cậu trước mặt bọn họ cũng chẳng khác nào tự vả vào mặt mình, cậu hiểu không, Trình Hàng Nhất? Đừng tưởng rằng xoa bóp chân một chút là có thể xóa bỏ mọi chuyện."

Thực ra cũng chẳng có gì đáng để Trình Hàng Nhất cảm thấy khó chịu cả. Ngày mai là đêm giao thừa, câu nói 'Tết nhất đến nơi rồi' cũng coi như có lý do để dùng.

Sẽ không ai hỏi quá nhiều về tình trạng cơ thể của Từ Khai Từ, lại càng không có ai cố tình gây khó dễ cho Trình Hàng Nhất vào lúc này.

Từ nhỏ, Từ Khai Từ đã lớn lên cùng ông bà ngoại. Yêu thương anh là chuyện đương nhiên, giờ lại thêm tình trạng sức khỏe hiện tại, sự quan tâm dành cho anh gần như đạt đến cực hạn.

Vào ngày vui vẻ như hôm nay, ngay cả Trình Hàng Nhất cũng được hưởng chút tình cảm từ thế hệ trước. Bà ngoại đưa cho hai người một bao lì xì thật to.

Từ Khai Từ không biết mình thật sự thấy vui, hay chỉ là không muốn tỏ ra lạnh lùng trước mặt mọi người, mà lại cười tít mắt nói mình bất tiện, bảo Trình Hàng Nhất giữ hộ. Suốt ba năm qua, Trình Hàng Nhất chưa từng cầm qua lì xì nào thuộc về cậu. Những món quà mọi người tặng Từ Khai Từ, anh lại đổi thành những thứ Trình Hàng Nhất thích rồi đưa cho cậu. Đến giờ, đột nhiên có riêng một bao lì xì của mình, cậu lại không quen, chẳng biết có nên nhận không.

Bà ngoại kéo tay Trình Hàng Nhất, cười hiền hòa:

"Nhận đi, năm ngoái con và Tiểu Từ không về đón Tết, năm nay xem như bù lại. Sau này sống với Tiểu Từ thật tốt, đừng có mà giận dỗi nữa nhé."

Từ Khai Từ không có giọng địa phương của Thượng Hải, nhưng bà ngoại anh lại là người Thượng Hải chính gốc, nghe giọng bà vẫn còn chút điệu đà của thời trẻ.

"Sống với Tiểu Từ thật tốt, đừng có mà giận dỗi nữa."

Câu này nghe sao mà khó chịu quá, không biết tại sao, Trình Hàng Nhất đột nhiên thấy buồn.

Nói cho cùng, con cháu nhà ai, người đó thương. Họ là người thân của Từ Khai Từ, điều duy nhất họ mong muốn chính là anh có thể sống thật tốt. Vì mong muốn này, họ có thể nhắm mắt làm ngơ chấp nhận Trình Hàng Nhất, nhưng cũng vì điều này, họ không thể dung thứ cho sự hời hợt và vô trách nhiệm của cậu.

Nhớ lại những lời Từ Khai Từ nói lúc ở bệnh viện, Trình Hàng Nhất cảm thấy như nghẹn nơi cổ họng. Từ Khai Từ không làm gì sai, người nhà anh cũng không làm gì sai. Sai là ở cậu, là do cậu không đủ chung thủy, không đủ nghiêm túc.

Đặc biệt là Từ Khai Từ, suốt một thời gian dài, thậm chí ngay cả bây giờ, anh vẫn đang tìm cách bao che và biện hộ cho cậu.

Rõ ràng là người bị tổn thương, nhưng lại phải đứng ra che giấu mối quan hệ không mấy tốt đẹp này. Rõ ràng đã mệt mỏi đến cực hạn, nhưng vẫn phải cố nặn ra nụ cười. Chỉ nghĩ thôi, Trình Hàng Nhất đã thấy đau lòng và áy náy, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Cậu nuốt khan vài lần, mắt đỏ hoe, cứng ngắc nhận lấy bao lì xì, ấp úng nói lời cảm ơn, hứa rằng sau này sẽ đối xử thật tốt với Từ Khai Từ, không giận dỗi nữa.

Từ Khai Từ ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn Trình Hàng Nhất—người gần như sắp khóc đến nơi, không nhịn được bật cười trêu chọc:

"Thôi nào, chỉ một cái bao lì xì thôi mà, có đáng kích động vậy không?"

Anh cười tít mắt, ngẩng đầu nói với bà ngoại:

"Bà xem cậu ấy là con mọt tiền ấy, nhận được lì xì của bà rồi, sau này chắc chắn sẽ đối tốt với con, bà cứ yên tâm đi."

Cảnh tượng lúc này trông có vẻ thực sự hòa thuận vui vẻ, như thể chuyện xảy ra hai ngày trước chưa từng tồn tại. Trình Hàng Nhất cũng thuận thế giả ngu, gãi đầu cười theo.

Ngồi chưa được bao lâu, Từ Khai Từ đã nói mình mệt, kéo Trình Hàng Nhất vào phòng.

Căn phòng này vẫn giữ nguyên cách bài trí từ khi anh học cấp hai—một chiếc giường nhỏ, giá sách và bàn học cũng không lớn, chỉ có một tủ kính rất to chứa đầy nhạc cụ anh từng chơi.

Nhưng lúc này, cả hai đều không có tâm trạng quan sát hay bàn luận về những nhạc cụ đó, bởi ngay khi cánh cửa đóng lại, bầu không khí liền trầm xuống đến mức đóng băng.

Tác dụng của thuốc giảm đau phát huy, trước đó ở phòng khách chỉ là anh cố gắng chống đỡ mà thôi, bây giờ thả lỏng, cả người trông càng mệt mỏi hơn, lảo đảo tựa vào xe lăn, gương mặt không chút sức sống.

Trình Hàng Nhất đau lòng khi thấy anh như vậy, định bế anh lên giường nằm nghỉ. Nhưng khi vừa cúi xuống định bế ngang anh lên, Từ Khai Từ lại giơ tay ngăn cậu lại.

"Tại sao không nghe điện thoại?"

Câu hỏi này thực sự rất nhạt nhẽo, chẳng qua là tâm trạng không tốt, hoặc không nghe thấy mà thôi.

Nhưng nếu không hỏi, thì lại không cam lòng—

Mỗi lần tôi yếu đuối và bất lực nhất, cậu đều vắng mặt.

Trình Hàng Nhất ngồi xuống, cố gắng ngang tầm mắt với anh, thành thật kể lại chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, thậm chí giải thích luôn vì sao điện thoại lại tắt máy.

Nói xong, cậu cẩn thận cầm lấy tay Từ Khai Từ, dịu dàng x** n*n, giọng điệu làm nũng lấy lòng:

"Anh, em thực sự sai rồi, em không đi gặp hắn ta nữa, anh đừng giận được không?"

Vẫn là quá trình làm hòa mỗi lần cãi nhau—Trình Hàng Nhất mềm giọng, rồi thêm gương mặt này, cuối cùng Từ Khai Từ cũng chẳng giận nổi nữa.

"Trình Hàng Nhất, cậu đúng là đồ cún con, lần nào cũng vậy."

Loại tình cảm này, đến chính Từ Khai Từ cũng không hiểu vì sao mình vẫn tiếp tục, chẳng lẽ chỉ vì không muốn thua sao?

Trình Hàng Nhất không phản bác, chỉ tiếp tục cầu xin:

"Em thật sự không lừa anh, sau này em không gặp hắn nữa, nếu em còn đi, em chính là cún con. Chúng ta làm hòa đi, được không? Anh cứ giận mãi, anh kích động quá lại bị chuột rút, đến lúc đó lại đau."

Câu nói vừa dứt, Từ Khai Từ thực sự vì tăng trương lực cơ mà vô tình đá Trình Hàng Nhất một cái.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 37: Chương 37



Vốn dĩ đây là một cơ hội hoàn hảo để Từ Khai Từ lên mặt, nhưng vì cú đá bất ngờ kia mà tình huống lại trở nên buồn cười một cách khó hiểu.

Thành Hàng Nhất không nhịn được mà bật cười, nắm lấy chân anh đang hơi run rẩy rồi nhẹ nhàng xoa bóp:

"Anh xem, em nói không sai mà, anh đâu có giận nổi."

Sắc mặt Từ Khai Từ có chút không tự nhiên, chắc là do chuyện vừa rồi nên hơi xấu hổ.

"Vốn dĩ cậu đã là chó rồi, tôi cũng không hiểu cậu đang nghĩ gì. Cậu đi thì có ích gì chứ?"

Đúng vậy, có ích gì chứ?

Chẳng ích gì cả, ngược lại còn khiến bản thân khó chịu hơn.

Cậu cúi đầu, lầm bầm nói:

"Em thề từ nay sẽ không đi tìm hắn nữa."

Từ Khai Từ nhìn xoáy vào đỉnh đầu cậu, không thấy rõ biểu cảm, chỉ cảm thấy buồn cười. Ngay cả khi thề thốt mà giọng cũng chẳng có chút chắc chắn nào, thì lời hứa này có tác dụng gì chứ?

Anh nói với Trình Hàng Nhất:

"Ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói lại lần nữa."

Nhưng khi thực sự ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Từ Khai Từ, Thành Hàng Nhất lại không nói nên lời.

Đôi mắt ấy quá trong trẻo, quá chuyên chú, khiến cậu không thể thốt ra lời nói dối.

Cậu rất rõ ràng, có lẽ chỉ vì cảm giác tội lỗi dâng trào hôm nay nên mới có thể nói ra lời hứa chẳng đáng tin này.

Chẳng bao lâu nữa, khi cảm giác ấy vơi đi, cậu lại sẽ không cam tâm.

Cậu thực sự không hiểu mình là loại người gì nữa, đôi khi chính cậu cũng cảm thấy bản thân đáng ghê tởm.

Người ngoài nói cậu không thích Từ Khai Từ, đặc biệt là Kỳ Đồng, ngày nào cũng đồn rằng cậu chỉ là một con chó nhát gan. Nhưng thực tế không phải vậy. Cậu thực sự thích Từ Khai Từ, ít nhất cậu cảm thấy bản thân chẳng hề để mắt đến những kẻ thay thế mà Kỳ Đồng giới thiệu.

Thế nhưng, cậu vẫn không cam tâm.

Mà điều cậu không cam tâm, thì lại quá nhiều.

Dưới ánh nhìn ấy, Trình Hàng Nhất không thể thốt lên lời, môi cậu mấp máy nhưng không nói ra được, sự im lặng kéo dài.

Từ Khai Từ hít sâu một hơi, rồi nói:

"Thôi đi, bế tôi lên giường đi, tôi thật sự mệt rồi."

Đôi khi, sự im lặng còn tổn thương hơn cả một trận cãi vã.

Chiếc giường này của Từ Khai Từ vẫn là do ông ngoại mua cho từ thời trung học, một chiếc giường đơn nhỏ, không đủ chỗ cho hai người nằm, mà ngay cả khi anh nằm một mình cũng không thoải mái. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, thỉnh thoảng mới về đây một lần, nên không đáng để đổi giường mới.

Lần cuối cùng hai người họ ở trong căn phòng này, đã là gần ba năm trước.

Lúc đó, Từ Khai Từ vừa xuất viện không lâu, gần như chỉ có thể nằm một chỗ, Trình Hàng Nhất cũng chẳng thể đi đâu, chỉ có thể ở bên chăm sóc anh. Từ đút nước đút cơm, giúp anh vệ sinh, đến mức chỉ cần Từ Khai Từ nhíu mày một cái, cậu đã biết anh đang khó chịu ở đâu.

Hồi đó, Trình Hàng Nhất chẳng còn tâm trí mà để ý xem căn phòng nhỏ bé này được bài trí thế nào.

Khi ấy, cậu thực sự rất đau lòng. Dù không phải người yêu, chỉ là một kẻ từng nghe danh trong trường, nhưng khi nhìn thấy anh như vậy, ai mà chẳng xót xa?

Một nghệ sĩ có tài năng nổi bật, một ngôi sao sáng trên bầu trời nhạc dân tộc, giờ đây đến ngón tay cũng không thể động đậy. Mái tóc dài đẹp đẽ bị cạo trọc, cộng thêm tác dụng của thuốc khiến khuôn mặt có phần sưng phù. Đừng nói là tuyệt sắc mỹ nhân, ngay cả so với người bình thường, anh cũng chẳng còn vẻ ngoài ưa nhìn nữa.

Mỗi lần Từ Khai Từ nhíu mày vì đau đớn, Thành Hàng Nhất lại đau lòng đến mức muốn bật khóc, đau đến mức nhiều lần tỉnh giấc giữa đêm, không sao ngủ lại được, chỉ có thể ôm lấy bồn cầu mà nôn thốc nôn tháo.

Nhưng nỗi ấm ức cũng chẳng hề ít.

Trình Hàng Nhất và Mạnh Tân Từ đều đến từ thị trấn nhỏ, nhưng họ không giống nhau. Cậu sinh ra trong một gia đình sung túc, trong mắt bố mẹ, dù đôi khi nghịch ngợm, thì cũng chỉ là sự tùy hứng và ngây thơ của tuổi trẻ.

Suốt bao năm, cậu sống thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải thất bại hay biến cố gì lớn. Chỉ có học hành, luyện đàn, rồi khi trưởng thành hơn một chút, cậu càng được tự do vui chơi, hưởng thụ cuộc sống.

Thế nhưng, tất cả những điều ấy đều bị hủy hoại bởi chuyện của Từ Khai Từ.

Trong mắt Trình Hàng Nhất, chuyện này không chỉ hủy hoại Từ Khai Từ, mà còn hủy hoại chính cậu.

Từ Khai Từ ít ra còn có gia đình ở bên, còn cậu, đến cả gia đình cũng không dám kể. Trong ngôi nhà này, cậu chẳng khác gì một kẻ xa lạ, một kẻ bị trói buộc, không cách nào thoát ra.

Khi đó, trong mắt Trình Hàng Nhất, Từ Khai Từ không còn là người yêu xinh đẹp, không còn là một nghệ sĩ tài hoa. Anh chỉ là một người bị liệt, một người cần người khác chăm sóc từng chút một.

Một người mà cậu không biết sẽ phải dùng tâm trạng hay tình cảm gì để đối diện trong quãng đời còn lại.

Bây giờ, khi Từ Khai Từ đã khá hơn, Trình Hàng Nhất cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Ít nhất là hiện tại, bầu không khí hôm nay thật tốt.

Cậu không đắp chăn cho anh. Nhiệt độ trong phòng đủ ấm, không lo bị lạnh. Trước đó, khi còn ở bệnh viện, cậu đã phát hiện chân Từ Khai Từ có chút sưng, nên lúc này đang nhẹ nhàng xoa bóp cho anh.

Chỉ vào những khoảnh khắc thế này, cậu mới có tâm trí quan sát kỹ nơi anh đã từng sống.

Bàn tay cậu nhè nhẹ xoa bóp chân anh, trong khi ánh mắt vẫn không ngừng đảo quanh căn phòng.

Thật ra, căn phòng này cũng chẳng có gì đặc biệt. Trình Hàng Nhất cảm thấy nó chẳng khác gì căn hộ nhỏ của cậu ở Y Thành. Cũng là một chiếc giường nhỏ, bàn học nhỏ, giá sách nhỏ, chẳng có gì xa hoa như những căn nhà của các ngôi sao thế hệ hai trong các chương trình thực tế. Một số đồ đạc còn có phần cũ kỹ, so với phòng của cậu còn kém hơn, có vẻ hơi lỗi thời.

Điều khiến cậu hứng thú nhất là tủ kính đựng nhạc cụ. Dù không nhận ra hết, nhưng cậu vẫn có thể đoán được vài món nhờ vào trí nhớ ít ỏi của mình.

Từ Khai Từ thấy cậu nhìn, nhưng cũng chẳng để ý, cứ để cậu tự do quan sát.

Những thứ này, đối với anh ngày trước, chẳng có gì đáng nói. Khi xưa, không ít người khen anh có thiên phú, dường như những nhạc cụ này đối với anh chẳng khác gì một phép toán đơn giản, chẳng có gì đáng nhắc đến.

Bây giờ, cũng chẳng còn gì để nói. Dù sao thì tất cả cũng chỉ là quá khứ, dù sao thì cũng không thể cầm lại được nữa.

Chẳng lẽ cứ mãi nói về chuyện cũ, khoe khoang bản thân từng xuất sắc thế nào?

Như vậy, chẳng khác nào một kẻ điên.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 38: Chương 38



Trình Hàng Nhất thật sự không nhịn được mà hỏi Từ Khai Từ: "Đây là sáo ngang chứ không phải tiêu đúng không?"

Từ Khai Từ gật đầu, hơi ngẩng đầu lên rồi dùng ngón tay cong cong chỉ về phía trước: "Cái đó là sáo ngang, còn cái dựng đứng bên cạnh nó mới là tiêu."

"Anh cho tôi lấy ra xem được không? Tôi chưa từng chơi nhạc cụ dân tộc bao giờ." Trình Hàng Nhất đã đứng dậy rồi, mới chợt nhớ ra đây là đồ của Từ Khai Từ, hơn nữa, là những thứ mà anh ấy giờ không còn dùng được nữa. Cậu muốn lấy ra xem, nhưng lại sợ Từ Khai Từ không vui, nên mới hỏi trước.

"Em cứ chơi đi, nhưng đừng thổi, đã nhiều năm rồi, chắc cũng không ra âm chuẩn nữa đâu."

Nếu tính ra thì Từ Khai Từ đã không ở đây hơn mười, mười hai năm rồi, nhưng khi Trình Hàng Nhất mở tủ kính ra, cậu vẫn nhận thấy mọi thứ được bảo quản rất tốt, bên trong không hề có chút bụi bặm nào, dây đàn trung quản cũng được căng rất chặt. Hoàn toàn không giống với một nơi đã bị bỏ hoang lâu ngày. Nếu không phải vì đã sống chung với Từ Khai Từ suốt thời gian qua, Trình Hàng Nhất thực sự không thể tin được đây là một căn phòng không có người ở hơn chục năm trời.

Trình Hàng Nhất lấy cây sáo ra khỏi tủ kính, trên sáo có khắc chữ thể ốm gầy (瘦金体). Hai năm nay mắt cậu hơi cận, cậu phải ghé sát lại, nheo mắt mới đọc được hàng chữ nhỏ khắc trên đó.

—— "Khai minh thịnh thế, vĩnh hoài từ bi."

Trình Hàng Nhất không hiểu ý nghĩa của câu này, bèn ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy thắc mắc hỏi Từ Khai Từ. Từ Khai Từ đang bị hơi ấm từ điều hòa thổi cho mơ màng buồn ngủ, lẩm bẩm trả lời: "Ông ngoại đặt cho anh đấy, sinh ra trong thời đại thịnh thế khai sáng, lòng phải luôn giữ gìn từ bi, ông già đó đặt tên lúc nào cũng mang chút huyền bí như vậy."

Trình Hàng Nhất bật cười, tên này mà được giải thích như thế thì thực sự có chút buồn cười, thậm chí còn có phần... phải nói sao nhỉ, quê mùa.

Bầu không khí lúc này quá thoải mái, Trình Hàng Nhất có hơi quên mình, vô thức nói thẳng ra: "Còn khai minh thịnh thế gì chứ, nhà anh chẳng khai sáng chút nào, anh come out mà còn bị hành hạ ra nông nỗi này, chắc khắp cả nước cũng hiếm có ai giống anh."

Vừa nói xong, Trình Hàng Nhất lập tức nhận ra mình lỡ lời, cắn chặt đầu lưỡi, lúng túng nhìn Từ Khai Từ.

Từ Khai Từ vốn đang ngái ngủ, giờ cũng mở mắt ra, ngây người nhìn lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì.

Trình Hàng Nhất mím môi, ghé sát lại, nhẹ nhàng đẩy anh hai cái rồi hỏi: "Anh... em nói sai rồi à?"

Từ Khai Từ hoàn hồn, nhàn nhạt lắc đầu: "Chỉ là một cái tên thôi, có thể nói lên điều gì chứ? Anh có gọi là Từ Thiết Trụ (cột sắt) thì vẫn là anh thôi. Chẳng qua là hy vọng mà gia đình đặt vào anh mà thôi..."

Trình Hàng Nhất nhìn anh thật lâu, thấy anh thực sự không giận mới thở phào nhẹ nhõm, cười rồi xoa nhẹ bàn tay gầy yếu của anh: "Không sao không sao, còn có nửa câu sau nữa mà? Vĩnh hoài từ bi, em từ bi với anh, em sẽ đối xử thật tốt với anh."

Từ Khai Từ ngẩn ra, rồi bật cười. Nếu giờ có thể ngồi dậy được, anh thực sự rất muốn đập Trình Hàng Nhất hai cái.

Lúc này, ánh mắt anh không còn đục ngầu như khi ở bệnh viện nữa, mà lấp lánh như có những vì sao: "Còn từ bi với tôi à? Đưa tôi vào viện không phải là cậu sao? Cả nước này, ngoài Từ Xuân Diệp ra, chắc chỉ còn Trình Hàng Nhất là có thể làm vậy."

Trình Hàng Nhất lập tức đỏ bừng tai, cúi đầu, vụng về x** n*n tay Từ Khai Từ mà không nói gì. Sau đó, cậu đột nhiên cúi xuống hôn nhẹ lên anh, lẩm bẩm xin lỗi mấy lần liền.

"Thôi đi, đừng có giả vờ đáng thương, sau này ngoan một chút còn hơn nói gì nhiều." Từ Khai Từ chịu không nổi kiểu này của cậu, rõ ràng không phải muốn thân mật thật sự, chỉ là muốn vớt vát một chút thiện cảm mà thôi, thật là phiền phức.

Trình Hàng Nhất cười hì hì ngồi thẳng lại, chợt nhận ra một điều: "Nhưng mà tất cả mấy thứ này đều là anh chơi trước đây sao? Em không biết anh còn biết nhiều như vậy đấy."

Từ Khai Từ bị cậu làm cho tỉnh ngủ, đành tiếp tục trò chuyện lơ đãng: "Ừm, cũng biết một chút, hồi xưa ông ngoại anh thích những thứ này, nên anh cũng học theo."

Trình Hàng Nhất lại quay đầu nhìn vào tủ kính, ít nhất cũng có hơn bốn loại nhạc cụ, mà Từ Khai Từ chỉ nói là "học một chút".

Cậu không biết thiên phú của Từ Khai Từ đến đâu, nhưng cậu biết mức độ chuyên sâu của anh với đàn nhị hồ. Cái gọi là "học một chút" của anh tuyệt đối không phải chỉ biết chơi được một bản Twinkle Twinkle Little Star đơn giản.

Cậu đột nhiên nắm lấy tay Từ Khai Từ, nhẹ nhàng vuốt thẳng từng ngón tay, quan sát thật kỹ.

Tay anh rất dài, từ trước cậu đã cảm thấy tay anh đẹp, thon như hành lá. Bây giờ, trên tay đã không còn chút cơ thịt nào, chỉ còn lại làn da mỏng bọc lấy xương khẳng khiu.

Thật không thể tưởng tượng nổi, đôi tay này trước kia đã từng linh hoạt thế nào, có thể học được nhiều nhạc cụ đến vậy.

Trình Hàng Nhất cảm thấy mắt mình hơi cay, trong lòng cũng thấy khó chịu.

Cậu hỏi Từ Khai Từ: "Anh có thích nhạc cụ dân tộc không?"

"Thích hay không, có quan trọng không?" Khi bị hỏi về thứ mình yêu thích, Từ Khai Từ lại không muốn trả lời, chỉ mơ hồ đáp qua loa một câu.

Trình Hàng Nhất lại rất nghiêm túc, rất trịnh trọng nhìn anh: "Trước đây em học không giỏi, cấp hai là mẹ em bỏ tiền ra cho học, cấp ba cũng là nhờ luyện đề mà đậu được. Em biết năng lực của mình đến đâu, nên mới luôn học violin, chẳng qua là muốn có một tấm vé vào đại học. Em có thích nó đến mức nào đâu, em cũng không phải người có thiên phú, chứ đừng nói đến chuyện còn dư sức để học thêm cái khác."

Nếu không phải hôm nay, có lẽ Trình Hàng Nhất sẽ mãi nghĩ rằng Từ Khai Từ cũng giống mình, chỉ đơn giản chọn con đường này vì nó có vẻ như là một lối tắt.

Là một người làm nhạc, cậu bỗng cảm thấy thương Từ Khai Từ.

Năm đó, khi bản thân bị đè nén đến mức không thể chịu nổi, thì nỗi đau của Từ Khai Từ có lẽ còn lớn gấp vạn lần.

Cậu không thể tưởng tượng được, ba năm trước, khi mình còn chưa biết nên đi đâu, thì mỗi ngày khi mở mắt ra, Từ Khai Từ đã phải đối diện với tủ kính chứa đầy những nhạc cụ này, tâm trạng anh sẽ như thế nào.

Là người yêu của Từ Khai Từ, Trình Hàng Nhất chợt nhận ra rằng, dường như mình chưa bao giờ thật sự hiểu người trước mặt này.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 39: Chương 39



Quả thực, xung quanh có rất nhiều người theo đuổi một kỹ năng nào đó chỉ để sau này có thể kiếm sống, nhưng Từ Khai Từ thì không. Nếu làm theo mong muốn của gia đình, có lẽ cậu đã sớm từ bỏ âm nhạc dân tộc, và có lẽ bây giờ cuộc sống của cậu sẽ tốt hơn.

Chỉ là Từ Khai Từ quá cứng đầu, dù có đâm đầu vào bức tường phía Nam, cậu cũng phải đập nát nó để tiếp tục tiến về phía trước.

Những điều cậu thích, những điều cậu muốn làm, kể cả người mà cậu muốn có được, cậu nhất định phải giành chiến thắng.

Cậu chưa từng thua, ít nhất là cho đến lúc này, cậu vẫn cảm thấy mình là người chiến thắng. Nhưng khi nhìn Trình Hàng Nhất trước mặt, cậu chỉ có thể thừa nhận rằng chiến thắng này chẳng mấy vẻ vang.

Một chiến thắng xấu xí, đầy khó khăn, cái giá phải trả quá lớn, lớn đến mức đôi khi Từ Khai Từ cũng tự hỏi rốt cuộc mình đã thắng hay đã thua.

Có lẽ cậu đã thua từ lâu, chỉ là vẫn cố chấp không chịu thừa nhận mà thôi.

Hàng mi Từ Khai Từ khẽ run, cậu đưa tay cọ vào Trình Hàng Nhất: "Đừng xoa nữa, không có tác dụng đâu. Đừng nói gì cả, để tôi ngủ một lát."

Trình Hàng Nhất khẽ gật đầu, giúp Từ Khai Từ điều chỉnh tư thế thoải mái hơn: "Ở đây không có gối mềm hay đệm tựa, cậu chịu khó một chút nhé?"

Vừa nói, cậu vừa cởi áo khoác, vo tròn lại rồi kê dưới đôi chân bất động của Từ Khai Từ để tạo điểm tựa.

Do bị liệt, mạch máu trên tay Từ Khai Từ không dễ tìm, mỗi lần truyền dịch đều khiến cánh tay cậu đầy vết bầm tím. Đó còn chưa phải điều tệ nhất, điều đáng sợ hơn là nếu kim tiêm bị lệch, vết bầm sẽ lan rộng hơn nữa.

Từ Khai Từ nằm nghiêng ngủ, gương mặt lúc ngủ rất đẹp. Vì bị liệt, hệ hô hấp của cậu bị ảnh hưởng, nên cậu luôn hơi hé miệng để thở. Điều này khiến khí thế thường ngày của cậu giảm đi đáng kể, chỉ còn lại một gương mặt thanh tú đến mức khiến người ta nhìn không rời mắt.

Trình Hàng Nhất không kìm được, đưa tay xoa nhẹ mái tóc của cậu, thì thầm: "Anh cứ ngủ đi, em ra ngoài lấy khăn nóng về chườm cho anh."

Nói xong, cậu đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.

Vừa đóng cửa lại, ngẩng đầu lên, Trình Hàng Nhất lập tức giật bắn mình, vội vàng lùi lại rồi đóng sập cửa.

Từ Xuân Duệ đang ở ngoài kia!

Chết tiệt, tại sao ông ấy lại ở đây?!

Trình Hàng Nhất áp sát lưng vào cửa, mặt tái mét, cố gắng nhớ xem mình có nhìn nhầm không.

Không thể nào nhầm được. Cậu chưa gặp Từ Xuân Duệ nhiều lần, nhưng mỗi lần đều để lại ấn tượng sâu sắc. Người đàn ông ngồi trong phòng khách kia, tuyệt đối chính là cha của Từ Khai Từ.

Tiếng cửa mở rồi đóng khiến Từ Khai Từ, vừa chợp mắt được một lúc, bị đánh thức. Cậu mơ màng mở mắt, thấy Trình Hàng Nhất có vẻ hoảng loạn.

Trình Hàng Nhất vẫn chưa hoàn hồn, nói lắp bắp: "Anh... ba anh đang ở ngoài đó... Mẹ nó, sao ông ấy lại ở đây?"

Sự kinh ngạc trong mắt Từ Khai Từ chỉ thoáng qua, rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, giả vờ thoải mái nói: "Đây là nhà mẹ vợ của ông ấy, tại sao không thể ở đây?"

Cậu ngước lên nhìn Trình Hàng Nhất, không nhịn được cười, trêu chọc: "Sao? Cậu sợ ông ấy à?"

"Sợ cái gì chứ? Nói đùa à? Ông ấy đâu phải cha tôi, mà cho dù có là cha tôi, tôi cũng không sợ." Trình Hàng Nhất mạnh miệng, không chịu thừa nhận.

Nhưng thực ra cậu rất sợ. Không phải vì bản thân Từ Xuân Duệ, mà là vì những lần cãi vã kịch liệt giữa ông ta và Từ Khai Từ đã in hằn trong tâm trí cậu.

Nỗi sợ này có thể truy ngược về thời điểm Trình Hàng Nhất vẫn còn chưa lên năm ba đại học. Đêm hôm đó, lần đầu tiên cậu theo Từ Khai Từ về căn hộ của cậu ấy.

Lúc Từ Khai Từ cởi áo ra, Trình Hàng Nhất đã nhìn thấy trên lưng và chân cậu ấy đầy những vết roi đỏ chót—tất cả đều là do Từ Xuân Duệ đánh.

Nỗi sợ này ám ảnh Trình Hàng Nhất suốt nhiều năm, ngay cả sau khi Từ Khai Từ bị bại liệt, thái độ của Từ Xuân Duệ ở bệnh viện cũng không hề tốt hơn. Thậm chí vào ngày xuất viện, ông ta cũng chẳng buồn xuất hiện.

Đến bây giờ, Trình Hàng Nhất vẫn nhớ rõ, đêm trước ngày xuất viện, Từ Khai Từ và Từ Xuân Duệ đã cãi nhau kịch liệt trong phòng bệnh.

Hai cha con chửi mắng nhau không kiêng nể gì, cuối cùng Từ Xuân Duệ còn hất đổ đống đồ trên tủ. Cốc nước rơi xuống đất, nước nóng tràn ra, làm ướt những viên thuốc rơi vãi, khiến chúng tan ra thành một đống hỗn độn.

Trình Hàng Nhất vừa phải đề phòng Từ Xuân Duệ nổi điên mà đánh Từ Khai Từ, vừa lo mình có thể bị vạ lây. Đợi ông ta đi rồi, Trình Hàng Nhất cúi xuống dọn dẹp đống lộn xộn, rõ ràng nghe thấy tiếng th* d*c đầy giận dữ của Từ Khai Từ trên giường bệnh.

Ký ức đêm hôm đó quá đau đớn, đến mức dù không phải người trực tiếp chịu đựng, Trình Hàng Nhất vẫn cảm thấy Từ Xuân Duệ rất đáng sợ.

Từ Khai Từ giơ tay định vẫy cậu lại gần, nhưng giữa chừng lại buông xuống.

"Cậu lại đây."

Trình Hàng Nhất ngoan ngoãn bước đến, lúc này Từ Khai Từ mới nâng tay lên, nhẹ nhàng cọ vào người cậu hai cái.

Trên mặt anh ấy mang theo một nụ cười nhẹ, trông chẳng khác nào một vị thần tiên nhân từ: "Đừng sợ, ăn xong chúng ta về nhà."

Trình Hàng Nhất cảm thấy Từ Khai Từ lúc này y như đang dỗ trẻ con vậy. Dù biết cậu ấy chỉ đang an ủi mình, nhưng cậu vẫn không chịu thừa nhận rằng mình cảm động.

Cậu bối rối lầm bầm: "Sợ cái gì chứ? Ông ấy đâu có cãi nhau với tôi, người nhà anh coi tôi như không khí, chỉ có cãi nhau với anh thôi."

Nghe vậy, Từ Khai Từ trừng mắt nhìn cậu một cái, nhưng lại chẳng thể phản bác được gì. Nội tâm thì lật trắng mắt mấy lần.

"Thôi nào, đừng nói linh tinh nữa, đỡ tôi dậy đi." Từ Khai Từ chìa tay ra.

Trình Hàng Nhất nắm lấy tay cậu, nhưng không đỡ cậu dậy, mà nhét lại vào trong chăn.

"Còn sớm mà, ngủ thêm chút nữa đi."

Từ Khai Từ lại đưa tay ra. Vừa nãy còn không biết Từ Xuân Duệ đang ở đây, giờ nghe đến tên ông ta thì không sao ngủ nổi.

Không chỉ không ngủ nổi, mà còn thấy lồng ngực nặng trĩu khó chịu. Anh cứ thế cọ cọ tay vào lòng bàn tay Trình Hàng Nhất. Dạo này Trình Hàng Nhất quên cắt móng tay cho anh, nên khi anh cọ nhẹ, có thể cảm nhận được móng tay mình lướt qua da cậu ấy.

Bất chợt, Từ Khai Từ bật cười, nụ cười rạng rỡ: "Không ngủ nữa, dậy đi, chào hỏi họ rồi về nhà thôi."

Thấy Trình Hàng Nhất còn ngẩn ra, cậu giả vờ khó chịu nói tiếp: "Cái giường này nằm khó chịu chết đi được, vẫn là ở nhà thoải mái hơn. Sao nào? Cậu không muốn về, định tối nay trải chiếu ngủ cạnh tôi hả?"
 
Back
Top Bottom