Siêu Nhiên Tự do mà tôi muốn...

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
312059122-256-k862329.jpg

Tự Do Mà Tôi Muốn...
Tác giả: GoodgirlChou
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một thiên tài Violin như tôi thế mà lại bị mù .

Tôi luôn sống dưới áp bức của thiên tài mà bọn họ đặt ra .

Uớc rằng sự tự do sẽ đến và mang tôi đi như một con gió mùa thu...​
 
Tự Do Mà Tôi Muốn...
Chương 1


Tôi là Violetta một thiên tài Violin.

Tôi vừa đạt giải đấy .

Tôi đứng trên chiếc bục đỏ thật cao, họ đều hú hét ném hoa và tiền chúc mừng cho tôi..

Khẽ nhắm đôi mi tôi suy nghĩ : "đến khi nào mới có thể thoát khỏi cuộc sống này đây?" ,Mùi hoa hồng của tôi đã thử hút MC.

Dáng vẻ của một tiểu thư ngọt ngào của tôi dường như bám lấy họ , mọi thứ thật giả dối . bọn họ chỉ quan tâm đến sắc đẹp và tài năng của tôi , chẳng ai để tâm đến cảm xúc của tôi.

Họ nói tôi có một người mẹ thật tuyệt vời thật tài năng , họ khen và nâng tôi lên như một nữ hoàng .

Điều duy nhất động lực cố gắng của tôi đó là mẹ .

Bà ấy luôn động viên tôi , dành cho tôi tình yêu thương dù bà có bận cỡ nào , luôn dành cho tôi những lời khuyên , dành cho tôi những thứ tốt nhất trên thế gian này.

Thế giới đã mang đến cho tôi một người mẹ tuyệt vời biết bao, vì thế tôi sẽ nỗ lực để bà ấy tự hào khi có một cô con gái giỏi giang .

Bà được mệnh danh là đoá hồng cao quý của giới thượng lưu thời bấy giờ, bởi bà sở hữu dụng nhân hoạ thủy khiến người ta cảm thán...

Bà giỏi và đẹp đúng chứ?

Còn bố tôi ..ông ấy là một tên nguy hiểm .

Ông yêu thương tôi nhất (chỉ sau mẹ) Thời tôi còn bé ông dành tất cả thứ quý giá cho tôi...

Cơn gió chiều nhẹ thoảng qua cơ thể tôi , tôi buồn bã vì đôi mắt bị mù bẩm sinh kia...có lúc tôi thật sự nghĩ tôi sống có ý nghĩa gì khi không thể thấy bố mẹ , cuộc sống đẹp đẽ này chứ?

Trở thành một thiếu nữ thiên tài vì tôi sợ rằng bố mẹ sẽ vứt bỏ tôi vì đôi mắt bị mù này.

Đoá lan trắng sao dám so sánh với nàng .

Nụ cười nàng chẳng thể vẽ ra , ánh nhìn nàng chẳng thể cướp lấy.

Mù rồi nàng vẫn là mĩ nhân...
 
Tự Do Mà Tôi Muốn...
Chương 2


Hôm nay là một ngày đẹp trời, tôi ngồi trên chiếc xế hộp sang trọng nhìn qua cửa sổ .

Một đàn chim bồ câu bay lượn tự do trên bầu trời , những tán lá tự do tung bay xuôi ngược theo gió đẩy , lũ trẻ bằng tuổi tôi tự do vui đùa vô ưu vô nghĩ .

Còn tôi...khao khát sự tự do , khao khát được chơi với lũ đồng trang lứa .

Đó chỉ là sự khao khát , cơ mà làm sao người nổi tiếng chơi đùa tự do cùng người dân được chứ.

Chà...hè rồi, mùa hè mà bọn trẻ được thoải mái vui chơi , còn tôi làm gì có mùa hè nào chứ .Chẳng có khái niệm nào mang tên mùa hè trong tâm trí bé bỏng của tôi cả , bởi vì ông nội thuê giá sư cho tôi học riêng nên chẳng có kì nghỉ hè nào ở đây cả.

Tôi xuống xe đến bên trước cổng show ở Trung Quốc .

Tôi đã bày đến Trung Quốc khá lâu , tôi make up thật xinh đẹp để tham dự thảm đỏ .

Tôi là Violetta còn có một cái tên khác là Quan Tranh Tử lấy theo tên của mẹ .

Mẹ tôi là người Trung lại Úc , còn bố là người Anh lai Việt .

Tôi có cái Tên Violetta này là nhờ ông đặt .

Đến nơi đây tôi không còn là Violetta mà là Tranh Tử .

"Tranh Tử!

Mau xuống nào con yêu"

Mẹ xuống xe đưa tay cho tôi vịn lấy.

#chú thích : *Cho đôi mắt quấn một dải băng trắng nha*

Em diễm lệ bước xuống .

Trước mắt em là thảm đỏ tráng lệ xa hoa .

Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào em , y như rằng họ đang nhìn báu vật quý giá...

Sau một lúc tôi ngồi một mình ở bàn Vip , vì không thấy thứ gì nhưng tôi muốn đứng lên và chạm vào dàn bông hồng kia một chút , vì nghe nói#chúg rất quý giá !

Được làm từ kim cương nguyên chất .

Xém chút tôi ngã , một đôi bàn tay ấm áp nắm lấy tôi.

Giọng nói có vẻ bằng tuổi tôi cất lời :

"Tranh Tử?

Cô đang tìm gì à!"

"Cậu là ai???"

Tôi nhíu mày lùi về sau vài bước

"À tôi là Trịnh Khuynh Thiên!"

" Có phải là cái cậu trai mẹ tôi nhắc đến không , mẹ tôi nói cậu giỏi lắm đấy"

Tôi nở nụ cười hiền hậu , nói thật ra là tôi cười cho qua chuyện =)))

Cậu ấy hỏi tôi cần gì

"A!

Tôi định đi chạm vào dàn hoa hồng kim cương mà mọi người hãy đồn đại, "

"Được rồi để tôi dẫn Tranh Tử đi"
 
Back
Top Bottom