Hôm nay là một ngày đẹp trời, tôi ngồi trên chiếc xế hộp sang trọng nhìn qua cửa sổ .
Một đàn chim bồ câu bay lượn tự do trên bầu trời , những tán lá tự do tung bay xuôi ngược theo gió đẩy , lũ trẻ bằng tuổi tôi tự do vui đùa vô ưu vô nghĩ .
Còn tôi...khao khát sự tự do , khao khát được chơi với lũ đồng trang lứa .
Đó chỉ là sự khao khát , cơ mà làm sao người nổi tiếng chơi đùa tự do cùng người dân được chứ.
Chà...hè rồi, mùa hè mà bọn trẻ được thoải mái vui chơi , còn tôi làm gì có mùa hè nào chứ .Chẳng có khái niệm nào mang tên mùa hè trong tâm trí bé bỏng của tôi cả , bởi vì ông nội thuê giá sư cho tôi học riêng nên chẳng có kì nghỉ hè nào ở đây cả.
Tôi xuống xe đến bên trước cổng show ở Trung Quốc .
Tôi đã bày đến Trung Quốc khá lâu , tôi make up thật xinh đẹp để tham dự thảm đỏ .
Tôi là Violetta còn có một cái tên khác là Quan Tranh Tử lấy theo tên của mẹ .
Mẹ tôi là người Trung lại Úc , còn bố là người Anh lai Việt .
Tôi có cái Tên Violetta này là nhờ ông đặt .
Đến nơi đây tôi không còn là Violetta mà là Tranh Tử .
"Tranh Tử!
Mau xuống nào con yêu"
Mẹ xuống xe đưa tay cho tôi vịn lấy.
#chú thích : *Cho đôi mắt quấn một dải băng trắng nha*
Em diễm lệ bước xuống .
Trước mắt em là thảm đỏ tráng lệ xa hoa .
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào em , y như rằng họ đang nhìn báu vật quý giá...
Sau một lúc tôi ngồi một mình ở bàn Vip , vì không thấy thứ gì nhưng tôi muốn đứng lên và chạm vào dàn bông hồng kia một chút , vì nghe nói#chúg rất quý giá !
Được làm từ kim cương nguyên chất .
Xém chút tôi ngã , một đôi bàn tay ấm áp nắm lấy tôi.
Giọng nói có vẻ bằng tuổi tôi cất lời :
"Tranh Tử?
Cô đang tìm gì à!"
"Cậu là ai???"
Tôi nhíu mày lùi về sau vài bước
"À tôi là Trịnh Khuynh Thiên!"
" Có phải là cái cậu trai mẹ tôi nhắc đến không , mẹ tôi nói cậu giỏi lắm đấy"
Tôi nở nụ cười hiền hậu , nói thật ra là tôi cười cho qua chuyện =)))
Cậu ấy hỏi tôi cần gì
"A!
Tôi định đi chạm vào dàn hoa hồng kim cương mà mọi người hãy đồn đại, "
"Được rồi để tôi dẫn Tranh Tử đi"