Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Truyện Về Tô Ngu - Zhihu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,992
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOCgDfjR34Aq2un58081O6fJtxdkKd5ZudmzkT9ytW2sm8yys40ilf-F3TonhpjOZpwNqQfxABjIiOU-emJhBDs7556sBzrkRAjY_zOMSDp8Lyo3FD1-BtpSvH30sc0j_w6KbRLJ625sXoN72vYRdZ3=w215-h322-s-no-gm

Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tỷ tỷ là đích nữ của tướng phủ, tự xưng là người lạnh lùng và cao quý như tiên nữ bước xuống thế giới của người bình thường, không dính bụi trần.

Ngày nhà bị lục soát, mọi người chỉ lo cất giấu vàng bạc, trang sức và nhiều đồ đạc có giá trị khác, nhưng nàng chỉ giữ lại cây đàn bị hỏng, ôm chặt không buông.

"Các ngươi không sợ làm mất tôn nghiêm của dòng họ cao quý chúng ta hay sao mà lại tranh tới đoạt lui như thế, hoàn toàn không để ý lễ nghĩa liêm sỉ gì cả, mấy người làm mất hết mặt mũi của liệt tổ liệt tông Tô gia rồi!"

Sau đó, mọi người bị trục xuất làm nô lệ, ta liều chết ôm chặt lấy chân của Thành vương mãi không buông và cầu xin hắn cứu ta, hắn là người đã từng nghị thân với ta.

Tỷ tỷ mắng ta không có liêm sỉ vì đã cúi đầu trước kẻ thù lục soát nhà mình, nàng bất đắc dĩ phải theo ta đến vương phủ làm nô lệ.

Sau đó, ta cố gắng đi lên từng bước một và thành công trở thành thiếp thất của Thành vương, lúc sắp sinh con, tỷ tỷ lấy cớ chăm sóc cho ta nhưng lại múa một khúc Kinh Hồng Vũ ở trước mặt Thành vương, cướp đi trái tim của vương gia rồi trở thành trắc phi của Thành vương.

Ta nổi giận đùng đùng đi chất vấn nàng, nàng lại nói ta ích kỷ, ghen tị với cả tỷ tỷ ruột rà của mình, không ra thể thống gì cả, tỷ tỷ phạt ta quỳ rất lâu, còn nói làm thế vì muốn tốt cho ta, bảo ta đừng phụ lòng nàng.

Sau đó ta bị động thai, khó sinh rồi băng huyết mà lìa đời, một xác hai mạng, ta chết trong nỗi hận thù.

Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã trở lại ngày cả nhà ta bị lục soát.​
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 1: Chương 1



Tỷ tỷ là đích nữ của tướng phủ, tự xưng là người lạnh lùng và cao quý như tiên nữ bước xuống thế giới của người bình thường, không dính bụi trần.

Ngày nhà bị lục soát, mọi người chỉ lo cất giấu vàng bạc, trang sức và nhiều đồ đạc có giá trị khác, nhưng nàng chỉ giữ lại cây đàn bị hỏng, ôm chặt không buông.

"Các ngươi không sợ làm mất tôn nghiêm của dòng họ cao quý chúng ta hay sao mà lại tranh tới đoạt lui như thế, hoàn toàn không để ý lễ nghĩa liêm sỉ gì cả, mấy người làm mất hết mặt mũi của liệt tổ liệt tông Tô gia rồi!"

Sau đó, mọi người bị trục xuất làm nô lệ, ta liều c.h.ế.t ôm chặt lấy chân của Thành vương mãi không buông và cầu xin hắn cứu ta, hắn là người đã từng nghị thân với ta.

Tỷ tỷ mắng ta không có liêm sỉ vì đã cúi đầu trước kẻ thù lục soát nhà mình, nàng bất đắc dĩ phải theo ta đến vương phủ làm nô lệ.

Sau đó, ta cố gắng đi lên từng bước một và thành công trở thành thiếp thất của Thành vương, lúc sắp sinh con, tỷ tỷ lấy cớ chăm sóc cho ta nhưng lại múa một khúc Kinh Hồng Vũ ở trước mặt Thành vương, cướp đi trái tim của vương gia rồi trở thành trắc phi của Thành vương.

Ta nổi giận đùng đùng đi chất vấn nàng, nàng lại nói ta ích kỷ, ghen tị với cả tỷ tỷ ruột rà của mình, không ra thể thống gì cả, tỷ tỷ phạt ta quỳ rất lâu, còn nói làm thế vì muốn tốt cho ta, bảo ta đừng phụ lòng nàng.

Sau đó ta bị động thai, khó sinh rồi băng huyết mà lìa đời, một xác hai mạng, ta c.h.ế.t trong nỗi hận thù.

Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã trở lại ngày cả nhà ta bị lục soát.

1

Ta tên là Tô Ngu, là đích thứ nữ trong Tướng phủ.

Tỷ tỷ Tô Tương là tỷ tỷ cùng một mẫu thân với ta, tự xưng là đệ nhất tài nữ trong kinh thành, mắt cao hơn đầu, trong mắt không chứa nổi một hạt bụi.

Tam hoàng tử đến cầu thân nàng, nàng chê Tam hoàng tử thấp béo nên dùng lời hay ý đẹp để dạy đời đối phương: "Con cháu hoàng tộc nên lấy giang sơn xã tắc làm đầu, sao có thể sa vào tình yêu?"

Đại tướng quân muốn cưới nàng làm vợ kế, nàng ghét Đại tướng quân th* t*c và lớn tuổi, lý do thoái thác vẫn giống y như cũ: "Non sông chưa ổn định, sao có thể thành gia lập thất được?"

Thương nhân hoàng gia - Thẩm gia bằng lòng lấy gia tài của cả nhà làm sính lễ, muốn cầu thân trưởng tỷ, nhưng làm sao trưởng tỷ có thể coi trọng người có xuất thân dòng dõi thương nhân được?

Nàng cho người mang trả về tất cả sính lễ kèm một câu “Người không cùng chí hướng không thể sánh vai nhau”.

Những người bị từ chối chẳng những không giận, ngược lại bọn họ đều khen trưởng tỷ là đóa hoa lạnh lùng trên núi cao, tiên nữ giáng trần, là do bản thân chỉ là người trần mắt thịt nên mới không xứng với nàng.

Bọn họ còn cam tâm tình nguyện tặng rất nhiều món đồ cổ, thư pháp, tranh chữ, bảo vật quý hiếm cho trưởng tỷ, cầu xin trưởng tỷ nhất định phải nhận lấy, nếu không bọn họ sẽ đập đầu c.h.ế.t ở trước cửa tướng phủ.

Trong thời gian ngắn, danh tiếng của trưởng tỷ được lan truyền khắp bốn phương, ngay cả người ở trong cung cũng có nghe thấy.

Họ truyền tai nhau rằng nhà của Tô tướng xuất hiện một người con gái đẹp như trích tiên.

Về sau, bởi vì chuyện phụ thân vướng vào tranh chấp giữa các phe phái, ông đi theo Đại hoàng tử, người bị bệ hạ nghi kỵ và giáng tội rồi giam lỏng trong thâm cung, phụ thân và những vị quan từng theo phe của Đại hoàng tử đều bị tước mất chức quan, giam vào trong ngục.

Không lâu sau, Tô gia đã bị xét nhà.
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 2: Chương 2



Toàn bộ nam tử trung niên trong nhà từ mười tuổi trở lên đều bị lưu đày đến biên quan để làm lao dịch, nữ quyến trong nhà bị đưa vào Tân Giả Khố rồi trở thành nô tỳ.

Kiếp trước, ta đã rất cố gắng leo lên làm thiếp thất vương gia để cứu Tô gia.

Vào lúc chỉ còn một bước nữa, sau khi sinh trưởng tử cho Thành vương, ta thầm nghĩ bản thân sẽ ở trước mặt Thành vương để cầu xin hắn cứu mẫu thân và các tỷ muội, miễn trừ tội của phụ thân và các ca ca.

Không ngờ ta lại may áo cưới cho người khác.

Không nói tới việc tỷ tỷ thừa dịp ta đang mang thai và sắp sinh để cướp tình yêu thương của vương gia, trở thành trắc phi, hại ta lìa đời vì khó sinh và băng huyết.

Nàng còn giả vờ bản thân là người không tranh không đoạt, đạm mạc như hoa cúc, mặc dù sau này Thành vương đăng cơ làm vua và nàng trở thành hiền phi cao quý, nhưng nàng cũng không chịu nói câu nào để giúp gia đình mình.

Ta bay lơ lửng trên không trung, nhìn thấu bộ mặt đạo đức giả giả vờ là người trong sạch và cao thượng nhưng thật ra lại vô cùng ích kỷ và dối trá của nàng, ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng không làm gì với nàng được.

Không ngờ ta đột nhiên sống lại và trở về ngày Tô gia vừa bị xét nhà, các nữ quyến trong nhà bị phạt vào Tân Giả Khố làm nô tỳ.

2

“Nhị tiểu thư, các nàng... Các nàng đã cướp hết đồ đạc của chúng ta rồi! Nô tỳ... Nô tỳ không đánh lại họ…”

"Đúng là đồ đê tiện, ngày xưa Tô gia chúng ta đối xử với các nàng như thế nào, bây giờ bọn họ lại vội vàng bỏ đá xuống giếng."

Ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, chẳng mấy chốc đã nghe được tiếng khóc của nha hoàn Thúy Trúc.

Khi ta giương mắt nhìn lên, trông thấy khắp nơi trong đại trạch Tô gia đã đổ nát.

Quan binh xét nhà vừa rời đi, nhà kho cũng được dọn sạch sẽ.

Vinh quang mấy chục năm của Tô gia trở nên sa sút như vậy đấy.

Người hầu đã bỏ đi, những thứ đáng giá trong nhà bị lấy hết, chỉ còn lại một số đồ vật không đáng giá thì bị tranh giành, cướp tới cướp lui.

Lúc trước ta đã bị đánh trúng đầu và bất tỉnh trong giây lát vì cố giật lấy cây trâm bạc với một ma ma.

Trưởng tỷ thấy ta giành đồ với người khác rồi bị đánh ngất, nàng chẳng những không đau lòng cho ta mà còn khịt mũi coi thường ta.

"Nhị muội muội đúng là chưa thấy việc đời, đánh nhau với người khác vì một cây trâm bạc rẻ tiền, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì Tô gia chúng ta còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa?"

Kiếp trước, ta đã cảm thấy vô cùng xấu hổ khi nghe nàng nói thế.

Ta thật sự cảm thấy mình đã làm Tô gia xấu hổ.

Nhưng bây giờ ta chỉ cảm thấy nữ nhân này đứng nói chuyện không đau thắt lưng, chỉ muốn cả v.ú lấp miệng em.

Ta bảo Thúy Trúc đỡ ta dậy rồi đi tới trước mặt trưởng tỷ, vươn tay kéo hoa tai thúy ngọc trên tai nàng xuống.

Sau đó lấy hết châu báu trên đầu nàng!

"Tốt quá, nếu tỷ tỷ đã là người cao thượng như vậy, hẳn là tỷ tỷ sẽ không để ý mấy món đồ này đâu."

"Muội muội lấy vài món đồ của tỷ tỷ, trước giờ tỷ tỷ không tranh không đoạt thứ gì, hẳn là tỷ tỷ sẽ không so đo với muội muội đâu nhỉ?"

Tô Tương bị ta giật đồ mạnh đến mức lỗ tai chảy máu, đầu bù tóc rối, nàng mở to đôi mắt vô tội và khó tin nhìn ta.

"Nhị muội muội, tại sao ngươi lại…”

Lúc này người bắt mọi người tiến cung còn chưa tới, nữ quyến Tô gia đã quen với cuộc sống an nhàn sung sướng cho nên không biết Tân Giả Khố là một nơi ăn thịt người.

“Tỷ tỷ, ta chưa từng làm gì xúc phạm tỷ…”
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 3: Chương 3



Nếu như không có tiền bạc để hối lộ cô cô quản sự và thái giám tổng quản thì sẽ phải hứng chịu vô vàn đau khổ.

Nha hoàn Liên Hương của trưởng tỷ thấy thế thì thét chói tai.

"Nhị tiểu thư, sao người có thể lấy đồ của đại tiểu thư nhà ta cơ chứ?"

Liên Hương chính là nha hoàn bên cạnh trưởng tỷ, hai người đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ và còn thân thiết hơn cả muội muội ruột thịt.

Thường ngày nàng ta làm việc rất thỏa đáng và thông minh, đáng tiếc nàng ta là một kẻ ngốc, hết lòng trung thành với tỷ tỷ nhưng lại bị tỷ tỷ kéo ra gánh tội thay khi nàng bị hãm hại, rơi vào kết cục hai chân tàn phế, bị đưa làm người đối thực cho thái giám già.

Tôi cảm thấy thương hại nàng ta vì kết cục đáng thương, nhưng cũng nhớ rõ nàng ta chính là người đã giật dây cho Tô Tương và Thành vương làm quen với nhau.

Nhìn nàng ta líu ríu khiến ta cảm thấy phiền, bèn giơ tay lên tát hai cái vào mặt nàng ta.

"Có chuyện gì mà ồn ào thế ả? Người trong cung sắp tới đây rồi đấy!"

Chỉ có hai người các ngươi c.h.ế.t ra, đồ vật cho các ngươi cũng không có tác dụng!

“Mấy người còn thu dọn nữa hay không? Không thu dọn gì thì cút ra ngoài cho ta!”

"Thúy Trúc, em mau gom hết những vật đáng giá đi, sau này cả nhà chúng ta chỉ có thể dựa vào những món đồ đó để sống thôi!"

Ngày xưa ta đã bị trưởng tỷ tẩy não bằng những câu nàng nói, vì thế ta không bao giờ tranh giành và hiếm khi so đo với người khác.

Mọi người trong nhà đều sợ hãi khi thấy ta đột nhiên nổi giận.

Thúy Trúc thì không sợ, nàng ấy nghe lời ta và vội vàng đi cướp đồ với những người hầu khác.

Trưởng tỷ thấy nha hoàn của mình bị đánh thì bèn ôm lấy nàng ta, cả hai người run rẩy rồi nhìn ta với ánh mắt ai oán.

Ta thoáng nhìn bao quần áo tơ lụa trong lòng nàng, nhớ lại kiếp trước nàng đã chơi đàn cổ kia ở trước mặt Thành vương để tranh giành ân sủng.

Ta đi lên và giật cây đàn cổ ấy ra khỏi vòng tay của nàng.

Sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của nàng, ta khiển trách: "Cây đàn này có giá trị ngàn vàng, bây giờ tình hình trong nhà đã ra nông nỗi này rồi mà tỷ tỷ còn muốn giữ nó lại cho riêng mình ư? Tỷ tỷ là trưởng nữ của Tô gia nhưng lại không thèm để ý tới gia đình mình, thất vọng quá đi!”

3

Vốn ban đầu Tô Tương trông giống như đang bị bắt nạt và nhận hết tủi nhục.

Khi nhìn thấy cây đàn cổ yêu dấu bị ta ôm đi, trên mặt nàng có vẻ ai oán.

"Ngu Nhi, ta và muội là tỷ muội ruột của nhau, tại sao hai ta lại trở nên như thế này?"

Ta: "Tỷ tỷ ơi, tỷ và muội là tỷ muội ruột cùng chung một mẹ, tại sao chị lại keo kiệt như vậy?"

"Đây cùng lắm chỉ là một cây đàn, sao nó có thể quan trọng hơn tính mạng mẫu thân, hai di nương và các muội muội cơ chứ?"

Phụ thân không có nhiều thiếp thất, tổng cộng ông có một chính thê, hai di nương.

Giang di nương sinh ra hai muội muội Tô Anh, Tô Đào, cả hai đều chưa tới tuổi cập kê, Lý di nương sinh ra đệ đệ Tô Trừng mới năm tuổi cho nên không ở trong hàng ngũ bị lưu đày.

Kiếp trước ở Tân Giả Khố, ta đã bị những cung nữ lớn tuổi ức h**p, ép ta phải làm việc thay cho các nàng, Tô Tương đã nói những lời này để đ.â.m vào tim ta.

"Đều là người có số phận khổ làm việc chung chỗ với nhau, muội muội cần gì phải tính toán chi li, công việc ở Tân Giả Khố đều là công việc của mọi người, làm xong sớm thì sẽ được nghỉ ngơi sớm hơn, đúng không?"
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 4: Chương 4



Nàng thành công dỗ được những cung nữ dẫn đầu bắt nạt ta, bọn họ bảo nàng rất hiểu chuyện, thế là họ chẳng những ném hết việc của mình sang cho ta làm mà còn giao cả việc của Tô Tương cho ta giải quyết.

Sau đó, nàng còn dạy đời ta một cách trịch thượng.

Nàng nói ta trẻ tuổi và phù phiếm, vẫn còn quá ấu trĩ, nếu không biết giấu tính tình của mình lại thì sớm muộn gì cũng gây ra tai họa.

Mẫu thân và muội muội bị nàng dạy dỗ một trận vì đã bênh vực cho ta.

Nàng nói rằng bọn họ dung túng ta như vậy là đang hại ta.

Lúc ấy ta chỉ cảm thấy lòng mình nghẹn đắng, nhưng ta không biết nên phản bác thế nào.

Bây giờ nghĩ lại, ả tiện nhân này rõ ràng được lợi mà còn khoe mẽ, ăn bánh bao m.á.u của muội muội, lấy lòng người khác mà còn làm bộ làm tịch.

Nghĩ đến đây, ta không muốn để ý tới Tô Tương nữa, ta sai người nhanh chóng mang đàn đến tiệm cầm đồ để cầm, ít nhất cũng có chút tiền bên cạnh mình.

Biết được cây đàn cổ giá trị ngàn vàng bị ta cầm lấy sáu trăm lượng, Tô Tương tức giận đến mức ngất xỉu tại chỗ.

Liên Hương đau lòng đỡ lấy nàng.

“Đại tiểu thư, người đừng đau lòng quá…”

Nàng chỉ quay đầu và cắn môi khóc thầm.

Mẫu thân đau lòng cho nàng vì gặp phải chuyện lớn nên tạm thời không nghĩ thông được.

“Tương Nhi, muội muội của con làm thế là vì suy nghĩ cho mọi người mà thôi.”

Bà bị Tô Tương oán hận một câu.

"Tô gia bị tịch thu nhà cửa, phụ thân mất chức quan, nhưng thể diện Tô gia vẫn còn đó, mẫu thân để mặc cho muội muội ức h.i.ế.p con như thế, chẳng lẽ người không ngờ phải ăn nói như thế nào khi gặp phụ thân sao?"

Chà, quả thật phụ thân thiên vị nàng vì nàng là đích trưởng nữ, kiếp trước ông trông mong chờ đợi đứa con gái tốt làm Hiền phi sẽ đứng trước mặt Hoàng đế mở miệng cầu xin một ân điển cho ông, để ông có thể rời khỏi nơi biên cương cực khổ.

Chỉ tiếc, ông đợi mấy chục năm, đợi mãi cho đến khi c.h.ế.t cóng ở mỏ đá cũng không nhận được ý chỉ trong cung.

Chỉ khiến người ta chê cười thôi.

Tính tình mẫu thân quá yếu đuối, vành mắt của bà đỏ lên sau khi bị Tô Tương trách móc.

Ngày xưa mấy di nương đã quen với việc bị nàng bới móc rồi, kiêng kỵ sự uy h.i.ế.p đến từ thân phận đích nữ của nàng nên mới không dám xen vào.

Ta thì khác, bây giờ ta rất mạnh mẽ.

Nghe nàng nói vậy, ta cười nhạo một tiếng: "Tỷ tỷ nói cho rõ xem, muội ức h.i.ế.p tỷ như thế nào?”

"Là bởi vì muội bán cây đàn kia để có tiền lo cho sinh hoạt cả nhà ư?"

"Tỷ tỷ của muội à, muội muội làm như vậy đều là vì muốn tốt cho tỷ đấy, nơi cả nhà chúng ta phải đi chính là Tân Giả Khố, đó là nơi phải làm đủ kiểu việc dơ bẩn và vô cùng mệt nhọc."

“Cây đàn cổ tao nhã như thế, há có thể để nó bị bẩn?”

"Chờ sau này tỷ tỷ thành công đưa cả nhà chúng ta rời khỏi nơi khổ sở kia rồi chuộc cây đàn về cũng không muộn mà!"

Nói xong ta đưa giấy cầm đồ cho nàng: "Cầm lấy đi.”

Sắc mặt Tô Tương cứng đờ ra, đáy mắt của nàng hiện lên chút tức giận rất nhạt.

Ơ kìa! Giả vờ làm gì?

Nàng không hề tức giận vì ta đã bán đàn của nàng, rõ ràng nàng đang hận ta đã lấy tiền mà chẳng chia cho nàng!

4

Không bao lâu sau, người trong cung đến đón chúng ta đã tới.

Phụ nữ và trẻ em cả nhà đều bị phạt vào Tân Giả Khố làm nô tỳ.

Kỹ thuật may vá của mẫu thân không tệ nên được giao việc may vá.

Hai di nương thì cực khổ hơn một chút, hai người họ phải làm việc múc nước, đó là việc tay chân.
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 5: Chương 5



Tô Anh nhận công việc làm cỏ, Tô Đào thì rửa trái cây…

Tóm lại họ được giao một số việc vặt vãnh rườm rà.

Bận rộn từ sáng đến tối.

Việc của Tô Tương là giặt quần áo cùng với Liên Hương.

Mà ta thì bị phái đi rửa bô.

Mẫu thân và các muội muội đều đau lòng đến mức bật khóc khi biết ta phải đi làm chuyện mệt mỏi và bẩn thỉu nhất.

Tô Tương và Liên Hương trông rất vui sướng, như thể đây là hình phạt ta đáng được nhận.

Các nàng đâu biết, kiếp trước ta cũng rửa bô ở trong Tân Giả Khố khoảng ba năm, ăn cơm chan nước mắt suốt ba năm.

Nên ta chà rửa rất nhanh và tốt!

Ngày đầu tiên, bởi vì ta làm xong việc sớm hơn thời gian quy định nên được quản sự Hứa ma ma khen ngợi.

Mà Tô Tương bĩu môi bật khóc khi bị người ta mắng vì nàng không giặt xong phần quần áo của mình, hơn nữa còn muốn nhờ cung nữ khác giặt giúp cho mình.

Hứa ma ma nhìn dáng vẻ yếu ớt không thể tự làm việc của nàng thì tức cười bảo: "Ngươi đã tới Tân Giả Khố rồi, còn coi mình là tiểu thư tướng phủ hay sao?"

"Ai cũng có hai tay như nhau, tại sao người ta có thể giặt xong mà ngươi thì không cơ chứ?"

Liên Hương không nhịn được bèn nói thay nàng: "Ma ma, không phải lỗi của tiểu thư nhà ta, là do nô tỳ giặt quá chậm nên không thể giúp tiểu thư..."

Ta không nhịn được trợn trắng mắt sau khi nghe thế.

Bây giờ mọi người đang ở Tân Giả Khố, ai nấy cũng là nô tỳ, Hứa ma ma là người có quyền lực nhất ở đây.

Ở trước mặt Hứa ma ma mà Liên Hương dám nhắc tới hai chữ tiểu thư, chẳng phải nàng ta đang chạm vào cái vảy ngược của ma ma sao?

Quả nhiên một giây sau, Hứa ma ma lập tức quất roi xuống.

“Tô đại tiểu thư đúng không? Đúng là khó lường!”

“Đến cả Quản sự ma ma như ta muốn uống ngụm trà còn phải tự mình rót, thế mà người lại có nha hoàn hầu hạ ư?”

“Xem ra ngươi có ít việc để làm quá rồi!”

"Từ ngày mai trở đi, ngươi sẽ làm việc của hai người!"

Dứt lời ma ma trừng mắt liếc Liên Hương một cái: "Ngươi không được giúp nàng!”

Hai chủ tớ đều bị đánh, họ run rẩy ôm nhau rồi khóc như hai chú chó con đáng thương.

Kiếp trước ta toàn tâm toàn ý nghĩ cho nàng, sau khi rửa bô xong còn đến giúp nàng giặt quần áo, chỉ sợ nàng sẽ bị ma ma trách phạt nếu như không giặt xong.

Nàng lại chê ta có mùi hôi nên bịt mũi lại rồi trốn ra xa.

Hôm nay ta không giúp nàng nên nàng không làm được gì cả.

Ta đi lên phía trước nở nụ cười lấy lòng với Hứa ma ma: "Hứa ma ma bớt giận, bình thường tỷ tỷ của ta không làm gì nên nhất thời không làm xong hết việc được, sau này chỉ cần nàng giặt đồ nhiều hơn chút sẽ quen thôi.”

Sau đó ta âm thầm đưa vòng tay bạc qua.

Hứa ma ma thấy thế thì nhướng mày, im hơi lặng tiếng cất vòng tay đi.

Ma ma nói với ta: "Ngươi đúng là một người hiểu chuyện!”

Sau đó ma ma hung hăng dí tay lên trán Tô Tương một cái: "Đều là con gái Tô gia, ngươi nhìn ngươi rồi nhìn muội muội của ngươi đi!"

Tô Tương tức giận đến mức toàn thân run rẩy: "Tô Ngu! Ngươi... Ngươi đang tự hạ thấp bản thân mình đấy!”

"Dù sao ngươi cũng là đích thứ nữ của Tô gia, vậy mà lại vui vẻ chịu đựng lau chùi bô, còn cười nói với mụ già đê tiện này nữa…"

Hứa ma ma chưa từng đọc sách, nhưng ma ma vẫn nghe ra được những lời hay ý đẹp.

Khi nghe nàng nói vậy, ma ma trợn tròn mắt hỏi ta: "Mụ già đê tiện? Nàng đang nói ta đúng không?”

Ta cố gắng khống chế khóe miệng đang điên cuồng giương lên của mình, không phải là ta muốn hại nàng, là chính nàng cứ nhất quyết phải tìm đường chết.
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 6: Chương 6



“Ma ma bớt giận... Tỷ tỷ không cố ý đâu…”

Hứa ma ma túm tóc Tô Tương, cầm roi kéo nàng đi ra ngoài.

“Ta đê tiện ư? Hôm nay bà đây sẽ cho ngươi xem rốt cuộc ai mới là kẻ đê tiện nhất trong Tân Giả Khố này!!!"

5

Mẫu thân lo sốt vó khi nhìn thấy tỷ tỷ bị Hứa ma ma kéo ra ngoài.

“Ngu Nhi, tỷ tỷ của ngươi có lòng tự trọng cao, nàng không cố ý đâu!”

"Con hiểu lý lẽ nhất, con mau đi cầu xin Hứa ma ma thả tỷ tỷ của con ra đi!"

Ta biết tính tình mẫu thân luôn dịu dàng và cưng chiều trưởng nữ Tô Tương.

Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, nếu tiếp tục nuông chiều nàng như vậy thì e là họ vĩnh viễn sẽ bị nàng liên lụy.

Ta lạnh lùng nói với mẫu thân: "Mẫu thân, vừa rồi người cũng nhìn thấy ta đã lấy lòng Hứa ma ma và biện hộ thay cho tỷ tỷ, là tỷ tỷ chẳng những không biết ơn mà còn xúc phạm Hứa ma ma thêm lần nữa."

"Tự nàng lắm mồm lỡ miệng, muốn bị người ta đánh, chẳng lẽ chúng ta không nên để nàng đi sao?"

Mẫu thân khóc, nước mắt chảy dài trên mặt: "Ngu Nhi, nương biết ngươi oán nàng, nhưng các ngươi là tỷ muội ruột của nhau, không phải ngươi đang giữ tiền cầm cây đàn kia sao, hay là ngươi đưa thêm tiền..."

Ta ngạt thở, chỉ cảm thấy trong lòng cứng đờ.

Kiếp trước, mẫu thân yếu ớt nên sau khi vào Tân Giả Khố chưa được bao lâu thì bà bị bệnh nặng, trong tay ta không có tiền, tỷ tỷ chỉ biết giữ tiền cho bản thân nên mẫu thân đã qua đời ngay sau đó.

Xác của bà bị thiêu thành tro bụi rồi ném vào trong giếng sâu chốn hậu cung.

Đệ đệ nhỏ tuổi bị bán vào nhà quan lại làm nô lệ, thiếu gia nhà kia rất nghịch ngợm nên đệ đệ đã bị đối phương hại chết, c.h.ế.t đuối ở trong hồ sen, lúc đó đệ đệ chỉ mới bảy tuổi.

Ta nhờ hết những mối quan hệ mình có, dập đầu với tất cả những người bản thân có thể nhờ, bấy giờ mới tìm được người nhặt xác cho đệ đệ và an táng đệ ấy ở trong quan tài đơn sơ.

Nghĩ đến đây, lòng ta lại lạnh buốt.

"Mẫu thân, số bạc trong tay chúng ta nên được sử dụng một cách khôn ngoan."

“Chẳng lẽ nương chỉ lo cho tỷ tỷ mà không để ý đến hai di nương và hai muội muội sao?”

"Còn có đệ đệ nữa, hắn chỉ mới năm tuổi mà thôi, bây giờ không biết hắn đã bị bán đi nơi nào nữa, chẳng lẽ mẫu thân không muốn chuộc thân cho hắn sao?"

Mẫu thân và hai di nương đều im lặng sau khi nghe ta nói xong.

Thế giới này chưa bao giờ xoay quanh Tô Tương, nàng không tự cứu mình thì ai có thể cứu được nàng cơ chứ?

Sở dĩ kiếp trước ta hận nàng đến vậy không phải vì những điều hư vô mờ mịt như được Thành vương yêu thương chiều chuộng.

Nam nhân chỉ là công cụ để ta leo lên địa vị cao hơn.

Thứ ta muốn chính là vinh quang sinh ra trưởng tử của Thành vương và vị trí trắc phi của Thành vương.

Chỉ khi ấy ta mới có thể cầu xin ân điển của vua và xin hắn tha tội cho phụ thân của mình.

Mà Tô Tương giả vờ thanh cao nhiều năm như vậy, hưởng thụ sự che chở từ người muội muội là ta, sống một cuộc sống thanh nhàn tự tại, thế mà nàng lại trơ mắt nhìn ta uốn cong sống lưng và trả giá nhiều như vậy, rồi thừa dịp ta có thai để cướp tất cả mọi thứ ta có…

Ta sẽ không bao giờ quên mối thù này, sớm muộn gì ta cũng sẽ khiến nàng phải tự gánh chịu quả báo của mình!

Tô Tương bị Hứa ma ma kéo ra ngoài đánh, Liên Hương lo lắng giống như kiến bò trên chảo nóng.

"Nhị tiểu thư, sao ngài có thể nhẫn tâm như vậy?"

"Phu nhân, Giang di nương, Lý di nương, các ngài thật sự trơ mắt nhìn đại tiểu thư bị Hứa ma ma kia ức h.i.ế.p hay sao?"
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 7: Chương 7



Lúc này đã kết thúc công việc và đến giờ nghỉ ngơi, mọi người đang ăn cơm.

Ta thấy Liên Hương không ăn, nên lấy cháo và bánh bao ở trước mặt nàng ta sang chỗ của mình, ta uống một ngụm cháo rồi tách bánh bao ra làm hai nửa để chia cho hai muội muội.

“Ngươi không ăn đúng không? Vậy đưa cho Anh Nhi và Đào Nhi ăn đi.”

Ta gắp chút dưa muối cho Thúy Trúc, "Ăn tí dưa muối đi, ăn không thì nhạt nhẽo lắm.”

Liên Hương tức giận đến mức muốn lật bàn khi thấy chúng ta không để ý đến nàng ta.

Nhưng rồi nàng ta bị ta giữ chặt cổ tay, đẩy mạnh xuống đất.

"Ta không biết từ khi nào mẫu thân và hai di nương đã sinh thêm một người muội muội nữa cho ta đấy."

"Ở đây chúng ta là người nhà của nhau, là người thân của tỷ tỷ, chúng ta không nói câu nào, ngươi thân là một nha hoàn nhưng lại lắm mồm ở đây."

"Ý của ngươi là cả nhà chúng ta đều không quan tâm tỷ tỷ, chỉ có ngươi là đối xử chân thành với nàng đúng không?"

Liên Hương bị ta oán đến mức nói không nên lời: "Nhưng mà…”

Ta lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi thật sự quan tâm đến nàng thì ngươi nên bảo nàng ít nói lại chút, đừng quên câu họa từ miệng mà ra, làm liên lụy gia đình mình!"

Sau đó, ta nhân lúc nàng ta ngây người, chia cho các di nương và hai muội muội ăn bánh bao và cháo mà nàng ta đã để dành cho tỷ tỷ.

6

Tô Tương bị đánh mấy chục roi và nhốt vào khố phòng, đêm đó nàng không thể trở về.

Liên Hương nhân lúc đêm khuya bèn đi ra ngoài khố phòng, hai chủ tớ tâm sự với nhau cách một cánh cửa.

“Đại tiểu thư, người thế nào rồi? Hứa ma ma nhẫn tâm quá.”

Tô Tương: "Ả tiện tỳ kia cùng lắm chỉ ỷ vào việc bản thân là ma ma quản sự ở Tân Giả Khố này rồi bắt nạt ta mà thôi, trên đời này còn có vương pháp hay không?"

“Liên Hương, ta đói quá, có gì ăn không?”

Liên Hương khóc nức nở: "Không có, nhị tiểu thư nói người không trở về nên không để lại cơm..."

Tô Tương: "...”

Về phần ta, ta cũng ra ngoài.

Tuy nhiên không phải đi thăm Tô Tương, mà là đi thăm Hứa ma ma.

Hứa ma ma đang định nghỉ ngơi thì nhìn thấy ta bưng một chậu nước rửa chân tới, ma ma ngây ngẩn cả người.

“Tô Ngu? Sao ngươi lại ở đây?”

Ta cười nói: "Nô tỳ nghe nói năm xưa ma ma đi làm thì bị thương, bị bệnh thể hàn, hàng đêm tay chân của ma ma sẽ lạnh buốt nên chỉ có thể dựa vào Thang bà tử mới ngủ được."

“Nô tỳ có bỏ thêm gừng tươi, ngải thảo, hoa tiêu vào trong nước này, có thể giảm bớt mệt mỏi, làm ấm người, khơi thông kinh mạch... Ma ma mau ngâm chân đi, ban đêm sẽ ngủ thoải mái hơn chút.”

Hứa ma ma nghe vậy thì nhíu mày, nghi ngờ nhìn ta một cái.

“Nha đầu, ngươi thông minh lắm, có thể nhún nhường với người khác.”

Ta thấy ma ma không từ chối nên vội vàng ngồi xổm bên cạnh giường, cởi giày nàng ra rồi để nàng ngâm chân.

“Ma ma, có nóng không ạ?”

Hứa ma ma híp mắt, miễn cưỡng trả lời ta một câu: "Cũng được.”

Kiếp trước vì lấy lòng Thành vương, ta đã học được vài kỹ thuật xoa bóp huyệt vị, ta im lặng xoa bóp chân cho Hứa ma ma.

Hứa ma ma thoải mái rầm rì một tiếng vì được ta xoa bóp chân cho, bèn giương mắt nhìn ta và nói: "Nếu ngươi đến đây vì muốn cầu tình cho tỷ tỷ của ngươi thì không cần nói gì đâu."

"Nha đầu kia có răng nanh sắc bén, không coi ai ra gì, nếu ta không cho nàng một bài học thì lỡ sau này nàng gây sự với chủ tử, người xui xẻo chính là ma ma ta đây!"

Ta vội vàng nói: "Ma ma hiểu lầm rồi, nô tỳ không đến đây vì muốn nói thay cho tỷ tỷ, nô tỳ có chuyện muốn cầu xin ma ma."
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 8: Chương 8



"Nô tỳ biết Quản Thải Mua Lâm tỷ tỷ là cháu gái của ngài, tháng sau sẽ tới tuổi xuất cung."

“Nô tỳ có thể cầu xin ngài tiến cử nô tỳ với quản sự công công họ Ngô không ạ?”

Hứa ma ma sửng sốt mở to hai mắt nhìn ta.

“Ngươi đấy, nha đầu này mạnh miệng quá nhỉ? Ngươi mới đến Tân Giả Khố được một ngày mà đã nghĩ đến việc đi ra ngoài cung để tìm việc ư?”

"Đúng là dầu nhiều béo kém!"

Ta lập tức bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương.

"Ma ma, ngài cũng biết phụ thân ta mất chức quan, nam nhân trong nhà đều bị lưu đày nên chỉ còn lại nữ quyến trong nhà, tỷ tỷ ta là người như vậy đấy, mẫu thân, mấy di nương và muội muội đều có tính tình yếu đuối, nếu ta không tìm ra con đường khác để đi lên thì ai sẽ lo cho các nàng đây?"

“Ta rất hiểu chuyện nên chắc chắn sẽ không để cho ma ma tốn công vô ích đâu ạ!”

"Ở đây có sáu trăm lượng bạc, đây là toàn bộ gia sản của nô tỳ, một trăm lượng là cho ma ma, cầu xin ma ma ra mặt tiến cử ta, năm trăm lượng là để hiếu kính Ngô công công, chuyện này có thành hay không thì nô tỳ cũng sẽ vô cùng biết ơn với ân tình này của ma ma!"

Hứa ma ma là một người đã ở trong cung mấy chục năm, nhưng số bạc hàng tháng nàng kiếm được cũng chỉ có bảy tám lượng, tuy rằng một trăm lượng không nhiều cho lắm, nhưng cũng hoàn toàn không ít.

Nhìn số ngân phiếu ta đưa lên, đáy mắt của ma ma hiện lên chút do dự.

Ta thấy có hi vọng nên rèn sắt khi còn nóng.

“Ma ma, xin người hãy nể tình chúng ta đáng thương mà giúp ta đi!”

“Sau này Ngu Nhi thành công rồi thì nhất định sẽ báo đáp ma ma!”

"Nô tỳ khác với những cung nữ khác, cả nhà nô tỳ đều là tội nô, vĩnh viễn cũng không ra ngoài được, mặc dù ta đi làm việc nhưng mẫu thân và các muội muội vẫn ở dưới trước của ngài, ăn cơm của ngài mà, đúng không?”

"Nô tỳ chỉ cầu xin mình có thể đi ra ngoài cung và tìm một cơ hội để chuộc đệ đệ năm tuổi của ta ra ngoài, sau này mỗi tháng nô tỳ đều sẽ gửi bạc đến hiếu kính ngài..."

Hứa ma ma không phải kẻ ngốc, đương nhiên nàng hiểu được ý của ta, thấy ta khóc bù lu bù loa thì nàng bèn nói một câu: "Đừng khóc nữa!”

“Khi nào ta rảnh sẽ nói việc này với Ngô công công, nhưng chưa chắc sẽ thành công nên ngươi đừng hy vọng nhiều quá.”

Ta liên tục dập đầu: "Đa tạ ma ma, cả đời này nô tỳ sẽ không quên được đại ân đại đức của ma ma."

7

Sáng sớm hôm sau, Tô Tương đã được thả ra.

Sau khi bị bỏ đói một đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên tái nhợt, đôi chân bủn rủn khó có thể đi đường.

Bữa sáng là một bát cháo loãng và một cái bánh ngô.

Liên Hương đã cố gắng rất nhiều để dành đồ ăn lại cho nàng, ngay cả bản thân cũng không ăn, nàng ta háo hức đưa tới trước mặt nàng.

Tuy nhiên tỷ tỷ ghét cháo loãng, bánh ngô thô ráp khiến cổ họng của nàng rất khó chịu.

Liên Hương khóc đến sưng cả mắt.

"Đại tiểu thư, xin ngài đừng cứng đầu nữa, nếu ngài không ăn thì làm sao có sức để làm việc đây?"

Tô Tương nghe thấy mình vẫn phải làm việc, nàng trợn ngược mắt lên rồi hôn mê bất tỉnh.

Ta không muốn để ý tới nàng, nhưng nàng hôn mê rồi thì ai sẽ làm công việc của nàng đây?

Hứa ma ma muốn nàng làm việc gấp đôi người khác.

Nghĩ đến đây, ta đi lên túm tóc nàng và kéo nàng lên khỏi mặt đất.

“Đứng lên, đừng giả bộ ngất nữa!”

"Tỷ không làm việc của mình, chẳng lẽ tỷ định để Liên Hương và hai muội muội làm thay cho tỷ à?"
 
Truyện Về Tô Ngu - Zhihu
Chương 9: Chương 9



“Hay là tỷ muốn mẫu thân làm việc giúp tỷ? Mẫu thân còn chưa làm xong việc may vá của mình nữa kia kìa!”

Tô Tương đã tỉnh lại ngay sau khi bị ta túm tóc.

Nàng thét chói tai rồi bò dậy từ trên mặt đất, mặt đầy nước mắt chất vấn ta.

“Tô Ngu, tốt xấu gì ngươi cũng từng là thiên kim tướng phủ, sống an nhàn và sung sướng.”

"Tại sao… tại sao hôm nay, mới có một ngày mà ngươi đã cam tâm tình nguyện làm nô làm tỳ, không chỉ vội vàng làm việc của mình mà còn ép ta cũng phải làm việc cơ chứ?"

Ta sắp bị nàng chọc tức đến mức bật cười: "Đại tiểu thư, ngươi cũng biết hiện giờ không còn như xưa nữa, cũng biết chúng ta làm nô làm tỳ rồi à?"

"Bây giờ chúng ta đều là tội nô, tội nô đó, ngươi có biết không?"

“Tức là chúng ta phải làm việc bẩn thỉu vất vả trong Tân Giả Khố này suốt đời, đến c.h.ế.t cũng không được ra ngoài!”

"Nếu như tỷ không thay đổi tính tình tiểu thư của mình, không chịu cong lưng cúi người thì sau này bản thân c.h.ế.t thế nào cũng không biết."

“Trong cung không giống với bên ngoài, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một người giống như bóp c.h.ế.t con kiến, đừng nói muội muội ta đây không nhắc nhở ngươi đấy.”

Lời của ta đã khiến cho Tô Tương sốc nặng.

Nàng giống như bị dọa sợ nên ít nói hơn nhiều.

Lúc đến giờ làm thì nàng cũng đi làm việc với mọi người.

Ta và Thúy Trúc rửa sạch bô trong cung, cả hai hợp tác với nhau mỗi người rửa một cái, còn dùng ít ngải cứu để khử mùi hôi, làm xong việc trước mấy tiếng đồng hồ, cả hai vừa chờ bô trong cung được phơi khô vừa nghỉ ngơi.

Từ xa, dường như ta nhìn thấy Tô Tương đang thì thầm với một người cung nữ có cơ thể cường tráng, không bao lâu sau cung nữ cao lớn kia lập tức xách chày giặt quần áo đi đến chỗ của ta.

Nàng cong chân đạp đổ mấy cái bô rồi mắng ta: "Người mới kia, có phải ngươi đã dùng thủ đoạn gì để Hứa ma ma giao công việc thoải mái cho ngươi làm, báo hại mấy người chúng ta mệt sống mệt chết, giặt quần áo cả ngày mãi mà không xong hay không!"

Ta nghe vậy thì hơi liếc Tô Tương một cái.

Nàng thấy ta nhìn nàng bèn nhanh chóng cúi đầu, chà xát quần áo nhanh hơn.

Cung nữ này tên là Tiết Tú, kiếp trước mấy năm ta ở Tân Giả Khố, Tiết Tú đã bị Tô Tương xúi giục đi kiếm chuyện với ta rất nhiều lần.

Những người vừa gặp phải chút việc khổ mà không nghĩ đến việc tiến bộ, hoàn thiện bản thân hơn mà dành toàn bộ tâm trí để cạnh tranh với người khác.

Ta nói với Tiết Tú: "Mỗi người đều được Hứa ma ma giao việc cho làm, nếu ngươi không phục thì tại sao lại không đi tìm Hứa ma ma để nói với ma ma ấy?”

“Nếu như các cung nữ âm thầm ẩu đả với nhau, người phía trên biết được thì sẽ bị phạt.”

Tiết Tú nghe ta nói xong thì càng tức giận hơn, nàng xắn tay áo lên nói với ta: "Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn ra vẻ như thể mình vẫn là tiểu thư tướng phủ thế hả?"

“Dám lấy quản sự ma ma ra để uy h.i.ế.p ta à? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết ai là người quyết định ở Tân Giả Khố này!”

Dứt lời, nàng vung tay lên định tát ta một cái.

Làm sao ta có thể để đối phương đánh mình? Ta nhanh chóng nhét bàn chải chà bô vào trong miệng nàng.

“Trong miệng chó không phun ra ngà voi, phải chà rửa nó nhiều hơn nữa mới được.”

Tiết Tú không ngờ động tác của ta lưu loát đến vậy, thoắt cái nàng đã bị ta nhét bàn chải chà bô vào trong miệng, nàng c.h.ế.t lặng, gương mặt to béo tái nhợt và muốn nôn.

“Hức hức hức... Ọe... Ọe…”
 
Back
Top Bottom