Tâm Linh Truyện Tâm Linh : Hồn ma trong Bệnh Viện

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
34094210-256-k991621.jpg

Truyện Tâm Linh : Hồn Ma Trong Bệnh Viện
Tác giả: funk_1994
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ ^^ Tags: funktruyện-tâm-linh​
 
Truyện Tâm Linh : Hồn Ma Trong Bệnh Viện
Tập 1 : Cuộc gọi lạ.


Bốn giờ chiều ngày 21/1/2015 , tôi đang nằm trên ghế bố ngã người nghỉ ngơi sau một đêm thức trực chăm ông chú bị tai nạn giao thông , thì lúc ấy có điện thoại gọi đến, số lạ.Tôi không bắt máy.

Chắc là do thói quen , vì đó giờ thường là người thân mới biết số mobi này , chứ những người muốn liên lạc như là bạn mới quen , mấy ông bên nhà xuất bản , mấy thím bên Biên Kịch ....v.v....thường liên lạc qua Viettel.Nhưng tôi cũng lịch sự nhắn tin hỏi trước :" Xin lỗi cho hỏi kiếm tui có gì không ?

Và bạn là ai vậy ?

"Tin nhắn trả lời khá nhanh :" Em là facebook Son Dang nè .

Đã inbox cho anh rồi đó, nhưng không thấy anh trả lời , nên em tìm số điện thoại trong phần thông tin để liên lạc luôn.

"Khựng lại một lúc , à phải phải , tôi tạo facebook cũng lâu rồi và xác nhận số điện thoại của mình theo luôn , vậy chắc là người lịch sự , mà đã lịch sự thì mình cũng lịch sự lại , tiếp chuyện bình thường thôi."

Bạn điện lại cho mình nhé.

"Một lúc sau , điện thoại rung...Tôi: " Chào bạn , xin lỗi bạn nha , vì mình có thói quen xấu là không nhận số lạ , bạn thông cảm.

"" À không có gì đâu anh , cho em hỏi anh là Funk tác giả của truyện ngắn Thằng Giựt Đồ không anh ?

"Tôi: " Đúng rồi bạn , gọi mình là Nhân đi cho tiện , đó là bút danh thôi.

"" Em rất thích cách viết truyện của anh và những thể loại anh hướng tới về cuộc sống , những mãnh đời ngoài xã hội....Em đang theo dõi facebook anh , và em được biết anh chuẩn bị viết một truyện ngắn về chủ đề Tâm Linh thì phải ... ?"

Hơi đỏ mũi tí , chà chà được khen rồi :" Ồ cám ơn bạn , cám ơn bạn...ừm đúng rồi , mình chuẩn bị viết , mà mình nghĩ bạn nên thẳng vô vấn đề luôn thì hay hơn.

" " Cho em tò mò xíu , là hình như anh đang trong bệnh viện X phải không ạ. ?

"Tôi :" Ồ đúng rồi đúng rồi , mình nghĩ bạn biết điều này chắc cũng trên fb phải ko ?

"" Mình có thể hợp tác một chút được không anh ?

Cụ thể hơn , em sẽ giúp anh hoàn thành tác phẩm, anh sẽ giúp em làm rõ một số chuyện..."

Tôi hơi thắc mắc :" Bạn cụ thể hơn một chút được không ?

"" Có một số hiện tượng lạ trong bệnh viện này , em đã từng nhờ một số người , nhưng do họ nặng bóng vía hoặc do tư tưởng họ không tin về ma quỷ , oan hồn , nên họ cho em là dở hơi và xém chút đưa em vào khoa thần kinh chữa trị....em biết anh là người tin có Ma và sự tồn tại của Thế Giới Tâm Linh, vậy cho nên mình cùng nhau hợp tác , khi gặp em sẽ nói rõ hơn, anh hoàn thành công việc của anh ,và em cũng đạt được mục đích của mình..."

Tôi :" Rồi , ok bạn , cho tui suy nghĩ một chút , tui sẽ liên lạc với bạn sau.

"" Cám ơn anh trước.

"Tôi tỉnh ngủ , mặc dù trước đó khá mệt.

Một cảm xúc khó tả ùa tới , mừng có , lo cũng có .

Facebook là cái thế giới nó hỗn độn xấu tốt lẫn lộn ,người xấu lên face thành người tốt mà người tốt lên face lại thành ra người xấu.

Rất có thể cái tên này mang một mục đích nào đó đến với mình , hoặc cũng có thể một cơ hội đang gõ cửa và mình thì đang đắn đo có nên mở hay không....Rồi tôi quyết định nhận lời , tôi nghĩ trong cuộc sống chuyện gì cũng có thể xảy ra , và khi nó xảy ra rồi ắt hẳn mình cũng đều nhận được một cái gì đó và mất đi một cái gì đó .

Nhưng dù sao cũng phải thử , thà hối hận trong một bài học để đời , còn hơn tiếc nuối trong vỏ bọc an toàn ...Bấm phím soạn tin nhắn :" Ok bạn , mình gặp nhau trước cổng 4 bệnh viện lúc 6h này nha.

"---------------------Tôi ngó quanh cái bàn cafe cóc trước cổng bệnh viên tấp nập xô bồ và nhấn điện thoại.

Cậu ấy đứng dậy ngoắc tay tôi.Cậu ấy tên Sơn lớn hơn tôi 3 tuổi (tôi cũng không hiểu sao gọi tôi bằng anh ngọt xớt, chắc không phải do tôi già đâu...) , là dân IT chuyện về phần mềm Camera quan sát , khuôn mặt khá mệt nhọc , nổi bật là cặp kính dầy cộm.Tên này tóc bạc còn nhiều hơn tôi , trông cậu ta như gần ba mươi vậy..."

Chào anh Sơn , em là Nhân , em mới 20 , không ấy anh gọi tên được rồi , chứ xưng anh anh , kỳ quá..."

" Nhân cũng còn trẻ quá ha , mình nghĩ Nhân cũng lớn tuổi rồi chứ , mới có thể viết văn một cách già dặn đến như vậy."

" À , chắc là do em nhìn đời bằng đôi mắt sầu ... haha..."

Dăm ba câu chuyện xã giao , cười đùa một chút , Sơn bỗng nghiêm túc , ảnh rút điếu thuốc châm, mời tôi một điếu và hớp một ngụm cafe."

Thôi để mình vào thẳng câu chuyện nha.

Nhân còn nhớ trong truyện ngắn Thằng Giựt Đồ , có khúc gần cuối truyện, lúc Giàu Khùng bị bắt và nhân vật "Tôi" ngồi quán nước được bà già bán nước kể lại Giàu Khùng từng giúp bà dọn quán khỏi tụi đô thị không ???

"" À nhớ chứ anh , em viết mà ..."

" Ừm , mình là một trong hai đứa cháu của bà , trên mình còn một người chị nữa..."

" À à, ra là vậy.

Mà sao anh ?

"" Nhân tin là có Ma trên đời này không ???

"Bỗng tôi lạnh gáy khi Sơn nhìn thẳng vào mắt tôi .

Bạn bè và những người xung quanh thường khen tôi có đôi mắt sâu , sắc lẻm và có hồn , ánh mắt đó làm họ lành lạnh , nhưng giờ đây chính tôi lại thấy lành lạnh trước ánh mắt vô hồn , mệt mỏi nhưng có gì đó ớn ớn tựa như tia laze chiếu vào mắt tôi....Lấy lại bình tỉnh .."

À...tin chứ anh , em đang nhận hợp đồng viết một truyện ngắn thể loại này mà.

"" Nhân tin không ?

Bà tôi vừa mất vì bệnh nặng trong bệnh viện này, và chị tôi , một nữ y tá cũng vừa mất....Điều đáng nói là cái chết của chị tôi rất nhiều chi tiết khó hiểu , nhưng bên phía nhà chức trách kết luận đó là tự tử .

Một phận bên phía bệnh viện cũng muốn làm êm chuyện này để khỏi ảnh hưởng dư luận , cho nên báo chí chả đề cập đến....Có thể những gì tôi kể sẽ làm bạn Nhân sợ , nhưng tôi cần bạn Nhân giúp tôi làm sáng tỏ chuyện này.

Mỗi đêm chị tôi đều xuất hiện trong giấc ngủ với bộ đồ y tá trắng máu me liên tục kêu tên tôi : Sơn ơi , Sơn.....chị bị giếttt.....

"Tôi rợn da gà , ớn lạnh , nhưng sau đó vẫn bình tỉnh chấp nhận giúp Sơn.

Chà coi bộ trải nghiệm lần này sẽ rất thú vị đây....

Funk
 
Truyện Tâm Linh : Hồn Ma Trong Bệnh Viện
Tập 2 : Thám hiểm về đêm.


Theo lời Sơn nói thì chị Sơn là y tá ở khoa Hô Hấp dãy G, tầng dưới là dãy H khoa thần kinh , đây là sảnh phụ của bệnh viện nằm bên kia đường và được nối bởi cây cầu vượt bắt ngang.

Cây cầu này cũng khá u ám, vì nó là con đường tắt để khi bệnh nhân nguy kịch cần cấp cứu thì sẽ được chuyển bằng đường này, có nhiều ca không qua khỏi và trút hơi thở trên cầu...

Một điều nữa , sau 22h đêm tất cả các cổng sẽ đóng lại , và cây cầu đó là con đường duy nhất để đến cổng chính dẫn ra ngoài bệnh viện.Theo kế hoạch đặt ra , tôi sẽ đi một vòng khu G và H ... lúc 0h.

Đó là giờ thiêng, dễ gặp,...ngặt thêm một cái tôi sẽ phải đi một mình, Sơn không đi cùng vì phải lo tang ở nhà.Trời ơi, cảm giác khó tả lắm , vừa sợ vừa kích thích ....Đúng là khi người ta chờ đợi với cảm giác nôn nao (như là gần Tết này ) thời gian nó lâu ơi là lâu.

Còn khi phải chờ đợi trong cảm giác lo lắng hồi hộp , thời gian lúc này nó nhanh như đồng hồ cát,...9h ...10h,.,.11h....Rồi cái gì đến cũng phải đến , đúng 12h đêm , khi bác sĩ và y tá đã nghỉ , bệnh nhân cũng như thân nhân cũng đã ngủ , chỉ có khoa cấp cứu và vài phòng túc trực đêm còn làm việc sáng đèn , nhưng nó nằm bên sảnh chính , còn chỗ tôi phải đến là bên sảnh phụ , tức là phải qua cây cầu ....Bảo vệ cũng không phiền hà gì mấy , vì tôi là thân nhân đủ cớ để đi lòng vòng trong bệnh viện mà không bị hỏi han.Cái khung cảnh lúc này rõ ràng rất u ám.

Trời về đêm đã lạnh , yên tĩnh đến đáng sợ, tiếng bước chân của tôi lúc này nổi bật hơn hẳn, tôi cứ đếm nhẩm bước chân của mình sao cho thật đều ,(lúc ấy chẳng hiểu sao chỉ cần nghịch một bước hay mình đã dừng mà vẫn nghe chắc xỉu tại chỗ ...).à còn có tiếng tim đập nữa , có lẽ bạn đọc cũng hiểu được cảm giác của tôi lúc này khi một mình lang thang trong bệnh viện không một người về đêm rồi....Hành lang, toilet , khuôn viên bệnh viện, các phòng dãy,....vẫn chưa thấy gì ....(các bạn có theo dõi facebook tôi chắc cũng đã cập nhật được album hình hơi bị ghê ...)Tôi bèn lấy điện thoại và chụp lại những cảnh tôi cho là u ám nhất , biết đâu mình không thấy , nhưng khi lên ảnh thì hiện sao....Kết quả , là mười mấy tấm chẳng thu được gì , thất vọng, và...nhẹ nhõm thở phào trở về , mặc dù tôi đã chuẩn bị tinh thần để "gặp" ....Ngủ một giấc mệt mỏi không mộng mị, cho tới sáng...."

Alo , anh Sơn ơi , em làm theo lời anh , nhưng không thấy gì hết..."

" Ừm,...có lẽ Nhân không có duyên hoặc chị của mình không cho Nhân thấy rồi...."

" Nhưng em có cảm giác lạ lắm , em tin những lời anh kể , em không bỏ cuộc đâu , em sẽ tiếp tục giúp anh .

À à .. anh Sơn nhưng em có chụp hình lại, cũng mười mấy tấm , nhưng kết quả cũng chẳng có gì lạ..."

" Ok , không sao đâu , hay là bạn thử up lên facebook xem , biết đâu có những người nhẹ bóng vía sẽ phát hiện ra điều gì đó ..."

Và theo lời ảnh, tôi up lên facebook để chế độ public .

Facebook tôi cũng không phải dạng hot , chỉ những người quen , cho nên toàn nhận được các comment đại loại như " Sao gan quá vậy...."

" ghê quá , rợn người quá..." ... cũng chẳng thu nhận được gì.Rồi đến hôm thứ 6 tức là 30/1/2015 , có một nick facebook hình như là Nữ (tôi nhớ là vậy) comment một tấm hình dãy hành lang gần phòng bác sĩ trưởng khoa dãy G với nội dung " Có bóng trắng bên phải khúc ở dưới kìa @@ " , rồi bạn ấy share , sau đó cả trăm lượt kết bạn lẫn theo dõi facebook tôi.

Lúc ấy facebook tôi còn tên là Funk , nên bị Checkpoint tạm khóa bắt khai danh tính , tên thật....Cũng như bao cộng động người dùng Face, tôi cũng đổi lại tên thật , sau khi xác nhận , Facebook gửi thông báo " Chúng tôi chấp nhận tên thật của bạn , hi vọng bạn sử dụng tên thật để dễ dàng tìm kiếm người quen bạn bè.

Xin cảm ơn.

Nhóm Facebook "Nhưng chã hiểu sao , khi đăng nhập lại vẫn không vào được, và Facebook gửi thông báo " Chúng tôi sẽ xem xét tài liệu của bạn , nếu không có gì bất thường chúng tôi sẽ liên lạc bạn sớm.

Xin cảm ơn.

Nhóm Facebook "Hỏi khắp nơi những người từng bị block , lên google search , lẫn gửi hòm mail, nhưng chẳng ai biết cũng như chẳng thể kết luận hiện tượng của face tôi bị là gì ...

Cùng lúc này số điện thoại của Sơn cũng rơi vào tình trạng Thuê bao...Một ngày , hai ngày trôi qua , thôi xong , Face bị mất vĩnh viễn thật rồi , biết bao nhiêu kỷ niệm , hình ảnh một thời gian dài chứa trong đó.....cảm giác bị cách ly khỏi thế giới "bên ngoài" , cảm giác không còn thói quen thường xuyên nó khó chịu lắm.

Phụ thuộc vào thế giới ảo nhiều quá , đúng thật không tốt chút nào !Nhiều suy nghĩ len lỏi trong đầu tôi , không lẽ mình " mạo phạm người âm " nên bị phạt...không lẽ do face mình vô tình nổi tiếng nhiều lượt follow cho nên bị hack.....và cuối cùng không lẽ tay Sơn đó là một hacker , mình thành con cừu ngơ ngác bị lừa....Rồi tôi dẹp hết suy nghĩ đó , với ít ỏi lạc quan mong là nó sẽ mở lại , vì một thằng thợ tiện làm công kiếm tiền nuôi đam mê viết lách với dăm ba truyện ngắn nhuận bút ít ỏi thì không đời nào đến nỗi phải bị hack , điều đó vô lý cực kỳ...Cũng trong thời gian này , chú tôi cũng khá nguy kịch , bác sĩ đã chê, đang chờ điều xấu nhất diễn ra .... tâm trạng lo lắng , hoang mang tột cùng, cộng thêm facebook vẫn im ru , tôi gần như nổi cáu và hành xử tồi tệ khó hiểu....Đến ngày thứ hai 2/2/2015, tôi vui mừng khôn siết khi đăng nhập thành công trở lại Facebook , sau những ngày căng thẳng lo lắng.

Tôi kéo dòng thời gian kiểm tra , may quá , mọi thứ vẫn như cũ , nhưng có điều .... một vài truyện ngắn chẳng hiểu sao bị xóa, và quan trọng hơn hết !TẤM ẢNH CÓ HIỆN TƯỢNG LẠ , TÁC NHÂN DẪN ĐẾN FACEBOOK TÔI BỊ BLOCK ĐÃ BIẾN MẤT !......................Một vị bác sĩ trong áo blouse trắng cứ nhìn tôi chằm chằm , đến những 3 lần.

Lần đầu ở quán nước đối diện bệnh viện.

Lần hai tại toilet gần phòng bệnh chú tôi.

Và lần cuối cùng là đang chăm chú nhìn tôi đến quên mất câu tôi vừa hỏi."

Bác sĩ , chú kiếm con có gì không ???

Bác sĩ ?

"" À ...

à cho chú xin lỗi , chú tập trung suy nghĩ quá , xin lỗi con , rồi chú vô vấn đề chính đây..."

Ổng là bác sĩ Hậu, trưởng khoa Hô Hấp , đầu ổng húi cua , bạc trắng , tôi đoán ổng chừng 35 là cùng....Vài câu hỏi han bệnh tình chú tôi , ổng tự nhiên đề cập đến Sơn làm tôi giật điếng người..."

Dạ, con cũng không rõ người đó nữa chú , à mà Sơn sao chú ?

"Đoạn bác sĩ Hậu đứng dậy mở tủ lấy ra xấp hồ sơ đặt lên bàn , mở ra đưa tôi xem..."

Đặng Hoàng Sơn , 25 tuổi , bệnh nhân khoa Thần Kinh , có tiền sử bệnh Động Kinh nặng , đã chuyển viện sang Bệnh viện Nhiệt Đới được 2 ngày...Bữa chú thấy con với Sơn ngồi nói chuyện , chú đã sinh nghi , Sơn luôn miệng nói mình gặp ma , không chịu uống thuốc .... chú mượn hồ sơ bên khoa Thần Kinh đem đến cho con xem.Bữa chú thấy con uống nước với Sơn , chú nghĩ là Sơn đang lừa gạt con chuyện gì đó , nên nay chú báo với con để con phòng ngừa ...."

Tôi ngắt lời ổng, sau khi giữ lại bình tỉnh vì chợt thấy tấm bảng trực ca của bộ phận y tá làm việc , có tên Đặng Hoàng Ngân bị bỏ trống , không có công việc phân công cụ thể."

À chú , anh Sơn hay nhắc tới chị ảnh là y tá của bệnh viện này , tên Đặng Hoàng Ngân thì phải.

"Đột nhiên ổng tái mặt , đơ đơ . :" À...à... bệnh nhân Sơn chắc là do bệnh tình nên nói mê sảng , bên khoa này không có ai tên Ngân đâu con, mà biết đâu cũng có nhưng bên khoa khác, chứ khoa này không có ..."

Rồi ổng nói một hơi dài lắm , lúc này tôi chẳng nghe được gì cả, mồ hôi túa ra đầm đìa .

Trong suy nghĩ , tôi hình thành một cốt truyện gì đó mơ hồ lắm....Chứ thật sự mà nói , qua cách tiếp xúc và nói chuyện của tôi và Sơn , rõ ràng anh này rất rất bình thường , chỉ có người trước mặt tôi , tay bác sĩ này mới thật sự bất thường.Hành động lén lút , cách nói úp mở cà giựt , và thái độ thì không thật thà cho lắm........Chi tiết này càng làm tôi muốn tiếp tục theo đuổi câu chuyện cho đến khi phải rõ tường tận....(còn nữa)Funk
 
Truyện Tâm Linh : Hồn Ma Trong Bệnh Viện
Tập 3 : Cái gì mà tùm lum hết vậy


*Lưu ý bạn đọc: Truyện này không phải truyện ma, nên từ đầu tôi đã đặt là Truyện Tâm Linh.

Đó là những gì tôi tiếp thu và trải nghiệm được ở cái tuổi hai mươi về sự bí ẩn của Thế Giới Tâm Linh, là sự thật về Linh Hồn của người chết, là chuyện gì sẽ xảy ra nếu một người mất đi và họ sẽ về đâu....Ở đây tôi không có chủ trương hù dọa làm các bạn bị ám ảnh , và càng không đề cập đến các khái niệm của nhiều Tôn Giáo có đức tin về chủ nghĩa duy tâm sau khi chết.Đại loại như đạo Phật thì tin có thiên đàng , địa ngục....Thiên Chúa giáo thì có Chúa , đức Mẹ.....v.v....Đây là những giải thích Khoa Học không nghiêng về bên nào cả, do tôi may mắn có duyên được "gặp" và nghe người âm kể, nên tôi quyết định sẽ viết thành truyện để mọi người hiểu rõ hơn CÓ MA THẬT KHÔNG .Và cuối cùng cám ơn các bạn đã quan tâm và ủng hộ ^^--------------------------------------Chú tôi ra đi rất thanh thản.Một buổi chiều gió mát ông được bàn giao qua Nhà Tang Lễ cách bệnh viện không xa.

Làm nghề bác sĩ thật áp lực, phải cố gắng hết sức để cướp mạng sống của bệnh nhân khỏi tay tử thần, nhưng cũng có đôi lúc phải kiên tâm nhìn thẳng vào thực tại để mang lại một kết quả tốt hơn."

ông ấy yếu lắm rồi, tự thở không được, phải truyền dịch và thở máy .

Tất nhiên chi phí mỗi ngày rất đắt và xác suất trở lại bình thường không cao nếu không muốn nói là rất ít ỏi...Để ổng như vậy vừa đau đớn cho ổng và cũng rất cực khổ cho người nhà.

Thôi thì người nhà quyết định đi, nếu thở máy và truyền dịch tiếp thì sang đóng tiền, chứ bệnh viện có quy định của bệnh viện, lương y cũng có đạo đức của lương y , chúng tôi không thể thấy chết mà không cứu....Nói ít mong gia đình hiểu nhiều...."

Ống thở được rút ra, tuổi 20 của tôi chứng kiến khoảnh khắc một người từ trạng thái sống sang chết một cách khó tả......Có lẽ sau này nhiều năm nữa tôi cũng không thể quên.

Tôi may mắn vì khi chứng kiến cảnh đó , chú tôi ra đi nhẹ nhàng , tuy có hơi rợn là mặt ông hóp lại vì thiếu ôxi, mạch máu xanh nổi lên, tuyệt nhiên mắt nhắm tịt, .... một lúc đầu ông ngã sang một bên , tôi biết ông đã đi....Tôi nghe nhiều cô y tá kể , có nhiều người đi rất đau đớn , có người mắt mở trừng trừng , vuốt cách mấy cũng không nhắm lại , cho đến khi người thân nhất , quan trọng nhất với họ đến bên và vuốt .... (Hiện tượng này tôi sẽ lí giải ở tập cuối truyện)---------------------------------------------------------Nhà tang lễ khá rộng với lối đi chừng 3 thước , hai bên là nơi làm đám .

Tiếng kèn trống, tụng kinh rầm rộ tiễn đưa lần cuối.

Bên cuối đường là Tượng Phật thờ , rẽ trái là nơi đốt giấy tiền mã, bên trong là nhà xác vô người nhận, cũng như phục vụ y học cho các bác sĩ thực tập....Không hiểu sao tôi cứ thấy nhức đầu, khó chịu, chắc dị ứng với khói nhang, và tiếng kèn trống inh ỏi, thôi thì ra ngoài uống nước ngắm xe cho đỡ mệt....Chiều tối đường phố đông đúc nhộn nhịp.

Gần Tết mà, khúc đường mua sắm sầm uất khác xa với cảnh bi thương bên trong nhà Tang Lễ.

Chỉ cách một cánh cổng mà nụ cười và nước mắt nó rõ ràng đến thế....Bà bán nước đem ra gói thuốc, đưa tôi cái hộp quẹt, nhìn nhìn soi mói với ánh mắt khó chịu lắm ..."

Mới hết bệnh hả ?

" - hình như bả hết chịu nỗi cái thắc mắc trong đầu, riêng tôi thì thấy bà này lạ lạ sao đó.

Khi không bắt chuyện với người mới quen kiểu này.....Lễ phép : " Ủa dì đang hỏi con hả ????

"Bả nhăn mặt :" Tao hỏi mày chứ ai ?"

" Trội, tui thăm bệnh chứ có bệnh gì đâu bà , mà tui có làm gì đâu bà la tui dữ vậy..."

Bả tiếp tục la xối xả :" Bà mẹ, bữa mày ra đây uống ngồi nói chuyện một mình , thấy ghê chết mẹ, tao xém kiu bác sĩ ra hốt mày vô rồi đó con.

"Tôi bàng hoàng giận dữ.

" Gì dạ bà nội , tui lại quán bà quậy hồi nào ???"

" Cái bữa mày kêu chai sting, với ly cafe , mà chỉ uống sting còn cafe bỏ không.

Rồi mày quơ tay quơ chân nói chuyện như thằng điên đó....."

Trời ơi không lẽ....."

Dì.....dì....phải bữa đó 21/1 phải không dì, thứ ba phải không dì.

Mà...mà tui vô uống với anh đeo mắt kính nữa mà dì...."

Bả vẫn thái độ dữ dằn " Tao đéo thấy ai hết mày ơi.....Coi chừng mày gặp Ma đó , gì chứ ở chỗ này thiếu gì con..."

Thôi rồi, không lẽ "gặp" rồi...Nhưng ông bác sĩ rõ ràng có xác nhận cha Sơn " còn sống " và còn là bệnh nhân nữa mà...Còn nếu bà cố nội bán nước này bịa chuyên vậy mục đích là gì ?

Chắc chắn không thể xảy ra vì không có lý do gì để bả làm vậy....."

Làm tui sợ quá bà, à à dì , bữa ở đây có cô y tá nào tự tử hả dì ??"

" Làm gì có ai mạy, bên dãy T dãy xét nghiệm bệnh nan y thì nhiều , nhưng đa số là người bệnh không có tiền chữa trị , cầm kết quả trong tay xong nhảy xuống đất thôi...."

Rồi bả ngẩn ngẩn ngơ ngơ , tôi hỏi tiếp mà bả cứ im im không đáp , tôi nghĩ chắc là bả khó chịu ....Tính tiền nước đi về thì có ông xe ôm gần đó gọi tôi lại."

Con đưa cái này cho cái ông đeo mắt kính dùm chú nha.

Bữa ổng đi để quên ..."

Tôi giật mình thêm lần nữa.

" Ủa ..chú...ông nào chú ?"

" Đ..mẹ...cái thằng bữa ngồi uống nước với mày xong kiu tao qua chở đó...."

" Sao bà bán nước bả nói con vô một mình , không có đi chung với ai hết..."

Ông xe ôm đứng ngáo ngáo một hồi , thì nhìn tôi ra chiều bực bội."

Mày rãnh quá ha, thôi kệ mẹ bà già đó đi , bả đi cúng riết bả điên rồi đó...."

Tôi à à rồi run run cầm túi hồ sơ đứng tồng ngồng dù cha nội xe ôm đi sang đường rước khách lúc lâu.....Mở ra xem, thì ra là hồ sơn hợp đồng gì đó của công ty ... chuyên về Camera quan sát trên đường Cách Mạng Tháng 8.

Đây nè , rõ ràng rồi Đặng Hoàng Sơn , vậy là bà già bán nước chơi mình.Nhưng tôi cũng hơi thắc mắc , bả làm vậy để làm gì .....--------Dãy H khoa Thần Kinh."

Chị chắc chắn chưa chị là Đặng Hoàng Sơn ...."

Chị y tá xem lại một lần nữa rồi quả quyết " Không có ai tên vậy hết em ơi....Với lại nếu nhập viện thì chắc chắn hồ sơ sẽ được chuyển giao mỗi lúc bàn giao ca mỗi lần họp .

À với lại khoa này có 5 6 bệnh nhân , nên cũng dễ theo dõi thăm khám, chứ sao mà chị không nhớ được...."

Tôi tần ngần một lúc..."

Sao bác sĩ Hậu nói..."

Chợt tôi nghĩ gi đó nên khựng lại...Nghe nhắc đến bs Hậu , chị y tá nhìn chằm chằm " Bác sĩ Hậu sao em ?

" " À ổng nói có gì thắc mắc xuống hỏi chị chứ ổng không rõ.

Dạ cảm ơn chi em đi "Trời đất cái gì mà tùm lum hết vậy ....

Giờ tôi cũng không hiểu nên làm gì tiếp theo nữa , thật ra cha nội Sơn là người hay là ...Cùng lúc đó không lâu , điện thoại đổ chuông...Trời đất ơi....là ...Sơn đang gọi....Cái đống bùi nhùi gì mà tùm lum hết vậy trời...đầu óc quay cuồng chẳng thể rà soát lại mọi chuyện và sắp xếp nó cho thật dễ hiểu.

Thôi thì tạm thời cứ nghe máy của Sơn trước đã..."

Alo..."

" Nhân , anh vừa phát hiện ra điều mới .

Em tìm bà bán nước ngoài cổng bệnh viện, anh được biết bà này yếu bóng vía sống không chồng con , bả thường giúp người chết trăn trối với thân nhân , và cũng là kiêm luôn thầy cúng ở nhà tang lễ .

Lúc chị anh mất bả cũng có vô sắp đặt cúng kiến , rồi dặn anh khi nào mở cửa mã với mua đồ đạc....Người tiếp theo là em đi tìm chị y tá Xuân bên khoa Thần Kinh, chị này chơi thân với chị anh, và người tiếp theo là bác sĩ Hậu ở khoa Hô Hấp....."

" À khoan khoan anh , ủa anh đang ở đâu vậy ?

"Tôi nghe có tiếng xe máy um sùm :" Anh đang chuẩn bị đi làm về , tối nay anh lên bệnh viện nè..."

" À mà anh biết ông bác sĩ Hậu không ?

"" Biết chứ , ổng khóc nhiều lắm trong đám tang chị anh.

Anh cũng từng nghĩ ổng bắt cá rồi hại chị anh , nhưng hôm chị anh gặp nạn , ổng không có trong bệnh viện , bữa đó ổng không trực.......Ơi....ơi...ơi....."

Tự nhiên đang nói chuyện điện thoại , ổng la bà hải , rồi cúp máy im ru..."

Alo alo , bị gì dạ anh Sơn , anh Sơn anh Sơn...."(còn tiếp)Funk
 
Truyện Tâm Linh : Hồn Ma Trong Bệnh Viện
Tập 4: Rối càng thêm rối !!!


" Em làm bên tòa soạn nào ?"

Chị Xuân đẹp dữ dằn.

Tôi gặp chị trong bệnh viện với đồng phục trắng , tóc búi cao thanh lịch , đứng đắn...Khi nghe tôi muốn tìm hiểu về cái chết của chị Ngân, chị im lặng ngó nghiêng một hồi rồi cho cái hẹn ở quán cafe Guitar Mộc trên đường Trần Hưng Đạo....chỉ nói: chuyện dài lắm, và lúc này đang trong giờ làm không tiện kể.Trời ơi sau giờ làm bả mặc đồ rất rất dễ thương, như đang đi hẹn hò vậy.Tóc xoã óng mượt, da trắng , vận đầm đen cổ hở kích thích bầu ngực đầy đặn, mắt đeo lens to tròn quyến rũ....Tôi bị hớp hồn 5 phút rồi lấy lại bình tĩnh..."

Em làm thợ tiện bên ngành cơ khí chị ơi.

"Chị Xuân hút một ngụm ly Cookies, tay cầm muỗng múc kem ngậm cho tan dần (trời đất, sao đáng yêu quá mức quy định vậy....)" Sao em biết chị Ngân ?

"Bả hỏi mà không nhìn thẳng tôi, cứ khuấy khuấy ly nước..." dạ , thôi thì nói gần nói xa không qua nói thật.

Em là bạn của anh Sơn, em chị Ngân , em nhận lời giúp ảnh tìm hiểu về cái chết của chị ảnh ...."

Ngưng một hơi kéo điếu thuốc, lấy tập trung tôi tiếp tục."

Ảnh hay ngủ thấy chị Ngân về mình đầy máu me kêu là bị giết, ...."

Xuân ngừng tay , nhìn tôi." em bao nhiêu tuổi đời ?"

Hỏi gì ngộ thật, thường người ta chỉ hỏi, bao nhiêu tuổi thôi, còn đằng này lại có thêm chữ "đời" phía sau lam tôi hơi băn khoăn.

" Hả...dạ....em năm nay mới 20 thôi.

Còn tuổi đời thì tùy vào những người tiếp xúc xung quanh đánh giá."

" Sơn nhờ em tìm hiểu việc này chắc chắn em cũng không phải dạng vừa với tuổi thật của mình.Nhưng em vừa mất điểm đấy, ai đời lại đi hút thuốc trước phụ nữ...."

Chà...đối đáp cũng dữ dằn thật , chỉ lấy chuyện tôi hút thuốc để né câu hỏi về chị Ngân .

Cái này gọi là thuật " mở đường vòng tạo lối đi riêng " trong nghệ thuật giao tiếp."

đúng là khi mình quá tập trung chuyện gì đó thì quên cả ý tứ lịch sự luôn.

Cho em xin lỗi nha chị Xuân..."

Dụi điếu thuốc , tôi nhắc khéo..." khói thuốc làm em bình tĩnh lại và dễ suy nghĩ hơn.

Em tin là khi người ta chết oan thì hồn của họ sẽ vất vưởng và tìm cách báo cho người thân....Chị Xuân cũng là bạn thân của chị Ngân, chị cũng đâu muốn chị Ngân chết oan đâu phải không...."

" Em, có nhiều chuyện em ko thể hiểu được đâu.

Ngay cả chị người trong cuộc còn không thể nào hiểu được..Nhưng chị dám chắc với em Ngân tự tử...Chị rất muốn gặp lại Ngân để hỏi nó tại sao lại suy nghĩ dại dột như vậy.

Nhưng chẳng khi nào chị gặp được ."

" Trước khi mất chị Ngân có biểu hiện gì không chị ?"

Ngân là người đa cảm, sống khép kín ít bạn bè, nó bị chứng nhức đầu liên miên.

Mang tiếng bạn thân chứ nó rất ít khi tâm sự với chị , chuyện gì cũng lặng lẽ up lên facebook nhưng để chế độ riêng tư.....Đoạn chị lấy khăn giấy lau nước mắt...rồi nói tiếp." tội nó lắm, ba mẹ thì mất sớm, cũng may có đứa em ngoan phụ chăm sóc bà..Nếu như ngày đó nó không suy nghĩ dại dột thì chắc giờ cũng hạnh phúc lắm rồi...."

Tôi giả vờ bâng quơ :" Bác sĩ Hậu bên khoa Hô Hấp đó chị , ổng nói ổng không quen biết chị Ngân..."

" Cái gì ?...à à...cũng phải , trước em cũng có vài cha nhà báo đến tìm hiểu hỏi han....chắc thấy em cũng hỏi nên bác Hậu giấu đó.."

Nghe nhắc tới bác sĩ Hậu tôi thoáng mừng thầm, vì ít ra mọi chuyện đang theo đúng hướng, rõ ràng ổng là mắt xích quan trọng trong chuyện này..." bác sĩ Hậu sao vậy chị , ổng là người yêu của chị Ngân phải ko ?"

" đúng vậy, hai người yêu nhau được 3 năm, dự tính là cưới trước Tết này luôn.

Ai dè...Ngân làm chị thắc mắc dữ lắm, trước khi mất , nó rất vui vẻ yêu đời , , khác xa với bản tính nội tâm của nó..."

" chị Ngân chết sao vậy chị ?"

- Tốt tốt bả đang dần tiết lộ , vậy là mọi chuyện đang theo chiều hướng tốt...Chị cầm ly , uống một ngụm để lấy lại bình tỉnh , chị từ từ kể về cái ngày định mệnh hôm đó....----------------------------Theo lịch trực ca thì mỗi tổ y tá sẽ thay phiên sang dãy T khoa Xét Nghiệm , chẩn đoán bệnh nan y , để lấy kết quả thử máu , và tiêm thuốc theo hồ sơ bệnh án Bác Sĩ bàn giao.Hôm đó là Chủ Nhật ngày 28/12 , tổ của Ngân sẽ đảm nhiệm.

Như mọi lần , Ngân cầm bảng xét nghiệm của mỗi bệnh nhân bên đó , nhận ống xi lanh , kim tiêm và toa thuốc , liều dùng...Bỗng nhiên Ngân chăm chú nhìn vào tập hồ sơ bệnh án của dãy T (vốn không phải khoa trực của mình, Ngân là y tá bên khoa Hô Hấp) , rồi đổ mồ hôi , mặt xanh mét.Các y tá thấy vậy nên lại hỏi thăm và đưa Ngân đi nằm nghỉ.

Ngân bảo là không sao , nhưng mặt vẫn không bình thường, bắt đầu khóc , khóc nhiều lắm, ai hỏi gì cũng lắc đầu không trả lời.

Thế nên chị y tá trưởng bảo người khác thay Ngân đi tiêm thuốc cho bệnh nhân và cho Ngân nằm nghỉ.Mọi chuyện tưởng như chẳng có gì bất thường, thì đột nhiên 3h chiều cả bệnh viện hoảng hốt khi có một y tá gieo mình xuống đất......các bác sĩ đôn đáo , các y tá ra sức......nhưng chẳng thể cứu vãn.....hộp sọ nứt , xương gãy đâm vào phổi làm tràn dịch và máu chảy quá nhiều....Ngân ra đi không nhắm mắt.........-------------------------Quán nước đối diện bệnh viện hôm nay không thấy dọn ...Tôi đâm lạ, nên hỏi han, nhưng chẳng ai biết.

Có bà bánh mì gần đó trả lời :" À bà thầy cúng đó hả ?"

" Ừm đúng rồi cô ?

Sao nay bả không ra bán vậy cô ?

" - Tôi mừng rỡ.Bà bánh mì mặt nghiêm trọng :" Trời ơi hôm kia bà già đó như bị ma nhập , la hét khóc lóc quá trời luôn...Rồi bả ngẩn ngẩn ngơ ngơ cứ nhảm nhảm xin lỗi xin lỗi .

Thôi rồi bả "gặp" rồi, mà tao lấy làm lạ.

Bả đó giờ toàn giúp người âm chứ có làm gì bậy bạ đâu, chẳng hiểu nay xui khiến gì ...À mà mày là ai vậy nhỏ ?

Người nhà bả hả ?

"" Dạ không con tính ra mua nước mà không thấy bả , cám ơn cô , lấy con ổ ốp la..."

------------------------Anh Sơn đến bệnh viện lúc tôi đang ngồi gặm ổ bánh mì nhồm nhoàm.

Sự xuất hiện của ổng bất thình lình làm tôi giựt mình muốn đứng tim...ổng lúc ẩn lúc hiện như ma vậy."

Trời đất , bữa đang nói chuyện điện thoại anh làm gì la la rồi im ru gọi lại không nghe máy làm em hết hồn vậy ?

"Ổng thờ hòng hộc :" À bữa đó anh đang nghe điện thoại tập trung quá xém tông bà kia nên để rớt điện thoại xuống đường banh chành 🙂))) "Ặc....."

Bây giờ sao anh , chị Xuân thì kể em nghe vậy đó , còn bà bán nước thì mất tích rồi..."

" Đến gặp ông Hậu !

"Bác sĩ Hậu đổ mồ hôi cứ quanh co khi tôi và anh Sơn đề cập."

Giờ chú nói thật đi , chứ chú mà cứ giấu giấu vậy hoài thì chuyện này chẳng thể giải quyết được đâu..."

Ổng im lặng một chút rồi cũng chịu mở miệng.

" Thôi thì Sơn kể về Ngân như vậy rồi thì chú cũng không giấu làm gì...Chú xin lỗi , hôm bữa chú thấy Sơn đến gặp con chú tưởng là Sơn lại nhờ nhà báo bới móc , làm ảnh hưởng đến uy tín của bệnh viện, nên chú mới làm giả hồ sơ.

Cũng nhờ ngày trước Sơn được Ngân đưa vào điều trị bệnh động kinh nên nhờ đó chú mới rút hồ sơ ra và làm giả bệnh nặng cần chuyển viện.

Điều đó các y tá trực ban mới đây không hề biết...

Nhưng cái chết của Ngân rất rõ ràng , khi Ngân mất , chú cũng rất đau lòng.

Chú ra sức tìm hiểu muốn phanh phui sự việc, chú không tin vợ sắp cưới của mình đang hạnh phúc và vui vẻ lại tìm đến cái chết một cách đau đớn như vậy...Nhưng chú đã thất bại , mọi người đều chứng kiến Ngân nhảy xuống mà không một tác nhân nào ảnh hưởng...Chú đã từng mong gặp lại Ngân để hỏi rõ , nhưng chú chẳng thể nào gặp được....Trong giấc mơ , chú chỉ gặp một người mặc đồ bệnh nhân , máu me , nhảy từ dãy T xuống đất giống như Ngân , nhưng chẳng phải Ngân...rồi người đó oán khóc chửi mắng Bác Sĩ với đôi mắt rĩ máu, đầu trọc không một cọng tóc, và cái mồm đỏ hoe rất ghê rợn .....Cơn ác mộng đó chỉ lặp lại một vài lần không thường xuyên, nhưng cũng đủ làm chú suy nhược mất ăn mất ngủ..."

Tôi run run đổ mồ hôi lạnh khi bác Hậu kể chi tiết này....mọi chuyện lại đi vào con đường vòng mà tôi cứ tưởng nó chuẩn bị ra đường lớn và rõ ràng...."

Chú có thấy người đó quen quen không ,đại loại như chú từng chữa trị, là bệnh nhân của chú ... ?

"" Nhiều quá chú không nhớ nỗi, vả lại gương mặt ghê rợn đó làm chú ám ảnh tột độ..."

Tôi suy nghĩ, có lẽ những gì ổng vừa nói là thật , cả chị Xuân và ổng đều có ý trùng khớp là chị Ngân tự tử.

Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao ổng lại thấy cảnh ghê rợn đó , mà người đó lại không phải chị Ngân , và chị Xuân tại sao lại không thấy ...."

À Nhân , Nhân anh quên nữa , trong phòng của chị Ngân có cuốn nhật ký , trong đây chỉ ghi vài dòng mà cũng mấy tháng trước rồi , nhưng có điều có địa chỉ email và pass vào facebook của chị Ngân .

Chỉ ghi dài quá anh đọc mà không thấy gì lạ cả, em vào xem thử xem...."

Facebook chị Ngân cũng bình thường như bao người dùng khác.

Tôi xem lần cập nhật cuối cùng, là đoạn :" anh không hứa..sẽ yêu em đến suốt cuộc đời

Nhưng anh hứa sẽ biến em thành 1 bài hát hay khiến anh thuộc lời

Anh không hứa sẽ biến thành nắng để sưỡi ấm em sau những cơn mưa

Nhưng anh hứa mang đến hạnh phúc để cho em yêu cười nhiều hơn xưaAnh yêu sến thật , cơ mà em thích....Cảm thấy đáng yêu cùng với Hau Tran.

"Trời ơi sao mọi chuyện càng ngày càng rối vậy @@.......................Một người con gái đang yêu , đang hạnh phúc và có cảm xúc vui vẻ như vậy thì tại sao lại tìm đến cái chết....Đến nước này chỉ còn cách chờ bà bán nước bán lại và đến hỏi bả thôi.

Vì bả có khả năng "gặp" người âm, biết đâu bả sẽ giúp....

Chợt tôi nhớ đến gì đó...."

À chú Hậu , có phải trước lúc chị Ngân tự tử , chỉ xem cái hồ sơ bệnh án gì đó , rồi xanh lè, mệt mỏi hốt hoảng không ????

"(còn nữa)Funk
 
Truyện Tâm Linh : Hồn Ma Trong Bệnh Viện
Tập 5 : Gỡ rối từ từ.


*Truyện này là truyện thật, (bao nhiêu phần trăm thì xin cho mình không được nói) , vì thế nó không có những chi tiết kịch tính ly kỳ rùng rợn như các tác phẩm của Người Khăn Trăng, Di Mộ, Truyền Kỳ Mạn Lục, .....hay ho ghê sợ nhưng đầy tính....hư cấu.

À còn nữa , và mình cũng không phải nhà văn thực thụ , cho nên cách diễn đạt và kết cấu không được ổn cho lắm.

Mình viết theo trí nhớ , những điều vừa trải qua.....cho nên có gì sai sót và chậm trễ mong các bạn thứ lỗi .Xin chân thành cảm ơn , đã theo dõi suốt 5 tập ^^ * ------------------------- Hồ sơ bệnh án bác sĩ Hậu đưa tôi xem lúc chị Ngân chăm chú hoảng hốt.Chị Y Tá trưởng tổ của chị Ngân còn nhớ là trang 5 với trang 6 , ..."

Chị nhớ rõ lắm, bé Ngân nó lật tới trang này tự nhiên biến sắc...."

Tôi chăm chú xem từ đầu tới cuối trang, trời ơi toàn là tên tuổi bệnh nhân , quê quán , dày đặc chi chít rất là nhức mắt, kế bên là toa thuốc liều dùng không hiểu gì cả...Chợt tôi dừng ngay dòng thứ ba, có điều gì ngộ lắm.

Ngày 25/12/2014 có hai bệnh nhân cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh, cùng họ tên Nguyễn Ngọc Nhàn...

Chỉ khác chỗ người này ở Tây Ninh , người kia ở Thành phố Hồ Chí Minh.Ồ thật trùng hợp, nhưng không lẽ vì vậy mà chị Ngân biến sắc thì hơi vô lý."

Ủa chị hai bệnh nhân này ngộ quá chị ?"

Bà y tá trưởng vừa nói tay vừa đeo ống nghe, tháo xi lanh, chuẩn bị nước biển...."

À ban đầu cũng hơi khó khăn vì phải xem quê quán mới phân biệt được....nhưng đó là chuyên môn và nghĩa vụ của tụi chị , nên phải tập trung thôi....Bữa đó cũng đông lắm, mấy ca cấp cứu, gần chục ca chẩn đoán xét nghiệm....."

" Rồi hai người này sao rồi chị ?"

" Người thì bác sĩ chê , thân nhân đem về nhà cho trăn trối lần cuối.

Còn người kia đọc bảng xét nghiệm xong nhảy xuống đất chết tức tưởi....

Ban đầu chị cũng hơi sợ nhưng làm riết rồi cũng quen, sinh lão bệnh tử mà em....."

Rồi chị đi, bỏ lại tôi với mớ cảm xúc lẫn lộn khó hiểu....Trời đất , sao mình ngu thế, không tìm hiểu chi tiết liên quan chị Ngân tự nhiên hỏi gì tùm lum....---------- " Đêm dài một mình phố lang thang

Nỗi niềm u uất phải luôn mang

Gió lạnh từng cơn như tiếng khóc

Vỗ về giấc ngủ, những hồn oan...."

Tôi nhớ rất rõ bài thơ này trong một giấc mơ lặp lại tới những ba lần, tức là ngày 29,30 và 31/1.....Trong giấc mơ một bóng người đang quay lưng đứng dưới cột đèn, còn bài thơ ngâm vang chậm rãi....khi tôi đến gần muốn thấy rõ mặt thì ... người đó quay lại, là chú tôi....Ổng xám ngắt như lúc tắt thở , mắt thao láo nhìn tôi, thở hóp má khó nhọc...Tôi hỏi :" Chú , con Nhân nè chú ba ...

"Ổng không trả lời , rồi tự nhiên tôi không thấy gì nữa, ngủ tới sáng luôn.

Có lẽ một số bạn đọc sẽ thấy rùng mình, nhưng đối với tôi thú thật tôi không thấy sợ gì cho lắm.

Chú tôi giống như muốn nói gì đó , nhưng lại vướng cái ổng thở ôxi chẳng thể nói được .... như lúc ông còn sống.Tôi cũng chia sẽ một kinh nghiệm (có vẻ hơi nhạy cảm) , nếu một ngày nào đó người thân trong gia đình bạn xui rũi gặp phải tình cảnh như chú tôi: Thở máy ôxi , khó nhọc , và kết quả không được khả quan rơi vào tình trạng hôn mê sâu....Bạn hãy kiên tâm một chút , tuy có hơi đau lòng nhưng hãy làm điều đó: Rút ống thở ra khỏi miệng người bệnh, để họ trăn trối di nguyện cuối cùng trong đời.

Chứ đừng vì quá đau buồn mà cố gắng cố gắng níu kéo, Sinh - Lão - Bệnh - Tử đó là chu kỳ của tự nhiên.

Hãy thuận theo tự nhiên , vì nếu bạn chấp nhận tiếp túc đóng viện phí để người thân thở máy ôxi , họ sẽ rất đau đớn , (ống thở kéo xuống phổi để truyền ôxi, hệ hô hấp không tự thở được) còn hơn là cái chết....Trở về với câu chuyện, tôi không hiểu giấc mơ trong ba ngày qua nghĩa là sao, nó mang thông điệp hay lời nhắn nhủ gì.

Quả thật dạo này tôi hơi mệt , đầu cứ hơi đau , có lẽ mùa Đông tuột chân sang cả mùa Xuân , cho nên trời khá lạnh , cơ thể như muốn bệnh.Chỉ còn hai ngày nữa , chú tôi sẽ được đưa đi thiêu tại Nghĩa Trang Bình Hưng Hòa, nghĩa là tôi sẽ phải về với cuộc sống bình thường trước kia, và câu chuyện Tâm Linh này buộc phải giải quyết trong hai ngày.Nhưng mọi thứ giờ đây nó cứ rối rắm tùm lum khó hiểu.Tức là chị Xuân vẫn bình thường không thấy gì lạ.

Anh Sơn em chị Ngân thì vẫn lâu lâu gặp lại chị Ngân trong áo blouse trắng đầy máu, kêu bị giết.

Bà bán nước vẫn bặt vô âm tín.

Bác sĩ Hậu vẫn hay gặp ác mộng ghê rợn bệnh nhân đầu trọc khuôn mặt đầy máu, hốc mắt rĩ máu, miệng mồm đỏ hoe ...liên tục chửi mắng Bác sĩ.Còn riêng tôi đã thôi gặp người ngâm thơ và bài thơ đó trong giấc mơ, sau ba ngày khó hiểu.Bỗng nhiên đầu tôi xuất hiện một giả thuyết rùng rợn, mà ngay cả chính tôi phải rùng mình ....Bác sĩ Hậu đã và đang nói dối hòng đưa câu chuyện vào một ngõ cụt....Rất có thể ổng đã ̃ghi gì đó vào sổ bệnh án của chị Ngân .....và không ngờ chị Ngân lại tìm đến cái chết ....Cho nên khi biết được chị NGân về báo với anh Sơn ổng đã bịa chuyện làm mọi việc đi vào khó hiểu....và cũng rất có thể ổng cho người "xử" bà thầy cúng bán nước, vì bà này có khả năng gặp người âm sẽ làm ổng bị bại lộ....Còn giấc mơ mà tôi thấy cùng bài thơ có lẽ là tôi đã đọc ở đâu đó mà quên, và do qúa buồn vì sự ra đi của chú nên mơ thấy vậy cũng nên....Tóm lại, suy luận theo chiều hướng này có vẻ logic nhất và dễ giải thích cũng như dễ hiểu nhất .--------Tôi bàn với anh Sơn chuyện này, ảnh bảo..."

Nếu đúng theo lời em nói , thì tay bác sĩ này rất có thể không cố ý làm chị anh chết, nhưng vì phải lo lắng cho sự nghiệp bao năm gầy dựng .

Cho nên ổng buộc phải che giấu tội ác....."

Tôi đắn đo."

Vậy giờ sao anh ?

Chưa chứng cứ rõ ràng gì hết, với lại đây cũng là suy nghĩ riêng của em, giờ mà báo công an thì chắc phiền thấy mẹ..."

Uống một ngụm café :" mình sẽ theo dõi ổng từ xa."

Tôi e dè.."

Coi bộ hơi khó, em hết là thân nhân trong bệnh viện rồi đâu ra vô thỏai mái được đâu..."

Ổng cười khằng khặc, mặt đâm chiêu."

Việc đó để anh lo .

Mày quên là anh làm gì hả ?

Giờ em chỉ cần theo dõi Facebook của ổng, anh sẽ có cách để ổng lòi đuôi chuột ra..."(còn nữa )Funk
 
Truyện Tâm Linh : Hồn Ma Trong Bệnh Viện
Tập 6 : Ghê quá trời quá đất !


Tôi không biết khi yêu người ta như thế nào, nhưng hiện tại tôi đang rất rõ cảm giác của một người mất đi tình yêu.Quan sát camera đặt lén trong phòng bác sĩ Hậu, do anh Sơn chã hiểu sao lại đặt được, một người thất thần buồn bã, luôn trong trạng thái mơ mơ màng màng vô hồn.Bác Hậu trông thật tội, xuống sắc thấy rõ vì những đêm mất ngủ....Lúc phải làm việc gặp bệnh nhân, thân nhân, ổng cười cười nói nói chu đáo lắm.

Nhưng sau khi mọi người ra khỏi phòng , chỉ còn mình ổng với cô độc, ổng cứ trầm tư buồn bã...

Người ta nói một người sẽ sống thật với chính mình khi họ cô đơn.

Đúng vậy, có lúc thấy vai nấc lên cầm di ảnh của ai đó, đoán là chị Ngân, tôi biết ổng đang khóc.------------------------------------Tôi vào fb chị Ngân ghé tường của bác sĩ Hậu.

Rất rất nhiều trạng thái được cập nhật nhưng để chế độ riêng tư chỉ cho fb chị Ngân thấy.Ngày 28 /1 nội dung cập nhật như sau."

Ngân ơi tại sao em lại bỏ anh ...Anh đã làm gì có lỗi để em phải tim đến cái chết đau đớn như vậy.Trở về bên anh đi Ngân..."

Ngày 29/1" Ngủ một giấc đến trưa mệt mỏi vì đêm qua thức trắng , anh vội bật điện thoại như thói quen để xem tin nhắn nhắc nhở của em.Vội lên fb để xem em cập nhật hình đi ăn tối qua của hai đứa mình .

Vội kiểm tra dưới bếp xem em đã chuẩn bị cafe điểm tâm cho anh chưa...Nhưng chẳng có gì ngoài mình anh cô đơn lạnh lẽo trong căn nhà đầy ắp kỷ niệm của hai đứa minh...."

Ngày 30/1" Đi trên con đường quen thuộc của hai đứa mình nhưng sao chỉ mình anh lẻ loi.

Anh nhớ khi qua đường Nguyễn Trãi anh hay trêu cái váy em cứ khen đẹp nhưng em mặc vào lại giống vịt con .

Rồi em lại giận dỗi không nói chuyện với anh .

Rồi em hay chỉ vào gian hàng quần áo trẻ con vòi anh mua thật nhiều đồ của cả bé trai và bé gái cho con của tụi mình...Anh mua cả tủ rồi này, có cả cái váy của em nữa, em bận xem hợp không ..."..Ngày 31/1 " Em đi đã được 4 ngày rồi, em mệt thì về với anh đi , dù em có là ma hay là người anh vẫn muốn ở bên em.

Mình lên ngày cưới hết rồi mà em.

Có hoa tú cầu mà em yêu thích, có váy cưới em chọn gần 2 tiếng đồng hồ....Có lẽ anh phải chấp nhận sự thật thôi.....em đã bỏ anh đi thật rồi...."

Khi trước xem phim ,đọc truyện tình cảm , tôi phát sến với những dòng tương tự.

Thì giờ đây , khi chứng kiến người thật việc thật, tôi lại cảm thấy xúc động hơn bao giờ hết.Có lẽ khi người ta yêu , yêu say đắm yêu cuồng nhiệt, thì mọi rào cản đại loại như sĩ diện, ngại ngùng gần như bị dẹp bỏ.

Họ tự nhiên thể hiện tình cảm của mình với người mình yêu...Mỗi người mỗi cách , vì thế cũng không còn lạ khi nghe tin một anh chàng đốt nến hình trái tim tỏ tình, hay mặc đồ gấu cầm hoa tặng bạn gái trước nhiều người.

Có lẽ điều đó là sến với nhiều người suy nghĩ khác , nhưng riêng tôi thì thấy đó là tình yêu mãnh liệt, đến nỗi quên cả bản thân mình..(Bởi thế ngày 14/2 sắp tới có anh chàng nào thể hiện tình cảm như vậy với bạn , thì cứ gật đầu liền nhá 🙂)) )Và khi mất đi người mình yêu một cách bỡ ngỡ, đại loại như " yêu không lí do và rời xa nhau không đắn đo " cảm giác đó còn tệ hơn gấp trăm lần lúc bị từ chối tình cảm.

Như là có đám đông quăng tung hô bạn lên rớt xuống quăng lên tiếp.

Cảm giác đã thật, nhưng tự nhiên họ bỏ bạn té bịch xuống đất và bỏ đi.

Như là bạn đang đói mẹ bạn mua về những món bạn thích , rồi tự nhiên bà giận dữ quẳng cả vào sọt rác....Không có niềm đau nào đau hơn sự ngỡ ngàng.

Đó là nỗi buồn khi không kịp chống cự, đau cả thể xác lẫn tinh thần....

Bởi thế tôi đã hiểu (dù ít yêu) tại sao các cặp đôi lại chọn cách chia tay trong im lặng và lạnh nhạt.

Có lẽ họ biết trước một ngày không xa , hai ta sẽ không còn chung lối, khi hai tâm hồn không đồng điệu nên họ chọn cách rời xa từ từ dần dần , thứ nhất cho bản thân tập quen, thứ hai đỡ gây sock cho đối phương.

Tôi nghĩ đó cũng là cách hay, vì ít ra , biết được điều sắp xảy ra tuy mơ hồ nhưng cũng đỡ hơn đột ngột ập tới..Trở về câu chuyện...Tôi cảm động trước tình cảm của Bác sĩ Hậu dành cho chị Ngân, và hiểu ra suy luận của mình đã sai, bác sĩ Hậu không phải tác nhân gây ra cái chết của chị Ngân.

Haiz mọi thứ tiếp tục về lại số không.Chợt tôi kéo lên bảng cập nhật cuối cùng tức là ngày 3/2 ."

Ngân ơi những điều bà thầy cúng nói có thật không vậy em.Nếu em có oan ức thì hãy kể với anh đi Ngân...."

Tôi đâm thắc mắc nhưng cũng hơi mừng, vì có cơ hội lóe lên, vậy là bà thầy cúng đã nói điều gì đó với ông Hậu ...Anh Sơn mặt buồn bã vì tình cảm của bác sĩ Hậu thật cao cả.

Anh cảm thấy giận mình khi hiểu sai cho một người yêu chị anh đến như vậy."

Thôi có lẽ ý trời rồi Nhân ơi, cứ thuận theo tự nhiên đi, mọi thứ vượt quá khả năng của anh với em rồi.

"Tôi cũng thấy bắt đầu nản.

" Tiếc thật !

Mọi chuyện kết thúc thật dở dang , nhưng xem ra vậy lại hay anh ha.Chuyện này liên quan đến cõi âm, chắc để người âm tự giải quyết , mình không xen vào được rồi...

"" Thôi không sao đâu, dù gì cũng cảm ơn em rất nhiều..."

Tôi chán nản ngã lưng một giấc để lấy sức sáng mai đưa chú tôi đi thiêu rồi.

Mệt mỏi vì mất ngủ , nằm xuống tôi làm một hơi.Bỗng nhiên giấc mơ kỳ quái hôm trước lại ùa về ."

Đêm dài một mình phố lang thangNỗi niềm u uất phải luôn mangGió lạnh từng cơn như tiếng khócVỗ về giấc ngủ, những hồn oan...."

Cái bài thơ cứ lập lại dai dẳng nhưng giọng run run hơn, và khung cảnh hình như không phải ngoài đường như hôm trước , mà là ... phòng bác sĩ Hậu.Người đang ngâm thơ mặc áo blouse trắng , tóc dài bạc , tôi nghe giọng ngâm từ đó mà ra.Bất thần người đó quay mặt lại, tiếng ngâm thơ vẫn chưa dừng hẳn.Trời Ơi !!!!

Một khuôn mặt đầy máu nhễu nhão, mắt lồi ra trợn trừng hung dữ, răng thì rụng như gần hết , nhiều chỗ trầy xước , lác , ghẻ ......Tôi sợ quá đổ mồ hôi , miệng la bài hải , nước mắt giàn giụa ra luôn , cho tới khi người trong nhà Tang Lễ gọi dậy tôi mới thức , thở hòng hộc....Tôi lập tức gọi điện cho anh Sơn , thì bất ngờ thay ảnh cũng mơ thấy cảnh tượng một người gớm ghiếc giống như tôi đang chuẩn bị nhảy xuống đất từ lầu cao.

" Người đó quay lại nhìn anh bằng đôi mắt trắng dã vô hồn , rồi buông mình xuống đất ...Khi anh chạy tới nhìn xuống đất thì cái xác ... mất tiêu.

Chợt anh lạnh lạnh phía sau lưng , quay lại thì hoảng hồn khuôn mặt gớm ghiếc ấy đang sát mặt anh..."

---------------------------------Thật là kỳ lạ , cả hai người cùng mơ như vậy chắc chắn không phải trùng hợp ngẫu nhiên rồi.

Bỗng điện thoại báo tin nhắn , từ facebook, à thì ra qua giờ onl trên face của chị Ngân mà quên đăng xuất.Bên phần newsfeed hiện lên của vài bạn chị, bấm qua phần thông báo tôi xém té ngửa !Cập nhật trạng thái để chế độ Chỉ Mình Tôi cách đây vài phút của Chị Ngân :" Mọi chuyện sẽ rõ ràng vào tối nay tại phòng bác sĩ Hậu !

"Chợt lục lại trí nhớ , rõ ràng là tôi chỉ vào tường bác sĩ Hậu , chí chưa trở về trang cá nhân của chị Ngân, thì làm sao cập nhật dòng đó.

Và tôi cũng không có khái niệm về ý nghĩa dòng đó , tập trung phòng bác sĩ Hậu để rõ chuyện gì ...

Cùng lúc đó chuông điện thoại đổ vang liên tục, tôi nghe đầu dây tiếng anh Sơn hớt hải cộng với tiếc dép chà xuống mặt đất như đang chạy nhanh."

Chạy qua bệnh viện đi , bà thầy cúng xuất hiện trong phòng bác sĩ Hậu rồi !

"" À anh Sơn , ngoài em với anh ra còn ai biết mật khẩu vào Facebook của chị Ngân không ???

"" Ủa đâu còn ai đâu ?

Sao vậy Nhân ..." (tập 7 là tập cuối)Funk
 
Truyện Tâm Linh : Hồn Ma Trong Bệnh Viện
Tập 7: Đọc đi rồi hiểu , hiểu rồi sẽ rõ.


Trước tiên xin cảm ơn tất cả các bạn, anh chị,... gần xa đã quan tâm , đón đọc và ủng hộ tinh thần của Nhân trong thời gian qua.Cho mình xin lỗi vì không giữ đúng lời hứa up tập cuối này kịp ngày hẹn.

Mong mấy bạn hiểu cho , gần Tết bận rồn khá nhiều , bên chỗ kiểm duyệt nó ăn tất niên quên luôn duyệt bài cho mình up -_- Mong sau khi đọc xong tập cuối này, mọi người sẽ hiểu hơn về Thế Giới Tâm Linh, có ma thật không ?

Nơi mà một người sau khi chết sẽ ra sao, giải thích những hiện tượng kỳ lạ trong cuộc sống, và quan trọng nhất !!!!

Dẹp bỏ được quan niệm mê tín dị đoan , những người lợi dụng Cõi Âm để trục lợi....

Hi vọng các bạn sẽ share nhiệt tình truyện này, à cũng không cần, chỉ riêng tập cuối này thôi cũng được.

Mình không phải muốn nổi tiếng 🙂)))) , vì đây là đam mê của mình, mình sẽ tôn trọng nó , mình có công việc khác ổn hơn để kiếm tiền ^^ À tại sao lại phải share à ?

Bạn đọc hết sẽ hiểu thôi .

Thôi không dài dòng nữa mời bạn đọc tập cuối !!!

Tén ten ten tèn ....* ----------------------------------------------------------- Bà thầy cúng ngồi trong phòng bác sĩ Hậu từ bao giờ, khi tôi và anh Sơn bước vào thì thấy ông Hậu vẻ mặt sợ sệt xanh lè như tàu lá chuối...."

Hai "em" ngồi đó đi.

"Tôi chợt run bắn người , anh Sơn thì đơ ra.

Lạ thật , tại sao bả lại kêu hai đứa tôi là "em" trong khi chúng tôi đáng tuổi con cháu bả.

Rồi tôi cũng bình tỉnh đáp lại."

À mấy nay con kiếm bà quá trời luôn..."

Chưa nói dứt câu , ánh mắt của bả nhìn tôi vô cùng đáng sợ.

Trời ơi nó không có thần , nó mơ mơ màng màng mà sâu hoắm kỳ lạ lắm.

Tôi gặp bả ngoài tiệm nước mấy lần rồi, đâu đến nỗi không biết, nhưng chẳng hiểu sao mắt bả kỳ này lạ lắm...."

Chị không phải là bà Mậu , chị là Ngân đây.

"Bảo đảm dù cho một nhà văn có miêu tả hay cách mấy cỡ Nguyễn Tuân chẳng hạn , cũng không thể tả rõ cái khung cảnh đó được đâu.

Từ lúc cái câu từ trong miệng " bà bán nước " phát lên một cách rõ ràng ,...rùng rợn, cho đến khi tôi té bịch xuống sàn nhà vì hết hồn, anh Sơn run lẩy bẩy, ông Hậu thì thở dốc sợ hãi mệt mỏi.....không khí trong phòng nén chặt kiểu như chỉ cần đưa tay bóp , chúng sẽ vỡ vụn ra........."

Chị...chị....hai , là chị hai thật không vậy chị..."

- Anh Sơn như muốn khóc rõ ràng nói từ câu một."

Em ... là em sao em ....

" - Tới lượt ông Hậu sụt sùi đang khóc vừa vui mừng vừa sợ hãi..."

Bà bán nước" không đáp lời họ, bả chỉ để mắt nhìn vào một cõi xa xăm bên ngoài cửa sổ , im lặng một lúc lâu...Tôi thì lúc đó sợ quá rồi, tay chân cứ đơ đơ run rẩy, miệng thì không mở ra nói được , với cũng không biết nói gì , còn cái đầu lúc đó thì ôi thôi nó nặng ỳ , chẳng suy nghĩ cái gì được.Thì chợt bả mở miệng nói."

Mọi chuyện sẽ được sáng tỏ ngay lúc này thôi....Phải , em là Ngân đây anh Hậu , em biết trong thời gian qua , anh đau buồn nhiều lắm, và có cả những chuyện rùng rợn đến tìm mọi người trong giấc mơ mà chẳng thể nào giải thích được.

Cũng đúng , em đã chết , mọi chuyện này đều thuộc về tâm linh, người sống thì làm sao hiểu được.

Chuyện bắt đầu từ cái ngày định mệnh đó, cái ngày mà em không-hiểu-tại-sao mình lại chết....Ngày 28/12 em theo lịch trực mang hồ sơ bệnh án của anh sang dãy T để phụ điều dưỡng.

Kiểm tra hồ sơ bệnh án thì bất chợt em rùng mình khi ở ngày 25/12 có hai bệnh nhân cùng tên tuổi năm sinh, nhưng kết quả xét nghiệm của chị Nguyễn Ngọc Nhàn nguyên quán Tây Ninh lại...chính là kết quả xét nghiệm của chị Nguyễn Ngọc Nhàn nguyên quán Tp.Hồ Chí Minh.

Tức là người ở Tây Ninh mới chính là người bị ung thư giai đoạn cuối chứ không phải người ở Tp.Hồ Chí Minh....Khi phát hiện ra điều đó em sợ lắm....em chẳng hiểu sao lúc đó mình lại nhức đầu đến như vậy.

Việc nhầm lẫn đó chỉ có mình em phát hiện ra , các chị y tá khác không biết.

Nếu như mọi chuyện bị phanh phui anh sẽ đánh mất cả sự nghiệp của chính mình, nên...em đã quyết định phi tang trang đó trong hồ sơ bệnh án....Nhưng không hiểu sao , vừa tính xé trang đó , thì như có ai kêu tên em rất ớn lạnh, giọng nói ghê rợn lạnh tanh , ... lúc đó em sợ hãi chạy ra ban công nhìn xung quanh thì thấy một bệnh nhân chảy máu rất nhiều .....

Em hỏi :" Chị gì ơi , chị bị gì vậy , sao không vào giường nằm đi chị ...

" thì chị ấy ngước mặt lên, khuôn mặt ghê rợn như của anh , Sơn và em Nhân này đã mơ thấy mấy hôm nay.

Sau đó chị ta chửi em là đồ giết người, là đồ thiếu trách nhiệm, chị ấy thề sẽ nguyền rũa em....Xong một lúc em chưa hiểu chuyện gì thì chị ấy lao người ra ban công nhảy xuống đất, theo quán tính em cũng chồm người ra xem thì tự nhiên em thấy mình lơ lửng trên không trung rồi sau đó em không thấy gì cả, nhưng đồng thời mọi suy nghĩ xung quanh của tất cả mọi người chẳng hiểu sao em lại "đọc" được hết.....khi đó em biết mình đã chết.....

"Tôi không nén nổi tò mò nên vọt miệng hỏi ngay."

À chị Ngân , rồi sự thật là có ai xô chị ngã không vậy chị ?

"Chị tiếp tục kể."

Ban đầu chị cũng nghĩ như vậy, nên chị hay "hiện" về trong giấc mơ của Sơn , mong em trai chị sẽ tìm hiểu rõ nguyên nhân vì sao chị chết.

Nhưng sau đó vô tình chị biết được một điều...

Khi người ta sống , tần số dao động trên sóng não của họ hoạt động như là trung tâm điều khiển cơ thể.

Ví dụ như khi người ta đói, thì trên não sẽ phát thông tin và điều khiển tay , chân đi tìm thức ăn , sau đó bỏ vào miệng , nhai nuốt, tiếp theo là hệ tiêu hóa làm việc.....thì khi ấy ở trên sóng não của người đó được đáp lại nhu cầu và hết đói....Điều đó sẽ giải quyết được nhu cầu của sóng não, và của cả cơ thể.

Cũng tương tự thế với khi mệt thì sóng não "ra lệnh" cho cơ thể ngưng nghỉ, khi khát thì uống nước, khi cần tiểu tiện đại tiện thì giải quyết....Thật khó chịu nếu như khát nước mà lại đi ăn , và ngược lại đúng không...Thế nên khi chị biết mình đã chết , lúc ấy chị chẳng còn cơ thể, chẳng còn tay chân để hoạt động, chị ý thức biết rằng mình chỉ là một dạng năng lượng , một dạng sóng âm tồn tại trong khoảng không, không thể thấy được...Những người chết thanh thản , sóng não họ yếu dần, cộng với cơ thể đồng thời ngưng thở tim ngưng đập, thế nên sóng não của họ rất yếu , nó không tác động được vào sóng não của người sống.Còn những người chết bất đắc kỳ tử , như tự vẫn , bị giết , chết không rõ nguyên do....Dù tim họ ngưng đập , ngưng thở nhưng sóng não của họ chưa yếu đi , nó vẫn còn tồn tại dưới trạng thái sóng của người sống, cho nên nó tác động với những người sống được , gây ra cho họ ảo giác và họ nghĩ rằng mình gặp ma, chỉ mình họ thấy , người khác không thấy được....Những người này đa số là những người có sóng não hoạt động mạnh, (hay dân gian còn gọi là yếu bóng vía) như là những người bị bệnh thần kinh, động kinh , tâm thần.....ví dụ như bà Mậu đây, ngày xưa bả tự tử không thành đâm ra nửa điên nửa tỉnh thế nên sóng não bả luôn "hợp" và dễ cộng hưởng với những sóng não của người chết...Trở về với việc có ai giết chị không, thì sự thật là chị tự nhảy xuống do bị ảo giác thấy vong hồn của bệnh nhân Nguyễn Ngọc Nhàn tự tử chết oan hiện về.Chị Nhàn sau khi chết mới biết được rằng mình không phải bệnh nhân ung thư thời kỳ cuối mà là do nhầm lẫn tai hại, nên đâm ra chị giận dữ hận thù tột cùng, cộng với nỗi đau đớn khi chỉ là một dạng sóng không thể làm mọi việc ngoại trừ tác động vào sóng não người khác và gây ra cho họ bị ảo giác..."

Tôi đổ mồ hôi lạnh nhưng cũng thấy chuyện này khá bổ ích , vì ít ra mình cũng hiểu được một điều gì đó..."

À chị Ngân rồi oan hồn chị Nhàn đó sao rồi chị ?

"" Khi phải " lang thang " khắp nơi , vong hồn của chị Nhàn luôn tồn tại rất mạnh, suýt mấy lần chị ấy gây ra ảo giác được cho anh Hậu và khiến anh ấy tự tử.

Nhưng cũng may là lúc đó chị và chị Nhàn "gặp" được vong hồn của chú em, tức là bệnh nhân Lưu Tử Cường cũng mất cách đây vài ngày.Chú ấy khuyên nhũ giải thích cho chị Nhàn hiểu thông qua tư tưởng.

Hôm đó rất nhiều ca cấp cứu , mà chỉ có vài y tác và bác sĩ làm việc , cộng thêm một trường hợp hi hữu đến mức khó tin là có hai người lại cùng tên cùng tuổi đến như vậy, cho nên Bác Sĩ cũng là con người và việc mắc sai lầm chắc chắn là điều không phải không thể xảy ra...Cuối cùng chị Nhàn cũng thông cảm cho bác sĩ Hậu và xin lỗi vì gây ra cái chết cho chị , sau đó chị ấy bắt đầu yếu dần và không còn tác động vào sóng não của người sống được nữa, vì lúc ấy chị Nhàn đã dẹp bỏ mọi tư tưởng hận thù , trở thành sóng âm bình thường..."

Anh Sơn hỏi :" À chị hai , tại sao hôm bữa Nhân với em gặp bà bán nước mà bà đó lại nói là không gặp em vậy chị.

"Chị Ngân đáp :" Lúc đó không phải là bà Mậu đâu mà chính là chị đấy, chị tác động vào bả cũng như chị đang hiện tại (dân gian còn gọi là nhập hồn).

Vì lúc đó chị vẫn còn mang tư tưởng là mình bị giết cho nên chị cứ tưởng Nhân là người xấu (!) muốn tìm hiểu về chị để trục lợi.Và do lúc đó vì quá mang tư tưởng của người chết oan, chị chỉ có thể tác động vào giấc mơ gây cho em ảo giác thấy được cảnh chị về và nói bị giết , chứ không thể đọc được suy nghĩ của em cũng như mọi người.

"Tôi thoáng mừng vì đã hiểu, tôi tranh thủ hỏi tiếp."

Vậy là giấc mơ kinh dị em , anh Sơn , bác Hậu mơ thấy , chính là do hồn oan của chị Nhàn tác động phải không chị ?

"" Đúng vậy, lúc đó vì mọi chuyện quá rối ren , nên sóng não của mọi người hoạt động khá mạnh để suy nghĩ, cộng với việc em hay thức đêm trông chú, anh Hậu hay buồn bã vì nhớ chị và Sơn cũng hay thức đêm làm việc....cho nên khi ấy sóng não của mọi người rất dễ bị tác động , do vong hồn của chị Nhàn luôn mang tư tưởng hận thù như chị nói ở trên , quá mạnh , nên việc tác động gây ảo giác cho mọi người là điều không phải khó...."

Tiếp tục giải quyết thắc mắc của mình , tôi hỏi :" À còn bài thơ em hay nằm mơ thấy là sao chị ?

"" Cái đó là của một vong hồn khác nữa , người này chết thê thảm ở dưới Sóc Trăng , và người này cũng tìm cách tác động với em , với mục đích gì thì chị không rõ.

Nói chung vong đó không liên quan đến chuyện này.

"Tôi thoáng rùng mình, chuyện này chưa giải quyết lại tiếp tục đến chuyện khác."

À Nhân , còn chuyện Facebook của em đột nhiên bị khóa là như thế này.Hôm em đi chụp hình trong bệnh viện, rất nhiều vong hồn muốn tác động vào tư tưởng của em, hù dọa em, nhưng họ không thể làm được.

Vì lúc ấy em đang trong trạng thái vui vẻ, và em là một người sống tích cực, giàu cảm xúc ... cho nên họ không thể tác động vào em được...Thế nhưng khi em up lên vô tình một người nào đó trên facebook người đó cũng bị yếu bóng vía , cho nên khi nhìn vào tấm hình ở cuối dãy hành lang bệnh viện , người này vô tình bị một sóng âm nào đó trong bệnh viện này tác động lên sóng não, nên chỉ mình người đó thấy mà không phải ai cũng thấy.Em nên nhớ rằng những tấm ảnh hồn ma , ai cũng nhìn thấy chẳng qua là sản phẩm của Photoshop .

Sự thật những hồn ma như chị đã nói chỉ là một dạng sóng, một dạng năng lượng, và tất nhiên không bao giờ nhìn thấy được, kể cả máy ảnh tối tân cách mấy cũng không thể "thấy" được...Trở về câu chuyện , người này thấy bóng ma , nên họ chia sẽ về tường, vô tình facebook của em nhiều lượt kết bạn , thế nên bị khóa bắt xác nhận danh tính.Khi em xác nhận danh tính rồi , nhưng lúc đó vì do chị cứ nghĩ em là người xấu nên chị tìm cách vào facebook em (nghe có vẻ hơi khó thuyết phục nhưng là sự thật) và xóa tấm ảnh đó.

Vì chị cũng là một dạng sóng nên khi tác động vào mạng cũng là một dạng sóng việc đó không khó lắm.Facebook phát hiện sự cố khi đã khóa facebook em rồi mà chẳng hiểu sao lại đang hoạt động , lúc đó chị đang đăng nhập facebook em, thế nên họ khóa liên tục mấy ngày liền để kiểm tra sự cố hi hữu này.

"Tôi như nở từng khúc ruột khi các thắc mắc của mình đã được giải quyết .

Chị Ngân lại tiếp tục nói."

Nhân , chị biết em có khiếu viết văn, thế nên em giúp chị chuyện này được không ?Em hãy viết lại những lời chị kể nảy giờ và cho thật nhiều người cùng biết để họ hiểu rõ hơn về thế giới Tâm Linh của người sau khi chết.Em hãy cho họ biết rằng , còn sống là còn hi vọng , cuộc đời luôn cho mình một niềm tin một cơ hội vào ngày mai.

Thế nên khi tìm đến cái chết bằng cách tự tử, tuy cơ thể đã ngừng hoạt động nhưng họ vẫn có thể cảm thấy được mọi thứ trong cuộc sống.

Điều đó còn đau khỗ hơn rất nhiều lần....Ví dụ như bà Mậu đây, ngày xưa chồng con bả chết, bả uống thuốc ngủ tự tử, tưởng là ra đi thanh thản, không có đâu !Thuốc ngủ làm não ngưng hoạt động có thể "ngủ" nhưng cơ thể thì lại không muốn ngủ, muốn hoạt động, nên đâm ra như bị bóng đè khó chịu , mệt mỏi vô cùng.Rất may bả không chết, nhưng lại thấy những người chết hù dọa, cảm giác đó không thoải mái đâu....Chị gặp rất nhiều vong hồn vì muốn ở bên nhau mãi mãi cho nên tìm đến cái chết , nhưng đó lại là sai lầm .

Khi chết đi , ban đầu họ rất hạnh phúc khi hiểu được người kia rất yêu mình, nhưng...họ lại chẳng có tay để ôm nhau , chẳng còn môi để hôn nhau, chẳng còn gì cả để đáp ứng lại nhu cầu của một đôi đang yêu cần có.

Em thử tưởng tượng xem, biết rất rõ một điều gì đó mà chẳng thể làm được nó đau lắm không ....Chị cũng gặp những người tự tử vì phá sản , nợ nần.

Họ nghĩ chết là hết, không có đâu, đó chỉ là một cách trốn chạy hèn hạ.

Một vong treo cổ vì công ty ông ta đổ nợ , nhưng sau đó ít hôm vợ ông ta trúng độc đắc và trả hết số nợ đó.

Ổng có hối hận cũng chẳng còn kịp...suốt đời vẫn là vong hồn lang thang vì tiếc nuối....Nhưng cũng có những oan hồn tần số sóng hoạt động mạnh mẽ nhưng họ lại không tác động vào người khác và hại người ta.

Đó là những người bị giết, họ không thể tác động vào não của những người giết họ, nhưng họ có thể tác động vào não của những người thi hành pháp luật , chức trách đòi lại công bằng cho họ.....Luật nhân quả không tha một ai , mọi việc làm xấu xa cũng sẽ đền tội.Em hãy cho những người hay cầu cơ biết rằng , những con số họ thấy , chẳng qua là ảo giác của một số vong ngoài nghĩa địa khi sống có máu cờ bạc đỏ đen tác động vào.Một số người do may mắn trùng hợp mà trúng số cứ nghĩ là mình được cho số, thật ra không phải....việc đó diễn ra nhiều lần sóng não của người đó sẽ rất dễ bị tác động bởi những vong hồn tần sóng mạnh khác......và liên tục gặp ác mộng khỗ sỡ.Xét ra sống bằng đồng tiền lao động chân chính và sống như một người cõi dương không quấy nhiễu cõi âm để trục lợi sẽ rất bình an hạnh phúc...Em cũng cho mọi người biết rằng, đừng bao giờ nghĩ mình làm chuyện bậy bạ xong , đi chùa là hết, không có đâu.Khi đi chùa đối với đạo Phật, và đi nhà thờ đối với đạo Thiên Chúa, lúc đó người ta đa số cần một nơi để đặt niềm tin hi vọng.

Thì khi ấy tư tưởng của họ bắt đầu tích cực, đỡ được phần nào lo lắng....Thế nên những người bị người âm quậy phá nên đưa đi chùa hay nhà thờ tùy theo đạo họ theo, lúc ấy vào môi trường có nhiều tần số sóng tích cực , ắt hẳn vong hồn mang tần số tiêu cực đó sẽ dần tan biến....Và em cũng cho mọi người biết rằng , khi sống làm nhiều việc tốt, tích đức ,thì khi chết vong hồn sẽ tích cực sẽ giúp đỡ được cho gia đình mình (còn gọi là phù hộ trong dân gian) .

Còn những người sống làm chuyện xằng bậy thì khi chết sẽ mãi mãi là một sóng âm không bị triệt tiêu(hay còn gọi là siêu thoát) phải tìm cách cộng hưởng với sóng não người khác , muôn lần đau khỗ...."

Nói đến đây, gần như đã giải quyết được rất nhiều thắc mắc của mọi người, tôi thấy "bà bán nước" bắt đầu mệt mỏi, lúc ấy chắc hẳn chị Ngân đã sắp "xuất" ra vì chị đã trở thành một dạng sóng âm bình thường vô hại....Tôi tranh thủ hỏi..."

À chị Ngân , làm sao để biết một người bị vong theo hay bị hồn ma theo quấy rối ?

"Chị Ngân nói giọng yếu đi.

" Hãy dẫn họ đến nơi có nhiều dơi, nếu dơi bay trúng họ , chắc chắn họ đang bị theo.

Vì loài dơi bay theo tần sóng âm thanh , nó phát ra để xác định mọi vật cản và đợi tần sóng âm thanh phát lại về , sau đó nó bay không đụng vật gì cả, dù trong bóng đêm không ánh sáng.Nhưng một người bị theo, tấn số sóng âm của họ yếu thế nên khi tần sóng của dơi phát ra nó không nhận lại được, nên việc đâm trúng là hiển nhiên...Anh Hậu , em biết anh vẫn còn yêu em lắm, nhưng sự thật anh hãy chấp nhận và bước tiếp trên con đường phía trước.

Có lẽ mình có duyên mà không nợ......Sơn, chị xin lỗi đã bỏ em lại , em gắng giữ gìn sức khỏe và sống thật tốt...."

Nói đến đây, chị Ngân im hẳn, bà bán nước xỉu....-------------------------------------------------------------Câu chuyện đến đây là hết, mọi thắc mắc của các bạn suốt 6 tập qua đã được giải đáp.

Có lẽ sau khi đọc xong bạn đã hiểu vì sao tôi lại xin bạn share truyện này rồi phải không.Thế giới Tâm Linh cũng như thế giới người sống, có mấy tỷ sóng dương cũng sẽ có mấy tỷ sóng âm, và những giải thích ở trên chưa hẳn là hoàn toàn chính xác, vì cũng như cuộc sống bình thường đâu gì là chắc chắn đâu.Còn về việc sau đó anh Sơn ra sao , bác Hậu thế nào , bà thầy cúng làm gì....xin cho tôi không được kể, vì họ là người thật việc thật không phải nhân vật hư cấu, họ vẫn còn cuộc sống của riêng mình .Truyện Tâm Linh : Hồn ma trong Bệnh Viện đến đây là hết.Chúc tất cả mọi người có một cái Tết Ất Mùi thật vui vẻ , sức khỏe dồi dào, giàu có an khang, tiền vàng đầy đủ, no đủ gia đình và quan trọng nhất là tình người luôn to bự ...----------------------------------------------------------------------------------À khoan khoan tôi có điện thoại tí."

Alo Nhân nghe đây...."

" Sao ?

Sóc Trăng ?

À đúng rồi tui là tác giả của truyện Tâm Linh đó.

"" Đâu bạn gửi hình cho tui xem thử xem.

"Mở điện thoại lên , trời ơi !!!!

Tôi đánh rơi cái lumina lộp bộp xuống đất vì trông thấy hình ảnh làm tôi phát ói !!!Trong hình , một con chó bị xé toạc ra làm đôi , rất gọn, không phải dùng dao hay kéo gì cả......Sức người chắc chắn không bao giờ làm được rồi."

Quái vật hả , có vẻ hư cấu và hứng thú, rồi ok mùng 6 tui sẽ xuống bạn...

"Hết !Funk
 
Back
Top Bottom