Tâm Linh TRUYỆN NHÀ CỤ THÊM

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
396852909-256-k978725.jpg

Truyện Nhà Cụ Thêm
Tác giả: truyencuatho
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện kinh dị có thật : TRUYỆN NHÀ CỤ THIÊM
Tâm linh - làng quê - tâm lý kinh dị Tags: kinh-dịnhan-quatâm-linhtâm-lý​
 
Truyện Nhà Cụ Thêm
CHƯƠNG 1


Truyện làng quê - Tâm linh - Tâm lý kinh dị - Truyện có thậtTác giả : TRUNG KIÊN

CHƯƠNG 1 Cộc cộc côc..."

Ông trưởng thôn ơi...

ông trưởng thôn có nhà không...?"

" Tiếng của ai thế nhỉ ? bà ra mở cổng xem nào..."

Vợ chồng ông Tuấn trưởng thôn hợp xá đang ngồi ăn cơm, lúc này cũng đã hơn 7 giờ tối.

Bà Hường nghe thấy chồng bảo vậy thì lật đật chạy ra xem.

Ấy hôm nay biết bao nhiêu là việt, vừa ngồi vào măm chưa kịp bưng cái bát lên mồm thì lại có người gọi.

Cái chức trưởng thôn, gõ tù và hàng tổng của cái ông nhà này đến là mệt... bà Hường vừa lẩm bẩm vừa rút cái then cửa gổ ngoài cổng nhà ra."

Két..."

" Ơ... bác Thiêm... chào bác ạ... có chuyện gì mà bác sang tìm nhà cháu giờ này...?Trước mặt bà Hường , cụ Thiêm khóc nức nở.

Cụ Thiêm cách nhà bà Hường không xa, năm nay đã ngoài 70 tuổi.

Cụ Thiêm dáng người gầy gò, gương mặt khắc khổ đang đứng co ro giữa cái tiết trời đông lạnh giá.

Cụ Thiêm nhìn bà Hường ái ngại nói" Ờ... chào chị... anh Tuấn nhà chị có nhà không...cho tôi xin gặp anh ý có chút chuyện..."

Bà Hường thấy điệu bộ của cụ Thiêm như có điều gì khó nói lắm.

Bà khép hờ cái cánh cổng rồi dẫn cụ Thiêm vào bên trong.

Vừa vào đến nơi, ông Tuấn đang và vội miếng cơm, chưa kịp lên tiếng chào thì cụ Thiêm đã nói" Ôi giời ơi...

ông trưởng thôn ơi... tôi chết mất chứ không sống được nữa rồi ông trưởng thôn ơi..."

Cụ Thiêm chưa kịp dứt lời, ông Tuấn buông bát cơm xuống... nhìn thấy cụ Thiêm là ông như hiểu ngay ra vấn đề mà cụ đang muốn nói rồi.

Mấy ngày gần đây ngồi ở trụ sở ủy ban, thi thoảng lại thấy cụ chạy sang trình bày khóc lóc, mà ông vẫn chưa tìm ra được hướng giải quyết.

Ông Tuấn nuốt miếng cơm nghẹn muốn trợn cả mắt, ông nói" Ực ực... chào bác ạ... sao ? thế lại có việc gì phỏng ? thằng Tính nó lại làm gì bác hay sao..?Cụ Thiêm mồm mếu xệch..."

Ôi dồi ôi... tôi khổ lắm ông ơi... nó đuổi cả mẹ nó ra khỏi nhà rồi đây này ông ơi.

Hu hu hu...!"

Cụ Thiêm mếu mếu máo máo, dạo gần đây lão Tính con của cụ, thường xuyên đánh đập chửi bới cụ.

Chẳng hiểu cớ sự làm sao mà hôm nay nó đuổi cả cụ đi.

Vấn đề này thì cụ cũng ra tận ủy ban xã để trình bày kêu cứu.

ấy thế nhưng ông Tuấn vẫn đang bân khuân chưa tìm được cách nào giải quyết cho hợp lý cả...

ông vội vã mời cụ ngồi xuống rồi hỏi" Cụ... cụ đã ăn gì chưa..? cụ bình tỉnh đã... có gì ngồi đây ăn với vợ chồng cháu bát cơm rồi nói chuyện..."

Cụ Thiêm nhìn măm cơm trên bàn, cái bụng cụ tự nhiên réo òng ọc lên.

Cụ vội vã nuốt nước bọt rồi gạt dòng nước mắt, ái ngại quay đi chổ khác.

Ông Tuấn là người biết điều, hiểu chuyện.

Nhìn cụ thế là biết cụ sang đây cũng chưa có ăn uống gì rồi.

Giờ lại đúng giờ cơm, ông bảo vợ mang cái bát đôi đũa lên rồi mời cụ ăn cùng đã rồi tính.

Cụ Thiêm lắc đầu nguây nguẩy chối từ, tuy nhiên thì chẳng phải chỗ xa lạ gì nữa cả.

Người làng xóm với nhau.

Ông Tuấn nhiệt tình mời cụ thêm mấy lần, thì cụ cũng thở dài mà ngồi xuống ghế.

Cụ Thiêm bê bát cơm lên mà nước mắt lưng tròng.

Vợ chồng ông Tuấn nhìn cụ đầy thương cảm, nhưng cũng không biết phải mở lời ra sao... cụ Thiêm ăn một mạch hết bát cơm đầy, rồi lúc này mới thở dài nói" Cảm ơn vợ chồng ông... sang gặp ông nhiều thì tôi cũng ngại...

ấy thế nhưng bây giờ tôi chẳng biết phải bấu víu vào đâu cả.

Lúc nãy đang ngồi ăn cơm, nó liên lạc với địa chính xã đòi bán nốt cả căn nhà.

Tôi lên tiếng khuyên can nó lại thì nó làu bàu chửi.

Tôi mới lớn tiếng nạt nó bảo nó mất dạy, đợi thằng hai nhà tôi về giải quyết thì vợ chồng nó xửng cổ đuổi tôi đi...

ông ơi...

ông cứu tôi chứ nó sắp bán nhà, bán cả đất cát tổ tiên đi rồi ông ơi..."

Ông Tuấn lúc này như đã hiểu ra chuyện gì, dạo gần đây, từ khi mà WorldCup 2006 trôi qua được vài tháng.

Cơn bão cá độ càn quét qua hết cả xã cả làng. .

Nhiều người lâm vào cảnh lao đao nhưng nhiều người cũng phất lên, đổi đời trông thấy.

Cụ Thiêm vài lần đã ra kể chuyện, là lão Tính con cụ ấy đã bán đi hết cả đồ đạc, của cải trong nhà mang đi cá độ.

Cụ khuyên ngăn không được thì nó khùng lên... lú đầu cá độ thì còn ăn, nhưng mà càng chơi thêm thì càng mất.

Lão Tính bán hết cả của cải, bán luôn cả một phần mảnh vườn mà trước khi chết cha lão đã để lại.

Sai lầm của vợ chồng cụ Thiêm đó là sang tên sổ đỏ cho vợ chồng lão Tính quá sớm.

Để rồi bây giờ hai vợ chồng lâm vào cảnh nợ nần đòi mang đất cát đi bán hết cả... bán được vườn rồi, trả nợ còn chưa xong.

Tiền vừa mới cầm trong thì Toán vợ lão còn ăn chơi, bù khú lên thấy rõ.

Mụ suốt ngày son phấn lòe loẹt, đi lên huyện giao lưu với câu lạc bộ bóng chuyền tối ngày.

Lão Tính trả nợ thì không lo, ngập đầu đến như thế rồi mà chưa biết sợ, lại vẫn cấm đầu đánh lô đánh đề.

Thế rồi loáng một cái thì tiền của lại đi hết, chủ nợ tối ngày đến nhà tìm đánh dọa nạt.

Cụ Thiêm sợ lắm, toàn cả lũ đầu trâu đầu chó nó đến nó đập phá đồ.

Cụ chửi lão Tính thì lão trợn mắt lên quát" Lèo nhà lèo nhèo cái gì... bà mà còn lôi thôi thì tôi bán nốt cả cái nhà này luôn đấy...

đã đen rồi thì chớ.."

Cụ Thiêm kể ra được đến đây thì ôm mặt khóc hu hu lên.

Vợ chồng ông Tuấn thương cụ lắm nhưng cũng chẳng biết phải làm như thế nào.

Lão Tính có hai đứa con, một thằng lớn tên là Tam thì đang là sinh viên ở trên Hà Nội.

Đứa con gái tên là Tình thì hiện ở nhà đang học cấp ba...

Nó thương bà nội lắm, mỗi lần nhìn thấy bố mẹ nạt bà là nó đứng ra bên vực.

Thế nhưng nó cũng chẳng làm được điều gì hơn cả, nó chỉ biết an ủi động viên bà rồi đứng ra xin lỗi bà thay mặt bố mẹ nó...

Nhưng mà lão Tính và mụ Toán cũng chẳng thèm để tâm.

Dạo gần đây hai vợ chồng bị bọn chủ cá độ chúng nó siết nợ, tâm trí đâu mà quan tâm đến cái cảm giác của cụ nữa.

Mỗi lúc vợ chồng lão đang bàn bạc bù đầu, chỉ cần nghe thấy giọng lèo nhèo khuyên nhũ của cụ thôi, là lão Tính đã muốn bốc hỏa xửng cổ lên rồi...Cụ Thiêm ngồi kể chuyện với ông Tuấn thêm được một hồi lâu, ông Tuấn bảo cụ đợi một lát rồi tức tốc chạy vào buồng mặc bộ quần áo đi ra rồi bảo" Đi.. cụ đi với cháu...

để cháu sang khuyên nhủ vợ chồng nhà nó xem thế nào...!

Làm gì có cái chuyên dám đánh chửi mẹ đẻ, mất dạy đến như thế.."

Cụ Thiêm gật đầu rối rít cảm ơn.

Bà Hường vợ ông Tuấn khẽ thở dài rồi đứng dậy dọn bàn.

Cái việc trưởng thôn này là thế, đã lo đủ thứ việc trong thôn trong làng rồi giờ còn phải đứng ra làm quan tòa, trưởng ban hòa giải cho các vấn đề gia đình trong thôn xóm.Ông Tuấn dắt cụ Thiêm đi ra rồi cùng cụ đi về phía cuối xóm, hướng căn nhà nhỏ của cụ.

Bà Hường chẹp miệng rồi đóng cổng quay vào nhà...

Ở trên con đường làng tối thui, cụ Thiêm vẫn cứ vừa đi, vừa kể chuyện, vừa khóc...
 
Truyện Nhà Cụ Thêm
CHƯƠNG 2


CHƯƠNG 2Cụ Thiêm và ông Tuấn về tới nơi, lúc này thì lão Tính mụ Toán đang ngồi ăn cơm ở trong nhà, Cái Tình con gái lão thì không thấy đâu cả.

Vừa nhìn thấy bóng dáng cụ từ cổng đi vào, bên cạnh là một người đàng ông nhìn không rõ mặt.

Hai vợ chồng lão lẫm bẫm" Ủa... bà già đi về cùng ai kia..."

Ông Tuấn dắt cụ về đến trong sân, thấy hai vợ chồng lão vẫn chưa nhận ra mình, ông Tuấn hắng giọng" E hèm...

ấy... chào anh chị Tính Toán nhá..."

Cụ Thiêm không nói gì, cụ đưa mắt nhìn ông Tuấn ra hiệu cứ đi vào trong.

Lão Tính đang không nhận ra ai, nghe thấy ông Tuấn hắng giọng mới buông bát cơm xuống.

Lão vừa cau mày khó hiểu vừa cố giả vờ xởi lởi" Ô... bác trưởng thôn... bác trưởng thôn đấy à... mời vào..."

Mụ Toán cũng hơi chột dạ, chẳng hiểu cụ Thiêm đi đâu mà giờ lại về cùng với ông Tuấn trưởng thôn.

Mụ đứng dậy sốt sắng" Ủa bác... bác vào chơi.. kìa.. mẹ... mẹ đi đâu nãy giờ đấy ?

đến giờ ăn cơm rồi còn đi đâu ?

"Ông Tuấn gật đầu chào lại khẽ cười nhạt, ông không nói gì rồi cùng cụ Thiêm bước vào bên trong...

ở bên trong, giữa căn nhà ba gian ngói đỏ khá khang trang của gia đình cụ Thiêm.

Ngoài cái bộ bàn ghế mà hai vợ chồng lão Tính đang ngồi ăn cơm ra.

Còn có cái bàn thờ, 2 cái giường ngủ và thêm một chiếc ti vi cũ nát, ngoài ra thì chẳng có thêm cái gì cả...Ông Tuấn hơi ngạc nhiên... có lẽ vợ chồng lão Tính đã mang hết đồ đạc của nải trong nhà đi bán hết rồi...

ông Tuấn nhìn vào mâm cơm đạm bạc, chẳng có gì ngoài đĩa rau cải luộc và vài con cá mắm khô khẽ thở dài rồi ngồi xuống ghế... mụ Toán nhanh nhảu bê ấm nước chè ra, lão Tính ngoái đầu vào buồng nói to" Tình... ra bê mâm cơm xuống bếp đi con..."

Ông Tuấn khách sáo bảo lão cứ tự nhiên, gia đình đang ăn dở bữa cơm nên ông chỉ sang gặp một chút là sẽ về liền.

Ông nói" Chắc anh chị không biết vì sao tôi lại sang đây... tôi đến đây giờ này cũng là có lý do cả... tôi xin phép được hỏi vấn đề này..."

Mụ Toán đang rót nước chè, thấy ông Tuấn nói vậy thì đáp" Ấy... có chuyện gì mà vội vàng hả bác ? mấy khi sang nhà em chơi..?

Tình... ra bê mâm cơm xuống để bố mẹ với bác nói chuyện con..."

Cái Tình, con gái lão Tính ở trong buồng đi ra.

Vừa nhìn thấy bà nội thì gương mặt nó ánh lên nét mừng rỡ.

Thế nhưng thấy ông Tuấn đến nhà, ngồi bên cạnh bà nội, nó hơi ngập ngừng" Dạ... dạ chào bác ạ..."

Ông Tuấn nhìn cái Tình gật đầu, thế rồi nó nhanh nhảu bê mâm cơm xuống bếp để cho người lớn nói chuyện.

Đợi cái Tình đi ra, ông Tuấn đưa chén nước chè lên miệng nhấp nhấp, lúc này ông mới nói" Tôi hỏi ý không phải... không biết gần đây trong gia đình xảy ra mâu thuẫn lục đục giữa anh chị và cụ nhà ra sao.

Để cho giờ này mà cụ lọ mọ sang tận nhà tìm tôi.."

Cụ Thiêm ngồi cạnh ông Tuấn, hai bàn tay cụ bấm bấm vào nhau nhìn lên bàn thờ.

Vợ chồng lão Tính nghe ông Tuấn nói vậy như hiểu ra vấn đề gì... lão cố ra vẻ ngạc nhiên, lão đáp" Ơ... xảy ra vấn đề gì là sao ạ ? nhà em vẫn bình thường mà ? kìa mẹ, thế này là sao ?

"Cụ Thiêm liếc nhìn lão thở hắt ra một hơi, cụ không nói gì rồi quay mặt nhìn chằm chằm lên bàn thờ, nơi đặt di ảnh của cụ ông... lão Tính thấy thái độ của mẹ như vậy, lão chắc mẩm có lẽ không dấu được ông Tuấn nữa rồi... thế rồi lão nói" À... chuyện gia đình thôi mà bác... cụ nhà em già cả rồi, đầu óc không được minh mẫn.

Lúc nãy em đang nói chuyện bàn bạc công việc.

Cụ có ra cằn nhằn thì em mới bảo cụ đi ra ngoài để con làm việc..

ấy thế mà ngoảnh đi ngoảnh lại đã chẳng thấy cụ đâu.Đang định đi tìm cụ về ăn cơm thì đã thấy cụ với bác về nhà... kìa.. mẹ...

đến giờ cơm rồi mà còn đi đâu ? trời thì tối, mẹ thì già cả rồi, đi đâu cũng phải cho vợ chồng con biết chứ..."

Cụ Thiêm lúc này vẫn thở dài yên lặng...

ông Tuấn chờ lão nói xong, lúc này ông mới bảo" Anh Tính ạ... chuyện vì sao cụ sang tìm tôi thì cụ cũng đã kể hết cho tôi rồi.

Thời gian gần đây ở trong thôn xảy ra biết bao nhiêu là chuyện...đây cũng không phải là lần đầu mà cụ sang đây gặp tôi đâu.Mấy lần trước ở ủy ban, cụ cũng đã sang trình bày, thế nhưng tôi cũng chưa có dịp để mà tới gặp anh chị...

Anh chị này, cái vấn đề bóng bánh, lô đề ở trong thôn ta dạo gần đây nó như là một cái đại dịch vậy.

Anh chị gần này tuổi rồi, cớ sao vẫn còn dây vào mấy cái thứ đó, để rồi mang cả của nải trong nhà đi bán trả nợ... cụ bảo với tôi là cụ phàn nàn nói vợ chồng anh thì còn bị vợ chồng anh chửi mắng, đuổi cụ ra khỏi nhà... có đúng như vậy hay không...?Mụ Toán nghe ông Tuấn nói thì bối rối xua xua tay" Ấy... không... nhà em có chơi gì đâu bác... làm gì đến nỗi đấy..? dạo này công việc làm ăn của nhà em gặp khó khăn.

Người ta không biết, chắc là ai lại đồn thổi linh tinh ấy mà..."

Lão Tính nghe vợ nói cũng rối rít chối đây đẩy" Ôi dào... em lại cứ tưởng chuyện gì... không có việc đó đâu bác... nhà em từ trước tới nay nào ai có dính vào mấy cái trò cá độ, lô đề cờ bạc bao giờ.

Chẳng qua dạo này em hay xem bóng đá, chắc cụ không biết nên cụ mới sang bảo bác thế... mẹ này... mẹ đã không biết rồi lại còn đi kể ra ngoài.

Để cho các bác hiểu lầm vợ chồng con, bác ý tìm đến tận đây hỏi chuyện... thế có chết không chứ lị..."

Ông Tuấn nghe vợ chồng lão Tính nói xong, ông quay sang hỏi cụ thêm nói" Ờ... kìa cụ... thế vấn đề nó là như thế nào ? giờ cháu đang ở đây rồi, có gì cụ cứ nói đi.."

Cụ Thiêm đang ngồi thẩn thờ, cụ yên lặng hồi lâu tới giờ mới lên tiếng.."

Chuyện ra sao thì tôi cũng đã trình bày với anh hết rồi...

ấy... tao nói thật với vợ chồng thằng Tính, tao cũng đã khuyên chúng mày hết nước hết cái.

Cái mảnh vườn của bố mày để lại cho thằng Tư, thì vợ chồng mày cũng đã đem bán đi.Bây giờ còn lại một góc nhỏ, kèm theo cái xác nhà trống trơn này... nếu chúng mày mang đi bán nốt thì chỉ có ra đê mà ở thôi con ạ... tao chết... tao chết chứ không sống được nữa đâu con ơi..."

Lão Tính thấy mẹ nói vậy, lão phủ đầu ngay" Kìa mẹ... gần đây vợ chồng con đang gặp khó khăn, mẹ đã chẳng biết gì thì thôi.

Mẹ lại còn đi bảo với bác Tuấn là bọn con lô đề bóng bánh... thế có chết không cơ chứ... bác ạ.

Chuyện nhà là như em nói với bác đấy.

Cụ nhà em không hiểu gì đâu... gần đây em cũng có hơi nóng mồm, lỡ mắng cụ mấy câu.

Chắc cụ tủi nên cụ mới qua ủy ban thưa với các bác..."

Ông Tuấn nghe hai mẹ con cụ Thiêm trình bày, ông suy nghĩ một hồi rồi nói" Thôi... mọi chuyện thế nào thì tôi cũng không rõ.

Việc này tôi cũng không mang ra ngoài mà giải quyết được.

Đây chỉ là sang mang tính chất động viên, hòa giải cho gia đình... anh Tính này... nếu anh có chơi gì thì tôi mong anh dừng lại ngay.

Cờ bạc là bác thằng bần, chẳng có ăn được của người ta đâu anh Tính nhá...

Anh chị cũng nên bình tĩnh mà nói chuyện với cụ thôi.

Cụ già rồi, đừng để cho cụ tủi.

Cụ ạ...

ấy thôi thì việc cháu sang đây cháu cũng nói với anh chị nhà rồi.

Cụ cứ yên tâm... từ giờ có gì xảy ra thì cụ cứ sang gặp cháu... chắc là anh chị cũng đang gặp vấn đề trong làm ăn... mong cụ đừng nghĩ nhiều.

Tuổi già dễ sinh bệnh..."

Vợ chồng lão Tính nghe xong thì gật đầu như bổ củi, cụ Thiêm lại thở dài rồi lắc đầu.

Ông Tuấn nói đến đây thì đứng dậy ngõ ý ra về.

Ông trao đổi với vợ chồng lão Tính thêm được vài câu rồi cúi đầu chào đi ra ngoài cổng.

Ở nhà ông còn nhiều việc lắm nên cũng không thể lưu lại đây lâu được... vợ chồng lão Tính vui vẻ tiễn ông Tuấn ra đến tận cổng nhà.

Lúc đợi bóng ông Tuấn đã đi xa, bấy giờ hai vợ chồng mới quay vào trong nhà.

Lão Tính nhìn cụ Thiêm đang ngồi co ro trên ghế, lão gằn lên" Mẹ nhá... mẹ già rồi đừng để tôi phải bực nhá.

Khi không mẹ lại vạch áo cho người xem lưng làm gì... vợ chồng tôi đang bù hết cả đầu lên rồi đây... cứ lẩm cà lẩm cẩm...

ấy không cái nhà này đi mà trả nợ cho nhanh.

Bọn chủ lô chủ bóng nó đến, nó đè tôi ra nó vặt cổ lúc đấy khác biết đấy mẹ ạ.

Bây giờ còn đang được giá, bán đi xong xây cái nhà nhỏ ở cuối vườn.

Làm cái chỗ chui ra chui vào là được rồi.

Sau này tôi khác rồi làm lại...

đi xuống bếp ăn cơm đi..."

Lão Tính nói xong thì mặt đỏ phừng phừng vì bực.

Lão không nghĩ rằng cụ Thiêm lại dám qua phô chuyện với ông trưởng thôn.

Lão đi vào trong buồng đóng cái rầm cánh cửa lại... mụ Toán ngồi cạnh bên, mụ dỗ cụ Thiêm" Mẹ đừng lo... giờ vẫn còn mảnh vườn đấy.

Bán cái nhà này đi kể ra cũng được kha khá.. nốt phen này thì vợ chồng con làm lại... chuyện này mẹ không cần phải suy nghĩ... thôi... mẹ xuống bếp ăn nốt bữa cơm đi..."

Nói rồi mụ cũng mở cửa mà chui vào bên trong buồng...Ở ngoài sân, cái Tình nãy giờ cũng nghe được đầu đuôi toàn bộ câu chuyện.

Nó thừa biết bố mẹ nó đang chơi những trò gì, và đối sử với bà nội nó ra sao.

Nó chỉ biết thở dài quay đầu rồi chui vào bên trong bếp.

Ở trên nhà trên, cụ Thiêm vẫn ngồi lặng lẽ ở đó.

Cụ nhìn lên tấm di ảnh của cụ ông rồi tự lẩm bẩm..."

Mạt vận...có lẽ nhà này cũng đến lúc mạt vận rồi ông ạ..."
 
Truyện Nhà Cụ Thêm
CHƯƠNG 3


CHƯƠNG 3 : MẠT VẬNSáng hôm sau, đang lúc cụ Thiêm và cái Tình ngồi ở ngoài sân bóc lạc.

Vợ chồng lão Tính, mụ Toán thì ngồi chụm đầu với nhau ở trên hiên.

Vợ chồng lão đang giở cái quyển sách tính số đề qua những giấc mơ ra bà tính toán.

Chẳng hiểu lão Tính lão kiếm đâu ra cái quyển sách này, cơ mà lão tinh lắm, mặc dù lão đánh theo hướng dẫn thì vẫn chưa có trúng được lần nào... lão Tính vừa ngồi xem vừa lẩm nhẩm" Hôm qua mơ thấy con gà... hôm nay chắc chắn phải là 32... dí con 32..."

Mụ Toán lật dọc lật ngang, mụ vừa bĩu môi vừa bảo" 32... con gà... con gà phải là 55..."

" Vớ vẩn.. nghe mụ thì chỉ có mà bóc cám...

32 sách ghi rành rành đây rồi... chấm vào, tối đánh..."

Cụ Thiêm nhìn vợ chồng lão say sưa đến như vậy thì chép miệng ngán ngẩm.

Đã mấy tháng nay, việc đồng án bỏ dở... mụ Toán có sạp thịt ở chợ thì cũng buổi nghỉ buổi đi.

Lão Tính thì có công việc chính là đao phủ, mổ trâu mổ bò.

Ấy thế nhưng công việc xao nhãng, vợ chồng lão tối ngày chỉ say xưa theo những con số đen đỏ cho nên có việc người ta cũng không gọi tới lão nữa...

đang lúc vợ chồng lão ngồi tính toán với nhau, ở ngoài cổng có tiếng đập cửa" Rầm rầm rầm... rầm rầm..."

" Lão Tính... lão Tính chó có nhà không..?

"Lão Tính đang ngồi trên hiên, nghe thấy cái giọng quen thuộc này thì rung lên bần bật.

Tiếng gọi này không ai khác chính là của thằng Tùng què, chủ nợ của lão... lão Tính dặn vợ im lặng rồi chạy thẳng vào trong nhà, lão trèo tót lên giường trùm chăn lại rồi giả vờ rên lên hừ hừ...

Thằng Hùng què và mấy thằng đàn em đợi ở cổng một hồi lâu, không thấy ai ra mở thì cáu tiết" Đéo mẹ... lại trốn hả..."

Thế rồi có thằng đạp cửa đến " rầm " một phát... chiếc cửa gỗ lỏng lẻo ở ngoài cổng bung ra... cái Tình sợ hãi kêu á lên một tiếng rồi nép vào bà nội.Mụ Toán đang ngồi trên hiên, thấy 3, 4 thằng đầu trâu mặt ngựa phi vào nhà thì hốt hoảng" Ấy chú...

ấy chú Hùng... chị đang chuẩn bị ra mở cửa đây.. làm gì mà nặng tay nặng chân thế ?

"Thằng Hùng què liếc nhìn một vòng quanh sân, thấy cái quyển sổ đề đang mở để trên hiên nhà, nó quát" 80 triệu nợ gốc...

4, 5 tháng chưa có tính lãi... mụ tính thử xem bây giờ cả gốc lẫn lời nó là bao nhiêu..? hả...? lão Tính đâu ?

"Mụ Toán run lên bần bật, mụ cuống cuồng xua tay" Ấy ấy... thì anh chị vẫn đang tìm cách để thanh toán món này cho chú đây.. rõ khổ.

Đêm qua đi mổ trâu cả đêm, sáng nay về còn đang sốt nằm rên trong nhà kia kìa.."

Thằng Hùng nghe thấy mụ Toán nói vậy.

Nó không nói không rằng phi thẳng vào phía bên trong... cụ Thiêm thấy mấy thằng này thì sợ xanh mắt mèo, cụ chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi yên theo dõi.

Vào tới nơi, nhìn thấy lão Tính đang nằm đắp chăn, run lên lập cập.. thằng Hùng què nở nụ cười nham hiểm ân cần hỏi" Kìa... anh Tính... anh Tính chó... sao mà ra nông nỗi thế này ? thế có biết hôm nay đến hẹn hay không ?

"Lão Tính rên lên hừ hừ, lão he hé đôi mắt ra hổn hển nói.."

Chú Hùng đấy à...

ờ...ờ.. anh đang ốm quá.. thư thư cho anh vài bữa nữa...

đợi anh xoay được tiền... anh trả cho chú cả gốc lẫn lời.."

Lão Tính ra bộ nhăn nhó, vẻ mặt cầu xin..

Thằng Hùng nghe vậy cười to rồi nói" Ô... thế phong độ của anh Tính đâu hết rồi mà giờ như ông già thế này... hả ?.

Cái đợt anh ăn được mấy trận đầu tiên, chẳng phải anh còn quát cả thằng này hay sao ? dậy... dậy mau... lão còn giả bộ... tôi phang gãy mẹ nó chân lão bây giờ.."

Lão Tính thấy thằng Hùng hung hãn đến như vậy, lão bật dậy như gắn lò xo.

Mấy thằng đàn em thằng Hùng thấy cảnh này thì phá lên cười... lão Tính lắp bắp" Chú Hùng ạ... chả gì thì anh em mình cũng là chỗ thân quen... chú biết ấy... tiền của nhà anh theo trận chung kết lần trước mà đi hết rồi... có phải anh không muốn sòng phẳng với chú đâu... cơ mà tại cái thẻ đỏ của thằng Di-Đan, nó hút đầu vào ngực thằng Mát-te-ra-di mà anh bây giờ mới lên nông nỗi..."

Thằng Hùng trợn mắt.."

Giờ còn đổ cả tội cho thằng Di-Đan...thế hôm nọ lão bán cái mảnh vườn ? sao lão không mang trả cho tôi ?.

Tôi còn biết lão dạo này suốt ngày vập vào lô với đề đấy nhé..

à quên.. mụ Toán nhà lão dạo này phỡn ra phết.

Bán xong mảnh vườn, có tí tiền thì lên trên huyện bóng chuyền bóng rổ.

Tôi còn nghe thấy thông tin, mụ ấy suốt ngày gặp gỡ với mấy thằng trên phố, đi uống bia với chúng nó kia kìa...!"

Mụ Toán đang thập thò ngoài sân, nghe thằng Hùng nói thế thì chạy tút xuống bếp, chẳng biết nó lấy đâu ra thông tin này... chả là gần đây đi giao lưu bóng chuyền cùng câu lạc bộ xã.

Mụ có quen một thằng kém mụ 5-6 tuổi, nhà ở trên huyện.

Mụ cũng đã đong đưa với nó dăm ba lần nhưng mà lão Tính không hề hay biết... lão Tính nghe đến đây thì bốc hỏa, lão đấm tay cái bụp xuống giường đáp " Thật không ? hả ? nó đi với bọn nào ?

"Thằng Hùng túm lấy cổ áo lão quát to" Câm mồm... việc vợ chồng lão, lão đi mà giải quyết... thằng này không quan tâm... cái chính bây giờ là tiền đâu ? hả ?

ông đây còn đang bị bọn ở trên đè đầu.

Tiền không có mà trả chúng nó đây này... lão còn ở đây mà khất lên khất xuống được nữa à ? tiền đâu...?

"Lão Tính đang lấy lại được chút hung hăng, nghe thằng Hùng quát thì lại ỉu xìu... co rúm " Ấy.. chú bình tĩnh... thôi thì... lại thư thư cho anh vài ngày nữa.

Nếu mà xoay không được, anh bán nốt cái mảnh vườn để mà trả chú... nhé.."

Thằng Hùng liếc mắt ra sân, nó thả đôi tay chằng chịt đầy sẹo khỏi cổ áo, quay đầu nhìn lão cong môi đáp" Cả vốn lẫn lời 120 triệu... lão thấy cái mảnh vườn còn lại kia của lão có đủ hay không ? hả ? bán cả cái nhà này đi kìa..

2 tuần nữa... không có bố mày chặt chân.

Biết chưa?"

Lão Tính toát mồ hôi hột.

Lúc trước có tiền thì thằng này anh anh em em ngọt xớt, ấy thế mà bây giờ nó dám chửi lão xơi xơi.

Cơ mà lão nào có dám chửi lại cho được.

Giờ mà mở mồm ra là mấy thằng kia nó vả chết... lão Tính vâng vâng dạ dạ, thằng Hùng dọa nạt thêm vài câu rồi hất hàm nói" Chúng mày... bê nốt cái ti vi trong nhà lão đi... coi như trừ vào lãi...

à đấy... còn cái lư hương bằng đồng kia kìa... bê nốt.."

Lão Tính hốt hoảng xua tay, cụ Thiêm đang co ro ôm cái Tình, nghe thấy chúng nó bảo lấy cả lư hương.

Cụ bước vội vào nhà nói" Tôi xin mấy chú... mấy chú tha cho... nhà chả còn gì... còn mỗi cái lư hương này mà mấy chú lấy nốt thì đúng là tôi chết..."

Thằng Hùng đang phụ thằng đàn em bê cái ti vi, nghe thấy cụ Thiêm nói vậy thì cũng hơi chùn.

Nó suy nghĩ vài giây rồi nói" Hừ... thôi... bỏ cái lư lại... nể cụ.. bê cái ti vi này về...

2 tuần nữa tôi sang, mày mà không có tiền trả.

Xác định bò lết luôn nha lão Tính chó.

Sắm xe lăn đi là vừa.."

Thằng Hùng nói xong thì vẫy tay ra hiệu kéo mấy thằng đàn em ra về.

Lão Tính mồ hôi vã ra như tắm ngồi trên giường run lên lẩy bẩy.

Cái Tình đang ở trong nhà, thấy bà nội bật khóc thì chạy vội lại đỡ bà dậy.

Ở ngoài sân, mụ Toán đợi bọn kia đi hẳn ra ngoài, lúc này mới sợ sệt bước vào nhà nói" Mấy cái thằng chó..."

Lão Tính đang ngồi thất thần, nghe thấy tiếng vợ thì bỗng khùng lên, lão nhảy sấn xuống bóp cổ vợ.

Lão quát" Có phải dạo này mày hay đi uống bia với mấy thằng trên huyện hay không ? hả... mày cầm hết tiền tao đi đâu ?

"Mụ Toán sợ tái mét hết cả mặt, mụ ho sặc sụa đáp" Đi đâu ?

đi đâu ?... anh tin nó làm cái gì ? em làm gì có tiền mà mang đi hả... chả phải anh đánh đề hết cả số tiền đấy hay sao..."

Lão Tính gầm gừ, lão vừa bóp vừa day day cổ vợ nói" Mày cứ liệu thần hồn... mày mà để tao biết đi với thằng nào là chỉ có chết..."

Nói rồi lão buông tay ở cổ vợ ra.

Cái Tình nhìn thấy bố hung hăng như vậy thì cũng tái cả mặt... lão Tính yên lặng một hồi rồi nói" Đéo mẹ... phen này ông chơi tất tay..."

Nói rồi lão chạy tót vào trong buồng ngủ của hai vợ chồng lão.

Lão mót hết từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong số tiền mặt còn lại trong nhà.

Lẩm nhẩm đếm ra thì còn độ dăm, ba triệu bạc... mụ Toán chạy vào theo, thấy vậy thì hốt hoảng" Này...này.. nhà còn có mấy đồng ?

ông định làm gì đấy hả ?.

Mai ngày kia tôi còn phải đi nhập lợn ra chợ bán nữa đấy.."

Lão Tính vằn mắt lên quát" Hàng họ cái gì.

Tối nay ông đánh con bạch thủ.

Được ăn cả... ngã về không... không ăn quả này ông bán đất..."

Thế rồi mặc kệ mụ Toán ngăn cản, hắn một mạch chạy tót ra ngoài cổng.

Cái Tình mồm mếu xệch đứng lặng yên bên bà nội... cụ Thiêm chắp tay lên bàn thờ vái vái" Ối ông ơi là ông ơi...

ông về đây mà xem chúng nó bán hết nhà hết cửa đi rồi đây này ông ơiii..."
 
Back
Top Bottom