CHƯƠNG 2Cụ Thiêm và ông Tuấn về tới nơi, lúc này thì lão Tính mụ Toán đang ngồi ăn cơm ở trong nhà, Cái Tình con gái lão thì không thấy đâu cả.
Vừa nhìn thấy bóng dáng cụ từ cổng đi vào, bên cạnh là một người đàng ông nhìn không rõ mặt.
Hai vợ chồng lão lẫm bẫm" Ủa... bà già đi về cùng ai kia..."
Ông Tuấn dắt cụ về đến trong sân, thấy hai vợ chồng lão vẫn chưa nhận ra mình, ông Tuấn hắng giọng" E hèm...
ấy... chào anh chị Tính Toán nhá..."
Cụ Thiêm không nói gì, cụ đưa mắt nhìn ông Tuấn ra hiệu cứ đi vào trong.
Lão Tính đang không nhận ra ai, nghe thấy ông Tuấn hắng giọng mới buông bát cơm xuống.
Lão vừa cau mày khó hiểu vừa cố giả vờ xởi lởi" Ô... bác trưởng thôn... bác trưởng thôn đấy à... mời vào..."
Mụ Toán cũng hơi chột dạ, chẳng hiểu cụ Thiêm đi đâu mà giờ lại về cùng với ông Tuấn trưởng thôn.
Mụ đứng dậy sốt sắng" Ủa bác... bác vào chơi.. kìa.. mẹ... mẹ đi đâu nãy giờ đấy ?
đến giờ ăn cơm rồi còn đi đâu ?
"Ông Tuấn gật đầu chào lại khẽ cười nhạt, ông không nói gì rồi cùng cụ Thiêm bước vào bên trong...
ở bên trong, giữa căn nhà ba gian ngói đỏ khá khang trang của gia đình cụ Thiêm.
Ngoài cái bộ bàn ghế mà hai vợ chồng lão Tính đang ngồi ăn cơm ra.
Còn có cái bàn thờ, 2 cái giường ngủ và thêm một chiếc ti vi cũ nát, ngoài ra thì chẳng có thêm cái gì cả...Ông Tuấn hơi ngạc nhiên... có lẽ vợ chồng lão Tính đã mang hết đồ đạc của nải trong nhà đi bán hết rồi...
ông Tuấn nhìn vào mâm cơm đạm bạc, chẳng có gì ngoài đĩa rau cải luộc và vài con cá mắm khô khẽ thở dài rồi ngồi xuống ghế... mụ Toán nhanh nhảu bê ấm nước chè ra, lão Tính ngoái đầu vào buồng nói to" Tình... ra bê mâm cơm xuống bếp đi con..."
Ông Tuấn khách sáo bảo lão cứ tự nhiên, gia đình đang ăn dở bữa cơm nên ông chỉ sang gặp một chút là sẽ về liền.
Ông nói" Chắc anh chị không biết vì sao tôi lại sang đây... tôi đến đây giờ này cũng là có lý do cả... tôi xin phép được hỏi vấn đề này..."
Mụ Toán đang rót nước chè, thấy ông Tuấn nói vậy thì đáp" Ấy... có chuyện gì mà vội vàng hả bác ? mấy khi sang nhà em chơi..?
Tình... ra bê mâm cơm xuống để bố mẹ với bác nói chuyện con..."
Cái Tình, con gái lão Tính ở trong buồng đi ra.
Vừa nhìn thấy bà nội thì gương mặt nó ánh lên nét mừng rỡ.
Thế nhưng thấy ông Tuấn đến nhà, ngồi bên cạnh bà nội, nó hơi ngập ngừng" Dạ... dạ chào bác ạ..."
Ông Tuấn nhìn cái Tình gật đầu, thế rồi nó nhanh nhảu bê mâm cơm xuống bếp để cho người lớn nói chuyện.
Đợi cái Tình đi ra, ông Tuấn đưa chén nước chè lên miệng nhấp nhấp, lúc này ông mới nói" Tôi hỏi ý không phải... không biết gần đây trong gia đình xảy ra mâu thuẫn lục đục giữa anh chị và cụ nhà ra sao.
Để cho giờ này mà cụ lọ mọ sang tận nhà tìm tôi.."
Cụ Thiêm ngồi cạnh ông Tuấn, hai bàn tay cụ bấm bấm vào nhau nhìn lên bàn thờ.
Vợ chồng lão Tính nghe ông Tuấn nói vậy như hiểu ra vấn đề gì... lão cố ra vẻ ngạc nhiên, lão đáp" Ơ... xảy ra vấn đề gì là sao ạ ? nhà em vẫn bình thường mà ? kìa mẹ, thế này là sao ?
"Cụ Thiêm liếc nhìn lão thở hắt ra một hơi, cụ không nói gì rồi quay mặt nhìn chằm chằm lên bàn thờ, nơi đặt di ảnh của cụ ông... lão Tính thấy thái độ của mẹ như vậy, lão chắc mẩm có lẽ không dấu được ông Tuấn nữa rồi... thế rồi lão nói" À... chuyện gia đình thôi mà bác... cụ nhà em già cả rồi, đầu óc không được minh mẫn.
Lúc nãy em đang nói chuyện bàn bạc công việc.
Cụ có ra cằn nhằn thì em mới bảo cụ đi ra ngoài để con làm việc..
ấy thế mà ngoảnh đi ngoảnh lại đã chẳng thấy cụ đâu.Đang định đi tìm cụ về ăn cơm thì đã thấy cụ với bác về nhà... kìa.. mẹ...
đến giờ cơm rồi mà còn đi đâu ? trời thì tối, mẹ thì già cả rồi, đi đâu cũng phải cho vợ chồng con biết chứ..."
Cụ Thiêm lúc này vẫn thở dài yên lặng...
ông Tuấn chờ lão nói xong, lúc này ông mới bảo" Anh Tính ạ... chuyện vì sao cụ sang tìm tôi thì cụ cũng đã kể hết cho tôi rồi.
Thời gian gần đây ở trong thôn xảy ra biết bao nhiêu là chuyện...đây cũng không phải là lần đầu mà cụ sang đây gặp tôi đâu.Mấy lần trước ở ủy ban, cụ cũng đã sang trình bày, thế nhưng tôi cũng chưa có dịp để mà tới gặp anh chị...
Anh chị này, cái vấn đề bóng bánh, lô đề ở trong thôn ta dạo gần đây nó như là một cái đại dịch vậy.
Anh chị gần này tuổi rồi, cớ sao vẫn còn dây vào mấy cái thứ đó, để rồi mang cả của nải trong nhà đi bán trả nợ... cụ bảo với tôi là cụ phàn nàn nói vợ chồng anh thì còn bị vợ chồng anh chửi mắng, đuổi cụ ra khỏi nhà... có đúng như vậy hay không...?Mụ Toán nghe ông Tuấn nói thì bối rối xua xua tay" Ấy... không... nhà em có chơi gì đâu bác... làm gì đến nỗi đấy..? dạo này công việc làm ăn của nhà em gặp khó khăn.
Người ta không biết, chắc là ai lại đồn thổi linh tinh ấy mà..."
Lão Tính nghe vợ nói cũng rối rít chối đây đẩy" Ôi dào... em lại cứ tưởng chuyện gì... không có việc đó đâu bác... nhà em từ trước tới nay nào ai có dính vào mấy cái trò cá độ, lô đề cờ bạc bao giờ.
Chẳng qua dạo này em hay xem bóng đá, chắc cụ không biết nên cụ mới sang bảo bác thế... mẹ này... mẹ đã không biết rồi lại còn đi kể ra ngoài.
Để cho các bác hiểu lầm vợ chồng con, bác ý tìm đến tận đây hỏi chuyện... thế có chết không chứ lị..."
Ông Tuấn nghe vợ chồng lão Tính nói xong, ông quay sang hỏi cụ thêm nói" Ờ... kìa cụ... thế vấn đề nó là như thế nào ? giờ cháu đang ở đây rồi, có gì cụ cứ nói đi.."
Cụ Thiêm đang ngồi thẩn thờ, cụ yên lặng hồi lâu tới giờ mới lên tiếng.."
Chuyện ra sao thì tôi cũng đã trình bày với anh hết rồi...
ấy... tao nói thật với vợ chồng thằng Tính, tao cũng đã khuyên chúng mày hết nước hết cái.
Cái mảnh vườn của bố mày để lại cho thằng Tư, thì vợ chồng mày cũng đã đem bán đi.Bây giờ còn lại một góc nhỏ, kèm theo cái xác nhà trống trơn này... nếu chúng mày mang đi bán nốt thì chỉ có ra đê mà ở thôi con ạ... tao chết... tao chết chứ không sống được nữa đâu con ơi..."
Lão Tính thấy mẹ nói vậy, lão phủ đầu ngay" Kìa mẹ... gần đây vợ chồng con đang gặp khó khăn, mẹ đã chẳng biết gì thì thôi.
Mẹ lại còn đi bảo với bác Tuấn là bọn con lô đề bóng bánh... thế có chết không cơ chứ... bác ạ.
Chuyện nhà là như em nói với bác đấy.
Cụ nhà em không hiểu gì đâu... gần đây em cũng có hơi nóng mồm, lỡ mắng cụ mấy câu.
Chắc cụ tủi nên cụ mới qua ủy ban thưa với các bác..."
Ông Tuấn nghe hai mẹ con cụ Thiêm trình bày, ông suy nghĩ một hồi rồi nói" Thôi... mọi chuyện thế nào thì tôi cũng không rõ.
Việc này tôi cũng không mang ra ngoài mà giải quyết được.
Đây chỉ là sang mang tính chất động viên, hòa giải cho gia đình... anh Tính này... nếu anh có chơi gì thì tôi mong anh dừng lại ngay.
Cờ bạc là bác thằng bần, chẳng có ăn được của người ta đâu anh Tính nhá...
Anh chị cũng nên bình tĩnh mà nói chuyện với cụ thôi.
Cụ già rồi, đừng để cho cụ tủi.
Cụ ạ...
ấy thôi thì việc cháu sang đây cháu cũng nói với anh chị nhà rồi.
Cụ cứ yên tâm... từ giờ có gì xảy ra thì cụ cứ sang gặp cháu... chắc là anh chị cũng đang gặp vấn đề trong làm ăn... mong cụ đừng nghĩ nhiều.
Tuổi già dễ sinh bệnh..."
Vợ chồng lão Tính nghe xong thì gật đầu như bổ củi, cụ Thiêm lại thở dài rồi lắc đầu.
Ông Tuấn nói đến đây thì đứng dậy ngõ ý ra về.
Ông trao đổi với vợ chồng lão Tính thêm được vài câu rồi cúi đầu chào đi ra ngoài cổng.
Ở nhà ông còn nhiều việc lắm nên cũng không thể lưu lại đây lâu được... vợ chồng lão Tính vui vẻ tiễn ông Tuấn ra đến tận cổng nhà.
Lúc đợi bóng ông Tuấn đã đi xa, bấy giờ hai vợ chồng mới quay vào trong nhà.
Lão Tính nhìn cụ Thiêm đang ngồi co ro trên ghế, lão gằn lên" Mẹ nhá... mẹ già rồi đừng để tôi phải bực nhá.
Khi không mẹ lại vạch áo cho người xem lưng làm gì... vợ chồng tôi đang bù hết cả đầu lên rồi đây... cứ lẩm cà lẩm cẩm...
ấy không cái nhà này đi mà trả nợ cho nhanh.
Bọn chủ lô chủ bóng nó đến, nó đè tôi ra nó vặt cổ lúc đấy khác biết đấy mẹ ạ.
Bây giờ còn đang được giá, bán đi xong xây cái nhà nhỏ ở cuối vườn.
Làm cái chỗ chui ra chui vào là được rồi.
Sau này tôi khác rồi làm lại...
đi xuống bếp ăn cơm đi..."
Lão Tính nói xong thì mặt đỏ phừng phừng vì bực.
Lão không nghĩ rằng cụ Thiêm lại dám qua phô chuyện với ông trưởng thôn.
Lão đi vào trong buồng đóng cái rầm cánh cửa lại... mụ Toán ngồi cạnh bên, mụ dỗ cụ Thiêm" Mẹ đừng lo... giờ vẫn còn mảnh vườn đấy.
Bán cái nhà này đi kể ra cũng được kha khá.. nốt phen này thì vợ chồng con làm lại... chuyện này mẹ không cần phải suy nghĩ... thôi... mẹ xuống bếp ăn nốt bữa cơm đi..."
Nói rồi mụ cũng mở cửa mà chui vào bên trong buồng...Ở ngoài sân, cái Tình nãy giờ cũng nghe được đầu đuôi toàn bộ câu chuyện.
Nó thừa biết bố mẹ nó đang chơi những trò gì, và đối sử với bà nội nó ra sao.
Nó chỉ biết thở dài quay đầu rồi chui vào bên trong bếp.
Ở trên nhà trên, cụ Thiêm vẫn ngồi lặng lẽ ở đó.
Cụ nhìn lên tấm di ảnh của cụ ông rồi tự lẩm bẩm..."
Mạt vận...có lẽ nhà này cũng đến lúc mạt vận rồi ông ạ..."