Tật xấu khó sửa
Tác giả: Phương trình tiếp tuyến

Bàn về mức độ xấu hổ khi có người thứ ba chứng kiến.

Phạt đứng, có người xem, xấu hổ play#Xem giáo sư Tống tự mình thể hiện cách dạy dỗ thói hư khó sửa của em trai! ————————————Trên bức tường trơn nhẵn vẽ nguệch ngoạc một hàng hình người nhỏ xíu đang khóc nhè, đó là do Tống Giản Gia lần trước bị đòn và phạt đứng đã len lén dùng móng tay khắc lên tường.Mỗi lần bị đánh, cậu lại khắc một hình người để đánh dấu.Tích lũy dần, giờ đã thành một hàng dài.
Nếu không phải Tống Tự ít để ý góc tường trong nhà, thì khi thấy mấy hình này chắc chắn sẽ đè Tống Giản Gia ra đánh thêm trận nữa.
Cặp mông nóng ran sau trận dạy dỗ bằng bàn tay phơi trong không khí, Tống Giản Gia nắm mép áo thun, mắt đỏ hoe trông thật đáng thương.
Cậu càng nghĩ càng tủi thân.
Chẳng qua chỉ trốn một tiết toán cao cấp, vậy mà khiến Tống Tự nổi trận lôi đình, đầu tiên bị tát một trận trong xe, về nhà lại bị bắt để mông trần kiểm điểm.
Anh trai là giáo sư cùng trường đúng là xui xẻo tột độ!
Dù trong lòng điên cuồng mắng mỏ, nhưng khi nghe tiếng mở cửa phía sau, Tống Giản Gia vẫn giả vờ ngoan ngoãn quay đầu lại, mềm mại gọi: "Anh ơi."
Là giáo sư tâm lý học kỷ luật nổi tiếng, Tống Tự chẳng mảy may xiêu lòng trước chiêu này của em trai.
Anh kìm cơn giận, ném cặp công văn lên sofa.
"Gia Gia, tháng này em trốn tiết lần thứ mấy rồi?"
Bị gọi tên, Tống Giản Gia bĩu môi không nói.
Tống Tự tức đến phát hỏa.
Anh vất vả nhờ quan hệ nhét cậu em từ nhỏ sống ở nước ngoài vào trường mình, vậy mà thằng nhóc này ngày nào cũng trốn học chơi game.
Tuy trốn học ở đại học không có gì to tát, nhưng Tống Giản Gia với thân phận là em trai giáo sư Tống dạy môn tâm lý học kỷ luật lại ngang nhiên trốn học, đúng là làm anh mất hết mặt mũi.
Thấy anh im lặng như đang nổi giông ba bão tố, Tống Giản Gia sợ hãi, vội quay đầu cười lấy lòng: "Anh hai, anh đừng giận, lần sau em không trốn nữa."
Câu này Tống Giản Gia nói cả trăm lần, giờ chỉ là lời cũ nhai đi nhai lại mà thôi.
Giáo sư Tống nghiên cứu tâm lý học nhiều năm, thừa hiểu tật xấu khó sửa của em trai.
Đang cân nhắc lần này nên đánh đòn Tống Giản Gia ra sao, chuông cửa bất ngờ vang lên.
"Đinh đong đinh đong—" Tống Giản Gia đang để mông trần giật bắn mình, vội buông mép áo thun, lộ rõ vẻ mặt lúng túng sợ hãi.
Tống Tự lập tức như ngộ ra điều gì, anh híp mắt, nghiêm giọng quát: "Kéo lên, ai cho phép em buông xuống?"
Tống Giản Gia bị mắng run người, mím môi miễn cưỡng kéo áo lên, để lộ cặp mông trơn bóng phía dưới.
Tống Tự đi thẳng ra cửa, nhìn qua màn hình điện tử nhìn thấy người đứng bên ngoài là Phong Hoài, học trò anh mới nhận năm nay.
Phong Hoài là chàng trai nho nhã lịch sự, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, trong ngực còn ôm cuốn sách chuyên ngành dày cộp, rõ ràng đến thỉnh giáo vấn đề.
Làm sao để dạy dỗ thói hư dạy mãi không nghe của Tống Giản Gia mà không cần đánh nặng?
Vấn đề này vừa vặn đúng phạm vi chuyên môn của giáo sư Tống.
Anh điều chỉnh cảm xúc rồi mở cửa.
Đón anh là thái độ lịch sự khiêm tốn của cậu học trò hiếu học.
"Thưa thầy, bây giờ thầy có rảnh không?
Xin lỗi đã làm phiền, em không rõ cách nắm bắt mức độ xấu hổ trong kỷ luật, có thể nhờ thầy chỉ dạy không..."
Tống Tự mỉm cười, trực tiếp mời người vào nhà.
Khi họ đến sofa thấy Tống Giản Gia đã mặc quần từ bao giờ, ngồi ngay ngắn trên ghế, làm bộ làm tịch pha trà.
"Anh khát không, em pha trà cho anh!"
Tống Tự cười khẽ, rồi mặt đột nhiên trầm xuống, nghiêm giọng quát: "Cởi quần ra, lộ cái mông đáng đánh của em, qua góc tường đứng ngay."
Nụ cười chó con nịnh nọt trên mặt Tống Giản Gia cứng đờ.
Tuy nói hiện nay kỷ luật đã công khai, việc con trai để mông trần bị đánh nơi công cộng không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng hiển nhiên cậu không ngờ Tống Tự lại đánh mình trước mặt người khác.
Điều này khiến Tống Giản Gia như bị sét đánh: "Nhưng anh..."
"Đừng đợi anh qua lôi em, có nghe hay không!"
Tống Giản Gia lập tức đen mặt, ánh mắt kinh ngạc đảo qua đảo lại giữa anh trai và Phong Hoài, người đứng cạnh với vẻ mặt hơi bất ngờ.
Bộ dạng lề mề này như khiêu khích quyền uy của anh trai, Tống Tự trầm mặt, sải bước tới chỗ Tống Giản Gia.
Thế là Phong Hoài trơ mắt nhìn người thầy từ trước đến nay luôn hiền hoà, túm cổ áo Tống Giản Gia như túm gà con, kéo quần xuống, tiện tay bực bội tát một cái vào cặp mông lộ ra.
Tống Giản Gia: !
Quần trượt xuống đầu gối theo cặp đùi mịn màng, cái mông mát lạnh phơi trong không khí.
Cậu sững sờ một lát, rồi mặt nhanh chóng đỏ bừng vì máu dồn lên.
Bị anh trai đánh mông không xấu hổ, nhưng bị anh trai đánh mông trước mặt người khác, nỗi nhục ngập trời này khiến Tống Giản Gia chỉ muốn tìm một khe hở chui xuống đất.
"Anh, anh anh anh làm gì thế?"
Tống Tự cứng rắn đè cổ em trai, bắt cậu để mông trần đứng ngay ngắn trước mặt.
Anh gạt bàn tay nhỏ bé che chắn của Tống Giản Gia, lạnh lùng: "Phơi ra, đứng cho đàng hoàng."
Trong bối cảnh kỷ luật được công khai, phụ huynh có quyền trừng phạt tuyệt đối với con em, Tống Giản Gia dù nghịch ngợm cũng không dám thật sự thách thức quyền uy của anh trai.
Ngoài kia có đầy cậu trai bị đánh đòn nơi công cộng, so ra anh trai đã quá khoan dung với cậu...
Thế nên dù tủi thân đến rưng rưng, Tống Giản Gia chỉ có thể thành thực để lộ cái mông xấu hổ bị phạt đứng trước mặt người lạ.Thấy Tống Giản Gia đỏ mặt đứng ngoan, Tống Tự mới quay sang câu hỏi của học trò: "Tiểu Phong, vừa nãy em nói không hiểu vấn đề gì?"
Ánh mắt Phong Hoài rời khỏi hai cánh mông xinh xắn mềm mại của em trai thầy hướng dẫn, ho khẽ một tiếng lấy lại tinh thần, ôm sách bước tới.
"Thưa thầy, sáng nay em tra cứu nhiều tài liệu, nhưng vẫn không tìm được khái niệm rõ ràng về cách nắm bắt mức độ xấu hổ trong trừng phạt công khai..."
Tống Tự trầm ngâm, mời Phong Hoài ngồi xuống sofa, bắt đầu giảng giải chi tiết. ...Nghe bọn họ thảo luận nghiên cứu về tính xấu hổ gì đó, Tống Giản Gia ngượng không ngóc đầu lên nổi, chỉ biết đỏ mặt bừng bừng, tùy ý để mông đùi phơi ra dưới mí mắt hai người đàn ông.Giáo sư Tống là một học giả chuyên nghiệp nghiêm cẩn, mỗi lần thảo luận là kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.Mà Tống Giản Gia cũng từ xấu hổ ban đầu khi để mông trần phạt đứng, dần chuyển thành "trời ơi sao còn chưa lải nhải xong nữa, mệt chết cục cưng rồi", bắt đầu hoạt động tay chân trong phạm vi nhỏ.Đang nói đến cao hứng, Tống Tự bị em trai cách đó không xa ngọ nguậy làm phiền đến mất kiên nhẫn, anh liếc mắt nhìn học trò 'cái hiểu cái không' trước mặt.
"Tiểu Phong, em vẫn chưa rõ lắm phải không?"
Phong Hoài có chút ngượng ngùng gật đầu, y là con một trong nhà, không có anh chị em, đương nhiên không hiểu cảm giác răn dạy người khác.
Tống Tự như có điều suy nghĩ, khóe miệng anh nhếch lên, ánh mắt đưa về phía cậu em trai không ngoan, nói: "Vừa lúc hôm nay có mẫu giảng dạy, thầy biểu diễn cho em xem một chút."
"Mẫu giảng dạy?
Thầy, cái này không tốt lắm đâu..."
Phong Hoài từng gặp em trai thầy hướng dẫn này, có lần ở bãi đỗ xe thấy cậu làm nũng với thầy, bám trên người hừ hừ cằn nhằn mãi không chịu xuống.Bộ dạng lưu manh ấy vừa đáng yêu vừa cuốn hút, Phong Hoài nghĩ, nếu có em trai hay bạn trai nhỏ thế này, chắc y không nỡ đánh mông cậu ấy một cái.Nghe tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, Tống Giản Gia sợ hãi, lập tức đứng thẳng như cây thương.Khi người đàn ông đến gần, cậu vội quay đầu lại, đôi mắt long lanh trông rất thành khẩn: "Anh hai, em thề sau này không trốn học, thật sự!"
"Anh không tin lời thề của em."
Mặt Tống Tự không bộc lộ cảm xúc, túm cổ áo em trai kéo đến cạnh bàn trà, trầm giọng nói: "Nằm sấp lên."
Tống Giản Gia trợn tròn mắt nhìn thanh niên xa lạ ngồi trên sofa, xấu hổ muốn chết: "Anh, em không muốn, sao anh có thể đánh em trước mặt người khác?!"
Nào ngờ anh trai không để ý đến cậu, quay sang nói với Phong Hoài: "Với thói xấu không sửa của loại trẻ này, đánh nặng mấy cũng vô dụng.
Trừng phạt xấu hổ đúng mức sẽ giúp nó nhớ lâu, lần sau không tái phạm."
Tống Giản Gia bị anh trai xem nhẹ, sợ tới mức co giò bỏ chạy, nhưng bị quần vấp một cái, kết quả ngã nhào vào trong lòng người đàn ông, hơi thở quen thuộc của anh trai gắt gao bao bọc lấy cậu.
"Em không muốn hu hu, Tống Tự hôm nay anh dám đánh em, có tin em méc ba không, để ba..."
Tống Tự bình thản giải thích: "Đa số trẻ con lần đầu bị trừng phạt công khai đều khó chấp nhận xấu hổ, đây là bình thường.
Chúng thường theo bản năng tìm kiếm sự che chở từ người thân."
Người đàn ông không cho phản kháng, đè cậu em đang không ngừng giãy giụa trong ngực nằm sấp lên bàn trà, kê cuốn "Tâm lý học kỷ luật" dày cộp của Phong Hoài mang tới lót dưới bụng Tống Giản Gia.
Như vậy khiến cho hai cánh mông mềm mại đàn hồi phía sau vểnh cao lên, bày ra một độ cong đẹp mắt lại xấu hổ.Vừa nghĩ tới cảnh mình chật vật vểnh mông trên bàn trà chịu đòn, tất cả đều bị người bên cạnh nhìn rõ, Tống Giản Gia vừa thẹn vừa tức, liều mạng kẹp chặt hai chân."
Huhu Tống Tự anh là đồ khốn, không được đối xử với em như vậy, hu hu hu anh ơi đừng đánh em, mất mặt lắm..."
Người đàn ông cười một tiếng: "Bây giờ em biết mất mặt rồi sao?"
Tống Tự không biết lấy từ đâu ra một cây xỏ giày sáng bóng thật dài, gác lên hai cục thịt mông run rẩy kia.
"Gia Gia, kể tội của em đi."
Cây xỏ giày quen thuộc vừa xuất hiện, Tống Giản càng xấu hổ không thôi, cậu còn nhớ rõ lần trước trốn học cũng là bị anh trai dùng cây xỏ giày này đánh khóc lóc thảm thiết, mông gần như nở hoa.
Tống Giản Gia nghẹn ngào một hơi trong lòng, tự dối mình vùi mặt vào cánh tay giả làm đà điểu.
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, tiện đà giơ cây xỏ giày trong tay lên cao."
Bốp bốp—"Nương theo tiếng vang giòn tan, Phong Hoài ngồi trên sofa nhìn rõ cây xỏ giày quất lên bờ mông, làn da kia lõm xuống rồi lại bắn lên, để lại hai vệt hồng hồng.Tống Giản Gia là đứa trẻ không chịu được đau, mới bị trúng hai cái đã đau mất hết khí thế, gào lên: "Hu hu đau quá, anh nhẹ một chút..."
"Em nên nói cái gì?"
Tống Tự khẽ nhíu mày, cây xỏ giày trong tay vô tình quất xuống cái mông đáng đánh của em trai, thịt mềm trắng như tuyết bị đánh run rẩy không thôi."
Bốp bốp bốp bốp—" Vài vết lằn chậm rãi nổi lên trên da thịt, từ góc nhìn của Phong Hoài, anh vừa vặn thấy rõ toàn bộ quá trình cây xỏ giày giáng xuống rồi giơ lên.Chịu vài cái đã đau, Tống Giản Gia không ngừng vặn vẹo cái mông né đòn, nhưng sau lưng bị tay anh trai đè chặt, cậu bị đánh kêu khóc hu hu."
Á á xin, xin lỗi anh, em không nên trốn học hu hu hu, á đau quá, sau này không dám nữa u hu..."
Tống Tự mắt điếc tai ngơ, im lặng quất đùng đùng vào cặp mông vểnh cao trên bàn trà, không hề nương tay.Phía sau như bốc cháy, vừa đau vừa tê rần, Tống Giản Gia khóc thét, đầu óc trống rỗng, chẳng màng có người thứ ba bên cạnh quan sát, cậu khóc hu hu nói cả rổ lời xin tha."
Bốp bốp bốp—" Cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông không ngừng vung cây xỏ giày, đánh từng cái vào bờ mông cong cong đàn hồi của em trai.Tống Giản Gia khóc giống như một đứa trẻ, nói năng không còn lưu loát, cho dù bị Tống Tự đánh không thương tiếc, cậu vẫn vô thức gọi anh hai.Thấy màu sắc trên mông Tống Giản Gia bị cây xỏ giày quất cho đậm dần, như sắp chín đến nơi, làn da bị đánh nhiều lần trên đỉnh mông đã sưng phồng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rách da.
Phong Hoài không nhịn được khẽ gọi: "Thầy ơi."
Tống Dụ dừng tay đúng lúc, dùng cây xỏ giày gạt bàn tay đang lau nước mắt của Tống Giản Gia, lạnh lùng ra lệnh: "Tự sờ xem, cảm giác thế nào."
Tống Giản Gia khóc nức nở, lại không dám phản kháng sợ bị ăn đòn thêm, đành phải miễn cưỡng trở tay sờ cái mông đáng thương của mình.
Vừa chạm vào làn da nóng bỏng, cậu đau đớn rụt về, Tống Giản Gia tủi thân nức nở: "Hu hu anh ơi đau, đau chết mất hu hu..."
Cơn đau tê dại ban đầu qua đi, thay vào đó là cảm giác đau rát không chịu nổi, khó chịu đến mức cậu chỉ muốn vứt cái mông này đi không cần nữa.Tống Giản Gia hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn Phong Hoài trên sofa đang nhìn chằm chằm cặp mông đỏ rực của mình, càng thêm xấu hổ nước mắt rơi lộp bộp."
Lớn như vậy còn bị anh trai đánh mông có xấu hổ hay không, hả?"
Tống Tự lại cố ý làm cậu xấu hổ, cổ tay vừa xoay, cây xỏ giày lại đè lên cặp đùi trắng nõn của em trai.
"Hu hu xấu hổ, xấu hổ...
Anh ơi không đánh nữa được không hu hu hu em không bao giờ trốn học nữa..."
Người đàn ông hừ lạnh: "Đau thì nhớ kỹ cho anh, lần tới còn dám trốn học, anh lôi em đến phòng học, trước mặt cả lớp vạch mông đánh đòn, không sợ xấu hổ em cứ việc trốn."
Tống Giản Gia mắc cỡ phẫn nộ không thôi, nức nở muốn chống người dậy nhưng lại bị trượt tay, suýt ngã khỏi bàn trà.
Phong Hoài bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ được người, ôm vào trong ngực, cũng không ngờ điện thoại di động trong túi quần vừa vặn cấn vào cái mông sưng đỏ không chịu nổi của Tống Giản Gia."
Á á đau đau, hu hu anh ơi..."
Tống Giản Gia lập tức giãy dụa kêu khóc như cá mắc cạn, tiếng khóc chói tai khiến Tống Tự giật mình, vội vàng bế em trai từ tay Phong Hoài dỗ dành.Vừa về tới vòng tay quen thuộc, Tống Giản Gia đầy tủi thân, cậu ôm cổ người đàn ông khóc không ngừng, miệng lẩm bẩm oán trách anh trai đánh mông mình.Thế là Phong Hoài lại trơ mắt nhìn thầy giáo rất không có nguyên tắc, vừa xoa mông em trai, vừa liên tục đồng ý bẻ gãy cây xỏ giày ném đi không bao giờ dùng nữa...Buổi dạy mẫu hoàn hảo của giáo sư Tống rõ ràng kết thúc nát bét.—————————— HẾT —————————— Bonus: Lấy xong chuyển phát nhanh từ trạm bưu kiện của trường, Tống Giản Gia ôm hai thùng hàng nặng trịch trở về.Bởi vì hai thùng hàng nằm chồng lên che khuất tầm mắt, cậu đi đường liền va phải người khác."
Bộp—" Thùng hàng bị va rơi rầm rầm xuống đất, Tống Giản Gia tức muốn chết, ngẩng đầu mắng: "Ai đấy, không có mắt à?"
"Gia Gia?"
Một giọng nói quen thuộc đáp lại.
Tống Giản Gia sững sờ, khi nhìn thấy gương mặt Phong Hoài, cậu lập tức đỏ mặt lúng túng, tay chân luống cuống cúi xuống nhặt thùng hàng.
Phong Hoài nhếch môi, không nói lời nào nhận lấy thùng hàng từ trên tay cậu, cười ôn hòa: "Gia Gia, để anh cầm giúp."
Tống Giản Gia ngượng muốn chết, lại nhớ tới dáng vẻ xấu hổ lần trước bị Tống Tự đánh mông trước mặt người này, càng nghĩ càng mất mặt, cả người không ổn.
Chẳng màng bưu kiện, cậu co giò chạy mất.
Phong Hoài chẳng qua chỉ muốn giúp một tay: "..."• End •