Wattpad  Truyện Ngắn Đam Mỹ Huấn Văn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
375486185-256-k274979.jpg

Truyện Ngắn Đam Mỹ Huấn Văn
Tác giả: camanxxx
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tập hợp truyện ngắn Đam mỹ huấn văn, spanking, đánh mông, 18+.

Nhiều tác giả.
🍑🍑🍑 Tags: huanvansp​
 
Truyện Ngắn Đam Mỹ Huấn Văn
[One-shot] Tật xấu khó sửa


Tật xấu khó sửa

Tác giả: Phương trình tiếp tuyến

🥖Bàn về mức độ xấu hổ khi có người thứ ba chứng kiến.
🥖Phạt đứng, có người xem, xấu hổ play#Xem giáo sư Tống tự mình thể hiện cách dạy dỗ thói hư khó sửa của em trai! ————————————Trên bức tường trơn nhẵn vẽ nguệch ngoạc một hàng hình người nhỏ xíu đang khóc nhè, đó là do Tống Giản Gia lần trước bị đòn và phạt đứng đã len lén dùng móng tay khắc lên tường.Mỗi lần bị đánh, cậu lại khắc một hình người để đánh dấu.Tích lũy dần, giờ đã thành một hàng dài.

Nếu không phải Tống Tự ít để ý góc tường trong nhà, thì khi thấy mấy hình này chắc chắn sẽ đè Tống Giản Gia ra đánh thêm trận nữa.

Cặp mông nóng ran sau trận dạy dỗ bằng bàn tay phơi trong không khí, Tống Giản Gia nắm mép áo thun, mắt đỏ hoe trông thật đáng thương.

Cậu càng nghĩ càng tủi thân.

Chẳng qua chỉ trốn một tiết toán cao cấp, vậy mà khiến Tống Tự nổi trận lôi đình, đầu tiên bị tát một trận trong xe, về nhà lại bị bắt để mông trần kiểm điểm.

Anh trai là giáo sư cùng trường đúng là xui xẻo tột độ!

Dù trong lòng điên cuồng mắng mỏ, nhưng khi nghe tiếng mở cửa phía sau, Tống Giản Gia vẫn giả vờ ngoan ngoãn quay đầu lại, mềm mại gọi: "Anh ơi."

Là giáo sư tâm lý học kỷ luật nổi tiếng, Tống Tự chẳng mảy may xiêu lòng trước chiêu này của em trai.

Anh kìm cơn giận, ném cặp công văn lên sofa.

"Gia Gia, tháng này em trốn tiết lần thứ mấy rồi?"

Bị gọi tên, Tống Giản Gia bĩu môi không nói.

Tống Tự tức đến phát hỏa.

Anh vất vả nhờ quan hệ nhét cậu em từ nhỏ sống ở nước ngoài vào trường mình, vậy mà thằng nhóc này ngày nào cũng trốn học chơi game.

Tuy trốn học ở đại học không có gì to tát, nhưng Tống Giản Gia với thân phận là em trai giáo sư Tống dạy môn tâm lý học kỷ luật lại ngang nhiên trốn học, đúng là làm anh mất hết mặt mũi.

Thấy anh im lặng như đang nổi giông ba bão tố, Tống Giản Gia sợ hãi, vội quay đầu cười lấy lòng: "Anh hai, anh đừng giận, lần sau em không trốn nữa."

Câu này Tống Giản Gia nói cả trăm lần, giờ chỉ là lời cũ nhai đi nhai lại mà thôi.

Giáo sư Tống nghiên cứu tâm lý học nhiều năm, thừa hiểu tật xấu khó sửa của em trai.

Đang cân nhắc lần này nên đánh đòn Tống Giản Gia ra sao, chuông cửa bất ngờ vang lên.

"Đinh đong đinh đong—" Tống Giản Gia đang để mông trần giật bắn mình, vội buông mép áo thun, lộ rõ vẻ mặt lúng túng sợ hãi.

Tống Tự lập tức như ngộ ra điều gì, anh híp mắt, nghiêm giọng quát: "Kéo lên, ai cho phép em buông xuống?"

Tống Giản Gia bị mắng run người, mím môi miễn cưỡng kéo áo lên, để lộ cặp mông trơn bóng phía dưới.

Tống Tự đi thẳng ra cửa, nhìn qua màn hình điện tử nhìn thấy người đứng bên ngoài là Phong Hoài, học trò anh mới nhận năm nay.

Phong Hoài là chàng trai nho nhã lịch sự, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, trong ngực còn ôm cuốn sách chuyên ngành dày cộp, rõ ràng đến thỉnh giáo vấn đề.

Làm sao để dạy dỗ thói hư dạy mãi không nghe của Tống Giản Gia mà không cần đánh nặng?

Vấn đề này vừa vặn đúng phạm vi chuyên môn của giáo sư Tống.

Anh điều chỉnh cảm xúc rồi mở cửa.

Đón anh là thái độ lịch sự khiêm tốn của cậu học trò hiếu học.

"Thưa thầy, bây giờ thầy có rảnh không?

Xin lỗi đã làm phiền, em không rõ cách nắm bắt mức độ xấu hổ trong kỷ luật, có thể nhờ thầy chỉ dạy không..."

Tống Tự mỉm cười, trực tiếp mời người vào nhà.

Khi họ đến sofa thấy Tống Giản Gia đã mặc quần từ bao giờ, ngồi ngay ngắn trên ghế, làm bộ làm tịch pha trà.

"Anh khát không, em pha trà cho anh!"

Tống Tự cười khẽ, rồi mặt đột nhiên trầm xuống, nghiêm giọng quát: "Cởi quần ra, lộ cái mông đáng đánh của em, qua góc tường đứng ngay."

Nụ cười chó con nịnh nọt trên mặt Tống Giản Gia cứng đờ.

Tuy nói hiện nay kỷ luật đã công khai, việc con trai để mông trần bị đánh nơi công cộng không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng hiển nhiên cậu không ngờ Tống Tự lại đánh mình trước mặt người khác.

Điều này khiến Tống Giản Gia như bị sét đánh: "Nhưng anh..."

"Đừng đợi anh qua lôi em, có nghe hay không!"

Tống Giản Gia lập tức đen mặt, ánh mắt kinh ngạc đảo qua đảo lại giữa anh trai và Phong Hoài, người đứng cạnh với vẻ mặt hơi bất ngờ.

Bộ dạng lề mề này như khiêu khích quyền uy của anh trai, Tống Tự trầm mặt, sải bước tới chỗ Tống Giản Gia.

Thế là Phong Hoài trơ mắt nhìn người thầy từ trước đến nay luôn hiền hoà, túm cổ áo Tống Giản Gia như túm gà con, kéo quần xuống, tiện tay bực bội tát một cái vào cặp mông lộ ra.

Tống Giản Gia: !

Quần trượt xuống đầu gối theo cặp đùi mịn màng, cái mông mát lạnh phơi trong không khí.

Cậu sững sờ một lát, rồi mặt nhanh chóng đỏ bừng vì máu dồn lên.

Bị anh trai đánh mông không xấu hổ, nhưng bị anh trai đánh mông trước mặt người khác, nỗi nhục ngập trời này khiến Tống Giản Gia chỉ muốn tìm một khe hở chui xuống đất.

"Anh, anh anh anh làm gì thế?"

Tống Tự cứng rắn đè cổ em trai, bắt cậu để mông trần đứng ngay ngắn trước mặt.

Anh gạt bàn tay nhỏ bé che chắn của Tống Giản Gia, lạnh lùng: "Phơi ra, đứng cho đàng hoàng."

Trong bối cảnh kỷ luật được công khai, phụ huynh có quyền trừng phạt tuyệt đối với con em, Tống Giản Gia dù nghịch ngợm cũng không dám thật sự thách thức quyền uy của anh trai.

Ngoài kia có đầy cậu trai bị đánh đòn nơi công cộng, so ra anh trai đã quá khoan dung với cậu...

Thế nên dù tủi thân đến rưng rưng, Tống Giản Gia chỉ có thể thành thực để lộ cái mông xấu hổ bị phạt đứng trước mặt người lạ.Thấy Tống Giản Gia đỏ mặt đứng ngoan, Tống Tự mới quay sang câu hỏi của học trò: "Tiểu Phong, vừa nãy em nói không hiểu vấn đề gì?"

Ánh mắt Phong Hoài rời khỏi hai cánh mông xinh xắn mềm mại của em trai thầy hướng dẫn, ho khẽ một tiếng lấy lại tinh thần, ôm sách bước tới.

"Thưa thầy, sáng nay em tra cứu nhiều tài liệu, nhưng vẫn không tìm được khái niệm rõ ràng về cách nắm bắt mức độ xấu hổ trong trừng phạt công khai..."

Tống Tự trầm ngâm, mời Phong Hoài ngồi xuống sofa, bắt đầu giảng giải chi tiết. ...Nghe bọn họ thảo luận nghiên cứu về tính xấu hổ gì đó, Tống Giản Gia ngượng không ngóc đầu lên nổi, chỉ biết đỏ mặt bừng bừng, tùy ý để mông đùi phơi ra dưới mí mắt hai người đàn ông.Giáo sư Tống là một học giả chuyên nghiệp nghiêm cẩn, mỗi lần thảo luận là kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.Mà Tống Giản Gia cũng từ xấu hổ ban đầu khi để mông trần phạt đứng, dần chuyển thành "trời ơi sao còn chưa lải nhải xong nữa, mệt chết cục cưng rồi", bắt đầu hoạt động tay chân trong phạm vi nhỏ.Đang nói đến cao hứng, Tống Tự bị em trai cách đó không xa ngọ nguậy làm phiền đến mất kiên nhẫn, anh liếc mắt nhìn học trò 'cái hiểu cái không' trước mặt.

"Tiểu Phong, em vẫn chưa rõ lắm phải không?"

Phong Hoài có chút ngượng ngùng gật đầu, y là con một trong nhà, không có anh chị em, đương nhiên không hiểu cảm giác răn dạy người khác.

Tống Tự như có điều suy nghĩ, khóe miệng anh nhếch lên, ánh mắt đưa về phía cậu em trai không ngoan, nói: "Vừa lúc hôm nay có mẫu giảng dạy, thầy biểu diễn cho em xem một chút."

"Mẫu giảng dạy?

Thầy, cái này không tốt lắm đâu..."

Phong Hoài từng gặp em trai thầy hướng dẫn này, có lần ở bãi đỗ xe thấy cậu làm nũng với thầy, bám trên người hừ hừ cằn nhằn mãi không chịu xuống.Bộ dạng lưu manh ấy vừa đáng yêu vừa cuốn hút, Phong Hoài nghĩ, nếu có em trai hay bạn trai nhỏ thế này, chắc y không nỡ đánh mông cậu ấy một cái.Nghe tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, Tống Giản Gia sợ hãi, lập tức đứng thẳng như cây thương.Khi người đàn ông đến gần, cậu vội quay đầu lại, đôi mắt long lanh trông rất thành khẩn: "Anh hai, em thề sau này không trốn học, thật sự!"

"Anh không tin lời thề của em."

Mặt Tống Tự không bộc lộ cảm xúc, túm cổ áo em trai kéo đến cạnh bàn trà, trầm giọng nói: "Nằm sấp lên."

Tống Giản Gia trợn tròn mắt nhìn thanh niên xa lạ ngồi trên sofa, xấu hổ muốn chết: "Anh, em không muốn, sao anh có thể đánh em trước mặt người khác?!"

Nào ngờ anh trai không để ý đến cậu, quay sang nói với Phong Hoài: "Với thói xấu không sửa của loại trẻ này, đánh nặng mấy cũng vô dụng.

Trừng phạt xấu hổ đúng mức sẽ giúp nó nhớ lâu, lần sau không tái phạm."

Tống Giản Gia bị anh trai xem nhẹ, sợ tới mức co giò bỏ chạy, nhưng bị quần vấp một cái, kết quả ngã nhào vào trong lòng người đàn ông, hơi thở quen thuộc của anh trai gắt gao bao bọc lấy cậu.

"Em không muốn hu hu, Tống Tự hôm nay anh dám đánh em, có tin em méc ba không, để ba..."

Tống Tự bình thản giải thích: "Đa số trẻ con lần đầu bị trừng phạt công khai đều khó chấp nhận xấu hổ, đây là bình thường.

Chúng thường theo bản năng tìm kiếm sự che chở từ người thân."

Người đàn ông không cho phản kháng, đè cậu em đang không ngừng giãy giụa trong ngực nằm sấp lên bàn trà, kê cuốn "Tâm lý học kỷ luật" dày cộp của Phong Hoài mang tới lót dưới bụng Tống Giản Gia.

Như vậy khiến cho hai cánh mông mềm mại đàn hồi phía sau vểnh cao lên, bày ra một độ cong đẹp mắt lại xấu hổ.Vừa nghĩ tới cảnh mình chật vật vểnh mông trên bàn trà chịu đòn, tất cả đều bị người bên cạnh nhìn rõ, Tống Giản Gia vừa thẹn vừa tức, liều mạng kẹp chặt hai chân."

Huhu Tống Tự anh là đồ khốn, không được đối xử với em như vậy, hu hu hu anh ơi đừng đánh em, mất mặt lắm..."

Người đàn ông cười một tiếng: "Bây giờ em biết mất mặt rồi sao?"

Tống Tự không biết lấy từ đâu ra một cây xỏ giày sáng bóng thật dài, gác lên hai cục thịt mông run rẩy kia.

"Gia Gia, kể tội của em đi."

Cây xỏ giày quen thuộc vừa xuất hiện, Tống Giản càng xấu hổ không thôi, cậu còn nhớ rõ lần trước trốn học cũng là bị anh trai dùng cây xỏ giày này đánh khóc lóc thảm thiết, mông gần như nở hoa.

Tống Giản Gia nghẹn ngào một hơi trong lòng, tự dối mình vùi mặt vào cánh tay giả làm đà điểu.

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, tiện đà giơ cây xỏ giày trong tay lên cao."

Bốp bốp—"Nương theo tiếng vang giòn tan, Phong Hoài ngồi trên sofa nhìn rõ cây xỏ giày quất lên bờ mông, làn da kia lõm xuống rồi lại bắn lên, để lại hai vệt hồng hồng.Tống Giản Gia là đứa trẻ không chịu được đau, mới bị trúng hai cái đã đau mất hết khí thế, gào lên: "Hu hu đau quá, anh nhẹ một chút..."

"Em nên nói cái gì?"

Tống Tự khẽ nhíu mày, cây xỏ giày trong tay vô tình quất xuống cái mông đáng đánh của em trai, thịt mềm trắng như tuyết bị đánh run rẩy không thôi."

Bốp bốp bốp bốp—" Vài vết lằn chậm rãi nổi lên trên da thịt, từ góc nhìn của Phong Hoài, anh vừa vặn thấy rõ toàn bộ quá trình cây xỏ giày giáng xuống rồi giơ lên.Chịu vài cái đã đau, Tống Giản Gia không ngừng vặn vẹo cái mông né đòn, nhưng sau lưng bị tay anh trai đè chặt, cậu bị đánh kêu khóc hu hu."

Á á xin, xin lỗi anh, em không nên trốn học hu hu hu, á đau quá, sau này không dám nữa u hu..."

Tống Tự mắt điếc tai ngơ, im lặng quất đùng đùng vào cặp mông vểnh cao trên bàn trà, không hề nương tay.Phía sau như bốc cháy, vừa đau vừa tê rần, Tống Giản Gia khóc thét, đầu óc trống rỗng, chẳng màng có người thứ ba bên cạnh quan sát, cậu khóc hu hu nói cả rổ lời xin tha."

Bốp bốp bốp—" Cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông không ngừng vung cây xỏ giày, đánh từng cái vào bờ mông cong cong đàn hồi của em trai.Tống Giản Gia khóc giống như một đứa trẻ, nói năng không còn lưu loát, cho dù bị Tống Tự đánh không thương tiếc, cậu vẫn vô thức gọi anh hai.Thấy màu sắc trên mông Tống Giản Gia bị cây xỏ giày quất cho đậm dần, như sắp chín đến nơi, làn da bị đánh nhiều lần trên đỉnh mông đã sưng phồng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rách da.

Phong Hoài không nhịn được khẽ gọi: "Thầy ơi."

Tống Dụ dừng tay đúng lúc, dùng cây xỏ giày gạt bàn tay đang lau nước mắt của Tống Giản Gia, lạnh lùng ra lệnh: "Tự sờ xem, cảm giác thế nào."

Tống Giản Gia khóc nức nở, lại không dám phản kháng sợ bị ăn đòn thêm, đành phải miễn cưỡng trở tay sờ cái mông đáng thương của mình.

Vừa chạm vào làn da nóng bỏng, cậu đau đớn rụt về, Tống Giản Gia tủi thân nức nở: "Hu hu anh ơi đau, đau chết mất hu hu..."

Cơn đau tê dại ban đầu qua đi, thay vào đó là cảm giác đau rát không chịu nổi, khó chịu đến mức cậu chỉ muốn vứt cái mông này đi không cần nữa.Tống Giản Gia hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn Phong Hoài trên sofa đang nhìn chằm chằm cặp mông đỏ rực của mình, càng thêm xấu hổ nước mắt rơi lộp bộp."

Lớn như vậy còn bị anh trai đánh mông có xấu hổ hay không, hả?"

Tống Tự lại cố ý làm cậu xấu hổ, cổ tay vừa xoay, cây xỏ giày lại đè lên cặp đùi trắng nõn của em trai.

"Hu hu xấu hổ, xấu hổ...

Anh ơi không đánh nữa được không hu hu hu em không bao giờ trốn học nữa..."

Người đàn ông hừ lạnh: "Đau thì nhớ kỹ cho anh, lần tới còn dám trốn học, anh lôi em đến phòng học, trước mặt cả lớp vạch mông đánh đòn, không sợ xấu hổ em cứ việc trốn."

Tống Giản Gia mắc cỡ phẫn nộ không thôi, nức nở muốn chống người dậy nhưng lại bị trượt tay, suýt ngã khỏi bàn trà.

Phong Hoài bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ được người, ôm vào trong ngực, cũng không ngờ điện thoại di động trong túi quần vừa vặn cấn vào cái mông sưng đỏ không chịu nổi của Tống Giản Gia."

Á á đau đau, hu hu anh ơi..."

Tống Giản Gia lập tức giãy dụa kêu khóc như cá mắc cạn, tiếng khóc chói tai khiến Tống Tự giật mình, vội vàng bế em trai từ tay Phong Hoài dỗ dành.Vừa về tới vòng tay quen thuộc, Tống Giản Gia đầy tủi thân, cậu ôm cổ người đàn ông khóc không ngừng, miệng lẩm bẩm oán trách anh trai đánh mông mình.Thế là Phong Hoài lại trơ mắt nhìn thầy giáo rất không có nguyên tắc, vừa xoa mông em trai, vừa liên tục đồng ý bẻ gãy cây xỏ giày ném đi không bao giờ dùng nữa...Buổi dạy mẫu hoàn hảo của giáo sư Tống rõ ràng kết thúc nát bét.—————————— HẾT ——————————  Bonus:  Lấy xong chuyển phát nhanh từ trạm bưu kiện của trường, Tống Giản Gia ôm hai thùng hàng nặng trịch trở về.Bởi vì hai thùng hàng nằm chồng lên che khuất tầm mắt, cậu đi đường liền va phải người khác."

Bộp—" Thùng hàng bị va rơi rầm rầm xuống đất, Tống Giản Gia tức muốn chết, ngẩng đầu mắng: "Ai đấy, không có mắt à?"

"Gia Gia?"

Một giọng nói quen thuộc đáp lại.

Tống Giản Gia sững sờ, khi nhìn thấy gương mặt Phong Hoài, cậu lập tức đỏ mặt lúng túng, tay chân luống cuống cúi xuống nhặt thùng hàng.

Phong Hoài nhếch môi, không nói lời nào nhận lấy thùng hàng từ trên tay cậu, cười ôn hòa: "Gia Gia, để anh cầm giúp."

Tống Giản Gia ngượng muốn chết, lại nhớ tới dáng vẻ xấu hổ lần trước bị Tống Tự đánh mông trước mặt người này, càng nghĩ càng mất mặt, cả người không ổn.

Chẳng màng bưu kiện, cậu co giò chạy mất.

Phong Hoài chẳng qua chỉ muốn giúp một tay: "..."• End •
 
Truyện Ngắn Đam Mỹ Huấn Văn
Nam minh tinh cũng phải chịu đòn sao? (1)


MINH TINH CŨNG SẼ BỊ ĐÒN SAO?

Tác giả: Phương trình tiếp tuyến

🔅Đạo diễn điềm tĩnh × Nam minh tinh kiêu ngạo
🔅Tát mông & Trừng phạt công khai ✓ # Nam minh tinh kiêu ngạo đình công trên phim trường bị đạo diễn đánh khóc ngay tại chỗ.
______Mặt trời tháng Bảy chói chang treo lơ lửng trên cao, oi bức đến nghẹt thở.

Ngay cả hồ nước mà đoàn làm phim chuẩn bị sẵn dường như cũng sôi sùng sục.Hứa Tranh lau lớp trang điểm bị mồ hôi làm nhòe trên mặt.

Bộ trang phục diễn dày nặng cộng thêm việc phải quay liên tục dưới cái nóng gay gắt khiến tâm trạng vốn đã không tốt của cậu càng thêm bùng nổ.

"Em không muốn quay nữa."

Anh trợ lý đứng cạnh đang cầm quạt mini quạt cho Hứa Tranh, nghe vậy thì mặt cứng đờ, thầm kêu không ổn.

Quả nhiên giây tiếp theo, anh thấy "ông tổ" của mình đột nhiên đứng bật dậy.

Hứa Tranh ném kịch bản xuống bàn, quay về phía đạo diễn Lâm Phương Dục - đang nói chuyện với người quay phim bên cạnh hồ nước, hét lên: "Đạo diễn Lâm, em đi đây.

Hôm nay nóng quá, không quay nữa.

Hai ngày nữa hạ nhiệt rồi quay tiếp!"

Nói xong, chẳng thèm để ý cả đoàn phim đang nhìn mình, Hứa Tranh bước thẳng ra ngoài.

Trợ lý vội vàng chạy theo ngăn cản, cuống quýt khuyên nhủ: "Tranh Tranh, đừng đi!

Cảnh này phải quay lúc trời nóng mới được.

Hai ngày nữa trời mưa không quay được đâu.

Mọi người đang đợi mà..."

"Tránh ra."

Hứa Tranh nào nghe lọt, hừ lạnh một tiếng, giật lấy quạt mini từ tay trợ lý, lách qua người anh đi thẳng ra cửa.

Nói cho cùng, sở dĩ Hứa Tranh dám đình công và tỏ thái độ ngôi sao như vậy là nhờ vào lưu lượng khủng và thế lực hậu thuẫn phía sau, cộng thêm mối quan hệ đặc biệt với đạo diễn Lâm Phương Dục.

Lâm Phương Dục biết rõ tật xấu của Hứa Tranh.

Lúc này, anh đang bàn với quay phim về việc bố trí góc máy, định quay nhanh cho xong để tránh Hứa Tranh nổi cáu đình công giữa trời nóng.

Không ngờ, cậu bạn trai của anh mới đến trường quay chưa đầy hai tiếng đã công khai tuyên bố ngừng quay, đòi bỏ đi ngay trước mặt mọi người.

Anh làm đạo diễn mà không còn chút uy nghiêm nào.

Lâm Phương Dục siết chặt kịch bản đã ướt đẫm mồ hôi trong tay, mặt tối sầm, sải bước đến trước mặt Hứa Tranh.

"Hứa Tranh, đừng làm loạn.

Cả đoàn đang đợi em đấy."

Gương mặt tinh xảo của Hứa Tranh đầy vẻ bực dọc.

Cậu cáu kỉnh nói: "Không nghe em nói không quay à?

Để hôm khác quay không được sao?

Nắng to thế này, muốn thiêu chết em à!"

Giọng nói trong trẻo của Hứa Tranh vang vọng khắp trường quay.

Mọi người vô thức dừng việc trong tay, bắt đầu nhìn đạo diễn và nam chính đình công đối đầu.

Từ hai năm trước, khi bắt đầu hẹn hò với Hứa Tranh, Lâm Phương Dục từ một nhà sản xuất vô danh trở thành đạo diễn nổi tiếng như bây giờ.

Nói cho cùng, anh vẫn dựa vào các mối quan hệ của Hứa Tranh, vì thế anh luôn luôn nuông chiều cậu.

Nhưng hậu quả của sự nuông chiều là Hứa Tranh bị anh cưng đến hư hỏng, không chỉ tỏ thái độ ngôi sao ở các đoàn phim khác, mà ngay cả trên phim trường của anh, cậu cũng liên tục gây rối.

"Tranh Tranh, nghe lời."

Thấy sắc mặt Lâm Phương Dục trầm xuống, Hứa Tranh không hề sợ hãi.

Cậu hất chiếc cằm nhỏ nhắn, đẩy anh một cái: "Đừng cản đường.

Em nói không quay là không quay."

Lửa giận trong người Lâm Phương Dục bùng lên.

Anh tức giận gầm lên: "Hôm nay em dám bước đi, ngày mai anh thay người!"

Hứa Tranh vốn được anh cưng chiều thành thói, nghe vậy thì tức điên, giơ tay ném thẳng quạt mini vào người Lâm Phương Dục.

"Thay thì thay!

Ông đây thèm vào quay cái phim rác của anh à?

Địa điểm, trang phục, đạo cụ, ánh sáng, cái gì cũng tệ.

Cái tay quay phim thì quay tệ hết chỗ nói, trang điểm thì xấu muốn chết!"

Lâm Phương Dục chưa kịp ngăn cản đã nghe cái miệng nhỏ luyên thuyên của Hứa Tranh tuôn ra một tràng đắc tội người khác.

Anh liếc nhìn xung quanh, quả nhiên thấy sắc mặt nhiều nhân viên trở nên khó coi.

Hứa Tranh mắng đã đời, đẩy Lâm Phương Dục ra, định rời đi.

Chưa được hai bước, cậu bị bàn tay to lớn của anh túm lấy.

Quay lại, cậu thấy Lâm Phương Dục giận đến mức cười gằn.

"Tốt lắm, Hứa Tranh.

Tôi nuông chiều em quá, để em thành cái bộ dạng hỗn xược này.

Em không quay, đúng không?

Tốt, tốt lắm..."

Hứa Tranh chưa từng thấy bạn trai mình như vậy.

Cậu không nhận ra nguy hiểm đang đến, theo bản năng giãy tay khỏi Lâm Phương Dục, miệng vẫn hét: "Lâm Phương Dục, đồ ngu, thả tôi ra!"

Gân xanh trên trán người đàn ông nổi lên.

Anh hung hăng đá một cái vào mông Hứa Tranh, quát lớn: "Em còn dám chửi?

Nuông chiều em quá rồi, đúng không, Hứa Tranh?

Xem hôm nay tôi có đánh em phục hay không!"

Nói xong, Lâm Phương Dục thô bạo túm cổ áo Hứa Tranh, kéo cậu thẳng vào lều dựng tạm chứa đạo cụ của đoàn làm phim.

"Lâm Phương Dục, anh không muốn sống nữa à?

Dám đá tôi?"

"Thả ra, thả ra, đồ điên!"

Hứa Tranh vì giữ dáng lên hình đẹp mà bình thường phải ăn kiêng, thân hình mảnh dẻ.

Lúc này, trước bao nhiêu cặp mắt, cậu như con gà không có sức chống cự, vừa giãy giụa vừa bị anh kéo đi.

Vào trong lều, Lâm Phương Dục buông tay, lạnh lùng nhìn cậu bạn trai mất thăng bằng ngã nhào lên đệm xốp.Dù không đau nhưng Hứa Tranh vẫn tức tối ôm khuỷu tay chạm đất, mắt đỏ hoe trừng Lâm Phương Dục: "Họ Lâm kia, đệt mẹ anh phát điên cái gì?"

"Hứa Tranh, xin lỗi mọi người đi."

Lời nói lạnh như băng thốt ra từ miệng người đàn ông khiến Hứa Tranh không thể tin nổi anh bắt cậu xin lỗi đám nhân viên đang thò cổ xem kịch.

Nhưng chưa kịp tuôn một bụng lời tục tĩu, cậu lại bị anh túm cổ áo, ấn xuống băng ghế dài bên cạnh.

Vì đang quay phim cổ trang cung đình, trong đoàn phim có sẵn một băng ghế dài rất thích hợp làm công cụ trừng phạt.

Lâm Phương Dục một tay đè chặt eo cậu bạn trai đang giãy như vịt, tay kia không chút nương tay tát hai cái vào cặp mông tròn vo bọc trong trang phục cổ trang."

Bốp bốp..."

Cơn đau bùng nổ ở mông khiến Hứa Tranh khựng lại, mặt lập tức đỏ rực.

Vài nhân viên vừa bị cậu mắng kinh ngạc nhìn vào trong lều.

Một vài người còn cười khoái trá trên nỗi đau của kẻ khác.

Hứa Tranh vừa xấu hổ vừa tức giận, cảm xúc bùng lên, bắt đầu buột miệng: "Mẹ kiếp, Lâm Phương Dục, đồ khốn, anh dám đánh tôi?

Anh đừng quên hai năm nay ai dựa vào nguồn lực của tôi để leo lên!

Không có tôi, giờ anh chắc còn ngồi ghế lạnh ở trường quay nào đó.

Giờ anh dám động tay với tôi?"

Cậu không nhắc thì thôi, nhắc đến chuyện này trước mặt mọi người, mặt mũi Lâm Phương Dục không còn chỗ để.

Anh nổi cơn tan bành, thô bạo tụt lớp quần cổ trang mỏng manh của cậu, ngay cả quần lót cũng không chừa.

Hai cánh mông trắng tròn của bạn trai bật ra, trên đó còn in hai dấu tay hồng nhạt.

Bị vạch mông giữa thanh thiên bạch nhật, xung quanh là ánh mắt sững sờ của nhân viên.

Hứa Tranh sụp đổ, hét lớn: "Mẹ kiếp, anh kéo quần tôi làm gì?

Lâm Phương Dục, anh bị điên à?"

Mấy nhân viên thò cổ dài xem kịch rõ ràng cũng kinh ngạc, không ngờ ngôi sao nổi tiếng kiêu ngạo Hứa Tranh lại bị đạo diễn công khai vạch mông đánh đòn."

Sss, đạo diễn Lâm thế này là..."

"Ối, sao còn lột cả quần thế kia?"

"Chà chà, mông đại minh tinh trắng thật..."

"Ôi, không hổ là sao lớn, nhìn gầy thế mà mông vừa cong vừa đầy đặn!"

---Còn nữa---
 
Truyện Ngắn Đam Mỹ Huấn Văn
Nam minh tinh cũng phải chịu đòn sao? (2)


(2)Hứa Tranh nghe tiếng xì xào bàn tán xung quanh, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, vội vàng đưa hai tay ra sau che mông, nhưng bị Lâm Phương Dục nhanh tay bắt được đè lên thắt lưng.Lâm Phương Dục đang tức giận ngút trời không muốn đôi co với cậu.

Nhìn hai khối thịt trắng ngần, anh thẳng tay tát liên tiếp hàng chục cái."

Anh để em nói đi là đi, anh để em há mồm ra là quát tháo lung tung, Hứa Tranh, có phải em nghĩ mình làm gì anh cũng nuông chiều em đúng không?"

Mấy năm trước Lâm Phương Dục vác máy quay chạy khắp đoàn làm phim, cơ bắp trên cánh tay không phải để trưng, bàn tay rắn chắc mạnh mẽ giáng xuống khiến Hứa Tranh cảm thấy mông đau như bị đập bẹp."

A, Lâm Phương Dục, đồ biến thái, thả tôi ra mau!

A, đệt mẹ, anh biết đánh người là phạm pháp không hả!"

Bàn tay đè thắt lưng cậu tăng thêm lực, khiến cho hai viên thịt tròn đỏ ửng nhô cao trên băng ghế.

Vì Hứa Tranh vùng vẫy, hai chân cậu vô tình tách ra một góc.

"Bốp bốp bốp bốp—" Tiếng đét mông vang dội vọng khắp trường quay, nhân viên công tác đứng bên ngoài không nhìn thấy trong lều, chỉ biết là đạo diễn Lâm đang xử Hứa Tranh.Mấy người đứng vây xem trong lều là những nhân viên quan trọng của đoàn, nói cách khác cũng chính là những người bị Hứa Tranh mắng.

Bọn họ vừa bị xúc phạm, đương nhiên không có ý định nói đỡ cho cậu.Bàn tay Lâm Phương Dục nóng hừng hực, thuận tay cầm lấy một cây quạt gấp đạo cụ trong đoàn, nhắm vào cái mông đầy dấu bàn tay của Hứa Tranh quất xuống."

A, đau đau đau, dừng lại, đừng đánh nữa, Lâm Phương Dục, anh dừng tay cho tôi hu hu..."

Hứa Tranh làm sao ngờ được Lâm Phương Dục sẽ lột quần đét mông cậu trước mặt nhiều người như vậy, vốn chỉ cảm thấy xấu hổ và căm tức, nhưng sau bao nhiêu cái tát, đau đớn đã lấn át sự xấu hổ."

Bốp bốp bốp bốp bốp..."

Người đàn ông giơ tay dùng xương quạt quất nghiêng xuống hai cánh mông đỏ rực vểnh lên của bạn trai, chỉ muốn đánh sưng cái mông đáng ăn đòn này, tốt nhất sưng không mặc nổi quần lót.Mắt thấy hai miếng thịt vốn trắng sữa của Hứa Tranh giờ phút này phủ kín từng vết lằn, anh trợ lý vẫn luôn chăm sóc Hứa Tranh nhìn không nổi nữa.Anh vội vàng tiến lên ngăn cản, kéo tay áo Lâm Phương Dục, nói: "Đạo diễn Lâm, đừng đánh nữa, đánh nữa Tranh Tranh không chịu nổi đâu..."

"Cút, tôi không cần anh giả vờ tốt bụng!"

"Không đánh đau em đúng không?"

Lâm Phương Dục bị thái độ ngu xuẩn không biết điều của cậu làm tức đến đau răng, ra tay càng thêm tàn nhẫn, dùng tám phần lực quất mạnh vào mông Hứa Tranh, bạn trai nhỏ đau đớn ngẩng đầu lên khóc thành tiếng.Tiếng khóc vừa bật ra, cảm xúc càng không kìm được, Hứa Tranh gào khóc lên, vừa khóc vừa nói: "Hu hu, em sai rồi, anh đừng đánh nữa, thật sự, thật sự biết sai rồi, sau này em không dám ..."

Người đàn ông giơ tay giáng thêm vài cái xương quạt xuống, chú quay phim bên cạnh thấy Hứa Tranh khóc như vậy cũng không đành lòng, mở miệng khuyên nhủ: "Đạo diễn Lâm, đừng đánh Tranh Tranh nữa, trẻ con không hiểu chuyện ấy mà, sau này sẽ tốt thôi."

"Hừ, không dám làm gì?"

Nhìn một vết sưng bầm vắt ngang qua hai cánh mông đáng thương của Hứa Tranh, Lâm Phương Dục rốt cuộc cũng xót."

Hu hu, em không dám, không dám nổi cáu nữa, anh tha cho em đi, đừng đánh nữa thật mà..."

Cái anh muốn chính là sự phục tùng của Hứa Tranh, anh dừng tay, từ trên cao nhìn xuống Hứa Tranh nằm sấp trên ghế không ngừng nức nở, nghiêm giọng quát: "Hứa Tranh, sau này em còn dám mắng chửi người khác nữa không?"

"Không, không dám nữa, không bao giờ dám nữa, hu hu..."

Hứa Tranh úp sấp trên ghế khóc bù lu bù loa, làm sao còn bộ dáng vênh váo hống hách vừa rồi, thợ trang điểm mềm lòng nhất không đành lòng, vội vàng cùng anh trợ lý bước đến đỡ Hứa Tranh dậy.Hứa Tranh nào còn dám nói cái gì nữa, khóc đến nước mắt nước mũi lấm lem, run rẩy để hai người đỡ lên.Lâm Phương Dục khoanh tay, lạnh lùng nhìn cậu: "Xin lỗi đi.

Xin lỗi những người hôm nay bị em nổi cáu mắng."

Dù rất không muốn, nhưng Hứa Tranh cực kỳ sợ Lâm Phương Dục lại đánh một trận, đành phải nghẹn ngào xin lỗi anh trợ lý."

Xin, xin lỗi anh Trần, là thái độ em không tốt, hu hu, anh đừng giận..."

Anh trợ lý lau nước mắt cho Hứa Tranh, nhỏ giọng an ủi: "Ừ, anh không giận Tranh Tranh."

Người đàn ông vẫn chưa hài lòng, hất phăng vạt áo che mông của Hứa Tranh, quát: "Xin lỗi từng người."

Cái mông nóng rát lại phơi ra trong không khí, Hứa Tranh nức nở thêm một trận, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa, lần lượt xin lỗi nhân viên công tác xung quanh."

Thầy Triệu, xin lỗi, em không nên mắng thầy.

Góc quay của thầy rất tốt, thật đấy..."

"Anh Từ, xin lỗi, hu hu, bối cảnh anh sắp xếp rất tuyệt, là số một..."

"Alex, xin lỗi, anh trang điểm rất đẹp rất đẹp, là em nói bậy..."

Để mông trần xin lỗi một vòng, mặt Hứa Tranh đỏ như sắp chín, cậu vừa buồn vừa tủi nhưng cũng không dám cáu kỉnh nữa, xin lỗi tất cả mọi người bị mình mắng.Mấy nhân viên công tác cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, tuổi tác đều lớn hơn Hứa Tranh rất nhiều, không chắp nhặt với một đứa trẻ bị chiều hư, tất cả chấp nhận lời xin lỗi của Hứa Tranh.Thợ trang điểm Alex còn chỉnh lại vạt áo trên thắt lưng của cậu, che hai cánh mông đỏ bừng, trách đùa Lâm Phương Dục ra tay tàn nhẫn.

Người đàn ông chỉ lạnh mặt không nói gì, thấy Hứa Tranh nói xin lỗi xong, anh mời mọi người đi, nhìn ánh mắt né tránh không dám nhìn mình của Hứa Tranh, thở dài."

Sao, Tranh Tranh sợ anh rồi?"

Anh không nói thì thôi, vừa nói đã khiến Hứa Tranh bật khóc trở lại, bạn trai nhỏ đỏ mắt lắc đầu: "Ư, không có..."

Lâm Phương Dục ngồi xuống ghế, có chút bất đắc dĩ gọi: "Vậy thì tốt, qua đây, anh dỗ."

Sau một hồi dịu giọng dỗ dành, cuối cùng Hứa Tranh với cái mông bốc khói nằm sấp trên đùi anh, mặc cho bàn tay to nóng bỏng xoa nắn phía sau, không ngừng thút thít.

"Hu hu, anh ơi, sao, sao anh có thể đánh em trước, trước mặt bao nhiêu người thế..."

Nói đến cuối, nước mắt vừa ngừng không lâu lại tủi thân rơi tiếp, Hứa Tranh càng nghĩ càng tủi, càng mất mặt, không kìm được lại gục trên đùi anh khóc lớn.Lâm Phương Dục dở khóc dở cười, anh rút hai miếng khăn giấy, xoay mặt bạn trai nhỏ qua, lau khuôn mặt đã khóc lem nhem."

Em còn mặt mũi nói?

Cãi nhau với anh còn mắng cả đoàn làm phim.

Tin không, ngày mai hotsearch Hứa Tranh hống hách mắc bệnh ngôi sao sẽ lan truyền khắp mạng không dập nổi."

Hứa Tranh dù biết là vậy nhưng vẫn tủi thân, tủi thân, rất tủi thân, lại bắt đầu nức nở: "Vậy, vậy anh cũng không nên tụt quần em ra đánh.

Mọi người đều thấy hết, hu hu, mất mặt quá, sau này em..."

Lâm Phương Dục thở dài, nhéo má mèo con."

Họ đều lão làng cả rồi, có hai người tuổi còn làm cha em được, một đứa nhỏ như em bị đòn cũng không có gì mất mặt."

Nhưng Hứa Tranh vẫn rất tủi, cậu vùi mặt vào người anh, khóc lóc: "Anh lần sau không được đánh em thế này nữa, xấu hổ chết mất.

Nếu, nếu còn thế, em chia tay anh!"

"Em nói cái gì?"

"Không, không có gì..."

Ở góc độ bạn trai nhỏ không nhìn thấy, Lâm Phương Dục khẽ cười.___End___

Bonus:Dỗ dành một hồi, đợi đến khi Hứa Tranh hoàn toàn ngừng khóc, người đàn ông mới ra lệnh cho bạn trai nhỏ đứng vững, nghiêm túc nhìn anh."

Tranh Tranh, em có biết hai năm nay amh đã đè xuống bao nhiêu tin đồn phách lối ngang ngược của em không?"

Mắt Hứa Tranh vẫn đỏ hồng, lặng lẽ đưa tay ra sau xoa xoa mông, nhỏ giọng nói: "Biết..."

Lâm Phương Dục nhíu mày: "Biết là tốt rồi, Tranh Tranh, nếu em đã lựa chọn con đường này, sau này không thể tùy hứng như vậy nữa, cũng trách anh hai năm nay chiều hư em, bài học hôm nay anh hy vọng em nhớ kỹ, sau này có thể sửa được không?"

"Được được."

Hứa Tranh vội vàng gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, có chút ngượng ngùng nhìn người đàn ông: "Anh đừng giận, sau này em sẽ không như vậy nữa."

"Tranh Tranh ngoan."________

——————
Truyện tiếp theo

(Oneshot) Em Không Mua Hotsearch Nữa Đâu
🐡 Quản lý nghiêm khắc × Streamer hư vinh
🐡 Gừng + Thước, Trừng phạt công khai
#Cậu streamer mua hotsearch cho livestream bị quản lý mình thầm thương trộm nhớ dạy dỗ một trận trước mặt đồng nghiệp!
 
Truyện Ngắn Đam Mỹ Huấn Văn
Em Không Mua Hotsearch Nữa Đâu (1)


Em Không Mua Hotsearch Nữa Đâu (1)

✅ Quản lý nghiêm khắc × Streamer hư vinh
🔅 Gừng + Thước, Trừng phạt công khai #Cậu Streamer mua hotsearch bị anh quản lý mình thích thầm dạy dỗ một trận trước mặt đồng nghiệp!
___________Khi bước vào phòng họp, Hứa Chiếu Y rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều đồng loạt đổ dồn về phía mình.

Cho dù trước nay cậu vốn thích cảm giác được chú ý, giờ phút này cũng có chút không được tự nhiên.

Cậu đi tới chỗ ngồi của mình, bực bội kéo ghế dựa ra, chân ghế ma sát với sàn nhà tạo ra thanh âm cực kỳ chói tai, ở trong căn phòng họp rộng lớn này càng trở nên bén nhọn.

Một streamer ngồi ngay cạnh Hứa Chiếu Y không nhịn được, cười một tiếng: "Yo, vẫn ngông thế à."

"Hứa Chiếu Y, cậu sắp chết chắc rồi đấy."

Trong công ty từ trước đến nay luôn lấy thành tích nói chuyện.

Tuy mới vào nghề không lâu nhưng hotsearch phòng livestream của Hứa Chiếu Y luôn ổn định trong top 3 hàng tháng, khiến chẳng ai muốn vô cớ đắc tội cậu.

Hôm nay là lần đầu tiên có người dám công khai mỉa mai cậu như vậy.

Hứa Chiếu Y lạnh lùng liếc người kia: "Có ý gì?"

Streamer tóc vàng kiêu ngạo kia nở nụ cười đầy vẻ hả hê: "Có người tự làm mấy chuyện mờ ám sau lưng, sắp bị vạch trần ấy mà."

Không đợi Hứa Chiếu Y nghĩ ngợi, cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra.

Quản lý mặc áo sơ mi đen, mặt lạnh như băng bước vào, trong tay còn xách theo một cái túi dài màu đen.Mắt Hứa Chiếu Y lập tức sáng lên.Cậu mím môi, nhìn chăm chú vào người đàn ông dường như trời sinh đã mang khí chất cuốn hút này.

Lúc anh quản lý xuất hiện, tất cả streamer trong phòng đồng loạt yên tĩnh lại.

Hứa Chiếu Y không ngừng lẩm nhẩm tên người đàn ông trong lòng.

Trái tim cậu đập thình thịch theo nhịp chân anh đến gần.

Lục Bách, Lục Bách, Lục Bách...Từ lần đầu gặp Lục Bách ở sự kiện offline mùa xuân năm ngoái, trái tim thiếu niên rạo rực của Hứa Chiếu Y đã bị người đàn ông mạnh mẽ và đầy uy nghiêm này thu hút sâu sắc.

Ban đầu cậu định tốt nghiệp xong sẽ về công ty gia đình làm việc qua ngày, kết quả lúc ấy thay đổi ý nghĩ, mê mẩn tìm đến công ty truyền thông của Lục Bách ký hợp đồng hai năm làm streamer game.

Tục ngữ nói rất đúng, có tiền mua tiên cũng được.

Sau đó, Hứa Chiếu Y nhờ mối quan hệ dễ dàng được phân vào nhóm do Lục Bách quản lý.

Cậu thậm chí tháng nào cũng đều đặn bỏ tiền mua hotsearch cho phòng lives của mình, dùng tiền đưa mình vào top 3 bảng xếp hạng.

Tất cả chỉ để gây chú ý trước mặt Lục Bách.

Công sức không uổng phí, gần đây Hứa Chiếu Y rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông thỉnh thoảng dừng lại trên người mình.Như lúc này đây, khi bước vào Lục Bách không quên liếc cậu một cái nhàn nhạt.Hứa Chiếu Y bị ánh nhìn này làm tê dại cả người.

Cậu vô thức cong môi, lòng rạo rực như có một đám hươu nai chạy loạn.Người đàn ông mặt lạnh bước lên bục, đầu tiên híp mắt nhìn lướt qua đám người trong phòng họp, cuối cùng ánh mắt sắc lạnh dừng lại trên gương mặt Hứa Chiếu Y ngồi ở hàng ghế đầu.Không hiểu sao, Hứa Chiếu Y đột nhiên có dự cảm chẳng lành."

Tuần trước anh nhận được báo cáo, một streamer dưới trướng công ty chúng ta có hành vi gian dối mua hotsearch.

Sau khi xác minh, đúng là có chuyện này..."

Lúc nói đến đây, ánh mắt người đàn ông bỗng nhiên trở nên sắc bén, giống như một thanh kiếm mang theo hàn quang lạnh lùng bắn về phía Hứa Chiếu Y: "Là người trong cuộc, em có gì muốn nói không?"

Câu hỏi tội đột ngột này khiến Hứa Chiếu Y sợ hãi bật dậy, đầu óc trống rỗng, vội vàng lắc đầu hoảng loạn: "Em, em không có..."

Lục Bách dường như đã đoán trước cậu sẽ nói vậy, vì thế cắm USB trong tay vào máy tính, tùy ý thao tác vài cái, các dữ liệu hậu trường ngay lập tức hiện lên màn hình lớn.Phòng họp lập tức ồn ào, những ánh mắt kinh ngạc, khinh bỉ, hả hê khi người gặp họa đồng loạt bắn về phía Hứa Chiếu Y.

"Khiếp, quá đáng thật, từ năm ngoái đã bắt đầu mua rồi.

Tôi còn thắc mắc sao một tân binh như cậu ta lại có hotsearch cao hơn tôi?"

"Chắc tốn kha khá tiền đấy nhỉ?

Thu nhập một buổi livestream còn chẳng bù nổi tiền mua hotsearch.

Chậc chậc, thằng nhóc này giàu thật!"

"Mấy người chưa biết à?

Nghe nói nhà Hứa Chiếu Y giàu lắm, đại thiếu gia hô phong hoán vũ, sao giống chúng ta được..."

Tiếng bàn tán của đồng nghiệp vang bên tai.

Nhìn những hàng "chứng cứ phạm tội" của mình liệt kê trên màn hình, lòng bàn tay Hứa Chiếu Y đổ mồ hôi lạnh.Nỗi xấu hổ bị vạch trần trước mặt mọi người khiến cậu cảm giác như đang trong một cơn ác mộng.

Cậu choáng váng, đầu óc mơ hồ nghĩ, người bạn cậu liên lạc rõ ràng nói các tài khoản dùng để tăng hotsearch đều là tài khoản thật, không thể bị phát hiện, sao bây giờ lại...

Đợi cậu lấy lại tinh thần, Lục Bách đang nhìn cậu chằm chằm, giọng trầm thấp: "Hứa Chiếu Y, em còn gì để nói không?"

Hứa Chiếu Y bị ánh mắt nghiêm khắc của người đàn ông nhìn chằm chằm đến sắc mặt tái mét.

Cậu khó nhọc nuốt nước bọt, mở miệng nhưng không thốt nổi nửa câu.

Tiếng xì xào xung quanh càng lúc càng lớn, những lời chế nhạo, châm chọc như vô số mũi kim dài đâm vào người Hứa Chiếu Y.

Cậu hoảng loạn cúi mắt, không dám đối diện với Lục Bách."

Yên lặng."

Lục Bách lạnh lùng quét mắt một vòng, mọi người ngậm miệng lại.

Đợi đến khi phòng họp lặng ngắt như tờ, anh mới thu hồi ánh mắt, nghiêm giọng nói: "Công ty đã nhiều lần nhắc nhở nghiêm cấm mua hotsearch, một khi bị phát hiện tuyệt đối không khoan nhượng."

"Hứa Chiếu Y, em phải chịu phạt vì sai lầm của mình."

Lục Bách nhìn Hứa Chiếu Y mắt đỏ hoe vì sợ, ánh mắt thoáng qua chút phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn lạnh lùng lên tiếng: "Theo quyết định của cấp trên, Hứa Chiếu Y vi phạm quy định công ty, chịu phạt ba trăm thước, thực hiện trong bảy ngày.

Ngoài ra do tính chất nghiêm trọng, bổ sung hình phạt gừng, thực hiện công khai trong nhóm để răn đe."

Nghe được mệnh lệnh không thể cãi lại, Hứa Chiếu Y lập tức nhớ đến cảnh công ty trừng phạt các streamer phạm lỗi, cậu tuyệt vọng xấu hổ nhắm mắt lại.Bị quản lý mình thầm thương trộm nhớ lột quần đánh mông trước mặt đồng nghiệp, sao cậu chịu nổi chuyện này chứ?

Quản lý híp mắt không giận tự uy, bàn tay thon dài kéo khóa túi đen, lấy ra cây thước đen bóng, quát: "Hứa Chiếu Y, mời em lên đây."

Trước đây thấy các streamer khác bị đánh mông trần, Hứa Chiếu Y còn hơi đồng cảm.

Nhưng cậu chưa từng nghĩ một người kiêu ngạo như mình cũng có ngày bị đánh đòn trước mặt mọi người.Mà giờ phút này, đối diện ánh mắt uy nghiêm không thể kháng cự của người đàn ông.

Hứa Chiếu Y khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, bước chân yếu ớt run rẩy nhấc đi lên.Chân cậu vẫn còn mềm nhũn sau chuyện vừa rồi, lúc lên bục suýt trượt chân giẫm hụt, trong lúc sắp ngã xuống, bả vai được một bàn tay to vững vàng đỡ lấy.Người đàn ông chỉ chớp mắt đã buông tay.

Anh nắm cây thước, nhìn Hứa Chiếu Y với ánh mắt đầy uy nghiêm ngột ngạt.

"Cởi quần ra."

"Mọi người đều phải trả giá cho sai lầm của mình."

Nghe vậy, khuôn mặt trắng bệch của Hứa Chiếu Y thoáng chốc đỏ ửng lên.

Cậu vừa căng thẳng vừa xấu hổ cắn môi, khẽ cầu xin: "Có thể..."

Lời cầu xin phía sau tự động tắt lịm sau khi chạm phải ánh mắt không thể thương lượng của người đàn ông.

Mặt Hứa Chiếu Y nghẹn đến đỏ bừng, cậu như chú chim cánh cụt chậm rãi cởi quần.— Hàng tuần trong sảnh công ty có bao nhiêu streamer vì thành tích không đạt mà đứng phạt với cái mông trần đỏ lự.

So với họ, mình chỉ bị đánh trước mặt bốn đồng nghiệp trong nhóm đã là tốt lắm rồi...Hứa Chiếu Y chỉ biết tự an ủi mình như vậy.Dù cúi đầu, cậu vẫn cảm nhận rõ những ánh mắt như có thật nhìn chằm chằm vào mình.Tay cậu run rẩy tháo thắt lưng, nhưng không thể nào đủ can đảm cởi quần trước bao nhiêu người.

Do dự mãi, cuối cùng bị Lục Bách mất kiên nhẫn túm cổ áo xách lên bàn."

A—"Hứa Chiếu Y kêu lên một tiếng, khi phản ứng lại thì cậu đã bị đè lên chiếc bàn gỗ lim, bụng vừa vặn chạm ở mép bàn, mông hếch ra sau, nhô cao đối diện khán giả bên dưới.Tay anh đè sau lưng cậu, tay kia luồn đến eo, chậm rãi rút thắt lưng.Hứa Chiếu Y hôm nay cố ý mặc một chiếc quần tây cắt may vừa vặn.

Do vòng eo nhỏ, thắt lưng vừa rút ra đã làm chiếc quần trượt xuống mắt cá chân theo đôi chân mịn màng.Cảm giác xấu hổ nồng đậm trong nháy mắt như thủy triều vây quanh.

Hứa Chiếu Y tuyệt vọng nhắm mắt lại, khi tay Lục Bách cởi quần lót, cậu theo bản năng giãy dụa hai cái."

Bốp!"

Lục Bách giơ tay giáng một cái tát mạnh vào mông trần của Hứa Chiếu Y không chút nương tình: "Đứng yên."

Hai cánh mông vểnh cao cao trên mặt bàn run rẩy hai cái sau cái tát này, mông thịt phiếm hồng, trông vừa vô tội vừa đáng đánh."—Này, xem kìa, mông Hứa Chiếu Y trắng thật!"

"Chậc chậc, tôi nói mà, đại thiếu gia này cởi quần ra, mông còn đẹp hơn cả chúng ta, haha..."____Còn nữa____
 
Back
Top