Hằng tối, mỗi khi đêm về, cứ vào khoảng nửa đêm đến một giờ sau đó.
Từ khu rừng đại thụ phía trước ngôi làng anh ở lại vang lên hàng loạt thứ âm thanh rợn cả tóc gáy.
Lúc thì "khè khè" như con thú dữ đói mồi, lúc thì dội lên tiếng hú như sói săn, lúc..lại "vút, vút" như tiếng quật trong gió hay bay nhảy từ cành này qua cành khác.Thế nhưng, những thứ âm thanh đó không hề tự nhiên, chỉ mới hơn một tuần nay, kể từ khi cậu thanh niên gần nhà anh biến mất.
Dù nói là biến mất nhưng trước đó, có người đã thấy bóng ai như cậu, liêu xiêu khuất dần trong "ngã rẽ" của khu rừng ấy.
Anh và người khác hay tin liền sốt sắng rằng liệu cậu có bị thứ gì làm cho mê mẩn hay không.
Bởi khu rừng khổng lồ ấy chỉ có duy nhất một lối đi do các trưởng bối vất vả vạch ra, không có điểm đến nào cả.
Một là đi đến nửa chừng rồi quay về, hai là một đi không trở về như những kẻ hiếu kì trước đó.
Còn nghe bảo, trong rừng ấy vô kể thứ quỷ dị, với thú dữ.
Kẻ nào vào được khu rừng, may mắn thì sống sót nhưng cũng điên điên dại dại.
Còn không may mắn, thì chết ngay tại đó.
Thế, nên người làng đã nghĩ cậu bị bỏ bùa rồi thú dữ ăn thịt mất.
Sau đó có lẽ vì chết yểu mà hoá oan hồn, vất vưởng lưu lại tại khu rừng doạ sợ lũ thú vật trong ấy, để mới xảy nên điều ghê rợn hãi hồn mỗi đêm.
Nhưng vì sao dân làng chẳng làm lễ, cầu cho linh hồn cậu ấy siêu thoát?
Nói thật thì cậu thanh niên ấy rất dễ gần, lại tốt tính nên nghe tin cậu đi vào khu rừng rồi không trở lại cả mấy ngày, dân làng đã nhanh chóng lập lễ gọi hồn cậu về rồi cầu siêu.
Thế nhưng thầy cũng lại bảo chẳng có oan hồn ai hay cái gì ở đây cả.
Mọi người lo lắm, nhưng khi có mấy kẻ xung phong đi tìm cũng không có lấy chút tung tích, cũng không dám nghĩ là do cậu nên cứ đành để đấy.Đêm nay, cũng như mọi đêm, từng nhà từng nhà một đã đóng cửa tắt đèn.
Có người vì tranh thủ lúc còn sớm mà ngủ.
Có người thì cố dọn dẹp rồi cũng để màn đêm "yên nghỉ".
Đến giờ, theo quán tính của người xưa thì cũng gần nửa đêm.
Thế mà anh, đã cả tuần không ngủ được nên dần thành thói quen.
Vậy, nên anh đành chờ trực, quyết định tìm xem thứ "phá bĩnh" dân làng buổi đêm là gì.
Anh nằm trên giường chờ mãi, chờ mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, bởi cái tính hiếu kì của con người, anh nôn nào, cồn cào hết cả ruột gan.
Thầm nghĩ: "Đêm nay tao chắc bắt được mày!"
Cơ thể anh như rộn cả lên, từng con số đếm giờ cứ thế chạy quanh trong đầu, anh hít lấy một hơi sâu rồi bật dậy khỏi giường.
Khoác vào cái áo, cầm vội cái rìu chẻ củi, một sợi dây thừng khá cũ và cái lưới bắt hổ trong nhà.
Ước chừng thời gian rồi muốn nhanh chóng chạy đến trước khu rừng, thế nhưng chỉ vừa ra đến cửa, thứ âm thanh kia đã vang lên rồi.
Biết rằng chẳng thế bắt lén, anh đành liều mạng nhìn thẳng mặt nó cho biết rồi tính đến sống chết sau.
Bỗng, anh nhận ra thứ âm thanh ấy hôm nay khác hẳn, vừa nặng nề, lại kèm tiếng loạt soạt của lá cây.
Anh đoán chắc chắn là của thú dữ.
Thế nhưng không giống mọi đêm, chạy vội đến cửa sổ - anh nhòm.
Một dòng khí lạnh đến nổi cả da gà chạy dọc sống lưng anh.
Giật mình, anh ngó đầu lên, thấy ngay cặp mắt sáng ánh vàng đang chằm chằm nhìn vào nhà mình.
Anh giơ tay, định vung cái rìu về phía con thú ấy, lại bất chợt thấy tiếng bước chân đi lại ngoài sân dưới nhà.
Mở cửa ra bắt sống thì cả sân đều trống trơn.
Không một bóng người, ngay cả cái cặp mắt lạ kia cũng biến mất rồi.
Anh thở hắt một hơi rồi quay người đi vào nhà.
Bỗng dưng, từ đỉnh đầu truyền đến khắp cơ thể anh một cảm giác đau nhói, tê dại.
Lắc lắc cái đầu cho vơi đi cơn đau, chưa kịp định thần, một thi thể còn chút sự sống với phần đầu và gáy đã nát bươm đổ xuống dưới chân anh.
Dòng máu nóng đỏ tươi vẫn đang từng chút tuôn ra từ gáy kẻ ấy rồi loang rộng xuống sàn.
Hãi hồn, anh khụy xuống muốn túm lấy hắn mà xem.
Cả người anh cứng đơ, lạnh ngắt mãi một hồi, cái xác ấy...chính là anh. _______________________
Kể, từ sau đó.
Căn làng như quỷ ám, bất cứ kẻ nào thức đến quá nửa đêm, còn để lại động tĩnh..thì lập tức, cái chết kinh hồn khiếp vía sẽ "được ban đến".
Còn những kẻ vì sợ hãi mà trốn đi, sau một thời gian đều quay lại nơi ấy mà điên dại.
Rồi chết, cứ thế, chẳng bí mật nào được khai sáng cả.