Siêu Nhiên Truyện: Lặng Giữa Trần Gian, Gọi Tên Em Một Lần Cuối

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
399103865-256-k930422.jpg

Truyện: Lặng Giữa Trần Gian, Gọi Tên Em Một Lần Cuối
Tác giả: Twyla_shy
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

---
Lặng Giữa Trần Gian, Gọi Tên Em Một Lần Cuối
> Khi cậu học sinh Lâm - kẻ cô đơn nhất lớp - bắt đầu nghe thấy những tiếng thì thầm từ phía bên kia gương, cậu đã không ngờ rằng, định mệnh của mình sắp bị đảo lộn mãi mãi.

Bị bắt nạt, bị đánh đập, bị vùi lấp trong sự thờ ơ của người đời, cuối cùng, Lâm chết một cách thảm thương trong góc tối nhà kho trường học.

Nhưng cái chết không phải là kết thúc - mà là sự khởi đầu cho một ác linh mang gương mặt cậu trỗi dậy.

Một con quỷ từng sống trong gương, nay khoác lên hình hài của cậu, bước vào thế giới con người.

Không chỉ để trả thù, mà còn để tìm lại... linh hồn mà hắn yêu.

Giữa lớp lớp những linh hồn lang thang, giữa ký ức rạn vỡ và mùi máu tanh, liệu tình yêu quỷ dữ có thể chạm được vào trái tim một kẻ đã lãng quên tất cả?

Một câu chuyện boy love bi thương, huyền ảo - nơi ám ảnh và tình yêu đan xen như sương mù cuối chiều, để lại câu hỏi chưa có lời giải:
Nếu em quên anh rồi... liệu anh có được phép yêu em thêm một lần nữa?

---
Bạn muốn mình tạo thêm bìa truyện theo đoạn giới thiệu này không?

Hoặc viết tiếp chương 2?​
 
Truyện: Lặng Giữa Trần Gian, Gọi Tên Em Một Lần Cuối
Chương 1: Tiếng thì thầm trong gương


---Trường trung học Hồng Lâm không có gì nổi bật.

Nằm nép mình bên cạnh một khu nghĩa trang cũ, nơi ấy luôn phủ một màu xám xịt u ám.

Những bức tường mốc, lớp học cũ kỹ và hành lang dài tối om khiến nơi đây mang nét gì đó rờn rợn, như thể đang giữ kín một bí mật mà chẳng ai dám đào sâu.Trong lớp 11A3, cậu học sinh tên Lâm luôn ngồi hàng ghế cuối cùng, cạnh cửa sổ.

Mỗi buổi sáng, khi ánh nắng lùa qua khe rèm bụi bặm, Lâm đều gục đầu xuống bàn, né tránh mọi ánh nhìn.

Cậu không phải kiểu học sinh đặc biệt, cũng không nổi bật.

Có chăng, chỉ là cậu quá trầm lặng… và quá đơn độc.Người ta bảo rằng Lâm là “thằng kỳ dị”.

Bởi vì cậu không chơi với ai, luôn mang theo một cuốn sổ đen mà không ai được phép động vào, và có thói quen nhìn chằm chằm vào những tấm gương lâu hơn mức bình thường.

Như thể, phía bên kia mặt gương… có người đang thì thầm điều gì đó.---Ngày hôm đó, trời mưa.

Mưa rả rích, buốt và lạnh.

Lâm đi học trễ, bước vào lớp với áo đồng phục thấm nước, tóc rối bời.

Bọn bạn trong lớp cười rúc rích.“Nhìn nó kìa, như con chó ướt.”

“Chắc ở trong nghĩa địa ngủ dậy hả?”

Giọng của Khoa – lớp trưởng – vang lên đầy mỉa mai.

Cậu ta luôn là người dẫn đầu trong mọi trò bắt nạt.

Khoa đẹp trai, học giỏi, nhưng như nhiều người mạnh mẽ khác – bên trong là một cơn bão độc ác.

Và Lâm, yếu đuối, lặng lẽ – là miếng mồi hoàn hảo.Lâm không nói gì.

Cậu chỉ cúi đầu, đi thẳng về chỗ, như một cái bóng mờ giữa những tiếng cười nhạo.---Nhưng hôm nay khác.Trong nhà vệ sinh nam lúc giờ ra chơi, khi Lâm rửa mặt trước chiếc gương cũ, nước nhỏ xuống tay lạnh buốt.

Cậu nhìn vào gương – và thấy một bóng người đứng sau mình.Không phải Khoa.

Không phải ai trong lớp.

Không phải ai trong trường.Đó là một chàng trai, mái tóc dài, đôi mắt đỏ rực như máu.

Gương mặt anh ta đẹp đến rợn người – đẹp theo kiểu không thuộc về thế giới này.“Lâm…” – giọng nói thì thầm như gió thoảng qua tai – “Em thấy ta rồi, phải không?”

Lâm lùi lại, ngã vào bồn nước.

Cậu run rẩy.“Ngươi… là ai?”

“Ta ở đây lâu rồi.

Từ ngày em bắt đầu lặng im.

Từ ngày những vết thương đầu tiên chảy máu.

Ta đã chờ em nhận ra ta.”

Lâm thở dốc.

Tay cậu siết chặt mép bồn.“Đừng…

Đừng đùa nữa…

Tôi không điên…”

Chàng trai trong gương mỉm cười.

Một nụ cười buồn bã.“Không, em không điên.

Em chỉ… cô đơn.

Và ta – là tiếng vọng của nỗi cô đơn ấy.”

---Đó không phải lần đầu Lâm nhìn thấy “người đó”.Từ nhiều năm trước – khi mẹ cậu mất trong một vụ tai nạn – Lâm đã bắt đầu nghe thấy tiếng nói lạ trong mơ.

Lúc đầu là những lời ru, sau là những âm thanh lạ.

Càng lớn, tiếng nói càng rõ.

Và rồi, một ngày, nó mang hình hài – trong gương.Không ai tin cậu.

Bố thì vắng mặt triền miên, bà nội già yếu.

Lâm sống như cái bóng trong chính căn nhà mình.

Cậu chưa từng nói với ai về người trong gương – cho đến hôm nay.Tối đó, Lâm ngồi một mình trong phòng, ánh đèn vàng phủ xuống trang giấy.Cuốn sổ đen được mở ra.Cậu viết:> “Hắn lại xuất hiện.

Vẫn giọng nói đó.

Vẫn ánh mắt như thiêu đốt.

Nhưng hôm nay, hắn nói tên tôi… như thể… hắn quen tôi từ lâu.”> “Tôi sợ.

Nhưng lạ thay, tôi cũng thấy… yên lòng.

Hắn là kẻ duy nhất không gọi tôi là quái vật.”

Trang giấy khép lại.

Bóng đêm phủ kín căn phòng.---Ngày hôm sau, Lâm không đến lớp.Thứ duy nhất người ta tìm thấy, là một vệt máu nhỏ còn sót lại trên sàn phòng học cạnh bàn cậu.

Không ai giải thích được điều đó.Nhưng đối với Khoa – điều này không bất ngờ.

Vì buổi chiều hôm trước, chính hắn và đám bạn đã chặn Lâm lại sau giờ tan học.

Trong nhà kho phía sau trường – nơi không ai lui tới.“Làm ơn…

đừng đánh nữa…

Tao xin…”

“Cái loại như mày chỉ biết khóc lóc.

Sao không biến đi cho khuất mắt?”

“Cậu không biết tôi… tôi chỉ muốn yên ổn thôi…”

Một cú đấm nặng nề khiến đầu Lâm đập vào tường.

Máu rỉ ra từ miệng.

Đôi mắt cậu dại đi.Khoa vẫn không dừng lại.

Đám bạn thì quay video, cười như điên dại.Chúng không biết – trong khoảnh khắc ấy – khi cậu sắp tắt thở…Một đôi mắt đỏ rực mở ra.

Trong gương vỡ trên tường.---Nửa đêm, trong nhà vệ sinh tầng ba, tấm gương bị đập vỡ không rõ lý do.

Một bóng người bước ra từ trong gương, từng bước một, như nước chảy ngược thời gian.Hắn mang hình dạng Lâm – đôi mắt ngây dại, mái tóc rối – nhưng khác hẳn.

Hắn không run sợ.

Không cúi đầu.

Hắn nhìn thẳng – và trong mắt là hận thù cháy bỏng.Hắn nở nụ cười.“Giờ thì…

đến lượt ta.”

---~ Hết chương 1 ~
 
Truyện: Lặng Giữa Trần Gian, Gọi Tên Em Một Lần Cuối
Chương 2: Vết Máu Sau Giờ Tan Học


---Mưa không ngớt.

Những cơn gió tháng bảy quật vào cửa kính, vang lên những tiếng cọt kẹt như tiếng rên rỉ.

Trường Hồng Lâm chìm trong một màu u tối dù trời chưa kịp tối.Tin Lâm mất lan nhanh như đám cháy âm ỉ.Không ai dám nhắc đến việc cậu chết trong nhà kho phía sau trường – nơi từng là phòng chứa đồ cũ, nay đã bị bỏ hoang vì từng có học sinh treo cổ tự vẫn.

Ban giám hiệu lặng lẽ niêm phong khu vực ấy, gắn một tờ giấy trắng trơn không có lý do, chỉ có một dòng chữ đỏ:"Khu vực nguy hiểm – cấm vào."

---Khoa đứng ở lan can tầng ba, miệng cười cợt nhả nhưng đôi tay nắm lan can chặt đến trắng bệch.

Từ sáng tới giờ, điện thoại cậu không ngừng rung, là tin nhắn từ một số không lưu tên.> “Cậu nghĩ mình có thể giết người và thoát sao?”> “Cậu đập đầu cậu ấy vào tường.

Đến ba lần.”> “Tớ đã thấy máu chảy dưới tay cậu.

Đỏ.

Rất đỏ.”

Khoa xóa từng tin nhắn.

Nhưng dù đã chặn số, chúng vẫn xuất hiện.

Mỗi lần lại từ một số khác.

Dòng cuối cùng khiến tay cậu run rẩy:> “Tao sẽ trả lại máu.

Đủ.

Cho từng đứa.”

---Hai hôm sau, đám bạn từng tham gia vụ đánh Lâm lần lượt… biến mất.Minh – người quay video – bị phát hiện trong nhà vệ sinh nữ tầng thượng.

Cổ cậu bị vặn lệch một cách bất thường, khuôn mặt cắt không còn giọt máu.

Mắt vẫn mở to như đang nhìn thấy thứ gì đó kinh hoàng.Hữu – người giữ cửa – không đến lớp từ hôm đó.

Cảnh sát vào cuộc và chỉ tìm thấy… chiếc áo đồng phục của cậu, dính máu, treo trên hàng rào trường.Cả trường hoảng loạn.

Giáo viên thì nói là tai nạn, là “chuyện cá nhân”, nhưng học sinh thì thầm to nhỏ.

Rằng có thứ gì đó đang giết người.

Rằng Lâm đã trở lại.---Khoa bắt đầu mơ.

Trong giấc mơ, cậu đứng giữa lớp học tối om.

Mọi bàn ghế đều biến mất, chỉ còn mỗi mình cậu.

Trên tường, có một chiếc gương lớn.

Và trong đó, Lâm đứng nhìn cậu.Không phải Lâm yếu ớt, run rẩy ngày nào.

Không phải Lâm từng quỳ gối xin tha.Mà là Lâm với đôi mắt đen đặc như vực sâu, khóe miệng nhếch nhẹ."

Đến lượt cậu rồi."

Khoa tỉnh dậy, thở dốc, mồ hôi lạnh ướt lưng áo.

Cậu chạy vào phòng tắm, hắt nước lên mặt, ngẩng đầu nhìn gương.Đằng sau cậu – Lâm vẫn đứng đó.Không phải phản chiếu.

Là sự thật.---Ngày hôm sau, Khoa không đi học.Nhưng có một người khác xuất hiện trong lớp.Một học sinh mới.Tóc rối, đồng phục cũ, giọng nói khàn khàn như ai đó vừa mới sống lại từ đáy mộ.Thầy chủ nhiệm giới thiệu:“Đây là học sinh chuyển trường, tên Lam Vũ.”

Ai đó khẽ thì thầm: “Sao… giống thằng Lâm quá vậy…”

Lam Vũ nhìn quanh lớp, ánh mắt chậm rãi quét qua từng khuôn mặt.

Khi ánh mắt chạm vào chỗ trống của Khoa, đôi mắt ấy khẽ tối lại.Hắn chọn ngồi vào ghế của Lâm – hàng cuối, cạnh cửa sổ.---Không ai biết Lam Vũ đến từ đâu.Hồ sơ học bạ như được gửi tới từ hư không.

Không ai gọi điện được cho phụ huynh.

Hắn không tham gia lớp học, cũng không nói chuyện với ai.

Nhưng từng bước hắn đi qua, gió lạnh lùa theo.

Và… một vài học sinh bắt đầu nhìn thấy những bóng đen trong gương lớp học mỗi khi hắn đến gần.---Tối hôm đó, điện thoại Khoa đổ chuông.Số lạ.Cậu định tắt máy, nhưng khi ánh sáng màn hình chạm vào mắt, cậu khựng lại.Màn hình hiện video.Là đoạn clip hôm đó – cảnh bọn họ đánh Lâm.Rõ nét.

Từng âm thanh, từng tiếng rên.

Cả khoảnh khắc khi đầu Lâm va vào tường, máu chảy xuống sàn.

Khoa như chết lặng.Một giọng nói vang lên phía sau cậu.“Cảnh đó… cậu có nhớ mình cười thế nào không?”

Khoa quay ngoắt lại.Lam Vũ đứng đó.

Không ai nghe thấy hắn bước vào nhà.

Hắn không mang theo cặp, cũng không có bóng đổ dưới chân.“Cậu… cậu là ai…

Mày muốn gì…”

Lam Vũ bước từng bước chậm rãi.

Ánh sáng từ điện thoại chập chờn.“Tôi là người mà cậu đã giết.

Và tôi là thứ đang sống lại để giết lại cậu.”

---Tiếng hét vang lên xé màn đêm.Sáng hôm sau, Khoa được tìm thấy trong phòng riêng, ngồi bất động, mắt trắng dã, miệng há ra nhưng không có âm thanh.

Trên tường phòng cậu, được viết bằng máu:“Xin lỗi cũng đã quá trễ.”

---Toàn trường chìm trong sợ hãi.

Nhưng không ai dám chất vấn Lam Vũ.

Hắn vẫn đi học đều, ngồi đúng chỗ cũ.

Ánh mắt trống rỗng nhìn ra cửa sổ, như chờ đợi một điều gì đó không bao giờ trở lại.Có lần, một nữ sinh nhìn vào gương trong nhà vệ sinh tầng hai đã ngất xỉu khi thấy Lam Vũ đứng phía sau… dù lúc đó hắn đang trong lớp.Tin đồn lan ra: "Lâm đã chết, nhưng linh hồn cậu chưa siêu thoát.

Và thứ hiện tại mang hình cậu, không phải là người."

---Nhưng cũng từ lúc đó…

Lam Vũ không còn giết ai.Hắn bắt đầu vắng tiết nhiều hơn, hay ngồi một mình ở sân sau trường – nơi có cây phượng lớn cạnh bức tường phủ rêu.Hắn mang theo một cuốn sổ nhỏ – chính là cuốn sổ đen của Lâm ngày trước, từng bị vứt trong sọt rác sau khi cậu mất.

Giờ nó nằm trong tay Lam Vũ.Mỗi ngày, hắn lật ra một trang.Đọc.Im lặng.Và đôi khi… hắn khóc.---> “Trang 13:Hôm nay mình lại bị chặn đường.

Máu mũi chảy nhưng mình không dám khóc.

Mình sợ khóc sẽ bị đánh nhiều hơn.Có một giọng nói bên tai.

Hắn bảo: ‘Cho ta mượn thân xác ngươi, ta sẽ giết hết bọn chúng.’Mình từ chối.Mình sợ… mình sẽ biến mất.Nhưng… nếu tiếp tục thế này… thì có tồn tại cũng như chết rồi.”

---Lam Vũ ngồi dưới tán cây, ánh chiều tà rọi qua tóc hắn, làm nổi bật những vệt máu cũ vẫn chưa rửa sạch.

Hắn nhắm mắt.Giọng nói trong đầu hắn thì thầm:“Em đã chết, nhưng anh vẫn còn đây.

Trả thù đã xong… vậy còn em thì sao?”

Một cơn gió lạnh lướt qua, kéo theo tiếng chuông gió từ dãy lớp học cũ.

Trong tiếng chuông ngân ấy, một giọng nói rất nhẹ – như vọng từ thế giới khác – vang lên:“Anh… là ai?”

---~ Hết chương 2 ~
 
Truyện: Lặng Giữa Trần Gian, Gọi Tên Em Một Lần Cuối
Chương 3: Kẻ thay thế mang bóng dáng cậu


---

1.

Một buổi sáng bình thường ở ngôi trường vốn đã quá quen với những tảng băng mang tên “thờ ơ”.

Không ai nhớ rõ đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng họ thấy Lâm – cậu học sinh gầy gò, lặng lẽ, không ai muốn đến gần.

Tin cậu chết được truyền đi trong vài tin nhắn khô khốc.

Đám học sinh bàn tán vài câu, rồi cuộc sống trở lại như chưa từng có một cái chết xảy ra.Nhưng có một điều thay đổi.

Một học sinh…

đã trở lại lớp.Vẫn là mái tóc đen rối, đôi mắt xám sâu hút, làn da trắng đến kỳ quái.

Nhưng ánh nhìn… như chứa thứ gì đó không thuộc về con người.Cậu ta vẫn mặc đồng phục, vẫn mang tên "Lâm", nhưng không ai dám nhìn lâu.

Thứ gì đó ở cậu khiến người ta nghẹt thở – không phải vì nhớ, mà vì sợ.Cậu ta ngồi vào chỗ cũ, không nói, không cười.

Cả lớp dần nín lặng.

Tụi đã từng bắt nạt cậu ngó lơ như thể cậu là bóng ma.

Và đúng vậy, họ không sai.2.

Buổi học trôi qua chậm rãi.

Người duy nhất dám lại gần là Minh – bạn cùng bàn cũ của Lâm.

Dù trước kia cũng chẳng mấy thân thiết, nhưng hôm nay, Minh thấy một điều kỳ lạ: Lâm... ngồi đó, nhưng không nhấp nháy mắt, không đổi tư thế, không... thở?Minh nuốt nước bọt, khẽ hỏi:— Lâm… cậu… quay lại rồi?Cái đầu quay sang, chậm rãi như máy rối, đôi mắt nhìn sâu vào hốc tâm hồn Minh.

Không cảm xúc, nhưng cũng không trống rỗng.

Chỉ có một câu trả lời:— Tôi chưa từng đi.Giọng nói không đổi, nhưng thứ âm sắc bên trong làm da gà nổi lên.Minh vội vã quay đi.3.

Buổi tối hôm đó, một nam sinh trong lớp tên Đức – người từng ép đầu Lâm xuống bồn rửa, châm lửa vào tập vở của cậu – được phát hiện trong nhà kho cũ.Cậu ta không chết.

Nhưng tinh thần vỡ vụn.Miệng lắp bắp chỉ biết nói: “Không phải Lâm… không phải người… mắt đen… mắt đen… nó nhìn tôi…”

Từ ngày đó, Đức không trở lại trường.4.

Từng người một, những kẻ cười trên nỗi đau của Lâm, lần lượt gục xuống.

Không ai chết – nhưng mất ngủ, phát điên, bỏ học, hay lao ra đường như đang chạy trốn thứ gì.Và luôn cùng một mô tả:> “Có một người trông như Lâm, nhưng ánh mắt không còn là của con người.”

Chỉ có Minh – người duy nhất không từng làm tổn thương cậu – vẫn bình an.

Nhưng càng quan sát, cậu càng cảm thấy thứ đang khoác da thịt của Lâm… không còn là cậu nữa.5.

Một đêm nọ, Minh nán lại lớp để trực nhật.

Khi cậu bước ra khỏi phòng, thì thấy Lâm đứng cuối hành lang, dưới bóng đèn chớp chớp.

Không ai khác còn trong trường.— Lâm? – Minh gọi.Cái bóng quay lại.

Bóng tối như rút cạn màu da cậu ta.

Đôi mắt dần sáng lên đỏ rực.— Cậu… là gì?Tiếng cười vang vọng từ cổ họng cậu ta, trầm và buốt lạnh.— Tôi là nỗi đau cậu ta để lại.

Là hình bóng cậu không ai cần.

Là điều cuối cùng còn sót của cậu ấy.Minh run rẩy:— Cậu… không phải người.— Không.

Nhưng tôi đã yêu cậu ấy, trước cả khi các người biết tên cậu là gì.Gió lùa qua hành lang.

Mùi máu sắt nồng.— Cậu ấy…

đau lắm.

Còn tôi… thì giận.

Rất giận.6.

Linh hồn Lâm đã tan vào gió.

Nhưng thực thể này – kẻ từng sống trong gương, từng thì thầm bên tai cậu mỗi đêm khóc thầm – nay đã khoác hình hài cậu yêu.Hắn không biết mình là gì.

Không hẳn là quỷ, cũng chẳng phải người.

Hắn chỉ biết mình được sinh ra từ cô đơn và tuyệt vọng của Lâm.

Và khi cậu chết, hắn không thể quay lại chiếc gương lạnh lẽo ấy nữa.Giờ đây, hắn là Lâm.

Hắn sẽ sống như Lâm.

Trả lại mọi thứ mà cuộc đời đã lấy đi.Nhưng…7.

Trong căn phòng ký túc xá cũ kỹ mà Lâm từng ở, thực thể ngồi trước gương.

Chiếc gương không còn phản chiếu gì nữa.Hắn khẽ vuốt ve mặt mình, đôi tay lạnh như băng:— Lâm… em ở đâu?Im lặng.Không còn tiếng cười, không còn tiếng gọi.Hắn cắn chặt răng.Nếu phải lật tung cả địa ngục để tìm lại linh hồn ấy, hắn cũng sẽ làm.

Vì kẻ sinh ra từ bóng tối… vẫn biết yêu.

---Hết chương 3~
 
Truyện: Lặng Giữa Trần Gian, Gọi Tên Em Một Lần Cuối
Chương 4: Hắn yêu em theo cách không ai hiểu


---1.

Đêm rằm.

Trời đổ mưa phùn, những giọt nước li ti rơi xuống mặt kính phòng học như tiếng gõ lặng thầm của linh hồn vô chủ.Lam Vũ – kẻ mang gương mặt Lâm – ngồi một mình trên nóc dãy phòng học cũ.

Dưới chân hắn là thành phố đang mờ nhòe sau cơn mưa, xa vắng và lạnh lẽo.Trong tay hắn là cuốn sổ đen – cuốn sổ từng thấm máu thật, nước mắt thật.

Từng dòng chữ nguệch ngoạc của Lâm, nỗi cô độc đậm đặc đến mức như có thể chạm vào.> “Mình không có ai để nói chuyện.”

“Nếu có ai đó ở bên… chỉ để ngồi cạnh cũng được…”

Hắn chạm nhẹ vào từng dòng, như thể chạm vào một phần ký ức đang tan rã.2.

Hắn không thể hiểu nổi – tại sao trong tất cả mọi nơi, mọi linh hồn, mọi tồn tại, chỉ có Lâm là khiến hắn cảm thấy… trống rỗng.Từ cái ngày Lâm bị bố nhốt trong phòng, đến những buổi chiều cậu khóc rấm rứt trong nhà vệ sinh trường, hắn luôn có mặt.

Như một cái bóng.Không ai biết Lâm từng ngồi hàng giờ nhìn vào gương.

Không phải vì cậu yêu bản thân – mà vì nơi đó, có hắn.Hắn là kẻ bị phong ấn trong gương từ thời xa xưa – một linh hồn bị nguyền rủa, sống bằng nỗi cô đơn của con người.

Nhưng Lâm không sợ hắn.

Trái lại, cậu nói chuyện với hắn, như một người bạn tưởng tượng.Hắn không biết yêu là gì.

Nhưng vào cái đêm Lâm bị đánh đến bật máu và quay đầu thì thầm “Tôi ước gì có ai đó… giết họ thay tôi”…

Hắn hiểu rằng, mình đã không còn là bóng ma đơn thuần nữa.3.

Lần đầu tiên, hắn chạm vào thế giới người – khi cậu chết.Một phần hồn Lâm – bị giữ lại bởi oán hận – hòa vào hắn.

Cảm xúc cậu lan ra như máu nhuộm trong nước.

Hắn đau.

Hắn tức giận.

Và hắn… yêu.Yêu theo cách không ai hiểu.Yêu đến mức, mượn xác cậu để sống, để hủy hoại tất cả những gì từng khiến cậu đau.4.

Sau những ngày trả thù, hắn mới hiểu một điều: Lâm không chỉ là một nạn nhân.

Cậu là người duy nhất nhìn thấy hắn, nói chuyện với hắn, đối xử với hắn như một “người”.Không phải là “quỷ”, không phải là “bóng ma”.Chỉ là…

“cậu ấy.”

Nhưng giờ đây, cậu không còn.Hắn giết đủ người, trả đủ hận, làm máu đổ, nhưng… linh hồn cậu vẫn chưa quay về.Hắn rời khỏi trường, đến từng nơi Lâm từng sống, từng ngồi, từng thở – như một kẻ khát tìm giọng nói đã mất.Hắn ngồi ở băng ghế công viên nơi Lâm từng viết nhật ký.

Hắn ngủ dưới chân cây bàng ở khu ký túc nơi Lâm từng nhìn sao.Không một tiếng vọng.Không một linh hồn trả lời.5.

Một đêm, hắn mơ.

Trong giấc mơ có Lâm, quay lưng về phía hắn, đứng giữa biển linh hồn trắng xóa – những kẻ chết không tên, không ký ức.Hắn gọi:— Lâm… quay lại!Cậu không nghe.

Hoặc không nhớ hắn."

Tôi là ai trong mắt em?

Tôi là ai… nếu em đã quên?"

Câu hỏi đâm xuyên lồng ngực hắn, nơi đáng lẽ ra trái tim phải nằm.Khi tỉnh dậy, hắn khóc.Dù không biết khóc là gì, nhưng hai hàng nước chảy xuống – mặn chát như máu đông.6.

Một pháp sư lang thang tình cờ gặp hắn.

Nhìn thấu hình dạng thật sau lớp da con người, lão cười khẩy:— Ngươi là quỷ nhưng lại đau như người.

Mê muội.

Ngươi muốn tìm linh hồn một đứa trẻ yếu đuối đến mức chết không để lại oán niệm đủ mạnh?Hắn siết chặt tay:— Em ấy không yếu.

Chỉ là không ai… cần em ấy.Pháp sư nhìn hắn, ánh mắt khẽ dịu lại.— Vậy thì ngươi sai rồi.

Nó còn sống.

Một phần linh hồn nó không chết.

Chỉ…

đang lạc.— Lạc ở đâu?— Ở giữa ranh giới.

Giữa thế giới của những linh hồn lang thang.Hắn đứng dậy, lặng người một lúc.— Dẫn ta tới đó.7.

Đêm rằm tháng bảy, cánh cửa linh giới mở ra.Giữa mưa gió và tiếng tụng niệm mơ hồ từ phía nghĩa trang, hắn đứng trước một tấm gương cũ – nơi từng là “nhà” của hắn – và đưa máu mình vẽ thành một vòng tròn.Gương rung nhẹ.

Không phản chiếu.

Chỉ có sương mờ, rồi một khe hở đỏ sẫm như vết cắt trong thực tại.Hắn không ngần ngại bước qua.8.

Thế giới bên kia… không phải địa ngục.Chỉ là một khu rừng mù sương, nơi mọi thứ trôi nổi, vỡ vụn như ký ức không trọn vẹn.

Linh hồn ở đây không khóc, không cười, chỉ lặp đi lặp lại khoảnh khắc cuối đời.Một bé gái tự cào mặt vì bị bỏ rơi.

Một ông cụ gào tên người vợ đã quên ông.

Một học sinh ôm đầu run rẩy trong lớp học vô hình.Hắn len giữa họ, tìm từng ánh mắt.— Lâm… em ở đâu?Không ai trả lời.Mỗi linh hồn đều nhìn hắn, như biết hắn không thuộc về đây.

Hắn khác.

Hắn đến từ trần gian, nhưng vì yêu mà chấp nhận tan rã.Hắn lặp đi lặp lại câu hỏi ấy:— Em có còn nhớ tôi không?Mỗi lần không ai trả lời, hắn lại chết thêm một lần trong lòng.9.

Cuối cùng, ở một ngã ba phủ đầy hoa trắng, hắn thấy một bóng dáng ngồi bên gốc cây.Gầy gò.Tóc rối.Mắt nhắm.Và… mỉm cười.Hắn bước lại, từng bước thận trọng.Cậu ngẩng đầu lên.— Anh… là ai?Hắn sững người.Dòng nước mắt bất giác rơi.— Là người… vẫn luôn gọi tên em giữa trần gian này.

---Hết chương 4~
 
Back
Top Bottom