---Mưa không ngớt.
Những cơn gió tháng bảy quật vào cửa kính, vang lên những tiếng cọt kẹt như tiếng rên rỉ.
Trường Hồng Lâm chìm trong một màu u tối dù trời chưa kịp tối.Tin Lâm mất lan nhanh như đám cháy âm ỉ.Không ai dám nhắc đến việc cậu chết trong nhà kho phía sau trường – nơi từng là phòng chứa đồ cũ, nay đã bị bỏ hoang vì từng có học sinh treo cổ tự vẫn.
Ban giám hiệu lặng lẽ niêm phong khu vực ấy, gắn một tờ giấy trắng trơn không có lý do, chỉ có một dòng chữ đỏ:"Khu vực nguy hiểm – cấm vào."
---Khoa đứng ở lan can tầng ba, miệng cười cợt nhả nhưng đôi tay nắm lan can chặt đến trắng bệch.
Từ sáng tới giờ, điện thoại cậu không ngừng rung, là tin nhắn từ một số không lưu tên.> “Cậu nghĩ mình có thể giết người và thoát sao?”> “Cậu đập đầu cậu ấy vào tường.
Đến ba lần.”> “Tớ đã thấy máu chảy dưới tay cậu.
Đỏ.
Rất đỏ.”
Khoa xóa từng tin nhắn.
Nhưng dù đã chặn số, chúng vẫn xuất hiện.
Mỗi lần lại từ một số khác.
Dòng cuối cùng khiến tay cậu run rẩy:> “Tao sẽ trả lại máu.
Đủ.
Cho từng đứa.”
---Hai hôm sau, đám bạn từng tham gia vụ đánh Lâm lần lượt… biến mất.Minh – người quay video – bị phát hiện trong nhà vệ sinh nữ tầng thượng.
Cổ cậu bị vặn lệch một cách bất thường, khuôn mặt cắt không còn giọt máu.
Mắt vẫn mở to như đang nhìn thấy thứ gì đó kinh hoàng.Hữu – người giữ cửa – không đến lớp từ hôm đó.
Cảnh sát vào cuộc và chỉ tìm thấy… chiếc áo đồng phục của cậu, dính máu, treo trên hàng rào trường.Cả trường hoảng loạn.
Giáo viên thì nói là tai nạn, là “chuyện cá nhân”, nhưng học sinh thì thầm to nhỏ.
Rằng có thứ gì đó đang giết người.
Rằng Lâm đã trở lại.---Khoa bắt đầu mơ.
Trong giấc mơ, cậu đứng giữa lớp học tối om.
Mọi bàn ghế đều biến mất, chỉ còn mỗi mình cậu.
Trên tường, có một chiếc gương lớn.
Và trong đó, Lâm đứng nhìn cậu.Không phải Lâm yếu ớt, run rẩy ngày nào.
Không phải Lâm từng quỳ gối xin tha.Mà là Lâm với đôi mắt đen đặc như vực sâu, khóe miệng nhếch nhẹ."
Đến lượt cậu rồi."
Khoa tỉnh dậy, thở dốc, mồ hôi lạnh ướt lưng áo.
Cậu chạy vào phòng tắm, hắt nước lên mặt, ngẩng đầu nhìn gương.Đằng sau cậu – Lâm vẫn đứng đó.Không phải phản chiếu.
Là sự thật.---Ngày hôm sau, Khoa không đi học.Nhưng có một người khác xuất hiện trong lớp.Một học sinh mới.Tóc rối, đồng phục cũ, giọng nói khàn khàn như ai đó vừa mới sống lại từ đáy mộ.Thầy chủ nhiệm giới thiệu:“Đây là học sinh chuyển trường, tên Lam Vũ.”
Ai đó khẽ thì thầm: “Sao… giống thằng Lâm quá vậy…”
Lam Vũ nhìn quanh lớp, ánh mắt chậm rãi quét qua từng khuôn mặt.
Khi ánh mắt chạm vào chỗ trống của Khoa, đôi mắt ấy khẽ tối lại.Hắn chọn ngồi vào ghế của Lâm – hàng cuối, cạnh cửa sổ.---Không ai biết Lam Vũ đến từ đâu.Hồ sơ học bạ như được gửi tới từ hư không.
Không ai gọi điện được cho phụ huynh.
Hắn không tham gia lớp học, cũng không nói chuyện với ai.
Nhưng từng bước hắn đi qua, gió lạnh lùa theo.
Và… một vài học sinh bắt đầu nhìn thấy những bóng đen trong gương lớp học mỗi khi hắn đến gần.---Tối hôm đó, điện thoại Khoa đổ chuông.Số lạ.Cậu định tắt máy, nhưng khi ánh sáng màn hình chạm vào mắt, cậu khựng lại.Màn hình hiện video.Là đoạn clip hôm đó – cảnh bọn họ đánh Lâm.Rõ nét.
Từng âm thanh, từng tiếng rên.
Cả khoảnh khắc khi đầu Lâm va vào tường, máu chảy xuống sàn.
Khoa như chết lặng.Một giọng nói vang lên phía sau cậu.“Cảnh đó… cậu có nhớ mình cười thế nào không?”
Khoa quay ngoắt lại.Lam Vũ đứng đó.
Không ai nghe thấy hắn bước vào nhà.
Hắn không mang theo cặp, cũng không có bóng đổ dưới chân.“Cậu… cậu là ai…
Mày muốn gì…”
Lam Vũ bước từng bước chậm rãi.
Ánh sáng từ điện thoại chập chờn.“Tôi là người mà cậu đã giết.
Và tôi là thứ đang sống lại để giết lại cậu.”
---Tiếng hét vang lên xé màn đêm.Sáng hôm sau, Khoa được tìm thấy trong phòng riêng, ngồi bất động, mắt trắng dã, miệng há ra nhưng không có âm thanh.
Trên tường phòng cậu, được viết bằng máu:“Xin lỗi cũng đã quá trễ.”
---Toàn trường chìm trong sợ hãi.
Nhưng không ai dám chất vấn Lam Vũ.
Hắn vẫn đi học đều, ngồi đúng chỗ cũ.
Ánh mắt trống rỗng nhìn ra cửa sổ, như chờ đợi một điều gì đó không bao giờ trở lại.Có lần, một nữ sinh nhìn vào gương trong nhà vệ sinh tầng hai đã ngất xỉu khi thấy Lam Vũ đứng phía sau… dù lúc đó hắn đang trong lớp.Tin đồn lan ra: "Lâm đã chết, nhưng linh hồn cậu chưa siêu thoát.
Và thứ hiện tại mang hình cậu, không phải là người."
---Nhưng cũng từ lúc đó…
Lam Vũ không còn giết ai.Hắn bắt đầu vắng tiết nhiều hơn, hay ngồi một mình ở sân sau trường – nơi có cây phượng lớn cạnh bức tường phủ rêu.Hắn mang theo một cuốn sổ nhỏ – chính là cuốn sổ đen của Lâm ngày trước, từng bị vứt trong sọt rác sau khi cậu mất.
Giờ nó nằm trong tay Lam Vũ.Mỗi ngày, hắn lật ra một trang.Đọc.Im lặng.Và đôi khi… hắn khóc.---> “Trang 13:Hôm nay mình lại bị chặn đường.
Máu mũi chảy nhưng mình không dám khóc.
Mình sợ khóc sẽ bị đánh nhiều hơn.Có một giọng nói bên tai.
Hắn bảo: ‘Cho ta mượn thân xác ngươi, ta sẽ giết hết bọn chúng.’Mình từ chối.Mình sợ… mình sẽ biến mất.Nhưng… nếu tiếp tục thế này… thì có tồn tại cũng như chết rồi.”
---Lam Vũ ngồi dưới tán cây, ánh chiều tà rọi qua tóc hắn, làm nổi bật những vệt máu cũ vẫn chưa rửa sạch.
Hắn nhắm mắt.Giọng nói trong đầu hắn thì thầm:“Em đã chết, nhưng anh vẫn còn đây.
Trả thù đã xong… vậy còn em thì sao?”
Một cơn gió lạnh lướt qua, kéo theo tiếng chuông gió từ dãy lớp học cũ.
Trong tiếng chuông ngân ấy, một giọng nói rất nhẹ – như vọng từ thế giới khác – vang lên:“Anh… là ai?”
---~ Hết chương 2 ~