Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Truyện Cổ: Hoa Dương

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,651
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOBil04r4QQ1YPqRqN5gNnim2xxPfBe1GWrc3r2QRaZxEK3CytXRfuEiMO1EqvJpro8BG0gferSTSWkilGkM8IkA6W5DXs6GZRB9KMeDCF3nIbugD6swbVzSo_SX8dRU4uctQXom6xD2p4zx8o9qlVw=w215-h322-s-no-gm

Truyện Cổ: Hoa Dương
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Xuyên Không, Ngược
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Phò mã của ta bị ngã đập đầu, tỉnh lại liền bắt đầu nói năng lộn xộn.

Chưa được mấy ngày đã đòi nạp thiếp.

"Ở đây đàn ông tam thê tứ thiếp chẳng phải chuyện thường tình sao, cớ gì ta nạp thiếp lại cần phải được nàng đồng ý?"

Ta có chút nghẹn lời, cố gắng giảng đạo lý với hắn, "Bởi vì bổn cung là công chúa."

"Công chúa thì đã sao? Một công chúa thứ xuất như nàng dám nói chuyện với ta như vậy?"

Ta cười, "Nếu chàng không muốn nói chuyện như vậy, vậy thì quỳ xuống mà nói."​
 
Truyện Cổ: Hoa Dương
Chương 1: Chương 1



01

Ta là một công chúa bình thường không có gì đặc biệt, phong hiệu là Hoa Dương.

Lý do không gì khác, ta có mười mấy người anh em trai cộng thêm sáu bảy người chị em gái, phụ hoàng đặt trên người ta sự chú ý không nhiều.

Mẫu phi của ta mất sớm, ta lớn lên trong hậu cung ăn cơm trăm nhà, ở cung của vị nương nương này hai ngày, rồi lại đổi sang cung của vị nương nương khác ở thêm hai ngày.

Nhưng chính vì vậy, ta và chúng huynh đệ tỷ muội đều rất hòa thuận.

Sau khi ta trưởng thành, phong hiệu và bổng lộc nên có đều không thiếu, phụ hoàng còn tiện tay chọn cho ta một vị phò mã.

Phò mã dung mạo tuấn tú, là con trai thứ hai của Lý thị lang, tên là Lý Hiếu Liêm.

Ta không có ý kiến gì, bởi vì ý kiến của ta không quan trọng.

Cũng may phò mã là người thành thật, sau khi thành thân cũng nghe lời hiểu chuyện, ta sống ở phủ công chúa coi như thoải mái viên mãn.

Nhưng mấy ngày trước, phò mã của ta cùng với phò mã của mấy vị tỷ tỷ ra ngoài săn bắn, không cẩn thận bị ngã đập đầu.

Ta nghi ngờ là mấy vị tỷ tỷ muốn đổi cho ta một phò mã khác, nhưng ta không có chứng cứ.

Cũng may, Lý phò mã không chết, chỉ là sau khi tỉnh lại thì trở nên không được bình thường.

Hắn cứ nói năng lộn xộn, nói những lời ta nghe không hiểu.

"Ta vậy mà thật sự đến thời cổ đại, còn cưới được công chúa!"

"Đây chẳng phải là người chiến thắng cuộc đời sao?"

"Lần này xem ta làm sao bước l*n đ*nh cao nhân sinh!"

"..."

Ta nghe được vài câu, cảm thấy giữa ngã c.h.ế.t và ngã ngốc, hình như vẫn là trực tiếp ngã c.h.ế.t thì hơn.

Ta nuôi hắn ở hậu viện, dù sao hắn ra ngoài nói năng lộn xộn sẽ liên lụy đến ta.

Nhưng hôm nay hắn vậy mà lại kéo một nha hoàn chạy đến trước mặt ta, nói muốn nạp nàng ta làm thiếp.

Ta không phải là không cho phép phò mã nạp thiếp, nhưng cần phải được công chúa cho phép mới được.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Hơn nữa phò mã bình thường đều không dám đưa ra yêu cầu này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bởi vì phò mã của đại tỷ tỷ sau khi đưa ra yêu cầu nạp thiếp, ngày hôm sau bởi vì chân trái bước ra khỏi phòng trước đã xúc phạm đến đại tỷ tỷ, bị đánh ba mươi trượng.

Từ đó về sau, các vị tỷ phu của ta cho dù có hồng nhan tri kỷ nào cũng đều giấu giếm, sợ chọc cho mấy vị tỷ tỷ không vui.

Ta là người có tính tình tốt nhất trong số các tỷ muội, mấy vị tỷ tỷ đều nói ta có tấm lòng Bồ Tát.

Nhưng ta tính tình tốt, không phải là không có tính tình.

Hắn nói năng chính đáng như vậy, vẻ mặt kiêu ngạo, khiến ta có chút hoài nghi hắn rốt cuộc là đến cầu xin ta, hay là đến thông báo cho ta.

Sắc mặt ta không được tốt, nữ quan Hồng Châu của ta đã thay ta lên tiếng.

"Phò mã, ngài nạp thiếp cần phải được công chúa cho phép mới được, ngài làm như vậy đã coi như phạm thượng bất kính."

Lý Hiếu Liêm lại thay đổi vẻ ôn hòa cung kính trước đây, "Ở đây, đàn ông tam thê tứ thiếp chẳng phải chuyện thường tình sao, cớ gì ta nạp thiếp lại cần phải được nàng đồng ý?"

Ta có chút nghẹn lời, cố gắng giảng đạo lý với hắn, "Bởi vì bổn cung là công chúa."

"Công chúa thì đã sao? Một công chúa thứ xuất như nàng dám nói chuyện với ta như vậy?"

Ta cười, công chúa chúng ta chỉ phân biệt có phong hiệu hay không, được sủng ái hay không, còn chưa từng nghe nói phân biệt đích thứ.

Ta đường đường là Công chúa chính nhất phẩm, chẳng lẽ còn không thể nói chuyện như vậy với một Phò mã đô úy tòng ngũ phẩm như chàng sao?

"Nếu chàng không muốn nói chuyện như vậy, vậy thì quỳ xuống mà nói."

Lời ta vừa dứt, thị vệ bên cạnh lập tức ấn Lý Hiếu Liêm xuống đất.

Nha hoàn bị hắn kéo theo quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu về phía ta, "Công chúa tha mạng! Công chúa tha mạng!"

"Phò mã chỉ là nhất thời nổi hứng, nô tỳ và phò mã không có quan hệ gì ạ!"

Sắc mặt ta hơi dịu lại, đây mới là thái độ nên có đối với bổn cung.

Lúc ta sai người kéo Lý Hiếu Liêm ra ngoài, miệng hắn vẫn còn lẩm bẩm, "Không đúng? Sao lại khác với phim truyền hình ta xem trước đây?"

Ta giam Lý Hiếu Liêm lại, đối ngoại tuyên bố phò mã mắc bệnh, cần tĩnh dưỡng.

Kỳ thật ta không đồng ý là vì muốn tốt cho hắn, dù sao hôm nay hắn nạp thiếp, ta dám đảm bảo chậm nhất là ngày kia, hắn sẽ c.h.ế.t không toàn thây ngoài đường.

Tuy rằng, hiện tại hắn đã rất nguy hiểm rồi.
 
Truyện Cổ: Hoa Dương
Chương 2: Chương 2



02

Trước Thượng Tị tiết, nhị tỷ của ta gửi thiếp mời cho ta.

Nói rằng ngày mùng ba tháng ba nàng ấy sẽ mở tiệc chiêu đãi ở phủ công chúa, mời mấy muội muội chúng ta đến tụ họp, còn bảo chúng ta dẫn theo phò mã.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Nhị tỷ là người nóng tính, không thể không nể mặt nàng ấy. Nhưng ta lại sợ Lý Hiếu Liêm ra ngoài nói năng lộn xộn, chỉ có thể gọi hắn đến trước.

Những ngày Lý Hiếu Liêm bị giam, ta vẫn luôn cho người dạy hắn quy củ, chẳng qua mới hơn một tháng, cả người hắn đã tiều tụy đi trông thấy.

Nhưng cũng may là nhìn thấy ta đã biết hành lễ.

"Phò mã không cần đa lễ, Thượng Tị tiết bổn cung muốn dẫn chàng đi dự tiệc, mong phò mã ở trên yến tiệc giữ gìn đúng mực."

Lý Hiếu Liêm nhìn ta một cái, dường như sắp nói ra lời gì khó nghe, nhưng vẫn kịp thời nuốt xuống.

"Được."

Thấy hắn ngoan ngoãn, ta yên tâm hơn không ít, sai người hầm cho hắn ít thuốc bổ khí huyết.

Dù sao dung mạo Lý Hiếu Liêm cũng không tệ, ta tự nhiên không thể để hắn cứ như vậy mà ra ngoài với đôi mắt vô hồn.

Ngày Thượng Tị, ta dậy từ sớm dẫn Lý Hiếu Liêm ra ngoài, hắn ngồi trên xe ngựa nhìn ra bên ngoài, miệng lẩm bẩm,

"Sao họ có thể mặc váy sa mỏng như vậy? Còn để lộ vai và cổ, chẳng phải người xưa các ngươi nên ăn mặc kín đáo sao?"

Ta khẽ cau mày, có chút bất đắc dĩ liếc nhìn hắn, "Phò mã, cẩn thận lời nói."

Hắn buông rèm xe xuống, biết ý ngậm miệng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chẳng mấy chốc đã đến nơi, Lý Hiếu Liêm xuống xe trước ta một bước, sau đó dịu dàng đỡ ta xuống.

Không tệ, quy củ này học được rất nhanh, rất ra dáng.

Ta khẽ nở nụ cười e lệ sau chiếc quạt hình tròn, bất kể ai nhìn thấy, đều phải nói ta và phò mã tình chàng ý thiếp.

Thế nhưng một ánh mắt sắc bén lại khiến ta cảm thấy như có gai đ.â.m sau lưng, ta lặng lẽ nghiêng đầu, liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa nằm ngoài dự đoán.

Ta thản nhiên dời tầm mắt, nhị tỷ cũng mời hắn sao?

Trong lòng khẽ động, ta ghé sát vào tai Lý Hiếu Liêm, dùng quạt che khuất nửa bên má, "Hôm nay người đông, phò mã nên cẩn thận lời nói c*̉a mình mới phải."

Lời nói của ta mang đầy ý tứ uy h**p, Lý Hiếu Liêm lại có chút mất tự nhiên đỏ vành tai, "Được."

"Ồ, xem kìa, muội muội Hoa Dương của chúng ta sao lại đứng trước cửa lớn thân mật với phò mã trước mặt bao người thế kia?"

Ta thu quạt lại, hướng về phía nữ tử ăn vận lộng lẫy trước mặt hành lễ, "Nhị tỷ lại hay nói đùa rồi."

Nhị tỷ vừa định nói chuyện với ta, ánh mắt lại đảo ra phía sau ta, trên mặt lập tức nở ra nụ cười rạng rỡ.

"Công tử Thôi hôm nay đến sớm vậy sao?"

Ta quay đầu lại, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Thôi Diễm.

Thôi Diễm, công tử trẻ tuổi nổi tiếng nhất của dòng họ Thanh Hà Thôi thị, bảo bối trong lòng nhị tỷ của ta.

Cũng là người trong lòng ta cầu mà không được.
 
Truyện Cổ: Hoa Dương
Chương 3: Chương 3



03

"Công chúa thích vị công tử Thôi này sao?"

Lời thì thầm của Lý Hiếu Liêm khiến ta hoàn hồn, ta thản nhiên cười nói, "Thôi lang quân là người trong mộng xuân khuê các của tất cả các cô nương kinh thành."

"Vậy sao? Dung mạo quả thật không tệ, nhưng ta thấy không bằng ta. Công chúa, sao hắn cứ nhìn chằm chằm chúng ta vậy?"

Diệu Diệu Thần Kỳ

"Không cần để ý đến hắn. Vào chỗ ngồi thôi."

Ta kéo Lý Hiếu Liêm ngồi xuống, liền nghe thấy hai vị tỷ tỷ bên cạnh đang nói chuyện về Thôi Diễm và nhị tỷ.

"Quả nhiên là nhị tỷ có bản lĩnh, có thể mời được Thôi Diễm đến đây."

"Chẳng phải sao? Người ta là muội muội ruột của Thái tử, sao có thể so sánh với ngươi ta được."

"Cũng chỉ có nàng ấy thôi, dám nói với phụ hoàng muốn Thôi Diễm làm phò mã, ngươi ta có dám mở miệng nói lời này không?"

"Hừ, cho dù Thôi Diễm nói hắn để tâm đến ta, ta cũng không dám cầu xin phụ hoàng gả cho con trai thế gia."

"..."

Ta làm như không nghe thấy, tự rót cho mình một chén rượu, rồi tiện tay rót cho Lý Hiếu Liêm một chén.

"Thôi công tử đã đến, nhị tỷ chắc hôm nay không có tâm trạng chiêu đãi chúng ta rồi."

Ánh mắt Lý Hiếu Liêm vẫn luôn quan sát xung quanh, miệng lẩm bẩm, "Đây chính là yến tiệc của công chúa sao? Thật là xa hoa lãng phí."

Ta véo mạnh vào đùi hắn một cái, "Chàng an phận một chút đi, cẩn thận bị người khác nghe thấy."

Lý Hiếu Liêm nghiêm mặt lại, nhìn ta với ánh mắt dò xét, rồi lặng lẽ ghé sát vào tai ta, "Cung đình ngọc dịch tửu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta cực kỳ cạn lời dùng cán quạt gõ hắn một cái.

"Phò mã, cái mạng này của chàng là nhặt lại được đấy, ta khuyên chàng lần cuối, cẩn thận lời nói, những lời này về sau đừng nói nữa."

Trên mặt Lý Hiếu Liêm đầy vẻ hồ nghi, nhưng vẫn ngậm miệng lại.

Lúc này có một nha hoàn đến rót rượu cho ta, lại vô ý làm đổ rượu lên ngoại bào của ta.

"Điện hạ thứ tội, nô tỳ không phải cố ý."

"Nô tỳ đi cùng ngài thay ngoại bào ạ."

Cô ta cố ý đến mức không thể cố ý hơn, nhưng ta vẫn khẽ mỉm cười, gật đầu.

Sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý Hiếu Liêm đừng đi lung tung, đứng dậy đi theo nha hoàn kia.

Nha hoàn dẫn ta đến một hòn giả sơn rồi dừng bước, ta cũng dừng lại lắng nghe tiếng nói chuyện truyền đến từ phía sau giả sơn.

"Thôi lang, chàng giận rồi sao?" Giọng nói nũng nịu như vậy thật khó tưởng tượng lại phát ra từ nhị tỷ ngang ngược của ta.

"Nhị điện hạ đã nói, Lý Hiếu Liêm chắc chắn phải chết." Giọng nói của Thôi Diễm vẫn lạnh lùng như trước.

"Lẽ ra phải như vậy, hôm đó ta đưa người đến cho Hoa Dương, rõ ràng là đã thoi thóp rồi."

"Thôi lang, đừng giận nữa, lần sau ta nhất định sẽ làm tốt."

"Nhị điện hạ cho rằng còn có cơ hội ra tay sao?"

"Ngã xuống núi, rơi xuống hồ lúc du ngoạn, dù sao thì, những cách c.h.ế.t ngoài ý muốn nhiều vô số kể."

"Vậy Diễm xin chờ tin tốt lành của công chúa."
 
Truyện Cổ: Hoa Dương
Chương 4: Chương 4



04

Người phía sau giả sơn đã đi rồi, chuyện ta cũng đã nghe hết, "Đi thôi, bây giờ có thể dẫn bổn cung đi thay y phục được chưa?"

Nha hoàn vẫn thản nhiên, "Điện hạ mời."

Nha hoàn dẫn ta đến trước một căn phòng, rồi lui ra ngoài.

Ta ung dung bước vào, lấy ngoại bào đã chuẩn bị sẵn trên giá thay vào.

Ta đang buộc dây áo, liền bị ôm vào một vòng tay ấm áp.

"Điện hạ, ta rất nhớ nàng."

Tay ta vẫn không ngừng động tác, buộc xong dây áo mới thoát khỏi vòng tay hắn.

"Thôi công tử nhớ ta? Thôi công tử là muốn đổi cho ta một phò mã khác thì có."

Thôi Diễm khẽ cười, đưa tay v**t v* một lọn tóc của ta, giọng điệu ái muội, "Diễm ái mộ điện hạ đã lâu, ngày đêm mong nhớ, thức mơ đều nhớ nhung."

Ta nhìn dung nhan tuấn tú trước mặt, đưa tay rút lọn tóc về, "Thôi Diễm, ngươi biết đấy, cho dù ta mất phò mã, người tiếp theo cũng nhất định không phải ngươi."

Ta không để ý đến hắn nữa, tự mình trở về chỗ ngồi.

Nhị tỷ đã ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa, bên cạnh còn có một nam tử rất giống Thôi Diễm, rót trà mời nước, vô cùng ân cần.

Nhị tỷ nhìn ta từ xa, "Hoa Dương, hậu viện của muội vốn đơn điệu, tỷ tỷ mới được mỹ nhân, tặng cho muội có được không?"

Lý Hiếu Liêm nghe vậy liền kinh ngạc nhìn ta, hắn không mở miệng nhưng ta hiểu ý hắn, 【Công chúa các ngươi vậy mà chơi phóng khoáng như thế sao?】

Ta không nhịn được bật cười, "Nhị tỷ khách sáo rồi, Hoa Dương không có phúc phận đó."

Nhị tỷ hài lòng cười, Thôi Diễm thích ta cũng được, nhưng ta tuyệt đối không được mơ tưởng đến Thôi Diễm.

Tính tình của đám huynh đệ tỷ muội chúng ta, từ sớm ta đã rõ như lòng bàn tay.

Lý Hiếu Liêm uống không ít, ta sợ hắn say rồi nói năng lung tung, liền đứng dậy cáo từ, "Các vị tỷ tỷ, phò mã không uống được rượu, ta xin phép đưa chàng về trước."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Hoa Dương thật là ngoan ngoãn nhất, vợ chồng hòa thuận như vậy thật hiếm có."

"Đúng vậy, đúng vậy, Hoa Dương nhà chúng ta từ nhỏ đã là người hiểu chuyện nhất."

Mấy vị tỷ tỷ mở miệng khen ta, ta chỉ cười cười không nói gì.

Thôi Diễm nhìn ta chằm chằm, ta coi như không thấy, thân mật khoác tay Lý Hiếu Liêm rời đi.

Sau khi ta hồi phủ, nữ quan tâm phúc Hồng Châu hầu hạ ta rửa mặt, "Điện hạ, người quả là người có tính tình tốt nhất trong số các vị công chúa. Nhị công chúa trước mặt mọi người nói đùa người như vậy, người cũng không tức giận."

"Hồng Châu, nhị tỷ không phải nói đùa ta, nàng ấy thật sự muốn đưa người cho ta giải khuây, ngươi không cần nghĩ mọi chuyện phức tạp như vậy."

Lời ta vừa dứt, ngoài cửa liền truyền đến một trận ồn ào, "Cút hết cho ta, công chúa là thê tử của ta, ta về phòng thê tử ngủ thì có gì không được."

Ta ngồi bên giường, nhìn Lý Hiếu Liêm say khướt xông vào, ta khẽ giơ tay lên, mọi người trong phòng đều không dám thở mạnh.

Chỉ có Lý Hiếu Liêm nhìn ta với ánh mắt lấp lánh ánh sáng mà ta không hiểu.

Ta nhướng mày, "Phò mã có chuyện gì?"

Diệu Diệu Thần Kỳ

Đôi mắt trong veo của hắn đảo qua đảo lại, rồi vô cùng chắc chắn mở miệng, "Đến ngủ cùng công chúa."

Phò mã và công chúa xưa nay không ở cùng nhau, đương nhiên trừ những người có quan hệ tốt. Thông thường nếu công chúa có nhu cầu, sẽ phái người đến triệu kiến phò mã, nhưng nếu phò mã xông vào phòng công chúa, đó chính là phạm thượng bất kính.

Tay ta khẽ gõ gõ lên bàn, rồi thản nhiên phân phó, "Phò mã say rồi, Hồng Châu đưa phò mã đi giải rượu."

"Vâng, điện hạ."

Ta tựa bên cửa sổ đọc sách, nghe thấy tiếng kêu cứu vọng lại từ hồ nước, khóe môi khẽ nhếch lên.

Ta quả thật là công chúa có tính tình tốt nhất, không nuôi nam sủng, không hỏi chính sự, so với những tỷ muội khác thật sự là một đóa bạch liên hoa yếu đuối.

Bởi vì, ta phải sống sót, phải cố gắng sống sót trong thời đại ăn thịt người này.

"Hồng Châu, tìm người dạy phò mã tập bơi."

"Vâng."
 
Truyện Cổ: Hoa Dương
Chương 5: Chương 5



05

Đêm hôm đó Lý Hiếu Liêm nhiễm phong hàn, tĩnh dưỡng nửa tháng.

Sau đó lại bị ép học bơi ba tháng, cuối cùng trước tiết Thắng Thử tháng sáu đã hoàn thành khóa học.

Hiện giờ hắn không xông vào nữa, ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài, được ta cho phép mới đi vào.

Hành lễ xong, hắn lại đứng đó ấp úng.

Ta bình tĩnh lật giở trang sách, hiểu ý mở miệng, "Bổn cung có chuyện muốn nói với phò mã, các ngươi đều lui ra đi."

"Vâng." Thị nữ xung quanh đều lui ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng, Lý Hiếu Liêm liền ngồi xuống bệ đỡ chân bên cạnh giường ta, "Công chúa, nàng cứ nói thẳng đi, có phải nàng là đồng hương của ta không?"

Ta không ngẩng đầu lên, tiếp tục lật sách, "Phò mã đang nói gì vậy? Bổn cung nghe không hiểu."

Lý Hiếu Liêm có chút buồn bực, "Không phải sao? Không nên như vậy."

Ta thở dài, buông sách xuống, "Phò mã, đã từng nghe qua một câu chuyện chưa?"

Lý Hiếu Liêm vẻ mặt ngây thơ, "Câu chuyện gì?"

"Một con cá trắng vô tình lạc vào hồ toàn cá đỏ, chàng nói xem sẽ xảy ra chuyện gì?"

Lý Hiếu Liêm suy nghĩ một chút, "Vật hiếm thì quý, con cá trắng đó nhất định sẽ có giá trị hơn."

Ta mỉm cười, "Phò mã nói đúng, nhưng chàng đã đứng sai góc độ để suy nghĩ vấn đề, chàng nên nghĩ, nếu chàng là con cá trắng đó, phải làm sao để sống sót?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lý Hiếu Liêm cúi đầu trầm tư không nói.

Ta hài lòng cầm sách lên, "Phò mã không biết, vậy bổn cung dạy cho chàng, cắn đuôi mình, nhuộm đỏ vảy, có lẽ mới có thể hòa nhập vào hồ nước mới."

Lý Hiếu Liêm cau mày nhìn ta, "Nhưng như vậy cũng chỉ là để tồn tại mà thôi, m.á.u chảy hết thì cá trắng vẫn không sống nổi."

Ta nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên nỗi chua xót khó tả.

"Mẫu phi, thì ra là vậy."

Ta chậm rãi thở ra một hơi, rồi mở mắt, lấy từ bên cạnh một lá bùa bình an đưa cho hắn, "Đây là bùa hộ mệnh bổn cung đến chùa Hộ Quốc cầu cho phò mã, phò mã đeo vào đi."

"Đại sư nói, phò mã năm nay xung khắc với nơi cao, không nên leo trèo."

Lý Hiếu Liêm nhận lấy, miệng lẩm bẩm một câu, "Mê tín dị đoan."

Diệu Diệu Thần Kỳ

Hắn vừa cất lá bùa vào trong ngực, liền đột nhiên phản ứng lại, "Ơ? Mấy hôm trước phò mã của nhị công chúa đúng là có rủ ta đi leo núi, ta thật sự không ngờ, thứ này linh nghiệm vậy sao?"

Hắn chắp hai tay bắt đầu niệm, "Xin lỗi, xin lỗi, vẫn nên giữ lòng kính sợ, ta phải đi từ chối ngay mới được."

Lý Hiếu Liêm đứng dậy định đi, nhưng đến cửa lại quay đầu nói với ta một câu, "Điện hạ, cá trắng sẽ cố gắng sống sót."

Ngoài cửa ánh nắng chói chang, hắn mỉm cười bước vào trong ánh sáng.

Nhưng trên mặt ta không có chút ý cười nào, bởi vì hắn không biết, cá trắng đã định sẵn là phải chết.

"Ngu ngốc."
 
Truyện Cổ: Hoa Dương
Chương 6: Chương 6



06

Ngày mười ba tháng bảy, gần đến tết Trung Nguyên, cái nóng oi bức khó chịu.

"Phò mã đi đâu rồi?"

Hồng Châu phe phẩy quạt đáp, "Bẩm công chúa, các vị phò mã hôm nay đi du ngoạn trên hồ ạ."

Ta gật đầu, du ngoạn trên hồ tốt, du ngoạn trên hồ sẽ không c.h.ế.t được.

Tối hôm đó, Lý Hiếu Liêm được khiêng về, nói là không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước.

Lúc ta đến xem hắn, hắn đang thoi thóp nằm trên giường, nhưng lang trung nói hắn không nguy hiểm đến tính mạng.

Ta phẩy tay cho mọi người lui xuống, rồi ngồi xuống bên giường hắn.

Cửa vừa đóng lại, hắn liền nắm lấy cổ tay ta, "Công chúa, có người muốn g.i.ế.c ta!"

Ánh mắt hắn trong veo, tràn đầy sức sống, nào có dáng vẻ ốm yếu lúc nãy, xem ra, cũng chưa ngốc hẳn.

Ta dùng cán quạt gõ nhẹ vào tay hắn đang nắm tay ta, "Phò mã, buông tay."

Lý Hiếu Liêm hoàn hồn, buông ta ra, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của ta, giọng điệu có chút không dám tin, "Nàng đều biết?"

"Chẳng trách nàng bảo ta học bơi. Nàng biết là ai muốn g.i.ế.c ta sao?"

Ta phe phẩy chiếc quạt trong tay, "Phò mã, bổn cung sao có thể biết những chuyện này được?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lý Hiếu Liêm lại không quan tâm đến những điều này, "Không được, có người muốn g.i.ế.c ta, nàng là công chúa sao nàng không quản?"

"Những ngày này ta đã hiểu rõ rồi, triều đại này tước vị công chúa ngang hàng với thân vương, nàng cơ bản có thể ngang nhiên làm gì cũng được trong kinh thành."

Ta nhìn đôi mắt ngây thơ trước mặt, thở dài, "Vậy phò mã có biết, hiện nay trong kinh thành có bao nhiêu thân vương và công chúa có phong hiệu? Được Thánh thượng yêu thích có bao nhiêu người? Mỗi ngày bị ngôn quan dâng tấu có bao nhiêu người? Cách mấy ngày lại có bao nhiêu người chết trong nhà?"

"Nơi này là kinh thành, cứ ba bước lại có một gia đình quyền quý, c.h.ế.t một phò mã thì có gì quan trọng? Cho dù c.h.ế.t một công chúa cũng chẳng phải chuyện gì to tát."

Đây... chính là thời đại ăn thịt người.

Ta nhìn ánh mắt ngơ ngác của Lý Hiếu Liêm, thản nhiên đứng dậy, "Phò mã bị kinh hãi, những ngày này cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng ra ngoài lung tung."

Không ra ngoài, có lẽ còn sống thêm được vài ngày.

Ta vừa bước ra khỏi phòng, liền nghe thấy Lý Hiếu Liêm hỏi, "Lần trước quên hỏi, điện hạ là cá đỏ hay cá trắng?"

Ta mỉm cười, không nói gì, trở về phòng ngủ.

Ngoài phòng tiếng ve râm ran, ồn ào đến mức khiến người ta bực bội, ta ngồi dậy trên giường, lớn tiếng phân phó, "Hồng Châu, phò mã bị kinh hãi, ngày mai bổn cung muốn đến chùa Hộ Quốc cầu phúc cho phò mã."

"Vâng. Điện hạ có cần giản tiện mọi thứ không ạ?"

Diệu Diệu Thần Kỳ

"Không, xuất hành với đầy đủ nghi trượng."

"Vâng."
 
Truyện Cổ: Hoa Dương
Chương 7: Chương 7



07

Ngày hôm sau ta xuất hiện tại chùa Hộ Quốc một cách long trọng, cả kinh thành không ai không biết, bá tánh trong kinh đều khen ngợi ta và phò mã vợ chồng hòa thuận ân ái.

Ta quỳ trước Phật, thành tâm bái lạy.

Hương đàn thoang thoảng, không biết có thể đưa tâm nguyện của ta đến Phật Tổ hay không.

"Điện hạ đang cầu xin điều gì?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng ta, ta mở mắt ra, nhìn pho tượng Phật trang nghiêm trước mặt không nói gì.

Thôi Diễm không nói thêm gì nữa, quỳ xuống bên cạnh ta, cúi người bái lạy.

Hắn làm động tác vô cùng nghiêm túc, đôi mắt khép hờ, lông mi khẽ run, khiến ta có chút ngẩn ngơ, mơ hồ nhớ đến thiếu niên năm đó dưới gốc cây đào.

Thời niên thiếu, phụ hoàng tuyển chọn một nhóm bạn đồng hành vào cung, không ai ngờ rằng, trong nhóm thiếu niên đó lại có con trai của thế gia.

Các vị huynh trưởng vẫn ngang ngược kiêu ngạo như trước, tùy ý chế giễu mấy bạn đồng hành.

Mấy vị tỷ tỷ cũng thường ở bên cạnh lấy họ ra làm trò mua vui.

Hôm đó, Thái tử lấy cớ Thôi Diễm phạm thượng bất kính, muốn đánh hắn bốn mươi trượng.

Không ai dám khuyên can, nhưng Thái tử thấy không thú vị, chỉ tùy ý liếc nhìn trong đám người, liền hướng về phía ta mở miệng, "Hoa Dương thấy thế nào?"

Ngày đó cảnh xuân tươi đẹp, ta chỉ nhìn Thôi Diễm đang quỳ trên mặt đất một cái, "Quyết định của hoàng huynh tự nhiên là đúng, nhưng Hoa Dương thấy bốn mươi trượng hơi nhiều, chi bằng giảm một nửa thì sao, nếu mất mạng, phụ hoàng cũng sẽ trách phạt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Quả nhiên là Hoa Dương thiện lương, vậy cứ như thế đi."

Đúng vậy, người người đều nói ta có tấm lòng Bồ Tát, nhưng lòng nhân từ của người ở vị trí cao, chẳng qua chỉ là đánh ít gậy hơn mà thôi.

Hai mươi trượng của Thái tử, đã thành công đánh ra Thanh Hà Thôi thị đứng sau Thôi Diễm.

Sau đó, Thái tử đến cửa xin lỗi, từ ngày đó Thôi Diễm không vào cung nữa.

Lúc ta gặp lại hắn, là ở yến tiệc của trưởng công chúa, ta chạy ra hậu viện tránh rượu, nhìn thấy thiếu niên đang giả vờ ngủ gật dưới gốc cây đào.

Ta cứ ngỡ hắn say rượu nằm dưới gốc cây, định gọi hắn dậy, nào ngờ lại bị hắn kéo tay ngã vào lòng.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, ta liền chìm đắm trong đôi mắt ấy. Thiếu nữ hoài xuân, chẳng qua chỉ như vậy, nhưng ta và hắn đã định sẵn là không có kết quả.

Từ ngày đó trở đi, ta luôn có thể "tình cờ gặp" Thôi Diễm.

Không bao lâu sau, phụ hoàng tuyển phò mã cho nhị tỷ, nhị tỷ chỉ đích danh muốn Thôi Diễm.

Nhưng nhị tỷ được sủng ái hết mực cũng không được như ý, Thôi thị gia tộc không muốn cưới con gái hoàng đế.

Ngày nhị tỷ thành thân, ta lại gặp Thôi Diễm, hắn mặc áo lông chồn, đứng giữa trời tuyết.

Diệu Diệu Thần Kỳ

"Diễm nguyện cưới công chúa, nhưng chỉ yêu mình Hoa Dương điện hạ."

Hoa mai đỏ làm nổi bật với thiếu niên ta để tâm, đó là cảnh đẹp nhất trần gian.
 
Truyện Cổ: Hoa Dương
Chương 8: Chương 8



08

Mấy năm sau, phụ hoàng nhớ đến ta vẫn chưa xuất giá, hỏi ta có chàng trai nào vừa ý không.

Ta nhớ đến bóng hình dưới hoa mai đỏ, khẽ khàng bái lạy, "Nhi thần xin nghe theo phụ hoàng an bài."

Phụ hoàng rất hài lòng với câu trả lời của ta.

Từ nhỏ ta đã biết phải đưa ra quyết định có lợi nhất cho mình như thế nào.

Ta sẽ không dùng chút ít ân sủng và địa vị ít ỏi của mình, để đánh cược một phò mã mà khả năng cao là không cưới được.

Mấy ngày sau khi thánh chỉ ban hôn của ta được ban xuống, ta lại gặp Thôi Diễm.

Ta không biết hắn đã trà trộn vào hoàng cung bằng cách nào, cũng không biết hắn đã xuất hiện trong điện của ta như thế nào.

Hắn ép ta vào tường, trong mắt tràn đầy sự cố chấp, "Ta cứ ngỡ điện hạ cũng có tình ý với ta, vậy sao lại đồng ý hôn sự này?"

Ta tự nhiên là có tình ý với hắn, nhưng tình ý so với danh tiếng địa vị, tính mạng của ta thì có bao nhiêu phần quan trọng?

Hôm đó ta mới phát hiện, người ta thích lại là một kẻ b*nh h**n như vậy.

Bóng hình trong ký ức dần dần trùng khớp với người trước mắt, Thôi Diễm cũng nghiêng người nhìn ta.

"Điện hạ có biết, điều ta cầu xin nhất định khác biệt hoàn toàn với điện hạ."

Ta không mở miệng phản bác, người trong điện đều bị Thôi Diễm đuổi ra ngoài, ta chỉ có thể tự mình kéo chiếc váy dài nặng nề, khó khăn đứng dậy.

Thôi Diễm đứng dậy trước ta đỡ ta, ta không né tránh, vịn tay hắn đứng lên.

Nhưng sau khi ta đứng vững, hắn lại không buông tay, "Điện hạ quan tâm Lý phò mã đến vậy sao?"

"Nói đi cũng phải nói lại, phò mã của điện hạ thật là mạng lớn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta nhìn vị công tử tuấn tú trước mặt, hắn đã không còn là thiếu niên năm đó, nhưng sự cố chấp trong mắt không hề giảm bớt.

Diệu Diệu Thần Kỳ

"Thôi Diễm, ta mất phò mã, Thanh Hà Thôi thị có thể cưới công chúa rồi sao?"

Thôi Diễm vẻ mặt thản nhiên, "Thanh Hà Thôi thị không muốn, nhưng Thôi Diễm muốn."

Ta mỉm cười, "Vậy chàng cho rằng, với địa vị hiện giờ của ta cầu xin chàng làm phò mã, phụ hoàng có thể đồng ý sao?"

Không đợi hắn mở miệng, ta tiếp tục nói, "Không, phụ hoàng sẽ không vì ta mà đắc tội với thế gia."

Thôi Diễm vẻ mặt vui mừng, "Vậy nên, điện hạ vẫn có tình ý với ta, chỉ là không thể gả cho ta đúng không?"

Ta có chút bất đắc dĩ muốn rút tay về, "Thôi Diễm, chàng và ta vốn là cùng một loại người, ta sẽ không vì chàng mà cầu xin phụ hoàng. Chàng cũng sẽ không vì ta mà rời khỏi Thôi thị, vậy nên hà tất phải cố chấp?"

Tay Thôi Diễm lại nắm chặt hơn, thậm chí kéo ta vào lòng, "Điện hạ không có phò mã, ta cũng không cưới vợ, chúng ta cứ như vậy ở bên nhau không phải tốt sao?"

Ta không nhịn được bật cười, tốt sao? Tốt lắm, không đến mấy ngày nữa ta sẽ bị ngự sử đàn hặc tư đức bại hoại.

Thôi Diễm không để ý đến vẻ mặt chế nhạo của ta, lại mở miệng, "Ta không cưới được điện hạ, cũng tuyệt đối sẽ không để người khác đầu bạc răng long với điện hạ."

Ánh mắt ta lạnh đi, rút tay khỏi tay Thôi Diễm, "Thôi công tử hãy dừng tay đi, ta sẽ cùng phò mã an phận sống qua ngày, sẽ không chướng mắt ngươi."

Ta đi đến cửa điện, giọng nói của Thôi Diễm vang lên sau lưng ta.

"Diễm xưa nay cố chấp, mong rằng điện hạ có thể bảo vệ tên phế vật kia."

"Diễm nhất định sẽ không c.h.ế.t không thôi."

Không c.h.ế.t không thôi, Lý Hiếu Liêm không c.h.ế.t thì Thôi Diễm sẽ không dừng lại.

Haiz, con cá trắng này thật sự khó nuôi.
 
Truyện Cổ: Hoa Dương
Chương 9: Chương 9



09

Mấy tháng liền, Lý Hiếu Liêm không ra khỏi phủ, tất cả thiếp mời hắn đều bị ta từ chối.

Ta đang luyện chữ trong thư phòng, nhưng thấy đồ vật như nước chảy được chuyển đến hậu viện, vẫn không nhịn được hỏi Hồng Châu, "Phò mã đang bận gì vậy?"

Diệu Diệu Thần Kỳ

"Bẩm điện hạ, phò mã nói hắn muốn làm... xà phòng?"

Tay ta khựng lại, mực rơi xuống, làm ố tờ giấy Tuyên Thành thượng hạng, chữ hỏng rồi.

Ta buông bút xuống, "Ngươi đem chiếc hộp thứ hai bên phải trên bàn trang điểm của ta đưa cho phò mã, bảo hắn đừng nghịch ngợm nữa."

"Vâng."

Không lâu sau, Lý Hiếu Liêm đến.

Thị vệ vừa lui ra ngoài, hắn liền bưng chiếc hộp đến trước mặt ta, "Công chúa, sao nàng lại có thứ này, đây là ai làm?"

Ánh mắt ta tối sầm lại, "Là ai làm không quan trọng, quan trọng là, nàng ấy đã c.h.ế.t rồi."

Lý Hiếu Liêm ngây người tại chỗ, có chút luống cuống.

Ta nhìn người trước mắt dường như tỏa ra sức sống dồi dào, cuối cùng không đành lòng, "Phò mã, nếu chàng không muốn c.h.ế.t thì hãy an phận một chút đi."

Lý Hiếu Liêm ngồi xuống bên cạnh ta, thở dài, "Công chúa luôn giúp ta, có phải cũng có liên quan đến người này không?"

Tâm trí ta bay xa, có chút bực bội, "Có lẽ vậy."

Lý Hiếu Liêm thất hồn lạc phách rời đi, sau đó hắn không còn nghiên cứu những thứ kỳ quái nữa, dường như rất nghiêm túc học làm phò mã của ta.

Lễ nghi càng thêm chu toàn, người trong phủ công chúa cũng dần quên mất phò mã từng mắc bệnh điên.

Như vậy là tốt rồi, khuất phục trước quy tắc của thời đại này, có lẽ ta còn có thể bảo vệ hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng khi không có ai xung quanh, hắn đối với ta lại có chút nhảy nhót, "Công chúa, mấy hôm trước ta nghe đám tiểu tư nói chuyện phiếm, nói mấy vị tỷ muội của nàng đều không phải người dễ chung sống, không phải nuôi nam sủng, thì là thích hòa thượng, đạo sĩ gì đó."

"Những người còn lại thì tính tình rất xấu, hình như chỉ có mình nàng là bình thường một chút. Nói đến cũng lạ, chúng ta coi như là gia đình một vợ một chồng hiếm hoi trong thời đại này."

Ta liếc hắn một cái, "Phò mã mấy hôm trước còn muốn nạp thiếp đấy thôi."

Hắn ngượng ngùng cười, "Lúc đó ta mới đến, chỉ muốn xem thử những gì nói trong phim truyền hình có phải là thật không. Ta không có gì với nha đầu kia, cố ý chọc nàng thôi."

Ta quay đầu nhìn xung quanh, thị vệ đều ở ngoài ba trượng, hơi yên tâm một chút.

"Chàng không nên yên tâm với ta như vậy, ở đây, một người chàng cũng không nên tin tưởng."

Lý Hiếu Liêm không để ý, "Hầy, công chúa, sao nàng cứ hay dọa ta thế?"

"Nàng rõ ràng là một cô nương tốt, nàng chưa từng g.i.ế.c người bừa bãi, biết rõ ta không bình thường còn giúp ta che giấu."

"Nàng không cần phải giả vờ hung dữ trước mặt ta, ta đều biết cả."

Lý Hiếu Liêm nói xong liền lấy từ phía sau ra một bó hoa tươi, giơ trước mặt ta, "Công chúa, tặng nàng."

"Ở chỗ chúng ta, không có cô nương nào không thích hoa tươi, nàng cũng nên cười nhiều hơn."

Ta nhìn những bông hoa tươi thắm trước mặt, không biết hắn giấu sau lưng bằng cách nào, nhưng ta không nhận, "Phò mã đã hái hoa quý của ta, vậy thì làm phiền tự tay trồng lại trả cho ta."

Nói xong ta đứng dậy bỏ đi, phía sau truyền đến giọng nói bất lực của Lý Hiếu Liêm, "Ôi trời, không phải chứ?"

Ta không dừng bước, nhưng lại không nhịn được cong khóe môi.

Cuộc sống ở phủ công chúa vẫn bình yên như trước, nhưng gần đến cuối năm lại xảy ra chuyện lớn.

"Điện hạ, Hoàng hậu nương nương băng hà rồi!"

"Bệ hạ cho gọi các vị công chúa phò mã vào cung chịu tang."
 
Back
Top Bottom