Siêu Nhiên Truyện Chưa Có Tiêu Đề

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
335153034-256-k38758.jpg

Truyện Chưa Có Tiêu Đề
Tác giả: BaoPham651
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

.​
 
Truyện Chưa Có Tiêu Đề
Chương 1: Giấc mộng màn đêm


Buổi tối, bóng dáng hai người một người phụ nữ và một đứa con nít có vẻ là hai mẹ con.

Họ lướt nhanh qua khu rừng, dường như đang chạy khỏi đám người phía sau.

Tiếng hô hoán của hàng chục người không dừng:"Bắt lấy nó!"

"Không được để hai mẹ con nó trốn thoát!"

Xong đột nhiên, cậu bé kia vì không thể bắt kịp tốc độ người mẹ nên cậu đã té xuống.

Người phụ nữ hốt hoảng nói:"Con không sao chứ?"

Đám người kia dường như đã nghe thấy động tĩnh."

Hướng bên kia!"

Những đốm lửa từ những cây đuốc dần tiến lại gần phía phát ra âm thanh.

Hai mẹ con trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết vì chỉ cần để họ bắt thì khó mà giữ được tính mạng.

Cậu thầm trách bản thân, hàng loạt những câu nếu xuất hiện trong đầu cậu bé.

Nhưng lớn nhất cậu tự trách bản thân mình đã mơ thấy giấc mộng đó.

Một cơn ác mộng từ nơi tắm tối nhất của sinh mệnh.Một màn đêm trải dài dường như vô tận, một nơi mà chẳng có gì tồn tại.

Không thể thấy, cũng không thể nghe, không mùi, không vị và chẳng thể cảm thấy.

Thậm chí, ngay tại chỗ đang đứng cũng chưa chắc có tồn tại hay không mà chỉ có ý thức ở nơi đây.Bây giờ sẽ làm gì? hoảng sợ, kêu la, cầu mong sự giúp đỡ,...

Dù cho có làm tất cả chuyện đó thì sớm muộn mọi thứ cũng sẽ trở về với sự tĩnh lặng vốn có của nó và thứ ý thức kia cũng sẽ đắm chìm trong bóng tối bất tận này vĩnh viễn.Có lẽ, mọi chuyện sẽ không có gì để nói nếu như không có thứ đó, "thứ chẳng thuộc về" nơi này.Hôm ấy, cũng chẳng biết là bao lâu, một thứ ánh sáng nhỏ bé lóe lên xóa tan màn đêm xung quanh, thứ ánh sáng ấm áp của tình yêu thương được thắp lên xóa nhòa đi cái lạnh lẽo của bóng tối bao trùm.

Dù cho nó nhỏ nhưng nó đã cho ý thức ấy được sống một lần nữa, dù rằng nhỏ nhưng thứ ấy đã cấp cho ý thức yếu ớt đó một hi vọng mãnh liệt được thoát ra khỏi nơi này.

Nó cố gắng chạy tới thứ ánh sáng theo bản năng vốn có của mình.Nhưng buồn thay, dù cho có tiến tới bao nhiêu thì thứ ánh sáng kia vẫn nằm ở nơi xa tít không thể với tới, nó cũng dần biết nó không thể di chuyển.

Nó chẳng có nước mắt để than khóc, cũng chẳng có giọng nói để kêu la.

Ý thức chỉ biết nhìn thứ ánh sáng nhỏ bé đằng xa kia.

Ánh sáng dù rực rỡ đến mấy cũng sẽ đến lúc tàn phai huống chi là ánh sáng le lói một mình giữa nơi hư không đáng sợ này, sớm muộn nó cũng sẽ bị bóng tối nuốt chửng.

Khi ánh sáng chuẩn bị tàn, một thứ giọng nói cực kì trầm phát ra từ tứ phía:"Nguồn sáng cuối cùng là đây Hãy mau chóng thức tỉnh mau!Khi nguồn sáng này kết thúc Cũng là lúc thế giới này sẽ tràn ngập trong bóng tối..."

Nói xong nguồn sáng cũng biến mất, cứ tưởng đâu mọi thứ sẽ trở về với cái bóng tối tĩnh lặng trước đó, nhưng xung quanh bỗng chốc lại xuất hiện vô số cái bóng đen với khuôn mặt và biểu cảm khác nhau, chúng nào khóc, nào cười, nào tức giận, tỏ ra đau khổ,... với mắt, mũi, miệng chúng chảy ra thứ nước màu đỏ phát sáng trông cực kỳ đáng sợ.

Âm thanh cũng chả khá hơn là bao chúng la hét, khóc lóc, chửi rửa,... khiến cho người nghe có cứng cựa cũng dần hóa điên dại.Sau một hồi tra tấn tinh thần, một trong những khuôn mặt tiến tới với cơ thể vặn vẹo trông vô cùng kinh tởm, trên tay đang cầm một cây giáo tiến tới, mũi giáo được cầm lên cao hướng về phía trước.

Những khuôn mặt khác cũng dần im lặng, chúng nó tỏ ra biểu cảm như thể nhìn một thứ gì đo không thể chấp nhận được.*xoạc*Rất nhanh tựa như một khoảng khắc, từ trên thanh giáo đã thấm đỏ màu máu tươi.

Một người với cơ thể trắng xóa, ngoại hình tựa như đàn ông không nhìn rõ mặt, trên ngực trái là cây giáo được cắm xuyên qua người.

Những khuôn mặt cũng tan biến hết như thể chưa từng tồn tại.

Cơ thể trắng xóa gục xuống, tay thì hướng về phía trước rung rẫy và cố gắng nói một điều gì đó:"De...Deshe..."

Ông ấy vẫn gắng gượng tiến về phía trước trong vô lực.

Đột nhiên ông hét lớn lên một từ:"DESHEN!!!"
 
Truyện Chưa Có Tiêu Đề
Chương 2: Tiệm bánh


Cậu bật dậy, giấc mơ quá đỗi chân thật còn khiến cho mồ hôi đổ đầy trên trán.

Cậu thầm thì:"Deshen? là mình mà..."

"Sao thế con?"

Cậu chợt nhìn về phía tiếng gọi vừa kêu.

Cậu thấy đó là mẹ của cậu tên là Xingiilh.

Cô có mặc chiếc đầm âu phục màu nâu kiểu đồng quê, làn da trắng mịn màn trông trẻ hơn nhiều so với các thôn cùng độ tuổi của cô, với mái tóc đen đặc trưng vô cùng hiếm người có trong làng vì đa phần bọn họ đều mang mái tóc vàng hoặc nâu, đặc biệt điểm thu hút nhất của Xingiilh là đôi mắt xanh hút hồn như thể được đính hai viên sapphire lên.

Thấy mẹ cậu nói:"con... mơ thấy ác mộng ạ."

"chắc cũng do đám bạn qua kể truyện đáng sợ chắc giờ lại mơ tùm lum đúng không?"

Xingiilh khiển trách.Nghe thế cậu cũng cười cho qua do bởi cậu có sở thích được nghe kể truyện.

Thấy thể Xingiilh cũng cười nhẹ rồi bảo:"Thế không lẽ tính ngủ tới tối sao, không biết ngày mai là gì à?"

Nghe thế Deshen bỗng háo hức bởi ngày mai là sinh nhật cậu lên 15 tuổi.

Đối với thôn làng này mà nói, nó như là một lễ trưởng thành và mọi người để đến để chúc mừng cho cậu.

Cậu lập tức hiểu ý và đi cùng với Xingiilh vào chợ để chọn một chiếc bánh sinh nhật ưng ý cho bản thân.Một buổi chiều tà, hai mẹ con đi trên tuyến đường mòn quen thuộc những cánh đồng ngô chín vàng, những làn gió nhẹ nhàng thoáng qua tạo cảm giác bình yên khó tả, những người phụ nữ đang trên đường về nhà, những những thợ mộc cũng dần nghỉ tay sau ngày dài lao động, những đứa con nít còn ham vui đùa cùng bạn bè.

Chúng nó thấy Deshen liền vẩy tay chào, cậu cũng chào lại, cậu nói:"Mai nhớ dự sinh nhật tôi nha!"

Nói xong cậu cũng vội vàng đi.

Tới chợ, các gian hàng cũng chẳng còn mấy người nhưng thấy Xingiilh đến những người đàn bà bắt đầu xì xầm to nhỏ với nhau:"Ê có phải đó là Xingiilh đó không?"

"Chứ còn gì nữa!

Nhìn là thấy ngứa hết cả mắt rồi."

"Người gì đâu mà chảnh chọe mà toàn chuyên đi giật chồng nhà người ta""Chắc đẻ ra con hoang xong thế nên ông chồng mới bỏ"Xingiilh cũng nghe được những lời khó nghe đó nhưng cô cũng mặc kệ cho qua bởi cô cũng có nỗi niềm riêng chẳng thể nói.

Chồng cô làm ăn xa từ lúc Deshen được sinh ra nhưng tới giờ vẫn không thấy tung tích ra sao nên Xingiilh làm may vá làm kế sinh nhai cho 2 mẹ con.

Thường các nam nhân là khách hàng chính của cô, các nam nhân ở đây họ may đồ là phụ chứ chủ yếu là thử vận may xem có ai có thể tán được cô hay không.

Bởi có lẽ vậy nên nhiều cô không thích Xingiilh.Đột nhiên, cô bị một người người phụ nữ va vô Xingiilh.

Deshen thấy thế chợt đỡ mẹ mình dậy."

Mẹ có sao không?"

Người phụ nữ thấy cô hống hách tỏ ra khó chịu cố tình gây sự:"Cô đi đứng cái kiểu gì thế hả!"

Người phụ nữ tính tát Xingiilh nhưng bị ai đó ngăn lại bởi một người đàn ông.

Ông nói:"Có chuyện gì hẳn từ từ nói không cần phải động tay động chân như vậy đâu."

Thấy bóng hình cao lớn của ông ấy người phụ nữ kia rút tay lại, miệng vẫn kịp chửi rủa vài câu rồi hậm hực bỏ về.

"cảm ơn anh!"

Xingiilh nói"Lần sau đi đường nhớ cẩn thận"Xingiilh giờ mới nhìn kĩ người phía trước mình.

Một người đàn ông có mái tóc vàng xoăn nhẹ, mũi cao.

Ông để râu với bộ ria mép.Trong ngoại hình cao lớn vừa phải.

Một tay đang cầm một cái túi lớn.

Người đàn ông kia giới thiệu về mình:"Tôi tên Cheki, với mái tóc đen này ắt hẳn cô là Xingiilh.

Vậy cô đang trên đường đi đâu sao?"

"À tôi đang trên đường mua bánh sinh nhật 15 tuổi cho con trai tôi Deshen."

Cheki chợt cười.

Nụ cười nhẹ nhàng ấm áp khiến cho người đối diện cũng phải thấy cảm mến, ông nói:"Vừa hay tôi cũng là chủ tiệm bánh.

Nếu cô không chê thì hãy qua bên tiệm của thử xem."

Xingiilh nghe vậy cũng đồng ý.

Tới nơi, Deshen há hốc mồm vì tiệm bánh ấy:"Lớ...lớn quá!"

Bên trong như thể là thiên đường bánh kẹo khơi dậy những hương vị ngọt ngào cho bất kì ai.

Deshen đi lòng vòng xem xung quanh.

Xingiilh thì nói chuyện với Cheki:"Anh hẳn thích đồ ngọt lắm nhỉ."

"Đúng vậy!"

"Tiệm bánh này là tâm sức là ước mơ từ trẻ của tôi vì từ nhỏ gia đình tôi rất khó khăn ngày cũng chưa chắc đủ ba bữa phải đi nhặt củi để bán qua ngày, một ngày tôi bị lạc trong khu rừng vừa đói lại vừa cảm tôi ngất trong rừng.

Cứ tưởng đâu tôi sẽ mất trong đó.

Nhưng một người nào đó đã đến bỏ viên kẹo vào miệng tôi cảm thấy hương vị ngọt ngào đột nhiên khỏe trở lại, một lúc sau mọi người trong thôn cũng tìm thấy tôi.

Từ lúc đó tôi thích cái cảm giác ngọt ngào đó.

Nên tôi đã mở tiệm bánh này vừa để ai cũng được thưởng thức những đồ ngọt tôi làm vừa để một ngày nào đó có thể gặp được ân nhân hôm ấy."

Xingiilh lắng nghe câu chuyện xong cô nói:"Thế anh tính chỉ đi tìm người đó thôi à? không vợ con gì sao?"

Cheki gãi phía sau gáy cười gượng tỏ vẻ bí lời.

Bỗng hai người nghe tiếng rầm rất lớn khiến cả hai đều phải chú ý.

Deshen đang nằm dưới đất có vẻ khá đau"Ui da đau quá!"
 
Back
Top Bottom