"Tôi nghĩ anh cũng đã biết rõ bây giờ giữa chúng ta là như thế nào, và trước giờ mọi chuyện đã ra sao," tôi khẽ nói, ngẩng đầu nhìn P'Peem.
Anh ta đang tựa vào một cây cột, rít điếu thuốc.
Tiếng ồn phía sau là nhạc ầm ĩ của ban nhạc trong quán bar sau trường đại học.
Sau khi thi xong, tôi ăn tối với bạn bè rồi đến đây uống bia — một thói quen cuối kỳ của bọn tôi.
Khoảng một tiếng sau thì P'Peem xuất hiện.
Anh ta ngồi ở bàn với vài người bạn thân của anh ta.
Tôi mời anh ta ra nói chuyện riêng sau khi anh ta ghé qua bàn chúng tôi.Một phần trong tôi thấy lo lắng, nhưng phần khác lại biết hôm nay nhất định phải nói.
Tôi không thể chạy trốn hay trì hoãn thêm nữa.P'Peem im lặng, trầm ngâm.
Khi tôi bắt đầu nhắc đến chuyện của chúng tôi, anh ta hầu như chẳng nói gì.
Nụ cười dần biến mất, thay bằng vẻ nghiêm nghị, gần như căng thẳng.
Anh ta chỉ thỉnh thoảng gật đầu, đáp lại ngắn gọn những gì tôi nói, rồi lại rút thêm một điếu thuốc để hút.Anh ta không còn cãi lại hay biện hộ như trước, mỗi khi tôi nhắc đến Yiwa hay những chuyện trong quá khứ.
Thoáng chốc, tôi tưởng như trông anh ta căng thẳng đến mức sắp bật khóc, nhưng có lẽ chỉ là tôi tưởng tượng."
P'Peem đâu có thích tôi nhiều đến vậy," tôi nói, giật lấy bao thuốc từ tay anh ta, rút một điếu trắng và châm lửa.
Tôi vốn không muốn hút ngay lúc này, nhưng ít ra nó có thể làm dịu đi không khí căng thẳng, hoặc khiến tôi bớt tập trung vào vẻ mặt của anh ta."
Em biết bằng cách nào, Blue?"
P'Peem phản bác."
Bởi vì nếu thật sự thích tôi, mọi chuyện đã chẳng thành ra như thế.
Cái tên Yiwa đã chẳng bị nhắc đến.
Và cũng chẳng có thêm những cái tên khác."
Anh ta lắc đầu, nhếch môi cười gượng như phủ nhận điều vừa nghe.
Đôi mắt sắc bén của anh ta chăm chú nhìn vào một điểm nào đó phía sau lưng tôi.
"Nhưng ngay lúc này, anh thích em nhiều lắm, Blue.
Thật đấy."
Ngay lúc này...?
Ngay lúc này ư...?"
Tôi chẳng còn cảm thấy gì nữa..." tôi nói khẽ.
Trong thoáng chốc, tôi tự hỏi một cú đấm sẽ đau đến mức nào.
Có lẽ má tôi sẽ tê rần, hoặc nóng rát như khi bị bố tát.Hoặc có lẽ sẽ còn đau hơn."
Tôi biết ơn lắm.
Trước đây... giữa chúng ta từng rất tuyệt.
Lúc ban đầu, tôi đã rất hạnh phúc," tôi cố lái cuộc trò chuyện sang hướng tích cực, mong giữ không khí khỏi rơi xuống vực sâu.
"Và anh từng là một đàn anh tuyệt vời."
"Ha ha," P'Peem bật cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm phía trên.
"Không cần phải an ủi anh như vậy đâu.
Anh biết em thấy anh giống một thằng khốn hơn là một người tốt."
"..."
Tôi từng có quá nhiều câu hỏi.
Tôi từng muốn biết vì sao anh ta lại tiếp cận tôi, vì sao anh ta rủ tôi đi chơi, vì sao lại có người khác.
Nhưng giờ, tôi chẳng còn muốn biết nữa.
Dù có biết, cũng chẳng thay đổi được gì.
Biết anh ta có từng thật lòng thích tôi hay không cũng chẳng làm hiện tại tốt hơn.
Tôi không muốn quay lại thích anh ta thêm lần nào nữa.
Tôi thật sự chẳng còn cảm giác gì với anh ta nữa."
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúng ta vẫn là đàn anh – đàn em, có thể hỏi han nhau, thay vì trở thành người yêu cũ phải tránh mặt nhau mãi mãi?"
Tôi thở ra, nhìn thẳng vào P'Peem, người đang thoáng sững sờ vì lời tôi.
"Tôi chưa từng muốn ghét hay căm ghét anh.
Giờ đây, tôi chỉ không muốn để lại điều gì dở dang.
Dù chúng ta không thể ở bên nhau, P'Peem, anh hiểu tôi đang muốn nói gì chứ?"
P'Peem mất mấy giây mới nghĩ ra câu trả lời.
Khói thuốc bay là là quanh anh ta.
Tôi vốn chưa bao giờ thích hút thuốc, cho dù đã cố thử.
Tôi không thích cái nóng hầm hập ấy, nó làm rát cổ họng, và chẳng đem lại cảm giác dễ chịu như thuốc menthol."
Nếu anh không muốn dừng lại thì sao?" anh ta hỏi."
Vậy thì... giống như anh đang chọn cách tránh nhau thôi," tôi đáp mơ hồ, nhưng đó là sự thật.
Nếu hôm nay không kết thúc trong hòa nhã, có lẽ tôi sẽ chạy trốn khỏi anh ta hoàn toàn.
Dù khó chịu, nhưng P'Peem cũng chẳng thể làm gì nữa sau khi đã xong chuyện ở trường đại học.Câu trả lời thẳng thắn ấy khiến P'Peem nở nụ cười rộng hơn.
Đó là kiểu cười khiến tôi thấy sợ, một nụ cười có vẻ giận dữ, nhưng giọng anh ta thì không hề như thế.
Nó vẫn giữ nguyên chất giọng trầm lặng, điềm tĩnh."
Anh hiểu rồi," cuối cùng anh ta đáp, vứt điếu thuốc xuống đất rồi dí mũi giày dập tắt.
"Blue, em thay đổi nhiều quá.
Em có nhận ra không?"
"Tôi biết," tôi liếc nhìn hai cô gái đang khoác tay nhau, cười lớn đi ngang qua.
Khi họ đã đi khuất, tôi tiếp lời: "Chuyện đó là không tránh khỏi.
Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, ít nhiều, đúng không?"
"Ừ.
Có lẽ vậy," anh ta trả lời ngắn gọn, giọng nghẹn lại trong cổ.
Anh ta trông bồn chồn, như muốn nói điều gì đó nhưng không thể.
Chúng tôi đứng im lặng cho đến khi tôi hút hết điếu thuốc của anh ta.Cuối cùng, anh ta vẫn chẳng nói thêm gì."
Vậy là kết thúc rồi, phải không?" tôi hỏi, nở một nụ cười nhỏ và thở dài thật sâu.
"Cảm ơn anh vì tất cả."
P'Peem gật mạnh, đưa tay xoa nhẹ tóc tôi, rồi rút tay về, gương mặt vẫn lạnh nhạt."
Anh cũng cảm ơn em.
Anh xin lỗi."
Môi tôi khẽ mím lại, chân mày bất giác nhướng lên ngạc nhiên trước lời xin lỗi ấy.
P'Peem hơi cau mày, ra hiệu về phía trong quán."
Đi đi.
Vào ngồi uống với bạn em đi."
Mọi chuyện kết thúc dễ dàng đến mức tôi thấy bất ngờ.
Không có tiếng la hét, không có níu kéo, cũng chẳng có bạo lực như tôi từng tưởng tượng.
P'Peem lúc này trông kiệt sức, như mang quá nhiều tâm sự.
Nhưng nếu anh ta chỉ muốn nói chừng đó, thì tôi cũng chỉ nên chấp nhận bấy nhiêu.Tôi khẽ gật đầu, lùi lại vài bước.
Ngoái nhìn lần cuối, tôi thấy anh ta châm thêm một điếu thuốc khác.
Anh ta không nhìn tôi, còn tôi thì quay lưng, trở về bàn của bọn tôi mà không quay đầu lại nữa.Bạn bè tôi nhìn với ánh mắt lo lắng.
Khi tôi gật đầu và nói, "Xong rồi," họ liền cười toe toét, nhanh tay rót bia và dúi vào tay tôi.
Chúng tôi uống liền mấy chai.
Thỉnh thoảng tôi lại liếc sang bàn của P'Peem, cho đến khi thấy bóng dáng cao lớn của anh ta quay lại ngồi xuống.
Bàn của anh ta ngày càng đông, vì anh ta vốn chơi với nhóm nổi tiếng hay phá luật nên có bạn bè ở nhiều khoa khác.
Gus cũng có nhiều bạn và đàn em tới chào hỏi.Đúng kiểu ngày cuối thi: đã uống là uống cho say mềm.
Tôi không phải dạng uống giỏi như Gus, Seo hay Nile, nhưng sau thời gian ở New York, bị lôi đi không biết bao nhiêu buổi nhậu, tôi thấy mình cũng khá hơn, có thể ngồi lâu hơn trước.Câu chuyện xoay như gió, từ mấy giảng viên trong khoa, thầy Wissanon với những bài tập kỳ lạ cả học kỳ, đến lớp âm nhạc thế giới mà tôi toàn ngủ gật, rồi lớp tự vệ nơi trường cử vận động viên tới dạy và điểm danh cả kỳ.
Chúng tôi bàn kế hoạch cày Dota 2, ROV và Onmyoji cho đến khi kỳ mới bắt đầu.
Rồi câu chuyện lạc sang mấy quán bar bí mật, Elon Musk, tàu điện, Bitcoin... cuối cùng tôi say đến mức cái gì cũng thấy buồn cười, dù chẳng có gì đáng cười."
Blue, để anh đưa em về," P'Peem bước tới, nói ngay giữa nhóm bạn đang đứng thành vòng tròn trước quán.
Gus định lên tiếng chen vào, nhưng tôi khẽ giơ tay ngăn lại, rồi đáp: "P'Peem, anh say quá rồi.
Anh có lái nổi không?" tôi phản bác.
Chỉ nhìn đống chai bia chồng chất trên bàn cũng đủ biết bọn họ đã uống nhiều đến thế nào."
Để Nan đưa em về," anh ta nói, ý nhắc đến một người bạn nữ khác khoa.
Nan đang đứng với nhóm bạn cách đó không xa, cầm điếu thuốc.Tôi liếc nhìn bạn bè.
Nile nhíu mày nhưng không nói.
Seo và Gus trông sẵn sàng phản đối nếu tôi từ chối, nhưng để P'Peem tiễn tôi về — nhất là lần cuối này — cũng không phải chuyện gì lớn, Hơn nữa một bạn nữ quen biết tôi là người lái."
Được," tôi đáp, thấy nụ cười tươi và vẻ mặt rạng rỡ của anh ta trước khi anh ta chạy về phía Nan.
Hai người trò chuyện một lúc rồi cùng quay lại chỗ tôi."
Cả hai định say bét nhè rồi mới tới nơi hả?"
Nan hỏi toang toác, bắt đầu đi về phía xe.
P'Peem loạng choạng, suýt ngã mấy lần, tôi phải nắm lấy cánh tay anh ta để giữ cho anh ta khỏi ngã.Anh ta chọn ngồi ghế trước, tôi thì ngồi phía sau.
Trên suốt đoạn đường, anh ta với Nan nói chuyện rôm rả về buổi chào đón tân sinh viên năm nay và năm sau.
Khi gần tới đại lộ, P'Peem buông một câu như thể thuận miệng: "Anh đưa em về nhà được không?
Trời tối rồi, với lại có bạn chúng ta đi cùng, chắc ba mẹ em cũng không để ý đâu."
Anh ta vừa nói vừa tìm cớ giải thích.Tôi thở dài, rồi đọc đường cho Nan.
Ba mẹ tôi cũng chẳng ở nhà, mà tôi thì say quá, không còn sức đi bộ qua đám muỗi để vào làng nữa."
Rẽ trái ở vòng xoay," tôi đặt tay lên lưng ghế trước, dõi theo chiếc xe chạy chậm rãi cho đến khi dừng lại ngay trước cổng."
Nhà này à?"
Nan hỏi."
Ừ," tôi đáp ngắn gọn, liếc nhìn ánh đèn sáng cả tầng một lẫn tầng hai.
Xe của Anwar đậu trong gara, chắc anh vẫn đang làm việc như thường."
Nhà cậu đẹp ghê."
"Ha ha, cảm ơn hai người nhiều.
Hẹn gặp lại nhé," tôi gõ nhẹ tay lên lưng ghế hai cái rồi cầm lấy túi trắng khoác lên vai.
Câu nói cuối dường như chỉ nhắm vào Nan.
Vừa mở cửa xe, P'Peem cũng bước xuống theo, trong khi Nan lôi điện thoại ra bấm, như thể cô đã biết trước chuyện sắp xảy ra."
P'Peem," tôi gọi khẽ, dừng lại trước khi bước vào nhà rồi ngoái nhìn.
Anh ta vẫn say, trông còn chếnh choáng hơn cả lúc nãy."
Gì thế?
Có phải vì chuyện đi nhờ xe không?" anh ta hỏi."
Không có gì..." tôi lắc đầu."
Blue, thật sự không còn cách nào sao?"
P'Peem chống tay lên đuôi xe, nheo mắt nhìn tôi.
Dù trời tối, nhưng ánh sáng hắt ra từ nhà và khu phố đủ để tôi thấy rõ vẻ van nài trên mặt anh ta.Tôi không đáp, chỉ lắc đầu thay cho câu trả lời.P'Peem im lặng vài giây, rồi khẽ cười, đưa tay vuốt tóc, gật đầu.
"Vậy thì... còn nụ hôn lần trước chúng ta nói đến thì sao?
Em từng nói sẽ thử mà."
"Nhưng tôi đã biết rõ mình cảm thấy thế nào rồi.
Tôi chắc chắn.
Dù có hôn hay không cũng không thay đổi được câu trả lời," tôi nói nhỏ, liếc vào cửa kính xe tìm Nan, nhưng đồ đạc chất đầy bên trong khiến tôi chẳng thấy gì."
Nhưng Blue, em từng nói rồi mà.
Chúng ta đã bàn đến chuyện đó, đúng không?"
P'Peem nhại lại lời tôi bằng giọng trẻ con, như đang nhắc lại một lời hứa.
Tôi đứng chôn chân, chẳng nghĩ ra được câu nào để đáp, trong khi anh ta lại bước gần hơn."
Chỉ lần này thôi.
Dù sao thì cũng là lần cuối cùng..."
Hai chữ "lần cuối" như đè nặng trong đầu tôi, dù cơn say khiến đầu óc mụ mị, cố chấp không chịu xử lý nổi bất kỳ ý nghĩ nào.Đây thật sự là lần cuối cùng sao?
Nếu đúng là lần cuối... thì tất cả sẽ kết thúc, đúng không?"
P'Peem, Nan..."
"Nan sẽ không nhìn đâu, cho anh nhé?" anh ta cắt ngang trước khi tôi kịp nói xong, bước sát lại.
Chữ "cho anh" ở cuối câu, cùng giọng điệu tha thiết, khiến tôi vừa xót xa vừa tê dại, để mặc anh ta.Một cơn phản kháng trào dâng trong cơ thể khi P'Peem cúi xuống ôm chầm lấy tôi, vòng tay siết chặt đến mức tôi gần như không thể cử động.
Vòng ôm ấy khiến tôi nghẹt thở, trái tim đập thình thịch nặng nề, chất chứa linh cảm xấu, nhất là khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau ở khoảng cách quá gần.Nghĩ về "lần cuối", nghĩ về tất cả những khoảng thời gian đẹp đẽ chúng tôi từng có, cả những ngày tồi tệ khi tôi khóc, đau lòng vì anh ta, những nụ hôn của chúng tôi... khi những điều ấy ùa về, gương mặt Anwar, đôi mắt nâu tuyệt đẹp của anh, cùng vô vàn ký ức khác tràn ngập trong tâm trí.
Tôi tự hỏi Anwar đã hôn Jamie thế nào, với cảm xúc gì, anh đã nghĩ gì — bởi Anwar cũng từng hôn Jamie.Tôi nhìn gương mặt P'Peem khi anh ta ghé sát lại.
Môi anh ta chạm vào má tôi thay vì môi, vì sự kháng cự trong tôi quá mạnh khiến tôi quay đầu đi.
Dù trong lòng muốn biết nhiều điều, nhưng cơ thể lại phản ứng trước cả khi não kịp ra lệnh.Hành động ấy khiến anh ta khựng lại.
Tôi lắc đầu, hít sâu, rồi khẽ đẩy anh ta ra."
Tôi xin lỗi... nhưng tôi thật sự không thể."
P'Peem cắn môi dưới, im lặng.
Tôi cố lấy lại bình tĩnh, lùi dần cho đến khi lưng chạm vào hàng rào lớn."
Cảm ơn anh đã đưa về, và xin lỗi vì tôi không thể làm điều chúng ta từng nói đến," tôi cúi nhẹ đầu, liếc nhìn Nan — cô vẫn cắm cúi vào điện thoại — trước khi mở cổng rồi vội vã bước vào nhà.
Tôi đứng lặng vài giây trong phòng khách, rồi quay lại vén rèm nhìn ra.
P'Peem đang quay lại xe, rồi chiếc xe chạy đi theo lối cũ.Mọi thứ rơi vào tĩnh lặng.
Đọng lại.Mối quan hệ giữa tôi và P'Peem đã treo lơ lửng suốt một thời gian dài.
Sau hôm nay, tôi không biết anh ta còn nhắn cho tôi nữa không, có cố giữ vai trò "đàn anh" của tôi, hay là biến mất luôn.Nhưng dù thế nào, tôi coi như mọi sợi dây kết nối giữa chúng tôi đã tháo gỡ hết.Mọi chuyện kết thúc theo một cách lạ lùng đến mức vô cảm — tôi thấy sốc.
Không buồn, không khóc, không tiếc nuối, không lưu luyến, chẳng có gì cả.Tôi cố xóa sạch mọi thứ trong đầu khi đi vào phòng khách.
Ngôi nhà im phăng phắc.
Chị Bua đã rời đi, còn ba mẹ chắc cũng đã lên máy bay.Chỉ còn tôi và một người khác ở lại lúc ấy.Anwar ngồi bất động trên sofa.
Tivi vẫn bật, nhưng anh chẳng có vẻ gì là đang xem.
Giấy tờ vương vãi xung quanh, chiếc MacBook đặt trên đùi, nhưng ánh mắt anh lại dừng ở một nơi nào khác.Anh chìm trong suy nghĩ, mải miết đến mức không nhận ra tôi đã bước vào phòng."
Anwar..." tôi khẽ gọi, kéo anh ra khỏi cơn mơ màng.Mi mắt anh chớp chậm rãi, rồi đôi mắt nâu chạm vào tôi.
Anh nhìn tôi chăm chú khi tôi bước lại gần, đứng giữa hai chân anh."
Thế nào rồi...?" anh thì thầm, vẻ lo lắng hiện rõ, chẳng hề che giấu.
Anh gạt MacBook sang bên, đứng dậy, khiến tôi phải ngước nhìn anh.Lạ lùng thay, những suy nghĩ hỗn loạn quay cuồng trong đầu tôi vài phút trước bỗng trống rỗng.Chẳng còn điều gì rõ ràng.Thứ duy nhất tôi thấy là đôi mắt buồn đục của anh, chứa đựng vừa hy vọng vừa khẩn cầu, và đôi môi đẹp kia khẽ gọi tên tôi khi tôi im lặng."
Anh làm gì thế?
Nghĩ về công việc à?" tôi tránh câu hỏi của anh."
Anh chờ em."
"Chờ em ư?" tôi mỉm cười nhạt.
"Nhưng vừa nãy trông anh như đang suy nghĩ gì đấy..."
Anwar không nói.
Anh cúi đầu, dò xét gương mặt tôi, cũng như tôi đang dò xét gương mặt anh."
Anh đang nghĩ gì vậy?
Em có thể biết không?"
"Anh đang tự hỏi em thế nào, em sẽ nói gì... em sẽ làm gì, em sẽ quyết định ra sao," giọng anh dần nhỏ lại rồi lả đi ở cuối câu."
Tại sao anh lại nghĩ những điều đó?" tôi hỏi."
Bởi vì anh không thể ngăn mình được," anh trả lời thẳng thắn.
Đôi lông mày đậm, góc cạnh cau lại nhẹ rồi anh khép mắt lại khi tôi giơ tay chạm vào má ấm áp của anh.Dù nhắm mắt, anh cũng không thể giấu đi nỗi đau và bối rối hiện lên trên khuôn mặt.Ngực tôi nhói khi thấy biểu cảm đó.Anh đau, nhưng không có vẻ giận hay oán hận.
"Anh có thể chờ.
Anh sẽ chờ...
đúng như anh đã nhờ em."
Đó là điều anh đã nói trước đây.Hình như có người đang giữ lời.
Tôi không nhìn thấy dấu hiệu oán giận, nhưng nỗi buồn, sự rối rắm và bối rối nơi anh chẳng khiến tôi dễ chịu hơn chút nào."
Bây giờ anh hiểu mình đã tệ như thế nào, và đã làm em đau ra sao," Anwar cúi đầu, nhưng tôi vẫn nhìn rõ mặt anh từ chỗ đứng.
Anh nghiến chặt hàm đến nỗi lộ răng, tay kia nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tôi, áp lên gò má điêu khắc của anh, không chịu buông.
"Giờ anh hiểu nó đau đến mức nào."
Đứng ở vị trí của tôi cũng chẳng dễ chịu gì.
Khó thở.Liệu anh có thấy ngột ngạt thế này khi ở bên Jamie không?
Anh có đau như tôi không?Câu "anh hiểu rồi" ấy như rã tan hết sự lạnh lùng và cứng nhắc.
Ngực tôi nhói, vô thức đưa tay kia nắm chặt áo mình."
Em phải làm gì để anh đỡ đau?" tôi hỏi khẽ, vòng tay lỏng ôm lấy anh, cảm nhận cánh tay rắn chắc của anh siết chặt vòng eo tôi làm điểm tựa.Tôi tựa mặt lên bờ vai rộng của anh, chần chừ giữa việc thú nhận và im lặng.Cuối cùng, biết rằng Anwar đau y như mình chẳng khiến tôi khá hơn.
Trái lại, tôi cũng đau, còn tệ hơn.Tôi lùi lại một chút để nhìn mặt anh, khẽ nhón chân, nương nhẹ trán mình vào trán anh, đúng như cách anh thích làm với tôi."
Em đã xong với P'Peem.
Thật sự là hết rồi," tôi thì thầm, mũi chạm mũi anh trước khi đặt môi mềm mình lên môi anh chậm rãi, một nụ hôn đơn lẻ, nhẹ nhàng.
Anwar không đáp lại bằng một nụ hôn khác hay biến nó thành thứ gì khác.
Anh để tôi tùy ý.Tôi mỉm cười nhạt trước thái độ của người đàn ông cao lớn."
Và hôm nay, đến giờ em chưa hôn ai cả..."
Anwar hơi ngẩng lên, ánh mắt anh thay đổi.Tôi đặt môi lên anh lần nữa, lần này khám phá nhẹ nhàng.
Tôi cảm nhận anh đáp lại, nhưng vẫn do tôi chủ động điều khiển mọi thứ.Nụ hôn khiến tim tôi loạn nhịp, mạch đập rộn đến mức tôi gần như bật cười, dù chẳng có gì buồn cười.Có lẽ là do rượu."
Em..." anh gọi."
Em nghĩ mình không thể hôn ai khác nữa.
Em không muốn, không thể.
Nên em về nhà tìm anh," tôi lồng ngón tay vào mái tóc mềm của anh, vuốt nhẹ.
Rượu làm lưỡi tôi lóng ngóng.
Tôi thấy mình nói nhiều điều lộn xộn, lải nhải, nhưng không dừng được."
Sao lại như vậy?" anh hỏi."
Bởi vì em chỉ muốn hôn mình anh."
Anwar khựng lại, rồi làm một bộ mặt buồn cười khiến tôi bật cười."
Em đi ngủ đây," tôi giỡn, giả vờ bước đi.
Nhưng Anwar nhanh hơn, túm lấy eo tôi và kéo sát vào, chẳng còn khoảng trống nào nữa.
Gương mặt điển trai anh nép vào vai tôi, hơi thở ấm của anh khẽ nhè nhẹ trên da."
Anh cũng vậy."
"Hả?" tôi lẩm bẩm, vì Anwar bỗng nói vậy.Vòng tay anh siết chặt hơn, khiến tôi thấy ấm áp và an toàn, rồi anh lặp lại câu nói khiến tim tôi xao xuyến.
"Anh cũng chỉ muốn ôm và hôn em thôi."
"Ồ?" tôi mím môi, giấu nụ cười tự bật ra khỏi khuôn mặt.
"Anh còn buồn không?
Em không muốn thấy anh đau."
"Em..."
"Vâng...
Anwar, có chuyện gì?"
Anwar hơi nghiêng đầu, trán và hơi thở chạm vào hõm cổ tôi.
Môi anh ve nhẹ lên da tôi khi anh nói."
Đêm nay anh ôm em được không?"
"Một cái ôm?" tôi lặp lại.
Tim tôi rung rinh, không chắc anh định nói loại ôm nào."
Anh muốn ôm em suốt đêm."
Tôi không hỏi thêm anh ý gì, nhưng giọng van nài trong câu khiến tôi mềm lòng, một làn cảm xúc rộn ràng và bướm rộn trong bụng lại xuất hiện.Dù đó là ôm kiểu gì, tôi cũng không phiền."
Được chứ?"
Bởi vì tôi nhớ anh... và tôi cũng muốn được ôm."
Vào phòng anh đi."
Cảm giác lạ lùng khi rời nhà tắm và gặp ánh mắt anh ngồi trên giường.
Như một giấc mơ, chuyện từng xảy ra vô số lần, nhưng tôi vẫn chưa quen, vẫn hồi hộp.Chúng tôi đã xa nhau một thời gian, dù trước đây từng ngủ chung một phòng mỗi đêm.Chẳng việc gì thấy khó đến thế trước đây.Tôi hít một hơi sâu, né ánh mắt anh rồi đi về phía tủ, chọn một chiếc áo ngủ đen mềm.
Còn Anwar thì mặc áo thun trắng ngắn tay và quần xám sậm."
Ba mẹ em đi mấy ngày?" anh hỏi thản nhiên, nở một nụ cười nhỏ.
Khi tôi tiến tới giường, anh đưa tay nắm lấy tay tôi.
Anh giữ tay tôi chặt khi giúp tôi ngồi lên, cùng tựa nửa người vào đầu giường."
Cũng khá lâu, nhưng họ sẽ kịp về để tiễn anh ở sân bay...," tôi nói, rồi ngập ngừng.Ý nghĩ về khoảng thời gian ít ỏi còn lại khiến dạ dày tôi chùng xuống."
Anh, về sau anh định làm gì?"
"Anh?
Phải hoàn thành luận văn, vào studio, bắt đầu chọn mẫu và thử đồ, kiểm tra theo tuần."
"Rồi sao nữa?" tôi dựa đầu vào vai anh, mắt nhìn xuống hai tay đan vào nhau trên đùi anh.
Tôi thấy những ngón tay ấm áp của anh khẽ vẽ họa tiết lên tay tôi, như tìm thấy sự an ủi ở đó."
Phải chạy tìm vải, làm kỹ thuật cho bộ cuối, gửi đi rồi chọn lựa.
Sau khi thử vải thô xong thì bắt tay vào may bản chính."
Dù anh nói như chuyện thường ngày, như thảo luận về thời tiết, tôi vẫn cảm nhận được một mệt mỏi ẩn trong đó.
Anwar dựa đầu vào tôi, siết chặt bàn tay tôi.
"Rồi còn sắp xếp fashion show, ấn phẩm cuối cùng, và bao chuyện khác nữa."
"Và... tất cả bao giờ mới xong?" tôi muốn hỏi thêm, có điều tôi thắc mắc hơn cả mốc kết thúc công việc.Tương lai tôi sẽ ở vị trí nào trong đời anh, sau khi chúng tôi chia tay?Anh nói anh yêu tôi, nhưng chưa bao giờ bàn đến điều gì cụ thể hơn.
Thế mà có điều khiến tôi trở nên nhút nhát, sợ hẳn không dám hỏi thẳng.
Cảm giác thật bực bội.
Là hy vọng, hay là sợ thất vọng?"
Buổi trình diễn dự kiến giữa năm, sáu tháng nữa, nhưng đó chưa phải kết thúc chính thức," Anwar thở dài, như mệt mỏi vì nghĩ ngợi.
"Còn lâu lắm."
"Với em thì thời gian cảm thấy chẳng bao giờ đủ, chẳng bao giờ đủ cả," anh nói, ngẩng lên, ánh mắt gặp tôi.
"Anh chẳng bao giờ thấy hài lòng với khoảng thời gian mình có, và giờ cũng vậy."
"Ý anh là sao?"
"Là em," anh thì thầm, giơ tay vuốt nhẹ tóc tôi, rồi dùng ngón tay cái lướt theo xương gò má của tôi.
"Anh ước thời gian dừng lại ở đây, ngay lúc này, để anh được ở bên em mãi mãi, như thể anh chẳng bao giờ chán."
Tôi không kìm được mà mỉm cười trước những lời anh nói — những câu thẳng thắn nhưng khiến tim tôi đập loạn nhịp chẳng kém gì lời ngọt ngào."
Anh bảo muốn ôm em.
Ý anh là như thế này sao?"
Tôi xoay người nằm nghiêng, ngước lên nhìn anh rồi vòng tay ôm lấy eo anh.Anwar khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
"Thế này cũng tốt rồi."
Chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến cơ thể tôi lâng lâng, dòng cảm xúc ngập tràn khắp người.Anh cúi xuống, chóp mũi gần sát má tôi.
Anh nghịch ngợm cọ qua lại, rồi ép chặt hơn, hít một hơi thật sâu như muốn ghi nhớ hương vị."
Em đáng yêu lắm."
Lời thì thầm khiến tai tôi nóng ran, nhưng tôi vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, xoay mặt sao cho môi chạm khẽ vào môi anh."
Chỉ thế thôi à?
Chỉ cần ôm?"
Tôi nhướng mày, cảm nhận vòng tay anh siết chặt hơn quanh eo, cơ thể chúng tôi ép sát vào nhau.
"Anwar Geiner bốn tháng không chạm vào ai, chỉ để xin một cái ôm sao?"
Một tiếng cười trầm khàn bật ra từ anh.
Hơi thở nóng ấm lướt qua sống mũi và bờ môi tôi.
Chúng tôi gần nhau đến mức như hòa làm một."
Bốn tháng qua anh không chạm vào ai, chỉ để được ở đây, nhìn vào mắt em, nói cho em biết cảm giác của anh."
Đôi mắt nghiêm túc ấy khiến tôi nghẹn lời.
Khóe môi anh khẽ cong, rồi giọng anh trầm xuống, dịu dàng: "Để nắm tay em, nhìn thấy em cười, ôm em..."
Anh ôm tôi chặt hơn."
Chỉ vậy thôi?"
Anwar cười rộng hơn, chống khuỷu tay nhổm lên.
"Và hôn em, nếu em cho phép."
Tôi khẽ cười trước sự nhất quán của anh.
Tôi vòng tay qua cổ anh, kéo anh xuống hôn.
Trong hoàn cảnh căng thẳng thế này, được hôn lại trở thành một niềm vui tuyệt diệu.Đầu lưỡi ấm áp của anh khẽ chạm lấy tôi.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa cùng tiếng sột soạt của quần áo, hơi nóng từ những lần cọ xát.Nụ hôn khiến cơ thể tôi nhẹ bẫng, trái ngược với nhịp tim đập dồn dập.Môi và lưỡi bóng ướt.
Khi tôi nghiêng đầu tránh, Anwar liền đuổi theo, hôn mãi, như kẻ nghiện.
Khi tôi cố tình ngậm chặt miệng, anh dừng lại, rồi liếm nhẹ bờ môi, xen kẽ những cái hôn khẽ khàng, gần như van nài, tiếng kháng cự nghẹn lại trong cổ họng anh.Khi tôi vẫn không nhượng bộ, anh trượt môi xuống cằm, xuống cổ tôi.Tôi không nhận ra anh đã ngồi hẳn lên người mình từ khi nào.
Nhưng ngoài những nụ hôn dồn dập, anh chẳng làm gì khác, chỉ quay lại tìm môi tôi hết lần này đến lần khác."
Ừ... tình yêu của anh," Anwar thì thầm, rải thêm vài cái hôn nhẹ lên môi tôi rồi ngẩng lên nhìn.Hàng mi dài đẹp của anh khẽ rung theo từng cái chớp mắt.
Gương mặt và ánh mắt anh biểu cảm đến mức chẳng lạ gì khi anh thành công với nghề người mẫu."
Ưm," tôi khẽ rên, nhắm mắt lại để tránh cái nhìn van vỉ ấy, rồi đáp trả bằng cách ngậm môi anh.
Tôi để đầu lưỡi ấm áp ấy khám phá.
Nụ hôn bắt đầu dịu dàng, rồi chỉ trong chớp mắt đã trở nên cuồng nhiệt, ngấu nghiến, vừa cắn vừa miết khiến môi tôi nóng ran.Nụ hôn này khác hẳn trước đây.
Anh không hề kiềm chế nữa, như muốn bộc lộ hết khát khao trong lòng."
Chỉ cần hôn thôi sao?
Hay... anh còn muốn hôn ở nơi khác?"
Tôi trêu chọc.
Thấy anh ngập ngừng lại càng khiến tôi táo bạo."
Anh có thể không?"
Anwar hỏi khẽ, ánh mắt sâu hơn khi tôi nhướng mày mỉm cười.Anh cắn nhẹ môi dưới, đôi mắt nâu lướt xuống cơ thể tôi rồi ngẩng lên dò xét.
Từ tốn, anh bắt đầu tháo từng chiếc khuy áo tôi.
Đến khi chiếc áo mở tung, bàn tay anh khẽ vén vải sang một bên.Luồng gió lạnh từ điều hòa chạm vào da thịt khiến tôi ngửa đầu, hít chậm, cố lấy lại bình tĩnh.
Anwar cúi xuống, đặt môi lên xương quai xanh.Cơ thể tôi đồng thời cứng lại, vừa run vừa háo hức.Tôi tự hỏi anh đang nghĩ gì, cảm thấy gì sau vẻ ngoài bình tĩnh ấy."
Ah... uh," tôi siết chặt, nổi da gà khi miệng anh phủ lấy ngực mình.
Trái tim tôi đập dồn dập, như sắp nổ tung đến mức sợ anh nghe thấy.Bàn tay còn lại của Anwar men theo bụng tôi, siết lấy bên còn lại, mạnh bạo như trút nỗi lòng, trái ngược hoàn toàn với đầu lưỡi đang nhè nhẹ quét qua, trêu đùa.Tôi nghiến răng, bụng tự nhiên co thắt.
Càng bị anh cắn nhẹ, tôi càng trở nên yếu ớt.
Tôi đưa tay lên túm chặt tóc mình.
Mọi biểu hiện, mọi phản ứng của tôi đều hiện rõ trước mắt anh.Anwar nhả ra, chuyển hướng sang núm vú bên kia của tôi.
Anh chậm rãi liếm và vuốt ve bằng lưỡi, cố ý cho tôi thấy rõ cách anh chạm vào tôi.
Hành động của anh vừa như chiều chuộng vừa như tra tấn.Cảm giác sảng khoái tới mức gần như choáng váng; tôi thèm muốn nhiều hơn, khao khát anh làm thêm.
Sau một thời gian dài không được sờ chạm thân mật như vậy, cơ thể tôi như đói khát, tuyệt vọng."
Có thích không?" anh hỏi, nhẹ nhàng cạ răng vào núm cứng của tôi, tạo nên một nhói đau nơi bụng dưới.
Thấy tôi co người, anh cười rồi tiếp tục hôn xuống phía dưới, đến xương sườn.
Ngón tay anh lướt qua những cơ bụng hơi nổi lên trước khi môi anh cắn và mút, để lại vài vệt đỏ trên da tôi."
Em tập thể hình à," anh nhận xét."
Ừ," tôi lắp bắp, nhấc chân lên chút khi anh chuyển về phía bụng dưới tôi.Thật ra tôi có luyện tập.
Sau giai đoạn biếng ăn — không ăn, không muốn ra ngoài, chẳng muốn làm gì — tôi bắt đầu ép mình tới phòng gym.
Ít nhất khi tôi vận động cơ thể, đầu óc tạm quên đi những chuyện khác.
Tôi không đi mỗi ngày, nhưng đi đều mỗi tuần cho tới khi thành thói quen.
Qua thời gian, bắt đầu có thay đổi.
Bụng vốn mềm của tôi trở nên săn hơn, lộ chút cơ.
Không phải sáu múi, không hoàn hảo như của Anwar, nhưng khiến tôi mạnh mẽ hơn, và khiến tôi ngượng ngùng khi anh nhìn như vừa rồi."
Cởi áo ra," tôi ra lệnh.
Anwar nhướng mày nhẹ rồi đứng dậy, bắt đầu cởi áo qua đầu, lộ ra thân hình đẹp mà không chút e ngại.
Ngược lại, là tôi cảm thấy như bị ngập trong nước khi anh cúi xuống rồi ngồi lên người tôi.Tôi kéo ngón tay chạy dọc bụng rắn của anh, dừng lại ở viền quần, vải ôm sát ở hông gợi ý điều gì đó.
Mỗi chút di chuyển của ngón tay như một cú điện nhẹ truyền qua tôi.Tay tôi run; hơi thở gấp.Tôi nhìn thẳng vào mắt Anwar với cùng cường độ như anh lúc nãy, cắn môi dưới, cân nhắc lời nói và hành động khi chúng tôi đứng im, dò nhau."
Mấy tháng vừa rồi...
Anh có nhớ em không?" tôi hỏi."
Nhiều hơn em tưởng tượng đấy," Anwar đáp kèm nụ cười."
Anh có... thủ dâm không?
Và khi làm vậy, anh tưởng tượng về gì?" tôi hỏi, thẳng thắn và ngại ngùng theo cách Anwar từng làm trước đây.
Ngay khi câu hỏi tuôn ra, nét ngạc nhiên thoáng hiện trên mặt Anwar, như thể anh không ngờ em lại hỏi vậy.Sự ngạc nhiên của anh khiến tôi tò mò; tôi muốn làm tiếp, muốn thấy cái vẻ ấy thêm lần nữa."
Em thật sự muốn biết chứ?" anh hỏi."
Em muốn biết..." tôi trả lời.
Anwar mỉm cười, áp phần dưới người vào tôi.
Anh dùng cả hai tay kéo chân tôi lên, đặt lên người anh.
Dù còn quần áo ngăn giữa, tôi vẫn cảm nhận anh mãnh liệt —một cảm giác khiến thân mình như bị khoét rỗng.Một luồng xúc cảm dâng lên từ bụng, lan tới ngực.
Một cơn khao khát chợt ùa, khi anh chậm rãi xoa hông vào tôi, như đang làm tình nhưng không xuyên thấu.
Anwar mở rộng hai chân tôi, đặt mình vào giữa rồi cúi xuống đến khi trán chúng tôi chạm nhau.
Chúng tôi nhìn sâu vào mắt nhau, hơi thở hòa làm một."
Anh đã tưởng tượng điều này với em," anh thì thầm, hôn nhẹ dọc đường hàm tôi.
"Hôn em, ôm em thật chặt, cho đến khi nỗi khao khát nguôi đi."
Tôi đưa tay lên che mặt, chỉ còn nhìn thấy đôi mắt.
Da tôi nóng ran vì những lần chạm liên tục."
Anwar..." tôi gọi."
Nghe em gọi tên anh — chỉ mỗi tên anh thôi — nói với anh cảm giác khi anh ở trong em thế nào," giọng anh khẽ thì thầm vào tai tôi.Tôi ôm chặt cổ anh.
Càng áp sát, hơi thở và suy nghĩ tôi càng bị cuỗm đi.
Tôi chỉ nghĩ đến một điều — hình dung những lời anh vừa nói."
Mm...
ừ..." tôi đáp, run rẩy."
Nói tên anh đi."
"Anwar," tôi thở sâu.
Tai tôi bị anh cắn nhẹ, một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng, rồi tôi thở dài nặng nề khi ham muốn chiếm lấy suy nghĩ."
Blue, bé cưng."
"Ừm."
"Biết không, mình chỉ ôm nhau cũng được, đúng chứ?
Nếu em không muốn, anh sẽ không làm gì cả," Anwar nói nghiêm túc.
Có lẽ anh thấy tôi cau mày, hoặc muốn nhắc rằng em là người quyết định, anh sẽ theo em.Chỉ ôm... anh nói vậy.Nhưng giờ đã quá xa để chỉ ôm thôi, nhất là khi cơ thể chúng tôi đang nói thay lời.Tôi liếc anh, vẫn ép sát bên mình, sự hiện diện anh rõ ràng qua lớp vải.
Tôi ngập ngừng vài giây rồi đưa tay lên chạm vào gò má anh."
Em muốn... anh hôn em nữa," tôi nói, hơi ích kỷ, tay lần từ cổ anh xuống bờ vai rắn chắc.
"Khắp nơi.
Được không?"
"Anh đã nói rồi, vì em... anh có thể làm bất cứ điều gì," khóe môi Anwar nhếch lên một nụ cười mờ nhạt.
Anh cúi xuống, lại cướp đi mọi lời tôi định nói bằng một nụ hôn.Anh hôn tôi khắp nơi — trên ngực, nơi còn ướt bởi nước bọt anh, dọc theo những chữ Hán khắc bên hông, xuống bụng và cả bẹn.
Những lời thì thầm khen ngợi của anh khiến tay chân tôi mềm nhũn.Tôi nhắm mắt lại khi bàn tay anh trượt xuống sâu hơn, chạm vào chỗ nhạy cảm nhất.
Hơi thở tôi bật ra khi những ngón tay anh chạm nhẹ, khiêu khích."
Ah...
An..." tôi rên khẽ, mắt mở to nhìn trân trân trần nhà.
Tôi cảm thấy lưỡi anh nóng hổi lướt quanh, quấn lấy tôi, nuốt trọn tôi vào bên trong.
Càng chậm, từng chạm càng trở nên dữ dội.Tôi thở hổn hển, đôi chân run rẩy tới mức anh phải nâng chúng đặt lên vai mình.
Một bàn tay anh giữ lấy hông, đẩy tôi lên cao hơn để anh dễ dàng chiếm lấy.Tôi không còn nghĩ được gì.
Không còn nghĩ được gì khác ngoài anh."
Anwar... em..."
Tôi chau mày, khoái cảm mãnh liệt áp đảo toàn thân, khiến tôi không thể kiểm soát nổi.
Những ngón chân tôi co quắp trong không trung, tay túm chặt tóc anh như tìm chỗ bấu víu.
Chưa bao giờ việc tự chạm vào mình mang lại cảm giác thế này — chưa bao giờ giống cảm giác được một người khác chạm đến, và lại còn là Anwar, người thành thạo hơn tôi gấp bội."
Ah," tôi thở dốc, nhìn anh di chuyển đầu, lúc chậm lúc nhanh, một nhịp điệu trêu ngươi.
Càng nhìn ánh mắt anh khi làm vậy, dục vọng trong tôi càng bùng lên.
"Đủ rồi... ah... dừng lại."
Anwar ngoan ngoãn buông ra, gối đầu lên một bên chân tôi, liếm môi rồi đặt nụ hôn lên da thịt mềm mại.
Anh ngồi dậy, nắm lấy mắt cá chân tôi, âu yếm vuốt ve.
Đôi môi anh lại bắt đầu di chuyển, hôn khắp bắp chân tôi.Đó như một khoảng dừng để lấy lại hơi, trước khi anh lại cướp đi hơi thở tôi khi đầu lưỡi lướt qua từng ngón chân.Tôi bật dậy theo phản xạ.
Anwar khẽ nhướng mày, giữ chặt mắt cá để ngăn tôi rụt lại, rồi tiếp tục cắn nhẹ, liếm mút bàn chân.
Tôi chưa từng được chạm vào ở nơi đó, chưa từng nghĩ mình sẽ thích một cảm giác thế này.Tôi chưa từng tưởng tượng nó lại dữ dội đến vậy."
Ah, Anwar... aah!"
Tôi đưa tay che miệng.
Toàn thân tôi run rẩy, kể cả những tiếng rên nhỏ.
Chỉ trong chốc lát nữa thôi, khóe mắt tôi đã dâng nước.Khoái cảm mãnh liệt đến mức như tra tấn.Tôi vừa thấy mình nhẹ bẫng như lông vũ, vừa nặng nề như mang cả tảng chì trong ngực."
An...
Anwar!"
Tôi vươn tay với lấy anh.
Cuối cùng Anwar dừng lại, tiến đến để tôi ôm anh.
Anh khẽ vuốt lưng trần tôi, như đang dỗ dành, rồi hôn lên tai tôi, thì thầm:"Sao thế?"
"Ôm em đi," tôi khẩn cầu.
Dù đầu óc mụ mị, tôi vẫn nhận ra Anwar lại một lần nữa khiến tôi là người mở miệng trước."
Ôm kiểu nào?"
Anh hôn lên thái dương tôi, hỏi bình thản."
Đưa vào trong em," tôi lẩm bẩm, mặt đỏ bừng.Anwar bật cười, cọ mũi vào má tôi rồi cắn nhẹ.
"Mình không có dầu bôi trơn."
Tôi lắc đầu, vươn tay sang tủ đầu giường, lấy ra một chai lubricant, đưa cho anh.
Anwar nhìn một thoáng, rồi nhận lấy, cùng chiếc bao cao su tôi đưa thêm sau đó."
Anh có muốn hỏi...?"
Tôi bắt đầu, khẽ chạm trán chúng tôi vào nhau.
"Tại sao em lại có mấy thứ này không?"
Tại sao tôi lại mua dầu bôi trơn?
Tại sao tôi lại có bao cao su chẳng vừa với mình?Thật ra tôi chỉ vừa mua gần đây thôi, sau lần chúng tôi nói chuyện.
Vì tôi biết mình khao khát anh đến mức nào, biết sức hút của Anwar có thể khiến tôi làm ra chuyện này.
Nhưng Anwar có thể nghĩ khác — anh có thể nghĩ tôi dùng chúng với người khác."
Anh không cần biết," anh chỉ nói đơn giản, cúi xuống hôn trán tôi rồi lùi ra.
"Và em cũng không cần phải nói."
Tôi nằm ngửa lại trên giường, mặc anh tách chân mình.
Anh bắt đầu bôi thật nhiều chất trơn lạnh lẽo vào nơi nhạy cảm nhất.
Anh dùng dư đến mức tôi ướt đẫm, rồi còn thêm nữa khi thử ngón tay mà thấy chưa đủ trơn.Gương mặt anh nghiêm túc, có chút căng thẳng.
Mỗi giây anh đều liếc lên xem tôi phản ứng thế nào.
Khi đã có hai ngón tay vào trong, anh cúi xuống hôn tôi sâu, mút chặt, rồi hôn dọc xuống hõm cổ."
Có đau không?
Nói với anh nếu đau," Anwar thì thầm, vừa từ từ tách ngón tay để mở rộng.
Nhưng chỉ cần tôi nín thở hay hơi thở dồn dập, anh sẽ dừng lại, dùng ngón cái xoa dịu bên ngoài thay cho đẩy sâu hơn."
Không đau," tôi thì thào, giọng khản đặc.
"Ngược lại... dễ chịu."
Anwar nhếch môi cười, nụ cười mang vẻ săn mồi khi anh dùng hàm răng sắc cắn nhẹ vào vai tôi, khiến tôi giật mình.Việc chuẩn bị không mất nhiều thời gian.
Dù đã mấy tháng chúng tôi không làm, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn tự giải tỏa, nên vấn đề này cũng không quá khó khăn.
Điều khiến tôi lo lắng là phần tiếp theo..."
Blue, mở chân ra cho anh," Anwar khẽ ra lệnh, giọng trầm khàn, gợi cảm đến mức làm toàn thân tôi nóng ran.
Khi tôi ngoan ngoãn làm theo, anh thô bạo kéo quần xuống, phô bày bản thân.
Anh liếm môi rồi kéo tay tôi đặt lên sự cương cứng của mình.
Nó nóng rực, giật giật, và lớn — dễ dàng vượt quá bàn tay tôi, cũng lớn hơn nhiều so với ngón tay tôi hay so với thứ ban nãy của anh.Một phần trong tôi lẽ ra phải sợ hãi, thậm chí là kinh hoảng.
Quả thật khó tin rằng tôi đã từng để khối to lớn này vào trong người nhiều lần trước đó.
Nhưng một phần khác thì chắc chắn rằng Anwar sẽ không làm tôi đau, giống như chưa bao giờ anh làm tôi đau trong quá khứ.Anwar đặt tay mình chồng lên tay tôi, dẫn dắt khi tôi từ từ vuốt ve anh.
Bằng tay kia, anh lấy bao, dùng răng xé vỏ rồi dịu dàng đưa cho tôi trước khi tự mình đeo vào.Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, sự lo âu nuốt chửng lấy tôi.
Anwar dường như cảm nhận được, anh hôn tôi thật mềm, lưỡi quấn lấy lưỡi tôi cho đến khi nỗi sợ hãi biến mất tạm thời."
Nói anh nghe nếu thấy đau," anh nói.
Tôi gấp gáp gật đầu, Anwar liền điều chỉnh, đặt mình ngay trước cửa vào của tôi.Quá lớn, và tôi chắc chắn đã không còn quen với nó nữa.Anwar từ từ đẩy vào, chỉ riêng phần đầu thôi cũng đủ làm toàn thân tôi căng cứng bởi áp lực tràn ngập.
Anh nghiến răng, hơi rút ra một chút rồi thêm nhiều chất bôi trơn.
Bàn tay siết chặt đôi chân đang run rẩy của tôi, anh lại chậm rãi di chuyển."
Vào bên trong rồi."
"Blue, đừng chặt như vậy," anh ra lệnh, gương mặt nhăn lại, hơi thở gấp gáp, chẳng khác gì tôi.Anwar không hề ép buộc.
Anh kiên nhẫn, cho tôi thời gian thích nghi.
Anh hôn tôi, rồi xoa nắn hai đầu ngực, khiến sự chú ý của tôi bị kéo khỏi nơi bên dưới cho đến khi cơ thể dần thả lỏng.Anh đan tay với tôi, ngón tay quấn chặt, rồi ghì cả hai tay tôi xuống chiếc giường mềm mại.
Anh từ từ thúc vào, sâu hơn, sâu thêm ở mỗi nhịp.
Một giây như dài cả tiếng.Sự siết chặt, cảm giác được lấp đầy, khiến tôi nghẹt thở."
Mmm," tôi rên khẽ, vòng tay ôm chặt lấy anh."
Bé cưng, thả lỏng đi, cho anh vào hết nào," anh nghiến răng, giọng trầm khàn khi bắt đầu cử động mạnh hơn."
Nó... chật quá," tôi nhăn mặt, lắc đầu, rồi kéo anh xuống để hôn thật sâu, cuồng nhiệt.
Tôi chủ động đưa lưỡi xâm nhập, bật ra tiếng rên ngay cả khi môi vẫn gắn chặt, bởi Anwar đã thúc toàn bộ vào trong tôi."
Ahh!"
Không đau, mà ngược lại — như thể anh vừa chạm trúng nơi nhạy cảm nhất của tôi.Anwar thở dồn dập, tựa đầu lên ngực tôi, bất động khi đã vào trọn vẹn, phần nóng bỏng to lớn của anh đang giật mạnh trong tôi."
Anwar," tôi gọi khẽ."
Không đau, đúng không?" anh thì thầm."
Không, không đau," tôi đáp.
Ngay khi tôi trả lời, Anwar thở phào thấy rõ.Vừa lúc anh định rút ra, tôi đưa tay ôm lấy chiếc cổ ấm áp của anh.
"Em mua tất cả những thứ này là để dùng với anh."
Đôi mắt anh mở to, quai hàm siết chặt, rồi bật ra một tiếng cười khàn khàn, gần như mất kiểm soát."
Khốn thật... anh sắp..."
Anwar lẩm bẩm, thân thể anh co giật trong tôi.
Anh quay mặt đi, hít một hơi thật sâu như cố lấy lại bình tĩnh, đồng thời vuốt nhẹ eo tôi hết lần này đến lần khác."
Anh sắp ra rồi à?" tôi trêu, nghịch ngợm đưa bàn chân lần trên bụng rắn chắc rồi đặt lên bờ vai rộng của anh."
Anh sợ," anh thú nhận, nở một nụ cười mơ hồ.
"Đã lâu lắm rồi."
Lời nói ấy khiến môi tôi nở nụ cười thật tươi.Anh nhìn tôi với ánh mắt pha lẫn chờ mong và lo lắng.
Bàn tay anh siết chặt lấy mắt cá tôi, rồi tiếp tục những cú thúc, khởi đầu chậm rãi, cố tình kéo dài.
Anh khiến tôi bật ra những tiếng rên khoái lạc, đến mức choáng váng, đầu óc quay cuồng.
Rồi dần dần, nhịp điệu và lực mạnh lên, tiếng rên khẽ của tôi cũng càng lúc càng lớn."
Ah... oh..."
Tôi nhắm chặt mắt, cảm nhận rõ rệt anh hơn bao giờ hết.
Vật nóng bỏng của anh ra vào trong lối chật hẹp của tôi, mỗi cú đẩy đều làm chân tay tôi mềm nhũn, từng cơn run chạy dọc sống lưng.
Mỗi lần anh rút ra chỉ càng làm tôi khao khát lần trở lại tiếp theo, khao khát được lấp đầy thêm nữa.Anwar vươn tay, vuốt ve cơ thể tôi một cách trêu chọc, ngón cái ma sát lên đỉnh đã ướt bóng, căng cứng.Khoái cảm dồn dập từ cả hai phía khiến tôi hoàn toàn choáng ngợp.Tôi cắn môi, móng tay bấu mạnh vào làn da nóng hổi của anh, đến mức Anwar "trừng phạt" bằng những cú thúc dồn dập, dữ dội."
Ahh!"
Anh cắm sâu trọn vẹn, nóng rực và mãnh liệt.
Anwar cúi xuống, ôm tôi chặt trong lồng ngực, hông anh lắc nhịp chậm rãi, trêu ghẹo, xen kẽ những cú dập sâu khiến cơ thể tôi bật nhịp theo anh."
Ah...
Anwar...?"
"Tình yêu của anh."
Đôi tay chúng tôi đan chặt, trơn trượt vì mồ hôi khi nhiệt độ càng lúc càng tăng.
Anh siết tay tôi chặt hơn, mũi anh lướt dọc cổ tôi, vừa dụi vào vừa mút mạnh, chắc chắn sẽ để lại vết đỏ.Cảm giác trào dâng dồn ép mọi giác quan; tiếng rên khẽ của tôi, hơi thở dốc dồn, tiếng thân thể va chạm hòa quyện, tất cả như vang vọng từ một nơi xa.Đột ngột, Anwar chậm nhịp lại, vòng tay ôm tôi thật chặt, siết lấy lưng tôi.Anh nhìn tôi từ cự ly gần, ánh mắt khiến sống lưng tôi lạnh buốt.
Da thịt trần trụi kề sát, gần như chạm nhau ở mọi nơi.
Anh khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng hôn môi tôi, ban đầu chỉ lướt nhẹ, cho đến khi tôi hé môi đón nhận, anh liền tiến sâu hơn, nụ hôn kéo dài và triền miên."
Blue, có dễ chịu không?"
Anh vừa hôn vừa hỏi.
Khi tôi gật đầu, anh khẽ cười, liếm nhẹ lên môi tôi trước khi lại chìm vào nụ hôn sâu ngọt ngào.Trong khi đó, tôi vòng chặt chân quanh hông anh, nhẹ nhàng cọ vào cơ bụng rắn chắc, khiến Anwar mỉm cười."
Em ham muốn đến vậy à..." anh thì thầm, rồi rút tay ra, đặt lên eo tôi.
Đôi mắt đẹp ngời lên khao khát.
"Em nhớ anh nhiều lắm phải không?"
"Em nhớ... nhớ anh..." tôi đáp, giọng gần như mê sảng.
Dục vọng nuốt trọn lý trí, chỉ còn lại khao khát được chạm vào, được ôm giữ."
Anh cũng nhớ em... nhớ đến phát điên," Anwar nói, rồi mạnh mẽ dập sâu vào tôi thêm một lần nữa.
Anh lật tôi sang một bên, thân thể rắn chắc áp sát phía sau.
Anh rải những nụ hôn dọc bờ vai cong, bàn tay trượt xuống mơn trớn đùi tôi, nhịp điệu vẫn chưa dừng lại.Tôi ngửa đầu đón nhận khoái cảm dồn dập, đưa tay quàng cổ anh, kéo xuống để hôn.Môi chúng tôi chẳng rời nhau, hơi thở và tiếng rên quyện vào nhau từng nhịp.
Cơ thể tôi đung đưa theo tiết tấu, đầu khẽ ngửa lên cho đến khi Anwar dùng một tay nâng cằm tôi, hôn sâu hơn nữa.Chưa bao giờ chúng tôi hôn nhiều đến vậy, ngay cả khi còn thường xuyên làm chuyện này.
Giờ đây, Anwar dường như nghiện nụ hôn, nghiện những chạm vuốt nhỏ bé trong lúc ân ái.Anh nhạy bén đến mức nắm bắt từng phản ứng của tôi.
Tôi nghiến răng, anh lập tức hôn dọc đường quai hàm rồi chiếm lấy môi tôi.
Tôi nắm chặt ga giường, anh liền chậm lại, đan tay mình vào tay tôi.
Tôi sung sướng đến rưng rưng, anh cúi xuống, dịu dàng hôn lên mí mắt tôi.Trong ánh sáng mờ mờ, tôi không nghĩ anh có thể nhìn thấy những giọt nước mắt kia."
Hãy nhìn anh đi.
Nhìn xem anh đang làm gì với em," Anwar vừa ra lệnh vừa khẩn cầu, hông anh ma sát chậm rãi, cố tình khiêu khích."
Ah!
Mmm!"
Khi tôi cúi xuống nhìn chỗ hai cơ thể hòa làm một, anh di chuyển theo nhịp sóng, tạo ra cảm giác êm ái đến tê dại, khiến máu nóng dồn lên tận cổ.Thật xấu hổ khi phải nhìn thân hình hoàn mỹ ấy chuyển động bên trong tôi."
Em đẹp quá..." anh hôn lên cổ tôi, khẽ cắn, vừa bóp chặt eo tôi, vừa thì thầm bên tai: "Em biết không, từ 'yêu' còn chẳng đủ để diễn tả cảm giác của anh lúc này, khi nhìn em như thế này."
Giọng anh mang chút tự giễu, nhưng lại thật tha thiết.Tôi cắn môi, hai má nóng bừng.
Tôi không rõ là vì đâu, có lẽ bởi lời tỏ tình suýt trọn vẹn ấy, mà tôi khẽ chống tay ngồi dậy, hôn nhẹ lên chiếc cằm hoàn mỹ của anh.
"Anwar."
Anh chậm rãi vuốt ve ngực tôi, rồi ánh mắt trượt xuống hình xăm ngay phía trên mông.
Chỉ nhìn vài giây thôi, nhưng dường như thứ đó đã khơi dậy điều gì đó trong anh.Cơ thể tôi bị đẩy ngã xuống giường, dáng người cân đối hoàn hảo của anh phủ trọn lấy tôi, không chừa lấy một khe hở.
Anh giữ chặt hông tôi bằng cả hai tay, chậm rãi tiến vào, từng nhịp đều cố ý, mài sát tôi bằng một tiết tấu chậm rãi và đầy tính toán.Những chuyển động ấy khiến tôi nghiến răng lại.
Tôi không cần nhìn cũng cảm nhận được độ trơn tru và sự khống chế trong từng cú hông của anh."
Ah... um... mm," tôi rên khẽ vào chiếc gối, mặt vùi chặt trong đó khi bị ép sát xuống, còn cặp mông thì liên tục bị bàn tay to lớn của anh vuốt ve không chút nương nhẹ.Anh kéo dài hơn tôi tưởng.
Ban đầu, tôi nghĩ với quá khứ của anh và ba tháng chúng tôi xa cách, hẳn anh sẽ kết thúc ngay sau tư thế đầu tiên hoặc thứ hai."
Mmm..." một tiếng thở gấp khe khẽ vang lên từ phía sau.Anwar bắt đầu thúc mạnh hơn, đam mê bị dồn nén cuối cùng cũng được giải phóng.
Sự kiềm chế ban nãy – như thể anh muốn nhấm nháp từng khoảnh khắc với tôi – giờ đã biến mất."
Ah... ah...
Anwar...
Anwar..."
Tôi đá tung ga trải giường, khiến nó nhàu nát thành một mớ hỗn độn.
Những cú thúc ngày càng nhanh, toàn thân tôi run rẩy trong khoái cảm mãnh liệt khi gọi tên anh không ngừng, thực hiện đúng giấc mơ mà anh hằng khao khát.Như tôi từng tưởng tượng."
Tại sao?"
Tôi hổn hển, câu hỏi thoát ra từ lồng ngực đã cạn hơi.
Ngay khi tôi cảm thấy anh sắp chạm tới đỉnh điểm, Anwar đột ngột dừng lại, gầm khẽ trong cổ họng rồi cúi xuống cắn mạnh vào cổ tôi khiến tôi căng cứng cả người.
"Ah, Anwar, chẳng lẽ anh không muốn kết thúc sao?"
"Anh không muốn ngừng ôm em," anh lảng tránh, hai bàn tay đan vào tay tôi, siết chặt.
"Anh không muốn điều này kết thúc."
Giọng anh khàn khàn, ngắn gọn nhưng kiên quyết.Anwar liếm lên chỗ vừa cắn, hôn khẽ, rồi di chuyển đến tai tôi để đặt thêm một nụ hôn dịu dàng.
Phần thân dưới anh vẫn giữ nguyên trong tôi."
Yêu," anh thì thầm, siết tay tôi chặt hơn, rồi đặt thêm nụ hôn lên làn da trần.
"Anh yêu em.
Em có nghe thấy không?"
Yêu.Từ đó xoáy sâu tất cả bên trong tôi.
Nó nhẹ nhàng, nhưng lại vang vọng dữ dội trong tâm trí và cảm xúc của tôi.Tôi mím môi, cơ thể nóng bừng như đang bị ngọn lửa nuốt chửng.
Tôi đẩy hông mình ra sau, ra hiệu cho Anwar rút ra.
Anh lặng lẽ nhìn tôi, khi tôi xoay người lại đối diện, khẽ gật đầu trước khi đẩy anh ngã xuống giường, rồi tôi ngồi lên đôi chân săn chắc của anh.Cơ thể chúng tôi trần trụi, đúng như lẽ ra phải thế.
Đây phải là lúc chúng tôi gạt bỏ mọi thứ.Quần áo.
Cảm xúc.
Ý nghĩ..."
Ah...
Anwar..."
Tôi rên khẽ, vuốt ve cơ thể nóng hổi của anh, nhấc hông mình lên, chuẩn bị để anh tiến vào lần nữa.
Đôi mắt nâu sẫm mở lớn trong bóng tối.
Anh để mặc tôi dẫn dắt, không hề kháng cự, hoàn toàn trao cho tôi quyền chủ động.
Anh nhắm mắt thật chặt khi tôi điều chỉnh vị trí, chống đầu gối xuống giường rồi bắt đầu lắc hông.Trước khi mở mắt để nhìn, tôi đưa hai tay nâng lấy gương mặt điển trai ấy.
Một gương mặt mà tôi từng lén ngắm, từng khao khát, và chưa bao giờ nghĩ mình thật sự có thể sở hữu.Anwar vòng tay ôm lấy eo tôi để đỡ, khi tôi bắt đầu xoay hông, thúc mạnh lên xuống, âm thanh cơ thể chúng tôi va chạm vang vọng trong căn phòng.Gương mặt điển trai của anh vặn vẹo.
Anh nghiến răng, siết chặt hông tôi như muốn kìm nén cảm xúc."
Ah ah!"
Tôi bấu móng tay vào bờ vai rộng của anh, ôm chặt lấy, đồng thời tăng tốc.
Tim tôi đập loạn như trống dồn giữa một bài tập thể lực căng thẳng."
Blue...
Blue, bé cưng," Anwar liên tục gọi tên.
Anh đưa tay ghì lấy hông tôi, muốn làm chậm lại, nhưng tôi dễ dàng gạt bỏ, nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của anh trước khi thúc nhanh hơn nữa, bờ mông căng tròn run rẩy theo từng nhịp.Hơi thở của chúng tôi dồn dập, nhiệt độ trong phòng như bốc cháy.
Cơ thể tôi căng cứng, như sắp nổ tung.
Tất cả dồn lại trong nơi nóng bỏng ấy, rồi một dòng dịch trắng đục tuôn trào, vương vãi khắp bụng rắn chắc của anh.Anwar thúc mạnh hông vào tôi, như sợi dây cuối cùng bị kéo căng rồi đứt phựt.
Đôi bàn tay ban nãy còn cố kìm tôi lại, giờ đổi thành tăng tốc, để mặc anh thả lỏng bản thân tới tận cùng.
Vật nóng bỏng trong anh giật nhịp liên hồi sâu bên trong tôi.
Anh rên khẽ khi tôi co chặt, như muốn nuốt trọn mọi thứ anh dâng hiến.Đôi tay lớn từng siết chặt lấy thân thể tôi, giờ ôm lấy lưng tôi đầy dịu dàng.
Dù kiệt sức, đầu óc mờ mịt như sắp ngất đi, tôi vẫn gắng nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ lên bờ môi ấm nóng của anh.
Tôi vuốt mồ hôi trên trán anh, hôn khẽ lên hàng lông mày đẹp đẽ.
Tim tôi đập thình thịch, vừa vì dư âm cuồng nhiệt, vừa vì điều tôi sắp thốt ra."
Anh nghe rõ không...
Em cũng yêu anh." – tôi khẽ thổ lộ.Tôi bật cười khi thấy vẻ mặt đầy ngỡ ngàng của Anwar, rồi đặt thêm một nụ hôn nhẹ lên gò má cứng cáp ấy."
Blue yêu Anwar... yêu rất nhiều."
Đó là những lời cuối cùng tôi kịp nói trước khi anh kéo tôi sát lại, nghiền môi tôi thật chặt, miệng lặp đi lặp lại ba chữ "Anh yêu em" không ngừng.Anh nói, và anh cũng chứng minh... bằng vô vàn cách khác trong suốt đêm dài, đúng như anh đã từng thì thầm lúc đầu."
Uống nước không?"
Tôi gật đầu, nhận chai nước từ tay anh và nhấp vài ngụm.
Đồng hồ trên bàn đầu giường chỉ gần năm giờ rưỡi sáng.
Anwar đã mặc quần dài, vừa từ bếp mang nước lên.
Phần trên cơ thể vẫn trần, phô bày những vết tích do tôi để lại – vết cắn mờ trên vai, vết cào đỏ nơi lồng ngực.Anh ngồi xuống bên cạnh, im lặng nhìn tôi uống xong rồi đặt chai lại.Đôi chân tôi vẫn bủn rủn, bởi vòng cuối chỉ mới kết thúc chưa đầy năm phút trước.
Tôi lười nhác ngả lưng vào đầu giường, kéo tấm chăn dày phủ lên mình.Có lẽ vì chúng tôi đã lâu rồi không làm tình, hoặc cũng có lẽ bởi lần này trong đó có tình yêu... mà mọi thứ đều khác.
Khác đến mức trọn vẹn hơn, cả thể xác lẫn tâm hồn.Âm thanh, hình ảnh, cảm giác vẫn lẩn quẩn nơi ký ức.
Cách đây ít phút thôi, người đàn ông trước mặt còn vặn mình trong khoái lạc mãnh liệt, giờ chỉ lặng lẽ cong khóe môi, nở một nụ cười nhẹ."
Gì thế...?" – tôi khẽ hỏi.
Khi mọi thứ lắng xuống, tôi mới thấy bản thân bỗng dưng ngại ngùng.Anwar cười rộng hơn, đặt chai nước trên tủ đầu giường rồi bò qua, nửa người áp lên tôi."
Thêm hiệp nữa?"
"Em mệt rồi." – tôi cúi xuống, tim khẽ hụt một nhịp khi nhớ lại tiếng rên rỉ của chính mình trước đó."
Vậy lần này, để anh làm hết."
"Nằm im cũng không có nghĩa là em không mệt." – tôi cứng rắn từ chối, dù vẫn để mặc anh đặt môi lên môi mình, hôn dịu dàng đến năn nỉ.
Chỉ mất vài giây, tôi đã mềm lòng, đáp lại.
Nhưng khi nụ hôn dần nóng bỏng, tôi khẽ đẩy ra, thì thầm: "Blue mệt rồi."
Anwar nhìn sâu vào mắt tôi, như đang dò xét, nghiền ngẫm điều gì đó.
Rồi cuối cùng, anh gật đầu, đặt một nụ hôn mạnh mẽ, gần như ép buộc, lên trán tôi, trước khi nằm sấp xuống bên cạnh."
Vậy thì dừng lại thôi."
Đêm nay là một cơn điên cuồng...Tôi nhớ mình đã từng nói câu đó nhiều lần, nhưng hôm nay thì mãnh liệt hơn, vượt ngoài ngôn từ có thể diễn tả.
Thật khó tin Anwar có thể chịu đựng bốn tháng không đụng chạm, nhưng tôi không ngờ anh lại bù lại tất cả chỉ trong một lần thế này.Chúng tôi đã làm tình... nhưng liệu lần này có thay đổi điều gì không?
Ngoài việc giải tỏa bốn tháng khao khát và ẩn ức, chúng tôi còn chạm vào nhau, tận hưởng, và bày tỏ cảm xúc với nhau.
Có gì thay đổi chăng?Bởi tôi vẫn không thấy gì trong tương lai ngoài một màn sương xám đục đặc, che mờ tất cả.
Chúng tôi đã trút bỏ mọi thứ trước mặt nhau, suốt hàng giờ liền, nhưng ngoài hai chữ "yêu nhau", tôi vẫn chẳng dám nói thêm, hay hỏi thêm điều gì khác.Ý nghĩ ấy bị cắt ngang khi một bàn tay ấm áp chạm vào tay tôi.
Anwar đan hờ lấy tay, gối đầu lên cánh tay tôi, thì thầm:"Em đang nghĩ gì thế?"
"Anh đoán xem?"
"Anh không biết.
Em nghĩ gì?
Sao lại có vẻ mặt đó?"
"Em nghĩ là em yêu anh." câu trả lời khiến nụ cười nở rộ trên gương mặt tuấn tú của Anwar.
Anh siết tay tôi chặt hơn, đáp lại: "Anh cũng yêu em."
"Và em nghĩ là... anh ở xa lắm, rất xa em." – lần này, nụ cười của anh vụt tắt.Anwar mím môi, rồi nằm xuống gối lên đùi tôi, ngón tay vẽ nhè nhẹ trên làn da bụng trần thoáng lộ ra ngoài chăn.
Căn phòng chìm vào im lặng vài giây.Cả hai chúng tôi đều hiểu vấn đề nằm ở đâu.
Chúng tôi có chiếc hộp, có cả chìa khóa để mở nó, nhưng ổ khóa lại bị chặn bởi khoảng cách và thời gian.
Làm sao ép nó mở ra mà không làm gãy chìa khóa trong tay?Tôi không dám bước thêm bước nào, sợ vô tình làm vỡ điều gì đó mong manh."
Anh phải quay lại làm luận văn.
Phần khó nhất chưa xong đâu, tận giữa năm sau mới đỡ hơn." anh dịch người sát hơn, nằm hẳn lên tấm chăn, hơi thở nóng hổi phả lên bụng tôi.
"Anh chưa tìm ra cách nào để ở gần em trong khoảng thời gian đó.
Chúng ta không thể cùng nhau, vì em cũng phải học nữa."
"Ừm."
"Nhưng anh không đến đây chỉ để nói rằng anh yêu em, để chơi vài ngày rồi bỏ đi mà chẳng làm gì hơn.
Chuyện này không chỉ là tình dục, không chỉ là những cái ôm hay ba chữ 'anh yêu em'.
Anh nghiêm túc với em."
Ngực tôi thắt lại, một cục nghẹn dâng lên cổ.
Tôi không biết phải đáp thế nào.
Thay vì nói ra điều mình nghĩ, tôi chỉ đưa tay vuốt mái tóc nâu mềm của anh, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ."
Em cũng phải học... và sau học kỳ hai, em còn phải đi thực tập."
Anwar nhướng mày: "Thực tập?"
"Vâng.
Mùa hè, hoặc nếu là co-op thì sẽ kéo dài đến cả học kỳ đầu năm sau."
"Em đã tìm được nơi nào chưa?"
Tôi lắc đầu: "Thường thì sang kỳ sau mới bắt đầu tìm và nộp đơn.
Chắc em sẽ phải chạy đôn chạy đáo mới tìm được chỗ mình muốn."
"Thực tập ở New York thì sao?" – câu hỏi đơn giản của Anwar khiến tôi khựng lại.Tôi chưa từng nghĩ đến, bởi chưa từng đặt hy vọng sẽ quay về đó."
New York?" – tôi lặp lại.Có lẽ tôi sẽ phải gửi đơn đến rất nhiều nơi.
Rồi còn phải lo các môn học đi kèm, vừa thực tập vừa học.
Nếu nghĩ kỹ thì không phải là không thể, nhưng chắc chắn sẽ cực kỳ bận rộn và phức tạp.Không biết đã từng có đàn anh, đàn chị nào đi thực tập ở nước ngoài chưa."
Hừm, muốn thử không?"
"Em muốn, nhưng..." tôi thở dài.
"Anh chắc chứ?"
"Vì sao không?
Như thế chúng ta sẽ được gặp nhau mỗi ngày.
Còn hơn là chỉ nghe giọng hay nhắn tin, đúng không?"
"Đúng thế, nhưng..." tôi cắn môi.
"Em không chắc bố mẹ sẽ cho phép.
Dù họ đồng ý, em cũng không biết liệu mình có tìm được nơi thực tập, xin được visa, lo được chi phí ăn ở, và cả việc giáo sư có chịu ký duyệt hay không nữa."
"Nhưng em sẽ không biết nếu không thử sao?"
Anwar thì thầm, đặt một nụ hôn lên bụng tôi rồi rút lại.
"Nếu em thật sự xin được chỗ thực tập, thì có lợi cho em.
Ba mẹ em có thể sẽ đồng ý.
Còn chỗ ở thì em biết là không cần lo chuyện đó với anh."
Tôi khẽ cười.
"Em biết, nhưng vẫn khó lắm."
"Nếu em không muốn thì anh không ép.
Anh đã đợi bốn tháng rồi... nửa năm nữa thì anh chịu được mà, sao lại không chờ được?"
"Đừng nói thế!" tôi bĩu môi, mỉm cười, để anh nghiêng đầu kéo tôi xuống xoa mũi vào mũi tôi.Giọng khàn thấp, ngọt ngào của anh khiến tim tôi tan chảy.Mọi thứ bỗng đầy ắp đến nỗi mọi vấn đề tôi vừa liệt kê trở nên nhỏ bé.
Tôi thấy sẵn sàng chạy đi chạy lại, nói chuyện với giáo sư, chuẩn bị cả núi giấy tờ, vào đại sứ quán, phỏng vấn — làm mọi việc phiền toái để khiến người trước mặt mình hạnh phúc."
Nếu anh cho em ở cùng, có thể em sẽ thử," tôi trêu.Bầu không khí nhẹ nhàng xung quanh bùng lên khi anh cười và nhếch môi.
Anh nghịch ngợm cắn môi dưới tôi."
Em muốn ở nhà riêng, condo hay chỗ nào khác?
Nói anh biết đi," giọng anh hơi khoe khoang khiến tôi khẽ nhướn mày."
Để em nghĩ đã," tôi thì thầm rồi mượn môi anh lần nữa.
Lưỡi ấm của anh quấn lấy lưỡi tôi, làm tim tôi rộn ràng.
Tiếng mút môi và nhả nước bọt vang nhẹ trong im lặng, hòa lẫn tiếng chim ngoài khung cửa sổ.
"Chỗ nào cũng được, nhưng em phải được ngủ chung giường với anh như thế này...
được chứ?"
"Như thế này?"
"Ừm."
"Đúng như thế này, phải không?"
Anwar thì thầm, giọng trầm ở cổ họng, cánh tay khỏe ôm chặt cổ tôi, ngăn không cho tôi ngẩng đầu."
Em sẽ mặc như thế này khi ngủ với anh à?"
Cái từ "mặc" khiến tôi đỏ mặt.
Làm sao tôi mà mặc được?
Tôi trần truồng từ nãy tới giờ, chưa kịp mặc lấy một mảnh vải nào.
Anh thật chẳng sửa được.Tôi mím môi, tim đập như muốn vỡ.
Nhẹ nhàng đẩy anh ra, tôi ngồi dậy.Anwar nở nụ cười láu lỉnh, mắt sáng lên rồi lộn người, cưỡi lên tôi lần nữa, đặt hai đầu gối xuống giường rồi cúi xuống hôn lên cổ tôi."
Giúp anh viết đơn và thư xin việc nhé..." anh nói."
Ừm, em giúp mọi thứ."
Tôi cắn môi.
Cảm giác rạo rực lại dâng lên trong bụng khi anh mút nhẹ trên da tôi.Hạnh phúc, hy vọng, tình yêu... tôi chưa từng nghĩ mình sẽ cảm nhận tất cả cùng một lúc như thế này.
Tôi nhắm mắt, ôm chặt lấy thân hình rắn chắc của anh rồi để anh kéo chăn ra.
Tôi cảm nhận môi anh lướt trên da, tim mình đập thùm thụp, hơi lạnh điều hòa và hơi ấm cơ thể anh đan xen."
Anh muốn em biết là anh có thể chờ.
Anh muốn em biết em thật sự quan trọng."
"Ừm."
Tôi đã đau lòng đến mức như chết đi.
Tôi không nghĩ hạnh phúc lại có thể làm mình cảm thấy tương tự.Vậy là đây — cảm giác hạnh phúc tràn đầy."
Anwar," tôi thì thầm, sởn da gà khi tay anh đặt lên đùi trong tôi."
Em mệt không, Blue?"
Anh nhào nặn đùi tôi nhẹ nhàng rồi kéo tôi nằm xuống giường.
Tôi tự động quàng chân quanh hông anh.
Ánh sáng xuyên qua rèm báo hiệu bình minh đang tới.Nhưng dù là rạng sáng cũng chẳng quan trọng.
Bởi vì tôi... vẫn muốn níu giữ."
Em không mệt nữa..."
Tôi muốn ôm anh mãi, không buông tay, không để khoảnh khắc này trôi qua.