[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 131,438
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Truyện Bl Thái] Tên Anh Ấy Là Anwar (Quyển 2)
Chương 32: Đừng khiến tôi phải cầu xin
Chương 32: Đừng khiến tôi phải cầu xin
"Muốn về nhà không?"
Tôi nhướng mày khi thấy Anwar gật đầu chào Jia, người vừa bước ra khỏi tòa nhà.
Dù biết đã hết tiết học, nhưng tôi không ngờ Anwar lại đợi tôi ngay trước cổng trường.
Jia vẫy tay chào rồi vội vàng về nhà.
Gần đây cô ấy không còn rủ tôi đi chơi sau giờ học như trước nữa, chắc vì lúc nào cũng có người đi cùng."
Anh đợi chỉ để rủ em về à?"
Tôi vừa hỏi vừa đi bên cạnh dáng người cao lớn ấy, cho đến khi cả hai dừng trước chiếc xe sang trọng của anh."
Ừm, tối nay có buổi tụ tập ở nhà Jasper.
Jordan với Audrey cũng sẽ có mặt."
"Nhưng mà em đã rời khỏi nhà rồi.
Giờ quay về chẳng kỳ lắm sao?"
Lần này, Anwar lại nhìn tôi như thể chính lời tôi mới là điều kỳ quặc."
Em nói gì thế?
Em có dọn đi đâu đâu."
"Nhưng em trả phòng lại cho Jordan rồi mà."
"Em không dọn đi, chỉ là cho nó mượn phòng thôi."
Giọng Anwar trầm chắc, nhấn mạnh từng chữ.
Tôi đành im lặng, không cãi thêm.Ngồi vào trong xe, anh chuyển sang nói chuyện khác — về lớp học, thầy cô, rồi kế hoạch cuối tuần với tôi.
Không biết có phải tôi ảo giác không, nhưng từ sau đêm chúng tôi thẳng thắn với nhau, giọng Anwar nghe dịu dàng hơn hẳn.
Anh vốn vẫn nói chuyện nhã nhặn, nhưng giờ tôi lại cảm thấy điều đó rõ rệt hơn nhiều.Khi về đến nhà, chúng tôi thấy Jordan đang đứng trước tivi, ôm Phoebe trong tay, nhẹ nhàng đung đưa như đang dỗ em bé, đồng thời lướt điện thoại."
Cậu làm cái gì vậy?"
Anwar nhìn Jordan như thể đang thấy một sinh vật lạ.Jordan liếc nhìn cả hai chúng tôi, đôi mày đen hơi nhướng lên trước khi nở một nụ cười ngọt ngào."
Thì tôi cô đơn thôi.
Trong nhà chẳng có ai, bạn thân nhất thì lại không chịu về.
Nên tôi cứ ở đây.
Lúc đầu tôi còn thắc mắc sao hai người biến mất, nhắn tin cũng không trả lời, nhưng giờ thì tôi hiểu rồi."
Ánh nhìn biết hết ấy khiến mặt tôi đỏ bừng, cảm giác như bị bắt quả tang.
Trái lại, Anwar vẫn bình thản, không mảy may dao động trước lời trêu ghẹo."
Không phải cậu đi mua đồ à?
Hôm nay có buổi tụ tập đấy."
Anwar hỏi."
Tôi biết.
Người biến mất là cậu đó.
Hazel nhắn, bảo đổi thành đi dự tiệc rồi.
Bree vừa từ Pháp về, tự nhiên đòi tổ chức sinh nhật muộn, dù đã qua gần một tháng."
Tôi chẳng hiểu họ đang nói cái gì.
Anwar nhướng mày khi nghe vậy, rồi liếc sang tôi, hỏi bâng quơ: "Ở đâu?"
"Nhà cô ấy, chứ còn đâu nữa."
"Trang phục?"
"Có lẽ cũng như mọi lần thôi."
"Còn Audrey?"
Jordan hơi khựng lại, mày chau nhẹ.
"Chắc cũng sẽ đến."
"Em có muốn đi không?"
Anwar tiến lại gần, hạ giọng nói với tôi bằng tiếng Thái.
"Bree là bạn của Hazel, từng hẹn hò với Jasper.
Con nhỏ nhà giàu, hơi đỏng đảnh, nhưng tiệc của cô ấy thì cũng vui...
đa phần là vậy."
"Em nghe anh.
Ngày mai là thứ bảy, em đâu có tiết."
"Vậy thì đi nhé?"
Anwar khẽ cười.
"Vào chuẩn bị thôi."
"Chuẩn bị?"
Tôi ngạc nhiên, vội quay lại nhìn Jordan khi Anwar nắm lấy tay kéo tôi vào phòng ngủ.
"Anh, Jordan còn ở đây mà!"
"Nó biết chuyện của chúng ta rồi."
"Anh... làm sao anh ấy biết được?"
Tôi nhướng mày, nhìn Anwar đang đi thẳng đến tủ quần áo, lật tìm đồ.
Đôi mắt nâu của anh thoáng lướt qua tôi."
Em bỏ chạy với quần áo của mình, để anh chờ hàng giờ liền.
Nó còn chẳng để ý gì khác đâu."
Anwar vừa chọn hai chiếc áo sơ mi vừa nói.
"Cái này anh được tặng, nhưng nhỏ quá nên chưa từng mặc.
May mà anh chưa vứt đi."
Tôi nhìn chiếc áo sơ mi mỏng màu đen, trên vải rải rác những hạt pha lê trắng li ti, tựa như bầu trời đêm lấp lánh sao.
Đó là Saint Laurent, giống như chiếc áo còn lại trong tay Anwar."
Em mặc nổi không?"
Anh mỉm cười, hỏi như thể đọc được suy nghĩ của tôi sau khi thấy vẻ sững sờ trên mặt tôi khi nhìn chiếc áo xuyên thấu ấy."
Nó hở quá mà...
Còn cái anh đang cầm thì sao?
Em mặc được không?"
"Cái này à?
Em mặc cũng được, nhưng rộng quá nên nhìn phát biết ngay không phải của em."
Anwar giơ chiếc áo sơ mi đen khác lên.
"Nếu em không ngại để người ta nhận ra thì cứ mặc."
"Thế... còn áo khác không?"
"Phong cách này mới hợp ý Bree, em mới được vào nhà cô ấy.
Anh có nhiều áo khác, nhưng toàn quá rộng với em."
Tôi mím môi, đứng yên khi Anwar áp chiếc áo mỏng tang kia lên người tôi.
Quả thực nó đẹp, nhưng mỏng đến mức chẳng che được bao nhiêu, dù màu đen cũng giúp giấu bớt."
Em có thể mặc với quần này nè."
Anwar bật cười khi thấy vẻ mặt do dự của tôi, rồi ném cả hai chiếc áo lên giường.
"Nếu em không muốn đi, thì ở nhà thư giãn cũng được."
"Không.
Ở nhà vậy bạn bè anh có khó chịu không?"
"Anh không quan tâm lắm.
Anh với Jordan đã đi không biết bao nhiêu bữa tiệc rồi.
Anh chẳng cần làm nó vui, anh chỉ muốn làm em vui."
"Em đến bữa tiệc cũng là vì muốn làm anh vui."
Tôi bình thản nói, bước tới cầm lấy chiếc áo Saint Laurent, giơ trong tay như ngầm cho anh thấy em sẽ mặc nó.Tôi không muốn Anwar phải chiều chuộng mình như thế.
Tôi không muốn kéo anh ra khỏi bạn bè và cuộc sống quen thuộc.
Vả lại, bữa tiệc nghe cũng thú vị, nhất là khi có Jasper và Audrey."
Làm anh vui?"
Nét mặt Anwar khó đoán.
Anh bước lại gần, đưa tay khẽ vuốt má tôi.
"Đừng dễ thương như thế.
Anh đang say em mất rồi."
Đầu ngón tay anh lướt xuống môi tôi, chậm rãi miết nhẹ, đôi mắt dán chặt vào mắt tôi.
Anh như muốn hôn tôi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi nín thở, tim khẽ rung động.
Là vì ánh mắt anh, vì bầu không khí bao quanh, và cũng vì cả hai đang đứng trong phòng ngủ của Anwar.Trong khoảnh khắc ngắn ngủi giao nhau ấy, tôi bỗng mong anh hôn mình.
Nhưng Anwar chỉ khẽ thở dài, nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay."
Chúng ta không còn nhiều thời gian.
Em đi thay đi, cho anh xem thử bộ đồ."
Anh định quay lại tủ, nhưng tôi giữ anh lại.
Ánh mắt tôi hạ xuống đầu ngón tay, nơi vẫn đang vương trên tay áo đen của anh, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào anh.
Tôi bước sát lại, đến khi mũi chân chạm vào nhau, khẽ nhón gót, như ra hiệu để anh cúi xuống.Tôi không nói, cũng không xin, chỉ nhìn vào đôi môi anh từ khoảng cách gần — với chính ánh mắt mà anh đã trao cho tôi khi nãy.Gương mặt Anwar thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, rồi bất giác nở một nụ cười.
Ngay sau đó, anh vòng tay ôm lấy eo tôi, siết chặt và mạnh mẽ áp môi mình lên môi tôi.
Tiếng môi chạm nhau khe khẽ phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Không có lời nói nào, cũng chẳng có suy nghĩ rõ ràng nào hình thành.Chỉ còn lại một cảm giác tuyệt vời dấy lên trong bụng, lan khắp toàn thân tôi.Mông tôi bị bóp mạnh, có chút trêu chọc, theo nhịp môi chúng tôi rời ra."
Em đâu có ngăn anh lại."
Tôi thì thầm, mũi khẽ cọ vào đường viền quai hàm sắc nét của anh.
"Hãy yêu em, giống như anh nói."—Một chiếc sơ mi đen mỏng, quần jean ôm, cùng giày Oxford đen bóng loáng...Tôi nhìn bóng mình trong gương với tâm trạng phức tạp.
Quần áo thực sự có thể thay đổi con người, tôi biết điều đó từ lúc Anwar bắt đầu dạy tôi cách ăn mặc.
Nhưng bộ này không chỉ là thay đổi ngoại hình.
Nó như biến tôi thành một người hoàn toàn khác.
Chỉ cần đổi chiếc áo thun đen thường nhét vào quần bằng chiếc sơ mi này, tôi từ một kẻ bình thường đã thành dáng vẻ "công tử nhà giàu" ngông nghênh.
Đây là kiểu Bree thích sao?Tôi ngắm nghía mình vài phút, xoay trái, xoay phải, quay lưng lại để nhìn ở những góc chưa từng thấy.
Mái tóc dài đến cổ trông càng nổi bật khi tôi vén phần mái qua một bên, giắt ra sau tai.
"Vẻ thiếu gia" càng rõ rệt hơn.Tôi mặc bộ đồ này mà hồi hộp đến buồn cười."
Anh thấy sao?"
Tôi khẽ hỏi khi bước ra khỏi phòng tắm.
Hương nước hoa nhè nhẹ vẫn còn vương.
Anwar, đang cài cúc áo của mình, chợt khựng lại.
Ngay khi ánh mắt anh dừng trên người tôi, đôi mày đen khẽ nhướng lên."
Đẹp lắm."
Anh mỉm cười thì thầm, buông chiếc áo của mình xuống rồi bước đến, nâng tay tôi để giúp cài cúc.
"Đẹp đến mức anh chẳng muốn em đi đâu nữa.
Chỉ muốn giữ em ở đây, trong phòng này, chỉ để mình anh được nhìn thấy."
"Em không quen..."
"Không quen bộ đồ này sao?"
Anh hỏi."
Không... em không quen bị gọi là 'đẹp'."
Tôi lắc đầu.
"Ở Thái, người ta không khen nhau như vậy.
Em chưa bao giờ bị gọi là đẹp cả.
'Dễ thương' thì có, lúc còn nhỏ.
Nhưng lớn lên thì chẳng ai nói thế nữa.
Lần cuối có người khen ngoại hình em... em cũng không nhớ nổi."
"Em không thích sao?"
"Không phải... chỉ là lạ thôi.
Ở Thái, từ 'đẹp' thường dành cho phụ nữ.
Đàn ông được khen 'đẹp' thì không quen lắm, nghe 'đẹp trai' thì dễ chịu hơn."
"Đẹp là đẹp, chẳng phân giới tính.
Em đẹp — nụ cười, gương mặt, đôi mắt... tất cả."
Ánh mắt Anwar sâu thẳm, chăm chú nhìn tôi.
"Nếu em muốn anh dùng 'đẹp trai' thì lần sau anh đổi."
"Không sao đâu.
Em... không ghét đâu."
Nhất là khi lời đó đến từ Anwar."
Nếu có từ nào khiến em khó chịu, cứ nói với anh."
"Em ổn mà, thật sự không để tâm.
Thực ra... nghe cũng vui."
Tôi vội quay mặt đi, bỗng cảm thấy má mình nóng ran.
Tôi đứng yên để Anwar cài xong cúc tay áo cho tôi.
Anh khẽ nói xin lỗi, rồi dịu dàng nhét vạt áo vào trong quần jeans, sau đó kéo ra một chút như thể vô tình."
Áo dài quá.
Nếu không sơ vin, trông em sẽ càng nhỏ bé."
Anh giải thích, rồi lùi lại, gật về phía gương.
"Hay em thích để ngoài?"
"Thế này được rồi.
Cảm ơn anh."
Tôi nhìn bóng mình.
Quả thật sơ vin khiến dáng tôi trông cao hơn, đôi chân lộ rõ, gọn gàng hơn nhiều.
Dù Anwar nói chiếc áo nhỏ hơn cỡ của anh, nhưng vẫn lớn hơn hẳn so với tôi."
Ừ."
Anwar quay lại, vội vàng cài nốt mấy chiếc cúc áo.
Trông anh cực kỳ phong độ trong bộ đồ ấy: sơ mi đen mở cúc đến ngực, một sợi dây chuyền bạc dài làm nổi bật phần đó, quần tây gọn gàng và giày da mũi nhọn.
Anh bước tới, tiện tay lấy chiếc blazer lớn khoác hờ lên vai, rồi quay sang tôi: "Sẵn sàng chưa?"
"Rồi ạ.
Có cần chờ ai khác không?"
"Không.
Jordan tự lái, còn Jasper đi từ chỗ khác đến."
Tôi gật đầu, đúng như lời Anwar nói.
Jordan vẫn mặc đồ thường ngày, khác hẳn chúng tôi."
Hai người, một bộ sưu tập hả?"
Jordan buông một câu bâng quơ, khóe môi cong nhẹ khi xoay ly rượu trong tay."
Khi nào đi?"
Anwar đổi chủ đề."
Đang chờ Audrey."
"Đón hộ sao?"
"Hazel nhờ."
Jordan nhấp một ngụm rượu.
"Hai người đi trước đi."
Tôi không rõ trong cuộc đối thoại ngắn ngủi đó ẩn gì, nhưng Anwar bật cười khẽ, còn Jordan lại muốn kết thúc sớm, chẳng hề lanh lợi như mọi khi.
Đến đó là dừng.
Tôi xin phép lên tầng ba lấy vài thứ để quên, còn Anwar xuống trước, chờ sẵn bên chiếc Benz."
Em đói không?
Chạy gần một tiếng mới tới.
Nếu đói thì mình ăn gì trước."
Anwar hỏi khi tôi vừa ngồi vào xe."
Em chưa đói."
"Phòng khi em lạnh."
Anh đặt chiếc blazer lớn lên đùi tôi trước khi lái xe đi."
Ừm..."
Một thứ gì đó khẽ rung lên trong lồng ngực tôi.
Càng nghe anh nói nhẹ nhàng, càng thấy anh quan tâm, lòng tôi càng ấm áp.
Tôi không biết giới hạn của cảm giác tốt đẹp này sẽ dừng ở đâu.Nghe thì có vẻ bình thường — hỏi có đói không, khen ai đó đẹp.
Nhưng nhìn kỹ, chẳng thể gọi là bình thường được, vì tôi chưa bao giờ quen với kiểu quan tâm này.Phần lớn thời gian, tôi nhìn ra cửa sổ.
Ngày mới đến New York, tôi từng thấy nơi này choáng ngợp.
Giờ thì quen rồi, không còn thấy hối hả nữa.
Sau vài tháng sống ở đây, nhiều thứ trong tôi thay đổi.
Nhịp đi bộ cũng nhanh hơn, khác hẳn dáng đi thong dong ở Thái.
Tôi làm việc hiệu quả hơn, góc nhìn cũng khác.
Tôi quen với cảnh Anwar nhờ Hazel sơn móng, hay cảnh anh tự tẩy đi.
Tôi quen với những cái ôm, nắm tay công khai; quen với sự nghiêm túc và đam mê của anh trong mọi việc.
Thời trang của Anwar, điệu nhảy của Audrey, nghệ thuật của Jasper...
Ngay cả quan điểm về tình dục và cách nhìn nhiều chuyện khác của tôi cũng đổi khác, ít nhiều, chỉ trong vài tháng."
Em có định uống tối nay không?"
Anwar vừa cười vừa liếc sang tôi."
Anh muốn em uống không...?"
"Tùy em.
Anh đưa em về được."
"Em sợ phiền anh."
Anwar bật cười trong cổ họng, ngón tay hờ hững chạm dưới cằm, nụ cười càng rộng."
Phiền gì chứ.
Em nhỏ thế này."
"Còn Bree, người tổ chức tiệc... anh thân với cô ấy lắm à?"
"Bree?
Không hẳn.
Quen đủ để trò chuyện thôi, chứ chẳng sâu sắc gì."
Anwar liếc sang tôi, chậm rãi nói thêm: "Anh chưa từng ngủ với cô ấy."
"Em... em còn chưa hỏi mà."
Tôi lẩm bẩm, tim đập rộn ràng trước lời anh.Anh nói trước như thế... chẳng phải là vì anh để tâm sao?"
Thật tốt..." tôi thì thầm, khép mắt lại, để mặc bóng tối đặc quánh và những đốm sáng chớp tắt từ đèn đường len vào.
Anwar bất ngờ mở mui xe như thể hiểu trọn khoảnh khắc đó — ngay khi chúng tôi chui vào Holland Tunnel.
Ánh đèn nhấp nháy lướt dưới mi mắt tôi.
Tôi đưa tay hứng lấy làn gió lùa qua lòng bàn tay khi xe thoát khỏi đường hầm.
Ngước nhìn những khối nhà chữ nhật xếp thẳng hàng phía dưới, tôi duỗi chân trên ghế da nâu sẫm, cảm nhận ánh nhìn của Anwar thoáng lướt qua mình, từng nhịp một.
Anh chẳng làm gì ngoài lái xe, nụ cười vẫn treo hờ trên khóe môi.Khung cảnh ngoài cửa kính dần đổi thay.
Những tòa nhà rút lui nhường chỗ cho khoảng trống rộng mở, cây cối xen giữa các cánh đồng vàng nhạt.
Tôi thử tập trung vào những bảng chỉ đường xanh rì, nhưng rồi bỏ cuộc — tôi vốn chẳng biết mình đang ở đâu.
Bayway Ave, North 439, North 19... kể cả giọng nữ trơn tru của Google Maps vang lên, tôi vẫn chẳng hiểu nổi phương hướng.
Cuối cùng, xe rẽ vào con đường rợp bóng cây.
Không giống New York một chút nào.
Nếu không biết rõ hơn, tôi đã tưởng đây là một thị trấn nhỏ đâu đó ở New Zealand hay xứ Wales."
Chúng ta sắp tới nơi chưa?" tôi hỏi khi đôi chân bắt đầu tê cứng vì ngồi lâu."
G ầnrồi.
Ngay trước ngõ kia là đến."
Anwar khẽ gật đầu, đánh lái.
Chiếc xe luồn vào một con hẻm hẹp và vắng lặng.
Chưa đầy một cây số sau, trước mặt chúng tôi hiện ra một căn nhà ba tầng trắng muốt, dáng khối hộp hiện đại, ánh đèn cam ấm hắt quanh viền.
Những ô cửa sổ lớn rực sáng, phơi bày cả những căn phòng chưa khép rèm.Cánh cửa lớn bật mở ngay khi chúng tôi vừa bước xuống.
Một người phụ nữ cao, dáng mảnh, khoác chiếc váy đen dài trễ vai, mái tóc tối màu búi cao có phần rối buông lơi."
Anwar, darling, Cậu khỏe không?"
Giọng cô ta vang lên, tay mở rộng, ôm lấy Anwar thoáng nhẹ, rồi quay sang tôi với nụ cười thân thiện nhưng vẫn giữ chút dè chừng.
"Hello."
"Bree, Tôi khỏe.
Còn cậu?
Pháp chán đến mức khiến cậu phải quay về đây sao?"
Anwar nửa đùa nửa thật."
Không hẳn là thế."
Bree nhếch môi."
Đây là Blue, người bạn cùng nhà mới, đang ở cùng với tôi."
"Blue?
Tôi là Bree.
Cậu hẳn là biết cậu ta rồi ."
Tôi vội chìa tay khi cô đưa ra trước.
Nhưng trong đầu vẫn không khỏi lấn cấn — đây có thực sự là người phụ nữ từng hẹn hò với Jasper như Anwar kể?
Cô ấy mang một thứ khí chất... quá sang trọng.
Sang trọng đến mức trái ngược hẳn hình ảnh Jasper gần gũi, dễ gần, như thể hai người thuộc về hai thế giới khác nhau."
Cậu ta?"
"Con chó nhỏ đó không định biến mất khỏi bữa tiệc sinh nhật của tôi lần nữa chứ??"
Bree nhìn thẳng vào tôi, mày khẽ nhướn, đôi mắt xanh lá chằm chằm không chớp.
Nụ cười của cô từ từ lan ra khi thấy tôi thoáng khựng lại.
"Đùa thôi.
Jasper tinh nghịch quá mức so với một chú cún bình thường.
Tối nay nó có đến không?"
Câu cuối, cô quay sang Anwar."
Theo những gì tôi biết, cậu ta sẽ đến.Bree thoáng ngập ngừng, như không mấy tin, rồi lập tức lấy lại vẻ điềm tĩnh, nụ cười nhạt nở ra.
"Mau vào đi.
Quản gia đã chuẩn bị trứng cá muối Ossetra và rượu sâm panh rồi."
Tôi dần hiểu tại sao phải ăn mặc như thế này — và niềm chắc chắn ấy càng rõ ràng hơn khi bước vào trong.
Sàn đá cẩm thạch xám nhạt nổi bật trên nền tường kem, ánh sáng phản chiếu sắc lạnh.
Nhạc cổ điển ngân vang khe khẽ ở đâu đó.
Bree vẫn đứng chờ thêm khách, trong khi ra hiệu cho quản gia mặc lễ phục dẫn chúng tôi đi sâu vào trong."
Cái này... có bình thường không?" tôi thì thầm hỏi Anwar bằng tiếng Thái."
Bình thường?
Em muốn nói đến cái gì cơ?"
"Thì... bữa tiệc này, ngôi nhà này, và cả cái kiểu ăn mặc thế này nữa."
Tôi chỉ vào chính mình, ánh mắt quét khắp không gian để minh họa."
Không có gì bình thường khi nói đến Bree cả, nếu ý em là vậy," Anwar bật cười khẽ.
"Đừng lo, cô ấy không phải dạng tiểu thư hư hỏng hay cái gì đáng sợ đâu."
Quản gia đưa chúng tôi vào phòng ăn.
Một chiếc bàn dài bằng đá cẩm thạch đen chiếm trọn không gian, chân bàn và ghế mạ vàng, bên trên là chiếc đèn chùm pha lê rực rỡ.
Những chiếc ghế bọc vải màu xám tro, thảm lót nâu sẫm, ánh sáng phản chiếu từ những chùm đèn đen trắng tạo cảm giác vừa hoa lệ vừa lạnh lẽo.
Trên bàn, các món ăn được bày biện tinh tế, xung quanh là những vị khách trong trang phục lộng lẫy vừa ăn vừa trò chuyện rộn rã."
Thực ra thì không hẳn vậy đâu."
Anwar nghiêng người thì thầm vào tai tôi.
"Bree chỉ làm bộ thế này khi mẹ cô ấy còn ở trong nhà.
Lần nào cũng vậy."
Tôi chẳng hiểu Anwar đang ám chỉ điều gì, chỉ gật đầu rồi ngồi xuống ghế anh kéo ra cho mình.
Cảm giác nhẹ nhõm hơn đôi chút khi thấy Hazel và Ruby đã có mặt."
Đến sớm hơn tôi nghĩ đấy," Ruby lên tiếng chào Anwar.
"Bọn tôi mới đến được mười phút thôi."
"Không thấy hơi lố sao, chỉ để qua mắt bà Fields?"
Anwar mỉm cười."
Tôi nghĩ thật ra cô ấy cũng khoái lắm," Hazel bật cười.
"Mỗi lần đến đây chắc bọn mình sẽ phải ăn mặc chỉn chu hơn nữa, y như mong muốn của họ vậy."
Khoảng mười mấy người đã ngồi quanh bàn dài, và vẫn còn thêm người nữa bước vào.
Tôi gần như không đụng đến món trứng cá muối, chỉ uống champagne - vị lạ lẫm nhưng lại giúp giải tỏa phần nào căng thẳng.
Một lát sau, Jordan xuất hiện trong bộ vest đen sơ mi trắng, đi cùng Audrey mặc váy dài trễ vai cùng tông.
Ai nấy đều mặc đồ đen.
Đàn ông thì vest chỉnh tề; chỉ có tôi và vài người khác mặc sơ mi đơn giản, không áo khoác.
Ít nhất tôi còn có blazer của Anwar khoác ngoài - nếu không, chắc hẳn sẽ xấu hổ không để đâu cho hết.Bree trở lại khi mọi người gần như đã đến đủ.
Người cuối cùng đi cùng cô là Jasper, gương mặt cau có quen thuộc.
Nhưng ngay cả Jasper cũng bị buộc phải khoác lên bộ suit, dù chỉ phối với chiếc áo thun đen cổ tròn bên trong.
Biệt hẳn với những chiếc áo sặc sỡ và quần túi hộp thường ngày.Cô đưa một hộp quà cho quản gia rồi ngồi xuống ghế chính giữa bàn.
Bên cửa, một người phụ nữ trung niên tóc đen tuyền đứng tựa khung cửa, quan sát chúng tôi.
Bà nở nụ cười hiền rồi nhẹ nhàng chào mọi người trước khi lui đi, để quản gia bắt đầu phục vụ món cá ngừ sốt cá cơm.Bữa tối diễn ra chậm rãi, bầu không khí ban đầu thân thiện.
Nhưng ngay khi mẹ Bree rời đi, tất cả thay đổi: tiếng cười ầm ĩ, những câu chửi thề chen lẫn mấy trò đùa tục tĩu khiến cả bàn phá lên thích thú.
Bữa ăn kéo dài hơn một tiếng, kết thúc bằng món tráng miệng ngọt ngào.
Tôi cảm giác ai đó ngồi đối diện liên tục nhìn về phía mình, nhưng Anwar vẫn bình thản, không bận tâm, nên tôi tự thuyết phục bản thân là mình tưởng tượng.Chúng tôi chuyển sang phòng khách để uống whisky.
Khoảng một tiếng sau, tôi cuối cùng cũng hiểu lời Anwar nói: "Thực ra thì không hẳn vậy đâu."
Tất cả những nghi lễ xa hoa kia chỉ là vỏ bọc cho bà mẹ quý tộc cổ hủ của Bree.
Khi bà không còn hiện diện, bữa tiệc chẳng khác nào những bữa tiệc sinh viên tôi từng thấy: nhạc hip-hop bật to, bia và rượu mạnh tràn ngập, tiếng cười náo loạn khắp phòng."
Đến giờ chơi trốn tìm như lần trước nào!"
Bree loạng choạng đứng lên, má ửng đỏ vì rượu, tay khẽ vuốt lại dây váy tuột trên vai.
"Người nào... mà thắng, không bị tìm ra... thì tôi, ừm... sẽ tặng một voucher nghỉ dưỡng ở một trong khách sạn nhà tôi."
Anwar khẽ lắc đầu khi thấy tôi nhìn anh với ánh mắt thắc mắc.
"Cô ấy lần nào cũng nói vậy.
Nhưng rồi cuối cùng, hầu như lúc nào cũng sẽ dẫn cả đám đi nghỉ ở khách sạn để ăn mừng."
Bree say khướt, vừa giải thích luật chơi vừa cười khanh khách, tiếng cười lan ra khiến cả phòng rộn rã.
Cô nâng cao ly whiskey, gõ thìa leng keng vào thành ly.
"Được rồi, đừng có lấy cớ trò này mà chui vào phòng khách ngủ trốn nhé!
Vì mai tôi chẳng nhớ nổi ai biến mất lúc nào đâu."
Nói xong, Bree cau mày như chính mình cũng chẳng chắc lời vừa thốt ra, rồi lại bật cười và chỉ tay lung tung khắp lượt."
Rồi, bắt đầu thôi!
Tôi cũng sẽ trốn.
Antoine, cậu là người đi tìm lần này."
Anwar kéo tôi đứng dậy, hòa vào dòng người tản ra khỏi phòng, ai nấy hớn hở tìm chỗ trốn.
Không khí tưng bừng, men rượu lan khắp người khiến tôi bất giác cũng thấy phấn khích."
Thật ra bọn họ chẳng ai chơi nghiêm túc đâu," Anwar nói nhỏ, giọng thản nhiên.
"Kết cục, có khi Bree sẽ là người ngủ gục đầu tiên, như hai năm trước.
Trò này chỉ để mỗi người tìm cớ làm việc mình muốn thôi."
"Nhưng...
Antoine kia chẳng phải đang đi tìm thật sao?"
"Ừ, vẫn còn vài người thích chơi tử tế.
Cậu ấy là một trong số đó.
Em có muốn chơi không?"
"Tất nhiên, nhưng... cho em đi vệ sinh trước đã?"
Anwar nhướng mày, khóe môi cong lên, rồi gật đầu để tôi đi vào.
Tim tôi đập nhanh hơn hẳn, bởi tôi biết mình đang toan tính gì.
Lẽ ra tôi định để dành sau bữa tiệc, nhưng trò trốn tìm này mở ra một cơ hội hoàn hảo hơn.Sau khi rửa tay và bước ra, tôi thấy Anwar đang chờ ngoài cửa.
Tiếng nhạc hip-hop vẫn ầm ầm vọng lên từ dưới, may mà ngôi nhà nằm trong hẻm vắng nên chẳng ai than phiền."
Chúng ta trốn ở đâu đây?" tôi hỏi."
Anh biết một chỗ," Anwar đáp ngắn gọn, nắm tay tôi kéo đi, thỉnh thoảng còn liếc ra sau như sợ ai theo dõi.Anh dẫn tôi lên tầng ba, băng qua một phòng làm việc rộng mở rồi vào một căn phòng ngủ.
Cửa chỉ được hé một khe nhỏ, anh còn quay đầu nhìn trái phải cẩn thận."
Anh lâu rồi chẳng còn coi trò này ra gì.
Lần trước, chỉ ngồi một chỗ, ngủ quên, và bị bắt đầu tiên."
Lời thú nhận khiến tôi bật cười.
Hình ảnh một Anwar lười biếng, dửng dưng với những trò trẻ con hiện ra trong đầu."
Anh không thích sao?" tôi hỏi, bị anh khẽ đẩy vào trong một tủ quần áo âm tường rộng rãi, đủ chứa bốn người như anh.
Bên trong hầu như trống rỗng, chỉ treo lơ lửng một chiếc áo choàng tắm đen phảng phất mùi sạch sẽ.
Rõ ràng đây là phòng dành cho khách nên tủ chẳng có gì."
Trò này chán lắm.
Trốn rồi thì chỉ còn ngồi ôm điện thoại chờ bị bắt thôi."
Tủ tối om, buộc Anwar phải hé cửa một chút để ánh sáng lọt vào.
Nhạc từ tầng dưới vẫn vọng lên, nhưng xa xăm hơn, đủ để ta nghe thấy nếu có ai đi ngang."
Em thấy vui chứ?" anh khẽ hỏi."
Ừ, rất lạ.
Em chưa từng nghĩ mình sẽ có mặt ở một bữa tiệc sinh nhật kiểu này."
Tôi tựa lưng vào tường tủ, để mặc Anwar thoải mái vắt chân lên đùi tôi.
"Cả trò chơi này nữa.
Em không chơi từ hồi còn nhỏ."
"Thì vốn nó là trò con nít thôi," Anwar bật cười khẽ, ngón tay thong thả vuốt ve dọc theo đùi tôi qua lớp vải quần ôm sát.
"Nhưng nếu em thấy vui, vậy là đủ rồi."
Cụm từ "trò con nít" làm môi tôi khẽ mỉm cười ranh mãnh khi cố kéo dài câu chuyện, ít nhất là để xoa dịu sự háo hức và bồn chồn đang dâng lên trong lòng."
Anwar."
"Ừ?"
"Đã ba ngày rồi," tôi bắt đầu, thấy Anwar im người lại trước khi tiếp tục.
"Kể từ lần em trêu anh."
"Ừ."
Anwar cúi nhìn.
Tôi không sao giải mã được tiếng cười ngắn và chập chờn của anh."
Anh không giận em chứ?"
"Không, anh không giận."
"Không buồn khổ sao?"
Khi có cảm xúc mà không hành động, Anwar tỏ ra kiên nhẫn đến lạ — nhất là khi anh kìm mình, ôm tôi thật khẽ mà không đòi hỏi gì thêm."
Cũng hơi một chút."
Câu trả lời thật thà."
Cởi giày cho em."
Tôi khẽ dịch chân.
Anwar chần chừ một thoáng, rồi chậm rãi, cẩn trọng tháo đôi giày da của tôi, đặt chúng xuống thật nhẹ.
May mà tủ quần áo này trống, không có kệ gì cả."
Trong ba ngày vừa rồi, anh có gặp ai khác không?" tôi hỏi, đứng lên quỳ, nhìn thẳng vào khuôn mặt điềm tĩnh của anh."
Không, anh không gặp ai.
Anh ngủ cạnh em suốt mà.
Em biết mà."
"Sao...?"
"Vì anh không muốn ngủ với ai khác."
Anwar hơi ngẩng mặt khi tôi chui lên đùi anh.
Tôi ngồi thẳng, đặt tay lên đôi vai vững chãi của anh.
Bỗng nét nghiêm túc trên mặt anh tan ra, một nụ cười nhỏ hé ở khóe môi anh.
"Anh chỉ muốn có em, chỉ có em thôi."
Anh hiểu rõ ý định của tôi.
Chẳng mấy chốc Anwar chuyển sang trạng thái tinh nghịch, nói nhiều hơn.Cảm giác biết anh kiên nhẫn chờ tôi, từ bỏ chuyện ấy chỉ để đợi tôi, thật tuyệt vời — dù chỉ là vài ngày."
Ngọt quá.
Em cũng ngọt mà," tôi cúi xuống, môi chạm vào môi anh, nhưng chưa hôn thật."
Anh đã làm tốt chứ?"
"Ừm."
"Thưởng đi?"
Anh ôm chặt lấy eo tôi, kéo sát cho cơ thể chúng tôi dính vào nhau."
Được, nhưng không làm tình," tôi thì thầm.
"Không đi vào."
Anwar nheo mắt nhưng không phản đối."
Hứa không thành chuyện đó nhé..." tôi thúc giục."
Anh hứa."
Anh trả lời chắc nịch, mắt nhìn xuống khi tôi bắt đầu cởi cúc và kéo khóa quần.Bên dưới vẻ điềm tĩnh, anh rộn ràng tò mò — tôi thấy rõ.
Có lẽ anh cũng nhận ra tôi phấn khích hơn bao giờ hết.
Đây là lần đầu tôi chủ động làm điều gì đó như thế này.Tôi nghiêng người kéo quần tụt xuống, Anwar vững vàng ôm quanh eo.
Khi quần trượt xuống, đùi trần tôi chạm nhẹ vào ống quần của người đang ngồi dưới.Bàn tay Anwar chạm vào đùi tôi, bóp và vuốt lên phía mông, rồi dừng lại, đôi mắt anh mở to một chút khi ngón tay chạm phải thứ gì đó ở cửa sau.Tôi mỉm cười khẽ, má nóng rực, nhưng cố giữ vẻ điềm tĩnh.
Tôi mò tay vào túi áo vest, rút ra một chiếc điều khiển nhỏ màu đen rồi đặt vào lòng bàn tay ấm của anh."
Blue..."
Anwar thì thầm nhẹ, giọng gần như lơ mơ, khi tôi quay người lại và kéo quần lót xuống một cách thô sơ.
Chiếc áo mỏng cọ lên da trần, tạo cảm giác lạ lùng.Tôi hít sâu, kìm nén cả sự e ngại, áp ngực vào sàn tủ để cho anh nhìn rõ hông mình hơn.Để anh thấy... chiếc máy rung silicon nhỏ màu đen mà tôi đã tự nhét vào trong người."
Anh thích không...?
Phần thưởng của anh đấy."
"Đồ tàn nhẫn..."
Anwar vuốt nhẹ mông tôi chậm rãi rồi bật cười khàn.
"Tàn nhẫn kinh khủng, nhưng sexy đến chết đi được."
Tôi mím môi.
Lời khen khiến tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Sự tò mò khiến tôi quay lại nhìn anh.
Anh vẫn ngồi đó, mái tóc che nhẹ mặt, nhưng không che được đôi mắt nâu dữ dội.
Môi dưới anh cắn nhẹ.
Chiếc sơ mi đen mở cúc để lộ phần ngực càng làm anh quyến rũ.Tôi gần như muốn phá lời hứa vừa hứa ngay chỉ vì ánh nhìn đó."
Em đeo nó cho anh," tôi nói, đặt trán lên tay, nhún hông chậm và khêu gợi.
Anwar tiến lại, vòng tay ôm eo tôi, kéo tôi vào lòng để tôi ngồi lên đùi anh."
Vậy lẽ ra phần thưởng phải do anh trao chứ?"
Anwar thì thầm.
Môi chúng tôi chạm nhau, anh nâng cằm tôi, hôn say đắm.
Bàn tay ấm của anh mơn trớn qua lớp áo mỏng, vuốt ve nhũ hoa tôi qua lớp áo khiến tôi tự động áp sát hơn.Lưỡi Anwar xâm nhập vào miệng tôi, quấn lấy lưỡi tôi đầy trêu chọc.
Dù tôi có né thế nào, anh cũng tìm được cách đuổi theo, chạm vào, ve vuốt, không bỏ sót nhịp nào.
Anh hôn, rồi mút lấy môi dưới của tôi, tạo ra thứ âm thanh khiến lòng tôi càng thêm rối loạn.
Qua khe hở hẹp của cánh cửa tủ còn hé, đầu óc tôi quay cuồng."
Ah...
Em nhớ anh quá," tôi thì thầm khi môi rời môi, vòng tay ôm lấy cổ Anwar, vùi mặt vào bờ vai rộng của anh.
Hương nước hoa nhàn nhạt của anh khiến tôi ngây ngất.
Tôi hít vào thật sâu, tham lam giữ lấy mùi hương ấy."
Nhớ anh, thế mà mấy hôm liền em không cho anh ôm," Anwar mỉm cười, siết chặt tôi hơn, rồi khẽ cắn lấy đầu ngực tôi.
Đầu lưỡi anh lướt qua khiến sống lưng tôi rùng mình.
Tôi nín thở, ép sát cơ thể vào anh để anh có thể nếm trải da thịt tôi rõ ràng hơn.
Lớp vải mỏng chạm vào hông mỗi khi tôi cựa nhẹ.
Càng nhìn, tôi càng nhận ra chiếc áo trên người gần như không che giấu gì cả.
Giây phút ấy, tôi gần như trần trụi trước Anwar.Anh liếm mút đầu ngực tôi qua lớp áo đến khi ướt đẫm, luân phiên cắn mút cả hai bên.
Bàn tay anh siết chặt lấy hông tôi, vừa thô bạo vừa nóng bỏng, làm tôi càng thêm rạo rực.
Những ngón tay anh luồn vào mái tóc mềm của tôi, khẽ kéo."
Ah!"
Chiếc máy rung trong cơ thể bất chợt khởi động.
Tôi giật nảy người, hoàn toàn không kịp chuẩn bị.
Cơn rung động xộc thẳng xuống tận đầu ngón tay, ngón chân.
Tôi chưa từng dùng nó trước đây, từ lúc mua chung với mấy món đồ chơi khác hôm ấy.
Không ngờ lại dữ dội đến vậy...
Ban đầu, cảm giác có vật lạ trong cơ thể thật khó chịu, nhưng khi Anwar chỉnh điều khiển, chỉ ở mức thấp nhất, hơi thở tôi đã dồn dập.Tôi hít mạnh, cố lấy lại bình tĩnh.
Ngả đầu ra sau, tôi cắn nhẹ vào cổ anh, liếm rồi thì thầm khàn khàn: "Anh đã bao giờ dùng thứ này chưa?"
Anwar đỡ hông tôi, tăng nhịp rung mạnh hơn, khiến cả người tôi căng cứng."
Thay vì hỏi thế... em không nên tự hỏi điều khác sao?"
Anh khẽ hôn lên vai tôi, rồi dùng ngón tay đẩy sâu món đồ bên trong."
Ah...
Aaah!"
Đôi chân tôi run bần bật.
Bụng dưới co thắt, da nổi đầy gai ốc.
Tôi ép hông xuống đùi rắn chắc của anh, cọ sát, tìm chút giải thoát trong cơn khoái cảm quá sức chịu đựng.
Anwar khẽ cười, vòng tay siết eo tôi, dõi theo từng cử động của tôi không chớp mắt."
Như điều em vừa cho anh thấy... và những gì anh có thể làm với nó... với em," Anwar ngẩng đầu hôn dọc quai hàm tôi, rồi bất ngờ nhấc tôi khỏi lòng.
"Em có biết, bao đêm em cứ trêu chọc anh, anh đã chịu đựng thế nào không?"
Cơn rung bất chợt mạnh hơn, khiến tôi bật tiếng kêu nghẹn rồi vội đưa tay che miệng.
Nhịp thở đứt quãng, tôi tưởng như sắp chết ngạt trong khoái cảm.
Toàn thân run rẩy; nếu Anwar không giữ, có lẽ tôi đã ngã gục."
Ah...
Ah...
Anwar...
Ah!
Ugh..."
Tôi nhắm chặt mắt.
Mỗi lần anh đẩy sâu hơn, chân tôi càng mềm nhũn, không còn chút sức chống đỡ.
Khoái cảm hòa lẫn đau đớn, dày vò nhưng mê hoặc.
Hai cánh tay quấn quanh lưng anh cũng run rẩy dữ dội.
Tôi dán mắt vào đôi bàn tay chúng tôi đang đan chặt lấy nhau."
Vậy... em muốn anh chiếm lấy em mạnh mẽ đến thế nào... khi em run rẩy trong tay anh như thế này?"
Câu hỏi như vọng từ xa, đầu óc tôi chao đảo, nhưng hình ảnh anh xâm nhập, dồn dập trong tôi lập tức bùng lên trong trí tưởng.
Chỉ cần nghĩ thôi, cơ thể tôi đã nóng bừng, sắp trào ra ngoài.Môi anh nghiền nát môi tôi lần nữa.
Tôi mặc cho anh làm tất cả, vì tôi biết mình chẳng còn kiểm soát được gì nữa.
Nụ hôn của Anwar lúc đầu tham lam, nghiền nát đôi môi đến mức tôi phải ngửa đầu thở gấp.
Dưới bụng rung lên dữ dội, khiến tôi bản năng nghiêng mặt tránh đi, cắm chặt móng tay vào cổ anh.
Không cần nhìn cũng biết đôi chân mình run rẩy dữ dội thế nào."
Giúp em... giúp Blue..."
Tôi bấu chặt ngón tay vào cổ anh, rên rỉ van nài.
Anwar mỉm cười dịu dàng, rồi bất ngờ dừng hẳn chiếc máy rung, để tôi ngẩn ngơ.
Những nụ hôn cuồng nhiệt, khát khao ban nãy được thay bằng những cái hôn chậm rãi, mềm mại, đầu lưỡi anh chỉ khẽ lướt qua lưỡi tôi.Tôi nghẹn thở, như vừa bị quăng từ thiên đường rơi thẳng xuống mặt đất, choáng váng, đau đớn đến mức mắt rớm lệ.
Tôi ép trán vào trán anh, toàn thân vẫn run rẩy trong dư âm, cố gắng ổn định để đáp lại nụ hôn."
Ngoan lắm..."
Anwar khẽ liếm môi dưới tôi, rồi đột ngột chuyển sang hôn mạnh, không dùng lưỡi.
Bàn tay anh lần xuống hông, luồn vào vạt áo, bóp lấy ngực tôi.
Khuôn mặt tuấn tú vẫn điềm nhiên, chỉ nhếch nhẹ khóe môi.
Đôi mắt sắc bén của anh khiến tôi thấy mình nhỏ bé, yếu ớt."
Em có biết cảm giác bị khơi gợi rồi lại bị từ chối giải thoát là thế nào không?"
Tôi khẽ lắc đầu.
Anh ấn tôi ngửa xuống sàn tủ, kéo hai chân tôi quặp quanh hông.
Ngón tay nhanh nhẹn mở khuy quần mình, để mặc nó rơi xuống sàn, rồi đổ người đè lên tôi."
Ah..."
Tôi cắn môi, cảm giác nóng bỏng lan từ thái dương xuống tận cổ.
Không gian chật hẹp chẳng hề gây trở ngại.
Thân hình vạm vỡ của Anwar ép sát, trong khi bên trong tôi vẫn còn chiếc máy rung đang rì rầm.
Anh rút nó ra, đặt lên bụng tôi, rồi ép hai chân tôi khép chặt lại.Vì vai tôi tì vào vách tủ nên tư thế nửa nằm nửa ngồi, tầm mắt càng rõ ràng.
Một tay Anwar giữ chặt đầu gối tôi, tay kia cầm điều khiển.
Ngay khi anh nhích ngón tay, thứ trong cơ thể tôi lại rung lên.Tôi quằn quại, ngực chạm bụng anh.
Hơi thở anh nóng hổi cọ vào da thịt tôi.
Đầu khấc cứng rắn của anh chạm vào đùi trong, ướt đẫm bởi dịch của chính mình.
Tôi vội kéo áo sơ mi rộng lên ngực, để mặc nó bị ướt, thay vì làm bẩn chiếc áo đắt tiền của anh.Anwar nheo mắt, siết hàm, rồi thúc mạnh.
Cả người tôi chao đảo.
Dù anh chưa hề xâm nhập, chuyển động bên ngoài cũng đủ khiến khoái cảm rùng rợn chạy dọc sống lưng, buộc tôi phải cào móng tay xuống sàn tủ."
Ahh!"
Bất ngờ, Anwar bật máy rung lên mức mạnh nhất.
Tôi bật tiếng rên, tai ù đi, tầm nhìn mờ hẳn.
Tôi vẫn cảm nhận rõ thân thể anh cọ nhanh vào đùi trong và bụng dưới."
Mmm..."
Anwar cúi xuống, chạm mũi vào ngực tôi.
Giọng trầm của anh khiến tôi nghẹn lại, vô thức liếc ra khe cửa hẹp.
Tim tôi đập thình thịch khi nghe tiếng bước chân đến gần.Âm thanh giày da dội trên nền đá cẩm thạch vang rõ hơn, báo hiệu ai đó đã bước vào phòng.
Tôi đưa tay vén tóc khỏi mặt, tim đập loạn.
Anwar lập tức vặn nhỏ máy rung để giảm tiếng, rồi khẽ khàng khép cửa tủ."
Vừa nãy có nghe gì không?"
"Anh chắc không phải cái bài hip-hop kia à?
Con nhỏ đó hay kéo mấy bài từ YouTube, toàn lồng cái giọng lạ tai vào nghe chói tai."
Trong tủ tối om, nhưng mắt chúng tôi đã quen, vẫn nhìn rõ được nét mặt nhau.
Nỗi lo bị phát hiện khiến tôi cứng đờ, cố kìm từng nhịp thở.Ánh mắt tôi chạm phải ánh nhìn Anwar.
Khóe môi anh khẽ nhếch, nụ cười mờ ảo khiến tim tôi thắt lại.
Anh dịch chuyển rất chậm.
Tủ khá chắc chắn, không phát ra tiếng động nào.Tôi mở to mắt, còn anh chỉ hơi nhướng mày, vẻ mặt vẫn bình thản.
Rồi anh khựng lại, nghiêng đầu lắng nghe, khi tiếng bước chân vẫn lảng vảng trong phòng ngủ.Tôi cắn mạnh môi, cố kìm lại tiếng rên.
Cả người mềm nhũn khi Anwar kẹp lấy món đồ chơi giữa hai chân tôi, ngón trỏ và ngón giữa nhịp nhàng ra vào.
Tay kia anh chống lên vách tủ, khuôn mặt tuấn mỹ cúi sát xuống, từng sợi tóc rũ chạm vào da trần.
Anh hôn lặng lẽ lên bắp đùi tôi, thỉnh thoảng liếm như con thú tham lam, rồi bất ngờ cắn mạnh để lại vết hằn đỏ trên làn da trắng.Tôi run bắn người.
Cơn đau nhói nhanh chóng bị khoả lấp bởi khoái cảm mãnh liệt khi Anwar tăng tốc, xoay tròn rồi gần như rút hẳn ra trước khi mạnh bạo ấn sâu trở lại.Anh tiến gần, đôi mắt dán chặt vào tôi.
Khoái lạc lần này thô ráp, bản năng hơn nhiều, hoàn toàn đối lập với những nụ hôn dịu dàng anh vừa ban nãy."
Có vẻ ta phải cố giữ yên lặng," Anwar khẽ thì thầm, như nói với chính mình.
Anh cúi xuống ngậm lấy môi tôi, hút đến khi môi sưng đỏ, rồi hôn dọc xuống cổ đầy mồ hôi.
"Muốn rên cho anh nghe không, baby?"
"Kh... không..."
Tôi lắc đầu, nhưng ngay sau đó miệng đã há ra, rên bật thành tiếng khi Anwar xoay tròn món đồ chơi, thúc mạnh liên hồi.
Khoái cảm dữ dội khiến mắt tôi đảo ngược, như sắp ngất lịm.
Anh đặt điều khiển sang một bên, dùng tay còn lại mơn trớn cơ thể tôi, kéo tôi về thực tại.Tiếng bước chân bên ngoài dần xa.
Không ai để ý đến chiếc tủ này, họ chỉ lướt qua căn phòng."
Vừa rồi, vẻ mặt em thật sự làm anh hứng thú," Anwar cười nhạt, ngón tay khẽ miết lên trán tôi, khiến tôi run rẩy.
Lời nói của anh thổi bùng trí tưởng tượng, hình ảnh hai người quấn lấy nhau lại hiện rõ mồn một trong đầu."
Thế... nếu em không chịu rên, vậy tính làm gì?
Ừm!
Hay là em định van xin?"
Tôi thách thức, song chính vẻ hài lòng hiện rõ trên mặt Anwar mới làm tôi run thêm."
Anh không cần cầu xin," anh thì thầm bên tai tôi, giọng khàn khàn.
"Người phải cầu xin... là em."
Nói rồi, anh siết mạnh nhịp điệu trước lẫn sau, khiến đầu óc tôi trống rỗng.
Tiếng rên bị chặn lại trong cổ họng, dù miệng há ra liên hồi.
Cơ thể tôi bị cảm giác chiếm trọn, hơi thở đứt quãng, toàn thân như nhẹ bẫng.Tôi bấu chặt lấy cổ anh, ngửa mặt vừa rên vừa phản kháng, đôi chân run lẩy bẩy.
Anwar bất ngờ nhấc hông tôi lên, ép hai chân vào ngực mình.
Đồ chơi rung ầm ầm, lan khắp cơ thể.Tôi lắc đầu dữ dội, hơi thở loạn nhịp, tiếng rên bật ra rõ ràng đủ để người ngoài nghe thấy.
Ngón chân tôi bấu sâu xuống sàn tủ.Ngay khi cao trào sắp ập đến, Anwar dừng phắt lại.
Cả bàn tay lẫn món đồ chơi đều rời khỏi cơ thể tôi."
Ugh!
Không!..."
Tôi bật tiếng phản đối, thấy nụ cười sắc lạnh đầy thích thú trên môi anh.Anwar áp môi xuống, hôn ngấu nghiến, mút mát như muốn ăn sạch đôi môi tôi.
Cơ thể tôi run rẩy không ngừng, bị bỏ lửng lần này còn đau đớn hơn trước, giày vò đến mức tôi chỉ muốn hét lên."
Ừ?"
"Anwar...
An... hic..."
Tôi co thắt bụng, lắc đầu liên hồi, ngước mắt nhìn anh đầy van nài.
Tôi xấu hổ ưỡn hông, cọ vào thân hình cứng rắn của anh.Nước mắt nóng hổi chực trào, chỉ một cái chớp mắt đã rơi xuống, lăn dài nơi gò má."
Blue, em muốn gì?
Nói cho anh nghe đi."
Anwar nhìn tôi bằng đôi mắt trong trẻo, dịu dàng vuốt ve chân tôi như thể dỗ dành."
Em khổ quá..."
Tôi nghiến răng, toàn thân run rẩy, ngay cả bàn tay cũng run khi đưa lên chạm vào đường nét cứng cáp nơi quai hàm anh.
"Anwar, làm ơn cho em ra đi.
Xin anh..."
"Muốn vội vàng tự giải quyết rồi lại bỏ mặc anh chịu đựng sao?
Em từng nói sẽ thưởng cho anh, nhớ không?"
Anwar mỉm cười dịu dàng, gương mặt điển trai ánh lên vẻ hiền hòa.
Anh kéo tôi ngồi quỳ lại như trước, bàn tay lớn lơi lỏng cầm lấy chính mình, trượt vài nhịp vội vàng rồi thả ra, ánh mắt dán chặt vào tôi.
"Dùng cái miệng xinh đẹp này đi, được không?"
Tôi ngẩng đầu, ánh nhìn chao đảo giữa đôi mắt anh và vật cứng nóng hổi kia.
Hai tay tôi chống xuống sàn, chầm chậm dịch về phía sau tìm góc thuận, kìm nén cơn khát cháy bỏng trong người rồi cúi xuống, má lướt qua thứ đang căng cứng."
Ưm..."
Anwar khẽ rên khi tôi há miệng, ngậm lấy anh.
Tôi bắt đầu di chuyển, nuốt sâu hết mức có thể rồi dùng lưỡi trêu chọc phần thịt căng khẽ giật, chậm rãi liếm mút, thi thoảng cắn nhẹ đầu khiến Anwar phải nín thở."
Khốn thật..."
Lông mày rậm của Anwar nhíu lại, vẻ mặt nghiêm nghị khi tôi ngước lên nhìn anh.
Anh hít một hơi dài, tay đặt ra sau gáy tôi.
"Anh dạy em thế nào?"
Tôi cố nhớ lời Anwar từng dặn, những điều anh thích, rồi mặc kệ xấu hổ mà làm đúng, để anh thỏa thích.
Hai tay nâng gốc, lưỡi quét từ đỉnh xuống tận đáy, nghiêng mặt để anh nhìn thấy rõ.Khi nghe Anwar khẽ chửi thề, tôi lại ngậm sâu lần nữa, vừa mút vừa vuốt nhanh đến mức má hóp lại.Anwar đưa tay che mặt thoáng chốc, quay sang hướng khác.
Tôi vừa dâng chút tự mãn thì anh bất ngờ ấn mạnh điều khiển, rung động trong cơ thể lập tức tăng lên cực đại.
Tôi giật nảy, mặt úp sâu xuống, phần nóng bỏng trong miệng đập mạnh vào cổ họng.
Anh căng cứng tức thì, còn tôi run rẩy kịch liệt, hông bật lên, hai chân theo phản xạ kẹp chặt lại.Tôi níu chặt áo sơ mi anh, khoái cảm dồn dập cả trong miệng lẫn phía sau khiến tôi gần như vỡ tung.
Anwar bóp nhẹ gáy, bắt đầu đưa đẩy nhịp nhàng.
Tôi cắn răng, dồn hết ý chí để tập trung làm anh thoải mái."
Blue...
Blue... chết tiệt..."
Giọng Anwar khàn đặc, run rẩy.
Anh khẽ kéo tóc tôi.
"Buông ra."
"Ưm..."
Tôi rên nghẹn, người run bần bật.
Vừa rút lui, tôi lập tức bị anh kéo ngồi hẳn lên đùi.
Nụ hôn nồng nàn ập xuống môi tôi, chẳng hề bận tâm đến những gì vừa diễn ra.
Cả hai hôn đến mức nước dãi tràn nơi khóe miệng, Anwar còn liếm sạch, tay cuống cuồng vuốt ve cơ thể tôi.Khoái cảm nhói rần rần nơi bụng dưới.
Nhịp tim đập dồn dập đến tận thái dương.
Tôi không còn chút liêm sỉ, ép chặt hạ thân vào người anh, mài tới mài lui, rung động bên trong càng lúc càng dữ dội."
Ah...
Aaah..."
Tôi cắm móng tay vào bờ vai rắn chắc, ôm ghì lấy anh.
Mồ hôi túa ra nơi trán và chân tóc, dù căn phòng không hề nóng.Anwar hôn khắp nơi: môi, má, cổ, dái tai, ngực—ở bất cứ chỗ nào anh vươn tới.
Tiếng thở gấp hòa quyện trong không gian chật hẹp.Khoảnh khắc cuối cùng, tôi chẳng thấy gì ngoài đôi mắt nâu sâu hút đang nhìn chằm chằm mình.
Anwar tăng tốc, kéo sát tôi vào, khiến tôi nhắm nghiền mắt, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Một cơn sóng lửa thiêu đốt quét qua toàn thân."
Yêu em đi... yêu..."
Tôi cắn môi dưới, chính tiếng nói của bản thân cũng khiến tôi giật mình.
Tôi không dám mở mắt nhìn vẻ mặt Anwar, nhưng ngay khi lời vừa thốt ra, anh đã hôn tôi lần nữa, lưỡi quấn lấy, để hơi thở của hai người quyện làm một.Tôi không thể suy nghĩ gì được nữa.
Chỉ còn cảm nhận đôi tay anh, cơ thể co giật liên hồi.
Tôi há hốc miệng thở, dù đôi môi vẫn dính chặt vào nhau.Cơ thể tôi bị quăng mạnh ngửa ra nền tủ.
Tôi đến đỉnh, cảm xúc vỡ òa, trào ra trên bụng.
Anwar cúi xuống, ngồi chồm lên tôi; tay anh vẫn động nhanh, hơi thở gấp gáp thì thầm nóng bỏng vào tai tôi."
Bé cưng," anh thì thầm, đặt một nụ hôn lên thái dương tôi.
Anh lại vuốt mình vài lần nữa, rồi khụy xuống nằm lên người tôi, tinh dịch hòa lẫn với tôi trước khi nhỏ xuống thắt lưng và rơi xuống sàn gỗ.Chúng tôi nằm như vậy một lúc, thở dần lấy lại bình tĩnh rồi mở mắt nhìn nhau.Gương mặt Anwar thoạt nghiêm nghị, rồi dần nở ra nụ cười.
Tôi bối rối vô cùng, toàn thân nóng ran, mặt ửng đỏ.
Tôi không thể cười hay nói được, chỉ thở hổn hển, ngực nhấp nhô, lặng lẽ nhìn người đang nằm trên mình."
Anh... anh..." tôi bật ra được vài tiếng."..."
"Em đã làm gì với anh vậy?"
Anwar thì thầm khàn khàn.
Anh chạm mũi vào mũi tôi, lắc đầu tỏ vẻ thích thú rồi hôn dịu môi tôi.
"Em đã làm gì với anh vậy?"
Nụ hôn này hoàn toàn khác hẳn những gì vừa diễn ra — nó làm người tôi nhẹ bẫng, tràn đầy hạnh phúc.Tôi lần tay theo những đường ấm trên gương mặt anh, để đầu ngón tay dừng lại trên má anh cho tới khi anh rút ra."
Lần sau em sẽ không hứa như thế nữa đâu," tôi khúc khích, lắc nhẹ đầu rồi liếm môi anh, trao cho anh một nụ hôn ngắn."
Đừng lo.
Lần sau anh cũng không đòi hứa đâu.
Bây giờ anh biết mình muốn xin gì rồi."
"Ừm."
"Lần sau, anh muốn em yêu anh mãnh liệt đến mức anh chịu không nổi, oke chứ?"
"Ừm," Anwar cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh.
"Anh sẽ yêu em đến khi em không thể yêu ai khác được nữa."