Đô Thị  Truy Kích Hung Án

Truy Kích Hung Án
Quyển 5 - Chương 16: Bạn học cũ


Đới Húc không chút dị nghị, gật đầu rồi theo Bạch Tử Duyệt xuống lầu, để lại một mình Phương Viên ở trong nhà hơn nửa tiếng. Phương Viên ngồi trong phòng khách đối diện với laptop, nói đúng hơn là mình đồng hồ trên góc laptop, chưa từng thấy thời gian trôi qua chậm như vậy.

Từ đây xuống dưới chung cư cùng lắm chỉ mất năm phút, giờ này không khó bắt xe, lâu như vậy còn chưa về, xem ra đúng là có chuyện muốn nói. Phương Viên hụt hẫng nghĩ.

Hơn nửa tiếng sau, ngoài hàng lang cuối cùng cũng có tiếng động, Phương Viên mở cửa, thấy Phương Viên ôm máy tính ngơ ngác ngồi trước sô pha, vừa cởi áo khoác vừa hỏi: "Đang chờ tôi hả? Qua đây, tối nay tôi nhất định sẽ giúp xem xử lý chuyện mật mã."

Tâm trạng của Phương Viên tệ đến cực điểm, nhất là khi Đới Húc coi như không có chuyện gì, cô càng tức giận, dù biết bản thân không có lập trường như vậy nhưng hiện tại cô hoàn toàn không rảnh cân nhắc những việc đó, thậm chí còn không muốn nói nhiều, sợ một khi lên tiếng, chính mình sẽ nói ra những lời ngốc nghếch.

"Thế anh làm đi, em mệt rồi, muốn đi ngủ sớm." Cô rầu rĩ đứng dậy, đóng laptop, mặt không cảm xúc đi ngang qua người Đới Húc, vào nhà vệ sinh chải răng rửa mặt, sau đó về phòng.

Đới Húc ngẩn ra, dường như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng anh vẫn không gọi anh lại, chỉ dùng biểu cảm phức tạp nhìn cửa phòng Phương Viên đóng chặt, sau đó cầm laptop Phương Viên ném lại ở sô pha, tiếp tục công việc.

Thật ra Phương Viên cũng không nhàn rỗi, sau khi về phòng, cô cũng cầm sổ viết bản thảo. Để bắt chước giọng điệu và phong cách của Triệu Anh Hoa đương nhiên không thể chỉ chia sẻ bài của người khác. Muốn dụ kẻ nặc danh mắng Triệu Anh Hoa ra không dễ, nội dung không được quá cụ thể, như vậy sẽ dễ lộ ra dấu vết.

Phương Viên nghịch cây bút bi tập trung suy nghĩ. Có điều như vậy cũng tốt, có thể giúp cô tạm thời chuyển sự chú ý, không để những cảm xúc phiền lòng kia chi phối bản thân.

Cân nhắc một lúc, Phương Viên cuối cùng cũng có ý tưởng, cô viết bản thảo ra, định chờ đăng nhập được tài khoản của Triệu Anh Hoa sẽ đăng bài. Vừa giải quyết xong chuyện này, bạn thân của Triệu Anh Hoa gọi, nói không thể liên lạc với bố mẹ và chị gái của Triệu Anh Hoa, thế nên đã viết lại lời nhắn để trước cửa nhà họ, bảo họ lập tức liên lạc với cảnh sát ngay khi thấy tờ giấy ấy.

Cô bạn thân kia xứng đáng là bạn thân, sau khi biết Triệu Anh Hoa xảy ra chuyện, cô ấy vô cùng quan tâm, tiếc là tình hình gia đình Triệu Anh Hoa khá đặc biệt. Phương Viên cảm ơn đối phương rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Mãi đến sáng ngày hôm sau, bố mẹ Triệu Anh Hoa vẫn không hề liên lạc cho Đới Húc và Phương Viên, không biết có phải chuyện nhà con gái lớn rất khó giải quyết hay không mà bọn họ không thể về nhà, đương nhiên không thể nhìn thấy tờ giấy để lại lời nhắn. Sáng sớm Phương Viên thử gọi lại cho chị gái của Triệu Anh Hoa nhưng điện thoại vẫn trong trạng thái tắt máy.

Lúc ăn sáng Phương Viên nói sơ qua tình hình với Đới Húc. Nếu tạm thời không thể liên lạc với gia đình của nạn nhân, muốn biết "bạn trai" kia là ai thì chỉ có thể bắt đầu điều tra từ bạn bè cũ, theo lời cô bạn thân nói, Triệu Anh Hoa và người kia quen nhau thời còn đi học, sau khi tốt nghiệp, các mối quan hệ của Triệu Anh Hoa ngày càng thu hẹp, có thể biết chuyện của cô ta e rằng chỉ có bạn cùng lớp năm xưa, thậm chí là bạn cùng ký túc xá.

Hai người thảo luận ngắn gọn rồi quyết định đến trường đại học ngày xưa của Triệu Anh Hoa điều tra, tuy rằng lứa của Triệu Anh Hoa đều đã tốt nghiệp nhưng nhà trường chắc chắn vẫn còn danh sách sinh viên và ảnh chụp kỷ niệm.

Bàn bạc xong, hai người ăn xong buổi sáng rồi xuất phát. Trong khoảng thời gian này có mấy lần Đới Húc tìm chủ đề bắt chuyện với Phương Viên nhưng Phương Viên dường như không có tâm trạng nói chuyện với anh, cuối cùng Đới Húc chỉ biết sờ mũi, không nói nữa. Trong lúc lái xe, thỉnh thoảng anh lén nhìn cô, muốn suy đoán cảm xúc của cô, suy nghĩ nên tiếp tục nói chuyện hay đừng khiến cô thêm khó chịu nữa.

Ngôi trường mà Triệu Anh Hoa từng theo học nằm trên đoạn đường khá hẻo lánh ở thành phố A, trước đây khu vực này giá đất rẻ nên cũng có những trường khác được xây dựng, quy hoạch trông cũng khá hoàn thiện. Đới Húc lái xe tới cổng trường, cánh cổng mở rộng, anh trực tiếp lái xe đi thẳng vào, bảo vệ cũng không hỏi một câu.

Họ tìm bãi đậu xe cho xe dừng lại, hỏi thăm sinh viên vị trí của tòa văn phòng, tới tìm, lại được thông báo là giảng viên đang ở bên khu dạy học, bọn họ lại phải vòng qua bên khu dạy học, vừa đi vừa hỏi, cuối cùng mới tìm được cố vấn học tập của Triệu Anh Hoa năm xưa.

Phụ đạo của Triệu Anh Hoa rất trẻ, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, sau khi hai bên tự giới thiệu, Đới Húc và Phương Viên mới biết cố vấn học tập này là nghiên cứu sinh thời Triệu Anh Hoa đi học, do tuổi tác không mấy chênh lệch nên anh ta vẫn giữ liên lạc với rất nhiều sinh viên.

Nghe tin Triệu Anh Hoa xảy ra chuyện, anh ta kinh ngạc, anh ta không mấy ấn tượng với Triệu Anh Hoa vì Triệu Anh Hoa khá trầm tính, không hề có thành tích nổi bật, cũng không phải ban cán sự nên anh ta chỉ nhớ Triệu Anh Hoa là sinh viên lứa đầu mình hướng dẫn.

"Tuy tôi không mong lứa học sinh tôi hướng dẫn sau hai năm có thể hô mưa gọi gió, nhưng ít nhất cũng phải có cuộc sống ổn định, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy." Anh ta cảm thán, "Triệu Anh Hoa kia không hay nói chuyện với tôi, chắc là do khác biệt giới tính. Anh chị để tôi nhớ lại đã, tôi thậm chí còn không nhớ mình có từng nói chuyện với Triệu Anh Hoa không."

"Không sao, việc này chúng tôi hiểu, với sinh viên anh là cố vấn duy nhất của họ, nhưng với anh mới ra trường đã phải hướng dẫn cho nhiều sinh viên như vậy, đương nhiên không thể biết rõ về từng người. Huống hồ mỗi người có một tính cách khác nhau, có người hướng ngoại thích chia sẻ, cũng có người luôn giấu mọi việc trong lòng." Đới Húc gật đầu.

Cố vấn học tập suy nghĩ một lúc mới sực tỉnh, vội tìm danh sách sinh viên đã tốt nghiệp năm đó. Loay hoay một lúc, anh ta lấy một cuốn sổ da màu lam trong ngăn kéo ra, bên trên viết "Lưu bút của sinh viên khóa XX". Anh ta thở phào, phất tay phủi bụi bên trên.

"Anh chị cầm lấy đi, tôi chỉ có thể giúp được từng này thôi."

"Cái này thì chúng tôi không nhận." Phương Viên lắc đầu, "Chúng tôi không rõ các mối quan hệ của Triệu Anh Hoa, trong cuốn sổ này chắc là còn cách liên lạc với sinh viên năm ấy, chúng tôi chỉ cần nhớ lại những người thân thiết hoặc biết rõ về Triệu Anh Hoa là được."

Cố vấn học tập gật đầu: "Được, để tôi đọc lại trong sổ thứ, có vài việc tôi không nhớ rõ lắm, mong anh chị thông cảm."

Anh ta mở cuốn sổ lưu bút đọc từng trang, đã qua hai năm, có vài người tên anh ta cũng không nhớ hoặc là râu ông nọ cắm cằm bà kia, vì thế anh ta cẩn thận xem đi xem lại mấy lần, tốn hơn hai mươi phút mới miễn cưỡng dùng bút chì đánh dấu tên của vài người.

"Đây là những người tôi có thể nhớ, khi đó bọn họ hay tiếp xúc với Triệu Anh Hoa, hai người này là bạn cùng phòng, người này là lớp trưởng nên biết khá rõ tình hình các thành viên trong lớp, còn hai người này... Tôi không chắc, hình như có qua lại." Cố vấn học tập viết tên và cách thức liên lạc của năm người ra một tờ giấy, đưa cho Đới Húc và Phương Viên.

Đới Húc gật đầu cảm ơn anh ta, sau đó lấy di động ra gọi cho từng người, tiếc là trong số năm người này số điện thoại liên lạc của ba người đã không còn hiệu lực, hai người khác thì liên lạc được, một người là lớp trưởng, cậu ta đã rời khỏi thành phố A, hơn nữa còn nói rằng sau khi tốt nghiệp không còn liên lạc với Triệu Anh Hoa, hơn nữa thời gian đi học cậu ta không tiếp xúc nhiều với Triệu Anh Hoa nên không biết được việc riêng của cô ta, không giúp được gì.

Đối phương đã nói như vậy, Đới Húc chỉ đành cảm ơn rồi cúp máy, gọi cho số điện thoại cuối cùng, lần này đối phương là bạn cùng phòng năm xưa của Triệu Anh Hoa. Sau khi biết thân phận và chuyện Đới Húc mới hỏi, đầu bên kia im lặng một lúc mới nói rằng mình đang ở thành phố A, nếu có gì cần, cô ấy sẽ sẵn sàng hợp tác với Đới Húc dù bản thân chỉ biết một số việc.

Đây chắc chắn là tin tốt, Đới Húc lập tức hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt đối phương, sau đó cúp máy, cảm ơn cố vấn học tập rồi cùng Phương Viên ra về.

Thấy mình không giúp được gì, cố vấn học tập có vẻ áy náy, lúc tiễn họ ra khỏi văn phòng, anh ta liên tục nói bản thân sẽ tìm thêm thông tin, cố gắng giúp họ liên lạc với những người có qua lại với Triệu Anh Hoa, xem có thể cung cấp tin tức gì không.

Đới Húc và Phương Viên cảm ơn rồi rời đi, đến bãi đỗ xe, lái xe đi gặp bạn cùng phòng đồng thời là bạn học cũ của Triệu Anh Hoa.
 
Truy Kích Hung Án
Quyển 5 - Chương 17: Bạn trai


Địa điểm gặp mặt là cạnh một siêu thị tổng hợp gần khu chung cư, địa điểm cụ thể là một cửa hàng thức ăn nhanh, bây giờ còn là buổi sáng, đã qua giờ ăn, thế nên khách khứa không nhiều, đối phương chọn một địa điểm như vậy đúng là khiến người thấy khó hiểu.

Đến khi gặp mặt, tất cả thắc mắc trong lòng Phương Viên đều biến mất, bạn cùng phòng ngày xưa của Triệu Anh Hoa không đến một mình, cô ấy còn dẫn theo một đứa bé khoảng một tuổi.

Sau khi xác nhận danh tính của nhau, bạn cùng phòng của Triệu Anh Hoa xấu hổ cười nói: "Thật ngại quá, nhà tôi ở gần đây, trời lạnh, con tôi thì còn nhỏ, trong nhà thì không có ai trông giúp nên chỉ có thể cùng đưa tới gặp anh chị."

"Không sao, chúng tôi hiểu, nói chuyện ở đây không có vấn đề gì." Phương Viên mỉm cười.

Bạn cùng phòng cũ của Triệu Anh Hoa tự giới thiệu, tên họ đầy đủ của cô là Vương Thanh, quen bạn trai thời đại học, sau khi tốt nghiệp cả hai kết hôn, chồng cô hiện đang làm việc ở thành phố A nên cô cũng chuyển hộ khẩu đến đây, vì sức khỏe không tốt nên khi có thai, để giữ được đứa bé, cô từ bỏ công việc vất vả, chỉ làm việc những công việc nhẹ nhàng, đến khi sinh con, cô lựa chọn tập trung lo cho gia đình, đây là lý do vừa nhận được điện thoại của họ cô lập tức hẹn gặp.

Vương Thanh nói mình và Triệu Anh Hoa là sinh viên đại học nên ở cùng nhau gần ba năm, khi đó trong ký túc xá có sáu người, Vương Thanh và Triệu Anh Hoa có thể tính là khá thân với nhau. Tuy nhiên với tính cách của Triệu Anh Hoa, Vương Thanh vẫn thân với bốn người kia hơn. Theo lời kể của Vương Thanh, con người Triệu Anh Hoa không xấu nhưng lại không phải người rộng rãi hiền hòa. Rất nhiều lúc cô ta hay tỏ ra kiêu căng, mặc kệ xung quanh, hoặc là hờ hững. Vậy nên những người cho rằng Triệu Anh Hoa khó tính sẽ không tiếp xúc nhiều với cô ta, còn kiên nhẫn như Vương Thanh có thể thông qua thời gian tiếp xúc dài dần hiểu được bản chất của Triệu Anh Hoa, phát hiện cô ta không phải người ngạo mạn, kiêu căng chỉ là một cách tự vệ, sau khi thân rồi, thật ra Triệu Anh Hoa không khác gì những cô gái cùng tuổi, vậy nên họ cũng dần thân hơn.

Vì Vương Thanh phải chăm con nên Đới Húc và Phương Viên cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, sau khi hỏi thăm các mối quan hệ của Triệu Anh hoa ở trường, bọn họ trực tiếp chuyển đề tài đến đối tượng mà mình muốn tìm hiểu: bạn trai của Triệu Anh Hoa.

"À, người đó tôi biết, nhưng bây giờ chắc không thể nói là bạn trai của Triệu Anh Hoa đúng không?" Vương Thanh có vẻ không xa lạ với đối phương, còn sửa cách xưng hô của Đới Húc và Phương Viên, "Người ta bây giờ chỉ có thể xem là bạn trai cũ của Triệu Anh Hoa mà thôi, họ chia tay một thời gian rồi."

"Cô biết người kia sao? Có thể giới thiệu cho chúng tôi biết một chút được không?" Phương Viên gật đầu.

"Anh ta tên Đinh Dương, cũng học chung trường với chúng tôi, bề ngoài bình thường, nghe đâu điều kiện gia đình không tệ lắm nên khá giống cậu ấm, cá nhân tôi thì không thích người như vậy, cứ cảm thấy kẻ suốt ngày chỉ biết rung đùi đắc ý không đáng tin cậy. Có điều đó chỉ là suy nghĩ của tôi, riêng Triệu Anh Hoa thì chắc thích kiểu người này, nếu không trước đây Đinh Dương mới vừa theo đuổi, cô ta đã rung động nhận lời. Khi đó tôi còn khuyên Triệu Anh Hoa, tôi nói rằng lâu ngày sinh tình vẫn tốt hơn, dù sao hai bên đều hiểu rõ nhau, thích là thích, không thích là không thích, muốn chấp nhận thì thoải mái chấp nhận, không muốn chấp nhận thì dứt khoát từ chối, Đinh Dương tuy học chung trường với chúng tôi nhưng không phải cùng ngành, thời điểm ấy chúng tôi chỉ mới là sinh viên năm nhất, còn chưa học hết một học kỳ, trước đây Đinh Dương và Triệu Anh Hoa cũng không biết nhau, cứ đồng ý như vậy có hơi mạo hiểm, đáng lẽ phải để Đinh Dương theo đuổi thêm một thời gian nữa, nhân cơ hội đó tìm hiểu kỹ hơn, như thế sẽ càng đáng tin. Nhưng Triệu Anh Hoa không nghe, tôi cũng không muốn nói nhiều, hai người họ rất nhanh đã xác định quan hệ yêu đương."

"Vậy bọn họ chia tay lúc nào? Ai đề nghị?" Phương Viên hỏi.

"Thật ra hai người họ không tính là chia tay nhanh chóng, mối quan hệ đó cũng kéo dài hơn hai năm, tôi có cảm giác Triệu Anh Hoa rất thích Đinh Dương, người ngoài nhìn vào ai cũng tưởng cô ta mới là người theo đuổi Đinh Dương đấy. Tôi không biết nói vậy có nên hay không nhưng tôi cứ có cảm giác ban đầu Đinh Dương không thật lòng theo đuổi Triệu Anh Hoa, nếu không mối quan hệ của họ sau này không qua loa như vậy, cái gì Triệu Anh Hoa cũng nhường hắn, ngay cả khi cãi nhau Triệu Anh Hoa luôn là người gọi điện xin lỗi."

"Thế bọn họ chính thức chia tay lúc nào?" Vương Thanh chỉ lo thấy tiếc cho Triệu Anh Hoa, quên trả lời câu hỏi quan trọng nhất, vì thế Phương Viên hỏi.

Lúc này Vương Thanh mới nhận ra mình đi lạc đề, vội nói: "Người đề nghị chia ta là Đinh Dương, trước đó họ có cãi vả gì không tôi không biết, nói tóm lại là chia tay trước tốt nghiệp. Tôi nhớ khi đó chúng tôi thực tập xong về trường viết báo cáo, trong thời gian chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp, Đinh Dương chính thức đề nghị chia tay với Triệu Anh Hoa."

"Lý do của hắn là gì? Thái độ của Triệu Anh Hoa ra sao?" Đới Húc hỏi.

Vương Thanh có ấn tượng rất sâu về chuyện này: "Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như là gia đình không đồng ý, muốn hắn tìm bạn gái là người địa phương. Chắc chắn Triệu Anh Hoa không đồng ý, khi đó vì Đinh Dương, cô ta đã tìm được công việc ở thành phố A nên cứ dây dưa mãi, nhưng Đinh Dương nhất quyết không chịu, thời gian ấy tối nào Triệu Anh Hoa cũng nhắn tin gọi điện cho Đinh Dương, vừa khóc vừa cầu xin, nói mình không muốn chia tay. Tôi thấy Đinh Dương chỉ đang tìm cớ thôi, nếu nói lý do khác Triệu Anh Hoa có lẽ còn có thể sửa, nhưng chuyện có phải người địa phương hay không đâu do cô ta quyết định."

Phương Viên lặng lẽ bĩu môi, trong vấn đề này cô tán đồng ý kiến với Vương Thanh.

"Nói chung là trong chuyện yêu đương Triệu Anh Hoa vô cùng cố chấp." Vương Thanh thở dài, "Không phải tôi cố tình theo dõi chuyện của Triệu Anh Hoa và Đinh Dương đâu, nhưng dù sao cũng là bạn cùng phòng, tôi và Triệu Anh Hoa cùng có bạn trai học cùng trường, nhà tôi cũng ở nơi khác, gia đình bạn trai là người địa phương, thế nên cũng có tiếng nói chung, thỉnh thoảng tâm sự. Khoảng năm hai Triệu Anh Hoa đã muốn kết hôn với Đinh Dương, còn tôi khi đó thì vẫn chưa tính đến việc mình và chồng mình sẽ lập gia đình, dù sao thì mọi người đều còn trẻ, thời gian ở bên nhau lại quá ngắn."

"Ý cô là ngay từ đầu Triệu Anh Hoa đã đơn phương nhiệt tình trong quan hệ yêu đương với Đinh Dương?" Nghe đến đây, Phương Viên bắt được một vài manh mối.

Vương Thanh gật đầu: "Đúng vậy, khi đó chỉ cần không có tiết trên trường Triệu Anh Hoa đều ra ngoài làm thêm, chỉ cần là việc có thể kiếm tiền cô ta đều làm, sau đó dùng số tiền ấy hẹn hò với Đinh Dương, mua quần áo cho Đinh Dương, nhưng Đinh Dương thì... Hắn chẳng nhớ sinh nhật của Triệu Anh Hoa, ngày kỷ niệm hẹn hò cũng không nhớ, dù bị Triệu Anh Hoa nhắc cũng không tặng quà, có khi Triệu Anh Hoa hẹn hắn, nếu sau đó có bạn bè rủ hắn đi uống rượu thì hắn sẽ mặc kệ Triệu Anh Hoa. Phòng của chúng tôi ngày xưa có một cô bạn rất thẳng tính, thấy thế thì rất bất bình, nhắc nhở Triệu Anh Hoa rằng Đinh Dương không hề coi cô ta là bạn gái, trước khi thương người ta thì hãy nên yêu bản thân, kết quả Triệu Anh Hoa không nghe, còn cãi nhau một trận với cô bạn ấy, mãi cho đến khi tốt nghiệp bọn họ cũng không nói chuyện lại."

Phương Viên và Đới Húc nhìn nhau, đều vô cùng kinh ngạc. Ở công ty Triệu Anh Hoa được đồng nghiệp miêu tả là người kiêu ngạo, nhất là với những người đàn ông theo đuổi, cô ta chẳng thèm liếc nhìn, nhưng nghe Vương Thanh kể về chuyện với bạn trai cũ Đinh Dương, đây là lần đầu tiên họ biết về mặt khác của Triệu Anh Hoa, có lẽ Triệu Anh Hoa thật sự có một mặt khác mà ít người biết.

"Thế cô có biết rõ chuyện hôm họ chia tay trước lễ tốt nghiệp không?" Đới Húc hỏi.

"Chuyện này kể ra thì dài lắm."

Đới Húc nhìn đồng hồ, cười nói: "Nếu cô không có việc gấp thì cứ từ từ nói, chúng tôi cần hiểu rõ về Triệu Anh Hoa."

"Vậy được, tôi biết gì thì sẽ kể hết với anh chuyện, có điều những chuyện tôi nói sau đây có thể là tận mắt chứng kiến hoặc là chỉ nghe nói, nhưng tôi dám cam đoan mình không thêm mắm thêm muối, còn người kể có thêm mắm thêm muối hay không thì tôi không rõ." Trước khi bắt đầu kể Vương Thanh nói rõ để tránh bị hiểu lầm, "Theo tôi được biết, lần đó hình như bọn họ chưa chính thức chia tay?"

"Sao lại chưa chính thức?" Phương Viên thắc mắc.

"Tôi cứ tưởng họ chia tay rồi, lần đó Triệu Anh Hoa sống chết không chịu chia tay nhưng Đinh Dương hình như đã hạ quyết tâm, Đinh Dương còn tát Triệu Anh Hoa một cái, xảy ra việc lớn như vậy, chúng tôi đều tưởng họ chắc chắn sẽ chia tay." Vương Thanh bĩu môi, "Nhưng sau đó bọn họ lại coi như không có việc gì, cũng không nhắc đến việc chia tay nữa."
 
Truy Kích Hung Án
Quyển 5 - Chương 18: Đánh phụ nữ


"Đinh Dương đánh Triệu Anh Hoa vì Triệu Anh Hoa không chịu chia tay? Ai ngờ sau khi đánh cô ta hai người vẫn quay lại?" Phương Viên sợ mình nghe nhầm vội xác nhận lại.

Vương Thanh bất lực gật đầu: "Đúng vậy, có phải anh chị cũng thấy lạ đúng không? Khi đó tôi cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Để chia tay bạn gái, Đinh Dương đánh cả Triệu Anh Hoa, hắn ta đáng mặt đàn ông không? Triệu Anh Hoa đã bị chia tay rồi còn ăn vạ đến cùng, chẳng lẽ cô ấy không còn chút lòng tự trọng hay sao? Thậm chí còn bị đánh, người bình thường chắc chắn không chấp nhận được, cho dù sau khi đánh xong Đinh Dương thấy hối hận thì người bình thường đều thấy sợ, nên nhất quyết chia tay đúng không? Nhưng Triệu Anh Hoa nhất quyết không chia tay, sau này Đinh Dương chịu thỏa hiệp, không còn nhắc đến chuyện chia tay nữa, Triệu Anh Hoa còn rất vui!"

"Đinh Dương bạo hành Triệu Anh Hoa ở mức độ nào, việc này cô biết không?" Đới Húc hỏi.

"Vụ việc đó tôi không tận mắt chứng kiến nhưng vì xảy ra trước tòa ký túc xá của nam sinh nên rất nhiều người nhìn thấy. Bọn họ đều nói Đinh Dương quá đáng, trước nay chưa từng có ai thấy đàn ông nào ra tay đánh con gái như vậy." Vương Thanh trả lời, "Tôi nghe họ kể hai người kia cãi nhau dưới ký túc xá, lúc đầu chỉ nhỏ tiếng thôi nhưng càng lúc càng lớn tiếng thu hút mọi người chạy ra xem. Đinh Dương đề nghị chia tay, Triệu Anh Hoa nhất quyết không chịu, Đinh Dương tức giận tát Triệu Anh Hoa hai cái, hỏi cô ấy có chia tay hay không, không chia tay thì đánh chết cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn nhất quyết không chịu, nói dù trời có sập xuống cũng không chia tay, sau đó Đinh Dương lại đánh cô ấy, vừa đánh vừa ép cô ấy chia tay. Triệu Anh Hoa nói trừ khi Đinh Dương đánh chết cô ấy, nếu không đừng hòng đá cô ấy. Mọi người sợ cứ tiếp tục như thế sẽ xảy ra chuyện nên vội chạy đi tìm quản lý ký túc xá, quản lý ra ngoài kéo Đinh Dương lại, nói rằng sẽ gọi bảo vệ tới giải quyết hoặc báo cảnh sát, Đinh Dương sợ quá bỏ chạy. Quản lý ký túc xá hỏi Triệu Anh Hoa có cần đến bệnh viện hay báo cảnh sát hay không, Triệu Anh Hoa còn mắng người ta xen vào chuyện người khác, quản lý giận lắm, còn lẩm bẩm việc đó mấy ngày, mắng Triệu Anh Hoa đáng bị đánh."

"Thế đêm đó khi Triệu Anh Hoa về phòng ngủ, hai người không phát hiện gì sao?" Phương Viên hỏi.

Vương Thanh lắc đầu: "Hôm đó cô ấy không về phòng, nếu không chúng tôi phải đến ngày hôm sau nghe bạn bè trong lớp kể mới biết Triệu Anh Hoa bị bạn trai đánh. Thời gian đó Triệu Anh Hoa xuất quỷ nhập thần, chúng tôi đều rất lo, sợ cô ấy bị Đinh Dương đánh bị thương phải đến bệnh viện, ngờ đâu hai ba ngày sau cô ấy trở về, còn trông như không có vấn đề gì cả. Mọi người trong phòng chúng tôi còn lén nói chuyện với nhau, bảo mặt Triệu Anh Hoa còn sưng, không biết tinh thần cô ấy có sao không. Từ khi trở về, cô ấy không hề nhắc đến chuyện chia tay, thậm chí còn thường xuyên liên lạc với Đinh Dương, tình cảm còn nồng nhiệt hơn trước. Chúng tôi không biết quan hệ thật sự giữa họ thế nào, mãi đến sau khi tốt nghiệp, chúng tôi mới nghe được chuyện từ một người bạn cũ."

Vương Thanh dừng lại nhìn Phương Viên và Đới Húc, thấy họ đều đang chờ mình, Vương Thanh mới yên tâm nói tiếp: "Cô bạn kia cũng là người thành phố A, trùng hợp hơn là cô ấy và Đinh Dương quen biết nhau, gia đình hai bên hình như có qua lại, tuy cô ấy và Đinh Dương không thân nhưng phụ huynh hai nhà thì khác. Nghe nói bố mẹ Đinh Dương không hề can thiệp vào việc Đinh Dương tìm bạn gái, là chính Đinh Dương không muốn tiếp tục quen Triệu Anh Hoa, sau vụ cãi vả lần đó, Triệu Anh Hoa chạy đến nhà Đinh Dương, mắng Đinh Dương bội tình bạc nghĩa lừa gạt tình cảm của mình, còn nói nếu bố mẹ của Đinh Dương ủng hộ con trai làm việc xấu xa này, cô ấy sẽ cho hàng xóm láng giềng biết đạo đức nhà họ Đinh suy đồi thế nào."

Nghe đến đây, Phương Viên bắt đầu nhận ra vấn đề: "Nghĩa là bố mẹ Đinh Dương sợ hãi nên thỏa hiệp đúng không?"

"Đúng vậy, tuy trách con trai mình làm bậy bên ngoài, nhưng bây giờ con gái nhà người ta đến tận nhà tranh cãi, họ vẫn phải cố giữ thể diện cho gia đình. Nhưng bề ngoài bố mẹ Đinh Dương chịu thỏa hiệp, bảo họ ngồi xuống nói chuyện, đừng cãi nhau, nhưng bị Triệu Anh Hoa mắng như vậy, bọn họ đương nhiên không có ấn tượng tốt với cô ấy, vậy nên lần sau Đinh Dương đòi chia tay, Triệu Anh Hoa vẫn muốn đến nhà hắn ồn ào, bọn họ liền trốn ngay."

"Không phải sau vụ cãi vã đó tình cảm giữa họ rất tốt sao?" Đới Húc hỏi.

"Đúng là rất tốt, nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi. Thời đi học Đinh Dương còn hơi băn khoăn, nhưng sau khi tốt nghiệp, hắn không còn ai quản lý nữa. Thật ra vừa mới tốt nghiệp Đinh Dương đã trở mặt, chẳng qua lứa chúng tôi đều lo đi làm nên không nhiều người biết thôi. Tôi biết được chuyện này là vì tôi ở lại thành phố A, Triệu Anh Hoa cũng ở đây, thời gian đầu chúng tôi vẫn giữ liên lạc, có lẽ do một mình cô ấy ở đây, mỗi khi thấy cô đơn hay có việc cần giúp đỡ đều gọi cho tôi." Vương Thanh thở dài, "Sau tốt nghiệp Đinh Dương trở mặt, cô ấy lại không tìm được cơ hội gặp bố mẹ hắn nên rất buồn. Có một hôm cô ấy gọi điện cho tôi vào buổi tối, chẳng nói câu nào, chỉ khóc thôi, khóc một lúc cô ấy mới lắp bắp nói Đinh Dương là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, cô ấy cho Đinh Dương mọi thứ, hơn nữa trong thời gian quen nhau, cô ấy từng vì Đinh Dương... Mà đến bệnh viện phá thai. Cô ấy nghĩ và Đinh Dương có thể mãi mãi ở bên nhau, vậy nên hy sinh một chút cô ấy thấy không sao. Cô ấy nói nếu chia tay Đinh Dương, cô ấy không biết mình còn có thể thích người khác, ở bên người khác không nữa. Tôi khuyên cô ấy đừng suy nghĩ bậy bạ, dù gì phụ nữ phải tìm được người đàn ông yêu thương mình. Triệu Anh Hoa không thích nghe tôi khuyên, chỉ thuận miệng ừ rồi cúp máy. Chắc là do chê tôi nói nhiều, cô ấy không còn thường xuyên gọi điện cho tôi nữa, tôi gọi điện hỏi thăm tình hình của cô ấy thì lần nào cô ấy cũng nói mình đang ổn nhưng không còn nhắc đến Đinh Dương. Sau này tôi kết hôn mang thai sinh con, chúng tôi không còn liên lạc nữa."

Nói đến đây, Vương Thanh thở dài: "Tôi cứ tưởng chúng tôi không tìm được tiếng nói chung nên cô ấy mới ít liên lạc với tôi. Tôi thật sự không hiểu cuộc sống cô ấy thế nào, đang bình thường sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy chứ?"

"Thế chị có biết quan hệ giữa Triệu Anh Hoa và bạn trai cũ Đinh Dương sau này thế nào không? Hai người họ đã chia tay hoàn toàn chưa?"

Phương Viên không biết đánh giá Triệu Anh Hoa thế nào. Lúc đầu nghe Vương Thanh kể, cô tưởng người có vấn đề trong câu chuyện này chỉ có Đinh Dương, nhưng nghe hết câu chuyện thì hình như Triệu Anh Hoa mới là mới là người có vấn đề.

Một người trưởng thành không biết tự bảo vệ mình, vì tình cảm, cô ấy tự hại sức khỏe của mình, còn biết chuyện này thành lý do cột chặt với bạn trai, cho dù người đàn ông kia không hề có thái độ ân hận, coi mình như giày rách, bướng bỉnh níu kéo đối phương đến cùng.

Vương Thanh suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi có nghe kể, có điều chỉ là tin đồn thôi, tôi không chắc chắn. Tôi có gặp Triệu Anh Hoa sau khi sinh con xong, những người bạn khác ở thành phố A liên lạc với cô ấy, nói tôi mới sinh con, hẹn cô ấy cùng đến nhà tôi thăm, khi đó đông người nên tôi không tiện nói chuyện riêng với cô ấy. Tôi nghe mọi người kể theo lời Đinh Dương nói thì hắn đã chia tay với Triệu Anh Hoa, nhưng Triệu Anh Hoa thì... Vẫn còn chưa chịu chia tay. Tôi nghe nói sau nửa năm tốt nghiệp Đinh Dương đã bắt đầu theo đuổi cô gái khác, gia đình hắn sợ Triệu Anh Hoa vẫn tiếp tục dây dưa nên sắp xếp vài đối tượng xem mắt, lần nào hình như hắn cũng qua lại với đối phương một thời gian. Triệu Anh Hoa thì mãi chưa có đối tượng mới, không biết có phải vì Đinh Dương hay không."

"Thế sau khi tốt nghiệp công việc đầu tiên Triệu Anh Hoa làm là gì?" Phương Viên hỏi.

Đột nhiên bị hỏi đến vấn đề này, Vương Thanh lại thổn thức: "Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến tôi lại giận thay Triệu Anh Hoa. Trước khi tốt nghiệp Triệu anh Hoa đã tìm được một công ty, tiền lương mỗi tháng chưa đến 2000 tệ, nhưng để tiện qua lại với Đinh Dương mà cô ấy thuê một phòng trọ gần nhà hắn. Tôi từng nói với cô ấy tiền kiếm được không nhiều, còn thuê phòng tốn 1500 tệ, số tiền còn lại làm sao sống đủ. Nhưng cô ấy lại bảo phải như thế khi Đinh Dương tới tìm cô ấy cả hai mới có không gian riêng. Ban đầu cô ấy định ở tạm như vậy, khi nào Đinh Dương chịu quay đầu thì cô ấy sẽ chuyển đến nhà của Đinh Dương, sau này kết hôn, ngờ đâu..."

"Vì tiền lương không đủ, Triệu Anh Hoa không thể sống trong thành phố nên mới chuyển ra ngoại ô đúng không?"

Vương Thanh giật mình: "Cái gì? Cô ấy chuyển đến ngoại ô ở? Việc này thì tôi không biết. Thời gian sau cô ấy và tôi không còn liên lạc thường xuyên nên tình hình gần đây của cô ấy tôi không rõ lắm. Mỗi lần bạn bè tụ họp, ai cũng đều khoe chuyện tốt, vậy nên không ai biết cô ấy sống tốt không. Cô ấy sống ở ngoại ô thật à? Tình hình trị an ở đó tệ lắm đúng không?"

Đới Húc lắc đầu: "Tình hình cụ thể chúng tôi không thể tiết lộ, tôi chỉ có thể nói nguyên nhân không phải do tình hình trị an."

Vương Thanh gật đầu, cảm thán mấy câu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi: "Có cần tôi hỏi thăm giúp gần đây Đinh Dương thế nào không? Anh chị tới tìm tôi chắc có phải vì nghi ngờ Đinh Dương đã... Làm gì Triệu Anh Hoa đúng không? Nói thật với anh chị, tôi thấy Đinh Dương kia không phải người tốt."

"Chúng tôi chủ yếu tìm những người khá thân thiết với Triệu Anh Hoa để tìm hiểu tình hình, thân phận bạn trai cũ khá nhạy cảm nên cần tìm hiểu rõ ràng chứ không có vấn đề gì cả." Đới Húc xua tay, "Có điều nếu tiện thì chị có thể giúp chúng tôi tìm hiểu tình hình, coi như là hỗ trợ cho công việc của chúng tôi."

"Được, không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho tôi đi." Vương Thanh gật đầu nhận lời.
 
Back
Top Bottom