Tâm Linh Truy Bắt Trong Vô Vọng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
357992490-256-k269995.jpg

Truy Bắt Trong Vô Vọng
Tác giả: derson933
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thể loại: truyện ma, hành động, bí ẩn, có chút kinh dị, truyện ngắn.

Độ dài: 10 chương đổ lại.

Trích:
"Đêm đêm nghe tiếng chân cọc cạch.

Bạo gan mở cửa ngó lên nhà.

Chó ai đi hai chi, đầu đội nón.

Vừa nhìn, phóng lại, mắt nhạt nhòa."​
 
Truy Bắt Trong Vô Vọng
Chương 1


Chợ gốc Đa được người dân trong vùng gọi cho cái chợ nhỏ, chỉ nhóm vào buổi chiều ở bên dưới gốc Đa già.

Trước đây người ta không gọi là chợ.

Ban đầu là một chị bán cá, sau đến anh bán thịt, rồi dần dà làm thành chợ hồi nào không hay.

Chiều người ta đi lại chỗ đó nhiều.

Quán xá cũng bắt đầu mọc lên.

Như quán bún riêu, bún mắm.

Rồi đến cà phê, trà sữa và sinh tố.

Đám trẻ mới lớn cũng tụ họp để hò hẹn chim chuột.Hưng vào quán, ngồi ở nơi có thể nhìn rõ cái gốc Đa nghìn năm tuổi.

Thân cây to sần sùi, tán lá to, xụ xuống như mái tóc xơ xác rối nùi.

Anh gọi một ly cà phê đen không đường.

Đắng muốn lòi lưỡi, nhưng để là một "người đàn ông chân chính", anh cần phải chịu được những "cay đắng cuộc đời" thế này.

Phần còn lại là để lấy le với em Khánh sắp đến buổi hẹn.

Dưới gốc Đa có con chó già.

Nghe nói sống được hơn mười năm rồi.

Nó là chó hoang, nhưng vì có bộ lông trắng muốt và cái mũi đỏ máu nên người ta kị, không nhận nuôi.

Ngay cả ăn cũng không dám vì sợ bị ám.

Hưng cười khinh miệt cái suy nghĩ mê tín dị đoan của bọn người già.

Anh đứng dậy, bước tới trước, cầm cục đá và quăng đến chỗ con chó.

Nó ẳng lên một tiếng, cuốn cuồn chạy ra sau cây Đa nấp.– Mày trốn à?

Cút!

Con chó run rẩy.

Ư ử cúi rạp người sợ hãi. – Chạy đi không tao làm thịt bây giờ.

Hưng dậm chân xuống mặt đường.

Chọi một cây gỗ vào con chó.

Nó ré lên một tiếng rồi phóng vào bụi rậm chạy mất tiêu.

Người vừa dọa nó đương nhiên hả hê trong người.

Dù không rõ tại sao lại hả hê khi dọa nạt một sinh vật yếu hơn.

Hưng quay người, thấy Khánh xinh đẹp đi ra từ con hẻm nhỏ.

Vẫy tay với anh.

Cô nàng cực kỳ lộng lẫy trong cái váy màu đỏ.

Mái tóc dài được thắt bím bắt chéo một bên.

Làm Hưng nở mũi vì người xung quanh ai cũng nhìn bọn họ.

Ý là Hưng thích người ta nhìn bạn gái anh rồi ngưỡng mộ, chứ ai mà chọc ghẹo bạn ý là anh sẽ tặng ngay một đấm vào mồm.

Có những câu từ nên được đóng thùng và cất gọn ở nhà chứ đừng đem ra ngoài đường dùng rồi bảo "tính tao là thế".

Nói chuyện một hồi thì Hưng đưa Khánh về nhà.

Vì cả hai sống đối diện nhau, lại gần chợ nên quyết định đi bộ để có thêm thời gian trò chuyện.

Lúc ấy cũng hơn năm giờ chiều.

Mặt trời chưa lặn.

Nhưng ánh sáng cũng không đủ.

Có lẽ đó giai đoạn kỳ quặc nhất trong một ngày.

Khi mọi thứ đều có vẻ mờ hơn trong mắt của người khác.– Hôm qua mới nhập một lô hàng về.

Em buồn một nỗi là hàng bị chuột gặm một nửa.

Em liên lạc với bên phân phối mãi người ta mới bắt máy.

Thế là người ta chửi em là tại sao lại để hàng bị như vậy.

Trong khi đó em đã nhắc đi nhắc lại là lúc em vừa mở ra nó đã như thế rồi đó.

Khánh nói trong sự giận dữ.

Cô kinh doanh một cửa hàng quần áo.

Cả trên mạng và ngoài đời.

Và đây không phải lần đầu tiên Hưng nghe cô than thở về chuyện buôn bán ấy.

Anh muốn giúp gì đó cho cô, nói gì đó để cô mau hết buồn mà không biết nói gì cả. – Em… rồi em tính sao?

Vừa dứt câu.

Chợt Hưng cảm thấy một cảm giác kỳ lạ đằng sau gáy.

Sống lưng thì lạnh toát.

Như thể ai đó đang quan sát anh xung quanh đây vậy đó.

Anh nắm chặt tay của Khánh hơn, nuốt nước bọt một cái rồi bước chân nhanh hơn. – Chưa biết nữa.

Em tính phốt chủ đó lên mạng.

Nhưng mà… anh làm sao vậy?

Mồ hôi túa ra ướt trán hết rồi.

Sốt hả?Cả hai đứng lại, nhưng Hưng không nhìn xung quanh.

Anh nói với Khánh: – Anh cảm thấy nảy giờ có người nhìn bọn mình.– Đâu?

Khánh định quay đầu tìm thì bị Hưng ngăn lại: – Em đừng nhìn lung tung.

Nếu có thật thì đừng cho chúng biết bọn mình phát hiện.

Nhanh lên, để anh đưa em về.

Hưng kéo Khánh đi.

Nhưng cô lại đứng chôn chân tại chỗ, đầu cúi gầm nhìn xuống đất.

Tay chân thả lỏng nhưng cả cơ thể lại cứng ngắt.

Trong lòng Hưng dấy lên một sự lạnh lẽo.

Tê rần cổ họng.

Anh không dám nhúc nhích, muốn bỏ chạy nhưng lại không muốn bỏ Khánh đứng một mình ở đây. – Hưng ơi…Người được gọi không muốn trả lời.

Mồ hôi giờ đây đã ra ướt cả trán. – Trần Quốc Hưng!Khánh nhào lên người anh.

Hưng hét lên đưa tay đẩy cô ra.

Khánh ngã bịch xuống đất.

Cô cười khùng khục.– Ù uôi.

Có người sợ ma kìa!Khi Khánh ngẩng mặt lên.

Vẫn là nụ cười xinh xắn thân thuộc, đôi mắt vẫn ánh lên nét tinh nghịch đáng yêu. – Em điên vừa thôi.

Lỡ anh đánh em bị thương thì sao? – Em chưa nghĩ tới chuyện đó.

Hì hì.

Hưng kéo Khánh đứng dậy.

Tự dưng thấy mình nhút nhát quá.

Chỉ là một cảm giác bâng quơ nơi cô quạnh buổi chiều tà thôi.

Không đáng để hóa sợ như thế.

Khánh đang phủi người đầy cát của mình.

Còn Hưng thì bắt gặp một đứa con nít, đầu tóc bù xù, cả người dính bùn sình đứng nhìn họ.

Hưng mắng: – Su!

Con đi đâu giờ này mà mình mẩy thấy ghê thấy gớm vậy hả?

Đi về cho mẹ tắm nhanh lên!– Anh la ai vậy?

Khánh đứng thẳng người dậy.

Có vẻ đã sẵn sàng đi tiếp. – Con của chị Phượng.

Không biết đi chơi ở đâu mà mình mẩy thấy gớm.

Trễ rồi còn không về tắm rửa thay đồ.– Ơ.

Em có thấy nó đâu. – Bị anh chửi nên nó chạy về rồi.

Hưng và Khánh trở về.

Nhà họ đối diện nhau.

Từ phòng khách nhà Hưng nhìn sang có thể thấy rõ nhà Khánh.

Trước nhà cô là tiệm quần áo của Khánh.

Sau khi về nhà thay quần áo thì Khánh sẽ bắt đầu livestream để bán hàng.

Cô ngồi trong tiệm.

Nhờ lớp kính trong suốt nên Hưng dễ dàng quan sát nàng thơ của mình làm việc.Hưng đóng cửa nhà lại.

Chỉ để hé một cái khe ở cửa sổ để Hưng nhìn cô.

Vì sợ bị chửi là dại gái nên anh không thể công khai nhìn người ấy.Tầm khoảng mười một giờ khuya.

Khi mí mắt Hưng nặng trĩu đến mức muốn gục ngã.

Khi những ngọn cây ngã lào xào theo gió.

Một tiếng chó tru dài trong đêm.

Hưng ngó nghiêng: Nhà mình nào có nuôi chó?

Mà hàng xóm thì cũng chẳng ai nuôi.

Cớ gì anh lại nghe tiếng chó tru sát bên tai thế này?Anh dòm qua khe cửa.

Nhìn Khánh tắt máy, anh nghĩ hẳn là cô chuẩn bị đi ngủ.

Một tiếng chó tru dài tiếp tục cất lên.

Nó làm anh rợn người như lúc ban chiều.

Ánh nhìn của Hưng rơi vào ông cụ ở trên mái nhà của Khánh.

Do đứng che ánh sáng nên anh không thể nhìn rõ được.

Vậy là Hưng bèn lấy điện thoại của bản thân, cẩn thận dùng máy ảnh phóng to vào chỗ người ấy đứng.

Giờ đây Hưng đã toát cả mồ hôi.

Không phải ông già nào cả.

Đó là con chó trắng ở gốc Đa lúc chiều.Con chó chống gậy và đội nón lá, đang đi qua đi lại trên mái nhà Khánh.

Mỗi bước đi đều cẩn thận, như thể những vị quân sư trong phim đang suy tính cách đánh trận.

Chắc Khánh đã nghe thấy tiếng động trên nóc nhà nên đứng dậy, ngó lên trên.

Hưng nuốt nước bọt, mong sao cô cứ đứng bên trong mãi thôi.

Nhưng con chó cứ lọc cọc đi qua đi lại.

Mà thường như vậy thì người trong nhà lo lắng có trộm nên phải đi ra nhìn.

Và thế là, Khánh mở cửa, ló đầu ra trước.

Con chó dừng lại bước chân, nhìn xuống bên dưới.

Từ góc nhìn của Hưng.

Khánh và con quỷ bên trên như dấu chấm ở hai đầu một đường thẳng.

Có điều là không ai thấy ai, chỉ có thể dựa theo tiếng động mà suy đoán.

Hưng run rẩy bấm điện thoại gọi cho cô.

Khánh đương chuẩn bị bước ra thì lại vội vàng vào lại nhà để bắt máy.

Lọc cọc.

Lọc cọc.

Con chó lại cẩn thận di chuyển.

Như thể nó cố tạo tiếng chân đều đều sao cho đáng nghi ngờ nhất. – Alo?

Anh gọi em có chuyện gì không?

Bị khó chịu trong người à?Lọc cọc.

Lọc cọc.

Khánh nhìn lên trên trần.

Rồi bước ra ngoài.– Em… em vào nhà đi.

Khuya rồi không có ra ngoài đường. – Đợi em một chút.

Em nghe tiếng trên nóc nhà.

Chắc con Miêu lại lên đó rồi.

Để em kêu nó.

Hưng vừa sợ lại vừa lo.

Cơ thể giờ đây đã cứng đờ.

Lắp bắp lên tiếng: – Em… v… vào nh… nhà đi… iKhánh kêu Miêu mấy bận.

Rồi láo liên nhìn xung quanh.

Con chó trên nhà ung dung chống gậy quan sát cô.

Khánh lùi ra ngoài lộ.

Và rồi có vẻ cô thấy nó: bất ngờ, nhận rõ, hoảng loạn rồi lại hóa ra sợ hãi.

Không ngoài dự đoán, Khánh hét lên: – BA ƠI!

Á…Chưa kịp để Hưng chuẩn bị tinh thần.

Con chó phóng lên mặt Khánh.

Rồi lấy đà nhảy lên nóc nhà Hưng.

Tiếng lách cách và lầm rầm phát lên nhưng Hưng dặn mình phải im lặng.

Cái tiếng ấy nhỏ dần rồi mất hẳn..
 
Truy Bắt Trong Vô Vọng
Chương 2


Lúc này ba của Khánh, ông Tiến mới chạy ra.

Ông gọi vợ và hàng xóm.

Hưng thì chạy vào phòng đóng cửa lại.

Anh trượt người ngồi bệt xuống đất.

Mồ hôi giờ đây đã tuôn ướt hết cả người.

Hơi thở hổn hển như chó.

Ngay cả cách ví von thuần túy cũng không còn tồn tại trong đầu.

Khánh đã chết trong sự chứng kiến của anh.

Cô bị giết bởi một con ma chó, mà giờ đây Hưng có la khản cổ cũng sẽ không ai tin điều ấy.

Ngồi trong căn phòng tối om.

Hưng bỗng chốc run rẩy mà gắn vào ổ điện cái đèn ngủ nhỏ, phát ra ánh sáng mờ màu xanh lá.

Anh từ từ lên giường nằm, nhìn lên trần nhà dát la phông màu trắng ánh lên vệt sáng xanh lá của đèn phòng.

Xa xa tiếng chó tru lên, nghe như tiếng hét.

Khi nằm thế này, Hưng cảm thấy mọi việc đều ổn.

Người con gái bên kia cũng đang say giấc và anh không phải kẻ giết người.

"Giết người ư?"

Không!

Hưng không giết cô ấy.

Nhưng anh chứng kiến cô chết mà hỡi ôi, vì một con chó thành tinh!

Anh có thể làm gì vào lúc đó?

Rằng nhào ra và đánh nhau với con chó.

Hay tiến đến bảo cô vào nhà?

Rõ ràng mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Anh không chắc mọi thứ đã qua mười lăm phút hay chưa nữa.

Nhưng chắc chắn là không quá hai giây để con chó ấy giết Khánh.

Anh có thể chạy ra ngoài.

Nhưng Hưng sẽ trở thành nghi phạm đầu tiên.

Rồi mọi người ai sẽ là người tin lời anh đây?

Bao nhiêu người sẽ cho là anh đang cố bao biện cho tội lỗi của mình?

Hưng nằm nghiêng vào vách tường.

Ngoài cửa sổ con Su đang đứng nhìn trân trân vào anh.

Con bé vẫn mặc cả bộ quần áo dơ bẩn lúc chiều.

Đôi mắt to tròn long lanh ánh nước.

Con bé đang khóc ư?– Trời đất ơi!

Su, sao mày không đi về nhà ngủ?

Tao đánh cho một cây bây giờ.

Anh chồm người ngồi dậy.

Bặm môi, vỗ bành bạch xuống giường.

Cửa sổ phòng anh là cửa kính, có lắp chấn song.

Ban đêm anh thường không đóng mà để mở cho mát.

Gương mặt của con Su gần sát bên song sắt.

Đôi mắt bồ câu đen láy nhìn anh, miệng mím lại trông như phạm nhân chờ được minh oan vậy đó.

Con bé mấp máy môi: – Chú…

Hưng…– Sao?

Mày vào đây nói tao nghe!Su lắc đầu nguầy nguậy.

Cái nó bảo: – Con sợ quá.

Con chó nó sắp bắt được con rồi.

Nghe tới con chó, người Hưng lạnh toát.

Như thể có đôi bàn tay của người chết đang cào vào người anh. – Mày bị gì?

Làm sao?

Mày chạy vào nhà tao trốn đi!Con bé òa ra hu hu khóc.

Cơn gió rít ngang vèo qua, tóc nó bay bay.

Hưng kêu vào nhà nhưng nó vẫn cứ đứng ở cửa mà khóc. – Chú Hưng ơi… con chết rồi.

Hưng điếng người bật ra đằng sau.

Tim đập bình bịch.

Cổ họng như thể nở ra, trám mất giọng nói đang ư ử đòi thoát khỏi miệng anh. – Con chết rồi… con lội xuống sông.

Con chết rồi.

Xác con ở tuốt dưới sình.

Chỗ mà con với tụi thằng Sinh hay chơi ý.

Mẹ con kiếm không ra từ chiều tới giờ rồi.

Có con chó nó cứ đi theo con.

Rồi con chạy vào nấp trong miếu í, xong con kể chuyện chú gặp con, cái cô trong miếu kêu con lại nói chuyện với chú rồi chạy về.

Chú…Con bé đang thút thít thì chợt dừng lại.

Nó nhìn chằm chằm sang bên phải.

Rồi nó ré lên: – Nó thấy con rồi!

Nó thấy con rồi!Su vội vàng chạy vào bụi cây sau nhà Hưng.

Người đang bò ra ngoài cửa sổ, miệng thì gào lên:– Su!

Su ơi!Rồi anh thấy nó.

Không phải bé Su.

Mà là con chó ma ở gốc Đa.

Nó đứng ở trước cửa sổ nhìn anh chằm chằm.

Hưng nhìn vào đôi mắt đỏ máu hung tợn ấy mà bị đóng băng.

Con chó nhe răng gầm gừ vài tiếng.

Và nó phóng qua cửa sổ.

Miệng nó há to.

Hàm răng sắc nhọn như được phóng to dần trong mắt Hưng. – A a a!– Hưng!

Bàng hoàng mở mắt.

Hưng thấy cả cơ thể lạnh toát, ướt nhẹp mồ hôi.

Mẹ đang ngồi trên giường lo lắng nhìn anh, rồi hỏi: – Mày mơ thấy ác mộng hay gì mà la hét hoài vậy?

Thấy trong người có bệnh tật gì không?

Mẹ lau đi vết mồ hôi trên trán.

Anh nhìn ngoài cửa sổ.

Nơi tấm rèm xanh lất phất bay và những ánh nắng yếu ớt đang rọi vào giường.

Mẹ thở dài, để tay xuống giường, dè dặt bảo:– Con… con Khánh nó mất rồi.

Hồi tối nó ngã ra xỉu, chở vào bệnh viện sáng nay trở về làm đám ma rồi.

Như thể trong tai anh vang vọng lại những tiếng bon không hồi kết.

Tiếng hét của Khánh như được phóng đại, xé nát thần kinh anh.

Và dường như mọi thứ vừa qua quá nhanh, quá mơ hồ làm Hưng tưởng rằng tất cả đều là cơn ác mộng.

Phóng khỏi giường, Hưng chạy ra ngoài nhà trước.

Ngó ra ngoài nhìn nhà Khánh.

Cửa tiệm đã đóng.

Nhưng người ra vào đằng sau thì nhiều.

Vài người bạn chung của Hưng và Khánh ngoái lại nhìn anh.

Tên Phát trông thấy Hưng, ngần ngại đi vào nhà anh mà hỏi: – Mày… mày không qua hả?

Hưng vẫn nhìn chằm chằm vào nơi con chó tối qua vừa đứng.

Hình ảnh Khánh ngã ra đất như một đoạn phim, tua đi tua lại trong đầu anh. – Tao mới nghe nói ngoài chợ nên đến xem sao.

Mày lo thu xếp, qua còn nhìn mặt Khánh lần cuối.

Hưng mím chặt môi.

Gật đầu rồi trở vào nhà.

Ba và mẹ cũng ra sức an ủi anh.

Chuyện của Hưng và Khánh trong nhà ai cũng biết.

Cả hai đang cố làm việc để tích góp tiền làm đám cưới vào năm sau.

Cuối cùng, đám ma lại ra trước đám cưới mà rước cô dâu đi mất.Mẹ giúp anh chải lại tóc.

Vừa làm mẹ vừa lẩm bẩm:– Mẹ biết nói cái này mày cho là mẹ mê tín.

Nhưng qua bên đó, đừng có khóc.

Để con Khánh nó yên nghỉ.

Mày khóc là nó thành duyên âm, đi theo mày thì chết.

Nha con.

Hưng gật gật đầu.

Lòng không có hứng đôi co với mẹ.

Anh giật lại cây lược chải qua loa rồi hỏi: – Mẹ có nghe nói làm sao Khánh chết không?

Mẹ lắc đầu và đáp:– Sáng giờ mẹ với ba chưa qua nên cũng không hỏi rõ.

Mở cửa ra thấy người ta qua lại nhà con Khánh đông, mẹ hỏi để biết tin rồi vô kêu con dậy.

Để nhà cũng quen biết nhau mà không qua sớm thì kỳ lắm.

Con đi trước, lát ba mẹ sắp xếp xong việc ở quán rồi sang sau.

Hưng gật đầu.

Bước qua nhà Khánh như người chết.

Người ta đang giúp Khánh bó người lại.

Thấy anh đến ba mẹ Khánh nước mắt ngắn dài kêu tránh cho anh nhìn mặt cô lần cuối.

Hưng làm theo lời mẹ, không dám khóc.

Nhưng cơ thể muốn ngã xuống đất mà chết theo cô.

Anh đuổi theo ba Khánh hỏi lý do Khánh mất.

Bác chỉ mệt mỏi trả lời rằng do đột quỵ.

Nhưng bác ấy không cam tâm nói thêm: – Làm sao mà đột quỵ được?

Con nhỏ mới kêu "ba ơi" một tiếng là bác chạy ra liền.

Từ đây đi tới bệnh viện cũng đâu có lâu.

Vậy mà không chữa được.

Nói thiệt là không hiểu!Hưng nói vài lời an ủi.

Nuốt lại thứ mà anh nhìn thấy vào đêm qua vào trong.

Ba Khánh vỗ vỗ vai anh, nói: – Năm nay không hiểu sao người chỗ mình chết nhiều vậy.

Mà đa phần chết vì đột quỵ mới đau chứ.

Có ông kia đi soi ếch, lăn đùng ra chết giữa đường.

Hệt như con Khánh, đưa vào bệnh viện nhanh nhất có thể mà cũng không cứu được.

Chắc năm này âm khí nặng, con cũng đừng ra ngoài nhiều.

Con Khánh nó cũng lo.

Dạ dạ vâng vâng vài câu thì Hưng nhập vào hội bạn đến thăm.

Có trai có gái tụ lại một bàn.

Mỗi người một câu an ủi.

Hưng nghe muốn điếc cả tai.

Sao mà anh ghét mấy tiếng xầm xì thế này?

Có gì hay ho lắm sao mà cứ nói, nói mãi!

Hưng nhìn quanh, chợt thấy chị Phượng đi qua hỏi thăm.

Rồi lại vội vã ra ngoài làm anh nhớ lại giấc mơ tối qua.

Anh muốn xác thực một chuyện nên đuổi theo chị. – Chị Phượng!Trông chị rất vội.

Chị chỉ à ừm rồi nói chia buồn qua loa với anh.

Tiếp đến là xin về, sợ lề mề một hồi chị sẽ đi xa, Hưng vội vã hỏi rằng: – Con Su… chiều hôm qua nó có về nhà không?Giọng chị mỏng dần đi, nói như mếu: – Nó không có về.

Chị với mấy chú bác đi tìm khắp nơi.

Giờ đang ngờ ngợ nó…– Ở dưới sông.

Chỗ nó chơi với cái đám thằng Sinh ấy.
 
Truy Bắt Trong Vô Vọng
Chương 3


– Ở dưới sông.

Chỗ nó chơi với cái đám thằng Sinh ấy.

Chị lần này òa ra khóc.

Chị suýt chửi Hưng vì lời anh vừa nói khác nào quở cho con bé.

Rồi Hưng tường thuật lại giấc mơ tối qua.

Anh xin được đi cùng chị Phượng tìm bé Su.

Vì bản thân không thể nào đứng nơi khẳng định bạn gái mình đã chết này thêm một giây phút nào nữa.

Chỗ anh thường bảo không nên chọc vào một người mẹ mất con.

Bởi có những hậu quả xảy ra mình sẽ không gánh được.

Đầu tiên là về nghiệp báo.

Nếu không tin nghiệp báo, thì bạn nên tin vào việc người mẹ ấy có thể khiến những điều tồi tệ đến với bạn.

Chị Phượng giờ đây đã trở thành một người không nên chọc giận.Su nằm sâu ở dưới đáy sông, quần em mắc vào một một cành cây.

May sao lúc tìm gặp nước ròng, con sông cạn hơn thường ngày rất nhiều nên công cuộc đưa em lên bờ không quá khó khăn.

Chị Phượng mắt mũi đều đỏ chét, gào khóc thê thảm đến suýt tắc thở.

Cả nhóm người thì bế bé Su, người thì đỡ chị Phượng đi về nhà của chị.

Riêng Hưng, anh đứng lại ở bờ sông, ngắm nghía chỗ vớt xác của Su một hồi lâu vẫn không hết nỗi bàng hoàng.

Đầu tiên là vì một sinh mạng nữa đã ra đi, hai là vì sự hiếu kỳ về giấc mơ của mình hôm qua.

Không lẽ anh có thể thấy ma thật?

Hay chỉ là do sự trùng hợp mà thôi?

Trực giác nói rằng con Su đang đứng gần anh lắm, rồi cơn gió nhẹ thổi qua, mọi thứ dường như chỉ là ảo giác.

Khi đến nhà chị Phượng.

Người ta giúp chị cạo gió.

Đặt bé Su lên cái li quăng.

Nhìn dáo dác nhà chị Phương, không thấy chị đâu cả.

Chắc chị vẫn đang ở nơi nào đó và được săn sóc bởi những người khác.

Ánh mắt Hưng rơi xuống chồng chị, người đang phơi trần nằm ngủ trên võng, trông vô cùng nhức mắt.

Gã Hoàng là một tay bợm nhậu, say xỉn thì đập đồ, phá nhà phá cả vợ con.

Chị Phượng đã ly hôn ly thân đủ cả.

Nhưng gã xách dao đến nhà chị bắt chị về với gã, nếu không sẽ giết cả nhà chị.

Vì lo cho gia đình, chị về ở với gã không giấy tờ hay danh phận.

Người nhà cũng bỏ gã, hàng xóm cũng bỏ gã.

Hầu nhết người ở đây bây giờ chỉ xót chị Phượng nên mới ở lại, chứ chỉ có gã Hoàng, Hưng cũng để cho gã chết mục xương.Thằng Phát - người đi theo Hưng và chị Phượng suốt buổi sáng - thấy gã Hoàng cũng chướng mắt như Hưng.

Nó vỗ bành bạch vào má gã, gọi: – Con ông chết rồi kìa.

Dậy phụ vợ lo đám tiệc.

Gã Hoàng lẩm bẩm gì đó không nghe rõ.

Nhìn từ góc nhìn của Hưng trông như thế gã đang nhai lưỡi của mình chứ không phải là nói chuyện.

Rồi gã lại quay mặt sang hướng khác, tiếp tục ngủ li bì.

Hưng với Phát phát chán với gã ta, nhưng cũng không làm gì quá trớn.

Gọi gã dậy chỉ sợ gã phá tung cái đám ma của bé Su thôi.Lát sau người ta về hết cả.

Còn Hưng và cô Tâm ở lại để phụ việc.

Cô Tâm thì phụ chuẩn bị bên trong nhà.

Hưng thì canh xác bé Su, đảm bảo không có con mèo nào nhảy qua người cô bé.

Bắt đầu từ tối hôm qua, không hiểu vì sao anh có một sự rợn người khi nghe nói về mấy con vật.

Như thể chỉ cần xoay lưng, chúng sẽ nhe nanh nhảy phập vào người anh cắn xé liên hoàn.

Khi gã Hoàng tỉnh thì chị Phượng cũng vừa lấy lại tinh thần mà đi ra chặt bèm bẹp gì đó trong bếp.

Hưng chưa từng tham gia chuẩn bị một đám ma bao giờ nên hơi bối rối mà thẩn thờ.

Thậm chí anh đang bối rối về tâm trạng mình, về cách mà xác Khánh được bọc lại và chuẩn bị đem đi chôn cất.

Nghe nói, ba mẹ Khánh coi ngày nên ngày mai mới chôn.

Xác của cô ấy đang lạnh lẽo nằm trong quan tài hẳn y hệt như bé Su bây giờ vậy đó.Một lúc sau khi tỉnh, Hoàng mới lấy lại tâm trí mà lệ nhệ hỏi chuyện, chị Phượng lạnh lùng đáp: – Con Su nó chết rồi.

Ở khúc sông hôm qua ông tìm đó.

Sao ông bảo không thấy nó?

Hoàng đi lại, nhìn thật lâu vào xác con mình.

Đôi mắt gã đờ đẫn, cơ thể gầy gò như một bộ xương, trông còn kinh tởm hơn xác chết.

Qua khoảng vài phút đồng hồ, Hưng không cảm nhận rõ hắn đang nghĩ gì, cũng tò mò tự hỏi gã có xót thương cho con gái mình không?

Nhìn cái chết của con gái có làm gã thay đổi mà đối xử tốt hơn cho chính mình và chị Phượng không?

Nhưng Hưng không lấy được thông tin nào từ sự im lặng của gã, anh chỉ biết kiềm nén cú đấm của mình khi gã gào lên:– Có vậy thôi mà cũng lải nhải!

Không đứa này thì có đứa khác.

Láo nháo tao đéo ngủ được.– Tôi hỏi ông, hôm qua tôi kêu ông đi gọi nó về.

Ông có gọi không?

Rồi lúc kêu ông đi kiếm, ông có đi kiếm không?– Hôm qua sỉn chết mẹ biết đéo gì.– Mày giết con tao.

Chị Phượng lẩm bẩm trong nhà bếp.

Gã Hoàng đi ra ngoài sân ưỡn ẹo mình mẩy, làm bộ không nghe thấy.

Đáng lẽ Hưng phải biết trước chuyện xảy ra lúc đấy.

Phải nhớ lại câu dặn dò của người xưa, phải đi trốn tránh đâu đó.

Nhưng anh vẫn ngồi trên li quăng để canh xác bé Su.

Chị Phượng lướt ngang anh, con dao trong tay nhuốm máu.

Chị cắt cổ của Hưng.

Dì Tâm hét lên.

Rồi chị Phượng hét lên: – Mày trả con tao lại đây!

Mày trả con tao đây.

Tiếp đến, trong lúc Hưng gục xuống sàn, chỉ còn lại hình ảnh chị Phượng lờ mờ chặt phầm phập lên người chồng mình.

Ông ta gào lên oai oái được một đoạn rồi im nghỉm.

Thịt da văng ra theo máu.

Đến khi chồng chị chỉ còn lại một đống ngổn ngang.

Khi hàng xóm tụ họp cách chị một khoảng để xì xầm, chị moi tim gã Hoàng ra, vừa nhai nuốt vừa lặp đi lặp lại câu nói: – Cầm thú thì có tim để làm gì?

Cầm thú thì có tim để làm gì?

Cầm thú thì có tim để làm gì?Bóng dáng chị khuất hẳn đằng sau một bóng đen tiến đến chỗ anh.

Người ta cuối cùng cũng chú ý tới chàng trai bị cắt cổ nằm trong nhà.

Bác Trọng vừa đỡ anh, vừa nói: – Chắc nó sợ thằng Hưng ngăn nó lại nên nó cắt cổ thằng Hưng. – May mà nó cắt không sâu.– Nó lướt ngang qua.

Nó đưa lưỡi dao vào thằng Hưng.

Dao bén ngót, xoẹt một cái mạnh hơn là chết tươi rồi.

Tiếng nói ấy mờ dần theo hình ảnh của chị Phượng.

Người ta vẫn không dám động vào một người mẹ vừa mất con.

Chỉ nhao nháo xung quanh khuyên chị bỏ dao xuống.

Khi Hưng tỉnh lại trong bệnh viện, cổ đã được băng bó cẩn thận, thì anh mới biết chị Phượng cũng mất rồi.

Mẹ kể rằng sau khi ăn tim gã Hoàng, chị khóc lên ghê lắm rồi chị vung dao, cắt cổ chính mình.

Vì là cố tình tự tử nên vết cắt sâu hơn của Hưng, chết trước khi đưa vào viện.

Anh nghe xong, lòng ngổn ngang suy nghĩ.

Chị Phượng vì một phút bồng bột đã tự đưa đời mình vào địa ngục.

Mất tất cả chỉ trong một ngày.

Những ngày tiếp theo, Hưng chỉ đi làm rồi trở về nhà, trong im lặng.

Anh không đến chợ gốc Đa, hay đi chơi xa với đám bạn.

Không biết vì sao mỗi giây mỗi phút anh đều cảm thấy có đôi mắt nào đó đang dõi theo anh từ xa.

Anh mong đó chỉ là ảo giác.

Nhưng vẫn không khỏi sợ hãi vì biết có một con quỷ đang lẩn trốn quanh đây.

Rồi không biết trùng hợp hay là cố ý mà trong tháng tiếp theo người ở chỗ anh chết ngày một nhiều hơn.

Đến một lúc nào đó hàng xóm quanh nhà đều đóng cửa lúc năm giờ chiều và cái chợ gốc Đa dần trở nên thưa thớt.

Hưng hôm ấy vì nghe lời mẹ nên phải đánh liều ra chợ mua cho mẹ con cá lóc.

Chị Thảo vừa với tay vào thùng lấy con cá vừa hỏi thăm chuyện của Khánh: – Con Khánh chết rồi.

Còn mày định cứ ù lì hoài vậy à?

Sống vui vẻ lên coi!Hưng gật gật đầu, cố gắng đè ép lại cơn nóng giận.

Anh không biết tập tính bầy đàn giúp con người những gì.

Chỉ biết hậu quả của tính bầy đàn là người ta nghĩ mình có thể quyết định cuộc đời của người khác.

Gớm ghiếc không thể tả được!Đang nóng giận là thế.

Nhưng khi thấy con chó trắng, Hưng rụt người lại.

Cái chết của Khánh như trở về trong mắt anh.

Chị Thảo thấy Hưng đứng đực mặt ra đó nhìn con chó, chị quăng một cục đá vào con chó và mắng: – Đi đi, nay tao không có cá cho mày đâu.

Bán ế muốn chết, cho mày rồi tao lỗ mạt kiếp!Hưng cản không kịp.

Anh thề anh không hề muốn chị Thảo kiếm chuyện với con chó đó ngay lúc trời gần về chiều thế này.

Nhất là khi anh đứng đây, nếu có xảy ra chuyện gì anh sẽ là nghi phạm đầu tiên.

May sao, con chó chỉ nhe răng gầm gừ với chị vài tiếng rồi chạy mất hút.

Chị Thảo cũng chuẩn bị về.

Hưng lo lắng cho chị và bảo: – Tối rồi, anh Linh không rước chị à?– Ông ấy dám chừng đi ruộng chưa về nữa ấy chứ!

Mày về trước đi.

Mấy cái này chị làm quen rồi, qua lại cái là xong.
 
Back
Top Bottom