Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trường Tương Biệt - Tuyệt Tình Khanh Chủ

Trường Tương Biệt - Tuyệt Tình Khanh Chủ
Chương 20: Chương 20



46.

Lúc trước, hắn và Vương thái thú vừa rời đi, lập tức liên hệ với quan viên có binh mã gần nơi này nhất, trùng hợp thay, người đó lại là người quen cũ của nhà họ Triệu.

Bởi vì hắn nóng lòng quay trở về, vẫn luôn thúc giục không ngừng nên bị người ta đưa chút lương thảo đuổi về trước. Mà việc bản thân bị Triệu Nguyên Lãng chơi trò mèo vờn chuột khiến Gia Luật Kỳ vô cùng phẫn nộ. Lần này, hắn tuyệt đối không tin những lời hoang đường về việc có mai phục thêm nữa.

Không còn do dự như trước.

Cơn thịnh nộ bùng lên, đại quân áp sát biên giới.

Triệu Nguyên Lãng thống lĩnh binh lính chống cự. Nhưng tiếc thay, thực lực cách biệt quá lớn, chỉ có thể phòng thủ mà thôi. Dẫu vậy, số binh lính thương vong vẫn không ngừng tăng lên theo từng ngày. Thời gian trôi qua, bóng tối tử vong cùng nỗi bất an bao trùm khắp toàn thành.

Hắn cũng trở nên sốt ruột:

"Viện binh?! Sao viện binh vẫn chưa đến?!”

"Không phải đã nói là sẽ tới trong nay mai sao?! Vì cớ gì đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng?!"

Nếu cứ tiếp tục theo đà này, e là không đầy vài ngày nữa, thế cục không thể cứu vãn được nữa rồi. Hắn lo lắng không thôi, toàn bộ người còn sống trong thành mỗi ngày đều dõi theo hắn với ánh mắt đong đầy mong chờ. Mong chờ đội quân đến cứu viện như lời hắn nói.

Những ngày qua, vết thương cũ của ta lại càng trở nên trầm trọng hơn, lại còn thêm những vết thương mới. Băng bó đơn giản đến mức qua loa, ta kiệt sức tựa vào cây cột bên cạnh.

Nhìn hắn nôn nóng lật giở thư tín, bỗng nhiên ta cất lời:

"Lúc ngươi ra ngoài cầu viện binh, có liên hệ với phụ thân ngươi không?"

Triệu Nguyên Lãng không hiểu vì sao ta lại hỏi như vậy, nhưng cuối cùng vẫn đáp:

"Đương nhiên là có."

Ta khẽ rũ mắt. Giây tiếp theo, có tiểu binh vội vã chạy vào:

"Tướng quân! Có thư từ hậu phương gửi tới!"

Triệu Nguyên Lãng lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực như sao:

"Mau! Mau đưa tới đây!"

Ta cũng bước tới phía trước. Nhìn hắn vội vã xé phong thư, từng tờ thư tín rơi xuống. Hắn chỉ quét mắt qua tờ thứ nhất, lập tức vứt luôn tờ thứ hai, thứ ba.

Chỉ đến khi đọc đến tờ cuối cùng, hắn mới dừng lại, trừng to đôi mắt. Ta liếc nhìn ba phong thư bị hắn ném xuống đất, trên đó toàn là những lời chửi mắng thậm tệ của một người cha, loáng thoáng có thể thấy những từ như "nghịch tử" cùng "ngu xuẩn".

Chung quy chỉ là trách cứ hắn đã rời thành rồi mà còn không về nhà, ngược lại còn quay lại thành làm cái gì, đã phiền đến thế bá và Vương thái thú rồi, cớ gì còn dây dưa thêm nữa?

Một tên tiểu tướng lĩnh, chẳng lẽ còn tưởng mình có thể đội trời đạp đất hay sao? Một trận chiến nhỏ, một tòa thành nhỏ, thua thì thua, thắng rồi hắn có thể có được bao nhiêu lợi ích?

Phải rồi, một tòa thành cô độc gồm toàn tàn binh và dân chạy nạn, so với những trận đại chiến mấy vạn người, quả thực nhỏ bé đến thảm thương. Những kẻ đã "thấy qua đại cục" sẽ chẳng buồn nhìn đến những thứ nhỏ nhoi dù chỉ một lần.

Những lời đó đều là sự thật.

"Tới rồi! Viện binh thực sự sắp tới rồi!"

Triệu Nguyên Lãng cười lớn, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng nhíu mày, quay đầu nhìn ta với vẻ ngây ngốc:

"Trong thư phụ thân ta nói, cần ta đích thân ra ngoài đón. Nếu không thấy ta, viện binh sẽ không tiến lên dù chỉ một bước. Dù ta thực sự ở trong thành, dù có chết cũng không tiến lên!"

Nhưng—

Một chuyến đi này, nhanh nhất cũng mất ba ngày.

Bốn ngày, với tình trạng kiệt quệ như hiện tại, có thể chống đỡ được sao?

Hoặc là—

"Ngươi còn có thể quay về không?"

Ta thốt ra những lời này. Nơi xa ấy, thật sự có viện binh đang chờ hắn tới đón, hay chỉ là người cha ấy muốn cứu con trai mình mà cố ý bày ra kế "dụ rắn ra khỏi hang"? Chờ hắn đi rồi, có muốn quay lại hay không, dường như cũng không phải do hắn quyết định nữa.

"Không, đó là do ta quyết định!"

"Nực cười, ngươi tưởng mình là ai? Chính ngươi cũng biết rõ, kết cục này là vì gia thế của ngươi, viện binh có tới hay không, ngươi chẳng có chút quyền quyết định nào cả!"

Ta lạnh lùng đánh tan ảo tưởng của hắn. Sắc mặt Triệu Nguyên Lãng trở nên nghiêm nghị, siết chặt phong thư trong tay, giọng nói còn cứng rắn hơn ta:

"Nhưng đây là mạng của ta, ta có quyền làm chủ!"

Bàn tay ta khẽ run lên.

"Nếu đi mà không mang được viện binh trở về, thì dù chỉ có một thân một mình, ta cũng sẽ trở lại!"

Hắn thực sự đang lấy mạng ra để ép buộc!

Bất hiếu tột cùng! Đúng là nghịch tử!

Mà nếu hắn cứ ở lại trong thành này không chịu đi, vậy thì viện binh cũng sẽ không đến.

Dù hắn có chết.

Không thấy hắn, viện binh sẽ không đến.

Đây là mệnh lệnh tuyệt đối.

"Chẳng lẽ ông ấy thực sự không sợ ngươi sẽ chết sao? Dù gì ngươi cũng là con trai của ông ấy."

Ta hít sâu một hơi lạnh. Triệu Nguyên Lãng đờ đẫn đáp:

"Ồ, có lẽ là vì ông ấy còn một người con trai khác."

Ta: "…"

47.

Câu chuyện này nghe qua thì có vẻ nực cười.

Đáng tiếc, ta lại chẳng thể cười nổi. Bởi vì giờ đây, người phải đưa ra lựa chọn lại chính là ta.

"Vệ Anh..."

Triệu Nguyên Lãng cũng nhận ra điều đó, theo bản năng quay sang nhìn ta. Vòng đi vòng lại, kẻ xui xẻo cuối cùng vẫn là ta. Mấy ngày trước, ta đã phải quyết định có nên để Triệu Nguyên Lãng rời đi hay không. Bây giờ, ta lại vẫn là người phải đưa ra quyết định.

Ta chỉ đẩy hắn một cái:

"Đi đi."

"Càng nhanh càng tốt!"

Hắn sững sờ trước sự dứt khoát của ta, thậm chí ta chẳng hề có chút do dự nào. Cứ như thể ta tin chắc hắn nhất định sẽ quay lại. Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, hắn lập tức hoàn hồn, vội vàng chuẩn bị rời đi!

Trong thành này, chỉ có một con đường nhỏ để ra ngoài, rộng lắm cũng chỉ đủ vài người đi cùng lúc. Một khi nhân số quá đông, ngay lập tức sẽ bị thám báo Khiết Đan phát hiện. Vì thế, Triệu Nguyên Lãng quyết định một mình đơn độc rời đi.

Hiện tại đang là thời khắc nguy cấp, nào có thời gian mà lằng nhằng dây dưa? Chỉ có nhanh đi nhanh về mới là thượng sách!

Cũng vừa lúc hắn rời đi, Trang Minh đã vội vã chạy đến báo:

"Tướng quân! Chúng lại đến rồi!"

Ta nhìn về hướng hắn rời đi một lần cuối rồi cầm lấy trường thương, gạt đi cơn đau đớn từ vết thương rách toạc, khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm, trầm giọng nói:

"Nghênh chiến!"

Hắn cho rằng ta để hắn đi là vì ta tin tưởng hắn hết lần này đến lần khác. Nhưng không phải. Từ đầu đến cuối, ta chỉ lựa chọn phương án tốt nhất mà thôi.

Nếu hắn trở về, vậy sẽ có một nhóm người được cứu sống. Nếu hắn không trở về, ít nhất vẫn còn có một người sống sót.

Mà dù chỉ có một người hay một nhóm người sống, thì vẫn tốt hơn việc tất cả cùng đi vào chỗ chết.
 
Trường Tương Biệt - Tuyệt Tình Khanh Chủ
Chương 21: Chương 21



48.

Hắn rời đi, ta không hề giấu giếm.

Mà cũng chẳng thể giấu được. Thế nên, trong lúc tập hợp binh lính nghênh chiến, ta chỉ sơ lược nói qua lý do rồi lập tức triển khai phòng thủ. Những người khác sau khi biết chuyện cũng chỉ im lặng trong thoáng chốc, rồi ngay khi nghe thấy quân lệnh thì lập tức quay về vị trí của mình.

Dường như chuyện này chẳng có gì quan trọng, cùng lắm chỉ là bớt đi một người mà thôi. Không có bạo loạn, không có chất vấn, càng không có lời chửi rủa nào vang lên.

Bởi vì chúng ta còn phải thủ thành, không có sức lực, cũng chẳng có thời gian để bận tâm đến những chuyện khác. Và bởi vì, chúng ta đều có cùng chung suy nghĩ. Dù là một người sống hay một nhóm người sống, thì vẫn tốt hơn là tất cả cùng chết.

Ngươi xem, Triệu Nguyên Lãng quả nhiên là con cháu thế gia.

Lúc nào cũng nghĩ những binh sĩ hèn mọn như chúng ta một bụng đầy rẫy oán hận, căm ghét bọn họ đến tận xương tủy, lúc nào cũng nghi ngờ, lúc nào cũng chỉ mong kéo một người xuống làm đệm lưng.

Nhưng chúng ta đâu phải sinh ra đã tràn ngập hận thù và nghi kỵ?

Nếu như gió cát biên ải không quá lớn, không quá lạnh.

Nếu như lưỡi đao chém xuống không quá đau, không quá nhức.

Nếu như những người nói rằng sẽ đi cầu viện binh rồi sẽ quay trở lại, không để chúng ta đợi quá lâu, quá lâu.

Vậy thì chúng ta cũng sẽ có cõi lòng ấm áp, gặp người đều có thể nghênh đón bằng nụ cười tươi.

49.

Sau đó, điều chờ đợi chúng ta chính là những đợt công thành càng lúc càng ác liệt, thương vong càng lúc càng thảm khốc.

Ban đầu, chúng ta còn đếm được đây là đợt tấn công thứ bao nhiêu. Nhưng chẳng bao lâu sau, điều đó đã không còn quan trọng nữa, bởi vì việc đếm số người thương vong đã tiêu hao hết thảy sức lực của chúng ta rồi.

Lẽ ra, với những đợt tấn công mãnh liệt như thế này, bốn nghìn tàn binh sớm đã chẳng còn người nào sống sót. Nhưng có một ngày, trên thành xuất hiện thêm vài bóng người, là những ông lão tóc đã bạc phơ, những phụ nhân với đôi bàn tay nứt nẻ, những bà lão vốn dĩ chỉ quen cặm cụi nấu ăn, cả những đứa trẻ còn nhỏ xíu, tất cả đều đang cố hết sức giúp đỡ những công việc vặt.

Những người vốn dĩ nên tranh thủ lúc hỗn loạn mà bỏ chạy, cuối cùng lại quay trở về. Bọn họ nhìn ta, mỉm cười nói:

"Tướng quân, chúng ta cũng muốn chạy, cũng muốn sống.
Nhưng nhà ở đây rồi, còn có thể đi đâu được nữa?"

Kể từ khoảnh khắc đó, những người vốn chìm trong tuyệt vọng lại bỗng trở nên bình thản hơn bao giờ hết. Rõ ràng trong lần đầu tiên ta để cho Triệu Nguyên Lãng đi, vẫn còn có người nổi giận tranh cãi với ta, nói ra những lời cay nghiệt, tàn nhẫn nhất:

"Viện binh?! Ngươi thật sự tin vào mấy lời bịp bợm của đám công tử thế gia sao?! Chúng ta đã chờ đợi bao nhiêu năm, bọn họ đã bao giờ đến chưa?! Ngươi tưởng cái đám ô hợp như chúng ta, có gì đáng để cứu sao?! Cứ chờ đi! Chờ cả đời cũng chẳng chờ được gì sất!"

Vậy mà bây giờ, mỗi ngày bọn họ đều hỏi ta:

"Tướng quân, viện binh mà ngài nói, bao giờ mới đến?"

"A Anh, viện binh ngươi nói, bao giờ mới đến?"

Cách bao nhiêu năm, vẫn là câu hỏi đó.

Năm xưa, A Anh chỉ có thể hết lần này đến lần khác lặp lại: "Sẽ đến."

Mà bây giờ, Vệ Anh vẫn đáp rằng: "Sẽ đến."

Những ngày tháng ở nơi này, ai cũng biết ta muốn tìm một mái nhà, tốt nhất là ở gần kinh thành. Không phải vì cái gọi là tình cảm bảo vệ biên cương gì cả. Mà bởi vì ở nơi có thiên tử, dù có nhắm mắt chọn bừa cũng sẽ không sai lầm.

Thậm chí bọn họ còn hẹn trước với ta:

"Nếu lần này qua được kiếp nạn, nếu chúng ta vẫn còn sống, bất kể bao lâu, nhất định sẽ đến kinh thành tìm tướng quân, cùng nhau tụ họp một trận thật thoả thích!"

Bọn họ đã hứa như vậy.

Nhưng là một ngày, hai ngày? Hay ba ngày, bốn ngày?

Ta đã không còn đếm được nữa.

Ta chỉ nhớ, sau cùng, cánh cổng mà chúng ta đã liều mạng tử thủ suốt bao ngày, cuối cùng vẫn bị phá vỡ.

Ta cũng nhớ, trên người ta lúc ấy đã chồng chất bao nhiêu vết thương cũ lẫn vết thương mới, sức cùng lực kiệt. Nhớ lúc bị Gia Luật Kỳ bóp chặt cổ, cổ áo bị kéo đến xộc xệch, lộ ra lớp vải băng trắng quấn quanh. Hắn ngẩn người một thoáng, sau đó bật cười ngông cuồng:

"Nam nhi Trung Nguyên chết sạch rồi sao? Để một nữ nhân dẫn binh giữ thành?!”

“Hôm nay, bổn vương sẽ trói ả lên tường thành, vạn tiễn xuyên tim, sau đó thiêu thành tro bụi mới hả giận!"

Hắn hận ta đến tận xương tủy. Dù sao thì trong suy tính của hắn, đây vốn chỉ là một trận chiến nhỏ có thể dễ dàng chiến thắng, ấy vậy mà lại bị giằng co lâu đến thế, không chỉ khiến hắn chịu tổn thất lớn, mà còn là một nỗi nhục khắc sâu muôn đời.

Huống hồ, kẻ khiến hắn nhục nhã đến vậy, lại là một nữ nhân, là điều mà hắn luôn khinh thường nhất.

Mệnh lệnh đã hạ, ta cũng thực sự bị lôi đi trói lại. Nhưng đến nước này rồi, ta cũng chẳng còn sức phản kháng thêm nữa.

Chỉ đành nhắm mắt mặc kệ.

Bên tai ta, có tiếng Gia Luật Kỳ kéo cánh cung, có tiếng binh khí va chạm nhau, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp nơi.

Và—

Tiếng mũi tên xé gió lao đi.

Chỉ là, kẻ bị bắn trúng không phải ta.

Gia Luật Kỳ bật lên một tiếng kêu đau đớn đầy kinh hãi.

Tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến. Có người gấp giọng hô to:

“Vệ Anh!”

50

Triệu Nguyên Lãng khi còn trẻ rốt cuộc cũng không phụ lời hứa với chính mình. Hắn đã giành được chiến thắng đầu tiên, có được danh tiếng của riêng mình.

Khi ta tỉnh lại, hẳn là hắn vẫn còn đang tranh luận với một đám người. Có lẽ là bởi vì thân phận nữ nhi của ta đã bị bại lộ, nên đang bàn xem nên luận công hay là luận tội.

Một nữ nhân giả nam trang trà trộn trong quân doanh suốt bao năm, đúng là chuyện kinh thiên động địa. Nhưng mà, bọn họ thật sự đang bàn đến chuyện luận tội sao?

Điều đó không quan trọng. Quan trọng là muốn xóa bỏ một con người, chưa bao giờ là chuyện khó cả.

Dù vậy, ta cũng chẳng hề để tâm. Chỉ là sau khi gặp Gia Luật Kỳ một lần cuối trước khi hắn chết, ta không hề nói với Triệu Nguyên Lãng một lời từ biệt nào đã lặng lẽ rời đi.

Lần này, nếu đã chẳng thể cầm nổi binh khí nữa, thì ở lại biên quan cũng còn có ý nghĩa gì. Vậy nên, ta rốt cuộc cũng nghe theo lời Lão Hà nói. Ta đi về phía Giang Nam, đến Kim Lăng, rồi đến Trường An, lại đến Lạc Dương.

Chỉ để tìm một mái nhà.

Những năm tháng đó, ta vẫn thường nghe tin tức về Triệu Nguyên Lãng. Không phải vì ta cố tình tìm hiểu, mà là vì danh tiếng của hắn ngày một vang xa.

Triệu Nhị lang năm xưa, thuở ban đầu vẫn còn non nớt, nay đã bị thế sự mài giũa, trưởng thành với dáng vẻ khác xa lúc trước.

Cuối cùng, đến năm Triệu Nguyên Lãng đăng cơ.

Rốt cuộc ta cũng tìm được một mái nhà. Ở ngay dưới chân thiên tử, một tòa tiểu viện không lớn không nhỏ ở ngoài vùng ngoại ô. Hiện giờ, nơi ấy đã bị cấm quân vây kín.

Sau bao nhiêu năm, cố nhân tái ngộ, ai nấy đều đã đổi thay.
 
Trường Tương Biệt - Tuyệt Tình Khanh Chủ
Chương 22: Chương 22



51

Giờ đây, hắn đã chẳng còn nửa phần bóng dáng của năm xưa, mà chỉ còn lại uy nghi cùng khí độ Đế vương. Dù đã tận lực thu liễm, nhưng vẫn không thể che giấu.

Chuyện xưa kể xong, Nguyệt Nhi ôm chặt lấy ta không chịu buông, lặp đi lặp lại chỉ một câu:

"Mẹ của ta không phải kẻ đào binh!"

Ta nhẹ nhàng vỗ về lưng con bé, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
Ai có thể nghĩ rằng, một kẻ từng cả gan làm loạn, nữ giả nam trang trà trộn vào quân doanh biên quan, tay vấy đầy máu, giết người không chớp mắt như ta, giờ đây lại trở thành một nữ tử bình thường nơi thôn dã?

Dường như Triệu Nguyên Lãng cũng chưa từng chứng kiến ta trong dáng vẻ như vậy, ánh mắt hắn khẽ lay động.

Ta nói:

"Muộn rồi."

Hắn nhíu mày: "Cái gì?"

"Ta đã tự tìm cho mình một mái nhà, cứ thế mà mãi chờ đợi, không dám đi nơi nào khác. Khi xưa chúng ta đã hứa hẹn, vậy mà chẳng ai đến, chẳng ai đến tìm ta. Đám rùa rụt cổ đó hẳn là giận ta lắm.”

"Hoặc là chỉ cần một chầu rượu lớn đã khiến bọn họ quên sạch mất ta, quên luôn cả lời hẹn ước năm nào."

"Vệ Anh..." Triệu Nguyên Lãng dường như nhận ra điều gì đó, muốn ngăn ta nói những lời tiếp theo. Thế nhưng, ta vẫn làm như không nghe thấy, cười mắng:

"Thật đáng giận! Một đám vong ân phụ nghĩa! Khi xưa chẳng phải ta đã cùng bọn họ quyết chiến giữ thành hay sao?!”

"Sao có thể để ta chờ lâu đến như vậy, lâu đến vậy mà vẫn không đến tìm ta? Người duy nhất tìm đến..."

"Vệ Anh!"

Lệ nơi khóe mắt ta rơi xuống, dường như là nỉ non:

"Cũng vẫn là muộn rồi."

Muộn rồi.

Tất cả đều đã quá muộn rồi.52

Trên gương mặt đã nhuốm dấu vết của thời gian, Triệu Nguyên Lãng để lộ vài phần thê lương:

"Năm đó nàng không từ mà biệt, quả nhiên là hận trẫm đến muộn."

Nếu là bây giờ, những lời này đặt ở trên người Triệu Nguyên Lãng, hơn phân nửa là sự thật rồi. Nhưng năm đó, hắn đã không đến muộn. Nói ba ngày thì đúng ba ngày.

Đến muộn, chỉ là những người đã hứa hẹn mà không giữ lời kia thôi. Ta mắng bọn họ bội vong ân phụ nghĩa, mắng bọn họ là một lũ khốn kiếp, nhưng duy chỉ có một điều ta chưa từng thốt ra…

Lại chính là chân tướng rõ ràng nhất.

Bọn họ không thể đến.

Dù Triệu Nguyên Lãng chưa từng trễ hẹn, những người còn sống sót lại chẳng có bao nhiêu. Nhưng bọn họ vẫn không tới được.

Đường núi gập ghềnh, nhân thế tang thương. Có mấy người được như ta, sau bao năm mà vẫn còn sống?

Có lẽ bọn họ đã chết trên chiến trường tiếp theo, có lẽ đã chết vì đói rét, hoặc cũng có lẽ họ cũng đã tìm cho mình một mái nhà ở nơi nào đó.

Khoảng cách quá xa xôi, người đông biển rộng, bọn họ làm sao tìm được ta đây?

Không khí trong phòng nặng nề. Đúng lúc này, một giọng nói sảng khoái vang lên từ ngoài cửa, càng lúc càng gần:

"Nương tử! Nương tử! Ta về rồi! Xem ta bắt được gì đây..."

Giọng nói bỗng chốc im bặt.

Cửa bị đẩy ra. Bước vào là một nam nhân thân hình cao lớn, ngũ quan cương nghị, có chút lôi thôi lếch thếch, dáng vẻ dường như mới từ đồng ruộng trở về. Ống quần hắn xắn lên đến tận bắp chân, dính đầy bùn đất.

Trên tay cầm theo một thùng gỗ, từ xa không nhìn rõ bên trong có những gì, chỉ ngửi được chút mùi tanh từ bùn đất. Trên gương mặt có phần tuấn tú kia, là một vết sẹo không mấy dễ nhìn.

53.

Vừa bước vào nhà, hắn đã trông thấy một nam nhân xa lạ đang đứng trong phòng. Người này khí chất bất phàm, ánh mắt sắc bén tựa chim ưng, chỉ thoáng nhìn đã biết không phải người thường.

Nhưng hắn cũng chỉ sững lại trong chốc lát, sau đó liền nở nụ cười, có chút lúng túng nói:

"Đây là khách của nương tử phải không? Là ta đường đột rồi."

Hắn vươn tay về phía nữ nhi đang nằm trong lòng ta:

"Hiếm khi nương tử có cố nhân đến thăm, Nguyệt Nhi, lại đây với cha nào. Cha đọc thoại bản cho con nghe có được không?"

Nguyệt Nhi rất ngoan, vừa nghe có chuyện kể liền vui vẻ gật đầu. Khi đón lấy nữ nhi, hắn nhìn ta cười một cái, sau đó lập tức xoay người rời đi, dáng vẻ tự nhiên đến mức khiến người khác phải kinh ngạc.

"Đây chính là ngôi nhà mà nàng tìm được đó sao? Một tàn binh đã phế một cánh tay cùng một căn nhà nhỏ hẹp thế này?"

Rốt cuộc, Triệu Nguyên Lãng cũng lên tiếng. Giọng nói của hắn vẫn trầm ổn uy nghiêm, nhưng trong đó lại mang theo sự nghi hoặc.

"Vệ Anh, năm đó nàng không từ mà biệt, trẫm vẫn luôn nghĩ nàng có một nơi tốt hơn để quay về."

Ta thu lại ánh nhìn về phía ngoài cửa, nghe vậy lập tức ngẩng đầu hỏi:

"Vậy Bệ hạ cho rằng, thảo dân đáng có một chốn dung thân như thế nào?"

Hắn không chút do dự:

"Trẫm có thể ban cho nàng điền trang, phủ viện, vinh hoa phú quý. Nếu nàng muốn kết hôn, trong triều cũng không thiếu con cháu thế gia..."

Thật đúng là hoang đường! Cũng chính vào khoảnh khắc này, ta mới nhìn thấy trên người vị đế vương trước mặt đã không còn bóng dáng của một cố nhân năm nào. Ta bật cười, đây là lần đầu tiên ta nở nụ cười trong cuộc gặp gỡ ngày hôm nay:

"Bệ hạ, người nhìn xem, thảo dân đã bao nhiêu tuổi rồi?"

Chuyện này liệu có thích hợp không? Đây chẳng phải là loạn điểm uyên ương hay sao?

Hắn nghiêm túc đáp:

"Một khi đã là Hoàng ân, ai dám không tuân theo?"

Ta dở khóc dở cười, lắc đầu nói:

"Bệ hạ đã biết phu quân thảo dân là một tàn binh, Bệ hạ cũng nên biết vì sao mà hắn lại hứng chịu đau thương.”
 
Trường Tương Biệt - Tuyệt Tình Khanh Chủ
Chương 23: Chương 23



"Cũng giống như vậy, Bệ hạ, thảo dân cũng là một tàn binh.”

"Vậy nên thảo dân không chê hắn, hắn cũng không chê thảo dân, cứ như vậy mà cùng nhau sống tiếp đi."

"Nàng..."

Nhắc đến chuyện cũ, sắc mặt Triệu Nguyên Lãng khẽ thay đổi. Ta lại bình thản lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, ánh nhìn kiên định mà thẳng thắn, giống hệt như Vệ Anh năm nào:

"Hôm nay Bệ hạ đến đây, chẳng phải là muốn hỏi, năm xưa ta không từ mà biệt, có phải vì thành vỡ binh tàn, giận cho đánh mèo, căm hận Bệ hạ đến muộn nên mới ra đi không?"

Triệu Nguyên Lãng khó hiểu:

"Chẳng lẽ không phải sao?"

"Không phải."

Ta không hề do dự.

"Vậy năm đó vì điều gì mà nàng lại rời đi?"

"Vết thương mới chồng chất vết thương cũ, không còn đường giết giặc báo quốc. Đã không còn ai cần đến ta nữa, thì tự nhiên phải tìm một việc khác mà làm.”

"Mà vừa hay, năm xưa ta từng nói với Bệ hạ, nguyện vọng lớn nhất đời ta, chẳng qua chỉ là tìm được một mái nhà mà thôi."

"Vậy vì sao khi ấy không từ mà biệt?"

Ta hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút khó xử:

"Khi đó thấy Bệ hạ đang tranh luận rất hăng say, thảo dân nghĩ rằng chắc Bệ hạ cũng không muốn có người cắt ngang đâu."

Câu trả lời này, quả thực rất hợp với tính cách của ta.

Triệu Nguyên Lãng: "..."

Hắn không cam lòng, nhìn chằm chằm vào ta:

"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"

Ta cười cợt, liếc mắt nhìn hắn:

"Chỉ đơn giản vậy thôi."

Vệ Anh năm đó, không biết đã từng là khách qua đường trong cuộc đời của bao nhiêu người. Giữa thời loạn thế, binh đao triền miên, kẻ không từ mà biệt chưa bao giờ là chuyện hiếm lạ.. Điều đó chẳng liên quan gì đến oán hận, chỉ là khoảnh khắc đó vừa vặn muốn đi, lại vừa vặn không có thời gian để từ giã mà thôi.

Triệu Nguyên Lãng thu lại tầm mắt, trầm giọng nói:

"Là trẫm hổ thẹn trong lòng."

Không phải Thiên tử có lỗi, mà là thiếu niên năm đó, người từng tràn đầy nhiệt huyết, cũng lần đầu chinh chiến sa trường cảm thấy có lỗi.

Hắn vẫn luôn nghĩ, kết cục của kẻ từng xông pha nơi biên ải, tử thủ cô thành như Vệ Anh, đáng lẽ không nên như vậy.

Ít nhất không phải là một Vệ Anh khi đã về già vẫn phải sống trong một ngôi nhà nhỏ hẹp, cùng một người mình đầy thương tích sống nương tựa vào nhau, không quyền không thế, mỗi ngày phải dậy sớm làm lụng để đổi lấy một bữa cơm no.

Thế nhưng hắn cũng đã nói rồi, so với bao trận chiến sau này hắn đánh, trận chiến năm đó quá đỗi nhỏ bé, nhỏ đến mức không đáng để nhắc đến.

Chỉ vài ngàn binh sĩ cùng lưu dân, có đáng gì đâu? Huống hồ, những Vệ Anh như vậy có đến hàng ngàn hàng vạn người ngoài kia. Nếu họ đều có chung một kết cục như vậy, vậy thì vì sao ta lại không thể chứ?

Thế nhưng…

"Bệ hạ vốn không nợ gì cả, sao lại phải hổ thẹn?"

“"Chẳng phải Vệ Anh đã sớm vì Bệ hạ mà đạt được sở nguyện rồi sao?"

Thiên tử nhìn ta, ta nghiêng nghiêng đầu, dường như thời gian chợt quay trở về đêm hôm đó, một người kia nữ giả nam trang, khoác lên bộ giáp sắt, cầm lên cây trường thương chỉ vì mong muốn có được một mái nhà.

Khi đó, tên binh sĩ càn quấy ấy đã nói với vị thiếu niên tướng quân lần đầu ra chiến trường rằng:

"Thành trì còn đó, Trung Nguyên dần dần thống nhất, tự nhiên sẽ có một nơi để cho ta có thể an cư."

Câu nói năm ấy, cảnh tượng hôm nay.

Chúng ta nhìn nhau cười, cuối cùng đều đã buông xuống được quá khứ.

54.

Triệu Nguyên Lãng đã rời đi.

Chúng ta hẳn sẽ không gặp lại nhau nữa. Xưa nay chẳng qua chỉ là một mối vướng bận trong lòng, nay cảnh còn người mất, chuyện cũ đã khép lại, vậy thì cũng không cần tái ngộ làm chi.

Ta nhìn theo bóng hắn khuất xa, sau đó mới quay về phòng bên. Trong gian phòng, ánh nến leo lét hắt ra thứ ánh sáng mờ ảo. Nguyệt Nhi cuộn tròn trong lòng Hạ Thư, bên tay còn đặt một quyển thoại bản, ngủ thật yên bình.

Nghe thấy động tĩnh, Hạ Thư ngẩng đầu, thấy ta thì khẽ giọng hỏi:

“Người đi rồi sao?”

Ta gật đầu.

Hắn có chút ảo não:

“Nếu sớm biết có khách đến, đáng lẽ nên chuẩn bị tiếp đãi cho chu toàn. Hôm nay là chúng ta thất lễ.”

Triệu Nguyên Lãng biết một nửa, lại không biết nửa còn lại.

Ví như Hạ Thư đích thực là trượng phu của ta, nhưng Nguyệt Nhi lại không phải con gái ruột của ta.

Nghĩ kỹ cũng đúng, với tuổi tác của ta hiện giờ, sao có thể có một đứa con còn bé thế này? Huống hồ năm xưa ta rong ruổi nơi quân doanh, trải qua bao năm binh đao chém giết, thân thể mang đầy thương tích, làm sao có thể sinh con?

Nguyệt Nhi là ta và Hạ Thư nhặt được giữa dòng dân chạy loạn.

Hạ Thư, tên mang chữ “Thư”, nhưng lại là một võ tướng. Sau này bị thương, hắn rời quân doanh, chỉ mong trở về quê cũ. Chúng ta gặp nhau như vậy, ba con người đều không thân thích, đều không nhà để về, đều chẳng biết đi đâu về đâu. Cứ như vậy mà kết thành một gia đình kỳ lạ, sống cùng nhau ngày lại qua ngày, từng rồi rồi từng năm.

Hắn biết ta từng có quá khứ gì, chỉ là cho rằng Triệu Nguyên Lãng chẳng qua là cố nhân trong quân doanh năm xưa mà thôi.

Dù sao trước kia, cũng đã từng có chiến hữu đến tìm hắn, cùng ôn chuyện uống rượu. Cho nên hắn chẳng lấy làm lạ.

Giờ phút này, ta cúi đầu ngắm nhìn gương mặt non nớt của Nguyệt Nhi, khẽ nói:

“Sao mới đó đã ngủ mất rồi, còn chưa ăn cơm tối đâu.”

Hạ Thư bật cười:

“Vậy thì cứ để con bé nhịn đói, ta và nương tử đi dùng cơm thôi, ngày mai lại nhìn con bé khóc.”

Ta liếc hắn một cái đầy trách cứ, chỉ thấy con người này vẫn chẳng đứng đắn gì cả, ngay cả trẻ con cũng muốn bắt nạt cho bằng được.

Một cơn gió mát thổi qua, hai ta đồng thời ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện cửa sổ gỗ vẫn chưa đóng. Từ nơi này nhìn ra, có thể thấy cây hồng năm đó ta và Hạ Thư cùng Nguyệt Nhi trồng xuống khi quyết định dừng chân tại nơi đây.

Nay thu sang, cành lá xum xuê, từng chùm hồng đỏ chín mọng treo đầy, trông mà thích mắt.

Ta nói:

“Mùa thu đến rồi.”

Hắn đáp:

“Đúng vậy, hôm nay ta còn bắt được thứ mà nương tử thích nhất ở ruộng lúa nữa kìa.”

“Cá ruộng ư?”

“Nguyệt Nhi cũng thích ăn.”

“Cho nên ta bắt hai con.”

Ta chúng ta đối diện nhau, cả hai cùng bật cười.

Xuân qua hè đến, thu tàn đông qua, chúng ta sẽ cứ thế mà đi cùng nhau qua thật nhiều năm tháng nữa.
 
Trường Tương Biệt - Tuyệt Tình Khanh Chủ
Chương 24: Chương 24 (Hoàn)



Phiên Ngoại - Triệu Nguyên Lãng

1

Sau nhiều năm trôi qua, trẫm lại gặp Vệ Anh.

Một gian nông xá chật hẹp, mấy gian phòng đơn sơ, một nữ nhi, cùng một trượng phu nửa vời..

Trẫm không dám tin, đây lại chính là ngôi nhà mà nàng từng tha thiết mong cầu có được. Vậy nên trẫm lỡ lời, thốt ra những lời chê bai người kia chỉ là một tàn binh.

Trẫm cứ ngỡ nàng sẽ nổi giận.

Dẫu sao thì người mà trẫm từng hiểu lầm là kẻ vong ân bội nghĩa, máu lạnh vô tình, thực chất lại là một cô nương có cha mẹ bị thám báo Khiết Đan sát hại, cố hương bị đồ sát. Mới mười bốn tuổi, nàng đã giả nam trang tòng quân, chinh chiến sa trường suốt tám năm ròng rã.

Người chết dưới tay nàng nhiều không kể xiết, cũng như số trận chiến mà nàng đã kinh qua. Với tính khí của nàng, khi nghe trẫm dùng những lời ấy để nói về một võ tướng vì chém giết quân Khiết Đan mà bị thương, nàng ắt sẽ lạnh giọng phản bác.

Nhưng nàng không hề làm vậy. Nàng chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

"Bệ hạ, thảo dân cũng là một tàn binh."

Trong một khắc ấy, trẫm cảm thấy xấu hổ chưa từng có. Bởi lẽ năm xưa, chính miệng Triệu Nguyên Lãng đã từng nói với nàng:

"Lưu dân cũng là người, tàn binh cũng là mạng."

Quả thực, nếu nhìn bằng con mắt của hiện tại, vì một thành trì toàn tàn binh và lưu dân mà đi cầu cạnh người khác để rồi mang nợ một mối ân tình, quả thực chẳng đáng.

Trẫm không biết hiện giờ bản thân có hối hận hay không. Nhưng Triệu Nguyên Lãng của năm mười tám tuổi thì chắc chắn sẽ không.

Thiếu niên khí phách, cùng chung hoạn nạn.

Đồng cam cộng khổ, vào sinh ra tử.

Chỉ tám chữ đơn sơ ấy, đã khiến Vệ Anh hai lần tha mạng cho trẫm. Để rồi cuối cùng, khi nàng không từ mà biệt, trẫm vẫn mãi canh cánh trong lòng.

Nhiều năm sau, trẫm đã không còn là thiếu niên nóng vội chưa trải sự đời năm nào. Giờ đây khi đã đứng trên vạn người, quyền khuynh thiên hạ, bàn tay vấy máu vô số kể.

Là đúng hay sai, bản thân trẫm cũng chẳng rõ.

Ngẫu nhiên vướng bận, tích tụ đã lâu.

Bấy lâu nay, trẫm đã nghĩ tới vô số lý do khiến Vệ Anh âm thầm rời đi. Nhiều nhất, có lẽ chính là nàng hận khi xưa thủ thành người chết kẻ tàn phế, nếu trẫm có thể đến sớm một chút, liệu kết quả có thể khác đi hay không.

Nhưng chẳng ngờ được, sau ngần ấy năm, đáp án khi gặp lại cố nhân lại đơn giản đến vậy. Chỉ vì khoảnh khắc đó, nàng muốn đi, trước khi khởi hành lại thấy trẫm đang tranh luận cùng người khác nên chẳng tiện quấy rầy mà thôi.

Chỉ thế mà thôi.

Chỉ có vậy mà thôi.

Cách biệt mấy chục năm, chân tướng phơi bày, nhưng trẫm lại không biết nên giận hay nên cười.

Giận vì chuyện này lại có thể do Vệ Anh làm ra, cười vì chuyện này đúng là chỉ có thể do Vệ Anh làm ra.

Không nghi kỵ, không hận thù, chẳng có nỗi niềm gì sâu xa.

Chỉ là nàng muốn đi thì rời đi thôi.

2.

Nàng tựa như cơn gió trên chiến trường biên ải.

Tự do đến, tự do đi, chẳng màng được mất, luôn luôn biết rõ bản thân mong cầu điều gì.

Nàng nói nàng muốn tìm một mái nhà cho mình. Mấy chục năm sau, nàng chỉ vào ngôi nhà ấy, nói với trẫm:

“Bệ hạ, đây chính là nhà của ta.”

Nhìn nàng mãn nguyện đến thế.

Nàng chẳng quan tâm nghèo khó hay không. Chẳng để tâm phu quân có công danh rạng rỡ. Chỉ cần nàng cam tâm tình nguyện, ánh mắt người đời đối với nàng cũng chỉ như gió thoảng mây bay.

Đến khi rời đi rồi vẫn khiến trẫm không khỏi than thở:

“Vệ Anh vẫn là Vệ Anh.”

Mà nàng cũng cười đáp lại:

“Thế Bệ hạ có còn là bệ hạ không?”

Trẫm xoay người rời đi.

“Vệ Anh của nhiều năm trước nào có gọi Triệu Nguyên Lãng là Bệ hạ.”

Vệ Anh vẫn là Vệ Anh. Mà Triệu Nguyên Lãng đã không còn là Triệu Nguyên Lãng của những tháng ngày xưa ấy.

Điều này, trẫm rõ hơn ai hết.

3

Chuyện xưa đã lâu lắm rồi, lâu đến mức vật đổi sao dời.

Cuộc chiến năm đó cũng quá nhỏ, nhỏ đến mức nếu so với những trận chiến sau này của trẫm, thì chẳng đáng nhắc đến. Nhỏ đến nỗi không đáng dùng một nét bút để ghi lại trong sử sách.

Rốt cuộc cũng chỉ là một tòa cô thành, một nhóm tàn binh lưu dân, và một trận chiến thắng thảm khốc. Những chiến thắng như vậy, từ cổ chí kim nhiều không kể xiết.

Những binh sĩ như thế, giữa dòng lịch sử chảy trôi, chẳng qua chỉ là hạt cát giữa đại dương bao la rộng lớn.

Từ xưa đến nay, kịch văn chỉ viết về vương hầu tướng soái, về những anh hùng lẻ loi bi ai.

Nào ai từng để tâm đến vô số cốt nhục chất chồng, ai từng bận lòng đến hàng vạn hài cốt đã biến thành tàn tro?

4

Gió thu hiu quạnh, nơi thâm cung vắng lặng.

Đế vương lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mộng lúc nửa đêm, lại một lần nữa nhớ về tòa cô thành năm ấy.

Đêm đó, gió thổi đìu hiu, ngọn lửa bập bùng trong bóng tối.

Người già cất lên tiếng sáo Trung nguyên du dương biết nhường nào. Những binh sĩ ôm chặt trường đao trường thương, khe khẽ hát khúc dân ca quê nhà.

Một đám lão ấu tàn binh co ro nương tựa vào nhau.

Cô gái trẻ trung nhẹ nhàng xoay người nhảy múa, tấm váy chắp vá theo từng nhịp điệu mà rực lên như đóa hoa dại giữa vết tích hoang tàn.

Tiếng trẻ con vang vang đọc thơ, từng câu từng chữ rõ ràng:

“Giang sơn nhuộm màu chiến hỏa.”
“Dân sinh còn biết trông nhờ vào đâu.”
“Xin chớ bàn chuyện phong Hầu.”

“Nhất tướng… Nhất tướng…”

Như thể rất lâu sau, rốt cuộc hắn mới nhớ ra một câu cuối cùng.

“Nhất tướng công thành…”

“Vạn xương khô.”

(HOÀN)
 
Back
Top Bottom