Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trường Môn Hảo Tế Yêu

Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 280: Chương 280



Bùi Quyết chẳng lộ vẻ gì, bình thản nghe hết, chỉ thản nhiên nói:

“Đại hôn chỉ là quyền nghi tạm thời. Không đáng coi là thật.”

Phù Dương Cửu hơi sững sờ, khó tin nhìn hắn.

Bùi Quyết đâu phải hài tử ba tuổi.

Xem đại hôn như trò đùa, thật chẳng giống việc hắn có thể làm.

“Ta còn tưởng ngươi sợ trận chiến này tất bại, chúng ta không ra khỏi Tịnh Châu được... Muốn làm tân lang một lần trước khi c.h.ế.t chứ?”

Phù Dương Cửu ỉu xìu nói xong, lộ ra vài phần thất vọng, nhưng đôi tay lại chậm rãi lấy lại hai lọ thuốc trên bàn: “Vậy vật này ta mang đi, đợi ngày sau ngươi đại hôn rồi tính, bằng không lúc đó ta không có lễ vật gì để tặng...”

“Để lại.” Bùi Quyết nói.

Phù Dương Cửu ngẩng đầu, đụng ngay ánh mắt đen sâu thẳm.

Đối mắt trong chốc lát, y liền nháy mắt ngượng ngùng.

“Biết ngay ngươi sẽ như vậy... Thôi, coi như tiện nghi cho ngươi.”

Bùi Quyết mặt lạnh: “Ngươi có thể cút rồi.”

Phù Dương Cửu tức đến nhe răng: “Nếu không phải ngươi là huynh đệ của ta, ta lười quản ngươi, để ngươi cả đời thê thiếp đầy nhà, nhưng chẳng được hưởng lạc...”

Nguyền rủa độc địa như thế xong, Phù Dương Cửu không đợi Bùi Quyết mở miệng, nhanh nhẹn chuồn mất.

Ai bảo y là thần y đệ nhất thiên hạ được Bùi Quyết tín trọng nhất chứ? Lo lắng đủ điều.

~~~~~~~~~

Phù Dương Cửu: Tân lang tân nương nhà ngươi không có phụ mẫu ở bên, ta đây mệt mỏi lo toan, tuổi còn trẻ, lại làm phụ làm mẫu, cuối cùng chẳng được gì.

Bùi Quyết: Thưởng cho ngươi hai mươi mỹ cơ.

Phù Dương Cửu: Đừng đừng đừng, ngươi tưởng ta như ngươi sao, ta chịu không nổi phúc phần này...

Phùng Vận: Các ngươi đang nói gì vậy?

Bùi Quyết: Quân vụ.

Phù Dương Cửu: Đúng đúng đúng, hành quân đánh trận, tất phải có pháp, bàn luận bàn luận!

~~~~~~~~~~

156- Thành hôn theo lễ.

Hằng Khúc Quan.

Mưa tạnh gió lớn, lá rụng xào xạc, cả đại doanh nhuốm vẻ tiêu điều.

Tin tức Bùi Quyết sẽ đại hôn ở Tịnh Châu sau ba ngày truyền đến từ sáng sớm.

Quân Bắc Ung cực kỳ cẩn trọng, không chỉ truyền lời tạm ngưng chiến, còn đặc biệt cử sứ giả mang thiếp mời, trên đó viết rõ ràng:

“Định vào ngày hai mươi tháng Đông năm Hưng Hòa thứ ba của Đại Tấn, Đại tướng quân Bùi Quyết được tấn phong của Đại Tấn kết thành lương duyên cùng đích trưởng nữ phòng nhỏ họ Phùng ở Tín Châu, nay thành hôn theo lễ, kính gửi thiệp mời đến thân bằng cố hữu, kính mời Hoàng đế Chính Sơ của Đại Tề đích thân đến Tịnh Châu dự tiệc.”

Sự ác ý tràn đầy được viết trên tấm thiệp đỏ chói, do sứ giả hai tay cung kính dâng lên trước mặt Tiêu Trình.

Khi ấy trong đại trướng, tất cả đều sững sờ.

Yến Bất Tức lúc này mới hiểu cái gọi là cho Tiêu Trình một cơ hội diện kiến Phùng Vận của Bùi Quyết là cơ hội thế nào...

Thật sự quá phận!

Thao Dang

Tiêu Trình siết c.h.ặ.t nắm tay.

Hồi lâu, hắn mới nở nụ cười.

“Cung tiễn sứ quân.”

Sứ giả Đại Tấn ngẩng đầu nhìn nụ cười trên mặt hoàng đế Đại Tề, lưng toát mồ hôi lạnh, da đầu tê dại, có cảm giác nhặt lại được một mạng.

Xách đao đến nhà người ta, giữa chốn đông người tặng cho chủ nhân một cái tát trời giáng, cuối cùng còn bảo, hoan nghênh đến nhà ta uống rượu mừng, nhớ mang lễ vật nhé. Đổi lại là ai, cũng nuốt không trôi cục tức này.

Hắn đi chuyến này, di thư cũng đã viết sẵn, chẳng ngờ tính tình hoàng đế Đại Tề lại tốt đến vậy.

Xem ra lời đồn bên ngoài về việc Tiêu Trình vì Phùng Thập Nhị nương mà thân chinh xuất chinh, hoàn toàn là nhảm nhí.

Vì thế hắn lại vui vẻ nói thêm mấy câu nịnh hót, rồi mới cáo từ lui ra.

Chân sứ giả vừa ra cửa, mặt Tiêu Trình lập tức biến sắc.

“Thật không ra thể thống!”

Hắn xé thiệp mời, ném xuống đất.

“Bùi Quyết khinh ta như thế, không báo mối thù này, thật uổng làm người!”

“Bệ hạ!” Tạ Tùng Quang hai mắt đỏ bừng.

Trước đây, hắn cảm thấy Tiêu Trình lấy danh nghĩa Thập Nhị nương để thân chinh có chút giống chiêu bài mượn cớ nghĩa binh. Nhưng lúc này, hắn thật sự thay Hoàng đế cảm thấy phẫn nộ.

Có đâu lại cướp thê thất của người khác, còn ngang nhiên gửi thiệp cưới tới cửa?

Cái tát này không chỉ giáng lên mặt Tề đế, mà còn là lên mặt Đại Tề.

“Vi thần nguyện lĩnh binh công đánh Tịnh Châu!”

Mấy tướng lĩnh còn lại phản ứng không khác gì Tạ Tùng Quang, đều phẫn nộ sục sôi, cảm thấy sỉ nhục, nhất loạt cất tiếng xin chiến.

Tiêu Trình nhìn các tướng sĩ ai nấy đều giận dữ, hắn lại chậm rãi ngồi xuống, lấy lại bình tĩnh.

“Việc này cần bàn tính lâu dài, chờ ta suy nghĩ thêm.”

Tôn Tử binh pháp có câu, công thành là hạ sách.

Dẫu có đánh, cũng phải nghĩ ra diệu kế vẹn toàn.

Một đòn tất thắng.

Chờ các tướng lui xuống, Tiêu Trình cúi mắt, khom người nhặt tấm thiệp rách nát lên, đặt lên bàn chậm rãi ghép lại.

“A Vận…”

Giọng hắn khàn đặc, “Vì sao lại thành ra thế này?”

Lời còn chưa dứt, hắn đã ho sặc sụa.

Bình An mắt đỏ hoe bước tới, đưa nước và khăn tay cho tân đế.

“Bệ hạ, Phùng cơ bán mình cầu vinh, không đáng để người hao tâm tổn trí vì nàng ta…”

“Càn rỡ!” Tiêu Trình ngẩng mắt, ánh mắt lạnh lẽo quét qua, “Trước mặt thiên tử, từ khi nào đến lượt nô tài ngươi buông lời vô lễ?”

Bình An run lên, suýt đánh rơi chén trà.

“Nô tài… nô tài có tội. Xin bệ hạ tha mạng.”

Gã vội quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục, bờ vai run rẩy.

Từ nhỏ đã theo công tử, gã thấy hắn là danh môn thế gia công tử, ôn nhã nhân hậu, văn chương phong lưu, nhưng chưa bao giờ xử phạt hạ nhân nặng nề.

Bình An chưa từng thấy Tiêu Trình tức giận như vậy.

Ngay cả hôm gã lỡ để lộ tin tức cho Phùng phu nhân, cũng chỉ bị phạt quỳ hai canh giờ…

Bình An biết mình lỡ lời.

Dẫu Thập Nhị nương có thế nào, cũng không nên dùng hai chữ “bán mình” để nhục mạ nàng.

Tất cả chỉ tại gã nhanh miệng, nghĩ gì nói nấy.

“Bệ hạ tha mạng, nô tài không dám nữa.”

Thân thể Bình An run lên bần bật, không dám nhìn vào mắt Tiêu Trình.

Song, tân đế hồi lâu không lên tiếng, trong phòng như thể không còn ai khác.

“Bệ hạ…” Bình An khẽ gọi.

“Tự tát miệng.” Giọng Tiêu Trình trầm thấp, như thể vừa bình ổn hơi thở, “Đánh tới khi nào trẫm vừa lòng mới thôi.”

Bình An hít sâu một hơi, “Tuân chỉ.”
 
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 281: Chương 281



Trong phòng vang lên tiếng bạt tai giòn giã.

Tiêu Trình ngồi yên, không hề động đậy.

Hắn nhìn tấm thiệp mời đặt trên án gỗ, ký ức chợt kéo hắn về kiếp trước, khi hắn nghênh đón Phùng Vận trở về nước Tề, lập nàng làm trung cung, ban chiếu khắp bốn phương, sai sứ đến nước Tấn báo tin vui.

Khi ấy, nàng vô cùng lo lắng, sợ hãi bất an mà nói:

“Thiếp đức hạnh nông cạn, e rằng không xứng làm Hoàng hậu.”

Hắn chỉ đáp một câu:

“Nàng xứng đáng.”

Nàng lập tức rơi lệ đầy mặt, cảm động đến không thể thốt nên lời...

Hồi đó, hắn không hiểu rõ lòng nàng.

Thì ra, nàng có quá nhiều bất mãn.

Quá nhiều nỗi niềm không thể nguôi ngoai.

Dù sao, nàng đã theo Bùi Quyết suốt ba năm, cũng chỉ là một thị thiếp. Còn hắn, lại ban cho nàng danh phận tôn quý nhất, để nàng làm mẫu nghi thiên hạ, không hề chê bai chuyện nàng từng hầu hạ kẻ khác, thậm chí còn sinh con cho Bùi Quyết. Như vậy, nàng còn có gì mà không hài lòng?

Hắn là hoàng đế kia mà.

Hắn đã chịu nhục đến mức này, trở thành trò cười cho thiên hạ, nhẫn nhịn nuôi con của Bùi Quyết, thậm chí còn ban cho đứa trẻ ấy họ Tiêu, phong làm đại hoàng tử...

Thế nhưng nàng...

Thao Dang

Thân ở Tề quốc, lòng vẫn hướng về Tấn thất, từ đầu đến cuối chưa từng quên Bùi Quyết. Dù sau này nàng và hắn đã có Dư Sơ, nhưng trong lòng nàng, đứa trẻ nàng yêu thương nhất vẫn là đứa con hoang kia.

Khi ấy, hắn tràn đầy oán hận.

Lúc phẫn nộ nhất, hắn từng muốn g.i.ế.t c.h.ế.t mẫu tử nàng.

Nhưng cuối cùng, vẫn không thể ra tay.

Đứa trẻ ấy gọi hắn một tiếng "phụ hoàng", vừa kính sợ, vừa mong muốn thân cận. Mặc dù biết rõ nó là con của nàng và Bùi Quyết, hắn vẫn không thể xuống tay.

Hắn hờ hững với nàng, hờ hững với Tiêu Khúc, để mặc Trần phu nhân và Phùng Doanh hai người bày mưu tính kế, khiến mẫu tử nàng chịu nhục...

Chỉ cần nàng mở miệng cầu xin, hắn sẽ giúp nàng.

Nhưng mỗi lần nàng quỳ xuống, van cầu, đều là vì tiểu hài tử kia.

Chỉ có tiểu hài tử ấy mới có thể khiến nàng khuất phục.

Đặc biệt là sau khi Ôn Hành Tố qua đời, nàng càng trở nên trầm lặng, gầy đến mức tiều tụy hốc hác. Dù bị giam vào lãnh cung, bị phế truất ngôi vị hoàng hậu, nàng vẫn không chịu khuất phục.

Mọi thứ đều là do nàng chuốc lấy, vừa đáng thương, vừa đáng hận. Những gì nàng phải chịu, đều là báo ứng của nàng.

Hắn là hoàng đế kia mà.

Chẳng lẽ hắn lại phải hạ mình cầu xin nàng sao?

Cho đến khi nghe tin nàng đã c.h.ế.t.

Nàng c.h.ế.t rồi!

Chết trong lãnh cung.

Chết vào cái ngày Bùi Quyết phá vỡ Đài Thành...

Chỉ cần nàng chờ thêm chút nữa, có lẽ nàng sẽ thấy được thiên la địa võng mà hắn đã bày ra, nhìn thấy người nam nhân nàng thương nhớ bao năm bị vây khốn trong Ngọc Chiêu điện, bị hắn băm thây vạn đoạn, phơi xác ngoài cổng thành.

Vốn dĩ, Bùi Quyết không cần phải xông vào cấm cung trong tình thế bất lợi như vậy. Đại quân của hắn vẫn còn đóng ngoài thành, hoàng thành vẫn có mười vạn cấm quân trấn giữ. Một đại tướng quân dạn dày sa trường, sao có thể không biết tự mình lao vào hiểm cảnh là ngu xuẩn đến mức nào?

Nhưng Bùi Quyết vẫn đến.

Giống như năm đó ở bến thuyền Thạch Quan, y phi ngựa đuổi theo nàng. Bao năm qua, Bùi Quyết chưa từng từ bỏ ý định cướp lại hoàng hậu của hắn.

Chỉ đáng tiếc, những điều này, nàng vĩnh viễn không thể biết được nữa.

Nàng mang theo hận thù với cả Bùi Quyết lẫn hắn mà c.h.ế.t đi.

Lúc đầu khi hay tin Phùng Vận đã c.h.ế.t, hắn cũng không quá đau lòng.

Từ nhỏ đến lớn, hắn một lòng theo đuổi quyền lực. Sự tao nhã cao quý của danh môn thế gia chẳng qua cũng chỉ là bề ngoài, còn trong thâm tâm, hắn chỉ nghĩ đến việc báo thù cho phụ mẫu, chưa bao giờ bận lòng chuyện nhi nữ tình trường.

Phùng Doanh là như vậy, mà Phùng Vận cũng vậy.

Nữ nhân đối với hắn, chẳng qua chỉ là vật trang trí, chưa từng là thứ không thể thiếu.

Nếu phải nói có gì khác biệt, thì nàng đẹp hơn Phùng Doanh, hợp ý hắn hơn, cũng khiến hắn không thể buông bỏ hơn…

Những năm chung sống, số lần hắn bước chân vào cung Phùng Doanh chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng mỗi tháng đều đặn hai lần, hắn đến cung của nàng.

Một lần vào giữa tháng. Một lần vào cuối tháng.

Hắn không phải kẻ ham mê d*c v*ng.

Cả triều đình đều ca tụng hắn cần mẫn chính sự, không sa đọa vào tửu sắc. Nhưng trời biết, có bao nhiêu lần hắn đứng trước cửa Ngọc Chiêu cung, rồi lại kiềm chế bản thân quay đi.

Hắn cũng từng đắm chìm, đắm chìm đến vô phương cứu chữa.

Nếu không, sao hắn lại hạ dược Phùng Doanh, khiến nàng ta cả đời không thể sinh con, vĩnh viễn không trở thành mẫu thân?

Chẳng phải là vì muốn bảo vệ nàng, để nàng có thể nhờ con mà thăng quý, hưởng vinh hoa phú quý đó sao?

Không ai biết hắn mong chờ những đêm giữa tháng và cuối tháng đến mức nào, những ngày ngủ lại phòng nàng tựa như lễ hội. Không ai biết khi ôm nàng vào lòng, cùng nàng quấn quýt trong màn đêm, hắn thỏa mãn đến dường nào.

Chỉ là lý trí không cho phép hắn đắm chìm quá lâu.

Ôn nhu hương, anh hùng mộ.

Nàng là kịch độc, một khi đã nhiễm phải thì không thể nào cai được, chỉ hận không thể moi t.i.m ra dâng lên nàng, quỳ dưới chân nàng, chỉ để nhìn thấy nàng nở một nụ cười vui vẻ…

Nếu hắn là một trượng phu bình thường, hắn có thể làm vậy.

Nhưng hắn là Hoàng đế!

Hai vị Hoàng đế Tiên Định và Diên Bình đều đã vì đắm chìm trong hoan lạc mà đánh mất giang sơn.

Những gì hôn quân từng làm, hắn không thể đi theo vết xe đổ đó!

Hắn không cho phép bao năm mưu toan vất vả của mình hóa thành tro bụi chỉ vì một nữ nhân.

Lúc Phùng Vận vừa mất, trong lòng hắn thậm chí còn có một tia nhẹ nhõm, từ nay trên đời này, không còn ai có thể chi phối cảm xúc của hắn nữa. Hơn thế, cái c.h.ế.t của nàng đã dẫn dụ Bùi Quyết mắc bẫy, giúp hắn chuyển bại thành thắng, xoay chuyển cục diện chiến sự Nam Bắc, lập nên công nghiệp bất thế, lưu danh thiên cổ.

Nhưng theo thời gian, ngày nàng rời đi càng kéo dài, những cảm xúc tê liệt và chai sạn trong hắn dần hồi sinh. Nhớ nàng khiến hắn đau đớn, thậm chí còn trở nên hoảng hốt...

Một tháng sau khi Phùng Vận qua đời.

Hắn cử hành quốc tang long trọng cho nàng.

Dùng danh nghĩa "Đại Tề Chiêu Liệt Hoàng hậu" để an táng nàng, ghi vào sử sách rằng nàng đã “tuẫn tiết khi thành bị địch công phá”, rồi chuyển linh cữu nàng vào đế lăng của hắn, muốn sau khi c.h.ế.t có thể hợp táng cùng nàng, đồng thời lập nhi tử của họ làm Thái tử.

Chờ đến khi hắn băng hà, giang sơn mà hắn dày công gìn giữ cả đời này, tất cả sẽ thuộc về nhi tử bọn họ.

Ngày linh cữu nàng được đưa vào địa cung, hắn đích thân mở quan tài ra nhìn nàng lần cuối.

Hắn nghĩ rằng, chỉ cần tận mắt chứng kiến dung nhan kiều diễm kia hóa thành tro bụi, lòng hắn sẽ không còn vương vấn nữa.

Nhưng không ngờ, lại đau đến tận xương tủy, tại chỗ sụp đổ, từ đó rơi vào cơn ác mộng triền miên.

Nàng hạ táng, trong quan tài và địa cung đều đầy ắp đồ tùy táng, phần lớn đều do hắn sau này bổ sung thêm.

Tiêu Dung cười bảo hắn: "Hoàng huynh hận không thể đem cả giang sơn này đặt vào mộ nàng…"
 
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 282: Chương 282



Hoàng đế kính trọng chính thất, hắn nhận được vô số danh tiếng tốt.

Thế nhưng, chỉ vỏn vẹn ba ngày, cơn cuồng phong bão tố đã ập đến. Một tia sét giáng xuống, địa cung sụp đổ, đại thụ nghiêng ngả, cả ngọn núi đổ ập xuống.

Nàng chỉ có một mình bị chôn vùi dưới lòng đất, tựa như những năm tháng trong Tề cung…

Thà chịu khổ một mình, cũng không chịu cùng hắn hưởng vinh hoa.

Hắn là bậc đế vương, giàu có khắp thiên hạ, trong tay nắm quyền sinh sát, nhưng chẳng thể nào đổi lại dung nhan diễm lệ thuở ban sơ.

Mất đi, chính là vĩnh viễn.

Nữ lang năm nào cầm ô đứng trong hẻm Nguyệt Nha, gọi hắn một tiếng “Tiêu Tam ca ca”, đã từng yêu hắn, từng hận hắn, cũng từng khiến hắn yêu hận khôn nguôi cả một đời. Giờ đây, nàng sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Hắn qua đời vào năm Chính Sơ thứ mười ba.

Khi ấy, trên núi Vân Mang, nơi đã chôn nàng, lớp đất vàng từ vụ sạt lở lộ ra trơ trọi, cỏ dại mọc tràn lan, cây cối rậm rạp.

Thái y nói hắn ưu tư thành bệnh.

Ngày ngày khuyên hắn uống thuốc bổ dưỡng thân.

Nhưng hắn chỉ cảm thấy làm hoàng đế thật quá mệt mỏi, khoảnh khắc tử vong kia mới là nhẹ nhõm nhất.

Vạn niệm thành tro, vạn sự chấm dứt.

Ai ngờ trời cao lại cho hắn cơ hội làm lại từ đầu…

Khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã quay về trước thời điểm tranh đoạt hoàng vị, có cả một quãng thời gian dài để mưu tính.

Mà sự trừng phạt của trời cao dành cho hắn, chính là quay về quá muộn.

Phùng Kính Đình đã dâng hắn cho Bùi Quyết, còn hắn cũng đã đồng ý cưới thứ nữ dòng chính của Phùng gia – Phùng Doanh làm thê tử.

Tất cả khổ đau đời trước, hắn đều phải nếm trải lại một lần nữa.

157- Hỉ tín lan truyền tứ phương.

Khói lửa ở Tịnh Châu vừa bốc lên, bỗng dưng lại lộ ra một tia hỷ khí.

Giữa thời khắc sinh tử, quân Bắc Ung dán cáo thị khắp phố phường, cất giọng loan tin khắp nơi, Đại tướng quân thành hôn.

Phùng Vận ở trong doanh trại lật xem cuốn sổ nhỏ, có chút nhàm chán, chẳng mấy để tâm đến cuộc hôn nhân đượm mùi khói lửa này.

Nhưng nàng không biết rằng, từng cánh bồ câu đưa tin đang vỗ cánh bay khỏi Tịnh Châu, hướng về An Độ, Trung Kinh, thậm chí là những vùng xa hơn như Vân Xuyên…

Không ai biết được kẻ truyền tin là ai, còn những người nắm giữ quyền lực, cũng có cách thăm dò tin tức của riêng mình.

Hỉ tín lan khắp bốn phương tám hướng.

---

An Độ.

Trong phủ Đại tướng quân, Hà Khiết hai mắt đỏ hoe.

“Cưới vợ trước trận chiến, Đại tướng quân đây là đã chuẩn bị… chuẩn bị tinh thần tử trận ở Tịnh Châu rồi.”

Với sự hiểu biết của Hà Khiết về Bùi Quyết, nếu không phải tình thế bắt buộc, hắn sẽ không đưa ra quyết định hoang đường như vậy. Một khi đã làm, thì chắc chắn hắn đã không định chừa lại đường lui cho bản thân nữa.

“Lão Hà, lão Hà, sao ngươi lại khóc vậy?” Đổng Xương Toàn từ Vạn Ninh đến, đang ngồi uống rượu cùng Hà Khiết, thấy Hà Khiết rơi nước mắt, bèn ngạc nhiên hỏi.

Hà Khiết đưa tay che mặt, giọng nghẹn ngào: “Đổng huynh, huynh còn không hiểu sao? Tướng quân đã chuẩn bị hy sinh rồi.”

Đổng Xương Toàn sững sờ.

Chén rượu trong tay đặt xuống, bỗng nhiên cảm thấy bi thương.

“Phải rồi, sao ta lại không nghĩ đến nhỉ? Tướng quân a…”

Hai người nói đến chuyện từng cùng tướng quân rong ruổi sa trường, rồi cứ thế ôm đầu khóc rống trong căn phòng.

---

Trung Kinh.

Tin tức truyền đến Gia Phúc điện còn nhanh hơn quận An Độ một canh giờ. Đội thám tử của Đại Nội Địch Kỵ Ty rải khắp nơi, không gì lọt qua được tai mắt của bọn họ. Lý Tang Nhược không hy vọng bọn chúng có thể làm nên đại sự, nhưng khi nói đến việc do thám tin tức, bọn chúng đúng là một tuyệt kỹ.

Nàng ta rất hài lòng.

"Trình lên."

Tin tức từ Tịnh Châu, bất kể lớn nhỏ, đều phải được trình lên Thái hậu ngay lập tức. Địch Kỵ Ty đương nhiên hiểu quy tắc này.

Thế nhưng hôm nay, Tống Thọ An lại có chút chần chừ. Hai tay hắn nâng bức thư lên, nhưng đứng mãi vẫn không bước tới.

Vệ Tranh vốn không thể chịu nổi bộ dạng chậm chạp, nhát gan ấy.

Một gương mặt anh tuấn, lẽ ra phải toát lên vẻ kiêu dũng, vậy mà hết lần này đến lần khác, y lại thấy hắn chẳng đáng một ngón tay của Bùi Quyết.

Vệ Tranh hừ lạnh, giật lấy phong thư từ tay Tống Thọ An rồi dâng lên trước mặt Lý Tang Nhược.

"Thái hậu, xin xem qua."

Lý Tang Nhược khẽ liếc Tống Thọ An, ánh mắt mang theo cảnh cáo. Ở điểm này, nàng ta và Vệ Tranh không hẹn mà hợp. Tống Thọ An vốn không tệ, nhưng lại chẳng đủ khí độ, dù đã ngồi vào vị trí chủ sự, vẫn giống một kẻ thợ gốm nhỏ bé ngày nào.

Thao Dang

Tống Thọ An không dám ngẩng đầu.

Hắn siết c.h.ặ.t vai, chỉ hận không thể giấu đầu vào trong ngực, bởi vì hắn biết, khi Thái hậu xem xong nội dung bức thư này, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

Người ta vẫn nói, Tống Thọ An được sủng ái bên cạnh Thái hậu, nhưng hắn rất rõ ràng bản thân nhờ ai mà có được ngày hôm nay. Nếu không phải vì dáng vẻ có đôi nét giống Bùi Quyết, hắn ngay cả tư cách chạm vào vạt áo của Lý Tang Nhược cũng không có…

Càng không ai biết, từ trước đến nay, hắn chưa từng có được một lần thực sự là chính mình. Mỗi một đêm h**n **, Thái hậu không phải cùng hắn, mà là cùng một hình bóng khác.

Trong miệng nàng ta, gọi là "Bùi lang", là "Tướng quân", là "A Quyết". Dù trong khoảnh khắc kịch liệt nhất, nàng ta cũng chưa từng gọi tên hắn một lần.

Tống Thọ An chẳng qua chỉ là một món đồ chơi được chế tạo để thay thế hình bóng Bùi Quyết.

Choang!

Chén trà rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, làm cả điện thất kinh.

Tống Thọ An không cần ngẩng đầu cũng biết, Lý Tang Nhược đã thất thố.

Nàng ta đã đánh rơi chén trà trong tay, nắp chén lăn trên nền đất, vỡ thành hai mảnh.

Chén sứ trắng thượng hạng từ Kiến Châu, thế mà chỉ trong chớp mắt đã nát vụn.

Hắn vờ như hoảng sợ, nhưng trong lòng lại có một chút khoái trá.

Giấc mộng của Thái hậu, đã vỡ tan rồi.

Bùi Quyết thành thân rồi.

Tại Tịnh Châu.

Tại tiểu thành bị vây kín bốn bề đó.

Hắn cưới nữ lang Phùng thị mà Thái hậu ghét cay ghét đắng.

Hắn đường hoàng cưới nàng, sẽ danh chính ngôn thuận cùng nàng kề vai gối ấp, quấn quýt triền miên mỗi đêm.

Dù có cao quý như Thái hậu, cũng vĩnh viễn không thể có được điều nàng ta mong mỏi.

Người mà nàng ta khinh miệt, căm ghét lại có thể dễ dàng nắm giữ tất cả…

Tống Thọ An cảm thấy thật sảng khoái.

Đáng đời! Quả thực đáng đời!

Trên thượng vị, Thái hậu đánh rơi chén trà nhưng hồi lâu vẫn không nói gì.

"Điện hạ?" Vệ Tranh tận mắt thấy sắc mặt Lý Tang Nhược trắng bệch, ngay cả khóe mắt cũng tái xanh, biết rõ vấn đề nằm ở bức thư kia, nhưng không rõ nội dung bên trong viết gì.

"Đỡ ta dậy." Lý Tang Nhược chống tay lên bàn, định đứng lên, nhưng cả cánh tay lại run rẩy không ngừng.

Vệ Tranh nhíu mày, không lập tức bước tới.

Tống Thọ An do dự giây lát, cuối cùng tiến lên, đỡ lấy cánh tay Lý Tang Nhược.
 
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 283: Chương 283



“Điện hạ… muốn đi đâu?”

Lý Tang Nhược đột nhiên quay đầu nhìn hắn, vung tay tát mạnh một cái.

“Sao bây giờ mới đến bẩm báo?”

Cái tát này nàng ta dùng toàn bộ sức lực, khiến cổ tay tê dại đau buốt, trên mặt Tống Thọ An cũng hằn lên một dấu đỏ rực.

Tống Thọ An biết rõ Lý Tang Nhược chỉ đang trút giận lên hắn mà thôi, chứ không phải vì tin tức đến muộn.

Hắn khẽ cúi đầu, giọng yếu ớt:

“Thần vừa nhận tin liền lập tức phi ngựa vào cung. Thần cũng hoàn toàn không ngờ tới, Bùi đại tướng quân… lại đột ngột thành thân.”

Lý Tang Nhược nhìn hắn.

Rõ ràng dung mạo giống nhau đến vậy, nhưng tính tình lại khác biệt một trời một vực. Bị nàng tát trước mặt mọi người mà vẫn không dám giận dữ, nhưng Bùi lang thì khác… Hắn biết nàng ta không thích, biết nàng ta để tâm đến điều gì, thế mà vẫn tự ý quyết định, thành thân ở Tịnh Châu.

Lý Tang Nhược lạnh giọng: “Phương Phúc Tài.”

Lão thái giám vội cúi người bước lên: “Lão nô có mặt.”

Lý Tang Nhược quay lưng về phía lão.

“Đi, triệu thừa tướng vào cung.”

Nàng ta nghiến c.h.ặ.t răng, trong lòng hận không kể xiết.

Nàng ta cho rằng vấn đề nằm ở Lý Tông Huấn, cố tình trì hoãn việc điều động Hổ Bôn quân và Long Kỵ quân viện trợ Tịnh Châu, khiến Bùi lang bất mãn…

Nếu không, hắn đã vì nàng ta giữ mình trong sạch bao năm qua, cùng lắm chỉ nhận nữ nhi Phùng thị làm thiếp, cớ gì lại sinh ra ý nghĩ thành thân?

Bùi lang điên rồi sao?

Nhất định là vì mang oán khí trong lòng, cố tình trả đũa nàng ta.

Nếu phụ thân sớm phái viện quân, giải vây cho Tịnh Châu, căn bản đã không xảy ra chuyện này…

Lúc này, Lý Tang Nhược hận phụ thân đến tận xương tủy.

Nhưng ngay khi Phương Phúc Tài chưa kịp lui ra, nàng ta bỗng gọi lại:

“Trở lại!”

Việc đã đến nước này, nổi giận với phụ thân chỉ khiến mâu thuẫn phụ nữ thêm gay gắt.

Điều nàng ta cần làm là tìm cách xoay chuyển cục diện.

“Không cần triệu thừa tướng nữa, truyền Ngao phu nhân vào cung nói chuyện.”

---

Thái hậu triệu kiến, Ngao phu nhân đến rất nhanh.

Ngao gia cũng vừa nhận được tin Bùi Quyết thành thân, Ngao Chính tức giận đến mức nhảy dựng lên. Lúc này, nhi tử hắn vẫn chưa rõ tung tích, vậy mà làm cữu cữu lại còn tâm trí để thành thân?

Ngao Chính không thể chấp nhận được.

Nhưng Ngao phu nhân lại không nghĩ vậy…

Ngao Thất mất tích, bà đã vô số lần chuẩn bị tâm lý cho tình huống tồi tệ nhất. Còn Tịnh Châu bị vây hãm, bà không tìm thấy nhi tử, có khi lại sắp mất đi một người đệ đệ nữa.

Đối diện với cơn giận dữ của Ngao Chính, Ngao phu nhân vừa đau lòng, vừa bất lực.

“A Quyết từ nhỏ đã ít nói, hiếm khi thân thiết với ai. Thiếp nói một câu khó nghe, nếu Tịnh Châu thất thủ, A Quyết e rằng không thể sống mà trở về. Vậy thì cưới vợ trước trận chiến thì sao chứ? Ai quy định rằng trước khi c.h.ế.t không thể ăn một bát cháo nguội?”

Ngao Chính bị bà nói đến nghẹn lời.

Hai phu thê nhìn nhau, một người khóc, một người dỗ dành, bi thương lan tràn.

---

Khi đến Gia Phúc điện, đối diện với sự chất vấn của Thái hậu, Ngao phu nhân cũng không chút khách khí.

Thao Dang

"Thái hậu điện hạ có điều chưa rõ, trong Bùi gia, người quyết định mọi chuyện chính là A Quyết. Chuyện hôn nhân đại sự cũng không ngoại lệ. A mẫu của chúng thần đã qua đời từ lâu, còn A phụ thì thân thể bất tiện, ngay cả bản thân còn không lo nổi, sao có thể quản được đứa nhi tử ở tận Tịnh Châu? Bùi gia người c.h.ế.t thì đã c.h.ế.t, kẻ tàn phế cũng không ít, trong nhà không có trưởng bối, ta dù là trưởng tỷ cũng không thể quản được."

Ngao phu nhân hiểu rõ tâm tư của Lý Tang Nhược dành cho Bùi Quyết.

Năm đó, khi nàng ta còn là cô nương chưa gả đi, đã một lòng muốn lấy Bùi Quyết. Ban đầu hai nhà đã định xong hôn sự, nhưng Lý Tông Huấn lại bất ngờ đổi ý, cố tình muốn kết thân với hoàng tộc, nên gả nàng ta cho Tiên đế...

Khi còn là tiểu thư khuê các, Lý Tang Nhược rất biết cách lấy lòng Ngao phu nhân. Nếu không phải vì chuyện ngoài ý muốn kia, e rằng vị Thái hậu điện hạ trước mặt bây giờ đã là đệ muội của bà rồi.

Hiện tại nhi tử mất tích, đệ đệ cũng gặp chuyện, Ngao phu nhân sớm đã có oán hận với triều đình, nên lúc đáp lời chẳng chút dè chừng.

"Xin Thái hậu điện hạ lượng thứ."

Lý Tang Nhược khẽ chạm vào chén trà, nhưng không nâng lên, lời nói đầy do dự.

"Phu nhân có thể viết thư đến Tịnh Châu, khuyên tướng quân cân nhắc? Chỉ cần nói rằng quân Hổ Bôn và Long Kỵ đã đến Tín Châu, rất nhanh sẽ giải vây Tịnh Châu, bảo hắn đừng lo lắng. Có ta ở đây, tuyệt đối không để hắn cùng các tướng sĩ Bắc Ung gặp nguy hiểm."

Ngao phu nhân lạnh nhạt đáp: "Thần phụ cũng muốn hỏi, vì sao triều đình mãi không phái binh? Nếu không phải Tịnh Châu bị vây hãm, A Quyết cũng sẽ không vội vã quyết định chuyện hôn sự, tự cắt đứt đường lui của chính mình như vậy."

Lý Tang Nhược trầm giọng: "Triều đình có khó khăn riêng, không phải không muốn phái binh, mà là nhất thời chưa gom đủ lương thảo. Sắp vào đông rồi, Vân Xuyên vẫn còn thiếu hai mươi vạn thạch gạo..."

Ngao phu nhân cúi đầu, dáng vẻ cung kính, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng: "Thần phụ không hiểu chuyện triều chính, nhưng xin mạo phạm nói một câu. Là triều đình phụ bạc A Quyết, chứ A Quyết chưa từng phụ triều đình..."

Lý Tang Nhược nhíu mày: "Ngao phu nhân không cảm thấy thành thân ngay trước trận chiến là chuyện hoang đường sao?"

"Hoang đường ở chỗ nào?" Ngao phu nhân lạnh mặt hỏi ngược lại, "A Quyết từ nhỏ đã chinh chiến vì nước, lập bao công trạng hiển hách, bây giờ lại sắp bỏ mạng nơi Tịnh Châu... Chẳng lẽ trước khi c.h.ế.t, hắn không thể tự quyết định hôn sự của mình sao?"

Sắc mặt Lý Tang Nhược trầm xuống: "Ngao phu nhân cẩn trọng lời nói."

Ngao phu nhân nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn cứng cỏi:

"Thái hậu không nên gọi thần phụ đến đây. Nhi tử thần phụ mất tích, đệ đệ bị vây hãm ở Tịnh Châu, sống c.h.ế.t chưa rõ. Trong tình cảnh này, thần phụ đã muốn c.h.ế.t đi cho xong, nên chẳng thể nói ra được lời dễ nghe..."

Lý Tang Nhược khẽ chỉnh lại xiêm y, cố gắng nở một nụ cười.

"Được, vậy ai gia sẽ không làm khó phu nhân nữa."

Ngao phu nhân nhìn ra tia hận ý trong mắt nữ nhân này, nên cũng không tiếp tục chọc giận nàng ta, chỉ lặng lẽ cáo từ rời khỏi Gia Phúc điện.

Bên ngoài bậc thềm ngọc, bà tình cờ gặp được vị chủ ty tên Tống Thọ An kia, bất giác sững lại một chút.

Bà từng nghe Ngao Chính nhắc qua, chủ ty của Đại Nội Địch Kỵ Ty có vài phần giống A Quyết. Nhưng bà không ngờ, lại giống đến thế.

Dáng người thấp hơn A Quyết một chút, phong thái và dung mạo có phần kém hơn, nhưng ngũ quan lại giống đến năm, sáu phần. Đặc biệt là khi nhìn nghiêng, trông chẳng khác gì A Quyết đang đứng ngay trước mặt...

Lý Tang Nhược quả thực là tiện nhân.

Ngao phu nhân cắn răng.

---

Phùng Vận: Cả thiên hạ đều nói ta sắp thành thân, chẳng lẽ chỉ có mình ta biết đó chỉ là một kế sách sao?

Độc giả: Người ngốc có phúc của người ngốc, ngoan ngoãn làm tân nương đi?

Phùng Vận: ??? Nói gì vậy, ta còn là nữ nhi bảo bối mà các ngươi yêu thương nhất không?!
 
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 284: Chương 284



158- Thế tục không dung.

Tin tức đại hôn lan truyền khắp từng ngóc ngách trong thành Tịnh Châu. Tại hành doanh biệt viện nơi Phùng Vận cư trú, đám nha hoàn, thị vệ ai nấy đều lộ vẻ hân hoan, chỉ riêng nàng lại bình tĩnh đến mức khó tin.

Không phí chút tâm tư nào cho chuyện hôn sự.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, nàng gần như đã đảo lộn cả thành Tịnh Châu, ngay cả chuột chũi đào đất cũng không linh hoạt bằng nàng. Nhà nào giàu có đến đâu, gia sản ra sao, nàng đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Có Đại tướng quân làm chỗ dựa, trong mắt “hai phần trăm” người dân thành Tịnh Châu, nàng chỉ có hai chữ: yêu nữ.

"Làm loạn vô đạo, thế tục không dung."

Nhưng Phùng Vận lại đắc tội với đám quyền quý, đồng thời chiếm được lòng dân. Việc phát lương thực ổn định nhân tâm này, nàng từng làm ở thành An Độ, nay đã quá thuần thục, dễ dàng như trở bàn tay.

Lúc này, đại loa cũng có dịp phát huy tác dụng.

Mỗi điểm phát cháo đều có một cái loa. Phùng Vận viết không ít câu đối phản bác những lời xúi giục dân chúng của quân Tề ngoài thành, chủ trương một thái độ tích cực, lạc quan, quét sạch bầu không khí u ám mà Tiêu Trình mang đến.

Bách tính ai nấy đều ca ngợi nàng.

Nữ lang nhà họ Phùng chẳng khác gì Bồ Tát sống, vừa xinh đẹp lại vừa hiền hòa. Khuôn mặt dịu dàng, thiện ý ấy khiến người ta tràn đầy hy vọng, cảm thấy dù có bị vây khốn cũng chẳng còn là chuyện gì to tát.

Nhưng Phùng Vận không nghĩ như vậy.

Lương thực mới là Bồ Tát.

Vậy nên nàng dẫn người đi “cầu Bồ Tát” xin lương, mở điểm phát cháo. Cách làm tuy khiến kẻ khác căm hận nhưng lại vô cùng chừng mực, không còn g.i.ế.t người, lời nói dễ nghe, lấy của người mà vẫn giữ thể diện cho họ, không cần đổ m.á.u vẫn hoàn thành đại sự vốn dĩ có thể khiến thành trì rơi vào biển lửa.

Nếu nói Bùi Quyết là mãnh hổ chinh chiến nơi sa trường, thì những gì Phùng Vận làm chính là giúp hổ thêm cánh.

Nàng hoàn toàn xử lý gọn gàng những việc vụn vặt phía sau Bùi Quyết, chẳng khác gì một đại quản gia, mọi thứ đều đâu ra đấy, ngay cả Tần Đại Kim cũng phải khâm phục.

Dĩ nhiên, Phùng Vận không chỉ biết nắm bắt chừng mực trong công việc, mà còn giữ khoảng cách với Bùi Quyết.

Về công, họ là cấp trên cấp dưới, nàng giúp hắn làm việc.

Về tư, họ là đôi nam nữ có tư tình, nàng nguyện ý cùng hắn vui vẻ đôi chút khi cả hai đều thoải mái.

Đáng tiếc, từ sau ván cờ thắng nàng hôm đó, Bùi Quyết bắt đầu né tránh.

Phùng Vận muốn tìm hắn tái đấu, nhưng lại không có cơ hội.

Nàng đoán tên Bùi cẩu này cũng tự biết mình không phải đối thủ của nàng, nên mới không dám đến.

“Haizz…”

Phùng Vận thở dài.

Không giành lại chiến thắng, nàng cứ như có một cái xương mắc nghẹn trong cổ họng.

“Bùi cẩu hại ta!”

Tiểu Mãn cầm chổi lông gà đi vào, thấy chủ tử mặt mày âm u lẩm bẩm gì đó, bèn cười hỏi:

“Ai lại chọc giận nữ lang rồi?”

“Không có.” Phùng Vận lấy lại bình tĩnh.

“Vừa rồi Tần tướng quân sai người mang đến ít t.hịt bò khô, nói là chuẩn bị cho tiệc đại hôn, trước tiên mang đến cho nữ lang nếm thử. Nữ lang có đói không? Có muốn để nô tỳ ra bếp thái một đĩa thịt, rồi rót thêm hai chén rượu nhỏ…”

Tiểu Mãn vừa nói vừa tự nuốt nước miếng.

Dạo này ăn chay nhiều quá, đến nỗi lưỡi cũng sắp thò ra ngoài.

Có t.hịt bò, Phùng Vận lập tức phấn chấn hẳn, tạm gác phiền muộn về Bùi Quyết sang một bên. Nàng bảo Tiểu Mãn thái thịt, rồi tự mình mang tới một vò rượu.

Nhưng nàng ăn ít, mới nửa đĩa đã dừng, phần còn lại thưởng cho Tiểu Mãn và Đại Mãn, rồi xếp phần t.hịt còn lại vào hộp đựng thức ăn, xách theo vò rượu đi tìm Ôn Hành Tố.

Vừa ra cửa, nàng liền bắt gặp Tả Trọng từ phòng Ôn Hành Tố đi ra.

Nàng không quấy rầy hắn, đợi đến khi hắn rời đi mới bước vào.

“Đại huynh!”

Ôn Hành Tố ngồi tại chính sảnh, đôi mắt đen láy hơi khép lại, dáng vẻ nho nhã ẩn hiện trong ánh sáng vàng vọt. Khuôn mặt hắn mờ tối, thần sắc trông có vẻ chẳng được an nhiên.

Phùng Vận quỳ ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tả Trọng tìm đại huynh có việc gì sao?"

Thao Dang

Ôn Hành Tố hoàn hồn, gượng cười.

"Hắn chỉ nói về chuyện hôn sự của A Vận, bảo ta chủ trì. Muội muội thành thân, phụ mẫu không ở bên, ta làm huynh trưởng tất nhiên phải tận tâm."

Phùng Vận cảm thấy lời hắn có phần miễn cưỡng.

Trong lòng nàng cũng hiểu rõ, Ôn Hành Tố chắc chắn không muốn nàng gả cho Bùi Quyết.

Nàng cười khẽ, mở hộp cơm đã mang đến, lấy ra t.hịt bò và bình rượu nhỏ.

Hương t.hịt thơm nồng, chỉ cần ngửi cũng khiến người ta thèm thuồng.

Nàng hít nhẹ một hơi, bưng đĩa thức ăn đặt trước mặt Ôn Hành Tố.

"Chuyện hôn sự này... đại huynh không cần quá bận tâm."

Ôn Hành Tố thoáng lo lắng, trầm giọng hỏi: "Yêu Yêu cũng cảm thấy hôn lễ như vậy quá mức sơ sài sao?"

"Không phải, không phải." Phùng Vận biết huynh trưởng hiểu lầm.

Nàng vốn định nói đây chỉ là quyền nghi chi kế của Bùi Quyết, cũng là kết quả ván cờ nàng đã thua. Nhưng lời đến miệng, nàng lại cảm thấy chiến sự trước mắt, không nên tiết lộ quá nhiều.

"Ta không quan tâm những thứ đó." Phùng Vận đổi cách nói, nở nụ cười rạng rỡ nhìn Ôn Hành Tố, khóe mắt cong cong.

"Chỉ cần đại huynh ở bên cạnh, chúng ta đều sống tốt, những chuyện khác không quan trọng..."

Ôn Hành Tố mỉm cười, giơ tay muốn xoa đầu nàng, nhưng rồi lại đặt xuống, cầm lấy chén trà. "Muội đấy, chuyện hôn nhân đại sự cũng có thể qua loa như vậy sao?"

Hắn gọi Tư Cầm tới, bảo nàng ta mang một hộp gỗ đàn hương đến.

"Lúc rời Tín Châu quá vội vàng, đại huynh không mang theo thứ gì đáng giá. Khối ngọc song si này, coi như làm của hồi môn cho Yêu Yêu..."

"Đại huynh." Cổ họng Phùng Vận nghẹn lại.

Khối ngọc song si này là vật luôn mang theo bên mình của đại huynh. Ngọc chạm trổ hai con tỳ hưu nhỏ tinh xảo, hắn rất quý trọng. Nếu không phải vì cuộc "hôn nhân giả" này, đại huynh nhất định sẽ không nỡ đưa ra.

Phùng Vận cảm thấy mình như một kẻ lừa gạt.

Nàng đã lừa đại huynh.

"Huynh muội chúng ta, không cần câu nệ những thứ này..."

"Phải chứ." Ôn Hành Tố đặt vào tay nàng, khẽ dừng lại rồi cười khẽ một tiếng.

"Trước đây từng nghĩ, nếu Yêu Yêu xuất giá, sẽ là cảnh tượng thế nào. Đại hôn lễ chắc chắn mười dặm hồng trang, khách khứa chật nhà... Không ngờ cuối cùng lại thành ra cảnh tượng đơn sơ thế này. Đại huynh ngay cả một món quà ra hồn cũng không có... Thực sự là đã ủy khuất Yêu yêu rồi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back