Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trường Môn Hảo Tế Yêu

Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 660



Phùng Vận khẽ mím môi, “Đi đi.”

Thân Đồ Quýnh hồi thần lại, hít một hơi thật sâu, “Cáo từ!”

Hắn dẫn theo mấy tuỳ tùng, phóng ngựa như bay mà đi.

Những người còn lại thì hộ tống Phùng Vận cùng đoàn người quay về Vạn Ninh.

Trong khoang xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Tả Trọng và Kỷ Hựu nhìn nữ tử trước mắt đang nhíu c.h.ặ.t mày, không dám thở mạnh, im lặng không nói lời nào.

Phù Dương Cửu thì đang quỳ trong khoang, kiểm tra thương thế của Bùi Quyết.

Ngự y mà Thân Đồ Quýnh đưa theo đã xử lý sơ qua vết thương cho họ, lúc này, trên người Bùi Quyết quấn đầy vải trắng, ngoài vết m.á.u loang lổ dính trên y phục thì nhìn qua không rõ bị thương nặng nhẹ ra sao.

Phùng Vận trầm mặc một lát, mới hỏi Tả Trọng:

“Đại vương bị thương thế nào?”

Tả Trọng cũng mang thương tích, tay ôm lấy vết thương, sắc mặt vẫn bình tĩnh.

“Trời nắng nóng, Đại vương muốn sớm quay lại An Độ nên dẫn theo ta và Kỷ Hựu đi đường tắt, rẽ vào Tú Phong Sơn. Không ngờ lại trúng phục kích...”

Tả Trọng hơi ngập ngừng, rồi lại nói: “Đám sơn phỉ đó được huấn luyện bài bản, theo ta thấy, có lẽ là tàn binh cũ dưới trướng Quách Bình, nguyên thủ thành Vạn Ninh. Sau khi Vạn Ninh thất thủ, đám quân tàn này trốn lên núi làm giặc.”

Năm đó, Quách Bình, thủ tướng quân Vạn Ninh, dũng mãnh thiện chiến, từng liều c.h.ế.t tử chiến với quân Bắc Ung nhiều ngày, thà c.h.ế.t chứ không hàng, tự vẫn để giữ khí tiết.

Phùng Vận vẫn nhớ, ngày Vạn Ninh thất thủ, An Độ cũng là cảnh bi thương khắp chốn, Phùng Kính Đình lúc trở về phủ, chân bước run rẩy suýt nữa ngã quỵ nơi cửa.

Phùng Vận nói: “Quách thái thú là bậc anh hùng, ta từng có may mắn gặp qua một lần. Mấy vị hổ tướng dưới trướng ông ta ai nấy đều dũng mãnh gan lì, không ngờ, người c.h.ế.t thì đã c.h.ế.t, bị thương thì cũng tàn phế, còn lại thì lại đi làm thảo khấu cướp bóc.”

Quách Bình trong quân Tề là một danh tướng lừng lẫy.

Chỉ tiếc, sinh không gặp thời, lại đụng phải Bùi Quyết.

Bùi Quyết nhiều lần khen ngợi Quách Bình, Tả Trọng nghe đến đó cũng không ngừng gật đầu.

“Lúc Vạn Ninh thất thủ, có một vị phó tướng dưới trướng Quách Bình tên là Hầu Chuẩn, dẫn theo hai ba nghìn quân liều c.h.ế.t phá vòng vây. Đại tướng quân cho Thanh Long quân do Hồ Nghi chỉ huy đuổi theo, sau đó Hồ Nghi hồi báo rằng tàn quân đã bị tiêu diệt hoàn toàn, hắn đích thân c.h.é.m c.h.ế.t Hầu Chuẩn, phần còn lại đều bị đánh tan, không thể tạo thành mối lo, nên Đại tướng quân không tiếp tục truy quét triệt để.”

Về sau, là những chuyện thiên hạ đều đã rõ.

Hàn Tự, Sở Trường phản bội trên sa trường, Hồ Nghi mưu phản, dẫn quân bao vây Bùi Quyết ở Tịnh Châu.

Phùng Vận nghĩ ngợi một lúc, lạnh lùng mím môi.

“Vậy thì lần ám sát này, có liên quan đến phương Nam?”

Tả Trọng im lặng.

Kỷ Hựu ở bên thì chửi lớn.

Hắn bị thương nặng hơn cả Tả Trọng, cả đầu bị băng trắng quấn c.h.ặ.t, chỉ lộ mỗi khuôn mặt, trên mặt có hai vết cứa dài, trông rất chật vật.

Nhưng lúc hắn cất tiếng, khí lực lại mạnh mẽ hơn Tả Trọng không ít.

“Đồ chó c.h.ế.t Tiêu Trình, nhất định là hắn làm! Miệng thì nói liên minh hai nước, nào là sửa cầu, nào là mở đường, tỏ ý hữu hảo với Đại Tấn, sau lưng thì chẳng thiếu gì thủ đoạn hãm hại Đại vương chúng ta…”

Phùng Vận quay đầu nhìn Phù Dương Cửu, lại hỏi: “Tướng quân bị thương chỗ nào?”

Kỷ Hựu: “Ở thắt lưng.”

Thao Dang

Tả Trọng: “Trên vai.”

Hai người đồng thanh, Phùng Vận quét mắt nhìn Bùi Quyết vẫn chưa tỉnh lại, ánh mắt lại rơi lên người hai người họ.

“Lúc đó các ngươi đứng cách xa Đại vương sao?”

Hai thị vệ thân cận, thương tích không nặng bằng Bùi Quyết, vậy mà hắn lại bị trọng thương đến mức hôn mê. Nguy hiểm như vậy, sau đó ba người bọn họ rốt c.uộc đã thoát hiểm như thế nào?

Phùng Vận đầy nghi hoặc.

Kỷ Hựu định nói gì đó, nhưng động đến vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt, chỉ phát ra một tiếng r*n r* không rõ ràng.

Tả Trọng nói: “Là thuộc hạ vô năng.”

Phùng Vận không nói gì thêm, chờ Phù Dương Cửu xem xong thương thế, y quay đầu nói với Phùng Vận:

“Vết thương sâu thấy xương, phải tĩnh dưỡng cho tốt.”

Phùng Vận gật đầu: “Đa tạ Phù Dương y quan.”

Phù Dương Cửu thở dài một tiếng bất đắc dĩ: “Khách khí như vậy làm gì, ta chữa thương cho lão Bùi không phải ngày một ngày hai nữa rồi. Tên này lúc mới nhập doanh, ba ngày hai bữa là bị thương, xây xát lặt vặt không ngớt, ta quen rồi.”

Phùng Vận nhìn khuôn mặt tái nhợt của Bùi Quyết, lắng nghe những chuyện nàng chưa từng chứng kiến mà Phù Dương Cửu kể lại, thầm tưởng tượng dáng vẻ Bùi Quyết năm xưa mới nhập doanh...

“Nghe như vậy, người này muốn lớn lên lành lặn đủ tay đủ chân cũng thật chẳng dễ dàng gì.”

Phù Dương Cửu nói: “Chẳng phải là không dễ sao.”

Y mặt mày tươi cười, vẻ mặt có phần quá nhẹ nhàng.

Phùng Vận lại rơi vào trầm mặc, suốt dọc đường không nói một lời.

Mãi cho đến khi xe ngựa chạy vào Trường Môn, nàng sai người đưa Bùi Quyết vào nội thất, lại gọi người mang nước đến, tự tay giúp hắn lau sạch vết bẩn trên người, đuổi hết gia nhân lui ra ngoài, lúc này mới mặt lạnh ngồi xuống mép giường.

“Còn chưa tỉnh, là muốn ta mời người đến nhảy gọi hồn sao?”

Trong phòng lặng ngắt như tờ.

Phùng Vận cụp mắt: “Ta đếm đến ba, nếu ngài còn không tỉnh, ta sẽ mặc kệ ngài đấy. Một, hai...”

Nàng đếm rất nhanh.

Người nằm trên giường như sợ nàng thật sự sẽ đếm tới “ba”, bỗng chốc mở mắt ra, nhìn nàng, đau đớn hừ khẽ một tiếng.

“Vận nương?”

Phùng Vận trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên dùng sức cấu mạnh một cái vào cánh tay hắn, Bùi Quyết rên lên giữ lấy tay nàng.

Phùng Vận rút tay về, trừng mắt giận dữ nhìn lại.

“Ta dùng bốn chậu đá, ngài phải đền.”

Bùi Quyết nhíu mày, im lặng nhìn nàng.

Phùng Vận thu tay lại, đích thân kiểm tra thương thế của hắn.

Nhìn thẳng vào mắt hắn, đầu ngón tay điểm một cái lại một cái khắp người hắn.

Tả Trọng và Kỷ Hựu không nói dối, quả thực cả hai chỗ đều bị thương, nhưng không nghiêm trọng, nặng nhất là vai, chính là chỗ nàng đã thấy Phù Dương Cửu tỉ mỉ băng bó lúc trên xe ngựa.

Bùi Quyết thấy nàng ngừng tay, chầm chậm nắm lấy tay nàng, sâu thẳm nhìn vào đáy mắt nàng.

“Đền thì đền. Xuống tay nặng như vậy, thật không sợ ta đau sao?”

Phùng Vận lặng lẽ nhìn hắn, chầm chậm đưa tay lên, cởi áo ngoài của hắn, tháo đai lưng.

“Về An Độ cũng không nói một tiếng?”

365- Dưa vẹo táo nát.

Bùi Quyết nhìn nàng sắc mặt lạnh lùng, cởi áo ngoài của hắn, tháo đai lưng, kéo xuống dọc theo vùng eo rắn chắc, l*t s*ch đến chỉ còn lại một cái khố, toàn thân ngoài chỗ bị thương được băng bó bằng băng vải trắng ra thì chẳng còn gì khác, lúc này mới khe khẽ thở dài.
 
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 661



“Đủ hả giận chưa?”

“Chưa đủ.” Phùng Vận nhìn hắn chằm chằm, giọng lạnh nhạt: “Tướng quân chẳng phải không biết, ta không thể ngừng thuốc.”

Bùi Quyết suýt nữa bị nàng chọc cười.

Hắn liếc vết thương trên người bị băng bó kín mít, lại nhìn nữ nhân nhỏ nhắn làm ra vẻ hung hăng, nhưng kỳ thực cẩn thận từng chút, sợ đụng vào vết thương của hắn, sắc mặt dịu xuống.

“Thương thế không nhẹ. Vận nương muốn thuốc giải, thì tự mình đến lấy.”

Phùng Vận thấy dáng vẻ lười biếng của hắn, hừ một tiếng: “Ngài nằm mơ…”

Nàng định rút tay về, chẳng ngờ lại bị hắn ngược lại giữ c.h.ặ.t.

Một động tác rất nhẹ, những ngón tay thon dài, mơ hồ kẹp lấy đầu ngón tay nàng, ch*m r** v**t v* mấy cái.

“Đều là của nàng.”

Phùng Vận liếc hắn một cái, rồi kéo chậu đá lại gần giường, rút khăn lụa ra, cúi người nhẹ nhàng lau mồ hôi lấm tấm trên trán hắn.

“Còn nóng không?”

Bùi Quyết khẽ lắc đầu.

Phùng Vận không nói gì, lặng lẽ phủ thêm một chiếc khăn lụa mỏng thoáng mát lên ngang hông hắn, còn mỏng nhẹ hơn cả lớp áo vừa rồi.

“Có vết thương, đừng bịt kín.”

Bùi Quyết nhướng mày: “Hóa ra nàng cởi áo là vì thế?”

Phùng Vận dựng mày lên: “Không thì sao? Ngài nghĩ ta muốn làm gì?”

Bùi Quyết nhớ lại câu nói vừa rồi của nàng, chân mày khẽ chau lại, phun ra bốn chữ.

“Không thể ngừng thuốc?”

Phùng Vận nheo mắt đánh giá hắn, từ trên xuống dưới, rồi dừng ánh mắt tại một chỗ nào đó: “Cũng còn ổn?”

Bùi Quyết chộp lấy tay nàng, Phùng Vận lập tức dùng sức muốn gỡ ra, nhưng bị hắn giữ c.h.ặ.t, mạnh mẽ kéo nàng vào lòng.

Lồng n.g.ự.c rắn rỏi, hơi thở phập phồng.

Thao Dang

“Muốn thử không?” Giọng hắn khàn khàn trầm thấp, hơi thở phả ra như mang theo lửa, những vết chai nơi bàn tay to lớn, qua lớp y phục mỏng manh, cọ vào khiến da đầu nàng tê dại. Hắn lại chẳng chịu yên phận, cao ngạo nổi lên, đẩy dậy lớp khăn lụa mỏng, nhô lên như gò núi…

Còn cần thử sao?

Phùng Vận như bị sắt nung chạm vào, lập tức bật dậy.

“Đừng giở trò!”

Dù nàng có điên c.uồng, có đói khát đến đâu thì cũng không đến mức vào lúc này mà làm loạn với hắn.

Thấy hắn bị thương còn không chịu yên, Phùng Vận hơi dùng sức, đánh một cái lên mu bàn tay hắn.

“Tướng quân còn chưa trả lời ta. Vì sao không báo một tiếng, lại lén lút quay về An Độ?”

Bùi Quyết nhìn nàng thật lâu, rồi mới đáp:

“Gấp rút đưa thuốc giải.”

Phùng Vận sa sầm mặt mày: “Nói nghiêm túc.”

Bùi Quyết chỉnh lại vẻ mặt: “Vốn định cho nàng một bất ngờ.”

“Đúng là bất ngờ đến phát sợ.” Phùng Vận hơi ngước mắt, liếc hắn, “Bọn sơn phỉ kia, thật sự là tàn quân Tề quân?”

Bùi Quyết khẽ nhíu mày.

“Khó nói.”

Hắn không chắc chắn như Tả Trọng và Kỷ Hựu, ngừng một lát lại nói: “Là ta nóng vội, lộ ra hành tung.”

Phùng Vận nói: “Bọn họ năm đó thoát c.h.ế.t khỏi Vạn Ninh, sống sót đã là may mắn, sao còn dám giữa đường đánh lén ngài? Không muốn sống nữa sao?”

Tập kích Bùi Quyết, đối với bọn sơn phỉ mà nói, thật ra chẳng có lợi gì.

Dù có may mắn g.i.ế.t được Bùi Quyết, nhất định cũng sẽ chọc giận quân Bắc Ung, bị truy sát điên c.uồng.

Rõ ràng có thể nhẫn nhục sống sót, cớ gì lại chọc vào quân Bắc Ung, tự chuốc lấy tai họa?

“Ta không hiểu.” Nàng nói.

Bùi Quyết nhìn chăm chú vào đôi mắt long lanh như nước ấy, yết hầu khẽ động.

“Có lẽ là chủ tử của bọn chúng ra lệnh?”

“Tiêu Trình?”

Hai chữ còn chưa dứt, Phùng Vận đã lập tức im bặt.

Ánh mắt Bùi Quyết lạnh lẽo nhìn qua, như thể nàng cố ý nhắc đến Tiêu Trình vậy.

“Nghĩ gì thế?” Phùng Vận không vui hỏi.

Bùi Quyết chậm rãi từng chữ: “Ta đang nghĩ, có bao nhiêu người đang mong Vận nương trở thành góa phụ.”

Phùng Vận: …

Kỳ thực người đứng sau bọn sơn phỉ, có là Tiêu Trình hay không, đều có lý cả.

Nàng nói: “Không cần đoán nữa, chỉ chờ Thân Đồ đại ca bắt được đầu lĩnh sơn phỉ, tra hỏi một phen là biết ngay kẻ sau lưng là ai.”

“Ừm.” Một tiếng trầm thấp đáp lại, Bùi Quyết không nói gì thêm.

Nhưng tay hắn thì lại không yên, giữa trời nóng như thiêu, vẫn cứ phải kéo nàng lại ôm sát vào người, lực không mạnh, nhưng nóng đến nỗi khiến nàng toàn thân tê dại.

“Yên phận một chút.” Phùng Vận khẽ rên một tiếng, lui ra ngồi cách xa một chút, lúc này mới có sức hỏi tiếp:

“Đại vương bày ra trận thế lớn như vậy, nào là hôn mê, nào là đánh dẹp sơn phỉ, định thu xếp thế nào?”

Bùi Quyết đáp: “Ta về An Độ vốn là để xây Ly c.ung, đặt phủ phụ đô. Nay bị thương cũng không trì hoãn được chính sự, vừa hay có thể tĩnh dưỡng ở nhà vài ngày.”

Phùng Vận nhìn hắn, không nói lời nào.

Hai người nhìn nhau.

Bùi Quyết bèn khẽ thở dài một tiếng.

“Nhiều năm chinh chiến, ta cũng nên nghỉ ngơi rồi. Nếu Hoa Khê bất tiện, ta ở phủ tướng quân An Độ cũng được.”

Trước kia Phùng Kính Đình bại lui, phủ quận thủ thành trở thành phủ tướng quân, khi Hà Khiết chấp chính từng ở một thời gian, sau được thăng làm Thứ sử, Tín Châu cải cách, phủ châu dời đến quận An Độ, lại lập phủ khác.

Thế là phủ tướng quân kia bỏ không.

Nhưng Phùng Vận chưa từng trở lại một lần nào.

Dù nàng đã từng sống ở đó vài năm.

Bùi Quyết chăm chú nhìn nàng.

Nàng cụp mắt, không biết đang nghĩ gì.

Bùi Quyết đè tay lên vai, bật ra một tiếng “hự”.

Phùng Vận ngẩng đầu, ánh mắt thoáng hiện vẻ lo lắng.

“Chạm đến vết thương rồi à?”

Bùi Quyết không nói.

Chậm rãi, hắn cầm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng mình.

Phùng Vận sợ đè lên hắn, rất cẩn thận, nhưng hắn chẳng màng, mạnh mẽ kéo một cái, liền siết c.h.ặ.t nàng trong n.g.ự.c, khẽ hỏi: “Hối hận không?”

Phùng Vận ngẩng đầu: “Hối hận gì?”

“Gả cho ta.” Bùi Quyết nhìn nàng chăm chú, mắt đen sâu thẳm.

“Sao phải hối hận?” Phùng Vận hỏi lại.

Bùi Quyết nhìn nàng thật lâu, rồi phá vỡ trầm lặng.

“Ở bên ta, cả đời này nàng chẳng được yên ổn.”

Phùng Vận bật cười, giọng nhỏ nhẹ, sắc mặt điềm tĩnh.

“Cả đời này, điều ta muốn… vốn dĩ không phải là sự yên ổn.”

Bùi Quyết hỏi: “Vậy Vận nương muốn gì?”
 
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 662



Cách nhau chẳng bao xa, vậy mà Phùng Vận lại không sao nhìn thấu tâm tư của hắn.

Một trận gió thoảng qua, rèm cửa lay động, trong phòng thoang thoảng mùi thuốc bắc của thuốc đắp.

Thao Dang

Nàng hơi nheo mắt lại, chăm chú nhìn Bùi Quyết.

Nàng biết, bản thân là một nữ nhân mà Bùi Quyết không thể hoàn toàn nắm trong tay, đối với hắn mà nói, đời này thú vị hơn kiếp trước rất nhiều.

Nhưng nàng không thể nói cho Bùi Quyết biết, những chuyện xưa chỉ xuất hiện trong những cơn ác mộng kia.

Nàng không thể trao đi trọn vẹn lòng tin, hắn cũng vậy.

Hắn cũng sẽ không để nàng mãi vô điều kiện đòi hỏi, cưng chiều nào cũng có cái giá của nó.

Nàng khẽ mỉm cười, đôi mắt đen lóe sáng, nghiêng người nhìn hắn, ánh mắt dừng lại nơi lồng n.g.ự.c nóng rực của hắn.

“Cầu cho tướng quân chóng khỏi, để còn phu thê ân ái.”



Trăng non cong như móc.

Trời đã tối hẳn, vậy mà trong Phương Vân điện của Nghiệp Thành vẫn vang tiếng tiêu trống, như thể đêm tối cũng bị hòa tan trong tiếng tơ tiếng trúc lả lơi.

Lý Tang Nhược nửa say nửa tỉnh, thân mình mềm oặt trên ghế quý phi, nhìn mấy vị lang quân tuấn tú trước mặt, hết lắc đầu lại lắc đầu, bỗng nhiên cầm bình rượu trên bàn đập xuống.

“Dưa méo táo nứt, toàn là dưa méo táo nứt!”

Trong Phương Vân điện, người quỳ đầy đất.

Đám c.ung nhân không dám thở mạnh một hơi.

Từ Trung Kinh đến Nghiệp Thành, Lý Thái hậu càng lúc càng điên c.uồng hơn.

“Lục tung Nghiệp Thành, mà cũng không tìm được một người giống hắn sao? Phế vật, các ngươi đều là phế vật, ta giữ các ngươi làm gì? Vô dụng, toàn là đồ vô dụng!”

Mỗi một câu mắng đều nặng hơn câu trước.

Mắng đến mức chính nàng ta cũng th* d*c, như thể không thở nổi nữa.

Phương Vân điện im phăng phắc.

Từ sau khi Phương Phúc Tài c.h.ế.t trong đại lao của Địch Kỵ Ty, Lý Tang Nhược liền cảm thấy không còn người nào bên cạnh có thể dùng được.

Hiện giờ thái giám tổng quản Phương Vân điện, Đặng Bồi, là người do phụ thân nàng ta phái tới.

Lý Tang Nhược cảm thấy, không phải để hầu hạ nàng ta, mà là để giám sát nàng ta.

Thế là nàng ta chẳng làm gì khác, cả ngày chỉ sai Đặng Bồi đi tìm người, khắp thành khắp ngõ, tìm một người giống… Bùi Quyết.

Nàng ta như thể bị ma ám vậy.

Thiên hạ có thể có người giống về dung mạo, nhưng thần thái khí chất mà giống hệt Bùi Quyết… thì biết đi đâu tìm?

Hậu c.ung ở Nghiệp Thành thì loạn lạc ô tạp.

c.ung nhân trong Phương Vân điện cũng bị Lý Tang Nhược hành hạ đến khốn khổ.

Lý Tông Huấn tức cũng chẳng mắng, thấy nàng ta sống buông thả như đổ vỡ, dứt khoát mặc kệ nàng ta.

Dù sao trong mắt ông ta, Lý Tang Nhược cũng chỉ là một kẻ bỏ đi.

Giá trị duy nhất còn lại, chính là nàng ta vẫn là hoàng hậu của Hi Phong đế, là hoàng thái hậu danh chính ngôn thuận của Đại Tấn.

Lý Tông Huấn mắt nhắm mắt mở cho qua.

“Hát múa say, ca múa say, cảnh đẹp đêm lành chẳng có Bùi lang, hỏi sao ta có thể vui cho được? Tìm nơi đâu, tìm nơi đâu, ngươi nhìn xem, đêm lành lại trôi qua rồi…”

Lý Tang Nhược loạng choạng đứng dậy, ngà ngà say, miệng cười, bước chân lảo đảo đi đến trước mấy vị lang quân đang nín thở cúi đầu, nét cười dại dại, lúc thì bóp người này, lúc thì sờ người kia, như thể đột nhiên hứng thú nổi lên.

“Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa…”

“Các ngươi theo ai gia đi…”

Nàng ta kéo lấy đai lưng của một lang quân rồi quay người, bất ngờ đ.â.m sầm vào một bức tường.

Không.

Là một người.

Lý Tang Nhược mắt say lờ đờ, một lúc lâu mới nhận ra đó là Đường Thiếu c.ung.

Nàng ta dùng sức đẩy y một cái, sắc mặt bỗng trở nên dữ tợn, giọng khàn đặc như tiếng quỷ gào sói hú.

“Ngươi cút đi, mau cút đi, ta không muốn thấy ngươi. Ngươi hại c.h.ế.t con ta, đoạt đi ngôi vị của con ta, ngươi là gian thần, nịnh thần, là do phụ thân ta mù mắt…”

Đường Thiếu c.ung mặt không chút biểu cảm nhìn nàng ta.

Ngày thường không uống rượu, Lý Tang Nhược ở trước mặt y vẫn còn giữ thể diện, nhưng một khi đã say thì tính khí nổi lên, hôm nay lại còn xem y như cừu nhân, vừa hận vừa mắng, đây là lần đầu tiên.

c.ung nhân trong điện không dám thở mạnh.

Mãi đến khi Lý Tang Nhược ngã ngồi xuống đất, y mới khoát tay, bảo đám c.ung nhân định đến đỡ lui ra hết.

Sau đó, y từng bước một đi đến trước mặt Lý Tang Nhược.

“Thái hậu nương nương nổi điên đủ chưa?”

Lý Tang Nhược trừng mắt nhìn y, cười lạnh một tiếng…

Hai tiếng.

Tiếng cười lạnh lẽo.

“Cút!”

Đường Thiếu c.ung khom người, từ từ ngồi xổm xuống, nhìn người hoàng thái hậu đáng thương trước mặt, ánh mắt y mang theo một tia phức tạp khó tả.

“Có người báo thù giúp nương nương, nương nương lại không vui?”

Lý Tang Nhược nheo mắt lại, thần trí có phần tỉnh táo hơn.

Đây là tâm phúc bên cạnh phụ thân nàng ta, người nàng ta không thể đắc tội.

“Ai gia… nghe không hiểu Thiếu c.ung thúc nói gì.”

Đường Thiếu c.ung nhìn chằm chằm vào gương mặt tiều tụy của nàng ta, “Nương nương chẳng phải hận Bùi Quyết sao? Hận hắn phụ bạc nương nương. Thần có nghe tin, Bùi Quyết gặp nạn ở Tú Phong sơn, bị tàn binh Tề quân quy thuận sơn đạo đánh cho trọng thương, nay đã hôn mê bất tỉnh…”

Lý Tang Nhược n.g.ự.c dồn dập, bật người ngồi thẳng dậy.

“Cái gì? Ngươi nói gì? Bùi lang làm sao?”

Đường Thiếu c.ung nói: “Thần nói, có người thay nương nương báo thù rồi. Bùi Quyết trọng thương, vô số người tận mắt chứng kiến, hắn bị vài binh tốt khiêng lên giá gỗ, khiêng vào Trường Môn ở Hoa Khê…”

Con ngươi mờ đục của Lý Tang Nhược, vì mấy chữ “Hoa Khê Trường Môn” mà run rẩy, rồi bật lên tiếng khóc bi ai.

“Đáng đời, đáng đời hắn gặp phải kiếp nạn này. Người đã sắp c.h.ế.t rồi mà còn muốn đến tìm con tiện nhân kia, hắn đáng lắm, đáng đời lắm…”

Lý Tang Nhược mỗi lần chửi người đều cực kỳ điên loạn.

Đường Thiếu c.ung đợi nàng ta chửi xong, mới nhàn nhạt nói:

“Tây Kinh vừa dẹp xong chiến sự, Bùi Quyết vừa xảy chuyện, tất sẽ loạn như ong vỡ tổ. Nay chính là cơ hội cho Bệ hạ phát huy chí lớn, thừa thế xuất binh.”

Lý Tang Nhược trong lòng khẽ động.

Từ từ, nàng ta quay sang nhìn Đường Thiếu c.ung.

Lại cười lạnh một tiếng.

“Thiếu c.ung thúc nói chuyện này với ai gia, không thấy buồn cười sao? Cái triều đình Nghiệp Thành này, trên dưới văn võ bá quan, ai chẳng biết ai gia với tiểu Hoàng đế chỉ là bù nhìn, là đồ trang trí? Thiếu c.ung thúc muốn đánh ai, muốn đánh lúc nào, sao không đến thương nghị với phụ thân ta?”

Đường Thiếu c.ung khẽ thở dài.

“Triều đại mới lập, thừa tướng còn nhiều điều e dè.”
 
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 663



Lý Tang Nhược lạnh lùng liếc y một cái, men rượu chưa tan, đôi mắt vẫn ngập trong cơn say: “Thiếu c.ung thúc là đang châm chọc ai gia sao? Chuyện mà đến Thừa tướng còn phải đắn đo, một Thái hậu vô dụng như ta, có thể làm được gì? Thiếu c.ung thúc… thật là xem trọng ta quá rồi.”

Đường Thiếu c.ung nói: “Thái hậu lâm triều, thiên hạ bách tính nhận định là Thái hậu, không phải Thừa tướng. Điện hạ, thời điểm nên ra tay, nhất định phải nắm lấy cơ hội.”

Lý Tang Nhược cười lạnh từng tiếng: “Cơ hội? Cái gì gọi là cơ hội? Ta là một phế nhân rồi, con ta băng hà, ta cũng đã là phế nhân rồi.”

Đường Thiếu c.ung khẽ cau mày, cúi đầu sát tai nàng ta, khẽ giọng nói:

“Chỉ có đánh về Trung Kinh, đoạt lại An Độ, Thái hậu mới có thể toại nguyện… Dù Thái hậu không làm được, thì so với việc cứ chìm đắm trong sắc dục, không làm gì như bây giờ… cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều…”

Ngừng một chút, y nheo đôi mắt âm trầm, sâu thẳm, nhìn chằm chằm Lý Tang Nhược.

“Thần nghe được, Thừa tướng đang ổn định triều cục, là để chuẩn bị cho việc thiện nhượng.”

Lý Tang Nhược sững người.

Phụ thân nàng ta đưa tiểu Hoàng đế Thuần Đức lên ngôi, chẳng qua là để khống chế triều chính.

Lý Tang Nhược biết rõ, một khi thời cơ chín muồi, phụ thân nàng ta tất sẽ buộc tiểu Hoàng đế nhường ngôi, để danh chính ngôn thuận bước lên ngai vàng, rồi lại để người nhi tử yêu quý của ông ta kế thừa đại thống.

Đến lúc đó, nàng ta, một hoàng thái hậu vô dụng của tiền triều, sẽ có kết cục ra sao?

~~~~~~~~~

Bùi Quyết: Nào, báo cáo đi, những ai đang đợi Vận nương làm quả phụ…

Phùng Vận: Lý Thái hậu, ngươi nói thử xem, chẳng phải cũng đang mong lão Bùi thành quả phu sao…

~~~~~~~~~

366- Yên tâm vững dạ.

Tin Ung Hoài Vương đang tĩnh dưỡng trong điền trang truyền ra, các hoàng thân quốc thích, thế gia vọng tộc khắp An Độ lập tức rục rịch hành động, lần lượt gửi th.i.ế.p thăm hỏi, ai nấy đều nhiệt tình hơn người.

Phùng Vận đích thân cử A Lâu ra tiền môn tiếp đón.

Th.i.ế.p bái thì giữ lại, còn lễ vật thì đều trả lại nguyên vẹn.

Chỉ nói: “Đại vương thân thể chưa khỏe, cần tĩnh dưỡng trong trang viện, thịnh tình của quý khách xin ghi nhận, đợi khi Đại vương bình phục, Trường Môn tất sẽ mở tiệc thết đãi.”

A Lâu bây giờ đã tôi luyện thành người.

Không còn là thiếu niên từng cưỡi xe lừa ra khỏi thành mà khóc lóc sợ hãi năm xưa nữa.

Gặp nhiều nhân vật lớn, cử chỉ chững chạc, khiêm tốn lễ độ, không còn tự ti.

Dù quà không được đưa tới tay Ung Hoài Vương, nhưng nhận được nụ cười của đại quản gia, cũng đủ để khách nhân yên lòng, không sinh nghi ngờ.

Th.i.ế.p thăm gửi tới dày như tuyết rơi, Phùng Vận từng tờ kiểm đếm, ghi lại tên họ, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, mỉm cười nhìn Bùi Quyết:

“Những nhà có m.á.u mặt ở An Độ, đều đến đủ cả rồi. Ngay cả phủ Tuyên Bình hầu cũng gửi th.i.ế.p thăm hỏi.”

Vì lang quân nhà Tuyên Bình hầu bị linh miêu cắn c.h.ế.t, hầu phủ vốn định náo loạn một phen, cử người lên núi truy diệt. Sau lại bị một tờ ‘phong sơn bố cáo’ của Thứ sử Hà Khiết ngăn lại, đành thôi.

Nhưng mối hận trong lòng, chắc chắn vẫn còn.

Chỉ là Bùi Quyết còn sống trở về, bọn họ không dám làm càn trước mặt Thái tuế.

Phùng Vận suy ngẫm một lát, nhớ tới tin Kim Qua đưa, cười tủm tỉm nói với Bùi Quyết:

“Nghe nói vị Tuyên Bình hầu này, có quan hệ khá thân thiết với Lý gia ở Nghiệp Thành.”

Bùi Quyết khẽ gật đầu.

Ánh nến soi lên gương mặt tuấn tú của hắn, mang theo chút bệnh sắc nhàn nhạt.

“Luận khả năng phụ quốc, Lý Tông Huấn đúng là có. Ông ta cũng khéo thu phục lòng người. Tuyên Bình hầu vốn là cố giao của ông ta, thời còn ở Trung Kinh, nhiều lần nhận được ân huệ từ Lý Tông Huấn. Lão ta không đi Nghiệp Thành, chẳng qua vì thời c.uộc chưa cho phép, chứ chẳng phải lòng hướng về Tây Kinh.”

Phùng Vận mím môi cười nhạt.

“Đại vương lòng dạ rộng rãi, còn biết khen cả đối thủ. Lý Tông Huấn chắc không nghĩ giống vậy đâu…”

Bùi Quyết liếc nhìn nàng một cái.

“Nếu không phải Lý Thái hậu khuấy động phong ba, Đại Tấn cũng không đến nỗi phân rẽ làm hai.”

Phùng Vận cụp mắt, mỉm cười nhè nhẹ.

Vì sao Lý Tang Nhược lại khuấy động phong ba?

Là bởi vì nàng, Phùng Thập Nhị nương xuất hiện trước. Chính nàng khuấy đảo càn khôn trước, rồi mới khiến Lý Tang Nhược mất đi lang quân yêu dấu, lòng tán ý loạn, hóa điên...

Xét cho cùng, người khuấy động phong vân… là chính nàng.

Phùng Vận luôn có cảm giác nam nhân kia đang ám chỉ điều gì.

Nhưng Bùi Quyết không nói ra, nàng cũng không vạch trần, chỉ cúi đầu, nửa cười nửa không mà nghịch khay trái cây.

Đó là mâm hoa quả vừa được Hoàn nhi mang lên, ở Hoa Khê thì chẳng thiếu, nhưng trong quân thì là đồ quý hiếm.

Phùng Vận thấy hôm qua Bùi Quyết ăn rất thích, nên hôm nay bảo người chuẩn bị nhiều hơn một chút.

Hắn ăn khỏe, nên mâm trái cây cũng chất đầy.

Cả hai ngừng câu chuyện, đợi Hoàn nhi lui xuống rồi, Phùng Vận mới đưa một miếng dưa ngọt cắt gọn gàng đặt trước mặt Bùi Quyết.

“Th.i.ế.p nghe nói, Lý Thái hậu cho người cầm tranh vẽ đi khắp Tương Châu tìm kiếm mỹ nam tử…”

Nàng liếc mắt nhìn, cười như gió xuân, chăm chú nhìn Bùi Quyết.

“Th.i.ế.p nhờ người bỏ giá cao mua về được một bản, tướng quân có hứng thú xem không?”

Bùi Quyết nhíu mày khẽ, hờ hững nói: “Không cần.”

Phùng Vận bật cười khẽ.

Việc nàng còn biết, thì Bùi Quyết, nhân vật chính trong bức họa ấy, làm sao không rõ?

Hắn đã không muốn xem, Phùng Vận cũng không ép, chỉ nhàn nhạt nói: “Tấm chân tình của Lý Thái hậu, quả thật khiến người ta cảm động. Bao nhiêu năm rồi, Đại vương không động lòng chút nào sao?”

Sắc mặt Bùi Quyết trầm xuống, hồi lâu không nói gì.

Phùng Vận thần sắc thản nhiên, hơi ngẩng cằm, “Ăn dưa đi.”

Bùi Quyết cầm lên, từ tốn nhai.

Nàng lại nói: “Đại vương quả thật rất biết nhẫn nhịn với Lý Thái hậu, ra tay chừng mực. Nếu không nhờ Đại vương che chở, chỉ e nàng ta đã chẳng sống nổi để mà đến Nghiệp Thành, đi tìm mỹ lang của nàng ta.”

Bùi Quyết dừng tay, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Phùng Vận.

Thao Dang

“Ta với nàng ta, tuyệt không có tình nam nữ.”

Phùng Vận hỏi: “Vậy là tình gì? Thanh mai trúc mã chăng?”

Bùi Quyết đối diện với ánh mắt nàng, khẽ thở dài.

“Vận nương cứ yên lòng. Ta vô tình.”

Phụt! Chữ “vô tình” ấy, đúng là nói ra không chê vào đâu được.

Phùng Vận cười nói: “Ăn dưa đi, chiều nay đại ca sẽ tới, nói không chừng lại có chính sự muốn bàn, Đại vương phải bận rộn rồi.”

Nàng buông rèm, bước ra ngoài.

Như thể mọi điều vừa nói, chỉ là tiện miệng nhắc đến, chưa bao giờ đặt Lý Tang Nhược vào trong lòng.

Nàng cao ngạo lạnh nhạt, chẳng giống những nữ nhân khác, ghen tuông giận dỗi.
 
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 664



Bùi Quyết đang mải suy nghĩ, Phùng Vận đột nhiên vén rèm bước vào.

“Thương thế của Đại vương còn ổn chứ?”

Bùi Quyết không hiểu vì sao nàng hỏi vậy, do dự một chút, nhướng mày: “Nương tử là muốn triệu bản vương thị tẩm?”

Phùng Vận lườm hắn một cái.

“Trưởng công chúa sai người đưa lời, nói muốn đến phủ thăm Đại vương. Người khác thì từ chối cũng được, nhưng vị Trưởng công chúa này… nếu cứ tránh mặt mãi, e rằng khó mà giải thích được.”

Bùi Quyết mặt mày không biến sắc: “Từ chối đi.”

Phùng Vận: “Thật sao?”

“Ừ.” Bùi Quyết nói: “Ngoài việc hầu hạ nương tử thị tẩm, còn lại… hết thảy đều từ chối.”

Kẻ cứng rắn.

Quá ngông c.uồng.

Sau lưng Trưởng công chúa là cả hoàng tộc Đại Tấn.

Nàng bật cười khẽ.

So với vị Đại tướng quân kiếp trước lấy trung quân làm đầu, so với Ung Hoài Vương quyền cao át chủ kia, hắn của đời này càng khiến người ta xiêu lòng hơn chút.

Phùng Vận thi lễ: “Th.i.ế.p đã rõ.”



Người khác có thể không gặp, nhưng Ôn Hành Tố thì Bùi Quyết không thể không gặp.

Ôn Hành Tố đến vì công vụ.

Đó là người duy nhất khiến Phùng Vận đặt trong lòng. Khi Ôn Hành Tố còn chưa tới, trang viện đã sớm chuẩn bị đầy đủ tiệc rượu, rượu ngon thức quý, bày ra một bàn tiệc riêng biệt cho ba người, đặt ở sảnh khách bên cạnh hoa đình.

Nha hoàn qua lại truyền món, còn có hai mỹ cơ đến hầu tiệc.

Lúc đầu Ôn Hành Tố còn thấy hơi ngượng, dù sao những người này đều là thị th.i.ế.p mà Phùng Kính Đình từng dâng cho Bùi Quyết.

Nhưng sau đó hắn mới phát hiện, mình đã nghĩ sai rồi.

Hai mỹ cơ đó không phải đến để hầu hạ Bùi Quyết, cũng không phải hầu hạ hắn, mà là…

Đến hầu hạ Phùng Vận.

Một người tên Quản Vi, một người tên A Vạn.

Quản Vi từng là thuộc quan võ chức dưới quyền quận thủ Phùng Kính Đình ở An Độ, giỏi cả cưỡi ngựa b.ắ.n c.ung.

Khi mới bị đưa vào doanh, nàng ta không chịu nổi cú sốc thân phận, từng có ý định tự vẫn. Sau đó đến Hoa Khê Trường Môn, an ổn dần, một lòng muốn làm thị th.i.ế.p của Bùi Quyết, nhưng đợi mãi vẫn chẳng được sủng hạnh. Nhìn từng nữ tử xuất thân không bằng mình, đều có chỗ dựa tốt, nàng ta dần thay đổi suy nghĩ…

Lối ra của các nàng là ở Phùng Vận, không phải ở Bùi Quyết.

A Vạn thì khác Quản Vi. Phụ thân nàng ta vốn chỉ là một dịch sứ xuất thân thấp hèn, dâng nàng ta lên cho Phùng Kính Đình chỉ để đổi lấy một công việc tốt hơn. Nhưng tâm trạng của A Vạn và Quản Vi, cũng giống như phần lớn các thị th.i.ế.p khác.

Trước kia là muốn được Đại tướng quân để mắt tới, nay chỉ mong được nương tử chú ý đến, phân cho một công việc, rồi se duyên cùng một lang quân như ý.

Không thì cũng như Ứng Dung và Khổng Vân Nga, quản lý cả một xưởng dệt lớn, địa vị thân phận tăng vọt, đi đến đâu cũng có thể ngẩng đầu ngẩng mặt…

Ngay cả Bùi Quyết cũng hơi nghi hoặc.

Hai thị th.i.ế.p một trái một phải đứng cạnh Phùng Vận, dâng trà rót nước, ngay cả ăn nho cũng bóc vỏ bỏ hạt giúp nàng trước…

Phùng Vận cũng thản nhiên hưởng thụ cái gọi là “phúc khí mỹ nhân”.

Nói ra thì cũng chẳng có gì sai.

Nhưng cảnh tượng này… nhìn thế nào cũng thấy có gì đó không ổn.

Đây là chuyện mà trong bất cứ phủ đệ nào cũng tuyệt không thể xuất hiện.

Trên bàn tiệc của nam chủ nhân, không có một mỹ cơ nào hầu hạ.

Cả một bầy mỹ cơ lại vây quanh nữ chủ nhân mà xoay vòng…

Ôn Hành Tố và Bùi Quyết liếc nhìn nhau, Ôn Hành Tố nhẹ giọng cười, lắc đầu, rồi nói vào chuyện chính:

“Ngày hôm nay, Thân Đồ Quýnh cho người báo tin, bọn sơn phỉ ở Tú Phong sơn không chống nổi c.uộc truy quét của quân Bắc Ung, đã rút lui về một khe núi hiểm trở ở Tú Phong sơn. Nơi đó địa thế phức tạp, dễ thủ khó công, Thân Đồ không muốn để tướng sĩ mạo hiểm, nên chỉ có thể vây mà không đánh, đến hỏi kế hay.”

Bùi Quyết nói: “Tính mạng binh sĩ là trên hết, không cần phải liều.”

Ôn Hành Tố gật đầu, thở dài: “Bọn sơn phỉ ở Tú Phong sơn cố thủ nơi đó đã hơn một năm, trong núi chắc hẳn tích trữ không ít lương thực, đủ để cố thủ lâu dài.”

Nói rồi, hắn hơi cảm khái: “Dưới trướng Quan Bình, đều là những hảo hán chân chính.”

Bùi Quyết nhìn hắn một cái.

Ôn Hành Tố lập tức nhận ra mình lỡ lời, câu nói ấy dễ gây hiểu lầm lập trường, liền chắp tay xin lỗi, cười khổ một tiếng.

“Mạt tướng lỡ lời.”

Bùi Quyết nói: “Đại huynh nói rất đúng.”

Không gọi là “Ôn tướng quân” khách sáo, mà theo cách Phùng Vận vẫn gọi, thân thiết xưng “đại huynh”.

Lại nói: “Nếu có thể chiêu hàng, tất là phúc cho quân ta.”

Ôn Hành Tố không nghe thấy lời trách móc, liền thả lỏng, nghĩ lại thì, bản thân hắn cũng đã quá cẩn trọng.

Thế là mỉm cười: “Mạt tướng cũng có ý này, chỉ là… đội tàn quân Vạn Ninh này rất hung hãn, giao chiến hoàn toàn không tiếc mạng, có vẻ như muốn cùng quân Bắc Ung lưỡng bại câu thương, hận ý sâu đậm, e rằng thà c.h.ế.t chứ không hàng.”

Muốn đầu hàng thì đã đầu hàng từ lâu.

Hà tất kéo dài đến tận bây giờ?

Mà đối thủ càng như thế, lại càng khiến người ta khâm phục.

Nghĩ đến việc Phùng Kính Đình từng làm, rồi nhìn lại đội tàn quân Vạn Ninh ấy, ngay cả Phùng Vận cũng cảm thấy xấu hổ thay cho phụ thân mình.

367- Đạo phu thê.

Ôn Hành Tố không lưu lại Hoa Khê lâu.

Dùng xong bữa tối, thời tiết trở nên mát mẻ, hắn liền dẫn theo tùy tùng, cưỡi ngựa rời đi.

Bùi Quyết ở lại trang viện dưỡng thương, không trở về tướng quân phủ ở An Độ.

Phùng Vận sắp xếp toàn bộ công vụ cho hắn đâu ra đấy, khiến hắn vô cùng yên tâm, hài lòng.

Thao Dang

Chỉ có một điều… khiến hắn chịu không nổi…

Phùng Vận quy định phạm vi hoạt động, hắn nhiều nhất chỉ được đi lại loanh quanh trong viện.

Đi vài bước, ngắm chút hoa.

Phùng Vận còn nghiêm cấm hắn múa đao luyện kiếm, không cho tập võ, ngay cả thanh Bích Ung kiếm cũng bị nàng cất đi.

Một hai ngày còn chịu được, lâu dần, toàn thân Bùi Quyết nhức mỏi ê ẩm, lúc này mới bất đắc dĩ phát hiện, không phải ai cũng hợp với chuyện hưởng phúc nhàn.

Ngày tháng rảnh rỗi quả thật khiến người ta khó sống nổi.

Nhất là khi… Phùng Vận không chỉ không cho hắn chạm vào đao kiếm, mà còn không cho chạm vào nàng.

Cái vết thương cỏn con ấy, hắn vốn không coi ra gì, nhưng Phùng Vận thì như gặp đại địch.

Diêu đại phu nói vết thương ở vai hắn sâu thấy xương, nếu không dưỡng cho cẩn thận, đợi sau này lành rồi, có thể ảnh hưởng đến sức mạnh cánh tay.

Phùng Vận trông giữ hắn cực kỳ nghiêm ngặt, Bùi Quyết lại không thể an tâm mà nhàn rỗi được.

Nếu không nhờ lần ở lại trang viện này, hắn cũng không biết, Phùng Vận rốt c.uộc đã dựng nên một sự nghiệp lớn cỡ nào, bận rộn tới mức nào.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back