Siêu Nhiên Trường Học Thiên Thần

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
117385575-256-k38559.jpg

Trường Học Thiên Thần
Tác giả: LeeTraans98
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tất cả bắt đầu từ ngày mà nó, Hoàng Vũ Ngọc, bước chân vào lớp học đó, nơi mà nó có những người bạn kì lạ, những chương trình học không bình thường.

Và rồi một hôm nó đã phát hiện ra sự kì lạ đó là gì?

Nó cũng phát hiện ra thật sự nó là ai.

Cả bí mật bị giấu kín sau lớp vỏ bọc đầy tươi đẹp của ngôi trường tư thục và những người bên cạnh nó.​
 
Trường Học Thiên Thần
Thành viên cuối cùng!


Nó đang rất vui khi chuẩn bị đến nhận lớp, nó là trường hợp đặc biệt khi đã sắp hết học kì mà chuyển trường vì baba nó muốn nó chuyển đến đây, nó cũng không có ý kiến gì, bởi lẽ baba thương nó và nó cũng vậy, nó sẽ hoàn toàn tin tưởng vào quyết định của baba.

Mất mẹ lúc chỉ mới 6 tuổi nhưng nó không cô đơn vì nó còn có baba có cả anh, baba nó rất thương nó tuy lúc nào cũng bận công việc, nhưng baba nó vẫn luôn về nhà cùng nó ăn cơm vậy với nó cũng vui rồi, anh hai nó thì không như vậy anh thường không có ở nhà nó không trách nó biết anh cũng bận, nó chỉ mong là anh thường xuyên về với nó thì cũng được rồi.-Em chờ thầy ở đây một chút nhé!- thầy chủ nhiệm nhìn nó cười hiền.-Dạ- nó gật nhẹ đầu, sau khi nhận được câu trả lời của nó thầy bước vào lớp.-Nào im lặng các em, hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới, vì lí do gia đình nên bạn nhập học trễ, các em nhớ giúp đỡ bạn nhé- thầy đứng trước lớp thông báo.-Thầy ơi là ai vậy thầy?.-Nam hay nữ thầy?.-Vì sao nhập học trễ vậy thầy?.-...- cả lớp từ nam đến nữ đều nháo lên như một phiên họp chợ.-Trật tự, ồn áo quá đó-một tên nam sinh đập bàn lên tiếng ngay lập tức lời nói đó đã hiệu quả tất cả đều im lặng.-Thôi nào các em, nào vào đi em-rồi thầy nhìn về phía nó, nó từ từ bước vào làm cho một vài người nhìn nó như sinh vật lạ một số khác thì nhìn nó bằng anh mắt ganh tị khi không đẹp bằng nó còn một số nữa thì nhìn với con mắt thăm dò(bật mí tí nha nó hồi ở trường cũ có khối chàng theo đó nha vì xinh quá mà)- Em giới thiệu về mình đi-thầy Tuấn chủ nhiệm lớp nói.-Chào mọi người mình tên Hoàng Vũ Ngọc, xin được giúp đỡ-nó nói kèm theo là một nụ cười tươi.-Bộp bộp bộp bộp-nhiều tiếng vỗ tay vang lên.-Họ Hoàng ư?

Sao cùng họ với Ngài ấy?

Có quan hệ gì không nhỉ?-rồi tiếp theo đó là những lời bàn tán, nó nhìn họ một cách khó hiểu.-E hèn bây giờ em ngồi ở bàn đó nhé!-thầy Tuấn hắng giọng chỉ cho nó cái bàn ở gần cửa sổ hành lang.-Dạ- nó nhìn cái bàn rồi bước xuống.

-Nào các em vì hôm nay có bạn mới nên không học các em làm quen với bạn nhé!-rồi thầy tuấn rời khỏi lớp.-Yeah!-sau đó cả lớp như một cái chợ mà hét lớn.-Chào!thành viên cuối cùng của lớp!-tên nam sinh vừa rồi mới hét nhìn nó đầy vẻ bí ẩn-Im lặng-rồi cậu ta đập bàn nói lớn, quả nhiên lớp ngay lập tức cả lớp không có người nào hé môi.Nó cảm thấy thật khó hiểu "thành viên cuối cùng" là ý gì?

Đến bây giờ nó mời kịp để ý cả lớp, tất cả ai cũng là những cô cậu mang một nét đẹp thiên phú nhưng không ai giống ai thật sự là mỗi người một vẻ.-Chào bạn mình tên Phan Ngọc Huyền-một cô bạn bàn bên cạnh mỉm cười với nó(cho xin lỗi vì chen ngang nhưng cũng cần nói một chút.

Trường nó mỗi lớp trung bình sẽ có 40 cái bàn đơn tức là một người một bàn chứ không phải bàn đôi như chúng ta thường học).-Chào bạn, à bạn này bạn có thể dẫn mình đi tham quan trường sau giờ học được không?.-Hì không thành vấn đề mà bạn cứ gọi mình là Huyền là được rồi!.-Ừ cảm ơn bạn à Huyền nha!-nó vui mừng cười rất tươi làm lộ 2 má lún đồng tiền rất duyên.Sau giờ học giữ đúng lời hứa Huyền dẫn nó đi tham quan trường, trường nó rất rộng có hẳn một hội trường lớn một bể bơi và sân thể dục cũng rất lớn, nhưng cái hấp dẫn nó nhất là cái thư viện của trường nhìn trước cửa đã thấy sự rộng lớn rồi nó không biết khi mà bước vào thì cảm giác sẽ ra sao nhỉ?.-Mà Ngọc này cậu họ Hoàng thật ư?-Huyền hỏi nó khi hai đứa đang ngồi ăn kem.-Ừ mà sao cậu lại hỏi như vậy?-nó nghiêng đầu khó hiểu.-Vì...-Huyền định nói gì đó nhưng chợt khựng lại khi cô thấy thầy hiệu trưởng đang đứng trên phòng nhìn về phía 2 người.-"Đến phòng gặp ta"-một giọng nói khá trầm vang lên bên tai cô, cô mở to mắt nhìn về phía đó.-Vì sao?-nó hỏi lại khi không thấy cô nói tiếp.-À mình có chút việc bạn lên trước nhé!-rồi cô nhanh chóng rời đi.-Huyền!-nó gọi theo, nhưng Huyền đã nhanh chóng khuất sau dãy hành lang dài rồi- thật khó hiểu ai cũng khó hiểu- nó lặng lẽ ăn hết cây kem rồi lên lớp sấp vào học rồi.
 
Trường Học Thiên Thần
Giữ Bí Mật


Phòng hiệu trưởng đang diễn ra một cuộc nói chuyện trong căng thẳng.-Bây giờ không được cho bất cứ người nào nói đến điều bí mật của trường cho cô bé Vũ Ngọc biết!-hiệu trưởng ngồi trên ghế nhìn mọi người nói.-Vì sao?-Đào Huy Minh tên vừa hét ở lớp nó gác chân lên bàn hỏi, cậu chính là lớp trưởng cũng như trưởng khối của khối A.-Đúng đó!-Huyền đứng ở một góc khó hiểu, không phải mọi học viên ở đây đều là... hay sao?

Sao lại phải giấu Ngọc chứ?

Hay Ngọc thật sự không biết?-Có quá nhiều câu hỏi cần lời giải.-Không thể là không thể!-ông Lâm hiệu trưởng lớn tiếng nói.-Chúng tôi cần một lí do thích hợp cho chuyện này-Minh nhẹ nhàng lên tiếng nhưng trong ngữ khí có phần khó chịu.-Đến lúc thì các cô cậu sẽ biết, nhưng trước hết tất cả phải giữ bí mật!.-Chương trình học ở đây khác với bên ngoài, thầy nghĩ sẽ giấu được cái gì?-Nguyễn Quốc Trung đẩy cửa bước vào nói, cậu ta là trưởng khối của khối B.-Một điều nữa thầy nên biết, kì thi sấp đến!-Trần Thế Bảo trưởng khối C cũng cùng bước vào.-Tất cả ta đều biết và ta sẽ có cách, nhiệm vụ trước hết của các người là không cho phép bất kì ai nói ra bí mật, nếu ai nói ra phải rời khỏi trường và cũng như phải bảo vệ tốt cho cô bé -hiệu trưởng Lâm nhìn tất cả nói-điều đó ta hy vọng Ngọc Huyền cô sẽ làm tốt!-rồi ông nhìn Ngọc Huyền.-Con sao?-Huyền chỉ vào mình.-Đúng!.-Vâng!-Huyền gật đầu.-Còn cậu Minh xin cậu vui lòng chấp thuận việc giữ bì mật này!-ông kính cẩn nhìn cậu.-Tùy ông, nhưng tôi hy vọng sẽ có câu trả lời sớm cho việc này-rồi cậu đứng dậy ra ngoài, có lẽ hôm nay cậu nói chuyện hơi nhiều rồi lại vì chuyện của một cô gái.Sau khi Minh đi thì cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc, tất cả đều rời khỏi phòng hiệu trưởng trở về lớp, riêng một người thì không đó là Minh cậu đã ra vườn sau để ngủ.

Trong lúc đó phòng hiệu trưởng lại tiếp tục đón thêm một vị khách.-Ông đã sấp xếp ổn tất cả chưa?-một người đàn ông dáng vẻ uy nghiêm nhìn ông Lâm.-Rồi ạ!-ông Lâm kính cẩn nói trước người đó.-Vậy thì tốt!-rồi ông bước ra cửa sổ sau lưng ngay lập tức xuất hiện một đôi cánh trắng.-Thưa ngài bây giờ không thể!-ông Lâm nhanh chóng nhắc nhở ông.-Ta tự biết, chăm sóc tốt cho con bé khi nó ở đây!-nhanh chóng đã không thấy bóng dáng của người đó.-Vậy tại sao ngài lại không nói cho cô bé biết cô bé rốt cuộc là ai?-ông Lâm tự hỏi.-"Vì ta có nổi khổ!

Đến lúc thích hợp ta sẽ nói".-...-hiệu trưởng mở to mắt nhìn xung quanh.Quay lại với lớp của nó, nó đang ngồi nhìn trân trân lên bản với hàng loạt từ ngữ mà nó không hiểu theo nó đó không phải Anh ngữ hay Pháp ngữ và hiển nhiên cũng không phải Trung văn, định hỏi Huyền thì nhận ra cô ấy chưa trở về, đang chán thì Huyền bước vào.-Thưa cô em vào lớp!-Huyền nói cho có lệ rồi rất nhanh bước về chổ ngồi, cô giáo hiển nhiên cũng không dám nói lời nào vì đây là lớp A, cô vẫn chưa muốn về quê nghỉ hưu sớm vì thế sau khi thấy Huyền vào chổ rồi cô mới bắt đầu giảng tiếp.-Huyền!-nó gọi nhỏ.-Gì thế Ngọc?-Huyền quay qua hỏi.-Mấy chữ trên bảng cậu hiểu không?.-Hiểu, sao thế cậu không hiểu à?.-Hì hì ừ-nó gãi gãi đầu.-Cậu thật là, để mình chỉ cho cậu, đó là một bài chú dùng để phòng ...-Huyền đang nói thì Minh đẩy cửa bước vào, cậu không nói gì chỉ trở về chổ ngồi của mình.-Thái độ gì thế?-nó có vẻ không thích lắm thái độ này của cậu.-Chuyện này không đến lượt cô lo!-cậu ngước nhìn nó-"một thân hình bé nhỏ mỏng manh như thế này thì làm được cái gì đây?

Thật tức cười khi cho cô ta vào lớp này, con người bình thường lại học ở đây!"

-cậu nghĩ thầm.-Tôi cũng không muốn lo!-nó bày ra bộ mặt trẻ con lườm cậu-"cái gì chứ mình là con người cậu ta không phải chắc? nhỏ bé mỏng manh?

Tôi còn khỏe hơn tên miệng rộng cậu đó, ở đó mà mỏng với manh"-nó hơi bức xúc vời cái ý nghĩ hết sức điên rồ của cậu ta, đúng như mọi người nghĩ nó có thể đọc được suy nghĩ của người khác điều này khiến cho nó rất cách biệt với các bạn ở trường cũ, nhưng đến trường mới có lẽ nó sẽ thoải mái hơn một chút vì nó cảm nhận được nơi đây là nơi nó thuộc về.-Thôi nào Ngọc, phần nào cậu không rõ cứ hỏi mình!-Huyền cố kéo sự chú ý của nó về bài giảng, chứ nếu để nó đấu khẩu với Minh trưởng khối thì chỉ có nó chịu thiệt thòi thôi.-Ừ-nó quay sang cười với Huyền, nó cũng không muốn đấu khẩu với tên dữ dằn này, mới bước vào lớp nó chỉ nghe một mình cậu hét thôi đến thầy Tuấn còn hiền hơn cậu ta nhiều.Tình hình cả trường sau khi nghe thông báo, đó chính là náo loạn, náo loạn từ lớp A cho đến lớp D.

Nhưng mọi thứ mà nó thấy vẫn là một khung cảnh thanh bình, trong mắt nó ngôi trường và cả học viên trong trường đều rất bình thường mặc dù vẫn có điều lạ là toàn trường tất tần tật đều là mỹ nữ cùng mỹ nam ngay cả giáo viên cũng rất đẹp.(Ta chết mất thôi toàn người đẹp thế này).-"Tại sao lại có con người học ở đây?"

-một học viên khối C bàn tán.-"Nghe nói là cô ta không biết về sự tồn tại của chúng ta!".-"Và cô ta lại được học ở lớp A"-"Không thể nào loài người thấp kém lại được học lớp A ư?

Nhà trường có nhầm lẩn không đấy?"

-"..."

-và hàng ngàn câu hỏi được đặc ra tất cả đều xoay quanh về việc vì sao nó lại ở đây?Việc nó xuất hiện trong trường với thân phận một con người không chỉ làm học viên trường Tư thục A&L bàn tán mà còn gây ảnh hưởng đến một số thành viên của Tư thục D&L bên cạnh nữa.-Thật sự là có thông tin như vậy ư?-một cậu trai chau mày nhìn người vừa mới thông báo cho cậu cái tin hết sức sốp dẻo này-"một con người có thể học ở Tư thục A&L sao vui đây nhưng cậu ta liệu có vui không ta?"

-cậu ta nghĩ thầm, nhưng theo cậu chuyện này nếu người đó biết được chắc sẽ vui đây, thế là có tên ngốc ngay lập tức đi thông báo mà không chịu lường trước hậu quả và...-"Rầm"-cậu ta ngay lập tức bị người mình muốn báo tin cho ngay vào tường tạo ra một cài lỗ lớn trên tường ngay lập tức cậu ta đã trở thành tiêu bảng.-Cậu còn tung tin đồn nhảm thì không phải nhẹ như thế này nữa đâu, Khang!-một cậu trai mang một vẻ đẹp lạnh lùng trừng mắt nhìn Khang đang bị dán trên tường.-Cái này là thật, thằng Duy vừa mời nói cho tôi mà!-Khang khó khăn tách mình ra khỏi tường- Quốc à cậu dù sao cũng không cần nặng tay thế chứ lưng tôi sấp gãy rồi đây này-rồi cậu lại tiếp tục cằn nhằn-"cứ cái điệu này vài lần có lẽ mình thật sự phải vào viện nằm quá".-Không đến nổi phải vào viện đâu, chỉ cần cậu ngưng phá mọi người một tháng chắc chắn cậu sẽ không sao cả!-Quốc có vẻ như hiểu được ý nghĩ của cậu bạn nên nói như trêu cậu ta.-Cậu làm như tôi phá phách lắm không bằng, mà chuyện tôi nói vời cậu là thật đó!

Tôi không đùa đâu.-Nếu vậy thì xin lỗi!-Quốc có vẻ không quan tâm lắm đến lời của bạn mà chỉ thoải mái ngã lưng lên giường nhấm mắt lại, cả ngày nay phải giải quyết chuyện của tộc còn phải học rồi lại nghe cái tin tức nhảm nhí của thằng bạn hắn mệt lắm rồi.-Này cậu rốt cuộc có nghe tôi nói gì không đấy?-Khang nhìn thấy biểu hiện của hắn như vậy thấy hơi bị xúc phạm.-Cậu ra ngoài đi tôi muốn nghỉ ngơi!.-Đặng Thanh Quốc cậu có nghe không thế?.-Ra ngoài!-ngay sau câu nói đó chỉ thấy Khang bị một lực kéo thẳng ra cửa rồi thì cửa đóng lại để lại một con heo ngốc ngồi bên ngoài cửa tức tối.-Aaaa...

Quốc cậu đối sử với tôi như thế à?-Khang tức giận hét lớn, nhưng cuối cùng cậu cũng ngoan ngoãn trở về chổ của mình vì cậu biết cậu dù có la đến tắt tiếng thì cũng chẳng vào được tai của hắn dù chỉ một chữ-Thôi về thôi ai bảo mình thấp hơn cậu ta chứ!.
 
Trường Học Thiên Thần
Anh Trai


Nó cho đến học ở A&L được cũng hơn một tuần tất cả đều bình thường chỉ có cái là thời khóa biểu cũng như các môn học ở đây thì khác với những gì được học ở trường cũ nào là lý thuyết hình thành thế giới, sự tồn tại của giống loài đặc biết, thuật ẩn giấu,...

đến cả vài ngôn ngữ đặc biệt nó được học từ ba và anh nó cũng có.

Nó có hỏi Huyền về việc này nhưng cô ấy cũng chỉ nói qua loa cho xong chuyện, nhưng rồi nó cũng mặc kệ dù sao nó cũng lười nghĩ ngợi.-Huyền này, trường chúng ta cũng có khối đại học nữa mà phải không?-nó ngồi ăn chợt hỏi Huyền ở đối diện.-Ừ, có gì không?-Huyền đang uống nước ngẩn đầu lên nhìn nó.-À ừ không có gì chỉ là mình thắc mắc chút thôi.

Mà khối đó lúc nào sẽ ra vậy?-nó có vẻ hơi lúng túng hỏi.-Khoảng chừng 11 giờ 30 chi vậy?

Hay cậu nhấm trúng anh nào ở bên đó à?.-Làm gì có chỉ hỏi chơi thôi mà, thôi về lớp đi sấp trễ rồi-nó ngay lập tức chạy mất hút sau cánh cửa can-tin.

Huyền đi phía sau chỉ biết cười thôi, nó còn trẻ con quá.Thật ra nó đang tìm anh nó, tối vài hôm trước nó có hỏi baba nó về trường của anh, baba nói là anh đang học ở A&L, nhưng nó định hỏi thêm baba lại lãng sang chuyện khác, thế là nó cũng cho qua luôn, dù sau nó cũng có thể hỏi người khác mà(^.^).Sau giờ học nó nhanh chóng chạy sang khu đại học, chờ trước cổng khoảng 10 phút thì chuông kết thúc giờ cũng reo.

Như cô bé đi lạc nó tìm kiếm bóng hình quen thuộc ở phía xa, và rồi sự chờ đợi của nó cũng được đền đáp khi nó thấy anh đang đi cùng một số người bạn hướng về khu kí túc xá, ngay lập tức như tên lửa nó chạy lại ôm lấy anh.-Anh...-sự xuất hiện của nó làm tất cả những người xuất hiện ở hiện trường đều bất ngờ.-...-anh thì ngập tràn các loại cảm xúc từ bất ngờ đến tức giận rồi lại bình tĩnh.Mọi người xung quanh người thì thương cảm cho cô bé xui xẻo khi không lại chọc giận hội trưởng đại nhân, người thì hả dạ khinh bỉ khi có một con nhóc không biết trời cao đất dày lại đi chọc giận thần tượng của họ, và ai cũng đang hồi hợp chờ đợi cơn bão cấp 16 sấp đổ bộ lên đất liền.-Thỏ con?-anh cố tách cái đầu đang dụi trước ngực anh ra, thật là, nó làm anh bị đứng tim, chỉ thiếu chút nữa anh đã hất văng nó rồi.-Anh, hihi, em nhớ anh-nó tươi cười như hoa nhìn anh.-Em làm sao ở đây?

Không học, hả?

Hay trốn đến đây?

Em hư thật đấy- anh mắng yêu nó, tay không ngừng xoa lên mái tóc của nó.

Mọi người thì bất ngờ trước thái độ của anh, người được mệnh danh sát thủ máu lạnh vô tình, đã không biết bao nhiêu thiếu nữ cũng từng muốn được ở trong vòng ôm đó mà trả giá đắc.-Em đâu có, học xong rồi mà-nó lại dụi dụi vào lòng anh, nó nhớ cái hương thơm của anh,hương thơm dịu nhẹ nhưng lại khiếm nó thấy thật thoải mái thật yên bình.-Trường của em đến 11 giờ 45 mới ra định dụ anh hả?-Không em chuyển trường rồi, em chuyển về làm hàng xóm của anh đó-nó vui vẻ ngẩn đầu lên nhìn anh tay thì vẫn cứ ôm khư khư thắt lưng anh cứ như thể nếu bỏ ra thì anh sẽ chạy mất.-CÁI GÌ?-anh hét lớn làm cho mọi người phải giật mình-Em chuyển đến đây?-Dạ, sao thế ạ?-nó bỏ anh ra nhìn anh đầy khó hiểu.-Thanh hôm nay tôi về nhà mọi chuyện ở đây cậu thay tôi lo liệu, còn chuyện cậu nói mai tôi trở về sẽ nói tiếp-anh quay sang một người con trai giao phó, rồi sau đó kéo nó đi một mạch làm ai cũng khó hiểu.

Ngay sau khi anh rời khỏi hàng ngàn câu hỏi hiện ra trong đầu của những người đã chứng kiến kì tích trong kì tích đó là Hoàng Nhật Tú đại nhân không đá bay một cô gái đi vào phạm vi giới hạn 3 mét của anh và điều họ quan tâm hơn cả nó là ai?-Thanh cậu biết cô bé dũng cảm ấy là ai không?

Là bạn gái của hội trưởng phải không?-một nam sinh tò mò hỏi.-Hay là em gái?-một nữ sinh cố gắn gạt bỏ cái lí luận nhảm nhí của tên nam sinh vừa rồi .-Tôi không biết!-rồi Thanh nhanh chóng rời khỏi, anh còn chưa muốn thử trải qua cách ta khảo tan ác nhất mọi thời đại hành hạ màng nhĩ đâu, hãy tưởng tượng bạn bị hàng trăm người bao vây và hỏi bạn hàng loạt các câu hỏi với vô vàng các âm điệu khác nhau lớn có nhỏ có vân vân và vân vân, đến lúc đó bạn sẽ hiểu thế nào là tra tấn.
 
Trường Học Thiên Thần
Xâm phạm


-Anh chuyện gì vậy?-nó bị anh kéo đi mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.-Không, chỉ là tự nhiên anh muốn trở về nhà thôi!- Anh nói bân quơ cho qua chuyện-Em ở cổng , chờ anh đi lấy xe!.-Dạ-nó cũng không thấy có cái gì không hợp lí nên ngoan ngoãn ra cổng trường đợi anh.

Vừa bước ra đến cổng nó chợt nhìn thấy một thứ gì đó trông giống con người đang nằm ở dưới tán một cây phượng, rất giống đang ngủ nhưng nhìn lại thì hình như đang ngất nên "lòng thương người" của nó lại nổi lên, nó tiến lại gần tên con trai đó.-Này cậu gì ơi cậu không sao chứ?-nó chọc chọc vào cánh tay cậu ta.-...-không có dấu hiệu tỉnh hay trả lời.-Ui, tỉnh lại đi, đi về nhà rồi ngủ, ngủ ở đây không tốt đâu-nó bứt cọng cỏ bên cạnh ngoáy ngoáy một bên tai của tên "nạn nhân" xấu số (tg khuyến cáo đừng nhìn vẻ bề ngoài yếu đuối hành vi nhu nhược mà lầm, chị này nếu quậy lên đến ông anh được gọi là sát thủ vô tình cũng chào thua ngay, bình thường thì chị đây sẽ rất rất là ngoan đó, còn lúc khác thì... tg hông biết đâu).- Ưm ...- có vẻ như cách này có hiệu quả "nạn nhân" đã cử động- Tôi đang ở đâu đây?-Khang gãi gãi mái tóc hung đỏ mắt nhấm mắt mở hỏi trong vô thức.-Đang ở ngoài đường!-nó tay vẫn đang không ngừng ngoáy tai của cậu.-A ui nhột nhột hahaha...-cuối cùng là cậu tỉnh dậy hoàn toàn- Xin... haha... tha... hahaha... cho... hahahah... tôi-cậu cười sặc sụa, do không còn sức nên cậu khó lòng chạy được chỉ biết cầu xin tha mạng.-Hihihi vui quá!-nó kiên quyết không tha.-Thỏ con không được nghịch-Tú chau mày nhìn nó.-Anh- nó như chú thỏ nhỏ cụp lỗ tai xuống ngoan ngoãn nghe lời chạy lại phía anh.-Nghịch quá đó!-anh mắng nhẹ nó, anh không ngờ chỉ vừa mới bỏ đi một chút là nó đi nghịch phá như thế, đến cả người bị thương nó cũng không tha.-Hì vui mà.-Xin lỗi vì em gái không hiểu chuyện, tôi đã thông báo về việc của cậu, lát nữa sẽ có người đến!

Và tôi không hy vọng trường hợp này xảy ra lần thứ hai, cậu hiểu chứ?-rồi anh kéo nó bỏ đi, để lại ánh nhìn và một nụ cười nhẹ trên khóe môi của Đỗ Vân Khang .-Nếu tôi không hiểu thì sao?-cậu nói rồi định đứng dậy rời khỏi nhưng chỉ vừa mới đứng lên thì lại ngã xuống- Chết tiệc nó chứ có cần phải mạnh như vậy không?

Nếu mình không cẩn thận chắc bây giờ hóa ma rồi!-Số cậu không đến nổi tệ nhỉ?-hắn đứng trước mặt cậu lạnh lùng hỏi.-Ha ha đến rồi à?-cậu cười khang 2 tiếng.Quay lại 10 phút trước, Tú lấy điện thoại ra gọi cho Quốc nói đến việc có một con chuột đang bị thương nặng ở bên ngoài trường A&L.-"Tôi không thích có một thành viên nào của D&L khi không có sự chấp thuận của nhà trường đã tự ý xâm phạm, hình phạt nhiêu đó là tôi đã nương tay rồi, mong trường D&L quản giáo học viên nghiêm hơn"-"Tôi thành thật xin lỗi tôi sẽ giải quyết ngay"-"Làm phiền"
 
Trường Học Thiên Thần
Chương 5


Quay lại với hai anh em nhà nó, sau khi bị kéo đi nó bị anh không thương tiếc "ném" vào trong xe rồi anh cũng nhanh chóng vào ngồi ở ghế lái.-Au ui đau quá à, anh có cần mạnh tay như thế không chứ?-nó xoa xoa cái mông tội nghiệp của mình trách móc anh.-Anh đã nói bao nhiêu lần rồi hả, không được nói chuyện với người lạ kia mà, sao không nghe lời thế?-anh đang giận nó rất là giận, nó không biết anh đã lo cho nó như thế nào khi vừa ra cổng lại không thấy nó đâu, lúc đó anh sợ nó xảy ra chuyện.-Em xin lỗi-rồi nó cúi đầu nhìn xuống chân không nói thêm lời nào, nó cũng cảm thấy mình có lỗi.-Này sao thế, chẳng lẽ giận anh?-thấy rất lâu nó không nói lời nào anh thấy hơi lo, không lẽ anh làm nó giận?-...-nó không nói gì càng làm anh lo thêm.-Anh xin lỗi mà thỏ con anh không cố ý gắt với em đâu!

Anh chỉ lo em gặp người xấu thôi-anh nhìn nó qua kính chiếu hậu, nhưng cái anh thấy là nó đã ngủ mất từ lâu-Thỏ con ngốc.Về đến nhà anh không muốn đánh thức nó nên nhẹ nhàng bế nó lên phòng, sau đó anh trở lại phòng làm việc.

Nó thì ngủ thẳng một giấc đến chiều, nó không phải là một đứa thích ngủ nhưng cứ hể ở cạnh anh nó lại rất dễ ngủ và ngủ rất ngon.

Tỉnh dậy nó tắm xong rồi nhanh chóng có mặt ở phòng ăn ở đó anh và cả baba của nó đang chờ nó.-Ngủ dậy rồi à con gái yêu?-baba nó, Hoàng Thế Huân nhìn nó cười hiền.-Dạ, baba!-nó vui vẻ choàng tay qua cổ ông hôn "chụt" lên má ông.-Thôi vào ăn đi!-anh có vẻ hơi giận khi nó không chịu chào anh.-Hihi anh hai yêu dấu anh còn giận em gái đáng yêu của anh à?-nó cũng nhanh chóng nịnh nọt anh.-Không dám!-Anh em xin lỗi mà!-Thôi đi nịn quá vào chổ ăn cơm đi kia kìa-anh vui trở lại trêu nó.-Yes sir, baba ăn cơm, anh ăn cơm-nó trở lại chổ ngồi vui vẻ nói.-Con bé này trẻ con quá-baba nó cười nhìn hai đứa con, ông ước gì vợ ông vẫn còn có lẽ gia đình nay sẽ hạnh phúc hơn thế này nữa.Dùng bữa tối xong nó nhanh chóng trở về phòng học bài, còn anh và baba nó trở về phòng để bàn chuyện riêng, chuyện của những người đàn ông với nhau.-Sao ba lại cho thỏ con học ở trường đó?

Không khéo con bé phát hiện ra thì sao?

Còn những người đó nữa.-Ba đã hết cách, năng lực con bé ngày càng được bọc lộ nếu còn để nó sống như một con người đến khi đó nó sẽ ra sao!

Vì thế tốt nhất nên để con bé thích nghi dần.-Thật đã hết cách?-anh chau mày-Chẳng lẽ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi sao?-Nhưng chúng ta vẫn sẽ không để cho con bé xảy ra chuyện, ba đã mất đi một người ba yêu thương nhất ba sẽ không để mất thêm bất cứ người thân nào nữa.-Con sẽ không để cho em ấy bị thương!Cuộc nói chuyên nhanh chóng kết thúc, màn đêm cũng nhanh chóng bao phủ cả bầu trời thay thế cho ánh sáng của mặt trời, cũng như đang che giấu những bí mật đã từ lâu không được tiếc lộ.
 
Trường Học Thiên Thần
Chương 6


-Anh-nó mặc bộ đồ ngủ có in hình Panda ôm trong tay cái gối đẩy cửa phòng anh bước vào.-Gì thế nhóc khuya rồi sao không ngủ-anh đang định ngủ thì bị nó gọi.-Hôm nay cho em ngủ cùng anh nha!-Hưm để xem nào...-anh vuốt cầm ra chiều suy nghĩ, nhưng trong vô thức anh đã vén một góc chăn lên.

Nhìn thấy như vậy nó không nghĩ ngợi mà nhảy tót lên giường ôm anh ngủ-Chúc anh ngủ ngon.-Nhóc này chừng nào mới lớn được đây-anh cười nhẹ tắt đèn cũng nằm xuống ôm lấy nó, cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ( việc ngủ cạnh anh đã như một thói quen hình thành từ rất lâu của nó khó mà thay đổi được).

Có lẽ lại sẽ là một đêm yêu bình trước những cơn sóng gió.Lại nên nói về cậu bạn mệnh không đẹp, Đỗ Vân Khang sau khi được cậu bạn không thể nào tốt hơn chuyển đi với tình trạng gãy xương đùi thì đang mơ về một viễn tưởng sau này gặp lại với một ai đó.

Nhưng tạm thời có thể chắc chắn cậu bạn không may này phải làm bạn với bệnh viện không phải ngày một ngày hai.Ngày hôm sau nó hiển nhiên được ông anh yêu quý chở đi học mặc dù nó đã nói không cần.-Thưa anh em đi học!-nó nói rồi mở cửa chạy ra.-Học vui nha, ra về chờ anh anh sẽ chở em về-anh nói qua cửa kính.-Không cần đâu em bắt xe buýt về là được rồi.-Không được ý kiến, cứ làm như những gì anh nói-rồi anh phóng xe đi một mạch về chổ đỗ xe.-Anh cứ toàn làm theo ý mình-nó giận dỗi giậm chân bỏ vào lớp.

-Hi chào buổi sáng Huyền!-nó vẫy tay với Huyền khi thấy cô bạn đang ngồi nhìn ra cửa sổ như đang trông ai đó.-Chào Ngọc!-Huyền tươi cười chào nó, nhưng một giây sau là một gương mặt hết sức dọa người-Nói, sáng nay phải cậu đi cùng anh Tú không?-Tú nào?-nó ngơ ngác không hiểu chuyện gì.-Hoàng Nhật Tú đại học kinh tế năm cuối!

Khai mau cậu và anh ấy có chuyện gì, cậu là bạn gái anh ấy phải không?-Huyền tiến lại gần nó hỏi.-Này cậu đã trả lời rồi đấy thôi!-Là ý gì?

Chẳng lẽ là thật cậu là bạn gái anh ấy?-Huyền thủ sẵn dáng vẻ chuẩn bi cù lét nó.-Không phải!

Làm gì có chuyện đó, không phải vừa rồi cậu tự trả lời rồi sao?-nó vừa nói vừa tranh thủ tránh Huyền ra.-Tớ không có nói!

Khai mau còn có thể xem xét lại!-Anh ấy tên đầy đủ là gì?-Hoàng Nhật Tú.-Còn tớ?-Hoàng Vũ Ngọc... a hiểu rồi-Huyền gật gù ra chiều đã hiểu.Hai đứa vui đùa chán chê rồi nó mới biết rõ vì sao Huyền lại hỏi nó chuyện vừa nãy thì ra là lúc sáng lúc nó chưa vào đã có hơn 10 người bên trường đại học qua hóng chuyện tìm hiểu chuyện của nó, khi hôm qua thấy nó cả gan dám ôm Hội trưởng đại nhân mà lại toàn mạng, từ đó có thể thấy Huyền nhà ta cũng nhiều chuyện không kém.-"Reng... reng...reng..."

-một hồi chuông dài vang lên làm hai đứa nó cụt hứng.-"Cạch"-tiếng cửa khô khốc vang lên, cũng phải thôi cả lớp đều im lặng đến nổi con ruồi bay ngang còn nghe tiếng nói gì đến cánh cửa, thật ra tiết này là tiết lớp nó sợ nhất tiết Sử với một thầy giáo khó tính.-Hôm nay thầy Thành bận các em nghỉ, im lặng và ra khỏi lớp-một ông thầy khá trẻ bước vào thông báo cho tụi nó, đó là thầy Nghiêm dạy Hóa lớp nó kiêm giám thị, tuy tên Nghiêm nhưng thầy không hề nghiêm tẹo nào, thậm chí là rất vui tính nữa.-Hura!-một số đứa trong lớp nó nhảy cẩn lên.-Bắt quả tang mấy đứa nghỉ tiết thầy Thành mà vui nà nha!-thấy Nghiêm chưa ra khỏi lớp chọc tụi nó.-Thầy dễ xương mà thầy, thầy đừng nói nha thầy!-thằng Đức Minh lớp phó lao động chạy lên làm nũng với thầy.-Phải đó thầy!-đến con Thanh phụ họa.-Đúng đó thầy-đến Huyền.-Thầy ơi thầy ....-rồi thêm một số đứa khác nữa hiển nhiên là trừ một tên lớp trưởng khó tính Huy Minh, cậu ta đang châm chú vào cuốn sách nào đó.-Thôi đi các cô cậu khỏi nịnh tôi, các cô cậu nhanh chóng ra khỏi lớp giúp tôi-rồi thầy nhanh chóng rời khỏi.-Xuống thư viện đi Huyền!-nó chạy sang chổ Huyền.-Ok đi thôi!Rất nhanh hai đứa nó đã đứng trước cửa thư viện nơi mà nó cảm thấy ấn tượng nhất vào ngày đầu đến trường.-Vào thôi!-nó hung hổ dẫn đầu bước vào.-Khoang Ngọc cậu phải biết vào trong nhất thiết phải tuân thủ đúng quy định bên trong nếu không cậu ngay lập tức bị đuổi học ngay!-Huyền nắm tay nó kéo lại.-Mình biết không làm ồn không làm sai vị trí sách chứ gì?-Không, mà là không được vào khu vực cấm nếu không có sự cho phép từ Ban Giám Hiệu.-Ừ biết còn gì không?-Không được đi lung tung-...-nó gật đầu thay cho câu trả lời.-Vậy thì không sao nếu cần gì cậu cứ nói với mình mình sẽ lấy giúp cho.-Vậy chúng ta vào được chưa thưa quý cô?-Vào thôi!
 
Trường Học Thiên Thần
Chương 7


Tại phòng hiệu trưởng...-Đã hoàn thành việc đó chưa?-Nhật Tú nhìn ông Lâm đang hết sức căng thẳng ở đối diện -Không cần phải căng thẳng thế đâu!-Vâng mọi việc hoàn thành ạ!-tuy nghe anh nói thế nhưng ông nào dám thất lễ.-Chỉ một con người bình thường mà đã khiến cho Hội trưởng đại nhân đích thân ra mặt sao?-Huy Minh đẩy cửa bước vào.-Tôi không có trách nhiệm phải nói cho cậu biết, cậu Minh, cậu nên biết giới hạn của bản thân -anh lạnh lùng nói.-Tôi vẫn cứ xen vào, anh làm gì được tôi, à mà quên cô bạn bé nhỏ của chúng ta hình như đã vào thư viện thì phải-cậu ung dung ngồi xuống, thách thức nhìn anh.-Cái gì?

-anh xanh mặt, Nó bẩm sinh đã có năng lực hơn người có thể nhìn thấy quá khứ xảy ra xung quanh các đồ vật, năng lực này khiến nó thường vô tình bị cuốn vào rắc rối, mặc dù năng lực này không phải lúc nào cũng linh nhưng anh vẫn cứ lo.

Nếu lỡ khả năng đó xuất hiện lúc nó chạm vào những quyển sách thì sao?

Nó sẽ thấy được gì?

Nó sẽ bị ảnh hưởng ra sao?

Anh không dám suy đoán hậu quả.Anh nhanh chóng biến mất để lại một không khí vô cùng đáng sợ ở phòng hiệu trưởng, Minh thì cười nhẹ khi thấy biểu hiện đó của anh.-Thật thú vị ông "vua mặt lạnh" mà lại có biểu hiện như thế ?-Cậu Minh!-ông Lâm run rẩy nhìn MinhThư viện, nó đang đi dạo xung quanh các kệ sách, nói thật là cả cái thư viện này chắc cũng chứa trên dưới 10000 đầu sách các loại chứ không ít khiến nó nhìn mà mắt muốn hoa cả lên.

Chợt nó nhìn thấy trên kệ bên tay trái của nó có một quyển sách bìa màu đen lại không có đề tên, nó tò mò lấy quyển sách đó xuống.

Mở trang đầu ra quyển sách có tên " nguồn góc của thiên thần"-Cái gì đây?

Thiên thần quái gì, chỉ là tưởng tượng thôi mà!-nó tròn mắt nhìn vào đó, lúc nhỏ nó còn nhớ nó hỏi baba có thiên thần không baba trả lời là không, vậy mà đến bây giờ lại có quyển sách hại não này ở đây.

Nó định trả quyển sách về chỗ cũ thì trước mắt nó là hàng loạt hình ảnh của những con người mang trên lưng những đôi cánh trắng và đen, nó sợ hãi nhắm mắt lại nhưng những hình ảnh đó vẫn không mất thậm chí nó càng ngày càng hiện rõ hơn....-Thỏ con!-tiếng anh gọi làm nó rất vui nó vộ tìm kiếm anh trong cảm giác mơ hồ.-Anh-nó chạm vào cánh tay anh ngay lập tức nó ôm anh rất chặt-Em sợ lắm có thật nhiều ngươi mang trên lưng đôi cánh, họ đang đánh nhau, có rất nhiều người chết-nó lắc đầu nước mắt trào ra-Em không muốn, không muốn thấy, anh hai, em sợ!-Có anh ở đây rồi không sao đâu, không có gì đâu thỏ con ngoan của anh, ngủ ngoan đi sau khi tỉnh lại sẽ không sao cả!-anh ôm nó thật chặt xoa xoa mái tóc mềm mại của nó an ủi.-Anh em ... sợ ...- nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nó không còn thấy bất cứ hình ảnh gì nữa, có lẽ do nó đã có anh bên cạnh.-Ngủ ngoan-anh yêu thương ôm nó vào lòng vỗ về, anh thật sự đã đến trễ một bước không ngời đúng như anh nghĩ năng lực đó lại xuất hiện, nhưng không sao nó đã không thấy được nhiều.-A ... hội... trưởng...-Huyền sao khi nghe nó khóc ngay lập tức chạy lại chỉ kịp thấy một cái bóng lao nhanh về phía nó rồi sau đó là hình ảnh anh vỗ về an ủi nó, vẻ lạnh lùng khi đó đã không còn chỉ còn lại nét lo lắng tột cùng trên gương mặt thanh tú của anh.-Ngay lập tức dọ dẹp-anh ném quyển sách lúc nãy nó cầm lại cho người quản thư mặt đang không còn một chút máu khi thấy cảnh tượng vừa nãy.- Em là bạn cùng lớp với thỏ con phải không?-anh bế nó quay sang Huyền hỏi.-Dạ... dạ ...phải...- Huyền vẫn còn đang rất sốc-Xin giúp tôi cho thỏ con nghỉ!

Tập sách con bé cứ để đấy tôi sẽ lấy sau-rồi anh rời đi rất nhanh cũng như lúc đến.
 
Trường Học Thiên Thần
Chương 8


Anh không mang nó đến phòng y tế mà mang nó về thẳng phòng của anh ở kí túc xá.

Đặt nó lên giường mình anh yêu thương vuốt ve mái tóc của nó, hôm nay nó làm cho anh rất sợ, sợ nó sẽ phát hiện ra những điều mà anh cùng ba che giấu bấy lâu nay, sợ nó sẽ không chấp nhận nổi sự thật này.

Anh biết bí mật này rồi sẽ có ngày phải nói ra nhưng anh cần một chút thời gian để chuẩn bị mọi thứ.-Đừng có chạy lung tung nữa nhé thỏ con, anh sợ lắm đấy-anh hôn nhẹ lên trán nó rồi để nó nghỉ ngơi.Trong giấc ngủ nó nghe thấy ai đó nói cái gì mà đừng chạy loạn gì mà anh sẽ sợ với nó, nhưng nó không quan tâm cái nó cần phải làm bây giờ là ngủ, nó thấy rất mệt.Ánh chiều tà nhanh chóng bao trùm lên tất cả và đang cố đánh thức một con sâu lười thức dậy, con sâu lười không ai khác chính là nó, bị ánh sáng của buổi chiều đánh thức nó mệt mỏi ngồi dậy nhìn xung quanh, trước mắt nó là một căn phòng lấy màu trà làm chủ đạo cách bày trí rất đơn giản với một cái giường to mà nó đang ngồi một gốc phòng, đối diện là một cái bàn làm việc, hai cái ghế và một cái tủ quần áo được thết kế âm vào tường, nhưng nó lại toát lên một khí chất tao nhã.-"Cạch"-cánh cửa được mở ra một cách hết sức nhẹ nhàng như sợ người ngủ trong đó tỉnh giấc.-Dậy rồi à?-anh cười nhẹ nhìn nó đang ngơi ngác đánh giá căn phòng, em gái anh thật rất đáng yêu nhỉ?.-A anh đây là kí túc của anh à?-Ừ thấy sao nào?-Rất đẹp em thích!-nó tươi cười làm lộ cái lún đồng tiền trông rất duyên.-Thưa tiểu công chúa, công chúa hiện tại chỉ mới ngấm nhìn một góc của căn phòng tiểu nhân, nếu Người không phiền hãy để tiểu nhân dẫn Người tham quan hết toàn cảnh ạ-anh cúi trịnh trọng đưa tay ra trước người.-Không phiền, vất vả cho ngươi rồi-nó phì cười, đặt tay mình lên tay anh rồi đi chân đất theo anh ra ngoài.Trước mặt nó là một căn phòng lớn hơn bày trí rất nhiều vật dụng có hẳn một bộ sofa màu trà, một nhà bếp một nhà vệ sinh,... trông nó không khác gì là một căn nhà cả.-Đây là nhà hay là phòng vậy anh?-nó ngơ ngác hỏi anh.-Em cảm thấy nó giống cái gì thì nó là cái đó!-Tú, những thứ cậu nhờ tôi mang về rồi đây-Thanh mở của bước vào, anh ngẩn người khi thấy nó xuất hiện ở đây-Cô bé sao lại ở đây?-Chào anh-nó cười gật đầu chào anh.-Làm sao con bé không được ở đây?-anh hơi bực khi thằng bạn nhìn nó như vậy-Đồ tôi nhờ cậu đi mua đâu?-Đây, mà sao cậu lại phải mua mấy thứ này vậy?

Nó là cho con gái mà?-Thanh ghé vào tai Tú hỏi, anh cố đè thấp âm xuống để nó không nghe thấy.-Hihihi-nó lại cười trước hành động của Thanh, cũng vì anh không biết nó có thể nghe thấy ngay cả khi anh nói vô cùng nhỏ.-Vậy con bé không phải là con gái chắc?-Tú nhìn vẻ mặt không hiểu gì của thằng bạn cũng thấy muốn cười nhưng anh cố nén nếu không sẽ làm cho ai đó xấu hổ.-Anh mua gì thế?-nó lon ton chạy lại phía anh.-Đồ, thỏ con vào trong thay đi-anh đẩy gói đồ lên tay nó.-Nhưng em còn phải về không thì baba lại lo-Hôm nay em ở lại đây, anh đã gọi điện xin ba rồi-anh lại giở giọng gia trưởng ra với nó.-Anh toàn làm theo ý mình, gia trưởng quá mức cần thiết ai mà chịu làm bạn gái anh đây-nó xụ mặt ôm gói đồ đi về phía phòng tắm không ngừng trách móc anh.-THỎ CON!-anh gọi lớn.-A em biết rồi, anh hai là number one-nó chạy nhanh vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.Thanh thì nãy giờ như bị thôi miên mà nhìn hai ngươi nói chuyện, đây cũng là lần đầu anh thấy Tú mang theo một cô gái vào kí túc của mình, cũng là lần đầu anh thấy thằng bạn mình không xa cách như thế.-Không cần nhìn nữa, nó là em gái tôi, cũng là ... mà thôi mọi việc đã làm xong chưa?-anh có vẻ đang giấu gì đó nên nhanh chóng chuyển chủ đề.-Đã xong, dọn dẹp không còn bất cứ tàn dư gì.-Tốt rồi.-Còn hội đồng nguyên lão hình như đang tìm ai đó thì phải, mấy ngày gần đây họ đã cho người đến các chi nhánh lớn nhỏ điều tra rồi.-Họ đến tận các chi nhánh?-Tú chau mày.-Tú cậu nghĩ họ đang tìm ai?-Thanh có vẻ hơi hiếu kì về chuyện hội đồng nguyên lão tìm người lần này.-Queen!-Tú có vẻ hơi thất thần nói ra, anh thật sự không muốn nói ra chữ này tí nào, nếu có thể chắc anh chỉ muốn mãi mãi chữ này không thốt ra từ miệng của mình.-Không phải chỉ là truyền thuyết thôi sao?-Hừ nếu là truyền thuyết bọn dỡ hơi đấy nhất định sẽ không tìm đâu-trên đời này hỏi ai dám gọi hội nguyên lão là bọn dỡ hơi thì có lẽ câu trả lời chỉ có một đó là Hoàng Nhật Tú đại nhân chúng ta.
 
Trường Học Thiên Thần
Chương 9


-Anh ơi, em đói rồi!-nó thay đồ xong bước ra than thở với anh.-Biết rồi nhóc, em không phải thỏ bình thường rồi!

Em là thỏ heo mới đúng-anh vừa trách móc vừa hướng nhà bếp đi-Em muốn ăn gì?-Món nào anh làm em đếu ăn hết.Thanh lại được một phen thất thần đứng hình nhìn hội trưởng đại nhân xuống bếp, sau khi rời khỏi đây chắc anh phải mua thuốc trợ tim mất.

Khoảng hơn 30 phút sau Tú mang ra đặc trên bàn ăn một số món ăn trông rất đẹp mắt, Thanh càng ngạc nhiên hơn.-Anh ở lại ăn chung với anh em em nha!-nó chạy lại bàn ăn rồi nhìn Thanh mời.-Không đâu cám ơn em, anh bận rồi, anh phải đi, tạm biệt cậu nha Tú-anh nhanh chóng rời đi khi nhìn thấy ánh mắt giết người của thằng bạn chí cốt.-Thôi ăn đi-Tú từ tốn ngồi xuống ghế, anh thật không muốn Thanh ở lại.Nó ở lại kí túc của anh đến sáng thì anh đưa nó về sớm để chuẩn bị cho buổi học hôm nay, tuy anh bảo không cần về nhà để anh gọi người mang tới nhưng nó vẫn kiêm quyết đồi về, thứ nhất nó không thể để các fan của anh nhìn thấy nó đi ra từ phòng anh không khéo nó lại trở thành hồn ma dưới móng vuốt của mấy người hâm mộ anh, thứ hai nó không thể để tụi con gái lớp nó thấy nó đi học từ khu đại học không thì hậu quả cũng không mấy tốt đẹp, suy đi tính lại chỉ một câu trả lời dứt khoát nó phải về nhà.-Anh không về nhà thường xuyên được ạ?-nó nhìn anh khi anh đang lài xe.-Chịu thôi nhóc à, anh bận việc ở trường nhiều quá mà.-Vậy thì thỉnh thoảng anh cũng nên về nhé Tiểu Thố có vẻ rất nhớ anh.-Ừ anh sẽ cố gắng, mà gần đây nhà có ai lạ đến tìm không?-anh gật đầu vời nó, nó thấy thế cũng vui vì chỉ cần anh gật đầu với nó thì nhất định anh sẽ làm, nó không biết anh đối với ai như thế nào nhưng nó biết anh hứa với nó chắc chắn anh sẽ giữ lời.-Dạ không, mà sao thế anh?-Không có gì!

Thôi đến nhà rồi vào đi chuẩn bị mau đi anh chờ-rồi anh chạy xe vào sân.Đến trưa anh nó bận nên không đưa nó về nó thì lại không muốn đi xe nên không gọi cho người đến đón, vì thế hiện tại nó đang thong thả đi bộ ngắm phong cảnh, nhưng có lẽ do nhập tâm quá nó đụn phải một chàng trai.-A-nó kêu lên chuẩn bị cho một cú ngã đau điến.-Cô không sao chứ?-anh chàng kia nhanh tay ôm lấy eo nó tránh cho nó ngã xuống đất.-...-nó không nó gì nhanh chóng thoát khỏi cánh tay người đó-Tôi không sau, xin lỗi tôi vô ý quá.-Không có gì, cô không sao thật chứ?-anh chàng đó từ tốn hỏi, gương mặt xinh đẹp hiện rõ một sự vui mừng khó tả.-Không sao, xin lỗi anh tôi phải đi rồi!-Cô tên gì vậy?-Không quen không biết không cần phải biết tên nhau-nó lạnh lùng nói.-Tôi không nghĩ chúng ta không quen gặp nhau cũng là có duyên không thể tính là không quen.-Anh thật kì lạ, tôi sẽ không nói, nhưng nếu anh nói gặp nhau tức có duyên vậy lần sau nếu gặp nhau tôi sẽ cho biết tên bây giờ thì tôi đi trước-rôi nó bỏ đi.-Tôi là Nguyễn Thái, mong cô nhớ-anh ta nói to cho nó nghe như thể sợ nó không nhớ vậy.-....-nó không nói gì bỏ đi rất nhanh-Thằng cha này bị khùng chắc!Còn về chàng trai tên Thái kia thì đang rất vui vì đã vô tình tìm được một cô bé đáng yêu như thế trong lúc đi chơi , có lẽ là anh may mắn chăng?

Anh đã nghĩ như thế.
 
Trường Học Thiên Thần
Chương 10


Thoắt cái mà nó đã học ở đây gần hết một học kì rồi, hôm nay trường nó cho học viên nghỉ để chuẩn bị cho lễ hội Haloween mỗi năm chỉ có một lần.-Thỏ con chuẩn bị xong chưa?-anh gõ cửa phòng nó hỏi.-Dạ chờ em thêm chút nữa!-Mau lên đó!-Dạ.Rồi anh xuống nhà trò chuyện ông Huân, anh cần phải nói chuyện với ông.-Ba bọn dỡ hơi ấy đang không ngừng tìm Queen!-anh ngồi xuống sofa đối diện ông.-Ba biết, vì thế chúng ta cần phải sấp xếp thật tốt -ông trầm tư suy nghĩ.-Con định mang thỏ con đến ký túc xá, như vậy tiện cho thỏ con đi học và sẽ tiện cho con bảo vệ con bé hơn.

-Nếu điều đó tốt hơn cho con bé, thì hãy làm đi.

Nhưng con nhất định phải đưa thỏ con về nhà thường xuyên đó, cấm con độc chiếm con bé cho riêng mình ,nghe không?-ông nhéo mũi anh như cảnh cáo.-Yes sir, tuân lệnh phụ thân đại nhân!-anh thì đưa tay lên theo kiểu quân đội.-Baba hôm nay baba đến trường với tụi con luôn nha-nó từ lầu chạy xuống ôm chầm lấy cổ ông,-Xin lỗi con gái, hôm nay ba phải đến công ty rồi, ở đó có một buổi tiệc ba phải tham dự, đừng giận nha con gái-ông xoa đầu nó-Ôi con gái ba hôm nay đáng yêu ghê-Hihi đâu có đâu baba, nhưng tiếc quá baba không đi được, nhưng baba cứ làm việc đi, chỉ cần tối nay baba về sớm với con là được rồi.-Được thôi!-Thôi tụi con đi đây!-anh đứng dậy kéo nó theo.-Tụi con đi nha baba!-nó vẫy tay với ông-Đi chơi vui vẻ nha hai đứa.-Dạ.Rồi nhanh chóng xe của Tú đã khuất sau những hàng cây bằng lăng.

Ông cũng chuẩn bị đi công việc tuy nhiên ông cũng không quên chúc người vợ đã khuất của mình một câu mà bao năm ông vẫn thường hay chúc mỗi dịp có lễ hội "Vợ yêu Haloween vui vẻ em nhé!".Quay lại với hai anh em nó, hôm nay nó quyết định sẽ hóa trang đơn giản vì thế nó chỉ mặc một bộ váy đen có một cái đuôi nhỏ mô phỏng đuôi của Tiểu Thố nhà nó(bây giờ chắc mọi người hiều vì sao nó có cái biệt danh đáng yêu thế rồi chứ vì nó thích thỏ và lúc nó chào đời có một con thỏ vô tình đi lạc đúng vào phòng hồi sức của mama nó), đi cùng một đôi tai thỏ và đôi găn tay cũng màu đen.-Định thành thỏ thật hả nhóc?-anh nhìn nó thật sự chỉ muốn ôm nó vào lòng thôi không cho ai nhìn nó vì nó đáng yêu lắm lắm luôn anh không muốn mấy tên không ra gì nhìn thỏ con của anh, tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng anh vẫn thích chọc nó.-Hì hi em thích thỏ mà, ủa mà anh làm hoàng tử à?

Đẹp trai ghê nha, không biết ai có diễm phúc trở thành công chúa của anh trai em đây-nó nhìn anh trong bộ vest trắng của hoàng tử mà cảm thấy tự hào.-...-anh chỉ mỉm cười-Hiển nhiên không thể là một con thỏ màu đen rồi-anh vươn tay xoa đầu nó-Thỏ ngốc!-Xì biết rồi!-nó cười tươi, nó thật đã rất hạnh phúc rồi khi có anh và baba bên cạnh, nhưng nếu có thêm mama thì sẽ hạnh phúc hơn.

Trên cuộc đời này chỉ có hai người là nó không thể nào thiếu được, baba cùng anh hai, đáng lẽ còn có mama nữa thế nhưng mama đi rất lâu rồi.

Hơn 30 phút sau anh đã đưa nó đến trường.-Anh không vào cùng sao?-nó hỏi anh khi anh định đi đâu đó.-Không anh có chút chuyện em vào trước đi!-Chuyện gì mà bí mật thế?-Chuyện người lớn em là con nít biết làm gì?

Vào lẹ đi chút anh vào.-Con nít thì sao nào, hì hì em biết rồi nha hẹn chị nào chứ gì? hì hì anh em thật tệ nha, thôi em vào đây không làm kì đà đâu-rồi nói nhanh chóng chạy trước khi anh cho nó ăn đòn.-Hoàng Vũ Ngọc em nói cái gì đó?

Thỏ con ngốc-anh đứng lại mắng thầm nó(tg:hehe mắng sao lưng người ta là xấu nha!

Tú:chẳng lẽ mắng trước mặt cho con bé biết hết à?

Tôi không ngốc tg: tg không biết à nha hehe)-Này cậu định để tôi nghe cậu mắng em mình à?-một cậu trai bước ra từ bóng tối, cậu ta khoát trên người bộ hóa trang Drakula.-Nếu cậu rảnh-anh quay lại với vẻ mặt lạnh lùng nói kiểu bỡn cợt.-Cậu dẹp ngay cái điệu bỡn cợt ấy đi.-Không đùa nữa, bảo cậu đến đây là để giúp tôi dẹp bớt mấy tên tay chân của ông già cổ hủ Nhân Kiệt ở các chi nhánh, cậu làm được chứ?-Hahaha ông già hâm mộ Địch Nhân Kiệt ấy à?

Hahaha được thôi tôi cũng muốn chơi ông ta lâu rồi.-Hưm vậy thì mong cậu chơi vui vẻ nhớ đừng kinh động mọi người không khéo cả hội đồng nguyên lão bên kia cũng tham gia thì nguy, tôi không thích ra mặt đâu đấy.-Biết rồi ông vua của tôi.-Haizz nếu được lựa chọn tôi không nghĩ tôi sẽ chọn thân phận như thế này đâu, quá mệt mỏi và không thoải mái.-Nhưng tôi thấy cậu làm rất tốt đấy thôi.-Chỉ vì người đó nên tôi mới cố gắng.-Thì vì người đó nên cậu mới có thân phận này.-Thôi tôi vào đây.-Tôi cũng phải vào hẹn gặp lại.
 
Trường Học Thiên Thần
Chương 11


Bên trong là buổi tiệc dành cho cả đại học và trung học nên có cảm giác không gian nhỏ lại , mọi người tham gia đều rất là vui vẻ vì khó có dịp hai khối tụ hợp giao lưu như thế này.-Oa hôm nay cậu thành công chúa à Huyền? trông cậu xinh ghê.-nó bây giờ đang xoay quanh cô bạn trêu-Hi hi anh nào được làm hoàng tử đây ta?-Ngọc!-Huyền đỏ mặt đánh nhẹ nó một cái.-A ui bạo lực, bạo lực...-A mình xin lỗi mình không cố ý, cậu không sao chứ!-Huyền lo lắng hỏi nó(tg không nhận ra nó giả bộ à?

Nên nói là ngốc hay chậm tiêu đây?)-Không sao chỉ đùa tí thôi mà hi hi-Cậu thật là!-Thỏ con lại đây sao quậy thế hả?-anh đứng sau lưng nó.-Anh hihi đâu có đâu.-Hội trưởng-Huyền chào anh.-Chào em, đi theo anh!-rồi không đợi nó nói lời nào anh kéo nó đi-A anh định đưa em đi đâu vậy?

-Đi ra phía trước, thỏ con giả làm bạn gái anh hôm nay nha!-anh dừng lại xoay nó đối diện phía mình.-Cái gì?

Không được, không được, em làm bạn gái anh không khác gì làm mồi cho mấy con sư tử ngoài đó, em không làm-nó lắc đầu kiên quyết không chịu-Em chẳng lẽ không thương cho thằng anh này à?

Em hôm nay mà không giả thế nào anh cũng không toàn mạng trở về đâu, đi mà, em gái đáng yêu của anh-anh bày ra vẻ mặt cún con nhìn nó.-Thôi được rồi ai bảo anh là anh em chứ?

Chết thì chết bất quá em lôi theo anh hì hì cũng không thiệt ai-cuối cùng trái tim thỏ của nó cũng động lòng trắc ẩn.-Thỏ con của anh, yêu em thế-anh ôm nó.-Thôi đi anh ơi, anh làm như thế em nổi da gà lên cả rồi này-nó xoa xoa cánh tay.-Em thật là thôi đi ra thôi, nhớ giúp anh đấy.-Nhưng có điều kiện, phải mời em đi chơi.-Ok liền.Anh nắm tay nó bước ra bàn tay anh xiết lại như thể nếu nới lỏng ra anh sẽ không thể nắm tay nó thêm một lần nào nữa.

Nó thì không mấy để tâm đến hành động lạ thường của anh, nó chỉ lo nhìn xung quanh tất cả đó với nó thật lạ lẫm vì thế có thể hoàn hảo đánh lừa lực chú ý của nó.-Này nhóc không mang mặt nạ vào định sau buổi này nhóc không đến trường à?-anh giúp nó đeo chiếc mặt nạ che một phần mặt vào, anh cũng đã mang một chiếc vào.-Oa thật đẹp nha-sau khi bước ra nó như lạc vào sứ sở thần tiên rất nhiều người mang trên người những đôi cánh nhiều màu.- Nếu trên thế giới tồn tại một giống loài không phải con người thì sao?-Em nghĩ nếu thật thì cũng vui vui.-Anh thiên thần cùng ác thần không tồn tại phải không?-nó lay nhẹ tay anh.-Điều đó anh không rõ em hãy tự tìm hiểu đi.

Nhưng thỏ con này nếu một ngày em phát hiện ra một ai đó khác thường thì sao?-Khác thường ở điểm nào?-Như là họ không phải là người chẳng hạn?-Có ai không phải con người à?-Haiz thôi đi ăn đi-anh thật không nên hỏi nó chuyện này-Anh thật ra anh định nói cái gì?-Không có gì chỉ hỏi cho vui thôi.-Anh rảnh thế?-rồi nó cùng anh bước vào buổi tiệc-"Rồi sẽ có lúc em sẽ hiểu tất cả, thỏ con à đến lúc đó em có hay không còn vui vẻ như thế này?"

-anh nhìn nó vui vẻ mà cảm thấy lòng nhói đau.Buổi tiệc hôm nay thật đúng như anh nghĩ mấy fan của anh cứ theo anh suốt rất may có nó trở thành bia chống đỡ cùng anh.-Anh đẹp trai chi cho khổ thế này?-nó không ngừng cảm thán.-Đẹp để em nhìn chứ ai-anh thì rất vui vẻ chọc nó, đó là thú vui của anh từ rất lâu rồi.-Hứ, không thèm.Tối hôm đó buổi tiệc diễn ra hết sức thuận lợi chỉ có chút rắc rối nho nhỏ phía những chàng trai khối A mà thôi, trong đó bao gồm Nhật Tú nhà ta.Gió nhẹ nhàng thổi qua những đám mây che khuất mặt trăng theo đó mà trôi đi làm lộ ra ánh sang yếu ớt của nó.

Những con người bên dưới ánh sang đó không ai nhận ra sự khác thường này.
 
Trường Học Thiên Thần
Chương 12


Hôm nay nó trốn ông anh trai đáng kính cùng Huyền đi chơi, hai đứa đến công viên trò chơi gần trường, nhưng có lẽ vì là chủ nhật nên công viên đông hơn mọi hôm, nó và Huyền phải chen chen lấn lấn mới có thể vào được cổng.-Cậu không sợ anh cậu la cho à?-Huyền có vẻ rất sợ anh của nó.-Sợ gì chứ bất quá là cấm túc vài hôm thôi, có gì đâu.-Cậu đúng là hết cách rồi, đây chính là tự tìm đường chết đó.-Không cần sợ đâu anh hai rất tốt với mình không nỡ đánh mình đâu, đi chơi thôi.Còn anh nó thì đang rất là tức giận ở nhà, khiến cho người làm rất sợ vì chưa bao giờ thấy anh như thế, tuy anh lúc nào cũng lạnh lùng nhưng chí ít anh không đáng sợ như bây giờ.-Hoàng Vũ Ngọc, em dám trốn đi mà không báo à?-Thôi đi Tú à, để con bé đi chơi một hôm đi- Ông Huân vỗ vai anh khuyên nhủ, ông thật hết cách với anh em nhà này, lúc nào cũng khiến ông nhứt đầu nhưng khi không ôn ào lại cảm thấy thiếu.-Nó mà về con sẽ cho nó biết tay, mới có mấy hôm mà dám trốn ông anh này đi chơi.-Con bé đã lớn rồi con không thể theo nó mãi được.- Nhưng con lo...Hôm nay cũng có người đến công viên này để thư giản, nói cho có vẻ thế thôi nhưng thật ra hắn bị Khang ép tới đây, nói gì mà đến chơi vui thật ra là để cậu ta cua gái.-Cậu muốn đến cua gái đẹp thì cần gì kéo theo tôi-hắn còn nhiều việc phải giải quyết mà giờ phải ở đây làm những chuyện vô bổ này.-Cậu ở trong đó suốt ngày không chán sao?

Ra ngoài nhìn mấy cô nàng xinh đẹp có phải hay hơn không?"

BỐP" "BỊCH", thì ra là nó và hắn va vào nhau, cả hai ngã lăn quay ra nền đất.-A đứa nào dám đụng ta?-cả hai ngồi trên mặt đất mà hét to.-Ass thật đen đủi.

Vừa ra đường đã đụng phải thứ không biết nhìn đường rồi-Quốc đứng dậy tức tối nói, hắn lần đầu tiên bị người va trúng đau đến thế, nổi cả đom đóm mắt rồi.-Nói tôi không nhìn đường, vậy sao không nói cậu không có mắt hả?-nó cũng đứng dậy không khách sáo mà mắng hắn.-Không sao chứ Ngọc?

Cậu không cần phải cãi nhau giữa đường như thế-Huyền nhanh chóng chạy lại phía nó, Khang cũng theo sau.-Cô là cố ý phải không?

Cố gắng làm cho tôi để ý tới cô.-Quốc ngẩn đầu, vẻ mặt không cảm xúc khiến cho người đối diện cảm giác như đang bị hắn khinh bỉ.

-"Bụp"-nó không hề nương tay mà cho Quốc một đấm-Tôi chưa bao giờ thấy một tên bị mắc bệnh tự sướng nặng như cậu cả.-Cô...-hắn ôm chổ bị đánh mà trừng lớn mắt, giơ tay định đánh trả lại nó, nhưng nó nhanh hơn né sang một bên.-Con trai đánh con gái là đồ hèn-nó lêu lêu hắn.-Cô..-Quốc bực bộ giũ tay một cách mạnh bạo coi như hả giận-Không sao chứ?

Nhưng mà tôi mới thấy lần đầu cậu bị chịu thiệt mà ngậm bồn hòn vậy luôn á.-Khanh vỗ vai bạn mà khó hiểu-Ủa mà hình như tôi gặp cô rồi thì phải.-Tôi không có vinh hạnh quen biết hotboy mới nổi như các anh-nó không quan tâm nói, nó có một nhược điểm là không nhớ nổi người lần đầu gặp mặt, đặc biệt là con trai.-Cô không nhớ ư?-Khang cảm thấy hơi hụt hẫn.-Hừ...-Quốc hừ nhẹ.-Ngọc cậu đừng gây chuyện!-Huyền thì hết sức cảnh giác với hai người đó.-Huyền cậu đừng cản mình, tại tên này trông đáng ghét lắm, làm như chỉ mình cậu ta đẹp trai không bằng, thua xa anh trai mình, thằng cha ngạo mạn-nó le lưỡi trêu hắn.-Tôi chính là không chấp nhất hạn con gái như cô.-Tôi hạn gái hạn gái gì?

Cậu nói rõ cho tôi.-Cô chính là tên khùng siêu cấp đó.Tình hình hiện tại là nó và hắn cãi đến trời long đất lở, không để ý đến mọi người xung quanh đang tụ tập lại để xem náo nhiệt.

Có thể thấy rằng nó và hắn là hai người khắc khẩu ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cả hai cãi nhau đến mức chuẩn bị nhảy vào mà đánh nhau.-Thôi mà Ngọc đừng chấp nhất mấy chuyện này làm gì chỉ là vô ý đụng nhau thôi mà-Huyền kéo nó cách xa chổ chiến tranh này.-Cậu là đại nhân không cần chấp nhất mấy cô gái trẻ-Khang cũng giúp một tay can ngăn hai tên sắp tạo ra một trận đấu.-Hừ tha cho cô/anh một mạng-cả hai không nhìn mặt nhau hừ nhẹ, rồi đường ai nấy đi.-Định đi chơi cho thoải mái ai ngờ gặp tên khó ưa này mất hết hứng thú rồi-nó chán nản.-Tại cậu đó tôi về đây khi không lại gặp cái con nhỏ không đâu đó-rồi hắn lúc sau cũng không ngừng trách Khang mà hầm hầm bỏ về.-Thôi đi chơi nào-nó hí hửng trở lại lôi Huyền định đi chơi, nó là vậy giận mau cũng mau quên.-Cậu không phải nói là hết hứng thú rồi à?-Hì hì bây giờ hứng lại rồi.-Hứng lại rồi à?

Không định trở về nhà hả?-một giọng nói nghiêm nghị vang lên sau lưng nó làm cho nó có cảm giác lạnh run người, người đó không ai khác là anh trai thân yêu của nó.-Hi hi anh hai-nó quay lưng lại mà lòng thầm khóc-"đúng là xui xẻo gặp tên đó thật không có gì may mắn cả"-nó mắng thầm.-Dám gọi tôi là anh hai nữa hả, cô đó cả gan dám trốn nhà đi chơi mà không báo.-Hu hu hu... anh hai em biết lỗi rồi-nó ôm đầu nhìn anh diễn ra bộ dáng trẻ con nghe lời với anh.-Biết lỗi rồi à?

Không phải bất quá là bị cấm túc vài ngày thôi sao?-anh chống hông nhìn nó đầy bực tức, nó dám sau lưng anh nói hết sức chắc chắn như thế mà, nhưng sao khi gặp anh không mạnh miệng nữa đi.-Anh trai đáng yêu của em, em đâu có nói gì đâu.-"Không phải cậu lúc nãy nói hay lắm sao giờ sao giống thỏ con nghe lời vậy?"

-Huyền đứng sau thầm cười.-Huyền à-nó nhìn Huyền đấy cảm xúc vui buồn lẫn lộn, cái khả năng này cũng y như khả năng nhìn thấy quá khứ lúc linh lúc lại không.-Hi hi mình không có nói gì nha.-Em còn gì để nói?-Em xin lỗi mà, anh tha cho em lần này nha.-Về nhà ngay cấm túc ba ngày.-Huhuhu...-nó khóc không ra nước mắt.Anh kéo nó ra xe không khách sáo mà đẩy nó vào trong xe, rồi rất nhanh lái xe rời khỏi công viên, còn Huyền thì chỉ biết yên lặng mà tự mình trở về rất may cho cô vì cô là người bị nó kéo đi nếu là ngược lại cô không dám nghĩ đến cái kết quả sau cùng của mình.-Anh hai đáng kính ơi, trời còn sớm để em đi chơi xong về chịu phạt cũng được mà phải không?-Hừ,...-Nha anh hai anh đẹp trai nhất luôn á.

Nha anh hai đáng quý của em nha nha nha-nó ra sức thuyết phục anh .-Đi đâu?-cuối cùng anh chính là người chịu thua trước nó.-Hihi anh hai đáng yêu thật, đến nơi cũ đi, lâu rồi không đến em hơi nhớ.-Vậy thì đi-rồi anh nhanh chóng lái xe đi.
 
Trường Học Thiên Thần
Chương 13


Trong lúc đó, có người tuy đang ngồi xem tài liệu nhưng lại không tập trung mà nhớ đến một người nào đó.-Con nhỏ không nhìn đường đó dám mắng mình, hừ mình lại không thể làm gì nó tức thật đó-Quốc hậm hực mà nuốt xuống cục tức còn nghẹn ở cổ họng.-Cậu chủ người cậu nói là ai thế?-ông quản gia nhìn cậu khó hiểu.-Không ai hết, hôm nay có gì mới không?-Hội nguyên lão bên kia gần đây đang tìm một người.

Nhưng phía sau lại có một nhóm người khác cố ý ngăn chặn.-Không điều tra được người phá?-Thưa không.-Thôi ông làm việc tiếp đi.-Vâng.Sau hơn 30 phút chạy từ công viên trò chơi đến sân vận động mini dành riêng cho những người thích thể thao tập mỗi cuối tuần, hai anh em cũng là một thành viên nho nhỏ ở đây nên cũng thường đến, và bậy giờ hai người đang thi đấu bóng rổ với nhau.-Ai thua thì nấu cơm một tháng- Nó hăng hái ném một quả bóng vào rổ-Cộng thêm nghe lời người kia-anh nhanh chóng cướp bóng từ tay nó.-Không thành vấn đề, anh chờ nấu cơm cho em với baba đi là vừa.-Chuyện đó có lẽ nên là em.-Không dám đâu.Cứ như thế anh một trái, nó một trái cả hai hăng hái chơi mà quên cả thời gian.

Mặt trời chầm chậm đi xuống phía tây ánh lên một màu cam nhạt, đó cũng là lúc anh em nó trở về và kết thúc trận đấu.-Hahaha ngoan ngoãn nấu ăn đi nhóc-anh vừa lái xe vừa cười thoả mãn.-Hứ không phải tại con chó đó em đã thắng anh rồi-nó bực tức ngồi cãi cùn-"gặp tên ôn dịch đó không có gì tốt cả".Về đến nhà thì ngay trong đêm nó lăn ra bệnh, thế là dù không bị cấm túc nó vẫn phải ở nhà.Sau ba ngày nằm trên giường dưỡng bệnh cuồi cùng nó cũng có thể trở lại lớp.

Quay lại lớp nó thấy không khác mấy chỉ có mỗi mấy đứa con gái hình như tươi tắn hơn, hỏi Huyền thì nó mới biết thì ra là lớp hai hôm trước có thầy đến thực tập, Huyền bảo thầy giáo rất đẹp trai lúc nói đến điều đó Huyền cũng không ngăn được mà đỏ mặt.-Hà hà, cậu đỏ mặt kìa-nó cười cười chọc Huyền.-Ngọc, cậu đó nha!-Các người ồn quá đó, không biết đã vào lớp rồi à?-Minh lớp trưởng như muốn nói với nó và Huyền, nhưng lại nhìn mấy đứa trong lớp hét.-Làm gì mà lớn tiếng như thế chứ?-nó biểu môi.-Cả hai người nữa đấy, còn không trở về chổ ngồi?-cậu liếc nhìn hai người, thật cậu không dám tin người trước mặt là nó lại là em gái của người có địa vị cao nhất trong trường.-Không cần lớp trưởng đại nhân như cậu nhắc-rồi nói nhanh chóng kéo Huyền trở về chổ-Cậu...-"Cạch"-ngay lúc Minh lớp trưởng định nói gì đó thì cửa lớp được mở ra.-Aaa, thầy tới rồi-mấy đứa con gái trong lớp reo lên đầy vui vẻ, một chàng trai xuất hiện với bộ sơ mi kẻ sọc xanh và quần tây đen, mái tóc được chải một cách gọn gàng, một cập kính trắng trang nhã ngay trên cánh mũi có hơn hướng phương Tây, nhìn từ góc độ nào chàng trai cũng là một người rất đẹp.-Ai vậy?-nó nhìn sang Huyền-Thầy giáo thực tập đó, thầy là một mỹ nam nha.-Trường mình có ai không đẹp đâu mà cậu nói thầy ấy là mỹ nam.(đã nói từ lâu trường này không có ai là người xấu)-Chào các em chúng ta lại gặp nhau rồi, ủa lớp chúng ta hôm nay có bạn mới à lớp trưởng?-Thầy nhìn lước qua lớp rồi dừng lại chổ nó khẻ cười.-Cậu ấy hôm trước bị bệnh nên nghĩ phép hôm nay đi học lại-cậu ta ngồi tại bàn mà nói không có biểu hiện gì của việc sẽ đứng lên để trả lời.-Ồ thế à?

Chào em thầy tên Thái, còn em?-Em tên Ngọc-nó chớp mắt nhìn thầy giáo có cái gì đó khiến nó cảm thấy quen nhưng nó thật không nhớ nổi(đản trí đó mà).-Ừ Ngọc em đã chép bài hôm trước chưa?

-Dạ chưa!-Vậy thì em nên mượn tập các bạn để chép bài học hôm trước nhé!-Dạ.-Thôi chúng ta tiếp tục học.Trong suốt buổi học luôn có một ánh mắt thích thú nhìn về phía nó, nó thì không để ý mấy mặc dù nó biết người nhìn nó là ai, người đó chính là thầy giáo mới của lớp.

Giờ ra chơi cũng đến, cả ngôi trường vốn đang im lặng cũng nhanh chóng ồn ào còn trong lớp nó mấy đứa con gái như thiếu dưỡng khí mà xụi lơ khi thầy giáo "đẹp zai" của tụi nó ra khỏi lớp.-Ai da tại sao nhanh hết tiết thế chứ?-Thư con "quỷ" (thủ quỷ đó mà) của lớp nằm bò ra bàn.-Thư mày thích học thế cơ à?-Duy đá đểu.-Ai nói mày, tao chỉ thích thầy dạy thôi.-Đồ mê trai.-Thây kệ tao, mê trai đẹp thì có sao đâu chẳng lẽ phải mê tên xấu hoắc như mày à?-Xì tao mà xấu thì mày chắc không thằng nào dám nhìn rồi.-Mày...Và thế là lớp nhanh chóng ồn ào hẳn lên nó cũng thấy vui lớp nó thật rất đoàn kết.

Nhưng nó không mấy hứng thú nghe cãi lộn nên nó đi ra ngoài, đi mãi đi mãi nó dừng chân ở một tán cây Bằng Lăng đã già có lẽ đã hơn chục năm vì nó rất cao tán lại rộng.-Em cũng thích đến đây nghĩ ngơi à?-Thầy cũng thích đến đây sao?-nó quay người lại nhìn thầy.-Ừ, em không nhớ gì sao về thầy?-Chuyện của thầy em làm sao phải nhớ.-...-Thái không nói gì chỉ nhìn theo bóng nó rời đi, anh cảm thấy nó thú vị hơn anh tưởng.Ở trên sân thượng cách đó không xa có một dáng người rất quen thuộc dõi theo từng hành động của nó, Đỗ Huy Minh, cậu không hiểu sao cậu lại muốn nhìn thấy nó như vậy muốn nhìn thấy nó cười muốn thấy nó chạy nhảy vô lo vô nghĩ như thế, chẳng lẽ cậu đã thích nó nhưng cậu nhanh chóng phủi sạch cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu.-Thiếu gia trưởng lão cho người nhắn lại muốn cậu đến họp-một chàng trai nữa quỳ nữa ngồi cúi đậu nói với cậu.-Ừ!-cậu quay người lại nhún người trong chớp mắt đã không thấy người đâu cả người lúc nãy cũng không thấy.
 
Trường Học Thiên Thần
Chương 14


Ngay lúc đó ở văn phòng hội học sinh của khu đại học, anh đang rất lo lắng nghe người báo cáo.-Chỉ còn trường chúng ta họ còn chưa tìm thôi ư?

- anh nhìn cậu bạn đang đứng trước mặt mình.-Đúng, có lẽ sẽ nhanh đến đây thôi.-Tôi không nghĩ thế.

Họ nhất định sẽ đến đây ngay hôm nay, mấy lão già đó không chờ lâu được.-Cậu định giấu mãi chuyện này hay sao?

Sớm muộn gì tất cả cũng bại lộ thôi.-Tôi biết, nhưng có thể kéo càng lâu thì sẽ càng tốt mà không phải sao?-Vậy cậu định làm gì?-Chuyện này tôi sẽ có cách.-Hai vị thiếu gia trưởng lão cho mời hai người đến dự họp - Chàng trai cúi người nói vời hai người.-Đến sớm hơn tôi tưởng - anh cười nhẹ - Đi thôi!Rồi anh đứng lên sau đó không thấy hình dáng của cả ba người đâu.Trong phòng họp một không khí nặng nề tỏa ra, anh ngồi ở vị trí cao nhất ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía mọi người, cậu thì ngồi bên trái cũng không chú ý gì mấy quan sát mọi người trong phòng.

Không khí hết sức nghiêm trọng không ai dám mở lời trước ngay cả người tổ chức Đinh Nhân Kiệt-Rốt cuộc là chuyện gì?

Sao cả đám lão già các ông không nói?-anh cuối cùng cũng lên tiếng.-À vì chuyện lời tiên tri ...-ông có vẻ ấp úng nói-"Trăng đỏ mang theo người kế thừa vị trí tối cao, người quyết định sự sống cũng như cái chết, người có thể phục sinh những linh hồn đã chết", Hoan đường, lời tiên tri của một kẻ phản bội các người vẫn tin sao?

- anh đập tay lên bàn tuy nhiên mặt vẫn không có tí gì là đang giận.-Nhật Tú, cậu đừng quá kích động-Thanh vỗ vai trấn an anh.-Nếu các ông vẫn khăng khăng tin chuyện vớ vẫn mà người xưa nói thì lấy chứng cứ ra, tôi cần một chứng cứ xác thực.-Chứng cứ hiện tại chúng tôi chưa có chỉ là tôi nghĩ người đó đang ở trường A&L - ông Kiệt lấy lại bình tĩnh nói.-Vậy ông cho mở phiên hợp này chỉ để nói đến chuyện này thôi sao?

- Chung Chí Quân trưởng khối D cũng là một người làm việc cho anh hỏi.-Như ông nói thì đó chỉ là suy đoán không căn cứ của ông, vậy thì làm sao chúng tôi tin cho được?

- giờ thì đến một số trưởng lão khác.-Đúng thế làm sao chúng tôi có thể tin ông được đây?-Nếu để cho tôi tìm kiếm, tôi sẽ đưa ra chứng cứ cho các người.-Tôi không đồng ý, nếu lỡ ông lấy việc đó ra chỉ vì ông muốn tìm thứ gì đó ông cần thì sao?

Tôi sẽ không đồng ý - anh không nhanh không chậm nói ra lời này.-Nhật Tú, tuy cậu là người có địa vị cao nhưng cậu không có quyền quyết định thay cho mọi người ở đây.-Chúng tôi cũng không đồng ý - tất cả đều một lòng nói ra quyết định.-Mọi người...-Nhân Kiệt, ông đã nghe rồi đó, mọi người không đồng ý.

Vậy hy vọng ông không làm mọi người ở đây thất vọng - anh nhẹ nhàng đứng lên bỏ đi.Bước ra gần đến cổng lập tức có một hình dáng ai đó lao vụt về phía anh làm những ai ở phía sau anh cũng cảnh giác cao độ.-Anh - nó chạy lại ôm lấy anh, thật ra nó đã chờ anh ở đây cũng khá lâu rồi.-Thỏ con, ra về rồi?

Sao không về nhà, đợi anh làm gì?

- anh nhanh chóng bước lại chắn trước người nó - Về thôi!-Nhật Tú, đây là?

- Nhân Kiệt nhanh mắt hỏi - "Người có thể khiến ngài ấy bảo vệ hết sức, có thể nào là người mình tìm?".-Không liên quan đến ông.-Ủa, ông tìm ai thế?-nó nghiêng đầu nhìn ông lão sau lưng anh.-Thỏ con, chuyện của người lớn em không cần quan tâm, theo anh về nhà.-"Cô bé này là ai?

Sao lại khiến cho cậu ta bảo vệ hết mình như thế?"

-Nhân Kiệt, tôi không muốn ông gieo những ý nghĩ điên khùng vào đầu bọn trẻ vì thế đừng suy nghĩ gì quá bổn phận của mình -anh hâm he nhìn ông, ông ta đã đi quá xa cái bổn phận mà ông nên có.-Chuyện gì thế anh?

- nó giật góc áo của anh.-Không có gì đâu - anh vuốt tóc nó dịu dàng nói.-Ưm anh ... em buồn ... ngủ - nó dần dần ngã vào lòng anh rất nhanh ngủ thiếp đi.-Ngủ ngoan, thỏ con-anh ôm nó vào lòng yêu thương nói nhỏ-Nhân Kiệt sao nay tôi không hy vọng nghe thấy những lời như thế, tôi đi trước - rồi không chờ nhận được sự đồng ý của mọi người bế nó rời đi.-Cô bé đó?

- ông nhìn theo bóng lưng của anh nghi hoặc hỏi.-Em gái thân yêu của cậu ta, không ai đụng vào được đâu - Thanh cũng đi theo sao anh chỉ để lại một câu nói.
 
Trường Học Thiên Thần
Chương 15


Về đến nhà, anh nhẹ nhàng đặc nó xuống giường đầy trân trọng, ngồi xuống bên cạnh nó, vuốt ve gương mặt hơi tròn tròn vẫn còn vươn nét ngây thơ của nó.- Thỏ con, những chuyện sau anh không biết sẽ xảy ra như thế nào, nhưng anh nhất định sẽ cố gắng.

Anh sẽ bảo vệ em, vì vậy đừng rời khỏi tầm mắt anh nhé!

- vuốt mái tóc của nó anh khẽ nói, rồi sau đó rời khỏi phòng.Đào gia, đang có một cuộc họp gia đình nhỏ diễn ra.- Con nói ông ta đang âm thầm tìm Queen?

- một người phụ nữ đang ngồi gọt táo bất ngờ hỏi.

Người hỏi chính là mẹ của Huy Minh, cũng đồng thời là chủ của Đào gia, Đào Nguyệt Vân.- Vâng - Huy Minh cung kính nói, cậu rất tôn kính bà.- Ông ta định làm gì sau khi tìm được Queen?- Chuyện này con cũng không rõ nữa, nhưng chắc cũng không ngoài chuyện thống nhất hai tộc.- Vậy thì phải xem ông ta có đủ năng lực chịu được cơn tức giận của "Người kia" không đã - Nguyệt Vân ngừng gọt táo dựa lưng hẳn vào ghế nhìn sắc trời bên ngoài nhẹ mỉm cười.- Là sao ạ?- "Người kia" là vị vua tối cao sánh ngang cùng Queen, người có mọi quyền quyết định cho cả 2 tộc, nhưng "Người kia" sức chiếm hữu khá lớn không thể tìm Queen dễ dàng vậy đâu, hahaha chuẩn bị có "cơn bão" rồi.- Sao ạ?

- cậu khó hiểu.- Trẻ con chỉ nên ngoan ngoãn học hành, không nên nhiều chuyện.

Không tốt đâu, đừng nên hỏi nhiều.- ...

- cậu ngơ mặt ra khó hiểu.- Năm ngày nữa là tới ngày giỗ của dì con rồi à?- Dạ, người nhà của dì có ai tổ chức không ạ?

Nhưng sao dì lại mất?

Tộc chúng ta...- Mẹ không thể nói rõ cho con ngay bây giờ, đến lúc cần thiết con sẽ biết.

Nhà dượng con chắc cũng sẽ đến đây tham gia lễ, con nên chuẩn bị tốt nhé.- Nhà dượng?- À chắc con không biết, mà cũng phải!

Lúc con chào đời cả nhà dượng con rời khỏi đây, có lẽ là muốn tránh xa nơi đầy đau thương này.

Nhưng năm nay sẽ khác!- Dạ, còn khách mời cũng như mọi năm ạ?- Ừ, cứ như mọi năm.

Nếu nhiều năm về trước không phải chị ấy lấy người đó thì giờ đây có lẽ người chủ gia đình không phải mẹ của con rồi, phải không Huy Minh?

- bà đi đến sau lưng cậu tự đầu nhẹ lên vai cậu, tay ôm cổ cậu.- Dạ, nhưng con thấy dì cười rất hạnh phúc, ở trong hình.- Ừ, chị ấy thật đã rất rất hạnh phúc bên người đó.

Haiz, chỉ còn mình mẹ con phải mệt mỏi vời công việc của gia đình, thật rất muốn bỏ lại tất cả đi tìm chị ấy.- Vậy thì con phải làm sao?

Còn cả ba nữa?- Vậy nên mẹ đang cố gắng, giờ mẹ chỉ còn chờ con lấy vợ, mẹ sẽ ngay lập tức giao lại mọi quyền cho con, sau đó thì cùng ba con đi du lịch - bà nhẹ xoa đầu cậu như yêu thương cũng như an ủi.

"Chỉ cần chị thấy người đó giờ đây đã trưởng thành, có lẽ chị cũng giống em vừa vui lại vừa buồn, người đó quá hoàn hảo, rất dễ bị phát hiện.

Nhưng chị ơi!

Nếu em còn, thì người đó nhất định sẽ hạnh phúc giống như chị hằng mong"- Mẹ, nếu người con thích là một con người bình thường có được không?- Chỉ cần là người con thích, mẹ tôn trọng con.

Con đã thích ai là con người bình thương sao?- Không chỉ là con hỏi thôi!- Ừ nếu có thì hãy bảo cho mẹ, mẹ cũng phải nhìn con dâu chút chứ.

Cũng phải kiểm tra thì mẹ mới dám đưa con trai yêu ra chứ, phải không nào?

- bà nhéo nhéo má cậu- Mẹ!Hai mẹ con vui vẻ trò chuyện, nhưng liệu có thật là không cần lo lắng cho tương lai sắp tới không?

Những người nào sẽ xuất hiện?

Liệu rồi tất cả sẽ hạnh phúc, hay chỉ là sự khởi đầu của những bất hạnh?
 
Trường Học Thiên Thần
Chương 16


Chuyện xưa kể rằng, ở nơi sâu nhất của rừng Thiên Lâm tồn tại một tộc loài.

Tộc loài này luôn luôn đi theo phụng sự bảo vệ cho Thần tối cao, tộc loài này được Thần ban cho mọi quyền năng như thần, trở thành bề tôi trung thành được thần ban cho vinh dự mang một phần tên của Thần, Thiên Thần.Con người bình thường khi đến đó có thể đạt được mong ước bất tử, nhưng không phải bất kỳ ai đến cũng đều đạt được mong ước, chỉ có những người của được chọn mới có khả năng tìm ra con đường đúng để đến nơi.Còn có một truyền thuyết nói rằng, thật sự bên trong Thiên lâm không có Thiên thần mà là nơi ở của ác quỷ, ở nơi đó linh hồn của những con người lúc sống phạm vô số tội lỗi tìm đến để được ban cho quyền năng giao rắc tội ác.

Cũng có chuyện kể lại rằng, khi linh hồn người chết đến đấy, được chọn phán xét sau đó có thể đến với nơi ở của các vị thần và trở thành bất tử khi được ban cho một thân thể mới, hoặc là đi đến nơi chốn của tội lỗi tiếp tục gieo rắc nổi sợ.

Các câu chuyện được lưu truyền qua nhiều thế hệ khiến cho rất nhiều bản sao xuất hiện.

Và Thiên Lâm trở thành một khu rừng đầy huyền bí, con người tò mò đã cố tiếp cận nhưng không ai có thể trở về.

Rồi không biết tự bao giờ khu rừng trở thành cấm địa.- Anh chúng ta vào đây làm gì?

Em thấy ghê quá hay về đi anh - hôm nay không biết tại sao anh chạy vào phòng kéo nó dậy khi nó còn đang ôm chăn mơ mộng đẹp vào trong rừng Thiên Lâm, một khu rừng có lời đồn là bị nguyền rủa,( chị này không sợ trời không sợ đất chỉ sợ ông anh với những chuyện khoa học không thể chứng minh >.- Có anh ở đây không sao, hôm nay chúng ta đi đến đây để đón một thứ - nhìn cô nhóc hay quậy phá giờ lại nắm ghì tay anh không buông khiến anh rất muốn cười.- Có thứ gì mà phải đón?

Đừng nói với em là thứ đó nha?- nó sấp khóc rồi này.-Thứ đó?

Là gì?-Huhuhu..., anh đừng đi nữa em không muốn vào huhu - lần này nó thật sự đã khóc.-Ngoan, không sao chỉ đến đón Tiểu Phong thôi mà - anh ôm lấy nó ra sức dỗ dành.-Tiểu Phong sao lại ở đây?

- nó từ trong lòng của anh ngước đầu lên.-Nó cũng phải về rừng chứ!

Thôi nào, khu rừng này chỉ hơi u ám tí thôi, nhưng sẽ anh kể cho em một chuyện về khu rừng này muốn nghe không?-Không phải chuyện ma?-Không phải!-Vậy thì em nghe.-Vậy trước gọi Tiểu Phong ra đây đã - "Huých"- anh ngắt lấy một chiếc lá nhẹ nhàng thổi lên một khúc dài.Sau đó không lâu một bóng trắng bốn chân mang theo oai nghiêm hùng dũng của một đấng thống trị lau nhanh về phía nó, có lẽ do tốc độ quá nhanh nên khi bóng trắng xà vào lòng nó thì nó cũng thuận thế ngã xuống nền rừng ẩm ướt.-Ahaha nhột quá haha - nó bị một con sư tử trắng với cái bờm dài mịm màng như nhung liếm lên mặt nhột cười đến chảy cả nước mắt.-Tiểu Phong!

- anh nghiêm nghị gọi-Ngào ào ào...

- Tiểu Phong không liếm nó nữa nhưng nhất quyết không rời khỏi, vẫn luôn dính sát bên cạnh nó kêu một tiếng dài.-Có một truyền thuyết kể rằng có một nơi con người hể đến đó sẽ trở nên bất tử - sau cuộc gặp mặt ướt át vừa rồi, nó cùng anh và Tiểu Phong tìm một tản đá ngồi và anh bắt đầu kể một câu chuyện xa xưa.

-Nơi đó có thật không anh?-Anh không biết!

Nhưng anh biết nơi đó là nơi ở của các Thiên thần, ở đó họ chịu trách nhiệm trông coi chăm sóc "Cây Sinh mệnh" và "dòng Suối Trí tuệ".

Cây sinh mệnh nắm giữ sinh mệnh con người, mỗi trái của cây sinh mệnh là đại diện cho tuổi thọ của con người, trái còn ở trên cành bao lâu con người sẽ sống thọ bấy lâu, khi trái lìa cành cũng là lúc người đó lìa xa nhân thế.- Vậy thì cái cây đó nhất định sẽ rất lớn rất lớn luôn.-Anh cũng nghĩ vậy.-Còn dòng Suối Trí tuệ?

Dòng suối này quyết định trí tuệ con người sao?-Không dòng suối trí tuệ quyết định ai sẽ đến thế giới nào sau khi họ chết, cũng quyết định hai đứa trẻ mang trên mình sức mạnh to lớn thống trị thiên thần, ác thần nơi nhân gian, nó mang đến sự sáng suốt và cả tuổi thanh xuân.-Thiên thần, Ác thần có thật hả anh?-Chuyện này em phải tự tìm hiểu thôi!-Nhưng chuyện đó liên quan gì đến khu rừng này?-Vì nơi đây được gọi là "Nơi khởi nguồn bất tử"-???

- nó nghiệt mặt ra nhìn anh -Khu rừng này được gọi như thế vì nó là con đường duy nhất liên thông giữa nơi ở của các Thiên thần và thế giới con người.-Chuyện này có thật không anh?

Nơi này thật sự có thể đến thế giới anh nói à?-Không, anh lừa em đó, làm gì có chuyện đó nào!

Em từ khi nào lại ngốc thế?-Anh.

Đáng ghét!

- nó tức giận đánh anh một phát rồi đứng dậy định bỏ đi.-Thỏ con, anh nghe nói khu rừng này thật sự có người chết đó!

- anh thản nhiên nói như không thấy nó đang giận.-Aaaa...

- nó chạy nhanh xà vào lòng anh ôm anh thật chặt -Em sợ mà huhu.-Anh biết, vì thế sau này đừng chạy loạn đến lúc nhìn thấy thứ không sạch thì không có người cho em ôm đâu đấy - Vuốt tóc nó anh thật rất vui, anh đã thành công trong việc khiến nó trở nên ỷ lại vào mình, có như thế anh mới có thể yên tâm sẽ không có thứ gì có thể làm hại nó được.-Không đâu - nó trong lòng anh lắc đầu, nó chưa ngốc đến nổi tự tìm chuyện cho mình sợ, với lại có anh nó không dại gì tránh xa đâu, anh là anh của mình nó vì thế nó có đặc quyền mà.-Ngoan!

- anh yêu thương vuốt ve mái tóc mềm của nó, anh sẽ không cho ai, hay bất cứ thứ gì chạm vào nó, dù là lực lượng quyền năng nhất cũng vậy - Thôi chúng ta về thôi, hôm nay như thế là đủ rồi.-Tôi thấy chúng ta cần phải nói chuyện đấy, anh Nhật Tú!

- một giọng nói không phân rõ vui giận vọng ra từ khu rừng.-Aaaaa...huhuhu...- nó hoảng sợ rút hẳn vào lòng anh mà khóc.-Ngoan không sao chờ anh ở đây, chút anh đưa em về.-...

- nó không trả lời chỉ lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, anh đặc nó nằm trong lòng Tiểu Phong rồi dùng chiếc áo khoác dài của mình đắp lên cho nó.-Bảo vệ em ấy cẩn thận, ta về ngay - anh như làn gió nhẹ thoảng qua mất hút.
 
Back
Top Bottom