Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trưởng Công Chúa - Cửu Thiên Lãm Nguyệt

Trưởng Công Chúa - Cửu Thiên Lãm Nguyệt
Chương 10: Chương 10



Ta vốn chưa từng làm điều gì thất lễ với Thần phi, vậy mà đêm ấy nàng lại bỗng dưng phát sốt dữ dội.

Ta nhân cơ hội ấy, sai bà vú bế Hoàng tử rời xa nàng.

Ta nói: “Thần phi bệnh đến bất ngờ, mà Hoàng tử lại còn thơ bé, nếu chẳng may nhiễm phải tà khí, e rằng chẳng ai gánh nổi tội ấy.”

Khi bệ hạ hay tin, liền phẫn nộ đến nỗi thổ huyết.

Ngài truyền triệu ta tới, cố nén cơn giận mà rằng:

“Hoàng tử hãy còn thơ ấu, chẳng thể rời mẹ ruột. Hoàng hậu, hãy giao lại hài nhi cho Thần phi đi.”

Ta mỉm cười mà đáp:

“Không lẽ bệ hạ lo thần thiếp muốn độc chiếm Hoàng tử ư?”

Sắc mặt bệ hạ thoáng đổi, nhẹ giọng rằng:

“Hoàng hậu lại đùa rồi. Thái y đã chế thuốc bổ điều thân cho nàng, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ có long tự, đâu cần tranh giành với Thần phi.”

Ta bất giác bật cười:

“Thần thiếp e rằng kiếp này… khó mà có con.”

Một là lòng không hứng thú,

Hai là bởi bệ hạ tâm tàn nhẫn.

Ngài dùng thứ dược độc nhất, lại gia liều cao.

Ngay cả thần y như Lục Tranh cũng đành bất lực.

Lý Diễn gượng cười:

“Hoàng hậu chớ nghĩ quẩn, hoàng tử rồi sẽ có thôi.”

Ta lắc đầu:

“Không còn nữa đâu. Dược hoàn mà bệ hạ ban cho thần thiếp, thần thiếp đã trao lại cho Thần phi rồi.”

Sắc diện của Lý Diễn liền trầm xuống, ai ai cũng thấy rõ.

Còn ta, khẽ nhếch môi cười:

“Thần phi vì muốn khai chi tán diệp cho bệ hạ, ngày ngày vẫn uống dược hoàn ấy đấy.”

Lý Diễn không trả lời.

Hắn siết chặt tay, trầm giọng quát:

“Người đâu!”

Không một ai hồi đáp.

Bởi khi ấy, phụ thân và huynh trưởng của ta đã hồi kinh

Người của hoàng thượng, đều bị bọn họ nắm giữ cả rồi.

Ta chậm rãi ngồi xuống, khẽ nói:

“Biết rõ thứ dược kia là bệ hạ hao tâm tổn trí mới sai người điều chế, cuối cùng lại bị chính tay thần thiếp đưa vào miệng sủng phi mà bệ hạ thương yêu nhất… Bệ hạ còn thấy vui chăng?”

Lý Diễn giận dữ nhìn ta chằm chằm:

“Tống Ngọc, ngươi biết từ khi nào?”

Hắn dường như nghĩ đến điều gì, giọng trầm thấp:

“Ngươi hạ độc trẫm sao?”

“Đúng thế.” Ta mỉm cười, “Ngươi còn chưa hay biết nhỉ? Lục thần y chính là muội muội ruột của ta.”

Ta lại chỉ tay về phía bụng mình, nhẹ giọng nói:

“Phu thê một thể, có vay có trả mới phải lẽ.”

Lý Diễn hiểu được hàm ý trong lời nói ấy.

Sắc mặt hắn lập tức tái xanh, cơ mặt giật giật, nhưng lại chẳng thể làm chi được ta.

“Ngươi làm vậy, chẳng lẽ không sợ trẫm tru di cửu tộc nhà ngươi?”

Ta nghe vậy thì không nhịn được cười, giọng điệu mang chút giễu cợt:

“Lý Diễn, không ngờ có ngày ngươi cũng ngây thơ như thế.”

Ánh mắt ta bình thản mà nhìn hắn:

“Chẳng lẽ bệ hạ thật nghĩ rằng ta sẽ không có chút chuẩn bị nào sao?”

Quân lính trong cung, đã sớm bị ta âm thầm thay bằng quân của Tống gia.

Phải, ta sẽ cùng phụ thân và huynh trưởng tạo phản.

Ấy là con đường sống duy nhất của nhà Tống ta.

Ta từng nghĩ, giết Lý Diễn rồi xưng làm Thái hậu, buông rèm nhiếp chính.

Nhưng Lý Diễn còn dè chừng Tống gia, tân đế thì sao? Hắn liệu có dung tha?

Đã vậy… thì hãy để giang sơn này đổi họ thành Tống đi thôi.

Sau bài học đẫm máu từ Lý Diễn, ta đã hiểu ra: vận mệnh, phải tự mình nắm lấy.

Ta không còn muốn ký thác hy vọng nơi bất kỳ ai nữa — dù đó có là con trai của Lý Diễn, hay bất cứ ai trong dòng dõi hắn.

Lý Diễn trọng bệnh không dậy nổi, ngay cả lời nói cũng chẳng thể thốt ra.

Bởi vì ta đã sai người… cắt lưỡi hắn.

Ta giả nét bút tay hắn, viết hạ chiếu thư truyền ngôi.

Chỉ là, ngôi vị đế vương ấy… không phải truyền cho con trai của hắn, mà là… cho phụ thân ta.

Tự nhiên trong triều cũng có kẻ phản đối.

Nhưng các vị ấy lại chẳng thể làm được gì.

Bởi nữ nhi của họ, thậm chí là ngoại tôn, đều nằm trong tay ta.

Ở nơi Lý Diễn chẳng thể nhìn tới, ta sớm đã dùng dị năng “Tiên tri” của Hạ Trúc, ngấm ngầm chiêu dụ các phi tần trong hậu cung.

Những chuyện bẩn thỉu mà Lý Diễn từng làm suốt bao năm qua, ta đều sai huynh trưởng của Hứa Thường tại đem lan truyền khắp dân gian.

Với bá tánh mà nói, ai làm hoàng đế họ chẳng để tâm.

Ai khiến họ no bụng, thì họ liền quy phục kẻ đó.

Còn về thanh danh hậu thế? Ai mà bận tâm chứ?

Khi còn sống, chỉ cần hưởng hết vinh hoa phú quý là đủ rồi.

Chết rồi, tai chẳng nghe, mắt chẳng thấy, lời thiên hạ có là chi?

Mãi đến khi phụ thân chính thức bước lên ngai vị, ta mới cảm thấy một tia chân thật.

Thì ra… thiên hạ đổi họ, cũng chẳng khó như ta từng tưởng.

Ta vẫn ở lại hậu cung.

Chỉ là, xưng vị đã đổi — từ Hoàng hậu thành Trưởng Công chúa.

Ta triệu tập toàn bộ phi tần năm xưa của Lý Diễn đến trước mặt.

“Kẻ nào nguyện hồi phủ tái giá, sau này của hồi môn sẽ do bổn cung lo liệu.

Còn ai muốn lưu lại trong cung để an hưởng tuổi già, cũng tùy ý.

Bổn cung tuyệt không ép buộc ai cả.”

Ta khẽ chỉ tay về phía Tiền ma ma:

“Muốn chọn thế nào, các ngươi cứ suy nghĩ kỹ. Có kết quả rồi, chỉ cần báo lại cho Tiền ma ma một tiếng là được.”
 
Trưởng Công Chúa - Cửu Thiên Lãm Nguyệt
Chương 11: Chương 11 [Hoàn]



Mọi người nơi đây đều là những nữ nhân khổ mệnh.

Ta không muốn làm khó bất kỳ ai.

Chỉ riêng Thần phi và Lý Diễn, họ… không giống như những người còn lại.

Ngày phụ thân ta đăng cơ, ta dâng một vò rượu độc, đưa tiễn cả hai xuống hoàng tuyền.

Xét cho cùng, ngai vàng của phụ thân… cũng không thể nói là danh chính ngôn thuận.

Mà Lý Diễn – dù đã bị cắt lưỡi, không thể lên tiếng – chỉ cần còn sống, vẫn là một mối họa.

Ta không muốn để lại bất cứ hậu hoạn nào.

Còn Thần phi, lúc sinh thời chẳng thể đường đường chính chính ở bên cạnh Lý Diễn.

Vậy thì, ta thành toàn cho nàng – để nàng được cùng Lý Diễn làm phu thê nơi cửu tuyền.

Theo lời đề nghị của ta, Hạ Trúc được phong làm nghĩa nữ của phụ thân.

Ta nhàn nhạt dặn nàng:

“Ra bên ngoài, không cần nhắc đến cái tên Hạ Trúc nữa. Ngươi vốn tên gì, sau này cứ dùng lại tên thật ấy.”

Hạ Trúc ngẩn ngơ:

“Thật… thật sao?”

Ta bật cười trước vẻ mặt ấy của nàng.

“Hạ Trúc là bị cha nương ruột bán vào cung. Nếu một ngày nào đó, họ biết nữ nhi mình được đương kim hoàng thượng thu làm nghĩa nữ, e rằng sẽ sinh ra không ít chuyện phiền toái.”

Mà ta, xưa nay vốn ghét phiền phức.

Cũng chẳng muốn Hạ Trúc phải gánh lấy những ràng buộc và trách nhiệm không thuộc về nàng.

Hạ Trúc khôi phục tên thật là Lục Hạ, cùng ta sống chung một cung.

Lúc rảnh rỗi vô sự, ta chợt nhớ lời Lục Hạ từng nói — rằng nữ tử cũng có thể học chữ, đọc sách.

“A Hạ, hay là… chúng ta lập một thư viện đi, chỉ thu nhận nữ tử.”

Từ lâu, ta đã ngưỡng vọng thế giới nơi Lục Hạ từng sống.

Tuy chẳng thể tận mắt thấy, nhưng có những điều — chỉ cần ta còn sống, ta vẫn có thể làm được.

Ví như, mở một thư viện dành riêng cho nữ nhân.

Phụ thân sau khi biết thân thể ta chẳng thể thụ thai, lòng áy náy vô cùng.

Ta mới chỉ hé lộ ý nghĩ, người đã lập tức sai người đi tìm phu tử.

Chuyện của nữ tử thư viện, ta chỉ cần nói một câu, sẽ có người lo liệu chu toàn thay ta.

Ta cùng Lục Hạ vừa dạo quanh thư viện đang kiến lập, vừa khẽ nói:

“Bình đẳng nghe thì đẹp, nhưng ở thế gian này, e là khó thành hiện thực.”

Cô nương xuyên không trước đó đã nhiều lần nói về bình đẳng.

Lục Hạ dù chẳng nhắc nhiều, ta biết trong lòng nàng cũng hằng ao ước điều ấy.

“Kẻ quý tộc, sao cam lòng để quyền thế mình bị xóa bỏ? Lại càng chẳng muốn thấy dân thường ngang hàng với mình.”

Như Lục Hạ từng nói — đầu thai, vốn là một môn kỹ nghệ.

Nhiều chuyện, ngay từ lúc sinh ra, đã định sẵn rồi.

Điều duy nhất ta có thể làm, là để nữ nhân trong thiên hạ biết rằng — nhân sinh, không chỉ có một con đường để sống.

“Những lời tỷ tỷ nói, muội đều hiểu.”

Khóe môi Lục Hạ hơi nhếch, nàng chỉ tay vào bản thân, nói:

“Giống như muội đây, đã từng làm công chúa một thời gian, bây giờ bắt muội quay lại làm nô tì, trong lòng thật chẳng cam tâm. Huống hồ là bọn quý tộc kia.”

Lục Hạ chớp mắt, cười:

“Tỷ tỷ nguyện lòng mở thư viện cho nữ tử, thế đã là rất tuyệt rồi.”

Ta nghe vậy, bất giác mỉm cười.

Nữ tử thư viện khai giảng vào tiết Trung thu.

Những nữ tử tới học, không những không cần nộp học phí, mà còn được cung cấp cơm nước, bút nghiên giấy mực.

Ai vượt qua được sự đánh giá của phu tử, còn có thể nhận được một phần công việc có tháng bổng khá cao.

Với điều kiện ấy, nhiều nhà dân liền đưa nữ nhi đến nhập học.

Thậm chí có cả phụ nhân đã lấy chồng, cũng tới dò hỏi điều kiện để vào thư viện.

Đợt tuyển sinh đầu tiên rất nhanh đã đầy chỗ.

Nếu không nhờ Lục Hạ có nhiều ý tưởng kiếm bạc, thì Trưởng Công chúa như ta e rằng cũng phải đưa tay xin tiền phụ hoàng rồi.

Theo lời nàng, thư viện không mở lớp dạy cầm kỳ thư họa, mà giảng dạy toàn những kỹ nghệ có thể mưu sinh.

Vài lần ta cùng nàng đến tham quan, nàng rốt cuộc không nhịn được mà đích thân đứng lớp, giảng cho các nữ sinh một bài.

Lời nàng giảng là điều mà thời đại này chưa từng có, song lại không khó để lĩnh hội.

Nhìn dáng vẻ nàng say mê, hăng hái giảng dạy, lòng ta tràn ngập vui sướng.

Tương lai còn dài, nhưng con đường nào cũng cần người đi trước mở lối.

Có người đầu tiên dám trải bước, thì con đường ấy mới ngày càng rộng lớn.

(Toàn văn hoàn)
 
Back
Top Bottom