Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trường An Từ, Âm Dương Bích Hoạ

Trường An Từ, Âm Dương Bích Hoạ
Chương 60: Ảo giác



Bên trong nhà lao sắt, chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét. Ánh nến chập chờn, chớp tắt theo từng đợt gió lạnh lùa vào.

Lâm Lạc đứng giữa phòng giam, quét mắt nhìn quanh một lượt. Khi đưa tay chạm vào song sắt, một cơn lạnh buốt lập tức truyền đến, tựa như nhúng tay vào nước đá, lạnh đến mức ngón tay hắn co quắp, đau nhức không chịu nổi. Cái lạnh không chỉ dừng lại ở đó, mà còn lan ra toàn thân, từng chút một xâm chiếm từng tế bào trong cơ thể hắn.

Hắn chỉ đành ôm chặt hai tay, ngồi xuống xếp bằng, cố rúc đầu vào giữa hai cánh tay để giữ hơi ấm. Nhưng cái rét căm căm xung quanh vẫn không buông tha, từng cơn gió lạnh lẽo quất vào người hắn như những lưỡi dao sắc bén. Da thịt hắn tê rần, đôi môi trắng bệch, cơ thể run rẩy đến mức không thể khống chế được nữa.

Thời gian trôi qua một cách chậm chạp. Không gian ngày càng rét buốt.

Vốn không chịu được lạnh, Lâm Lạc dần cảm thấy da thịt mình như bị dao cắt từng mảng nhỏ, xương cốt như đông cứng lại. Hắn há miệng, thở ra một làn hơi trắng, nhưng ngay khi hơi thở vừa phả ra, môi hắn đau buốt như bị xé rách.

Đột nhiên—

Một lực vô hình nào đó kéo giật ống tay áo trái của hắn.

Cánh tay hắn bất ngờ trượt xuống, cả người suýt nữa ngã nhào. Hắn giật mình quay đầu nhìn, nhưng không thấy gì cả. Chỉ có mặt nước bên ngoài nhà lao gợn lên vài bọt nước nhỏ, rồi nhanh chóng chìm xuống.

Chưa kịp trấn tĩnh, ống tay áo bên phải của hắn lại bị kéo mạnh.

Lần này, hắn lập tức quay lại nhìn, nhưng thứ duy nhất hắn thấy vẫn chỉ là mặt nước phẳng lặng, nơi vừa rồi xuất hiện những bọt nước lăn tăn.

Hắn nheo mắt quan sát thật kỹ, nhưng sau một lúc lâu, mặt nước lại trở về vẻ tĩnh lặng vốn có, như thể mọi thứ chỉ là ảo giác.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cái lạnh dần khiến hắn mất đi tri giác. Cơ thể hắn co rúm lại, cuộn tròn trên mặt đất, răng va vào nhau lập cập. Hơi thở hắn trở nên yếu ớt, hàng mi và chân mày đều phủ một lớp sương trắng mỏng. Ý thức của hắn ngày càng mơ hồ, như thể từng chút một bị thời gian cuốn trôi vào hư vô.

"Ách!"

Lâm Lạc đột nhiên cau mày, cảm giác đau nhói trên mu bàn tay kéo hắn trở về thực tại.

Hắn giơ tay lên nhìn, phát hiện trên da có một vết rạch nhỏ, trông như vết xước do móng tay gây ra.

Hắn không quá để tâm, nhưng chỉ một lát sau, cơn đau lại ập đến. Hắn mở mắt nhìn lần nữa, mu bàn tay hắn đã xuất hiện thêm vài vết cắt mảnh, mỗi vết đều dài hơn vết trước.

Hắn chưa hề chạm vào bất cứ thứ gì, cũng không bị đông lạnh đến mức nứt da. Vậy những vết thương này đến từ đâu?

Khi hắn còn đang ngẫm nghĩ, cánh tay và cổ hắn cũng bắt đầu xuất hiện những vết rạch tương tự. Những vết thương tuy nhỏ nhưng lại đau rát, như thể có thứ gì đó vô hình đang cứa vào da thịt hắn.

Hắn cứng đờ cả người.

Cảm giác bất an ngày càng lớn dần trong lòng hắn.

Không gian xung quanh tối đen, lạnh lẽo, không có bất cứ thứ gì bất thường... nhưng hắn lại có cảm giác một thứ gì đó đang ẩn nấp trong bóng tối, từng chút từng chút một, chậm rãi tiến đến gần hắn.

Và ngày càng gần hơn.

"Xèo!"

Mặt nước bên ngoài nhà lao đột nhiên cuộn trào như nước sôi, bọt khí bốc lên dày đặc.

Sau cơn sôi sục dữ dội, mặt nước dần chìm xuống, hình thành một xoáy nước khổng lồ. Xoáy nước càng ngày càng mở rộng, cuốn trọn cả phòng giam, như muốn nuốt chửng tất cả.

Lâm Lạc vô thức lùi lại một bước, nhưng phía sau lại đập vào song sắt lạnh lẽo. Cơn lạnh xuyên thấu qua lớp quần áo, thấm sâu vào da thịt, đau đớn đến mức khiến hắn nghiến răng chịu đựng.

Ngay lúc này—

Soạt!

Từ dưới đáy nước, ba vật thể màu đen mềm nhũn bất ngờ trồi lên, chớp mắt đã xuyên qua song sắt, lao thẳng về phía hắn.

Ba sợi dài bóng loáng quấn lấy người hắn, siết chặt.

"Ách...!"

Cơ thể hắn lập tức bị kéo căng, không thể cử động.

Hắn cúi xuống nhìn, chỉ thấy ba vật thể đó có bề mặt trơn mịn, không vảy, không hoa văn, tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt. Không rõ đó là sinh vật gì, nhưng sự ướt át và nhớp nháp của chúng khiến hắn cảm thấy ghê tởm.

Chúng càng siết càng chặt, từ vai trượt xuống cổ hắn.

Hắn cố gắng giãy giụa, luồn tay qua khe hở mong đẩy chúng ra, nhưng vừa chạm vào, hắn đã cảm nhận được một lớp dịch nhầy bao phủ trên bề mặt chúng. Dịch dính chặt vào lòng bàn tay hắn, lạnh lẽo và ghê rợn đến nỗi buồn nôn.

Hắn dốc hết sức lực vùng vẫy, nhưng vô ích.

Những thứ quái dị đó vẫn tiếp tục siết chặt hơn, cổ hắn bị bóp nghẹt, khuôn mặt dần đỏ lên, mắt cũng nổi đầy tơ máu.

Hắn muốn hét lên, nhưng không thể phát ra một âm thanh nào.

Hơi thở của hắn trở nên gấp gáp.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía sợi tơ hồng rủ xuống giữa phòng giam.

Đó là con đường sống duy nhất.

Giờ khắc này, hắn phải lựa chọn.

Liều một phen?

Hay kéo đứt sợi tơ hồng để giữ mạng?

Hơi thở tử vong càng lúc càng đậm, không khí xung quanh như bị bóp nghẹt. Đến lúc này, Lâm Lạc gần như không còn sự lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể vươn tay, cố nắm lấy sợi tơ hồng duy nhất có thể cứu mạng mình.

Nhưng khoảng cách vẫn còn một đoạn ngắn.

Hắn nghiến răng, dồn hết chút sức lực cuối cùng, từng chút một vươn tay ra. Gần thêm một chút... rồi lại gần thêm một chút...

Cuối cùng, hắn bắt được!

Gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên, kéo căng những vết rách nhỏ, khiến chúng đột ngột nứt toác, máu tươi chảy ra, tí tách rơi xuống nền đất lạnh băng. Giọt máu đỏ sẫm ấy như một nhát dao sắc bén cắt qua cơn hoảng loạn, kéo hắn trở lại thực tại.

Ngay khoảnh khắc đó, hắn buông sợi tơ hồng ra, nhanh chóng lục lọi trong lớp áo và lấy ra một con bọ rầy của Chân Viễn.

Ngón tay hắn run rẩy bật chốt mở.

Ngay lập tức, cặp cánh kim loại trên lưng bọ rầy bật ra, phóng thẳng lên không trung, tỏa ra từng luồng sáng bạc. Một loạt ngân châm rào rạt bắn xuống, lao thẳng vào ba vật màu đen đang quấn lấy hắn.

Những thứ đó dường như đau đớn dữ dội, điên cuồng co rút lại. Chúng quằn quại một lúc, rồi bất ngờ nới lỏng vòng siết, trượt xuống, đập mạnh vào song sắt. Nhưng chưa kịp rơi xuống, chúng đã vươn ra, quấn chặt lấy con bọ rầy đang bay lơ lửng.

Bọ rầy lập tức rơi thẳng xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ!

Lâm Lạc trơ mắt nhìn những vật màu đen quái dị đó cuộn mình, rồi nhảy phốc xuống mặt nước.

"Bùm!"

Mặt nước xao động dữ dội, nhưng chỉ giây lát sau, mọi thứ lại chìm vào tĩnh lặng.

Cạch!

Ngọn đèn dầu treo trên trần nhà lao bất ngờ rơi xuống.

Nó lăn lộn hai vòng trên nền đất trước khi lăn thẳng vào làn nước.

Ánh lửa vụt tắt.

Bóng tối lập tức nuốt chửng tất cả.

Cả phòng giam rơi vào tĩnh lặng chết chóc.

Lâm Lạc ngã sụp xuống nền đất, cơ thể rã rời. Trán hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai tay vô thức ấn lên cổ mình, nơi vẫn còn lưu lại cảm giác nghẹt thở từ những gì vừa xảy ra.

Hơi thở của hắn nặng nề, dồn dập, như thể có thứ gì đó đang gõ từng nhịp vào trong đầu hắn.

Nhưng ngay khi hắn dần ổn định lại, vừa nhắm mắt một khắc, rồi mở ra lần nữa—

Xoẹt!

Ánh sáng bất ngờ bừng lên.

Hắn ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra ánh sáng, ánh mắt hắn chạm đến ngọn đèn dầu, nó vẫn đang lơ lửng ở trên trần nhà, yên ổn như chưa từng bị đánh rơi.

Hắn sững sờ.

Chẳng phải nó đã rơi xuống nước và tắt lửa rồi sao?

Tại sao bây giờ vẫn còn cháy?

Không chỉ vậy—

Hắn cúi xuống nhìn mặt đất.

Con bọ rầy lẽ ra đã vỡ vụn thành từng mảnh... không còn thấy đâu nữa.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Lập tức, hắn đưa tay lên sờ s0ạng khắp người, và rồi, hắn lấy ra một con bọ rầy của Chân Viễn vẫn còn nguyên vẹn, hoàn hảo không một vết xước.

Hắn cứng đờ.

Mặt nước xung quanh vẫn bình lặng, không có dấu hiệu của bất kỳ sinh vật quái dị nào vừa rồi.

Thậm chí—

Hắn cúi xuống nhìn tay mình.

Những vết rạch, những dòng máu đỏ thẫm, những cơn đau rát đến tê dại... đã biến mất.

Không một dấu vết.

Không một vết thương.

Da thịt hắn trơn láng, sạch sẽ, như thể những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.

Nhưng...

Cảm giác ngạt thở, nỗi đau cùng sự hoảng loạn, chân thực đến thế!

Lâm Lạc hít sâu một hơi.

Rồi hắn nhận ra—

Đó chỉ là ảo giác.

Một màn kịch do chính hắn tự biên tự diễn...

Mà ngay cả hắn, cũng không hề nhận ra mình đã chìm vào nó từ lúc nào.

~~~Hết chương 60~~~
 
Trường An Từ, Âm Dương Bích Hoạ
Chương 61: Sống



Đúng lúc này, cánh cửa bí mật trên nhà lao sắt bất ngờ bị mở ra. Một bóng người từ trên cao đáp xuống, toàn thân khoác một bộ y phục rộng thùng thình. Người đó ngồi xổm trên khung sắt, ánh mắt cụp xuống, dù chỉ còn là một đường hẹp nhưng vẫn ánh lên tia sát khí. Hắn nhìn chằm chằm vào thân thể suy yếu bên dưới, đôi mắt kẻ đó dường như vẫn còn vương chút mê man.

Lâm Lạc kiệt sức, vô lực tựa lưng vào những song sắt lạnh lẽo như băng, ngửa đầu nhìn lên, khàn giọng hỏi:

"Vì sao?"

Thanh âm vang vọng trong nhà lao tối tăm, âm u đến rợn người.

Ách Sinh lắp bắp:

"Bởi vì... người sắp chết. Trước khi chết... sẽ thấy... những thứ đáng sợ. Ngươi... nhìn thấy gì?"

Lâm Lạc chớp mắt, khóe môi khẽ nhếch:

"Ta nhìn thấy gì? Ngươi muốn biết?"

"Muốn!"

Lâm Lạc biết tên này không phải người quá độc ác, thậm chí còn có chút ngây ngô. Hắn nhẹ giọng đáp:

"Ta thấy nhân tính."

Ách Sinh nhíu mày:

"Nhân tính là gì?"

Lâm Lạc bật cười:

"Là thứ mà mắt thường không thể nhìn thấy."

"......?"

Cái lạnh thấu xương khiến Lâm Lạc không ngừng run rẩy. Hắn biết rõ chỉ có duy trì tỉnh táo mới có thể sống sót qua hai ngày này, một khi chìm vào giấc ngủ, sợ rằng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Vì thế, hắn cần giữ Ách Sinh bên cạnh, cần nói chuyện với hắn ta để kéo dài thời gian.

Hắn chống lại cơn choáng váng, yếu ớt nhìn Ách Sinh:

"Ta nhớ ngươi đã nói... ngươi tên Ách Sinh, đúng không?"

Ách Sinh gật đầu.

"Ai đặt tên cho ngươi?"

"A bà."

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười tuổi."

"Từng rời khỏi nơi này chưa?"

Ách Sinh bỗng chốc im lặng. Một lúc lâu sau mới khẽ đáp:

"Chưa từng... chưa bao giờ."

Lâm Lạc nhìn hắn ta, trong đáy mắt ẩn chứa chút đồng tình, nhưng cũng chẳng lộ ra quá rõ ràng.

Hắn khẽ cười.

Ách Sinh lập tức nắm chặt tay, một chút sát khí lóe lên trong mắt:

"Ngươi... cười cái gì?"

Cái lạnh dần dần từng chút một gặm nhấm năng lượng trong cơ thể Lâm Lạc. Hắn cảm thấy đầu óc đau nhói, lồ ng ngực cứng lại, đôi môi run rẩy mãi mới có thể bật ra một câu:

"Ngươi thực sự nên ra ngoài nhìn một lần."

Đi ra ngoài?

Từ khi được Thủy bà ôm về, Ách Sinh đã sống mười năm trong Quỷ Thị. Hắn không biết thế giới bên ngoài trông như thế nào, cũng không biết có những gì. Thỉnh thoảng, hắn nghe người khác kể vài câu chuyện mà hắn chưa từng trải qua, trong lòng không khỏi tràn ngập tò mò.

Nghe Lâm Lạc nói vậy, hắn bất giác cúi xuống, giọng khẽ khàng:

"Bên ngoài... có cái gì?"

Lâm Lạc hít một hơi lạnh, mỉm cười:

"Có những thứ ngươi không thể tưởng tượng được."

Ách Sinh ngẫm nghĩ, ngập ngừng hỏi:

"Có ngựa không?"

"Có! Mỗi năm, khi lễ hội tới, trên thảo nguyên sẽ có từng đàn ngựa rượt theo nai, tiếng kèn vang vọng khắp trời, vó ngựa dồn dập, con mồi băng qua rừng rậm... Cảnh tượng ấy, cả đời khó quên."

"Thật... thật sao? Vậy có hoa không?"

Lâm Lạc bật cười:

"Đương nhiên có! Đến mùa xuân, cả thành Trường An ngập tràn hoa nở, rực rỡ muôn màu, giống như cầu vồng lúc hoàng hôn mùa hạ."

Ách Sinh chớp mắt:

"Cầu vồng... là gì?"

"Là một thứ đẹp đến mức không thể tả được. Khi nào ngươi tận mắt nhìn thấy... sẽ hiểu."

Bất chợt, Ách Sinh cúi đầu, giọng điệu đầy thương cảm:

"Nhưng ta... ta không ra ngoài được. Dù có đi chăng nữa... cũng chẳng ai thích ta. Ta... ta xấu lắm."

Lâm Lạc mở mắt, một lần nữa ngẩng đầu quan sát hắn.

Mặc dù Ách Sinh có làn da ngăm đen, đôi mắt nhỏ, nhưng ngũ quan vẫn rất cân đối, không thể coi là xấu. Hai vành tai lớn cụp xuống hai bên mặt khiến hắn trông có phần ngốc nghếch, nhưng lại toát lên vẻ đáng yêu. Nếu nhìn kỹ hơn, hắn chẳng khác nào một linh tinh lạc giữa nhân gian, chỉ cần ánh sáng rực rỡ chiếu rọi, hắn sẽ tỏa sáng theo cách của riêng mình.

Vậy nên, Lâm Lạc nghiêm túc nói:

"Ách Sinh, ngươi nhớ kỹ, nếu có người nào thực sự cho rằng ngươi xấu, thì chính hắn ta mới là kẻ xấu xí nhất! Ngươi không giống người khác, nhưng ngươi có thứ mà bọn họ không có. Đó là điều đáng tự hào."

"Thật sao?"

"Đương nhiên! Ta sắp chết rồi, chẳng lẽ còn lừa ngươi được sao?"

Ách Sinh nghe thấy vậy, cúi đầu nhìn bóng mình phản chiếu trong mặt nước.

Một gương mặt tròn trịa, ngũ quan bình thường, ngoài đôi mắt nhỏ một chút, làn da đen một chút, hai vành tai hơi to một chút, thực sự chẳng có gì kỳ lạ. Nhưng hắn lại không phân biệt được đẹp hay xấu. Từ nhỏ đến lớn, ai cũng bảo hắn là đứa trẻ xấu nhất, hắn liền tin mà không hề nghi ngờ.

Hắn vốn chỉ là một đứa trẻ, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của Thủy bà, chẳng hiểu rõ lòng người thiện ác ra sao. Nhưng lạ thay, hắn lại cảm thấy thân thiết với Lâm Lạc, thích nghe hắn nói chuyện, vì vậy dần dần buông xuống đề phòng.

Hắn bóp má mình một cái, ngập ngừng hỏi:

"Vậy nếu ngươi rời khỏi đây... có thể dẫn ta đi xem ngựa và hoa hay không?"

Lâm Lạc đã lạnh đến mức sắp không nói nên lời, cả người co rúm lại, ôm chặt hai tay, giọng run rẩy:

"Nếu ta còn sống... ta hứa... nhất định đưa ngươi ra ngoài."

Đôi mắt Ách Sinh sáng lên, nhưng nhìn thấy tình trạng của Lâm Lạc, hắn lại lộ vẻ do dự. Một lúc sau, hắn khẽ nói:

"Ta... ta giúp ngươi."

Lâm Lạc khẽ cười, hỏi:

"Ngươi có thể giúp ta thế nào?"

"Sống. Ta có thể giúp ngươi... sống."

"Hả?"

Lâm Lạc nheo mắt, nghi hoặc nhìn hắn.

Ách Sinh cúi đầu, lục lọi trong lớp áo rộng của mình một lúc lâu, cuối cùng lấy ra một quả nhỏ màu đỏ. Vỏ quả như phủ một lớp huyết sắc sậm màu, trông vô cùng bắt mắt. Hắn thả nó xuống, nhẹ giọng nói:

"Tiếp lấy!"

Quả này rơi ngay trên áo Lâm Lạc. Hắn đưa tay nhặt lên, chỉ trong khoảnh khắc, lòng bàn tay bất chợt nóng rực!

Quả nhỏ bé này giống như một lò sưởi tí hon, hơi ấm từ từ lan theo những đường vân tay, thấm vào huyết mạch, khiến cơ thể hắn run lên, cái lạnh rét buốt cũng dần dần tan biến.

Ách Sinh nhỏ giọng:

"Ăn nó, ngươi sẽ sống được."

Ngay sau đó, hắn chỉ l3n đỉnh đầu Lâm Lạc, nơi có một sợi tơ hồng lơ lửng.

"Nhớ kỹ... ngàn vạn lần không được chạm vào sợi dây kia. Chạm vào... sẽ chết!"

Tơ hồng, chạm vào sẽ chết!

Xem ra, Thủy bà chưa từng có ý định chừa cho hắn một con đường sống.

Lâm Lạc nắm chặt quả nhỏ trong tay. Hắn khát khao hơi ấm này biết bao, như một kẻ sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng.

Hắn nhìn Ách Sinh, giọng khàn đặc:

"Cảm ơn."

Ách Sinh cười rạng rỡ, đôi mắt ánh lên sự hân hoan khó giấu:

"Ngươi đã hứa... không được quên. Ngươi phải đưa ta ra ngoài... xem ngựa và hoa."

Lâm Lạc gật đầu, đáp chắc nịch:

"Ta nhất định sẽ giữ lời."

Ách Sinh vui sướng đến mức nhảy cẫng lên, nhưng nhớ ra không thể để Thủy bà phát hiện, hắn vội vàng đóng cửa bí mật rồi rời đi.

Trong nhà lao, Lâm Lạc vẫn giữ chặt quả kia trong tay, chậm rãi lột lớp vỏ đỏ sậm, lộ ra phần thịt quả trắng nõn bên trong.

Hắn đưa quả vào trong miệng.

Lập tức, một dòng ấm áp bùng lên từ dạ dày, lan tỏa khắp cơ thể, xua tan cái lạnh đang gặm nhấm từng thớ thịt của hắn.

Dần dần, hắn không còn thấy rét buốt như trước nữa.

Dù hơi lạnh vẫn len lỏi trong bóng tối, nhưng có lẽ... sống sót qua hai ngày này có lẽ không thành vấn đề.

~~~Hết chương 61~~~
 
Trường An Từ, Âm Dương Bích Hoạ
Chương 62: Lâm Lạc đã đi đâu?



Lâm Lạc rời khỏi Trường An đã tròn một ngày. Trước lúc đi, hắn dặn dò Phúc bá rằng bất kể ai đến tìm cũng đều từ chối, không tiếp khách.

Đến tối, tướng quân Kim ngô vệ Ngọ Hoài ghé qua phủ. Hắn biết Lâm Lạc đã từng đích thân đến tiệm quan tài để tra xét chuyện cũ, không may lại bị bắt giữ. Nhưng may mắn là Lâm Lạc đã thoát khỏi đại lao. Vì muốn tránh nghi kỵ, Ngọ Hoài đành chờ đến tối nay mới đến hỏi xem Lâm Lạc có điều tra được gì hay không.

Tuy nhiên, chưa kịp vào phủ, hắn đã bị Phúc bá cản lại:

"Lão gia có việc, không tiếp khách. Mong tướng quân thứ lỗi, xin mời quay về."

"Ta có chuyện quan trọng, nhất định phải gặp Lâm đại nhân."

"Lão gia đã căn dặn, xin tướng quân đừng làm khó chúng ta."

Ngọ Hoài biết rõ không thể ép buộc, đành chờ đến ngày mai quay lại. Hắn cáo từ, sau đó lên ngựa rời đi.

Cùng lúc đó, kiệu của Lương Khải Chi vừa đến cổng Lâm phủ. Hắn vừa bước xuống đã thấy Ngọ Hoài cưỡi ngựa rời đi, tư thế oai phong lẫm liệt đúng chuẩn Kim Ngô Vệ.

Kỳ lạ!

"Hắn ta đến đây làm gì?"

Từ trước đến nay, hắn chưa từng nghe nói A Lạc có giao tình với người của Kim Ngô Vệ.

Lương Khải Chi còn đang trầm tư thì bất chợt nghe một tiếng rầm! Cánh cổng lớn của Lâm phủ đang khép lại.

Hắn lập tức bước nhanh chạy đến, lớn tiếng gọi:

"Khoan đã! Đóng cửa gì sớm vậy? Mở ra!"

Cánh cửa vừa khép một nửa thì dừng lại, Phúc bá từ bên trong bước ra, ôn hòa hỏi:

"Lương đại nhân, sao giờ này ngài lại đến?"

"Ta có việc muốn gặp A Lạc."

"Nhưng lão gia đã nghỉ ngơi, dặn rằng hôm nay không tiếp khách. Lương đại nhân, xin ngài hãy quay về đi."

"Nghỉ ngơi? Giờ này mà đã nghỉ ngơi?"

"Tóm lại, lão gia nói không gặp ai hết."

Lương Khải Chi cau mày, bực bội phất tay:

"Đúng là dong dài."

"Thật sự xin lỗi, Lương đại nhân."

Phúc bá nói xong, lui vào trong, ra hiệu cho gia nhân đóng chặt cửa.

Lương Khải Chi đứng trước cổng, hứng trọn một bát canh bế môn nóng hổi. Bình thường, giờ này hắn đến Lâm phủ, Lâm Lạc vẫn luôn đọc sách trong thư phòng, nào có chuyện đi ngủ sớm như vậy? Rõ ràng có điều bất thường!

Hắn do dự trong chốc lát, sau đó quyết định từ bỏ, ngước mắt nhìn theo hướng Ngọ Hoài vừa mới rời đi, trong lòng dâng lên nỗi bất an.

Ngay sau đó, hắn lên kiệu, dặn phu xe:

"Đến Đại Lý Tự."

.......

Đại Lý Tự.

Hai ngày qua, Đại Lý Tự không có công vụ quan trọng, không khí cũng vì thế mà thanh nhàn hơn thường lệ.

Ôn Thứ vừa xử lý xong mọi chuyện, hiện đang ăn cơm trong phòng thì một tinh binh chạy vào báo:

"Công Bộ Thị Lang Lương đại nhân cầu kiến!"

Ôn Thứ đoán có lẽ là công sự nên định buông bát đũa, đứng dậy bước ra đại đường.

Nhưng không ngờ, cửa phòng rầm một tiếng bị đẩy mạnh, Lương Khải Chi đã xông thẳng vào.

Ôn Thứ ngẩn người, vẻ mặt bức mộng.

Hắn nhìn Lương Khải Chi từ trên xuống dưới, thấy đối phương mặc thường phục, liền đoán không phải chuyện quan.

"Lương đại nhân, ngài đây là...?"

"Có chuyện quan trọng muốn tìm ngươi."

"Chuyện gì mà vội vàng thế?"

Lương Khải Chi ngồi phịch xuống ghế đối diện, dáng vẻ lo lắng cứ như có người đang nợ hắn cả vạn lượng bạc.

Ôn Thứ nhìn hắn, rồi bất ngờ buột miệng:

"Ngươi... ăn cơm chưa? Có muốn ăn một chút hay không?"

"Ăn cái gì mà ăn!"

"Rốt cuộc là chuyện gì?"

Lương Khải Chi trầm mặc một lát, rồi nhìn thẳng vào Ôn Thứ, nghiêm túc nói:

"Là chuyện liên quan đến A Lạc!"

Nghe đến tên Lâm Lạc, Ôn Thứ lập tức căng thẳng, vội hỏi:

"Lâm đại nhân làm ư? Chẳng lẽ là chuyện án mạng ở tiệm quan tài? Không phải đã điều tra xong rồi sao? Chứng minh chỉ là một hiểu lầm, hơn nữa, đại nhân sáng sớm hôm qua đã rời khỏi đại lao Hình Bộ."

"Không phải chuyện đó!" Lương Khải Chi xua tay, "Ta thấy A Lạc dạo gần đây rất kỳ quái."

"Ý ngươi là sao?"

"Hắn vô duyên vô cớ mua một cỗ quan tài đem về, sau đó lại bị đưa đến Hình Bộ. Khi thẩm vấn, mặc kệ người ta hỏi thế nào, hắn tuyệt nhiên không chịu nói đã nói gì với người chết trước đó. Rõ ràng là hắn cố tình giấu giếm! Chưa hết, hôm qua sau khi ra khỏi đại lao, ta đưa hắn đi xem bích họa Đôn Hoàng vừa được phục chế, nhưng vừa nhìn thấy, sắc mặt hắn lập tức đại biến, sau đó không nói một lời đã rời đi. Hôm nay ta định qua tìm hắn, nhưng Phúc bá nhất quyết không cho ta vào, nói rằng A Lạc đã nghỉ ngơi! Ai mà tin được? Giờ này hắn lúc nào chẳng phải là đang đọc sách? Hơn nữa..."

Lương Khải Chi dừng lại, hạ giọng nói tiếp:

"Ngươi đoán xem ta thấy ai ở trước cửa Lâm phủ?"

"Ai?"

"Ngọ Hoài, thượng tướng quân Kim Ngô Vệ!"

Ôn Thứ giật mình. Trong ấn tượng của hắn, Lâm Lạc và Ngọ Hoài căn bản không hề có giao tình. Ngọ Hoài là kẻ thực dụng, chỉ quan tâm tới lợi ích trước mắt, loại người này vốn là thứ mà Lâm Lạc ghét nhất. Hiện tại hai người lại có liên hệ với nhau?

Huống hồ, Lâm Lạc đã rời quan trường, càng không liên quan gì đến Kim Ngô Vệ. Thế thì Ngọ Hoài đến Lâm phủ làm gì?

"Ngươi có chắc là không nhìn lầm?" Ôn Thứ nghi ngờ hỏi.

"Ta có mù đâu mà nhìn lầm?"

"Vậy ngươi tìm ta chỉ để nói chuyện này?"

"Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện kỳ lạ, ta cảm thấy có điều không ổn. A Lạc lại luôn kín miệng, hôm nay ta không gặp được hắn, chỉ có thể đến tìm ngươi thương lượng." Lương Khải Chi nhíu mày, vẻ mặt đầy lo lắng.

Ôn Thứ cũng sinh nghi. Trước đây, Lâm Lạc từng nhờ hắn điều tra tư liệu về An Vương, hắn đã cảm thấy vụ này chưa chấm dứt. Nay lại đột nhiên liên lụy đến cả Ngọ Hoài... Rõ ràng sự việc không đơn giản như vậy.

Hắn nhìn ra ngoài, rồi nói:

"Hôm nay đã khuya, sáng mai chúng ta qua đó hỏi thử xem."

"Chỉ có thể như vậy." Lương Khải Chi thở dài.

Cứ thế, hai người hẹn nhau sáng hôm sau lại đến Lâm phủ.

....

Hôm sau, khi bọn họ đến nơi, Phúc bá vẫn không cho vào.

"Lương đại nhân, Ôn đại nhân, lão gia nhà ta thực sự có việc, không tiếp khách. Các ngài đến cũng vô ích, lão gia không gặp ai hết, xin mời quay về."

Lương Khải Chi cười lạnh:

"Kỳ quái! Hôm qua không gặp được, hôm nay cũng không thấy? Ta nhất định phải gặp A Lạc!"

Nói xong, hắn kéo theo Ôn Thứ, xông thẳng vào trong.

Nhưng sau khi lục soát khắp nơi, ngay cả bóng dáng Lâm Lạc cũng không tìm thấy!

Lương Khải Chi sốt ruột, lớn tiếng quát:

"Người đâu?"

Phúc bá lộ vẻ khó xử:

"Hai vị đại nhân, xin đừng hỏi nữa, xin hãy quay về."

"Phúc bá, rốt cuộc A Lạc đi đâu?" Lương Khải Chi gằn giọng.

"Chuyện này..."

"Nếu hắn gặp chuyện không may, ông chịu trách nhiệm nổi không?"

Phúc bá thở dài, rồi chậm rãi nói:

"Ta cũng không biết. Lão gia không nói gì cả."

"Sao có thể?"

"Thật sự là như vậy. Mặc kệ ta hỏi thế nào, lão gia vẫn không nói. Chỉ biết rằng sáng sớm hôm qua, lão gia lên xe ngựa rời thành. Mã phu nói, lão gia xuống xe ở một con đường trên sườn núi Nam Sơn, nhưng đi đâu thì không ai biết."

"Hồ đồ!" Lương Khải Chi tức giận quát.

Bỗng nhiên, Ôn Thứ như nghĩ ra điều gì đó, hắn hỏi Phúc bá:

"Sau khi Lâm đại nhân ra khỏi đại lao, có hành động nào bất thường hay không?"

Phúc bá suy nghĩ một lúc, rồi đáp:

"Lão gia từ đại lao trở về thì cùng Lương đại nhân đến chùa Thiển Sơn. Sau đó, ngài ấy luôn ở thư phòng. Đến tối, ngài ấy nói rằng ngày hôm sau sẽ ra ngoài, nhưng không nói đi đâu, cũng không nói bao lâu mới về."

Ôn Thứ trầm ngâm giây lát, rồi ánh mắt sáng lên:

"Ta biết hắn đi đâu rồi!"

Lương Khải Chi nắm chặt vai hắn, vội hỏi:

"Nơi nào?"

Ôn Thứ nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói:

"Quỷ Thị."

~~~Hết chương 62~~~
 
Trường An Từ, Âm Dương Bích Hoạ
Chương 63: Sống là chết, chết là sống



Địa lao băng hàn, bốn bề lạnh lẽo.

Lâm Lạc đã bị giam ở đây suốt một ngày một đêm. Nhờ có Ách Sinh đưa cho mấy quả đỏ, hắn miễn cưỡng chịu rét mà chưa đến mức gục ngã. Nhưng dù vậy, cái lạnh vẫn dần xâm chiếm thân thể, khiến mắt hắn mờ dần, bàn chân tê cứng, nước mắt nước mũi cũng bị đông thành một dòng, chảy dọc xuống cằm. Hắn cuộn tròn trong góc ngục sắt, siết chặt hai tay ôm lấy thân mình, chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh.

Thỉnh thoảng, Ách Sinh lại mở khe ngăn bí mật, ngó vào nhìn hắn vài lần, sợ hắn bị đông chết mất. Lúc đầu, nó không ngừng bắt chuyện với hắn. Sau lại sợ hắn đói lả, nó lại ném vào lồ ng sắt mấy củ cà rốt dính đầy bùn đất cùng mấy quả táo héo, hy vọng hắn có thể sống sót qua cơn đói. Dù sao, nó còn trông chờ hắn bình an ra khỏi đây để dẫn mình đi tới Trường An, nhìn xem hoa cỏ và ngựa xe bên ngoài.

Nhưng Lâm Lạc thực ra không hề đói.

Hắn vốn ăn uống ít, lại không thích vận động, nên dạ dày cũng nhỏ. Trước đây, khi bận xử lý các vụ án ở Đại Lý Tự, hắn thường xuyên quên cả ăn cơm. Một ngày không ăn cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến hắn.

Dù vậy, hắn vẫn nhặt cà rốt và táo lên, cắn vài miếng để giữ lại chút thể lực. Những gì ăn không hết, hắn ném thẳng vào trong nước, tránh để Thủy Bà phát hiện.

Thời gian trôi qua chậm chạp, hắn không rõ đã bao lâu, cũng không nhớ Ách Sinh đã mở khe bí mật bao nhiêu lần để trò chuyện và cho hắn ăn.

Cho đến khi khe ngăn lại một lần nữa bị mở ra—

Một luồng ánh sáng mạnh rọi xuống, cùng với đó là một bóng người chậm rãi hạ xuống.

Thủy Bà đứng trên bậc cao, vẫn bộ dạng nghiêm nghị, ít khi cười nói. Bà ta nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt sâu thẳm. Sau đó bà ta dùng quải trượng trong tay nện mạnh lên song sắt, tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai, lan khắp địa lao, khiến người nghe không khỏi nổi da gà.

Lâm Lạc nghe tiếng nhưng không động đậy. Hắn vẫn tựa vào song sắt lạnh băng, hàng mi khẽ run, đôi môi nhợt nhạt vì lạnh. Sau một hồi run rẩy, hắn thở ra một làn khói trắng, tựa như sương mỏng, ngưng tụ trong không khí rồi tan biến.

Hắn khẽ cất giọng, yếu ớt hỏi:

"Đã bao lâu?"

Thủy Bà lạnh lùng đáp:

"Một ngày."

"Vậy nghĩa là, còn một ngày nữa."

"Lâm đại nhân, nếu không chịu nổi nữa, chỉ cần ngươi kéo sợi tơ hồng trong lao xuống, như vậy sẽ giữ được mạng sống. Nếu không, ngươi sẽ chết rét trong này, cuối cùng chỉ còn lại một đống xương trắng."

Lâm Lạc bỗng nhiên bật cười.

Ngón tay Thủy Bà siết chặt quải trượng, nhíu mày hỏi:

"Ngươi cười cái gì?"

Hắn lười biếng xoay người, ánh mắt mỏi mệt nhưng vẫn lóe lên tia sắc bén. Đón lấy ánh mắt nghi hoặc của bà ta, hắn chậm rãi nói:

"Ngài đã từng nghe qua chuyện Trang Vương chữa bệnh chưa?"

Thủy Bà trầm mặc.

Cười và chuyện Trang Vương thì có liên quan gì đến nhau?

Lâm Lạc khẽ nhếch môi, giọng khàn khàn kể lại:

"Chuyện kể rằng, Trang Vương mắc chứng đau đầu mãn tính, tìm danh y khắp nơi mà không khỏi. Một ngày nọ, khi đi ngang qua một cây cầu, hắn gặp một lão nông đang bắt cá. Lão nông nói với hắn rằng, cơn đau đầu này là do hỏa khí tích tụ, cần phải ngâm đầu vào nước lạnh trong ba mươi ngày mới có thể khỏi hẳn. Nếu thiếu một ngày, bệnh sẽ mãi không dứt, dù thuốc thang hay châm cứu cũng vô dụng.

Trang Vương vì đau đớn quá mức, đành phải nghe theo. Nhưng ba ngày trôi qua, đầu vẫn đau, mười ngày vẫn đau, hai mươi ngày sau vẫn không thấy hiệu quả. Tức giận, hắn ra lệnh xử tử lão nông.

Không lâu sau, có người khác làm theo phương pháp đó, kiên trì đủ ba mươi ngày, và bệnh thực sự khỏi hẳn. Lúc này, Trang Vương hối hận không thôi, nhưng đã muộn, cuối cùng hắn ôm bệnh mà chết."

Thủy Bà lắng nghe một cách nghiêm túc. Đến khi câu chuyện kết thúc, bà ta mới lạnh giọng hỏi:

"Ngươi muốn nói gì với ta?"

Lâm Lạc cười nhạt, ánh mắt vẫn vững vàng nhìn lên:

"Ta không muốn đi theo vết xe đổ của Trang Vương. Hắn còn kiên trì được hai mươi ngày mới từ bỏ, ta mới chịu có hai ngày, sao lại không thể kiên trì thêm?"

Lời vừa dứt, con ngươi Thủy Bà khẽ co lại.

"Đại Lý Tự đúng là không biết sợ chết."

"Chết thì có gì đáng sợ?"

"......"

"Chết thì có gì đáng sợ?"

Thủy Bà nhìn hắn, thấy rõ sự kiên định trong đôi mắt ấy, một người thà chết cũng không chịu khuất phục.

Bà ta trầm mặc hồi lâu, rồi đột ngột nện mạnh quải trượng xuống đất ba lần.

Rầm!

Tiếng va chạm vang vọng, thiết lao bên dưới cũng theo đó chấn động.

Ngay sau đó, nhà giam từ từ được nâng lên. Một luồng hơi ấm theo khe hở len lỏi vào, bao trùm lấy thân thể lạnh cóng của Lâm Lạc. Hắn không kìm được run lên. Đến khi thiết lao hoàn toàn trồi lên mặt đất, cơ thể vốn nhẹ bẫng của hắn cuối cùng cũng có lại một chút cảm giác về trọng lượng.

Thì ra, địa lao này nằm dưới một hang động nhỏ.

Bốn bề vách đá tr@n trụi, dây leo xanh um chằng chịt trên cao, thả xuống những tán lá rậm rạp. Trên đỉnh hang, nước mưa nhỏ giọt dọc theo dây leo, thấm vào lớp đất phía dưới. Không khí nơi này vẫn lạnh, nhưng rõ ràng ấm áp hơn tầng ngục bên dưới rất nhiều.

Khi thiết lao dừng hẳn, Ách Sinh, vẫn luôn co ro một bên, cầm theo một chùm chìa khóa, khập khiễng bước tới. Nó mở cửa nhà giam, chậm rãi đi vào, ngồi xổm trước mặt Lâm Lạc. Giọng nói lắp bắp của nó vang lên:

"Ngươi... không cần phải chết. Ngươi... có thể sống."

Giống như một kẻ phán quyết, trao cho hắn cơ hội để sống.

Hai ngày thử thách vẫn chưa kết thúc, vậy tại sao—?

Lâm Lạc mệt mỏi ngẩng đầu, ánh mắt hoang mang nhìn về phía Thủy Bà.

Bà ta chỉ lạnh lùng nói:

"Người bình thường chỉ cần nghỉ ngơi nửa ngày đã chịu không nổi, lập tức sẽ kéo sợi tơ hồng kia. Nhưng tất cả những ai kéo nó xuống, không ai sống sót. Bọn họ chết rét, chết đói, hoặc chết ngay khoảnh khắc sợi tơ bị giật đứt. Cuối cùng, chỉ còn lại một đống xương trắng dưới kia. Sống tức là chết, chết tức là sống."

Vừa dứt lời, dưới nước bỗng vang lên mấy tiếng lọc cọc, từng cụm bọt đen trồi lên như nước sôi sùng sục.

Ngay sau đó—

Từ dưới đáy lao, vô số bộ xương khô trồi lên, lềnh bềnh trên mặt nước, dao động hỗn loạn, trông vô cùng kinh hãi.

Đó đều là những người từng bị nhốt dưới này, kẻ bị đông chết, kẻ chết vì đói, kẻ chết vì kéo sợi tơ hồng... Không một ai thoát khỏi số phận.

Thủy Bà lạnh nhạt nói:

"Cho đến hôm nay, kẻ duy nhất sống sót đi lên từ nơi đó, chỉ có ngươi."

Lâm Lạc cười khổ.

Hắn thật sự là may mắn sao?

Hắn đã trở thành người đầu tiên và duy nhất sống sót trong địa lao này. Có lẽ, Quỷ Thị cũng nên ghi nhớ cái tên của hắn.

Một nén nhang sau.

Ách Sinh đỡ lấy thân thể suy yếu của Lâm Lạc, dìu hắn đến một góc khuất trong hang động. Nó tìm một tấm thảm cũ nát khoác lên người hắn, sau đó còn cẩn thận kéo một cái bếp lò đến bên cạnh.

Hơi ấm dần dần bao trùm, xua đi lạnh lẽo còn sót lại trong cơ thể.

Ách Sinh là một hài tử ngoan ngoãn, cũng biết thương người, cẩn thận rót một chén nước ấm, nhét vào trong tay hắn.

Trong chén còn loáng thoáng có mấy lá trà khô.

"Ngài uống đi, uống nhiều một chút."

Nó thích hắn.

Thích nghe hắn nói chuyện.

Thích nghe hắn kể về thế giới bên ngoài—

Về gió trên thảo nguyên, về những viên ngói xanh trên thành lâu, về hoa nở khắp thành Trường An...

~~~Hết chương 63~~~
 
Trường An Từ, Âm Dương Bích Hoạ
Chương 64: Trong nước, rừng trúc



Thủy Bà ngồi xuống sau chiếc bàn dài loang lổ, đặt quải trượng sang bên cạnh. Bàn tay nhăn nheo của bà ta chậm rãi mở lại cuốn da thú vốn đã đóng kín, nhưng rõ ràng vừa được cất đi không lâu, giờ đây mặt trên lại phủ một lớp bụi mỏng. Ánh nến chiếu qua, những hạt bụi lơ lửng, tựa như bầu trời đầy sao.

Bà ta không để tâm, cứ thế chậm rãi lật xem.

Lâm Lạc ngồi cách đó không xa, hai tay ôm lấy chén nước ấm, lặng lẽ chờ đợi.

Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, cuối cùng Thủy Bà lên tiếng:

"Ngươi muốn tìm hài tử tên là Cốt Nhi? Đó là một hài tử được Lão Quỷ mang về Quỷ Thị bốn mươi bốn năm trước. Cả người nàng trắng toát, chỉ có đôi mắt là một màu đen thẳm."

Lâm Lạc nghe vậy, trong lòng vẫn tràn ngập nghi hoặc:

"Nhưng khi ta gặp nàng, trông nàng chỉ khoảng hai mươi tuổi."

"Bởi vì khi mới sinh, nàng đã bị sinh non, huyết mạch bế tắc, thể trạng khác hẳn người thường. Lão Quỷ nhốt nàng trong hầm băng suốt hai mươi năm. Vì vậy, mặc dù đã sống được bốn mươi bốn năm, thân thể và tướng mạo của nàng vẫn dừng lại ở tuổi hai mươi tư."

"Nàng rốt cuộc là ai? Đến từ đâu?"

"Ta chỉ biết năm đó, khi Lão Quỷ ôm nàng đến tìm ta, trên người nàng có mùi hương nến nồng đậm. Nhưng nàng đến từ đâu, ta cũng không rõ."

"Hương nến?" Lâm Lạc nhíu mày, suy tư một lát. Những nơi có hương nến nồng đậm... chẳng phải chỉ có từ đường hoặc chùa miếu hay sao?

Thủy Bà chậm rãi nói tiếp:

"Ngoài ra, Lão Quỷ không nói gì thêm, ta cũng không hỏi. Dù sao nàng cũng chỉ là một đứa trẻ chưa tròn ba ngày tuổi, không có lai lịch. Trừ một số rất ít người, hầu như chẳng ai biết đến sự tồn tại của nàng. Cứ xem như nàng là một tiểu hài tử bị bỏ rơi đi, giống như Ách Sinh vậy."

Lời nói trầm thấp theo không khí lặng lẽ truyền đến tai Lâm Lạc.

Bây giờ hắn đã hiểu vì sao nàng lại mang tên ấy, vì sao nàng không hề già đi, nhưng nghi vấn lớn nhất trong lòng hắn vẫn chưa có lời giải. Hắn chỉ có thể đợi gặp nàng, hy vọng có thể tự mình tháo gỡ được bí ẩn này.

"Nàng đang ở đâu?"

Thủy Bà dừng lại động tác lật sách, trầm giọng đáp:

"Trong nước, rừng trúc."

.......

Chỗ sâu nhất của Quỷ Thị.

Khác hẳn với những ngọn đèn dầu đỏ rực trên bờ sông và những lầu các nguy nga, nơi này giống như bị giam trong tầng băng lạnh lẽo thấu xương. Không ánh sáng, không hơi ấm, chỉ có bóng tối âm u, ẩm ướt. Không khí dày đặc hơi nước, từng làn sương mỏng len lỏi, bám vào da thịt như vô số lưỡi dao nhỏ, khiến người ta lạnh buốt đến tận xương.

Xung quanh chỉ toàn là rừng trúc.

Những cây trúc cao vút mọc san sát, lá trúc rậm rạp đan xen che khuất tầm nhìn. Trên đỉnh vách đá, khe hở như một lỗ thủng lớn, để nước từ trên cao nhỏ xuống từng giọt, tí tách rơi trên lá trúc, phản chiếu thành những đốm sáng le lói.

Nhưng lạ thay, mỗi cây trúc đều như đang ch ảy nước.

Từng giọt trong suốt rỉ ra từ đốt trúc, chậm rãi thấm xuống phần gốc, rồi lại tiếp tục thấm vào thân cây tiếp theo, một vòng tuần hoàn không bao giờ dứt.

Lá trúc rung động trong gió, phát ra âm thanh thanh thúy như tiếng ngọc chạm vào nhau. Xa xa còn vọng lại tiếng chim kêu, thỉnh thoảng vang lên giữa rừng trúc rậm rạp.

Không biết là do gió hay do thu đến, từng phiến lá trúc nhẹ nhàng rơi xuống, lững lờ giữa không trung như lông chim phiêu du. Chúng đáp xuống mặt nước, tạo thành từng vòng gợn sóng lan ra, khiến cả khung cảnh đẹp đến mức hư ảo, như một chốn tiên cảnh tách biệt khỏi trần gian.

Đến cả hơi thở của con người cũng trở nên chậm rãi hơn, như sợ rằng một khi khuấy động không gian này, tất cả sẽ vỡ tan.

Ách Sinh đi trước, cầm theo một ngọn đèn lưu ly, dẫn đường qua dòng nước nông.

Mặt đất phủ đầy lá trúc rụng, tầng tầng lớp lớp lẫn vào bùn nước, vừa dẫm xuống đã lún vào làn nước lạnh lẽo. May mắn thay, nước không sâu, chỉ vừa chạm qua mắt cá chân.

Nhưng lạnh.

Lạnh đến thấu xương.

Cái lạnh nơi đây còn khắc nghiệt hơn cả địa lao.

Gió băng cắn vào da thịt, lạnh đến mức khiến hàng mi và lông mày của Lâm Lạc phủ một tầng sương trắng. Hơi thở phả ra, lập tức hóa thành làn khói mỏng.

Hắn không thể làm gì khác ngoài việc áp tay lên mặt kính đèn lưu ly, hy vọng hơi ấm từ ánh nến có thể xua bớt cái lạnh cắt da này.

Nhưng điều lạ lùng hơn cả là—

Ách Sinh chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh, đôi giày rách ngâm trong nước, thế mà trông nó chẳng hề bị ảnh hưởng.

Thỉnh thoảng nó còn quay đầu nhìn Lâm Lạc, thấy hắn run lẩy bẩy, liền ngập ngừng nói:

"Nếu cho ngài... ăn hoả quả... thì đã không sao... Nhưng bây giờ không còn nữa... ngài chỉ có thể chịu rét như vậy thôi... Nhưng thực ra... cũng không... lạnh lắm mà?"

"......"

Ách Sinh từ nhỏ đã sống trong Quỷ Thị, tất nhiên không hề sợ hãi cái lạnh thấu xương nơi đây.

Nhưng Lâm Lạc thì khác.

Hắn lớn lên trong nhung lụa, được bao bọc quá tốt, đến mức không chịu được lạnh cũng chẳng chịu nổi nóng. Ôn Thứ thường xuyên trêu chọc hắn, nói rằng hắn thực chất có bệnh, chẳng qua viện cớ để không phải uống thuốc mà thôi. Trước những lời ấy, Lâm Lạc cũng chẳng buồn phản bác, bởi vì đúng là hắn văn cũng không giỏi, võ cũng không hay, lại vừa sợ lạnh vừa sợ nóng. Nếu nói không có bệnh, e rằng chính hắn cũng không tin. Nhưng lười giải thích, thế nên suốt bao nhiêu năm qua, từ trên xuống dưới Đại Lý Tự đều quen với việc cười nhạo hắn.

Lúc này, đi được một đoạn, bỗng nhiên Ách Sinh quay đầu lại, đột ngột hỏi:

"Chờ... tìm được người ngài muốn tìm... có phải ngài... sẽ rời khỏi nơi này, về Trường An không?"

Lâm Lạc run rẩy đáp: "Có lẽ là vậy."

"Vậy... ngài nhất định phải đưa ta đi cùng! Dù sao... A Bà sẽ không biết... ta đi rồi, cũng sẽ quay về..."

"Được." Lâm Lạc sảng khoái đồng ý.

Ách Sinh nghe thấy vậy, vui vẻ ra mặt, càng thêm hăng hái đi về phía trước. Nó sải bước giữa làn nước, quần áo rộng thùng thình vẽ ra từng vệt nước dài, ống tay áo lướt qua mặt nước, tạo nên một cảnh tượng kỳ dị trong rừng trúc rậm rạp.

Lâm Lạc cẩn thận theo sau, hai tay ôm chặt chiếc đèn lưu ly. Đôi giày hắn đi vẫn chưa thấm nước, nhưng từng bước đặt xuống lại khiến lòng bàn chân tê dại vì lạnh.

Một bước. Hai bước. Ba bước...

Hắn không biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết rằng đôi mắt đã bắt đầu mờ đi, thân thể cũng dần cứng lại vì rét.

"Tới rồi!" Ách Sinh bỗng nhiên lên tiếng.

Lâm Lạc lập tức ngẩng đầu.

Trước mặt bọn họ, một tòa viên lâu bằng đất đứng sừng sững giữa rừng trúc.

Công trình ba tầng này không lớn cũng không nhỏ, mặc dù bức tường bên ngoài đã loang lổ vết nứt nhưng vẫn kiên cố vững chắc, không có dấu hiệu sụp đổ. Dây leo xanh um phủ kín gần như toàn bộ bức tường, từ xa nhìn lại, tòa viên lâu này trông chẳng khác nào một tòa thành trì ẩn sâu trong rừng rậm - thần bí, nghiêm trang mà cũng đầy quỷ quyệt.

Hai cánh cửa gỗ phía trước đã mục nát đến không thể chịu nổi. Chân cửa có lẽ vì ngâm nước quanh năm mà rệu rã hơn phân nửa, đầu gỗ sứt mẻ, từng lớp từng lớp bong tróc. Nhìn kỹ, thậm chí còn thấy những con sâu nhỏ bò trên bề mặt, vậy mà lại chẳng khiến người ta cảm thấy ghê tởm chút nào.

Trên cửa vẫn còn dán hai bức tranh Tết, một bức Thần Đồ, một bức Úc Lũy, trông khá sạch sẽ, như thể vừa mới được dán lên chưa lâu.

Hai bên cửa treo hai chiếc đèn lồ ng đỏ cũ kỹ, ánh sáng lập lòe, mờ mờ ảo ảo, càng khiến cho cả tòa viên lâu thêm phần hoang vắng hiu quạnh, tăng thêm vẻ quỷ dị khó tả.

Ách Sinh đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng sắt rỉ sét trên cửa, sau đó nâng đèn lưu ly lên, nói với Lâm Lạc:

"A Bà nói... chính là nơi này."

"Ngài gõ đi, ta không... thể chạm vào."

~~~Hết chương 64~~~
 
Trường An Từ, Âm Dương Bích Hoạ
Chương 65: Viên lâu quỷ dị



Nó không thể gõ?

Lâm Lạc nhấc chân bước lên bậc thềm, khẽ nhấc giày lên, nước mưa nhỏ xuống từng giọt tí tách. Hắn đứng trước cánh cửa cũ nát, cúi đầu nhìn Ách Sinh, người thấp hơn mình một đoạn, không khỏi thắc mắc:

"Vì sao ngươi không thể gõ?"

"A Bà nói."

Ách Sinh cũng không rõ nguyên do. Hắn chỉ nhớ Thủy Bà từng dặn rằng, ở Quỷ Thị, hắn không thể tùy tiện chạm vào vòng sắt trước cửa nhà người khác. Hắn nhớ kỹ, rất kỹ!

Lâm Lạc không hỏi thêm nữa, ánh mắt dừng lại trên hai bức họa môn thần dán trên cửa. Hai vị môn thần mặt mày uy nghiêm, chính trực tàn khốc, như thể có thể xua đuổi tất cả yêu ma trên thế gian. Một luồng khí thế vô hình tỏa ra từ bức họa, khiến người ta bất giác nảy sinh kính sợ. Cả tòa viên lâu cũng vì thế mà thêm phần bất phàm, ẩn hiện ra vẻ quỷ dị khó lường.

Lâm Lạc thu hồi ánh mắt, giơ tay phủi mấy hạt nước đọng trên mái tóc, trên vai và y phục. Sau đó, hắn nâng cao đèn lưu ly trong tay, ánh sáng từ trong đèn chiếu xuống vòng sắt trên cửa cũ kỹ, loang lổ, phủ đầy rỉ sét. Hắn đưa tay chạm vào vòng sắt, đầu ngón tay vừa chạm vào liền cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt truyền thẳng vào da thịt, xuyên qua kinh mạch mà len lỏi vào tận máu huyết. Hắn không khỏi run rẩy mấy cái, nhưng còn chưa kịp buông tay—

"Kẽo kẹt—"

Cánh cửa mở ra!

Từ bên trong khe cửa tối đen, một lão nhân tóc bạc phơ hiện ra.

Lão cầm một ngọn đèn dầu, ánh lửa lay động chiếu lên bộ y phục màu đen cũ nát. Trên bộ quần áo dài lê thê ấy có vài chỗ bị rách, sợi vải tua tủa, bả vai và trước ngực đều có lỗ thủng. Làn da lão ngăm đen, đầy nếp nhăn hằn sâu, trông như từng tầng vết hằn không thấy đáy. Nhìn qua lão nhân ít nhất cũng phải tám mươi tuổi, vậy mà mái tóc lại đen nhánh như đêm tối, chỉ có phần đỉnh đầu hơi ngả vàng. Một chiếc mũ vải xám che đi phần lớn khuôn mặt của lão nhân, nhưng từ sau những lọn tóc rối, một đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc.

"Ngươi đã đến rồi."

Câu nói này...

Rõ ràng lão nhân đã sớm biết Lâm Lạc sẽ tới.

Lâm Lạc không vòng vo, trực tiếp nói rõ mục đích: "Tại hạ muốn tìm Cốt Nhi cô nương."

Lão nhân gật đầu, lúc này mới chậm rãi mở rộng cánh cửa, cúi đầu nói: "Vào đi. Để đèn lại."

Lâm Lạc đặt đèn lưu ly xuống bậc cửa, đang định bước vào thì Ách Sinh túm lấy vạt áo hắn, thì thào: "Ta... ở ngoài chờ ngài."

"Được."

Ách Sinh ôm đèn lưu ly, ngồi bệt xuống bậc thềm lạnh lẽo, lặng lẽ chờ.

Lâm Lạc bước qua cánh cửa, đảo mắt nhìn quanh viên lâu.

Viên lâu có ba tầng, cao ít nhất mười mét, không gian bên trong vô cùng rộng rãi. Ngay chính giữa lầu một là một hồ nước lớn, nước hồ trong suốt nhưng lại trôi nổi vô số mảnh xương trắng hỗn độn, chất đống lung tung, gần như lấp đầy cả mặt hồ. Cảnh tượng này thoạt nhìn đã khiến người ta lạnh sống lưng. Bên cạnh hồ có mấy gốc cây cổ thụ không rõ tên, lá vàng úa lác đác rơi xuống, phiêu bồng trên mặt nước. Gợn sóng khẽ lan tỏa, từng lớp từng lớp cuộn ra xa.

Xung quanh hồ là hành lang bao quanh viên lâu, những cây cột màu đỏ thẫm chống đỡ từ lầu một lên tận lầu ba, vừa cao lớn vừa uy nghiêm. Dọc theo hành lang, từng gian phòng xếp liền nhau, từ tầng dưới lên tầng trên, mỗi căn phòng đều sáng ánh đèn đỏ. Ngoài hiên, đèn lồ ng đỏ rực rỡ tỏa sáng, tạo nên một cảnh tượng hoàn toàn trái ngược với vẻ quỷ dị bên ngoài.

Lão nhân lặng lẽ đóng cửa lại, còng lưng bước đi chậm rãi, cầm theo ngọn đèn dầu dẫn đường cho Lâm Lạc, đưa hắn tới một cánh cửa hông dẫn lên lầu.

Hành lang tối om, không có lấy một ngọn đèn nào, chỉ có ánh lửa yếu ớt từ đèn dầu trong tay lão nhân.

Bậc thang gỗ cũ nát, lung lay theo từng bước chân, mỗi lần giẫm lên lại phát ra tiếng "kẽo kẹt", như thể xương cốt cũng muốn rợn cả lên. Có vài bậc bị mục ruỗng, nếu không cẩn thận có thể giẫm trượt bất cứ lúc nào.

Lâm Lạc vô thức quan sát lão nhân đi phía trước, bấy giờ mới phát hiện lão ấy đi chân trần, từng bước nhẹ nhàng đến mức không phát ra một tiếng động nào, trông chẳng khác nào một u linh phiêu đãng trong tòa viên lâu quỷ dị này.

Bước lên lầu hai, lão nhân không nói một lời, chỉ tiếp tục dẫn đường.

Mỗi gian phòng ở lầu hai đều sáng đèn, bên trong phảng phất mùi hương nến mơ hồ.

Lâm Lạc liếc qua một song cửa sổ, thoáng nhìn vào bên trong, không khỏi kinh ngạc.

Trong từng căn phòng đều có một cỗ quan tài bằng gỗ đàn hương, không lớn không nhỏ, mặt gỗ bóng loáng, được phủ một lớp dầu cây trẩu, trông vô cùng chắc chắn.

Mỗi cỗ quan tài đều bị che phủ bởi một tấm vải đen, trên đó vẽ đầy những hoa văn kỳ quái. Chính giữa còn đặt một viên huyết ngọc sáng bóng, phía trước là bệ thờ nhỏ với hương nến cháy dở, khói trắng lượn lờ bốc lên.

Đi ngang qua một gian phòng, hắn phát hiện bên trong có đến hai cỗ quan tài đặt sát nhau. Nhưng kỳ lạ là, tấm vải đen phủ trên đó lại trống trơn, không có hoa văn, cũng chẳng có hương nến cúng tế. Trong phòng tối đen như mực, chỉ có hai tấm bài vị trơ trọi đặt trước quan tài.

Nhưng quỷ dị nhất là — trên bài vị không có lấy một chữ!

Lâm Lạc đi theo lão nhân vòng quanh một lượt, đếm sơ qua, cả tầng hai có tổng cộng 28 cỗ quan tài!

Không nhịn được, hắn hỏi:

"Lão tiên sinh, vì sao nơi này lại có nhiều quan tài như vậy?"

Lão nhân dừng chân, chậm rãi đáp: "Đều là nghiệt. Tạo nghiệt a..."

"Nghiệt gì?"

Nhưng lão nhân không trả lời nữa, chỉ tiếp tục dẫn đường lên lầu ba.

Tiếng kẽo kẹt của bậc thang cũ nát tiếp tục vang lên, từng đợt âm thanh lặp đi lặp lại, kéo dài mãi trong không gian âm trầm của tòa viên lâu quỷ dị.

So với lầu hai, lầu ba càng kỳ lạ hơn. Mỗi gian phòng ở đây đều bị phong kín, tựa như đằng sau cánh cửa ấy chỉ có một màn đen che giấu điều gì đó. Chỉ có những chiếc đèn lồ ng đỏ treo dưới mái hiên tỏa ra ánh sáng le lói, lờ mờ chiếu rọi hành lang dài.

Sau khi đi một vòng lớn, cuối cùng bọn họ dừng trước cánh cửa gỗ đỏ.

Trên cửa cũng dán hai bức tranh tết, nhưng đã cũ nát, thậm chí còn vương đầy mạng nhện, như thể đã rất lâu rồi không có người ở.

Lão nhân đứng trước cửa, quay lưng về phía Lâm Lạc, giọng khàn khàn:

"Người ngươi tìm ở bên trong, vào đi thôi."

Nói xong, lão đặt ngọn đèn dầu xuống bên cửa, không quay đầu lại mà lặng lẽ xoay người rời đi, từng bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển đến mức không phát ra một tiếng động nào.

Lâm Lạc đứng trước cửa một lúc, có cảm giác như có một lực lượng vô hình đang thúc đẩy hắn tiến về phía trước.

Hắn giơ tay, gõ hai tiếng lên cửa.

Cộc cộc—

Âm thanh trầm đục nhưng mạnh mẽ.

Cánh cửa theo tiếng gõ từ từ mở ra!

Một luồng hơi ẩm mốc từ gỗ mục lập tức phả ra, lẫn trong đó còn có thoảng thoảng mùi bút mực, mang theo chút cảm giác thư hương xa xăm.

Đập vào mắt hắn đầu tiên là một tấm bình phong khắc hoa.

Tấm bình phong này được chạm trổ vô cùng tinh xảo, hoa văn chạm rỗng cầu kỳ, mành tơ lụa rủ xuống che khuất tầm nhìn, như một bức màn ngăn cách thế giới bên trong với bên ngoài.

Một luồng khí tức thần bí từ sau bình phong chầm rãi lan tỏa ra.

Lâm Lạc hít sâu một hơi, sau đó bước vào.

Cánh cửa cũ kỹ sau lưng hắn bỗng nhiên tự động khép lại!

Một cơn gió lạnh từ khe cửa tràn vào, lướt qua sống lưng hắn, khiến hắn không khỏi rùng mình.

Mặc dù trong phòng có ánh sáng, nhưng lại ảm đạm đến mức khiến người ta có cảm giác nặng nề, tựa như có thứ gì đó vô hình đè nặng lên không gian này.

Mà sau tấm bình phong kia... rốt cuộc có gì?

Hắn tạm thời không nhìn thấy.

~~~Hết chương 65~~~
 
Trường An Từ, Âm Dương Bích Hoạ
Chương 66: Lâm Lạc, hay là ngươi giúp ta



Lâm Lạc đứng thẳng trước tấm bình phong, ánh mắt vô thức bị những hoa văn chạm rỗng trên đó thu hút. Những đường nét đan xen chặt chẽ tựa như một tấm lưới khổng lồ, khiến hắn có cảm giác chỉ cần nhìn lâu hơn một chút, mình sẽ bị mắc kẹt vào trong đó.

Ý thức đột nhiên trở lại, hắn chớp chớp mắt, dứt ánh nhìn khỏi tấm bình phong, hít sâu một hơi rồi vòng qua nó, bước vào trong phòng.

Cảnh tượng hiện ra khiến hắn hơi sững lại.

Trong phòng treo đầy những bức tranh quỷ thần với sắc màu u ám. Từ xà nhà, từng sợi dây nhỏ buông xuống, giữ lấy những bức tranh quái dị với những nét vẽ đầy ám ảnh. Cửa sổ mở hé, từng cơn gió lạnh lùa vào, khiến những bức họa chập chờn lay động. Bóng dáng của chúng in xuống mặt đất, loang lổ như những tán cây bị ánh sáng xuyên qua, vặn vẹo mà quỷ dị.

Lâm Lạc chậm rãi bước vào, giẫm lên những cái bóng mờ mịt ấy. Hắn vươn tay, cầm lên một bức họa đang đung đưa trước mặt.

Bên trong tranh là một nữ tử vận y phục màu đỏ rực.

Nhưng dung mạo của nàng không phải là dung mạo con người, mà là một khuôn mặt mèo dữ tợn!

Trên khuôn mặt đó còn có những vết sẹo ngang dọc, giống như bị vật sắc cứa qua. Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy khó thở.

Lâm Lạc nhìn quanh.

Không chỉ bức họa này.

Tất cả những bức họa treo trong phòng đều có một điểm chung, nhân vật bên trong đều có gương mặt mèo!

Không có ngoại lệ!

Cảnh tượng này lập tức khiến hắn nhớ đến bức Phú Ngữ Đồ mà mình từng thấy trước đó. Trên bức họa đó, đại hán kia cũng có một khuôn mặt mèo kỳ dị như vậy.

Lâm Lạc nheo mắt, ánh nhìn lướt qua từng nét vẽ, sau đó hắn bất chợt nhận ra — bút pháp, sắc màu, cách điêu khắc đường nét trong những bức tranh này... đều đến từ cùng một người!

Vậy, rốt cuộc người nào đã vẽ ra chúng?

Từ lâu trong giới Phật gia đã lưu truyền rằng người vẽ tranh quỷ thần giỏi nhất chính là Tôn Mặc.

Chẳng lẽ, tất cả những bức họa này đều do hắn vẽ?

Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Lâm Lạc, nhưng hắn không vội suy xét mà tiếp tục phất tay đẩy những bức họa sang một bên, đi về phía cửa sổ nơi gió lạnh thổi vào.

Hắn đang tìm kiếm Cốt Nhi.

Nhưng nơi này giống như một mê cung nhỏ.

Hắn đi một vòng lớn, rẽ trái rồi rẽ phải, vậy mà cuối cùng vẫn quay lại chỗ cũ, trước bức họa nữ tử áo đỏ!

Quá mức quỷ dị!

Hắn thử đi thêm một lần nữa.

Kết quả vẫn như cũ.

Lâm Lạc khẽ cau mày. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết còn phải đi lòng vòng bao lâu nữa.

Đột nhiên, ánh mắt hắn lóe lên, quét lên phía trần nhà.

Trên xà nhà có bốn cây đại trụ vắt ngang. Một cây từ tây sang đông, một cây từ nam sang bắc, hai cây còn lại vắt chéo, tạo thành một chữ "Mễ" (米) khổng lồ.

Hắn chợt hiểu ra.

Những bức tranh quỷ thần trong phòng này được treo theo trận pháp Bát Quái!

Bát Quái chia thành tám quẻ: Càn, Chấn, Khảm, Cấn, Khôn, Tốn, Ly, Đoài, mỗi một quẻ đều là một huyền quan.

May mắn là ngày thường hắn thích đọc những tiểu thuyết quái đảm, trong đó có đề cập đến cách bố trí Bát Quái Trận. Hắn cố gắng nhớ lại, nhẹ giọng niệm vài câu, sau đó lập tức bước theo hướng đã tính toán trước.

Chưa đến năm bước—

Hắn đã thuận lợi thoát ra khỏi cục diện bế tắc!

Quả nhiên là Bát Quái trận!

Khi thoát ra, cảnh tượng trước mắt lập tức trở nên rộng mở.

Trước mặt hắn là một ô cửa sổ trúc mở rộng, màn lụa trắng mỏng manh phất phơ trong gió. Ngoài cửa sổ, mưa bụi lạnh lẽo giăng đầy. Từ đây nhìn xuống, có thể thấy một khu rừng trúc ẩn mình giữa mặt nước, trong làn sương mờ mịt. Chỉ có ánh sáng le lói phản chiếu trên những chiếc lá trúc làm nổi bật từng giọt nước trong suốt, tĩnh mịch mà huyễn hoặc.

Và ngay trước cửa sổ—

Một thân ảnh thướt tha đang đứng đó.

Nữ tử mặc váy trắng.

Nàng đứng yên, bóng dáng mảnh khảnh, váy trắng nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể như thể được dệt từ tuyết. Mái tóc dài trắng muốt xõa xuống bờ vai, từng sợi phiêu tán theo làn gió lạnh từ bên ngoài thổi vào.

Đẹp đến hư ảo.

Nàng chính là Cốt Nhi!

Lâm Lạc nhìn nàng, cảm giác như nàng không thuộc về thế gian này.

Nàng mang theo một loại khí chất phi phàm, khiến bất cứ ai đứng trước mặt nàng cũng cảm thấy bản thân nhỏ bé.

Ngay cả Lâm Lạc... cũng không ngoại lệ!

Nàng dường như đã biết hắn đến.

Nàng không quay đầu lại, chỉ hơi nghiêng con ngươi đen như mực tàu, trên gương mặt tinh xảo không gợn sóng cảm xúc, cất giọng khẽ khàng:

"Cuối cùng ngươi cũng tới."

Lâm Lạc hít sâu, chậm rãi đáp:

"Xem ra cô nương đã đợi ta rất lâu."

"Đúng vậy." Cốt Nhi khẽ mỉm cười, xoay người lại, đôi mắt mát lạnh đối diện với ánh nhìn của hắn.

"Ta đã đợi ngươi rất lâu... lâu đến mức gần như quên mất thời gian."

Nàng bước lên một bước, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi:

"Lâm Lạc, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Giọng nàng êm ái nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác như rơi vào cơn mộng mị.

Lâm Lạc nhìn gương mặt trắng muốt như giấy của nàng, nét đẹp ấy tinh xảo đến mức khiến mọi thứ xung quanh đều trở nên ảm đạm.

Nàng trắng đến mức giống như tuyết mùa đông, tinh khiết, trong suốt.

Trong khoảnh khắc chạm vào đôi mắt ấy, trong lòng Lâm Lạc bất chợt rung động.

Nhưng chỉ khoảnh khắc sau, hắn lập tức kiềm chế cảm xúc, giữ vững thần sắc, trầm giọng nói:

"Ngày ấy ở trên vách núi, ngươi dùng lửa khói để nhắc nhở ta về mối liên hệ giữa bích họa và lửa. Ta đã suy nghĩ suốt một đêm mới hiểu được ý tứ của ngươi. Quả nhiên, khi dùng lửa đốt cháy bích họa, ta đã phát hiện ra cổ trùng ngũ sắc bên trong. Nhờ vậy, vụ án kia... mới có thể phá giải."

"Sau đó thì sao?"

"Ngươi đã từng bảo ta phải ghi nhớ kỹ dung mạo của ngươi." Lâm Lạc trầm giọng đáp, ánh mắt sắc bén như đang lật giở lại ký ức. "Khi ấy ta không hiểu vì sao. Mãi đến khi vụ án được phá, ta một lần nữa phục chế lại bích họa, mới chợt nhận ra ý tứ trong lời nói của ngươi."

Hắn ngừng lại một chút, ánh nhìn càng trở nên thâm trầm.

"Trên bích họa Đôn Hoàng đó, hình bóng mỹ nhân kia giống ngươi như đúc. Trên người nàng có một chuỗi lục lạc vô tâm — giống hệt chuỗi lục lạc mà ngươi đang đeo. Điều này rốt cuộc là—"

"Ta không phải nàng!"

Cốt Nhi đột ngột cắt ngang.

Gương mặt nàng vẫn tĩnh lặng như nước, không chút dao động, chỉ nhẹ nhướng cằm, như muốn nhấn mạnh từng chữ:

"Ta không phải nàng. Nàng cũng không phải ta. Bích họa đó được vẽ từ hơn bốn mươi năm trước. Khi đó, ta còn là một hài tử!"

Lâm Lạc siết chặt bàn tay.

Đây chính là điều khiến hắn hoang mang nhất.

Cũng là lý do hắn đến đây hôm nay.

Cốt Nhi dường như nhìn thấu tâm tư hắn, chậm rãi tiến lại gần, giọng nói mang theo một tầng mông lung:

"Ta chưa từng gặp người trong bích họa."

Một làn hương nhàn nhạt theo gió thấm vào mũi hắn.

Như mùi hoa lan giữa đêm.

Nhẹ nhàng. Thoảng qua. Khiến lòng người có chút say mê.

Lâm Lạc khẽ động ngón tay, kiềm chế cảm giác mơ hồ kia, cất giọng trầm ổn:

"Rốt cuộc, ngươi là ai?"

Cốt Nhi bật cười khẽ.

"Ngươi đã hỏi câu này rồi."

Nàng nghiêng người, bước về phía những bức tranh treo lơ lửng, bóng dáng nhanh chóng chìm vào giữa vô số hình vẽ quỷ thần. Giọng nói như một làn khói nhẹ, thoắt ẩn thoắt hiện giữa không gian:

"Thật ra, ngay cả ta cũng muốn biết... mình rốt cuộc là ai."

Một thoáng im lặng.

Sau đó nàng chợt nói:

"Lâm Lạc, hay là g ngươi giúp ta một chút? Giúp ta tìm ra ta thực sự là ai?"

Ánh mắt hắn khẽ động, không do dự mà bước theo nàng.

Bóng dáng Cốt Nhi mờ ảo giữa những bức họa lay động. Nàng xuyên qua vô số tranh vẽ, còn hắn thì theo sát phía sau.

Hai người một trước, một sau.

"Ngay từ đầu, ngươi đã sắp đặt mọi thứ. Từng bước một dẫn ta vào cục diện. Ngươi muốn ta biết điều gì? Ngươi muốn ta điều tra cái gì?"

Cốt Nhi đột ngột dừng lại.

Lâm Lạc cũng dừng bước.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại ba bức họa.

Không gian tĩnh lặng như bị ngưng đọng.

Một lúc lâu sau, từ phía trước truyền đến một giọng nói khẽ khàng:

"Lâm Lạc, ta chưa từng muốn nói với ngươi điều gì, bởi vì ta cũng không biết gì cả."

"Ta chỉ hy vọng—"

"Ngươi có thể giúp ta."

"Giúp ta tìm ra thứ mà ta đang kiếm tìm giữa cục diện này."

Lâm Lạc nhìn bóng lưng nàng, giọng nói trầm xuống:

"Ngươi muốn tìm cái gì?"

Cốt Nhi đáp nhẹ như một làn gió.

"Chân tướng."

~~~Hết chương 66~~~
 
Trường An Từ, Âm Dương Bích Hoạ
Chương 67: Tin tưởng chính mình



"Chân tướng!"

"Chân tướng gì?"

Cốt Nhi đột nhiên cười.

Nụ cười nơi khóe môi nàng chậm rãi lan ra, đẹp đến mê người. Ánh mắt khẽ dao động, tựa như làn sóng nước lăn tăn phản chiếu ánh xuân, mềm mại như tơ, kiều diễm đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng. Nhưng nàng không đáp lại câu hỏi của Lâm Lạc, chỉ nhẹ nhàng đưa tay vén tấm quỷ thần đồ trước mặt, tiếp tục bước đi.

Bước chân nàng nhẹ nhàng, mềm mại như nước, không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Lâm Lạc lặng lẽ đi phía sau, ánh mắt dõi theo màu áo trắng mơ hồ của nàng, khi ẩn khi hiện giữa những bức họa. Tựa như sương khói lững lờ sau cơn mưa, nhẹ nhàng trôi qua thế gian, đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ, vô thức bị cuốn vào.

Khoảnh khắc ấy, hắn không thể dời mắt.

Hai người một trước một sau cứ thế đi mãi.

Cho đến khi Cốt Nhi đột nhiên dừng lại.

Nàng quay đầu, ánh mắt chạm vào đôi đồng tử đen thẫm của Lâm Lạc. Giọng nàng khẽ vang lên:

"Chân tướng thật sự... chỉ có ngươi mới có thể tìm ra."

Lâm Lạc im lặng.

Cốt Nhi khẽ nghiêng đầu, đôi mắt như cười như không:

"Lâm Lạc, thật ra trong lòng ngươi sớm đã có đáp án rồi. Nếu đã đoán được, vậy thì hãy tin vào phán đoán của bản thân mình đi."

Lời vừa dứt, những bức quỷ thần đồ xung quanh đột nhiên chuyển động.

Từng bức họa lặng lẽ xoay quanh hắn, tựa như một cơn lốc vô hình vây chặt lấy thân ảnh đơn độc của Lâm Lạc.

Hắn nhíu mày, thử phá vòng vây, nhưng ngay khoảnh khắc hắn định bước ra, những bức họa liền tản ra khắp phòng, không theo bất kỳ quy tắc nào mà bay lượn hỗn loạn.

Cốt Nhi, nàng ấy đã biến mất.

Không gian chỉ còn vương vấn hương hoa lan nhàn nhạt.

Lâm Lạc đảo mắt quan sát bốn phía, cẩn thận né tránh những bức hoạ đang không ngừng di chuyển. Nhưng bất tri bất giác, hắn đã bị ép lùi đến tận cửa.

Vừa mới bước chân ra ngoài, cánh cửa cũ kỹ trước mặt đột nhiên "rầm" một tiếng khép lại.

Một luồng hơi ẩm mốc và lạnh lẽo phả vào mặt, Lâm Lạc sững người.

Cánh cửa đã bị đóng chặt.

Ánh nến mờ ảo trong phòng cũng đã tắt.

Trước mắt hắn chỉ còn lại một mảnh tối đen.

Cốt Nhi nói không sai.

Ngay từ khoảnh khắc hắn nhìn thấy bức bích họa đã được phục chế hoàn chỉnh, trong lòng hắn đã có một phán đoán.

Hắn đã đoán ra được thân phận của nàng.

Nhưng đáp án ấy quá mơ hồ, quá khó tin, khiến hắn không dám dễ dàng khẳng định.

Vậy nên, hắn mới đến đây.

Và giờ đây, sự thật đã chứng minh, hắn không đoán sai.

Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên cạnh:

"Đi theo ta."

Lâm Lạc giật mình quay đầu.

Lão nhân đã rời đi trước đó không biết từ khi nào lại xuất hiện ngay bên cạnh hắn. Lão khom lưng, nhấc chiếc đèn lưu ly đặt ngoài cửa lên, ánh sáng lập lòe phản chiếu trên khuôn mặt già nua nhưng trầm ổn.

Lâm Lạc không do dự nữa, chỉ khẽ thở dài một hơi, rồi lặng lẽ đi theo lão xuống lầu.

Khi bọn họ đến bậc thang từ lầu hai dẫn xuống lầu một, Lâm Lạc bỗng nhiên lên tiếng:

"Lão trượng, có thể chờ lão một chút hay không?"

Lão nhân không đáp, chỉ đứng yên tại chỗ, như ngầm đồng ý.

Lâm Lạc lập tức quay người, một mình đi dọc hành lang lầu hai, bước qua từng gian phòng đặt quan tài.

Cuối cùng, hắn dừng lại trước một căn phòng đặc biệt.

Nơi đó có hai cỗ quan tài đặt sát cạnh nhau.

Hắn lặng lẽ nhìn qua ô cửa sổ cũ kỹ, trầm ngâm một lúc lâu, rồi đẩy cửa bước vào.

Bên trong không có hương trầm, chỉ có một mùi nến cháy nhàn nhạt, dày đặc nhưng không gay mũi.

Lúc hắn tiến vào, một luồng gió lạnh từ đâu thổi tới.

Cảm giác như bị cuốn vào một hầm băng.

Cái lạnh lẽo như xuyên qua da thịt, thẳng vào tận cốt tủy, khiến sống lưng hắn vô thức cứng lại.

Hắn dừng bước trước hai cỗ quan tài.

Đôi mắt sâu thẳm dừng lại trên hai tấm bài vị không khắc chữ.

Trong lòng hắn dâng lên một nỗi xúc động phức tạp khó tả.

Hắn khẽ nhẩm:

"Hai mươi tám cỗ quan tài."

"Hai mươi tám con người."

Một con số khiến lòng người phải thổn thức.

Cuối cùng, hắn cúi người thật sâu trước hai cỗ quan tài, cung kính vái ba lần.

Sau đó hắn lặng lẽ xoay người, đóng cửa lại, trở về bên cạnh lão nhân.

Lão nhân không hỏi gì.

Không nói một lời.

Chỉ cầm đèn lưu ly, tiếp tục dẫn hắn đi xuống.

Khi bọn họ ra đến cửa, lão khẽ giơ tay lên, nhẹ nhàng phất một cái.

"Đi thôi."

Lâm Lạc dừng bước, quay sang chắp tay, cúi đầu thật sâu:

"Đa tạ."

Khi ánh mắt lần nữa nâng lên, tầm nhìn của Lâm Lạc vừa vặn dừng lại ở căn phòng trên lầu hai, nơi đặt hai cỗ quan tài.

Trước rào chắn bên ngoài, một thiếu niên mặc hồng y đang đứng lặng lẽ nơi đó.

Hồng Tú.

Vẫn là một thân xiêm y đỏ tươi, ngay ngắn sạch sẽ, không nhiễm chút bụi trần. Nam hài ấy, so với những nam hài cùng trang lứa, lại mang một khí chất hoàn toàn khác biệt, giống như đã trải qua trăm năm bể dâu, chứng kiến bao thăng trầm thế gian.

Đôi mắt nó phẳng lặng như mặt hồ mùa thu, nhưng sâu bên trong lại chất chứa vô vàn bí mật, khiến người ta nhìn vào mà không thể đoán được.

Nó nhìn thẳng vào Lâm Lạc.

Sau đó bất chợt mỉm cười, một nụ cười sạch sẽ, đơn thuần đến mức gần như không vướng chút bụi hồng trần.

Cửa lớn chậm rãi khép lại.

Nụ cười ấy dần dần chìm vào trong bóng tối, biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Lạc.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng sầm lại, thời gian như cũng ngưng đọng.

Trong sự yên tĩnh đến kỳ lạ, hắn có thể nghe rõ tiếng hô hấp rất nhỏ của chính mình, tiếng lá trúc xào xạc trong gió, tiếng chim hót vút qua trên cao, cùng những giọt nước mưa chậm rãi tí tách rơi xuống đất.

Ngoài cửa.

Ách Sinh vẫn luôn ngồi trên bậc thềm ướt đẫm, thấy Lâm Lạc bước ra, nó lập tức đứng bật dậy.

Nước mưa đọng trên vạt áo của nó nhỏ xuống từng giọt, loang loáng trên nền đá xanh như những viên trân châu trong suốt.

Nó bước lên, đôi môi khô nứt khẽ cong lên một nụ cười gượng gạo:

"Ngài... ra rồi."

Giọng nói khàn khàn, dường như mang theo một chút nhẹ nhõm.

Nghe thấy vậy, Lâm Lạc mới hoàn hồn, ánh mắt lướt qua người Ách Sinh.

Tiểu tử này cả người ướt sũng, tóc mái dính bết vào trán, trông chẳng khác nào một con gà con vừa rớt xuống nồi canh.

Hắn khẽ nhướng mày: "Trên mặt ta có gì sao?"

Ách Sinh lắc đầu, sau đó lại ngẩng lên, đôi mắt híp thành đường chỉ mảnh khẽ chớp động:

"Vậy... ngài tìm được rồi chứ?"

Lâm Lạc gật đầu: "Ừ."

Sau đó hắn hỏi: "Lạnh không?"

Ách Sinh cười cười, lắc đầu lần nữa: "Không lạnh."

Có lẽ, nó đã quen rồi.

Lâm Lạc không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ nhấc chiếc đèn lưu ly đặt ở góc cửa, sải bước rời đi.

Trong rừng trúc.

Nước mưa vẫn còn đọng lại trên lá, từng giọt nước lạnh buốt thi thoảng nhỏ xuống, thấm vào lòng bàn chân, lạnh đến thấu xương.

Bàn chân Lâm Lạc ngấm nước, cảm giác như sắp bị đông cứng, hắn không khỏi gia tăng tốc độ bước đi.

Ách Sinh lẽo đẽo theo sau, khập khiễng đuổi theo hắn.

Bỗng, nam hài kéo nhẹ góc áo của hắn, giọng nói nhỏ xíu nhưng lại mang theo một chút chờ mong không thể che giấu:

"Ngài muốn... mang ta đi Trường An ư?"

Nó khát khao vô cùng!

Mười năm qua, nó chưa từng rời khỏi Quỷ Thị.

Chỉ thỉnh thoảng khi nghe người khác kể về thế giới bên ngoài, nó sẽ lặng lẽ dựng thẳng hai tai, lắng nghe từng câu từng chữ, như thể muốn khắc ghi tất cả vào trong lòng.

Lâm Lạc cúi mắt, thấy bàn tay nhỏ bé của Ách Sinh đang nắm chặt vạt áo của mình, cố gắng bắt kịp bước chân hắn.

Tận đáy lòng hắn bỗng dưng dâng lên một cảm giác không tên, giống như tình thương của một người làm cha.

Hắn vươn tay, nắm lấy tay Ách Sinh, cố ý thả chậm bước chân.

"Ừ, ta mang ngươi tới Trường An."

Ách Sinh tròn mắt nhìn bàn tay mình bị hắn nắm lấy.

Một lúc sau, đầu nó khẽ nghiêng sang một bên, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Nó không biết điều này có ý nghĩa gì.

Nhưng... một cảm giác ấm áp lạ lùng dâng lên trong lòng.

Giống như có một ngọn lửa nhỏ vừa được thắp sáng, sưởi ấm cõi lòng vốn đã lạnh lẽo quá lâu.

Nó chưa từng được ai đối xử như vậy.

Cũng chưa từng có ai nắm lấy tay nó như thế này.

Cảm giác vừa xa lạ, vừa kỳ quái.

Nhưng nó lại vô thức thích cảm giác này.

Không kìm lòng được, Ách Sinh cẩn thận dùng chút sức lực ít ỏi của mình siết chặt bàn tay lạnh buốt của Lâm Lạc.

Bóng dáng hai người, một lớn một nhỏ, dần khuất xa trong màn mưa lạnh lẽo, chậm rãi rời khỏi rừng trúc.

~~~Hết chương 67~~~
 
Trường An Từ, Âm Dương Bích Hoạ
Chương 68: Chờ



Sau khi nghi ngờ Lâm Lạc đã vào Quỷ Thị, Ôn Thứ lập tức hành động. Hắn cùng Lương Khải Chi cải trang, cố gắng bắt chước cách mà Lâm Lạc từng dùng để lẻn vào nơi này. Một người che mắt bằng bịt mắt của độc nhãn long, một người dùng tro đen bôi kín mặt, trông vừa quái dị vừa đáng sợ. Nhờ vậy, bọn họ may mắn tránh khỏi sự chú ý và thuận lợi tiến vào Quỷ Thị.

Ôn Thứ từng đến đây một lần, nên lần này không còn quá kinh ngạc trước sự quỷ dị của nơi này. Hắn chỉ một lòng muốn xác nhận xem Lâm Lạc có an toàn hay không. Nhưng trái ngược với sự bình tĩnh của hắn, Lương Khải Chi thì hoàn toàn chấn động!

Với tư cách là Công Bộ thị lang, người quản lý toàn bộ công trình kiến trúc và tu sửa của Trường An, Lương Khải Chi chưa từng nghĩ rằng ngay dưới lòng đất lại tồn tại một thành phố xa hoa đến vậy. Bao năm qua, hắn cũng từng nghe nói về Quỷ Thị, chỉ cho rằng đó là một thành phố chết, tối tăm, ẩm ướt và âm u. Không ngờ, khi tận mắt chứng kiến, hắn mới nhận ra suy nghĩ của mình sai lầm hoàn toàn.

Đây đâu phải tử thành?

Đây rõ ràng là một hoàng cung dưới lòng đất, rực rỡ như ánh đèn dầu đỏ thắm, náo nhiệt hơn cả chợ đêm Trường An. Có thể nói, nó chẳng khác nào một "tiểu Trường An" dưới nền đất!

Nhưng trong lúc kinh ngạc trước sự tráng lệ ấy, hắn cũng bị những con người ở đây làm cho khiếp sợ. Những kẻ trong Quỷ Thị hầu hết đều có cơ thể dị dạng hoặc tàn khuyết, tính cách quái dị, hành vi khác hẳn với người thường. Đặc biệt, những kẻ đứng ven cầu buôn bán các loại sâu bọ khiến hắn nổi da gà.

Lương Khải Chi vừa đi vừa nhìn, miệng không nhịn được liên tục thốt lên: "Trời ơi!"

Ôn Thứ liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng nói:

"Lần trước Lâm đại nhân dẫn ta đến đây, ta cũng giống hệt ngươi bây giờ, cứ liên tục kêu trời!"

Lương Khải Chi khinh thường đáp:

"Ngươi cũng thật là chẳng có tiền đồ!"

"Ngươi—!"

"Ta kêu trời là vì những kiến trúc nơi này thực sự quá kỳ lạ, quả đúng là kiệt tác của thiên nhiên!"

Ôn Thứ nghẹn lời, chỉ biết ôm trán nuốt giận.

Khi tìm được Chân Viễn, bọn họ lập tức bày tỏ ý định muốn tìm Lâm Lạc. Chân Viễn không giấu diếm mà kể lại toàn bộ sự việc, sau đó bảo bọn họ ở đây chờ.

Nhưng một khi đã chờ, thì lại là mấy canh giờ trôi qua.

Tin tức của Lâm Lạc vẫn bặt vô âm tín, khiến sự nôn nóng trong lòng của cả hai càng ngày càng tăng.

Lương Khải Chi là người nôn nóng nhất. Hắn đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng vỗ đùi quyết định:

"Chờ mãi thế này cũng không được! Không thể tiếp tục đợi nữa!"

Âm thanh vang vọng trong căn gác hẹp, suýt chút nữa làm rung sập cả nóc nhà. Một lớp tro mỏng từ trần nhà rơi xuống, Ôn Thứ ho khan mấy tiếng.

"Chờ thêm chút nữa đi!"

"Còn chờ?" Lương Khải Chi chỉ vào Chân Viễn, người vẫn đang mân mê một bộ xương khô. "Chân đại nhân đã nói rõ ràng rồi, A Lạc đi tìm Thủy Bà. Chúng ta cứ trực tiếp qua đó tìm chẳng phải nhanh hơn sao?"

"Ngươi nghĩ đơn giản quá đấy! Ngươi có biết lần trước chúng ta ra khỏi sơn động kia đã là may mắn lắm rồi không?"

"Người của Đại Lý Tự các ngươi không phải đều không sợ chết sao?"

"Sợ chết là chuyện khác, nhưng ta sợ sự việc không đơn giản như vậy!"

Lương Khải Chi không muốn nghe nữa, vung tay áo nói:

"Đừng nói với ta chuyện lần trước! Dù sao lần này ta đến để tìm A Lạc, nhất định phải bảo đảm an toàn cho hắn!"

"Ta cũng lo lắng, nhưng Lâm đại nhân làm việc luôn có chừng mực."

"Chừng mực gì chứ? Hắn là một con mọt sách yếu ớt, tay trói gà không chặt, nếu xảy ra chuyện, có khi chết rồi cũng chẳng ai biết!"

Hai người vì bất đồng quan điểm mà tranh cãi kịch liệt.

Một người nhất quyết muốn đi tìm, một người lại muốn tiếp tục chờ.

Chân Viễn hiếm khi thấy có người ồn ào như vậy trong nhà mình, lão cứ thế khoanh tay đứng xem kịch hay, sau đó lười biếng lên tiếng:

"Nếu các ngươi làm sập căn gác này, ta biết ở đâu mà trú đây?"

Lương Khải Chi và Ôn Thứ lập tức dừng lại.

Mặt ai cũng đỏ bừng vì tức giận.

Chân Viễn nhún vai, chậm rãi nói:

"Thật ra Ôn đại nhân nói rất đúng, các ngươi nên tiếp tục chờ đi! Lâm đại nhân có tính toán riêng, nếu hắn đã dám mạo hiểm tiến vào, nhất định đã chuẩn bị vẹn toàn. Nếu các ngươi tùy tiện xông đến tìm Thủy Bà, chẳng phải sẽ phá hỏng kế hoạch của hắn hay sao? Hơn nữa, nếu hắn thực sự gặp chuyện, sao lại không có chút tin tức nào truyền ra? Nhìn bên ngoài xem, yên tĩnh đến đáng sợ!"

Lương Khải Chi cứng họng. Hắn ngẫm lại, quả thực từ khi quen biết Lâm Lạc đến nay, đối phương chưa từng làm chuyện gì mà không nắm chắc. Nếu chưa chuẩn bị đầy đủ, hắn sẽ không dễ dàng hành động.

Nghĩ như vậy, hắn cũng đành thở dài chấp nhận.

Gác mái cuối cùng cũng khôi phục sự yên tĩnh.

Cả hai không ai tiếp tục tranh luận, nhưng vẫn mang theo lo lắng.

Một lát sau, Chân Viễn chỉ vào căn phòng bên trong, nói với Lương Khải Chi:

"Lương đại nhân, nếu ngươi không phiền thì vào đó lấy giúp ta một món đồ. Trong chiếc tủ màu đỏ, ngăn thứ ba."

"Không phiền gì cả!"

Lương Khải Chi cầm chiếc đèn trên bàn, cẩn thận đi vào. Nhưng khi ánh sáng chiếu đến cảnh tượng trước mắt, hắn lập tức khựng lại.

Nếu đống xương cốt bày ở bên ngoài phòng đã đủ dọa người, thì bên trong hoàn toàn giống như một kho chứa xác. Xương trắng la liệt khắp nơi, hắn nhìn mà lạnh cả sống lưng.

Lương Khải Chi nuốt nước bọt, cố trấn tĩnh, đưa tay mở ngăn kéo thứ ba. Nhưng ngay khi vừa kéo ra, một đôi mắt tròn xoe đen kịt nhìn chằm chằm vào hắn!

Hắn giật mình suýt nữa ném cả chiếc đèn xuống đất.

Nén lại nhịp tim đang đập loạn, hắn lập tức giật một tấm vải che kín đôi mắt đó, nhanh chóng bước ra ngoài, nhét thẳng vào tay Chân Viễn như thể đang cầm một quả cầu lửa.

Chân Viễn nâng niu món đồ, trừng mắt nhìn hắn:

"Cẩn thận một chút! Đừng làm hỏng đôi mắt của ta!"

Lương Khải Chi tái mặt:

"Chân đại nhân, ngài làm những thứ này để làm gì?"

"Để kiếm cơm ăn!"

"Ta tưởng các ngài ăn sâu bọ cơ chứ?"

"Ai nói?!"

"Ta thấy rất nhiều người bán sâu bọ đỏ đỏ đen đen."

Chân Viễn bật cười:

"Chúng là dược liệu, lấy máu trị bệnh. Không phải để ăn!"

Lương Khải Chi hiểu ra, nhìn đôi mắt trên tay Chân Viễn, lẩm bẩm:

"Đúng là thiên hạ đệ nhất yển thuật sư!"

Chân Viễn không để ý đến hắn, cẩn thận lắp viên hạt châu còn lại vào hốc mắt của bộ xương...

~~~Hết chương 68~~~
 
Trường An Từ, Âm Dương Bích Hoạ
Chương 69: Quay về Trường An



Một nén nhang sau.

Từ dưới cầu thang gác mái, bỗng nhiên vang lên những tiếng chi chi dát dát, nặng nề chói tai, từng nhịp từng nhịp, chậm rãi nhưng rất rõ ràng. Ngọn lửa leo lét hắt lên vách gỗ cũ kỹ, kéo dài cái bóng cao lớn đang chầm chậm bước lên từng bậc.

Không cần nhìn kỹ cũng biết, đó là Lâm Lạc.

Lương Khải Chi và Ôn Thứ liếc nhìn nhau, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể hạ xuống.

Lâm Lạc chỉ định đến từ biệt Chân Viễn, không ngờ lại gặp hai người bọn họ ở đây:

"Các ngươi sao lại tới đây?"

Lương Khải Chi nhíu mày, vung tay vỗ lên cánh tay hắn, không mạnh không nhẹ, nhưng đủ để xả giận:

"Ngươi còn mặt mũi hỏi? Ngươi có biết không, ngươi đột nhiên mất tích khiến bọn ta sợ suýt chết! Cũng may Ôn đại nhân đoán được ngươi có thể đến Quỷ Thị. Ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi đang làm trò quỷ gì vậy? Tới đây làm gì? Định điều tra thứ gì? Chuyện lớn như vậy, sao có thể một mình gánh vác? Ngươi biết bản thân mình nặng bao nhiêu phân lượng sao? Nếu xảy ra chuyện gì, ai nhặt xác cho ngươi?"

Lâm Lạc: "......"

"Không chỉ không sợ chết, còn cảm thấy mạng mình quá dài đúng không? Ngươi có biết mình còn có một nhi tử hay không? Nếu ngươi xảy ra chuyện, Ngư nhi phải làm sao bây giờ? Ngươi nghĩ tới chưa?"

Có câu nói "yêu sâu thì trách nặng" có lẽ là để chỉ tình huống này.

Lâm Lạc không tức giận, hiểu rõ hắn ta vì quá lo lắng nên mới cáu gắt như vậy, vì thế nghiêm túc đáp:

"Ta chỉ đang làm việc, không phải đi tìm chết."

"Hừ, dù ngươi có muốn chết, Diêm Vương gia cũng chưa chắc đã thèm nhận."

"......"

"Thành thật khai báo, ngươi đến đây làm gì?"

Lâm Lạc cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung: "Ra khỏi đây rồi nói."

Lương Khải Chi mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại ngậm miệng lại.

Lâm Lạc chắp tay với Chân Viễn: "Chân đại nhân, đa tạ đã chiếu cố. Chúng ta xin cáo từ trước."

Chân Viễn không quay đầu lại, chỉ tiếp tục nghịch viên ngọc giả trong tay.

Mấy người bọn họ cũng không ở lại nữa, vừa bước ra khỏi gác mái thì trông thấy Ách Sinh.

Cả người nó ướt sũng, khoác một bộ xiêm y rộng hơn cả người, tay cầm một chiếc đèn lưu ly, lặng lẽ đứng ngoài hiên. Nhìn nó chẳng khác nào một nam hài không nhà nương tựa, cô độc và đáng thương. Từng giọt nước từ tóc nhỏ xuống, hiện rõ dáng vẻ chật vật.

Nhìn thấy nó, Ôn Thứ lập tức nhớ đến cảnh tượng trên tầng cao hôm trước, khi hắn suýt mất mạng dưới tay kẻ này. Phản xạ bản năng khiến Ôn Thứ lập tức chắn trước người Lâm Lạc, rút thanh nhuyễn kiếm giấu bên hông ra, hét lên:

"Đại nhân, cẩn thận!"

Nhưng hắn vừa rút kiếm ra được nửa chừng thì đã bị Lâm Lạc cản lại:

"Nó sẽ không làm hại ai."

"Cái... gì?" Ôn Thứ nửa tin nửa ngờ.

Ách Sinh vẫn đứng yên, đôi mắt trống rỗng ngơ ngác nhìn Lâm Lạc, trông chẳng khác nào một nam hài bình thường.

Lâm Lạc tiến lên, xoa đầu nó, nhẹ giọng nói:

"Ta định đưa nó về Trường An."

Ôn Thứ kinh hãi: "Ngươi không nhớ hắn suýt nữa giết—"

Lâm Lạc ngắt lời:

"Nếu không có nó, ta đã chết."

Ân tình trong ngục tối, tự nhiên phải khắc cốt ghi tâm.

Ôn Thứ không khỏi khó hiểu, nhưng Lâm Lạc đã nắm tay Ách Sinh rời đi.

Một bóng cao, một bóng thấp, trông chẳng khác nào phụ tử.

Lương Khải Chi đứng một bên nghe cuộc đối thoại, mặt đầy mờ mịt, kéo Ôn Thứ lại hỏi nhỏ:

"Hài tử kia là ai? Nhìn ngươi giống như gặp quỷ."

Lần trước Ôn Thứ có thể chạy thoát khỏi tay nó, đúng là trời cao phù hộ.

Nhìn bóng lưng hơi còng của Ách Sinh, Ôn Thứ cười gằn:

"Hài tử? Nó không phải là hài tử... mà là một con quái vật."

.....

Khi bọn họ rời khỏi Quỷ Thị, trời đã tối.

Lần đầu tiên bước lên mặt đất, Ách Sinh tràn đầy tò mò trước thế giới bên ngoài. Nó cúi đầu nhìn bùn đất dưới chân, sau đó há miệng cười, trông vô cùng thích thú.

Bọn họ xuống núi, đi đến trạm xe ngựa để quay về Trường An.

Bỗng—

"Kiệt!"

Một tiếng chim kêu sắc nhọn xé tan màn đêm.

Một con chim đỏ rực như ngọn lửa từ trong rừng lao ra, đôi cánh rực sáng dưới ánh trăng đen thẳm, nổi bật đến mức khiến người ta không thể không chú ý.

Ách Sinh lập tức vươn người ra khỏi xe ngựa, giơ tay chỉ về phía đó, đôi mắt sáng lên:

"Là Ô... Thần!"

Quả nhiên, Ô Thần quấn quanh một tầng ánh sáng đỏ rực, bay theo xe ngựa, miệng không ngừng phát ra những tiếng kiệt kiệt, nhưng nó không có ý định tấn công, chỉ lượn vòng trên không trung, như thể muốn theo đuổi thứ gì đó.

Ôn Thứ lập tức cảnh giác. Sau sự kiện lần trước, hắn đã không còn chút thiện cảm nào với con chim này.

Nhưng Ách Sinh như hiểu rõ suy nghĩ của hắn, chậm rãi nói:

"Nó sẽ... không làm hại các ngài. Nó chỉ muốn... theo ta... cùng ta... tới Trường An."

Quả nhiên, suốt dọc đường, Ô Thần vẫn bay lượn nhưng không hề có ý định tấn công.

Thấy vậy, mọi người cũng yên tâm hơn.

Lương Khải Chi thả lỏng một chút, quay sang hỏi Lâm Lạc:

"Tối qua ta đến phủ ngươi thì thấy Kim Ngô Vệ Ngọ Hoài ở đó. Từ khi nào mà ngươi lại có liên hệ với hắn ta vậy?"

Lâm Lạc làm ra vẻ không hiểu: "Hử? Ngọ tướng quân tìm ta? Chẳng lẽ là muốn mua tranh?."

"Bớt lừa ta như lừa hài tử đi!"

"Ta thực sự không biết."

Lương Khải Chi hừ lạnh: "Gần đây ngươi kỳ quái lắm, ta biết chắc chắn có chuyện gì đó ngươi giấu bọn ta. Ở đây không có người ngoài, có chuyện gì thì cứ nói, bọn ta có thể giúp ngươi!"

Lâm Lạc trầm mặc.

Ôn Thứ chớp mắt mấy cái, đột nhiên hỏi:

"Đại nhân, lần trước ngài bảo ta điều tra tư liệu về An Vương, chuyện này... có liên quan đến ngài ấy ư?"

Lương Khải Chi sững sờ: "Cái gì? Liên quan đến An Vương?"

Nhưng Lâm Lạc vẫn kiên quyết:

"Đừng hỏi nữa. Đến lúc cần nói, ta nhất định sẽ nói, nhưng không phải bây giờ."

Biết hỏi tiếp cũng vô ích, Ôn Thứ đành nghiêm túc nói:

"Bất luận ngươi muốn làm gì, chỉ cần ngươi mở miệng, Ôn Thứ ta dù phải vượt lửa băng sông cũng không từ."

Lâm Lạc gật đầu.

Không ai nhắc lại chuyện này nữa.

"Kiệt!"

Bên ngoài xe ngựa, Ô Thần lại kêu lên một tiếng chói tai.

Ôn Thứ vén rèm nhìn ra, chỉ thấy ánh sáng đỏ trên thân con chim càng ngày càng rực rỡ. Hắn nhíu mày, lo lắng nói:

"Con chim này quá mức rêu rao. Cứ như vậy mà về Trường An, chỉ sợ tất cả ánh mắt mọi người đều sẽ đổ dồn vào chúng ta."

Lương Khải Chi bật cười, liếc nhìn Ách Sinh, kẻ từ nãy đến giờ vẫn vươn cổ ra ngoài xe quan sát.

"Hừ, ta thấy rêu rao không phải con chim này, mà là cái tên kia mới đúng."

Không cần bàn đến dung mạo, chỉ riêng bộ dạng của Ách Sinh cũng đủ khiến người ta chú ý. Một thân quần áo rách nát, vừa cũ vừa rộng, chẳng ra y phục cũng chẳng ra áo choàng, trên đầu là một mớ tóc khô rối bù xù như đống rơm. Trông nó chẳng khác gì một tên ăn mày, mà bên cạnh còn có một con chim đỏ rực quấn theo, không bị chú ý mới là lạ!

Lương Khải Chi nhướn mày:

"A Lạc, ngươi thực sự định đưa cả hắn lẫn con chim đó về phủ hay sao?"

Lâm Lạc gần như không do dự:

"Ta định giao nó cho ngươi."

"Cái gì?" Lương Khải Chi sững sờ, "Là ngươi mang hắn ra ngoài, sao giờ lại quẳng cho ta?"

"Ta còn có chuyện cần làm, không thể mang theo hắn bên người. Chẳng lẽ ngươi muốn để Ôn đại nhân giải hắn vào Đại Lý Tự?"

Nói trắng ra, củ khoai nóng phỏng tay này vẫn phải giao cho Lương Khải Chi.

Một con chim.

Một kẻ quái dị.

Lương Khải Chi vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng không thể không đồng ý.

Lâm Lạc vỗ vai hắn, trấn an:

"Đứa nhỏ này rất ngoan. Ngươi tìm cho hắn mấy món đồ chơi là được, chờ đến ngày kia, ta sẽ đến đón nó."

"......"

Thế là, Lương Khải Chi bị ép phải gật đầu nhận lời.

~~~Hết chương 69~~~
 
Back
Top Bottom