Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 530: Chương 530



“Vậy muội có nhìn thấy hai đệ đệ của muội không?” Trần Thiếu Khanh hỏi.

“Không có! Một người cũng không có, chỉ mơ hồ thấy trên lưng ngựa hình như có một bóng người.” Tô Mặc lắc đầu.

Đúng rồi, sư phụ dẫn theo Tô Côn và Tô Lâm, sao lại không thấy bọn họ, chẳng lẽ mình nghĩ sai?

Hay căn bản là ảo giác,căn bản trong Ckhông gian không có người khác vào?

“Vương gia! Vương gia đâu?” Đột nhiên từ sân Bắc Cương Vương truyền đến tiếng kêu lớn của Tào Tây.

Trần Thiếu Khanh lập tức xông ra khỏi nhà.

“Tào thị vệ, có chuyện gì vậy?” Còn chưa vào cửa, Trần Thiếu Khanh đã gọi to.

“Vương gia... không thấy Vương gia đâu!” Tào Tây xông ra khỏi nhà, chỉ vào trong nhà nói: “Ta chỉ ngủ gật một lát, tỉnh dậy đã thấy trên giường trống không... Trời ơi! Sao lại không thấy Vương gia đâu?”

Trần Thiếu Khanh bước nhanh vào nhà, đi đến trước giường Bắc Cương Vương, phát hiện chăn gối trên giường lộn xộn, quả nhiên không có người.

“Ngươi có nghe thấy động tĩnh gì không?” Trần Thiếu Khanh hỏi.

“Không có, cửa cũng không mở, ta dám chắc.” Tào Tây vừa nói vừa kéo cửa ra, cửa phát ra tiếng kẽo kẹt: “Cái cửa này không tốt lắm, mỗi lần mở cửa đều có tiếng, ta ngủ rất nông, nếu có động tĩnh ta chắc chắn có thể nghe thấy nhưng ta không nghe thấy gì cả, chứng tỏ cái cửa này căn bản không động!”

Tào Tây vừa nói vừa kéo cửa ra đóng vào thử mấy lần.

Quả nhiên cửa phát ra tiếng khó nghe.

Lúc này Tô Mặc cũng vào sân: “Ta vừa hỏi thị vệ canh cửa, bọn họ đều đảm bảo tuyệt đối không có người ra ngoài.”

“Vậy phụ vương sẽ đi đâu?” Trần Thiếu Khanh có chút băn khoăn.

Lão gia tử vẫn đang hôn mê, không thể tự đi ra ngoài, nhất định là có người đưa ông ấy đi.

Nhưng không đi cửa...

“Sư phụ?” Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đột nhiên hiểu ra một chuyện, hai người đồng thanh kêu lên.

“Sư phụ nào?” Tào Tây có chút khó hiểu hỏi.

“Tào thị vệ, ngươi ra ngoài canh chừng, không được để bất kỳ ai vào.” Trần Thiếu Khanh ra lệnh.

Tào Tây đáp lời đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Trần Thiếu Khanh kéo Tô Mặc nhanh chóng nhảy vào không gian của Tô Mặc.

Hai người vừa vào đã điên cuồng chạy về phía phòng thí nghiệm y tế trong căn cứ.

Quả nhiên cửa phòng thí nghiệm đóng chặt, hai người gõ thế nào cũng không có ai mở.

“Mặc Mặc, quả nhiên có vấn đề.” Trần Thiếu Khanh nói.

“Sư huynh, có phải là sư phụ không?” Tô Mặc do dự nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sư phụ mở cửa!” Trần Thiếu Khanh nhẹ nhàng gõ cửa phòng thí nghiệm y tế của căn cứ.

Không có ai trả lời bọn họ, cửa lại không mở ra, hai người đành đứng ngoài cửa kiên nhẫn chờ đợi, bọn họ không còn cách nào khác.

Tô Mặc định tìm một công cụ nào đó để cạy cửa nhưng bị Trần Thiếu Khanh ngăn lại: “Mặc Mặc, không cần đâu, chắc chắn sư phụ đang chữa bệnh cho phụ vương ta.”

Tô Mặc gật đầu: “Nhưng tại sao sư phụ không gặp chúng ta?”

Đang nói, một lúc sau, cửa kẽo kẹt một tiếng tự mở ra.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cùng xông vào, hai người vào nhà nhưng không có gì cả, chỉ có một số dụng cụ lạnh lẽo và các lọ bình thí nghiệm các loại.

“Sư huynh? Chuyện gì vậy?” Tô Mặc thấy phòng thí nghiệm không có người khác hỏi.

Trần Thiếu Khanh im lặng không nói, một lúc sau hắn mới ngẩng đầu nói: “Có lẽ sư phụ đã chữa khỏi cho phụ vương ta và đưa về rồi, chỉ là ông ấy không muốn gặp chúng ta thôi.”

“Tại sao? Tại sao sư phụ không muốn gặp chúng ta?” Trong lòng Tô Mặc đầy nghi hoặc.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 531: Chương 531



Chẳng lẽ bọn họ đã từng đắc tội với sư phụ sao?

“Mặc Mặc, chúng ta về xem đã rồi nói.” Nói xong, Trần Thiếu Khanh kéo Tô Mặc nhảy ra khỏi không gian.

Vừa ra ngoài, liền nghe có người gọi: “Thế tử điện hạ, thế tử điện hạ, Vương gia đã về, đã về rồi!”

Là giọng của Tào Tây.

Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc nhanh chóng đến phòng của Tư Không Mi, quả nhiên trên chiếc giường vừa rồi còn trống không đã có một người đang nằm, tóc bạc trắng, mắt nhắm nghiền.

Không phải Bắc Cương Vương Tư Không Mi thì là ai.

“Phụ vương!! Phụ vương!” Trần Thiếu Khanh khẽ gọi bên tai ông hai tiếng.

Tư Không Mi dường như nghe thấy, tay hơi động đậy nhưng không mở mắt.

Trần Thiếu Khanh đưa tay nắm lấy tay ông, lại khẽ gọi một tiếng.

Mí mắt Tư Không Mi động đậy, cuối cùng từ từ mở mắt ra.

“Vương gia tỉnh rồi! Vương gia tỉnh rồi!” Tào Tây vui mừng kêu lên.

Trần Thiếu Khanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là sư phụ đã cứu phụ thân.

Tô Mặc cắn môi, mở cửa chạy ra ngoài, nàng chạy loạn trong sân, như lên dây cót vậy.

“Sư phụ! Sư phụ!” Tô Mặc gọi.

Nhưng không thấy bóng dáng sư phụ đâu.

Mắt Tô Mặc đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Sư phụ, người đã cứu Vương gia, tại sao không đến gặp ta và sư huynh? Người không biết chúng con nhớ người sao? Sao người lại nhẫn tâm như vậy?”

Tô Mặc vừa nói vừa khóc, một đôi tay to ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, sư phụ không ra ngoài tự có lý do của ông ấy, nếu ông ấy muốn gặp, tự nhiên sẽ quay lại.”

Là giọng nói dịu dàng của Trần Thiếu Khanh.

Tô Mặc ở trong lòng hắn nghẹn ngào: “Nhưng ta nhớ sư phụ, ta nhớ ông ấy lắm.”

“Ta cũng vậy!” Trần Thiếu Khanh nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn quanh, hắn đột nhiên phát hiện có một cái cây rung rất mạnh nhưng xung quanh không có gió.

“Sư phụ, có thời gian hãy về thăm chúng ta nhiều hơn.” Hắn cao giọng nói một câu với bên kia.

Cái cây rung mạnh hơn nhưng một lúc sau thì yên tĩnh trở lại.

Trần Thiếu Khanh biết sư phụ lại đi rồi, lại vô ảnh vô tung như một cơn gió.

Từ ngày đó trở đi, thân thể Bắc Cương Vương ngày càng hồi phục, nửa tháng sau, thậm chí có thể bắt đầu cầm đao kiếm so tài vài chiêu.

Nhìn thấy Vương gia của mình đã khôi phục lại phong thái oai hùng như xưa, Tào Tây vui mừng nở hoa trên mặt.

Lúc này, trong sân Tô gia cũng tràn ngập tiếng cười nói, hôm nay họ vừa nhận được tin của Tôn Hằng, nói rằng mấy ngày nữa sẽ đưa Tô tướng quân đến, để cả nhà đoàn tụ.

Tô phu nhân vừa khóc vừa cười, lúc thì lau nước mắt, lúc thì cười đến nỗi không khép được miệng: “Trần Tú, ngươi nói có thật không? Lão gia thực sự không sao? Ông ấy thực sự trở về rồi sao?”

Trần Tú lấy khăn tay lau nước mắt cho Tô phu nhân, nói: “Phu nhân, là thật, lão gia là người có phúc, ông ấy không sao, đã trở về rồi.”

“Nương, cha con thực sự sắp trở về rồi!” Tô Bân và Tô Quân cũng cười nói với phu nhân.

“Nghe nói Tôn Hằng còn giúp lão gia giải oan, bắt giữ những kẻ cấu kết hãm hại lão gia.” Tô phu nhân lại hỏi.

“Đúng vậy!” Tô Mặc cười đi từ bên ngoài vào: “Kẻ chủ mưu chính là tên ngự sử chó má kia, may mà ông ta c.h.ế.t sớm, nếu không ta nhất định sẽ chặt ông ta thành tám khúc!”

“Ai! Không ngờ hắn lại độc ác đến vậy! Tại sao hắn lại đối xử với cha con như vậy, chúng ta không có thù oán gì với hắn, tại sao hắn lại làm như vậy?”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 532: Chương 532



Trong mắt Tô phu nhân tràn đầy vẻ khó hiểu.

Những chuyện trên quan trường, bà thực sự không hiểu nổi.

Một nhà sắp đoàn tụ rồi, chỉ là bà đột nhiên nhớ đến Tô Côn và Tô Lâm, không biết bây giờ hai hài tử này ở đâu?

Chúng theo Tử Thần, hiện tại sống có tốt không?

Lúc này, tại một thư viện cách xa thành, phu tử vừa tan học, một nam hài chạy ra từ lớp Lễ, hắn đến lớp Nghĩa, đứng ở cửa chờ đợi ai đó.

Cuối cùng không lâu sau, lớp Nghĩa cũng tan học, phu tử đi ra thấy hắn liền cười nói: “Tô Côn, lại đợi đệ đệ ngươi sao?”

Tô Côn ngượng ngùng sờ gáy: “Phu tử vất vả rồi, đệ đệ ta ra chưa ạ?”

Đang nói thì một cái đầu nhỏ ló ra từ khe cửa, thấy Tô Côn liền nhảy ra: “Ca ca!”

Hai huynh đệ ôm nhau chạy về phía sân sau.

“Đệ đệ, hôm nay ca ca sẽ đưa đệ đến một nơi, chúng ta phải nhanh lên, nếu không sẽ không kịp.” Tô Côn kéo Tô Lâm chạy ra khỏi cửa hông ở sân sau.

Hắn xin phu tử nghỉ nửa ngày, phu tử đặc biệt dặn dò bọn họ đi ra từ cửa hông, sau đó từ đó trở về, như vậy sẽ không bị những học sinh khác phát hiện.

“Ca ca, lại có đồ ăn ngon gì sao? Là thịt hầm hay thịt nướng? Đệ đều thích ăn.” Tô Lâm vừa nói vừa l.i.ế.m môi, nuốt nước miếng.

Các phu tử trong thư viện đều rất tốt, cũng rất hòa nhã, chỉ là đồ ăn có hơi khó khăn.

Mặc dù không phải là bánh đen nhưng cũng toàn là ngũ cốc thô, bánh ngô hoặc mì kiều mạch, cải bắp luộc nhạt nhẽo.

Chỉ có vào những ngày lễ, trên đó mới có hai miếng thịt mỏng.

Mỗi lần ca ca đều nhường thịt cho hắn nhưng như vậy vẫn không đủ ăn, đến miệng còn chưa cảm nhận được mùi vị thì đã hết.

Hắn nằm mơ cũng muốn được ăn một bữa thịt no nê.

“Ăn~ Ăn~ Đệ chỉ biết ăn!” Tô Côn vừa nói vừa liếc hắn: “Chuyện hôm nay quan trọng hơn ăn gấp trăm lần.”

Hai người vừa nói vừa rời khỏi thư viện, đi đến phố lớn.

Trên phố rất náo nhiệt.

“Nghe nói chưa? Nghe nói việc đầu tiên bệ hạ làm sau khi đăng cơ là giải oan cho Tô gia, hôm nay Tô Tử Thành đã được phục chức Đại tướng quân, phủ đệ cũng đã được trả lại cho ông, hôm nay ông sẽ đến Đinh Đào đón gia quyến, bệ hạ đích thân tiễn ông.”

“Thật sao? Vậy là Tô gia lại được vinh quang trở về rồi?”

“Đúng vậy, phủ Đại tướng quân lại náo nhiệt rồi.”

“Ca ca, bọn họ nói có thật không?” Tô Lâm nghe mọi người bàn tán, vội hỏi ca ca.

Nhưng Tô Côn không để ý đến hắn, vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn chạy về phía cổng thành.

Tô Lâm nào biết rằng Tô Côn đã sớm nước mắt lưng tròng, hắn không muốn quay đầu lại, sợ đệ đệ nhìn thấy bộ dạng này của mình.

Hắn không phải người Tô gia, sự náo nhiệt của Tô gia không liên quan gì đến hắn.

Nhưng hắn chỉ muốn nhìn cha một cái.

Hai bên cổng thành đã chật kín người dân đến xem náo nhiệt, mọi người nghe nói Tô tướng quân bị vu oan, hơn nữa đã bình an trở về, đều muốn nhìn ông, có người tự thấy trong lòng có lỗi, tay cầm trứng, bánh bao và một số đồ ăn, định tặng cho Tô tướng quân để tỏ lòng xin lỗi.

Tô Tử Thành mặc áo giáp, khoác áo choàng đen, oai phong lẫm liệt cưỡi ngựa đi tới, bên cạnh ông là Tôn Hằng đã đăng cơ làm hoàng đế.

Tôn Hằng khẽ nói gì đó với ông, Tô Tử Thành liên tục gật đầu.

Hai thầy trò nói chuyện rất vui vẻ.

Trong đám đông, có hai đôi mắt sáng ngời đang chăm chú nhìn hai người.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 533: Chương 533



Vừa kích động vừa phấn khích!

“Ca ca, đó là cha! Là cha kìa! Cha vẫn còn sống! Vẫn còn sống!” Tô Lâm kích động muốn xông lên.

Nhưng Tô Côn giữ chặt hắn: “Đừng đi!”

“Ca ca! Tại sao?” Tô Lâm không hiểu, cha đang ở ngay trước mắt, tại sao không thể đi.

“Tô gia sẽ không cần chúng ta nữa... Nói chính xác là sẽ không nhận ta nữa...” Tô Côn lẩm bẩm: “Nhưng đệ, đệ có muốn rời xa ta không?”

Nói rồi, hắn càng nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Lâm, sợ Tô Lâm chạy mất.

Hắn không phải nhi tử của Tô gia nhưng đệ đệ thì phải.

Hắn hiểu điều này nhưng hắn không thể tách rời đệ đệ, hắn không muốn tách rời.

“Đệ đệ, nếu đệ nhận cha, đệ sẽ phải xa ta, đệ còn muốn nhận cha không?” Tô Côn hỏi.

“Không! Đệ không muốn xa ca ca... Nhưng đệ cũng muốn cha...”

Tô Lâm lẩm bẩm, ca ca đang nói gì vậy?

Tại sao nhận cha, bọn họ phải xa nhau?

Hắn không hiểu.

Bọn họ đều là người rất quan trọng đối với hắn.

“Tô tương quân uy vũ!”

“Tô tương quân uy vũ!”

Có người trong đám đông hô to, mọi người cũng hô theo.

Tô Tử Thành vẫy tay chào mọi người, mỉm cười nhìn họ.

Với ông, cảm giác như đang mơ vậy.

Trong một cuộc chiến tàn khốc, ông dẫn quân đi đột phá vòng vây, không ngờ lại trúng bẫy của quân địch, suýt nữa toàn quân bị tiêu diệt.

Ông bị bắt sống, bị bịt mắt đưa đến Phiên quốc, giam trong một nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời.

Ông không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, quân địch thỉnh thoảng lại đến dụ hàng nhưng đều bị ông từ chối.

Tổ tiên ông đều là người Ly quốc, sao đến đời ông lại có thể thay đổi?

Như vậy, khi ông xuống suối vàng, làm sao có thể gặp tổ tiên Tô gia?

Ông thà c.h.ế.t cũng không phản quốc.

Ông vốn tưởng rằng nửa đời sau của mình sẽ c.h.ế.t trong ngục tối, không ngờ lại có thể ra ngoài, có thể trở về Ly quốc, nhìn thấy người dân Đại Ly này.

Ông thực sự cảm khái vạn phần.

Ông vẫy tay chào mọi người, trên mặt luôn nở nụ cười.

Đột nhiên, trong đám đông, ông nhìn thấy hai khuôn mặt nhỏ quen thuộc, ông không khỏi sửng sốt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sao lại giống Tô Côn và Tô Lâm vậy?

Sao lại giống đến thế?

Nhưng nghĩ lại, tuyệt đối không thể, Tô gia đều ở Đinh Đào, hai hài tử sao có thể xuất hiện ở đây?

Có lẽ là quá nhớ nhi tử rồi?

Ông thở dài, cưỡi ngựa tiếp tục đi về phía trước.

“Nương, con không nhìn thấy gì nữa rồi, đệ đệ che mất con, con không nhìn thấy gì nữa rồi.” Một hài tử mách mẫu thân.

Nam hài theo mẫu thân ở phía sau, cha hắn cõng đệ đệ trên cổ ở phía trước xem.

Nam hài có chút không vui.

“Con là ca ca, thằng bé là đệ đệ, sao con còn tranh với đệ đệ? Con không nên nhường đệ đệ sao? Con là đại ca, phải nghĩ cho đệ đệ nhiều hơn, đừng quá ích kỷ chỉ nghĩ đến mình.”

Mẫu thân nam hài ở bên cạnh dạy dỗ.

Tô Côn ở bên cạnh nghe thấy, không khỏi đỏ mặt, sao lời này giống như đang nói mình vậy?

Hắn không cho đệ đệ đi nhận cha, có phải là quá ích kỷ không?

Hắn không phải nhi tử của Tô gia nhưng đệ đệ thì phải, hắn ngăn cản như vậy, khi đệ đệ lớn lên có trách hắn không?

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên hạ quyết tâm, nắm tay Tô Lâm chạy nhanh về phía trước đuổi theo ngựa của Tô Tử Thành.

“Đệ đệ, đệ gọi cha! Gọi nhanh!” Hắn không ngăn cản nữa, ngược lại còn khuyến khích Tô Lâm gọi Tô Tử Thành.

Tô Lâm có chút nửa tin nửa ngờ: “Ca ca, huynh để đệ đi tìm cha sao?”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 534: Chương 534



“Đi đi! Gọi đi! Gọi to lên.” Tô Côn miễn cưỡng cười nói.

“Cha! Cha! Con là Tô Lâm! Con là Lâm nhi đây!” Quả nhiên Tô Lâm quẫy hai chân nhỏ, chạy về phía con ngựa.

Hắn không biết rằng mình đã buông tay ca ca.

Tô Côn không chạy theo, mà đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn đệ đệ mình ngày càng xa mình.

Khi hắn thấy đệ đệ đã đuổi kịp ngựa của Tô Tử Thành, hắn liền chui vào đám đông, đi ra ngoài.

Hắn đứng bên ngoài đám đông, dựa vào góc tường ngẩng đầu khóc không thành tiếng.

Nương mất rồi, cha mất rồi, giờ đệ đệ cũng mất rồi...

Hắn trở thành một hài tử không có gì cả.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn cảm thấy mình thật cô đơn!

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, dần dần làm mờ đôi mắt hắn.

Đột nhiên, một đôi tay từ bên cạnh túm lấy hắn: “Khóc cái gì! Đi theo sư phụ!”

Tiếng người ồn ào...

“Sư phụ, có một hài tử đang đuổi theo người.” Tôn Hằng ở bên cạnh không nhìn rõ mặt Tô Lâm, chỉ có thể thấy mơ hồ là một hài tử.

Tô Tử Thành vội vàng kéo dây cương, rồi nhìn về phía sau.

“Cha! Cha! Con là Lâm nhi! Con là Lâm nhi của cha!” Tô Lâm thở hồng hộc cuối cùng cũng đuổi kịp ngựa của Tô Tử Thành.

Tô Tử Thành ngẩn người trong chốc lát: “Lâm nhi! Con thực sự là Lâm nhi! Là Lâm nhi!”

Ông nhảy xuống ngựa, chạy về phía Tô Lâm, bế bổng thân hình nhỏ bé của tiểu nam hài: “Lâm nhi, sao con lại ở đây? Sao con lại ở đây?”

Ông vô cùng kinh ngạc.

“Cha, là sư phụ đưa chúng con đến đây, sư phụ bảo chúng con đến thư viện học trước.” Tô Lâm vui vẻ ôm cổ Tô Tử Thành, miệng nhỏ líu lo nói.

“Chúng con? Còn ai nữa? Ai là sư phụ của con?” Tô Tử Thành v**t v* đầu nhi tử, nhẹ giọng hỏi.

“Là con và ca ca của con ạ! Huynh ấy ở đằng kia! Cha ơi, ca ca con ở đằng kia!” Tô Lâm đưa tay nhỏ chỉ về phía sau.

Tô Tử Thành nhìn theo hướng hắn chỉ nhưng không thấy người Tô gia: “Đâu có??”

“Ở đằng kia! Cha ơi, ở đằng kia!” Tô Lâm quay đầu lại rất ngạc nhiên vì sao cha không nhìn thấy ca ca.

Nhưng khi hắn quay đầu lại thì phát hiện ca ca đã biến mất, hắn hoảng hốt, tìm kiếm khắp nơi trong đám đông nhưng không thấy bóng dáng ca ca đâu.

“Ca ca... ca ca!” Tô Lâm gọi to.

Hắn vùng vẫy muốn xuống khỏi lòng Tô Tử Thành, Tô Tử Thành đặt hắn xuống, hắn chạy về phía sau.

Chạy rất xa, vẫn không thấy ca ca.

Hắn sốt ruột, nhón chân nhìn quanh trong đám đông: “Ca ca... ca ca...”

“Lâm nhi, người con nói là Côn nhi sao?” Tô Tử Thành hỏi.

“Vâng... nhưng mà ca ca mất rồi... huynh ấy đi mất rồi... hu hu... cha ơi, con muốn tìm ca ca!” Tô Lâm khóc lớn.

Tô Tử Thành bế hắn lên: “Không khóc, không khóc, không phải con nói con và ca ca đang học ở thư viện sao, chúng ta đến thư viện tìm thử xem được không?”

“Vâng... hức hức... ca ca... con muốn ca ca...” Tô Lâm khóc nhỏ hơn một chút, có lẽ ca ca đã tự về rồi?

Tôn Hằng thấy cảnh này, hắn vẫy tay: “Quay lại thư viện.”

Tô Tử Thành hỏi rõ là thư viện nào, ông bế Tô Lâm lên ngựa, sau đó kéo dây cương quay đầu ngựa, nhanh chóng chạy về phía thư viện.

Không lâu sau, hai người đã đến cổng thư viện.

Lúc này có một vị phu tử vừa đi ra, thấy Tô Lâm trên ngựa liền gọi: “Ca ca ngươi đâu? Sao giờ này mới về, viện trưởng đang tìm hai đứa đấy?”

“Sao, Tô Côn chưa về sao?” Tô Tử Thành nghe xong trong lòng khẽ chùng xuống, bế Tô Lâm xuống ngựa hỏi.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 535: Chương 535



Phu tử thấy Tô Tử Thành, ông ta có chút tò mò: “Vị này là?”

“Phu tử, đây là cha con, là Đại tướng quân!” Tô Lâm rất kiêu ngạo nói.

Vị phu tử này mới từ nơi khác đến thư viện không lâu, không nhận ra Tô Tử Thành, ông ta nghe xong vội vàng chắp tay: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”

“Tô Côn chưa về sao?” Tô Tử Thành lại hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chưa ạ, viện trưởng đang tìm hai đứa, đã đợi cả buổi rồi.” Vị phu tử cũng rất sốt ruột.

Ông ta là người đã cho phép hai hài tử nghỉ học nửa ngày, nếu viện trưởng phát hiện ra, ông ta sẽ không thoát khỏi liên quan.

“Vậy ca ca con đâu? Ca ca con đâu?” Tô Lâm sốt ruột, nhổm dậy chạy vào thư viện.

Tô Tử Thành kéo hắn lại: “Phu tử nói, ca ca con chưa về!”

“Oa...” Tô Lâm lại khóc lớn: “Cha ơi, ca ca con đâu? Huynh ấy đi đâu rồi? Đi đâu rồi?”

“Người đâu! Đi tìm!” Lúc này Tôn Hằng cũng đuổi tới, nghe thấy cuộc đối thoại của họ, hắn ra lệnh cho thị vệ: “Truy lùng Tô Côn khắp thành cho trẫm.”

Hắn để những vị phu tử trong thư viện quen biết Tô Côn cùng đi tìm.

Tô Tử Thành lại đặt Tô Lâm lên lưng ngựa, cũng bắt đầu tìm nhi tử khắp các phố lớn ngõ nhỏ.

“Lâm nhi, con nói cho cha biết, đã xảy ra chuyện gì? Sao con đuổi theo ngựa của cha, còn ca ca con thì không đuổi theo?”

Tô Tử Thành cảm thấy chuyện này rõ ràng không ổn, tại sao hai hài tử này lại không ở cùng người Tô gia, bị ai đó đưa đến thư viện này, hơn nữa Tô Côn dẫn đệ đệ ra ngoài chắc chắn cũng nhìn thấy mình nhưng tại sao hắn không chạy đến nhận cha?

Đã xảy ra chuyện gì?

“Cha ơi, nương chúng con mất rồi, ca ca con nói huynh ấy không phải nhi tử của Tô gia, huynh ấy không thể ở lại Tô gia, sư phụ đã đưa chúng con đi, sư phụ bảo chúng con đến thư viện học trước, sau đó sẽ dạy chúng con bản lĩnh nên đã đưa chúng con đến đây.”

Tô Lâm vừa khóc vừa kể cho cha nghe những chuyện xảy ra gần đây.

“Không phải nhi tử của Tô gia? Tại sao ca ca con lại nói như vậy?” Tô Tử Thành càng thêm hoang mang.

“Vâng... vâng...” Tô Lâm còn quá nhỏ, hắn thực sự không giải thích rõ ràng được, lắp bắp nói không nên lời: “Con không biết... oa... con muốn ca ca...”

Nói rồi lại khóc lớn.

Tô Tử Thành dỗ dành nhi tử, trong lòng dần nảy sinh một suy nghĩ, Chương Tử Yên đã chết?

Cái c.h.ế.t của nàng ta có liên quan đến Tô Côn không?

Tô Côn không phải nhi tử của mình sao? Nếu không thì không thể giải thích được, tại sao Tô Côn không gặp mình?

“Đừng khóc nữa, thị vệ đã đi tìm rồi, nhất định sẽ tìm thấy.” Tô Tử Thành an ủi tiểu nam hài.

“Ca ca con nói, cha không phải cha của huynh ấy, nếu cha biết thì chắc chắn sẽ không cần huynh ấy nữa nên huynh ấy không chịu gặp cha...”

Tô Lâm vừa khóc vừa nói năng lộn xộn.

Tô Tử Thành nghiến răng, quả nhiên!

Ông đoán đúng rồi, Tô Côn không phải nhi tử của ông, mà là hài tử của ả tiện nhân Chương Tử Yên với người khác.

Chắc chắn là bị phát hiện nên nàng ta mới chết...

Còn Tô Côn cũng đã biết...

Nên hắn mới không chịu đến gặp mình!

Nhất định là như vậy!

Tiện nhân!

Tiện nhân!

Trong lòng Tô Tử Thành đã bắt đầu bốc hỏa, nếu Chương Tử Yên đứng trước mặt ông, ông nhất định sẽ chặt nàng ta thành trăm mảnh.

Nàng ta c.h.ế.t rồi, thật là tiện nghi cho nàng ta!

“Lâm nhi, đừng khóc, cha sẽ đưa con đi tìm đại nương của con trước, đợi tìm thấy ca ca con, tự nhiên sẽ có người nuôi nấng nó, đợi chúng ta quay lại rồi sẽ đón nó.” Tô Tử Thành nhìn thời gian không còn sớm nữa, người của ông vẫn đang đợi ông ở cổng thành, ông phải đi rồi.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 536: Chương 536



“Sư phụ, Lâm nhi cũng phải đi theo sao? Đệ ấy có thể vào cung với ta trước, đợi sư phụ và sư nương về rồi sẽ đến đón nó.” Tôn Hằng nhẹ giọng nói.

“Lâm nhi, con muốn ở lại không?” Tô Tử Thành hỏi.

“Không! Con muốn đi theo cha!” Tô Lâm lắc đầu như trống bỏi.

Ca ca mất tích, hắn không muốn không nhìn thấy cha nữa.

Cha đi đâu, hắn đều phải đi theo.

“Được! Vậy chúng ta đi thôi!” Tô Tử Thành nói rồi bế Tô Lâm lên ngựa, họ chào tạm biệt vị phu tử.

Lúc này, viện trưởng nghe nói thánh thượng đã đến, vội vàng chạy ra khỏi thư viện cùng mọi người, hơn mười người quỳ xuống đất.

Tôn Hằng dặn dò họ nhất định phải tìm ra Tô Côn, nếu không sẽ không tha cho họ.

Những người trong thư viện liên tục cúi đầu đồng ý.

Lúc này, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cũng lần theo dấu vết của sư phụ mà đuổi đến đây.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng vừa xảy ra.

Họ lập tức hiểu ra sư phụ quả nhiên đã đến đây và lại một lần nữa đưa Tô Côn đi.

“Sư phụ muốn làm gì vậy? Không gặp chúng ta, còn đưa Tô Côn đi lần nữa, rốt cuộc ông ấy muốn làm gì?” Tô Mặc có chút nóng nảy hỏi.

Trần Thiếu Khanh âm thầm nắm tay nàng, nhẹ giọng nói: “Sư phụ làm gì chắc chắn có lý do của ông ấy, Mặc Mặc, muội đừng nóng vội.”

“Ta nóng vội có ích gì không?” Tô Mặc bực bội đáp trả.

Ngọn lửa vô danh trong lòng nàng không có chỗ phát tiết, đành phải trút giận lên Trần Thiếu Khanh, người luôn chiều chuộng nàng.

Trần Thiếu Khanh không lên tiếng, hắn biết Tô Mặc đang tức giận, chỉ có thể tạm thời mặc kệ.

Nhìn Tô Tử Thành dẫn Tô Lâm ra khỏi thành, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cũng cưỡi ngựa đuổi theo.

Họ không cần ẩn thân nữa, có thể đi lại đàng hoàng ở ngoài thành.

Bởi vì Tô Tử Thành đã minh oan cho họ, họ không còn là tội nhân nữa.

Họ cứ đi theo Tô Tử Thành ra khỏi cổng thành, đến ngoại ô.

“Sao vậy, chẳng lẽ để lão tướng quân dẫn Tô Lâm cưỡi ngựa đến Đinh Đào sao?” Trần Thiếu Khanh có chút nghi hoặc hỏi.

“Sao có thể, đường xa như vậy, họ phải đi bao lâu mới đến nơi?” Tô Mặc cười nói.

“Nhưng mà, không vội, cứ để họ đi một đoạn, đến tối...” Tô Mặc chưa nói hết câu, liền ngẩng đầu nhìn Trần Thiếu Khanh.

Trần Thiếu Khanh gật đầu: “Được!”

Đối với lời nói của Tô Mặc, Trần Thiếu Khanh luôn nghe theo, không bao giờ có bất kỳ ý kiến phản đối nào.

Lời của thê tử chính là thánh chỉ, không! Còn linh nghiệm hơn thánh chỉ!

Tô Tử Thành dẫn người ra khỏi thành, phi ngựa về hướng Nhữ Dương.

Họ đều là thị vệ cưỡi ngựa, đi nhanh hơn nhiều so với đội lưu đày.

Ước chừng sáng mai sẽ đến Nhữ Dương, chỉ là tối nay họ có lẽ phải dựng lều ngủ ngoài trời.

Trời sắp tối rồi, nếu đi tiếp e là không có quán trọ, Tô Tử Thành cho mọi người nghỉ ngơi, dưỡng sức mới có thể hiệu quả hơn.

Ông đã ra trận đánh giặc nhiều năm như vậy, hiểu rõ điều này nhất.

“Mọi người dựng lều, nấu cơm!” Tô Tử Thành nói rồi kéo dây cương, bế nhi tử xuống ngựa.

Không lâu sau, thị vệ đã dựng xong lều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Lâm đã ngủ từ lâu, Tô Tử Thành bế hắn vào lều, đắp chăn hành quân cho hắn.

Ông đi ra khỏi lều, định tìm chỗ đi tiểu.

Nhìn ông đi về phía rừng cây phía sau, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nhìn nhau, hai người bắt đầu hành động riêng.

Trong lều, Tô Mặc vung tay đưa Tô Lâm vào không gian của mình.

Còn Trần Thiếu Khanh thì ẩn thân theo sau Tô Tử Thành, thấy ông đi tiểu trong rừng xong, vừa định quay lại, liền bay lên điểm huyệt ngủ của Tô Tử Thành, đưa vị lão tướng quân đã bất tỉnh vào không gian của mình.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 537: Chương 537



Lúc này, Tô Mặc cũng tìm đến, hai người gật đầu với nhau, dịch chuyển tức thời, biến mất không thấy bóng dáng.

Tô gia ăn tối xong, lại ngồi trong nhà nói chuyện với Tô phu nhân một lúc, lúc này, tiểu Tô Thành bắt đầu ngáp.

Tô phu nhân nói: “Không còn sớm nữa, mọi người nghỉ ngơi đi! Đợi cha các con về, chúng ta sẽ lo liệu tổ chức hôn sự cho Bân nhi và Đinh Lan.”

Bà dừng lại, trên mặt nở nụ cười nhìn Đinh Lan đang đỏ ửng mặt, nắm tay nàng ấy kéo lại, cười nói: “Ta không còn trẻ nữa, nóng lòng muốn bế tôn tử...”

Đinh Lan đỏ mặt nhìn Tô Bân, nghĩ đến việc hắn sẽ giải vây cho mình.

Tô Bân lại cười xấu xa nhìn nàng ấy, sau đó nói với Tô phu nhân: “Nương, chuyện nhỏ này, người cứ yên tâm, Đinh Lan chắc chắn có thể sinh năm sáu đứa, đến lúc đó người đừng chê phiền.”

“Con đấy, tưởng đẻ lợn à, còn năm sáu đứa, sinh một nam một nữ là tốt lắm rồi.” Tô phu nhân trách móc.

Đinh Lan xấu hổ đỏ mặt chạy ra ngoài, Tô Bân này không giải vây cho mình, còn cùng mẫu thân hắn nói những chuyện khiến người ta ngượng ngùng như vậy.

Hắn hư quá...

Nàng ấy chạy ra khỏi nhà, vừa định về phòng mình, đột nhiên thấy có người đẩy cửa từ bên ngoài đi vào.

“Mặc Mặc!” Đinh Lan kêu lên, Tô Mặc cười ôm lấy Đinh Lan: “Tẩu tẩu, nương và ca ca muội đâu?”

Đinh Lan chỉ vào trong nhà, sau đó nhớ đến chuyện vừa rồi, mặt lập tức lại đỏ.

Tô Mặc đưa tay sờ mặt nàng ấy: “Tẩu tẩu dùng son phấn gì vậy, đẹp quá.”

“Ôi! Có son phấn gì đâu? Rõ ràng là...” Đinh Lan chưa nói hết lời, đột nhiên lại có một người từ ngoài cửa đi vào, nàng ấy nhìn thấy không khỏi giật mình.

“Phu nhân, phu nhân.” Đợi nàng ấy định thần lại, liều mạng chạy vào trong nhà, vừa chạy vừa gọi Tô phu nhân.

Tô Bân từ trong nhà đi ra, Đinh Lan đ.â.m sầm vào lòng hắn: “Nàng, có chuyện gì mà vội thế?” Tô Bân cười hỏi.

“Tướng quân! Tô tương quân đã về!” Đinh Lan nói lắp bắp.

“Cái gì? Nàng nói thật chứ?” Tô Bân buông nàng ấy ra, đi về phía ngoài.

“Bân nhi!” Tô Tử Thành sải bước đi vào, thấy Tô Bân thì gọi một tiếng.

“Cha! Cha!” Tô Bân thấy cha, hét lớn rồi nhào tới.

Tô Tử Thành ôm chầm lấy đại nhi tử của mình, hai bàn tay to như kìm vỗ mạnh vào lưng hắn hai cái.

Quá chân thực, đây không phải là mơ!

Ông đã từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh này nhưng khi mở mắt ra lại phát hiện chỉ là mơ nhưng lần này tuyệt đối là thật.

“Bân nhi, Bân nhi, vừa nãy con gọi gì?” Tô phu nhân nghe thấy động tĩnh bên ngoài, dìu Trần Tú cũng đi ra.

Vừa thấy hai cha con họ ôm nhau.

“Lão gia, thật sự là ông sao? Ông không sao chứ? Thật sự đã về rồi sao?” Tô phu nhân môi run rẩy, trong mắt rưng rưng nước mắt nhìn Tô Tử Thành.

Tô Tử Thành buông nhi tử ra, đi về phía phu nhân.

“Phu nhân, ta không sao, đã về rồi, ta đón mọi người về nhà!”

Tô Tử Thành đột nhiên lại cảm thấy không chân thực.

Ông vốn đi tiểu nhưng lại ngủ thiếp đi, sao tỉnh dậy lại đến Đinh Đào, gặp được người Tô gia.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Tô Lâm cũng rụt rè đi theo, thấy Tô phu nhân, vội vàng quỳ xuống: “Lâm nhi bái kiến phu nhân, nhị nương.”

Lúc này Tô phu nhân mới để ý thấy trên đất còn có một tiểu nam hài: “Lâm nhi? Con cũng về rồi sao? Sư phụ và ca ca con đâu?”

Nhắc đến ca ca, miệng nhỏ của Tô Lâm bĩu ra, nhìn là biết sắp khóc.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 538: Chương 538



Tô Tử Thành vội vàng cúi người bế hắn lên: “Yên tâm, nhất định sẽ tìm được ca ca của con.”

“Phu nhân, tại sao ca ca lại nói huynh ấy không phải người Tô gia? Tại sao huynh ấy lại nói cha sẽ không cần huynh ấy?” Tô Lâm nức nở nhìn Tô phu nhân, lại quay đầu nhìn Tô Tử Thành hỏi.

“Bởi vì hắn vốn không phải nhi tử của cha, hắn là hài tử của tam nương và một nam nhân khác.” Lúc này, Tô Thành đột nhiên từ sau lưng Trần Tú lao ra, nói với Tô Lâm.

“Huynh nói bậy! Ca ca là nhi tử của cha, làm sao lại có nam nhân khác?” Tô Lâm khóc lóc vung tay nhỏ về phía Tô Thành, muốn đánh hắn.

“Đánh không trúng! Đánh không trúng, ca ca ngươi là đồ con hoang! Không phải người Tô gia! Hắn không được về Tô gia!” Tô Thành vừa nói vừa trốn sau lưng Nhị di nương, làm mặt quỷ với Tô Lâm.

“Không phải! ca ca ta không phải!” Tô Lâm tức điên lên, nhảy dựng lên định đuổi theo đánh Tô Thành.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng hắn bị cha ôm chặt, không thể nhúc nhích.

“Tô Thành! Câm miệng!” Tô Tử Thành nhìn đứa nhi tử nghịch ngợm này, quát mắng.

Nhiều người thắc mắc tại sao nhi tử thứ xuất lại có tên trùng âm với ông.

Hồi đó Trần Tú sinh hài tử này, mười ngày có tám ngày đều ốm yếu, ngày nào cũng cảm thấy sắp chết.

Không biết đã tìm bao nhiêu lang trung, uống bao nhiêu thuốc nhưng rốt cuộc cũng không có hiệu quả.

Sau đó, Trần Tú đến chùa thắp hương bái Phật, gặp một nhà sư nói cho nàng ấy một cách.

Đó là phải dùng tên của người có uy tín nhất trong nhà để đè bẹp, hài tử này mới có thể giữ được mạng sống.

Người có uy tín nhất ở Tô phủ đương nhiên là Tô Tử Thành, để nhi tử của mình trùng tên với tướng quân, Trần Tú không dám nói.

Nhưng khi nhi tử một lần nữa phát bệnh nặng, nàng ấy không còn cách nào khác, quỳ xuống cầu xin Tô phu nhân, nói ra cách mà nhà sư đã nói, Tô phu nhân mới đứng ra nói chuyện này với Tô Tử Thành.

“Giữ được hài tử là quan trọng, gọi là gì thì có quan hệ gì.” Tô Tử Thành lại không hề để ý: “Gọi là Tô Thành đi!”

Cái tên cứ như vậy mà định.

“Tô Thành, sau này không được lấy chuyện này ra để chế giễu đệ đệ, còn nữa, các ngươi đều nhớ cho ta, đợi đến khi tìm được Côn nhi, không ai được đối xử tệ với nó, nó là người Tô gia, các ngươi nhớ chưa!”

Tô Tử Thành ôm Tô Lâm, quát mắng tất cả mọi người trong phủ.

“Nhớ rồi!”

Mọi người đồng thanh đáp.

Không ngờ tướng quân lại có lòng dạ rộng lượng như vậy, đối xử với hài tử này tốt như vậy!

“Nhưng mà cha, có thể tìm lại được ca ca không?” Tô Lâm ôm cổ cha nức nở hỏi.

“Có thể! Nhất định có thể!” Tô Tử Thành nghiêm mặt bảo đảm với Tô Lâm: “Tìm được thì đón ca ca về, các con vẫn ở trong phủ, ở trong viện cũ được không?”

“Vâng... được!” Tô Lâm liên tục gật đầu, nói xong thì vùi mặt vào lòng cha.

Nương mất rồi, ca ca không thấy đâu, người thân nhất của hắn chỉ còn cha.

Tô Tử Thành an ủi Tô Lâm xong, bế hắn vào nhà.

Tô phu nhân đỏ hoe mắt nhìn ông: “Lão gia, những ngày này ông đi đâu vậy? Sao lại tiều tụy thế này?”

Tô Tử Thành đặt Tô Lâm đã mơ màng lên giường, nhẹ giọng nói: “Chuyện này dài lắm, đợi khi rảnh rỗi ta sẽ kể tỉ mỉ cho phu nhân, bây giờ các người hãy kể cho ta nghe xem rốt cuộc Chương Tử Yên là thế nào.”

Tô phu nhân thở dài, nhìn Trần Tú, chậm rãi kể lại mọi chuyện về Chương Tử Yên.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 539: Chương 539



“Tô Côn là hài tử mà nàng ta mang thai trước khi gả cho lão gia, là nhi tử của đại thiếu gia Kiều gia, nàng ta thật đáng ghét, lúc đầu ta còn tưởng Tô Côn là sinh non, không ngờ lại là hài tử nàng ta mang thai trước khi vào cửa.” Tô phu nhân vừa nói vừa ngước mắt nhìn sắc mặt của Tô Tử Thành.

Mặt mày Tô Tử Thành xanh mét, nắm chặt tay, có thể thấy ông thực sự rất tức giận.

“Lão gia, Chương di nương...”

“Nàng ta là di nương cái gì, ta muốn đuổi nàng ta ra khỏi Tô gia, sau này không ai được nhắc đến ả nữ nhân đê tiện này nữa!”

Tô Tử Thành đập mạnh tay xuống bàn.

Tô Lâm trên giường giật mình, mở mắt ra, mơ màng nhìn một lúc, không lâu sau lại ngủ thiếp đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Tử Thành nhìn nhi tử, thở dài, Tô Côn không phải nhi tử của mình nhưng Tô Lâm là nhi tử của ông.

Ả nữ nhân này dù có tệ bạc đến đâu thì cũng đã sinh cho ông một nhi tử, thôi được!

Chết rồi thì cũng nhẹ nhàng cho nàng ta!

Tô Mặc nhìn Tô Tử Thành cuối cùng cũng đoàn tụ với gia đình, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành gần hết, nếu có thể tìm được Tô Côn thì càng hoàn hảo hơn.

Nàng và Trần Thiếu Khanh đều đoán chắc Tô Côn nhất định đã được sư phụ đón đi.

Nàng không rõ tại sao sư phụ không lộ diện, không đến gặp họ.

Thậm chí còn ẩn núp trong không gian của nàng, không đi gặp họ?

Nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, Trần Thiếu Khanh cũng không nghĩ ra.

“Sư huynh, phụ vương của huynh không sao rồi, phụ thân tướng quân của ta cũng đã trở về, chúng ta có thể đi xem việc thu mua cửa hàng thế nào rồi không?”

Tô Mặc nói với Trần Thiếu Khanh.

Trần Thiếu Khanh gật đầu, mặc dù công vụ rất nhiều nhưng chỉ cần sư muội mở lời, hắn hầu như đều đáp ứng.

Công vụ không làm xong thì tối về hắn có thể thức đêm xử lý nhưng không thể chậm trễ việc ở bên sư muội.

Chờ thêm vài ngày nữa ổn định, hắn sẽ tính đến chuyện đề cập với phụ vương việc muốn cưới Tô Mặc.

Người Tô gia đều ở đây, như vậy là tốt nhất.

Phải định chuyện hôn sự trước khi họ trở về Ly thành.

“Mặc Mặc, cha gọi muội.” Lúc này Tô Bân từ trong nhà đi ra tìm Tô Mặc.

Tô Mặc vội vàng đáp lời rồi đi vào.

Nàng không có tình cảm với Tô Tử Thành, bởi vì dù sao nàng cũng chỉ là mượn thân xác này.

Nhưng trên mặt mũi vẫn phải qua loa cho xong.

Vào nhà, Tô phu nhân đứng dậy nắm tay nàng: “Mặc Mặc, cha con đã về rồi, sao con không vào nhà?”

Tô Mặc gọi Tô Tử Thành một tiếng: “Cha!”

Tô Tử Thành cũng đứng dậy nắm tay nàng: “Mặc Mặc, đã lớn thành đại cô nương rồi.”

Ông chỉ có một nữ nhi, vì thân thể yếu ớt nên ông và phu nhân đều rất cưng chiều.

Trong ngục, ông không chỉ một lần lo lắng, Tô gia gặp nạn, nữ nhi bị bệnh tim này liệu có vượt qua được không, thậm chí có lúc còn cho rằng nữ nhi chắc chắn đã mất rồi.

Không ngờ nữ nhi không những còn sống mà còn cao lớn hơn, nhìn rất khỏe mạnh.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông.

“Mặc Mặc, gần đây con có bị tái phát bệnh tim không?” Tô Tử Thành hỏi.

“Cha, con khỏi rồi.” Tô Mặc nói lớn.

“Khỏi rồi?” Tô Tử Thành nhìn nữ nhi đầy nghi hoặc, đã tìm bao nhiêu lang trung, đều nói căn bệnh bẩm sinh này không thể chữa khỏi, chỉ có thể làm chậm lại.

Hơn nữa còn không biết có thể sống đến tuổi trưởng thành hay không.
 
Back
Top Bottom