Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 520: Chương 520



Khi Vương gia bị bệnh nặng, mấy vị công tử thay phiên nhau hầu hạ, mỗi người đều có bếp nhỏ trong viện, ngược lại nhà bếp lớn này lại trống rỗng.

Hôm nay thì tốt rồi, Thế tử điện hạ đã trở về, tâm trạng của Vương gia cũng tốt hơn nhiều, hôm nay còn mở tiệc chiêu đãi khách.

Tất cả mọi người trong nhà đều mang theo vẻ vui mừng, sự huy hoàng của Vương phủ đã trở lại.

Trời đã hơi tối, khách khứa lần lượt đến.

Đều là thế giao của Bắc Cương Vương và những người thân tín do Bắc Cương Vương một tay đề bạt.

Mỗi người đều kéo theo cả nhà, đặc biệt là những người có nữ nhi, càng phải trang điểm cho nữ nhi thật xinh đẹp, có lẽ để Thế tử điện hạ trẻ tuổi nhìn trúng, còn có thể làm Thế tử phi.

Nếu trở thành Thế tử phi thì đó chính là Bắc Cương Vương phi tương lai.

Đây là ước mơ của mọi cô nương ở Đinh Đào.

Hơn nữa nghe nói Thế tử anh tuấn tiêu sái, ai cũng muốn đến xem.

Tư Không Mi được dìu ra, hôm nay sắc mặt của ông ta có vẻ không tệ, tâm trạng càng tốt.

Cuối cùng cũng nhìn thấy những người thân tín và thân bằng đã lâu không gặp, sao ông ta có thể không vui.

Nghĩ đến một hai tháng nay, ông ta đều nằm liệt trên giường bệnh, mấy đứa nghịch tử kia khiến ông ta biệt lập với thế giới, không cho ông ta gặp bất kỳ người nào của mình, thay đổi toàn bộ người hầu và thị vệ trong phủ.

Ông ta ngày nào cũng mơ mơ màng màng, cảm thấy mình có thể trút hơi thở cuối cùng bất cứ lúc nào.

Không ngờ, sau khi trải qua sinh tử, ông ta lại có thể bát mây thấy nắng.

Ông ta vẫn có thể sống để gặp những người này.

“Vương gia! Cuối cùng cũng được gặp Vương gia rồi.”

Người đến là cựu Tổng binh Ngô Chính của ông ta.

Ngô Chính là cánh tay đắc lực nhất của Tư Không Mi, luôn ở bên cạnh ông ta, chỉ là sau khi ông ta bị bệnh, việc đầu tiên Tư Không Kiệt làm là tìm cớ bãi miễn hắn.

Bất đắc dĩ, mới hơn bốn mươi tuổi đã phải về hưu nhưng hắn không rời khỏi Đinh Đào, mà mở một võ quán trong thành, dạy võ cho một số hài tử.

Không ngờ, Thế tử điện hạ mới trở về, lần đầu tiên mở tiệc chiêu đãi, lại có thể có hắn.

Cầm thiệp mời, hắn vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ, sớm chuẩn bị quà mừng, sáng sớm, trời vừa sáng, hắn đã bắt thê tử giúp mình mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài.

Nếu không phải thê tử kéo hắn lại, nhắc nhở rằng buổi tối mới mở tiệc thì hắn thực sự đã ra ngoài từ sáng sớm.

Những người như hắn còn rất nhiều, khi họ nhìn thấy Bắc Cương Vương mà mình luôn mong nhớ, đều quỳ xuống đất khóc nức nở, tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại.

Tư Không Mi nhìn những thuộc hạ cũ của mình, mắt cũng đỏ hoe, ra hiệu cho Tào Tây nhanh chóng đỡ người ta dậy.

Cuối cùng mọi người cũng đã ngồi vào chỗ, các nha hoàn và thị nữ bắt đầu lần lượt bưng thức ăn lên.

Lúc này, đột nhiên có thị vệ đi tới: “Vương gia, có người ở cửa tự xưng là đệ đệ ruột của ngài, muốn vào bái kiến, bọn họ không có thiệp mời nên không cho vào.”

“Đệ đệ của bổn vương?” Tư Không Mi nhíu mày: “Tư Không Xích?”

“Đúng vậy Vương gia, hắn tự xưng là Tư Không Xích.” Thị vệ chắp tay nói.

Tư Không Mi hơi đen mặt, đối với người đệ đệ cùng cha khác mẹ này, ông ta không có ấn tượng tốt, vì vậy về sau, ông ta cơ bản đã cắt đứt liên lạc với người đệ đệ này.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 521: Chương 521



“Hắn đến làm gì?” Tư Không Mi có chút không kiên nhẫn nói.

Mẫu thân ông ta mất sớm, cha lại bận rộn chinh chiến bên ngoài, vì vậy trong nhà thường chỉ còn lại ông ta, nhị nương và người đệ đệ này.

Hai người bọn họ ăn cơm thì ông ta ăn cám...

Hai người bọn họ ăn thịt thì ông ta uống canh.

Nhưng hễ cha ông ta về thì lập tức lại đổi một bộ mặt khác...

Ông ta lười nghĩ đến, nghĩ đến lại thấy chua xót.

Những vết thương trong quá khứ đã lành nhưng hôm nay lại nghe thấy cái tên đã nhiều năm không nghe thấy, vết thương của ông ta lại bị lật lên.

Ngoài đau đớn, ông ta không có chút vui mừng nào.

Nhưng nhiều khách khứa như vậy đang nhìn, chuyện giữa ông ta và đệ đệ mình truyền ra ngoài có lẽ sẽ biến thành một câu chuyện khác.

Bất đắc dĩ, ông ta vẫy tay: “Cho bọn họ vào.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Gặp một lần cũng tốt, vừa hay có thể dứt khoát một lần.

Thị vệ đi ra ngoài, không lâu sau dẫn theo hai nam nhân, một già một trẻ, đi vào.

Người lớn tuổi chính là Tư Không Xích, còn người trẻ tuổi chính là đại nhi tử của Tư Không Xích, Tư Không Nhu, cũng chính là cháu trai của Tư Không Mi.

“Ca ca!” Tư Không Xích vừa nhìn thấy ông ta liền nước mắt lưng tròng, quỳ xuống ôm lấy chân ông ta.

“Đứng lên! Ta còn chưa chết!” Tư Không Mi không kiên nhẫn quát.

Không ngờ sau nhiều năm như vậy, diễn xuất của người đệ đệ này vẫn tốt như vậy, giống hệt như người mẫu thân thích làm trò của ông ta.

“Nhu nhi, còn ngây ra đó làm gì, mau bái kiến đại bá của con.” Nước mắt của Tư Không Xích đến nhanh mà đi cũng nhanh, ngẩng đầu lên thì trên mặt đã không còn một giọt nước mắt nào.

Trần Thiếu Khanh vừa cười vừa nhìn ông ta, suy nghĩ, người này làm sao có thể làm được chuyện khóc cười tùy ý như vậy?

Có cơ hội hắn nên học hỏi một chút, cũng để cùng Mặc Mặc của hắn diễn thử.

Nhưng mà, sau hôm nay có lẽ hắn sẽ không có cơ hội học hỏi ông ta nữa.

Hắn nghĩ đến gói thuốc đoạn trường sắp hết hạn kia.

Không biết hiệu quả thế nào rồi?

Quả nhiên Tư Không Nhu rất ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Tư Không Mi, dập đầu nói: “Tiểu điệt Tư Không Nhu bái kiến đại bá.”

Tư Không Mi nhíu mày phất tay cho hắn ta đứng dậy: “Các ngươi đến đây có chuyện gì không?”

Ông ta không muốn nhìn họ thêm một chút nào nữa, chỉ mong họ nói xong chuyện thì nhanh chóng rời đi.

Nghe ông ta nói vậy, Tư Không Nhu lại lấy khăn tay che mắt lau nước mắt: “Phụ thân của ta bị bệnh nặng, thời gian không còn nhiều, muốn đến gặp đại bá, nếu không ông ấy nói ông ấy đi không yên lòng.”

Diễn!

Tiếp tục diễn!

Tư Không Mi viết rõ ý này lên ngũ quan.

Ông ta không hề che giấu.

“Người đâu! Đem một nghìn lượng bạc cho bọn họ.” Ông ta vẫy tay bảo người đi lấy bạc.

“Ca ca, ta thật sự chỉ muốn nhìn huynh thôi, đâu phải vì bạc của huynh, huynh hiểu lầm ta... ta...” Tư Không Xích vội vàng giải thích nhưng nói được nửa chừng, khóe miệng ông ta bắt đầu chảy máu, tiếp đó là bắt đầu nôn ra từng ngụm m.á.u lớn.

Tư Không Mi có chút kinh ngạc nhìn Tư Không Xích, có chút giống thật, ông ta sắp tin rồi.

“Phụ thân!” Tư Không Nhu kêu lớn, đứng dậy đỡ lấy phụ thân.

“Ọc”

“Ọc”

Tư Không Xích bắt đầu nôn không ngừng, nhất thời trên người và dưới đất của ông ta đều đỏ tươi.

Trong phòng tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng.

Mọi người lớn tiếng kêu: “Mau đi mời lang trung!”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 522: Chương 522



Tư Không Mi không khỏi đứng dậy đi tới: “Tư Không Xích, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Có chuyện gì thì nói, không cần phải như vậy!”

Giọng ông ta trầm thấp hữu lực, chỉ có hai người bọn họ nghe rõ.

“Ca ca... ọc...” Tư Không Xích ngẩng đầu nhìn Tư Không Mi: “Ta không xong rồi, ọc... cầu xin huynh nhận lấy Nhu nhi, để nó phụng dưỡng huynh lúc tuổi già, cũng coi như... ọc... bù đắp những gì ta và nương nợ huynh!” Tư Không Xích nói được vài chữ thì lại nôn ra một ngụm máu, nôn đến trời đất tối tăm, ông ta sắp ngất đi rồi.

“Đại bá, phụ thân của con không phải người như vậy, người có tin ông ấy không?” Tư Không Nhu vẫn luôn dựng tai lắng nghe, không nhịn được lên tiếng.

Lúc này, một lang trung xách theo hộp thuốc vội vã từ bên ngoài chạy đến.

Mọi người lập tức tránh ra, nhường chỗ ở giữa cho ông ta.

Tư Không Nhu đỡ phụ thân ngồi xuống ghế, lang trung bắt đầu bắt mạch.

Trong phòng im phăng phắc.

Tư Không Mi càng thêm vẻ mặt nghiêm trọng, ông ta muốn xem thử người đệ đệ này có lừa mình không.

Một lúc lâu sau, lang trung cuối cùng cũng xem xong.

“Thế nào? Rốt cuộc là chuyện gì?” Tư Không Mi lạnh giọng hỏi.

“Bẩm Vương gia, vị lão gia này trúng độc, hơn nữa độc đã xâm nhập ngũ tạng, không thể cứu chữa.” Lang trung đáp.

“Trúng độc? Độc gì?” Tư Không Mi càng thêm kỳ lạ.

“Nếu như tiểu nhân không đoán sai, hẳn là đoạn trường tán, nói vậy thì loại thuốc này hẳn là có hiệu quả nhanh, không nên kéo dài lâu như vậy...”

Lang trung nhìn Tư Không Xích có chút khó hiểu.

Độc tính của đoạn trường tán phát tác rất nhanh, người trước mặt này lẽ ra nên c.h.ế.t từ lâu rồi.

Sao có thể sống lâu thế chứ? Đại phu nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Rất đơn giản, sắp đến hạn.

Trong lòng Trần Thiếu Khanh thầm trả lời ông ta.

Loại thuốc độc này sắp hết hạn thật sự không phải chuyện gì tốt.

Người uống vào tuy c.h.ế.t chậm hơn một chút nhưng phải chịu rất nhiều đau đớn, còn không bằng c.h.ế.t sớm cho xong.

Tư Không Xích lại vừa vặn xui xẻo như vậy.

Ông ta nôn ra m.á.u đến trời đất tối tăm, cảm thấy không còn gì để nôn, đột nhiên bụng bắt đầu đau, đau như kim châm, đau từng cơn, đau quặn thắt, đau như trời long đất lở.

Ông ta đã trải nghiệm qua một lượt tất cả các cấp độ đau đớn.

Ông ta bắt đầu cảm thấy không ổn, loại thuốc này có vấn đề.

Ông ta ngẩng đầu nhìn Tư Không Nhu, muốn hắn ta giải thích cho mình.

Nhưng Tư Không Nhu nào biết, chỉ không ngừng khóc...

“Cha... cha không sao đâu, cha là người có phúc nhất định sẽ không sao đâu.”

“Cha ngươi không phải bệnh nặng, sao lại trúng độc? Ngươi giải thích thế nào?” Tư Không Mi hỏi.

“Đại bá, phụ thân của ta đúng là mắc bệnh nặng, đi khắp nơi cầu y, sau đó có một lang trung cho một thang thuốc nói có thể chữa khỏi bệnh của phụ thân, trước khi vào cửa phụ thân của ta đã uống, nói muốn để mình tinh thần phấn chấn đến gặp đại bá, không ngờ lại thành ra như vậy, nhất định là bị lừa rồi.”

Trong lòng hắn ta cũng có chút không hiểu, nói vậy thì loại thuốc này chỉ cần tượng trưng nôn ra hai ngụm là được, sao lại nôn mãi không ngừng?

Hơn nữa, loại thuốc này nghe nói lang trung bắt mạch sẽ nói những lời như khí huyết hư, thể chất yếu, sao lại thành trúng độc, hơn nữa còn là độc của đoạn trường tán?

Chuyện này có vẻ hơi không ổn?

Hắn ta bắt đầu có chút lo lắng.

Trần Thiếu Khanh khoanh tay, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn ta.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 523: Chương 523



Mới đến đây thôi sao?

Ngươi đã bắt đầu sợ hãi rồi sao?

Màn trình diễn này mới chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

Tư Không Mi nhìn lang trung một cái: “Thật sự là như vậy sao?”

“Bẩm Vương gia, đúng là như vậy.”

Tư Không Mi để lang trung lui xuống, lang trung này là một lang trung già mà ông ta tin tưởng nhất, đi theo ông ta nhiều năm, ông ta tin rằng lang trung sẽ không lừa mình.

“Tư Không Xích, ngươi nói đi, ta sẽ thành toàn cho ngươi một lần, coi như là đoạn tuyệt lần cuối giữa chúng ta.” Tư Không Mi suy nghĩ một lát rồi hạ quyết tâm nói.

“Nhận nuôi Nhu nhi, để... để nó phụng dưỡng ngươi.” Tư Không Xích dùng hết sức nói ra suy nghĩ của mình.

Ông ta thực sự cảm thấy mình sắp c.h.ế.t rồi, bởi vì ông ta yếu ớt đến mức sắp không mở nổi mắt, mà bụng thì đau không chịu nổi, ruột như bị người ta kéo ra rồi thắt nút lại vậy.

Ông ta cảm thấy sống không bằng chết.

“Không tệ, thuốc bắt đầu có tác dụng rồi.” Trần Thiếu Khanh nhìn vẻ mặt của ông ta, thầm gật đầu: “May mà chưa hết hạn, vẫn còn hiệu quả.”

“Được...” Tư Không Mi nhìn vẻ mặt của Tư Không Xích, không nhịn được mà suýt nữa đã đồng ý.

“Chậm đã!” Người nói là Trần Thiếu Khanh, hắn nở nụ cười đi đến trước mặt Tư Không Nhu: “Phụ thân không thể nhận nuôi hắn, vì hắn không xứng!”

Giọng nói của hắn không lớn nhưng lại rất chắc nịch.

“Thiếu Khanh, con nói vậy là có ý gì?” Tư Không Mi có chút khó hiểu hỏi: “Nhận nuôi hắn cũng không ảnh hưởng đến vị trí thế tử của coni.” Nói mấy chữ cuối cùng, giọng ông ta rất nhẹ, chỉ có Trần Thiếu Khanh là nghe thấy.

“Nhưng mà phụ thân, người quên bọn họ đã đối xử với người thế nào rồi sao? Sao có thể giữ hắn lại?” Trần Thiếu Khanh lớn tiếng hỏi.

“Thiếu Khanh, con đừng nói bậy.” Tư Không Mi có chút trách móc, ông ta chuyển ánh mắt sang Tào Tây, nhất định là hắn nhiều chuyện kể lại những chuyện này cho Trần Thiếu Khanh.

“Vị trí thế tử này vốn nên truyền cho đích tử chứ không truyền cho thứ tử, cho dù Tư Không Nhu là nghĩa tử của ta nhưng dù thế nào cũng không đến lượt hắn, vì hắn căn bản không phải hậu duệ của ta.”

Tư Không Mi nói xong, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tư Không Nhu, Tư Không Nhu miễn cưỡng nở nụ cười trên mặt, liên tục gật đầu.

Trong lòng hắn ta đã sớm chửi rủa người đại bá và biểu ca này vô số lần, nghĩ đến khi thịt dê lên, bọn họ sẽ phải c.h.ế.t thảm! Phải hôn mê bất tỉnh!

“Phụ thân nói không có bằng chứng, hay là lập giấy tờ đi.” Trần Thiếu Khanh vừa dứt lời, Tào Tây đã rất thức thời bưng bút mực giấy nghiên lên.

“Lập giấy tờ gì?” Tư Không Mi có chút khó hiểu hỏi.

“Tất nhiên là viết người thừa kế vương vị, viết càng rõ ràng càng tốt.” Trần Thiếu Khanh chỉ dẫn nói.

Tư Không Mi nhìn mọi người, cũng đúng, quả thực nên cho nhi tử mình một lời giải thích.

Ông ta cầm bút viết một đoạn văn dài, sau đó đưa cho mọi người xem.

Mọi người xem xong đều tỏ vẻ đồng ý: “Không tệ, Vương gia truyền vương vị cho thế tử, sau đó thế tử điện hạ truyền cho tiểu thế tử, chẳng phải là truyền thừa như vậy sao, chính là như vậy.”

“Vương gia nghĩ rất chu đáo, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vị trí thế tử sẽ giao cho thế tử phi và các đại thần sắp xếp... Không tệ! Vương gia anh minh!” Mọi người đều giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Tư Không Xích và Tư Không Nhu đều không nhìn thấy tờ giấy này nhưng nghe mọi người bàn tán, Tư Không Xích suýt chút nữa tức chết.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 524: Chương 524



Hợp lại là ông ta tự uống thuốc nửa ngày mà không có tác dụng gì sao?

Tư Không Nhu cũng không ngờ cốt truyện này hoàn toàn không theo kịch bản của mình.

Hắn ta vốn tưởng rằng chỉ cần dùng lời ngon tiếng ngọt, không quá hai ngày là có thể hạ gục được Tư Không Mi, đến lúc đó vừa vặn Trần Thiếu Khanh trúng độc mà chết, bản thân hắn ta chỉ cần làm cho đủ, diễn cho nhập tâm một chút, mọi chuyện sẽ êm xuôi...

Nhưng tại sao biểu ca này lại xúi giục lão già Tư Không Mi này lập di chúc, hơn nữa còn trước mặt nhiều người như vậy, còn để bọn họ xem nữa.

Thế là không còn chuyện gì của hắn ta nữa.

Đang nghĩ ngợi, Tào Tây đi tới nói: “Vương gia, mở tiệc đi, thịt dê nướng xong rồi, mọi người vừa vặn đến nếm thử tay nghề của đầu bếp giỏi nhất phủ chúng ta, tuyệt đối không tầm thường.”

“Ồ! Tuyệt quá! Đã lâu rồi không được ăn cơm do đầu bếp làm, hôm nay cuối cùng cũng được thỏa mãn cơn thèm rồi.” Mọi người lại quay về bàn tiệc, lúc này thịt nướng đã được bưng lên, trong phòng lập tức thơm phức, khiến mọi người lập tức thấy đói.

Nhìn thịt nướng, Tư Không Xích và Tư Không Nhu liếc mắt nhìn nhau.

Trọng điểm ra sân rồi, vở kịch hay sắp bắt đầu rồi!

Thịt nướng đã được chia vào đĩa nhỏ trong bếp, các thị nữ bưng đĩa lên, lần lượt đặt trước mặt mỗi người trên các bàn khác nhau.

Bọn họ thấy đĩa thịt của cha con Tư Không Mi khác với những người khác, đĩa của những người khác là đĩa sứ trắng, còn đĩa của hai người này là đĩa hoa văn màu xanh lam nền trắng.

Quả nhiên Vưu Khai đã chuẩn bị sẵn sàng!

Tư Không Xích đã ngất đi, được khiêng xuống.

Nhưng Tư Không Nhu vẫn ở lại, hắn ta bị Trần Thiếu Khanh kéo đến bên cạnh.

“Biểu đệ, ta đã sắp xếp người chăm sóc thúc phụ rồi, ngươi nhất định phải ở lại ăn cơm.” Trần Thiếu Khanh nói rất chân thành.

Điều này đúng ý Tư Không Nhu, hắn ta muốn tận mắt nhìn Trần Thiếu Khanh và Tư Không Mi ăn phải đồ có độc mới yên tâm.

Hắn ta biết, thịt trong đĩa của Trần Thiếu Khanh có độc, của Tư Không Mi cũng có, chỉ là lượng không nhiều nhưng đủ khiến một ông lão không thể xuống giường.

Chỉ có như vậy, khi Trần Thiếu Khanh chết, bọn họ mới có cơ hội khống chế lão già này.

Bỏ qua việc bây giờ ông ta đã viết di chúc gì đó, vô dụng!

Đợi đến khi lão già không nhúc nhích được, có thể sửa lại di chúc!

Muốn sửa thế nào chẳng phải do hai cha con họ quyết định sao?

Nghĩ đến đây, Tư Không Nhu mang vẻ mặt khiêm nhường, miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh Trần Thiếu Khanh.

“Nào! Thịt nướng thơm quá, để ta rót rượu cho biểu đệ.” Trần Thiếu Khanh đột nhiên đứng dậy, ống tay áo rộng lớn hất đổ đĩa thịt trước mặt Tư Không Nhu xuống đất.

“Ôi chao! Cái này...” Trần Thiếu Khanh nhìn đĩa thịt nướng trên đất, vội vàng gọi người hầu rồi ra hiệu: “Nhanh chóng mang một đĩa khác cho biểu đệ.”

“Bẩm thế tử điện hạ, thịt nướng đã hết.” Người hầu hiểu ý Trần Thiếu Khanh, trả lời rất nhanh nhạy.

“Chậc! Sao lại hết rồi? Làm sao bây giờ? Ta không thể đối xử tệ với người thân của mình như vậy được.” Trần Thiếu Khanh tỏ vẻ tự trách.

Đột nhiên hắn nhìn thấy đĩa của mình, vội vàng cầm lấy, dùng giọng không cho phép phản đối: “Ăn của ta, nhất định phải cho ngươi ăn thịt nướng!”

Tư Không Nhu nhìn đĩa hoa màu xanh, trán toát mồ hôi hột.

Không thể ăn, thịt này có độc!

“Thế tử điện hạ, không được, sao ta có thể ăn của điện hạ được.” Tư Không Nhu liên tục xua tay.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 525: Chương 525



Trần Thiếu Khanh giả vờ tức giận: “Sao, ngươi khinh thường ta sao? Ta còn chưa ăn mà?”

“Không... không phải...”

“Không phải thì ăn!” Trần Thiếu Khanh nói rồi gắp một miếng định nhét vào miệng hắn ta.

Hắn ta cố sức ngửa người ra sau, né tránh, miệng ngậm chặt.

“Rầm” thịt nướng rơi xuống đất.

“To gan! Thịt nướng của bổn thế tử nhường cho ngươi, không phải vì nể mặt ngươi, mà là nể mặt phụ vương và thúc phụ của ta, không ngờ ngươi lại đề phòng ta đến vậy, chẳng lẽ thịt nướng này có độc sao?”

Trần Thiếu Khanh đột nhiên nổi giận.

“Ta... ta không ăn thịt, ta theo Phật, chỉ ăn chay.” Tư Không Nhu nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm ra một lý do thích hợp.

“Ồ?” Trần Thiếu Khanh vừa cười vừa nhìn hắn ta: “Biểu đệ đã ăn chay, chúng ta ăn thịt ở đây thật không thích hợp, người đâu, dọn thịt đi, tất cả đều ăn chay với biểu ca của ta.”

“Ta không! Ta muốn ăn thịt!” Một hài tử lập tức phản đối.

“Nào! Thịt nướng thơm như vậy, không cho ăn sao?” Một nữ quyến vừa định gắp một miếng thịt nướng nhưng nghe nói phải dọn đi, lập tức không vui.

“Đúng vậy, giả vờ cái gì, bản thân không ăn thịt, sao lại hại người khác?”

“Đúng vậy, không ăn thì đến tiệc làm gì? Đáng ghét!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi người bắt đầu chỉ trích Tư Không Nhu.

Khuôn mặt hắn ta lúc xanh lúc trắng, như thể vừa mở một cửa hàng thuốc nhuộm vậy.

“Biểu đệ, hay là ăn một miếng đi, nếu không sẽ khiến nhiều người oán trách ngươi lắm.” Trần Thiếu Khanh nói rồi lại đưa thịt nướng lên.

“Thế tử điện hạ, ta thực sự theo Phật, không ăn thịt, người đừng làm khó ta được không?” Tư Không Nhu cầu xin.

“Thiếu Khanh, nếu hắn ăn chay thì đừng làm khó hắn nữa.” Tư Không Mi cũng lên tiếng.

“Phụ vương, nếu biểu đệ luôn ăn chay thì không sao nhưng trước khi đến đây hắn còn ăn thịt ăn cá rất ngon.” Nói xong, hắn vẫy tay, một người hầu dẫn một người vào.

Mọi người nhìn, đây là trưởng quầy của một tửu lâu ở Đinh Đào, hắn đi vào nhìn thấy Bắc Cương Vương và Trần Thiếu Khanh thì vội vàng quỳ xuống.

Bắc Cương Vương rất ngạc nhiên: “Thiếu Khanh, hắn đến đây làm gì?”

Trần Thiếu Khanh đứng dậy, chỉ vào Tư Không Nhu: “Lưu trưởng quầy, ngươi có quen hắn không?”

Lưu trưởng quầy ngẩng đầu nhìn Tư Không Nhu: “Quen, hắn là thiếu gia của tiệm trà bên cạnh, thường đến chỗ chúng ta ăn cơm.”

“Ăn gì?”

“Các loại đồ xào, lần nào cũng phải ăn món thịt kho tàu chiêu bài của chúng ta.” Lưu trưởng quầy trả lời thành thật.

“Thịt kho tàu là đồ chay sao?” Trần Thiếu Khanh nhìn Tư Không Nhu với vẻ suy tư.

Khuôn mặt Tư Không Nhu tái mét, hắn ta tưởng rằng hắn ta và phụ thân bí mật vào biên cương thì không ai biết, không ngờ đã bị thế tử nhìn thấu.

Hắn ta thầm nghĩ, không lẽ mọi chuyện đã bại lộ?

“Thế tử điện hạ nói đùa, thịt kho tàu đương nhiên là món mặn, sao lại là món chay được?” Lưu trưởng quầy vội vàng nói: “Chúng ta đều dùng thịt ba chỉ được chọn lọc kỹ càng.”

“Biểu đệ? Ngươi nói thịt kho tàu là món mặn hay món chay? Ngươi thực sự làm ta bối rối.” Trần Thiếu Khanh xoa trán, hỏi với vẻ ngây ngốc.

Tô Mặc nhìn vẻ giả vờ của Trần Thiếu Khanh, cắn môi, cười trộm.

Sư huynh quả nhiên đã thay đổi, lột xác rồi.

Nàng thích sư huynh bây giờ, thích vẻ ngây ngốc nghiêm túc của hắn.

“Biểu đệ, có một số chuyện vẫn nên tự mình nói ra thì hơn, nếu không...” Trần Thiếu Khanh hạ giọng, lại cầm đĩa thịt nướng lên.

Đôi mắt to đẹp của hắn nhìn chằm chằm vào Tư Không Nhu.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 526: Chương 526



“Ầm” Tư Không Nhu quỳ xuống: “Thế tử điện hạ tha mạng! Tha mạng!”

Tư Không Mi nhìn hắn ta cau mày: “Ngươi làm gì vậy? Chỉ là ăn cơm thôi mà, sao lại quỳ xuống?”

“Đúng vậy, biểu đệ, ngươi làm gì vậy?” Trần Thiếu Khanh cũng tỏ vẻ không hiểu.

“Ta... ta...” Tư Không Nhu thấy Trần Thiếu Khanh dường như lại không biết gì, nhất thời không biết nên nói hay không.

Trần Thiếu Khanh thấy hắn ta do dự, lại đưa thịt nướng đến trước mặt hắn ta, đôi mắt sắc như d.a.o nhìn chằm chằm hắn ta.

“Thịt nướng này có độc... không thể ăn...” Hắn ta cuối cùng cũng nói ra lời đã kìm nén từ lâu, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Lời hắn ta nói như một tiếng sấm nổ vang trong đám đông.

“Có độc?”

“Thịt nướng có độc?”

Nhiều người đã ăn thịt nướng, sắc mặt trở nên tái mét, có người còn cố sức móc họng, muốn nôn ra những thứ vừa ăn vào.

“Không... không phải tất cả, chỉ có hai đĩa này...” Trần Thiếu Khanh lại trừng mắt nhìn hắn ta, Tư Không Nhu vội vàng giải thích.

“Hai đĩa nào?” Có người hỏi.

“Là hai đĩa của thế tử điện hạ và vương gia.” Hắn ta chỉ vào hai đĩa khác biệt với những đĩa khác.

“Cái gì?” Tư Không Mi lập tức sốt ruột, thịt nướng này quá thơm, vừa rồi ông ta đã ăn bốn năm miếng.

“Thịt của vương gia không phải là kịch độc, ăn vào không c.h.ế.t được nhưng sẽ trở nên ngốc nghếch, còn thịt của thế tử điện hạ, chắc chắn là ăn vào sẽ c.h.ế.t không nghi ngờ.”

Tư Không Nhu thì thầm nhỏ giọng.

“Ngươi to gan! Đáng chết!” Tư Không Mi đi tới “Bốp!” cho Tư Không Nhu một cái tát.

Tư Không Mi nghe xong liền đứng bật dậy: “Tại sao ngươi lại làm như vậy? Ngươi làm như vậy, phụ thân ngươi có biết không?”

“Ta...” Tư Không Nhu đang suy nghĩ phải nói thế nào, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt tàn nhẫn của Trần Thiếu Khanh, hắn ta sợ hãi vội vàng nói: “Biết.”

“Hừ!” Tư Không Mi thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra sát khí.

Quả nhiên, đôi mẫu tử rắn rết này không chịu buông tha cho mình.

“Nói! Các ngươi muốn làm gì?” Ông ta gầm lên hỏi.

“Nghe nói bây giờ bá phụ chỉ còn một mình, phụ thân ta muốn ta nhận thúc phụ, đợi đến tương lai vương vị này chính là của ta... của ta.” Hắn ta lắp bắp nói.

Mọi người đều ngây người, không ngờ vương gia lại có người huynh đệ như vậy, lại luôn thèm khát mọi thứ của ông ta.

Mọi người đều nhìn Tư Không Mi với vẻ thương cảm.

“Nói!” Tư Không Mi nghiến răng phun ra một chữ.

“Nhưng... nhưng sau đó thế tử điện hạ đến, ta... phụ thân ta liền sốt ruột, nghĩ... nghĩ chi bằng trừ khử hắn, như vậy ta vẫn còn cơ hội.” Tư Không Nhu chỉ vào thịt nướng trên bàn: “Không phải đã nghĩ ra cách này sao.”

“Sát thủ ngày đó là do ngươi tìm?” Trần Thiếu Khanh lạnh giọng hỏi: “Chủ nhân của con d.a.o găm này là ai?”

Hắn móc ra một con d.a.o găm từ trong n.g.ự.c hỏi.

“Ta... ta không biết.” Hắn ta liên tục xua tay.

“Bốp!” Lại một cái tát nữa.

Khóe miệng hắn ta lập tức rướm m.á.u nhưng hắn ta vẫn không muốn thừa nhận.

“Không nói? Người đâu, đưa đầu bếp đến đây.” Trần Thiếu Khanh gọi.

Nghe vậy, Tư Không Nhu lập tức ngã quỵ xuống đất, sắc mặt tái mét.

Không ngờ Trần Thiếu Khanh đã sớm biết hết mọi chuyện.

“Ta... ta nói...”

Nghe hắn ta kể lại chuyện mua sát thủ ám sát Trần Thiếu Khanh, lại để đầu bếp bỏ độc vào thịt, sau đó hắn ta và phụ thân hắn ta đến diễn vở khổ nhục kế, Tư Không Mi đã sớm tức giận đến toàn thân run rẩy, nắm c.h.ặ.t t.a.y đập mạnh xuống bàn.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 527: Chương 527



“Người đâu! Đánh c.h.ế.t hai tên này cho ta! Đánh chết!” Tư Không Mi gào lên.

Lập tức có thị vệ tiến lên đè Tư Không Nhu xuống, lại kéo Tư Không Xích đã sắp tắt thở trong phòng ra khỏi giường.

Hai người bị trói vào ghế, một trận roi vọt đánh xuống, không lâu sau đã mất hơn nửa cái mạng.

“Tư Không Mi... tại sao ngươi lại sống tốt hơn ta... ta và ngươi là cùng một cha... ngươi bị ta và nương bắt nạt... ngươi đáng đời... ngươi đáng đời...”

Trước khi c.h.ế.t Tư Không Xích vẫn còn nguyền rủa Tư Không Mi, phụ thân ông ta thiên vị người đại ca này, ông ta liền mách nương, đợi đến khi phụ thân không ở nhà, ông ta và nương lại nghĩ đủ mọi cách bắt nạt Tư Không Mi, cố ý làm đồ ăn ngon để Tư Không Mi nhìn bọn họ ăn.

Ăn xong còn cố ý ném xương cho Tư Khong Mi.

Mặc dù như vậy nhưng vẫn không ngăn cản được Tư Không Mi thăng quan tiến chức, Tư Không Mi lại trở thành Bắc Cương Vương nổi tiếng.

Ông ta hận đến nỗi muốn nghiến nát răng hàm.

Nhìn Tư Không Xích vừa nói xong câu này liền c.h.ế.t tươi, Tư Không Mi vốn không muốn nhớ lại, những chuyện quá khứ khiến ông ta cảm thấy nhục nhã đều ùa về.

“Phụt...” Ông ta phun ra một ngụm m.á.u tươi, thân thể ngã ngửa xuống đất.

“Phụ vương!”

“Vương gia!”

Trần Thiếu Khanh và mọi người kinh ngạc hô lên một tiếng vây quanh...

Đã ba ngày rồi, Bắc Cương Vương vẫn chưa tỉnh lại.

Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc đã nghĩ đủ mọi cách, thậm chí còn lén đưa ông ta vào căn cứ y tế trong không gian để chữa trị, mặc dù tạm thời đã giữ được mạng sống nhưng ông ta vẫn hôn mê bất tỉnh.

“Sư huynh, nếu sư phụ ở đây thì tốt rồi, tuyệt kỹ hoạt huyết của người nhất định có thể cứu được vương gia.” Tô Mặc an ủi.

“Ta biết nhưng sư phụ đang ở đâu?” Trần Thiếu Khanh thở dài.

Tuyệt kỹ hoạt huyết có thể giải được bách độc nhưng lại yêu cầu công lực rất cao, công lực của hắn và Tô Mặc không đủ nên sư phụ không truyền tuyệt kỹ này cho bọn họ.

“Vương gia đã uống nước linh tuyền nên tạm thời giữ được mạng, sư huynh đừng quá lo lắng.”

Tô Mặc nắm lấy tay Trần Thiếu Khanh, lại v**t v* khuôn mặt có phần tiều tụy của hắn, có chút đau lòng.

“Ta không sao, muội không cần lo lắng.” Trần Thiếu Khanh nói với vẻ mặt mệt mỏi.

Hắn kéo Tô Mặc vào lòng, ôm lấy nàng, hắn lập tức thấy an tâm hơn nhiều.

“May mà có muội ở bên, Mặc Mặc.” Trần Thiếu Khanh thì thầm.

Lúc này, ở bên ngoài, Tào Tây gõ cửa: “Thế tử điện hạ, người đi nghỉ một lát, để ta ở lại với vương gia.”

“Vào đi.” Trần Thiếu Khanh để hắn mở cửa đi vào, nhìn Tư Không Mi trên giường: “Phụ vương đã khỏe hơn nhiều rồi, hơi thở đã ổn định, chỉ chờ người tỉnh lại.”

Nói xong, hắn kéo Tô Mặc: “Chúng ta ra ngoài một lát, Tào thị vệ, ngươi ở đây canh chừng một lát.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.” Tào Tây đáp.

Không uổng công Vương gia thương yêu thế tử, ngài ấy bị bệnh, thế tử và vị thế tử phi tương lai vẫn luôn ở bên chăm sóc.

Hai người đã hai ngày không ngủ rồi.

Tào Tây rất vui mừng thay cho Tư Không Mi, so với ba vị công tử kia, thế tử này mới thực sự là nhi tử ruột của vương gia.

“Vương gia, thế tử điện hạ thật lòng với vương gia, là người mà vương gia có thể gửi gắm.” Tào Tây thấy Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc đi rồi, liền lẩm bẩm với Tư Không Mi trên giường.

Tư Không Mi dường như hiểu được, đầu ngón tay khẽ động đậy.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 528: Chương 528



Trần Thiếu Khanh dẫn Tô Mặc đến sân của mình, đẩy cửa vào phòng, hắn ngáp dài: “Ta buồn ngủ quá.”

Nói xong, hắn ôm Tô Mặc nằm lên giường.

Tô Mặc vùng vẫy, nghĩ ra điều gì đó: “Sư huynh, sư huynh ngủ trước đi, ta đi một lát rồi về.”

Nói xong, nàng gỡ bàn tay ma quỷ của hắn ra, nhảy vào không gian của mình.

Vừa nãy khi lấy nước linh tuyền cho Tư Không Mi, nàng đã phát hiện có chút không ổn, chỉ là nàng cho rằng đó là ảo giác nên không nói với sư huynh.

Bây giờ sư huynh đã nghỉ ngơi, nàng vừa lúc có thể đi xem thử rốt cuộc là chuyện gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đến bên cạnh giếng nước linh tuyền, Tô Mặc quan sát kỹ lưỡng, nàng đưa tay vào sờ thử, không ngờ phát hiện trong nước có thêm một đường hầm, nàng giật mình.

Sao lại thế này?

Nàng nhớ rất rõ, trong nước này rõ ràng toàn là đất bùn, không có đường hầm này.

Đường hầm này rốt cuộc thông đến đâu?

Là làm sao mà xuất hiện?

Tô Mặc quyết định nhất định phải điều tra cho ra nhẽ.

Nàng bắt đầu tìm kiếm theo hướng mà đường hầm chỉ dẫn.

Đã đào đường hầm ở phía đông, vậy thì có thể có ba hướng, bắc, nam hoặc Tây.

Phía bắc là bờ sông, Tô Mặc loại trừ trước.

Phía Tây là đồng cỏ, phía nam là rừng.

Hai nơi này đều có khả năng.

Tô Mặc huýt sáo một tiếng, một con ngựa cao lớn màu nâu xuất hiện trước mặt nàng, Tô Mặc vỗ vỗ nó: “Lục Nhĩ, đưa ta đi dạo khắp nơi.”

Lục Nhĩ dường như hiểu được, ngoan ngoãn đứng bên cạnh nàng, chờ chủ nhân lên.

Tô Mặc nhảy lên ngựa, nàng muốn đến đồng cỏ trước để tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Con ngựa chở Tô Mặc phi nước đại về phía đồng cỏ.

Đi một hồi lâu vẫn chưa ra khỏi, Tô Mặc kinh ngạc phát hiện không gian của mình lớn đến vậy, ngay cả nàng cũng không biết.

Nàng cưỡi ngựa trên đồng cỏ, lấy ống nhòm ra quan sát xung quanh, đột nhiên, nàng phát hiện không xa có một con ngựa đang ăn cỏ, trên lưng dường như có bóng đen.

Giống như có người!

Nàng kinh ngạc đến mức suýt hét lên, không gian của nàng lại có người lẻn vào?

Mà nàng còn không biết?

Tô Mặc nghiến răng, nàng muốn xem thử rốt cuộc là người nào lại có thể thần không biết quỷ không hay xông vào không gian của nàng.

Nàng kẹp chặt hai chân, quát: “Lục Nhĩ, đến đó!”

Lúc này ở Ly thành, Tôn Hằng quả nhiên phát hiện người của Mạch Thượng thật sự đã đưa Tô Tử Thành trở về, không chỉ vậy, còn ngoan ngoãn trả lại những thành trì còn lại.

Tô Tử Thành vừa bước xuống xe ngựa, Tôn Hằng đã rưng rưng nước mắt, lập tức quỳ xuống trước mặt lão tướng quân: “Sư phụ, cuối cùng người cũng trở về.”

Tô Tử Thành đỡ Tôn Hằng dậy, cười nói: “Khóc cái gì, gặp được sư phụ không phải nên vui mừng sao?”

Tôn Hằng nghe xong lập tức lau nước mắt: “Đúng vậy, đồ nhi sai rồi, không nên khóc.”

Nói xong, đích thân đỡ ông vào phủ, hắn liếc nhìn sư phụ, tóc bạc lại thêm nhiều, sắc mặt cũng không tốt, xem ra ở Phiên quốc đã chịu khổ.

Nghĩ đến đây, lòng hắn chua xót.

Đã đưa lão tướng quân về, hơn nữa thành trì cũng đã được trả lại, Tôn Hằng đưa lọ thuốc cho sứ giả của Phiên quốc: “Nói cho vương tử của các ngươi, nếu còn dám đến đây, sẽ không có chuyện dễ dàng như vậy, hắn chắc chắn sẽ chết.”

Sứ giả cầm lọ thuốc rời đi, Tôn Hằng cũng vào phủ.

“Sư phụ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Người có thể nói không?” Vào phòng, Tôn Hằng đỡ lão tướng quân ngồi xuống, không nhịn được hỏi.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 529: Chương 529



“Muốn vu oan cho người thì còn thiếu gì cớ?” Tô Tử Thành chỉ nói một câu này, Tôn Hằng lập tức hiểu ý ông.

Quả nhiên là tên cẩu hoàng đế vu oan giá họa.

Trong mắt hắn lóe lên tia sáng sắc bén, tên cẩu hoàng đế thứ hai đã không còn nhưng vẫn còn những kẻ mèo mèo chó chó đẩy sóng trợ gió, hắn nhất định phải điều tra ra, không chừa một ai.

Nếu không thì không chỉ sư phụ, ngay cả hắn cũng không nuốt trôi cục tức này.

“Hằng nhi, bây giờ sư nương của con...” Tô Tử Thành hỏi.

“Sư phụ, sư nương bọn họ rất tốt, hiện tại đều ở Đinh Đào, đã ổn định rồi.” Tôn Hằng vội vàng nói.

“Đinh Đào? Bọn họ bị lưu đày đến đó?” Tô Tử Thành trợn mắt hỏi.

“Vâng! Sư nương và những người khác đúng là đã chịu không ít khổ nhưng bây giờ thì ổn rồi, thế tử đối xử với bọn họ rất tốt, sư nương và những người khác sống rất tốt.” Tôn Hằng gật đầu.

Tô Tử Thành im lặng rất lâu, ông chinh chiến cả đời, vì Ly quốc mà mấy lần suýt mất mạng trên chiến trường, không ngờ cuối cùng lại đổi lấy kết cục như vậy.

Thật khiến người ta lạnh lòng.

Ông thở dài, nước mắt già nua chảy dài.

Tôn Hằng còn muốn tiến lên khuyên giải nhưng Tô Tử Thành xua tay với hắn: “Không sao, lát nữa ta sẽ ổn thôi.”

Tôn Hằng nghe xong, đóng cửa đi ra ngoài.

Ra ngoài, hắn xoa xoa đôi mắt hơi đỏ, thẳng người, đi ra khỏi sân.

Vụ án của sư phụ, hắn nhất định phải điều tra đến cùng, xem xem rốt cuộc có bao nhiêu người tham gia, có bao nhiêu người làm loạn.

Hắn phải trả lại công bằng cho Tô gia.

Trên đồng cỏ không gian.

Tô Mặc cưỡi ngựa phi về phía bóng đen đó.

Nhưng khi nàng đến gần, lại phát hiện trên lưng ngựa không có ai.

Chẳng lẽ mình hoa mắt?

Tô Mặc xuống ngựa, xoa xoa mắt, lại nhìn xung quanh, nàng phát hiện không xa có mấy căn nhà, hình như còn khá nhiều phòng.

Ồ?

Hóa ra trước đây không phát hiện ra có nhà ở đây?

Tô Mặc vẻ mặt khó hiểu, đi về phía căn nhà.

Cửa nhà khép hờ, nàng đẩy cửa đi vào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy cách bài trí trong nhà, nàng rất kinh ngạc.

Bên trong lại là bố cục ba phòng hai sảnh, có phòng khách, phòng ăn và ba phòng ngủ.

Nàng kinh ngạc mở to mắt nhìn bố cục hiện đại này, trăm mối không hiểu, thứ này xuất hiện từ lúc nào?

Chẳng lẽ là sư huynh lén xây dựng?

Không phải.

Gần đây sư huynh rất bận, bọn họ gặp nhau rất ít, sao hắn lại lặng lẽ vào không gian của mình.

Không giống!

Nàng phủ nhận ý nghĩ này.

Đột nhiên một ý tưởng chợt lóe lên, nàng nhớ đến một người.

“Sư phụ? Là người sao?” Tô Mặc đi một vòng trong nhà, gọi to.

Nhưng không ai trả lời nàng.

“Sư phụ, con và sư huynh rất nhớ người, đương nhiên cũng có chuyện cầu xin người, Bắc Cương Vương trúng độc của nhi tử mình, đã xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ, hiện tại chỉ có người mới có thể cứu ông ấy, có thể khiến ông ấy sống sót, người có nguyện ý cứu ông ấy không?”

Tô Mặc tự lẩm bẩm rất lâu nhưng vẫn không có ai trả lời nàng.

Ra khỏi không gian, Tô Mặc thấy Trần Thiếu Khanh đã tỉnh lại.

Trần Thiếu Khanh không thấy Tô Mặc, vừa định gọi thì đột nhiên Tô Mặc xuất hiện.

Hắn đứng dậy ôm chầm lấy nàng: “Muội đi đâu vậy?”

Tô Mặc kể lại chuyện vừa rồi cho hắn nghe, Trần Thiếu Khanh kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ muội nghi ngờ sư phụ không đi đâu khác mà ẩn núp trong không gian của muội?”

Tô Mặc chớp chớp mắt: “Theo tính tình của sư phụ, làm ra chuyện như vậy cũng không phải không thể, chỉ là ta không tìm thấy người, ta cũng chỉ nghi ngờ thôi.”
 
Back
Top Bottom