Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 510: Chương 510



“Thiếu Khanh, thời gian của ta không còn nhiều, con phải ghi nhớ lời ta!” Tư Không Mi nắm lấy tay Trần Thiếu Khanh, nói từng chữ một: “Nhớ kỹ, nhất định không được để mất Bắc Cương! Bắc Cương là do Tư Không gia đánh hạ, chúng ta phải dùng mạng để bảo vệ nó, yêu thương nó, không được dễ dàng giao nó cho bất kỳ ai! Con nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ kỹ rồi!” Trần Thiếu Khanh nhẹ giọng nói.

Sức khỏe của lão gia tử này ngày càng yếu, hắn biết là vì sao nhưng lại bất lực.

Chỉ có thể nhìn người cha hờ này từng chút một bị tiêu hao hết dương khí, đi đến cái chết!

“Còn chìa khóa này nữa, đây là toàn bộ gia sản của Bắc Cương chúng ta, đều ở đây.” Tư Không Mi nói rồi nhét một chùm chìa khóa lớn vào tay Trần Thiếu Khanh: “Ta biết như vậy là không đủ nhưng ta không được rồi, không giúp được con, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào chính con.”

Ông ta nói xong những lời này, thân thể lại trở lại trạng thái suy yếu, vừa rồi chỉ là hoãn lại.

Nhìn chùm chìa khóa, đột nhiên Trần Thiếu Khanh nhớ ra một chuyện: “Phụ thân, người có nghe nói đến kho báu và quân đội ở Mạc Bắc không?”

Tư Không Mi nghe xong, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ kinh hoàng: “Ai nói với con chuyện này? Con biết từ đâu?”

Trần Thiếu Khanh liền kể lại chuyện gặp công chúa tiền Vũ quốc.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Mau ném thứ đó đi, theo ta biết, tất cả những người đi tìm thứ này đều không có ai sống sót.”

Tư Không Mi lập tức nói, ông ta dùng ánh mắt ép Trần Thiếu Khanh giao chìa khóa ra.

“Phụ thân, ta không tin điều này, hơn nữa nếu chúng ta tìm được thì Bắc Cương cường thịnh chỉ còn là vấn đề thời gian, chẳng lẽ người không muốn sao?”

“Không được đụng vào! Chết cũng không được đụng vào!” Tư Không Mi trước giờ luôn ôn hòa trước mặt Trần Thiếu Khanh nhưng lần này cũng không kiềm chế được.

Trần Thiếu Khanh bị thái độ của ông ta dọa sợ, hắn có chút hối hận, không nên để Tư Không Mi biết chuyện này.

“Được! Biết rồi! Ta không đi tìm nữa.” Mặc dù trong lòng không phải như vậy nhưng để Tư Không Mi yên tâm, Trần Thiếu Khanh đành phải nói như vậy.

Nhìn thấy sức khỏe của Tư Không Mi ngày càng yếu, Trần Thiếu Khanh mặc dù biết cách giải độc nhưng cách này chỉ có sư phụ mới làm được, bởi vì đây là chuyện cực kỳ tốn công lực.

Công lực của hắn so với sư phụ thì kém quá xa, căn bản không thể hoàn thành.

Cách này mặc dù có hiệu quả nhưng lại vô cùng nguy hiểm, không khéo sẽ mất mạng.

Cho dù tìm được sư phụ cũng không đảm bảo rằng hắn sẽ đồng ý chữa trị.

Huống hồ còn không biết sư phụ đã đi đâu, hắn nhìn Tư Không Mi như mặt trời lặn về tây, chỉ có thể kéo dài thêm một thời gian, có lẽ sư phụ sẽ đột nhiên trở về.

“Khanh nhi, con gánh vác sự tin tưởng của bách tính Bắc Cương, không được phụ lòng họ, nhớ kỹ chưa?” Trần Thiếu Khanh gật đầu, trong mắt lộ ra chút bất lực.

Hắn không có chí lớn, làm thế tử, Bắc Cương Vương để làm gì, hắn chỉ muốn cùng sư muội sống cuộc sống thần tiên quyến lữ.

Chỉ cần được ở bên sư muội, cho dù phải từ bỏ tất cả, hắn cũng nguyện ý.

Ra khỏi phòng Tư Không Mi, Trần Thiếu Khanh thở dài, trở về viện của mình.

Vừa định mở cửa phòng, đột nhiên trên đầu dường như có một bóng đen lướt qua.

“Không ổn! Trên nóc nhà có người!” Trần Thiếu Khanh thầm kêu trong lòng nhưng hắn không đổi sắc mặt, vẫn bình tĩnh mở cửa đi vào.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 511: Chương 511



Vào phòng, hắn thắp nến, sau đó ẩn mình đứng sang một bên, lặng lẽ chờ đợi.

Rào rào, quả nhiên có động tĩnh, rất nhẹ và cẩn thận, nếu không phải hắn có thính lực phi thường thì căn bản sẽ không nghe thấy.

Lắng nghe kỹ, là tiếng thứ gì đó chọc thủng giấy cửa sổ.

Nhìn thấy ống trúc phun khói trắng vào trong phòng, Trần Thiếu Khanh hừ lạnh một tiếng, dùng độc sao?

Thật là múa rìu qua mắt thợ, không nhìn xem hắn là ai?

Hắn lấy ra một viên thuốc giải độc ngậm trong miệng, sau đó lấy ra từ không gian một thứ giống như hương, lấy bật lửa châm lửa, rồi lắc lắc, để ngọn lửa cháy lên, nhẹ nhàng thổi tắt.

Hắn lặng lẽ đưa hương độc này đến trước ống trúc, sau đó nhẹ nhàng thổi một hơi.

Nhìn thấy làn khói mỏng manh bay vào ống trúc, hắn hài lòng gật đầu.

Chỉ cần thế này là đủ rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn thầm đếm trong lòng, một, hai, ba!

Ngã!

“Ầm”

Quả nhiên có tiếng động lớn truyền đến.

Trần Thiếu Khanh không vội không vàng mở cửa đi ra ngoài, một người mặc đồ đen trợn trắng mắt nằm ngửa trên mặt đất, đã hôn mê bất tỉnh.

“Thế tử điện hạ, người không sao chứ?” Có thị vệ ở bên ngoài sân hô lên, bọn họ cũng nghe thấy tiếng động.

Trần Thiếu Khanh vung tay đưa người trên mặt đất vào không gian, sau đó nói: “Không sao, hình như có một con mèo nhảy xuống đụng vào chậu hoa.”

Nghe hắn nói không sao, thị vệ đáp lời rồi đi.

Trần Thiếu Khanh vào lại phòng, đóng cửa phòng lại, hắn nhảy vào không gian của mình.

Người kia vẫn hôn mê bất tỉnh, Trần Thiếu Khanh lấy ra từ trong n.g.ự.c một viên thuốc nhét vào miệng hắn ta.

Không lâu sau, hắn ta từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Trần Thiếu Khanh thì không khỏi giật mình, bắt đầu mò mẫm thứ gì đó trên mặt đất.

Trần Thiếu Khanh lấy ra một con d.a.o đưa cho hắn ta: “Là tìm thứ này sao?”

Người kia không chút do dự nhận lấy, định kề vào cổ Trần Thiếu Khanh nhưng tay lại không nghe lời, mất nửa ngày trời vẫn không nâng lên được, căn bản không với tới.

Trần Thiếu Khanh đưa cổ lại gần: “Ngươi muốn như vậy sao?”

Người kia lập tức lấy lại tinh thần, cầm d.a.o định dùng sức.

“Tốt nhất ngươi đừng làm gì cả, nếu muốn c.h.ế.t nhanh hơn thì cứ việc.” Trần Thiếu Khanh nhẹ nhàng nói.

“Ngươi đã làm gì với ta?” Người kia mắt đỏ ngầu trừng mắt nhìn Trần Thiếu Khanh nói.

“Ngươi làm gì với ta thì ta làm lại như thế với ngươi, ta là cung Thiên Bình, chú trọng nhất là công bằng!”

Trần Thiếu Khanh nhàn nhạt cười nói.

“Cung Thiên Bình gì đó, ngươi tốt nhất thả ta ra, nếu không đừng hối hận?” Người kia bắt đầu uy h.i.ế.p Trần Thiếu Khanh.

Trần Thiếu Khanh ra vẻ suy tư xoa xoa trán: “Ban đầu ta còn định hỏi rõ ràng rồi tha cho ngươi một mạng chó, bây giờ ta hối hận rồi, quyết định vẫn để ngươi c.h.ế.t đi.”

“Ngươi!” Người mặc đồ đen tức đến nỗi suýt phun ra máu, sao tên này lại không nghe lời, còn không theo lẽ thường mà ra bài.

“Ngươi không muốn biết ta là ai sao?” Người mặc đồ đen không nhịn được hỏi.

“Ngươi là ai thì liên quan gì đến ta? Ta chỉ muốn biết ngươi đến đây làm gì? Muốn ám sát ta? Bắt cóc ta?” Trần Thiếu Khanh hỏi, trên mặt vẫn là vẻ ấm áp hiền hòa.

“Trần Thiếu Khanh, ngươi sống không được bao lâu nữa, ta chỉ là một trong số những sát thủ, sau này sớm muộn gì ngươi cũng bị người ta g.i.ế.c chết!” Người mặc đồ đen đưa mặt lại rất gần uy h.i.ế.p Trần Thiếu Khanh.

“Ồ? Tại sao vậy? Các ngươi g.i.ế.c ta có ích gì?”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 512: Chương 512



“Có người bỏ ra mười vạn lượng bạc để lấy mạng ngươi, ngươi nói xem là ai?”

“Mười vạn lượng? Là ai?” Trần Thiếu Khanh không khỏi bật cười: “Quả là hào phóng!”

“Ta là sát thủ, có nguyên tắc nghề nghiệp, đừng nói là không biết, cho dù biết cũng không thể nói cho ngươi.” Người mặc đồ đen ưỡn thẳng n.g.ự.c nói.

“Được thôi! Để ta xem xem nguyên tắc của ngươi có thật hay không?” Trần Thiếu Khanh nói rồi tùy tiện vung tay, trên đầu ngón tay xuất hiện một con sâu màu đỏ rực.

Đây là con sâu lửa mà Tô Mặc tặng hắn, hắn vẫn chưa có cơ hội dùng, hôm nay tiện thể cho tên có nguyên tắc này hưởng ké.

“Cạch” đầu ngón tay khẽ động, sâu lửa rơi trúng mặt người kia, hắn ta vội vàng đưa tay lên sờ, con sâu nhân cơ hội bò lên lòng bàn tay hắn ta.

Hắn ta vung vẩy tay, muốn hất nó xuống.

Nhưng càng vung thì con sâu càng bám chặt, hơn nữa còn thấy nhỏ dần đi, hóa ra nó đang cong người chui vào trong.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người mặc đồ đen đưa tay kéo nhưng không kéo ra được, nó trơn như bôi dầu, căn bản không nắm được.

“Còn không nói? Nó đã chui vào rồi, ngươi không còn cách nào cứu được nữa, rất nhanh ngươi sẽ biến thành người lửa rồi hóa thành tro, đến lúc đó cả đại la kim tiên cũng không cứu được ngươi.”

Trần Thiếu Khanh lười biếng liếc hắn ta một cái, nhắc nhở.

“Ngươi đừng có giả vờ thần bí, đây chẳng phải là con đỉa hay sao, sao lại có thể khiến người ta bốc cháy được?” Người kia không ngừng vỗ tay, quát mắng Trần Thiếu Khanh, cho rằng hắn đang nói hươu nói vượn.

Con sâu có thể khiến người ta bốc cháy thì chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng thấy.

“Được thôi! Ngươi không nói, tự nhiên ta cũng có cách biết được, chỉ là nếu con sâu này đã chui vào trong cơ thể ngươi, ngươi muốn nói cũng không có cơ hội nữa.” Trần Thiếu Khanh nói rồi mở cửa định đi ra ngoài.

Người mặc đồ đen thấy hắn định đi, liền đứng phắt dậy, cầm d.a.o c.h.é.m về phía hắn.

“Chậc! Xem ra thuốc đã hết tác dụng rồi, có tinh thần rồi.” Trần Thiếu Khanh nói rồi lấy ra từ không gian một thanh bảo đao nghênh chiến.

“Đang” hai thanh đao va vào nhau, đao của người kia rơi xuống đất, hắn ta vừa định nhặt lại thì đột nhiên “Á” một tiếng, hắn ta kêu thảm thiết.

Hắn ta cảm thấy cánh tay như bốc cháy, vừa nóng vừa đau.

“Chờ c.h.ế.t đi! Đừng làm bẩn nhà ta.” Trần Thiếu Khanh nói rồi ném hắn ta ra khỏi nhà.

Người kia nhìn thấy cánh tay mình đỏ ửng, sau đó dần dần màu đỏ ửng lan đến cổ, vai, ngực, lưng, rồi cả nửa thân trên...

“Á! Cứu mạng! Cứu mạng! Ta nói! Ta nói hết!” Hắn ta quỳ xuống đất, lăn lộn k** r*n.

Tiếng kêu của hắn ta làm kinh động những thị vệ khác, mọi người cầm đao kiếm xông vào.

Trần Thiếu Khanh thấy người đông, vung tay thu sâu lửa lại.

“Ngươi còn một cơ hội cuối cùng, mau nói!” Trần Thiếu Khanh lớn tiếng nói.

“Là... là...” Hắn ta vừa định nói thì “Vút” một tiếng, một con d.a.o găm bay tới, đ.â.m vào cổ họng hắn ta, hắn ta trợn tròn mắt, há miệng, cuối cùng cũng không nói được gì, ngửa đầu ngã xuống đất.

“Là ai! Gan to lớn thật!” Trần Thiếu Khanh tiến lại kiểm tra hơi thở của người kia, đã c.h.ế.t rồi.

Hắn lạnh mặt nhìn mọi người: “Có người dám ngang ngược như vậy trong phủ, xem ra không coi ta ra gì, nếu để ta tra ra, nhất định sẽ băm vằm ngươi ra!”

Hắn nói rồi liếc nhìn đám người này một lượt.

Hắn xác định người này hẳn là ở trong phủ, còn có nằm trong đám người này hay không thì hắn không dám chắc.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 513: Chương 513



“Thế tử điện hạ, hắn là ai?” Có người cầm đao chỉ vào người đã c.h.ế.t hỏi.

“Sát thủ! Đến ám sát bổn thế tử.” Trần Thiếu Khanh trầm giọng nói.

Hắn tiến lên rút con d.a.o găm trên cổ người mặc đồ đen ra, lau m.á.u trên dao, chỉ còn một bước nữa, không ngờ lại bị diệt khẩu.

Xem ra trong phủ có nội gián, hiện tại ngoài Tào Tây ra thì hắn không thể tin tưởng ai.

Nhưng hắn cần người giúp điều tra chuyện này.

Hắn trầm ngâm một lát, nghĩ đến một người.

“Đúng rồi! Hắn chắc chắn được!”

Nghĩ đến đây, Trần Thiếu Khanh vung tay ra hiệu cho mọi người khiêng xác ra ngoài xử lý, sau đó hắn quay người trở về phòng.

Hắn không tin tưởng đám người này lắm nên mọi hành động của hắn nhất định phải bí mật, không được kinh động đến bất kỳ ai.

Vào phòng, hắn nhanh chóng ẩn thân dịch chuyển đến trước cửa nhà Tô Mặc.

Đèn Tô gia vẫn sáng, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười vui vẻ.

Trần Thiếu Khanh đang do dự không biết nên vào hay không thì cửa mở ra, Kim Tử mở cửa đi ra.

Hắn thấy Trần Thiếu Khanh thì sửng sốt trong chốc lát, sau đó mừng rỡ nói: “Thế tử điện hạ.”

Hắn trở nên xa lạ hơn so với trước kia, bởi vì trước đây hắn không biết Trần Thiếu Khanh là thế tử nhưng bây giờ họ đã biết, hơn nữa còn là nhi tử ruột của Bắc Cương Vương nổi tiếng.

Hắn cảm thấy mình nên quỳ xuống, nhìn Trần Thiếu Khanh, hai chân sắp quỳ xuống.

“Làm gì vậy, bây giờ chúng ta không cần như vậy.” Trần Thiếu Khanh vội vàng kéo hắn.

“Ta cố ý đến tìm ngươi, có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ.” Trần Thiếu Khanh nhẹ giọng nói.

“Sư huynh, sao lại đến mà không vào nhà?” Tô Mặc nghe thấy giọng nói của Trần Thiếu Khanh liền vội vàng mở cửa đi ra.

Trần Thiếu Khanh nhìn thấy Tô Mặc, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, dịu dàng đến mức sắp tràn ra ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Mặc Mặc, ta sợ Tô phu nhân và những người khác đã nghỉ ngơi, sợ làm phiền đến họ nên không vào.” Trần Thiếu Khanh tiến lên nắm tay nàng giải thích.

“Vậy sư huynh đến đây vì chuyện gì?” Tô Mặc cũng nhẹ giọng hỏi.

Trần Thiếu Khanh đến thăm nàng muộn như vậy, có thể thấy được vị trí của nàng trong lòng hắn quan trọng đến mức nào.

“Vương phủ xảy ra chuyện, ta đến tìm Kim Tử giúp đỡ, ta không tin những người khác.”

Trần Thiếu Khanh kéo Tô Mặc, nhỏ giọng kể lại chuyện vừa xảy ra ở vương phủ.

“Ồ? Còn chuyện này sao? Vậy sư huynh phải điều tra cho rõ ràng, nếu không sau này có người như vậy sớm muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện lớn.”

Trong mắt Tô Mặc thoáng qua một tia thất vọng, nàng gật đầu, sau đó nhìn Kim Tử: “Ta sẽ chăm sóc Tiểu Tứ, ngươi theo thế tử điện hạ đi.”

Kim Tử nghe xong gật đầu, sau đó hắn muốn vào nhà nói vài câu với Tiểu Tứ nhưng Tô Mặc lại nói: “Đừng làm phiền nó, nó vừa mới ngủ, tối nay ta sẽ bảo nhị ca đi cùng nó, sáng mai ta sẽ nói cho nó biết, ngươi giúp thế tử điều tra rõ ràng chuyện này, ngươi sẽ lập công lớn, thế tử điện hạ nhất định sẽ thưởng cho ngươi.”

Nói đến đây, Tô Mặc ngẩng đầu nhìn Trần Thiếu Khanh cười hỏi: “Đúng không? Thế tử điện hạ?”

“Đương nhiên, chỉ cần tìm ra nội gián, muốn gì cứ nói.” Trần Thiếu Khanh hào phóng nói.

Mắt Kim Tử sáng lên, muốn nói gì đó nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Hắn rất muốn có một ngôi nhà của riêng mình và đệ đệ, một nơi không cần quá lớn.

Mặc dù Tô gia đối xử với họ rất tốt nhưng hắn luôn có cảm giác mình là người ở nhờ.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 514: Chương 514



Hắn muốn ra ngoài sống riêng với đệ đệ.

“Yên tâm, thế tử điện hạ nhất định sẽ thưởng cho các ngươi một tòa nhà.”

Tô Mặc dường như hiểu được tâm sự của hắn, đi ra từ trong vòng tay Trần Thiếu Khanh, nắm lấy tay Kim Tử: “Cố gắng lên, sau này sẽ đưa đệ đệ ngươi sống những ngày tháng tốt đẹp.”

“Biết rồi sư phụ!” Mắt Kim Tử đỏ hoe.

Sống những ngày tháng tốt đẹp, đây là điều mà trước đây hắn không dám nghĩ đến.

Hắn và đệ đệ có thể ăn no mỗi ngày là đã rất mãn nguyện rồi.

“Được rồi, không còn sớm nữa, Kim Tử đi với ta.” Trần Thiếu Khanh nói rồi kéo Kim Tử đi về.

Tô Mặc đợi đến khi họ đi xa mới quay lại đóng cửa viện.

Trần Thiếu Khanh kéo Kim Tử đến một nơi vắng vẻ rồi nói với hắn: “Kim Tử, nhắm mắt lại, ta sẽ đưa ngươi đến một nơi.”

Kim Tử gật đầu, nhắm mắt lại.

Trần Thiếu Khanh nhẹ nhàng đẩy, đẩy Kim Tử vào không gian của mình, sau đó hắn lại ẩn thân dịch chuyển tức thời trở về phòng của mình.

“Được rồi, có thể ra ngoài rồi.” Hắn kéo Kim Tử ra khỏi không gian, rồi nhẹ giọng nói: “Mở mắt ra đi.”

Kim Tử mở mắt ra, dụi dụi mắt, rồi nhìn xung quanh: “Đến vương phủ rồi sao?”

“Đúng vậy, ngươi có thể bắt đầu làm việc rồi.” Trần Thiếu Khanh không nói nhiều, lấy con d.a.o găm từ trong không gian ra đưa cho hắn: “Hôm nay tên thích khách ám sát ta, vốn đã sắp khai rồi nhưng đúng lúc mấy tên thị vệ trong phủ đi vào thì hắn bị đ.â.m một nhát d.a.o vào cổ họng, chính là con d.a.o này, ngươi xem thử, có thể tìm ra manh mối gì không?”

“Vậy thì mười phần có chín là do người trong phủ làm rồi.” Kim Tử cầm con d.a.o găm đến trước đèn, lật đi lật lại xem đi xem lại thật kỹ.

Sau đó lại đưa lên mũi ngửi ngửi: “Sư phụ, trên con d.a.o găm này có mùi thịt cừu nướng nhàn nhạt, hắn hẳn đã dùng con d.a.o này cắt thịt cừu nướng.”

“Ồ? Ngoài ra còn manh mối nào nữa không?” Trần Thiếu Khanh gật đầu, xem ra hắn thực sự tìm đúng người rồi.

“Sư phụ, người này thuận tay trái.” Kim Tử nói rất chắc chắn.

“Ngươi nhìn ra sao?” Trần Thiếu Khanh rất kinh ngạc, chỉ nhìn một con d.a.o găm mà có thể nhìn ra là thuận tay trái, thật quá thần kỳ.

“Sư phụ, người xem, chỗ cán d.a.o găm này màu đậm hơn là nơi ngón tay cái dùng sức, nếu dùng tay phải thì bên trái phải đậm hơn nhưng con d.a.o găm này lại ngược lại, cho nên đồ nhi khẳng định hắn nhất định thuận tay trái.”

Kim Tử cầm con d.a.o găm đặt dưới đèn, chỉ cho Trần Thiếu Khanh xem và giải thích.

“Chậc! Quả thực là như vậy! Kim Tử, ngươi lợi hại thật!” Trần Thiếu Khanh gật đầu, không hề che giấu sự ngưỡng mộ đối với Kim Tử.

Đây tuyệt đối là một manh mối quan trọng, chỉ cần tìm được người thuận tay trái trong phủ là được.

Chắc không khó, chỉ cần hỏi Tào Tây, có lẽ sẽ biết đáp án.

Nghĩ đến đây, Trần Thiếu Khanh nói với Kim Tử: “Ngươi ở đây, đừng đi đâu, đợi ta quay lại.”

Nói xong, hắn mở cửa đi ra ngoài.

Đi đến cửa phòng Tư Không Mi, quả nhiên Tào Tây vẫn đứng ngoài canh gác.

Thấy Trần Thiếu Khanh, hắn vội vàng chắp tay: “Thế tử điện hạ, sao giờ này rồi mà vẫn chưa nghỉ ngơi?”

Trần Thiếu Khanh hạ giọng nói: “Vào phòng rồi nói.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nhưng mà, vương gia vừa mới ngủ.” Tào Tây vội vàng ngăn lại.

“Đến phòng ngươi.” Trần Thiếu Khanh nói.

Để tiện chăm sóc Tư Không Mi, Tào Tây đã sắp xếp phòng của mình ở gian phòng bên trái của vương gia.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 515: Chương 515



Như vậy có thể gọi là đến là có.

Hai người đến phòng của Tào Tây, đóng cửa lại, Trần Thiếu Khanh nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có biết trong phủ có thị vệ nào thuận tay trái không?”

Tào Tây suy nghĩ rất nghiêm túc: “Không biết, hình như không có người như vậy.”

“Vậy ngoài thị vệ, trong bếp có người như vậy không?” Hắn đột nhiên nghĩ đến Kim Tử nói rằng con d.a.o găm này có mùi thịt nướng, hắn mới nghĩ đến việc hỏi thử xem sao.

“Ồ! Ngươi nói vậy ta lại nhớ ra một người, hắn là đầu bếp Vưu trong phủ, là người ngoại tộc, đặc biệt giỏi làm các món thịt như thịt bò thịt cừu, đặc biệt là món thịt nướng của hắn rất ngon.” Tào Tây nói.

“Chính là hắn rồi.” Trần Thiếu Khanh gật đầu, sau đó kể lại chi tiết những chuyện xảy ra hôm nay cho Tào Tây.

Sắc mặt Tào Tây đại biến: “Ta nói sao mà luôn cảm thấy có người theo dõi ta, có khi là ban ngày có khi là ban đêm, xem ra trong phủ này thực sự có nội gián.”

Trần Thiếu Khanh gật đầu, lại kể cho Tào Tây nghe những phân tích của Kim Tử: “Xem ra tên đầu bếp Vưu này rất đáng ngờ.”

“Thật quá đáng, ta sẽ bắt hắn lại ngay!” Tào Tây nói rồi định mở cửa đi ra ngoài.

Bị Trần Thiếu Khanh ngăn lại: “Không thể đánh rắn động cỏ, chúng ta có thể thả dây dài bắt con cá lớn, lôi kẻ chủ mưu thực sự đằng sau ra.”

“Được! Thế tử điện hạ, người nói phải làm sao?” Tào Tây nhìn Trần Thiếu Khanh hỏi.

Trần Thiếu Khanh ghé vào tai Tào Tây thì thầm vài câu.

Tào Tây nghe xong liên tục gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, Tào Tây đã đến nhà bếp, nói với tất cả mọi người trong bếp: “Tối nay thế tử điện hạ sẽ thiết đãi khách, muốn ăn thịt nướng, đầu bếp Vưu, hôm nay vất vả cho ngươi rồi.”

Nói xong, hắn cười tươi với một nam nhân mập mạp.

Đầu bếp Vưu vội vàng nói: “Yên tâm đi, thị vệ họ Cao, cứ giao cho ta.”

“Tay nghề của đầu bếp Vưu trong Đinh Đào chúng ta là số một số hai, tuyệt đối không tìm ra người thứ hai.” Tào Tây giơ ngón tay cái khen ngợi hắn.

Đầu bếp Vưu tỏ vẻ khiêm tốn, liên tục xua tay: “Quá khen, quá khen, Vưu mỗ không dám nhận.”

Tào Tây lại khen hắn ta thêm vài câu rồi mới ra khỏi bếp.

Thấy Tào Tây đi rồi, trên mặt đầu bếp Vưu hiện lên một nụ cười khó hiểu.

Hắn ta lau tay vào tạp dề, sau đó quay lại nói với những người khác trong bếp: “Tối nay thế tử sẽ thiết đãi, ta đi ra ngoài mua ít thịt cừu tươi, các ngươi chuẩn bị những món khác trước đi.”

“Đầu bếp Vưu, hôm nay tự mình đi mua sao?” Một người phụ bếp rất ngạc nhiên hỏi.

Ngày thường việc mua sắm đều do người chuyên trách trong phủ đi, rất hiếm khi đầu bếp Vưu tự mình đi mua.

“Đây là lần đầu tiên thế tử điện hạ thiết đãi, đương nhiên không giống ngày thường, ta vẫn tự mình đi chọn cho yên tâm hơn.” Đầu bếp Vưu nói xong liền đi ra khỏi bếp.

Hắn ta xách giỏ ra khỏi vương phủ, nhìn trái nhìn phải, sau đó nhanh chân đi về phía một con đường lớn ở phía đông.

“Chợ rõ ràng ở phía tây, đầu bếp Vưu định đi đâu vậy?” Tào Tây nhíu mày nói với Trần Thiếu Khanh.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tào thị vệ, ngươi ở đây canh chừng, ta đi đi rồi về ngay.” Trần Thiếu Khanh nói rồi bám theo đầu bếp Vưu mà đi.

Trên đường lớn người đến người đi, đầu bếp Vưu vừa đi vừa không ngừng nhìn trái nhìn phải, hắn ta không biết tại sao cứ cảm thấy có người theo dõi mình nhưng tìm mãi cũng không thấy ai.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 516: Chương 516



Hắn ta nào biết Trần Thiếu Khanh ẩn thân đang ở ngay bên cạnh hắn ta.

Đầu bếp Vưu đi một lúc lâu, đến trước cửa một cửa hàng thì dừng lại.

Trần Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên biển hiệu có viết “Trà quán thượng phẩm.”

Hóa ra đây là một cửa hàng bán trà.

Hắn ta đi mua thịt cừu mà lại đến cửa hàng bán trà?

Chậc chậc! Thú vị!

Trần Thiếu Khanh khoanh tay nhìn đầu bếp Vưu đi vào.

Một người bán hàng thấy hắn ta liền cười hỏi: “Xin hỏi khách quan muốn mua loại trà gì?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Có Đại hồng bào thượng hạng không?”

“Tất nhiên là có! Nhưng ở phía sau.”

Nói xong, người bán hàng dẫn hắn ta đi về phía sân sau.

Trần Thiếu Khanh bám theo họ cũng đến phía sau cửa hàng.

Sân sau hóa ra là một ngôi nhà hai gian, tuy diện tích không lớn nhưng bài trí rất tao nhã.

Giữa sân có một ao sen, bên trong có mấy con cá bơi qua bơi lại.

Bên cạnh còn có một hòn giả sơn nhỏ.

Dưới chân núi có con đường quanh co, đi theo con đường rải sỏi vào trong, hóa ra có một tòa lầu nhỏ.

Bên ngoài có hai người trông dữ tợn đeo đao canh giữ.

Trần Thiếu Khanh càng thêm kỳ lạ, ông chủ của tiệm trà này là ai, mà lại có khí thế như vậy.

Người bán hàng đẩy cửa cho đầu bếp Vưu tự mình vào, hắn ta quay đầu đi về cửa hàng.

Trần Thiếu Khanh cũng nhanh nhẹn xông vào, hắn muốn xem thử kẻ muốn lấy mạng mình rốt cuộc là loại người gì.

Đầu bếp Vưu chậm rãi bước lên lầu, vừa đi được nửa đường thì nghe thấy một giọng nói từ trên vọng xuống: “Xong chưa?”

“Đại ca, chuyện đó không thành, bị phát hiện rồi... Nhưng ta đã diệt khẩu tên vô dụng kia rồi.” Đầu bếp Vưu đứng đó trả lời.

“Vô dụng, ta thấy ngươi mới là vô dụng! Không phải ngươi nói hắn là sát thủ lợi hại nhất ngoại vực sao? Sao lại dễ dàng bại lộ như vậy?” Giọng nói của người kia hơi khàn khàn, nghe như khoảng năm sáu mươi tuổi.

“Đúng vậy! Là ta vô dụng nhưng lại có cơ hội tốt rồi, lần này ta chắc chắn sẽ không thất thủ nữa.” Đầu bếp Vưu nói rồi định đi lên.

“Đứng đó nói chuyện cho xong.” Giọng nói sắc bén ngăn hắn ta lại.

Đầu bếp Vưu đành đứng im cúi đầu.

Nhưng Trần Thiếu Khanh không quan tâm đến hắn t, vẫn đi lên.

Cửa khép hờ, hắn nhẹ nhàng đẩy ra và bước vào.

Một người đứng trước cửa sổ khoanh tay, nhìn từ phía sau, Trần Thiếu Khanh thấy có chút quen quen.

“Ta bảo ngươi đứng im, sao ngươi còn lên đây!” Người đó đột nhiên quay đầu lại nhưng hắn ta phát hiện không có ai, không khỏi ngẩn người trong chốc lát.

Nhìn thấy khuôn mặt của ông ta, Trần Thiếu Khanh đột nhiên nhớ ra tại sao mình cảm thấy quen thuộc.

Chẳng phải đây là Bắc Cương Vương phiên bản trẻ tuổi sao?

Ngũ quan giống hệt nhau, chỉ là trẻ hơn Bắc Cương Vương và thấp hơn một chút.

Người này là ai?

Có quan hệ gì với Tư Không Mi?

Trần Thiếu Khanh quan sát hắn ta thật kỹ.

Người kia dường như cảm thấy có gì đó, mắt đảo quanh bất an, suy nghĩ.

Nhưng cuối cùng ông ta cũng không phát hiện ra gì, thở dài: “Đầu bếp Vưu, ngươi nói cơ hội tốt là gì?”

“Đại ca, tối nay thế tử điện hạ sẽ thiết đãi khách, muốn ăn thịt nướng của ta, ngài nói xem đây có phải là một cơ hội ngàn vàng không?”

Giọng đầu bếp Vưu từ dưới vọng lên: “Lúc đó ta sẽ rắc thuốc lên trên, đảm bảo không ai thoát được.”

“Ngươi muốn hạ độc trong tiệc sao?” Người kia lạnh lùng quát.

“Đúng vậy, hạ độc c.h.ế.t hết bọn chúng, đây mới là cơ hội tốt của chúng ta, đến lúc đó thế tử không còn, vương gia không có con nối dõi, chắc chắn sẽ truyền ngôi cho công tử của chúng ta, khi đó, tiểu vương gia có thể xử lý Tư Không Mi thế nào cũng được, chẳng phải tương lai sẽ thuộc về ngài và công tử sao?” Giọng đầu bếp Vưu hết sức nịnh nọt.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 517: Chương 517



Trần Thiếu Khanh nghe xong không khỏi nhíu mày.

Loại người này mà không vào cung thì thật là uổng phí.

Nghe vậy, Trần Thiếu Khanh lục lại trí nhớ, hắn phát hiện ra Tư Không Mi còn có một người đệ đệ cùng cha khác mẹ nhỏ hơn ông ta mười mấy tuổi tên là Tư Không Xích.

Chỉ là tuy là huynh đệ nhưng họ ít khi qua lại, hơn nữa Tư Không Xích vẫn luôn ở phương Nam Ly quốc, hai huynh đệ không có nhiều giao thoa.

“Vưu Khai, ngươi tốt nhất nên làm việc cẩn thận, đừng quên thê nhi của ngươi vẫn ở trong phủ ta, bọn họ sống tốt hay không là tùy thuộc vào biểu hiện của ngươi.”

Vưu Khai nghe xong hồi lâu không lên tiếng, một lúc sau, hắn ta mới đáp: “Đại ca, ta biết rồi, tối nay nhất định sẽ thành công, lúc đó ta sẽ hòa thuốc vào nước rồi cho vào gia vị, tẩm ướp thịt, như vậy khi ăn sẽ không có vấn đề gì, ba ngày sau độc tính mới phát tác, đến lúc đó cũng không ai nghi ngờ đến ta, càng không liên lụy đến ngài.”

“Nói suông thì ai mà chẳng nói được, Vưu Khai, ta không tin ngươi!” Nam nhân nói rồi cười khẩy hai tiếng: “Về đi, ba ngày sau ta sẽ chờ tin tốt của ngươi.”

Vưu Khai đáp một tiếng rồi đi.

Nhưng Trần Thiếu Khanh vẫn không đi, hắn khoanh tay nhìn nam nhân có vẻ ngoài rất giống Tư Không Mi này.

Hóa ra ông ta biết mấy người nhi tử của Tư Không Mi đều mất tích, cố ý đến đây với ý định để nhi tử mình kế thừa ngôi vị.

Ước chừng là đến đây mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn, cho nên phải nghĩ mọi cách để g.i.ế.c hắn.

Thật đúng là huynh đệ tình thâm!

Trần Thiếu Khanh hừ lạnh một tiếng.

“Phụ thân, chuyện này Vưu Khai có mấy phần nắm chắc?” Lúc này, một nam tử trẻ tuổi lại bước ra từ sau bình phong.

Hắn ta nho nhã, khuôn mặt trắng trẻo, trên mặt nở nụ cười rất ôn hòa.

Hắn ta chính là đại nhi tử của Tư Không Xích, Tư Không Nhu.

“Nhu nhi, đừng vội, nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, chuyện này Vưu Khai nhất định phải làm được, bởi vì thê nhi của hắn vẫn còn trong tay chúng ta, hắn có thể không tận tâm tận lực sao?” Tư Không Xích an ủi nhi tử.

“Con không lo chuyện này có thành hay không, con chỉ lo thân thể của phụ thân đừng quá vất vả.” Tư Không Nhu nói rồi rót một tách trà nóng đưa cho phụ thân.

Trần Thiếu Khanh dựa vào giá sách, thưởng thức tình cảm cha con sâu đậm của họ.

Quả nhiên là cá sinh cá, tôm sinh tôm, rùa sinh ba ba.

Một kẻ thì thâm hiểm độc ác, một kẻ thì giả dối xảo trá, không tệ!

Rất tốt!

“Nhu nhi, thuốc ta bảo con tìm đã chuẩn bị xong chưa?” Tư Không Xích đột nhiên hỏi.

Tư Không Nhu lấy một gói thuốc bột từ trong n.g.ự.c ra: “Phụ thân, mặc dù thứ này không ảnh hưởng lớn đến tính mạng, chỉ có thể nôn ra hai ngụm m.á.u nhưng chắc chắn cũng có chút độc, phụ thân, hay là thôi đi.”

“Đã đến nước này rồi thì sao có thể thôi được, lát nữa ta đến Vương phủ gặp người ca ca đã lâu không gặp của ta để hàn huyên, ta nhất định sẽ nghĩ cách để hắn nhận con, đến lúc đó đứa con hoang của hắn không còn nữa, ngôi vị Vương gia đương nhiên là của con, Bắc Cương này chính là thiên hạ của chúng ta.” Tư Không Xích nói rồi mắt bắt đầu sáng lên, như thể nhìn thấy cả Bắc Cương rộng lớn đều nằm trong tầm kiểm soát của họ.

“Phụ thân, nhất định phải dùng khổ nhục kế này sao? Con thực sự không đành lòng.” Nói rồi lại đưa gói thuốc cho Tư Không Xích.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 518: Chương 518



“Không sao, vì con vì gia đình chúng ta, sự hy sinh nhỏ bé này của phụ thân thì là cái gì, huống hồ thuốc này không phải nửa tháng là hết tác dụng, không gây hại gì lớn đến người sao?” Ông ta nhận lấy nhét vào trong ngực: “Một lát nữa trên xe ngựa, sắp đến Vương phủ ta sẽ uống nó.”

“Phụ thân, người vì con mà vất vả rồi.” Tư Không Nhu chắp tay nói.

“Thuốc bột?” Trần Thiếu Khanh xoa xoa trán: “Chỉ nôn ra m.á.u thôi sao? Như vậy chẳng phải là quá giả sao, hay là làm thật đi, để bổn thế tử giúp ngươi, diễn thì phải diễn cho thật!”

“Phụ thân, không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.” Tư Không Nhu nói rồi định tiến lại đỡ Tư Không Xích.

“Không cần đỡ, phụ thân tự xuống.” Tư Không Xích phất tay, định xuống lầu.

Ông ta đi rất chậm, luôn vịn vào lan can, tuổi đã cao, chân tay có chút không còn linh hoạt nhưng ông ta không muốn thừa nhận, ông ta cảm thấy mình vẫn còn trẻ trung.

Nghĩ đến việc nhi tử làm Bắc Cương Vương, việc đầu tiên ông ta làm là cưới thêm hai người thiếp trẻ đẹp, có khả năng ông ta còn có thể sinh con khi về già.

Vân Mộng Hạ Vũ

Còn hai bậc thang nữa, Trần Thiếu Khanh ở phía sau ông ta giơ chân đá ông ta ngã xuống.

Ông ta ngã nhào xuống cầu thang, chỉ nghe thấy tiếng “Đùng” một cái, ngã mạnh xuống đất.

Thuốc bột rơi ra, Trần Thiếu Khanh nhanh chóng lấy một gói từ trong không gian ra, sau đó đổi gói trên mặt đất.

“Phụ thân!” Tư Không Nhu từ phía sau kinh ngạc hô lên một tiếng, lập tức chạy đến đỡ Tư Không Xích dậy, vẻ mặt đầy đau lòng.

“Phụ thân, sao người lại bất cẩn như vậy, có sao không, con sẽ gọi lang trung đến ngay.” Nói rồi, mắt lại liếc xuống gói thuốc bột trên đất, hắn cúi xuống nhặt lên: “Phụ thân hay là đừng đi nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

“Đưa cho ta, không cần gọi lang trung, ta không sao! Rất khỏe.” Nói rồi, ông ta giật lấy gói thuốc bột từ tay Tư Không Nhu, ông ta cảm thấy có vẻ không ổn lắm, cân nhắc một chút: “Này, sao ta lại thấy gói thuốc bột này nhiều hơn thế?”

Trần Thiếu Khanh xoa xoa trán, ờ, ngại quá...

Thuốc Đoạn Trường sắp hết hạn rồi, thôi thì tặng hết cho ngươi vậy!

“Phụ thân, hôm nay trời có vẻ không tốt, hay là đổi ngày khác đi.” Tư Không Nhu liếc nhìn mặt trời chói chang bên ngoài.

“Này! Trời đẹp thế này, nắng to thế này, Nhu nhi, không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi, đúng rồi, con đã chuẩn bị xong quà cho đại bá chưa?”

Tư Không Xích nhìn mặt trời càng lúc càng cao, vội vàng nói.

“Xong rồi! Phụ thân, con đỡ người, xe ngựa đã đợi bên ngoài rồi.”

Trần Thiếu Khanh gật đầu, xem ra hôm nay hai cha con này định đến Vương phủ diễn một vở kịch lớn, được rồi, bổn thế tử cũng có thể tiện thể xem náo nhiệt.

Tối nay Tô gia cũng sẽ đến, Trần Thiếu Khanh về còn phải phái xe đi đón họ.

Nghĩ đến đây, Trần Thiếu Khanh dịch chuyển tức thời trở về Vương phủ.

Lúc này Tào Tây vừa đưa thuốc cho Tư Không Mi xong, vừa nhìn thấy Trần Thiếu Khanh vội vã trở về.

“Thế tử điện hạ, thế nào rồi?”

Tào Tây bưng khay hỏi.

“Tào thị vệ, ngươi có biết Tư Không Xích không?” Trần Thiếu Khanh mở cửa phòng Tư Không Mi nói.

“Dạ, nghe Vương gia nhắc đến một lần, ngài ấy nói mình có một người đệ đệ ở phương Nam, họ không có qua lại, hình như tên là vậy.” Tào Tây nói: “Sao vậy? Người này là hắn ta sao?”

Trần Thiếu Khanh sắc mặt ngưng trọng gật đầu, kể sơ qua chuyện vừa rồi.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 519: Chương 519



Tào Tây tức đến mặt mày xanh mét: “Sao lại có loại súc sinh như vậy, còn là huynh đệ ruột, không bằng heo chó!”

“Vưu Khai là người của bọn họ, thịt hôm nay đều có vấn đề, yên tâm, ta sẽ giải quyết chuyện này.” Trần Thiếu Khanh nói rồi đi vào phòng của mình.

Hôm nay những người được mời đến đều là một số thuộc hạ cũ của Bắc Cương Vương, cũng là một số thân tín mà hắn tin tưởng.

Những người này theo Bắc Cương Vương đánh rất nhiều trận, với Vương gia đều là tình huynh đệ vào sinh ra tử.

Vì vậy, Trần Thiếu Khanh đã gửi thư mời, hẳn là không có ai không đến.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay họ đều muốn tận mắt nhìn thấy đại nhi tử của Vương gia, sau đó làm quen.

Trần Thiếu Khanh đến phòng của mình, sau đó lập tức ẩn thân dịch chuyển tức thời đến tiểu viện Tô gia.

Vừa khéo, Tô Mặc từ trong nhà đi ra, nhìn thấy hắn, vội kéo hắn vào phòng của mình.

“Sư huynh, sao ban ngày ban mặt lại xuất hiện, không sợ người nhà ta nhìn thấy sao.” Tô Mặc trách móc.

“Thì sao nào? Ta đến thăm nhạc mẫu, sao nào? Không nên à?” Trần Thiếu Khanh dúng lý hợp tình trả lời.

Tô Mặc đỏ mặt, véo vào cánh tay hắn: “Nói bậy, càng ngày càng không đứng đắn.”

“Mặc Mặc, đời này trước mặt muôi, ta không muốn đứng đắn nữa, trước kia đứng đắn như vậy suýt chút nữa mất muội, cho nên đời này ta không muốn quay lại những ngày tháng trước nữa.” Trần Thiếu Khanh cảm động nắm tay Tô Mặc tỏ tình.

Tô Mặc vỗ vào lòng bàn tay hắn: “Sư huynh không phải đến để nói chuyện này chứ, nhất định có chuyện chính tìm ta.”

Lúc này Trần Thiếu Khanh mới nhớ ra mục đích đến đây: “Mặc Mặc, trong không gian của muội còn thịt dê không?”

“Tất nhiên là có, không chỉ có thịt dê, thịt bò, thịt lợn đều có, sao, sư huynh muốn lấy làm gì?” Tô Mặc có chút tò mò hỏi.

Trần Thiếu Khanh kể lại chuyện hôm nay cho nàng nghe, Tô Mặc kinh ngạc mở to mắt: “Thật là không thể phòng ngừa, sư huynh, huynh nói phải làm sao? Ta nghe theo huynh.”

Trần Thiếu Khanh cười ôm nàng vào lòng thì thầm bên tai nàng vài câu.

Tô Mặc nghe xong liên tục gật đầu: “Sư huynh, huynh làm tai ta ngứa quá.”

“Thật sao?” Trần Thiếu Khanh dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Tô Mặc, đột nhiên nâng mặt nàng lên hôn cuồng nhiệt, rất lâu sau mới buông ra.

“Sư huynh...” Tô Mặc bị hôn bất ngờ, má nàng nóng bừng, như thể bị lửa đốt, sư huynh này và sư huynh ở mạt thế là cùng một người sao?

Nàng bắt đầu có chút nghi ngờ.

Lúc này, mọi người trong bếp của Vương phủ đang hối hả bận rộn dưới sự chỉ huy của Vưu Khai.

Từ khi trở về thì đây là lần đầu tiên thế tử điện hạ mở tiệc chiêu đãi khách, đây không phải chuyện đùa, vì vậy mọi người đều làm việc rất chăm chỉ.

“Giao mấy món phụ này cho các ngươi, ta tự nướng thịt.” Vưu Khai chỉ huy mọi người.

Mặc dù hắn ta mới đến đây vài năm nhưng tay nghề tốt nên đã trở thành đầu bếp quản sự của nhà bếp.

“Để chúng ta nướng thịt đi?” Một nữ đầu bếp nịnh nọt nói.

“Không cần, hôm nay ta tự nướng thịt, không cần ai nhúng tay vào.” Vưu Khai từ chối ý tốt của nàng ta.

Mọi người đều hơi ngạc nhiên vì hôm nay Vưu Khai lại chăm chỉ như vậy.

Ngày thường hắn ta chỉ thích động miệng.

Mọi người bận rộn, không lâu sau đã chuẩn bị xong các món nguội, món xào, chỉ cần đợi đến tối khách đến là bắt đầu xào.

Vương phủ gặp tai họa liên tiếp, đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy.
 
Back
Top Bottom