Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 500: Chương 500



Vụng về đến mức không thể nhìn nổi!

“Hoàng tử của các ngươi vẫn còn trong tay chúng ta, các ngươi lại dám làm ầm ĩ như vậy, chẳng lẽ không sợ chúng ta thật sự g.i.ế.c c.h.ế.t hắn sao?” Người nói là Tô Mặc.

Mọi người đều giật mình, nàng xuất hiện từ lúc nào vậy?

Trần Thiếu Khanh thấy Tô Mặc, trên khuôn mặt tuấn tú lập tức nở nụ cười cưng chiều, giơ tay ra vẫy gọi: “Mặc Mặc lại đây!”

Tôn Hằng sửng sốt trong chốc lát: “Mặc Mặc, muội lên từ lúc nào vậy?”

“Ta vẫn luôn ở sau lưng Thế tử điện hạ, Tôn ca ca không thấy sao?” Tô Mặc chớp chớp đôi mắt to tinh nghịch hỏi ngược lại.

“Đúng vậy, chẳng lẽ Tôn tướng quân không để ý sao?” Trần Thiếu Khanh cũng cười nhạt phụ họa.

Tôn Hằng: “...”

Các ngươi coi ta là người mù sao?

Những người Phiên ở dưới thành nghe Tô Mặc nói thì sửng sốt, lời của nữ nhân này có ý gì?

Phong Tuấn còn sống hay đã chết?

“Mạc tướng quân đừng để ý đến nàng ta, đây là đang lừa chúng ta đấy, thần tiễn của chúng ta sẽ không b.ắ.n trượt, Phong Tuấn nhất định đã c.h.ế.t rồi.” Có người ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người đã c.h.ế.t kia nói.

“Ừ!” Người được gọi là Mạc tướng quân hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nói: “Trả nhị hoàng tử điện hạ còn sống cho chúng ta, chúng ta sẽ rút quân, nếu không lập tức san bằng Ly thành.”

Trần Thiếu Khanh nghe xong liền sai người viết một văn thư, sau đó buộc vào dây thả xuống: “Ký tên vào, chúng ta sẽ lập tức mở cửa thành thả người.”

Mạc Tà đưa tay mở văn thư ra, đại ý là lập văn tự làm chứng, Ly quốc thả nhị hoàng tử Phong Tuấn, Phiên quốc lập tức rút quân, cho đến khi về đến lãnh thổ Phiên quốc.

Nghĩ hay nhỉ?

Ký rồi cũng không tính, hắn ta muốn xem xem người Ly quốc rốt cuộc có thể làm cách nào để biến người c.h.ế.t thành người sống.

Hắn ta lười biếng ký tên, một văn thư hai bản, hắn ta giữ lại một bản, một bản còn lại buộc vào dây kéo lên.

Tôn Hằng cũng có chút khó hiểu nhìn Tô Mặc: “Mặc Mặc, chuyện này không phải chuyện đùa, Phong Tuấn đã c.h.ế.t rồi, chúng ta đi đâu tìm một người khác cho hắn?”

Tô Mặc nháy mắt với Tôn Hằng: “Tôn tướng quân, chờ xem kịch hay đi, không tốn một binh một tốt, đảm bảo bọn chúng ngoan ngoãn cút khỏi Ly quốc!”

Nàng nói xong thì từ từ đi xuống khỏi tường thành, đến cửa thành, trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện thêm một người, bị trói ngũ hoa đại bàng, nàng còn lấy ra một lọ thuốc, bẻ miệng hắn ta ra đổ vào.

Người kia dường như ngốc nghếch, mặc cho Tô Mặc muốn làm gì thì làm.

Cửa thành mở một khe nhỏ, Tô Mặc không biết lấy đâu ra một cây gậy gỗ, một phát đánh người kia ra ngoài: “Đóng cửa lại!”

Chờ đến khi những người Phiên còn chưa kịp phản ứng thì cửa thành đã nhanh chóng đóng lại.

Có người đi lên đỡ người bị đánh ngã trên mặt đất: “Bẩm tướng quân, hắn ta thật sự là nhị hoàng tử điện hạ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Mạc Tà nghe xong vội vàng nhảy xuống ngựa, lật mặt người kia lại nhìn kỹ, đúng là nhị hoàng tử Phong Tuấn.

Chỉ là ánh mắt hắn ta đờ đẫn, dường như có chút không nhận ra người.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn lên tử thi trên tường thành, Tô Mặc vén tóc người kia ra, bọn họ phát hiện ra đó lại là một nam tử xa lạ.

Bọn họ bị lừa rồi!

“Tướng quân, phải làm sao bây giờ?” Có người hỏi.

“Chờ đến ngày mai đại điện hạ đến, trước tiên giao hắn cho đại hoàng tử điện hạ xem ý của ngài ấy.”

Mạc Tà vung tay, ra lệnh cho người đưa Phong Tuấn lên lưng ngựa, rồi dẫn theo đội quân rút lui.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 501: Chương 501



Ngày hôm sau, Mạch Thượng từ Phiên quốc chạy đến, nghe nói Mạc Tà đưa Phong Tuấn trở về, vừa vào trại đã tát hắn ta một cái: “Bản vương đã dặn dò ngươi thế nào, không phải đã nói không được để hắn sống sao? Sao ngươi còn đưa hắn về đây?”

“Vương gia, chuyện này nói ra rất kỳ lạ, thần sợ đây vẫn là giả, g.i.ế.c c.h.ế.t rồi lỡ như lại xuất hiện một người khác thì phải làm sao, cho nên cố ý giao cho vương gia để nhận dạng, hơn nữa thần thấy hắn đã ngốc nghếch rồi, dường như không nhận ra người quen, g.i.ế.c c.h.ế.t hắn dễ như trở bàn tay.” Mạc Tà che mặt, hạ giọng nói với Mạch Thượng.

“Ồ? Còn chuyện này sao?” Mạch Thượng nhíu mày: “Người đâu? Đưa ta đi nhận dạng một chút.”

Mạc Tà đích thân dẫn Mạch Thượng đến một trại lính, vén rèm lên: “Vương gia, hắn ở bên trong.”

Mạch Thượng sải bước đi vào.

Không lâu sau, hắn ta đi ra: “Hắn căn bản không phải nhị hoàng tử, ta đã xử tử rồi, ném hắn vào bãi tha ma.”

Nói xong còn lấy khăn tay lau tay dính máu, sau đó tiện tay vứt khăn tay đi.

Mạc Tà lập tức hiểu ý hắn ta: “Vậy hôm nay có tiếp tục công thành không?”

“Tất nhiên! Bọn chúng giam giữ nhị hoàng tử, tội ác tày trời! Người đâu! Chuẩn bị công phá Ly thành, san bằng nó cho ta!”

Nói xong, khóe miệng hắn ta nở một nụ cười nham hiểm.

Phụ hoàng đã bị người của hắn ta khống chế chặt chẽ, nhị đệ cũng đã bị hắn ta giải quyết.

Hừ! Tương lai chiếm được Ly thành, Đại Ly này và Phiên quốc đều sẽ là thiên hạ của hắn ta!

Hắn ta muốn làm vị vua vĩ đại nhất thế gian!

Trận chiến hôm nay hắn ta nhất định phải thắng, chỉ có thể thắng chứ không thể thua!

Nghĩ đến đây, hắn ta nói với Mạc Tà: “Mặc cho ta bộ giáp mềm tơ vàng, ta muốn mặc nó đứng trên tường thành Ly quốc!”

Mạc Tà nghe xong vội vàng lấy giáp mềm ra, cẩn thận giúp Mạch Thượng mặc từng thứ một, sao tay hắn ta lại run thế này?

Mạc Tà có chút kinh ngạc nhìn tay mình, không có gì khác thường, có lẽ là ảo giác của mình thôi?

“Bộ giáp mềm tơ vàng này quả nhiên chỉ có điện hạ mới xứng mặc!” Mạc Tà tấm tắc khen ngợi.

“Không thì sao? Đây vốn là của bản vương, chỉ là trước đây để ở chỗ phụ hoàng vài năm thôi.” Mạch Thượng kiêu ngạo nói.

Lúc này, thị vệ cũng mang đao lớn của hắn ta đến, hắn ta tiếp nhận, cảm thấy cánh tay hơi tê, cầm đao có vẻ hơi khó khăn.

Hắn ta không cam lòng nắm chặt, dường như lại đỡ hơn một chút.

Hắn ta cầm đao ra khỏi trại, cưỡi ngựa dẫn theo đội quân phi thẳng đến Ly thành.

Trên tường thành, Tô Mặc, Trần Thiếu Khanh và Tôn Hằng đã sớm chờ đợi bọn họ từ lâu.

“Quả nhiên là bọn chúng không giữ chữ tín!” Tôn Hằng nhìn thấy đội quân hùng hổ kia, không nhịn được vỗ mạnh vào tường thành, phẫn nộ mắng to.

“Với súc sinh thì còn nói gì đến chữ tín? Tôn ca ca, huynh quá coi trọng bọn chúng rồi.” Tô Mặc mím môi cười, sau đó quay đầu nhìn Trần Thiếu Khanh.

“Đúng vậy! Mặc Mặc nói rất đúng!” Trần Thiếu Khanh cũng rất tán thành.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này, Mạch Thượng dẫn người đã đến dưới tường thành, hắn ta đưa mắt ra hiệu cho Mạc Tà.

Mạc Tà lập tức hét lớn lên: “Các ngươi dám đưa cho chúng ta một nhị hoàng tử giả, mau trả nhị hoàng tử thật lại cho chúng ta! Nếu không lập tức san bằng thành trì của các ngươi!”

Tôn Hằng nhíu mày, lời nói của Mạc Tà rất rõ ràng, nhị hoàng tử đưa ra hôm qua mười phần thì tám chín phần đã mất mạng rồi.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 502: Chương 502



Tô Mặc cười lạnh: “Không ngờ đại hoàng tử điện hạ lại có thể đại nghĩa diệt thân, sao thế? Ngay cả đệ đệ ruột của mình cũng không nhận ra sao?”

“Bản vương sao có thể không nhận ra huynh đệ ruột của mình, người hôm qua là giả, các ngươi quá vô sỉ, lại đưa cho chúng ta một hoàng tử giả, hôm nay nếu không giao hoàng đệ của bản vương ra đây, bản vương tuyệt không bỏ qua!”

Nói xong, hắn ta giơ đại đao trong tay lên.

Nhưng cánh tay lại không tự chủ được mà run rẩy.

Tôn Hằng lạnh lùng quát: “Ngươi nói xem ngươi không bỏ qua bằng cách nào?”

“San bằng Ly thành!” Mạch Thượng vì kích động mà một lần nữa giơ đại đao lên nhưng lần này không còn run nữa, mà “Xoảng” một tiếng, đại đao rơi thẳng xuống đất!

Mạch Thượng nhìn đại đao rơi xuống đất, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: “Chuyện gì xảy ra? Sao bản vương lại không cầm nổi đao?”

Tô Mặc cười lạnh: “Sao thế? Còn chưa đánh đã mềm tay rồi sao? Hay là đầu hàng luôn đi, ta còn có thể giữ cho ngươi toàn thây.”

Mạch Thượng nghe xong tức giận hét lớn: “Tiện nha đầu, ngươi rốt cuộc là ai, cũng xứng nói chuyện như vậy với bản vương?”

“Ồ? Không nhận ra lão nương đây sao? Chờ chút nữa ngươi sẽ biết.” Tô Mặc nói xong bắt đầu đếm: “Mười, chín, tám...”

Trên mặt Trần Thiếu Khanh mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn Tô Mặc, hắn đương nhiên biết tiểu sư muội này đang làm gì.

Nhưng Tôn Hằng và các tướng lĩnh khác lại ngơ ngác: “Mặc Mặc, muội đang làm gì vậy?”

“Suỵt...” Trần Thiếu Khanh đưa ngón tay lên môi, ra hiệu cho Tôn Hằng đừng lên tiếng, sau đó chỉ tay xuống Mạch Thượng dưới thành.

Nhìn xuống theo ngón tay của hắn, Mạch Thượng tức đến mặt mày xanh mét, nhận lấy đại đao mà một tên lính nhặt cho hắn ta, gầm lên: “Công thành cho ta, san bằng Ly thành cho ta... Ai... Ai bắt được...”

Những tên lính phía sau phát hiện ra, giọng nói của đại vương nhà bọn họ càng lúc càng yếu, thân hình dường như cũng nghiêng ngả, cho đến khi nghe thấy một tiếng “Phịch”, Mạch Thượng từ trên ngựa rơi xuống, bọn họ mới nhận ra chuyện không ổn rồi.

“Ba... Hai... Một” Lúc này Tô Mặc vừa đếm xong, nàng nheo mắt nhìn Mạch Thượng ngã xuống ngựa: “Họ Mạch kia, Thư cốt hóa cân tán mà lão nương đây cho ngươi nếm thử có mùi vị thế nào?”

Mạch Thượng nằm vật ra đất, toàn thân như bị rút hết gân cốt, dù có thế nào cũng không dùng được sức, muốn đứng dậy nhưng lại không có chút sức lực nào.

“Mạc... Mạc...” Hắn ta gọi Mạc Tà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ánh mắt của đám lính nhìn về phía Mạc Tà, phát hiện ra hắn ta đã nằm dưới bụng ngựa từ lâu, chỉ là ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Mạch Thượng nên không để ý đến hắn ta.

Tình trạng của hắn ta giống hệt Mạch Thượng, toàn thân mềm nhũn, không có chút sức lực nào.

Binh lính xông lên đỡ bọn họ nhưng hai người bọn họ căn bản không đứng dậy nổi, chân giống như sợi mì, có thể uốn cong ba khúc.

“Mặc Mặc? Muội chưa từng tiếp xúc với Mạch Thượng và Mạc Tà, sao lại hạ độc bọn họ được?” Tôn Hằng nhìn ra hai người bọn họ bị trúng độc, hơn nữa cũng biết đây là công lao của Tô Mặc, chỉ là nàng làm thế nào, cuối cùng hắn cũng không nhịn được hỏi.

“Loại độc này tiếp xúc gần có thể lây nhiễm, hơn nữa độc tính phát tác tương đối chậm, sư muội hạ độc vào người Phong Tuấn, Mạc Tà và hắn đều tiếp xúc với Phong Tuấn, hai người bọn họ đều như vậy thì không khó giải thích.” Trần Thiếu Khanh thản nhiên nói.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 503: Chương 503



Tô Mặc cười tít mắt gật đầu: “Vẫn là sư huynh hiểu ta nhất.”

“Vậy vừa rồi nhiều người như vậy đi đỡ bọn họ, chẳng phải...” Tôn Hằng như có điều suy nghĩ nói.

“Không sai! Một truyền mười mười truyền trăm, cho nên ta nói chúng ta không tốn một binh một tốt cũng có thể khiến bọn họ cút đi.” Tô Mặc cười nói.

“Ồ! Tiểu Mặc Mặc bái sư môn học được tuyệt kỹ lợi hại như vậy từ khi nào?” Tôn Hằng nghe xong không khỏi cong môi cười nói.

“Tiểu hài tử không có nương, nói ra thì dài dòng, sư huynh chờ chúng ta đánh xong trận thắng rồi ta sẽ kể cho huynh nghe nhé?” Tô Mặc quyết định dùng chiến thuật trì hoãn, có thể trì hoãn được lúc nào hay lúc đó, có lẽ Tôn Hằng bận rộn sẽ quên mất chuyện này.

Tôn Hằng gật đầu: “Được! Nhưng muội nhất định phải kể rõ ràng cho ta nghe, ta sẽ chờ đấy.”

Dưới thành, quân đội của người Phiên quốc loạn thành một đoàn, vương gia của bọn họ đã ngã, tướng quân cũng bị liệt, mọi người đều không biết phải làm sao.

“Hỏi... nàng ta... có... có thuốc giải không?” Mạch Thượng tuy rằng thân thể mềm nhũn nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, hắn ta nghe Tô Mặc nói đến Thư cốt hóa cân tán thì nhận ra mình đã trúng chiêu của tiểu yêu nữ kia rồi.

Có tên lính lập tức hét lớn về phía trên thành: “Đại vương hỏi các ngươi có thuốc giải không?”

“Thuốc giải à? Ta tìm thử xem...” Tô Mặc giả vờ s* s**ng trên người: “Các ngươi may mắn đấy, đúng là còn.”

Nói rồi nàng lấy ra một cái lọ sứ từ trên người, hét lớn về phía dưới: “Nhưng thuốc của ta chỉ đủ cho một người, không cứu được hai người.”

Mạch Thượng lập tức nói: “Tất nhiên là của ta.”

Mạc Tà ở cách đó không xa nghe thấy lời hắn ta nói, trong lòng lạnh lẽo, Mạc Tà hắn theo Mạch Thượng chinh chiến đã bảy tám năm, trên người đầy thương tích, thậm chí còn có một lần cứu mạng đại vương trên chiến trường nhưng đến lúc mấu chốt, hắn ta lại trực tiếp từ bỏ mình.

Hắn ta đau khổ nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, tùy ý trời đất!

“Ngươi hỏi nàng xem làm thế nào mới đưa thuốc cho ta?” Mạch Thượng nghe nói có thuốc giải thì tỉnh táo lại.

“Vương gia hỏi làm thế nào mới đưa thuốc giải?” Tên lính lại truyền lời.

“Sư huynh, huynh nói đi, muốn bọn họ làm thế nào?” Tô Mặc nhường cơ hội này cho Tôn Hằng.

Tôn Hằng cũng không khách sáo, thẳng lưng nói lớn: “Rút quân khỏi Ly quốc ngay lập tức, trả lại thành trì cho chúng ta.”

Giọng hắn rất lớn, Mạch Thượng nghe rõ mồn một.

Rút quân? Trả thành?

Vân Mộng Hạ Vũ

Vậy chẳng phải công sức của hắn ta đều đổ sông đổ biển rồi sao?

Thấy hắn ta không lên tiếng, Tô Mặc nói: “Mạch Thượng, ngươi chỉ có nửa canh giờ để suy nghĩ, bởi vì người c.h.ế.t không thể nghĩ được gì nữa.”

Mạch Thượng nghe xong trong lòng lạnh lẽo, lời này rất rõ ràng, nếu hắn ta không lấy được thuốc giải, chỉ có thể sống thêm nửa canh giờ nữa.

Hắn ta có chút không tin! Càng không cam lòng, cố gắng vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng hắn ta lại phát hiện thân thể mình đã hoàn toàn không thể khống chế, ngay cả việc muốn động đậy đầu ngón tay cũng không làm được.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải trả lại những thành trì đó, tim gan phèo phổi của hắn ta đều đau đớn không chịu nổi.

Hắn ta không thể trả.

Đột nhiên trong đầu hắn ta hiện lên một ý nghĩ, hắn ta chớp mắt ra hiệu với tên lính, tên lính vội vàng cúi người lắng nghe.

Mạch Thượng thì thầm với hắn vài câu, tên lính gật đầu, vội vàng chạy xuống thành nói: “Vương gia của chúng ta nói, thành trì có thể trả lại một nửa, một nửa còn lại thì coi như đổi lấy Tô Tử Thành.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 504: Chương 504



Lời này như sét đánh ngang tai, khiến những người trên thành không khỏi ngây người.

“Cái gì? Sư phụ chưa chết? Ông ấy ở trong tay các ngươi?” Người kích động nhất chính là Tôn Hằng, hắn phấn khích đến nỗi suýt nhảy dựng lên.

Trần Thiếu Khanh chỉ cười nhìn Tô Mặc.

Trong mắt Tô Mặc lóe lên tia sáng, đúng là sắc đẹp hại người mà!

Thật bất ngờ!

Vân Mộng Hạ Vũ

Giờ thì tốt rồi, nguyện vọng của mẫu thân có thể thực hiện được rồi.

“Sư huynh, huynh mau đồng ý với hắn đi.” Tô Mặc thúc giục.

“Nhưng hắn nói chỉ trả lại một nửa thành trì?” Tôn Hằng nhíu mày nhìn Tô Mặc.

“Không sao, chuyện này không phải do hắn quyết định.” Tô Mặc nháy mắt cười với hắn.

Tôn Hằng nhìn Tô Mặc tinh quái, không biết nàng lại có chủ ý gì nhưng hắn biết Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho bọn họ.

Vì vậy, hắn gật đầu: “Mạch Thượng, ngươi nói xem nên trả Tô tướng quân về như thế nào?”

“Nói với hắn, bất cứ lúc nào.” Mạch Thượng đau đớn nhắm mắt lại, lúc này hắn ta bắt đầu cảm thấy đau, không chỉ toàn thân vô lực mà còn đau đớn khó chịu.

Mỗi lỗ chân lông đều đau, đau như kim châm.

Hắn ta như ngồi trên đống đinh, đau đớn không chịu nổi.

Ngay cả việc hít thở đối với hắn ta cũng giống như cực hình, hắn ta không thể chịu đựng thêm được nữa: “Nhanh lên! Để bọn họ đưa thuốc giải cho ta, ta sẽ lập tức dùng chim ưng truyền thư cho bọn họ, bảo bọn họ thả người.”

“Nhanh đưa thuốc giải, Vương gia đã nói, chỉ cần ngài ấy dùng chim ưng truyền thư, bên kia sẽ lập tức thả người.” Lại có một tên lính ngẩng đầu truyền lời lên trên.

“Được!” Tô Mặc nói rồi ném thuốc xuống.

Tôn Hằng không ngờ Tô Mặc lại hành động nhanh như vậy, hắn há miệng định nói gì đó, cuối cùng vẫn nuốt lời xuống.

“Yên tâm, Mặc Mặc chỉ đưa hắn một nửa thuốc thôi, nếu hắn không thả người, hắn sẽ tự ngoan ngoãn quay lại.” Trần Thiếu Khanh ở bên cạnh giải thích.

Lúc này Tôn Hằng mới thở phào nhẹ nhõm, nha đầu này quả là nhiều tâm nhãn.

Hắn nhớ lúc nhỏ nàng ngoan ngoãn đến mức ngốc nghếch, sao lớn lên tính tình lại thay đổi thế này?

Tôn Hằng có chút không hiểu, nhìn Tô Mặc đang quan sát bên dưới thêm vài lần.

Những người bên dưới đã lấy được thuốc giải, nhanh chóng đưa cho Mạch Thượng, hắn ta cầm lấy mở nắp, đổ hết thuốc vào miệng, thậm chí còn không thèm nhìn Mạc Tà bên cạnh.

Hắn ta căn bản không muốn cho Mạc Tà ăn.

Mạc Tà nằm trên đất, mắt nhìn chằm chằm vào Mạch Thượng, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta.

Nhưng Mạch Thượng lại như không có hắn ta, tự mình nuốt hết thuốc, tĩnh lặng một lúc, hắn ta phát hiện mình cuối cùng cũng có thể cử động, dường như đã có sức lực.

Hắn ta thì thầm với một tên lính vài câu, có người lấy giấy bút, hắn ta viết vài chữ lên đó, sau đó lấy một cái còi trong n.g.ự.c ra, đưa lên miệng thổi mạnh.

Không lâu sau, một con kền kền từ trên không trung bay xuống, đậu chính xác trên cánh tay Mạch Thượng, hắn ta nhét tờ giấy vào ống đựng thư trên chân kền kền, sau đó vỗ nhẹ vào thân kền kền, kền kền liền dang cánh bay lên, bay vòng vòng trên không trung hai vòng rồi bay về hướng Phiên quốc, một lúc sau đã mất hút.

“Rút quân!” Mạch Thượng đứng dậy, mấy tên lính đỡ hắn ta lên ngựa, mặc dù hắn ta đã có thể cử động nhưng hắn ta rõ ràng cảm thấy cơ thể mình vẫn rất yếu, hắn ta nghĩ mình tạm thời cần phải hồi phục.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 505: Chương 505



Hắn ta quay đầu nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén và tàn nhẫn, muốn hắn ta từ bỏ Ly quốc, nằm mơ đi!

Hắn ta cưỡi ngựa phi nước đại về phía con đường lớn, đột nhiên hắn ta dừng lại, quay ngựa lại, hắn ta đến bên Mạc Tà, ném một túi bạc từ trong n.g.ự.c ra: “Ngươi tự cầu phúc đi! Đừng trách ta!”

Nói xong, hắn ta không ngoảnh lại mà đi.

Mọi người thấy thái độ của Vương gia đối với Mạc Tà, cũng đều lướt qua hắn ta như không có người này.

Mạc Tà nhắm mắt lại, không nhìn, cũng không nghĩ, nếu không hắn ta sợ mình sẽ không nhịn được mà muốn g.i.ế.c người!

Chỉ là hiện tại hắn ta không có khả năng cầm đao, nếu không hắn ta chắc chắn sẽ bất chấp tất cả mà xông lên g.i.ế.c người kia, cho dù cùng người kia đồng quy vu tận thì hắn ta cũng không tiếc!

Nhưng hắn ta biết mình không có cơ hội này nữa, hắn ta đã xong đời rồi.

Mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng vó ngựa “Lộc cộc” nữa, hắn ta mới từ từ mở mắt ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn ta.

“Mạc Tà? Ngươi biết bọn họ không cần ngươi nữa rồi chứ?” Tô Mặc hỏi với giọng trong trẻo.

Mạc Tà thở dài, khóe miệng nở một nụ cười tự giễu: “Ngươi không phải đã nhìn thấy rồi sao?”

“Thực ra ta còn thuốc giải, ta có thể giải độc cho ngươi nhưng ngươi sẽ báo đáp ta thế nào đây?” Tô Mặc chớp chớp mắt to hỏi.

“Thật sao?” Mạc Tà đột nhiên phấn chấn: “Ngươi muốn gì? Chỉ cần là ta biết, ta đều nguyện ý nói! Mạch Thượng không phải người! Hắn còn không bằng heo chó, chỉ cần có thể khiến hắn chết! Ta nguyện làm bất cứ điều gì!”

“Ồ!” Tô Mặc gật đầu.

Không tệ! Mọi thứ đều diễn ra theo cốt truyện mà nàng thiết kế, không hề sai lệch.

Tô Mặc lại lấy ra một lọ sứ đưa cho hắn ta: “Uống hết đi.”

Mạc Tà do dự: “Đều cho ta sao? Ngươi không sợ ta ăn xong sẽ nuốt lời sao?”

“Hừ, hậu quả của việc nuốt lời là ngươi chỉ có thể hối hận hơn thôi!” Tô Mặc cười lạnh: “Đây chỉ là một nửa thuốc giải, một nửa còn lại ta vẫn chưa làm xong.”

Nghe nàng nói vậy, Mạc Tà đột nhiên bật cười: “Vậy chẳng phải Mạch Thượng cũng chỉ ăn một nửa thôi sao?”

“Đương nhiên! Cha ta vẫn chưa về, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết không thể đưa hết cho hắn, ngươi nói có đúng không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Mặc thản nhiên nói.

“Đúng vậy! Hắn là một tên súc sinh tuyệt đối không thể tin tưởng hắn!” Mạc Tà hiểu rõ Mạch Thượng, vì đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, hơn nữa làm người không có giới hạn, hắn ta vốn tưởng rằng mình vì mạch Thượng mà vào sinh ra tử có thể là một trường hợp ngoại lệ, bây giờ nghĩ lại thì hắn ta thật sự quá ngây thơ.

Mạch Thượng đối với cha và huynh đệ của mình đều không hề nương tay, sao có thể vì mình mà phá lệ?

Hắn ta thật ngốc!

Nghĩ đến đây, hắn ta thở dài một tiếng, ngửa đầu uống hết thuốc trong lọ sứ: “Được! Các ngươi nói đi, muốn biết gì? Chỉ cần ta biết, ta đều nói!”

Lúc này Tôn Hằng phái người đến đưa hắn ta vào thành, giam vào ngục, hắn cùng Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc bắt đầu thẩm vấn hắn ta.

Vì Mạc Tà phối hợp nên việc thẩm vấn diễn ra rất thuận lợi, không lâu sau, bản đồ phòng thủ, bản đồ bố trận, bản đồ quân sự, bản đồ địa hình... của Phiên quốc, tất cả những gì hắn ta biết đều được vẽ ra.

Trần Thiếu Khanh cầm những bản đồ cơ mật quân sự này, cười không khép được miệng, không ngờ kế ly gián của tiểu Mặc Mặc này lại có thể giúp hắn có được nhiều thứ quan trọng như vậy.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 506: Chương 506



Nàng thực sự đã giúp Ly quốc một việc lớn.

“Mặc Mặc, nếu có thể đánh lui quân Phiên, đánh bại bọn chúng, hai người chính là công thần số một của Ly quốc, ta sẽ để sử quan ghi lại một bút cho các ngươi.” Tôn Hằng nói rất chân thành.

“Tôn ca ca, huynh đừng có kéo ta vào, ghi lại cái đó có thể ăn hay có thể uống được không, có thể cho chút gì thiết thực hơn không?” Tô Mặc nói rồi xoa xoa ngón tay.

“Muội có ý gì?” Tôn Hằng có chút không hiểu.

“Chính là cho thêm chút ma ni...” Tô Mặc lại nói đùa, nàng cố tình trêu chọc Tôn ca ca nghiêm túc này.

Tôn Hằng càng ngơ ngác hơn, đầy mặt dấu chấm hỏi nhìn Tô Mặc: “Muội thật sự là Mặc Mặc sao? Sao ta nghe không hiểu muội đang nói gì vậy?”

“Tôn tướng quân đừng để ý đến nàng, nàng đang đùa với ngươi.” Trần Thiếu Khanh có chút không nhìn nổi nữa, vội vàng lên tiếng giải vây.

“Sao thế sư huynh, chẳng lẽ huynh không muốn nhân cơ hội này xin thứ gì sao?” Tô Mặc nhìn chằm chằm Trần Thiếu Khanh hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Thiếu Khanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Tô Mặc, trong lòng khẽ động, chẳng lẽ nàng muốn...

Tôn Hằng nhìn bọn họ: “Muốn gì thì cứ nói, nếu không qua khỏi ngôi làng này thì sẽ không còn cửa hàng nào nữa, sau này ta sẽ không bù đắp đâu.”

“Ta muốn nhờ Tôn tướng quân làm mối cho ta và Mặc Mặc, thuyết phục Tô phu nhân gả nàng cho ta.” Cuối cùng Trần Thiếu Khanh cũng nói ra.

Tô Mặc không ngờ sư huynh lại nói đến chuyện này, nàng xấu hổ đến mức không kịp trở tay: “Ôi chao” một tiếng, liền quay người đi: “Sư huynh, ai cho huynh nói chuyện này, ta muốn Tôn ca ca minh oan cho cha ta và muốn một ngôi nhà lớn! Ai bảo huynh nói chuyện hôn sự? Ai nói muốn gả cho huynh?”

“Sao vậy Tô Mặc, muội không gả cho ta, trong lòng còn nghĩ đến người khác sao? Nói ra xem, ta sẽ đánh cho hắn tan nát!” Trần Thiếu Khanh nói rồi ôm Tô Mặc vào lòng, bá đạo bóp cằm nhỏ của nàng hỏi.

Nhìn thấy hai người ân ái như vậy, Tôn Hằng mỉm cười: “Được! Đều được! Chuyện hôn sự của hai người, chuyện nhà cửa và chuyện sư phụ đều để ta lo.”

Tô Mặc xấu hổ đến đỏ mặt: “Tôn ca ca, huynh đừng để ý đến hắn, hắn nói bậy...”

“Ta nói thật, sao lại là nói bậy!” Trần Thiếu Khanh ôm chặt Tô Mặc vào lòng, đưa bàn tay thon dài ra chọc vào mũi nhỏ của nàng: “Ta không nói bậy, chính là muốn cưới muội, cưới chắc muội rồi.”

Đột nhiên Tô Mặc kêu lên một tiếng: “Ối! Ta quên mất một chuyện.”

Trần Thiếu Khanh vội vàng buông tay hỏi: “Mặc Mặc, có chuyện gì xảy ra?”

“Ta quên mang thuốc đến trấn Tiêu Hòa cho Trịnh lang trung, đã gói xong rồi.” Tô Mặc nói rồi định đi ra ngoài.

Trần Thiếu Khanh vội vàng đuổi theo: “Muội đợi ta, ta đi cùng muội.”

Tôn Hằng nhìn hai người vội vã, khinh thường hỏi: “Mặc Mặc, chẳng lẽ muội không đợi sư phụ về sao?”

“Cần gì lâu như vậy? Muộn nhất ngày mai chúng ta có thể trở về, đúng rồi, Tôn ca ca, đây là phần thuốc còn lại, ta đoán chắc Mạch Thượng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời chúng ta nhưng hắn nhất định sẽ đến tìm huynh vào ngày kia, vì thuốc giải của hắn chỉ có thể kéo dài đến lúc đó.”

Tô Mặc nói rồi nhét một cái lọ vào tay Tôn Hằng: “Hắn đến thì huynh cứ việc vòi tiền hắn.”

Tôn Hằng cười gật đầu: “Nghe lời Mặc Mặc, cứ việc vòi tiền hắn.”

Nhìn bóng lưng của Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh, Tôn Hằng đột nhiên nhớ ra trấn Tiêu Hòa cách thành trì cả ngàn dặm, làm sao họ có thể đi về trong một đêm?
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 507: Chương 507



Làm sao họ có thể làm được?

Nghĩ đến đây, Tôn Hằng nhíu mày.

Ra khỏi ngục, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nhìn trái nhìn phải không thấy ai, hai người nhanh chóng ẩn thân dịch chuyển đến trấn Tiêu Hà.

Trên trấn chỉ có lác đác vài người qua đường vội vã, hầu hết các cửa hàng hai bên đường đều đóng cửa.

Tô Mặc kéo một người hỏi: “Có chuyện gì xảy ra? Sao trên phố lại ít người như vậy?”

“Các ngươi không phải người địa phương phải không, đừng hỏi nữa, chạy đi!” Người đó nói xong thì tự mình chạy ra khỏi thành.

Trần Thiếu Khanh kéo Tô Mặc: “Chúng ta đến hỏi Trịnh lang trung không phải là mọi chuyện sẽ rõ ràng sao?”

Tô Mặc gật đầu, đúng vậy, sư huynh nói rất có lý.

Không lâu sau, hai người đến trước cửa tiệm thuốc, một người làm công trong tiệm đang định đóng cửa, thấy Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh, vội vàng gọi vào trong: “Quản gia, đại đông gia đến rồi.”

Trịnh lang trung lập tức chạy ra khỏi tiệm, thấy hai người thì nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng đưa họ vào tiệm, sau đó ra lệnh cho người làm công: “Nhanh đóng cửa, đóng cửa tiệm, ai gõ cửa cũng không được mở, nghe rõ chưa?”

Người làm công nhanh nhẹn đáp ứng rồi đi làm việc.

Trịnh lang trung đưa họ đến phòng ở phía sau, rót trà nóng cho họ rồi nói: “Đang nhắc đến hai người thì hai người lại đến, xem ra chúng ta thực sự có thần giao cách cảm.”

“Trịnh lang trung, đừng nói chuyện xã giao nữa, bên ngoài xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tô Mặc đã không kiên nhẫn, liên tục hỏi.

“Than ôi, hai trấn Hắc Bạch thất thủ, rất nhiều người man di như chó điên xông vào, không đập phá thì cũng cướp bóc, ôi chao! Không chạy thì chờ c.h.ế.t sao? Ta cũng chuẩn bị chạy trốn, nếu không thì gia sản này đều bị chúng cướp mất.”

Trịnh lang trung thở dài, nhìn Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh rất chán nản.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Yên tâm, ông hãy cố gắng thêm vài ngày nữa, bọn chó man di sẽ sớm biến mất thôi.” Tô Mặc nói rất chắc chắn: “Chỉ là mấy ngày này ông nhất định phải cẩn thận.”

Trịnh lang trung có chút bán tín bán nghi: “Ý của Đông gia là, người man di sắp rút lui sao?”

“Sao? Không tin ta sao? Ta nói cho ông biết, nếu có người chuyển nhượng cửa hàng giá rẻ, ông cứ đi thu mua, nếu ông sợ rủi ro thì cứ tính hết vào chúng ta, chúng ta bỏ tiền ra, mỗi lần thu mua một cửa hàng, ta sẽ cho ông ba phần lợi nhuận.”

Tô Mặc cười cười nhìn Trịnh lang trung nói.

“Những cửa hàng này đều trống không, cho không cũng chẳng ai lấy, chúng ta còn thu mua làm gì? Đông gia đừng có vứt tiền qua cửa sổ.” Trịnh lang trung khuyên can.

“Ông cứ thu mua đi! Càng nhiều càng tốt, tốt nhất là thu mua cả một con phố.” Tô Mặc nói rồi tiện tay móc ra một xấp ngân phiếu.

Đây là tiền trong kho riêng của tên cẩu ngự sử, đến lúc phải dùng rồi.

“Được! Đông gia! Đã là ngài nói, ta nhất định sẽ làm theo.” Trịnh lang trung gật đầu.

Tô Mặc cười cười, nói với ông ta: “Thế nào, còn thuốc không? Ta lại mang đến một ít.”

Trịnh lang trung liên tục xua tay: “Đừng mang đến nữa, lỡ có chó man di thì chúng cướp sạch mất, bây giờ cả con phố chỉ còn cửa hàng nhà chúng ta là còn nguyên vẹn, những cửa hàng khác hầu như đều trống không, có cửa hàng chỉ còn lại những thứ thô kệch không mang đi được.”

“Không sao, chỉ cần ông giữ cửa hàng, thấy ai chuyển nhượng thì cứ gom hết vào, chắc chắn không sai, thuốc này nếu chưa cần thì cứ để ở đây, lúc nào cần, ta có thể mang đến bất cứ lúc nào.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 508: Chương 508



Tô Mặc dặn dò rồi cùng Trần Thiếu Khanh đi từ phía sau cửa hàng ra phía trước.

Trịnh lang trung tiễn họ ra tận cửa.

Ông ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy ông chủ tiệm vải đối diện đang định đóng cửa, ông ta vội vàng chạy sang: “Bạch chưởng quầy, ông còn chuyển nhượng cửa hàng không?”

Bạch chưởng quầy nhìn ông ta với vẻ không tin: “Sao, ông tìm được người mua cho ta rồi sao?”

“Ta muốn mua! Bao nhiêu bạc, nói giá đi, chúng ta ký hợp đồng ngay.”

Trịnh lang trung vội vàng nói.

“Thật hay giả vậy?” Bạch chưởng quầy càng nghi ngờ hơn.

“Tất nhiên là thật, Đông gia của chúng ta đều ở đây, họ có thể đưa tiền cho ông ngay.” Trịnh lang trung chỉ vào Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc trong nhà nói.

“Đúng vậy! Nói giá đi, chỉ cần hợp lý thì chúng ta sẽ mua.”

Trần Thiếu Khanh gật đầu với ông ta.

“Con số này.” Bạch chưởng quầy giơ một bàn tay ra với họ.

“Năm trăm lượng?” Tô Mặc khẽ lẩm bẩm.

Trần Thiếu Khanh nhìn Bạch chưởng quầy với vẻ suy tư, không nói gì.

Hắn không hiểu lắm về giá cả mua bán cửa hàng hiện tại nên không dám khẳng định.

Trịnh lang trung cau mày cũng không nói gì, ông ta không biết ý của Đông gia nên không bày tỏ ý kiến.

“Ừm, ta muốn nhiều quá sao?” Bạch chưởng quầy thấy mọi người đều không nói gì, trong lòng có chút hoảng loạn.

Ông ta cân nhắc hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Giá bốn mươi lăm lượng, không thể giảm thêm được nữa.”

“Ồ...” Tô Mặc giật giật khóe miệng, đây là một mức giá mà nàng không ngờ tới.

Một cửa hàng tốt như vậy mà chỉ có vài chục lượng.

“Được! Giao dịch!” Trần Thiếu Khanh quyết đoán, quyết định mua.

“Thế nào? Đông gia của chúng ta sảng khoái chứ?” Trịnh lang trung cười hỏi Bạch chưởng quầy.

“Vâng! Vâng!” Bạch chưởng quầy nói rồi đưa chìa khóa cửa hàng cho Trịnh lang trung: “Khế ước ở nhà ta, ta đi lấy ngay! Các vị chờ một lát!”

Nói xong, ông ta vội vã đi mất.

Nhìn Bạch chưởng quầy đi rồi, đột nhiên có một bóng người từ trong một con hẻm chui ra.

Tô Mặc đã sớm nhìn thấy người này đã theo dõi động tĩnh ở đây nửa ngày rồi.

“Ngươi là ai? Tại sao lại nghe lén chúng ta nói chuyện?” Tô Mặc lạnh giọng hỏi.

Trịnh lang trung nhìn thấy người đó, vội vàng giải thích: “Hắn là Trần Thiết, thợ rèn ở tiệm rèn bên cạnh, cũng là chưởng quầy của tiệm, ngày thường chúng ta có quan hệ tốt, giá đỡ hàng trong tiệm chúng ta đều do hắn làm.”

“Ồ?” Tô Mặc nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

“Sao vậy? Các vị đã mua cửa hàng của Bạch chưởng quầy rồi sao?” Trần Thiết hỏi.

“Sao vậy? Tiệm rèn của ngươi cũng muốn bán sao? Bốn mươi lăm lượng, chúng ta mua hết.” Tô Mặc cười nửa đùa nửa thật.

“Thật sao? Không phải trêu đùa thợ rèn ta chứ?” Trần Thiết nghe xong lập tức nghiêm mặt nói: “Ta không thích đùa giỡn.”

“Binh đao loạn lạc, ai có tâm trạng đùa giỡn với ngươi, bốn mươi lăm lượng, đồng ý thì về lấy khế đất, mang đến là đưa tiền cho ngươi ngay.”

Tô Mặc cũng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.

Trần Thiết nói: “Ta không cần đi lấy, ta có mang theo bên mình đây.” Nói rồi, hắn lấy khế đất từ trong n.g.ự.c ra đưa cho Tô Mặc.

Tô Mặc nhìn hắn một cách ngượng ngùng, không ngờ hắn không chỉ nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ, mà còn về nhà chuẩn bị sẵn khế đất.

“Được! Nói trước, sau này nếu cửa hàng tăng giá thì không được hối hận.” Tô Mặc cười nhìn hắn.

“Này! Cái gì mà hối hận, cả nhà chúng ta đã sớm muốn rời khỏi đây để về quê rồi.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 509: Chương 509



Trần Thiết thành thật trả lời.

Vừa đưa tiền cho hắn, Bạch chưởng quầy cũng mang khế đất đến, vừa nhìn thấy ngân phiếu trong tay Trần Thiết, ông ta không vui hỏi: “Sao ngươi lại ở đây? Ngươi đang làm gì?”

“Sao, chỉ cho ông bán cửa hàng, mà không cho ta bán?” Trần Thiết liếc nhìn ông ta, rồi cất ngân phiếu đi.

“Sao ngươi lại vô liêm sỉ như vậy, đây là người mua mà ta tìm được, sao ngươi lại cướp mất?” Bạch chưởng quầy sốt ruột.

Tô Mặc nghe ông ta hiểu lầm, vội vàng xua tay: “Bạch chưởng quầy, không phải nói là lấy của hắn thì không lấy của ông, chúng ta lấy hết, đều cùng một giá, mau đưa đây, cầm ngân phiếu này đi.”

Bạch chưởng quầy nghe xong mới hiểu ra là mình đã hiểu lầm Trần Thiết, ông ta có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi! Xin lỗi!”

Hai người đều vui vẻ cầm ngân phiếu đi.

Tô Mặc cất khế đất của hai cửa hàng vào không gian, sau đó đưa chìa khóa cửa hàng cho Trịnh lang trung: “Ông cầm trước, tính toán mở rộng tiệm thuốc của chúng ta, đúng rồi, có thể bán thêm một số đồ bổ, cũng có thể mở một tiệm dược thiện.”

Trịnh lang trung gật đầu: “Đều được, chỉ cần đợi người Phiên đi là được.”

“Yên tâm, chỉ mấy ngày nữa thôi!” Tô Mặc nói một chuyện lớn như vậy mà lại nhẹ như không.

Trong lòng Trịnh lang trung rất kinh ngạc, đông gia trẻ như vậy, sao lại có thể nói ra những lời như vậy?

Rốt cuộc bọn họ là lai lịch gì?

Chẳng lẽ bọn họ biết tin tức gì sao?

Lúc này lại có ba năm người đến tiệm của bọn họ: “Trịnh lang trung, nghe nói đông gia của các ông đang thu mua cửa hàng, còn cần không? Cửa hàng của ta nhỏ hơn một chút, bốn mươi lượng là được!”

“Của ta hơi xa một chút, ba mươi lăm lượng là được.”

Mấy người ồn ào báo giá, đều muốn bán cửa hàng ngay lập tức.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nhìn nhau: “Được! Chỉ cần là trên con phố này, chúng ta đều mua.”

Cứ như vậy, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đã mua được tám cửa hàng.

Hơn nữa đều nằm trên một con phố.

“Sư huynh, chúng ta phát tài rồi!” Tô Mặc cầm khế đất cửa hàng lắc lắc trước mặt Trần Thiếu Khanh, cười đến nỗi không khép được miệng.

Trần Thiếu Khanh cười cưng chiều: “Không tệ! Hôm nay chiến tích khá nhiều! Mặc Mặc, những thứ này đều để lại cho nhi tử của chúng ta!”

Tô Mặc lại bị hắn bất ngờ chiếm tiện nghi, mặt đỏ bừng nhìn hắn trách móc: “Sư huynh...”

Trần Thiếu Khanh trở về phủ Bắc Cương Vương thì trời đã tối đen, hắn và Tô Mặc tạm thời ở riêng, vì Bắc Cương Vương không khỏe, cần hắn chăm sóc, hơn nữa bọn họ lại chưa thành thân, ở cùng nhau sẽ gây ra dị nghị.

Vì Tôn Hằng đã đồng ý thay hắn đi cầu hôn, hắn đành phải tạm thời chờ đợi.

Vừa vào vương phủ, Tào Tây đã nghênh đón: “Thế tử điện hạ, cuối cùng người cũng về rồi, Vương gia đang chờ người đấy!”

Trần Thiếu Khanh vừa đi vừa hỏi: “Vương gia chờ ta có chuyện gì sao?”

“Vương gia chỉ muốn được nói chuyện nhiều hơn với thế tử điện hạ, xem ra Vương gia thật sự rất thích người.” Tào Tây nói rồi mở cửa phòng Tư Không Mi, ra hiệu cho Trần Thiếu Khanh vào.

Trần Thiếu Khanh sải bước đi vào, Tào Tây nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó đứng canh ở bên ngoài.

“Con đến rồi?” Là giọng của Tư Không Mi.

“Vâng! Phụ thân!” Trần Thiếu Khanh nói rồi đi đến bên giường Tư Không Mi.

Tư Không Mi nhìn thấy Trần Thiếu Khanh, cố gắng ngồi dậy, ông ta đã nằm cả ngày, nhìn thấy nhi tử này, mới có ý muốn ngồi dậy.
 
Back
Top Bottom