Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 470: Chương 470



Phong Tín tức đến mặt mày xanh mét: “Bọn súc sinh này!”

“Vương gia, tại sao không sớm để Tào Tây truyền lời cho thần, để thần đến cứu ngài.”

“Lúc đó Tào Tây đang ở bên ngoài tìm thế tử điện hạ, bị người của đứa nghịch tử kia bắt giữ, hắn không về được, mà ta lại bị bọn chúng hạ độc vào thuốc, căn bản không xuống giường được, bị ba đứa chúng khống chế, đổi hết người của ta, muốn báo tin cũng không được.”

Tư Không Mi vẻ mặt tiều tụy, nuôi ba đứa nghịch tử, thật sự là một vết nhơ lớn trong cuộc đời chinh chiến của ông ta.

“Thảo nào, ta nhiều lần muốn đến thăm Vương gia đều bị từ chối, hóa ra bọn chúng đã khống chế Vương gia, đều tại ta dạo này quá bận, cũng không nghĩ nhiều.” Phong Tín vẻ mặt hối hận.

“Không trách ngươi, tại ta quá nóng vội, muốn tìm được Khanh nhi, truyền vương vị cho nó mới khiến bọn chúng tức giận.” Tư Không Mi nói rồi kéo Trần Thiếu Khanh lại: “Phong Tín, đây chính là Khanh nhi, thế tử điện hạ của các ngươi.”

Lúc này Phong Tín mới chú ý đến người thanh niên tuấn tú nho nhã vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh.

Hắn định quỳ xuống trước mặt với Trần Thiếu Khanh, Trần Thiếu Khanh vội vàng đỡ hắn dậy: “Mau đứng lên, người một nhà không cần như vậy.”

Phong Tín đột nhiên nhớ ra điều gì, vẻ mặt cảnh giác hỏi: “Mấy người đại công tử đâu rồi?”

“Bọn chúng đã gặp báo ứng, đến nơi chúng nên đến rồi, sau này Phong Tín không được nhắc đến mấy đứa súc sinh này nữa, bản vương coi như chưa từng có chúng!” Tư Không Mi cảnh cáo Phong Tín.

“Vâng!” Phong Tín rất cung kính đáp ứng.

“Vương gia, không xong rồi, Trương trắc phi và Trịnh trắc phi cùng uống thuốc độc tự vẫn rồi.” Hai bà v.ú vội vàng chạy vào nói.

“Hoảng hốt cái gì, tùy tiện tìm một nơi chôn cất bọn họ là được, không cần báo cho bất kỳ ai.” Tư Không Mi nói rất lạnh nhạt.

Ông ta bị hại thành như vậy, mấy nữ nhân này cũng tham gia vào, đóng vai trò thúc đẩy, vốn định rảnh tay sẽ đi tìm bọn họ tính sổ, không ngờ bọn họ lại uống thuốc độc tự vẫn.

Chết cũng coi như là dễ dãi cho bọn họ rồi.

Nếu không, theo tính tình của ông ta thì chắc chắn sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết.

Bà v.ú đáp ứng rồi đi xuống.

“Vương gia, Cao thị vệ nói muốn tăng cường phòng thủ, chuyện quân đội Ly thành đến đây là sao?” Phong Tín lại hỏi.

Trần Thiếu Khanh kể lại những gì hắn nghe được trong cung cho hắn, cuối cùng nói: “Nhưng Triệu Quyến và Vương Thiên đều đã chết, là ta giết.”

Phong Tín liên tục nói: “Giết rất hay! Ta đã sớm thấy tên cẩu hoàng đế này không vừa mắt, làm gì cũng không xong, ăn gì cũng không đủ, cho dù là một con heo ngồi trên ngai vàng cũng còn mạnh hơn hắn.”

Lời nói của hắn đã thành công khiến mọi người bật cười, không ngờ vị tướng quân trấn giữ phía Bắc nổi tiếng này lại là người như vậy.

Dưới một khuôn mặt dũng mãnh thiện chiến lại ẩn chứa một trái tim ngây thơ.

Ngay tại vương phủ, trước mặt Vương gia và thế tử, Phong Tín đã sắp xếp phòng thủ rất có trật tự.

Hắn thực sự rất có thiên phú trong việc hành quân đánh trận, Trần Thiếu Khanh cũng không khỏi bội phục nhãn quan của Bắc Cương Vương, quả thực rất lợi hại trong việc nhìn người.

“Bẩm tướng quân, bên ngoài có người đưa thư bài, nói là người từ thành Ly đến.”

Người lính đưa một thư bài lên.

Phong Tín nhận lấy xem rồi đưa cả hai tay cho Tư Không Mi.

Tư Không Mi xem xong lại cười, rồi đưa cho Trần Thiếu Khanh.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 471: Chương 471



Trần Thiếu Khanh xem xong, không khỏi mừng thầm trong lòng: “Mặc Mặc đến rồi.”

Hắn khẳng định Tô Mặc nhất định đã theo đội quân đến đây, dạo này hắn bận rộn như con thoi, không thể rời đi để đi tìm nàng, không ngờ nàng lại đến.

Điều này thật tuyệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vương gia, thần sẽ sắp xếp tất cả bọn họ vào ngục.” Phong Tín nói rồi định ra lệnh cho thuộc hạ.

Tư Không Mi khoát tay nói: “Có lẽ theo lệ thường nên làm như vậy nhưng hôm nay khác với ngày thường, truyền lệnh! Sắp xếp cho bọn họ ở khách đ**m, tiếp đãi tử tế, đặc biệt là người Tô gia, càng không được chậm trễ.”

Phong Tín sửng sốt trong chốc lát, nhận lệnh vừa định đi xuống, Tư Không Mi lại gọi hắn lại thì thầm dặn dò vài câu.

Phong Tín gật đầu đồng ý rồi đi ra ngoài.

Xem ra, triều đình thực sự đã đắc tội với Vương gia, Vương gia thực sự muốn phản rồi.

Phản rất tốt!

Vương gia sớm nên phản bọn họ rồi.

Tư Không Mi nhận ra Trần Thiếu Khanh đã có chút mất tập trung: “Khanh nhi, nếu có việc thì đi làm đi, phụ vương tạm thời cũng không có việc gì cần con.”

Trần Thiếu Khanh như trút được gánh nặng, vội vàng nói: “Được, ta phải ra ngoài gặp một người bạn.”

Nói xong, hắn chắp tay với Tư Không Mi, gật đầu với Tào Tây rồi sải bước đi về phía cửa vương phủ.

“Bạn của hắn? Tào Tây, ngươi nói là nam hay nữ?” Tư Không Mi cũng có một trái tim bát quái, đặc biệt là đối với những người ông ta quan tâm.

“Hay là thuộc hạ tìm người đi theo xem thử.” Tào Tây vội vàng nói.

“Không được, nếu Khanh nhi biết chắc chắn sẽ không vui.” Tư Không Mịch vội vàng ngăn cản.

Người nhi tử này là bảo bối trong tim ông ta, là con ngươi trong mắt ông ta, không thể làm bất cứ điều gì có thể gây tổn hại đến hắn dù chỉ một chút.

Tào Tây gật đầu, cũng không dám nói gì thêm.

Vương gia đối với thế tử điện hạ quả thực là hết lòng hết dạ.

Trần Thiếu Khanh đoán không sai, khi Lý thị vệ đến cổng thành Đinh Đào, Tô Mặc đã cảm nhận được.

Nàng theo đội quân vào thành nhưng nàng ẩn thân, không ai nhìn thấy nàng.

Nàng đi theo đội quân đến tận cửa nha môn, lão Lý và những người khác đang đứng ở cửa chờ nha dịch ra đón.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng có người ra, bọn họ đối với lão Lý và những người khác đặc biệt khách sáo, thậm chí còn cười tươi như hoa.

“Các vị đại nhân vất vả rồi, lão gia của chúng ta đã sắp xếp cho các vị một khách đ**m tốt, các vị hãy theo ta.”

Nha dịch vừa nói vừa dẫn đường phía trước.

“Này! Sao bọn họ không có ai ra đón vậy?” Lão Lý chỉ vào những phạm nhân bị lưu đày, khó hiểu hỏi.

Không phải là phải có lao đầu hay gì đó ra đón người sao?

“Bọn họ cũng giống như các vị đại nhân, đều đi ở khách đ**m tốt, ừm, đúng rồi, những ai là người Tô gia?” Nha dịch nhẹ giọng hỏi.

“Vài người này đều là.” Lão Lý vừa nói vừa chỉ vào Tô phu nhân và những người khác.

“Ồ, Thanh Viễn, ngươi dẫn người Tô gia đến khách đ**m Hỷ Lai, nhớ chọn những phòng tốt nhất.” Người đó ra lệnh.

“khách đ**m Hỷ Lai? Đại ca, ta không nghe nhầm chứ, đây chính là khách đ**m tốt nhất ở Đinh Đào của chúng ta, phòng bình thường nhất mỗi đêm cũng phải một lượng bạc.” Nha dịch tên Thanh Viễn tỏ vẻ nghi ngờ.

“Đây là do tướng quân đích thân dặn dò, còn có thể sai được sao?” Mặt nha dịch kia đầy vẻ không hài lòng quát.

Lão Lý và các thị vệ cũng rất kinh ngạc, vốn dĩ để những phạm nhân này ở khách đ**m đã là chuyện rất kỳ lạ rồi, không ngờ còn để Tô gia ở khách đ**m đắt đỏ như vậy.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 472: Chương 472



Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tô Mặc đứng bên cạnh, nghe xong trong lòng rất đắc ý, nhất định là do sư huynh Thế tử của nàng sắp xếp.

“Sư huynh thật tuyệt!” Tô Mặc vừa nói vừa hiện thân.

“Ồ, sao thế, bây giờ mới biết sư huynh tốt à?” Một đôi bàn tay ấm áp quấn quanh eo Tô Mặc.

“Sư huynh!” Tô Mặc vui mừng kêu lên.

“Ừm, sao thế? Có nhớ ta không?” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa nhìn trái nhìn phải không có ai, liền ôm Tô Mặc vào không gian của mình.

Mặt Tô Mặc đỏ bừng, nàng biết sư huynh muốn làm gì, từ khi hai người bày tỏ tình cảm với nhau, sư huynh luôn đối xử với nàng như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vừa gặp mặt đã biến thành bạch tuộc dính chặt lấy nàng.

Lúc đầu nàng còn hơi không quen, sau này quen rồi, còn có chút không rời ra được.

“Mặc Mặc có nhớ ta không? Ừm? Có không?” Trần Thiếu Khanh ôm Tô Mặc, nhẹ giọng thì thầm.

Tô Mặc cảm nhận được sự nhiệt tình như lửa của hắn, đáp lại: “Tất nhiên là nhớ, rất nhớ rất nhớ...”

Trần Thiếu Khanh nghe xong lập tức vui mừng khôn xiết, nâng mặt Tô Mặc lên hôn ngấu nghiến.

Tô Mặc cảm thấy mình sắp bị hắn làm tan chảy, vùng vẫy: “Sư huynh, bình tĩnh! Bình tĩnh! Đại địch đang ở trước mắt, chúng ta làm chuyện chính trước được không?”

Lời nói của Tô Mặc lập tức dập tắt ngọn lửa trong đầu Trần Thiếu Khanh, đúng vậy, đại quân sắp đến ngoài thành rồi, bọn họ còn có chuyện chính phải làm.

“Mặc Mặc, chẳng lẽ phải động binh sao?”

Trần Thiếu Khanh nhìn Tô Mặc hỏi.

“Cũng chưa chắc, phải xem Hữu tướng quân Lộ Dã thế nào.” Tô Mặc rất bình tĩnh, kéo bạch tuộc sư huynh ra khỏi người mình.

“Ta nghĩ bây giờ hắn vẫn chưa biết tin cẩu hoàng tử đã chết, không biết hắn biết rồi sẽ tính toán thế nào.”

Trần Thiếu Khanh nói.

Tô Mặc cười lạnh: “Là địch hay bạn, sống hay c.h.ế.t là do hắn quyết định, đây là một bài toán có hai lựa chọn, sai một ly đi một dặm, tuyệt đối không thể sửa đổi.”

“Ta tin Lộ Dã sẽ có lý trí.” Trần Thiếu Khanh nhớ lại thái độ của Lộ Dã trong cung, hắn khẳng định không khó để thuyết phục Lộ Dã.

“Sư huynh, ta cần một cái sân.” Tô Mặc nói với Trần Thiếu Khanh.

“Không cần, muội theo ta ở phủ thế tử là được.” Trần Thiếu Khanh đầy vẻ dịu dàng.

“Nhưng bọn họ thì không được!” Tô Mặc vừa nói vừa kéo Kim Tử và Tiểu Tứ ra khỏi không gian.

Hai hài tử nhìn thấy Trần Thiếu Khanh thì lập tức kêu lên: “Sư phụ!”

Tô Mặc lập tức mặt đen: “Sao nào, hai người các ngươi đều muốn bái hắn làm sư phụ sao?”

Nàng giả vờ tức giận hỏi.

“Ta nguyện nhận tỷ tỷ làm sư phụ, một trăm lần nguyện ý, một nghìn lần nguyện ý.” Tiểu Tứ thấy Tô Mặc không vui, lập tức chạy đến, kéo tay nàng nói lời hay.

Tô Mặc “Phụt” một tiếng bật cười, đưa tay véo mũi hắn.

Trần Thiếu Khanh nhìn bọn họ: “Mặc Mặc, sao muội lại đưa bọn họ đến đây? Không phải đã nói sang năm xuân về hoa nở chúng ta sẽ đi đón bọn họ sao?”

Tô Mặc lấy chiếc hộp mạ vàng trong n.g.ự.c ra đưa cho hắn, đồng thời kể lại sự việc.

Trần Thiếu Khanh nhận lấy chiếc hộp, s* s**ng xung quanh một hồi, ấn vào một chỗ, chiếc hộp nhỏ “Cạch” một tiếng mở ra.

Tô Mặc, Kim Tử và Tiểu Tứ đồng thời mở to mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đã mở.

Hóa ra ở đây còn có một cơ quan.

Vẫn là sư huynh thông minh nhất!

Trong hộp là một chiếc chìa khóa vàng óng, chế tác tinh xảo, hình dáng nhỏ nhắn.

Trần Thiếu Khanh lấy ra xem xét hồi lâu, có chút nghi hoặc hỏi: “Thứ này có thể mở kho báu? Còn có thể điều khiển quân đội?”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 473: Chương 473



Nhìn thế nào cũng không giống!

“Vâng! Vị công chúa Vũ quốc kia nói là như vậy nhưng kho báu và quân đội ở đâu, nàng ta cũng không biết.” Tô Mặc chớp chớp mắt trả lời.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Thiếu Khanh gật đầu, chuyện này sao lại thấy mơ hồ như vậy?

Là thật hay giả?

Sao hắn lại không tin thế này?

Đồ vật được cất vào lại, Trần Thiếu Khanh lại trả lại cho Tô Mặc: “Ừ! Đợi khi rảnh rỗi, sư huynh sẽ cùng muội đi tìm kho báu!”

“Thật sao?” Trong mắt Tô Mặc tràn đầy hy vọng, có thể cùng sư huynh vô tư lự đi ra ngoài một chuyến thì tốt biết bao.

Ra khỏi không gian, Trần Thiếu Khanh đưa bọn họ về thẳng vương phủ.

Việc tìm viện để ở đã để cho Tào Tây sắp xếp.

Bây giờ Đinh Đào đã là địa bàn của Trần Thiếu Khanh, Tô Mặc không cần phải ẩn thân nữa, nàng có thể quang minh chính đại ra vào cùng sư huynh.

Lúc này, Tô gia ở tại khách đ**m Hỷ Lai, đã được cởi bỏ xiềng xích, còn được thay quần áo tù nhân, tất cả đều đã tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ.

Mãi đến sáng, lại có người mang đến thức ăn ngon.

Tô phu nhân ăn rất vui vẻ, bà cảm thấy bây giờ họ rất an toàn, không còn phải sống những ngày lang thang nữa.

Bởi vì Mặc Mặc của họ vẫn luôn bảo vệ bọn họ.

“Tất cả mọi người, không có việc gì thì đừng ra ngoài! Đóng hết cửa sổ lại.”

Ba ngày sau, trên phố, nha dịch gõ mõ cảnh báo người dân trong thành.

Mọi người nghe xong lập tức chạy về nhà từ trên phố, đóng chặt cửa sổ, họ biết nhất định là có chuyện lớn sắp xảy ra, Vương gia sẽ không hại bọn họ.

Tin tức Bắc Cương Vương sống lại đã được mọi người biết đến.

Mọi người đều phẫn nộ, nghĩ đến việc quan phủ phải xử tử kẻ tung tin đồn.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh rất kinh ngạc, không ngờ quân đội Ly thành đến nhanh như vậy.

Cổng thành Đinh Đào đóng chặt, Lộ Dã và những người khác ăn quả đắng.

Dù có gọi cửa thế nào cũng không có ai trả lời.

“Tình hình trong thành thế nào?” Lộ Dã hỏi mật thám mà hắn phái đi.

“Bẩm tướng quân, Bắc Cương Vương đã sống lại, ngược lại ba nhi tử của ông ta đều đã chết, bây giờ trong thành là thế tử Trần Thiếu Khanh nắm quyền.”

“Trần Thiếu Khanh? Cái tên này sao quen thế? Là tân khoa trạng nguyên năm ngoái? Sau đó bị đày đi?” Lộ Dã kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, không biết tại sao hắn lại trở thành trưởng tử của Tư Không Mi.”

Mặc dù Lộ Dã cảm thấy sự việc rất kỳ lạ nhưng hắn nhớ đến lời dặn của hoàng thượng, Tư Không Mi nhất định phải chết, bởi vì mục đích của chuyến đi này là để truất phiên vương và thu hồi Bắc Cương.

“Người đâu! Công thành cho ta!” Lộ Dã vung tay quát.

Vương mệnh không thể trái, dù trong lòng có nhiều không cam lòng đến mấy cũng phải tuân theo.

“Lộ Dã! Chẳng lẽ ngươi nhất định phải làm kẻ thù với chúng ta sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giúp kẻ ác sao?” Là Trần Thiếu Khanh hét lớn xuống dưới.

“Giúp kẻ ác?” Lộ Dã không hiểu lắm câu này có ý gì.

“Tên cẩu hoàng đế Triệu Quyến đã chết, bây giờ ngay cả hoàng cung cũng bị san bằng, chẳng lẽ ngươi không biết sao?” Trần Thiếu Khanh lại nói lớn.

“Cái gì?” Lời này rất có sức mạnh, suýt nữa làm Lộ Dã choáng váng, hoàng thượng c.h.ế.t rồi?

Chuyện gì xảy ra vậy?

Hắn không nghe thấy một chút tin tức nào.

“Ngươi là ai, đừng nói bậy, đại nghịch bất đạo!” Lộ Dã nhìn khuôn mặt xa lạ nhưng anh tuấn kia, trong lòng không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ chắc chắn là nói bậy, điều này tuyệt đối không thể.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 474: Chương 474



Hoàng cung to lớn bị san bằng, lời nói dối này thật vô lý.

“Nói ít thôi! Mở cửa thành, cho chúng ta vào, hoàng thượng có chỉ muốn tuyên.” Lộ Dã ngẩng đầu nhìn Trần Thiếu Khanh nói.

“Đại nghịch bất đạo! Đây là thế tử điện hạ của chúng ta, sao có thể để ngươi ở đây làm càn.” Phong Tín ở bên cạnh quát.

“Phong Tín, chẳng lẽ ngươi cũng phản bội triều đình sao? Đừng quên người nhà của ngươi đều ở Ly thành.” Lộ Dã lạnh lùng quát.

“Thì sao nào? Ai dám đối xử với người nhà của ta thế nào, ta sẽ đào mồ tổ của hắn.” Phong Tín không hề sợ hãi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người nhà của hắn trong ấn tượng của hắn đã rất mơ hồ, hắn đã sớm coi vương gia là người thân nhất của mình.

Lộ Dã thấy người trên thành không nghe lời, nói gì cũng vô dụng, cuối cùng hắn đanh mặt lại: “Người đâu! Công thành!”

Có người chuyển đến một đống đồ, bắt đầu lắp ráp tại chỗ.

“Thế tử điện hạ, bọn họ đang lắp ráp xe nỏ.” Phong Tín nói.

“Làm sao để đẩy được cái đồ cồng kềnh như vậy qua sa mạc, cũng chỉ có thể tháo rời rồi lắp lại.”

Trần Thiếu Khanh nói xong thì cau mày, lắc đầu, người xưa đánh trận cũng thật không dễ dàng.

Cưỡi lạc đà qua sa mạc đã mất nửa cái mạng, huống hồ còn phải chở thêm nhiều thứ cồng kềnh như vậy.

Nghĩ đến những người lính Ly quốc này cũng đã phải chịu không ít đau khổ trên đường đi.

“Bây giờ có nên nhân cơ hội phá hủy xe nỏ của bọn họ không?” Phong Tín hỏi.

Không phải chỉ là chuyện của vài mũi tên lửa sao.

Không ngờ Trần Thiếu Khanh lại liên tục lắc đầu: “Đồ tốt như vậy sao phải phá hủy, người ta vất vả mang từ xa đến, đợi họ lắp xong, chúng ta lấy ra dùng không phải rất tốt sao?”

Phong Tín nghe xong liên tục gật đầu, không tệ! Vẫn là thế tử điện hạ cao tay hơn một bậc.

Chỉ là làm sao để lấy lại được đây?

Hắn tin rằng Trần Thiếu Khanh nhất định có cách, hắn sẽ chờ xem.

“Trấn Tây tướng quân, không biết chúng ta có vũ khí phòng thủ gì?” Trần Thiếu Khanh hỏi.

“Có chứ!” Phong Tín đột nhiên phấn chấn, kéo Trần Thiếu Khanh đi về phía giữa tường thành.

“Đây là xe đâm, nếu bọn họ dùng thang dây công thành, chúng ta sẽ dùng gỗ đ.â.m để đ.â.m chúng xuống, đây là xe phun bụi, nhìn xem trong căn nhà nhỏ này có dụng cụ hút thuốc, nếu bọn họ công thành, sẽ có khói đặc bốc ra, chúng ta nhân cơ hội có thể bắt hết chúng.”

Phong Tín không biết mệt mỏi giới thiệu vũ khí của họ cho Trần Thiếu Khanh.

Trần Thiếu Khanh nhìn rồi xoa xoa trán, cái này... cũng quá lạc hậu rồi.

“Đúng rồi! Đúng rồi! Còn có bảo vật trấn thành của chúng ta, pháo đôi và pháo hồng di, đây là thứ hiếm có, của chúng ta là độc nhất vô nhị ở Ly quốc.” Phong Tín thấy sắc mặt Trần Thiếu Khanh nhàn nhạt, vội vàng chỉ bảo vật của họ cho Trần Thiếu Khanh.

“Cái này... quả thực rất lợi hại!” Trần Thiếu Khanh qua loa cho xong, không gian của sư muội có kho vũ khí căn cứ hoàn chỉnh, tùy tiện lấy ra một món cũng có thể nổ tung đội quân dưới thành thành thịt nát xương tan.

Chỉ là bây giờ hắn còn chưa muốn như vậy, Lộ Dã, hắn cảm thấy vẫn có thể tranh thủ thêm.

Hắn quyết định dùng kế công tâm vòng vo với Lộ Dã.

Cứ như vậy, Trần Thiếu Khanh và Phong Tín cùng những người khác lặng lẽ nhìn Lộ Dã và những người của hắn từ từ lắp ráp xong xe nỏ.

“Lộ Dã, xe nỏ của ngươi lắp xong chưa?” Trần Thiếu Khanh cố ý hỏi lớn.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 475: Chương 475



Lộ Dã tức đến nỗi mũi muốn lệch sang một bên, hỏi như vậy là sao, rõ ràng là không coi họ ra gì.

“Ngươi đừng có vênh váo, lát nữa sẽ cho các ngươi biết sự lợi hại của xe nỏ của chúng ta!”

Lộ Dã đã có bảy tám năm chinh chiến, đây là lần đầu tiên bị người khác khinh thường một cách trắng trợn như vậy.

Không hề che giấu.

“Tướng quân, đã lắp xong cung tên dài.” Có binh lính đến báo cáo.

“Bắn cho ta, b.ắ.n thật mạnh!” Lộ Dã vung tay gầm lên.

“Phóng!” Có binh lính ra lệnh.

“Ầm!”

“Ầm ầm” Tiếng đá và tên dài rơi xuống đất.

Nhưng không phải rơi xuống lầu thành của Đinh Đào, mà rơi ngay dưới chân những binh lính b.ắ.n xe nỏ.

Gần thì rơi xuống đất dưới xe nỏ, xa thì đập vào đầu những binh lính phía trước.

“Ha ha! Không ngờ xe nỏ của Lộ tướng quân lợi hại thật, vậy mà có thể đập vào đầu người của mình, tại hạ bội phục!” Phong Tín và những người khác không nhịn được cười lớn.

Trần Thiếu Khanh vẫn bình thản, hắn biết đây là trò ma quái của Tô Mặc.

Bởi vì cách đó không xa, hắn thấy Tô Mặc đang cầm mấy cái vít gỗ vẫy tay với hắn.

Bọn người đó vừa lắp xong, Tô Mặc đã bẩy ra, động tác nhanh nhẹn, huống hồ nàng vẫn luôn ẩn thân, mấy tên lính hỗn loạn đó lại không phát hiện ra.

“Bắn tiếp!” Lộ Dã thấy bị bọn họ cười nhạo, tức giận không kìm được, gầm lên với mấy tên lính đó.

“Tuân lệnh!”

Đá và tên dài một lần nữa chuẩn bị xong, binh lính ra lệnh một tiếng.

“Ầm!”

“Ầm ầm!”

Lần này âm thanh đục và nặng nề, lớn hơn nhiều so với lần đầu tiên, bởi vì toàn bộ xe nỏ đã bị vỡ tan.

Nhìn những bộ phận rơi xuống lộn xộn, những người trên lầu thành cười ngả nghiêng.

“Lộ Dã, xe của ngươi là nặn bằng bột hay dán bằng giấy, sao gió thổi một cái là tan hết vậy?” Phong Tín không bỏ qua một cơ hội nào để chế giễu hắn.

Ai bảo hắn lấy người nhà của mình ra uy h.i.ế.p mình?

Mặt mày Lộ Dã xanh mét, đen như sắp nhỏ nước.

Hắn đi lên đá vào mỗi tên lính b.ắ.n xe nỏ một cái: “Người đâu, lên thang! Công thành cho ta!”

Nghe nói lên thang, Phong Tín lập tức ra lệnh: “Xe đ.â.m chuẩn bị!”

Trần Thiếu Khanh vẫy tay nói: “Không cần!”

“Hả?” Phong Tín có chút khó hiểu, lần này thế tử lại muốn làm gì?

Lúc này, những binh lính dưới thành đã khiêng thang đến, họ muốn dựng lên tường thành, hai bên có cung thủ yểm hộ cho người ở giữa trèo lên,

“Cung thủ chuẩn bị.” Có binh lính ra lệnh hét lớn.

Chỉ cần thấy thang đã chạm vào tường thành, hắn sẽ lập tức vẫy cờ lệnh trong tay, để người ở giữa bắt đầu đánh thành.

Nhưng hắn đợi rất lâu, lại phát hiện mấy tên lính vẫn không dựng được thang, không thì nghiêng sang trái thì lại lệch sang phải.

Cuối cùng có người phát hiện ra: “Sao thang lại dài ngắn không đều, cái dài cái ngắn.”

Lộ Dã nghe xong vội vàng cho người kéo thang xuống.

Quả nhiên, kéo xuống xem kỹ, bên phải có một đoạn gỗ không biết từ lúc nào đã bị người ta cưa mất một đoạn, vết cưa vẫn còn mới.

Trần Thiếu Khanh hơi nhếch mép, bởi vì hắn lại thấy dưới gốc cây không xa Tô Mặc đang cầm cưa vẫy tay với hắn.

“Nha đầu tinh quái! Không trách gì sư phụ lại thiên vị muội!” Trần Thiếu Khanh không nhịn được cười.

Thấy thế tử vui vẻ, Phong Tín cũng rất vui, không ngờ binh lính của Ly thành lại ngu ngốc đến vậy, ngốc như lợn.

Không đúng! Không thể làm nhục lợn!

Thật sự là binh hèn tướng hèn!
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 476: Chương 476



Hoàng đế như thế nào thì tướng lĩnh như thế nào, tướng lĩnh như thế nào thì binh lính như thế nào.

“Này! Lộ Dã, lão tử đợi ngươi công thành đến nỗi hoa cũng sắp tàn rồi, rốt cuộc có đánh hay không? Nếu không lão tử phải đi ăn cơm trước đây.”

Lúc này có người bưng lên một ấm trà, binh lính đến rót cho Trần Thiếu Khanh và phong Tín, rồi đưa vào tay họ.

“Xem kịch chỉ uống trà sao được? Lấy thêm chút hoa quả, rồi thêm chút lạc rang và một bình rượu nữa.” Trần Thiếu Khanh cười nói.

“Lạc rang... còn có rượu?” Binh lính tưởng mình nghe nhầm, hắn lại nghi ngờ hỏi lại một lần nữa.

“Ừ, không sai, đi chuẩn bị đi!” Trần Thiếu Khanh gật đầu.

Không chỉ binh lính mà ngay cả Phong Tín bên cạnh cũng cảm thấy không theo kịp tư duy của thế tử.

Trước khi chiến đấu còn phải uống chút rượu và lạc rang?

Đây là hành động gì vậy?

“Thế tử điện hạ, đây là đang đánh trận, không phải xem kịch...”

Phong Tín nhắc nhở.

“Sao vậy? Trấn Tây tướng quân, ngươi đang nghi ngờ ta sao?” Trần Thiếu Khanh liếc hắn một cái.

Phong Tín lập tức không dám nói gì nữa.

Đừng nói là trông bề ngoài thế tử này có vẻ bình tĩnh nhưng nếu hắn thực sự nghiêm túc thì cũng có chút uy nghiêm.

Hoàn toàn không kém gì Vương gia.

Vân Mộng Hạ Vũ

Rượu và lạc rang được mang lên, Trần Thiếu Khanh và Phong Tín bắt đầu nâng ly trên lầu thành, cười nói vui vẻ.

Thỉnh thoảng còn chỉ trỏ vào người của Lộ Dã bên dưới.

Lộ Dã tức đến nỗi mũi muốn lệch sang gáy.

Quá nhục nhã rồi, chẳng phải xe nỏ của ta bị hỏng, thang dây ngắn một đoạn sao, sao các ngươi lại uống rượu?

Thật sự coi chúng ta là khỉ đùa giỡn sao?

Sĩ khả sát, bất khả nhục!

Ta không chịu được điều này!

“Người đâu! Đập cửa thành cho ta!” Lộ Dã mắt đỏ ngầu, gào lên.

“Thế tử, bọn chúng muốn đập cửa!” Phong Tín vừa nói vừa ném một hạt lạc rang vào miệng.

“Ừ! Để chúng đập!” Trần Thiếu Khanh uống một ngụm rượu: “Rót đầy!” Hắn ra lệnh cho thị vệ bên cạnh.

“Thế tử điện hạ, bọn chúng sắp công thành rồi.” Thị vệ bưng rượu không nhịn được.

Đại địch sắp đến nơi rồi, sao thế tử còn nhàn nhã uống rượu ở đây?

“Ồ, chóng mặt! Chóng mặt! Bản thế tử phải xuống ngủ một lát.” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa ôm trán đi xuống lầu thành.

Phong Tín vừa định đi lên đỡ nhưng hắn lại xua tay: “Ngươi ở đây trông chừng, không được đi đâu.”

Nói xong, hắn tự mình đi xuống.

Nhìn bóng lưng của hắn, có binh lính hỏi: “Tướng quân, bọn chúng sắp công thành rồi, phải làm sao?”

Phong Tín nói lớn: “Sợ gì, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, ngươi vội cái gì? Xe khói bụi đâu? Chuẩn bị xong chưa?”

Cuối cùng cũng nghe được một câu nghiêm túc, binh lính thở phào nhẹ nhõm, vẫn là Trấn Tây tướng quân đáng tin cậy.

Lập tức có người đẩy xe khói bụi tới, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ bọn họ công thành là lập tức phun khói, sau đó đánh úp bọn chúng.

Lộ Dã đã chuẩn bị xong xe đập, chỉ cần ra lệnh một tiếng là bắt đầu công thành.

“Khoan đã, kiểm tra cho ta xem xe đập này có vấn đề gì không?” Lần này Lộ Dã đã học được cách thận trọng.

Có binh lính đến kiểm tra xe đập từ trên xuống dưới, trái phải, sau đó báo cáo: “Bẩm tướng quân, không có vấn đề gì, không có vấn đề gì.”

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đứng sau một cây hồ dương không dễ thấy, hai người nhìn nhau, cùng lúc mỉm cười.

Xe đập có vấn đề gì à, vấn đề nằm ở gỗ.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 477: Chương 477



“Sư huynh, loại bột hóa gỗ này là sư phụ cho huynh sao?” Tô Mặc có chút chua chát hỏi.

“Không phải! Đây là do ta nghiên cứu, sư phụ không biết.” Trần Thiếu Khanh vội vàng giải thích.

Nghe hắn nói vậy, trong lòng Tô Mặc mới thoải mái hơn một chút, sư phụ chỉ có thể thiên vị một mình nàng, nếu không nàng sẽ không vui.

“Vậy thì bao lâu mới thấy hiệu quả?” Tô Mặc mở to đôi mắt lấp lánh hỏi.

“Gặp phải lực cản là thấy hiệu quả ngay!” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa kéo Tô Mặc vào lòng.

“Các ngươi là ai?” Có thị vệ phát hiện ra bọn họ, gào lên với hai người.

Hai người nghe xong lập tức ẩn thân, biến mất không thấy tăm hơi.

Người đó đến dưới gốc cây hồ dương nhưng không phát hiện ra gì, cau mày: “Chẳng lẽ ta nhìn nhầm?”

“Công thành!” Cuối cùng Lộ Dã cũng ra lệnh.

Binh lính đẩy xe đập chở đầy gỗ bắt đầu công thành, chúng lao thẳng về phía cổng thành.

Có hai đội người ở hai bên liên tục b.ắ.n tên yểm trợ.

Nhưng trên lầu thành lại yên tĩnh lạ thường, việc duy nhất bọn họ làm là cắm những tấm khiên cao lớn ở khắp nơi trên lầu thành.

“Người đâu! Phóng xe khói bụi!” Phong Tín vẫn luôn quan sát động tĩnh bên dưới, cuối cùng hắn ra lệnh.

“Dừng tay!” Lúc này, Trần Thiếu Khanh mặt đỏ bừng lại lên tiếng, hắn nói: “Phong tướng quân, các ngươi định làm gì?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Bọn chúng dùng xe đập, chúng ta dùng xe khói bụi, thế tử điện hạ, người cứ xem đi, chắc chắn có thể g.i.ế.c chúng tan tác.” Phong Tín tự tin nói.

“Dừng tay! Lời của bản thế tử các ngươi đều coi như gió thoảng bên tai sao?” Trần Thiếu Khanh nghiêm giọng nói.

Phong Tín lập tức cứng đờ, không biết phải làm sao?

Chẳng lẽ bọn chúng công thành, chúng ta không nên ra tay sao?

Phải đợi chúng đánh lên rồi bó tay chịu trói sao?

Không chỉ hắn, tất cả binh lính bên cạnh đều nghĩ như vậy.

Trong lòng bọn họ tràn đầy nghi hoặc về thế tử này, thậm chí bắt đầu nghi ngờ hắn có phải là gián điệp không.

“Ta không phải gián điệp.” Trần Thiếu Khanh đọc được ánh mắt của mọi người, lại nhón một hạt lạc rang trên đĩa bỏ vào miệng: “Ta đã sắp xếp xong rồi, mọi người chỉ cần chờ xem kịch hay thôi.”

Nói xong, hắn cầm bình rượu rót thêm một ly, ngửa đầu uống cạn: “Chậc! Rượu này không tệ! Ngon lắm! Lại rót thêm!”

“Thế tử điện hạ, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy, đợi chúng phá được cổng thành thì mọi chuyện đã muộn rồi!”

Phong Tín thực sự không nhịn được nữa, hắn sốt ruột đến nỗi đỏ bừng mặt.

“Đừng nóng vội!” Trần Thiếu Khanh đưa tay lên môi, ra hiệu cho hắn đừng vội, sau đó ngẩng cằm chỉ xuống chân thành: “Kịch hay bắt đầu rồi!”

Nói xong, Lộ Dã đã ra lệnh cho người đẩy xe đập đến dưới cổng thành.

“Đập cho ta!” Lộ Dã đích thân chỉ huy.

Binh lính đẩy xe đập liên tục đập vào cổng thành.

Nhưng bọn chúng lại không nghe thấy tiếng va chạm điếc tai như dự đoán, ngược lại âm thanh rất trầm, rõ ràng là có gì đó không ổn.

“Chuyện gì vậy? Sao cổng thành không hề lay động?” Lộ Dã cũng phát hiện ra, hắn gào lên.

“Lộ tướng quân, gỗ của các ngươi làm bằng bột sao? Sao lại không có động tĩnh gì?”

Trần Thiếu Khanh cầm bình rượu cười khẩy.

Phong Tín cũng trợn tròn mắt nhìn mọi thứ xảy ra bên dưới.

Lộ Dã mặt mày xanh mét, không thèm để ý đến Trần Thiếu Khanh, hắn lại vung cờ: “Xông lên! Xông lên! Xông lên!”

Hắn nói ba chữ xông lên liên tiếp, xe đập cũng đập ba lần liên tiếp nhưng gỗ dường như có độ dẻo dai, vậy mà lại cong.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 478: Chương 478



Có binh lính phát hiện ra điều bất thường: “Các ngươi xem, gỗ đập sao lại cong rồi?”

Quần lính dừng lại, lúc này bọn họ mới đồng loạt nhìn chằm chằm vào gỗ trên xe.

Đúng vậy, gỗ dường như đang chảy, không chỉ cong mà còn mảnh đi, càng ngày càng mảnh, đầu nhọn lại, thậm chí còn rủ xuống, không!

Là chảy xuống sao!?

Á! Quần lính đều ngây người, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ gỗ cứng rắn của bọn họ lại chê cổng thành của Đinh Đào này già nua sao?

Phong Tín trên lầu thành cũng cảm thấy không ổn: “Thế tử điện hạ, sao đột nhiên không có động tĩnh gì nữa?”

Trần Thiếu Khanh chỉ vào cánh cửa ngầm bên cạnh: “Ngươi tự mình qua xem không phải là rõ ràng sao?”

Cánh cửa ngầm trên lầu thành này nằm ngay phía trên cổng thành, chỉ cần mở một khe cửa sổ là có thể nhìn rõ mọi thứ bên ngoài cổng thành.

Phong Ấn nhanh chân đi tới, mở cửa sổ.

Trời ơi, hắn nhìn thấy gì vậy?

Hắn thật sự không dám tin, dụi mắt thật mạnh.

Gỗ đập thô to chắc chắn vậy mà lại cong, còn chảy xuống cả mùn gỗ.

Những binh lính đẩy xe đập đều ngây người, ngơ ngác nhìn hai khúc gỗ mềm nhũn.

Mãi lâu sau mới có người hoàn hồn, nhanh chóng chạy đến trước mặt Lộ Dã báo cáo mọi chuyện.

Lộ Dã không nghĩ ngợi gì đá bay hắn ta: “Nói bậy, sao có thể chứ?”

Hắn hoàn toàn không tin, gỗ có thể cong, còn có thể chảy xuống?

Lừa trẻ con à?

“Mau công thành! Nhanh lên!” Lộ Dã cầm cờ lệnh lại điên cuồng phất lên.

“Tướng quân, thật sự không được rồi! Gỗ bắt đầu mục nát rồi!” Lại có một binh lính chạy tới nói.

“Cái gì?” Lộ Dã nhíu mày, hắn nhanh chân đi đến bên xe đập, nhìn về phía gỗ trên xe.

Mắt hắn trợn tròn, nhìn chằm chằm như sắp rớt xuống, binh lính bên cạnh không nhịn được đưa tay ra.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Gỗ này làm bằng bột à?” Lộ Dã đi lên giật mạnh khúc gỗ cong từ trên xe xuống ném xuống đất.

Ngay lập tức gỗ trên đất trải ra thành một mảnh, giống như một vũng bùn.

“Chuyện gì xảy ra vậy! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?” Lộ Dã sắp tức điên rồi.

Phong Tín đang xem rất hăng say ở cửa sổ nhỏ suýt chút nữa không nhịn được cười thành tiếng, hắn gần như nhảy tưng tưng đến trước mặt Trần Thiếu Khanh: “Thế tử điện hạ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ Ly thành nghèo đến mức dùng bột làm gỗ đập sao?”

Nhìn vẻ mặt cười ẩn ý của Trần Thiếu Khanh, hắn đột nhiên nhớ đến lời thế tử vừa nói: “Thế tử điện hạ, chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều do điện hạ sắp xếp sao?”

“Xin lỗi, đúng là vậy!” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa nhón một hạt lạc ném vào miệng.

Phong Tín rất có mắt nhìn rót cho hắn một ly rượu: “Chẳng lẽ điện hạ biết ảo thuật, làm cho gỗ của bọn họ mềm đi sao?”

“Cứ coi là vậy đi!” Trần Thiếu Khanh gật đầu, quay đầu tiếp tục nhìn xuống thành.

Lúc này đám người Lộ Dã đã ném xe đập ở cổng thành, gỗ đập cũng không còn, giữ lại chiếc xe này cũng chỉ là vướng víu.

Hắn dẫn toàn bộ đội quân trở về doanh trại, hôm nay không thể đánh trận được.

Nơi nào cũng lộ ra một chút tà khí!

“Gõ chiêng thu quân!”

Lộ Dã có chút chán nản nói.

Nhìn những binh lính bên dưới ủ rũ rút lui, Trần Thiếu Khanh mới dùng khăn ướt lau tay, sau đó nói với Phong Tín: “Hôm nay trò hay đã kết thúc, ngày mai tiếp tục.”

Trần Thiếu Khanh vừa xuống lầu thành, liền thấy Tô Mặc ở bên dưới cười tủm tỉm chờ hắn.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 479: Chương 479



Hắn cười muốn chạy tới nhưng thấy một đám người theo sau, đành phải nhịn, hắn lén nháy mắt với Tô Mặc: “Về trước đợi ta.”

Giọng hắn rất nhẹ nhưng Tô Mặc có thể nghe thấy.

“Nhanh lên!” Tô Mặc đáp lại.

Trần Thiếu Khanh nghe xong trong lòng như mọc lông, chỉ chốc lát đã bay đến bên cạnh Tô Mặc.

Hắn thật sự không muốn làm cái thế tử chó má này, thật sự quá không tự do.

Nhưng bây giờ hắn đã cưỡi lên lưng hổ, không còn cách nào khác.

Nhìn Trần Thiếu Khanh trước sau có người hầu hạ lên xe ngựa, Tô Mặc mới trở về căn nhà mà Trần Thiếu Khanh phái Tào Tây tìm cho nàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kim Tử và Tiểu Tứ thấy nàng về, lập tức chạy ra đón: “ Tỷ tỷ đói không? Ca ca đã nấu cơm xong rồi.”

Tiểu Tứ tiến lên dùng nắm đ.ấ.m nhỏ đ.ấ.m nhẹ vào lưng Tô Mặc, sau đó lại xoa bóp vai, vẻ mặt nịnh nọt.

Tô Mặc cười khẽ véo mũi hắn, hài tử này hiểu chuyện khiến người ta đau lòng.

Hắn đã phải chịu bao nhiêu trận đòn mới trở nên khéo léo như vậy?

Đây không phải là việc mà một hài tử nhỏ như hắn nên làm, tiểu hài tử ở độ tuổi này không phải nên nằm trong vòng tay phụ mẫu để được cưng chiều sao?

“Đây là nhà của chúng ta, chúng ta là một gia đình, các ngươi không cần phải như vậy.” Tô Mặc nhìn bọn họ dặn dò.

“Chúng ta nên như vậy, chúng ta không ăn cơm chùa.” Kim Tử nhìn Tô Mặc, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Chúng ta là một gia đình, ăn cơm chùa thì sao?” Tô Mặc liếc hắn một cái, có chút không kiên nhẫn.

Vừa mới yên ổn được một chút, quân đội của thành Ly đã đến, thật sự không để người ta sống một ngày vui vẻ.

Nhưng hôm nay thực sự rất đã, tên Lộ tướng quân của Ly thành kia đã bắt đầu nghi ngờ cuộc đời rồi.

Chỉ không biết ngày mai bọn họ sẽ nghĩ ra cách gì để công thành nhưng không sao, chỉ cần có nàng và sư huynh ở đây, đảm bảo thành Đinh Đào này sẽ vững như bàn thạch, không ai có thể chiếm được.

“Các ngươi ở nhà, ta ra ngoài một chuyến.” Tô Mặc nghĩ rằng bây giờ Trần Thiếu Khanh đã là thế tử, nàng có thể xuất hiện trước mặt người Tô gia, còn Đinh Lan cũng nên trở về với thân phận của chính mình.

Nghĩ đến đây, nàng đứng dậy đi đến khách đ**m Hỷ Lai, người Tô gia đang ở đó.

Nàng đi một lúc thì nhìn thấy biển hiệu khách đ**m Hỷ Lai.

Quả không hổ danh là khách đ**m số một Định Đào, quả nhiên rất có khí thế, khách đ**m cao tới bốn năm tầng, điều này thực sự không nhiều.

Biển hiệu mạ vàng lớn trông rất bắt mắt và sang trọng, Tô Mặc vào trong hỏi một câu ở quầy: “Xin hỏi những vị khách đến từ Ly thành đang ở đâu?”

Một người hầu bàn vừa định nói thì đột nhiên có người ở phía sau thử gọi nàng một tiếng: “Tam tiểu thư?”

Tô Mặc đột nhiên quay đầu lại, thấy Trần Tú và Tô Thành đang nhìn chằm chằm nàng.

“Nhị di nương!” Tô Mặc tiến lên nắm lấy tay Trần Tú gọi một tiếng.

“Tam tỷ! Nương, thật sự là tam tỷ!” Tô Thành kinh hô một tiếng rồi nhảy dựng lên, quay đầu chạy về phía một căn phòng, vừa chạy vừa hét: “Đại nương, đại ca, nhị ca, tam tỷ về rồi! Tam tỷ không chết!”

Tiếng của hắn rất lớn, khiến nhiều khách hàng dừng lại xem.

Lúc này cửa phòng mở ra, Tô Bân và Tô Quân xông ra từ bên trong, theo sau là Tô phu nhân.

“Tô Thành, đệ nhìn thấy Mặc Mặc rồi sao? Nhìn thấy ở đâu?” Tô Bân kéo tay hắn hỏi.

“Kia! Ngay trên quầy kia! Tỷ ấy đang nói chuyện với nương của đệ!” Tô Thành mặt đầy vẻ phấn khích, thở hổn hển nói.
 
Back
Top Bottom