Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 380: Chương 380



“Xung quanh đây toàn là đất, chúng ta đi rất xa mới tìm được chỗ có cỏ, đợi ngựa ăn no mới phát hiện trời đã tối, mới vội vã quay về.” Kim Tử ôm đệ đệ lại gần giải thích với họ: “Ngựa đã ăn no rồi, hai người xem bụng chúng kìa.”

Tô Mặc đưa tay sờ, quả nhiên bụng của hai con ngựa căng phồng, xem ra là đã ăn không ít.

“Ca cai, đệ đói bụng rồi, cũng muốn ăn cơm.” Tiểu Tứ sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình nói với ca ca.

“Được rồi, hai đứa ra kia đợi, lát nữa chúng ta mang cơm ra, còn có chuyện muốn hai đứa đi làm vào ngày mai.” Tô Mặc chỉ vào một sườn dốc phía sau nói.

Tiểu Tứ nghe nói có cơm ăn, lập tức phấn chấn, kéo tay ca ca đi về phía Tô Mặc chỉ.

Thấy hai đứa biến mất, Tô Mặc vội vàng nhảy vào không gian, tìm một cái giỏ đựng thức ăn, tùy tiện nhét vào giỏ một ít thức ăn và bánh bao hoa cuốn lấy từ ngự thiện phòng, rồi nhảy ra.

Lúc này, Trần Thiếu Khanh đang đeo một cuộn vải dầu, còn cầm một bầu nước lớn, còn có một số loại trái cây cũng đi ra khỏi không gian.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nhanh chóng đến chỗ Kim Tử và đệ đệ, Tiểu Tứ đã đợi rất sốt ruột, không ngừng nhón chân nhìn về phía họ.

Thấy hai người đi tới, lập tức vui vẻ vỗ tay: “Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi!”

Trần Thiếu Khanh trải vải dầu ra, để họ ngồi lên, sau đó bày hết đồ ăn trên tay lên đó.

Tô Mặc cũng lấy từng lớp giỏ đựng thức ăn ra, bày từng đĩa thức ăn ra, dùng khăn ướt lau tay cho họ, sau đó nhét cho mỗi người một chiếc bánh bao lớn.

Hai người nhìn chiếc bánh bao trắng muốt, mắt đều sáng lên, cổ họng không ngừng nuốt nước bọt.

“Ca ca, bánh bao này thơm quá, đệ không nỡ ăn.” Tiểu Tứ nâng niu chiếc bánh bao, như nâng niu một viên dạ minh châu.

“Không ăn thì đưa cho ta.” Kim Tử cố tình trêu chọc, làm bộ muốn giật lấy bánh bao của đệ đệ.

“Hứ... hứ!” Tiểu Tứ hừ hừ quay người sang một bên.

“Ăn nhanh đi, không ăn lát nữa nguội thì không ngon nữa.” Tô Mặc giục họ.

Không biết từ lúc nào, Trần Thiếu Khanh đã biến mất, Tô Mặc biết hắn nhất định đã quay về không gian để chăm sóc bệnh nhân.

“Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?” Kim Tử chớp chớp mắt hỏi.

Tô Mặc kể lại đơn giản chuyện vừa rồi, sau đó nói: “Ngày mai hai đứa nghĩ cách đi tìm người nhà cho họ, đưa ông lão này về nhà.”

“Vâng, biết rồi!” Kim Tử không chút do dự đồng ý, chỉ cần có một chút manh mối, hắn có thể tìm được nhà của ông lão này.

“Thật ngon.” Tiểu Tứ cho một miếng thịt vào miệng, thỏa mãn nói.

“Ăn chậm thôi, đừng để bị nghẹn.” Kim Tử trìu mến nhìn đệ đệ, nhẹ giọng nói, rồi đưa tay lau dầu trên miệng đệ đệ.

Nhìn hài tử năm sáu tuổi này ăn uống vui vẻ, Tô Mặc không khỏi nhíu mày, không biết đã bao lâu rồi nó không được ăn chất béo.

Nghĩ đến đây, nàng đẩy hai đĩa thức ăn trước mặt mình về phía nó: “Đều là của ngươi, ăn đi.”

Tiểu Tứ nhìn những món ăn Tô Mặc đẩy tới, kinh ngạc mở to mắt: “Ta ăn cái này.”

“Ta còn muốn ăn cái này nữa.”

“Ca ca, đệ cũng muốn ăn cái này.” Nó chỉ vào món ăn trước mặt ca ca, cầu xin.

“Được, ta gắp cho đệ.” Kim Tử nói rồi gắp một viên thịt viên nhét thẳng vào miệng nó.

“Ngon quá... ngon quá.” Tiểu Tứ ăn đến nỗi má phồng lên, trông như một con cá vàng.

Tô Mặc dứt khoát buông đũa, chuyên tâm nhìn hài tử này ăn.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 381: Chương 381



Không lâu sau, Trần Thiếu Khanh trở lại, hắn đi đến trước mặt Tô Mặc nói: “Ông lão tỉnh rồi, lại ngủ tiếp, hình như ông ấy không nhớ gì cả.”

“Cái gì?” Tô Mặc nhíu mày: “Mất trí nhớ?”

Trần Thiếu Khanh gật đầu: “Đầu ông ấy bị thương, mất một phần trí nhớ, trước khi Kim Tử tìm được nhà ông ấy, chúng ta phải nghĩ cách sắp xếp cho ông ấy.”

“Người đó ở đâu?” Kim Tử nghe thấy lời hai người, tò mò nhìn quanh.

Không có ai cả?

“Để ông ấy từ từ dưỡng thương trước, đợi Kim Tử tìm được người nhà rồi đưa ông ấy về.” Tô Mặc đề nghị.

“Ừ, chỉ có thể như vậy.” Trần Thiếu Khanh nói rồi nhìn về phía Kim Tử, trong mắt tràn đầy sự mong đợi.

“Ca ca, chỉ cần có đồ vật mang theo bên người của ông ấy, ta chắc chắn có thể tìm được người nhà của ông ấy.” Kim Tử vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Hai người cho huynh đệ chúng ta ăn những thứ ngon như vậy, ta nhất định sẽ giúp hai người.”

Trần Thiếu Khanh mỉm cười gật đầu: “Bên kia có hai toa xe ngựa bị đập hỏng, ngươi đến xem có tìm được manh mối gì không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Kim Tử nghe vậy, đặt đùi gà trong tay xuống, cầm đuốc đi về phía đó.

Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc đứng trên cao nhìn hắn cẩn thận quan sát toa xe vỡ nát, thậm chí còn nhặt một mảnh gỗ vụn lên.

Một lúc lâu sau, hắn mới từ trong hố lên, Tô Mặc chớp mắt hỏi: “Thế nào?”

“Có chút phiền phức nhưng ta vẫn tìm được manh mối.” Kim Tử đắc ý lấy mảnh gỗ vụn ra: “Trên này có một hoa văn thường thấy ở Bắc Cương, ta chắc chắn ông ấy là người Bắc Cương.”

Tô Mặc nói: “Bắc Cương rộng lớn như vậy, phán đoán của ngươi có ích gì không?”

“Tất nhiên là có ích, chúng ta chỉ cần vẽ chân dung ông ấy rồi dán ở Đinh Đào hoặc đưa cho quan phủ, như vậy chẳng phải rất dễ tìm người nhà của ông ấy sao?” Trần Thiếu Khanh tiếp lời.

“Như vậy cũng được, Kim Tử, sao ngươi biết nhiều như vậy, học ở đâu vậy?” Tô Mặc hỏi.

“Từ trước đến nay ta đều thích ngồi bên đường xem náo nhiệt, xe cộ và người qua lại nhiều rồi thì tự nhiên nhớ hết, ta thậm chí còn biết cả xe nào cán qua thì để lại dấu vết gì, còn có thể thông qua dấu vết để xem trong xe có bao nhiêu người, cũng có thể nhìn ra bên nào đông người, bên nào ít người.” Kim Tử nói về những chuyện huy hoàng trong quá khứ, mắt sáng lên.

“Ca ca ta thường có thể giúp dân làng tìm lại đồ, con bò nhà Đại Đầu ca còn có cả con vịt nhà Thiết Đầu thúc đều là huynh ấy tìm lại được.” Tiểu Tứ vừa nhai một miếng thịt lớn vừa nói.

“Tốt lắm! Thật tuyệt!” Trần Thiếu Khanh giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Kim Tử ngượng ngùng cười.

Ăn xong đã rất muộn, Kim Tử và đệ đệ ôm nhau nằm xuống ngủ.

Chúng đã quen rồi, môi trường nào cũng có thể sống được.

Trần Thiếu Khanh thở dài, vung tay đưa chúng vào không gian của mình.

“Sư huynh, huynh không sợ chúng tỉnh dậy rồi sợ hãi sao?” Tô Mặc hỏi.

“Không sao, phòng tối của ta ngủ rất thoải mái, bên trong có một chiếc giường lớn, còn có chăn mềm, chúng ước chừng sẽ ngủ một mạch đến sáng.” Trần Thiếu Khanh nói rồi vươn vai: “Mặc Mặc, có muốn đến không gian của ta xem không?”

Tô Mặc nghe xong trong lòng khẽ động, đây là lần đầu tiên sư huynh hẹn nàng đến không gian của mình.

“Được!” Tô Mặc gật đầu.

Trần Thiếu Khanh đưa tay nắm lấy Tô Mặc, nhảy vào không gian của mình.

Hai con ngựa từ xa chạy đến “Lộc cộc” về phía này.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 382: Chương 382



Chúng dừng lại ở nơi Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh biến mất.

Hai người mặc đồ đen che mặt, đến đây, chúng xuống ngựa, trên tay cầm đuốc dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Ngươi chắc chắn lão già kia sẽ ngã xuống từ đây chứ?”

“Chủ nhân, tuyệt đối không sai, ta đã động tay động chân vào trục xe này, theo tốc độ của xe ngựa, đại khái đến đây sẽ gãy trục lật xe.”

“Tốt! Chúng ta xuống xem.” Người mặc đồ đen được gọi là chủ nhân xuống ngựa, giơ đuốc soi xuống dưới dốc, đột nhiên hắn ta nhìn thấy chiếc xe ngựa vỡ nát và xác c.h.ế.t trên mặt đất, hắn ta lại vui vẻ.

“Tốt lắm! Thật tốt!” Hắn ta nhìn chiếc xe ngựa lật xuống, trong mắt lóe lên tia sáng hung dữ.

Lão già, ngươi không nhân đừng trách ta bất nghĩa!

Tên con hoang đó không có tin tức, ngươi lại cố chấp muốn đích thân đi tìm!

Đây không phải là chống đối ta sao?

Vị trí thế tử vốn là của ta, sao ta có thể buông tay nhường cho tên con hoang đó?

Trong lòng hắn ta cuộn trào, ánh mắt hung dữ nhìn đống đổ nát dưới dốc.

“Chủ nhân, có muốn xuống xác minh lại không, xem xem có phải là Vương...”

“Không cần, rơi xuống từ đây thì cơ bản là không còn khả năng sống sót, ta không muốn nhìn thấy ông ta thêm một lần nào nữa!” Người đó nói rồi tháo một cái túi da đựng đầy dầu hỏa từ trên lưng ngựa xuống, mở nắp rồi ném xuống.

Sau đó hắn ta cũng ném đuốc trong tay xuống, lập tức chiếc xe vỡ nát bốc cháy.

Lửa bùng lên ngùn ngụt, đốt cháy bầu trời đêm đen kịt thành màu đỏ.

Làm xong tất cả những điều này, hai người lật lên ngựa, phi ngựa rời đi.

Gần như có thể nói đây là lần đầu tiên Tô Mặc đến không gian của Trần Thiếu Khanh, sau khi vào, nàng cảm thấy rất mới mẻ.

Một khoảng đất rộng lớn, có nơi trồng đầy đủ các loại lương thực rau củ, còn có nơi hoang vu không trồng gì cả.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Mặc tò mò đi đến xem kỹ, phát hiện ra mảnh đất hoang này thực ra đã được sư huynh chia thành các chức năng khác nhau.

“Mảnh này trồng rau, mảnh này có thể trồng cây ăn quả, còn mảnh này ta muốn rào lại làm ao cá, Mặc Mặc, không phải muội thích ăn cá nhất sao? Muội thích ăn loại nào, ta nuôi loại đó.” Trần Thiếu Khanh cười nói.

“Sư huynh, huynh còn nhớ ta thích ăn cá sao?” Trong lòng Tô Mặc ấm áp.

Ở mạt thế, mỗi ngày đều phải liều mạng chiến đấu chạy trốn để sống sót, ăn một bữa cơm bình an thật sự rất xa xỉ.

Nàng hình như chỉ ăn một bữa cơm tử tế với sư huynh, nàng chỉ thuận miệng nói một câu nàng thích ăn cá, vậy mà sư huynh lại nhớ.

“Ta không chỉ biết Mặc Mặc thích ăn cá, còn biết muội thích ăn thịt, ở đây ta định nuôi gà, vịt, ngỗng còn có lợn bò dê các loại, còn một mảnh lớn kia ta làm đồng cỏ...”

Trần Thiếu Khanh thao thao bất tuyệt kể về kế hoạch xây dựng không gian của mình, Tô Mặc nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong lòng như rót mật ngọt ngào.

Hóa ra trong lòng sư huynh nàng quan trọng như vậy, hắn lại để ý đến nàng như vậy.

Đang nói chuyện, một con ngựa màu đỏ chạy “lộc cộc” đến trước mặt bọn họ.

Con ngựa nhỏ lông mượt mà, trông cũng rất đáng yêu, trợn hai mắt to nhìn hai người.

Cuối cùng dừng lại trước mặt Trần Thiếu Khanh, dụi người vào hắn.

Trần Thiếu Khanh cười lấy một chiếc lược từ trong n.g.ự.c ra, thành thạo chải lông cho nó.

Con ngựa nhỏ rất hưởng thụ, lắc lư qua lại, dần dần còn nhắm mắt lại, dường như đã ngủ.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 383: Chương 383



“Sư huynh, nó ngoan quá!” Tô Mặc nhìn vẻ ngoài đáng yêu của con ngựa nhỏ, không khỏi khen ngợi.

“Biết nó là ai không?” Trần Thiếu Khanh hỏi.

“Ai?” Tô Mặc có chút tò mò.

“Đây là ngựa con do ngựa của tên cẩu hoàng đế sinh, mà ta thu về.” Trần Thiếu Khanh cười nói.

“Khi nào vậy? Sao ta không biết?” Tô Mặc kinh ngạc kêu lên.

Nàng đã thu hết ngựa trong cung vào không gian của mình, sao ngựa con lại ở chỗ sư huynh.

“Chẳng lẽ muội quên ta đến cung trước muội sao? Ta đến chuồng ngựa vừa khéo gặp ngựa con hạ sinh, còn do ta đỡ đẻ, ta liền thu nó vào không gian, vừa thu xong thì thấy muội lén lút đi tới.”

Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa cười.

“Sư huynh, huynh ở trong cung nhìn thấy ta sao không gọi ta?” Tô Mặc trách móc.

“Ta làm sao biết người đó là muội ở đâu? Hơn nữa lúc đó có chút gấp nhưng không phải chúng ta vẫn ở bên nhau sao?” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa vô thức ôm Tô Mặc vào lòng.

Tô Mặc theo Trần Thiếu Khanh đi thêm một vòng, phát hiện rất nhiều rau trong ruộng đãcó thể thu hoạch, nếu mà người nhà Tô ở bên ngoài được ăn những loại rau này thì tốt biết mấy.

“Yên tâm, khi có cơ hội, họ chắc chắn sẽ được ăn.” Trần Thiếu Khanh như có thuật đọc tâm, trả lời suy nghĩ trong lòng Tô Mặc,

“Sư huynh, họ đã bắt đầu ăn dưa muối mỗi ngày, hầu như không có rau tươi để ăn.” Tô Mặc gật đầu, vô tình tựa đầu nhỏ vào người Trần Thiếu Khanh.

“Mặc Mặc, ta biết, muội không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ cách, người nhà muội cũng chính là người nhà ta.” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ vai Tô Mặc, nhẹ giọng an ủi.

“Mặc Mặc, muội lại đây, ta muốn cho muội xem một thứ.” Trong mắt Trần Thiếu Khanh mang theo ánh sáng dịu dàng, nhẹ nhàng nắm tay Tô Mặc dẫn nàng đến một dãy nhà không xa.

Nhìn ngôi nhà đó, Tô Mặc cảm thấy rất quen thuộc, đến gần, nàng nhìn rõ ràng liền kêu lên: “Sư huynh, đây không phải nhà của chúng ta và sư phụ sao?”

Ngôi nhà này giống hệt với ngôi nhà mà bọn họ ở khi học nghệ với sư phụ ở mạt thế.

“Phòng này của sư huynh, phòng kia là của ta ở, giữa là của sư phụ.” Tô Mặc phấn khích nói.

Trần Thiếu Khanh gật đầu cười nói: “Sư muội, muội vào xem đi.”

Hắn chỉ vào căn phòng của Tô Mặc.

Tô Mặc đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cách bài trí trong phòng, nàng đột nhiên ngây người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một chiếc giường nhỏ, trên tường dán hình ảnh ngôi sao mà nàng thích, còn có cây hoa nhài nhỏ mà nàng nuôi.

Nhìn mãi nhìn mãi, mắt Tô Mặc bỗng nhiên ươn ướt: “Sư huynh, huynh dọn hết cả phòng ta đến đây sao?”

“Phòng Mặc Mặc ở, ta mãi mãi nhớ, một mảnh giấy ta cũng nhớ.” Trần Thiếu Khanh dịu dàng như muốn làm Tô Mặc tan chảy, nhẹ giọng nói.

“Sư huynh, huynh quên một thứ.” Tô Mặc lau mắt, cố tình tìm cớ nói.

“Thứ gì?”

“Món vịt củ cải ta thích nhất.” Tô Mặc nói lớn.

Trần Thiếu Khanh sững sờ, ánh mắt lấp lánh: “Mặc Mặc, không ngờ muội vẫn giữ thứ này.”

“Đương nhiên, đó là sư huynh tự tay làm cho ta, tuy rất xấu, vịt làm thành hình củ cải nhưng là thứ ta thích nhất!” Tô Mặc cười nói.

Trần Thiếu Khanh không nói gì, chỉ giơ tay lên, một con vịt xấu xí xuất hiện trong tay hắn: “Không phải ở đây sao?”

Tô Mặc hét lên một tiếng, giật lấy con vịt ôm chặt, dùng sức hôn liên tục: “Vịt củ cải của ta, lại nhìn thấy em rồi, em có khỏe không? Có nhớ ta không?”

“Tất nhiên là nhớ! Nhớ lắm nhớ lắm!” Trần Thiếu Khanh ung dung đáp.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 384: Chương 384



Tô Mặc nhìn sư huynh tình cảm sâu đậm, mặt nàng đỏ bừng: “Sư huynh, trời không còn sớm, ta về ngủ đây.”

“Đừng đi! Mặc Mặc!” Trần Thiếu Khanh đột nhiên ôm chặt Tô Mặc, sau đó v**t v* đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Muội đến đây, có nhớ ta không? Mặc Mặc, muội nói thật lòng, có nhớ ta không?”

“Tất nhiên... tất nhiên...” Tô Mặc lắp bắp trả lời.

“Ta rất nhớ huynh và sư phụ...” Nàng lại nói tiếp.

Trên khuôn mặt vui mừng của Trần Thiếu Khanh thoáng hiện một tia thất vọng nhưng rất nhanh hắn lại ôm Tô Mặc trong lòng chặt hơn: “Dù thế nào, ta rất nhớ muội, ngày nào cũng nhớ, nhớ đến phát điên!” Trần Thiếu Khanh lẩm bẩm nói.

“Sư huynh, huynh thích ta sao?” Tô Mặc bị Trần Thiếu Khanh ôm, nàng đột nhiên nói ra câu hỏi đã kìm nén trong lòng rất lâu.

“Muội nói xem? Tiểu Mặc Mặc, muội không biết ta sắp phát điên rồi sao? Khi biết muội không còn, ta sắp phát điên rồi.” Đây là lần đầu tiên Tô Mặc nghe Trần Thiếu Khanh nói những lời này.

Nàng muốn vùng ra khỏi vòng tay của Trần Thiếu Khanh nhưng vừa cảm nhận được sự giãy giụa của nàng, Trần Thiếu Khanh càng ôm chặt hơn: “Mặc Mặc, muội có đồng ý lấy ta không? Có đồng ý không?”

“Sư huynh, huynh nói xem? Chẳng lẽ huynh không biết Tô Mặc cũng rất thích huynh sao?” Giọng Tô Mặc rất nhỏ rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ có mình nàng nghe thấy.

Nhưng dù vậy, Trần Thiếu Khanh vẫn nghe rất rõ, hắn không dám tin tưởng: “Mặc Mặc, thật sao? Muội nói lại lần nữa, nói to hơn.”

“Sư huynh, ta đồng ý! Ta rất đồng ý! Khụ khụ! Sư huynh, huynh ôm ta chặt quá, ta thở không nổi.” Tô Mặc vội vàng vùng ra khỏi vòng tay hắn, thở hổn hển.

Trần Thiếu Khanh vui mừng như điên, hắn bế thốc Tô Mặc lên, ôm nàng xoay vòng vòng.

Biết Tô Mặc thấy đầu óc choáng váng, hắn mới nghe thấy tiếng nàng: “Muội biết không, Mặc Mặc, ta còn nghĩ đến tên con chúng ta nữa, nhi tử thì gọi là Trần Ái Mạc, nữ nhi thì gọi là Trần Khanh Mạc...”

“Khụ khụ... sư huynh, thế này thì... quá... quá nhanh rồi!” Tô Mặc nhíu mày, có chút khó xử nói.

Sư huynh sao lại nóng vội thế, vừa mới tỏ tình xong, đã bắt đầu nghĩ đến chuyện con cái rồi.

Không được, nàng phải mau chóng rời đi, nếu không ở lại lâu hơn nữa, biết đâu sư huynh còn nghĩ đến cả tên tôn tử.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ đến đây, Tô Mặc như chạy trốn mà thoát ra khỏi không gian của sư huynh.

Vừa ra ngoài, nàng đột nhiên ngửi thấy một mùi khói rất nồng nặc.

Nàng tìm kiếm, phát hiện ra mùi khói phát ra từ ngọn lửa cháy ngùn ngụt dưới sườn dốc.

“Sư huynh! Chiếc xe ngựa dưới kia bị cháy rồi.” Tô Mặc kêu lên, Trần Thiếu Khanh lập tức nhảy ra.

Hai người đến trước sườn dốc, nhìn ngọn lửa lớn đang cháy bên dưới, Trần Thiếu Khanh nhíu mày: “Đây là mùi dầu hỏa, chắc chắn là có người cố tình đốt.”

“Đốt xe, chẳng lẽ là sợ người trong xe chưa c.h.ế.t sao?” Tô Mặc kêu lên.

“Đúng vậy, có lẽ chiếc xe này lật xuống cũng không phải ngẫu nhiên, mà là có người muốn người trong xe c.h.ế.t nên đã động tay động chân, đi theo một đường, thấy xe lật nên đốt luôn cho chắc ăn.”

Trần Thiếu Khanh nắm tay Tô Mặc, khẽ đoán.

Tô Mặc gật đầu: “Sư huynh, vậy thì người mà bọn họ muốn hại không phải là vị lão gia trong không gian của huynh sao? Nếu có người muốn g.i.ế.c ông ấy, chúng ta không thể để người khác biết ông ấy còn sống, nếu không chẳng phải lại rước thêm phiền phức sao?”

“Đúng vậy! Không thể để lộ ra ngoài!” Trần Thiếu Khanh gật đầu, lại ôm Tô Mặc vào lòng.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 385: Chương 385



Tô Mặc nhìn ngọn lửa lớn bên dưới, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: “Sư huynh, vị lão gia này rốt cuộc là người thế nào, sao lại có người muốn hại ông ấy?”

Trần Thiếu Khanh lắc đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta nghĩ việc lão gia mất trí nhớ không phải do ngã, có lẽ cũng là do có người cố ý làm.”

“Huynh nói có người hạ thuốc ông ấy?” Tô Mặc hỏi.

“Ừ, chỉ là loại thuốc này rất tinh vi, lại không dễ phát hiện, đợi về ta sẽ kiểm tra kỹ lại cho ông ấy, xem có phải như vậy không.” Trần Thiếu Khanh nói xong liền buông Tô Mặc ra: “Không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp lại.”

Nói xong, hắn bá đạo ôm lấy eo Tô Mặc, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, xoay người trở về không gian của mình.

Tô Mặc ngây người, lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên có người hôn nàng.

Nàng sờ nơi sư huynh vừa hôn, có chút luyến tiếc, lẩm bẩm: “Không phải nên hôn môi sao...”

Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ của nàng lại đỏ bừng, thân hình lóe lên vào không gian.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, lão Lý đã bắt đầu gọi mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc lên đường.

Tôn Hằng quả thực rất chu đáo, ngay cả đồ trang điểm cho nữ nhân cũng chuẩn bị sẵn.

Tô phu nhân lấy lược chải đầu đưa cho Trần Tú, nhờ nàng ấy búi tóc cho bà.

Trần Tú cũng tự búi tóc, chọn một chiếc trâm gỗ từ trong đó đeo lên.

Từ sau khi xuất hiện trở lại, tính tình Tào Tây trở nên cởi mở hơn nhiều, cũng thích đùa giỡn với mọi người, tay chân cũng rất nhanh nhẹn.

Tô phu nhân nhìn nam tử tuấn tú này, trong lòng rất thích.

Bà nhìn Tử Thần không nói không rằng, sắc mặt lạnh lùng, trong lòng nảy ra một ý nghĩ...

“Tào Tây, ngươi có thể đưa cái này cho Tử Thần không?”

“Tào Tây, ngươi gọi Tử Thần lên xe nhanh đi.”

“Tào Tây...”

Tô phu nhân luôn nhắc đến Tào Tây và Tử Thần cùng nhau, khiến Trần Tú tinh ý cũng nghi ngờ.

Phu nhân đang làm gì vậy? Đang muốn làm mối sao?

Nhưng nàng ấy thấy hai người họ không hợp nhau.

Một người cởi mở, một người lại lạnh lùng.

Mặc dù tướng mạo đều rất xuất chúng nhưng tính cách của hai người lại quá khác nhau.

Một người như lửa, một người như băng, băng và lửa không thể dung hòa.

Nhưng Tào Tây lại không để ý, chỉ thuận theo ý Tô phu nhân mà tiếp cận Tử Thần, với người Tô gia, hắn đối xử với ai cũng nhiệt tình như nhau.

Người mà thế tử để ý, hắn cũng không thể chậm trễ.

“Hôm nay chúng ta cố gắng đi nhanh một chút, đi nhiều hơn một chút, nghỉ ít hơn, cố gắng đến Nhạn Sơn Quan trước khi trời tối.” Lão Lý đứng giữa đội hô lớn.

“Lý thị vệ, nghe nói qua Nhạn Sơn Quan toàn là sa mạc, nghe nói những người bị lưu đày đi qua đó đều là chín phần c.h.ế.t một phần sống?” Một thư sinh lấy hết can đảm hỏi.

“Trương Khải, ngươi nghe ai nói bậy, lão Lý ta không biết đã đi bao nhiêu lần rồi, không phải vẫn sống sờ sờ đây sao.” Lão Lý trừng mắt nhìn thư sinh kia.

“Không phải có câu nói sao? Mạc Bắc Mạc Bắc, đi rồi không về.” Bị lão Lý dạy dỗ, Trương Khải có chút không cam lòng.

“Trương Khải, ngươi đã từng đến Mạc Bắc chưa? Có biết có câu nói mắt thấy mới là thật, tai nghe chỉ là hư không không? Nhưng ta đã từng đến, lời ta nói các ngươi còn không tin sao?” Lão Lý sắc mặt trầm xuống.

“Đúng vậy, trong số này e rằng chỉ có Lý thị vệ từng đến, Trương thư sinh ngươi đừng nói bậy.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 386: Chương 386



Một nữ tử của Yên Vũ lâu khinh thường nói.

Trương Khải nghe xong không nói gì nữa, chỉ là trong lòng vẫn đầy nghi hoặc.

Mạc Bắc rốt cuộc là nơi như thế nào?

Rốt cuộc tệ đến mức nào?

“Lý thị vệ, tối qua ngài có ngửi thấy mùi gì không, có nhìn thấy ánh lửa không?” Lương Sinh đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Nhìn thấy thì sao? Không nhìn thấy thì sao? Lương Sinh, ta chỉ phụ trách đưa các ngươi đến Mạc Bắc, những chuyện khác ta đều không quản, ta khuyên ngươi cũng đừng nên xen vào chuyện không đâu.” Lão Lý nói xong liền cưỡi ngựa đi về phía trước.

Lũ người này không có một ai khiến hắn yên tâm, ngoài Tô gia không dễ chọc thì còn có đám nữ nhân Yên Vũ lâu suốt ngày ồn ào, còn có đám thư sinh nhạy cảm lại thích cãi chữ nghĩa.

Đêm qua hắn thực sự nhìn thấy ánh lửa, còn đến gần xem xét một phen, chỉ là lửa quá lớn, hắn chỉ đứng trên sườn dốc mơ hồ nhìn thấy hình như là một chiếc xe ngựa đang cháy.

Còn xe ngựa có người hay không, hắn thực sự không nhìn rõ.

Mặc dù trong lòng cũng có nghi vấn nhưng hắn quyết định sẽ đè chuyện này xuống, nhất định là khi ra ngoài, càng ít chuyện càng tốt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ít chuyện không bằng không có chuyện.

Mục đích của hắn là đưa đám người này đến Mạc Bắc an toàn, lấy được tiền lương, những chuyện khác không liên quan gì đến hắn.

Tô gia ở bên cạnh cũng nghe thấy cuộc đối thoại giữa lão Lý và Lương Sinh, Tô Bân rất tò mò hỏi: “Nương, người có nhìn thấy ánh lửa đêm qua không?”

“Ừ, nương ngủ rồi, chỉ ngửi thấy hơi có mùi.” Tô phu nhân nói.

“Nương, đó là mùi dầu hỏa, rất nồng, con từng thấy dầu hỏa trong quân đội, đốt lên chính là mùi này.”

“Dầu hỏa?” Tào Tây không khỏi hứng thú: “Đã có dầu hỏa thì chắc chắn có người cố ý đốt lửa.”

“Không biết có người không, theo ý của Tào đại ca, nếu có người thì chính là có người cố ý hại hắn?” Tô Bân cau mày.

“Các ngươi nghe cho kỹ, chuyện xảy ra tối qua, mọi người đều nuốt vào bụng cho ta, không ai được phép tiết lộ, nhìn thấy gì, nghe thấy gì, ngửi thấy gì, không ai được phép nhắc đến một chữ nào ở bên ngoài, biết chưa?”

Lão Lý quyết định vẫn nói thẳng ra, dặn dò những người này.

Bởi vì họ sắp đến Nhạn Sơn Quan rồi, đã gần đến địa phận của Bắc Cương Vương, Hoàng thượng hầu như rất ít nhúng tay vào chuyện ở Bắc Cương.

Nếu họ có vấn đề gì thì không có ai làm chủ cho họ được.

Càng đến gần Nhạn Sơn Quan, càng cảm thấy hoang vu, cây cối ít, nước ít, đất vàng khắp nơi, chỉ là trong đất này ngày càng nhiều cát.

Nhạn Sơn Quan chính là một thành phố được xây dựng trên sa mạc vào thời tổ phụ của Triệu Nghi, nơi này chính là biên ải của Ly quốc, ra ngoài chính là ngoại vực.

Sau này người Tư Không gia giúp đánh hạ Đinh Đào và Mạc Bắc, mới khiến Mạc Bắc trở thành thành trấn cực bắc của Ly quốc.

Cho nên hiện tại trong thành còn rất nhiều hậu nhân của tướng sĩ trấn thủ biên cương.

Thái thú Nhạn Sơn Quan Lý Nham chính là hậu nhân của Đại tướng quân trấn giữ phương Bắc năm xưa.

Lúc này ông ấy nhận được một mật báo, nói Bắc Cương Vương Tư Không Mi đột nhiên mất tích.

Ông ấy cầm mật báo trầm tư hồi lâu.

Theo lý mà nói Bắc Cương Vương mất tích, ông ấy hẳn phải nhận được tin từ triều đình từ sớm nhưng lại biết được từ mật báo.

Chuyện này rất kỳ lạ.

Tại sao gia quyến của ông ta không có phản ứng gì?
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 387: Chương 387



Vài người nhi tử của ông ta không báo lên triều đình, chẳng lẽ họ không sốt ruột sao?

Lý gia và Tư Không gia là thế giao, lúc này ông ấy không thể mặc kệ không hỏi.

Nhưng ông ấy lại không thể làm công khai, biết được từ mật báo, ông ấy chỉ có thể phái thêm ám vệ điều tra ngầm, đồng thời ngầm đi tìm kiếm.

Đã ba ngày trôi qua, vẫn là gió êm sóng lặng, không có bất kỳ tin tức nào về Tư Không Mi.

Triều đình không có, Bắc Cương cũng không có.

Giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Mật báo của ông ấy tuyệt đối sẽ không có vấn đề, điểm này ông ấy dám khẳng định, mạng lưới tin tức này chính là do tổ phụ của ông ấy thiết lập, không có sơ hở nào.

Thái độ của Tư Không gia khiến ông ấy cảm thấy rất kinh ngạc và khó hiểu.

Ông ấy quyết định đợi thêm, xem có tin tức gì khác không.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Nham đang suy nghĩ, đột nhiên có một nha dịch đi tới, ghé vào tai ông ấy nói gì đó, ông ấy vội vàng nói: “Mau cho hắn vào.”

Nha dịch đi ra, một người ăn mặc như thường dân đi vào, thấy Lý Nham vội vàng quỳ xuống rồi đưa lên một bức thư.

Lý Nham nhận lấy bức thư để người kia đi trước, ông ấy mở ra xem kỹ, vẻ mặt càng lúc càng phức tạp, ông ấy lẩm bẩm: “Sao lại thế này! Tư Không Mi lại dâng thư xin để Tư Không Kiệt kế thừa vương vị?”

Trong ấn tượng của ông ấy, Tư Không Mi không chỉ một lần lén lút nói với ông ấy rằng muốn tìm được đích trưởng tử bên ngoài, ông ta nói đã là lập trưởng thì nhất định phải tuân thủ quy củ, phải lập đích trưởng tử.

Ông ta chưa từng nuôi dưỡng nhi tử đó, nhường ngôi vị cho hắn cũng coi như có lời lời giải thích.

Lời này, Lý Nham cũng không chỉ một lần khuyên Tư Không Mi đừng để Tư Không Kiệt biết.

Chỉ là năm nay không biết vì sao Tư Không Mi lại mất tích, nghe nói là bị bệnh, ông ấy vốn định đợi khi nào rảnh rỗi sẽ đi thăm.

Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Tư Không Mi đột nhiên mất tích, sao lại vừa khéo có thư đến kinh thành, khẩn cầu để Tư Không Kiệt kế vị.

Chuyện này rất kỳ lạ.

Lý Nham càng nghĩ càng thấy có vấn đề.

“Đại nhân, có tin từ chim đưa thư, nói trên quan đạo có một đội lưu đày đang hướng về Nhạn Sơn Quan, ước chừng tối nay sẽ đến.” Lúc này có người đi vào bẩm báo.

Lý Nham lập tức đứng dậy: “Có phải là đội có người Tô gia không?”

“Đúng vậy.”

Lý Nham kích động xoa xoa tay.

Người kia đi xuống.

Lý Nham vẫn rất kích động, gia quyến của Tô Tử Thành, vị đại tướng quân số một Ly quốc sắp đến rồi.

Ông đã sớm nghe danh như sấm bên tai, không ngờ lại có thể nhìn thấy gia quyến của Tô Tử Thành theo cách này.

“Người đâu, dọn dẹp một căn phòng sạch sẽ, cho người Tô gia ở...”

Ông ra lệnh cho nha dịch.

“Đại nhân, như vậy không hợp lý, người Tô gia là phạm nhân lưu đày, theo lẽ phải ở trong lao, không nên...” Nha dịch nhắc nhở.

“Ngươi nói được tính hay là bản quan nói được tính? Xem ra chức thái thú này của ta có phải nên nhường cho ngươi không?” Lý Nham không vui nói.

“Tiểu nhân không dám!” Nha dịch kinh ngạc nhìn Lý Nham, vị đại nhân tính tình ôn hòa thường ngày hôm nay sao vậy, lại nổi giận với hắn ta như vậy?

Hắn ta vội vàng đi xuống tìm người dọn dẹp phòng.

Lão Lý dẫn đội đi một mạch đến giữa trưa, mọi người đều mệt mỏi không chịu nổi, liên tục kêu khổ.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 388: Chương 388



Khi cuối cùng cũng nhìn thấy bia giới địa phận Nhạn Sơn Quan, lão Lý mới thở phào nhẹ nhõm: “Không sao rồi, trước khi trời tối chắc chắn sẽ đến nơi, mọi người có thể nghỉ ngơi một chút.”

Nghe lời hắn nói, lập tức có người ngã lăn ra đất, hoàn toàn không màng đến hình tượng.

“Mọi người đừng dựng nồi nấu cơm nữa, ăn tạm một chút, đến thành rồi chúng ta sẽ ăn.” Lão Lý nhìn bọn họ nói.

“Dù sao chúng ta cũng chẳng có hy vọng gì, đến nơi cũng chỉ ăn cơm tù mà thôi.” Một nữ tử của Yên Vũ lâu nói.

“Không ăn cơm tù, chẳng lẽ ngươi còn muốn vào tửu lâu sao?” Một thị vệ cười lạnh nói.

“Chúng ta làm gì có số hưởng như vậy, đến thành rồi có người mời.” Họ đã sớm nghe nói đến lời Tào Tây nói với người Tô gia, trong lòng sớm đã ghen tức phát điên.

Khi biết Tào Tây còn gọi cả Tử Thần, càng tức giận hơn, con tiện nhân đó, chính là ả gây họa, hại các nàng ta, ngược lại ả lại sống khá sung sướng, có xe ngựa đi, đến thành còn có người mời ăn cơm.

Dựa vào đâu!

Không phải ả mới là người đáng xuống địa ngục nhất sao?

Đây là thế đạo gì?

Mặc dù trong lòng bất mãn trăm bề nhưng cũng không dám biểu hiện ra, vì họ đều thấy lão Lý thiên vị người Tô gia, Tô phu nhân thiên vị Tử Thần.

Đắc tội với người Tô gia, chính là đắc tội với lão Lý, sau này còn sống thế nào được nữa.

Phát tiết một chút thôi, vẫn nên ngoan ngoãn ở yên đi.

Tô phu nhân nhìn mười mấy thị vệ cũng không còn thức ăn gì, chỉ gặm bánh đen, bà bảo Tô Bân chia dưa muối trong hũ cho mọi người.

Thậm chí mấy thư sinh cũng được cho một ít, chỉ đến Yên Vũ lâu thì trực tiếp đi qua, không hỏi han gì.

Tử Thần vẫn luôn ở trong xe, không xuống, nàng ấy không ăn cũng không uống, nhân lúc mọi người xuống xe, nàng ấy tự luyện công.

Mấy ngày nay nàng ấy phát hiện công lực của mình dường như có dấu hiệu khôi phục, mỗi ngày đều bắt đầu luyện tập.

Có người thì nàng ấy luyện thở ra hít vào, luyện khí, không có người thì bắt đầu luyện một số công pháp dị năng.

Những công pháp đó nàng ấy đều rất thành thạo, kết hợp lại cũng rất thuận tay.

Điểm duy nhất không tốt là thân thể này hơi yếu, thực sự hơi yếu.

Chỉ là sau khi uống nước linh tuyền do đồ đệ đưa, nàng ấy phát hiện mình dường như đang tiến triển vượt bậc, cho nên vào thời điểm quan trọng này, nàng ấy không thể lơ là, có thời gian rảnh là nàng ấy không bỏ qua.

Thấy nàng ấy không xuống xe, Tào Tây định qua gọi nàng ấy, Tô phu nhân vội ngăn lại: “Nàng ấy không ăn, ai gọi cũng vô dụng, nàng ấy muốn ăn tự nhiên sẽ xuống.”

Nghe Tô phu nhân nói vậy, Tào Tây mới từ bỏ.

Ăn xong, lại đi trò chuyện với mấy nhi tử Tô gia.

Tô Bân và mấy đệ đệ rất thích hắn, hóm hỉnh, kể những chuyện về Đinh Đào, bọn họ đều cảm thấy rất mới lạ và thú vị.

Hắn nói ở đây, thịt còn rẻ hơn rau.

Lạc đà còn đắt hơn ngựa...

Nói rất sinh động, mấy người đều nghe say sưa.

Tào Tây vui vẻ vô cùng, một là thân thể hắn rõ ràng đang hồi phục, những cơn đau trên người như tằm rút tơ, quan trọng nhất là còn tìm được thế tử, hắn có thể đến Đinh Đào và báo cáo với vương gia.

Nếu vương gia nghe được tin này, không biết sẽ vui mừng đến mức nào.

Tào Tây nghĩ ngợi không khỏi ngân nga một khúc nhạc.

Đây là dân ca Bắc cương của họ, giọng hát của hắn không tệ, hát rất cảm động lòng người.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 389: Chương 389



Người Tô gia nghe rất chăm chú, Tô phu nhân dường như cũng rất thích nghe, liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.

Lúc này Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đang đứng cách đó không xa, không gian của Trần Thiếu Khanh đột nhiên xuất hiện sự xáo trộn.

Hắn vội vàng nhảy vào không gian, phát hiện động tĩnh phát ra từ chỗ ông lão ngã từ trên xe ngựa xuống.

“Tào Tây! Tào Tây! Ngươi đừng hát nữa, mau đi... mau đi tìm!” Ông lão dùng hết sức hét lên.

Tào Tây đột nhiên dừng hát, nhìn quanh bốn phía, không phát hiện ra gì.

Sao hắn lại nghe thấy hình như vương gia đang gọi hắn?

Vân Mộng Hạ Vũ

Tào Tây đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, ngoài những người ở giữa, không thấy một người ngoài nào.

Là ảo giác của mình sao? Tai có vấn đề sao?

Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc vào không gian đến căn phòng nhỏ, ông lão đã tỉnh lại, mở mắt ra hét lớn khắp nơi.

“Thả ta ra! Thả ta ra, đồ súc sinh!”

Ông lão mắng đi mắng lại, mắng mệt rồi, mơ màng ngủ thiếp đi.

“Sư huynh, hình như ông ấy đang gọi Tào Tây.” Tô Mặc kinh ngạc nói.

“Ừ, ta cũng nghe thấy, không biết có phải cùng một người không.” Trần Thiếu Khanh gật đầu.

“Sư huynh, sư huynh đi hỏi thăm, hoặc gọi Tào Tây đến xem có quen ông lão này không?” Tô Mặc đề nghị.

“Bây giờ chắc không kịp nữa rồi, bọn họ sắp lên đường rồi, đợi đến Nhạn Sơn Quan rồi nói sau.” Trần Thiếu Khanh nghe thấy bên ngoài ồn ào nói.

“Sư huynh, Kim Tử và Tiểu Tứ có thật sự có thể nghe ngóng được tin tức không?” Tô Mặc đột nhiên hỏi.

“Hai đứa rất lanh lợi, nhất định có thể phát hiện ra điều gì đó.”

Trần Thiếu Khanh khẳng định chắc nịch.

Hắn đã để Kim Tử dẫn theo đệ đệ đi đến Nhạn Sơn Quan trước một bước, để đi dò la tin tức.

Hắn đã dặn đi dặn lại chúng nhất định không được kinh động đến bất kỳ ai, để tránh rước họa vào thân.

Nếu kinh động đến hung thủ, hắn ta chắc chắn sẽ ép hai huynh đệ khai ra, hai hài tử thực sự không biết gì cả, chắc chắn sẽ bị đánh đập một trận, thậm chí còn có thể mất mạng.

Trước khi đi, hắn đã đưa cho hai huynh đệ mười lượng bạc, để chúng tự đi mua hai bộ quần áo, rồi ăn một bữa no nê.

Kim Tử nhìn thỏi bạc, mắt sáng lên vẻ phấn khích, lớn thế này rồi mà chúng chưa từng thấy nhiều bạc như vậy.

Hắn xoa xoa tay vào người, rồi mới cẩn thận nhận lấy, sau đó lắp bắp nói: “Yên... yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm ra manh mối.”

Nói xong liền nhét vào trong ngực, dẫn theo đệ đệ chạy đi.

“Sư huynh, huynh có chắc chúng sẽ không biến mất như vậy không?” Tô Mặc nhìn bóng lưng hai người biến mất, nhỏ giọng hỏi sư huynh.

“Có chạy cũng không sao, chỉ cần chúng sống tốt là được.” Trần Thiếu Khanh nói xong lại đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ của Tô Mặc, rồi lại ôm nàng dựa vào người mình, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng: “ Mặc Mặc, có nhớ ta không?”

“Sư huynh, không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi.” Tô Mặc giãy giụa, thoát khỏi vòng tay hắn.

Nàng có chút không chịu nổi, đây còn là sư huynh lạnh lùng vô tâm kia sao?

Sao cảm giác sau khi xuyên không lại như đổi thành một người khác?

Hàng ngày quấn lấy nàng khiến nàng có chút chịu không nổi.

Mặc dù cảm thấy hơi ngấy nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

Thật mâu thuẫn...

Trời sắp tối, đoàn người lưu đày cuối cùng cũng nhìn thấy cổng thành Nhạn Sơn Quan.

Có mấy nha dịch vẫn đứng ở cổng thành, dường như đang đợi ai đó.
 
Back
Top Bottom