Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 370: Chương 370



Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 370

Cập nhật lúc: 2025-05-05 22:45:35
Lượt xem: 28

“Ca ca, đó có phải là tiên nữ không?” Tiểu Tứ ôm bình nước linh tuyền hỏi.

“Có lẽ vậy... Nếu không thì sao lại có suối nước ở vùng đất hoang vu này?” Kim Tử lẩm bẩm tự nói.

Không lâu sau, rất nhiều người ôm bình nước chạy đến tranh nhau hứng nước, đến nỗi mọi người đều không để ý đến người nằm dưới đất.

Ở đây, nước chính là mạng sống, lúc giành giật mạng sống thì còn ai quan tâm nhiều như vậy.

Nhưng kỳ lạ thay, chưa hứng được nửa bình thì nước đã hết, thấy cột nước ngày càng nhỏ, cuối cùng thì nằm bẹp xuống đất, không lâu sau, nước nằm trên đất cũng bị đất vàng hút sạch, chỉ còn lại bùn ướt.

“Ôi chao! Sao lại hết nước rồi?”

“Đúng vậy, nước đâu?”

Mọi người nhìn dòng suối biến mất mà bàn tán xôn xao, không biết phải làm sao.

“Tiên nữ đã đi rồi, suối nước tự nhiên cũng không còn, hắn cũng c.h.ế.t rồi...” Kim Tử chỉ tay vào người giọng khàn đã c.h.ế.t trên đất, nói rất bình tĩnh.

Tô Mặc cưỡi ngựa nhanh chóng đuổi kịp Trần Thiếu Khanh ở phía trước, thực ra Trần Thiếu Khanh vẫn luôn cưỡi ngựa thong thả, hắn cố ý đợi Tô Mặc.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sao thế? Sư huynh đã cất kỹ ống dẫn thông linh tuyền chưa?” Tô Mặc hỏi.

“Tất nhiên rồi, ta nghĩ giờ bọn họ đang trợn mắt nhìn nhau ở suối.” Trần Thiếu Khanh cười nhạt, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Tô Mặc nói.

Tô Mặc không biết tại sao, mặt lại nóng lên, nàng không khỏi đưa tay sờ mặt mình, rồi khẽ hỏi: “Sao sư huynh lại nhìn ta như vậy, trên mặt ta có hoa sao?”

“Mặc Mặc, muội chính là một đóa hoa, một đóa hoa đào xinh đẹp.” Trần Thiếu Khanh nói xong, lại tham lam nhìn thêm hai lần, mới chuyển ánh mắt về phía trước.

Tô Mặc mừng thầm, không biết nên nói gì, chỉ c*n m** d***, lén cười nhìn bóng lưng sư huynh, cưỡi ngựa đuổi theo.

Vì chuyện nước, các cô nương của Yên Vũ lâu ngoan ngoãn hơn nhiều, không còn nói lời kỳ quái nữa, mà đi lại cũng nhanh hơn ngày thường rất nhiều.

Bọn họ gây chuyện, là lão Lý bọn họ giúp giải quyết, bọn họ lại không ngốc, sao có thể không biết.

Đến giờ nghỉ trưa, những nữ nhân ngày thường lười biếng đến mức muốn ra hoa, vậy mà lại phá lệ bắt đầu làm việc.

Mấy người đều đi tìm củi khô, sau đó không hẹn mà cùng đưa đến trước mặt mấy người Lý thị vệ.

“Ồ, đây là mặt trời mọc đằng tây sao?” Một thị vệ cười nói.

“Vị quan gia đã cứu chúng ta, đây là chút tâm ý của chúng ta.” Một nữ tử nói.

“Đúng vậy, chút tâm ý.”

Những nữ tử còn lại cũng nói theo.

Lão Lý và mấy thị vệ còn lại trao đổi ánh mắt với nhau, gật đầu: “Được, đặt xuống đi.”

Các nữ tử của Yên Vũ lâu vội vàng đặt củi nhặt được xuống, sau đó mới trở về chỗ nghỉ của mình.

Tô Mặc nhìn thấy cảnh này cảm thấy rất quen thuộc, đột nhiên nàng nhớ ra, trong cuốn sách đã đọc có một bức tranh minh họa chính là cảnh này, chỉ là sau đó rất bi thảm, mấy nữ tử này đều bị nhục mạ, cuối cùng hầu như đều mất mạng.

Cốt truyện cụ thể, nàng đã không nhớ rõ nhưng nàng lại nhớ rõ ràng khi đến Mạc Bắc, đội ngũ đã không còn mấy người.

Nhìn thế này, quan hệ giữa đám nữ tử và thị vệ đã có phần hòa hoãn nhưng tại sao sau này vẫn bị nhục mạ mà chết?

Tô Mặc có chút không hiểu.

Nàng do dự nhìn Trần Thiếu Khanh nhưng lại phát hiện Trần Thiếu Khanh lại đang ngây ngốc nhìn nàng.

Ánh mắt như muốn dính chặt vào người nàng.

Tô Mặc đưa tay ra trước mặt Trần Thiếu Khanh vẫy vẫy, Trần Thiếu Khanh mới tỉnh táo lại, có chút ngượng ngùng dời ánh mắt đi chỗ khác.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 371: Chương 371



Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 371

Cập nhật lúc: 2025-05-05 22:45:37
Lượt xem: 33

Tô Mặc chú ý đến, cổ của sư huynh lại đỏ lên.

“Sư huynh, vừa rồi huynh đang nghĩ gì vậy?” Tô Mặc thăm dò hỏi.

Ánh mắt Trần Thiếu Khanh sáng lên, trong lòng tự trả lời: “ Mặc Mặc, vừa rồi ta đang nghĩ hài tử của chúng ta sẽ đặt tên là gì...”

Tô Mặc nhìn hắn hồi lâu, cũng không nghe thấy câu trả lời, chớp chớp đôi mắt to, chu môi, vẻ mặt khó hiểu nhìn sư huynh.

Nàng vẫn không hiểu hắn.

Nam nhân này thật sự quá thâm sâu.

Tô phu nhân bảo Trương Liên hâm nóng nước trong bình, bà uống một ngụm, cảm thấy nước này uống vào thật thoải mái, trước giờ bà vẫn luôn cảm thấy tức ngực, khó thở nhưng uống vài ngụm nước này, bà thấy dễ chịu hơn nhiều.

Tiếc là họ đã rời khỏi nơi đó, nếu không thì thật muốn lấp đầy tất cả đồ dùng bằng nước suối đó.

Trương Liên nấu một ít cháo gạo lứt, lại hâm nóng bánh đen mà thị vệ cho, sau đó lấy một hũ dưa muối củ cải từ xe ngựa Tô gia, thế là xong một bữa cơm.

Trên đường hoang vắng cũng không có rau dại để hái, càng không thể mang theo rau xanh.

May mà có mấy hũ dưa muối mà Tôn Hằng cho.

Họ ăn suốt dọc đường chỉ còn lại một hũ này, Tô phu nhân nghĩ đến Nhạn Sơn Quan sẽ bổ sung thêm chút đồ ăn.

Bà nghĩ đợi lão Lý đến, sẽ bàn bạc với hắn xem có đồng ý cho người Tô gia đi ra ngoài mua sắm không.

Đang nghĩ thì lão Lý đi tới, hắn đứng giữa đám đông nói: “Theo tốc độ hiện tại, tối ngày mai sẽ đến Nhạn Sơn Quan, vì qua cửa ải này là đến sa mạc nên phải mua thêm một số vật dụng, vậy thì, ngoài hai người của chúng ta đi mua sắm, các người cử thêm ba người nữa, Tô gia một người, Yên Vũ lâu một người, rồi mấy vị thư sinh cử một người.”

Tô phu nhân nghe xong mừng không kể xiết, đúng là nghĩ gì được nấy, bà lập tức nói: “Tô gia chúng ta cử Tô Bân đi.”

Yên Vũ lâu cũng cử ra một người tên là Nhuyễn Muội, mấy vị thư sinh cử ra Lương Sinh.

“Lần này phải mua nhiều bình lọ, đựng nhiều thức ăn và nước, vì từ Nhạn Sơn Quan đến Đinh Đào mất mười ngày, giữa đường phải băng qua sa mạc, gặp gió cát, không khéo sẽ lạc đường, còn mất mạng, nếu giữa đường hết nước hoặc đổ mất thì không ai trong chúng ta thoát được, chỉ còn cách chờ chết.”

Lão Lý nói xong, lạnh lùng nhìn mọi người: “Vì vậy lần mua sắm này thực sự rất quan trọng.”

Tô phu nhân đột nhiên nói: “Lý thị vệ, hình như ngươi quên một người, hắn chính là người Đinh Đào.”

Nói rồi nhìn về phía xe ngựa.

Vì vừa mới khỏi bệnh nên Tào Tây vẫn còn hơi yếu, hôm nay vì cảm thấy không khỏe nên dứt khoát không xuống xe, vẫn luôn ngủ trong xe.

Lý thị vệ nghe xong như bừng tỉnh, đúng vậy, sao lại quên mất hắn, có một người Đinh Đào, chắc chắn rất quen thuộc đường đi trong sa mạc, chẳng phải hắn chính là một bản đồ sống sao?

Tô phu nhân nói: “Mọi người muốn mua gì cũng có thể hỏi Tào Tây, chắc chắn hắn có rất nhiều kinh nghiệm băng qua sa mạc.”

“Đúng vậy!”

“Thế thì quá tốt rồi.”

Những người còn lại đều đồng thanh phụ họa.

Lão Lý gật đầu, vén rèm xe, gọi: “Vị huynh đài này...”

Nhưng lại thấy trong xe trống không, không có Tào Tây.

“Tô phu nhân, vị huynh đệ Đinh Đào kia đâu rồi?” Lão Lý hỏi.

Tô phu nhân cũng ngơ ngác: “Không có ai sao? Vị huynh đệ kia không có ở đây sao?”

“Không có ai!” Lão Lý vén rèm xe, chỉ vào khoang xe trống không.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 372: Chương 372



Tử Thần nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt, nàng ấy có chút tức giận đứng dậy nhìn vào trong xe nói: “Uổng công, uổng công, tất cả đều uổng công!”

Tô Bân vội vàng hỏi: “Sư phụ, chuyện gì vậy? Chẳng lẽ vết thương của hắn lại tái phát sao?”

“Đương nhiên, hiện tại chính là thời điểm quan trọng, chỉ cần dùng thêm vài ngày thuốc nữa là sẽ khỏi hẳn, chỉ là nếu thiếu mấy ngày này thì coi như công cốc.”

Tử Thần tức giận ném chiếc bánh đen trong tay xuống, cũng không ăn cơm nữa, tự mình lên xe, kéo rèm xuống thật mạnh.

Tô phu nhân nhìn Tử Thần đang tức giận, trong lòng cũng rất khó chịu, người Tô gia đối xử với hắn chân thành như vậy, hắn lại không từ mà biệt.

Thật sự khiến người ta có chút lạnh lòng.

“Hắn là người của Vương phủ Bắc Cương, có phải sợ chúng ta gây phiền phức cho hắn nên mới đi trước không?” Trần Tú ở bên cạnh đoán già đoán non.

“Ta tin hắn không phải là người như vậy, nếu thật sự như vậy thì chúng ta đúng là mù mắt rồi.” Tô phu nhân nói xong lắc đầu, bà tin một trăm phần trăm rằng mình sẽ không nhìn nhầm người.

Chỉ là tại sao Tào Tây lại lén lút bỏ đi, bà thật sự không hiểu nổi.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đều nghe thấy lời của sư phụ và Tô phu nhân, hai người cũng rất khó hiểu, Tào Tây không phải đang ở trong xe sao, sao lại mất tích không thấy đâu?

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hiếm khi thấy sư phụ tức giận như vậy, Mặc Mặc, chúng ta phải tìm ra người này.” Trần Thiếu Khanh nói với Tô Mặc.

Tô Mặc gật đầu, nơi hoang vu này, hắn còn có thể chạy đi đâu được chứ?

Trừ khi hắn cố ý trốn tránh.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đi ngược lại con đường đã đi, bọn họ muốn xem thử kẻ phàm tục mang trong mình chất độc này có thể chạy đi đâu?

Mọi người đối xử với hắn tốt như vậy, chăm sóc hắn như vậy, hắn làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?

“Tào Tây!”

“Tào Tây!”

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh vừa gọi vừa tìm, đi rất lâu cũng không phát hiện ra bóng người nào.

Đột nhiên từ xa có hai bóng người giống như quả bóng xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, hai quả bóng càng lúc càng lớn, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh lúc này mới nhìn rõ thì ra là hai hài tử.

Bọn họ nhìn có vẻ quen mắt.

“Sư huynh, đây không phải là hài tử cầm đầu và đệ đệ của hắn sao?” Tô Mặc cau mày hỏi.

“Là Kim Tử và Tiểu Tứ, bọn chúng đuổi theo làm gì?” Trong giọng nói của Trần Thiếu Khanh tràn đầy sự cảnh giác.

Hai hài tử nhìn thấy bọn họ, nhanh chóng chạy về phía bọn họ.

Vừa chạy vừa vẫy tay nhỏ.

Tô Mặc khoanh tay, lạnh lùng hỏi: “Sao còn chưa xong? Các ngươi muốn làm gì?”

“Tiên nữ tỷ tỷ, ta và ca ca cố ý đến tìm tỷ.” Tiểu Tứ mở to đôi mắt tròn xoe, vui mừng nói.

Không ngờ bọn chúng lại thực sự tìm được.

“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!” Tô Mặc khó chịu đáp trả.

“Ta không đánh rắm... Chỉ muốn tìm tiên nữ tỷ tỷ, tỷ hãy đưa ta và ca ca đi theo, chúng ta không muốn ở nhà nữa.” Tiểu Tứ thấy giọng điệu Tô Mặc rất không tốt, có chút sợ hãi nói.

“Các ngươi không về nhà theo chúng ta làm gì?” Tô Mặc lạnh lùng hỏi.

“Cha chúng ta lại nợ rất nhiều tiền cờ bạc, chính ông ta đã bỏ trốn, trong nhà chỉ còn lại chúng ta, chắc chắn sẽ có người đến uy h.i.ế.p chúng ta, vì vậy chúng ta quyết định cũng không ở nhà nữa, đến tìm các ngươi đưa chúng ta đi.” Kim Tử thẳng lưng, nói rất rõ ràng.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 373: Chương 373



Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 373

Cập nhật lúc: 2025-05-05 22:45:41
Lượt xem: 12

“Các ngươi giúp kẻ xấu, lừa gạt người đi đường, chúng ta không đưa các ngươi đến nha môn đã là tốt lắm rồi, còn muốn theo chúng ta?” Tô Mặc chế nhạo nói.

“Ta thấy tỷ g.i.ế.c hắn, là ném một con sâu vào miệng hắn, hắn liền chết, ta sẽ không nói cho người khác biết, tỷ yên tâm.” Kim Tử nghiêm túc nói.

Chết tiệt!

Con sâu mũi dãi này còn muốn uy h.i.ế.p ta sao?

Tô Mặc suýt chút nữa mắng ra tiếng.

Trần Thiếu Khanh khẽ mỉm cười: “Mặc Mặc của ta thế mà lại bị người ta uy h.i.ế.p sao?”

“Là ta cứu các ngươi, nếu hắn không c.h.ế.t thì sẽ lật tung mái nhà các ngươi, sao ngươi lại không biết điều như vậy?” Tô Mặc càng thêm chán ghét hài tử bảy tám tuổi này.

“Ta không uy h.i.ế.p tỷ, ta chỉ trao đổi với tỷ, tỷ không bắt nạt chúng ta, chuyện của tỷ chúng ta đương nhiên cũng sẽ không nói ra, dù có c.h.ế.t cũng không nói.”

Kim Tử thề thốt.

“Cút!” Tô Mặc thấy bộ dạng lưu manh của hắn, tức giận nói: “Nói cho các ngươi biết, đừng theo chúng ta, cẩn thận ta đánh các ngươi, đặc biệt là ngươi!” Tô Mặc chỉ vào Kim Tử quát.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiểu Tứ rất sợ nhìn Tô Mặc, trong lòng không hiểu tại sao tỷ tỷ này xinh đẹp như vậy mà lại hung dữ như vậy?

Nó nắm tay ca ca, bất lực nhìn Kim Tử.

“Không sao!” Kim Tử vỗ tay nó, an ủi: “Đừng sợ!”

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh không để ý đến bọn họ nữa, mà tiếp tục tìm kiếm Tào Tây.

Hai hài tử không nhanh không chậm đi theo sau bọn họ, không nói không làm gì, chỉ lặng lẽ đi theo.

“Tào Tây!”

“Tào Tây ngươi ở đâu?”

Hai người lại bắt đầu gọi to tìm kiếm.

Nhưng tìm mãi vẫn không có một chút manh mối nào.

“Các ngươi đang tìm người sao? Có phải làm rơi trên con đường này không?” Kim Tử hỏi.

“Hừ!” Tô Mặc hừ lạnh một tiếng không nói gì.

“Đúng vậy, các ngươi quen thuộc nơi này không? Sao một người bình thường lại mất tích như vậy?” Trần Thiếu Khanh lại tỏ ra vẻ tốt tính nói.

“Chúng ta giúp các ngươi tìm được không? Tìm được thì cho chúng ta đi theo các ngươi?” Kim Tử mắt sáng lấp lánh nhìn Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh.

“Được!” Trần Thiếu Khanh cười nhưng hắn quay đầu lại thì thấy Tô Mặc mặt lạnh như băng: “Tất nhiên còn phải xem ý của tỷ tỷ này nữa.”

Kim Tử lập tức hiểu ra, ca ca này không làm chủ được, người nói được tính được vẫn là tỷ tỷ hung dữ kia.

“Tỷ tỷ, chúng ta quen thuộc nơi này, chắc chắn có thể tìm được người tỷ muốn tìm, tìm được thì tỷ cho ta và đệ đệ đi theo tỷ được không? Chúng ta sẽ dắt ngựa cho các tỷ, cho chúng ta đi theo là được!” Kim Tử quay mặt cầu xin Tô Mặc.

“Ta nói trước, không trả tiền công, hơn nữa tính tình ta không tốt, thích đánh người mắng người! Ta đánh rất đau! Đánh đến c.h.ế.t người!” Tô Mặc cúi đầu nhe răng trợn mắt dọa bọn họ.

Dọa bọn họ đi là được, đỡ phải dây dưa với bọn họ.

“Ta không sợ! Dù sao ở nhà cha ta cũng thường đánh chúng ta, tỷ xem, đây đều là do cha đánh, thỉnh thoảng chủ nợ cũng đánh...” Tiểu Tứ vừa nói vừa vén áo sau lưng lên, để lộ những vết thương chồng chất trên lưng, giống như những con giun đất, trông thật kinh hoàng.

Kim Tử biết nhìn sắc mặt, cũng vén áo mình lên, để lộ những vết thương còn nhiều hơn cả đệ đệ trước mặt bọn họ.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nhìn thấy lập tức ngây người, hai hài tử này đã trải qua những gì, sao còn sống được?

“Được! Ở lại! Tìm được người thì ở lại!” Tô Mặc cuối cùng cũng buông lời.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 374: Chương 374



“Người đó mất tích trên đường lớn sao? Là nam hay nữ?” Kim Tử lập tức hỏi.

“Nam, đột nhiên biến mất trên đường lớn.” Trần Thiếu Khanh tốt tính nói với bọn họ.

“Được! Ta biết rồi!” Kim Tử nói xong liền cúi xuống nhìn dọc đường, thỉnh thoảng hắn nhìn đất, thỉnh thoảng lại hất những viên đá nhỏ.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh tò mò đi theo hắn, xem ra hài tử này rất khác thường, dường như biết thuật truy tung.

Hai người theo hắn đi về phía bắc, đây đều là những nơi Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh vừa tìm qua, bọn họ xác định không có ở đây.

Tìm mãi tìm mãi, đột nhiên Kim Tử lấy ra một thứ dài và mỏng từ trong ngực, sau đó dùng que lửa châm nó, bắt đầu hun khói dọc theo ven đường, sau lưng hắn có một đường khói trắng mỏng manh.

Tô Mặc không biết đây là thứ gì nhưng thứ này có mùi rất khó ngửi, rất dễ khiến người ta không nhịn được mà ho.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh vừa đuổi theo vừa bịt mũi, đột nhiên bọn họ nghe thấy tiếng ho.

Tiếng ho rất nhỏ nhưng thính lực của bọn họ rất tốt nên vẫn nghe thấy, hai người nhanh chóng tìm kiếm, đi một vòng, phát hiện ra tiếng ho dường như phát ra từ phía sau một gò đất nhỏ ven đường không xa.

Vừa rồi bọn họ đi qua đó, chỉ liếc mắt nhìn, không đi qua xem kỹ.

“Ở đó!” Hai người đồng thanh nói.

“Khụ khụ... khụ khụ!” Tiếng ho đột nhiên lớn hơn, dường như không nhịn được nữa.

“Tào Tây, ngươi còn không ra, muốn trốn đến bao giờ?” Tô Mặc hét về phía sau gò đất.

Quả nhiên, không lâu sau có một người đứng dậy từ phía sau.

Hắn nhìn Tô Mặc bọn họ, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Các ngươi là ai? Sao lại biết ta?”

“Tào Tây, tại sao ngươi lại chạy trốn, nương ta... người Tô gia đối xử với ngươi tốt như vậy, tại sao ngươi lại chạy trốn?” Tô Mặc tiến lên chất vấn hắn.

“Ngươi có quan hệ gì với Tô gia? Dựa vào đâu mà hỏi ta như vậy?” Tào Tây nhíu mày hỏi.

“Ta có quan hệ gì thì liên quan gì đến ngươi, tại sao ngươi lại chạy trốn? Không biết mọi người đều rất lo lắng sao? Ngươi muốn làm những người đối xử tốt với ngươi thất vọng sao? Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?” Tô Mặc nói một tràng, rất tức giận.

“Ta không muốn liên lụy đến họ, Tư Không Kiệt chắc chắn sẽ phục kích ở sa mạc, hắn ta tìm ta, ta không muốn liên lụy đến họ, lại gây họa cho người vô tội.”

Tào Tây vừa nói vừa ho thêm hai tiếng.

Thấy hắn đi ra, Kim Tử dập tắt thứ dài và mỏng trong tay, sau đó nhét vào trong ngực.

“Tô gia không phải là người nhát gan sợ phiền, đã cưu mang ngươi thì chắc chắn sẽ không sợ gì.” Tô Mặc khuyên hắn: “Ngươi nhất định phải quay về.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Thiếu Khanh cũng nói theo: “Huynh đài vẫn nên quay về đi, đừng phụ lòng tốt của mọi người.”

“Ngươi lại là ai?” Tào Tây nhìn hắn hỏi.

“Tại hạ Trần Thiếu Khanh.” Trần Thiếu Khanh chắp tay.

“Trần... Trần Thiếu Khanh? Ngươi chính là trạng nguyên năm ngoái? Là người ở thôn Trần gia ngoài thành Ly thành?” Tào Tây mắt sáng lên vẻ phấn khích.

“Ừ, không sai!” Trần Thiếu Khanh có chút lắp bắp, vốn không muốn thừa nhận nhưng nghĩ lại đây là nơi hoang vu, nói thì nói: “Nhưng sao ngươi biết?”

Hắn cũng có chút kỳ lạ.

“Tào Tây bái kiến thế tử điện hạ.” Tào Tây đột nhiên quỳ xuống trước mặt Trần Thiếu Khanh.

Làm Trần Thiếu Khanh giật mình.

“Ngươi... ngươi có ý gì? Thế tử gì?” Trần Thiếu Khanh ngơ ngác.

“Khụ khụ? Còn thế tử nữa chứ?” Tô Mặc không khỏi cảm thấy buồn cười.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 375: Chương 375



“Tào Tây được Vương gia Bắc Cương ủy thác đi tìm tung tích của thế tử điện hạ, ta truy tìm từ thôn Trần gia, sau đó nghe nói thế tử đã mất, ta còn đến bãi tha ma nhưng phát hiện người được chôn ở đó không phải là thế tử điện hạ, mà là người khác, ta biết điện hạ nhất định không sao, vốn định tiếp tục truy tìm, sau đó... sau đó xảy ra chút chuyện nên cứ trì hoãn đến tận bây giờ.”

Tào Tây nhìn Trần Thiếu Khanh với vẻ phấn khích, trong lòng đã nở hoa, cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ của Vương gia, cuối cùng cũng tìm được thế tử điện hạ.

“Ngươi... ngươi nói ta là nhi tử của Bắc Cương Vương gia?” Trần Thiếu Khanh có chút không dám tin.

Hắn không có ký ức này? Cuốn tiểu thuyết nhảm nhí của Tô Mặc, hắn cũng không xem kỹ, sao lại có chuyện như vậy?

Hắn không khỏi nhìn về phía Tô Mặc, Tô Mặc cũng nhíu mày, nàng thực sự không biết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ nhớ Trần Thiếu Khanh này c.h.ế.t sớm, trong sách không còn nhắc đến nữa.

Sao đột nhiên lại có một người cha lợi hại như vậy?

“Vâng! Thế tử là con rơi lưu lạc bên ngoài của Vương gia, chuyện của ngài ấy và Vương phi nói ra thì dài dòng, thế tử vẫn nên đích thân đi hỏi Vương gia thì hơn, thế tử nên nhanh chóng cùng ta trở về Đinh Đào, Vương gia vẫn luôn chờ ngài.”

Tào Tây vẫn quỳ trên mặt đất cầu xin Trần Thiếu Khanh.

“Ta không biết ngươi nói thật hay giả? Cho dù là thật thì ta cũng không thể đi, ngươi... cũng không thể đi!” Trần Thiếu Khanh chỉ vào hắn nói: “Ngươi đứng dậy nói chuyện trước đã, đừng như vậy, ta thấy rất khó chịu.”

Hắn là người đến từ mạt thế, rất không quen có người quỳ trước mặt mình.

“Thế tử đồng ý trở về với Tào Tây, ta mới đứng dậy!” Tào Tây cũng rất kiên trì, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm vào Trần Thiếu Khanh.

“Không được, ta phải cùng Tô Mặc hộ tống người Tô gia bình an đến Mạc Bắc, nếu không ta sẽ không đi đâu hết.” Trần Thiếu Khanh lập tức từ chối.

“Tào Tây ngươi cũng không thể đi, độc của ngươi vẫn chưa giải hết, bây giờ ngươi chạy lung tung chẳng khác nào công cốc, uổng phí một phen tốt bụng của sư phụ ta... không! Của Tử Thần cô nương.” Tô Mặc cũng bắt đầu dạy dỗ hắn.

“Đã như vậy, thế tử không đi thì thôi! Ta trở về xe ngựa của Tô gia, cùng thế tử hộ tống người Tô gia đến Mạc Bắc.”

Tào Tây thấy trên mặt Trần Thiếu Khanh không có chút thương lượng nào, đành phải thỏa hiệp.

Hắn ở cùng thế tử, ít nhất sau này gặp Vương gia cũng có thể giải thích được.

“Đúng rồi, ngươi gặp họ thì đừng nhắc đến chuyện gặp chúng ta, chúng ta giả c.h.ế.t mới thoát khỏi đội lưu đày.” Trần Thiếu Khanh dặn dò hắn.

“Thuộc hạ hiểu rõ!” Tào Tây chắp tay nói, nói xong hắn quay người đi đuổi theo đội lưu đày.

Nhìn Tào Tây đi xa, Kim Tử và Tiểu Tứ vội vàng chạy đến dắt ngựa lại cho Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh: “Ca ca tỷ tỷ mời lên ngựa.” Tiểu Tứ nói giọng trong trẻo.

“Không tệ, rất có mắt nhìn.” Tô Mặc nhận lấy dây cương, nhảy lên ngựa.

Trần Thiếu Khanh định bế Tiểu Tứ lên ngựa, thấy Tô Mặc đang trừng mắt nhìn mình, hắn do dự một lát rồi rụt tay lại.

Hắn cũng nhảy lên ngựa, cùng Tô Mặc cưỡi ngựa song hành, Kim Tử và Tiểu Tứ chạy theo phía sau.

Không ngờ hai hài tử này tuổi còn nhỏ mà chạy cũng không chậm, luôn bám rất sát.

“Sư huynh, sau này chúng ta thật sự phải mang theo hai cái đuôi nhỏ này sao?” Tô Mặc chớp chớp mắt hỏi.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 376: Chương 376



“Cũng không hẳn, ta nghĩ sau này chúng sẽ có ích, ta thấy Kim Tử có kỹ thuật truy tung rất lợi hại, Tiểu Tứ tuy nhỏ nhưng rất thông minh, cũng là một hài tử có thể bồi dưỡng, Mặc Mặc, có thể cân nhắc nhận hai đứa làm đồ đệ, chúng ta mỗi người một đứa, hoặc là muội không muốn thì giao hết cho ta.” Trần Thiếu Khanh hạ giọng nói.

Không thể để hai hài tử này nghe thấy, kẻo chúng sớm nở mũi.

“Nhận đồ đệ?” Tô Mặc kêu lên một tiếng: “Ta chưa từng nghĩ đến.”

Nàng liên tục lắc đầu, trong lòng rất phản đối.

“Ca ca, tỷ tỷ không muốn chúng ta, tỷ ấy không thích chúng ta.” Tiểu Tứ rất buồn, nó đã nghe thấy Tô Mặc nói.

“Không sao, dù sao chúng ta cũng đến đây để học bản lĩnh, chỉ cần chúng ta cứ bám riết không đi, họ chắc chắn sẽ nhận chúng ta.” Kim Tử nói rất kiên định.

Mặc dù người đòi nợ đã c.h.ế.t nhưng cha lại nợ thêm nợ mới, ở nhà tên khốn đó ngoài việc bị đánh đập và đói khát, họ không cảm nhận được chút tốt đẹp nào.

Cha của họ lại bỏ đi, không biết khi nào mới quay lại, nếu quay lại chắc chắn sẽ vừa đánh vừa mắng họ, không hề quan tâm và yêu thương.

Họ không có nương, có cha còn không bằng không có.

Kim Tử quyết định dẫn theo đệ đệ đi tìm người đã g.i.ế.c c.h.ế.t tên côn đồ đòi nợ bằng một chiêu.

Họ đã đi gần một ngày, không ngờ lại thực sự tìm thấy.

Vì vậy, họ nhất định sẽ không từ bỏ, dù bị đánh đập, đói khát, chỉ cần có thể học được bản lĩnh, họ nhất định sẽ kiên trì.

“Ca ca, đệ nghe lời huynh, đệ có thể chịu đựng, có thể chịu đựng mọi thứ.” Tiểu Tứ nhanh chóng liếc nhìn ca ca, sau đó nghĩ đến Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh rồi đuổi theo.

“Ha! Thật sự bám riết không tha.” Tô Mặc nghe rất rõ lời của họ.

“Thử thách chúng, nếu chịu được, Mặc Mặc cũng dắt một con ngựa ra cho chúng.” Trần Thiếu Khanh nói.

Đội ngũ đang tiến lên, Tô phu nhân nhìn Tử Thần đang tức giận, muốn an ủi nhưng lại không biết nói gì cho phải.

Bà cũng khá thất vọng, làm sao có thể đi an ủi người khác được.

Chẳng lẽ thật sự là bà nhìn nhầm, cứu phải một con sói mắt trắng?

Tô phu nhân có chút hoài nghi bản thân.

“Phu nhân, đừng nghĩ nữa, hắn đi thì đi, coi như chúng ta chưa từng quan tâm đến hắn, không quen biết hắn.” Trần Tú nhìn Tô phu nhân buồn bã, vội vàng an ủi.

“Nhưng tại sao hắn lại như vậy?” Tô phu nhân nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.

“Nuôi cái gì chứ? Nuôi chó rồi!” Tử Thần tiếp lời, tức giận nói: “Thuốc của ta đều cho chó ăn hết rồi!”

“A Tử, con cũng đừng tức giận nữa, chân mọc trên người hắn, đi thì đi thôi.” Tô phu nhân thấy nghĩa nữ tức giận, ngược lại bắt đầu an ủi nàng ấy.

Tử Thần há miệng định nói thêm gì đó, đột nhiên ngựa dừng lại.

Những người trong xe vội vàng hỏi: “Sao không đi nữa, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Tô phu nhân vén rèm xe lên, đột nhiên phát hiện người đánh xe đã đổi, chẳng phải là Tào Tây mà họ vừa nhắc đến sao.

“Phu nhân, ngồi vững, ta đánh xe.” Tào Tây liếc nhìn Tô phu nhân, trên mặt nở nụ cười nói.

“Cút xuống! Cút xuống!” Tử Thần nhìn thấy hắn, chỉ tay mắng.

“Tử cô nương, ta xuống thì không có ai đánh xe cho các người đâu, ngồi vững, xe ngựa sắp đi rồi!” Nói xong, hắn giơ roi trong tay lên, ngựa liền phi nước đại.

Nhìn thấy Tào Tây, sắc mặt những người trong xe lập tức chuyển từ âm sang dương, sắc mặt Tô phu nhân lập tức tốt hơn.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 377: Chương 377



Bà không nhìn nhầm người, Tào Tây không phải là sói mắt trắng, hắn không bỏ đi.

Trên mặt Tử Thần không có gì thay đổi nhưng lại âm thầm cong môi, nở một nụ cười không dễ nhận ra.

Cũng coi như thông minh, biết giữ mạng!

Cứ như vậy, đội ngũ tiếp tục tiến lên, Tào Tây đánh xe cho Tô gia, còn Kim Tử và đệ đệ hắn thì như hai cái đuôi, đi theo sau Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trời sắp tối, lão Lý nhìn trời: “Hôm nay nghỉ ở đây, ngày mai chúng ta xuất phát sớm một chút, cố gắng đến Nhạn Sơn Quan trước khi trời tối.”

Mọi người đã có nước, cũng có thể nấu một bữa cơm nóng hổi, đều lần lượt nhận nồi từ thị vệ rồi bắt đầu dựng bếp nấu cơm.

Tô gia lần lượt xuống xe, Tào Tây đều ân cần đưa tay ra đỡ, Tô phu nhân vốn không muốn để ý đến hắn nhưng thấy hắn vẫn đưa tay ra nên miễn cưỡng vịn vào.

Người xuống xe cuối cùng là Tử Thần, Tào Tây vẫn luôn đợi nàng ấy nhưng Tử Thần thậm chí còn không thèm nhìn hắn, xuống xe từ phía bên kia.

Tào Tây đưa tay ra cứng đờ giữa không trung, trên mặt lộ vẻ xấu hổ: “Xin lỗi Tử cô nương, là ta không tốt, ta không nên không từ mà biệt, khiến các người lo lắng cho ta.”

“Cút!” Tử Thần chỉ cho hắn một chữ, sau đó hoàn toàn không để ý đến hắn.

“Được!” Tào Tây đáp ứng, sau đó đi đến chỗ Tô gia bắt đầu giúp nấu cơm.

Nhưng hắn phát hiện mình như một cục phân chó thối, đến đâu mọi người cũng tránh xa hắn, hắn thế mà lại bị cô lập.

Hắn biết hoàn toàn là do mình tự chuốc lấy.

Thực ra hắn nên bàn bạc với Tô gia một chút, không nên tự ý đưa ra quyết định.

Một lúc làm tổn thương nhiều người đối xử tốt với mình như vậy.

Lúc này lão Lý đi tới, vẫy tay với hắn.

“Sao vậy? Lý thị vệ có chuyện gì sao?” Tào Tây hỏi.

“Từ Nhạn Sơn Quan đến Đinh Đào, chắc ngươi rất quen đường, có thể dẫn đường ở phía trước không?” Lão Lý thăm dò hỏi.

“Tất nhiên không thành vấn đề, chỉ là ta có một chuyện, cũng muốn nhờ Lý thị vệ giúp đỡ.” Tào Tây do dự một lát rồi nói.

“Ừ, ngươi nói đi!” Lão Lý gật đầu.

“Ta nghĩ đến Nhạn Sơn Quan, muốn mời những người trong xe ngựa của Tô gia đến quán ăn một bữa, nhờ Lý thị vệ tạo điều kiện.”

Hắn cố ý nói rất to, muốn cho mọi người Tô gia đều nghe thấy.

Quả nhiên Tô Thành còn có Tô Côn, Tô Lâm đều dựng tai lên, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn về phía này.

“Đi ăn quán sao? Quá tuyệt!”

“Ca ca, chúng ta đều đi sao? Nương có dẫn chúng ta đi không?” Tô Lâm nhỏ giọng hỏi ca ca.

“Không nghe thấy sao, những người trên xe ngựa, tất nhiên bao gồm cả chúng ta.” Tô Thành vội vàng giải thích cho bọn họ.

“Ta muốn ăn cá!” Tô Lâm thậm chí còn bắt đầu gọi món.

“Được! Ta biết rồi!” Tào Tây xoa xoa đầu nhỏ của Tô Lâm, một ngụm đáp ứng.

“Nhìn ngươi giúp chúng ta, ta sẽ giúp ngươi lần này, chỉ một bữa thôi, ăn xong bọn họ phải trở về đại lao!” Lão Lý gật đầu nói.

“Biết rồi, cảm ơn Lý thị vệ.” Tào Tây nở nụ cười mãn nguyện nói.

“Quá tuyệt, đi ăn cá, ăn thịt!” Tô Lâm nhỏ vỗ tay nhảy cẫng lên.

“Ta không đi!” Tô Bân lập tức từ chối.

“Ta cũng không đi!” Tô Quân theo sát đại ca nói.

“Đây là một tấm lòng của Tào Tây, mọi người nhất định phải đi, nếu không thì mặt mũi ta thực sự không còn đường nào để đi, làm sai chuyện, mọi người không đi thì có nghĩa là không tha thứ cho ta.” Tào Tây nói rất chân thành.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 378: Chương 378



“Tào Tây, tốn tiền làm gì, không cần đâu.” Tô phu nhân cũng từ chối.

“Tô phu nhân, nhất định bà phải đi, nếu không ta thực sự mất mặt.” Tào Tây một tay nắm lấy mặt mình cầu xin.

“Có người mời ăn cơm mà không đi, ôi! Họ không đi chúng ta có thể đi không?” Cô nương của Yên Vũ lâu nhìn Tào Tây hỏi.

“Xin lỗi, không được!” Tào Tây một lời từ chối, không nể mặt chút nào.

“Ôi, thật là keo kiệt.”

“Đúng vậy, mặt đẹp như vậy mà nói chuyện thật khó nghe!”

Vài kỹ nữ ăn quả đắng, lại bắt đầu nói bóng gió Tào Tây.

Tào Tây không thèm để ý đến họ, mà quay sang nói với những người Tô gia: “Hôm nay Tào Tây ta làm sai, phụ lòng tốt của mọi người đối với ta, ta sẽ không nói lời hay, chỉ có thể đền tội với mọi người ở tửu lâu lớn nhất Nhạn Sơn Quan! Xin mọi người nể mặt ta.”

Hắn nhìn người này, lại nhìn người kia, không ai để ý đến hắn.

“Phu nhân, nhất định phải đi nhé! Nếu không Tào Tây sẽ cúi đầu với mọi người.” Tào Tây miệng lưỡi vụng về, nóng nảy, thực sự không biết nên nói gì cho phải.

“Được rồi, ngươi vẫn miễn đi, cúi đầu với người sống, đó là phong tục của Bắc Cương các ngươi sao?” Tô phu nhân vội vàng ngăn cản hắn: “Đi hết, mọi người đều đi, nhiều ngày như vậy rồi, mọi người đều chưa ăn một bữa cơm tử tế, có người bỏ tiền mời chúng ta ăn đồ ngon, tại sao không đi, đều đi hết! Không ai được phép từ chối!” Tô phu nhân chỉ vào mọi người nói.

“Ta không phải người Tô gia, ta không đi!” Tử Thần một ngụm từ chối.

“Sao con lại không phải, con là nghĩa nữ của ta, ta xem ai dám nói con không phải!” Tô phu nhân lại khôi phục sự bá đạo như trước.

Tử Thần nghe xong, khóe miệng giật giật hai cái, không lên tiếng.

Bà lão này thực sự coi mình là nữ nhi của bà sao?

“Đi đi, đều đi, ở đó có món cừu nướng nguyên con ngon lắm, đến lúc đó ta sẽ cho mọi người ăn no nê.” Tào Tây cười nói.

“Cừu nướng nguyên con?” Tô Thành và mấy hài tử khác nghe xong thì nước miếng sắp chảy ra.

Phải thơm ngon đến mức nào, trong mắt mấy hài tử ánh lên tia mong đợi, như thể con cừu nướng chảy mỡ đang ở ngay trước mặt chúng.

“Ta đi!” Tô Thành lập tức lên tiếng đáp.

“Ta cũng đi!”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ta cũng đi!”

Tô Côn và Tô Lâm cũng tranh nhau trả lời.

“Sư phụ, chúng ta cũng đi thôi!” Tô Bân ở một bên nói với Tử Thần đang im lặng.

Tào Tây vẫn không hiểu, mấy hài tử Tô gia trừ Tô Côn và Tô Lâm ra thì tại sao đều gọi Tử Thần là sư phụ.

Chẳng lẽ là muốn học y thuật của nàng ấy sao?

“Tử cô nương, người nhất định phải đi, nếu không cả đời này ta sẽ không yên tâm.” Tào Tây rất chân thành nói: “Người là ân nhân cứu mạng của ta...”

“Mạng của ngươi có giữ được hay không còn chưa biết, nói trước như vậy là quá sớm...” Tử Thần lạnh lùng nói.

“Ta biết ta vẫn chưa khỏe, không nên chạy lung tung...”

“Biết còn chạy? Bây giờ lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy!” Lời nói của Tử Thần khiến mặt Tào Tây đỏ bừng, không ngờ một nữ tử trông có vẻ yếu đuối lại nói chuyện lại hùng hồn như vậy, hận không thể đập c.h.ế.t người ta!

“Ta sai rồi! Tử cô nương tha lỗi cho ta được không?”

Tào Tây nói một tràng lời hay, Tô Bân và Tô Quân cũng cầu xin theo, cuối cùng Tô phu nhân cũng lên tiếng, Tử Thần mới đồng ý.

Đang nói chuyện, Trương Liên nấu xong một nồi cháo gạo lứt, bánh ngô cũng đã nóng, vẫn là hũ dưa muối củ cải đó, mọi người lại bắt đầu ăn.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 379: Chương 379



Lúc này Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cũng đã trở về không gian của mình.

Tô Mặc đi thăm ruộng thuốc trước, không tệ, quả nhiên dược liệu lại cao hơn không ít.

Vài ngày nữa lại có thể thu hoạch một đợt.

Đến lúc đó giao đợt dược liệu này cho Trịnh lang trung, để ông ta thống nhất bán ra ngoài, một khoản tiền lớn lại về tay.

Tô Mặc nhìn những dược liệu đang phát triển mạnh mẽ trên ruộng, như thể nhìn thấy rất nhiều bạc đang lấp lánh.

“Không tệ! Tiền đồ vô lượng... Các bảo bối mau cao lớn lên, đổi thành tiền, phát tài phát tài...” Tô Mặc không ngừng lẩm bẩm với dược liệu.

“Ầm”

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn truyền đến tai Tô Mặc.

Nàng vội vàng nhảy ra khỏi không gian, cầm đèn pin chiếu khắp nơi, phát hiện dưới một sườn dốc có một chiếc xe ngựa bị lật.

Tiếng động chính là truyền đến từ đó.

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

Là một giọng già nua truyền ra từ trong xe.

Tô Mặc vội vàng chạy tới, lúc này Trần Thiếu Khanh cũng bị kinh động, đi ra khỏi không gian.

Hai người cùng nhau đến dưới sườn dốc.

Đến gần mới phát hiện sườn dốc này cao như vậy, may mà bọn họ rơi xuống lớp đất vàng dày, nếu không nếu là đất cứng thì chắc chắn đã mất mạng từ lâu.

Người đánh xe đã bị hất văng ra rất xa, đầu đầy m.á.u ngất đi.

“Cứu ta! Cứu ta!” Giọng nói trong xe lại truyền ra.

Trần Thiếu Khanh vội vàng vén rèm lên, thò người vào, dùng rất nhiều sức mới kéo được ông lão ra.

Đây là một ông lão tóc bạc trắng, khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi, tóc và mặt đều chảy máu, toàn thân cũng toàn máu.

Ông lão hơi mở mắt nhìn Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh, đau đớn rên lên: “Ta... chân ta... hình như gãy rồi...”

Nói xong, đầu ngửa ra sau, ngất đi.

“Mặc Mặc, chúng ta đưa hai người họ vào không gian, ông lão cần phải phẫu thuật.” Trần Thiếu Khanh nói rồi cùng Tô Mặc khiêng ông lão vào không gian của Tô Mặc.

Hai người ra ngoài kiểm tra người đánh xe, phát hiện ông ta đã không còn hơi thở.

Kiểm tra kỹ, phát hiện ông ta bị trục xe ngựa bị đổ đè vào đầu, hẳn là đã c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Trong không gian của Tô Mặc có phòng thí nghiệm y tế, trong phòng thí nghiệm có đầy đủ các loại dụng cụ y tế.

Hai người mặc áo blouse trắng đã khử trùng, bắt đầu phẫu thuật nối xương cho ông lão.

Hơn một giờ sau, ca phẫu thuật kết thúc thuận lợi, rất thành công.

May mà kịp thời, nếu không ông lão nằm dưới sườn dốc một đêm thì chắc không ai phát hiện ra.

Sau khi xử lý xong vết thương trên đầu và các bộ phận khác trên cơ thể ông ấy, hai người ước chừng ông lão cũng sắp tỉnh.

“Sư huynh, ông ấy tỉnh rồi thì phải làm sao, không biết nhà ông ấy ở đâu, cũng không biết ông ấy là ai? Không thể để ông ấy ở trong không gian mãi được.” Tô Mặc có chút lo lắng.

“Không sao, muội quên hai cái đuôi nhỏ kia rồi, chúng rất thông minh, nhất định có thể điều tra ra ông lão này là ai.”

Trần Thiếu Khanh nhắc nhở nàng.

“Đúng vậy, sao lại quên hai đứa chúng? Hai đứa đi đâu rồi?” Tô Mặc nhớ ra chúng dắt hai con ngựa đi tìm chỗ cho ăn, đến giờ vẫn chưa về.

“Không phải là cưỡi ngựa bỏ trốn chứ?” Tô Mặc cười hỏi.

“Không đâu!” Trần Thiếu Khanh vừa dứt lời thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gọi giòn tan: “Tỷ tỷ! Ca ca, hai người ở đâu?”

Là giọng của Tiểu Tứ.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nhìn nhau, hai người ẩn thân đi ra khỏi không gian.

“Ở đây, vừa rồi hai đứa đi đâu, chúng ta đi tìm hai đứa.” Tô Mặc cố tình nghiêm mặt hỏi.
 
Back
Top Bottom