Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 360: Chương 360



Tô Mặc vẫn dịch chuyển tức thời vào kho, quả nhiên thuốc men đủ loại.

Chỉ riêng vị thuốc khan hiếm trên thị trường là khương hoạt, đã chiếm hơn một nửa kho này.

Những vị thuốc quý hiếm khác cũng không ít.

Trong đầu Tô Mặc hiện lên vô số bong bóng dấu hỏi, rốt cuộc hắn ta có cách gì để lấy được nhiều hàng mà người khác không nhập được như vậy?

Chẳng lẽ bọn họ có quan hệ gì với Phiên quốc?

Không phải chỉ đồn rằng bọn họ có thế lực ở Thanh thành sao?

Đột nhiên bên ngoài có động tĩnh, Tô Mặc không kịp suy nghĩ lung tung, vung tay thu hết thuốc trong kho vào không gian.

“Đại ca, những người này không biết trời cao đất rộng, dám chống đối với Trình Ký chúng ta, không cho chúng một chút màu, chúng còn không biết Mã Vương gia có mấy con mắt.”

Một giọng nịnh nọt truyền đến, Tô Mặc nghe ra đó là tên Trình Văn đã gây chuyện trước tiệm của họ vào ban ngày.

“Thật ra mọi người làm ăn đều không dễ dàng, chỉ là bọn họ quá không hiểu quy củ, cũng không biết nặng nhẹ, ta đây là đang dạy dỗ bọn họ, cũng là cứu bọn họ...” Đó là giọng của một nam nhân.

Tô Mặc đoán người này hẳn là đại chưởng quầy của Trình Ký, Trình Thụy.

“Vậy mang đủ dầu hỏa chưa?” Trình Thụy hạ giọng hỏi.

“Yên tâm đi, ca, đảm bảo có thể đốt sạch tiệm của bọn họ.” Trình Văn thề thốt.

“Chỉ đốt tiệm thuốc của bọn họ là được, cho chúng một bài học nhỏ, đừng làm liên lụy đến những người hàng xóm vô tội, mọi người đều không dễ dàng.” Trình Thụy chậm rãi nói: “Haiz! Ta đây chính là người mềm lòng, không làm nên chuyện lớn được.”

“Đúng vậy, đại ca chính là người có lòng Bồ Tát, người khác ức h.i.ế.p chúng ta như vậy, đại ca mới chỉ muốn dạy dỗ bọn họ một chút...”

Tiếng nói dần xa, Tô Mặc nghe mà lông mày giật giật, trong lòng đã niệm hai chữ vô sỉ hàng nghìn hàng vạn lần.

Đốt tiệm của người khác, vậy mà còn nói mình mềm lòng!

Thật là không biết xấu hổ!

Được rồi, đã không biết xấu hổ, vậy thì ta cũng không cần nể mặt ngươi nữa.

Tô Mặc dứt khoát thu toàn bộ tiệm, cả gạch cả ngói vào không gian, trong nháy mắt vị trí của tiệm chỉ còn lại một khoảng đất trống.

Trình Văn và Trình Thụy đi ra khỏi tiệm, định lên xe ngựa về nhà.

“Đại ca, chúng ta về ngủ một giấc thật ngon, chỉ chờ tin tốt thôi.” Trình Văn đỡ Trình Thụy lên xe, hắn ta vừa định lên, quay đầu lại, cảm thấy phía sau rõ ràng không ổn.

“Đại ca! Đại ca! Có phải đệ say rồi không? Biển hiệu của chúng ta đâu? Ôi! Không đúng! Tiệm của chúng ta đâu?”

Tiếng kêu của Trình Văn khiến Trình Thụy không hài lòng: “Đã bảo ngươi uống ít rượu thôi, ngày nào cũng như một tên say, làm ăn kiểu gì?”

Hắn ta vén rèm xe, chỉ vào Trình Văn mà mắng: “Biển hiệu không phải ở sau ngươi sao... Ôi? Biển hiệu đâu? Đi đâu rồi?”

Hắn ta nhìn thấy khoảng đất trống trải đó, nhất thời đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ.

Mình cũng uống nhiều rượu quá rồi sao?

Không có mà, rõ ràng hắn ta không uống rượu.

Hắn ta trợn mắt xuống xe, rồi một mặt hoang mang đi vòng quanh khoảng đất trống đó: “A Văn, đây có phải là vị trí tiệm của chúng ta không?”

“Đúng vậy, đại ca, huynh nhìn tiệm trang sức bên trái, tiệm bánh nướng bên phải, không sai đâu! Chính là chỗ đó!” Trình Văn trả lời càng chắc chắn hơn.

“Vậy tiệm của ta đâu? Tiệm thuốc Trình Ký của chúng ta đâu?” Trình Thụy gào lớn.

Vừa rồi bọn họ còn đi lại trong tiệm, bàn bạc chuyện, sao chớp mắt tiệm đã thành đất trống?
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 361: Chương 361



“Đệ không biết, đại ca! Đây là chuyện gì vậy?”

***

Lúc này, Trần Thiếu Khanh đi theo tên tay sai cầm dầu hỏa đến trước tiệm của họ.

Thuốc trong tiệm đã bán hết từ lâu, đã đóng cửa từ sớm.

Tên đó xách dầu hỏa lại cẩn thận nhìn trái nhìn phải, xác định xung quanh không có ai, mới mở nắp lọ, sau đó đổ từng chút dầu trong can lên cửa và cửa sổ tiệm.

Khi đổ hết một can dầu, hắn ta vừa định châm lửa thì đột nhiên phát hiện ra hộp quẹt mình mang theo đã không thấy đâu.

Hắn ta mò mẫm khắp nơi, tìm kiếm, dọc theo hướng đi lúc nãy tìm từng chút một, đi đến bên ngoài bức tường thấp của một nhà xí, phát hiện cửa ra vào có vẻ có thứ gì đó đang nhấp nháy, hắn ta mừng thầm, hóa ra là đánh rơi ở đây.

Chạy đến cúi xuống định nhặt, đột nhiên m.ô.n.g như bị ai đá một cái, hắn ta loạng choạng hai chân không đứng vững, cắm đầu xuống hố xí.

Hố xí khá rộng, nửa người hắn ta đều rơi vào trong.

Phía sau hố xí là một chuồng lợn, những con lợn đang ngủ bị quấy rầy, rất hung dữ chạy ra, thấy một người đội mũ lớn đang không ngừng giãy giụa trong chuồng của nó.

Con lợn càng tức giận, liên tục húc đầu vào kẻ xâm phạm.

Ngay lập tức, tiếng kêu thảm thiết xé tan bầu không khí tĩnh lặng của đêm.

Cách đó không xa, Trần Thiếu Khanh trên mặt mang theo một nụ cười như có như không, đưa tay phủi phủi giày của mình, sau đó quay người chạy về hướng Trình Ký.

Lúc này, đại chưởng quầy và nhị chưởng quầy của tiệm thuốc Trình Ký sắp phát điên rồi, Trình Thụy không chịu nổi đả kích, trợn mắt ngất đi.

Trình Văn vội vàng gọi xe ngựa đưa đại ca về phủ Thành.

Hắn ta và đại ca ở chung, chỉ ở những viện khác nhau mà thôi.

Trình Thụy có một thê hai thiếp, ba người nhi tử, còn hắn ta thì một thê một thiếp, một nam một nữ.

Hàng ngày người ra kẻ vào phủ Thành, vô cùng náo nhiệt.

Những thương nhân dược liệu đi ngang qua đây, không ai không muốn làm quen với người đứng đầu giới dược liệu này, đều biết hắn ta có nhiều mối quan hệ, có chỗ dựa ở kinh thành, đều muốn bám vào cái cây lớn này.

Dưới gốc cây lớn dễ hưởng mát mà!

Những ngày này, vì các loại thuốc như khương hoạt khan hiếm, phủ Thành càng náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Mặc dù nhiều thương nhân dược liệu chê giá này đắt nhưng cũng có người không chê, bao nhiêu bạc cũng chịu chi.

Những người này phần lớn là ngự y của phủ đệ các gia đình quyền quý.

Thuốc có đắt đến đâu, họ cũng có thể bán được, đối với họ, điều quan trọng nhất là có thể nhập được hàng.

Hôm nay, thê tử của Trình Văn là Đinh thị nhìn cả một nhà đầy quà tặng, lại vui mừng đến nỗi không thấy cả mắt.

Đang bận chỉ huy tiểu đồng trong phủ chuyển hết những thứ này vào kho riêng.

Tô Mặc đi theo xe ngựa đến phủ, nhìn gia đinh tay chân luống cuống khiêng Trình Thụy vào nhà, cũng nhìn thấy tiểu đồng chuyển đủ loại quà tặng đến kho riêng.

Tô Mặc gật đầu, không tệ!

Nàng đến đúng lúc rồi!

“Ôi trời! Lão gia, người sao vậy?” Đinh thị thấy gia đinh khiêng Trình Thụy về, kinh hoàng hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tẩu tẩu, không biết sao nữa, cửa hàng của chúng ta không thấy đâu, đại ca không chịu nổi, tức giận công tâm, thế là ngất đi.”

Trình Văn khóc lóc kể lại.

“Ý là sao? Gọi là cửa hàng không thấy đâu là sao?” Đinh thị ngơ ngác.

Chẳng lẽ lão già này lại thích hồ ly tinh nào đó, lại đến lừa bà ta sao?
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 362: Chương 362



“Trình Văn, ngươi thành thật khai báo, gọi là cửa hàng không thấy đâu là sao? Có phải đại ca ngươi đưa cửa hàng cho hồ ly tinh nào không? Các ngươi hợp sức diễn trò với ta?”

Đinh thị mắt như muốn phun lửa, nếu đúng là như vậy, bà ta không phải hạng ăn chay, không đánh cho hồ ly tinh đó tè ra quần thì coi như bà ta nể tình.

“Ôi trời, không phải, tẩu tẩu, là cửa hàng không còn, không thấy đâu!” Trình Văn không biết giải thích thế nào.

“Phu nhân! Không xong rồi! Không xong rồi!” Một tiểu đồng vội vã chạy vào.

“Có chuyện gì mà hoảng hốt thế?” Đinh thị không hài lòng quát.

“Đồ trong kho của chúng ta không thấy đâu, viện của lão gia và phu nhân còn có viện của nhị lão gia đều trống không, cái gì cũng không còn!” Tiểu đồng lắp bắp.

“Gọi là cái gì cũng không còn là sao? Ta phải xem cái gì gọi là cái gì cũng không còn?” Đinh thị tức giận, đứng dậy đi về phía hậu viện.

Trời ơi! Bà ta nhìn thấy gì thế này?

Bầu trời đêm đen kịt...

Bà ta lại nhìn thấy bầu trời đêm rộng lớn trong nhà mình.

Bà ta dụi mắt, không sai, bầu trời đầy sao sáng, nhìn bà ta như đang chế giễu.

“Á~ Nhà của chúng ta đâu? Kho riêng của ta đâu? Đồ quý của ta đâu?”

Đinh thị gào lớn.

Ngoài tiền sảnh nơi họ đang ở, phía sau đã biến thành đất trống, không còn gì, thậm chí cả núi giả và tường bình phong trong viện cũng không còn.

Cuối cùng bà ta cũng hiểu rõ cái gì gọi là không còn!

Quả nhiên là không còn gì!

Bà ta “Oa” một tiếng ngồi bệt xuống đất, bắt đầu khóc lớn!

Trong nhà, Trình Thụy uống một ngụm nước nóng, vừa tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng khóc như trời sập đất lở của Đinh thị ở bên ngoài, hắn ta thở dài: “Ôi, nhạc phụ bệnh lâu của ta cuối cùng cũng không qua khỏi mà đi rồi!”

Một gia đinh vội nói: “Lão gia, không phải lão nhạc gia tử vong, mà là phủ của chúng ta không còn!”

Trình Thụy đột nhiên nhớ đến hình ảnh cửa hàng mà hắn ta đã dày công kinh doanh, hắn ta lập tức hỏi: “Ý là sao? Phủ này vẫn tốt đẹp, sao lại không còn?”

“Lão gia đi xem là biết.” Gia đinh vừa nói vừa mở cửa phòng, Trình Thụy ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa, hắn ta cũng nhìn thấy đầy trời sao sáng.

“Dinh thự lớn của ta đâu? Dinh thự đâu?” Hắn ta run giọng hỏi.

“Không còn... không còn gì!” Tiểu đồng nhỏ giọng trả lời.

“Phụt... phụt phụt” Trình Thụy liên tục phun ra mấy ngụm máu, trợn mắt ngã ngửa trên giường.

***

Lúc này, lão Lý đã dẫn xe ngựa đi qua nơi cách trấn Tiêu Hà chưa đầy hai mươi dặm, một đường đi về phía Bắc, hướng về Nhạn Sơn Quan chạy tới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Họ không vào trấn Tiêu Hà, chỉ đi ngang qua một đoạn đường ngắn bên cạnh.

“Nương, rốt cuộc Trịnh lang trung là người như thế nào? Có phải là bạn cũ của cha không?” Tô Bân thì thầm hỏi Tô phu nhân.

Tô phu nhân gật đầu nghiêm túc: “Có lẽ vậy, chỉ là chưa từng nghe cha con nhắc đến.”

“Chắc chắn là bạn của cha, nếu không thì ai trong chúng ta lại có người quen ở đây?” Tô Quân cũng rất đồng ý với lời nói của đại ca.

Tử Thần ở một bên nghe mà không nói gì, nàng ấy cúi đầu nhìn vết thương của Tào Tây đã lành.

Tào Tây cũng cảm nhận được ánh mắt của Tử Thần, một cô nương như hoa như ngọc nhìn mình như vậy, mặt hắn không khỏi đỏ lên.

Những ngày quen biết này, hắn phát hiện cô nương này rất kỳ lạ, không bao giờ chủ động nói chuyện với người khác nhưng người Tô gia lại đối xử với nàng ấy rất tốt.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 363: Chương 363



Đặc biệt là Tô phu nhân, càng coi nàng ấy như nữ nhi ruột.

Là cô nương này đã cứu mình, chữa lành vết thương cho mình, Tào Tây vô cùng biết ơn Tử Thần.

Nhưng Tử Thần lại lạnh lùng với mọi người, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân tỏa ra một hơi thở khó tả, khiến người ta tránh xa ngàn dặm.

Điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự yêu thích của Tô phu nhân đối với nàng ấy, có chuyện gì tốt đều nghĩ đến nàng ấy đầu tiên.

Đoàn người từ trấn Tiêu Hà đi về phía bắc thêm hơn một canh giờ, lão Lý nhìn mọi người có vẻ mệt mỏi, nói: “Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, nửa canh giờ nữa rồi tiếp tục đi.”

Càng đi về phía bắc, càng hoang vu, đất vàng phủ kín, cát vàng bay đầy trời.

Bầu trời có màu vàng xám, không thấy một chút xanh nào.

“Đến đây, nước sẽ ít đi, trên đường này hầu như không có nơi nào để tiếp tế nước, mọi người phải tiết kiệm nước lấy ở nhà lý trưởng, nếu không thì chỉ có thể đến Nhạn Sơn Quan mới tiếp tế được.” Lão Lý dặn dò mọi người.

Lời nói của hắn nhắc nhở mọi người nhớ lại tình hình ở nhà lý trưởng tối qua.

“Tối qua tức phụ của hắn ta nhìn chúng ta ăn cơm, mắt muốn rớt ra ngoài.”

“Đúng vậy, ta ăn một miếng thịt, nàng ta hít một hơi khí lạnh, như thể thứ chúng ta ăn không phải thịt lợn mà là thịt của nàng ta vậy...”

“Đừng nói đến ăn thịt, ta chỉ múc nước trong vại của nhà hắn ta, phụ nhân đó suýt cắn nát răng hàm, trong lòng không biết đau thế nào.”

Mười mấy tên thị vệ vừa nói vừa kể về phụ nhân keo kiệt nhà lý trưởng, càng nói càng thấy buồn cười.

Muốn chiếm tiện nghi mà không chiếm được, ngược lại còn bị lão Lý thông minh cắn một miếng thật đau.

Thật là hả hê!

Chỉ là rốt cuộc chuyện một nén bạc đó là thế nào, sao lại có thể tự nhiên biến mất?

Trong lòng mọi người đều có một dấu hỏi nhưng khi lên đường, bụi bặm mệt mỏi không bao lâu đã tạm thời quên đi mối nghi ngờ này.

Vừa khát vừa mệt, mọi người đều lần lượt lấy bầu nước ra uống.

“Phụt! Phụt!” Không biết từ đâu bay đến vô số viên đá nhỏ đập vào tay mọi người, tay cầm bầu nước đau đớn, buông tay ra, bầu nước rơi xuống đất, nước trong bầu đổ ra đầy đất.

Trên mặt đất toàn là đất tơi, không lâu sau, cả bầu nước đã bị hút sạch.

“Ôi trời! Xảy ra chuyện gì vậy? Ai ném đá, nước đổ hết rồi.”

Trong đoàn người lập tức xuất hiện một tràng tiếng chửi bới.

Lão Lý nhìn quanh, thấy một nửa số người đều đổ nước trong bầu ra đất.

“Ai vậy?” Lão Lý cầm đao quát.

“Ha ha ha” Từ trên sườn dốc không xa, mấy tiểu hài tử như khỉ đất cười ha hả rồi tản ra chạy mất.

“Xong rồi, nước đổ hết rồi.” Bầu nước của Trần Tú cũng rơi xuống đất, nhìn cả bầu nước không còn, nàng ấy đau lòng kêu lên.

“Không sao, ta rót cho ngươi.” Vừa nãy Tô phu nhân còn chưa kịp uống, nước trong bầu vẫn còn đầy.

Bà lấy ra định rót cho Trần Tú, Tô Bân vội nói: “Nương, con có, con rót cho di nương.”

“Đại nương, con có, con và nương uống chung một bầu.” Tô Thành giơ bầu nước nhỏ của mình lên nói với Tô phu nhân.

Đinh Lan không nói hai lời, cầm lấy bầu nước của Trần Tú, rót hơn một nửa bầu nước của mình cho nàng ấy.

Tô Thành có chút ngượng ngùng nhìn chằm chằm nàng ấy, không ngờ mình không thích nàng ấy như vậy, nàng ấy vẫn đối xử tốt với nương của mình.

Hắn có chút ngượng ngùng.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 364: Chương 364



Nhìn Đinh Lan đưa nước của mình cho Nhị di nương, Tô Bân cũng không do dự, nhân người khác không chú ý, cướp lấy bầu nước của Đinh Lan, đổ hơn một nửa nước của mình cho nàng ấy.

Lần này Tô Thành không lên tiếng, ngược lại cầm bầu nước nhỏ của mình đưa cho Đinh Lan: “Ta cũng có, cho tỷ.”

Đinh Lan cười xoa xoa đầu nhỏ của hắn: “Không cần đâu, tỷ đủ uống rồi.”

“Nương, đám hài tử địa phương đó rốt cuộc là người nào? Tại sao chúng lại đánh đổ bầu nước của chúng ta?” Tô Quân hỏi Tô phu nhân.

“Chắc chắn là đám hài tử hư! Quá nghịch ngợm.” Tô phu nhân nhíu mày nói.

“Không hẳn!” Tử Thần ngồi một bên đột nhiên lên tiếng.

“Sư phụ nói vậy là sao?” Tô Bân tiến lên hỏi.

Nghe Tô Bân gọi nữ nhân hoa nhường nguyệt thẹn này là sư phụ, Tào Tây không khỏi giật mình.

“Chuyện này không dễ nói nhưng ta chắc chắn là có liên quan đến nước, có lẽ chúng ta đi qua sườn dốc nhỏ này rồi đi tiếp sẽ biết.” Tử Thần nói xong, tự mình lên xe nghỉ ngơi.

Nàng ấy chê trên mặt đất nhiều đất, so ra thì trong xe sạch sẽ hơn.

“Mọi người hãy trông chừng bầu nước của mình, muốn uống nước thì vào xe uống.” Tô phu nhân nói với mọi người.

Lão Lý đã nói, từ đây đến Nhạn Sơn Quan giữa đường không có chỗ tiếp nước, đến Nhạn Sơn Quan còn hai ngày nữa, nếu nước không còn, chẳng phải sẽ phải chịu khát hai ngày sao?

Quá đáng sợ.

Lúc này, mấy cô nương của Yến Vũ lâu cũng ầm ĩ lên, tám người bọn họ, đã có bốn người bị đánh đổ bầu nước, chỉ còn bốn người có nước, còn lại đều chỉ còn bầu không.

Bốn cô nương nhìn những tỷ muội không có nước, lập tức ôm chặt bầu nước của mình, rồi trốn sang một bên.

Mặc kệ tình tỷ muội sâu đậm ngày thường, cái gì cũng không quan trọng bằng mạng sống của mình!

Bọn họ chính là những người sống tỉnh táo nhất trên đời.

“Lão Lý, có thể cho chúng ta chút nước không, dù chỉ một chút, chúng ta sẽ uống tiết kiệm, nhất định có thể đến được Nhạn Môn Quan.”

Vài cô nương cầm bầu nước rỗng cầu xin lão Lý.

Lão Lý hừ một tiếng, vẫy tay với người hầu kéo xe: “Đưa chút nước dự phòng cho họ, mỗi người nửa bầu, nói trước, nếu hết thì thật sự là hết.”

Vài cô nương cầm bầu nước rỗng, vây quanh người hầu chia nước.

Người hầu lấy một cái thùng gỗ từ trên xe, cầm gáo chuẩn bị múc nước vào bầu của họ.

Đột nhiên “Ầm!” một tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống, không lệch một ly đập vào thùng lớn, thùng bị đánh đổ lăn xuống gầm xe, úp sấp xuống, cả thùng nước đổ sạch không còn một giọt.

“Ai vậy!” Người hầu nhìn thùng nước bị đánh đổ, rút đao bên hông xông ra ngoài.

“Ha ha! Chạy mau!” Vẫn là đám hài tử địa phương đó, đột nhiên xuất hiện từ sườn dốc nơi họ nghỉ ngơi, sau đó điên cuồng tản ra chạy mất, không bao lâu đã mất hút.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lão Lý đi tới thấy nước dự phòng của họ không còn, tức giận hỏi.

“Không biết từ đâu xuất hiện một đám hài tử hoang dã, chuyên đối phó với nước của chúng ta.”

Người hầu nói với vẻ bực bội: “Chúng chạy nhanh hơn cả thỏ, ta đuổi theo thì chúng đã biến mất tăm.”

“Những người còn lại nhất định phải bảo vệ nước của mình, xem ra có người muốn động tay động chân vào nước của chúng ta.” Lão Lý nghiêm giọng ra lệnh cho mọi người.

Mọi người nghe xong vội vàng giấu bầu nước đi, có người còn nhét thẳng vào trong quần áo.

“Lão Lý, chúng ta phải làm sao? Không còn một giọt nào cả?” Vài cô nương của Yến Vũ lâu nhìn lão Lý với vẻ đáng thương, nước không xin được, đến cả nước dự phòng cũng không có.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 365: Chương 365



Lòng họ bỗng chốc cảm thấy hoảng sợ.

Lúc này, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cũng cưỡi ngựa đuổi theo, tình cờ họ nhìn thấy một cảnh tượng, hai người quyết định đi trước xem đám hài tử địa phương đó rốt cuộc là chuyện gì.

Hơn mười hài tử tản ra chạy trốn, một đứa nhỏ hơn, chạy không nhanh, rất nhanh đã tụt lại phía sau, đột nhiên nó cảm thấy chân bị vấp phải thứ gì đó “Bịch” một tiếng ngã xuống đất.

“Ca ca, đệ ngã rồi!” Nó vừa khóc vừa gọi một nam hài đi trước.

Một đứa cao hơn một chút nghe thấy liền lập tức chạy lại, đỡ nó dậy: “Tiểu Tứ, sao đệ bất cẩn thế.”

Nói rồi nắm tay nó chạy về phía bên kia sườn dốc.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cưỡi ngựa theo sau, không biết đã nhìn thấy một cái hang đất.

Hơn mười hài tử lập tức chạy về phía hang, không lâu sau trong hang truyền ra tiếng ồn ào.

“Đại ca, nước của bọn họ đều đổ hết rồi, rất nhiều người trong số họ không còn nước!”

“Đúng vậy, nước trong thùng lớn cũng bị đánh đổ, là Kim Tử ca ném đá đánh đổ.”

Tô Mặc nghe thấy tiếng động trong hang, cùng Trần Thiếu Khanh nhìn nhau, hóa ra thực sự có người đứng sau chỉ đạo những hài tử này làm chuyện xấu.

“Kim Tử, bọn chúng còn nước không?” Một giọng khàn khàn truyền ra từ bên trong.

“Còn!” Là giọng của ca ca nam hài.

“Chát!” Một tiếng tát vang dội truyền ra.

“Oa!” Cùng với một tiếng khóc, nghe giọng khóc có vẻ là hài tử vừa ngã.

Tô Mặc không khỏi nhíu mày.

“Đại ca, tại sao ngươi lại đánh đệ đệ ta. Nó còn nhỏ như vậy, ngươi không thể đánh nó, nếu muốn đánh thì đánh ta này!” Giọng Kim Tử rất tức giận.

“Tại sao đánh đệ đệ ngươi, chỉ có như vậy ngươi mới có thể cố gắng hơn vào lần sau, mới có thể nhớ rằng nếu không cố gắng thì đệ đệ ngươi sẽ phải chịu khổ! Lão tử không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi!” Giọng khàn khàn hung dữ nói.

“Nếu ngươi còn dám đánh đệ đệ ta, ta sẽ không làm nữa!” Kim Tử cũng gào lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không làm? Được thôi, nợ cờ b.ạ.c của cha ngươi trả thế nào, lão tử muốn đưa ông ta vào đại lao thì chỉ cần động miệng là được.” Giọng khàn khàn đe dọa.

Trong hang lập tức yên tĩnh trở lại, Kim Tử không còn tiếng động, chỉ có tiếng nức nở của đệ đệ Tiểu Tứ.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, hai người gật đầu, cùng lúc nhảy vào không gian của mình.

Vào không gian, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh bắt đầu bận rộn, hai người lấy một đoạn ống lớn từ kho căn cứ, sau đó nối nó vào linh tuyền trong không gian...

Lão Lý sợ đám hài tử hoang dã không biết từ đâu đến này lại đến tính kế nước của họ, quyết định không thể ở lại đây thêm được nữa, hắn vẫy tay ra hiệu cho mọi người nhanh chóng đứng dậy rời khỏi nơi này.

“Lão Lý, nước của chúng ta không còn nữa, phải làm sao đây?”

“Đúng vậy, chẳng phải sẽ c.h.ế.t khát sao?”

Vài cô nương của Yên Vũ lâu bám lấy lão Lý kêu la.

“Yên tâm, lão tử sẽ không để các ngươi chết, cho dù có phải uống nước tiểu thì các ngươi cũng phải đến được Mạc Bắc cho lão tử.” Lão Lý quát mắng họ một cách khó chịu.

“Ha, các huynh đệ, ta sắp tè ra quần rồi, ai muốn uống thì đến mà uống nào?”

“Ta cũng có!”

Vài tên thị vệ nghe xong, lập tức phấn chấn hẳn lên, bắt đầu trêu chọc mấy cô nương kia.

Mấy cô nương của Yên Vũ lâu tức đến đỏ mặt nhưng cũng chỉ có thể nhịn, không dám lên tiếng.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 366: Chương 366



Cứ như vậy, họ lại đi trên con đường đất chưa đầy nửa canh giờ thì đột nhiên phía trước có hơn mười hài tử cầm bình nước đứng giữa đường chặn đường họ.

“Lão già mua nước không? Rẻ lắm, một văn tiền.” Một hài tử nhà quê giơ bình nước trên tay nói.

Lão Lý nhìn đám hài tử này rất giống với đám vừa làm đổ bình nước kia nhưng lại không chắc lắm.

Bởi vì đám hài tử kia chạy nhanh hơn cả thỏ, bọn họ chỉ nhìn thấy bóng lưng chứ không thấy mặt mũi.

“Ôi chao, một văn tiền, ta mua, ta mua.” Vài cô nương của Yên Vũ lâu chạy tới, kêu la.

“Các cô nương muốn mua hết sao.” Vài người họ vừa nói vừa lục trong tóc ra hơn mười văn tiền đưa cho hài tử b*n n**c.

Hài tử nghiêm mặt hỏi: “Các cô nương chắc chắn muốn mua hết nước này chứ?”

“Ừ, mua hết, tiền này cho các ngươi.”

“Không được đổi ý đâu nhé.” Nam hài vừa nói vừa bảo mấy đứa bạn để bình nước trước mặt mấy cô nương, rồi ra hiệu cho mấy cô nương của Yên Vũ lâu đưa một ngón tay vào trong.

“Làm gì vậy?” Có cô nương không hiểu ý.

“Đưa vào, nước này là của cô nương, chỉ có cô nương mới được uống.” Nam hài chớp chớp mắt to giải thích.

“Khoan đã~” Lão Lý cảm thấy không ổn, hắn hét lên một tiếng.

Nhưng hắn vừa dứt lời, mấy cô nương của Yên Vũ lâu đã đưa ngón tay vào nước.

Họ sợ mấy tên thị vệ kia sẽ cướp mất số nước này.

“Được rồi, vậy bắt đầu tính tiền nào.” Nm hài vừa nói vừa móc trong người ra một cái thìa gỗ nhỏ, bắt đầu múc nước từ bình nước.

“Một văn, hai văn, ba văn...” Nam hài vừa múc nước vừa lẩm bẩm.

“Cái này... là có ý gì?” Mấy cô nương của Yên Vũ lâu nhìn nhau, trong lòng bắt đầu hoảng hốt.

“Một văn tiền một thìa, không đếm thì sao biết được bao nhiêu tiền?” Nam hài trả lời với vẻ mặt ngây thơ.

“Cái gì? Không phải một văn tiền một bình nước sao? Sao lại thành một thìa?” Vài cô nương lập tức ngây người.

Cái thìa nhỏ như vậy, múc hết bình nước này phải tốn bao nhiêu bạc?

Tiền đâu mà họ trả nổi?

“Các ngươi không phải lừa người chứ? Vừa nãy sao không nói rõ, chúng ta còn tưởng là một văn tiền một bình nước chứ?”

Vài cô nương lập tức không chịu.

Họ nhìn mười mấy hài tử nhà quê này, thấy chúng cũng chẳng làm gì được, thế là bắt đầu lật lọng.

Họ trao đổi ánh mắt, định bỏ đi.

“Muốn lật lọng sao? Nước này các cô nương đã làm bẩn rồi.” Khuôn mặt nhỏ của nam hài lập tức sa sầm, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.

Hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của hắn.

“Là các ngươi lừa người, chỉ nói một văn tiền, cũng không nói là một văn tiền một thìa.”

“Đúng vậy, các ngươi đang lừa người!”

Vài cô nương của Yên Vũ lâu đều tranh cãi.

Họ nhìn lão Lý đang ngồi trên ngựa cầu cứu nhưng lão Lý lại dẫn mọi người đi thẳng về phía trước.

Vân Mộng Hạ Vũ

Họ muốn đi nhưng lại bị mấy hài tử quấn lấy, không thể nhúc nhích.

Bốn cô nương cắn răng, thế là bắt đầu dùng sức đẩy đám hài tử ra.

Vài hài tử lập tức bắt đầu la hét, có đứa thậm chí còn quỳ xuống ôm chặt lấy chân họ, c.h.ế.t cũng không buông.

Vài cô nương sợ hết hồn, họ muốn nhanh chóng thoát khỏi mấy hài tử mũi dãi này nhưng càng nghĩ như vậy thì mấy hài tử lại càng bám riết không tha.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ẩn thân đứng không xa họ, chăm chú nhìn vở kịch náo nhiệt này.

“Dừng tay!” Lão Lý cuối cùng cũng dừng lại, hắn kéo ngựa lại rồi gào lên với mấy hài tử: “Nói, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 367: Chương 367



“Ông là đại gia của bọn họ phải không? Chúng ta chỉ muốn tiền, một bình nước mười lượng bạc, bọn họ làm bẩn bảy bình nước của chúng ta, đưa bảy mươi lượng bạc là có thể đi.” Nam hài nói chậm rãi.

“Nam hài này tên là Kim Tử, hài tử kia là đệ đệ của hắn tên là Tiểu Tứ.” Tô Mặc chỉ vào nam hài kia nói.

“Ừ!” Trần Thiếu Khanh mặt không biểu cảm đáp một tiếng.

Xem ra nam hài này cũng đã sớm trở thành một côn đồ!

Vì bị người khác bắt nạt nên đi bắt nạt người khác!

“Mười lượng một bình, các ngươi đi cướp à?” Một cô nương kêu lên.

“Câm miệng!” Lão Lý gào lên không kiên nhẫn: “Nếu còn kêu loạn, lão tử sẽ ném các ngươi cho bọn chúng.”

Lũ kỹ nữ không biết điều này, chỉ biết gây chuyện.

“Chúng ta cũng là vì tốt cho các người thôi, trong phạm vi trăm dặm, các người sẽ không tìm được nước nữa đâu, đến Nhạn Sơn Quan còn phải mất hai ngày nữa, ngoài chúng ta ra sẽ không còn ai chịu b*n n**c cho các người đâu, không tin thì các người cứ thử xem.” Kim Tử rất bình tĩnh nói với lão Lý.

Vì nợ cờ b.ạ.c của cha, còn có để đệ đệ không bị đánh, hắn phải bán hết mấy bình nước này, hơn nữa không thể thấp hơn năm mươi lượng bạc.

Hắn bán thêm hai mươi lượng bạc, có thể lấy được năm lượng bạc, có thể giúp cha trả một ít nợ.

Còn việc hắn làm bây giờ là việc tốt hay việc xấu, hắn không quan tâm.

“Tiểu tử thối còn dám nói bậy, nói cho ngươi biết chúng ta là quan sai, nếu ngươi dám cản trở chúng ta, cẩn thận ta bắt ngươi vào đại lao.”

Lão Lý gào lên.

“Chúng ta tìm mấy người kia, không liên quan đến các quan gia.” Kim Tử vội vàng kéo mấy cô nương của Yên Vũ lâu ra khỏi lão Lý và những người khác.

“Bọn họ là phạm nhân do chúng ta áp giải, trước khi đến Mạc Bắc chúng ta đều phải quản lý, nếu ngươi muốn tìm bọn họ tính sổ thì hãy theo đến Mạc Bắc rồi nói.”

Lão Lý vừa nói vừa muốn đuổi mấy cô nương kia vào đội ngũ.

“Không đưa tiền thì bọn họ không được đi!” Đột nhiên Kim Tử đứng trước mặt mấy cô nương kia, hơn mười hài tử nắm tay nhau, vây chặt bốn cô nương của Yên Vũ lâu.

“Được rồi, cho các ngươi một lượng bạc, thả người đi.” Lão Lý không muốn dây dưa với đám hài tử này nữa, đành thỏa hiệp.

“Bảy mươi lượng, thiếu một lượng cũng không được!” Kim Tử lạnh mặt nói.

Hắn nghe lão Lý vừa nói, càng chắc chắn rằng bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ mặc mấy cô nương này, vì vậy hắn rất có lòng tin.

“Được! Vậy thì bọn họ ở lại, chúng ta đi.” Lão Lý vừa nói vừa vẫy tay với mọi người: “Trước tiên nói cho các ngươi biết, bọn họ là kỹ nữ, đều có bệnh truyền nhiễm, hơn nữa còn ăn nhiều uống nhiều, các ngươi giữ bọn họ lại cũng chẳng có tác dụng gì.”

“Nhưng nếu cha các ngươi muốn vui vẻ thì giữ lại cũng được... ha ha!”

Mấy tên thị vệ cũng chen vào nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sư phụ của ta có thể bán bọn họ vào lầu xanh, một người bán được mười bảy mười tám lượng, vẫn có thể kiếm được bảy mươi lượng.” Kim Tử nói lớn.

Lão Lý nghe xong tức đến nỗi sắc mặt rất khó coi, hài tử to gan này, vậy mà không sợ.

“Bọn họ là trọng phạm của triều đình, không thể ở lại, nhất định phải đi!” Lão Lý vừa nói vừa rút đại đao ra, hắn nghĩ lần này đám hài tử này chắc chắn phải sợ đến phát khóc.

“Quan lớn g.i.ế.c người rồi! Mau đến mọi người ơi! Quan lớn không giảng lý lẽ!” Kim Tử nhìn thấy đại đao sáng loáng, đột nhiên đưa hai tay lên miệng hét lớn về phía một gò đất.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 368: Chương 368



“Ai dám bắt nạt hài tử của chúng ta thì đánh nhau với chúng!”

Ngay lập tức, sau gò đất xuất hiện một đám đông nam nữ tay cầm hung khí, họ chạy về phía lão Lý và những người khác.

Không lâu sau, đội ngũ này đã bị họ vây chặt.

“Kim Tử, có phải bọn họ muốn bắt nạt các ngươi không?” Một nam nhân giọng khàn khàn, mặt có vết sẹo hỏi.

“Đúng! Chính là bọn họ!” Kim Tử chỉ tay vào lão Lý và những người khác nói: “Bọn họ làm bẩn nước của chúng ta không đưa tiền còn muốn g.i.ế.c người!”

“Chính là bọn họ, muốn ăn vạ không chịu trả tiền.” Kim Tử vội vàng đáp.

Một đám người dưới sự dẫn dắt của người giọng khàn bắt đầu vây quanh lão Lý và những người khác.

Hơn mười tên thị vệ lập tức rút đao đeo bên hông ra, cảnh giác nhìn chằm chằm vào họ.

“Các ngươi là người nào, rốt cuộc muốn làm gì?” Lão Lý quát: “Chẳng lẽ các ngươi muốn tấn công mệnh quan triều đình sao?”

“Mệnh quan triều đình cũng phải giảng đạo lý chứ, bọn họ muốn ăn vạ, các ngươi nên làm chủ cho chúng ta chứ, sao lại bao che cho bọn họ, như vậy không đúng!” Người giọng khàn bình tĩnh cãi lại.

“Đúng vậy, các ngươi biết nước ở đây khó kiếm thế nào không? Còn quý hơn vàng.”

“Đúng vậy, làm bẩn thì phải mua.”

Những người phía sau cũng ùa vào phụ họa.

Lão Lý hiểu rằng, họ đã gặp phải đám lưu manh vô lại.

Mục đích của bọn họ chỉ có một, chính là tống tiền.

“Bọn họ đều là trọng phạm của triều đình, ngoài con người ra, có thể nói là không có gì cả, các ngươi có ép bọn họ nữa cũng vô ích.” Lão Lý nhìn đám đông, lại nhìn những thứ trong tay họ, quyết định vẫn nên lễ độ trước rồi mới dùng đến vũ lực.

“bọn ta không quan tâm, dù sao không có tiền thì mấy người đó không được đi.” Kim Tử thẳng thừng ăn vạ.

“Giữ bọn họ lại, chẳng lẽ các ngươi muốn cướp tù nhân sao? Biết hậu quả của việc này là gì không?” Giọng lão Lý dần trở nên lạnh lùng.

“Hậu quả chính là các ngươi cũng giống như bọn họ, trở thành tù nhân, tốt thì bị lưu đày, tệ thì bị c.h.é.m đầu!” Một tên thị vệ ở phía sau cũng nói theo.

“Sao lại c.h.é.m đầu?” Có người trong đám đông bắt đầu lùi lại.

Người giọng khàn nhìn hắn ta: “Sao vậy? Ngươi không muốn ta xóa nợ cho ngươi nữa sao?”

Người đó nghe xong vội vàng nói: “Muốn! Muốn!”

Người đó lại đứng thẳng người, tiến lên hai bước.

“Vậy chẳng lẽ không có cách giải quyết nào khác sao?” Lão Lý quyết định vẫn không nên xé rách mặt.

“Quan gia đã nói rồi, sao có thể không nể mặt, rất đơn giản, đền cho chúng ta nước sạch là được.” Người giọng khàn lại cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong phạm vi mười dặm xung quanh đều khó tìm được nguồn nước, muốn bọn họ làm được thì quả là không thể.

“Vậy chúng ta cùng xem xem bình nước của mỗi người có bao nhiêu nước?” Lão Lý quay đầu nhìn mọi người.

“Các ngươi đã uống rồi thì tuyệt đối không được!” Người giọng khàn lập tức chặn đứng lối thoát này.

Lão Lý tức giận trừng mắt nhìn hắn ta, người này thật quá xấu xa, rõ ràng là đang đùa giỡn với họ.

“Nếu không thì đưa sáu mươi lượng, thôi thì năm mươi lượng, không thể thiếu một lượng nào.” Người giọng khàn cười giả tạo.

Lão Lý nheo mắt lại, ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén.

Người giọng khàn nhìn ra ý của lão Lý, vung tay lên, mọi người cầm hung khí dần dần tiến về phía họ.

Một cuộc chiến dường như không thể tránh khỏi...

“Này! Có nước suối kìa!” Đột nhiên có một giọng nói trong trẻo truyền đến.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 369: Chương 369



Mọi người lần lượt nhìn về hướng phát ra âm thanh, hóa ra là ở phía sau một gò đất.

Vài huynh đệ Tô gia phản ứng nhanh, nhanh chóng chạy tới.

“Ôi trời, thực sự có nước suối, nương, thực sự có.” Là giọng của Tô Thành.

Nghe vậy, Lý thị vệ mừng thầm, cưỡi ngựa phi tới.

Quả nhiên, sau gò đất có một dòng suối đang phun trào.

Mọi người thấy vậy liền tháo bình nước ra hứng nước, nước phun rất mạnh, không lâu sau, bình nước của mọi người đều đầy, thậm chí cả bình dự phòng trên xe cũng đầy.

Người giọng khàn và những người khác nghe vậy cũng vây quanh nhưng lão Lý lại để hơn mười tên thị vệ chặn họ lại, đề phòng bọn họ lại làm trò xấu.

Nhìn dòng suối phun trào, những người cầm hung khí đều ngây người.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Suối nước từ đâu ra vậy?”

“Đúng vậy, sao lại có thể, đào giếng sâu như vậy cũng không có nước, sao lại có thể có suối nước như vậy?”

“Chẳng lẽ có thần tiên?”

Mọi người bàn tán xôn xao, đủ thứ lời đồn đều có.

Mặt mày người giọng khàn khó coi như gan heo, hắn ta nghiến răng nắm chặt tay, nhìn những người kia từng người hứng đầy nước, muốn động thủ nhưng lại đối diện với ánh mắt đầy sát khí của lão Lý, đành phải nhịn.

“Chẳng phải ngươi nói chỉ cần hứng đầy nước cho các ngươi là được sao? Lấy bình nước ra đây, để thị vệ của chúng ta đích thân hứng đầy cho các ngươi, như vậy được chứ?” Ánh mắt lão Lý tràn đầy sự chế giễu.

Ngay lập tức, có thị vệ đi lấy bình nước của bọn họ, đổ nước trong bình đi, sau đó hứng đầy nước suối trong vắt.

Tiểu Tứ nhận lấy, còn tò mò uống một ngụm, lập tức kêu lên: “Ca ca, nước này ngọt quá, ngon quá.”

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ẩn thân đứng bên cạnh họ, nàng cười thầm: “Tất nhiên là ngon rồi, đây chính là nước linh tuyền trong không gian của ta.”

“Câm miệng!” Người giọng khàn đột nhiên hét lớn một tiếng.

Tiểu Tứ sợ run cả người, suýt làm rơi bình nước trên tay xuống đất.

“Thế nào? Bây giờ hòa nhau rồi chứ?” Lý thị vệ nói xong, lạnh lùng nhìn hắn ta, vung tay lên: “Đi! Ta xem ai không sợ c.h.ế.t dám cản chúng ta!”

Đội ngũ lại bắt đầu tiến lên nhanh chóng, những nữ tử của Yên Vũ lâu đi nhanh hơn nhiều so với ngày thường.

Không lâu sau, họ đã biến mất trước mặt đám người này.

“Này! Sao lại có suối nước?” Có người tò mò ngồi xổm xuống, dùng tay hứng nước uống một ngụm: “Ngọt thật! Nước này ngon quá! Tức phụ, mau về nhà lấy bình ra hứng.”

Một đám người nghe vậy, lập tức tản ra, đều về nhà lấy đồ.

Kim Tử cũng định dẫn theo đệ đệ đi, đột nhiên người giọng khàn quát: “Đứng lại!”

Kim Tử mặt đầy căng thẳng, vội vàng che chở đệ đệ ở phía sau: “Dòng suối này xuất hiện rất kỳ lạ, chuyện này không thành công thì không thể đổ lỗi cho chúng ta.”

“Ừ, không đổ lỗi cho các ngươi, về nói với cha ngươi, hôm nay lập tức trả tiền cho ta! Nếu không, ta sẽ dẫn người lật tung nhà ngươi!”

Hắn ta tức giận không có chỗ phát tiết, chỉ muốn tìm một nơi trút giận.

Hai huynh đệ này đã gặp phải.

Nhìn các sư huynh đã đi xa ở phía trước, Tô Mặc nghe vậy, gãi đầu, thầm nghĩ: “Đi c.h.ế.t đi!”

Nàng cưỡi ngựa phi nhanh qua người hắn ta, ngón tay khẽ búng, một con sâu độc bay vào miệng hắn ta.

Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, người giọng khàn lập tức ngã ngửa ra đất, không lâu sau thì tắt thở.

Kim Tử và đệ đệ nhìn Tô Mặc phi ngựa đi xa, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng mới phản ứng lại.
 
Back
Top Bottom