Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 220: Chương 220



“Tất nhiên là phải tìm ra hung thủ, đền mạng cho những người đã c.h.ế.t hôm qua!” Nam nhân không hề sợ hãi.

“Là các ngươi ra tay trước, chúng ta chỉ tự vệ.” Khương Đại Sơn lên tiếng biện giải.

“Chính là hắn! Là hắn cắt đầu Trùng Tử và những tên kia.” Một người mắt tinh chỉ vào Khương Đại Sơn nói.

Lão Lý có chút đau đầu, xem ra đám lưu dân này là muốn mạng của Khương Đại Sơn.

“Các ngươi cướp bóc trước, chúng ta là thị vệ chỉ làm theo lệnh, các ngươi tốt nhất là thả người, nếu không các ngươi không chỉ phạm tội cướp bóc như vậy, mà còn g.i.ế.c người, đây là tội chết!” Lão Lý nghĩ trước tiên phải dùng lý lẽ.

“Tội hay không tội, chúng ta chỉ biết g.i.ế.c người đền mạng, giao hắn cho chúng ta, sau đó thả người này thì chúng ta xóa nợ.”

“Đúng! Giao hắn ra đây!”

Khương Đại Sơn có chút bất ngờ nhìn đám lưu dân đang tức giận này, hắn ta không ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Các thị vệ đều nhìn Lão Lý, đám lưu dân này thật sự quá xảo quyệt, vừa rồi nếu bọn họ trực tiếp xông lên, e rằng bây giờ Lương Sinh và bọn họ đã thành cái sàng rồi.

Nhưng hôm qua Khương Đại Sơn tự ý g.i.ế.c nhiều người như vậy, quả thực cũng làm quá đáng, một tên thị vệ lẽ nào lại không biết điều này, bắt được cướp không phải nên giao cho quan phủ xử lý sao, hắn ta có tư cách gì để g.i.ế.c người?

Nhưng Lão Lý lại không nói gì, các thị vệ khác cũng không tiện nhắc lại.

Không ngờ chỉ vì chuyện này mà thành ra cục diện như ngày hôm nay.

“Nếu các ngươi không đồng ý, vậy thì chúng ta sẽ không bỏ cuộc, hôm nay g.i.ế.c hắn, ngày mai không chừng sẽ là một ai đó trong số các ngươi.” Tên đại hán vừa nói vừa bóp sợi dây thừng trong tay.

“Chúng ta còn đói bụng, không rảnh để đợi nữa, không giao hắn ra cũng được, đưa xe ngựa và đồ đạc trên xe cho chúng ta, sau đó đưa thêm hai trăm lượng bạc, chuyện này coi như xong.”

Nam nhân nắm chặt sợi dây thừng hừ lạnh một tiếng: “Chỉ có một nén nhang để suy nghĩ, nếu không tay ta sẽ không nghe lời nữa.”

“Lý ca, ngươi không thể giao ta cho bọn họ, nếu không ta sẽ c.h.ế.t chắc, hãy giao xe ngựa và đồ đạc của Tô gia ra đi, dù sao trước đây bọn họ cũng đi bộ.”

Khương Đại Sơn kéo lão Lý sang một bên nói lời hay ý đẹp: “Ta đã cứu ngươi, Lý ca, lần này ngươi cũng cứu ta đi.”

“Chuyện xe ngựa không thể được, đó là xe ngựa mà Binh Kỵ Tôn tướng quân tặng cho Tô gia, sao có thể đưa cho các ngươi, hôm qua là người của các ngươi ra tay trước, Khương thị vệ nhiều nhất chỉ có thể coi là vô ý gây thương tích.” Lão Lý trừng mắt nhìn Khương Đại Sơn, dám làm không dám nhận, hắn khinh thường nhất loại người như vậy.

Nhưng hắn vẫn phải nói đỡ cho Khương Đại Sơn.

“Ngươi cũng có chút nhân tính.” Tô Mặc đứng bên cạnh nghe lão Lý nói bênh vực Tô gia, gật đầu.

“Đã cắt đầu người rồi, sao lại là vô ý gây thương tích, chẳng lẽ đại nhân coi chúng ta là đồ ngốc sao?” Có người la lên, lập tức cả đám người bắt đầu la hét.

“Ta cắt đầu bọn họ khi bọn họ đã c.h.ế.t rồi.” Khương Đại Sơn cãi lại.

Tô Mặc đứng ngay bên cạnh hắn ta, thực sự muốn đá c.h.ế.t hắn ta.

Những người đó rõ ràng đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất, sao đến miệng hắn ta lại thành đã chết.

“Ngươi im miệng!” Lão Lý quát hắn ta, sau đó quay sang đám lưu dân đang tức giận nói: “Như vậy, chúng ta sẽ bồi thường cho mọi người một ít, cũng coi như an ủi gia đình người c.h.ế.t nhưng dù sao thì các ngươi cũng có lỗi trước nên số tiền bồi thường này sẽ không nhiều, mỗi nhà năm lượng bạc, tuy không nhiều nhưng ít nhất cũng đủ để mọi người ăn no, không đến nỗi đói bụng.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 221: Chương 221



Lão Lý đã hạ quyết tâm, lấy hết tiền tích cóp nhiều năm của mình ra bồi thường cho những người này, để giải quyết chuyện này.

Sau này hắn nghĩ sẽ không còn nợ Khương Đại Sơn ân tình này nữa.

Nghe nói có bạc, có người bắt đầu động lòng, dù sao những ngày tháng chạy nạn này cũng không dễ chịu, vừa đói vừa lạnh, hài tử và người già đều không chịu nổi.

“Không được! Giết người phải đền mạng! Chúng ta muốn hắn!” Gã tráng hán thấy lão Lý đang cố gắng bảo vệ Khương Đại Sơn, hắn ta khẳng định vẫn có thể moi được nhiều lợi ích hơn nữa.

Vì vậy, hắn ta ra hiệu cho mọi người, bảo họ đừng lên tiếng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này, Tô Mặc đã nhảy lên cây, nàng lặng lẽ tiến về phía Lương Sinh đang bị trói.

Cứu người xong, xem đám lưu manh này còn lấy cớ gì để làm khó Lý thị vệ.

Lương Sinh bị treo lơ lửng, sắp ngất đi rồi, hắn cảm thấy cánh tay như sắp đứt lìa, cả người vừa đau vừa lạnh, ý thức của hắn dần trở nên không rõ ràng.

“Đừng nhúc nhích!” Một giọng nói rất nhỏ và nhẹ vang lên bên tai hắn.

Hắn cố gắng mở mắt ra, phát hiện không có ai, hắn khẳng định mình đã bị ảo giác.

Hắn lại nhắm mắt lại, cảm thấy sợi dây thừng trên cổ tay bắt đầu nới lỏng, có vẻ như có người ở bên cạnh mình.

Hắn lại mở mắt ra nhưng vẫn không thấy gì, hắn thở dài, nghĩ rằng mình sắp không xong rồi, sao lại xuất hiện ảo thanh, ảo giác?

Lão Lý và đám người này vẫn đang giằng co, hai bên đều không chịu nhượng bộ.

Số bạc này đã là toàn bộ gia sản của lão Lý, hắn thực sự không thể lấy ra thêm được nữa.

Nhưng gã tráng hán cứ nghĩ rằng có thể moi thêm được chút nào hay chút đó, dù chỉ thêm hai ba lượng cũng được.

“Ôi chao! Các ngươi xem, người đó biến mất rồi.” Một tên lưu manh chỉ vào cành cây trên đầu hét lớn.

Mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên người vừa bị treo lơ lửng trên đó trong chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Là các ngươi, chắc chắn là các ngươi làm trò quỷ.” Gã tráng hán phát hiện mất con tin, có chút hoảng hốt.

Hắn ta rất hối hận, giá mà lúc nãy đồng ý với điều kiện của lão Lý thì tốt rồi.

“Người đâu? Các ngươi giấu người đi đâu rồi? Nói cho các ngươi biết, nếu không tìm được người, đừng nói là không đòi được bạc, mà tất cả các ngươi đều phải vào ngồi tù!” Lão Lý lớn tiếng gào lên với bọn họ.

“Rõ ràng là các ngươi cứu người đi, các ngươi còn ở đây giả vờ, được rồi, được rồi, mỗi nhà năm lượng thì năm lượng, mau đưa đây!” Gã tráng hán đưa tay ra nói.

“Hừ! Người đã không còn, các ngươi còn dám đòi bạc của bản thị vệ, mặt mũi các ngươi đúng là dày hơn cả tường thành.” Lý thị vệ nói xong hừ lạnh một tiếng, ra hiệu cho các thị vệ khác.

Vài tên thị vệ cầm đao lớn tiến về phía bọn họ.

Trong đám lưu manh có một hài tử năm sáu tuổi chưa từng thấy cảnh tượng này, sợ hãi khóc “Oa oa.”

Những hài tử lớn hơn nghe thấy tiếng khóc, cũng bắt đầu khóc và la hét.

“Chúng ta không cần bạc nữa, chỉ cầu xin các người tha cho chúng ta!” Có người ôm con bắt đầu lùi về phía sau.

“Không đưa bạc thì các ngươi nghĩ có thể đi sao?” Giọng lão Lý càng thêm lạnh lẽo, hoàn toàn khác với giọng thương lượng vừa rồi.

“Các ngươi g.i.ế.c người, còn muốn thế nào nữa?” Một bà lão đứng ra hỏi nhưng giọng nói của bà ta rõ ràng có chút yếu ớt.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 222: Chương 222



Dù sao thì bọn họ cũng là những kẻ làm chuyện xấu trước.

“Thế nào ư, theo luật pháp của Ly quốc thì phải làm sao thì làm vậy, những người các ngươi coi như đã có chỗ rồi, sau này cứ chờ mà ăn cơm tù, ước chừng không được mười năm tám năm thì đừng hòng ra ngoài.” Giọng điệu Lão Lý rất bình thản, hắn nhìn chằm chằm vào bọn họ.

“Nương, con không muốn ngồi tù.”

“Con ơi, chúng ta không thể đi ăn cơm tù được, cơm ở đó không ngon đâu.”

Ngay lập tức tiếng k** r*n vang lên khắp nơi.

“Đều tại Thuận Tử ngươi, vừa rồi người ta cho năm lượng bạc, sao ngươi không đồng ý?”

“Đúng vậy, ngươi xem đã mất cơ hội tốt rồi.”

Mọi người đều bắt đầu đổ lỗi cho tên tráng hán cầm đầu là Thuận Tử.

“Ta còn không phải là muốn đòi thêm vài lượng bạc sao, còn không phải là vì mọi người sao?” Thuận Tử nhíu mày, vẻ mặt buồn bã, sao có thể trách hắn ta được, hắn ta nào biết được mọi chuyện đột nhiên lại thành ra như vậy chứ?

Lão Lý đoán chừng cũng đến lúc rồi, mới chậm rãi nói: “Thôi được rồi, mọi người đều không dễ dàng, năm lượng bạc trả lại cho mọi người nhưng mọi người nhất định phải ký cho ta một thứ, vậy là xong chuyện.”

“Thứ gì? Cho bạc thì ký gì cũng được.” Ánh mắt của mấy chục tên lưu manh lại sáng lên.

Nửa canh giờ sau, lão Lý cầm tờ giấy mà mọi người ký đưa cho Khương Đại Sơn: “Cái này cho ngươi, sau này chúng ta không nợ nhau nữa.”

Khương Đại Sơn nhận lấy xem kỹ thì ra là thư tha thứ của gia đình người đã c.h.ế.t tối qua, đại khái ý nói rằng cái c.h.ế.t của người nhà họ hoàn toàn là ngoài ý muốn, không liên quan đến người khác.

“Đa tạ Lý ca, đa tạ.” Khương Đại Sơn nhìn tờ thư tha thứ, thở phào nhẹ nhõm.

Nghe lão Lý nói không nợ nhau nữa thì cũng thấy không sao, dù sao thì hắn ta cũng sắp đi rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Một tên thị vệ đi tới nói: “Lý thị vệ, tên thư sinh kia đã trở lại.”

Lão Lý có chút kinh ngạc: “Sao lại trở về?”

“Đột nhiên trở về, mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra, hắn đột nhiên xuất hiện ở phía sau đội ngũ.” Thị vệ cũng ngơ ngác.

Tên thư sinh kia đột nhiên mất tích, rồi lại đột nhiên trở về, thực sự không thể giải thích được.

“Đột nhiên cái gì, có phải là do bổn cô nương ta làm không?” Tô Mặc lấy một miếng thịt bò khô bỏ vào miệng, rồi thầm nghĩ.

Vừa rồi nàng trèo lên cây, lặng lẽ cắt đứt sợi dây thừng, sau đó nhanh chóng kéo Lương Sinh vào không gian của mình.

Lương Sinh vào trong đó, sợ đến mức ngất đi, mãi đến khi Tô Mặc đưa hắn trở lại phía sau đội ngũ, hắn mới dần tỉnh lại.

Tô Mặc đưa cho hắn một bình nước linh tuyền, sau đó đi về phía trước tìm xe ngựa của Tô gia.

Trên xe ngựa không có ai, mọi người đều ở bên dưới chờ Lý thị vệ cứu người trở về, vì vậy Tô Mặc đổi nước linh tuyền rất thuận lợi.

Nàng đặt bình nước linh tuyền của mình xuống, sau đó lấy đi bình nước của Tô gia.

Nhìn đồ ăn mà Tôn Hằng đưa cho Tô gia, Tô Mặc lại lấy thêm một ít lương thực và thịt từ không gian ra rồi lặng lẽ bỏ vào.

Sau đó, nàng tìm trong kho ra một ít than và lò sưởi tay rồi đặt vào dưới cùng của cái bao lớn mà Tôn Hằng tặng.

Nàng còn thêm vào đó mấy bộ quần áo bông nữa rồi để chung với những thứ mà Tôn Hằng tặng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Này, Lý thị vệ đã tìm thấy người rồi, tốt quá.” Trần Tú ở bên xe kêu lên.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 223: Chương 223



“Mọi người nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi, chúng ta phải đi rồi, hôm nay đã chậm trễ quá lâu rồi, phải nhanh lên.” Giọng nói to lớn của Lý thị vệ lại vang lên trong đám người.

Tô Mặc vội vàng nhảy xuống xe, nàng đứng sang một bên nhìn mọi người Tô gia lần lượt lên xe, đoàn người bắt đầu tiến lên, nàng mới quay người đi tìm ngựa của mình.

“Lộc cộc lộc cộc...” Trần Thiếu Khanh cười híp mắt dắt hai con ngựa đi tới, sau đó ném cho nàng một sợi dây cương: “Làm tốt lắm.”

“Sư huynh, huynh nhìn thấy hết rồi sao?” Tô Mặc bĩu môi nói: “Ta còn tưởng huynh ngủ một mạch đến sáng chứ.”

“Thuốc trong không gian của muội đều đã được ta tưới nước linh tuyền lại một lần rồi, vừa rồi ta cũng sắp xếp lại kho của muội ta rồi, sao có thể ngủ được?”

“Cảm ơn sư huynh, sư huynh và sư phụ là những người tốt với Tô Mặc nhất trên đời.”“ Tô Mặc cười rạng rỡ.

Qua khỏi Mã Pha là đến địa phận của Thanh thành, người ta nói rằng con dốc này là ranh giới phân chia hai mùa.

Bên này dốc là cuối thu, bên kia dốc thì đã là đầu đông từ lâu, dưới dốc thậm chí còn có từng đợt tuyết rơi.

“Lạnh quá!”

“Đông c.h.ế.t mất!”

Trong đám người bị lưu đày, liên tục vang lên những tiếng kêu như vậy.

Đặc biệt là hơn mười cô nương của Yên Vũ lâu, vốn đã mặc quần áo mỏng manh, đi một đường, quần áo đã rách nát tả tơi, gió thổi qua qua những lỗ thủng là lạnh buốt thấu da thịt.

Trước mặt bọn họ là xe ngựa của Tô gia, có mấy người khôn ngoan thì bám sát phía sau xe ngựa, như vậy ít nhất cũng có thể che được gió.

“Đều là tội nhân bị lưu đày, tại sao Tô gia lại được ngồi trong xe ấm áp, còn chúng ta thì phải chịu rét ở đây, đặc biệt là Tử Thần đã hại chúng ta, ả ta lại được ngồi trong xe, thật không biết đi đâu để nói lý nữa?”

“Đúng vậy, chúng ta còn bị ả ta liên lụy, ả ta thì như bà hoàng ngồi trong xe hưởng thụ, còn chúng ta thì rét run như con cháu nhà nghèo, hắt xì...”

Vài người ở phía sau vừa phàn nàn vừa hắt hơi liên tục vì lạnh.

Tử Thần dựa vào xe, công lực của nàng ấy đã mất nhưng thính lực siêu phàm thì vẫn còn.

Nàng ấy nghe rõ mồn một những lời phàn nàn của những người đó.

Khóe miệng nàng ấy thoáng hiện một nụ cười lạnh, lũ tiện nhân này đúng là giả tạo.

“Phu nhân, hình như nhiều hơn mấy bộ quần áo bông.” Trần Tú đang lục tìm quần áo trong cái bao lớn mà Tôn Hằng tặng, bọn trẻ đều kêu lạnh, Tô phu nhân bảo nàng ấy lục tìm, lấy hết quần áo có thể mặc được ra cho mọi người mặc.

“Phu nhân, dưới quần áo bông còn có than và lò sưởi tay.” Trần Tú lại kinh ngạc nói: “Tôn đại nhân đúng là chu đáo.”

Nàng ấy lấy từng cái lò sưởi tay ra, mỗi nhà hai cái, còn thừa ra một cái, nàng ấy đưa cho Tử Thần.

Tử Thần không nhận, mà trực tiếp đưa cho Tô Bân: “Đốt lên.”

Tô Bân lạnh lùng liếc nàng ấy một cái, sao mặt mũi nữ nhân này lại dày như vậy, mặc dù nương của hắn nhận nàng ấy làm nghĩa nữ nhưng nàng ấy cũng không nên coi mình là người trong nhà như vậy.

Tô Bân và Tô Quân lấy lò sưởi tay ra, cho than vào, dùng que châm lửa, sau đó đưa cho mẫu thân và Nhị di nương, cuối cùng đưa cho Tam di nương và Tử Thần.

Tử Thần thản nhiên nhận lấy, chỉ gật đầu, không nói một lời cảm ơn, rồi ôm lấy lò sưởi tay lại lim dim mắt nghỉ ngơi.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 224: Chương 224



Tô Bân tức giận, sao lại có người vô lễ như vậy?

Người như nàng ấy thì sau này ai dám lấy?

Lò sưởi tay còn thừa ra một cái để dự phòng, mấy nam nhân bọn họ không cần dùng đến.

Rảnh rỗi không có việc gì làm, Tô Bân chỉ cho mấy đệ đệ cách b.ắ.n cung, vì chỗ chật hẹp, hắn chỉ đơn giản là làm động tác, mấy đệ đệ đều chăm chú lắng nghe, vẻ mặt ngưỡng mộ.

Cha của bọn họ là đại tướng quân, ca ca cũng từng đi lính, nếu như gia đình không xảy ra chuyện thì sau này mấy người bọn họ chắc chắn cũng sẽ trở thành quân nhân.

Tử Thần cuối cùng cũng mở mắt, nhìn Tô Bân cầm một cây cung đang giảng giải cách kéo cung, cách lắp tên, cách dùng sức b.ắ.n ra.

“Xì!” Tử Thần vẻ mặt khinh thường: “Ngươi đây là dạy hư trẻ con, theo cách dạy của ngươi thì ngay cả gà trong chuồng gà cũng b.ắ.n không trúng.”

“Ngươi biết cái gì? Ngươi biết b.ắ.n cung sao?” Tô Bân đang nói rất hăng say dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mấy đệ đệ, đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, hắn tức muốn hộc máu.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không hiểu lắm...” Tử Thần thành thật đáp.

So với mảng dùng độc, chế độc thì võ công của hắn chẳng đáng nhắc đến.

Nhưng chính thứ võ công chẳng đáng nhắc đến này, ở Ly quốc này cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Chỉ tiếc là xuyên không đến đây, không hiểu sao nội lực của hắn mất hết, cả những thần công kia cũng không dùng được.

Còn về kỹ thuật b.ắ.n cung, tuy nội lực không còn nhưng độ chính xác của hán vẫn ổn.

“Không hiểu thì xen vào làm gì?” Tô Bân càng thêm tức giận, nữ nhân này suýt nữa đã hủy hoại hình tượng cao lớn của hắn trong lòng đệ đệ.

“Nhưng mà hiểu hơn ngươi...” Tử Thần lại chậm rãi thốt ra mấy chữ.

Mũi Tô Bân suýt nữa thì lệch sang một bên, hắn nhét luôn cây cung vào tay Tử Thần: “Được, hiểu hơn ta phải không, ngươi cầm ra đây biểu diễn cho mọi người xem.”

“Bắn vào đâu?” Tử Thần lười biếng ngồi thẳng dậy, nhận lấy cây cung, nheo mắt hỏi.

“Bắn vào cái đệm này.” Tô Côn đặt một cái đệm trong xe ra phía trước đầu xe, hắn chỉ vào chính giữa đệm: “Bắn vào đây.”

Tử Thần cười lạnh: “Ngươi đang đùa ta à? Còn chưa đủ khoảng cách cho một mũi tên, b.ắ.n thế nào được?”

“Đại ca, nàng ta căn bản là không biết!”

“Đúng vậy, nàng ta căn bản là không biết!”

Tô Quân và Tô Thành cũng hùa theo.

Tô Côn và Tô Lâm cũng cười khúc khích theo.

“Bân nhi, nàng là muội muội của con, không được vô lễ.” Tô phu nhân quở trách nhi tử của mình.

“Muội muội gì chứ, muội muội của con chỉ có Tô Mặc.” Tô Bân vừa nói xong mới nhận ra điều gì đó, sắc mặt hoảng loạn nhìn nương của mình.

May thay, Tô phu nhân dường như không nghe thấy, chỉ dịu dàng nhìn Tử Thần nói: “Đừng để ý đến bọn chúng, ngồi đây chúng ta nói chuyện riêng.”

Nói rồi bà đưa tay ra hiệu cho Tử Thần ngồi xuống.

Tử Thần lắc đầu, nàng ấy thò đầu ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy một con chim sẻ đậu trên cành cây, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nàng ấy giật lấy một mũi tên từ tay Tô Bân rồi b.ắ.n thẳng vào con chim sẻ.

“Ngươi làm gì vậy?” Tô Bân không kịp phản ứng, bị nàng ấy giật mất mũi tên, lớn tiếng quát.

“Đi nhặt về!” Tử Thần chỉ tay xuống dưới xe ra lệnh cho Tô Bân.

“Đại ca, là một con chim sẻ.” Tô Thành mắt tinh nhìn thấy cảnh này: “Nàng ta b.ắ.n hạ con chim sẻ trên cây rồi.”

“Thật không?” Tô Bân không tin, nhảy xuống xe, đi về phía sau xe.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 225: Chương 225



Quả nhiên mũi tên của hắn cắm trên người một con chim sẻ nhỏ, xuyên thẳng từ n.g.ự.c ra.

Tô Bân vô cùng kinh ngạc, đây thực sự là do nữ nhân kia b.ắ.n sao?

Sao có thể chứ?

Hắn luyện tập mấy năm, bảo hắn b.ắ.n trúng vật sống hắn còn chưa đủ tự tin, nữ nhân lười biếng, vô lễ này lại có thể b.ắ.n trúng dễ dàng như vậy?

Hắn cầm con chim sẻ và mũi tên, vẻ mặt bối rối lên xe.

“Sao thế? Nhặt được rồi à?” Tử Thần nhìn con chim sẻ bị cắm mũi tên trên tay hắn, nhàn nhạt hỏi một câu.

“Thực sự là ngươi...”

“Đại ca, thực sự là tỷ tỷ này, đệ tận mắt nhìn thấy!” Tô Thành bội phục đến mức đổi cả cách xưng hô, mở miệng gọi nàng ấy là tỷ tỷ.

“Ôi chao, Tử Thần, sao con giỏi thế? Còn biết cả b.ắ.n cung nữa à?” Tô phu nhân nhận lấy con chim sẻ, quan sát kỹ lưỡng, rồi quay sang nhìn Tử Thần với vẻ mặt vui mừng: “Nói cho nương biết đi, con học với ai?”

Tử Thần giật giật khóe miệng, bà lão này tuổi tác cũng chẳng chênh lệch mình bao nhiêu, vậy mà lại muốn mình gọi bà là nương, nàng ấy nuốt một ngụm nước bọt, lười biếng nói: “Tự học, không ai dạy cả.”

“Sao có thể? Công phu này đều cần phải truyền thừa.” Tô Bân lập tức phản bác.

“Đó là những người không có thiên phú mới cần, ta tự học là được.” Tử Thần nói xong liền ngáp một cái, ôm lò sưởi, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

“Ngươi!” Tô Bân tức đến mặt mày xanh mét.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn chưa từng thấy nữ nhân nào ngang ngược như vậy.

Đây là lần đầu tiên hắn biết trên đời lại có nữ nhân vô lễ như vậy.

Tô phu nhân lại rất vui mừng, cười tươi như hoa: “Thế nào, Trần Tú, có phải ta đã nhặt được bảo bối rồi không?”

“Đúng vậy phu nhân, nàng đúng là bảo bối.” Trần Tú phụ họa.

Tô phu nhân nghe được những lời mình muốn nghe, rồi lại nhìn về phía Chương Tử Yên nhưng nàng ta dường như không để ý đến tất cả những điều này, ba hồn bày vía như đang phiêu du ngoài chín tầng mây.

Ánh mắt nhìn thẳng vào một nơi nào đó trên mặt đất, khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên, dường như đang cười nhưng một lúc sau ánh mắt lại trở nên buồn bã...

Nàng ta đang nghĩ gì vậy?

“Tam di nương!” Tô phu nhân gọi nàng ta một tiếng, không có phản ứng.

“Chương Tử Yên!” Tô phu nhân quát.

“Ồ! Ồ!” Chương Tử Yên như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ngơ ngác nhìn Tô phu nhân, ánh mắt rất hoang mang, không biết Tô phu nhân gọi nàng ta làm gì.

“Hừ! Đưa bình nước cho ta.” Tô phu nhân chỉ vào mấy bình nước bên cạnh nàng ta.

Chương Tử Yên luống cuống tay chân đưa bình nước cho Tô phu nhân, Tô phu nhân mở nắp uống một ngụm, đột nhiên mắt bà sáng lên: “Sao nước này lại có vị khác với ngày thường?”

Bà đưa bình cho Trần Tú, vẻ mặt kinh ngạc.

Trần Tú nhận lấy, cũng uống một ngụm, liên tục gật đầu: “Đúng là khác, có vẻ ngọt hơn ngày thường.”

Tô Bân và Tô Quân nghe vậy cũng lần lượt cầm bình uống hai ngụm, đúng là vậy, mát lạnh, sảng khoái, uống vào như cả người thông suốt hơn nhiều.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Trong mắt Tô phu nhân thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Có phải Tôn tướng quân cẩn thận, cho thêm thứ gì vào không?” Trần Tú hỏi.

“Không phải, nước hôm qua còn chưa như vậy.”

Tô phu nhân lắc đầu.

Nhưng Chương Tử Yên lại tỏ vẻ khinh thường, một bình nước mà cũng có thể uống ra được hoa, có gì khác biệt chứ.

Nàng ta cũng cầm lấy một bình uống một ngụm.

Phải nói là... đúng là có thể uống ra được hoa, hơn nữa còn là một đóa hoa lớn vô cùng rực rỡ.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 226: Chương 226



Uống nước này thật thoải mái, cảm giác như từng lỗ chân lông trên người đều được giãn nở, mọi mệt mỏi đều tan biến, cả người như có sức mạnh mới.

“Thực sự là...” Chương Tử Yên không khỏi lẩm bẩm.

Tô phu nhân liếc nàng ta một cái: “Uống xong có sức rồi thì trưa nay ngươi nấu cơm, ta và Trần Tú tuổi đã cao, cũng nên nghỉ ngơi rồi.”

Nói rồi, bà kéo Trần Tú, đưa cho nàng ấy một ánh mắt.

Chương Tử Yên cắn môi, gật đầu.

Ngày mai sẽ đến Thanh thành, nàng ta sẽ đi tìm người mình muốn tìm, sẽ không còn phải sống dựa vào ánh mắt của người khác nữa.

Nàng ta đã chán ngấy những ngày tháng như thế này rồi.

Lại qua hơn nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại, nghe lão Lý ở bên ngoài xe gọi: “Nghỉ tại chỗ, nửa canh giờ sau lên đường.”

Tô Bân và Tô Quân lần lượt nhảy xuống xe, họ đưa tay đỡ Tô phu nhân và Trần Tú xuống xe, không ai đỡ Chương Tử Yên, nàng ta tự mình từ từ xuống xe, sau đó xắn tay áo chuẩn bị đợi Tô Bân và những người khác lấy nồi niêu xoong chảo xong thì bắt đầu chuẩn bị cơm.

Nàng ta lấy một túi gạo từ trong xe ra, Trần Tú nhìn thấy: “Này, hôm qua ta thấy gạo chỉ còn một nửa, sao hôm nay lại có vẻ nhiều hơn?”

“Di nương, có phải mắt người hoa rồi không, gạo mà cũng có thể càng ăn càng nhiều?” Tô Bân cười nói, rồi cùng đệ đệ đi đến chỗ thị vệ để lấy đồ.

Đổ gạo vào chậu, để tiết kiệm nước nên chỉ vo một lần, tay dính nước lạnh, Chương Tử Yên lạnh run, vội vàng rút tay ra: “Lạnh quá!”

Nàng ta kêu lên một tiếng.

“Để ta.” Không biết từ lúc nào, Khương Đại Sơn đã đứng sau nàng ta, giật lấy chậu đựng gạo, nhanh nhẹn vo gạo xong, rồi đưa lại cho Chương Tử Yên, sau đó nhanh chóng rời đi.

Nhưng Tô phu nhân lại nhìn thấy tất cả những điều này, bà nhìn chằm chằm Chương Tử Yên với ánh mắt sắc bén, như thể muốn nhìn xuyên nàng ta thành một cái lỗ lớn vậy.

Chương Tử Yên dường như cảm nhận được ánh mắt của Tô phu nhân, nàng ta luống cuống tay chân bận rộn để che giấu sự hoảng loạn trong lòng.

Tô phu nhân nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: “Nhìn nồi cho kỹ, nếu cháo cháy khét, lãng phí lương thực thì ta không tha cho ngươi.”

Nói xong, bà và Trần Tú đi tìm chỗ nghỉ ngơi.

Chương Tử Yên một mình bận rộn, nàng ta chưa từng làm nhiều việc như vậy nhưng nghĩ đến ngày mai sẽ được giải thoát, nàng ta cắn răng chịu đựng.

Đến khi cháo chín, nàng ta đã căng thẳng đến mức đầu đầy mồ hôi, căn bản không còn tâm trí để nấu món gì khác.

“Lấy đồ ăn mà Tôn Hằng đưa trong xe ra hâm nóng là được.” Tô phu nhân thấy bộ dạng chật vật của nàng ta, không khỏi nhíu mày, ra vẻ chế giễu với Trần Tú.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không biết lão gia nhìn trúng nàng ta ở điểm nào, ngoài việc có nhan sắc, trẻ trung thì thực sự có thể nói là chẳng có gì tốt.

Chẳng lẽ nam nhân đều thích những người có n.g.ự.c mà không có não như vậy sao?

Những năm gần đây, theo như những gì bà hiểu về Tô Tử Thành, ông không phải là người như vậy.

Tô phu nhân không khỏi có chút bối rối.

Chương Tử Yên đáp lời, xoa xoa tay vào người, rồi chạy vào xe lấy đồ ăn.

Nhìn nàng ta bận rộn đến mức chân không chạm đất, Trần Tú cười nói: “Cũng chỉ có phu nhân mới trị được nàng ta, nhìn nàng ta bây giờ ngoan ngoãn biết bao.”

“E rằng đây chỉ là bề ngoài yên bình, thực tế thì sóng ngầm đã nổi lên rồi.” Tô phu nhân nhìn Chương Tử Yên bằng ánh mắt phức tạp.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 227: Chương 227



Nữ nhân này chắc chắn có vấn đề, lý do khiến nàng ta bây giờ cam tâm tình nguyện chịu đựng, đều là để che đậy những việc nàng ta muốn làm.

Hơn nữa, chuyện này nhất định có liên quan đến Khương thị vệ.

Bên này, những nam nhân lớn nhỏ của Tô gia đều vây quanh Tử Thần, thành tâm xin nàng ấy chỉ bảo về thuật b.ắ.n cung.

Tử Thần chớp chớp mắt, lẩm bẩm: “Con mồi hơi ít, thật sự quá ít!”

“Rõ, sư phụ!” Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cùng lúc nghe thấy lời phàn nàn của sư phụ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Mặc nhanh chóng vào không gian, kéo con sói nửa sống nửa c.h.ế.t ra.

Trần Thiếu Khanh cũng vào không gian của mình, không lâu sau đã xách một cái lồng siêu lớn đi ra.

Tô Mặc nhìn thấy, không khỏi có chút ngơ ngác, gà, vịt, thỏ, nai, còn có cả chim công...

“Sư huynh, huynh dọn sạch cả sở thú nào vậy?” Tô Mặc kinh ngạc hỏi.

“Ta nhặt được của rơi của ngươi trong cung...” Trần Thiếu Khanh chậm rãi nói.

“Trong cung?” Tô Mặc sửng sốt: “Người... người mặc áo trắng đó không phải là huynh chứ?”

“Mặc Mặc, đầu óc của muội bị gỉ sét rồi sao? Sao giờ mới phản ứng lại?” Trần Thiếu Khanh cốc nhẹ vào trán nàng.

Tô Mặc gật đầu thì ra là vậy, không trách gì sư huynh không bao giờ cho nàng vào không gian của mình, hóa ra là hắn vẫn luôn muốn đợi nàng tự mình phản ứng lại chuyện này.

“Sư huynh, vậy có thu thái y viện không, hôm đó ta vội quá nên quên mất.” Tô Mặc đầy mong đợi nhìn hăn.

“Thật sự không có.” Trần Thiếu Khanh cũng tiếc nuối lắc đầu: “Ta sợ muội quên dọn dẹp phủ Ngự sử, lại muốn nhắc nhở muội nên vội vàng đưa muội đi nhưng không sao, sẽ có cơ hội mà.”

Tô Mặc gật đầu, nàng tin tưởng sư huynh, sư huynh đã nói có cơ hội thì nhất định sẽ có!

“Mặc Mặc, nhanh lên nào, nếu không sư phụ sẽ sốt ruột.” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa xách cái lồng lớn nhảy vào không gian của Tô Mặc.

Tô Mặc lại thả con sói vào không gian, sau đó ẩn thân đi về phía nơi sư phụ và những người khác đang nghỉ ngơi.

“Đúng vậy, nơi này sao lại không có một con vật sống nào vậy.” Tô Bân cầm cung tên cũng nhìn quanh.

Đây là thứ Tôn Hằng để lại cho họ, nói là để họ phòng thân.

“Ối! Đại ca, cái gì thế kia? Sói xám?” Tô Thành mắt tinh chỉ vào một cái đầu xám lộ ra sau một cái cây hỏi.

Tô Bân nhìn theo ngón tay của hắn, rồi lại tiến lên hai bước, đột nhiên kinh hãi kêu lên: “Là sói! Là sói!”

Lời của hắn vừa dứt, chỉ nghe “Vút” một tiếng, một mũi tên lông vũ mang theo tiếng gió bay vụt qua người hắn.

Cái đầu xám dưới gốc cây nghiêng đi, ngã xuống.

“Oa! Trúng rồi! Chuẩn quá!”

Vài thiếu niên ồ lên kinh ngạc, ngay cả Tô Bân và Tô Quân cũng không khỏi mở to mắt kinh ngạc.

Nữ nhân có thân hình mảnh mai, dung mạo xinh đẹp này lại là một nữ thần b.ắ.n cung?

Hắn và mấy đệ đệ vừa định đi xem con sói thế nào thì nghe Tử Thần khẽ quát: “Đứng im đó, đừng nhúc nhích!”

Nói rồi đứng dậy, hướng về xung quanh “Vút! vút! vút vút!” liên tiếp b.ắ.n ba bốn mũi tên.

Sau đó nàng ấy mới mỉm cười nhàn nhạt, thu cung lại, chỉ vào những vị trí đó nói: “Được rồi, đi lấy đi.”

Tô Bân và mấy đệ đệ có chút ngơ ngác, nàng ấy vừa làm gì vậy?

Đã b.ắ.n trúng cái gì?

Ngoài con sói ra, vừa rồi họ chẳng thấy gì cả?

Tô Bân chạy đến chỗ con sói, hắn bảo Tô Quân dẫn Tô Thành và những đứa khác đi tìm những con mồi còn lại.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 228: Chương 228



Tô Quân và những người khác nửa tin nửa ngờ đi về phía những nơi mũi tên b.ắ.n tới.

“Oa! Đây chẳng phải là một con vịt lớn sao.”

“Còn có một con gà.”

“Còn có một con nai.”

Không lâu sau đã liên tục truyền đến tiếng kinh hô của họ.

Tiếng động của họ hơi lớn, đã thu hút lão Lý và những người khác đến.

Họ ngây người nhìn những nam nhân Tô gia tay xách từng con mồi, không khỏi có chút đỏ mắt nóng lòng.

Điều khiến người ta khó tin nhất là con sói xám lớn mà Tô Bân xách theo, còn có một con nai mà Tô Quân kéo theo.

“Sao nhà họ lại có thể săn được nhiều thứ như vậy trong chốc lát?” Một tên thị vệ kinh ngạc nói.

Bọn họ vẫn luôn ở gần đây, sao lại không thấy một sợi lông nào?

Chẳng lẽ người Tô gia có dị năng?

Tô phu nhân nhìn những con mồi mà mấy hài tử mang về, cười đến nỗi không khép được miệng, những chuyện vừa rồi bà đều nhìn thấy, tất cả đều là do Tử Thần b.ắ.n trúng.

Bà càng ngày càng chắc chắn rằng mình đã nhặt được một báu vật.

Bà mỉm cười nhìn Tử Thần, rồi nói với nàng ấy: “Kỹ thuật b.ắ.n cung của con không biết hơn Bân nhi và Quân nhi gấp bao nhiêu lần, nếu không chê thì để bọn chúng theo con học đi?”

Tử Thần liếc Tô Bân một cái: “Muốn bái sư thì phải quỳ xuống dập đầu.”

Tô Bân mặt đầy vẻ xấu hổ và không muốn.

Hắn là một trang nam tử đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể quỳ dưới chân một nữ nhân, nếu nói ra thì hắn làm người thế nào?

“Sư phụ ở trên, xin hãy nhận đồ đệ này dập đầu.” Tô Thành lại quỳ phịch xuống đất, ngay sau đó Tô Côn và Tô Lâm cũng quỳ xuống.

Tô Quân do dự nhìn đại ca, đầu gối đã mềm đi một nửa, hắn kéo áo đại ca: “Ca, hay là chúng ta bái sư đi! Kỹ thuật b.ắ.n cung của vị tỷ tỷ này lợi hại thật.”

“Muốn bái thì ngươi bái, ta sẽ không quỳ gối trước một tiểu cô nương.”

Tô Bân quay người sang một bên, miệng vẫn cứng rắn.

Tô Mặc đứng bên cạnh có chút sốt ruột, cơ hội tốt như vậy, nàng không muốn đại ca bỏ lỡ, phải biết rằng ở mạt thế có bao nhiêu người tranh nhau muốn bái sư phụ của nàng.

Nhưng lão già này chọn tới chọn lui, chỉ nhận nàng và sư huynh.

Không được, nàng không thể để đại ca bỏ lỡ cơ hội này.

Nghĩ đến đây, Tô Mặc nhặt hai viên đá trên mặt đất: “Bộp!Bộp!” ném về phía đầu gối của Tô Bân.

Tử Thần nhìn ba hài tử quỳ trước mặt mình với vẻ suy tư.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng ấy có chút thất vọng, đây không phải là những người nàng ấy muốn nhận, người duy nhất nàng ấy muốn nhận lại đang ở đó chống đối.

“Ngươi thật sự không muốn bái ta?” Tử Thần nghĩ đến việc cho Tô Bân một cơ hội cuối cùng, nàng ấy lớn tiếng hỏi.

“Không~ Đầu gối nam nhi có vàng, sao có thể quỳ dưới chân nữ nhân...”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe “Phịch.” một tiếng, dưới chân Tử Thần có một người quỳ xuống thật mạnh.

“Ái chà! Đồ đệ ngoan, đúng là như vậy!” Tử Thần nói, cúi người đỡ Tô Bân, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

“...” Tô Bân mặt mày buồn bã, chuyện gì thế này? Sao chân lại đột nhiên mềm nhũn thế này?

Tô phu nhân thấy Tử Thần nhận mấy hài tử này làm đồ đệ, cũng rất vui mừng: “Vậy thì phải làm phiền Tử Thần cô nương rồi.”

Từ khi nhà xảy ra chuyện, bà đã rất lâu rồi không được vui vẻ như vậy.

Trần Tú thấy nhi tử mình cũng được nhận làm đồ đệ, cũng rất an ủi, nắm tay Tử Thần không ngừng nói lời cảm kích.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 229: Chương 229



Nhưng Tử Thần lại từ chối Tô Côn và Tô Lâm, nói rằng bọn trẻ còn nhỏ, đợi vài năm nữa rồi hãy nói.

Tô Côn nghe xong buồn bã muốn khóc, Tô Lâm cũng kéo vạt áo của mẫu thân không ngừng chu môi.

Chương Tử Yên ôm hai nhi tử, tức giận đến nỗi n.g.ự.c phập phồng, nàng ta cảm thấy Tử Thần đang cố tình gây khó dễ với mình.

“Chờ đấy, đến Thanh thành, ta sẽ xử lý các ngươi một thể.” Chương Tử Yên nghiến răng trong lòng độc ác nghĩ.

“Tiểu hài tử còn nhỏ, luyện cái này sợ rằng sẽ làm chúng bị thương, Tử Thần cô nương nghĩ rất chu đáo.”

Tô phu nhân thấy nàng ta ôm con không nói gì, liền nhàn nhạt nói.

“Phu nhân nói đúng.” Chương Tử Yên ngẩng đầu lên, khóe miệng nở một nụ cười gượng gạo, nhẹ giọng đáp.

“Được rồi, cơm đã xong chưa, chúng ta bắt đầu ăn cơm, các vị quan gia không ngại thì cùng ăn nhé.” Tô phu nhân nói với lão Lý và những người khác.

“Ồ, chúng ta đã ăn rồi, các vị cứ ăn đi.” Lão Lý nhìn đống thú săn như núi nhỏ trên mặt đất, trong lòng thở dài.

Quả nhiên là đại hộ xuất thân từ tướng môn, cách hành sự quả thực khác biệt.

“Có cần giúp đỡ không? Khi nào về ta sẽ bảo Khương thị vệ đến giúp các vị xử lý nhé?” Lão Lý nói.

“Không cần đâu, chúng ta đã học được rồi, tự chúng ta sẽ xử lý, đúng rồi, cái này, còn cái này nữa, Lý thị vệ cầm đi, cải thiện bữa ăn cho các vị quan gia.” Tô phu nhân nói, bảo Tô Bân tùy tiện chọn vài thứ trên mặt đất đưa cho Lý thị vệ.

Lý thị vệ cũng không khách sáo, Tô gia đã giúp đỡ mình và các huynh đệ rất nhiều, bây giờ hắn đã không coi người Tô gia là tội phạm lưu đày nữa.

Bây giờ từ tận đáy lòng hắn đã có một sự kính trọng đối với họ.

“Ái chà, Lý ca, tối nay chúng ta lại được cải thiện bữa ăn rồi sao?” Những thị vệ còn lại thấy đồ ăn trong tay lão Lý, đều lộ vẻ mừng rỡ: “Con thỏ này béo quá, chúng ta nướng ăn đi.”

Mọi người bắt đầu bàn bạc về cách giải quyết con thỏ béo này.

Tô gia bắt đầu ăn cơm, Trần Tú xắn tay áo, định múc cơm cho mọi người, Tô phu nhân lại ngăn nàng ấy lại: “Tam di nương, người đến múc cơm cho mọi người đi, trong ba chúng ta thì ngươi là người nhỏ tuổi nhất, hầu hạ mọi người, đương nhiên là việc của ngươi, ngươi nhớ chứ?”

Chương Tử Yên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng cơm này đều là do ta nấu.”

“Đó là việc ngươi nên làm, ngươi không có ở đây, đương nhiên là của Trần Tú nhưng bây giờ ngươi đã theo Tô gia thì đó là việc của ngươi, tất cả mọi việc đều là của ngươi.”

Giọng nói của Tô phu nhân càng thêm lạnh lùng, bà muốn xem Chương Tử Yên còn có thể nhẫn nhịn đến bao giờ, mới có thể lộ nguyên hình.

Chương Tử Yên mặt mày tối sầm nhưng rất nhanh, nàng ta lại bình tĩnh trở lại, miễn cưỡng cười nói: “Phu nhân nói rất đúng, ta đều nhớ rồi.”

Trong ngôi nhà này, nàng ta cảm thấy mình đã phải cúi đầu xuống tận bụi đất, không có chút địa vị và tôn nghiêm nào.

Cứ ở thêm một ngày với họ, nàng ta e rằng sẽ mất đi một năm tuổi thọ, nàng ta không muốn nhẫn nhịn thêm một ngày nào nữa.

Vì chậm trễ một chút nên Tô gia ăn cơm nhanh hơn ngày thường rất nhiều, chưa đến một nén nhang đã ăn xong gần hết.

“Mọi người chuẩn bị lên đường.” Lão Lý thấy Tô gia đã ăn xong, lập tức lên ngựa hét lớn.

Tô phu nhân bảo hai nhi tử để số thú săn còn lại lên xe, định buổi tối có thời gian sẽ xử lý.
 
Back
Top Bottom