Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 200: Chương 200



Một người không có giá trị lợi dụng, nói nhiều một câu cũng là lãng phí, ở chốn kỹ nữ càng là như vậy.

Nàng ta sao có thể không biết nên lặng lẽ đi theo sau mọi người, không bao giờ gây chuyện, như một bóng ma vậy.

Xe ngựa đi trong rừng rất khó khăn, thường xuyên bị gốc cây lớn cản trở, Tô Bân cùng mấy đệ đệ dứt khoát xuống xe đi bộ, thỉnh thoảng lại đẩy xe.

“Gừ.” một tiếng gầm trầm vang vọng trong rừng, mọi người không khỏi dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn xung quanh: “Không ổn rồi! Hổ sắp đến rồi.”

Không biết là ai hét lên trước, đội ngũ lập tức trở nên hỗn loạn.

Mọi người như phát điên chạy về phía trước, sắp mất kiểm soát rồi.

“Đứng lại, xem ai dám chạy?” Lão Lý đột nhiên quát lớn một tiếng, ném con d.a.o ra ngoài, chặt vào gốc cây.

Mọi người lập tức dừng lại, ngoan ngoãn đến mức không dám cử động, như thể bị nhấn nút tạm dừng vậy.

“Hổ sắp đến rồi, chúng ta mau đi thôi!” Một cô nương của Yên Vũ lâu nói.

“Ngươi biết hổ ở đâu mà chạy lung tung, không chừng lại đ.â.m thẳng vào miệng nó.” Lão Lý thấy mọi người đều bị trấn áp, mới cưỡi ngựa đi tới, lấy con d.a.o trên cành cây xuống.

“Xếp hàng, theo thứ tự đi về phía trước, không ai được phép lên tiếng, nếu vì ai mà dẫn hổ đến, ta sẽ tặng người đó làm quà cho hổ.”

Khi nói lời này, ánh mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào mười mấy cô nương của Yên Vũ lâu, họ rụt rè, chỉ biết gật đầu, cũng không dám nói mệt nữa.

Trong nháy mắt, trong rừng chỉ còn tiếng bước chân, tiếng vó ngựa, cùng tiếng xe ngựa đè lên lá cây, không một ai nói chuyện, bây giờ họ thậm chí không dám thở mạnh, sợ dẫn con v*t t* l*n kia ra.

Nhưng khu rừng này sao lại lớn như vậy, đi hơn nửa canh giờ vẫn chưa thấy hy vọng.

Thậm chí còn cảm thấy càng đi càng sâu.

Bầu trời dường như tối đen, mười mấy tên thị vệ đều châm đuốc, mặc dù họ có võ công nhưng trong lòng cũng rất căng thẳng.

Con hổ này không biết ngươi có võ công, đối với bất kỳ ai cũng đều đối xử như nhau, một vồ, hai xé, ba cắn, người có thể thoát khỏi ba chiêu này rất ít.

Huống hồ, ai biết trong khu rừng rộng lớn này rốt cuộc có bao nhiêu loài mãnh thú như vậy?

Không ai không sợ!

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh vào rừng, liền cảm thấy không khí ở đây không ổn, hai người nhìn một đôi người đi xa, mới tìm một cây cao, nhảy lên ngọn cây.

Tô Mặc lấy ống nhòm hồng ngoại từ không gian ra nhìn về phía trước, nàng muốn xem thử, những kẻ to lớn này đang ẩn núp ở đâu.

Trần Thiếu Khanh cũng dùng ống nhòm nhìn về phía trước, đột nhiên hắn thở dài nói: “Đã không kịp rồi, hổ đang ở phía trước đón bọn họ, muốn trốn cũng không thể được.”

“Cái gì?” Tô Mặc vội vàng hướng ống nhòm về phía hắn nói, khi nàng nhìn rõ, không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Một con hổ lớn dẫn theo ba con hổ con đang đi lại cách đội ngũ không đầy năm trăm mét.

Chúng không vội không vàng nhìn chằm chằm về phía đội ngũ, như những thực khách đang chờ đồ ăn trong nhà hàng.

“Không ổn!” Tô Mặc cất ống nhòm, nhảy xuống khỏi cây, chạy về phía đội ngũ.

“Đợi ta!” Trần Thiếu Khanh hét lên một tiếng, đuổi theo ngay sau.

“Không được rồi, thật sự không đi nổi nữa!” Cuối cùng Sắc Hạ ngồi phịch xuống đất, sau đó mấy cô nương thanh lâu cũng ngồi xuống.

“Không được dừng lại! Mau đứng lên đi~” Một tên thị vệ trẻ tuổi quát.

“Không được rồi, đi nữa thì c.h.ế.t mất... trừ khi ca ca cõng ta.” Sắc Hạ liếc mắt đưa tình với tên thị vệ trẻ tuổi.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 201: Chương 201



“Ít nói nhảm, mau đứng lên, không được dừng lại ở đây!” Tên thị vệ trẻ tuổi vung roi về phía ả ta, roi mang theo gió lướt qua trước mặt Sắc Hạ, chỉ thiếu một chút nữa là quất trúng ả ta.

Ả ta sợ hãi lập tức nhảy dựng lên, hét lớn: “Ta thật sự không đi nổi nữa rồi, bọn họ là người thì được ngồi xe ngựa lớn, chúng ta cũng là người mà lại phải đi bộ, còn đeo cả xiềng xích nặng như vậy, quan gia các người bắt nạt người quá đáng! Hu hu...” Nói rồi lại khóc òa lên.

“Đúng vậy, tại sao bọn họ được ngồi xe ngựa, còn chúng ta phải đi bộ, bảo bọn họ xuống, cũng để tỷ muội chúng ta ngồi!” Ngoại trừ Trần Yên Vũ, những người còn lại của Yên Vũ lâu đều hùa theo.

Tên thị vệ trẻ tuổi nào đối phó được với đám kỹ nữ này, nhất thời không biết phải làm sao, con ngựa của hắn bị mấy nữ nhân kéo qua kéo lại, hơn mười đôi mắt đưa tình nhìn hắn.

Tô phu nhân không chút biến sắc, dìu Tô Bân xuống xe ngựa, nói lớn: “Được, ai muốn ngồi xe ngựa, mời!”

Nói rồi đưa lòng bàn tay ra.

Sắc Hạ thấy bà là một bà lão, đoán chắc bà cũng không làm gì được, bèn uốn éo đi về phía xe ngựa.

Đi đến trước xe ngựa, vừa giơ chân định lên, chỉ thấy Tô phu nhân tiến lên một bước hất ngã ả ta xuống đất, sau đó dùng giày thêu dẫm lên tay ả ta, chống nạnh hỏi bằng giọng lạnh như băng: “Còn ai muốn lên không?”

“Bà bắt nạt người!” Một cô nương thanh lâu lớn gan nói một câu.

“Đúng vậy! Chỉ là Tô gia chúng ta luôn theo nguyên tắc có qua có lại, ả ta bắt nạt chúng ta, chúng ta không trả lại thì chẳng phải rất vô lễ sao?” Tô phu nhân lạnh lùng nhìn Sắc Hạ dưới đất, giày thêu vô tình vặn một cái.

“Á!” Sắc Hạ đau đớn kêu lên một tiếng.

“Thế nào? Xe của Tô gia chúng ta, ngươi còn muốn lên không?” Tô phu nhân cúi đầu hỏi.

“Bà buông tay! Bà mau buông tay!” Sắc Hạ vẫn cứng miệng, không chịu nói lời mềm mỏng.

“Phu nhân mau lên xe đi, chúng ta không thể chậm trễ được.” Lão Lý đi tới hòa giải, nói: “Ngươi mau xin lỗi phu nhân đi.”

“Được... được rồi, xin lỗi!” Sắc Hạ nghiến răng, từ kẽ răng thốt ra mấy chữ, ả ta hận đến nỗi trừng mắt muốn lòi cả ra ngoài.

Ả ta ghi thù này lại, đợi sau này có cơ hội, nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t mụ già này, không! Ả ta phải khiến cả Tô gia chôn cùng!

Tô phu nhân gật đầu, buông chân ra, lúc này Tô Bân đi lên đỡ nương trở về xe ngựa, Trần Tú vội vàng đưa cho bà một cốc nước ấm: “Phu nhân hà tất phải tức giận với bọn họ, không để ý đến bọn họ là được rồi.”

“Ta thấy phu nhân làm rất đúng, có những người không để ý đến, bọn họ lại càng được voi đòi tiên, được đằng chân lân đằng đầu!” Tử Thần nói xong, quay đầu lại trừng mắt nhìn Sắc Hạ.

Hắn đã đọc được sát khí nồng đậm trong ánh mắt của Sắc Hạ.

Muốn động đến người Tô gia, trước tiên phải vượt qua ải của hắn!

Tô phu nhân vừa ngồi vững trên xe ngựa, định cầm lấy cốc nước mà Trần Tú đưa cho để uống một ngụm thì cảm thấy xe ngựa bắt đầu rung lắc dữ dội.

Trần Tú lập tức làm rơi cốc nước xuống sàn xe, rồi nhào về phía Tô phu nhân.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô phu nhân mắt nhanh tay lẹ, lập tức ôm lấy Trần Tú, những người khác trong xe cũng bắt đầu lăn lộn, ngựa hí lên rồi nhảy dựng lên.

“Mau chạy! Hổ đến rồi!” Tên thị vệ đi đầu đột nhiên hét lớn.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 202: Chương 202



Đội ngũ lập tức trở nên hỗn loạn, mọi người tản ra chạy trốn.

Tô phu nhân rất bình tĩnh, bà cầm lấy roi ngựa từ tay người đánh xe, rồi gọi về phía Tô Bân và Tô Quân ở phía sau: “Hai con mau lên xe.”

Hai huynh đệ Tô Bân nhanh chóng chạy đến, nhảy lên xe, Tô phu nhân đưa roi ngựa cho Tô Bân: “Con đánh xe, tránh người đi, bất kể chuyện gì xảy ra, con cũng đừng dừng lại!”

Tô Bân gật đầu, cầm roi ngựa quất mạnh vào lưng ngựa, ngựa đau đớn, liền phi như bay về phía trước.

Lúc này, bốn con hổ từ phía trước lao tới, chúng đến rất bất ngờ, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã có một thư sinh bị một con hổ nhỏ quật ngã xuống đất.

Lão Lý giương cung b.ắ.n tên, b.ắ.n thẳng vào đầu con hổ nhỏ.

Con hổ mẹ nghe thấy tiếng b.ắ.n tên, liền lao ra chắn trước đầu con hổ nhỏ, đuôi quật một cái, đánh rơi mũi tên xuống đất.

Nó nhìn chằm chằm lão Lý, đột nhiên nhảy lên, lao về phía lão Lý.

Lão Lý kéo chặt dây cương, né sang một bên, con hổ lao hụt, lúc này, con hổ nhỏ buông thư sinh ra, cùng con hổ mẹ tấn công lão Lý.

Lão Lý lập tức bị hai con hổ bao vây, tiến thoái lưỡng nan, chỉ chốc lát nữa là không chống đỡ nổi.

Tô Mặc đứng trên cây, lấy ra hai con d.a.o găm từ không gian: “Vút vút.” ném ra, rất chuẩn, trúng ngay vào mắt hai con hổ.

Hai con hổ lớn nhỏ đau đớn, mắt không nhìn rõ, bắt đầu điên cuồng lao lung tung, ngay cả một con hổ con bên cạnh con hổ mẹ cũng bị mẹ nó húc lăn một vòng.

Đám người đã trở nên hỗn loạn, những nữ nhân của Yên Vũ lâu tản ra chạy trốn, con hổ mẹ bị d.a.o găm c*m v** mắt, thấy bóng người là lao tới.

Sắc Hạ đeo xiềng xích, lại kiệt sức, ả ta chạy được vài bước thì ngã nhào xuống đất, con hổ lớn lao tới, cắn thẳng vào chân ả ta.

Xe ngựa của Tô gia cũng vì hoảng sợ mà trở nên mất phương hướng, bắt đầu chạy loạn xạ trong rừng.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ba bước hai bước đuổi theo, Tô Mặc giẫm lên lưng ngựa, còn Trần Thiếu Khanh thì nhanh chóng kéo dây cương, rồi đánh xe phi như bay về phía trước.

Tô Mặc ẩn thân, còn Trần Thiếu Khanh thì hiện thân trên xe ngựa, Tô Bân cầm roi ngựa nhìn thấy hắn, không khỏi kinh ngạc: “Là ngươi, ngươi không phải...”

Trần Thiếu Khanh cầm lấy roi ngựa của hắn, đưa ngón tay lên môi, ra hiệu hắn đừng lên tiếng, rồi lại chỉ tay về phía trên xe ngựa.

“Mặc Mặc!” Thì ra Tô Mặc cũng vì tình thế cấp bách mà hiện thân, Tô Mặc nghe ca ca gọi mình, liền quay lại cười với hắn, vẫy tay với hắn, rồi lập tức biến mất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Con ngựa cuối cùng cũng được khống chế, Tô Bân định nói gì đó với Trần Thiếu Khanh nhưng phát hiện bên cạnh mình không còn ai.

“Đợi ta~” Lúc này, tên thị vệ bị con ngựa hoảng sợ hất xuống đất đã tỉnh lại và đuổi theo, Tô Bân dừng xe, vừa định kéo hắn lên thì đột nhiên hét lớn: “Cẩn thận!”

Là con hổ mẹ dẫn theo ba con hổ con đuổi theo, bằng trực giác, chúng nhận ra người b.ắ.n chúng bị thương đang ở trên cỗ xe ngựa này.

Con hổ mẹ như phát điên, cúi thấp người, rồi đột ngột lao về phía xe ngựa, Tô Bân giơ roi ngựa lên, ngựa tăng tốc, con hổ vồ hụt.

Nó ngửa mặt lên trời gào dài, mắt cắm d.a.o găm, rồi lại dùng hết sức lao về phía cỗ xe ngựa đang lao nhanh.

Tô Mặc ở phía sau nó, vung tay thu ba con hổ con vào không gian.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 203: Chương 203



Con hổ mẹ đang chạy thì đột nhiên cảm thấy con mình biến mất, nó dừng lại quay đầu nhìn lại, quả nhiên những đứa con của nó đều biến mất không còn bóng dáng.

Nó vội vàng bắt đầu chạy vòng tròn, có chút bối rối gầm gừ, rồi lại ngửa mặt lên trời gào lớn, tiếng gào vang vọng khắp cả khu rừng, nghe thật rùng rợn.

Lão Lý dẫn mọi người không khỏi dừng bước, họ cũng kinh ngạc phát hiện rõ ràng vừa rồi là bốn con hổ, sao đột nhiên chỉ còn lại một con.

Lúc này, Tô Bân để thị vệ quay đầu xe ngựa, mượn cung tên của người đánh xe, hướng về phía con hổ mẹ b.ắ.n tới.

“Vút!” Mũi tên mang theo tiếng gió, trúng ngay đỉnh đầu con hổ, nó “Phịch.” một tiếng ngã xuống đất.

Tô Bân tiếp tục b.ắ.n thêm ba mũi tên, b.ắ.n cho đến khi con hổ không còn hơi thở.

Lão Lý đích thân đi lên, dùng đao dài khều một cái, quả thực là đã chết.

Hắn giơ ngón tay cái về phía Tô Bân: “Tô gia quả nhiên lợi hại!”

“Quả nhiên lợi hại!”

“Thật sự lợi hại!”

Những thị vệ còn lại cũng theo đó mà thốt lên.

Vừa rồi bọn họ thực sự sợ ngây người, lúc con hổ lao tới, mọi người đều không kịp chuẩn bị, nếu không phải người Tô gia ra tay đ.â.m mù mắt con hổ thì không biết bây giờ đã có bao nhiêu người c.h.ế.t rồi.

“Tô công tử, không chỉ tài b.ắ.n cung cao siêu, mà hai con d.a.o găm này cũng đ.â.m quá chuẩn, không biết có thể chỉ giáo đôi điều được không?” Lão Lý cung kính hỏi.

“Dao găm?” Tô Bân có chút kinh ngạc nhìn vào mắt con hổ lớn, quả nhiên có một con d.a.o găm cắm sâu, đ.â.m thẳng vào đầu, không trách được con hổ lại đột nhiên phát điên.

Hắn đột nhiên nhớ đến Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đột nhiên xuất hiện, nhất định là bọn họ đã giúp đỡ, vì vậy hắn dừng lại một chút, chắp tay nói: “Đây không tính là gì, so với cha ta thì còn kém xa lắm.”

“Đó là đương nhiên, Đại tướng quân quả thực rất lợi hại...” Lão Lý thở dài, giọng nói cũng dần trầm xuống.

Lợi hại thì lợi hại thật nhưng tại sao lại đầu hàng phản quốc chứ?

“Cha ta bị oan, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ biết ông ấy bị oan.” Tô Bân thấy Lão Lý không muốn nói thêm gì nữa, hắn liền lớn tiếng nói với mọi người, sau đó xoay người lên xe ngựa, đưa roi ngựa cho người đánh xe, xe ngựa giương vó chạy tiếp.

“Đi thôi! Mọi người nhanh chóng đuổi theo nào~” Lão Lý hô lên, hắn cưỡi ngựa điểm danh một lượt, phát hiện ra rằng dường như thiếu một người ở Yên Vũ lâu.

“Lý thị vệ, Sắc Hạ ở phía sau...” Một cô nương chỉ tay về phía sau khẽ nói, giọng điệu rất kỳ lạ.

Lão Lý cưỡi ngựa chạy theo hướng nàng ta chỉ, đến một gốc cây, hắn thấy Sắc Hạ nằm ngửa trên mặt đất, hắn giật mình.

Ả ta đã trở thành một người đầy máu, từ đầu đến chân hầu như không còn chỗ nào lành lặn.

Chân ả ta vẫn ổn, vẫn là làn da trắng mịn, chỉ là đã bị đứt lìa khỏi người, chân ả ta trở thành một cây gậy máu, không ngừng chảy m.á.u ra ngoài.

“Lý thị vệ, cứu ta... cứu ta...” Sắc Hạ thấy Lý thị vệ đến, ả ta nhịn đau đưa bàn tay đầy m.á.u về phía hắn.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ngươi không sống nổi nữa rồi! Có chuyện gì thì ngươi cứ nói, ta có thể giúp thì sẽ cố gắng giúp!” Lão Lý cưỡi ngựa, nhìn xuống Sắc Hạ.

Hắn từng tòng quân, hắn đã từng gặp những người bị thương như thế này, không một ai có thể sống sót, ngay cả khi may mắn được lang trung cứu chữa thì cũng chỉ kéo dài thêm được vài ngày nhưng cuối cùng vẫn phải chết!
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 204: Chương 204



“Ta không muốn chết... cứu ta... cứu ta...”

Lý thị vệ không hề mềm lòng vì lời cầu xin của Sắc Hạ, hắn rất lý trí, không thể vì chuyện nhỏ mà hỏng chuyện lớn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không thể vì một người không quan trọng đã không cứu được mà lại làm chậm trễ cả đội.

Hắn biết cái c.h.ế.t của một Sắc Hạ chẳng là gì cả, có lẽ sẽ không có ai hỏi đến.

“Ngươi đừng phí công nữa, có gì thì nói nhanh đi, nếu không lát nữa ngươi muốn nói cũng không có cơ hội nữa đâu.”

Hắn biết Sắc Hạ sẽ nhanh chóng hôn mê vì mất quá nhiều máu, rồi sau đó là tử vong.

“Quan gia... ta mới chưa đầy hai mươi, ta không muốn chết... ta không muốn chết!” Sắc Hạ dùng hết sức lực cuối cùng nói.

“Ngươi không cứu được nữa rồi, thứ nhất là không có thuốc, thứ hai là ngươi cũng không chịu nổi sự vất vả của việc đi lại này, thôi thì để lại cho ngươi chút đồ ăn và nước uống cùng vài lạng bạc, ngươi hãy nghe theo số phận đi.”

Lão Lý vừa nói vừa ra hiệu cho một thị vệ đặt cho ả ta một ít đồ ăn và nước uống, Lão Lý lại móc ra một ít bạc vụn trong người ném bên cạnh ả, rồi không ngoảnh lại cưỡi ngựa đi.

“Các người không có nhân tính, đều không được c.h.ế.t tử tế...” Sắc Hạ ở phía sau than khóc, chửi rủa nhưng vì dùng sức quá mạnh nên ả ta nhanh chóng ngất đi.

Đột nhiên có một bóng người lặng lẽ tiến về phía ả ta, đưa tay về phía đồ vật trước mặt ả ta, Sắc Hạ đột nhiên mở mắt ra: “Là ngươi, Yên Vũ tỷ, ngươi... ngươi đến cứu ta phải không? Ta biết mà...”

Sắc Hạ kích động đến đỏ cả mặt, ả ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Trần Yên Vũ, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn nàng ta, không biết nàng ta sẽ cứu mình như thế nào.

Trần Yên Vũ lặng lẽ nhìn ả ta, lắc đầu, đột nhiên đưa tay về phía thức ăn, nước uống và bạc trước mặt ả ta, cầm lấy rồi bỏ chạy.

“Ngươi không được đi, ngươi mang ta theo... mang ta theo...” Mặc dù ý thức của Sắc Hạ dần trở nên không rõ ràng nhưng ả ta cũng biết Trần Yên Vũ đến đây để làm gì.

Trần Yên Vũ bị ả ta ôm chặt, có chút lo lắng, vì sợ bị thị vệ phía trước phát hiện, chắc chắn mình sẽ bị đánh một trận.

Yên Vũ dùng sức bẻ tay Sắc Hạ nhưng Sắc Hạ lại ôm chặt: “Tỷ, bạc đó đều cho ngươi, ngươi mang ta theo... mang ta đi!”

Trong mắt Trần Yên Vũ lóe lên một tia tàn nhẫn, nàng ta nhặt một hòn đá trên mặt đất đập mạnh vào đầu Sắc Hạ, một lần, hai lần, ba lần...

Máu lập tức chảy ra trên đầu Sắc Hạ, ả ta trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Trần Yên Vũ nhưng hai tay lại như hàn vào chân Trần Yên Vũ, mặc cho kéo thế nào cũng không chịu buông ra.

Trần Yên Vũ thấy đội ngũ càng đi càng xa, nàng ta sốt ruột, liền dùng sức cắn vào đôi tay đó.

Lúc này Sắc Hạ cũng tỉnh táo lại, kéo Trần Yên Vũ ngã xuống đất, dùng hết sức lực cuối cùng đè nàng ta xuống, hai người giằng co với nhau, đột nhiên một bóng đen lao ra từ sau một gốc cây, nhào về phía hai người trên mặt đất...

Cuối cùng cũng sắp đến bìa rừng, Lão Lý mới thở phào nhẹ nhõm: “Ra khỏi rừng, tìm một nơi bằng phẳng, mọi người có thể nghỉ ngơi.”

Đột nhiên có một thị vệ đến nói: “Lão Lý, hình như không thấy Trần Yên Vũ đâu nữa.”

Lão Lý cau mày: “Kiểm tra lại quân số, rồi tìm tiếp.”

Nghe vậy, thị vệ quay lại đội ngũ bắt đầu tìm kiếm cẩn thận, quả nhiên thiếu mất hai người, một là Sắc Hạ, một là Trần Yên Vũ.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 205: Chương 205



Sắc Hạ thì họ đều biết rõ, Lão Lý cũng đã thông báo với họ, biết là bị hổ cắn c.h.ế.t nhưng Trần Yên Vũ mất tích từ lúc nào thì không ai biết.

Nữ nhân này thường ngày như hồn ma, lặng lẽ đi theo đội ngũ, không ai để ý đến nàng ta.

“Nhanh đi tìm!” Lão Lý sốt ruột, vô cớ mất đi một người như vậy, đây chính là lỗi của hắn.

Lão Lý ra lệnh chia quân làm hai đường, bảy tám thị vệ dẫn đội tiếp tục tiến lên, còn hắn thì dẫn theo năm sáu người cưỡi ngựa quay lại tìm người.

Họ quay lại theo đường cũ, cuối cùng cũng đến nơi Sắc Hạ bị thương nhưng lần này không chỉ có một mình Sắc Hạ, còn có một người m.á.u me be bét nằm bên cạnh, mọi người cầm đuốc phân biệt hồi lâu, cuối cùng mới chắc chắn đó là Trần Yên Vũ.

Cũng không biết cả hai người đã bị con vật gì ăn đến nát bét, m.á.u thịt lẫn lộn thành một nhưng hai xác c.h.ế.t vẫn quấn lấy nhau, tay Sắc Hạ ôm chặt Trần Yên Vũ, Trần Yên Vũ cố gắng đẩy ả ta ra.

Cho đến phút cuối cùng, họ vẫn giữ nguyên tư thế này.

“Đi thôi!” Lão Lý nhìn số bạc trong tay Trần Yên Vũ, lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.

Vì tiền mà chết, vì thức ăn mà chết.

Trần Yên Vũ c.h.ế.t cũng đáng đời! Không đáng thương xót chút nào!

“Thủ lĩnh, có cần chôn cất họ không?” Một thị vệ hỏi.

“Chôn cất? Thiên táng cũng tốt mà?” Lão Lý hừ lạnh một tiếng.

Bọn họ cưỡi ngựa không ngoảnh đầu lại phi về phía bên ngoài rừng cây.

Họ dần đi xa, lúc này Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đang ở trong không gian nhốt một con sói nửa sống nửa c.h.ế.t vào lồng.

Vừa rồi khi hai người đến, con sói lớn đang ăn hai nữ nhân một cách ngon lành, không hề để ý đến có người đến phía sau.

Trần Thiếu Khanh tiến lên đá một cước khiến con sói xám lớn bay đi nhưng hai nữ nhân bên dưới đã c.h.ế.t từ lâu.

Con sói lớn bị quấy rầy hứng thú, lập tức nổi giận, trợn mắt lao về phía hai người.

Tô Mặc ẩn thân, con sói lớn mất tập trung, trong nháy mắt, Trần Thiếu Khanh đã đ.â.m một nhát d.a.o găm vào bụng con sói già.

Con sói già kêu thảm một tiếng, lập tức ngã xuống đất, Trần Thiếu Khanh không cho nó cơ hội th* d*c, tiếp tục đ.ấ.m một cú vào đầu nó, con sói già lập tức ngất đi.

Lúc này nghe thấy tiếng vó ngựa, Tô Mặc vội ra hiệu cho Trần Thiếu Khanh kéo con sói vào không gian của nàng.

Con sói già tỉnh lại còn muốn vùng vẫy, Trần Thiếu Khanh tiến lên đ.ấ.m mạnh vào đầu nó, đáng thương cho con sói già này, vừa tỉnh lại chưa được bao lâu đã lại bị đánh ngất đi.

“Bộ da sói này đúng là không tệ, nếu vào thành cũng có thể bán được không ít bạc.” Tô Mặc sờ bộ lông sói, cảm thấy đây chính là bạc trắng.

“Đương nhiên, chỉ tiếc là bị ta đ.â.m một nhát vào bụng, làm hỏng mất một chút, nếu không có thể bán được nhiều bạc hơn.” Trần Thiếu Khanh nhìn vết thương trên bụng con sói: “Nó chắc chắn không sống được, Mặc Mặc định xử lý nó thế nào?”

“Tất nhiên là có chỗ tốt.” Tô Mặc nói rồi kéo nó vào lồng lớn và đóng cửa lại.

Bên cạnh còn có mấy cái lồng nhỏ nhốt ba con hổ con.

Lúc đi theo sau con hổ mẹ thì hung dữ nhưng bây giờ chúng đều là những kẻ hèn nhát, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, không dám động đậy, chúng đã cảm thấy hai người trước mặt không dễ chọc.

Lúc này, trên xe của Tô gia đã có thêm một con hổ chết, mấy nhi tử Tô gia đều phấn khích nhìn con hổ, không hề sợ hãi.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 206: Chương 206



Tô Côn, Tô Lâm và Tô Thành thỉnh thoảng còn đưa tay sờ lên người con hổ, lúc đầu chỉ khẽ chạm một ngón tay rồi nhanh chóng buông ra, thấy con hổ không phản ứng gì, chúng liền dùng ngón tay ấn mạnh xuống, vẫn không có động tĩnh, lần này chúng đã to gan hơn, đưa tay ra v**t v* con hổ lớn.

Tô Bân nhìn mấy đệ đệ phấn khích nhưng lại có vẻ lo lắng.

“Bân nhi, con làm sao vậy? Có vẻ như có tâm sự?” Tô phu nhân nhận ra sự khác thường của nhi tử, nhẹ giọng hỏi.

“Nương, con... con vừa nhìn thấy trạng nguyên và Mặc Mặc!”

“Cái gì? Con nói gì?” Tô phu nhân tưởng mình nghe nhầm, lại lớn tiếng hỏi một câu.

Tiếng bà đột nhiên cao lên, khiến Trần Tú và Chương Tử Yên chú ý, họ đồng loạt nhìn về phía này.

Tô Bân thấy mọi người đều nhìn mình, có chút do dự.

Tô phu nhân nói: “Không sao, đều là người nhà, rốt cuộc vừa nãy con nói gì?”

“Không có gì, là con mắt hoa, chắc chắn là nhìn nhầm, vậy mà lại giống như nhìn thấy trạng nguyên và Mặc Mặc.”

Hắn lắc đầu, xoa xoa trán: “Nhất định là con nhìn nhầm.”

Tô phu nhân thở dài, xem ra nhi tử cũng nhớ muội muội rồi, chỉ là nhìn thấy trạng nguyên là sao?

Nhi tử không thể cũng nhớ trạng nguyên chứ?

Tử Thần co ro trong góc, nhắm mắt ngủ gật, từ khi lên xe, nàng ấy đã ngủ không biết chán, tỉnh dậy cũng chỉ là để ăn.

Trong xe ngựa của Tô gia, nàng ấy hoàn toàn không có cảm giác tồn tại, đến nỗi Tô Bân hoàn toàn quên mất trong góc còn có một người ngoài.

“Giả cũng là thật, thật cũng là giả, giả giả thật thật, thật thật giả giả!” Nàng ấy đột nhiên nhắm mắt, miệng lẩm bẩm vài câu.

Tô phu nhân liếc nàng ấy một cái: “Ừm, hài tử này nói mớ.”

Cuối cùng cũng đến lúc nghỉ ngơi, Tô Bân tranh xuống trước, cùng Tô Quân khiêng con hổ lớn trên xe xuống, họ phải xử lý con hổ, nếu không khi vào thành, một con hổ nguyên vẹn sẽ không bán được giá tốt.

Lão Lý phái hai thị vệ đến giúp, cùng nhau cẩn thận lột da hổ, sau đó cắt thịt thành từng miếng, tìm thị vệ mượn bình, cho muối vào ướp, lọc sạch xương hổ để lại.

Nhìn những thị vệ đang bận rộn, Tô phu nhân lấy hai bình thịt và vài khúc xương hổ tặng họ làm tiền công.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mấy thị vệ liên tục xua tay: “Là các vị đã cứu mạng mọi người, đây đều là các vị nên nhận được.”

Tô phu nhân nhét vào tay họ: “Còn phải nhờ các vị chăm sóc suốt chặng đường này, giữ lại cải thiện chút đi.”

Lão Lý thấy vậy cười nói: “Đã là một phen ý tốt của Tô phu nhân, huynh đệ chúng ta xin nhận.”

Mấy thị vệ cảm ơn, rất vui vẻ khiêng thịt và xương lên xe.

“Chúng ta đánh được con hổ, tại sao lại phải cho không người khác, nhiều thịt như vậy phải được bao nhiêu bạc?” Chương Tử Yên đau lòng lẩm bẩm.

“Ngươi hiểu gì chứ?” Tô phu nhân lạnh lùng nói: “Con hổ do nhi tử ta đánh được, muốn cho ai là do ta quyết định, nếu ngươi không vừa mắt, cứ việc tách khỏi chúng ta.”

Chương Tử Yên lập tức im bặt, không dám nói gì nữa.

Tô phu nhân thấy nàng ta không lên tiếng, liền ra lệnh: “Xử lý da hổ này cho tốt, cất đi.”

Lão Lý biết họ muốn xử lý lông thú nên đã tặng một ít thuốc.

“Ta... đâu biết?” Chương Tử Yên nhìn đôi tay ngọc ngà của mình, nhỏ giọng nói.

“Không biết thì có thể học, không muốn học thì cút, Tô gia không nuôi kẻ vô dụng.” Tô phu nhân quát mắng nàng ta.

Đến nước này rồi, còn tưởng mình là di nương của phủ tướng quân sao?
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 207: Chương 207



“Không sao, chúng ta cùng học.” Trần Tú xắn tay áo lại, bắt đầu học làm, lão Lý phái một thị vệ xuất thân là thợ săn đến tận tay dạy họ cách xử lý lông thú.

Chương Tử Yên thấy Tô phu nhân trừng mắt nhìn mình ở phía sau, nàng ta cũng chỉ có thể xắn tay áo lên giúp.

Thị vệ thấy nàng ta có vẻ lúng túng, cười nói: “Phu nhân, hay là để ta làm.”

Chương Tử Yên cười nhẹ: “Vậy thì làm phiền đại ca rồi.”

Giọng nàng ta nhẹ nhàng mềm mại, mấy thị vệ còn độc thân nghe xong suýt ngất xỉu.

Hắn không nhịn được liếc nhìn Chương Tử Yên thêm một cái, nữ nhân này mặc dù mặc quần áo tù nhân nhưng vẫn không giấu được vẻ dịu dàng của nữ tử, khiến người ta cảm thấy chỉ có thể nâng niu trong lòng bàn tay, dường như gió thổi cũng sẽ bị thương.

“Chương di nương, ngươi lại lười biếng nữa rồi? Chẳng lẽ tam phòng các ngươi không muốn dùng tiền bán da hổ này sao?” Tô phu nhân thấy nàng ta đứng ngây ra, lại nổi giận.

Nữ nhân này dựa vào nhan sắc trẻ trung xinh đẹp theo hầu lão gia, ngoài việc thổi gió bên gối thì chẳng biết làm gì cả.

Thật sự là thành sự không đủ, bại sự có thừa.

Nếu không phải thấy nàng ta sinh cho Tô gia hai nhi tử, có lẽ bà đã đuổi nữ nhân chỉ biết nói lời vô nghĩa này đi rồi.

Muốn đi đâu thì đi!

“Chương Tử Yên, ngươi có thể so với Nhị di nương sao, ngoài việc kén ăn, gây chuyện, ngươi có thể bằng được Trần Tú ở điểm nào, được rồi, nếu không muốn làm, ngươi cứ đi đi, đi... muốn đi đâu thì đi?”

Tô phu nhân nhìn thấy nàng ta là tức, dáng vẻ yếu đuối không biết làm cho ai xem, chẳng lẽ muốn quyến rũ tên thị vệ từng làm thợ săn này sao?

Nếu thực sự như vậy, bà tuyệt đối sẽ không giữ nàng ta lại.

Tên thị vệ từng làm thợ săn này tên là Khương Đại Sơn, cũng là một gã nam nhân chưa từng gần gũi với nữ nhân.

Hắn ta nghe Tô phu nhân nói Chương Tử Yên như vậy, vội vàng nói: “Là ta không cho nàng ấy làm, thực ra ta tự làm được, không cần hai vị phu nhân nhúng tay vào.”

“Không được! Nàng ta phải học cho biết, nếu không sau này gặp phải chuyện như vậy, còn có thể làm phiền quan gia ngài sao?”

Thấy Khương Đại Sơn lại cầu xin cho nàng ta, Tô phu nhân càng tức giận: “Ngươi đến làm sạch da! Xử lý không tốt, không được ăn cơm.”

Trên đường lưu đày này, mọi việc đều phải tự mình làm, còn trông chờ vào người khác thế nào được, bà nhất định phải bẻ gãy cái tính di nương tướng quân của Chương Tử Yên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chương Tử Yên bất đắc dĩ chỉ có thể bắt đầu làm việc, chưa được mấy lần, cánh tay nàng ta đã mỏi nhừ.

Nhưng Tô phu nhân lại bảo Khương Đại Sơn và Trần Tú dừng lại, chỉ để nàng ta làm một mình, nàng ta không còn cách nào, không dám nghỉ, chỉ có thể cắn răng tiếp tục làm việc.

Bên cạnh, Tô Bân và Tô Quân cùng mấy đệ đệ bắt đầu dựng nồi nấu cơm.

Nghe nói có thịt hổ để ăn, mấy hài tử đều rất hăng hái, chạy xuống gốc cây nhặt rất nhiều cành cây.

Có một số thức ăn và bánh bao có sẵn mà Tôn Hằng đưa, Tô Bân cho vào nồi hâm nóng, sau đó Trần Tú lại thử hầm một nồi thịt hổ, rất nhanh sau đó cơm đã chín.

Ngửi thấy mùi thơm, Chương Tử Yên không khỏi nuốt nước bọt nhưng Tô phu nhân lại lên tiếng: “Chúng ta ăn trước, Tam di nương, ngươi làm xong khi nào thì ăn khi đó.”

Nói xong, bà gọi mọi người ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 208: Chương 208



Trần Tú đi chia bánh bao và thức ăn cho mọi người, mọi người quây quần bên nhau bắt đầu ăn.

Tô phu nhân mời Khương Đại Sơn ăn cùng, hắn ta từ chối, quay về chỗ thị vệ ăn cơm, chỉ còn Chương Tử Yên chậm chạp tiếp tục làm việc.

Con hổ này vừa to vừa béo, da của nó đương nhiên không dễ xử lý, huống hồ Chương Tử Yên lớn đến như vậy nhưng chưa từng làm việc gì, khi làm việc, cảm thấy các ngón tay đều cứng lại.

Mặc dù cuối thu đã rất mát mẻ nhưng nàng ta lại đổ một thân mồ hôi, trán lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ.

Khuôn mặt cũng ướt đẫm, có mồ hôi, cũng có nước mắt tủi thân.

Nàng ta thực sự tủi thân muốn chết, người khác đều ăn cơm, chỉ có nàng ta ở đây vừa làm việc vừa đói bụng.

Một lát sau, Khương Đại Sơn ăn cơm xong quay lại, thấy Chương Tử Yên vừa rơi nước mắt vừa làm việc, hắn ta lập tức nói: “Để ta làm, tiểu phu nhân đi ăn cơm đi.”

Tô phu nhân đang ăn bánh bao, nghe xong lập tức nói: “Không được, nàng ta chưa làm xong, không được ăn, quan gia ngài đừng để ý đến nàng ta, nàng ta làm nhiều thì sẽ tốt lên thôi.”

Chương Tử Yên nghe xong nước mắt lại chảy ròng ròng.

Tô Côn cầm nửa chiếc bánh bao đứng dậy định đưa cho nương, Tô phu nhân lạnh lùng quát: “Ngồi xuống!”

Tô Côn sợ đến mức lập tức ngồi xuống, sợ hãi không dám nhúc nhích.

Tô Lâm không dám ngẩng đầu, chỉ nhét đồ ăn vào miệng.

Tô Bân biết mẫu thân đang ép Tam di nương tự lập, dù sao lúc này không thể trông chờ vào bất kỳ ai, chỉ có thể trông chờ vào chính mình.

Mọi người đều như vậy.

Cuối cùng da cũng được xử lý xong, eo Chương Tử Yên mỏi nhừ, tay nàng ta cũng cứng đờ như dính chặt vào nhau.

Tô phu nhân ăn xong, đi đến xem, trầm giọng nói: “Đi ăn cơm đi.”

Lúc này Tô Côn đi đến nắm tay nàng ta kéo nàng ta ngồi xuống, những người khác đều ăn xong đi hết, chỉ còn lại một chút thức ăn và một chiếc bánh bao, nàng ta cúi đầu bắt đầu ăn.

Tô phu nhân bảo Tô Bân phơi da ở bên ngoài xe, sau đó cả nhà tìm chỗ chuẩn bị nghỉ ngơi.

“Nương, người vào xe đi, con dẫn theo đệ đệ ngủ bên ngoài là được.” Tô Bân nói.

“Con muốn ở cùng nương.” Tô Côn nói xong ôm chặt lấy Chương Tử Yên.

“Được rồi, ta và Trần Tú, Tử Thần ở trong xe, các con ngủ bên ngoài đi.” Tô phu nhân nói xong lên xe.

Chương Tử Yên nghe xong, cố nén nước mắt nhai mạnh chiếc bánh bao trong miệng, bây giờ nàng ta sống còn không bằng người ngoài.

Nếu lão gia còn sống, nàng ta và hai hài tử nhất định sẽ không bị đối xử như vậy nhưng bây giờ nàng ta phải nhẫn nhịn, hai hài tử còn nhỏ, nàng ta lại không có chỗ dựa.

“Mọi người nghỉ sớm đi, ngày kia chúng ta sẽ đến Thanh Thành, đến lúc đó lại có thể ngủ ngon rồi.” Lão Lý đeo đao đi lại, trong đám người hô to.

“Thanh Thành?” Chương Tử Yên đột nhiên nhớ đến một người, hắn có khỏe không?

Hắn có biết mình đã sa sút đến mức này không?

Sắp đến Thanh Thành rồi, hắn có thể giúp mình không?

Lúc này tâm trạng Tô Bân cũng rất phức tạp, dựa vào gốc cây, lăn qua lộn lại không ngủ được.

“Ca, có phải lại nhớ Đinh Lan tỷ rồi không?” Tô Quân nhìn người ca ca đầy tâm sự, nhỏ giọng hỏi: “Không phải tỷ ấy đang ở Thanh Thành sao, nếu biết huynh đến, có khi sẽ đến tìm huynh.”

“Nói bậy, ngủ đi.” Tô Bân bực bội lật người sang một bên.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 209: Chương 209



Đinh Lan là thê tử chưa cưới của hắn, nếu không phải gia đình gặp biến cố, có lẽ hắn đã cưới nàng ấy từ lâu rồi.

Nàng ấy thông minh lanh lợi, cười nói dịu dàng, hắn đã thích nàng ấy từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng phụ thân nàng ấy chỉ là một viên quan nhỏ ở Ly thành, lương bổng bảy nghìn, có thể kết giao với Tô gia hoàn toàn là do tình cờ.

Tô Bân đã nhìn trúng tiểu thư mang theo thị nữ đi chơi ở hội chùa từ cái nhìn đầu tiên, hắn nhờ người điều tra tìm được Vu gia, địa vị của hai nhà chênh lệch quá lớn, lúc đầu Tô tướng quân và Tô phu nhân đều không đồng ý nhưng Tô Bân lại rất cố chấp, thề không cưới nàng không được, bất đắc dĩ Tô phu nhân và tướng quân Tô cũng chỉ đành chiều theo hắn.

Đã nói tốt là cuối năm sẽ cưới, không ngờ lại gặp phải kiếp nạn này.

Từ sau khi Tô gia xảy ra chuyện, Vu gia vẫn luôn không lộ mặt, nghe nói Vu tiểu thư đã được đưa về nhà ngoại ở Thanh thành.

Ngày kia sẽ đến Thanh thành rồi, lúc này trong lòng Tô Bân như sóng cuộn biển gầm, hắn vừa mong ngóng được gặp nàng ấy, lại vừa sợ mình mặc bộ quần áo tù nhân thảm hại này đi gặp nàng ấy.

Trằn trọc trở mình, đêm không thể ngủ, mãi đến nửa đêm, Tô Bân vẫn mở to mắt, không ngủ được.

“Bân nhi, lại đây.” Đột nhiên Tô phu nhân ở trong xe gọi hắn.

Tô Bân nghe xong sợ làm kinh động mấy đệ đệ đang ngủ bên cạnh, nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía xe.

Thực ra không chỉ Tô Bân không ngủ, Tô gia còn có một người nữa cũng không ngủ, đó chính là Tam di nương Chương Tử Yên.

Vài nữ quyến đều ở trong xe nhưng nàng ta lại bị phu nhân sắp xếp ra ngoài, còn có thái độ của phu nhân đối với nàng ta hôm nay, nàng ta làm sao ngủ được.

Nàng ta tức muốn chết.

Nàng ta hơi mở mắt, thấy Tô Bân bị phu nhân gọi vào xe, nàng ta hừ lạnh một tiếng, hẳn là Tô Bân đã bị Vu tiểu thư vứt bỏ từ lâu, hắn hẳn có thể cảm nhận được, chỉ là không muốn thừa nhận, vẫn còn ảo tưởng mà thôi.

Đáng đời!

Cô nương nào lại muốn gả cho một tên tội nhân bị lưu đày?

Người ta đều tránh còn không kịp, sao lại còn muốn tiến tới?

Nghĩ đến đây, nàng ta đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.

Đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng ta thấy dưới gốc cây không xa có một bóng đen hình như đang vẫy tay với nàng ta.

Nàng ta tưởng mình hoa mắt, nheo mắt nhìn kỹ, quả nhiên là, chỉ là đen thui không nhìn rõ là người nào.

Tò mò thúc đẩy, nàng ta nhẹ nhàng gỡ cánh tay Tô Côn đang đặt trên người nàng ta ra, sau đó nhìn quanh bốn phía, xác định người Tô gia đều đã ngủ say, mới khom người đi về phía bóng đen.

Nàng ta vừa đến, một đôi bàn tay to đã kéo nàng ta ra sau gốc cây, nàng ta sợ đến mức suýt hét lên nhưng bàn tay to đã bịt miệng nàng ta lại, không cho nàng ta lên tiếng.

“Tiểu phu nhân, là ta, Khương Đại Sơn.”

Hắn ta nói xong buông tay ra, Chương Tử Yên thở phào nhẹ nhõm: “Là Khương thị vệ à, có chuyện gì không?”

Khương Đại Sơn nhìn chằm chằm nàng ta: “Bây giờ tiểu phu nhân hẳn là không được thoải mái, ta nguyện giúp người, chỉ không biết tiểu phu nhân thấy ta thế nào?”

Hắn ta thẳng thắn mở lời, lúc này không thể nói nhiều lời vô nghĩa, nếu không sẽ bị người khác phát hiện bất cứ lúc nào.

“Khương thị vệ... Ngươi... Có ý gì?” Chương Tử Yên lắp bắp, mặt đỏ bừng.
 
Back
Top Bottom