Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 180: Chương 180



Hắn giơ tay ra hiệu cho mọi người đứng dậy, sau đó nghiêm mặt nói: “Tần Quảng Chi, ngươi làm quan mà không vì nước không vì dân, vậy giữ ngươi lại làm gì?”

Tần Quảng Chi sợ hãi lập tức quỳ xuống đất, dập đầu như giã tỏi.

“Tôn tướng quân đánh bại quân Phiên, bắt sống Nhị hoàng tử Phiên quốc, bổn vương sẽ thành thật bẩm báo những chuyện này với bệ hạ.”

Tần Quảng Chi miễn cưỡng ngẩng đầu lên: “Hiền vương điện hạ, chuyện mất trộm trong cung mà hạ quan điều tra, bệ hạ đã biết chưa?”

“Tất nhiên, nếu không thì bổn vương làm sao đến nhanh như vậy?” Giọng hắn rất bình thản: “Vụ án này có nhiều điểm đáng ngờ, không đơn giản như ngươi viết.”

Xem ra công lao này không thể lập được rồi, mồ hôi Tần Quảng Chi lại chảy ròng ròng.

Vì Hiền vương vi phục đến đây, còn phải tiếp tục thẩm vấn vụ mất trộm trong cung nên lão Lý và những người khác phải ở lại thêm vài ngày nữa.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh hứng thú nhìn nhưng không ngờ lại bị Tôn Hằng nhìn thấy hai người.

“Người này sao mà quen thế?” Tôn Hằng nhìn Tô Mặc có chút kinh ngạc, hắn đột nhiên nhớ ra: “Khuôn mặt này quá giống Mặc Mặc, chỉ là nàng là Tô Mặc đã lớn.”

Hắn không khỏi buồn bã, nghĩ rằng nếu Tô Mặc còn sống, hẳn là sẽ như thế này.

Hắn thấy Trần Thiếu Khanh và cô nương kia nói cười vui vẻ bên nhau, nghĩ rằng cô nương đó nhất định rất thân với hắn nên muốn đi hỏi thăm xem cô nương này rốt cuộc là người nào.

Hiền vương nói chuyện riêng với Tần Quảng Chi, trước khi đi, hắn nói buổi tối sẽ tìm Tôn Hằng, nói có chuyện muốn hỏi hắn.

Tôn Hằng nhìn Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc theo mọi người ra khỏi nha môn, hắn cũng đi theo sau.

“Sư huynh, chúng ta đi mua chút đồ ăn ngon cho sư phụ và nương, rồi đi thăm họ.” Tô Mặc nghĩ không biết sư phụ đang lẩm bẩm gì về mình, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đưa vịt quay đến.

Mải bận việc, quên mất chuyện vịt quay.

“Được! Ta nhớ là ở phố bên đông có một tiệm vịt quay khá ngon.”

Hai người vừa nói vừa cười đi về phía phố đông, Tôn Hằng cũng đi theo, hắn phất tay bảo Sở Khách đừng đi theo.

Cô nương này và Mặc Mặc giống nhau như đúc, một nụ cười một cái nhíu mày, thậm chí vị trí cái răng khểnh cũng giống hệt.

Hắn đã bắt đầu nghi ngờ Tô Mặc căn bản không chết, sư nương có biết chuyện này không.

Nếu không thì trên đời này làm sao có hai người giống nhau đến vậy?

Vân Mộng Hạ Vũ

Tôn Hằng rất muốn lập tức đi lên hỏi cho rõ ràng, lại sợ làm người ta hoảng sợ.

Thấy Trần Thiếu Khanh rất thân thiết với nàng, hắn muốn tìm cơ hội hỏi riêng Trần Thiếu Khanh.

Người mua vịt quay rất đông, Tô Mặc xếp hàng rất dài, cuối cùng cũng sắp đến lượt họ.

Nhưng đột nhiên có một tên béo mặc đồ gia nhân chen ngang đứng trước mặt họ.

“Cho gia đây hai con vịt quay.” Tên béo nói rất có khí thế.

Ông chủ tiệm vịt quay thấy người đến, có chút do dự nhìn Tô Mặc phía sau hắn ta, thấy Tô Mặc chỉ là một cô nương nhỏ gầy gò nên không nói gì, bắt đầu cân vịt quay cho tên béo.

“Này! Xếp hàng! Sao lại chen ngang?” Tô Mặc đưa tay chỉ vào lưng tên béo.

“Chen ngang thì sao? Làm sao? Chán sống rồi hay ngứa da?” Tên béo quay người gầm lên với Tô Mặc.

“Hắn là gia nhân của đệ đệ tiểu phu nhân của Tần tri phủ, ở đây ngang ngược quen rồi! Cô nương, thôi bỏ đi, ngươi đừng chọc vào hắn.”

Có người thì thầm nhắc nhở Tô Mặc.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 181: Chương 181



Thì ra là đệ đệ của ni cô di nương kia.

Tô Mặc nheo mắt, khoanh tay: “Biết điều không, không biết điều thì để bổn cô nương dạy cho, mua đồ thì phải xếp hàng! Xếp hàng! Biết chưa?”

“Tiểu gia không xếp hàng thì sao? Cũng không hỏi xem tiểu gia là người của ai.”

“Đây là chó nhà ai không giữ, ở đây sủa loạn lên!” Tô Mặc không để ý đến hắn ta, mà quay ra hét lớn về phía phố.

Trần Thiếu Khanh đứng sau nàng, lạnh lùng nhìn tên béo, trong mắt hắn đã coi hắn ta như người chết!

“Ái chà! Con nha đầu thối tha, đúng là sống chán rồi, dám nói gia là chó! Để gia dạy cho ngươi một bài học!” Tên béo vừa nói vừa giơ nắm đ.ấ.m đập xuống Tô Mặc.

Tô Mặc né người, Trần Thiếu Khanh phía sau nàng tung một cước đá tên béo văng ra ngoài.

“Á!” một tiếng, một thân hình đồ sộ ngã xuống đất gạch xanh, đập vỡ một vết nứt dài trên viên gạch.

Tôn Hằng lạnh lùng đứng nhìn, hắn thấy Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đều có võ công không tệ, nội lực cũng rất thâm hậu.

Trong lòng hắn lại có chút phủ định suy nghĩ của mình.

Mặc Mặc từ nhỏ đã mắc bệnh tim, đi nhiều một chút cũng không chịu nổi, càng không thể luyện công, nàng không phải.

Tên béo nhịn đau đứng dậy, chỉ vào hai người Tô Mặc nói: “Các ngươi đừng đi! Có bản lĩnh thì đừng đi!” Nói xong, hắn ta vừa lăn vừa bò chạy về phía một chiếc xe ngựa đang đỗ cách đó không xa.

Tô Mặc hừ lạnh một tiếng, coi như không có chuyện gì, nói với ông chủ tiệm: “Cho ta ba con vịt quay.”

Nàng nghĩ một con cho sư phụ, hai con cho Tô gia.

Ông chủ tiệm đáp lời bắt đầu chuẩn bị cân vịt, đột nhiên ông ta ngẩng đầu nhìn thấy mấy người phía sau Tô Mặc, nhắc nhở: “Cô nương mau chạy đi, người của bọn họ lại đến rồi.”

Tô Mặc không ngoảnh đầu lại, vì nàng thấy sư huynh ở phía sau đã nhìn chằm chằm bọn họ.

Nàng nghĩ mình không cần ra tay.

“Ông chủ, đừng quan tâm, cứ cân vịt cho ta là được, đúng rồi, cho thêm ít bánh nhỏ và tương.”

Tô Mặc nói rất bình tĩnh.

Ông chủ tiệm thấy nàng không hề sợ hãi, cũng không nói gì nữa, bắt đầu bận rộn.

“Thiếu gia, chính là bọn họ!” Tên béo đã dẫn người đến trước mặt bọn họ, chỉ vào Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nói.

“Người đâu! Đánh đến c.h.ế.t cho ta!” Người nói chính là đệ đệ của di nương Hỷ Liên của Tần Quảng Chi, tên là Hỷ Khánh.

Hắn ta vốn là một tên lưu manh, giờ tỉ tỉ của hắn ta bám được vào chỗ dựa lớn, nhà hắn ta một bước lên mây, lột xác hoàn toàn.

Hắn ta càng thêm kiêu ngạo, ngang ngược.

Vài tên côn đồ nghe vậy, lập tức rút đao trong thắt lưng, c.h.é.m về phía Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc.

Những người xếp hàng phía sau bọn họ vội vàng tránh ra, ông chủ tiệm vịt quay cũng vội vàng thu dọn sạp, ông ta không muốn bị liên lụy rồi mất tiền.

Vài thanh đao sắp c.h.é.m xuống, đột nhiên sau lưng bọn họ có tiếng quát lớn: “Dừng tay!”

Vài tên côn đồ dừng đao trong tay, không khỏi nhìn về phía người đến, bọn họ thấy người này có vẻ hơi lạ.

“Tiểu tử, không kéo quần lên, mà đã xuất đầu lộ diện thế?” Hỷ Khánh mắng Tôn Hằng đang đi tới.

“Chát!” Một cái tát đánh vào mặt hắn ta, mặt hắn ta lập tức sưng lên.

“Tôn Hằng quát: “Cái tát này là để ngươi nhớ đời, làm người đừng nên kiêu ngạo, đừng tưởng rằng thiên hạ này là của ngươi.”

“Ái chà! Ngươi dám đánh ta! Người đâu, xé xác hắn ra cho ta!” Hỷ Khánh chưa bao giờ chịu thiệt thòi như vậy.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 182: Chương 182



Từ khi tỉ tỉ của hắn ta trở thành di nương của Tri phủ, những người có m.á.u mặtt ở thành Trường Phong đều nịnh bợ hắn ta, lấy lòng hắn ta, ngày nào cũng có người tặng quà cho hắn ta.

Cái gì cũng có, chỉ không có ai tặng cái tát, hôm nay hắn ta được nếm mùi, thật là sướng, ban ngày ban mặt mà thấy cả sao, còn là sao vàng.

Vài tên gia nhân thấy chủ nhân không sợ người này, nghĩ hắn cũng không phải người quan trọng, lập tức phấn chấn.

Tên tiểu tử này dám đánh chủ nhân, đúng là ăn gan hùm mật gấu, được rồi! Bọn họ sẽ g.i.ế.c hắn!

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ vậy, bọn họ cầm đao liều c.h.ế.t xông về phía ba người Tôn Hằng.

Những người xung quanh nhìn thấy, đều rất lo lắng cho bọn họ, ba người bọn họ tay không tấc sắt nhưng mấy tên gia nhân này đều cầm đao lớn trong tay.

“Xong rồi, cô nương này chọc vào tổ ong rồi.”

“Hai nam tử trẻ tuổi này trông thư sinh thế kia, làm sao là đối thủ của bọn họ được.”

“Thôi, thời buổi này, đừng gây chuyện, đừng rước họa vào thân!”

Mọi người bàn tán xôn xao, đều nhìn bọn họ với ánh mắt tiếc nuối.

Đao lớn sắp c.h.é.m xuống, Tôn Hằng quét chân đá hai tên phía trước xuống bậc thềm, những tên phía sau sửng sốt trong chốc lát, phản ứng lại liền xông lên.

Tô Mặc nắm chặt ngón tay: “Tách tách tách.” liên tiếp ba con sâu nhỏ và mảnh bay ra với tiếng gió.

Không lệch một ly, chính xác không sai sót đều rơi vào mắt bọn chúng.

Vài tên lập tức ôm mắt k** r*n, những thanh đao lớn trong tay rơi xuống đất.

Trần Thiếu Khanh mỉm cười đứng sau nhìn Tô Mặc: “Cái thứ vô dụng nhất muội cũng lấy ra rồi.”

“Lũ heo này chỉ xứng với kiến đỏ của ta.” Tô Mặc bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.

Tôn Hằng nhìn vẻ mặt đau đớn của mấy tên gia nhân kia, không khỏi sửng sốt.

Hắn không khỏi quay đầu nhìn Tô Mặc với ánh mắt phức tạp.

“Này! Xin chaof! Tôn huynh!” Tô Mặc chào hắn trong lòng.

Tô Mặc nhìn thấy mấy người đều đau đớn ngồi xổm trên đất, trong lúc nhất thời, ước chừng bọn họ cũng không đứng dậy được.

Trong số những con vật độc của nàng thì kiến đỏ là loài không dễ thấy nhất, tính công kích không mạnh nhưng sau khi bị cắn sẽ có cảm giác bỏng rát, nghiêm trọng sẽ có một số mụn nước.

Nếu ở những chỗ khác trên cơ thể, có thể lúc đó chỉ đau một chút, ngay cả khi có mụn nước cũng sẽ khỏi sau vài ngày.

Nhưng Tô Mặc lại trực tiếp đưa chúng vào mắt của mấy người, điều này rất lợi hại, mắt bị bỏng, lại nổi mụn nước, cảm giác đó sẽ như thế nào?

Ước chừng không mù cũng là nửa mù, bọn họ giơ một lá cờ là có thể bày sạp xem bói.

“Các người là ai? Các người chờ đó! Chờ lão tử quay lại tính sổ với các người! Các người chờ đó!” Hỷ Khánh che mắt, vẫn cứng miệng, ngạo mạn quát tháo.

“Bản nhân họ Cô, tên Gia!” Tô Mặc lớn tiếng đáp lại.

“Được! Cô Gia ngươi chờ đó cho ta!” Hỷ Khánh vừa đau vừa tức, thế mà không phản ứng kịp cái tên này có vấn đề gì.

Khiến những người vây xem xung quanh cười ồ lên.

“Ngoan! Cháu đích tôn, đi nhanh về nhanh, đừng để cô gia ta đợi sốt ruột.” Tô Mặc dùng giọng điệu của bậc trưởng bối nói với bậc con cháu.

“Ầm.” lại là một trận cười.

Hỷ Khánh nhất thời hiểu ra, mình bị Tô Mặc trêu chọc, hắn ta càng thêm xấu hổ, nhảy dựng lên: “Ngươi chờ đó, có bản lĩnh thì đừng đi đâu cả!”

Nói xong nhịn đau lên xe ngựa, dẫn theo người của mình về phủ.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 183: Chương 183



“Trưởng quầy, lấy cho ta ba con vịt quay!” Tô Mặc vẫy tay lại nói với ông chủ tiệm vịt.

“Được!” Ông chủ tiệm vịt lại bày sạp, nhanh nhẹn bắt đầu chuẩn bị vịt cho Tô Mặc.

“Xin hỏi tôn tính đại danh của nhị vị?” Tôn Hằng chắp tay hỏi.

“Trần Khanh, Trần Mặc.” Trần Thiếu Khanh đáp.

Tô Mặc nhướng mày, sư huynh thật bá đạo, đổi luôn họ của mình thành họ của hắn.

Nhưng như vậy cũng tốt, nếu Tôn Hằng biết bọn họ chưa chết, nhất định sẽ giúp che giấu, nếu bị kẻ xấu phát hiện, sẽ trở thành cái đuôi nhỏ trong tay người khác.

Nói hắn tư tàng trọng phạm của triều đình, không khéo chuyện giả c.h.ế.t còn đổ lên đầu hắn.

Không được! Nàng và Tôn đại ca vẫn chưa thể nhận nhau.

Nghe tên, trong mắt Tôn Hằng thoáng hiện lên một tia thất vọng, là Trần Mặc, không phải Tô Mặc, cô nương cải trang thành nam này không phải là muội muội Mặc Mặc của hắn.

“Tại hạ Tôn Hằng.” Tôn Hằng chắp tay nói.

“Đa tạ Tôn đại ca ra tay cứu giúp.” Tô Mặc cũng học theo Tôn Hằng chắp tay.

Tôn Hằng cười rạng rỡ: “Hai vị võ công cao cường như vậy, Tôn mỗ cũng chỉ là thêm củi vào lửa mà thôi.”

“Sau này có cơ hội, nhất định sẽ mời Tôn đại ca uống rượu, bây giờ chúng ta còn có việc, đi trước.” Tô Mặc nói xong lấy vịt quay rồi cùng Trần Thiếu Khanh nhanh chân đi về phía ngã tư phía đông.

Tôn Hằng nhìn bóng lưng của bọn họ, cảm thấy mất mát, người đã c.h.ế.t sao có thể sống lại, hắn đang nghĩ lung tung gì vậy.

“Đại nhân, vừa rồi bọn họ làm bị thương mắt của mấy tên ác bá kia như thế nào vậy?” Sở Khách có chút không hiểu.

“Cái này ta cũng không rõ lắm nhưng hai người bọn họ thực sự ra tay không tầm thường, tuyệt không phải người thường.”

Hắn lại nhỏ giọng nói với Sở Khách hai câu, Sở Khách gật đầu, sau đó lặng lẽ đi theo.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đến một ngôi nhà cũ nát hoang phế, hai người đi vào.

Nhìn quanh không thấy ai, Trần Thiếu Khanh nhanh chóng nhảy vào không gian của Tô Mặc, Tô Mặc ẩn đi thân hình, sau đó đi ra khỏi nhà cũ, nàng gặp Sở Khách đang truy đuổi đi tới, thấy hắn đang thò đầu vào trong nhà cũ.

Tô Mặc khẽ cười, vỗ vai hắn một cái, sau đó nhanh chóng đi về hướng nhà lao của phủ.

Sở Khách nhìn hai người đi vào nhưng khi thò đầu vào, hắn phát hiện trong nhà cũ không có một bóng người.

Lạ thật, rõ ràng nhìn thấy bọn họ đi vào, sao lại không thấy đâu?

Hắn đang thắc mắc, đột nhiên cảm thấy như có người đánh vào vai mình, hắn đột ngột quay lại, lạ thật, không có ai nhưng rõ ràng cảm thấy có người đánh vào vai mình.

Sở Khách cau mày, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi nhưng nghĩ kỹ lại, dường như đều liên quan đến hai người bí ẩn này.

Sở Khách lại vào nhà cũ, hắn cầm đao đi khắp từng phòng, xác nhận không có ai, mới đi ra báo cáo với Tôn Hằng.

Lúc này Tô Mặc cải trang thành người hầu, xách giỏ thức ăn, đi đến cửa nhà lao.

“Làm phiền đại ca, đưa giỏ thức ăn này cho người Tô gia được không, đây là quà của Tả thị lang Tôn đại nhân tặng.”

Lão đầu ngục và Trần Hi đã lần lượt c.h.ế.t đi, lão đầu ngục hiện tại họ Vi, rất hòa nhã.

Nghe nói là quà của Tôn đại nhân đánh bại quân Phiên tặng, lập tức từ bên trong đi ra đích thân nhận lấy giỏ thức ăn: “Nói với Tôn đại nhân, nhất định sẽ chuyển đồ đến, đại nhân cứ yên tâm.”

Tô Mặc vội vàng chắp tay cảm ơn, sau đó lại nói nhỏ bên tai hắn điều gì đó, rồi quay người rời đi.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 184: Chương 184



Nàng đến sau một gốc cây lớn, sau đó ẩn đi thân hình, đi theo lão đầu ngục vào trong.

“Tô phu nhân, đây là đồ Tôn đại nhân mang đến cho các người, nhân lúc còn đang nóng thì ăn đi.” Vi lão đầu ngục mở cửa phòng giam, sau đó nhẹ giọng nói với Tô phu nhân: “Đúng rồi, đại nhân phái người dặn, có một con là tặng riêng cho Tử Thần cô nương.”

Nói xong, hắn đặt giỏ thức ăn xuống rồi lại khóa cửa phòng giam đi ra.

Mặc dù hắn làm việc rất kín đáo nhưng mùi vịt quay lại khiến mọi người đều biết.

Vài thư sinh đều không lên tiếng nhưng những người của Yên Vũ lâu ở phòng giam bên cạnh đều không nhịn được: “Thơm quá...”

Vài hài tử Tô gia đều vây lại, trong bụng chúng đã sớm không còn chút dầu mỡ nào.

Nhìn vào giỏ thức ăn mà nuốt nước miếng.

Tô phu nhân mở giỏ thức ăn, trên dưới có tổng cộng ba tầng, mỗi tầng một con vịt quay, sau đó là bánh nhỏ và hành lá, nước chấm các loại.

“Tôn đại nhân nghĩ thật chu đáo, mỗi nhà chúng ta một con.” Chương Tử Yên vui mừng nói.

Tô phu nhân cau mày trừng mắt nhìn nàng ta, cầm tầng đầu tiên đi đến trước mặt Tử Thần: “Đây là của ngươi.”

Chương Tử Yên trợn tròn mắt: “Phu nhân có nhầm không, nàng ta là người ngoài, sao Tôn đại nhân tặng cho nhà chúng ta mà lại cho nàng ta nhiều như vậy?”

Tô phu nhân lạnh lùng nói: “Ngươi im miệng, việc của bản phu nhân, đến lượt ngươi chất vấn sao?”

Mặt Chương Tử Yên đầy vẻ không cam lòng, há miệng, vẫn nhịn nuốt lời định nói xuống.

“Con này là của chúng ta, con còn lại là của năm người Trần Tú các ngươi chia nhau.” Nói rồi đưa một con cho Trần Tú.

“Nàng ta là người ngoài được một con, năm chúng ta phải chia một con, phu nhân, có phải nhầm lẫn gì không?” Chương Tử Yên nghe xong lại kêu lên.

Tử Thần mặc kệ, lấy bánh nhỏ cuốn thịt, cho thêm hành lá chấm nước tương cuốn lại, từng miếng từng miếng, ăn rất vui vẻ.

“Chương Tử Yên, ngươi muốn ăn thì ăn, không ăn thì để lại cho người khác.” Tô phu nhân quát nàng ta.

“Rõ ràng là vậy mà? Rõ ràng là tặng cho người Tô gia, nàng ta không phải, dựa vào đâu mà được cho một con to như vậy?” Chương Tử Yên càng nói càng tức.

Năm người bọn họ chia một con, sao mà đủ, riêng hai nhi tử của nàng ta một con cũng không đủ ăn.

“Trần Tú, con vịt này không cần đưa cho Tam di nương nữa, ngươi và mấy hài tử chia nhau ăn là được.” Tô phu nhân lạnh lùng nói với Trần Tú.

Trần Tú đáp lại một tiếng, bắt đầu chia cho ba người Tô Thành, Tô Côn, Tô Lâm, chia xong thì giữ lại xương vịt còn lại để gặm.

“Dựa vào đâu mà không có phần của ta? Ta là người Tô gia chính thống, dựa vào đâu mà còn không bằng một kỹ nữ?” Chương Tử Yên thấy xương vịt cũng không có phần của mình, lập tức không chịu.

Tử Thần đang ăn rất vui vẻ, hắn biết đây căn bản không phải là đồ do Tôn đại nhân tặng, chắc chắn là hai đồ đệ của hắn mượn danh Tôn đại nhân để tặng.

Bản thân hắn đương nhiên phải ăn một con rồi, đây là đồ đệ hiếu kính hắn mà.

“Tôn đại nhân tặng cho Tô gia, ngươi dựa vào đâu mà ăn? Sao mặt ngươi lại dày thế?” Chương Tử Yên không dám cãi lại Tô phu nhân, nàng ta chuyển mục tiêu sang Tử Thần đang ăn rất hăng.

“Tôn đại nhân đồng ý, phu nhân đồng ý, ta cũng đồng ý.” Tử Thần nói rồi lại cuốn một cái bánh nhỏ nhét vào miệng.

Chương Tử Yên không ăn được miếng nào, thèm đến mức nuốt nước bọt: “Tôn đại nhân đồng ý? Sao hắn lại quen biết loại tiện nhân như ngươi?”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 185: Chương 185



Nàng ta tức giận, bắt đầu nói năng bừa bãi.

“Câm miệng!” Tô phu nhân quát lớn: “Tôn đại nhân đối xử tốt với Tử Thần cô nương là vì nàng ấy là ân nhân cứu mạng của ta, nàng ấy đã cứu mạng ta, ăn một con vịt quay thì có gì quá đáng? Chương Tử Yên, ta thật sự rất thất vọng về ngươi, ta tưởng rằng ngươi đã học được một bài học, trở nên hiểu chuyện rồi, không ngờ vẫn cố chấp như vậy.”

“Phu nhân, ta chỉ thấy ấm ức thôi mà? Chúng ta mới là người Tô gia chính thống, dựa vào đâu mà còn không bằng một người ngoài?” Chương Tử Yên vẫn không phục.

Tô Mặc khoanh tay đứng bên ngoài nhìn, nhướng mày, Tam di nương này thật không biết điều, mẫu thân đã nói rất đúng, nàng ta còn ở đây lải nhải, nếu chọc sư phụ tức giận thì nàng ta sẽ phải chịu khổ.

Quả nhiên Tử Thần bắt đầu liếc nhìn nàng ta, Tô Mặc biết sư phụ đã bắt đầu không vui rồi.

Sư phụ luôn ghét nhất những người lắm mồm nhiều chuyện.

“Ngươi muốn ăn không? Cho ngươi này.” Tử Thần nói rồi ném đầu và đuôi vịt về phía Chương Tử Yên.

“Ngươi dám làm nhục ta, đồ tiện nhân.” Chương Tử Yên tức giận, nàng ta trợn tròn mắt, giơ tay đánh Tử Thần.

“Xong đời rồi!” Tô Mặc xoa trán, nhắm mắt lại bất lực.

Nữ nhân này là muốn c.h.ế.t nhanh hơn sao?

Muốn c.h.ế.t nhanh như vậy sao?

“Chát.” một tiếng tát vang dội khắp phòng giam.

Mọi người đều quay lại nhìn, phát hiện người bị đánh không phải Tử Thần mà là Tam di nương Chương Tử Yên, nàng ta ôm mặt, không tin nhìn Tô phu nhân: “Phu nhân, người đánh ta? Ta là người Tô gia, người vì một người ngoài mà đánh ta?”

“Đánh chính là thứ vong ân phụ nghĩa như ngươi, đánh chính là thứ không biết điều như ngươi!” Tô phu nhân cứng rắn nói.

Tử Thần vẫn thản nhiên tiếp tục ăn vịt quay của mình, từng miếng từng miếng, rất nhanh con vịt quay đã bị nàng ấy ăn sạch.

Tô Côn nhìn thấy nương bị đánh, đại phu nhân mắng nương, sợ đến mức quên nhai vịt quay trong miệng, một lúc sau mới phản ứng lại: “Oa.” một tiếng khóc lớn.

Tô Lâm nhìn thấy ca ca khóc, cũng khóc theo.

Tô Bân, Tô Quân và Tô Thành đi dỗ hai đứa, nhất thời phòng giam loạn thành một đoàn.

“Ồ! Tử Thần này đúng là lợi hại, khiến Tô gia gà bay chó sủa.” Mấy cô nương Yên Vũ lâu ở phòng giam bên cạnh chế giễu.

“Đúng vậy, Tam di nương này thật đáng thương, người Tô gia không ai coi nàng ta ra gì sao? Sinh con thì có ích gì, chẳng phải vẫn bị đại phu nhân chèn ép sao.”

Vài nữ nhân bắt đầu cười trộm.

Ban đầu, họ thấy Tô gia có vịt quay ăn, trong lòng đã mất cân bằng, giờ đây cuối cùng cũng thấy được cảnh náo nhiệt, họ lập tức vui vẻ hẳn lên.

Trần Yên Vũ ra sức ra hiệu cho họ, bảo họ đừng nói bậy nhưng mấy nữ nhân ghen ghét kia làm sao coi nữ nhân đã bị phá tướng, lại không nói được lời nào này ra gì.

Không ai nghe lời nàng ta, chỉ khinh thường tặng cho nàng ta một cái liếc mắt.

Tô Mặc lạnh lùng nhìn họ, ném ra một nắm thuốc bột, mấy nữ nhân hắt hơi mấy cái, đột nhiên phát hiện mình không nói được, mắt to trừng mắt nhỏ, cổ họng như bị dính chặt, không thể phát ra âm thanh.

Trần Yên Vũ nhìn họ, không khỏi lắc đầu, không thể trêu chọc người Tô gia, nếu không sẽ rước họa vào thân, mấy kẻ ngu ngốc này sao lại không tin chứ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Chương Tử Yên đã nghe thấy lời bàn tán của mấy nữ nhân bên cạnh, tức giận trào dâng, càng cảm thấy mất mặt: “Ta không sống nữa, ta không sống nữa!” Nói rồi liền đ.â.m đầu vào tường phòng giam.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 186: Chương 186



“Tam di nương!” Trần Tú kinh hô một tiếng, định chạy lên ngăn cản nhưng lại bị Tô phu nhân kéo lại: “Sống c.h.ế.t do số phận, cứ để nàng ta đi!”

Chương Tử Yên đâu có thật sự muốn tìm đường chết, nàng ta chỉ muốn làm bộ làm tịch cho Tô phu nhân xem mà thôi.

Nàng ta vốn nghĩ chắc chắn sẽ có người chạy lên ngăn cản, sau đó an ủi mình, như vậy mình sẽ có chút mặt mũi.

Không ngờ đầu đã chạm vào tường nhưng không có ai đến, nàng ta xấu hổ đứng bên tường, không biết phải làm sao.

“Đâm đầu đi! Chút sức này thì không c.h.ế.t được đâu.” Tử Thần ăn xong, lấy một chiếc khăn tay lớn lau miệng đầy dầu.

Chương Tử Yên trừng mắt, mắt như muốn lòi ra ngoài: “Ngươi!”

Một lúc lâu sau, nàng ta mới thốt ra được một chữ.

“Nương!” Một bàn tay nhỏ kéo tay áo nàng ta: “Con sợ! Nương! Con sợ lắm!” Nàng ta cúi đầu, là nhi tử Tô Côn của mình.

“Tam di nương, ngươi nghe cho kỹ đây, sau này Tử Thần chính là một thành viên của Tô gia, Tô gia có gì, nàng ấy cũng sẽ có, nếu ngươi thấy không thoải mái, có thể tách ra khỏi chúng ta, muốn mang theo hai nhi tử cũng được, tự ngươi đi ra ngoài cũng được nhưng nếu muốn ở lại thì không được tác oai tác quái, không được đối xử bất kính với ân nhân của ta, tự ngươi chọn đi!”

Lời nói của Tô phu nhân rất mạnh mẽ, Chương Tử Yên im lặng lắng nghe, không dám hé răng.

Hai nhi tử, mỗi đứa nắm một tay nàng ta, từ bên tường đi về chỗ ngồi, Tô Côn đưa tay nhỏ nhét một miếng vịt vào miệng nàng ta: “Nương ăn đi.”

Chương Tử Yên không dám thở mạnh, lặng lẽ ăn miếng vịt.

Nàng ta không ngốc, sao có thể mang theo hai nhi tử rời khỏi Tô gia, chẳng phải tự tìm đường c.h.ế.t sao?

Còn Tử Thần, nàng ta không dám công khai trêu chọc nhưng âm thầm thu thập cái ả tiện nhân này thì có gì khác biệt chứ?

Trong lòng nàng ta mãi mãi không thể dung nạp được nữ nhân thanh lâu này.

Ừm, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, Tô phu nhân cười nói với Tử Thần: “Tử cô nương, Tam di nương còn nhỏ, không hiểu chuyện, cô nương đừng chấp nhặt với nàng ta.”

Tử Thần ợ một cái, xua tay: “Với người không giữ lời, ta sẽ không để trong lòng, phu nhân không cần khách sáo như vậy.”

“Ta nói không giữ lời khi nào?” Chương Tử Yên cãi lại.

“Vừa rồi ngươi nói sẽ đi chết, sao lại đổi ý, đây không phải là không giữ lời sao?” Tử Thần nhìn nàng ta với vẻ trách móc: “Làm người phải nói được làm được! Đúng không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Phụt.” Tô Bân và Tô Quân nghe xong suýt bật cười thành tiếng, lần đầu tiên họ thấy có người chê người khác không c.h.ế.t được.

Lúc này, mọi người vừa ăn xong vịt quay thì có ngục tốt xách thùng lớn mang cơm vào.

“No quá!” Tô Thành xoa xoa cái bụng nhỏ nhìn vào cái thùng lớn, Trần Tú âu yếm v**t v* đầu nhi tử.

Tô Mặc nhìn những người Tô gia, gật đầu, không tệ, Tô phu nhân quả là hổ nữ tướng môn, có thể đè c.h.ế.t nữ nhân hư hỏng này, không có cơ hội lật mình.

“Ọt ọt.” Bụng nàng kêu lên, nàng đột nhiên nhớ ra mình đã bận rộn cả ngày, cũng nên đi ăn cơm.

Nàng phải đến không gian của mình để ăn tiệc lớn, nghĩ đến những món ngon trong ngự thiện phòng, nàng không khỏi ngứa ngáy trong lòng.

Tô Mặc thấy sư phụ và người nhà đã ăn gần xong, nàng sờ bụng mình, mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn gì.

Nàng vừa định đi thì Tử Thần đột nhiên đi tới, chống tay lên lan can, khẽ lẩm bẩm: “Hai kẻ ngốc, một người như vậy, hai người cũng thế, ngu muốn chết!”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 187: Chương 187



Tô phu nhân vừa hay ở sau nàng ấy, nghe thấy thì rất kinh ngạc, hỏi: “Tử Thần cô nương, ngươi có ý gì vậy?”

Tử Thần quay người, vươn vai: “Không có gì, đọc vài câu hát cho vui.”

Tô phu nhân không khỏi bật cười: “Cô nương quả là đa tài đa nghệ.”

Chỉ có Tô Mặc biết những lời sư phụ vừa nói là nói cho họ nghe nhưng nàng thực sự không hiểu ý nghĩa là gì, lát nữa ra ngoài sẽ gọi sư huynh ra hỏi.

Tô Mặc thấy người nhà không có chuyện gì, ăn cơm xong một lát nữa là có thể nghỉ ngơi, nàng yên tâm đi ra khỏi đại lao.

Đến một nơi vắng vẻ, nàng gọi Trần Thiếu Khanh ra.

“Sư huynh, huynh có nghe thấy lời sư phụ nói không, ý của người là gì?” Tô Mặc hỏi.

“Là tin tốt, ý của sư phụ là có thể dạy mỗi chúng ta một loại thần công, cũng có thể dạy hai loại, ta đoán sư phụ muốn truyền thụ thêm cho mỗi chúng ta một loại võ công.” Trần Thiếu Khanh phân tích.

“Vậy ta sẽ học thuật xuyên tường của sư phụ.” Tô Mặc chớp mắt nói.

“Ta muốn học thuật ẩn thân, học xong sẽ không phải lúc nào cũng trốn vào không gian của muội nữa.” Trần Thiếu Khanh cười nói.

Nhưng sư phụ có ý đó không?

Phải biết rằng mỗi người chỉ có thể học một loại thần công và không được truyền ra ngoài, đây là quy tắc do tổ sư gia đặt ra, không ai có thể phá vỡ.

Tiếng nói chuyện của hai người đã làm kinh động Sở Khách, người đang quay lại để kiểm tra, hắn khom lưng, trốn dưới bức tường đất nhỏ, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

Thuật ẩn thân? Thuật xuyên tường? Đây đều là trò ảo thuật sao?

Chẳng lẽ hai người họ đều là người diễn xiễ?

Hắn thầm nghĩ.

Lúc này, Tôn Hằng đang đang nói chuyện với Hiền Vương điện hạ ở phòng khách của phủ tri phủ, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc lóc ầm ĩ bên ngoài.

“Tỷ tỷ! Tỷ phải làm chủ cho đệ, đệ sắp bị người ta bắt nạt c.h.ế.t rồi! Không sống nổi nữa rồi.” Một nam tử trẻ tuổi không ngừng khóc lóc kể lể điều gì đó.

Tôn Hằng nghe ra giọng nói ồm ồm đó là Hỷ Khánh, cữu đệ của Tần Quảng Chi.

“Có chuyện gì, đã lớn thế này rồi mà chỉ biết khóc, nhìn mắt ngươi giống hệt lợn mà còn khóc!” Là Hỷ Liên, di nương của tri phủ.

“Đệ bị người ta đánh tàn phế rồi,tỷ phải để tỷ phu làm chủ cho bọn bọn đệ.”

Hỷ Khánh than khóc, một bên mắt của hắn ta đã không mở ra được, sưng đến mức cảm giác như nhãn cầu sắp rơi ra ngoài.

“Ai ra tay tàn độc như vậy, chẳng lẽ hắn không biết ngươi là ai sao?” Hỷ Liên nhìn đôi mắt sưng húp đến đáng sợ của đệ đệ, tức giận đến mức không kiềm chế được.

Thật là không coi ai ra gì, chẳng lẽ bọn chúng dám bắt nạt đệ đệ của di nương như vậy sao?

Nàng ta không nuốt trôi cục tức này, nhất định phải tìm lão gia để trút giận cho đệ đệ.

Thấy tỷ tỷ không lên tiếng, Hỷ Khánh mừng lắm: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ còn giận cha nương đã đưa tỷ đi làm ni cô sao? Còn không phải vì nãi nãi của chúng ta không khỏe, muốn tỷ đi xuất gia cầu phúc...”

“Câm miệng cho ta!” Hỷ Liên tức đến nỗi muốn tát cho tên đệ đệ thiếu não này một cái, chuyện này còn chưa kịp giấu đi, hắn còn ở đây la lối om sòm, sợ người khác không biết hay sao.

“Bên ngoài là ai đang kêu vậy? Vân Sơn, ngươi ra xem thử.” Hiền Vương nói với thị vệ của mình.

Thị vệ vâng lời đi ra ngoài.

Tôn Hằng xoa xoa trán, không lên tiếng, đã có người đi xem, tin chắc Hiền Vương sẽ biết được, không cần hắn phải nói nhiều nữa.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 188: Chương 188



Không lâu sau, Vân Sơn trở về: “Bẩm Vương gia, bên ngoài là di nương của Tần tri phủ, tên là Hỷ Liên, nàng ta vốn là ni cô, chưa hoàn tục đã có thai, sau đó mới gả cho Tần tri phủ, nam nhân đang khóc kia là đệ đệ nàng ta, tên là Hỷ Khánh, không biết bị ai đánh, muốn tìm Tần tri phủ làm chủ.”

“Ha ha! Tần Quảng Chi đúng là to gan lớn mật, dám phạm đến thần linh, thông dâm với ni cô trong chùa, còn cưới về làm thiếp, chẳng lẽ hắn không biết luật pháp của Ly quốc sao, quan lại không được lấy đệ tử nhà Phật, dù đã hoàn tục cũng không được.”

“Đúng vậy, Tần tri phủ này, sao lại không biết chuyện này?” Tôn Hằng cau mày, vẻ mặt buồn bã: “Đây đúng là lỗi của Tần tri phủ, hắn không nên làm như vậy.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hắn đây là cố tình phạm pháp, không phải vấn đề nên hay không!” Hiền Vương lạnh lùng nói.

“Đúng đúng! Hiền Vương điện hạ nói có lý, Tần tri phủ này cố tình phạm pháp nên bị cách chức! Nên tống vào đại lao!”

Tôn Hằng nói: “Còn một chuyện nữa về Tần tri phủ, hạ quan không biết có nên nói hay không.”

“Nói!” Hiền Vương ra lệnh.

Thế là Tôn Hằng kể lại chuyện Vương tư khố và Lưu sư gia của nha môn cùng nhau uống rượu, sau đó hoàng khố mất đá và gỗ dùng để xây dựng đại điện một cách rõ ràng, tường tận.

“Tại sao không thẩm vấn mấy người Lưu sư gia?” Hiền Vương rất khó hiểu.

Tôn Hằng hừ lạnh một tiếng, kể lại chuyện hôm đó hắn và Vương tư khố đi báo án.

“Đồ hỗn trướng! Sao lại có quan lại như vậy?” Hiền Vương tức đến nỗi suýt ngất, Ly quốc lớn như vậy mà quốc lực ngày càng suy yếu, đều là vì có những con sâu mọt như Tần Quảng Chi, hưởng bổng lộc mà không làm việc.

“Truyền Lưu sư gia và Tề chưởng quỹ vào đây.” Hiền Vương quát.

Tần Quảng Chi nghe tin thì kinh hồn bạt vía: “Cái gì, Hiền Vương điện hạ muốn truyền Lưu sư gia làm gì?”

Trong lòng hắn ta đột nhiên cảm thấy không ổn, chẳng lẽ chuyện hắn ta sai người đánh cắp vật liệu của hành cung đã bại lộ?

Nhưng hắn ta lại nghĩ đến kho riêng trống rỗng, liền thả lỏng ngay.

Không tìm thấy đồ, ai cũng không làm gì được hắn ta, cho dù Lưu sư gia có khai ra, hắn ta cũng không thừa nhận, thì bọn họ còn có thể làm gì hắn ta?

Hắn ta ngồi trong thư phòng, nhìn Lưu sư gia và Tề chưởng quỹ bị thị vệ áp giải vào phòng Hiền Vương, lòng hắn ta như lửa đốt, lo lắng không yên.

Đang lúc hắn ta bực bội, Hỷ Liên dẫn theo đệ đệ đi vào: “Lão gia, lão gia xem, Hỷ Khánh bị người ta bắt nạt thành ra thế này, lão gia phải làm chủ cho nó.”

Hỷ Liên vừa vào đã bắt đầu than khóc, Tần Quảng Chi đang bực bội ngồi không yên, nghe Hỷ Liên khóc lóc như vậy, càng thêm bực bội: “Bấy giờ bản quan không rảnh để quan tâm đến các ngươi, cút ra ngoài! Cút ra ngoài!”

Hỷ Liên ngây người ra, Tần Quảng Chi chưa từng nói chuyện với nàng ta như vậy, hôm nay là sao vậy?

Hỷ Khánh oán trách nhìn tỷ tỷ: “Tỷ đúng là vô dụng, tỷ phu không coi tỷ ra gì, tỷ còn làm chủ cho ta được sao?”

Hỷ Liên nghe đệ đệ chê bai mình, nhất thời cảm thấy mất hết mặt mũi, lập tức khóc lóc thảm thiết, nhào vào người Tần Quảng Chi: “Lão gia, lão gia không thể đối xử với Hỷ Liên như vậy, Hỷ Liên ở trong am ni cô đã trao thân cho lão gia, còn mang thai con của lão gia...”

“Tần Quảng Chi, nếu không phải bổn vương tận tai nghe thấy, thật không dám tin, ngươi là quan lại của triều đình, vậy mà lại cố tình phạm pháp, dám phạm đến thần linh, ở nơi cửa Phật thanh tịnh lại thông dâm với ả nữ nhân ô uế này, thậm chí còn to gan cưới về, Tần Quảng Chi, ngươi có biết tội không?”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 189: Chương 189



Một tiếng quát lớn như sấm sét giữa trời quang nổ vang trên đỉnh đầu Tần Quảng Chi.

Ngôi nhà cũ hoang phế.

Sở Khách đang nghĩ cách báo cáo với Tôn Hằng như thế nào, không khỏi ngẩn người, chân trượt một cái, đụng phải một cánh cửa sổ vỡ.

Cửa sổ kêu “Kẽo kẹt.” một tiếng, Sở Khách vội vàng né người ra ngoài sân.

Nhưng không biết Trần Thiếu Khanh đã nhảy vào không gian của Tô Mặc, Tô Mặc đã ẩn thân đi theo hắn.

Sở Khách mặc một chiếc áo ngắn, nhanh nhẹn chạy vào nha môn phủ tri phủ.

Tô Mặc cũng bám theo sau, nàng muốn xem xem đây là người nào?

Rốt cuộc theo dõi họ là muốn làm gì.

Vừa mới vào đến nội viện, đã nghe thấy Hiền vương đứng trước cửa một căn phòng lớn tiếng trách mắng ai đó.

Đứng sau một gốc cây, Trần Thiếu Khanh đi ra khỏi không gian, Tô Mặc thì thầm một câu bên tai hắn, Trần Thiếu Khanh gật đầu, lặng lẽ đi về phía một viện khác.

Cửa mở, Tần Quảng Chi mặt mày sợ sệt đi ra, hắn ta cười gượng gạo, quỳ xuống trước mặt Hiền vương, dập đầu: “Hạ quan biết tội, xin Hiền vương điện hạ khai ân.”

Hiền vương lạnh lùng nói: “Đây là một chuyện, bổn vương ghi nhớ, còn một chuyện nữa, Tần Quảng Chi, ngươi nói cho bổn vương biết ngươi đã xử lý vụ án mất trộm ở hành cung như thế nào? Tại sao không triệu tập sư gia và chưởng quỹ của ngươi?”

“Lưu sư gia có nói gì không?” Tần Quảng Chi cẩn thận hỏi.

“Có nói, nói rất nhiều nhưng bây giờ bổn vương muốn ngươi nói.”

Hiền vương nghịch ngợm chiếc nhẫn trên tay, liếc nhìn Tần Quảng Chi.

Tần Quảng Chi đột nhiên cảm thấy lo lắng, hắn ta không hiểu Hiền vương có ý gì?

Lưu sư gia rốt cuộc đã nói gì với hắn?

Hiền vương tuy còn trẻ nhưng lại mưu mô thâm sâu, không lộ ra ngoài, trên mặt hắn không thể nhìn ra được chút ý tứ nào.

“Hiền vương điện hạ, chìa khóa hoàng khố chỉ có Tôn đại nhân và thủ quỹ của hắn có, đêm trước khi mất đồ, Tôn đại nhân và Lâm chưởng quầy cũng uống say, hắn không biết mình đã trở về dịch quán như thế nào, có lẽ lúc đó chìa khóa đã bị người khác động vào cũng chưa biết chừng.”

Tần Quảng Chi cố gắng đè nén sự bất an trong lòng, hắn ta đang thăm dò ý tứ của Hiền vương, xem Lưu sư gia có nói gì với hắn không.

“Tần Quảng Chi, ngươi thật sự khiến bổn vương thất vọng, bổn vương muốn cho ngươi một cơ hội nhưng chính ngươi lại không muốn, người đâu! Lục soát cho bổn vương!”

Nghe nói lục soát, Tần Quảng Chi ngược lại bình tĩnh lại, hắn ta nói lớn: “Hạ quan nguyện ý phối hợp với Hiền vương điện hạ, để chứng minh sự trong sạch của bản thân.”

Thấy hắn ta bình tĩnh như vậy, Hiền vương ngược lại có chút khó hiểu, Lưu sư gia rõ ràng đã khai ra đồ vật đã được đưa vào mật thất của Tần Quảng Chi, tại sao nhìn Tần Quảng Chi lại có vẻ vô tội như vậy.

Chẳng lẽ Lưu sư gia đang nói dối?

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Mặc thấy khóe miệng Tần Quảng Chi nở một nụ cười đắc ý, nàng cười lạnh một tiếng: “Được rồi, lần này ta phá lệ, trả lại đồ vật đã lấy!”

Nghĩ đến đây, nàng thấy Tần Quảng Chi mở cửa kho của mình, nàng “Vút.” một cái chui vào.

Nàng chạy một mạch đến mật đạo sâu nhất trong tư khố, đi vào kho đá lớn, vung tay ném những vật liệu bằng đá và gỗ dùng trong hành cung vào, sau đó nàng lại đi ra khỏi mật đạo, khóa chặt cửa mật đạo lại.

Làm xong tất cả những việc này, Tô Mặc nghe thấy tiếng bước chân, biết rằng những người do Hiền vương phái đến lục soát đã vào, nàng đứng ở một góc tường lặng lẽ nhìn bọn họ.
 
Back
Top Bottom