Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 110: Chương 110



“Không xong rồi, Trương thị vệ muốn g.i.ế.c người kìa~” Lão Lưu nhảy ra ngoài, chạy về phía Vương Bỉnh.

Lúc này Vương Bỉnh cũng nhìn thấy con d.a.o găm trong tay lão Lưu, hắn kinh hãi nói: “Trương ca, ngươi định làm gì vậy?”

“Hắn muốn g.i.ế.c ta! Hắn muốn g.i.ế.c ta!” Lão Lưu vừa la hét vừa chỉ vào lão Trương, gào lên khản cả giọng.

“Nói bậy, sao ta có thể muốn g.i.ế.c ngươi?” Tay lão Trương cầm con d.a.o găm có chút run rẩy, con d.a.o găm này đúng là của hắn ta, chỉ là hắn ta vẫn luôn để trong ủng, sao lại đột nhiên xuất hiện trong tay?

Lời biện giải của hắn ta yếu ớt đến mức Vương Bỉnh cũng cảm thấy khó hiểu: “Trương ca, ngươi cầm d.a.o găm định làm gì?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ta... ta chỉ muốn lau chùi thôi.” Lão Trương cười trừ cất con d.a.o găm vào ủng, rồi xoa xoa mũi.

“Hắn chính là muốn g.i.ế.c ta, đôi khuyên tai của Vũ phi nương nương là do hắn đưa cho ta, hắn sợ ta nói ra, muốn g.i.ế.c ta để diệt khẩu.” Lão Lưu dứt khoát liều mạng, nói ra lời này.

“Ngươi nói bậy! Ta đã từng đưa cho ngươi thứ gì? Quả là một lời vô căn cứ.” Lão Trương thực sự hối hận vì đã không xử lý sớm tên thành sự không đủ, bại sự có thừa này, bây giờ hắn ta lại muốn kéo mình xuống nước.

Thật sự là không ăn được cá, còn bị tanh cả người.

Vương Bỉnh nghe xong cảm thấy chuyện này không bình thường, hắn ra hiệu cho tên thị vệ đi trước, người đó lập tức cưỡi ngựa đi về phía trước tìm lão Lý.

Không lâu sau, lão Lý cưỡi ngựa đến hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Lão Lý, lão Trương muốn g.i.ế.c ta để diệt khẩu, thứ đó không phải của ta, là lão Trương đưa cho ta, hắn luôn nghĩ đến chuyện g.i.ế.c người diệt khẩu.” Lão Lưu hoảng hốt chạy tới, kéo ngựa của lão Lý nói: “Hắn đã rút d.a.o găm ra rồi, mọi người đều nhìn thấy, lão Lý, ngươi mau bắt hắn lại đi, người ăn trộm đồ trong cung là hắn.”

“Ngươi dám nói bậy, ngươi có tin ta g.i.ế.c ngươi không!” Lão Trương tức đến phát điên, hắn ta xông tới, túm lấy cổ áo lão Lưu, giơ nắm đ.ấ.m lên định đánh lão Lưu.

“Dừng tay!” Lão Lý quát lớn: “Trương thị vệ, ngươi không thấy mình đang rất mất bình tĩnh sao?”

Lão Trương tức đến run cả người, thở hổn hển hạ nắm đ.ấ.m xuống.

Thật là ức chế, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như dao, nhìn chằm chằm lão Lưu.

“Vương Bỉnh, ngươi có thấy lão Trương rút d.a.o ra với lão Lưu không?” Lão Lý hỏi.

Vương Bỉnh do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Lão Lý lại quay sang nhìn Tử Thần, giọng hắn dịu dàng hơn nhiều: “Ngươi có nghe thấy hắn nói lời đó không?”

“Có, hắn nói muốn g.i.ế.c hắn ta.” Tử Thần nhìn về phía trước, mặt không biểu cảm nói.

Sắc mặt lão Lý lập tức trở nên tối sầm hơn, lão Trương này rốt cuộc bị làm sao vậy, tại sao lại muốn ra tay với lão Lưu?

Chẳng lẽ mọi chuyện thực sự như lão Lưu nói?

Là hắn ta muốn g.i.ế.c người diệt khẩu?

Lúc này, một tên thị vệ đi tới thì thầm vào tai lão Lý, lão Lý cưỡi ngựa đi về phía sau một chút.

Là Triệu Tài bị đau bụng đi tìm hắn.

Một lúc lâu sau, lão Lý mới quay lại chỗ họ, sắc mặt càng khó coi hơn.

“Người đâu, trói lão Trương lại cho ta.” Hắn vung tay nói.

“Ta làm sao vậy? Tại sao lại trói ta?” Lão Trương hoảng hốt hỏi.

“Có người nghe thấy ngươi nói muốn g.i.ế.c lão Lưu, ta hỏi ngươi rốt cuộc ngươi có thù oán gì với hắn, mà ngươi muốn g.i.ế.c hắn?”

Lão Lý lạnh lùng hỏi: “Nếu ngươi không đưa ra được lời giải thích hợp lý, ta đành phải tạm thời tin lời lão Lưu vừa nói, ngươi muốn g.i.ế.c hắn diệt khẩu, còn đúng hay không, ngươi đợi đến thành Trường Phong rồi nói với Tri phủ đại nhân đi.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 111: Chương 111



“Hắn nói bậy, ta chưa từng đưa thứ đó cho hắn, ta còn chưa từng gặp hắn.” Lão Trương lùi lại một bước, không muốn để mấy tên thị vệ đó đụng vào mình.

“Nhưng đúng là nhiều người nhìn thấy ngươi muốn g.i.ế.c lão Lưu, cho dù không phải vì lý do đó thì chỉ riêng điều này cũng đủ để giam giữ ngươi, cho nên, lão Trương, ta đành phải trói ngươi lại.”

Nói xong, đã có mấy tên thị vệ tiến lên trói lão Trương lại.

“Ngươi không thể bắt ta, lão Lý, ngươi sẽ hối hận.” Lão Trương bị trói lại nhưng miệng vẫn không chịu ngừng.

Lão Lý ra hiệu cho tên thị vệ, rất nhanh có người đi tìm một miếng vải, nhét vào miệng hắn ta.

Cứ như vậy, trong đội ngũ lại có thêm một người bị canh giữ nghiêm ngặt, đồng thời lại mất đi một tên thị vệ.

Đội ngũ lại lên đường, nhìn đoàn người đông đúc chậm rãi đi qua, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đứng trên ngọn cây, hai người nhìn nhau, mỉm cười.

“Sư huynh, làm sao huynh phát hiện ra con d.a.o găm sau ủng của lão Trương vậy?” Tô Mặc hỏi.

“Rất đơn giản, ta phát hiện ra mấy tên thị vệ đều có, lão Trương đương nhiên cũng có, hơn nữa vũ khí của bọn họ đều có đánh dấu.” Trần Thiếu Khanh nói lớn.

Hắn ở cùng những tên thị vệ này nhiều ngày như vậy, những chi tiết này, hắn đã sớm nhìn rõ ràng.

“Sư huynh, huynh quả là mắt tinh như đuốc, chiêu nhất cử lưỡng tiện này đúng là không tệ.” Tô Mặc giơ ngón tay cái khen ngợi.

“Vứt gánh, nhất cử lưỡng tiện, dương đông kích tây... Đây đều là những chiêu thức mà sư phụ thường dùng, ta theo sư phụ nhiều năm như vậy, cũng chỉ học được chút da lông mà thôi.”

Trần Thiếu Khanh chậm rãi nói, đây là sự thật.

Tô Mặc cười cười, những chiêu thức này nàng cũng học không tệ, chỉ là trước mặt sư huynh phải nể mặt hắn một chút.

“Lần này, Tri phủ đại nhân của thành Trường Phong có chuyện để làm rồi, nếu điều tra rõ ràng chuyện này, nhất định sẽ được thăng quan tiến chức.” Tô Mặc cười nói.

Trần Thiếu Khanh khẽ cười khẩy: “Đâu có dễ như vậy, lão Trương này là người của Ngự sử đại nhân, thân phận này đủ khiến Tri phủ đại nhân này phải sợ mất mật rồi.”

“Ha~ Vậy chẳng phải sẽ có chuyện hay để xem sao.”

Lại mất thêm một tên thị vệ, lão Lý càng không dám nán lại, chỉ nghỉ ở trạm dịch chưa đầy nửa canh giờ, liền thúc giục mọi người lên đường.

Tô phu nhân cố nén mệt mỏi, miễn cưỡng đứng dậy, đột nhiên bà ôm đầu, trước mắt tối sầm, suýt ngã xuống đất, may nhờ Trần Tú ở bên cạnh đỡ bà: “Phu nhân, người làm sao vậy?”

“Không sao, chỉ là hôm nay đi bộ quá gấp, có chút mệt.”

Tô phu nhân thở dài, vịn Trần Tú, lê từng bước chân nặng trĩu xiềng xích đi về phía trước.

Nhưng Trần Tú lại phát hiện sắc mặt bà tái nhợt khác thường, còn thở không thông, nắm tay bà còn hơi co giật, trên trán còn toát ra những giọt mồ hôi li ti.

“Lý thị vệ, phu nhân nhà chúng ta không khỏe, có thể để bà nghỉ ngơi thêm một chút không?” Trần Tú hỏi lão Lý.

“Không thể chậm trễ thêm được nữa, cố chịu thêm chút nữa, chỉ còn nửa ngày nữa là đến thành, vào thành rồi có thể nghỉ ngơi đàng hoàng.” Lão Lý đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể chậm trễ thêm được nữa, nếu không lỡ xảy ra sai sót, hắn sẽ phải mất mạng.

Tô Bân nghe nói nương không khỏe, liền đi tới, cúi người xuống, vỗ vỗ vào lưng bà: “Nương, người lên đây, con cõng người.”

Tô phu nhân vội xua tay: “Ta có yếu đuối đến thế sao, ta cũng là con nhà tướng...”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 112: Chương 112



“Ầm.” lời còn chưa dứt, bà đã ngã sấp về phía trước.

“Không ổn rồi, nương ta bệnh rồi.” Tô Mặc cầm ống nhòm nhìn thấy tất cả, nàng nói với Trần Thiếu Khanh: “Ta phải qua đó xem, rốt cuộc bà ấy bị làm sao.”

Trần Thiếu Khanh nghe xong liền vội nhảy xuống từ trên cây, hai người cưỡi ngựa của mình, phi nhanh về phía đoàn người.

“Nương, nương, người làm sao vậy?” Tô Bân nghe thấy động tĩnh, vội vàng quay lại nhìn, chỉ thấy Tô phu nhân nằm sấp trên mặt đất, không nhúc nhích.

Trần Tú khóc lóc nói: “Phu nhân, người làm sao vậy, là ta vô dụng, không giữ được người, phu nhân, rốt cuộc người làm sao vậy? Đừng dọa ta mà?”

Khi Tô phu nhân ngã về phía trước, Tô Côn vừa ôm chân nàng ấy, vừa kêu mệt, nàng ấy mất tập trung, Tô phu nhân liền ngã xuống đất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng ấy sợ hãi, chưa từng thấy phu nhân như vậy, nàng ấy vừa khóc vừa lay người Tô phu nhân.

“Nếu muốn bà ta c.h.ế.t nhanh thì cứ lay, cứ lay mạnh vào.” Một nhóm người của Sương Vũ Các vừa đi ngang qua họ, một giọng nói truyền đến.

Giọng nói vừa lạnh vừa sắc nhọn.

Trần Tú ngẩng đầu nhìn thì ra là Tử Thần.

“Ngươi biết y thuật sao? Ngươi có biết y thuật không?” Trần Tú chạy đến ‘Ngươi đừng quên cả ơn nghĩa, thấy c.h.ế.t mà không cứu.”

Trần Tú nói một hơi dài như vậy, mắt chăm chú nhìn theo Tử Thần, nhìn nàng ấy, chờ xem phản ứng của nàng ấy.

“Nàng ta biết y thuật sao? Sương Vũ Các của chúng ta chẳng phải thành phòng khám rồi sao? Vị phu nhân này, nếu người muốn học thuật trị phu thì có thể đến tìm chúng ta, còn về y thuật thì ta khuyên người nên từ bỏ đi.” Trần Yên Vũ ở phía sau nói bằng giọng âm dương quái khí.

Thị vệ Vương Bỉnh cũng khuyên: “Phu nhân, nàng ta là trọng phạm, cũng không biết y thuật gì, người hãy buông tay đi.”

Tử Thần không kiên nhẫn ngoáy ngoáy tai: “Ồn ào, sao lại có nhiều con quạ già kêu loạn thế này, phiền c.h.ế.t đi được.”

“Ngươi mau nói, rốt cuộc ngươi có biết y thuật không? Phu nhân nhà chúng ta rốt cuộc bị làm sao vậy?” Trần Tú thực sự rất sốt ruột, nàng ấy có chút bệnh thì lo lắng tìm thầy thuốc, cho dù chỉ có một tia hy vọng, nàng ấy cũng sẽ không bỏ qua.

“Tay chân bà ta có hơi co giật không?” Tử Thần hỏi.

“Ừ, có hơi.” Trần Tú gật đầu.

“Có hơi chóng mặt? Khó thở? Ra mồ hôi lạnh?” Tử Thần lại hỏi.

Trần Tú kinh ngạc: “Thần y, ngươi nói đúng hết, vậy rốt cuộc phu nhân bị bệnh gì?”

“Hạ đường huyết.” Tử Thần xoa xoa trán, căn bệnh này không khó chữa nhưng nàng ấy lại không có gì cả, dù đơn giản cũng không có cách nào.

Nàng ấy quét mắt nhìn xung quanh, ngẩng đầu lên, đột nhiên nói với giọng rất to: “Tô phu nhân bị hạ đường huyết, hạ đường huyết!”

Trần Tú giật mình vì giọng nói đột nhiên lớn của nàng ấy, nữ nhân này sao lại kỳ quái như vậy, ngẩng đầu lên trời nói gì vậy?

“Hạ đường huyết là gì?” Trần Tú vẻ mặt bối rối, nàng ấy chưa từng nghe đến căn bệnh này.

Tử Thần không để ý đến nàng ấy, nàng ấy có biết hay không có liên quan gì đến hắn, lúc này hắn chỉ muốn thông báo cho đồ đệ ngoan của mình.

Tô Mặc đã đi tới nghe rõ câu này, hóa ra nương bị hạ đường huyết.

Căn bệnh này cũng có liên quan rất lớn đến chế độ ăn uống thiếu chất dinh dưỡng.

Nàng lấy ra mấy viên đường từ không gian, bóc vỏ đường, sau đó dùng giấy trắng gói lại, lặng lẽ nhét vào trong n.g.ự.c sư phụ.

Tử Thần nhìn thấy áo của mình bị mở một khe nhỏ, sau đó cảm thấy trước n.g.ự.c có thứ gì đó chèn vào.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 113: Chương 113



Hắn biết đồ đệ của mình đã nghe thấy lời hắn nói.

Hắn đưa tay vào trong ngực, sau đó đưa cho Trần Tú: “Lấy đi, cho phu nhân nhà ngươi ngậm, nghỉ ngơi một chút là không sao.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Tú vui mừng nhận lấy: “Thật sao? Thần dược này thực sự có thể chữa khỏi cho phu nhân nhà chúng ta sao?”

“Ngươi không tin thì không cần lấy nhưng nếu đã lấy thì chúng ta đã thanh toán xong, sau này chúng ta không nợ nhau.” Tử Thần lạnh mặt nhìn nàng ấy.

“Ta tin! Ta tin!” Trần Tú giật lấy gói giấy, sau đó gật đầu với Tử Thần, nhanh chóng chạy về phía phu nhân.

“Ngươi biết chữa bệnh sao? Ngươi phải biết rằng, nếu ngươi chữa c.h.ế.t người thì ngươi phải đền mạng.” Vương Bỉnh nhắc nhở nàng ấy.

Vừa rồi hắn cũng nhìn thấy, vốn định ngăn cản nhưng lại nghe Tử Thần nói về căn bệnh này rất rõ ràng, hạ đường huyết là gì?

Hơn nữa trong lòng hắn cũng tràn đầy tò mò, thấy Tử Thần đưa thuốc cho Trần Tú, hắn càng kinh ngạc, nàng ấy thực sự có thể chữa khỏi sao?

Hắn quyết định không quan tâm, hắn muốn xem thử nữ nhân này có thực sự hiểu y thuật hay không.

Trần Tú cầm gói giấy chạy đến chỗ Tô phu nhân nằm, bẻ miệng bà ra, sau đó mở gói giấy, chia viên đường mềm thành từng miếng nhỏ, từng chút một nhét vào miệng phu nhân.

Tô Bân và Tô Quân ở bên cạnh không rời mắt khỏi nương đang nằm trên đất, mặc dù rất lo lắng nhưng bọn họ cũng không dám tùy tiện động đậy.

“A...” Cuối cùng Tô phu nhân phát ra một tiếng, mơ màng tỉnh lại.

Bà mở mắt, nhìn những người thân yêu vây quanh mình: “Ta làm sao vậy?”

“Phu nhân~”

“Nương~”

“Nương!”

Trần Tú, Tô Côn, Tô Quân đều vội vàng gọi một tiếng.

“Phu nhân, vừa rồi người ngất xỉu, chúng ta sợ quá.” Trần Tú nắm tay Tô phu nhân nức nở nói.

“Khóc cái gì, ta có c.h.ế.t đâu.” Tô phu nhân trách móc: “Đỡ ta dậy, xem mọi người đã đi xa rồi kìa, chúng ta phải nhanh chóng đuổi theo.”

“Nương, con cõng người.” Tô Bân nói rồi lại cúi người khom lưng, muốn Tô phu nhân lên.

Tô phu nhân yêu thương vỗ nhẹ vào lưng hắn: “Con gầy chỉ còn da bọc xương, còn muốn cõng ta, thôi bỏ đi.” Nói rồi liền vịn tay Trần Tú đi qua bên cạnh hắn.

“Nương, nương đi chậm thôi, đợi con.” Tô Bân vội vàng đứng thẳng người, sải bước lớn đuổi theo.

Tô Mặc ngồi một góc nhìn thấy Tô phu nhân không sao, nàng nhẹ nhõm thở phào, may mà sư phụ dày dặn kinh nghiệm, có thể dựa vào vài triệu chứng mà chẩn đoán chuẩn xác bệnh tình, nếu không thì sao nương có thể bình phục nhanh đến thế.

Nàng quyết định phải báo đáp sư phụ thật tốt.

“Vịt quay~” Bỗng nhiên Tử Thần ngẩng đầu lên nói một câu không đầu không đuôi.

Mọi người đều ngẩng đầu lên theo nàng ấy, thầm thấy kỳ lạ, trên trời sao lại có thể có vịt quay bay tới?

Mọi người đang ngẩng đầu nhìn con vịt quay thì Trần Tú dìu Tô phu nhân đến bên Tử Thần.

“Tử cô nương, ngươi đúng là thần y, phu nhân nhà chúng ta uống thuốc ngươi cho đã khỏi thật rồi, nghe nói là cô nương cứu, nhất định phải đích thân đến cảm ơn.”

Tử Thần nhàn nhạt nói: “Không cần cảm ơn, sau này chúng ta huề nhau, ai cũng không nợ ai.”

“Nàng ta biết chữa bệnh gì chứ? Chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi, thuốc nàng ta cho các người cũng dám uống, đúng là không sợ chết.”

Một cô nương ở Sương Vũ các liếc xéo Tử Thần, nói giọng âm dương quái khí.

Nàng ta tên là Trần Hi, từng là đầu bài của Sương Vũ các nhưng Tử Thần đến, lại cướp mất hết hào quang của nàng ta.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 114: Chương 114



Nàng ta đã sớm chướng mắt Tử Thần, chỉ là trước mặt có Trần Yên Vũ thu thập nàng ấy, nên nàng ta không cần ra mặt.

Bây giờ Trần Yên Vũ đã phế rồi, ngay cả nói cũng không nói được, nàng ta nghĩ mình nên ra mặt thu thập con tiện nhân này.

Lại thêm một kẻ ngu ngốc! Tô Mặc nhức đầu xoa xoa trán.

Trần Yên Vũ đã ngoan ngoãn rồi, lại đến thêm một kẻ gây chuyện không sợ chết.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chát!” Một tiếng tát giòn giã giáng vào mặt nàng ta: “ n nhân của ta mà ngươi cũng dám vu khống sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn dám bắt nạt ân nhân của ta, đừng trách ta không khách sáo với ngươi.”

Tô phu nhân bá đạo quát lớn với Trần Hi.

Thị vệ Vương Bỉnh cười nhạt nhìn nữ nhân đang ôm mặt, sau đó nói với Tô phu nhân: “Được rồi, nhanh lên đường thôi.”

Hắn lại nhìn Tử Thần đầy ẩn ý, nữ nhân này thực sự biết chữa bệnh, y thuật còn cao siêu như vậy, đây chính là điều hắn đã tận mắt chứng kiến.

Trần Hi bị đánh nhưng lại không cam lòng nhưng ánh mắt chạm phải ánh mắt sắc như d.a.o của Tô phu nhân, lập tức hèn nhát, khí thế ngạo mạn ngang ngược vừa rồi lập tức tan biến.

Nàng ta cắn môi, trừng mắt nhìn Tử Thần, n.g.ự.c phập phồng nhưng cuối cùng không dám lên tiếng.

Mặc dù Tô gia đã sa sút nhưng họ xuất thân là võ tướng, phần lớn đều có võ nghệ cao cường, thu thập nàng ta chẳng khác gì thu thập một con gà con, nàng ta không ngốc, sao lại đi đối đầu với họ.

Xem ra sau này muốn thu thập Tử Thần phải che giấu cẩn thận hơn.

Nàng ta quyết định tạm thời nhịn cơn tức này, đợi có cơ hội sẽ tính sổ với con tiện nhân Tử Thần.

Tô phu nhân liếc nhìn Trần Yên Vũ vẫn luôn im lặng và Trần Hi vẫn không phục, thấy họ không có động tĩnh gì, mới quay sang Tử Thần: “ Tử Thần cô nương, sau này có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm Tô gia chúng ta, nếu có ai dám làm ngươi ấm ức, chính là làm khó Tô gia chúng ta, chúng ta sẽ xử lý họ.”

Bà nói câu cuối cùng, giọng đột nhiên cao lên, còn cố ý nhìn họ, rõ ràng là muốn họ nghe thấy.

Tử Thần cong môi, xoa mũi, nhìn Tô phu nhân đầy hứng thú, nhướng mày, khóe môi nở nụ cười: “Được!”

Nói không nhiều nhưng Tô phu nhân đã rất hài lòng, bà để Trần Tú dìu trở về đội ngũ của mình.

Bà thích nói chuyện với những người thẳng thắn như vậy, có bản lĩnh, không khoa trương, không giống như những tiểu thư khuê các khác, nói chuyện như tiếng muỗi kêu, cứ tưởng rằng nói nhỏ nhẹ thì là mỹ nhân thục nữ.

Bà chưa bao giờ thích những người như vậy.

Tô Mặc âm thầm đi theo nương đến chỗ người Tô gia, nàng biết bây giờ nương không sao rồi nhưng vẫn có chút không yên tâm, muốn đi theo thêm một thời gian nữa.

Vừa rồi nương bảo vệ sư phụ như vậy, nàng cũng nhìn thấy, nghe sư phụ đáp ứng một tiếng, trong lòng nàng lập tức yên tâm.

Chỉ có nàng và sư huynh biết một chữ “Được.” của sư phụ có sức nặng như thế nào.

Sau này nếu Tô phu nhân có chuyện gì, sư phụ nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đây là điều mà chữ “Được.” kia của người đã hứa.

Tô phu nhân bảo vệ hắn một phần, sư phụ nhất định sẽ trả lại gấp trăm gấp nghìn lần.

Thấy Tô phu nhân trở về, Tô Bân và Tô Quân đón lấy nương từ tay Trần Tú, hai người cẩn thận xác nhận lại một lần nữa rằng Tô phu nhân không sao, mới từ bỏ ý định cõng bà.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 115: Chương 115



“Mọi người cố gắng thêm một chút nữa, chúng ta còn chưa đến nửa ngày đường nữa là đến thành Trường Phong rồi, cố gắng lên, trước khi trời tối là đến nơi, ta đảm bảo tối nay mọi người đều có cơm nóng canh ngọt ăn, mọi người cố lên!” Lão Lý cưỡi ngựa, vẫy tay với mọi người.

“Lý thị vệ, đến thành Trường Phong, có thể tháo gông cho chúng ta nghỉ ngơi một đêm tử tế không?” Một cô nương ở Yên Vũ lâu hỏi.

Lão Lý trầm ngâm một lát, gật đầu chắc nịch: “Ta đảm bảo có thể! Chỉ cần mọi người đi đường đừng chậm trễ, thuận lợi đến được trong thành, ta có thể đảm bảo.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lão Lý vỗ n.g.ự.c nói lớn.

Nghe vậy, mọi người lập tức phấn chấn hẳn lên.

Được ăn cơm nóng canh ngọt, lại còn được tháo gông ngủ một giấc tử tế, nghĩ đến thôi cũng thấy phấn khích.

Đội lưu đày lập tức đi nhanh hơn nhiều, còn đám sơn tặc thì càng đi càng mất hết tinh thần.

Đến thành Trường Phong đối với bọn họ có ý nghĩa gì, trong lòng bọn họ hiểu rõ hơn ai hết.

Ngoài đại lao hoặc c.h.é.m đầu thì còn có thể có gì khác.

Được như những người phía trước, lưu đày cũng là nhờ tổ tiên phù hộ, niệm A Di Đà Phật ngàn lần rồi.

“Tiểu Trùng, ngươi nói tên Giáp Nhất kia rốt cuộc đi đâu rồi? Sao lại chạy được?” Một tên sơn tặc liếc xéo hỏi.

Tên Tiểu Trùng đầu bết dầu mỡ lắc lắc cái đầu trọc lóc, nhếch mép: “Không phải nói là do người kia thả sao? Giáp Nhất dùng dây chuyền bạc của hắn để đổi.”

“Nhưng nghe nói dây chuyền bạc đã trở thành đồ trong cung, Tiểu Trùng, ngươi nói xem chuyện này là thế nào?”

Tên sơn tặc Tiểu Đinh hỏi.

Hắn và Tiểu Trùng là đồng hương, quê nhà của hai người xảy ra hạn hán, bọn họ bỏ nhà đi, đường cùng nên gia nhập sơn tặc.

“Thế nào thì phải đi hỏi Diêm Vương ở điện Diêm La.” tiểu Trùng nhìn quanh: “Chúng ta không thể đến thành Trường Phong, đến đó thì chắc là không ra được nữa.”

“Ngươi, ngươi nói phải làm sao?” Tiểu Đinh cọ cọ người vào hắn ta, vẻ mặt đầy mong đợi.

“Ta nghe nói phía trước có một con sông, trên sông có một cây cầu treo...” Tiểu Trùng hạ giọng thì thầm vào tai Tiểu Đinh vài câu.

“Được! Ngươi nói làm sao thì ta nghe vậy.” Tiểu Đinh gật đầu.

Ở phía trước họ, Tô Mặc dùng thính lực phi thường nghe rõ từng lời bọn chúng nói.

Nàng trừng mắt nhìn hai tên sơn tặc kia, thật là một chủ ý độc ác, bọn chúng đúng là không có tính người.

Tô Mặc đứng cuối hàng, nhìn đám người kia đi xa dần, nàng gọi Trần Thiếu Khanh ra khỏi không gian.

Trần Thiếu Khanh cười nói: “Sao thế, vẫn đang suy nghĩ về lời của hai tên sơn tặc kia sao?”

“Sư huynh, bọn chúng thật độc ác, vậy mà lại muốn thông đồng với tất cả sơn tặc, nhân cơ hội gây rối trên cầu treo, đẩy những nữ nhân trong đội lưu đày xuống dưới cầu, nhân lúc hỗn loạn bọn chúng sẽ bỏ trốn.”

Trần Thiếu Khanh gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng nghe thấy rồi, bọn chúng chỉ nghĩ đẹp thôi, yên tâm! Bọn chúng sẽ không thể đắc ý đâu.”

“Mặc dù vậy nhưng ta vẫn rất lo cho nương và di nương.” Tô Mặc không khỏi lộ vẻ lo lắng.

Sư phụ thì nàng không cần lo, những người khác nàng không muốn quan tâm nhưng hiện tại liên quan đến người Tô gia, nàng không thể ngồi nhìn không quan tâm.

“Mặc Mặc, người Tô gia đã nói sẽ bảo vệ sư phụ, vậy thì sư phụ chắc chắn cũng sẽ bảo vệ người Tô gia, muội không tin thì cứ chờ xem.”

Trần Thiếu Khanh nói rất chắc chắn.

Tô Mặc thấy Trần Thiếu Khanh khẳng định như vậy, lòng nàng mới nhẹ nhõm hơn một chút nhưng để chắc ăn, nàng và sư huynh vẫn bàn bạc với nhau, trước tiên sẽ thông báo chuyện này cho sư phụ, để nàng ấy có sự chuẩn bị.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 116: Chương 116



Lúc này, lão Lý và mấy tên thị vệ lớn tuổi khác cũng đang xem bản đồ.

“Lão Lý, qua sông là cách thành Trường Phong không xa nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Dòng sông này chảy xiết, đã cuốn trôi nhiều cầu gỗ rồi, nơi đó nằm ở ranh giới giữa Trường Sơn, Trường Phong và Thanh Thành, thuộc vùng ba bên không quản, không nơi nào chịu bỏ tiền ra sửa một cây cầu, vẫn luôn dùng tạm cầu treo.”

Một tên thị vệ có nhà ở gần đó nói với lão Lý.

Lão Lý nhíu mày, cầu treo ư?

“Nhưng Kỵ Binh tướng quân Tôn Hằng làm sao có thể cưỡi ngựa qua cầu treo này?” Lão Lý có chút khó hiểu.

Tên thị vệ kia cười nói: “Lý ca nói đùa rồi, cầu treo này đừng nói là ngựa, ngay cả người đi cũng rất nguy hiểm, đi về phía Tây năm dặm có một cầu quan, chỉ có quan viên triều đình mới được qua, chắc Tôn tướng quân đã đi qua đó.”

Lão Lý gật đầu: “Ý của ngươi là chúng ta có thể qua nhưng những người này thì không.”

“Đó là đương nhiên.”

Lão Lý nghe xong nhíu mày, điều này thực sự hơi đau đầu.

Có quá nhiều người cùng qua cầu treo, nếu có người muốn gây rối thì họ sẽ rất phiền phức.

Bọn sơn tặc này vẫn luôn rình rập chờ thời cơ, khi chúng thấy nơi đó, không chừng chúng sẽ làm ra chuyện gì đó.

Hắn thực sự không ngờ rằng sắp thành công rồi lại gặp phải một kiếp nạn như vậy.

Lúc này, Tô Mặc cũng ẩn thân đến bên cạnh sư phụ thì thầm kể lại những tin tức vừa nghe được.

Tử Thần nghe xong không nói gì, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn trời, rõ ràng thốt ra một chữ: “Lửa...”

Thị vệ Vương Bỉnh theo nàng ấy ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu: “Lửa? Lửa ở đâu?”

“Cháy...” Tử Thần lại lẩm bẩm một chữ, vẫn như không có ai bên cạnh.

Tô Mặc trong lòng khẽ động: “Cháy ư?!”

Đột nhiên nàng bừng tỉnh, giơ ngón tay cái về phía sư phụ, không tệ!

Rất tốt!

“Cháy ư?” Vương Bỉnh ngẩng đầu nhìn thấy một đám mây trôi qua trên bầu trời, không nói thì cũng giống như một bánh nướng, chỉ thiếu vừng thôi.

Hắn thở dài, nhìn Tử Thần với vẻ thương cảm, đáng thương cho cô nương này đói đến mức nào rồi, nhìn cả đám mây cũng thành bánh nướng.

Thật đáng thương!

Hắn móc từ trong n.g.ự.c ra một gói giấy dầu, ném về phía Tử Thần: “Ta không có bánh nướng, ăn tạm đi!”

Tử Thần sửng sốt một lúc, mở gói giấy ra, bên trong là một miếng bánh mè nhỏ, mùi thơm ngào ngạt lập tức bay ra, nàng ấy không nghĩ ngợi gì, một ngụm nuốt trọn vào bụng.

Lúc này Thị vệ Vương Bỉnh càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình, trong lòng càng thêm thương cảm cho Tử Thần.

Dung mạo xinh đẹp, y thuật cao siêu, sao lại rơi vào bước đường này?

Thực sự là tạo hóa trêu ngươi!

Lúc này, bên bờ sông Lương Thủy, cầu treo bốc cháy ngùn ngụt, những tấm ván gỗ bắc trên cầu vốn đã mục nát vì thường xuyên ngâm nước, gặp lửa không bao lâu đã cháy thành than.

“Sư huynh, đốt cây cầu treo này thì cầu quan bên cạnh có thể cho thường dân đi không?” Tô Mặc nhảy xuống ngựa.

Tô Mặc chỉ vào một cây cầu lớn nguy nga cách đó không xa.

Vài người bọn họ đều có thính lực phi thường, họ nghe rất rõ ràng một lời đám người lão Lý nói.

“Cũng chưa chắc, phải nhờ đến một người...”

Trần Thiếu Khanh nhìn Tô Mặc đầy ẩn ý, lại đưa tay xoa nhẹ đầu nàng.

“Sư huynh, quân tử động khẩu không động thủ, huynh đừng có lúc nào cũng xoa đầu ta.” Tô Mặc hất tay hắn ra, không hài lòng nói.

“Trước mặt muội, ta chưa từng nghĩ sẽ làm quân tử...” Trần Thiếu Khanh thong thả nói.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 117: Chương 117



Trạm dịch thành Trường Phong.

Tôn Hằng biết tối nay mấy người sư nương sẽ vào thành, hắn bận rộn xong công vụ sớm, về sớm, để đầu bếp của trạm dịch chuẩn bị một ít thức ăn ngon, hắn muốn mang đến cho sư nương bọn họ.

Hắn sắp xếp Sở Khách và Sở Hành ra ngoài thành dò la tin tức.

Hắn đi ra khỏi bếp, định ra phố xem mua cho sư nương hai cái chăn ấm áp, không biết chăn này có thể mang đi không nhưng ít nhất tối nay, Tô gia có thể ngủ ngon.

Vừa bước ra khỏi cửa bếp, đột nhiên một bóng người vụt qua trước mặt hắn, một cục giấy bay về phía hắn, động tác nhanh như chớp.

Hắn đưa tay đón lấy cục giấy, rồi đuổi theo bóng người đó.

Nhưng đuổi đến cửa trạm dịch, bóng đen đó lại như ma quỷ, biến mất không thấy tăm hơi.

Hắn mở cục giấy ra, thấy trên đó viết nguệch ngoạc mấy dòng chữ “Cầu treo đã bị đốt, cầu quan không cho đi, lưu đày không có nơi đến, sơn tặc muốn hoành hành.”

Cầu treo bị đốt? Cầu quan không cho đi? Đôi lông mày đen rậm của Tôn Hằng sắp nhíu lại với nhau.

“Này, nghe nói chưa? Hôm nay Tri phủ đại nhân nạp thiếp lại là một cô ni, nhà ta có họ hàng ở Am Thiện Tín, nghe bà ấy kể lại.”

“Ha! Vị Tri phủ đại nhân này thật là giỏi giang, đến cả ni cô cũng không tha.”

Hai nữ nhân xách giỏ đi ngang qua trước mặt hắn, vừa đi vừa nói cười.

Tôn Hằng nghe xong, nhìn tờ giấy trong tay, lập tức nảy ra chủ ý.

Hắn nhanh chóng đến nha môn Tri phủ.

Quả nhiên, cửa lớn đóng chặt, Tôn Hằng gõ cửa rất lâu, mới có một nha dịch đi ra.

Thấy Tôn Hằng, trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười: “Tri phủ đại nhân của chúng ta không khỏe, đã nghỉ ngơi từ sớm rồi, Tôn đại nhân có chuyện gì thì ngày mai hãy nói.”

Nói xong định đóng cửa lại.

Chuyện của vị Binh Kỵ tướng quân sa cơ thất thế này đã truyền khắp thành to trấn nhỏ.

Hơn nữa, bọn họ luôn theo chiều gió, mà cái bánh lái bọn họ nhìn chính là Tri phủ đại nhân.

“Ta có chuyện quan trọng, nhất định phải gặp Tần đại nhân ngay.” Tôn Hằng nhanh tay nhanh mắt nhảy vào trong cửa.

Nha dịch đóng cửa, lại đóng Tôn Hằng ở bên trong.

“Đại nhân mau ra ngoài đi, Tần đại nhân đã nghỉ ngơi từ sớm rồi, không tiếp khách.” Nha dịch sốt ruột, nếu không cản được hắn, Tần đại nhân sẽ không tha cho hắn ta.

Tôn Hằng là xuất thân võ tướng, động tác nhanh nhẹn, thân hình khỏe mạnh, hắn không để ý đến nha dịch, mà tự mình sải bước đi vào nội đường.

Đi đến nội viện, đèn đuốc sáng trưng, một mảnh hỉ khí.

Trên cửa lớn còn dán một chữ hỷ lớn.

“Ồ, hóa ra hôm nay là ngày cưới của tiểu công tử Tần gia sao? Vậy thì ta đến đúng lúc rồi, phải uống một chén rượu mừng, chúc mừng một chút.”

Tôn Hằng cười ha hả nói.

Nhưng nha dịch lại cười gượng nói: “À... không phải, là đại nhân của chúng ta...”

Trả lời rất miễn cưỡng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ồ~” Tôn Hằng véo mũi: “Tần đại nhân nạp thiếp sao? Vậy thì ta càng phải xin một chén rượu mừng.”

Nói rồi đẩy cửa bước vào sân.

Nha dịch muốn ngăn cản nhưng sao ngăn được?

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tôn Hằng bước vào.

Trong nhà, đèn đuốc sáng trưng, Tri phủ Trường Phong Tần Quảng Chi đang ôm người đẹp mới cưới định nhào lên giường, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên: “Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân! Công bộ Tôn Hằng đến chúc mừng đại nhân tân hôn.”

Tần Quảng Chi nghe xong, mặt lập tức biến thành màu xanh, đám phế vật này, rõ ràng đã dặn đi dặn lại, không được để bất kỳ ai vào, đặc biệt là Tôn Hằng đến từ kinh thành này.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 118: Chương 118



Rõ ràng hắn ta không báo tin cho hắn, sao tên sao chổi này lại biết được?

Còn cố tình vào đúng lúc mấu chốt này.

Hắn ta tức giận ném người đẹp lên giường, rồi đi giày xuống, chỉnh lại quần áo, rồi đi đến cửa, mở cửa.

Tôn Hằng vội vàng chắp tay nói: “Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân.”

Nói rồi bước vào trong nhà.

Tần Quảng Chi vội vàng ngăn hắn lại: “Đại nhân đã nhận lời cảm ơn của hạ quan, chỉ là hôm nay có nhiều bất tiện, đợi đến ngày khác sẽ mở tiệc để cảm tạ đại nhân.”

“Đợi ngày khác thì thôi, cứ hôm nay đi.” Tôn Hằng rất kiên trì, một chân đã bước qua ngưỡng cửa.

“Đại nhân!” Tần Quảng Chi vội vàng, muốn liều mạng đóng cửa nhưng Tôn Hằng không chịu thu chân, hắn nhẹ nhàng đẩy Tần Quảng Chi, rồi ung dung bước vào.

“Á!” Chỉ nghe một tiếng hét kinh hoàng, trên chiếc giường trải chăn đỏ thẫm, một nữ tử vội vàng dùng chăn che ngực.

Tôn Hằng nhìn khuôn mặt kinh hoàng kia không khỏi sửng sốt trong chốc lát: “Ồ, đây không phải là tiểu sư phụ Trí Năng của Am Thiện Tín sao? Hôm đó cung điện của bệ hạ khởi công, mời sư phụ của Am Thiện Tín đến làm lễ, không ngờ hôm nay lại gặp lại, thất kính thất kính!”

Tôn Hằng nói rồi chắp tay, bái Trí Năng đang thất sắc trên giường.

Mặt Tần Quảng Chi như đất, vẻ mặt chán nản nhìn Tôn Hằng.

Ly quốc nghiêm cấm mọi quan viên cưới đệ tử nhà Phật, dù đã hoàn tục cũng tuyệt đối không được.

Tần Quảng Chi đây là cố tình phạm tội, không trách được hắn ta giấu kín tin vui, còn lệnh cho thủ hạ canh giữ cửa, không cho bất kỳ ai vào.

“Tôn đại nhân, hạ quan cũng không còn cách nào khác, Năng nhi mang thai rồi, có cốt nhục của Tần gia, ta và phu nhân nhiều năm không có con, chỉ có một đứa con nuôi, ta thực sự rất muốn có một nhi tử của mình.”

Hắn ta lí nhí nói, giọng điệu gần như cầu xin.

Tôn Hằng cười xua tay: “Hôm nay đại nhân đại hỉ, sao lại nói như vậy, chỉ là tối nay ta đến một là để chúc mừng đại nhân, hai là vì một chuyện mà đến.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Quảng Chi nghe hắn nói vậy, vội vàng hỏi: “Chuyện gì?”

Lòng hắn ta thắt lại, không biết Tôn Hằng sẽ đưa ra yêu cầu gì với hắn ta.

“Đại nhân có biết chuyện gia quyến của Tô tướng quân bị lưu đày không?” Tôn Hằng mở cửa vào đề hỏi.

“Ừ, biết.”

Tần Quảng Chi gật đầu.

“Đó là sư nương của ta, hiện tại họ đang ở bờ bên kia sông Lương Thủy, cầu treo đã bị phá hủy, hiện tại họ không thể sang được, đành phải nhờ đại nhân cho họ đi qua cầu quan vào thành.” Tôn Hằng một hơi nói hết những lời muốn nói.

Tần Quảng Chi lau mồ hôi, ồ, hóa ra là chuyện này.

“Không phải họ sẽ bị lưu đày đến Mạc Bắc sao? Sao lại đi qua thành Trường Phong?” Hắn ta có chút khó hiểu hỏi.

Tôn Hằng trợn mắt, vẻ mặt kinh ngạc: “Chẳng lẽ đại nhân không biết, trên đường họ đã phá được ổ cướp, g.i.ế.c c.h.ế.t tên thủ lĩnh, cướp gần trăm tên sơn tặc, vì lương thực không đủ, chỉ có thể vòng đến đây trước để ổn định bọn sơn tặc, đại nhân chẳng lẽ không biết gì sao?”

Tần Quảng Chi nhếch mép, mấy ngày nay hắn ta bận rộn nạp thiếp đến mức đầu bù tóc rối, còn đâu tâm trí mà để ý đến chuyện khác.

Phu nhân của hắn ta biết hắn ta lấy một ni cô, thiếu chút nữa đã làm loạn cả lên, hận không thể lột da hắn ta.

Hắn ta luôn nghĩ mọi cách để an ủi nàng ta, mua nhà lớn cho nhà mẹ đẻ của nàng ta, mua chức quan ở huyện nhỏ cho đệ đệ nàng ta, còn tặng phu nhân một rương đồ trang sức, lúc này nàng ta mới đồng ý cho Trí Năng về nhà.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 119: Chương 119



Để lưu lại hậu duệ cho Tần gia, hắn suýt nữa đã tiêu sạch gia sản công khai.

Nhưng may mắn thay, hắn ta đã chuẩn bị từ trước, tự mình giấu thê tử lập quỹ đen, đây là tiền tích góp nhiều năm vơ vét của cải của dân, nhổ lông ngỗng, kiếm tiền có thuật, đây chính là điều hắn ta đắc ý nhất.

Tiền bạc trong kho có tiền cung phụng của các hương thân, thương gia các nơi, có tiền nịnh bợ của cấp dưới, còn có tiền quan ngân cấp trên bị hắn ta tham ô, ngoài ra còn có tiền hắn ta tự ý tăng thuế để làm đầy túi tham.

Tiền lương công khai cùng với gia sản trước đây đều giao cho phu nhân quản lý, còn số tiền mờ ám này thì hắn ta giấu kín như bưng.

Đây là tiền hắn ta để dành cho nhi tử ruột của mình.

Con nuôi tuy cũng không tệ, rất hiểu chuyện nhưng dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, hắn ta sẽ không coi đứa con này là người Tần gia.

Vân Mộng Hạ Vũ

Để chặn miệng phu nhân, những gì hắn ta đưa cho nàng ta chỉ là muối bỏ bể mà thôi.

Nhưng phu nhân lại tưởng rằng hắn ta đã sắp cạn kiệt.

Vì vậy nàng ta mới tạm thời tha thứ cho hắn ta, miễn cưỡng đón Trí Năng vào nhà.

“Thật là hồ đồ, chỗ này của ta làm sao chứa được nhiều sơn tặc như vậy? Không được, bọn chúng tuyệt đối không được vào thành.” Tần Quảng Chi một câu đã chặn họng hai chuyện.

“Được rồi, nếu đại nhân là người công tư phân minh, vậy thì hạ quan cũng đành phải báo cáo việc đại nhân vi phạm lệnh cấm cưới người nhà Phật, vậy thì không làm phiền nữa, ta phải về viết tấu chương ngay.”

Tôn Hằng nói rồi đi về phía cửa.

“Đừng mà, đại nhân.” Trí Năng nghe vậy vội vàng kêu lên từ phía sau.

“Lão gia, không thể để Tôn đại nhân viết được, mạng của thiếp không sao, chỉ sợ sẽ liên lụy đến tiền đồ của lão gia.” Trí Năng khóc như mưa, kéo lấy vạt áo Tần Quảng Chi cầu xin.

“Tôn đại nhân, xin hãy dừng bước, chúng ta hãy bàn bạc lại cho kỹ.” Nhìn thấy mỹ nhân khóc như mưa, Tần Quảng Chi cuối cùng cũng mềm lòng.

“Được! Bọn chúng chỉ được vào thành sau nửa đêm sau khi hết lệnh giới nghiêm, chuyện này càng ít người biết càng tốt.”

Tần Quảng Chi nghiến răng nói.

“Rất tốt!” Tôn Hằng nhướng mày, khóe miệng thoáng nở một nụ cười nhẹ, gật đầu.

“Vậy chuyện của hạ quan, đại nhân...” Tần Quảng Chi nheo mắt, hạ giọng hỏi.

“Chuyện gì của đại nhân? Tối nay mắt ta không được tốt lắm, không nhìn thấy gì cả, ôi chao, mắt già của ta bị hoa mắt kèm theo chứng quáng gà...” Tôn Hằng nói rồi hai tay quơ quơ đi về phía cửa, đến ngưỡng cửa còn loạng choạng một cái.

“Ngươi thật thông minh!” Tần Quảng Chi cuối cùng cũng hiểu tại sao Tôn Hằng không bị liên lụy vì chuyện của Tả tướng quân, hắn quả là một người vô cùng thông minh.

“Người đâu, sau canh tư mở cầu quan...”

Lúc này, lão Lý đã dẫn theo hơn trăm người đến bờ sông Lương Thủy.

Khi họ tìm thấy cầu treo, họ phát hiện chỉ còn lại ổ khóa sắt là chưa bị đốt cháy, những tấm ván trên cầu đều đã cháy thành tro.

Lão Lý và các thị vệ đều vô cùng kinh ngạc, sao lại thế này?

Những tên sơn tặc thì tuyệt vọng, xong rồi!

Hoàn toàn xong rồi!

E rằng không còn cơ hội chạy trốn nữa.

Nhưng rất nhanh sau đó, chúng lại nhen nhóm hy vọng, không qua được sông thì chúng cũng không vào được đại lao, chúng đều dùng ánh mắt hả hê nhìn lão Lý đang xanh mặt.

“Lý ca, giờ phải làm sao? Chúng ta qua sông bằng cách nào?” Vương Bỉnh lo lắng hỏi.
 
Back
Top Bottom