Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 100: Chương 100



Hóa ra là vậy!

“Không nên như vậy, công phu của ta và sư huynh đều còn, của sư phụ không nên như vậy.” Tô Mặc lắp bắp, vẻ mặt đầy thương cảm.

“Cút! Cút sang một bên, ta muốn nghỉ ngơi.” Tử Thần vung tay muốn đuổi Tô Mặc đi.

Trần Thiếu Khanh nghe vậy, cũng từ trong không gian của Tô Mặc đi ra, bọn họ ở sau một gốc cây lớn, khoảng đất này lại rất tối, không ai chú ý đến hai người bọn họ.

“Sư phụ, đồ nhi có rượu ngon, người có muốn uống một ngụm không?” Trần Thiếu Khanh nói rồi lấy ra một bình sứ hoa lam, mở nắp, lập tức một mùi rượu nồng nàn tỏa ra.

Tử Thần vốn đang làm mặt lạnh lập tức phấn chấn, giật lấy bình rượu nhưng vẫn không vui nói: “Ta muốn uống rượu nhưng không muốn nhìn thấy hai đứa nghịch đồ các ngươi trước mặt ta, hai đứa biến đi cho khuất mắt.”

“Được! Sư phụ, chúng ta đi ngay!” Thấy sư phụ đã vui vẻ, Tô Mặc lập tức cười tươi nói.

Lão già này, đúng là nói đổi sắc mặt là đổi, xuyên không đến đây mà vẫn không thay đổi chút nào.

Tô Mặc đưa mắt ra hiệu cho sư huynh, Trần Thiếu Khanh gật đầu, hai người đi về phía khe núi ở cách đó không xa.

Tìm mãi đến canh hai, lão Lý vẫn không tìm thấy tên sơn tặc đó.

“Không cần nói, chắc chắn là đã chạy xa rồi.” Một tên thị vệ phàn nàn.

Lão Lý mặt mày u ám, nhìn lão Lưu cúi đầu không nói gì: “Ngươi tự ý thả sơn tặc đi, chờ vào đại lao mà hưởng thụ đi!”

Nói xong liền dẫn người đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lão Lưu lập tức rơi vào tuyệt vọng, không tìm thấy sơn tặc, mọi người đều nghi ngờ là hắn ta thả đi, hắn ta c.h.ế.t quá oan uổng.

Hắn ta như nhìn thấy mình bị áp giải vào đại lao, bị đánh đến m.á.u thịt mơ hồ.

Vợ con và lão nương của hắn ta đang khóc lóc thảm thiết, hắn ta rùng mình, không được!

Hắn ta không thể ngồi chờ chết, hắn ta phải nghĩ cách trốn!

Rời khỏi nơi này!

Vẻ mặt tuyệt vọng của lão Lưu đều bị một người phía sau thu hết vào mắt.

Đêm khuya tĩnh lặng, ngoại trừ thị vệ canh gác, tất cả mọi người đều đã ngủ.

Tô Mặc nhìn Trần Thiếu Khanh vào không gian, c*n m** d***, nàng có chút không hiểu.

Sư huynh thường xuyên đến không gian của nàng nhưng sư huynh chưa từng cho nàng vào không gian của hắn.

Nàng đã định mở miệng hỏi mấy lần nhưng lời đến bên miệng, nàng lại nuốt trở vào.

Nàng hiểu rõ tính tình của sư huynh, những gì muốn cho nàng biết, sư huynh tự nhiên sẽ nói, những gì không nói, tức là không muốn nàng biết, hỏi cũng vô dụng.

Nếu gặng hỏi, nhiều nhất cũng chỉ tùy tiện tìm một lý do để trả lời, nếu như vậy, chi bằng không hỏi.

Nhìn sư huynh biến mất trong không gian, Tô Mặc vừa định cũng nhảy vào không gian nghỉ ngơi, đột nhiên nàng mơ hồ nhìn thấy một bóng người vụt qua.

Nàng dụi dụi mắt, không sai!

Nàng không nhìn nhầm!

Bãi đất trống trải một mảnh tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng mèo kêu đêm thỉnh thoảng vang lên thì chỉ còn tiếng ếch nhái kêu ộp oạp ở ven sông không xa.

Có hai thị vệ cầm đao đi tuần tra trước sau.

Lúc này bóng đen lại xuất hiện, hắn ta khom lưng, nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng chạy từng bước nhỏ trong bóng tối, động tác vừa nhẹ vừa nhanh, nhìn là biết người luyện võ.

Tô Mặc ẩn thân, nhanh chóng đuổi theo.

Nàng nhìn ra người này động tác nhanh nhẹn, không bị còng tay chân, vậy nhất định là thị vệ.

Nàng có chút nghi hoặc, thị vệ này sao lại lén lút như vậy, hắn ta muốn đi làm gì?
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 101: Chương 101



Tô Mặc rất tò mò, một đường bám theo không nhanh không chậm.

Đi ra khỏi một mảnh rừng, đến nơi ánh trăng chiếu tới, nàng mới nhận ra người này thì ra là thị vệ lão Lưu.

Lão Lưu đeo một cái bao, giơ tay lau mồ hôi, sau đó nhìn quanh bốn phía, thở phào nhẹ nhõm, vừa định tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên một thanh đao thép sáng loáng ngang trước mặt hắn ta.

“Lão Lưu, ngươi định đi đâu?” Một giọng nói sắc bén hỏi.

Lão Lưu giật mình, ngẩng đầu nhìn, không khỏi cười gượng hỏi: “Dọa ta một trận, thì ra là lão Trương.”

Thì ra người này không phải ai khác, chính là thị vệ lão Trương.

Lão Trương hừ lạnh nói: “Lão Lưu, ngươi định đi đâu?”

“Ta chỉ đi giải quyết nỗi buồn, sao vậy, thanh đao này của ngươi có ý gì?” Lão Lưu nhíu mày, giả vờ bình tĩnh hỏi.

“Giải quyết nỗi buồn à, vậy thì ta hiểu lầm lão ca rồi, ta còn tưởng ngươi sợ tội bỏ trốn.” Lão Trương cười ha ha nói.

Lão Lưu nghe xong như bị giẫm vào đuôi, lập tức trợn mắt: “Ngươi nói rõ ràng cho ta biết ngươi có ý gì? Lão Lý vu oan ta, ngươi cũng vu oan ta?”

Lão Trương nghe xong liền tra đao vào vỏ, vẻ mặt thần bí nói: “Không phải ta hiểu lầm ngươi, nếu như đồng liêu của chúng ta nhìn thấy ngươi như vậy, đều sẽ nghĩ như vậy,nhưng mà! Yên tâm, lão Lưu, ta tin ngươi, chuyện đó không phải ngươi làm, không liên quan đến ngươi.”

“Ồ? Thật không?” Lão Lưu nửa tin nửa ngờ nhìn hắn: “Ngươi vì sao tin ta?”

Mối quan hệ của hắn ta và tên này bình thường, lão Trương nửa đêm đuổi theo mình đến đây, không thể chỉ vì nói những lời này chứ?

“Nhưng mà, ta tin không có tác dụng, phải khiến mọi người tin, khiến cấp trên tin, nếu không ngươi cứ bỏ đi như vậy, ngươi có nghĩ đến người nhà ngươi ở kinh thành không? Thê nhi của ngươi?”

Lời của lão Trương lập tức làm hắn ta tỉnh ngộ, đúng vậy, hắn ta đi rồi, vậy quan phủ có thể tha cho người nhà hắn ta không?

Cho dù không truy cứu nhưng chẳng phải người nhà hắn ta sẽ phải mang tội danh tư thông với sơn tặc cả đời sao?

Tạm thời không nói đến thê tử của hắn ta, nhưng hai nhi tử của hắn thì sao?

Chẳng phải sẽ bị hủy hoại hết tiền đồ sao?

Lớn lên e rằng ngay cả thê tử cũng không lấy được.

Nhìn sắc mặt hắn ta lúc xanh lúc trắng, lão Trương đắc ý cười một tiếng, sau đó đưa tay vỗ vai lão Lưu: “Ta biết là ai đã thả hắn đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lão Lưu nghe xong, mắt sáng lên, nắm lấy tay hắn ta hỏi: “Thật không, ngươi mau nói xem là ai?”

Lão Trương cười cười, đem chuyện ngày đó Trần Yên Vũ và Tử Thần xảy ra xung đột, sau đó nói với hắn ta những lời đó kể lại một cách nguyên vẹn.

“Vậy sao bọn họ không nói sự thật với lão Lý? Bọn họ còn nhìn lão Lý vu oan cho ta như vậy.” Lão Lưu mặt đầy vẻ uất ức.

“Bọn họ không dám, ngươi không thấy dáng vẻ của Trần Yên Vũ bây giờ sao, mặc dù không có chứng cứ Trần Yên Vũ là Tử Thần ra tay hãm hại nhưng mọi người đều còn sợ hãi, không dám mạo hiểm nữa, cho nên chuyện này bọn họ tuyệt đối không dám ra mặt nói giúp ngươi.” Lão Trương phân tích.

“Vậy lão Trương, không phải còn có ngươi sao, ngươi có thể giúp ta...” Lão Lưu một lần nữa nắm lấy tay lão Trương cầu xin.

“Yên tâm, không cần ta ra mặt cũng có thể giúp ngươi.” Nói xong, lão Trương từ trong n.g.ự.c lấy ra một gói giấy, mở ra thì ra là một mặt dây chuyền bạc hình con ngựa.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 102: Chương 102



“Đây là đồ trên người tên sơn tặc Giáp Nhất đã bỏ trốn, ngày đó mặc dù ta không tin lời của Trần Yên Vũ nhưng vẫn đến dưới chân đồi nhỏ xem xét một phen, quả nhiên tìm được cái này, sau đó ta đã lén hỏi những tên sơn tặc khác, đây quả thực là đồ của Giáp Nhất.” Lão Trương nói xong liền đưa mặt dây chuyền vào tay lão Lưu.

Lão Lưu mừng rỡ như điên, điều này thật sự quá tốt, quả thực là trời muốn giúp hắn ta.

Nhưng sau khi vui mừng, hắn ta đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Lão Trương, sao ngươi không trực tiếp đem chuyện này nói với lão Lý, giao đồ cho hắn, mà lại để ta làm chuyện này?”

Nghe hắn ta nói vậy, Tô Mặc ở một bên không khỏi nhớ đến một chuyện.

Nhớ trong sách có nhắc đến, Tử Thần đã cắt của quý của công tử nhà Ngự sử đại nhân, mặc dù bị phán lưu đày nhưng Ngự sử đại nhân vẫn không nguôi cơn giận, nhi tử mà mình yêu thương nhất lại thành ra như vậy, làm sao ông ta có thể để cho nữ nhân này được như ý.

Vì vậy, ông ta đã mua chuộc một tên thị vệ áp giải phạm nhân lưu đày, để hắn ta trong quá trình lưu đày nhất định phải âm thầm g.i.ế.c c.h.ế.t nữ nhân này.

Xem ra lão Trương hẳn là người mà Ngự sử đại nhân mua chuộc.

Hắn ta không muốn ra tay, chính là muốn âm thầm, chiêu mượn đao g.i.ế.c người này dùng rất tốt.

Tô Mặc xoa xoa trán, cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.

“Ta là người không muốn gây chuyện, nói cho ngươi biết, cho dù sau này lên công đường, ngươi cũng đừng lôi ta vào, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình.” Lão Trương vừa nói vừa thay đổi sắc mặt hòa nhã lúc nãy, nghiêm giọng nói.

Quả nhiên là hắn ta!

Trong lòng Tô Mặc càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

“Yên tâm! Yên tâm! Ta chắc chắn sẽ không nói.” Lão Lưu cầm đồ trong tay, vội vàng cười nói.

“Ngươi tìm cơ hội bí mật nhét thứ này vào người ả tiện nhân kia, sau đó tìm cớ để thứ này rơi xuống trước mặt mọi người, những chuyện tiếp theo cứ giao cho ta sắp xếp...”

Lão Trương không vội không vàng nói, sau đó nhìn lão Lưu đầy hứng thú.

“Được! Được! Đều nghe ngươi.” Lão Lưu cầm đồ liên tục đáp lời.

Tô Mặc nhìn đồ trong tay hắn ta, cười lạnh một tiếng, rất tốt, cũng may lão Trương mượn đao g.i.ế.c người, nếu không nàng thật sự không biết trong tay hắn ta lại có thứ bất lợi cho sư phụ như vậy.

“Ta đi trước, lát nữa ngươi hãy qua, đừng để người khác nhìn thấy chúng ta từng ở cùng nhau.” Lão Trương quả thực là một tên cáo già, hành sự cẩn thận, không trách Ngự sử đại nhân lại coi trọng hắn ta.

Lão Lưu gật đầu, nhìn lão Trương đi một lúc, hắn ta mới cất đồ đi, đeo tay nải hướng về phía đội ngũ.

Tô Mặc lặng lẽ đi theo hắn ta, khi hắn ta đi vào rừng cây nhỏ, Tô Mặc chạy đến trước mặt hắn ta, đổ một ít bột ngứa vào cổ hắn ta, quả nhiên rất hiệu quả.

Lão Lưu dừng lại, bắt đầu gãi tai gãi má, mở bọc, cởi cả áo rồi thò tay vào gãi điên cuồng nhưng như vậy vẫn không hết ngứa hắn ta thấy xung quanh không có ai, bèn cởi áo ném xuống đất, c** tr*n, sau đó gãi như điên.

Tô Mặc cúi người, tìm thấy gói giấy trong quần áo, sau đó mở ra lấy mặt dây chuyền ra, từ không gian tìm một thứ có kiểu dáng tương tự bỏ vào, lại gói giấy lại cẩn thận rồi bỏ vào.

Lão Lưu chửi thề hai câu rồi đứng dậy, sờ gói giấy, may mà không mất.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 103: Chương 103



Hắn ta phủi đất, đeo bọc trở về chỗ mọi người nghỉ ngơi.

Có thị vệ thấy hắn ta liền gọi: “Đến lượt ngươi gác đêm rồi, vừa rồi ngươi đi đâu vậy?”

“Ta... ồ ta hơi đau bụng...” Lão Lưu ậm ừ nói.

Hắn ta rút đao ra, thay thế thị vệ kia bắt đầu gác đêm.

Lúc này vừa hay, hắn ta có thể nhân lúc đêm khuya tĩnh lặng, mọi người đều ngủ say, bỏ đồ vào người Tử Thần.

Lúc này lão Lý đi tới, hắn và lão Lưu vừa hay cùng một ca.

Lão Lưu cười khẩy, giả vờ không nhìn thấy hắn, mà ngoảnh cổ sang một bên.

Lão Lý liếc hắn một cái, cũng không muốn để ý đến hắn ta, hắn thấy lão Lưu là kẻ ỷ già bán lão, hắn không quen thói đó của hắn ta.

“Lão Lưu, ngươi đi phía sau, ta đi phía trước.” Lão Lý ra lệnh: “Một lát nữa chúng ta đổi ca.”

Lão Lưu không lên tiếng, cứ như không nghe thấy, cứ thế đi thẳng về phía trước.

Lão Lý vốn đã đi về phía trước nhưng lại phát hiện lão Lưu đi theo, hắn dừng bước quát: “Ngươi không nghe lời ta sai bảo sao?”

“Ta muốn đi đâu thì đi, ngươi dựa vào đâu mà quản ta? Ngươi là cái thá gì?” Lão Lưu dứt khoát xé rách mặt.

Nghe hắn ta nói vậy, lão Lý lập tức nóng nảy: “Ta không muốn quản ngươi nhưng ngươi cũng không thể làm bừa, nếu không chúng ta đều đi phía trước, phía sau xảy ra chuyện thì tính là của ai?”

“Ai thích chịu thì chịu, liên quan gì đến ta!” Lúc này lão Lưu càng thêm vô pháp vô thiên.

Hắn ta đã có bằng chứng, sợ gì lão Lý, huống hồ hắn căn bản không được bổ nhiệm, mà chỉ là mấy tên thị vệ tạm thời ủy thác hắn quản lý, hắn dựa vào đâu mà ra lệnh cho mình.

Lão Lý cũng nổi giận: “Ngươi nói gì vậy?”

“Nói gì ư? Tranh đẹp! Danh họa thiên cổ!” Lão Lưu ra vẻ vô lại liếc nhìn lão Lý.

Cuộc cãi vã của hai người đã thu hút sự chú ý của những thị vệ khác, có mấy người đi tới can ngăn.

Tô gia ở không xa cũng bị đánh thức.

Thấy mọi người tụ tập ngày càng đông, Tô Mặc thấy thời cơ đã đến.

Nàng lấy một cái ná thun b.ắ.n vào chân lão Lưu, lão Lưu đau đớn, loạng choạng ngã vào người lão Lý.

“Ngươi làm gì vậy?” Lão Lý tưởng lão Lưu đang tấn công mình, vội vàng giơ tay ra sức đẩy ra.

Lão Lưu ngã ngửa ra sau, ngồi bệt xuống đất.

“Ngươi dám đẩy ta!” Lão Lưu tức giận, đứng dậy định liều mạng với lão Lý.

Một thị vệ mắt tinh phát hiện ra gói giấy trên mặt đất, nhặt lên đưa cho lão Lưu: “Đồ của ngươi rơi rồi.”

Lão Lưu nhìn thấy, vội vàng cầm gói giấy trong tay, nhét vào trong ngực, chỉ là càng vội càng sai, một thứ gì đó rơi ra khỏi gói giấy.

Không lệch đi đâu được, rơi ngay dưới chân Tô phu nhân.

Bà nhặt lên thì thấy đó là một đôi khuyên tai của nữ tử, bà soi vào đống lửa trên mặt đất để xem cho rõ, bà đột nhiên thấy đôi khuyên tai này có vẻ quen quen.

“Trả cho ta!” Lão Lưu xông lên giật lấy, Tô phu nhân trong lúc tình thế cấp bách bỗng nhớ ra: “Đây là khuyên tai của Vũ phi nương nương, sao lại ở trong tay ngươi?”

“Nói bậy, đây là đồ của ta.” Lão Lưu tức giận nói.

Thứ này bị phát hiện, hắn ta làm sao có thể bỏ vào người Tử Thần được.

Huống hồ nữ nhân này nói bậy bạ gì vậy, rõ ràng là đồ của sơn tặc... Ơ? Không đúng!

Vân Mộng Hạ Vũ

Không phải là một mặt dây chuyền sao? Sao lại thành khuyên tai?

Hắn ta đột nhiên ngây người, tay cứng đờ giữa không trung.

Lão Lý nghe xong liền cầm đôi khuyên tai, nghiêm mặt nói với Tô phu nhân: “Sao bà biết đây là đồ của Vũ phi nương nương?”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 104: Chương 104



Tô phu nhân nói: “Đây là đồ mà bệ hạ tặng Vũ phi nương nương vào ngày sinh thần, bệ hạ đích thân đeo cho nàng ta, lúc đó còn có rất nhiều người nhìn thấy, ta và tướng quân ngồi ở hàng đầu, nhìn rất rõ, cho nên ta nhớ rõ hình dáng này.”

“Nói bậy! Ngươi là tội phụ, ngươi có tư cách gì nói chuyện ở đây! Cút đi!” Lão Lưu vừa dứt lời, lập tức có một vật đen bay vào miệng hắn ta.

“Á!” Hắn ta kêu thảm một tiếng, đau đớn ôm miệng ngồi thụp xuống.

Đợi những thị vệ khác đỡ hắn ta dậy thì phát hiện miệng hắn toàn là máu, theo các ngón tay nhỏ từng giọt.

Đột nhiên hắn ta há miệng phun ra mấy ngụm, trong m.á.u có lẫn mấy chiếc răng.

“Tô phu nhân, chuyện này không bình thường, bà có chắc chắn đây là đồ của Vũ phi nương nương không?” Lão Lý vẻ mặt nghiêm trọng nói với Tô phu nhân.

“Nghe nói đồ trang sức của các nương nương trong cung đều có ký hiệu, Lý thị vệ có thể tìm kỹ xem.” Tô phu nhân nói lớn.

Ngay lập tức có người giơ đuốc tới, lão Lý lại gần ngọn lửa, cầm đôi khuyên tai xem đi xem lại, cuối cùng hắn phát hiện ở mặt sau của đôi khuyên tai có một ấn ký nhỏ như hạt gạo, nhìn kỹ thì thấy đó là một chữ Vũ.

Mặt hắn lập tức tối sầm lại!

Chuyện này còn được, hắn nghe đồn trong cung bị mất trộm, mật thất của Vũ phi nương nương cùng với kho báu của hoàng thượng, Trân Châu Các đều bị người ta lấy sạch.

Hắn vẫn luôn cho rằng đó là lời đồn nhưng bây giờ hắn tin rồi.

“Lão Lý, ngươi có ý gì? Ngươi muốn làm gì? Đây căn bản không phải đồ của ta.” Lão Lưu có chút hoảng hốt.

“Sao lại không phải của ngươi, ta thấy nó rơi ra từ người ngươi.” Thị vệ nhặt đồ không chịu.

Lão Lưu này sao lại mở mắt nói bậy vậy! Nhân phẩm thật tệ!

“Đúng vậy, rõ ràng vừa rồi ngươi còn nói là của ngươi, bây giờ lại không nhận.”

Những người xung quanh đều chỉ trích lão Lưu.

“Lão Lưu, ngươi đừng cãi nữa, mọi người đều nhìn thấy, đồ vật bị mất trong cung rơi ra từ người ngươi, đợi gặp được tri phủ đại nhân, ngươi hãy giải thích với ông ấy.” Lão Lý mặt lạnh quát.

Lão Lưu hoảng sợ đến run rẩy cả người.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Sao đồ của sơn tặc lại biến thành đồ bị mất của Vũ phi nương nương?

Chuyện này sao lại như vậy, nghe nói thánh thượng đang nghiêm tra chuyện mất trộm trong cung, bây giờ đồ vật rơi ra từ người hắn ta, hắn ta có trăm miệng cũng không thể giải thích rõ.

Hắn ta nhìn quanh, cuối cùng phát hiện không xa có một đôi mắt nham hiểm, người đó chính là lão Trương.

“Thứ này ở chỗ ta nhưng không phải của ta, là lão Trương đưa cho ta.” Hắn ta chỉ vào lão Trương kêu to.

“Lão Trương?” Mọi người đồng loạt nhìn về phía lão Trương.

Lão Trương tiến lên tát lão Lưu một cái: “Không phải là không cho ngươi mượn tiền, ngươi cần gì phải vu oan cho ta như vậy?”

“Đúng vậy, lão Trương là người thật thà, lão Lưu ngươi đúng là biết bắt nạt kẻ yếu.”

“Đúng vậy, lão Trương không nói không rằng, lão Lưu ngươi đúng là không phải thứ gì.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Những thị vệ còn lại đều thay lão Trương đòi lại công bằng.

“Người đâu! Trói hắn lại, đưa đến thành Trường Phong, giao cho nha môn tri phủ!” Lão Lý quát lớn.

Những thị vệ vốn đã không ưa lão Lưu lập tức xông lên, đè lão Lưu xuống đất, trói chặt hắn ta lại.

Lão Lý cũng tịch thu đôi khuyên tai, vật này không phải thứ bình thường, hắn nhất định sẽ đích thân giao cho tri phủ đại nhân.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 105: Chương 105



Tô Mặc cười nhẹ nhìn lão Lưu bị áp giải sang một bên, nàng vỗ tay một cách thỏa mãn, sau đó nhảy vào không gian, nàng muốn kể lại toàn bộ sự việc này cho sư huynh.

Sau khi Trần Thiếu Khanh nghe xong, hắn xoa xoa đầu Tô Mặc và nói: “Mặc Mặc ngốc, muội có biết lão Trương kia cũng là một tên tai họa không, giữ hắn ta lại làm gì?”

“Sư huynh có cách gì hay không?” Tô Mặc nghiêng đầu hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Muội có biết nhất cử lưỡng tiện không?”

Lúc này, sau một hồi an ủi của đồng liêu, Lão Trương thấy mọi người ai về chỗ nấy, người trực đêm thì đi trực đêm, người nghỉ ngơi thì tìm chỗ nghỉ ngơi.

Lão Trương tâm trạng phức tạp, có thể nói là vừa mừng vừa lo.

Mừng là mình đã thoát nạn, nhờ vào sự thiết kế tỉ mỉ thường ngày và mối quan hệ tốt đẹp nên không bị Lão Lưu kéo xuống nước, lo là tên ngốc Lão Lưu này đã phá hỏng hoàn toàn kế hoạch của mình, hắn ta lại phải sắp xếp lại.

Đồng thời, hắn ta cũng không hiểu nổi, thứ trong tay Lão Lưu sao lại thay đổi, rõ ràng là mặt dây chuyền của sơn tặc sao lại thành khuyên tai của Vũ phi nương nương?

Thật sự rất kỳ lạ.

Còn mặt dây chuyền của sơn tặc mất tích thì đi đâu?

Hắn ta quyết định có cơ hội sẽ hỏi Lão Lưu.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Lão Lý đã gọi mọi người dậy, ăn một chút gì đó rồi thúc giục mọi người lên đường.

Mỗi ngày dẫn theo hàng trăm tên tử tù, dù là ai cũng không yên tâm.

May mắn thay, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa là tối nay có thể đến thành Trường Phong, đến nơi giao nộp sơn tặc, họ sẽ được nhẹ nhõm.

Đúng rồi, còn Lão Lưu nữa...

Nghĩ đến Lão Lưu, Lão Lý cảm thấy rất khó tả, trong lòng không biết là mùi vị gì.

Mặc dù hai người là đối thủ cạnh tranh ngấm ngầm nhưng dù sao cũng là đồng liêu nhiều năm như vậy, chuyện lớn như vậy, hắn không muốn xảy ra với Lão Lưu.

Nhưng rất nhiều người đều nhìn thấy thứ đó rơi ra từ người Lão Lưu, hắn không còn cách nào khác, phải giao nộp hắn ta, cho dù biết Lão Lưu chắc chắn sẽ mất mạng cũng phải làm như vậy.

Vì thêm một người bị áp giải, lại thiếu một thị vệ nên số người của họ càng ít, nhân lực cũng càng căng thẳng.

Hắn đành phải để thị vệ điều chỉnh trọng điểm áp giải, có một người chuyên áp giải Lão Lưu, hai người theo sát Tô gia, kiêm luôn cả người của Yên Vũ lâu và thư sinh.

Những người còn lại đều đi áp giải sơn tặc.

Hắn còn thực hiện một điều chỉnh quan trọng, đó là dùng gông xiềng của một số tù nhân lưu đày cho những tên sơn tặc thích gây chuyện, còn đổi thành dây thừng cho một số thư sinh và tất cả những người thuộc Yên Vũ lâu, riêng Tô gia thì hắn không động vào, vì hầu hết mọi người trong nhà họ đều là người luyện võ.

Hắn không thể không phòng ngừa.

“Lý thị vệ, người khác đều được đổi rồi, tại sao Tô gia chúng ta vẫn phải đeo cái này?”

Tô Bân giơ chiếc gông nặng trịch lên hỏi.

“Đúng vậy, tại sao không tháo ra cho chúng ta?” Tô Quân và Trần Tú phụ họa.

Lão Lý cười gượng, chỉ có thể chắp tay: “Mọi người thông cảm, chức trách của Lý mỗ chỉ có thể nói lời xin lỗi với mọi người.”

Nói xong, hắn thúc ngựa giơ roi phi về phía trước đội ngũ.

Lão Lưu đi trước Tô gia, hắn ta nghe xong liền cười lạnh: “Tô gia các người đắc tội với thánh thượng, tên hèn nhát đó hận không thể phân cho mỗi người trong nhà các người một thị vệ, còn muốn hắn tháo gông xiềng cho các người, đúng là nằm mơ.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 106: Chương 106



“Câm miệng!” Thị vệ áp giải hắn ta quát: “Bản thân sắp c.h.ế.t đến nơi rồi còn nói người khác, lo cho cái mạng của mình đi.”

Lão Lưu nghe xong lập tức mặt mày ủ rũ: “Ta bị oan, thứ tối qua thực sự là Lão Trương đưa cho ta, là hắn bảo ta nhét vào người Tử Thần.”

Dù sao hắn ta cũng là người sắp chết, dứt khoát liều mạng, nhất định phải kéo thêm một người c.h.ế.t chung.

“Lão Trương là người tốt như vậy, sao ngươi nỡ lòng nào hãm hãi hắn, Lão Lưu ngươi đúng là đồ khốn nạn.” Thị vệ áp giải hắn ta càng nói càng tức giận, tiến lên đá hắn ta một cước.

Lão Lưu loạng choạng suýt nữa đ.â.m vào người khác.

“Tại sao Lão Trương lại bảo ngươi đi hại Tử Thần, bọn họ có thù oán gì sao?” Tô Bân có chút tò mò.

“Hắn nói là tìm thấy Tử Thần ở hang ổ sơn tặc, bọn họ thực sự đã gặp nhau, hắn nghi ngờ sơn tặc dùng thứ này hối lộ Tử Thần, sau đó Tử Thần mới thả hắn đi.” Lão Lưu nói hết những gì mình biết.

“Câm miệng, ngươi còn nói bậy nữa, ta sẽ bịt miệng ngươi lại!” Thị vệ áp giải hắn ta nghe hắn ta vẫn lải nhải không ngừng, càng thêm mất kiên nhẫn.

Lão Lưu bị mắng, lúc này mới ngậm miệng, không nói gì nữa.

Tô phu nhân nghe xong có chút lo lắng nhìn Tử Thần ở không xa nhưng nàng ấy vẫn bình thản như cũ, một mình chậm rãi đi ở phía sau.

Cô nương này thật là to gan...

Vân Mộng Hạ Vũ

Chắc chắn nàng ấy cũng đã nghe chuyện của Lão Lưu nhưng không ai biết nàng ấy nghĩ gì, trên mặt nàng ấy không lộ ra một chút khác thường nào, ngay cả Tô phu nhân cũng không nhìn ra nàng ấy đang nghĩ gì.

Lão Trương phụ trách tuần tra qua lại, hắn đi đến bên cạnh Lão Lưu, đưa cho thị vệ áp giải hắn ta một bầu rượu: “Đến uống một ngụm cho ấm người.”

Hôm nay trời lạnh hơn, thị vệ thực sự cảm thấy hơi lạnh, hắn cười nhận lấy: “Vẫn là Trương ca thương huynh đệ, cảm ơn.”

Nói xong mở nắp, ngửa đầu uống hai ngụm, hài lòng dùng tay áo lau miệng: “Mùi vị không tệ, rượu ngon.”

“Có chuyện gì thì gọi ta, đừng khách sáo.” Lão Trương nói xong liền giơ roi lên, thúc ngựa phi về phía trước.

Tô Mặc ẩn thân gần đó, trong rượu này có thuốc xổ, lúc mở nắp nàng đã ngửi thấy.

Chỉ là thuốc này phát tác chậm, ước chừng phải mất một hoặc hai canh giờ.

Chẳng phải vừa lúc đến giờ nghỉ ngơi sao, hừ~ lão Trương này đúng là thâm hiểm.

Lão Trương muốn làm gì?

Tốc độ hành quân ngày càng nhanh, đi được một buổi sáng, Lão Lý vẫn không có ý định nghỉ ngơi, hắn hận không thể lắp cánh cho mọi người bay đến thành Trường Phong.

Đáng tiếc là mọi người đều không có cánh, chỉ có một đôi chân thịt sắp không chịu nổi nữa.

“Nương, con đau chân.” Tô Lâm ngẩng đầu khóc.

“Con cũng mệt không đi nổi nữa.” Tô Côn cũng phụ họa.

Tô Thành cắn răng không nói gì nhưng Tô phu nhân biết hắn đã sắp đến giới hạn, vì chân hắn đã mềm nhũn, thân hình nhỏ bé đã bắt đầu lảo đảo.

“Lý thị vệ, có thể nghỉ ngơi một chút không, bọn trẻ đều chịu không nổi rồi.” Tô phu nhân đề nghị.

Thị vệ canh giữ Lão Lưu cũng vội vàng nói: “Lão Lý, nghỉ một chút đi, hôm nay không biết sao bụng ta lại khó chịu quá, hơi đau.”

“Được! Mọi người nghỉ ngơi nửa canh giờ, ăn chút gì đó, rồi tiếp tục lên đường.” Lão Lý nghe xong đành bất lực phất tay, cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.

Có thị vệ phát bánh ngô đen xuống, vẫn là mỗi người nửa cái, mọi người tuy đói bụng nhưng nhìn thấy thứ đen ngòm này thì không ai có chút cảm giác thèm ăn nào.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 107: Chương 107



“Trương ca, ngươi giúp ta trông một chút, ta đi xổ bụng, bụng đau quá.” Thị vệ canh giữ Lão Lưu chào hỏi Lão Trương vừa mới đi tới.

Hắn còn chưa đợi Lão Trương trả lời, đã tự ôm bụng chạy nhanh vào một khu rừng.

“Được, giao cho ta, ngươi cứ yên tâm.” Lão Trương nói xong, xuống ngựa, buộc ngựa vào một cái cây, sau đó đi về phía Lão Lưu.

Lão Lưu ngồi xổm trên mặt đất, cắm đầu ăn bánh ngô đen của mình, không ngẩng đầu lên, như thể không biết Lão Trương đến.

“Cái dây chuyền đâu?” Lão Trương mở lời hỏi thẳng.

“Đã đổi thành hoa tai rồi.” Lão Lưu vẫn không ngẩng đầu.

“Ai đổi?”

“Ta làm sao biết được? Nếu ta biết thì còn để hắn đổi sao?” Lão Lưu tức giận nói.

“Ngươi là đồ ngốc à? Ta thấy ngươi nhét đồ vào trong ngực, hắn lại không biết đổi thế nào?” Lão Trương tức đến nỗi muốn chết.

Lão Lưu nhìn Lão Trương với vẻ suy tư, đột nhiên khóe miệng nhếch lên, cười ẩn ý: “Những thứ khác ta không biết, ta chỉ biết thứ này là ngươi đưa cho ta, cho dù có đến trước mặt tri phủ đại nhân, ta cũng sẽ nói như vậy.”

“Ngươi nói bậy, rõ ràng thứ ta đưa cho ngươi không phải thứ này, Lão Lưu, ngươi tốt nhất nên nhớ cho kỹ, nếu ngươi muốn kéo ta xuống nước, vậy thì ta chỉ còn cách lấy mạng ngươi trước thôi.” Lão Trương hạ giọng đe dọa Lão Lưu.

Đột nhiên, hắn ta cảm thấy có một bóng đen vụt qua sau lưng, Lão Trương quát lớn: “Cút ra đây, là ai?”

“Ôi chao, là ta... ha ha, ta vừa mới về, cảm ơn Trương ca.” Hóa ra là tên thị vệ vừa bị xổ bụng.

Chỉ là vẻ mặt của hắn rất không tự nhiên, ánh mắt có chút lảng tránh.

Nhưng trong lòng hắn lại vô cùng hoảng loạn.

Hắn đã nghe thấy những lời Lão Trương vừa đe dọa Lão Lưu, Lão Trương muốn làm gì? Tại sao hắn ta lại nói như vậy?

Lão Trương nhìn chằm chằm hắn, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Không sao, ngươi không sao chứ?”

Không sao, không sao.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vậy ta đi đây.” Ánh mắt sắc như d.a.o của lão Trương lướt qua lão Lưu, nhìn đồng liêu của mình với vẻ thâm sâu khó lường, hồi lâu sau mới quay đầu, đi sang một bên dắt ngựa của mình.

Tô Mặc đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại của họ, biết lão Trương đã có ý định g.i.ế.c lão Lưu.

Xem ra Lão Lưu c.h.ế.t cũng phải kéo theo người khác c.h.ế.t cùng, bất kể thứ này có phải do lão Trương đưa cho hay không, hắn ta cũng sẽ cắn c.h.ế.t là mình lấy từ tay lão Trương.

Điều này rất nguy hiểm, lão Trương mưu mô thâm sâu sao có thể không biết sự lợi hại trong đó, đây là đồ vật bị mất trộm trong hoàng cung, hắn ta là người của Ngự sử đại nhân, nếu điều tra theo manh mối này mà liên lụy đến Ngự sử đại nhân thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Bất kể kết quả thế nào, e rằng Ngự sử đại nhân cũng sẽ không dễ dàng tha cho hắn ta và gia đình hắn ta.

Nghĩ đến đây, gáy hắn ta lạnh toát.

Không được! Hắn ta phải chấm dứt chuyện này kịp thời.

Mà cách chấm dứt chuyện này đơn giản và nhanh chóng nhất chính là diệt khẩu lão Lưu.

Tối nay sẽ đến thành Trường Phong, lúc đó làm gì cũng đã muộn, cho nên hắn ta phải giải quyết người này trước khi đến đó.

“Sư huynh, quả nhiên mọi chuyện đều diễn ra theo như suy tính của huynh, không biết huynh định ném hòn đá của mình ra lúc nào, để đánh c.h.ế.t hai con chim này?” Tô Mặc nói với Trần Thiếu Khanh đang đứng trên ngọn cây.

Trần Thiếu Khanh lười biếng dựa vào một cành cây, theo cành cây đung đưa qua lại, có thể thấy khinh công của hắn đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 108: Chương 108



“Thấy không, đi chừng một hai dặm nữa, sẽ có một cái đình dài, ta nghĩ có lẽ bọn họ sẽ nghỉ ngơi ở đó, có lẽ lão Trương sẽ ra tay ở đó, nếu hắn ta không ra tay, chúng ta cũng phải ra tay giúp hắn ta một tay...”

Trần Thiếu Khanh nhẹ giọng nói với Tô Mặc, giọng không cao không thấp, Tô Mặc đứng dưới gốc cây vừa vặn có thể nghe rõ.

Tô Mặc nghe xong, nhướng mày, trêu chọc: “Sư huynh, huynh vẫn xấu xa như ngày nào nhưng so với sư phụ thì huynh vẫn còn kém xa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đúng vậy, ta còn chẳng bằng một phần vạn sư phụ, cả về võ công lẫn phong cách hành sự g.i.ế.c người quyết đoán, đều kém xa sư phụ.”

Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa dùng ống nhòm tìm kiếm bóng dáng sư phụ trong đội ngũ phía trước.

Lúc này, Tử Thần không biết hai đồ đệ của mình đang bàn tán và theo dõi mình, trong lòng hắn chỉ có hai chuyện phiền lòng.

Một là làm sao để trở về, hai là làm sao để lấy lại thần công của mình.

Nếu không, hắn sống trong hoàn cảnh xa lạ và khắc nghiệt này chẳng khác gì một con gà yếu ớt.

Còn một chuyện khiến hắn đau đầu nữa chính là thân phận nữ nhân này...

Hắn nhìn thấy hai đồ đệ của mình mà trong lòng bực bội, cùng là xuyên không, hai người họ vừa có võ công, vừa có không gian, còn hắn thì ngoài bản lĩnh y độc tổ truyền thì lại mất hết thần công khổ luyện của mình, cũng chẳng có không gian gì, điều đáng ghét nhất là còn xuyên thành nữ nhân...

Thấy hai đồ đệ lủng lẳng trước mắt, hắn liền đau đầu, bực bội.

Không công bằng! Thật sự không công bằng!

Cùm tay và xiềng chân của Tử Thần đã được tháo ra, thay vào đó là sợi dây trói tay, tuy đi lại dễ dàng hơn nhiều nhưng họ lại bị xâu thành một chuỗi, ngược lại không được tự do như trước.

Đi trước nàng ấy là Trần Yên Vũ vừa mới giải độc.

Nàng ấy chỉ dùng một phần mười độc tính của trùng huyết tê, hơn nửa ngày sau sẽ tự động giải.

Chỉ muốn cho nữ nhân này một bài học, chứ không thực sự muốn lấy mạng ả ta.

Vừa rồi, cả đoàn chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát, mỗi người ăn nửa cái bánh đen, sau đó lại bị thúc giục lên đường.

Mặc cho tiểu hài tử khóc, nữ nhân oán trách, thái độ của lão Lý vẫn rất kiên quyết, nhất định phải đi, hơn nữa phải nhanh, để tránh đêm dài lắm mộng, lại xảy ra chuyện.

Những người của Yên Vũ lâu bị xâu thành một chuỗi, đi ở giữa đoàn người.

Lão Lưu và Tử Thần đi đầu Yên Vũ lâu, hai người họ là đối tượng trọng điểm, để chung một chỗ cho tiện trông coi.

Chỉ khác là Tử Thần không bị cùm, mà bị trói chung với những người của Yên Vũ lâu ở phía sau, còn lão Lưu thì bị trói chặt, chân còn đeo thêm xiềng nặng.

Hai người được phái hai thị vệ, một trái một phải trông coi, những người của Yên Vũ lâu đi theo sau họ.

Phía sau họ là Tô gia và ba thư sinh.

Tử Thần suốt đường đi đều không biểu lộ cảm xúc, còn lão Lưu bên cạnh thì vẻ mặt cảnh giác, hắn ta đang đề phòng lão Trương.

Chính mình nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, nói ra câu đó, trong lòng rất hối hận, bây giờ nghĩ lại vẫn còn hơi sợ, lão Trương sao có thể cam tâm chịu sự uy h.i.ế.p của mình.

Hắn ta sẽ không lấy mạng mình chứ?

Hắn ta có chút bất an nhưng nghĩ đến ban ngày ban mặt, lão Trương có thể làm gì mình? Đợi đến thành Trường Phong, đến nha phủ tri phủ, hắn ta có thể thoát khỏi hoàn toàn.

Nghĩ đến đây, tâm trạng tốt hơn nhiều.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 109: Chương 109



Không biết vì sao, thị vệ trông coi lão Lưu cứ bị đau bụng, chưa đến một canh giờ, đã chạy đi bốn năm lần.

Lão Lý đi tới, vẻ mặt quan tâm nói: “Ngươi không sao chứ? Hay là ngươi lên xe ngựa nghỉ ngơi một lát, ta tìm người khác thay ngươi.”

“Được... Ta không biết sao nữa, cũng không ăn gì, sao tự nhiên lại đau bụng.” Thị vệ đó gật đầu.

Hắn thấy lão Trương đi tới, muốn nói gì đó với lão Lý nhưng cuối cùng vẫn không nói.

Nhìn hắn đi về phía sau, lão Lý cưỡi ngựa, nhìn quanh tìm xem ai thích hợp để thay thế vị trí này.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ồ, lão Trương, hay là ngươi thay cho Triệu Tài, hắn bị đau bụng không trông coi nổi.” Lão Lý thấy lão Trương đi tới, vội nói.

“Được!” Lão Trương rất sảng khoái đồng ý.

Hắn ta phụ trách mấy thư sinh ở phía sau, mấy thư sinh này lại là những người đáng tin nhất, bây giờ thiếu người, lão Lý liền sắp xếp thư sinh và Tô gia đi cùng nhau, bố trí hai người trông coi.

Vì vậy, lão Trương và một thị vệ khác là Vương Bỉnh trông coi lão Lưu và Tử Thần.

Lão Lưu nhìn lão Trương đi tới, tim lập tức thắt lại, hắn ta bất an nhìn lão Trương từ trên xuống dưới, muốn nói lại thôi.

Lão Trương thấy hắn ta vẻ mặt lo lắng như vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng, biết sợ thì tốt.

Một đoàn người lại đi thêm một hai dặm, đường càng lúc càng rộng, có biển báo chỉ dẫn phía trước còn cách thành Trường Phong ba mươi dặm.

“Mọi người nghỉ ngơi ở đây một lát, sau đó đi một mạch đến thành Trường Phong.” Lão Lý nhìn Triệu Tài mặt tái mét, vẫy tay nói.

Người huynh đệ này kéo đến nổi kiệt sức, họ phải dừng lại để xem tình hình của hắn.

Lão Trương xuống ngựa, buộc ngựa vào gốc cây bên cạnh, rồi ngồi xuống cạnh lão Lưu.

Sắc mặt lão Lưu rất khó coi, hắn ta dịch về phía Tử Thần, Tử Thần trừng mắt nhìn hắn ta: “Cút đi, tránh xa lão tử ra.”

Lão Lưu nhíu mày, một nữ nhân mà lại tự xưng là lão tử, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp người như vậy.

“Lão Lưu, tốt nhất là ngươi nên thu hồi lời nói của mình, nếu không ta chắc chắn sẽ khiến ngươi hối hận.” Lão Trương ghé sát vào tai lão Lưu nói.

“Ngươi không cứu được ta, ta chỉ có thể nói như vậy.” Lão Lưu vẫn không chịu nhượng bộ.

“Nhưng ngươi biết thứ ta đưa cho ngươi không phải thứ đó.” Lão Trương quát lớn.

Hắn ta đột nhiên nâng cao giọng, khiến Vương Bỉnh bên cạnh Tử Thần chú ý, hắn có chút khó hiểu nhìn hai người, không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì.

Tử Thần kẹp ở giữa nhưng lại tỏ ra bình thản, một vẻ không liên quan đến mình, cao cao tại thượng.

“Ta không nói, ai biết được?” Lão Lưu tỏ vẻ vô lại.

“Ngươi không sợ mình c.h.ế.t rất thảm sao?” Lão Trương tức đến nỗi môi run rẩy, hắn ta hạ giọng nói.

“Ngươi? Ngươi muốn thế nào?” Lão Lưu vẫn tỏ vẻ lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi, hắn ta không tin giữa ban ngày ban mặt này, tên thị vệ này có thể g.i.ế.c mình sao?

Hắn ta liếc nhìn lão Trương, đột nhiên sắc mặt trở nên tái mét, chỉ tay vào lão Trương, môi run rẩy nói: “Ngươi... ngươi muốn làm... làm gì?”

Lão Trương rất kinh ngạc, đúng là hắn ta muốn làm một việc nhưng bây giờ chưa làm gì cả, sao lão Lưu lại có vẻ mặt như gặp ma như vậy?

Bỗng nhiên, hắn ta phát hiện lòng bàn tay nặng trĩu, không biết từ lúc nào trong tay đã có thêm một thứ gì đó, cúi đầu nhìn xuống, hắn ta vô cùng kinh ngạc.

Hắn ta... trong tay hắn ta lại nắm chặt một con d.a.o găm sáng loáng.
 
Back
Top Bottom