Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 90: Chương 90



Tử Thần ngồi dưới một gò đất nhỏ, nàng ấy nghiêng người dựa vào cái cây cổ thụ mọc ở giữa sườn dốc, khoanh tay dựa vào cây, nhắm mắt lại, suy nghĩ về những chuyện mấy ngày nay.

Một người như nàng ấy, sao lại rơi vào cảnh này, đừng nói đến việc ăn thịt gà vịt cá, ngay cả bánh ngô đen cũng không đủ no, nàng ấy đã bao giờ chịu ấm ức như vậy chưa.

Mặc dù không biết tại sao mình có thể đến đây nhưng khi nhìn thấy hai đồ đệ của mình, nàng ấy mơ hồ cảm thấy mình đến nơi bi thảm này, nhất định có liên quan đến hai tên thỏ con này.

“Ọt ọt.” Bụng nàng ấy bắt đầu kêu, nàng ấy bẹp bẹp miệng, như đang hồi tưởng lại những món ngon trong đầu.

Giò heo pha lê, vịt quay sốt, thịt bò kho...

“Ừm?” Đột nhiên nàng ấy ngửi thấy mùi thịt bò, nàng ấy hít mũi thật mạnh, không sai, chính là mùi thịt bò.

Nàng ấy mở mắt ra, quả nhiên trước mặt xuất hiện một miếng thịt bò khô lớn, ngay trước miệng nàng ấy, chỉ cần há miệng là có thể cắn được.

Nhìn thấy thịt bò khô, mắt nàng ấy sáng lên, vừa định đưa tay ra thì xuất hiện một khuôn mặt bánh đúc đang nhìn nàng ấy một cách dâm tà.

“Tiểu ớt, muốn ăn không?” Là sơn tặc Giáp Nhất, hắn ta đưa cho lão Lưu một miếng bạc vụn, lừa hắn ta cởi trói cho mình, nói là đi tiểu, sau đó nhân cơ hội lẻn chạy đến.

“Hứa với gia, thịt bò khô này là của ngươi.”

“Muốn.” Tử Thần trả lời rất thành thật, đôi mắt nàng ấy nhìn chằm chằm vào thịt bò khô, như thể dính vào đó.

Nhìn thấy vẻ tham lam của nàng ấy, Giáp Nhất đắc ý há miệng cười lớn.

Những nữ nhân tham lam là dễ lừa nhất.

May mà hắn ta ở trong trại không có việc gì thì đi phụ bếp, đồ ngon trong bếp không có việc gì hắn ta cũng ăn một chút, nhét một chút.

Thịt bò khô này là hàng dự trữ của hắn ta, may mà hắn mang theo, xem ra, chỉ cần có thịt bò khô này, hôm nay chuyện tốt này sẽ có hy vọng!

Hắn ta đưa thịt khô cho Tử Thần, Tử Thần thực sự đưa tay ra đón, hắn ta nhân cơ hội dùng ngón tay xoa xoa bàn tay mềm mại không xương của Tử Thần.

Nàng ấy vậy mà không có phản ứng gì...

Giáp Nhất đặt thịt khô vào tay Tử Thần, Tử Thần nắm lấy, Giáp Nhất cũng không buông tay, hai người cứ thế giằng co.

Nhìn thấy Tử Thần nhíu mày, Giáp Nhất buông tay.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đột nhiên, trên đỉnh đầu Tử Thần xuất hiện một bóng đen, nàng ấy ngẩng đầu nhìn lên thì ra Trần Yên Vũ dẫn theo mấy kỹ nữ đi tới, bọn họ có vẻ vô tình ngồi ở trên cùng của sườn dốc, che kín nàng và Giáp Nhất.

Giáp Nhất nhìn bọn họ, khóe miệng nở một nụ cười dâm tà.

Có tiền là tốt!

Trên kia rất yên tĩnh, mọi người đều nghỉ ngơi.

Đói bụng, ngủ sớm có lẽ sẽ dễ chịu hơn.

Cơ hội ngàn vàng, hắn ta phải nhanh lên, hắn ta như hổ đói vồ mồi lao về phía Tử Thần đang ăn thịt bò khô.

Tử Thần xoay người, duỗi chân ra đá trúng bụng hắn ta, đôi mắt quyến rũ liếc nhìn hắn ta, đôi môi đỏ mọng vẫn không ngừng nhai thịt bò khô.

Giáp Nhất cười giả tạo, hạ giọng nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta nhanh lên, gia nhất định sẽ khiến ngươi sướng muốn chết, nghe lời được không?”

Tử Thần không để ý đến hắn ta, mà lại cắn một miếng thịt bò khô, chân vẫn đá vào bụng hắn ta, Giáp Nhất cẩn thận hạ chân nàng ấy xuống, một tay giữ chặt, muốn lao lên lần nữa nhưng Tử Thần lại giơ chân kia lên, đá trúng đúng chỗ hiểm của hắn ta, hắn ta đau đến run rẩy, nghiến răng chịu đựng không kêu lên.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 91: Chương 91



“Ngươi đá hỏng rồi, sẽ không thoải mái được đâu, chúng ta đừng giỡn nữa, để gia yêu thương ngươi.” Giáp Nhất vẫn không biết sống c.h.ế.t nói lời ngon tiếng ngọt.

Tô Mặc ở một bên lắc đầu, tên ngốc này, sắp c.h.ế.t đến nơi rồi mà vẫn còn lắm mồm.

Tử Thần không để ý đến hắn ta, duỗi một chân ra, miệng vẫn không ngừng, ném nốt phần thịt bò khô còn lại vào miệng, rồi đột ngột thu chân lại.

“Rầm.” Giáp Nhất ngã nhào xuống đất.

Hắn ta vẫn không từ bỏ ý định, cho rằng đây chỉ là sự hung dữ của nữ tử này, đứng dậy, xoa xoa chỗ hiểm, không biết sống c.h.ế.t lại tiến lại gần: “Ngươi ăn của ta, có phải nên đến lượt ta ăn ngươi không?”

“Được!” Tử Thần quyến rũ ngoắc ngón tay với hắn ta, Giáp Nhất vui mừng lao tới.

“Chát!” Một tiếng tát giòn giã vang lên trên mặt hắn ta, mặt hắn ta lập tức sưng lên, trên đó hằn năm dấu ngón tay đỏ tươi.

Tiếng động này làm kinh động đến mấy nữ tử của Yên Vũ lâu đang ngủ gật ở trên, bọn họ muốn quay đầu lại nhưng Trần Yên Vũ ngăn lại: “Đừng nhìn, đang chơi vui lắm, cẩn thận làm hỏng hứng thú của người ta.”

Mấy nữ tử kia lập tức hiểu ra: “Xem ra ả tiện nhân này bị tát không nhẹ, lát nữa ta phải thưởng thức cho thật kỹ xem khuôn mặt hồ ly của ả có biến thành đầu heo không?”

“Ha ha!”

Lời nói của ả ta khiến mọi người cười khúc khích.

Bọn họ nào biết được người biến thành đầu heo không phải là Tử Thần, mà là tên sơn tặc Giáp Nhất ngu ngốc kia.

Giáp Nhất bị đánh choáng váng, ôm mặt, tự thấy đầu óc ong ong.

Hắn ta còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một bàn tay đột nhiên bóp chặt lấy yết hầu hắn ta, hắn ta trợn tròn mắt nhưng không thốt ra được nửa lời, chỉ có thể trơ mắt nghe thấy tiếng “Rắc.” ở cổ mình, hắn ta cảm thấy đau đớn dữ dội, thân thể co giật dữ dội, liều mạng che lấy cổ, dường như như vậy có thể giảm bớt đau đớn, mặt dây chuyền trên cổ bị hắn ta giật đứt, rơi xuống đất, hắn ta lăn qua lộn lại, chôn mặt dây chuyền dưới thân mình.

Không lâu sau hắn ta trợn trắng mắt, đầu rũ xuống mềm nhũn.

Nhìn t.h.i t.h.ể trên đất, Tử Thần không vội vàng lấy từ trong n.g.ự.c ra một gói bột rắc lên.

Trong lòng thầm nghĩ, tuy rằng võ công không còn nhưng cái thứ dùng để ăn cơm này vẫn còn.

May quá!

May quá!

Không lâu sau, một người to lớn như vậy đã biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại một vũng m.á.u hơi đỏ.

Tô Mặc nhìn t.h.i t.h.ể biến mất, thầm khâm phục, loại bột hóa cốt này của sư phụ quả thực không tệ, không màu, không mùi, tốc độ nhanh, gọn gàng dứt khoát, sao nàng lại không thể phối ra được loại thuốc bột thượng hạng như vậy?

Tử Thần dùng chân phủ đất xung quanh lên trên, vũng m.á.u này cũng không nhìn thấy chút nào.

Tô Mặc thầm gật đầu, đây mới là phong cách của sư phụ.

m hiểm, độc ác, không mang chút hơi người nào.

Chỉ là nàng mơ hồ cảm thấy với thân thủ của sư phụ căn bản không cần dùng đến cách phức tạp như vậy, xử lý tên ngốc này có hơi tốn công, không đáng.

Lại qua một nén nhang, Trần Yên Vũ nhẹ nhàng vỗ vai những tỷ muội khác: “Này, tỉnh lại đi, hình như cũng sắp xong rồi, sao lại không có động tĩnh gì?”

Những người khác đã sớm không nhịn được, đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tử Thần khoanh tay dựa vào gốc cây, dường như đã ngủ thiếp đi.

Y phục của nàng ây chỉnh tề, không giống như vừa làm chuyện đó xong.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 92: Chương 92



“Này! Tỉnh lại đi, người kia đâu?” Trần Yên Vũ đánh thức nàng ấy, rất kinh ngạc hỏi.

Tử Thần mơ màng mở mắt, cau mày: “Người nào?”

“Chính là người đưa thịt bò khô cho ngươi?” Trần Yên Vũ có chút tức giận, không thấy được bộ dạng bi thảm của con tiện nhân này, ả ta tức đến muốn bốc khói.

“Thịt bò khô? Thịt bò khô gì?” Tử Thần vẻ mặt khó hiểu, từ từ đứng dậy, còn vươn vai.

“Giáp Nhất đâu? Ngươi đừng giả vờ ngây ngốc?”

Trần Yên Vũ không cam lòng, lại hỏi một câu.

“Giáp Nhất, Bính Nhị gì chứ, ta không biết.” Tử Thần nói, phủi phủi đất trên người, sau đó trèo lên dốc, đi về phía đám người, đi ngang qua Trần Yên Vũ, như thể không có ai vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ ngông cuồng của nàng ấy, Trần Yên Vũ tức đến phát điên, ả ta lấy thỏi bạc của Giáp Nhất vừa nãy từ trong n.g.ự.c ra, nói với hơn mười cô nương bên cạnh: “Đánh cho ta! Đánh thật mạnh, thỏi bạc này là của các ngươi.”

Mọi người đã lâu không có thu nhập, nhìn thấy thỏi bạc này vô cùng thân thiết, không nói hai lời, xắn tay áo lên liền xông vào đánh Tử Thần tới tấp.

Tô Mặc ở phía sau thấy m.á.u dồn lên não, mười đấu một, thật quá bắt nạt người.

Nàng lấy một nắm sâu độc từ trong không gian ra, ném về phía đám người kia.

“Ôi chao! Đau quá!”

“Á! Đau c.h.ế.t lão nương rồi!”

Ngay lập tức, một trận tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng này cao hơn tiếng kia.

Tiếng kêu của bọn họ đã thu hút sự chú ý của thị vệ lão Trương đang đi tuần đêm.

“Không ngủ tử tế, kêu gào cái gì? Ngứa da rồi à?” Lão Trương cầm roi quát vào mặt bọn họ.

Trần Yên Vũ và các cô nương thanh lâu vốn định kiềm chế một chút nhưng người lại vừa ngứa vừa đau, hai tay không ngừng thò vào trong áo, không ngừng gãi, gãi rất mạnh.

“Thể thống gì đây? Các ngươi đang làm gì vậy?” Lão Trương nhìn thấy từng người một gãi tai, gãi má, nhíu mày.

“Quan gia, nàng ta tư thông với sơn tặc, rõ ràng ta nhìn thấy nàng ta ở dưới sườn đồi nhỏ tư tình với một tên sơn tặc rất lâu, nàng ta không thừa nhận, còn đánh người.” Trần Yên Vũ chỉ vào Tử Thần, vu oan trước.

“Đúng vậy, chúng ta đều nhìn thấy.”

“Nàng ta tư thông với sơn tặc đã lâu rồi.”

Những cô nương thanh lâu còn lại cũng phụ họa theo.

Lão Trương nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Tư tình rất lâu? Các ngươi nhìn thấy tại sao không báo? Lúc này mới nói? Thấy rõ ràng các ngươi đang nói bậy bạ.”

Trần Yên Vũ bọn họ nhất thời nghẹn lời, không biết trả lời như thế nào.

“Đều ngoan ngoãn ở yên đó, đừng có chuyện bé xé ra to, nếu không roi của ta không có mắt đâu.”

Lão Trương vung vung roi trong tay, quát mắng bọn họ.

“Dạ! Dạ!” Đám người Trần Yên Vũ vội vàng tạm thời dừng tay, cười tươi không ngừng gật đầu, nhìn lão Trương đi rồi, bọn họ lại thò tay vào trong áo gãi điên cuồng.

“Con tiện nhân, ngươi đã làm gì chúng ta vậy?” Trần Yên Vũ phản ứng lại, bọn họ biến thành như vậy, chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan đến Tử Thần.

Tử Thần cười lạnh với bọn họ: “Tự làm tự chịu.”

Nói xong đứng dậy, đi về phía Tô gia.

Nàng ấy ước chừng thời gian cũng đã gần đến, đồ ăn ngon mà đồ đệ hứa với nàng ấy, hẳn là sắp tới rồi chứ?

Cuối cùng Tô phu nhân cũng không ăn bánh đen của nhi tử, vẫn trả lại cho bọn họ.

Mỗi người ăn nửa cái, uống hai ngụm nước lạnh, rồi tìm chỗ ngủ.

“Nương, con đói.” Là giọng của Tô Lâm: “Nương nghe bụng con kêu này.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 93: Chương 93



Tô Côn bị đánh thức, không hài lòng liếc nhìn hắn, chỉ có ngươi đói, ai no bụng chứ?

Đừng nói nửa cái bánh đen, một cái hắn cũng có thể ăn hết.

Chương Tử Yến ôm Tô Côn vào lòng, vỗ về: “Ngủ đi, ngủ rồi sẽ không đói nữa.”

Tô phu nhân nghe lời hai mẫu tử, thở dài, bà biết sáng mai và trưa mai vẫn sẽ như vậy, phải đến tối khi đưa những tên sơn tặc này đến thành Trường Phong, có lẽ họ mới được ăn no.

Thật khó khăn, cho dù người lớn có thể thắt lưng buộc bụng chịu đựng nhưng những tiểu hài tử như vậy thì không thể chịu được.

“Nhị di nương, Tam di nương, ngày mai chúng ta để dành khẩu phần cho bọn trẻ đi, chúng ta đói thì uống thêm nước cũng có thể chống đỡ được một lúc, không thể để bọn trẻ đói được.”

Tô phu nhân nói với Trần Tú và Chương Tử Yến, hai người họ đều mắt đỏ hoe gật đầu.

Từ sau lần đó, tính tình Chương Tử Yến cũng thay đổi rất nhiều, biết kiềm chế hơn, biết nghĩ cho người khác, cũng biết chăm sóc tiểu hài tử.

“Nương, ngày mai con cũng không ăn, để dành cho Tiểu Côn và Tiểu Lâm.” Tô Bân cũng tỉnh, nắm tay nương nói.

“Con cũng để dành cho các đệ đệ.” Tô Quân cũng mở mắt phụ họa.

“Con không ăn, để cho hai đệ đệ ăn.” Tô Thành ở trong lòng Trần Tú cũng nghe thấy, ngây ngô mở miệng nói.

Nhìn những hài tử ngoan ngoãn, Tô phu nhân rất an ủi, bà cười nói: “Các con đều không ăn, vậy chúng ta cùng c.h.ế.t đói sao? Có nương và hai di nương, không cần các con lo.”

“Nương, con đã mười bảy tuổi rồi, là người lớn rồi, có thể giúp mọi người chia sẻ gánh nặng.” Tô Bân cãi lại, không thích nương vẫn đối xử với mình như tiểu hài tử.

Hắn đã là nam tử hán rồi.

“Con cũng là người lớn.” Tô Quân không chịu thua kém.

Tô Thành nghe xong bĩu môi: “Con không phải người lớn nhưng con cũng có thể chăm sóc các đệ đệ.”

“Tốt! Tốt! Các con đều là những hài tử ngoan.”

Lúc này Tô Mặc đang ngồi bên cạnh bọn họ, nhìn cả nhà hòa thuận, ấm áp, nàng thực sự cảm thấy mình rất may mắn, được xuyên đến một gia đình tốt như vậy.

Đến ngày Tô gia được minh oan, nàng nhất định sẽ quay lại, cùng họ chung sống, nàng rất thích gia đình này.

“Sao sư huynh vẫn chưa về? Cũng nên về rồi chứ.”

Nàng thấy sư phụ ngồi đối diện mình, nhìn chằm chằm nàng, không nói gì, lúc thì cau mày, lúc thì khó chịu giật giật khóe miệng.

Nàng biết sư phụ có thể biết được vị trí của nàng thông qua hơi thở, đây là đang hỏi, cảnh cáo nàng, rốt cuộc khi nào thì bữa tiệc ngon của nàng ấy mới đến? Nàng ấy đã đói không chịu nổi rồi.

Tô Mặc đứng dậy, lấy ống nhòm hồng ngoại ra nhìn về hướng thành Trường Phong.

Đột nhiên, một hai chiếc xe ngựa lớn lọt vào tầm mắt của nàng, hai nam nhân mặc áo ngắn đang đánh xe, đang chạy về phía bọn họ.

Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần...

Cuối cùng mọi người đều nghe thấy tiếng vó ngựa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lộc cộc! Lộc cộc, lộc cộc!

Lý thị vệ và các thị vệ khác lập tức cảnh giác, tay cầm đao, chuẩn bị chiến đấu.

Xe ngựa chở đầy hàng hóa chạy về phía này, trên xe có hai nam nhân mặc áo ngắn đeo đao, ngoài ra còn có một nam tử trẻ tuổi dáng người cao ráo, dung mạo tuấn tú đang ngồi trên xe.

Họ thấy lão Lý và những người khác, vội vàng kéo xe ngựa dừng lại.

Nam tử trẻ tuổi nhanh nhẹn nhảy xuống xe, sau đó hai nam nhân mặc áo ngắn cũng xuống xe và bắt đầu khuân đồ trên xe xuống.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 94: Chương 94



“Ai vậy?” Lão Lý cầm đao hỏi.

“Tại hạ Tôn Hằng, đã làm phiền mọi người.” Người đến chính là đồ đệ cưng của Tô Tử Thành, Tôn Hằng.

Hắn dẫn theo hai tùy tùng Sở Khách, Sở Hành và một đầu bếp.

Đầu bếp ngồi ở cuối xe ngựa, lúc này hắn đang khuân bếp lò xào và một lò nướng từ trên xe xuống, sau đó bắt đầu bận rộn chuẩn bị nấu ăn.

“Tại hạ là Lý thị vệ Hành, bái kiến Tôn tướng quân.” Lão Lý nói rồi chắp tay với Tôn Hằng.

“Không cần như vậy, ta không còn là tướng quân nữa, hiện đang nhậm chức ở Công Bộ, mọi người đều là người của triều đình, không cần khách sáo như vậy.” Tôn Hằng nói rồi ra hiệu cho Sở Khách và Sở Hành bắt đầu sắp xếp.

“Đây là làm gì vậy?” Lão Lý nhìn những người đang bận rộn, vẻ mặt khó hiểu.

Tôn Hằng còn chưa kịp trả lời, Tô phu nhân đã nghe tin, vội chạy tới.

“Tôn tướng quân.” Tô phu nhân nhẹ giọng gọi.

Tôn Hằng nghe thấy như bị điện giật, quay đầu lại nhìn, thấy Tô phu nhân đang mỉm cười nhìn hắn.

Hắn vội vàng tiến lên, quỳ xuống đất, dập đầu nói: “Đệ tử bái kiến sư nương, đệ tử dập đầu với sư nương.”

“Tôn tướng quân không cần như vậy, bây giờ Tô gia là người có tội, không dám nhận.” Tô phu nhân nói có chút lạnh nhạt.

Mọi người Tô gia đều vây quanh, Tô Bân tiến lên đỡ Tôn Hằng dậy, vui mừng kêu lên: “Tôn huynh, cuối cùng cũng gặp được huynh rồi, chúng ta nhớ huynh muốn chết.”

“Bân nhi!” Tô phu nhân quát.

Tô Bân lúc này mới nhớ đến lời dặn của nương, hắn cười trừ rút tay về, ngượng ngùng xoa xoa trên áo.

Tôn Hằng nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, ngẩn người một lúc, sau đó cười xoa đầu hắn: “Lớn rồi, biết xấu hổ rồi.”

Giọng hắn hơi nghẹn ngào nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, sau đó nhẹ giọng nói với Tô phu nhân và mọi người Tô gia: “Mọi người đều đói rồi phải không, chờ lát nữa sẽ được ăn đồ ngon.”

Hắn quay người giải thích với lão Lý: “Nghe nói sư nương đi ngang qua đây, ta cố ý đến đây để tiếp đón bà, mong Lý thị vệ có thể giúp đỡ.”

Nói rồi nắm lấy tay Lý thị vệ, nhét một thỏi bạc vào tay hắn.

Lão Lý do dự một lúc, nắm chặt thỏi bạc nói: “Được! Hiếm khi Tôn tướng quân có lòng hiếu thảo, mời đi, chỉ là chuyện này đến đây là thôi, đừng rêu rao nữa.”

“Đa tạ!” Tôn Hằng cảm ơn, rồi tiến lên đỡ Tô phu nhân, đi đến tấm thảm lông dày mà Sở Khách đã trải sẵn, đồng thời gọi mọi người Tô gia lại ngồi cùng.

Đầu bếp nhóm lửa, nhanh chóng cho các nguyên liệu đã cắt sẵn vào nồi rồi bắt đầu đảo lên đảo xuống, nhanh chóng xào rau.

Tô Bân và Tô Quân phấn khích vây quanh Tôn Hằng nói chuyện này nọ, bọn họ đã sớm quên lời dặn của nương.

Tô Thành, Tô Côn và Tô Lâm đều rụt rè nhìn người ca ca tài giỏi này, không dám nói chuyện với hắn, bọn chúng đều còn nhỏ, năm đó khi Tôn Hằng ở Tô gia, bọn chúng còn chưa ra đời.

Tôn Hằng nhìn một vòng, đột nhiên hỏi: “Sư nương, sao không thấy Mặc Mặc?”

“Đại ca, Mặc Mặc không còn nữa.” Tô Bân buồn bã trả lời.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mắt Tô phu nhân lập tức đỏ hoe, bà cố nhịn nước mắt, không để nó rơi xuống.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tôn Hằng đột nhiên sốt ruột, hắn thích nhất là bế tiểu muội muội này chơi đùa.

Tô Bân kể lại chuyện ở đại lao Nhữ Dương, Tôn Hằng nắm chặt tay, cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng.

Hắn biết, đây là có người cố ý muốn hại Tô gia, bọn họ muốn nhổ tận gốc Tô gia.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 95: Chương 95



Thật là tàn nhẫn!

“Sư nương, ngài đừng buồn nữa, ngài yên tâm, Mặc Mặc nhất định sẽ không c.h.ế.t vô ích, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng, sư nương có tin Hằng nhi không?” Tôn Hằng an ủi Tô phu nhân, khẽ nói bên tai bà.

Tô phu nhân không kìm được nữa, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây rơi xuống nhưng bà nhanh chóng lau sạch, trên mặt lại hiện ra vẻ kiên cường, gật đầu: “Ta tin.”

Nghe bà nói vậy, Tôn Hằng cười, lúc này đã có hai món xào được bưng lên, Tôn Hằng bảo Sở Khách lấy một cái giỏ đựng thức ăn lớn từ trên xe xuống, mở nắp ra thì ra bên trong là một giỏ đầy ắp bánh táo tàu và bánh bao trắng.

“Oa!” Mắt mọi người đều sáng lên, Tôn Hằng chia bánh bao trong giỏ cho mọi người, sau đó lại phát bát đũa cho mọi người.

Hắn tự tay gắp thức ăn bỏ vào bát của Tô phu nhân: “Sư nương, người ăn nhiều một chút, nhìn người gầy quá.”

Tô phu nhân gật đầu, ăn thức ăn trong bát, rồi nhận lấy bánh táo tàu mà Tô Bân đưa cho: “Bấy nhiêu năm rồi, đại ca vẫn nhớ nương thích ăn bánh táo tàu nhất.”

“Sư phụ và sư nương thích gì và không thích gì, ta đều nhớ mãi.” Tôn Hằng nhẹ giọng nói.

Tô gia ăn uống rất vui vẻ, Tô phu nhân vô tình nhìn thấy Tử Thần ngồi bên cạnh, liền vẫy tay với nàng ấy, ra hiệu cho nàng ấy lại đây.

Tử Thần không chút khách sáo, đi tới một cách thản nhiên, tìm một chỗ ngồi xuống, Tô phu nhân đưa cho nàng ấy một đôi đũa và một cái bát, nàng ấy nhận lấy, sau đó cầm một cái bánh bao lớn, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Tôn Hằng có chút khó hiểu hỏi: “Nàng là?”

Tô phu nhân thì thầm bên tai hắn về chuyện của Tử Thần, Tôn Hằng tỏ vẻ không tin, một nữ tử yếu đuối như vậy mà lại cắt của quý của công tử nhà ngự sử?

Nàng ấy không sợ c.h.ế.t sao?

Ngự sử Vương Thành và sư phụ vốn không ưa nhau, lần này Tô gia gặp nạn, ông ta cũng góp công không nhỏ, cắt của quý của nhi tử nhà ông ta, không tệ!

Cắt rất tốt! Rất tuyệt!

Tôn Hằng lập tức nhìn Tử Thần bằng ánh mắt khác, hắn xé một cái đùi gà bỏ vào bát của Tử Thần, nhẹ giọng nói: “Tử cô nương, chịu khổ rồi, ăn nhiều một chút, đừng khách sáo.”

Tử Thần gật đầu, sau đó lại đưa tay chỉ vào một cái đùi gà khác, Tôn Hằng ngẩn người một lúc, rồi khẽ cười một tiếng, đưa tay lấy luôn cái đùi gà kia bỏ vào bát của Tử Thần.

“Ừm, cái đó! Còn cái đó nữa!” Tử Thần chỉ vào thịt kho tàu và chim bồ câu quay nói.

Tô Bân cau mày, có chút khinh thường nhìn nàng ấy, rất không hiểu tại sao nương lại để nàng ấy đến đây ăn.

Tô Thành, Tô Côn và Tô Lâm cũng ghét bỏ nhìn chằm chằm nữ nhân này, nàng ấy lấy hết đùi gà mà bọn họ muốn ăn, sao lại đáng ghét như vậy?

Nếu không phải Tô phu nhân ra hiệu cho bọn họ đừng lên tiếng thì mấy đứa nhi tử này chắc đã nói vài câu với nàng ấy rồi.

Nhưng Tôn Hằng lại rất vui vẻ gắp hết thịt kho tàu và chim bồ câu quay cho Tử Thần.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nữ nhân này có vẻ ngoài yếu đuối nhưng lại có phong cách hành xử giống nam nhân, rất khác với những cô nương giang hồ lẳng lơ kia, Tôn Hằng nhìn nàng ấy bằng ánh mắt phức tạp.

Tử Thần dường như không cảm thấy gì, vẫn tự mình ăn.

Đột nhiên nàng ấy chỉ vào thức ăn trong bát nói: “Này! Thịt này hơi ngọt quá, còn chim bồ câu quay này hơi dai, nên nhỏ lửa hơn một chút.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 96: Chương 96



Tô Bân lập tức nổi giận: “Ngươi đúng là không biết khách sáo, ăn không uống không còn kén cá chọn canh, không ngon thì ngươi có thể không ăn.”

Sau đó quay đầu nói với Tôn Hằng: “Đại ca, đừng để ý đến nàng ta, những món ăn này đều rất ngon.”

Nhưng Tôn Hằng lại rất hòa nhã cười nói với đầu bếp: “Thịt kho tàu cho ít đường lại, còn chim bồ câu quay thì nhỏ lửa hơn, làm thêm một phần.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đầu bếp vội vàng đồng ý, bắt đầu bận rộn trở lại.

Tôn Hằng lại ra lệnh cho Sở Hành: “Đi, mang chút rượu và thức ăn đến cho mấy vị huynh đệ thị vệ kia.”

Sở Hành đáp lời rồi vội đi.

“Cũng tạm được.” Ăn món ăn mới làm xong, Tử Thần hài lòng gật đầu, khen ngợi một cách miễn cưỡng.

Tô Bân tức đến trắng bệch cả mặt, sao lại có người mặt dày vô sỉ như vậy?

Tô Mặc nhìn từ xa, khóe miệng cong lên, dù sư phụ có đổi thân xác thì bản tính vẫn không thay đổi.

Nhìn thấy nương và sư phụ đã ăn, trong lòng nàng cũng yên tâm.

Lúc này bụng nàng cũng hơi đói, nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện có một bóng người vụt qua ở không xa, trong nháy mắt đã biến mất.

Nàng biết sư huynh đã trở về.

Tô Mặc đuổi theo bóng đen đến sau một gốc cây lớn, quả nhiên Trần Thiếu Khanh đang đợi nàng.

“Ta đói quá.” Trần Thiếu Khanh vẻ mặt mệt mỏi nói.

“Chúng ta đi ăn đại tiệc.” Tô Mặc cười kéo tay Trần Thiếu Khanh, hai người nhảy vào không gian.

Hai người họ đi thẳng đến nhà bếp.

Vào trong nhà, Tô Mặc không khỏi trợn tròn mắt, sạch sẽ gọn gàng, sắp xếp ngăn nắp.

Đây còn là không gian bừa bộn đó sao?

“Thế nào?”

“Sư huynh, huynh dọn dẹp sao?”

“Nếu không thì sao?” Trần Thiếu Khanh nói xong ngồi xuống trước chiếc bàn lớn bày đầy đồ ăn, cầm đũa bắt đầu ăn.

Ăn hai miếng còn tự rót cho mình một chén rượu nhỏ, những thứ này đều đến từ ngự thiện phòng trong hoàng cung, đồ ăn thức uống đương nhiên không tệ.

Hai người ăn rất vui vẻ, không biết thời gian trôi qua.

Đột nhiên một trận ồn ào bên ngoài làm hai người giật mình.

Tô Mặc phản ứng nhanh chóng nhảy ra khỏi không gian, nàng thấy Tôn Hằng không biết từ lúc nào đã đi mất.

Lão Lý dẫn theo đám thị vệ đi lại trong đám người không biết đang tìm kiếm cái gì?

“Rốt cuộc các ngươi trông coi thế nào, sao hắn có thể thoát khỏi dây thừng rồi biến mất?” Lão Lý chỉ vào sợi dây thừng bị vứt trên mặt đất hỏi.

Tô Mặc lập tức hiểu ra, bọn họ nhất định đang tìm kiếm Giáp Nhất.

E rằng không tìm được nữa rồi, hắn ta đã thành nước rồi.

Nàng tìm kiếm bóng dáng sư phụ trong đám người.

Cuối cùng tìm thấy Tử Thần đã ngủ say sưa dưới một gốc cây.

Tô Mặc giật giật khóe miệng, không trách được sư phụ g.i.ế.c người như giẫm c.h.ế.t một con kiến, nàng ấy căn bản không coi chuyện này ra gì.

Đừng nói g.i.ế.c một tên sơn tặc đại gian đại ác, cho dù xử lý lão hoàng đế, thì đối với sư phụ cũng là chuyện không đáng nhắc đến.

Bỗng nhiên mất đi một người, lão Lý tự nhiên không chịu bỏ qua, hắn lần theo dấu vết, cuối cùng tra đến chỗ lão Lưu, lão Lưu đã lấy tiền của Giáp Nhất, cởi trói cho hắn ta.

“Ngươi dám tự ý thả sơn tặc, không muốn sống nữa sao?” Lão Lý quát lớn.

“Không thể trách ta, hắn nói muốn đi tiểu, bảo ta cởi trói cho hắn.” Lão Lưu vẻ mặt không phục.

“Hắn đi tiểu, đưa tiền cho ngươi làm gì? Biết rõ chuyện này không ổn, ngươi còn dám nhận, tiền của sơn tặc cũng dám nhận, được rồi, không tìm thấy hắn, chính là ngươi thả đi, đến lúc đó ta sẽ nói thật, đừng trách ta không nể tình đồng liêu.” Lão Lý lời lẽ sắc bén, không có chỗ thương lượng.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 97: Chương 97



“Phịch.” Lão Lưu quỳ xuống trước mặt lão Lý: “Lão Lý, cầu xin ngươi, cứu ta, ta lấy tiền, không nghĩ hắn sẽ trốn, chỉ nghĩ hắn muốn ta cởi trói cho hắn thôi, ngươi phải biết rằng nếu là những tên sơn tặc khác dù thế nào cũng sẽ không cởi trói.”

“Vậy thì ngươi chính là cố ý phạm tội, tội thêm một bậc.” Lão Lý hừ lạnh một tiếng, quát lớn với hắn ta: “Thay vì ở đây nói nhảm, còn không mau đi tìm hắn.”

Nói xong, vung tay, dẫn người đi tìm khắp nơi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lão Lưu đứng dậy định đuổi theo, Trần Yên Vũ lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn ta nói: “Thị vệ đại ca, ta nói cho huynh một tin, ta biết người đó đã đến tìm Tử Thần cô nương, sau đó hắn đi đâu thì ta không biết.”

Lão Lưu như bắt được cọng rơm cứu mạng, đi thẳng đến trước mặt Tử Thần đang ngủ, vung roi quát lớn: “Dậy, khai thật đi, tên sơn tặc đó đi đâu rồi?”

Tô Mặc thở dài, Trần Yên Vũ này xem ra trên con đường tìm c.h.ế.t càng đi càng xa, hơn nữa mỗi lần đều kéo theo người khác c.h.ế.t cùng.

Trần Thiếu Khanh đi ra hỏi: “Mặc Mặc, xảy ra chuyện gì? Sư phụ không sao chứ?”

Tô Mặc kể lại những gì vừa nhìn thấy, sau đó chỉ vào lão Lưu đang nhe nanh múa vuốt với Tử Thần: “Lại thêm một kẻ tìm chết.”

Trần Thiếu Khanh suy nghĩ một chút: “Nếu như đám nữ nhân kia cắn c.h.ế.t sư phụ là người cuối cùng nhìn thấy tên sơn tặc đó, vậy thì sư phụ sẽ không thể thanh minh được.”

“Sư phụ có thể sợ bọn họ sao? Huynh quên sư phụ có rất nhiều thuốc bột, đủ loại...”

Trần Thiếu Khanh nghe xong gật đầu, đúng vậy, sư phụ của hắn từ trước đến nay đã từng chịu thiệt bao giờ?

Hắn không để người khác chịu thiệt đã là đặc biệt khai ân rồi.

Nhưng dù nói vậy, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh vẫn quyết định đi xem thử.

Trần Thiếu Khanh lại nhảy vào không gian của Tô Mặc, còn Tô Mặc thì nhanh chóng ẩn đi thân hình, sau đó đi về phía Tử Thần.

“Thị vệ đại ca, chúng ta đều nhìn thấy tên sơn tặc đó đến tìm ả, đúng không các tỷ muội?” Lúc này Trần Yên Vũ ở bên cạnh tên thị vệ này châm dầu vào lửa, còn không ngừng xúi giục những kỹ nữ khác bên cạnh.

“Đúng vậy, chúng ta đều nhìn thấy.”

“Đúng thế, bọn họ còn xé xé kéo kéo nhau.”

Mấy nữ nhân nói như thật.

Lão Lưu nghe xong lập tức phấn chấn, cầm roi quát lớn với Tử Thần: “Mau nói, hắn đi đâu rồi? Không muốn bị đánh thì tốt nhất là khai thật ra.”

Tử Thần đứng dậy phủi bụi trên người, thở dài nói khẽ: “Xem ra có một số người không thể quá thoải mái rồi.”

Trần Yên Vũ tai thính, lập tức tái mặt: “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ vừa rồi chúng ta toàn thân ngứa ngáy là do ngươi...”

Tử Thần từ từ đi đến bên cạnh ả ta, dùng giọng nhẹ chỉ có một mình ả ta nghe được: “Không sai, lần trước là trên người, ta thấy lần này hẳn là đến lượt cái miệng của ngươi rồi.”

Nói xong, không để ý mà ở vị trí gần miệng Trần Yên Vũ, nhún vai búng một cái, động tác này rất tự nhiên, người ngoài nhìn vào chỉ thấy là phủi bụi nhưng Tô Mặc nhìn thấy thì không khỏi hít một hơi lạnh.

Trùng huyết tê, nếu vào miệng người sẽ chui thẳng vào lưỡi, sau đó ký sinh ở đó, khiến lưỡi người ta nhanh chóng thối rữa, sau đó sẽ lan sang toàn bộ khoang miệng, toàn bộ khuôn mặt trông giống như quỷ, dáng vẻ đó thật sự rất đáng sợ.

Ngay cả Tô Mặc khi nghĩ đến dáng vẻ của người bị loại trùng này xâm nhập, lưng nàng cũng lạnh toát.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 98: Chương 98



Xem ra sư phụ thực sự tức giận rồi, nếu không sẽ không ra tay tàn nhẫn với Trần Yên Vũ như vậy.

Trần Yên Vũ nghe xong, cho rằng Tử Thần đang dọa dẫm lập tức nhếch giọng la hét: “Ngươi nói lại lần nữa, đồ tiện nhân, xem ta có xé nát miệng ngươi không...”

Lời ả ta chưa dứt, tự nhiên lưỡi đau nhói, như thể có một cây kim đ.â.m vào.

Ả ta lập tức ngậm miệng, đau đớn che miệng, lưỡi đau đến nỗi không thốt nên lời.

Lão Lưu không để ý đến sự khác thường của Trần Yên Vũ, vẫn đang hung hăng ép Tử Thần khai thật.

“Ta không thấy hắn, hắn đi đâu thì ta làm sao biết được.” Nàng ấy nhẹ nhàng phủ nhận chuyện này.

“Còn không thừa nhận, bọn họ đều nhìn thấy các ngươi ở cùng nhau.” Lão Lưu chỉ vào Trần Yên Vũ và những kỹ nữ khác.

“Thật sao? Vậy ngươi hỏi lại xem, đừng nghe nhầm.” Tử Thần nhàn nhạt nói.

Lúc này, Trần Yên Vũ đau đến sắp ngất đi, ả ta chỉ còn chút ý thức mơ hồ, nghe được lời Tử Thần, ả ta “Phịch.” một tiếng quỳ xuống đất, ánh mắt cầu xin Tử Thần, còn không ngừng ra hiệu với lão Lưu.

“Ngươi hỏi nàng ta xem, có thực sự nhìn thấy ta và tên sơn tặc đó ở cùng nhau không?” Khóe môi Tử Thần thoáng nở một nụ cười không dễ nhận ra.

Lão Lưu cúi đầu nhìn Trần Yên Vũ vẻ mặt kỳ quái, có chút mất kiên nhẫn hỏi: “Ngươi ra hiệu là có ý gì? Ngươi có nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau không?”

“Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?”

Một cô nương thấy Trần Yên Vũ quỳ trên đất, cúi người hỏi.

“Ngươi làm gì ở đây? Sao còn chưa đi tìm?” Lão Lý thấy tên thị vệ kia, đi tới hỏi.

“Lý thị vệ, ta tìm được manh mối rồi, vừa rồi Trần Yên Vũ nói nàng ta thấy Tử Thần và tên sơn tặc kia ở cùng nhau.” Lão Lưu vội vàng giải thích.

“Ồ? Ngươi thật sự nhìn thấy Tử Thần ở cùng hắn?” Lão Lý cúi đầu nhìn Trần Yên Vũ hỏi.

Trần Yên Vũ điên cuồng lắc đầu lại ra hiệu, lúc này ả ta đau đến c.h.ế.t đi sống lại, ả ta cảm thấy cái kim trong miệng càng to càng thô, hơn nữa dường như càng ngày càng nhiều, đau quá!

Đau khắp nơi!

Ả ta đau đến mồ hôi đầm đìa nhưng càng đau, trong lòng ả ta lại càng tỉnh táo.

Tử Thần không dễ chọc, ngứa ngáy toàn thân và đau đớn trong miệng của ả ta đều liên quan đến Tử Thần.

Nói cách khác, muốn gỡ chuông thì phải tìm người buộc chuông, chỉ có nàng ấy mới có thể cứu mình.

Ả ta không thể đắc tội với nàng ấy nữa.

Lão Lý nhìn vẻ mặt của Trần Yên Vũ, kinh ngạc hỏi: “Sao vậy? Không khỏe sao?”

Lão Lưu lại sốt ruột, kéo Trần Yên Vũ đứng dậy quát: “Nói mau, ngươi có nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau không? Ngươi có nhìn thấy không?”

“Không... không thấy gì cả...” Trần Yên Vũ nhịn đau nói mấy chữ.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tỷ tỷ...” Vài kỹ nữ phía sau ả ta đều rất kinh ngạc, xảy ra chuyện gì vậy?

Vừa rồi không phải nói như vậy.

Lão Lưu lập tức sốt ruột, hắn ta đưa hai tay bóp chặt hai vai Trần Yên Vũ, dùng sức lắc: “Vừa rồi rõ ràng ngươi nói đã nhìn thấy, sao bây giờ lại nói không thấy? Ngươi rốt cuộc là sao?”

Tử Thần nhíu mày nói: “Vị thị vệ đại ca này, ta với ngươi không oán không thù, sao ngươi lại vu oan cho ta trắng trợn như vậy? Vừa rồi tỷ tỷ đã nói không có, ngươi còn hỏi, chẳng lẽ muốn bức cung sao?”

Lão Lý vội vàng kéo hắn ta ra, quát: “Ngươi điên rồi sao? Kéo hai người không liên quan gì đến nhau vào một chỗ, cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra được, đừng tưởng rằng ngươi tùy tiện tìm một người nói bừa là có thể qua loa chuyện này, nói cho ngươi biết, đừng hòng! Vẫn nên ngoan ngoãn đi tìm người mới là chính sự.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 99: Chương 99



Nói xong hừ lạnh một tiếng quay người bỏ đi.

Lão Lưu chán nản buông tay Trần Yên Vũ, hắn ta ngây người nhìn nữ nhân trước mặt, chỉ vào ả ta hét lớn: “Dám trêu đùa lão tử, xem lão tử có đánh c.h.ế.t ngươi không.”

Nói xong cầm roi quất thẳng vào đầu Trần Yên Vũ.

Lúc này Trần Yên Vũ đã hoàn toàn không phát ra được tiếng, ôm đầu chịu trận, không lâu sau lưng ả ta đã da tróc thịt bong.

“Ngươi làm gì vậy! Phát điên cái gì?” Lão Lý thấy vậy chạy tới, giật lấy roi của Lão Lưu, mắng: “Lão Lưu, ngươi điên rồi sao?!”

Lão Lưu chửi bới bỏ đi, miệng Trần Yên Vũ vốn đã đau không chịu nổi, lại bị roi quất vào người, vừa tức vừa giận, lập tức ngã ngửa ra đất.

Nhìn Trần Yên Vũ nằm trên đất, Tử Thần lạnh lùng liếc mắt, liền xoay người định đi, đột nhiên một bàn tay nắm lấy góc váy nàng ấy.

Là Trần Yên Vũ, ả ta dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tử Thần nhưng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

Tử Thần mặt không chút gợn sóng nhẹ nhàng bẻ ngón tay ả ta ra, không ngoảnh đầu lại mà đi.

Những cô nương khác của Yên Vũ lâu đều bàn tán xôn xao, bọn họ không hiểu tại sao Trần Yên Vũ lại đột nhiên thay đổi, không phải nói là cùng nhau đối phó với tiện nhân Tử Thần này sao?

Sao đến lúc này ả ta lại thay đổi, khiến bọn họ lúc này cảm thấy rất bị động.

“Đừng để ý đến nàng ta, nói năng lung tung.”

“Tỷ ta như vậy cũng không phải một hai ngày rồi, nói năng vốn không có chuẩn, nhớ có lần hứa với một vị khách chia năm năm nhưng sau khi xong việc lại thành bốn sáu, nàng ta, từ trước đến nay nói năng đều như đánh rắm.”

“Thôi thôi, xem ra nàng ta bị bệnh rồi?”

“Quản nàng ta làm gì.” Vài cô nương vì sự thay đổi đột ngột của Trần Yên Vũ mà rất bất mãn, thấy ả ta ngã trên đất đều giả vờ không nhìn thấy.

Tô Mặc nhìn nữ nhân đáng thương đáng hận này nằm trên mặt đất lạnh lẽo, lạnh lùng hừ một tiếng, lắc đầu, đi tìm sư phụ của mình.

Tự mình làm ác, tự mình chịu, đây là quy tắc, không ai có thể dễ dàng phá vỡ.

Ở thế giới tận thế như vậy, ở đây cũng không thể ngoại lệ.

Tô Mặc lặng lẽ đến bên Tử Thần, vừa định nói gì đó.

Tử Thần lại xoay người đi, nàng ấy lười để ý đến nàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sư phụ, không phải người đã trút giận rồi sao, sao còn tức giận gì nữa?” Tô Mặc nhỏ giọng nói bên tai nàng ấy.

“Những ngày này sống thế nào đây, không ăn không uống, còn phải chịu đựng sự tức giận của những tiện nhân này, ngươi hỏi xem! Ta từng chịu đựng điều này bao giờ chưa?” Tử Thần không chút động tĩnh phàn nàn.

“Sư phụ, đồ nhi còn muốn hỏi người, lúc trước ở sào huyệt sơn tặc, tại sao người không dùng thuật ẩn thân, như vậy lão Lý sẽ không tìm thấy người, người sẽ không phải chịu tội này?”

Tô Mặc cuối cùng cũng nói ra nghi vấn trong lòng.

Không ngờ nghe nàng nói vậy, Tử Trần Trần lại càng tức giận.

“Con nhóc thối, còn cần ngươi nói, nếu ta dùng được, ta còn không dùng sao? Sư phụ ngươi là đồ ngốc sao?” Tử Thần thực sự có chút tức giận không thể kiềm chế nhưng nàng ấy phát hiện mình lại có chút thất thố, vội vàng hạ giọng: “Ta đến đây, ngoài y thuật còn có thể dùng độc, thần công của ta đều không dùng được, ta sắp thành phế vật rồi.”

Giọng nói rất cô đơn và bất lực.

Tô Mặc vô cùng kinh ngạc, hóa ra thần công của sư phụ không theo kịp, không trách sao ở sơn trại sư phụ không ẩn thân, mà lại ngoan ngoãn đi theo lão Lý trở về.
 
Back
Top Bottom