Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 70: Chương 70



“Ăn không nói, ngủ không nói, Tô Mặc, muội không biết sao? Vừa ăn vừa nói sẽ khó tiêu, muội muốn hại ta sao?” Trần Thiếu Khanh ba la ba la nói một tràng.

Tô Mặc giật giật khóe miệng, vẻ mặt chán ghét: “Thế tử điện hạ, đừng nói nữa, rau xanh dính vào mặt huynh rồi.” Nói xong liếc xéo hắn một cái.

Nàng cũng hơi đói, đối mặt với nhiều món ăn ngon như vậy nhưng nàng không có khẩu vị tốt như sư huynh, gắp thức ăn một cách hời hợt, ăn không có hứng thú.

Cuối cùng, Trần Thiếu Khanh cũng ăn no uống đủ.

“Quả dại điện hạ, ta ăn no rồi.” Hắn lấy từ trong không gian ra một hộp khăn giấy, rút một tờ đưa cho Tô Mặc, sau đó tự mình lấy một tờ lau miệng.

“Đi!” Hắn kéo Tô Mặc đứng dậy, Tô Mặc còn đang ngậm thịt vịt chưa ăn hết: “Này, ta còn chưa ăn xong.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vừa ăn vừa xem.” Trần Thiếu Khanh nói xong liền ôm ngang Tô Mặc, vận dụng khinh công nhảy lên một cây đại thụ.

Đứng trên cành cây, hắn tháo ống nhòm đưa cho nàng: “Tự xem đi.”

Tô Mặc vội vàng nuốt hết thức ăn trong miệng, sau đó nhận lấy ống nhòm theo hướng Trần Thiếu Khanh chỉ nhìn sang.

“Đâu? Ở đâu? Ồ... ta thấy rồi... thấy rồi.” Tô Mặc quả nhiên phát hiện ra tình hình.

Một sơn trại giống như thùng sắt xuất hiện trước mắt nàng, có vọng lâu cao, còn có một lá cờ đang tung bay.

“Đó là sơn trại của thổ phỉ sao?” Tô Mặc hỏi.

“Nơi thâm sơn cùng cốc này chẳng lẽ lại là thôn trang, huống chi trong thôn làm gì có nơi nào như thế này?” Trần Thiếu Khanh phân tích.

Tô Mặc gật đầu, sơn trại này nói gần không gần, nói xa không xa, vị trí của bọn họ có thể nói là ngay bên miệng cọp.

“Lão Lý nói bọn họ chưa từng gặp, chắc sẽ không kinh động đến bọn họ đâu nhỉ?” Tô Mặc vẫn còn một tia may mắn.

Trần Thiếu Khanh nói: “Sợ rằng phải xem có thứ bọn họ cần hay không.”

“Ý là sao?” Tô Mặc chớp chớp đôi mắt to hỏi.

“Sơn phỉ cướp bóc không ngoài hai mục đích là cướp của và cướp sắc, lão Lý dẫn theo những người vừa hay có cả hai.” Hắn thong thả nói.

“Sư huynh, sắc thì không cần nói cũng biết là những người của Yên Vũ lâu, còn tài thì ta không hiểu lắm.” Tô Mặc có chút không hiểu.

Bọn người lưu đày này đều bị lục soát sạch sẽ, có gì đáng cướp, còn những thị vệ áp giải người lưu đày thì đương nhiên cũng không có nhiều dầu mỡ.

Nếu không thì cũng sẽ không làm cái việc khổ sai này, vất vả lại nguy hiểm như vậy cũng là vì muốn kiếm thêm chút bạc nuôi gia đình mà thôi.

“Muội thử nghĩ xem, nếu có người muốn bỏ tiền ra mua mạng của ai đó thì chẳng phải là thấy tiền rồi sao?” Lời của Trần Thiếu Khanh lập tức làm Tô Mặc tỉnh ngộ.

Đúng vậy, tên huyện lệnh Nhữ Dương đó có thể nghĩ cách lấy mạng người Tô gia, nếu như lợi dụng sơn phỉ thì chẳng phải càng dễ dàng hơn sao.

Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy gáy mình hơi lạnh: “Ý của sư huynh là...”

“Suỵt! Đừng lên tiếng.” Trần Thiếu Khanh đột nhiên cắt ngang lời nàng, giật lấy ống nhòm của nàng hướng về phía xa nhìn.

Một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Bọn chúng đến rồi.”

Lão Lý mặc dù đã sắp xếp ổn thỏa chuyện của tên thủ lĩnh nhưng không hiểu sao trong lòng lại có một cảm giác hoảng sợ.

Đây là cảm giác mà trước đây chưa từng có.

Đi qua dãy núi này không phải một hai lần, mặc dù lần nào cũng cẩn thận như vậy nhưng thực sự chưa từng xảy ra sai sót, chưa từng gặp phải bọn sơn phỉ hung ác mà người ta vẫn đồn.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 71: Chương 71



Nhưng lần này lại rõ ràng cảm thấy khác, có một luồng sát khí!

Một luồng sát khí rất rõ ràng đang dần dần ập đến, đang tiến gần đến bọn họ.

“Lão Lưu, ngươi cũng đừng ngủ nữa, dẫn hai huynh đệ đi bên kia canh đêm, tối nay nhất định phải cẩn thận hết sức.”

Hắn dặn dò lão Lưu.

“Ngươi là cái thá gì, dám sai khiến ta?” Lão Lưu vẫn luôn ấm ức, thấy mọi người đều nghe theo lão Lý, trong lòng hắn ta thực sự không thoải mái.

Nói về tuổi tác thì hắn ta là lớn nhất ở đây.

“Lưu ca, ngươi không thể nói Lý ca như vậy, hắn là người có kinh nghiệm nhất, thâm niên nhất ở đây.”

“Đúng vậy, may nhờ Lý ca nhắc nhở chúng ta không được đốt lửa, không được ồn ào, nếu không thì những người lần đầu đi qua đây như chúng ta thực sự không biết.”

Vài thị vệ trẻ tuổi được phân công đều thay lão Lý nói những lời hay.

Nghe vậy, lão Lưu càng thêm tức giận, ngọn lửa ghen tị trong lòng càng bùng cháy: “Sơn phỉ cái gì chứ, ta cũng đã đi qua đây ba bốn lần, chưa từng gặp lần nào, hắn chỉ hù dọa mấy người mới đến như các ngươi thôi, muốn lừa ta thì không được đâu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong liền cầm que châm lửa lên bắt đầu nhóm lửa sưởi ấm trên mặt đất.

“Này! Lão Lưu, ngươi làm gì vậy, muốn hại c.h.ế.t mọi người sao?” Lão Lý tức giận muốn giật lấy que châm lửa trong tay hắn ta, lão Lưu né tránh, cố ý giơ que châm lửa lên cao lắc qua lắc lại.

“Xoẹt.” một mũi tên b.ắ.n tới, trúng chính vào que châm lửa trên tay lão Lưu, mũi tên xuyên qua giữa que châm lửa, nhìn thấy nó gãy làm đôi trong tay hắn ta.

“Á!” Lão Lưu sợ hãi vội vàng ném nốt phần còn lại, trợn tròn đôi mắt kinh hoàng nhìn quanh.

Lão Lý lại bình tĩnh hơn hắn nhiều, vung tay ra hiệu cho mọi người tuyệt đối không được lên tiếng.

“Lộc cộc!”

“Lộc cộc lộc cộc!”

Một tràng tiếng vó ngựa giòn giã từ xa đến gần.

Không phải một con ngựa, mà là một đàn ngựa.

Thậm chí bọn họ còn nghe thấy tiếng ngựa hí, ngay gần bọn họ.

“Mọi người mau tìm chỗ trốn, tuyệt đối không được lên tiếng.” Lão Lý ra lệnh cho các thị vệ, đồng thời để bọn họ sắp xếp ổn thỏa những người lưu đày.

Mọi người nhanh chóng rút lui, những người lưu đày đang nghỉ ngơi cũng bị gọi dậy, sau đó tự tìm chỗ ẩn nấp.

Lúc này Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đang đứng trên ngọn cây cao quan sát động tĩnh bên dưới.

“Sư huynh, bọn chúng có khoảng bốn năm mươi người.” Tô Mặc nhìn ống nhòm chậm rãi nói.

Trong lúc nói chuyện, một toán sơn tặc cưỡi ngựa bịt mặt chạy tới.

Kẻ đi đầu là một tên thủ lĩnh sơn tặc, hắn ta kéo ngựa lại, quát lớn: “A Tứ, ngươi có chắc bọn chúng ở đây không?”

“Đại ca, tuyệt đối không sai, có huynh đệ đã đi dò đường, hơn nữa vừa rồi đại ca cũng thấy tia lửa đó rồi, chính là ở đây.”

Tên thủ lĩnh sơn tặc tên là Sơn Báo, mấy ngày trước hắn ta nhận được tin, có người muốn bỏ ra một nghìn lượng bạc để mua mạng hai người Tô gia lưu đày.

Hắn ta cũng dò la được, đám người này sắp đi qua ngọn núi của bọn chúng, đây quả thực là món hời đến tận cửa, chỉ có kẻ ngốc mới không làm.

Chỉ là hắn ta cũng nghe ngóng được, có hơn mười thị vệ võ nghệ không tệ, vì vậy bọn chúng chọn ra tay vào ban đêm.

Bọn chúng có thể dựa vào địa hình quen thuộc để ra tay chính xác và nhanh chóng hơn.

“Mọi người chia nhau ra tìm kiếm, nhớ là Tô gia, đừng g.i.ế.c nhầm, uổng phí công sức.” Sơn Báo âm u nói.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 72: Chương 72



Đám sơn tặc xuống ngựa, tay cầm đao lớn, giơ đuốc bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

Đột nhiên, có người kêu lên: “Đại ca, ở đây có một que châm lửa, còn có mũi tên đại ca vừa bắn.”

Hắn nhặt lên đưa cho Sơn Báo: “Ừ, không sai, bọn chúng ở đây! Huynh đệ, cẩn thận, đừng để sót, đây nhưng là hơn một nghìn lượng bạc.”

Đám sơn tặc nghe thấy nhiều bạc như vậy, ai nấy đều phấn chấn, không trách gì đại ca vẫn luôn làm ăn lớn, hôm nay lại dẫn bọn họ đi tìm đám tù lưu đày này, hóa ra đây cũng là một món hời lớn.

Tô gia đều được lão Lý sắp xếp ở một khu rừng nhỏ, sau tảng đá bên cạnh khu rừng là mười mấy kỹ nữ thanh lâu.

Một con côn trùng nhỏ bay vào mũi Tử Thần, nàng ấy không nhịn được hắt hơi một cái thật to.

“Ra đây!!” Sơn Báo chỉ vào sau tảng đá quát.

Mười mấy kỹ nữ thanh lâu run rẩy sau tảng đá, Trần Yên Vũ không chần chừ, giơ chân đá Tử Thần ra ngoài.

Đi c.h.ế.t đi! Để khỏi liên lụy đến mọi người! Ả ta thầm nói trong lòng.

Tử Thần không kịp trở tay, ngã mạnh xuống trước mặt Sơn Báo.

“Đại ca, là một nữ nhân.” Một tên lâu la cúi người giơ đuốc soi vào mặt Tử Thần: “Dung mạo cũng khá.”

Sơn Báo trừng mắt nhìn hắn: “Cút!”

Tên lâu la nịnh hót không thành, lại còn bị mắng, đành xám xịt bỏ đi.

“Nói!” Sơn Báo dí d.a.o vào cổ nàng quát: “Những người khác ở đâu?”

Tử Thần chỉ vào sau tảng đá: “Đều ở đó!”

Rất nhanh, những người của Sương Vũ Các đều bị dẫn ra, mọi người chỉ vào Tử Thần mà mắng chửi, nói nàng ấy là yêu tinh hại người, là sao chổi.

“Nói! Tô gia ở đâu?” Sơn Báo cầm d.a.o vung vẩy trước mặt bọn họ, lưỡi d.a.o sáng loáng không ngừng lắc lư trên cổ mảnh khảnh của bọn họ, có mấy người đã sợ đến ngất xỉu.

Còn có mấy người ngã gục xuống đất, ôm n.g.ự.c không nói nên lời.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Yên Vũ còn có thể miễn cưỡng đứng vững, còn Tử Thần thì rất bình tĩnh, dường như không hề sợ hãi lưỡi đao trên cổ.

Sơn Báo rõ ràng đã nảy sinh hứng thú, một nữ nhân cứng cỏi như vậy, thật thú vị, bùng nổ, nóng bỏng, có hương vị.

Hắn ta cười lạnh một tiếng: “Hôm nay gia đây nhất định phải bắt ngươi khai ra, Tô gia ở đâu? Chỉ cần ngươi nói ra, ta sẽ tha cho bọn họ.”

“Ta làm sao biết được, bản thân ta còn không lo nổi cho mình, sao còn có tâm trí để ý đến người khác.” Tử Thần lạnh lùng nói.

“Con tiện nhân này, ngươi chỉ biết bán đứng chúng ta, không làm chút gì giúp đỡ tỷ muội, bọn họ ở trong khu rừng nhỏ.” Thanh Quất co rúm trên mặt đất, chửi rủa Tử Thần.

“Phụt!” Chỉ nghe một tiếng d.a.o đ.â.m vào da thịt, Thanh Quất kêu thảm một tiếng, ôm n.g.ự.c ngã xuống đất.

“Ngươi... tại sao lại g.i.ế.c người bừa bãi?” Tử Thần cau mày, quát lớn.

“Ta chỉ cần ngươi nói, không cần bọn họ lắm mồm.” Sơn Báo mặt đơ cứng: “Ta hỏi một câu, ngươi không trả lời, ta sẽ g.i.ế.c một người, nếu ngươi nói, ta sẽ tha cho bọn họ.”

“Cầu xin ngươi, nói đi, ngươi nói với vị đại gia này đi, để hắn tha cho chúng ta, tha cho chúng ta...”

“Đúng vậy, Tử Thần, ngươi cứu chúng ta đi.”

Vài nữ tử vừa rồi còn nói lời lạnh nhạt với Tử Thần lập tức quay đầu ôm chân Tử Thần cầu xin nàng ấy.

Sơn Báo nhìn Tử Thần mặt lạnh như băng, còn mấy nữ tử trên đất như bùn nhão, trên khuôn mặt đầy mụn của hắn ta lộ ra nụ cười đắc ý.

Hắn ta rất thích chơi trò chơi này với nữ tử cứng rắn như thép này.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 73: Chương 73



Ngọn núi này là thiên hạ của hắn ta, lại là một đêm yên tĩnh như vậy, cùng một nữ tử có dung mạo và thân hình đều vô cùng xuất chúng chơi đùa, cuộc sống này thật không thể tuyệt vời hơn.

“Ngươi không nghe thấy sao, ở trong rừng.” Tử Thần cuối cùng cũng nói ra.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đứng trên cây, nhìn rõ mọi chuyện.

Hai người trao đổi ánh mắt, Tô Mặc lập tức ẩn thân, nàng nhảy xuống khỏi cây, Trần Thiếu Khanh thì nhảy vào không gian của nàng.

“Tốt! Mỹ nhân, bổn đại vương nghe theo ngươi, người đâu, đi tìm trong rừng.”

Lão Lý dẫn theo mấy thị vệ và Tô gia trốn trong rừng, nghe rõ động tĩnh bên ngoài, hóa ra những người này nhắm vào Tô gia.

“Lão Lý, bọn họ chỉ muốn Tô gia, chúng ta không cần phải chịu liên lụy.” Là giọng của lão Lưu.

Tô phu nhân nghe vậy, trừng mắt nhìn hắn, quả nhiên ở đâu cũng có kẻ giẫm đạp lên người khác.

Không đúng! Loại đồ vật này không thể coi là người, chính là súc sinh.

Lão Lý không để ý đến hắn, mà bảo Tô phu nhân và những người khác đi sâu hơn vào rừng, còn hắn thì dẫn theo mấy thị vệ cầm đao đứng thành hàng, chuẩn bị g.i.ế.c một tên thì g.i.ế.c một tên, g.i.ế.c hai tên thì g.i.ế.c một đôi.

Tô phu nhân cũng không nhàn rỗi, bà nhặt một cành cây dài và thô trên mặt đất, nắm chặt trong tay, Tô Bân thì lấy ra con d.a.o găm quý giá, Tô Quân đã kéo căng cây nỏ nhỏ của mình, luôn sẵn sàng chiến đấu, ngay cả Tô Thành cũng kéo căng ná thun của mình.

Còn lại Trần Tú thì dẫn theo Chương Tử Yên và mấy hài tử trốn ở phía sau.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, hàng chục đôi mắt nhìn chằm chằm vào mép rừng, không khí căng thẳng như đông cứng lại.

Yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của mọi người.

“Sột soạt...” Lá cây lay động, có người đi vào.

“Nương... con sợ...” Tô Côn vừa nói vừa khóc thầm.

“Suỵt!” Tô Bân quay đầu ra hiệu cho hắn.

Tiếng bước chân ngày càng gần, đã nhìn thấy một cái chân.

Lão Lý giơ tay lên, chuẩn bị ra lệnh bất cứ lúc nào.

“Á”

“Ầm”

Một tiếng hét thảm thiết cùng với một tiếng ngã nặng nề, một bóng đen ngã gục xuống đất.

Hắn giãy giụa vài cái, không lâu sau thì tắt thở.

Mọi người nhìn nhau, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tên sơn tặc đó sao lại tự ngã xuống đất chết?

“Sột soạt... sột soạt...”

Lá cây lại bắt đầu lay động, dường như lần này có nhiều người hơn.

Những người trong rừng lập tức căng thẳng trở lại.

“Nương...” Tô Lâm sợ đến mức giọng nói bắt đầu run rẩy.

Chương Tử Yên đưa tay bịt miệng tiểu nhi tử.

Và liên tục lắc đầu với nó, ra hiệu cho nó đừng lên tiếng.

“Vút.” một mũi tên mang theo tiếng gió b.ắ.n về phía một tên sơn tặc vừa mới lộ đầu, tên sơn tặc nghiêng đầu né tránh nhưng lại b.ắ.n trúng tai một tên sơn tặc phía sau.

“Mẹ kiếp! Là ai? Xem lão tử đây có c.h.é.m c.h.ế.t ngươi không!” Tên sơn tặc tức giận xông về phía b.ắ.n ra mũi tên.

Mũi tên là Tô Quân b.ắ.n ra, vì quá căng thẳng nên tay hắn run lên, b.ắ.n luôn mũi tên trên dây cung.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tên sơn tặc bị thương ở tai xông vào rừng, liếc mắt đã thấy Tô Quân đang cầm cung, hắn ta vung đao c.h.é.m tới.

Vài tên thị vệ cũng không chần chừ, xông lên chặn hắn ta lại nhưng sơn tặc đông quá, bọn họ chỉ có vài người, sao chống đỡ nổi, không lâu sau đã rơi vào thế yếu.

Tên sơn tặc đã nhắm vào Tô Quân xông vào, vung đao c.h.é.m về phía hắn, vừa mạnh vừa chuẩn.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 74: Chương 74



Lúc này, Tô phu nhân và Tô Bân đã dây dưa với hai tên sơn tặc khác, không rảnh để ý đến bên này.

“Quân nhi.” Trần Tú thấy vậy thì kinh hô lao tới.

Trong nháy mắt, mọi người mơ hồ thấy một bóng người vụt qua, sau đó một luồng khí lưu mạnh mẽ xoay tròn bên cạnh, rồi nghe thấy một tràng

“Phụt”

“Phụt! Phụt!”

“Phụt”

Tiếng đao liên tục c.h.é.m vào da thịt.

“Á! Á” Tiếp theo là tiếng người kêu thảm thiết ngã xuống đất.

Chuyện gì đã xảy ra, thời gian như ngừng lại vào lúc này, màn đêm đen kịt trở lại tĩnh lặng.

“Quân nhi, con không sao chứ?” Là giọng của Trần Tú.

“Con không sao, di nương, buông con ra.” Tô Quân bị Trần Tú đè xuống đất, hắn vùng vẫy ngồi dậy, đỡ Trần di nương đứng lên.

Hai người ngẩng đầu lên, phát hiện trên mặt đất một mảnh hỗn độn, từng tên áo đen đau đớn ngã ngửa trên mặt đất, trên người đều có vết thương d.a.o rất sâu.

Vết thương không ngừng chảy máu, nhẹ thì bị thương ở tay chân, nặng thì bị thương ở tim mạch, ngay lập tức tử vong.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Nhiều người đồng thời hỏi.

Tô phu nhân nhìn cành cây trong tay, rồi nhìn tên sơn tặc bị thương dưới chân mình, hắn ta bị thương ở cổ, da thịt bong ra, m.á.u không ngừng trào ra, hắn ta đã không nói nên lời.

Hắn ta kinh hãi mở to mắt, cố gắng hiểu rõ xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao mình lại giơ đao về phía nữ nhân này nhưng đao không c.h.é.m vào người bà, mà lại quay ngược lại làm mình bị thương?

Hơn nữa còn bị thương nặng như vậy.

Cũng chính là vấn đề mà Tô phu nhân không hiểu.

Không chỉ có bà, tất cả những người có mặt đều trải qua chuyện tương tự, vũ khí trong tay sơn tặc sau luồng khí lưu mạnh mẽ đó, đều tự làm mình bị thương.

Lão Lý và các thị vệ có mặt cũng kinh ngạc, vừa rồi bọn họ rõ ràng đã cảm thấy mình đã rơi vào thế yếu, địch đông ta ít, chênh lệch lực lượng quá lớn, ước tính bọn họ chỉ có thể chống đỡ được nhiều nhất một nén nhang.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đã định liều mạng, không ngờ mọi chuyện lại có bước ngoặt đột ngột.

“Người đâu! Trói hết bọn chúng lại! Trở về giải đến huyện nha Trường Sơn.” Lão Lý ra lệnh.

Vài tên thị vệ xông lên, nhanh chóng trói những tên sơn tặc bị thương nặng này lại.

Dùng dây thừng thô xâu chúng thành một xâu.

Bên ngoài rừng, tên thủ lĩnh sơn tặc vẫn đang chờ tin vui.

Hắn ta nghĩ rằng với số người của mình thì đối phó với mấy tên thị vệ đó chẳng phải chuyện dễ dàng sao, khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ bên trong, hắn ta lập tức cảm thấy có chuyện chẳng lành.

Hắn ta nhấc Tử Thần trên mặt đất lên đặt lên lưng ngựa, lập tức dẫn người hoảng hốt bỏ chạy.

“Sư huynh, không ngờ công phu mượn lực của huynh đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa như vậy, thế mà có thể đối phó với nhiều người như vậy cùng lúc? Huynh sắp đuổi kịp sư phụ rồi.” Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ở trong không gian nhìn những tên sơn tặc bị thu dọn, cười nói.

“Sư muội, muội đoán sư phụ nghe muội nói lời đại nghịch bất đạo như vậy sẽ nói gì?” Trần Thiếu Khanh khẽ nhếch môi, nhàn nhạt cười hỏi.

“Hừ! Nương Tây Phí, thằng nhãi con dám so với lão tử!” Tô Mặc hắng giọng, nghiêm túc nói.

“Ha! Còn thật sự có chút vần điệu, Mặc Mặc, xem ra sư phụ thật không uổng công thương yêu muội, muội đã học được tinh túy của người rồi.” Trần Thiếu Khanh đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của Tô Mặc, tán thưởng nói.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 75: Chương 75



Đột nhiên, hắn nhìn thấy bóng dáng chật vật chạy trốn của tên sơn tặc, hắn đưa mắt ra hiệu với Tô Mặc: “Con chó dẫn đường đã chạy rồi, Mặc Mặc chúng ta cũng phải hành động thôi.”

Tô Mặc gật đầu, hai người ra khỏi không gian, tìm thấy con ngựa đang ẩn núp sau sườn đồi, phi thân lên ngựa, đuổi theo về phía nơi tên sơn tặc biến mất.

Sơn Báo và mấy tên huynh đệ còn lại cuối cùng cũng chạy về Thanh Phong trại, sau khi vào trại, lập tức có tên tiểu lâu la chạy đến dắt ngựa cho hắn ta, thấy Tử Thần trên lưng ngựa, nịnh nọt nói: “Đại đương gia hôm nay lại mang về cho chúng ta một tẩu tử sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ít nói nhảm đi, mau nhốt ả vào cho lão tử.” Sơn Báo rõ ràng đang không vui.

Tên tiểu lâu la sợ đến mặt mày đen lại, lập tức ngậm miệng, sau đó buộc ngựa xong, cởi Tử Thần trên lưng ngựa xuống, cõng vào một gian nhà nhỏ bên cạnh.

“Đại ca, hôm nay thế nào? Có thuận lợi không?” Trong đại sảnh đi ra một thanh niên chống gậy.

“Hừ! Đừng nhắc nữa, hôm nay xui xẻo quá, đám huynh đệ kia vào rừng, vốn lúc đầu còn nghĩ xử lý người Tô gia là chuyện dễ như trở bàn tay, không ngờ lại toàn quân bị tiêu diệt, c.h.ế.t thì chết, bị thương thì bị thương, còn để đám chó thị vệ kia bắt được, may mà ta phản ứng nhanh, dẫn người chạy trốn, nếu không thì chắc cũng thảm rồi.”

Hắn ta nói xong, một chân giẫm lên ghế, một tay cầm lấy ấm trà trên bàn, ngửa đầu tu một hơi nước trà lạnh.

Hắn ta uống gần hết cả ấm nước, mới đặt ấm xuống, đưa tay to sờ miệng, lộ ra vẻ mặt uất ức.

“Đại ca, không nên như vậy chứ, đám gà yếu đó không phải lên là bắt được ngay sao? Sao lại thế này? Còn khiến chúng ta tổn thất binh tướng?” Nhị đương gia Lưu Hổ đầy vẻ khó hiểu hỏi.

“Mẹ nó ai mà biết được? Lão tử bây giờ vẫn còn choáng váng đây.” Sơn Báo nói xong, liền sai bảo tên tiểu lâu la: “Đổ nước cho lão tử, lão tử muốn tắm rửa, tối nay muốn ăn thịt.”

Lưu Hổ biết cái ăn thịt trong miệng hắn ta, chính là ăn da thịt nữ nhân.

Sắc mặt hắn ta phức tạp: “Không ngờ, như vậy mà đại ca còn có thể mang về một tiểu nương tử?”

Nghe hắn ta nói như vậy, Sơn Báo nghe xong, hừ lạnh một tiếng: “Vốn chuyện này phải là của ngươi, nếu không phải ngươi vô dụng, đi đánh một con thú rừng còn bị thương ở chân thì có cần ta phải vất vả như vậy không?”

Nói xong, hắn ta liền vào phòng trong thay quần áo.

“Đại ca dạy phải, là tiểu đệ vô dụng.” Lưu Hổ lập tức tươi cười bắt đầu tự kiểm điểm.

Nhưng thấy Sơn Báo đã biến mất, hắn ta lại đổi một bộ mặt khác, sắc mặt âm trầm như có thể nhỏ nước.

Hắn ta đã chịu đủ rồi, làm việc dưới trướng tên ngu ngốc này nhiều năm như vậy, bất kể hắn ta có bỏ ra bao nhiêu công sức, đến cuối cùng cũng chỉ có người ta ăn thịt, còn hắn ta chỉ có thể miễn cưỡng uống canh mà thôi.

Hắn ta là từ một sơn trại khác đầu quân đến, sơn trại của bọn họ bị quan phủ tập kích, mấy người bọn họ biết tin trước nên chạy thoát.

Hắn ta không còn cách nào khác, đành phải dẫn theo huynh đệ đầu quân cho Sơn Báo, hắn ta làm nhị đương gia.

Lúc này, đám huynh đệ dưới trướng hắn ta thấy lão đại của mình bị ức h**p, liền khuyên hắn ta tự lập sơn trại, tách khỏi Sơn Báo.

Hắn ta biết hiện tại mình vẫn chưa được, một là chưa có nơi thích hợp để an trí, hai là hắn ta đang chờ thời cơ, lấy được chìa khóa kho vàng của Sơn Báo, hắn ta không thể đến tay trắng ra đi, hắn ta phải khiến Sơn Báo phải trả giá.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 76: Chương 76



Vài ngày trước, hắn ta muốn tặng Sơn Báo một tấm da hổ làm quà sinh nhật, liền dẫn theo mấy tên huynh đệ lên núi đánh hổ, không ngờ gặp phải đất đá trên núi sạt lở, hắn ta và mấy tên huynh đệ vì chạy trốn mà ngã từ trên sườn núi xuống.

Hai tên huynh đệ chết, hắn ta cũng bị thương ở chân, Trương Báo không những không quan tâm đến hắn ta và huynh đệ của hắn ta, ngược lại còn trách hắn ta vô dụng!

Ngọn lửa trong lòng hắn ta đã sớm không kìm nén được nữa.

Nhìn thấy đại ca của mình lại chịu thiệt, mấy tên huynh đệ của Lưu Hổ đều bất bình nói: “Đại ca sao lại trở nên nhu nhược như vậy, hắn đã cưỡi lên đầu đại ca mà ỉa rồi, mà đại ca vẫn còn tươi cười với hắn, đại ca, nếu cứ tiếp tục như vậy, huynh đệ chúng ta không chịu nổi đâu, chúng ta sẽ thay đại ca trừ khử hắn.”

Lưu Hổ vẫy tay nói: “Đừng vội, tối nay sẽ lấy sạch kho vàng của hắn, chúng ta có thể đi rồi!” Nói xong, không biết bằng cách nào mà trong tay hắn ta đã xuất hiện một chùm chìa khóa.

Vài tên huynh đệ của hắn ta mở to mắt kinh ngạc: “Đại ca lấy được từ lúc nào vậy?”

“Tối qua hắn say rượu... lấy được, mấy người các ngươi đi chuẩn bị... như thế này...” Hắn ta hạ giọng dặn dò mấy người kia.

Tô Mặc ẩn thân ngay bên cạnh hắn ta, nghe rõ ràng mọi chuyện.

Đến sớm không bằng đến đúng lúc.

Đi khắp thiên hạ không tìm ra, không ngờ lại dễ dàng có được, nàng bắt đầu xoa tay chuẩn bị.

Lưu Hổ nói xong, nhìn mấy tên huynh đệ của mình đi làm việc, lúc này mới chống gậy chậm rãi đi về phòng mình.

Vào đến phòng, hắn ta ném gậy chống, nhanh nhẹn thu dọn hành lý.

Chân hắn ta đã khỏi từ lâu, hắn ta chỉ không muốn làm bất cứ việc gì cho Sơn Báo nữa, hắn ta đang âm thầm sắp xếp mọi thứ, chuẩn bị dẫn theo huynh đệ rời đi.

Hắn ta cố ý nhìn chìa khóa trong tay, không tệ!

Hắn ta và huynh đệ sau này muốn lập lại sơn trại thì phải dựa vào nó.

Trời tối, Sơn Báo tắm rửa xong, ăn uống no say, vừa ợ vừa đi về phía căn nhà nhỏ bên cạnh.

Nơi đó giam giữ Tử Thần.

Hắn ta muốn nếm thử xem ả nữ nhân thép này có mùi vị gì.

Nhìn hắn ta đóng cửa đi vào, Lưu Hổ mặt lạnh đi ra.

Tên huynh đệ của hắn ta tiến lại nói: “Đại ca, mọi chuyện đã ổn thỏa, người của hắn đã bị chúng ta bỏ thuốc vào đồ ăn, đại đương gia chắc vẫn còn đang hưởng lạc trong phòng, nhất thời sẽ không ra ngoài, chúng ta nhanh chóng hành động đi.”

Hắn ta chỉ vào Sơn Báo vừa đi vào.

“Được! Hành động!” Lưu Hổ vung tay, dẫn theo huynh đệ đi đến kho vàng của sơn trại.

Tất cả các kho của sơn trại đều ở trong hang động ở sân sau, có hơn mười tên lâu la canh giữ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng bây giờ bọn chúng đã bị bỏ thuốc mê ngã hết.

Lưu Hổ và huynh đệ của hắn ta đi thẳng vào, cầm chìa khóa vào kho vàng, hắn ta để lại vài tên huynh đệ canh giữ bên ngoài, sau đó dẫn theo hơn mười người đi vào.

Tên lâu la cuối cùng đi vào đóng cửa kho nhưng hắn ta không để ý, hắn ta vừa quay người thì cửa tự động mở ra.

Sau đó một lúc sau, cửa mới từ từ đóng lại.

Kho vàng nằm trong hang động đầu tiên, bên trong có từng cánh cửa sắt lớn.

Tổng cộng đi qua ba bốn cánh cửa, bọn chúng mới đến được kho chính.

Trên nền đá được xếp ngay ngắn hàng chục chiếc rương sắt lớn, trong rương đựng đầy vàng bạc châu báu, còn có đủ loại trang sức bằng vàng bạc. Bên cạnh có mấy dãy giá bày đầy đồ cổ và đồ ngọc lấp lánh.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 77: Chương 77



Đây đều là những thứ mà Thanh Phong trại tích lũy được trong những năm qua, phần lớn là do bọn chúng cướp bóc những thương nhân buôn bán.

“Huynh đệ, mọi người nhanh chóng hành động, mang hết những thứ này đi.”

Lưu Hổ hạ giọng nói.

“Được rồi! Đại ca!”

Huynh đệ hắn ta rất phấn khích, đại ca cuối cùng cũng chịu ra tay, bọn họ không còn phải chịu ấm ức nữa.

Nhìn người ta ăn thịt, còn mình chỉ được uống vài ngụm canh thừa, lại còn phải xem sắc mặt người ta.

Bọn họ đã quá chán ngấy những ngày tháng sống nhờ vả này rồi.

Mười mấy tên lâu la bắt đầu khiêng rương ra ngoài, hai người khiêng một rương, đều chuyển đến cửa hang, sau đó chờ xe ngựa đến chở đi.

Bọn chúng xếp rương ở cửa hang, sau đó lại vào trong khiêng tiếp.

Ra vào hơn mười chuyến, cuối cùng cũng khiêng hết những chiếc rương sắt trên mặt đất, bước tiếp theo, bọn chúng phải chuyển đồ cổ và đồ ngọc trên giá ra ngoài.

Vừa vào trong, bọn chúng thấy những chiếc rương sắt trên mặt đất như biến mất bằng phép thuật.

Khi mấy người này đóng đồ cổ vào rương, xếp xong rồi khiêng ra ngoài thì phát hiện xe ngựa đã đợi ở bên ngoài từ lâu.

“Sao các ngươi chậm thế?” Tên huynh đệ đánh xe phàn nàn.

“Ồ, vừa nãy những chiếc rương sắt trên mặt đất ngươi đều chất lên xe rồi à?” Có người hỏi.

“Rương sắt gì chứ, ta ra ngoài không thấy gì cả?” Tên đánh xe ngạc nhiên đáp.

“Không thấy gì sao? Đặt ngay trên tảng đá này, hơn mười chiếc cơ mà? Ngươi thật sự không thấy?”

“Đúng vậy, lúc ta đến đây thì trên mặt đất chẳng có gì cả.”

“Sao có thể?”

“Ta thực sự không thấy gì cả.”

Tên lâu la và tên đánh xe cãi nhau ỏm tỏi.

“Thôi nào, đừng cãi nữa vào trong xem thử trong hang có không.” Có người đề nghị.

Nói xong, bọn chúng đặt những chiếc rương đồ cổ trong tay lên xe trước, sau đó mười mấy người lại vội vã đi vào hang.

Tên lâu la đánh xe cầm roi dựa vào thành xe, trợn mắt nhìn chằm chằm vào cửa kho vàng.

Hắn muốn xem thử chuyện gì đang xảy ra? Sao hơn mười chiếc rương lại có thể biến mất không dấu vết?

Hắn không để ý, những chiếc rương đồ cổ trong xe cũng biến mất trong nháy mắt.

Chỉ còn lại một chiếc xe ngựa trống rỗng.

Nghe nói không thấy những chiếc rương sắt đâu, Lưu Hổ đang ở bên trong tìm kiếm bảo vật tức giận đi ra: “Sao lại không thấy? Sao có thể không thấy được?”

Hắn ta tức đến nỗi muốn bốc khói, lũ ngốc này, cái gì cũng không trông cậy được, những thứ to lớn và nặng nề như vậy sao có thể tự nhiên biến mất?

Không thể nào.

“Mau đi tìm! Mau đi tìm!” Hắn ta không nhịn được mà hét lớn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn ta đã khổ tâm sắp xếp từ lâu, bây giờ chỉ còn một bước nữa là thành công, không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Tên lâu la trông xe quay người nhìn đám người bị mắng, vẻ mặt chế giễu.

Hừ! Vừa nãy còn muốn vu oan cho ta, bây giờ ăn quả đắng rồi chứ gì? Bị mắng rồi chứ gì?

Đáng đời!

Hắn vừa hát vừa đi về phía trước xe ngựa, đột nhiên quay mặt lại nhìn thấy thùng xe trống rỗng.

Ủa? Chiếc rương lớn vừa khiêng lên đâu rồi?

Hắn vội vàng thò tay vào thùng xe, sờ từng chút một, nghĩ rằng trời tối nên mình không nhìn kỹ?

Nhưng hắn sờ từ đầu xe đến đuôi xe, vẫn không sờ thấy gì.

Đầu hắn ong một tiếng, người bắt đầu run rẩy, chân tay càng lúc càng mềm nhũn, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hắn rõ ràng nhìn thấy bọn chúng đặt lên xe, hơn nữa hắn không rời khỏi xe ngựa một bước.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 78: Chương 78



Chuyện gì xảy ra vậy?

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?

Hắn sắp phát điên rồi, túm tóc mình, sốt ruột dậm chân tại chỗ.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Lưu Hổ nhìn vẻ mặt kỳ quái của hắn, quát.

“Đại ca, không xong rồi, vừa nãy những chiếc rương bọn chúng đặt trên xe không thấy đâu, biến mất rồi, không còn nữa...”

Hắn có chút lắp bắp.

“Cái gì? Đồ trên xe cũng có thể không thấy? Vừa nãy ngươi làm gì? Động tĩnh lớn như vậy mà ngươi không nghe thấy sao?” Lưu Hổ tức đến nghiến răng nghiến lợi, thật muốn rút d.a.o ra g.i.ế.c c.h.ế.t tên ngốc này.

“Ta thực sự không rời khỏi xe ngựa, cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào! Đại ca, ta nói đều là thật, đều là thật mà.” Hắn nhìn thấy tay Lưu Hổ đặt trên dao, sợ hãi quỳ phịch xuống đất, liên tục dập đầu.

“Tên ngốc này, đồ đã đến tay mà cũng có thể để nó bay mất, giữ ngươi lại làm gì?” Lưu Hổ rút d.a.o ra, đ.â.m c.h.ế.t hắn ngay tại chỗ.

Lúc này, đám lâu la tìm kiếm khắp hang động mới đi ra, sắc mặt từng người đều vô cùng khó coi, như thể vừa mất đi đứa con vậy.

Vẻ mặt muốn khóc không ra nước mắt.

“Tìm thấy chưa?” Lưu Hổ cầm đao quát lớn.

“Không có, chúng ta đã tìm khắp nơi rồi, không có ở đâu cả.”

Giọng nói của mấy tên lâu la đều có chút thay đổi, vừa sợ vừa kinh, còn mang theo chút giọng khóc.

Lưu Hổ tức giận đi lên đá một cước vào tên lâu la đi đầu: “Vô dụng! Vô dụng, nuôi các ngươi để làm gì, tâm huyết của lão tử đều bị các ngươi hủy hoại hết rồi.”

“Tìm tiếp! Lật tung cả nơi này lên cho ta, nhất định phải tìm ra.” Hắn ta cầm đao quát lên.

“Được! Được!” Đám lâu la sợ hãi tản ra, lại đi khắp nơi tìm kiếm.

Bọn chúng đang hỗn loạn nhưng lại không để ý thấy cửa kho lương cách đó không xa lặng lẽ mở ra một khe hở, khe hở đó lập tức biến mất.

“Mặc Mặc, làm tốt lắm, phỏng chừng đám vô dụng này giờ vẫn còn choáng váng đây.” Trong kho lớn, Trần Thiếu Khanh từ trong không gian của Tô Mặc đi ra, giơ ngón tay cái với nàng.

“Ha ha! Đương nhiên rồi, bổn cô nương đây khiến chúng choáng váng đến nỗi không biết đông tây nam bắc, sư huynh, không nói nữa, chúng ta mau làm việc thôi, không thiên vị, mỗi người một nửa.” Nàng cười nói.

Tô Mặc chỉ vào đống gạo, bột, dầu như núi trong kho lương: “Không ngờ đám sơn tặc này lại dự trữ đầy đủ như vậy, xem ra đã hại không ít bá tánh.”

“Đúng vậy, nếu không thì chúng lấy đâu ra nhiều bạc và lương thực như vậy?” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa vung tay thu một nửa đồ trong kho vào không gian, nhìn sang bên Tô Mặc thì nửa bên đó cũng đã được thu dọn sạch sẽ.

Trần Thiếu Khanh lại vào không gian của Tô Mặc, Tô Mặc thì ẩn thân chui ra khỏi kho lương.

Cứ như vậy, bọn họ thu sạch kho lương, kho vũ khí, còn cả ngựa trong chuồng ngựa.

Hai người nhìn sơn trại sạch bong, không tệ! Thật sự rất hài lòng.

Đột nhiên từ tiền viện truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh thính lực phi phàm, bọn họ nghe thấy tiếng mắng chửi: “Mẹ kiếp, xem lão tử có g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi không.”

Hai người nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, đồng thời kêu lên: “Là sư phụ.”

Nhưng nghe kỹ lại, không đúng, sao lại là giọng nữ?

Giống như giọng của Tử Thần cô nương.

“Mặc Mặc, chúng ta đi xem.” Trần Thiếu Khanh nói xong lại nhảy vào không gian của Tô Mặc, Tô Mặc lập tức ẩn thân, biến mất không thấy.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 79: Chương 79



Ngay khi Lưu Hổ dẫn theo đám huynh đệ đi mở cửa kho vàng, Sơn Báo đang say khướt đi đến phòng riêng, hắn ta loạng choạng bước vào, nhìn thấy Tử Thần bị trói bằng dây thừng trên giường, m.á.u lập tức dồn lên não.

“Tiểu ớt, gia đến thăm ngươi rồi, đến đây! Để gia thương yêu ngươi.”

Hắn ta vừa nói vừa nhào lên giường.

Tử Thần bị trói tay chân, miệng còn bị nhét giẻ, không phát ra được tiếng.

Nàng ta trừng mắt nhìn Sơn Báo đang nhào tới, nhân lúc hắn ta vừa mới đến gần người mình, nàng ta liền đá mạnh hai chân lên.

“Ái da!” Một cước này đá trúng bụng hắn ta, hắn ta không đứng vững, suýt nữa ngã nhào.

May mà hắn ta phản ứng nhanh, vịn vào thành giường, miễn cưỡng đứng vững.

“Ái da, tiểu ớt khá chính tông, là ớt chỉ thiên phải không? Để gia cắn một miếng, gia thích ăn cay nhất.” Hắn ta vừa nói vừa đứng dậy nhào tới lần nữa.

Tử Thần giãy giụa, người lăn sang một bên, Sơn Báo mơ màng nhào hụt, hắn ta nằm vật xuống giường cứng ngắc, suýt nữa cắn nát răng.

Cơn đau khiến hắn ta tỉnh táo đôi chút, hắn ta đột nhiên nhớ đến thất bại vừa rồi của mình, không g.i.ế.c được người Tô gia, ngược lại mất đi mấy chục huynh đệ của mình, hắn ta tức giận vô cùng.

Không chế ngự được người Tô gia, chẳng lẽ cũng không chế ngự được nữ nhân trước mặt này sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ đến đây, mắt hắn ta đỏ ngầu đứng dậy, thoát đi từng kiện quần áo trên người, để lộ ra một mảng lớn hình xăm trước ngực.

Cuối cùng chỉ còn lại q**n l*t, hắn ta cười gằn, tiến lại gần Tử Thần, Tử Thần co người lại, không ngừng lùi về phía góc tường phía sau.

Sơn Báo không vội không vàng nhìn nàng ấy, cho đến khi nàng ấy lùi sát vào tường, không còn chỗ trốn nữa, hắn tâ mới nhướng mày cười nhạt: “Sao không trốn nữa?”

Hắn ta từ từ trèo lên giường, rồi cười đê tiện từng chút một tiến gần Tử Thần: “Đừng sợ, để gia thương yêu ngươi.”

Hắn ta đột nhiên nhào tới, Tử Thần dùng hết sức toàn thân húc đầu vào hắn ta.

Hắn ta né người sang một bên, Tử Thần không kịp dừng lại, ngã xuống khỏi giường, đầu đập trúng góc bàn bên cạnh, m.á.u chảy như suối, lật đật c.h.ế.t ngất.

“Đệt, thật là xui xẻo.” Sơn Báo nhìn Tử Thần đầu đầy máu, chửi ầm lên.

Hắn ta tiến lên đá Tử Thần một cái, thân thể Tử Thần mềm nhũn ngã nghiêng trên mặt đất.

“Chết rồi?” Sơn Báo cúi xuống, đặt ngón tay lên mũi nàng ấy, quả nhiên, không còn hơi thở.

“Ả nữ nhân thối tha, dám làm ta xui xẻo, ta c.h.é.m c.h.ế.t ngươi!” Nhìn Tử Thần nhắm chặt hai mắt, Sơn Báo tức muốn phát điên, hôm nay sao lại xui xẻo thế này, chuyện gì muốn làm cũng không làm được.

Muốn có một nữ nhân cũng không có! Còn biến thành người chết.

Hắn ta cầm d.a.o định c.h.é.m Tử Thần, đột nhiên Tử Thần mở mắt, nàng ấy nhìn Sơn Báo đang giơ d.a.o về phía mình, trong mắt b.ắ.n ra tia sáng sắc bén.

Sơn Báo sợ đến mức suýt đánh rơi con d.a.o xuống đất, tim như muốn nhảy ra ngoài.

Người c.h.ế.t sống lại rồi?

Sao có thể có chuyện như vậy, hắn ta nghĩ mình chắc chắn là hoa mắt rồi.

Hắn ta buông dao, rồi xoa xoa mắt, cẩn thận nhìn xuống đất, nhìn kỹ, hắn ta sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Người không còn nữa!

Chỉ còn lại một vũng m.á.u đỏ tươi!

Trán hắn ta bắt đầu toát mồ hôi, sau lưng từng trận lạnh toát.

Tay cầm d.a.o có chút run rẩy, hắn ta quay một vòng, giọng run run hét lên: “Ra đây! Ra đây cho ta!”

“Mẹ kiếp, xem lão tử có g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi không.”
 
Back
Top Bottom