Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 570: Chương 570



Tin tức nối tiếp tin tức, Tôn Hằng nghe đến choáng váng đầu óc, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chẳng lẽ mình nghĩ đến bạc mà phát điên, đang nằm mơ sao?

“Lộ Dã, ngươi lại đây véo trẫm một cái!” Tôn Hằng ra lệnh cho Lộ Dã.

Những ngày trước, Tào Tây bị Trần Thiếu Khanh điều đến giúp Tôn Hằng xử lý công việc trong cung.

Lộ Dã làm việc cẩn thận tỉ mỉ, Tôn Hằng rất khen ngợi hắn.

“Thuộc hạ không dám!” Lộ Dã sợ đến nỗi lùi lại mấy bước.

Véo hoàng thượng, cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám.

“Để ta!” Lúc này, một người từ bên ngoài đi vào, ngẩng đầu nhỏ, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Tôn Hằng: “Đau thì đừng trách ta!”

Nói rồi đưa tay nhỏ trắng nõn ra véo mạnh vào cánh tay Tôn Hằng.

“Ái chà! Nhẹ tay thôi Mặc Mặc!” Tôn Hằng đau kêu lên.

Lộ Dã và các thị vệ khác đều ngây người, tiểu cô nương này thật to gan, dám véo cả thánh thượng đương triều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoàng thượng của bọn họ tuy nghèo nhưng cũng là cửu ngũ chí tôn.

Nhưng Tôn Hằng không hề tức giận, nhìn thấy bọn họ, hắn lại rất vui mừng, hắn nhìn Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh, lập tức hiểu ra mọi chuyện.

“Đây có phải là... có phải là...” Tôn Hằng nhỏ giọng hỏi.

“Là cái gì chứ? Tôn ca ca, huynh mau đánh cho đám chó mọi kia một trận, chiếm hết thành trì của bọn chúng, đến lúc đó cũng thưởng cho ta một miếng đất phong, để ta làm quận chúa gì đó.” Tô Mặc cười khẽ.

“Được! Có tiền rồi, trẫm sẽ thân chinh, đánh cho chúng tan tác, chạy mất dép! Đến lúc đó, muội muốn đất phong nào cũng được!” Tôn Hằng rất quyết tâm nói.

“Không tệ! Không tệ!” Tô Mặc vui mừng xoa xoa tay, trong mắt đầy vẻ phấn khích.

Tô Mặc chỉ lo vui mừng mà không để ý Trần Thiếu Khanh lặng lẽ theo một thị vệ đi ra khỏi kho tàng.

Việc đồ trong quốc khố đột nhiên trở lại, hắn tin rằng sớm muộn gì cũng có người truyền tin ra ngoài.

Hơn nữa, người cần truyền tin là người Triệu gia.

Triệu Thanh nhất định vẫn chưa từ bỏ, chỉ là hắn ta đang chờ thời cơ để nhặt của rơi.

Tên thị vệ này luôn lo lắng bất an, ánh mắt láo liên, Trần Thiếu Khanh khẳng định hắn ta có vấn đề.

Quả nhiên, hắn ta ở lại một lúc, rồi lấy cớ ra khỏi kho tàng.

Trần Thiếu Khanh dịch chuyển tức thời ra bên ngoài hoàng cung, khoanh tay chờ đợi, hắn muốn xem thử người này rốt cuộc muốn làm gì.

Quả nhiên, tên thị vệ này vội vã đi ra khỏi hành cung, hắn ta nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai chú ý đến mình, liền nhanh chóng đi đến bên con ngựa, nhảy lên lưng ngựa rồi phi thẳng về phía cổng thành Ly thành.

“Quả nhiên có nội gián!” Trần Thiếu Khanh không nói một lời, cưỡi ngựa theo sau hắn ta.

Người kia đến cổng thành, có người chào hỏi hắn ta: “Nhiếp thị vệ muốn ra khỏi thành lúc này sao?”

“À, thánh thượng có việc cần ta đi làm!” Nhiếp thị vệ trả lời qua loa.

Ra khỏi cổng thành, hắn ta một đường chạy về phía nam, hắn ta chạy rất nhanh, khoảng một canh giờ sau, hắn ta đến chân một ngọn núi.

Hắn ta buộc ngựa lại, đi bộ lên núi.

Trần Thiếu Khanh thu ngựa vào không gian, ẩn thân theo sau người kia.

Lại đi thêm nửa canh giờ nữa, trước mặt bọn họ xuất hiện một trang viên, có rất nhiều người ăn mặc như thị vệ canh giữ ở cửa.

Thấy Nhiếp thị vệ, bọn họ chào hỏi rồi chủ động mở cổng cho hắn ta.

Nhìn là biết bọn họ có quen biết nhau, mà tên họ Nhiếp này thường xuyên đến đây.

“Tề Vương điện hạ có ở đây không?” Nhiếp thị vệ hỏi.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 571: Chương 571



“Điện hạ đang chờ Nhiếp thị vệ.” Có người trả lời.

Nhiếp thị vệ gật đầu, hắn ta biết khi hắn ta chưa đến chân núi, đã có người báo tin cho Tề Vương.

“Nhiếp thị vệ có phải đến một mình không?” Người kia lại hỏi.

“Ừ!” Nhiếp thị vệ đáp.

“Không đúng! Có người theo ngươi đến đây!” Người canh giữ cổng lạnh lùng nói.

Nhiếp thị vệ kinh ngạc quay đầu nhìn lại, không thấy ai theo mình: “Các ngươi có nhìn kỹ không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tuyệt đối không sai!” Thị vệ canh cổng nói rồi nhìn Nhiếp thị vệ đi vào, bọn họ cũng lập tức đi theo, đồng thời đóng chặt cổng lại.

Những người trên vọng lâu quả thực nhìn thấy có một con ngựa chạy theo sau Nhiếp thị vệ, chỉ là khi họ chớp mắt một cái, người và ngựa đó lại biến mất một cách kỳ diệu.

Đã có người đi tìm, chỉ là hiện tại vẫn chưa có tin tức.

Bọn họ nào biết được, lúc này Trần Thiếu Khanh đã sớm vào trang viên, đang theo Nhiếp thị vệ đi đến một viện tử.

Nhiếp thị vệ chạy đến bên ngoài viện, lập tức có người vào bẩm báo, một lát sau đi ra: “Tề Vương điện hạ mời ngươi vào.”

Nhiếp thị vệ đáp lời rồi đi vào.

Bên trong rất xa hoa, toàn bộ đều là đồ nội thất bằng gỗ tử đàn, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của gỗ tử đàn.

Trần Thiếu Khanh theo Nhiếp thị vệ cùng nhau đến trước mặt một người.

Người kia ngồi nghiêng trên giường gỗ tử đàn, thấy Nhiếp thị vệ đi vào, hắn ta nhàn nhạt hỏi: “Vội vã gặp ta như vậy, có chuyện gì sao?”

“Bẩm Tề Vương điện hạ, hôm nay xảy ra một chuyện kỳ lạ, quốc khố và kho thuốc còn có chuồng ngựa đột nhiên xuất hiện thêm rất nhiều thứ, Tôn Hằng lập tức có tiền rồi!” Nhiếp thị vệ nói rồi tiến lại gần, kể lại tường tận từng chuyện xảy ra hôm nay.

“Cái gì? Chẳng lẽ lúc trước trong cung mất trộm là do tên tiểu tử Tôn Hằng này làm sao?” Tề Vương Triệu Thanh kêu lên.

“Thuộc hạ thấy những thứ này không phải là đồ bị mất trộm trong cung trước đây, mà là những bảo vật thuộc hạ chưa từng thấy, trong số thuốc đó có rất nhiều khương hoạt và rất nhiều loại thuốc quý hiếm, không biết có phải là từ Phiên quốc đến không, tóm lại, chuyện này thực sự quá kỳ lạ.” Nhiếp thị vệ nhíu mày nói.

“Quản hắn có phải hay không, bản vương cứ nói là phải! Hắn hiểu rõ hay bản vương hiểu rõ? Tuy nhiên, không phải bây giờ! Bản vương phải đợi hắn đánh bại Phiên quốc, ha ha! Ta có thể ngồi mát ăn bát vàng, để hắn cút đi!” Triệu Thanh nheo mắt, vẻ mặt đắc ý: “Thiên hạ này vốn là của Triệu gia chúng ta, Tôn Hằng hắn là cái thá gì!”

Trần Thiếu Khanh đứng bên cạnh nghe xong liền hừ lạnh một tiếng, quả nhiên mọi chuyện đã như hắn dự đoán, người Triệu gia sẽ không dễ dàng giao giang sơn này ra, chỉ là bọn họ đang chờ một thời cơ thích hợp mà thôi.

Đợi Tôn Hằng đánh bại quân địch, thu Phiên quốc vào tay Ly quốc, lúc đó người Triệu gia sẽ nhảy ra, vu cho Tôn Hằng một tội danh không có thật rồi lật đổ Tôn Hằng.

“Quỷ quyệt hiêm độc! Tâm địa rắn rết!” Trần Thiếu Khanh thầm mắng.

Hắn đã phát hiện ra, tuyệt đối sẽ không để bọn họ toại nguyện, hắn phải thay Tôn Hằng dọn sạch tảng đá cản đường Triệu gia này.

Không thể để lại hậu họa!

Trần Thiếu Khanh nghĩ đến đây, đi đến sân của tòa nhà nguy nga tráng lệ này, nghĩ rằng Triệu Thanh đã cắm rễ ở đây, hẳn là những thứ cực kỳ quan trọng đều giấu ở đây.

Hắn không có kiên nhẫn đi tìm, dứt khoát dọn sạch một thể.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 572: Chương 572



Nghĩ đến đây, hắn vung tay, nhổ tận gốc tất cả các ngôi nhà, gọn gàng dứt khoát thu vào không gian.

Chỉ còn lại căn nhà mà Triệu Thanh ở.

Những thị vệ canh gác bên ngoài đột nhiên ngẩng đầu, bỗng cảm thấy có gì đó không ổn: “Vương gia, Vương gia, không xong rồi, nhà cửa không thấy đâu nữa rồi! Mất hết rồi.”

Triệu Thanh đang bàn bạc chuyện với Nhiếp thị vệ thì đột nhiên bị cắt ngang, rất tức giận: “Nói bậy bạ gì thế? Nhà cửa sao có thể không thấy đâu?”

Tên thị vệ quỳ xuống đất, vẻ mặt sợ hãi: “Vương gia mau ra xem đi, thật đấy, phủ đệ của chúng ta đột nhiên không thấy đâu nữa rồi.”

“Đồ hỗn đản! Ngươi rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu? Sao nhà cửa có thể không thấy đâu được!” Triệu Thanh đá hắn ta một cái, quát lớn.

“Vương gia, tiểu nhân thực sự không nói bậy... không nói bậy...” Người đó bị đá lăn quay ra đất nhưng vẫn luôn thanh minh: “Vương gia không tin thì ra ngoài xem.”

Triệu Thanh nhíu mày, sải bước đi ra, hắn ta nhìn quanh một lượt, tròng mắt suýt rơi ra ngoài.

Khốn kiếp! Tường rào không thấy đâu, những ngôi nhà xung quanh đều không thấy đâu, chỉ còn lại một cái sân trơ trọi của hắn ta.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Thanh gầm lên một tiếng.

Tất cả mọi người trong nhà đều chạy ra, bao gồm cả Nhiếp thị vệ đến đưa thư.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, tòa nhà nguy nga tráng lệ vừa rồi, trong nháy mắt lại biến mất không còn dấu vết.

Chỉ có thể nhìn thấy một số dấu vết bị nhổ từ nơi cũ.

Ai có thể làm ra chuyện như vậy?

“Vương gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nhiếp thị vệ kinh hãi hỏi.

“Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết được?” Triệu Thanh tức giận đến mức nhảy dựng lên, phải biết rằng toàn bộ gia sản của hắn ta đều ở trong kho bí mật của tòa nhà này.

Tòa nhà này không còn, hắn ta chẳng còn gì.

“Tìm cho ta! Tìm cho ta!” Triệu Thanh rút bảo kiếm ra, quát lớn.

“Vương gia, đồ vật bị mất có thể tìm nhưng nhà cửa không còn thì tìm thế nào?” Nhiếp thị vệ nhắc nhở hắn ta.

Triệu Thanh đột nhiên bình tĩnh lại, đúng vậy, nhà cửa mất rồi thì tìm thế nào?

Người đó không thể nào khiêng cả tòa nhà đi được chứ?

Chuyện này thật kỳ lạ!

Nghĩ đến đây, lưng Triệu Thanh toát ra một lớp mồ hôi trắng mỏng.

Đột nhiên có người chỉ vào cành cây hét lên: “Vương gia, trên cây có người.”

Triệu Thanh nhìn theo ngón tay, quả nhiên một bóng người thon dài xuất hiện trên cành cây, hắn mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ, để lộ hai con mắt nhìn chằm chằm hắn ta.

“Ngươi là ai! Là người... hay là quỷ!” Triệu Thanh run giọng hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đó không nói, chỉ giơ tay về phía họ, trước mắt Triệu Thanh và thuộc hạ của hắn ta tối sầm lại, không biết gì nữa.

Không biết qua bao lâu, Triệu Thanh cuối cùng cũng tỉnh lại, hắn ta bị nắng đánh thức.

Mở mắt ra, hắn ta phát hiện ra mặt trời chói chang đang chiếu vào hắn ta.

Hắn ta nheo mắt nhìn quanh, đây là nơi nào?

Sao toàn là cát thế này?

“Vương gia, chúng ta đang ở đâu vậy?” Nhiếp thị vệ cũng tỉnh lại, hắn ta tiện tay nắm lấy một nắm cát nóng bỏng.

“Sa mạc! Đây là sa mạc!” Triệu Thanh đột nhiên tỉnh táo lại, hắn ta điên cuồng chạy vòng quanh trên đống cát: “Đây là sa mạc! Là sa mạc!”

“Vương gia, sao lại ở sa mạc?” Càng ngày càng có nhiều thuộc hạ tỉnh lại từ dưới đất, mọi người đều rất kinh hãi.

Những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay thực sự quá kỳ lạ, trước là tòa nhà lớn không hiểu sao lại biến mất, sau đó là họ lại đến nơi quỷ quái này.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 573: Chương 573



Bọn họ dường như đang ở chính giữa sa mạc rộng lớn, nhìn thế nào cũng không thấy điểm dừng.

Vậy bọn họ phải ra ngoài bằng cách nào? Phải đi về hướng nào?

Triệu Thanh đột nhiên hoảng sợ, hắn ta biết sức mạnh của sa mạc, thực sự quá tàn khốc, không có nước không có thức ăn, người ta sẽ c.h.ế.t đói khát trong vòng vài ngày, cuối cùng bị mặt trời thiêu thành xác khô.

“Đi tìm nước!” Triệu Thanh gào lên với thuộc hạ.

“Vương gia, phát hiện một túi nước lớn.” Có người giơ một túi nước lên.

“Đưa cho bổn vương.” Triệu Thanh đưa tay về phía hắn ta, người đó vừa định đưa tới thì đột nhiên một đôi tay chặn ngang túi nước.

Đó là một thị vệ có thân hình cường tráng, hắn ta ôm chặt túi nước rồi chạy sang một bên.

“Truy đuổi hắn! Giết c.h.ế.t hắn!” Triệu Thanh tức giận hét lớn.

Một nhóm thị vệ đuổi theo người đó, người đó thấy sắp bị bao vây, hắn ta dứt khoát lấy một con d.a.o găm trong n.g.ự.c ra chĩa vào túi nước: “Ai dám lại đây, ta sẽ đ.â.m thủng nó, không ai được uống!”

Thị vệ nhìn thấy, lập tức dừng bước, bọn họ có nhiều người như vậy mà chỉ có một chút nước này, nếu để rò rỉ nữa thì tất cả đều phải chết.

“Giết c.h.ế.t hắn!” Triệu Thanh thấy mọi người đều dừng lại, tức điên lên, bây giờ bất kỳ ai cũng dám uy h.i.ế.p hắn ta.

“Vương gia, không được! Hắn đ.â.m thủng nước thì chúng ta đều không sống được!” Một thị vệ lắc đầu nói.

Triệu Thanh đi lên đá hắn ngã xuống đất: “Khốn kiếp, dám không nghe lời bổn vương! Giữ ngươi làm gì?” Nói xong rút kiếm đ.â.m thẳng vào người đó.

Người đó lập tức tắt thở.

“Giết c.h.ế.t hắn, ai dám không ra tay thì sẽ có kết cục như vậy!” Triệu Thanh chỉ vào người đầy m.á.u trên mặt đất quát.

Những thị vệ còn lại lập tức ngây người, Vương gia lại vì chuyện này mà g.i.ế.c c.h.ế.t hắn?

“Các ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t tên cẩu vương gia này, chúng ta cùng nhau chia nước, nếu không thì dù có lấy được nước, hắn cũng sẽ không cho các ngươi uống.” Người cầm túi nước nhân cơ hội xúi giục.

“Thật sao?” Có người bắt đầu động lòng.

Bọn họ quá hiểu tính cách của Tề vương, cho dù bọn họ liều mạng lấy được túi nước, Vương gia cũng tuyệt đối sẽ không để bọn họ uống một ngụm nước.

Có lẽ khi uống hết nước, hắn ta còn uống m.á.u ăn thịt từng người bọn họ, điều này hoàn toàn có khả năng xảy ra.

“Giết c.h.ế.t hắn! Chúng ta cùng nhau uống!” Người đó rất chắc chắn lặp lại một lần nữa.

Vài thị vệ vây quanh hắn ta đã quay người đối mặt với Triệu Thanh.

“Các ngươi muốn làm gì? Phản rồi sao? Chờ bổn vương trở về nhất định sẽ tru di cửu tộc các ngươi!” Triệu Thanh nhìn bọn họ giơ đao kiếm về phía mình, vẫn cứng miệng.

Nhưng trong lòng đã sớm rối bời.

“Các huynh đệ, hắn đã nói như vậy, tuyệt đối không thể để hắn sống!” Một thị vệ bên cạnh thì thầm, hắn ta chính là Nhiếp thị vệ vừa mới báo cáo tình hình trong cung.

“Ừ! Hắn phải chết!” Mọi người đều rất đồng tình.

“Nhiếp thị vệ, bổn vương không bạc đãi ngươi, ngươi lại vong ân phụ nghĩa!” Triệu Thanh tức đỏ mặt.

“Vương gia, thuộc hạ biết nhưng bây giờ thuộc hạ chỉ có thể để Vương gia c.h.ế.t nhanh hơn, như vậy sẽ bớt đau đớn hơn!” Nhiếp thị vệ vẻ mặt bất lực.

Hắn ta nhảy lên, c.h.é.m thẳng vào đầu Triệu Thanh.

Triệu Thanh né tránh, cầm bảo kiếm miễn cưỡng chống đỡ, đừng nói võ công của hắn ta kém cỏi, cho dù có cao cường đến mức có thể lên trời, cũng không thể lấy một địch mười.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 574: Chương 574



Không lâu sau, hắn ta bị thuộc hạ của mình c.h.é.m thành một đống thịt nát.

Có người nhớ đến sự khắc nghiệt thường ngày của hắn ta nên nhân cơ hội trút giận, c.h.é.m thêm vài nhát, đáng thương cho Triệu Thanh đường đường Tề vương, vậy mà c.h.ế.t không toàn thây, biến thành những miếng thịt vụn.

Lúc này, một con kền kền bay từ trên trời xuống, nó nhắm vào đống thịt tươi trên mặt đất, lao xuống với tiếng gió rít, những thị vệ còn lại kinh hô một tiếng, vội vàng tản ra chạy trốn.

Nhưng họ phát hiện bầu trời đột nhiên tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy dường như có một đám mây đen lớn trôi tới.

Nhưng tốc độ di chuyển của đám mây đen này có chút kinh người.

“Không ổn, toàn là kền kền! Mau chạy!” Một người mắt tinh hét lên.

“Á! Cứu mạng!” Mọi người sợ hãi vứt bỏ mũ giáp, chạy trốn tán loạn.

Đám mây đen lao xuống về phía họ, họ vừa lăn vừa bò vừa chạy, từng con kền kền không nhanh không chậm đuổi theo phía sau, có con còn thích thú trêu đùa họ như mèo vờn chuột.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bọn người này vừa mệt vừa khát, không lâu sau đã không còn sức lực, đành nằm trên cát không nhúc nhích.

Đám kền kền dừng lại gần họ, chúng có quy tắc riêng, không ăn đồ sống, chúng có đủ kiên nhẫn để chờ đợi, chờ những sinh vật sống này biến thành xác c.h.ế.t tươi mới, đó mới là cơ hội kiếm ăn tốt nhất của chúng.

Trần Thiếu Khanh khoanh tay đứng trên một cồn cát, lạnh lùng nhìn họ.

Không sai, chính hắn đã sắp xếp những người này vào phòng tối trong không gian rồi mang đến đây, sau đó hắn dịch chuyển tức thời đến ngay trung tâm sa mạc này.

Đưa cho hơn mười người này một bình nước, như vậy trò chơi mới thêm phần thú vị.

Quả nhiên mọi thứ đều diễn ra theo cốt truyện hắn thiết kế, vốn định sau khi Triệu Thanh c.h.ế.t thì mặc kệ những người này tự sinh tự diệt, không ngờ lại có nhiều kền kền đến như vậy.

Có lẽ đây chính là số mệnh của họ!

Trần Thiếu Khanh nhìn những người kia dần mất đi ý chí chiến đấu, chỉ chờ tự sinh tự diệt, hắn đột nhiên cảm thấy mất hứng.

Hắn cong môi, dịch chuyển tức thời trở về bên cạnh Tô Mặc.

“Sư huynh, vừa rồi huynh đi đâu vậy?” Tô Mặc thấy Trần Thiếu Khanh đột nhiên xuất hiện, chớp mắt hỏi.

“Đi dọn dẹp chướng ngại vật cho Tôn ca ca của muội.” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa cởi áo choàng ra, giũ sạch cát trên người.

“Huynh đến sa mạc sao?” Tô Mặc nhỏ giọng hỏi.

“Ừ, ném tên cẩu vương kia vào sa mạc.” Trần Thiếu Khanh hơi khát nước, hắn muốn uống nước.

Tô Mặc nhìn đôi môi nứt nẻ của hắn, vội chạy đến bàn rót một cốc trà đầy đưa cho Trần Thiếu Khanh.

Trần Thiếu Khanh ngẩn người trong chốc lát, sau đó khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt, nhận lấy uống cạn.

“Sư huynh, đủ chưa? Uống thêm một cốc nữa.” Tô Mặc vừa nói vừa cầm ấm trà rót thêm cho Trần Thiếu Khanh.

Trần Thiếu Khanh lại uống cạn một hơi.

“Thế tử đi đâu vậy? Sao lại khát đến thế?” Trần Thiếu Khanh uống rất thoải mái, khiến Tôn Hằng đang bàn bạc chuyện với Lộ Dã ở bên cạnh chú ý.

“Trời nóng, hơi khát.” Trần Thiếu Khanh trả lời qua loa.

Nhìn lò sưởi đang cháy trong phòng, Tôn Hằng gật đầu như có điều suy nghĩ: “Đúng vậy! Quả thực là nóng!”

“Thánh thượng, vi thần nghi ngờ những bản đồ mà thánh thượng muốn tìm đã bị Tề vương lấy mất.” Lộ Dã nói với Tôn Hằng.

Lời của Lộ Dã lại đưa Tôn Hằng trở lại chủ đề mà họ vừa nói: “Ừ, nếu tìm khắp nơi không thấy thì chắc chắn là như vậy, nếu bổ sung lại từng tờ bản đồ này thì e rằng không dễ dàng gì.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 575: Chương 575



“Thánh thượng đang tìm bản đồ gì?” Trần Thiếu Khanh xen vào hỏi.

“Vừa rồi nói chuyện với thánh thượng về thủy lợi của Ly thành, bản đồ quân sự đều không thấy đâu, ta đã cho người tìm nhiều nơi nhưng không thấy, những người khác cũng đều hỏi mà không biết.” Lộ Dã thở dài.

Trần Thiếu Khanh gật đầu, không nói gì.

Trong lòng hắn sáng như gương, nếu những thứ này ở chỗ Triệu Thanh thì bây giờ chắc chắn đang ở trong không gian của hắn nhưng hắn phải lấy ra thế nào?

Tô Mặc nghiêng đầu, cẩn thận dò xét biểu cảm trên mặt Trần Thiếu Khanh: “Ừm?” Nàng chớp chớp mắt với Trần Thiếu Khanh, dường như đang hỏi gì đó.

“Ừm.” Trần Thiếu Khanh nháy mắt với nàng, nhẹ nhàng gật đầu.

Tô Mặc búng tay với Trần Thiếu Khanh, sau đó nàng nhíu mày, thở dài, quay người nói với Tôn Hằng: “Thánh thượng, có lẽ có một số nơi cần tìm lại xem sao? Có lẽ có thể tìm thấy, những thứ đó có khi được kẹp trong sách, hoặc nhét ở đâu đó.”

Trần Thiếu Khanh nghe xong lại tìm một cái cớ đi ra khỏi phòng.

Hắn đến tàng thư các của hành cung, lấy những bản đồ đó ra khỏi không gian, nhanh chóng nhét từng tờ vào những cuốn sách khác nhau.

Vừa làm xong mọi việc, hắn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, là Tô Mặc đi theo Tôn Hằng và những người khác đến.

“Lộ tướng quân, tàng thư các này đã tìm chưa?” Tô Mặc hỏi.

“Tìm rồi, không có.” Lộ Dã trả lời lớn.

“Phải lật kỹ từng cuốn từng cuốn, có lẽ giấu ở đâu đó.” Tô Mặc nhắc nhở hắn.

“Ồ, cái đó thì không, chỉ xem qua đại khái thôi.” Lộ Dã thành thật trả lời.

“Thánh thượng, lát nữa để ta lật, ta làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ.” Tô Mặc đề nghị.

“Được!” Tôn Hằng cười, giọng nói bắt đầu trở nên dịu dàng.

Trần Thiếu Khanh nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức ẩn thân, đứng một bên lặng lẽ nhìn họ.

Tôn Hằng là người đầu tiên đi vào, Tô Mặc theo sát phía sau, việc đầu tiên nàng làm là bắt đầu lục từng chút một trên giá sách.

Từng cuốn từng cuốn, sách ở đây thực sự quá nhiều, nàng nhíu mày, trong lòng lẩm bẩm: “Sư huynh, huynh rốt cuộc giấu ở đâu, cho ta một gợi ý được không? Lật từng cuốn thế này đến tối cũng không lật hết được.”

“Cộc cộc” giá sách trên đầu nàng có tiếng gõ, âm thanh rất nhẹ, không dễ nhận ra nhưng Tô Mặc có thính lực rất tốt nên nghe rất rõ, nàng lần theo nơi phát ra âm thanh tìm kiếm, quả nhiên nàng phát hiện ra bản đồ kẹp trong sách.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thánh thượng, có một tờ này.” Tô Mặc vui mừng kêu lên.

Tôn Hằng lập tức đi tới, cầm lấy cuốn sách đó, quả nhiên bên trong kẹp một bản đồ.

“Bản đồ phòng thủ thành, Mặc Mặc, đây là bản đồ phòng thủ thành! Quá tốt rồi, cuối cùng cũng tìm thấy nó rồi.” Tôn Hằng vui mừng kêu lên.

“Cộc cộc” lại là một tiếng gõ, Tô Mặc nghe thấy âm thanh phát ra từ một cuốn sách bên cạnh Lộ Dã.

“Lộ tướng quân, ngươi xem cuốn sách bên cạnh ngài xem, sao ta thấy trong sách đó có kẹp thứ gì đó.” Tô Mặc chỉ vào cuốn sách đó và hét lên.

Lộ Dã thuận theo vị trí ngón tay nàng nhìn, sau đó rút cuốn sách đó ra khỏi giá sách, lật từng trang một cách cẩn thận, quả nhiên bên trong có một bản đồ được gấp gọn gàng.

“Thánh thượng, đây là bản đồ thủy lợi của Ly quốc, vậy mà lại ở đây.” Hắn cũng bắt đầu phấn khích, tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy.

Cứ như vậy, từng bản đồ được tìm thấy trong tàng thư các, Tôn Hằng nhìn những bản đồ mà hắn luôn mong ngóng, quay đầu nói với Lộ Dã: “Ngươi không phải nói đã tìm ở đây rồi sao? Tìm thế nào?”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 576: Chương 576



Lộ Dã hơi xấu hổ, đúng vậy, tìm thế nào?

Nhiều như vậy, sao họ lại không phát hiện ra một tờ nào?

“Ca ca, Lộ tướng quân là người thô lỗ, chỉ làm được việc nặng nhọc, sau này những việc tỉ mỉ như thế này cứ giao cho ta, đảm bảo sẽ khiến ca ca hài lòng.”

Tô Mặc liếc nhìn Lộ Dã đang có vẻ mặt không tự nhiên, cười ha hả làm lành.

Không đánh không quen, bây giờ họ và Lộ Dã đã từ kẻ thù dần trở thành bạn.

“Ừ, may mà có muội, tiểu quỷ lanh lợi này, nếu trông cậy vào bọn họ, trẫm e rằng phải uống gió Tây Bắc rồi, Lộ Dã, cất những bản đồ này đi.” Khi Trần Thiếu Khanh quay sang Lộ Dã, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Lộ Dã hơi ngượng ngùng nhìn Tô Mặc, không ngờ Tô Mặc lại nháy mắt với hắn.

Mùng sáu tháng Chạp là một ngày lành, thích hợp để kết hôn.

Hoàng đế Tôn Hằng đích thân chọn ngày tốt, Tô Bân và Vu Đinh Lan thành hôn, họ đã từ Đinh Đào trở về Ly thành, vẫn sống ở phủ tướng quân.

Vài ngày trước, Tôn Hằng đã đích thân phái người đi đón người Tô gia về.

Trần Thiếu Khanh cũng theo Tô Mặc trở về, hắn không muốn rời xa thê tử nửa bước, hơn nữa đối với họ, bất cứ nơi nào cũng không có trở ngại gì.

Kim Tử và Tiểu Tứ vẫn luôn theo Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh.

Tô Mặc tìm cho họ trường học tốt nhất ở Ly thành, mặc dù Kim Tử có năng khiếu làm quan thanh tra nhưng hắn không biết chữ, định sẵn không thể làm nên chuyện lớn.

Có văn hóa mới có tất cả, họ cùng Tô Thành và Tô Lâm học ở một trường học có nhiều phu tử nhất và tốt nhất ở Ly thành, thư viện Minh Nguyệt.

Tô Tử Thành lại được phục chức, làm lại Đại tướng quân nhất phẩm của mình.

Lão Lý vốn không muốn trở về nhưng thê tử nhớ nhà, đành phải từ Đinh Đào trở về Ly thành.

Hắn được Tô Mặc và Tô Tử Thành tiến cử, cũng làm thị vệ nhất phẩm, chủ yếu ở bên cạnh Tôn Hằng để phụ trách an toàn của hoàng đế.

Hôm nay phủ tướng quân hân hoan, quan viên triều đình và các địa phương đều đến chúc mừng.

Tô Tử Thành là thầy của đương kim thánh thượng, hơn nữa thánh thượng đối xử rất tốt với người Tô gia, mọi người đều thấy trong mắt, chuyện lớn như vậy của phủ tướng quân, đương nhiên không ai muốn bỏ lỡ.

Trước cửa Tô gia xe cộ tấp nập, những chiếc xe đến đã sắp xếp đến tận cửa thành.

Bắc Cương Vương cũng dẫn theo huynh đệ Tào Tây đến chúc mừng.

Vì vậy, các trạm dịch trong thành đều chật cứng, các quán ăn cũng đông đúc hỗn loạn.

Quả nhiên, mọi người phát hiện mình không đến vô ích, thánh thượng đích thân đến chủ hôn cho Tô Bân.

Người Tô gia vui mừng hớn hở, muội muội của Vu Đinh Lan là Vu Đinh Huệ cũng đi cùng tỷ tỷ.

Nàng ấy ngước mắt nhìn Tôn Hằng đang ngồi chính giữa, ánh mắt lấp lánh, mặt ửng hồng.

Tô Mặc cười tủm tỉm nhìn, nói với Trần Thiếu Khanh: “Nhìn ra chưa? Huệ tỷ tỷ thích ca ca của ta, chuyện này thực sự có thể thành.”

Trần Thiếu Khanh gật đầu: “Đúng vậy, hoàng hậu của thánh thượng đã xuất hiện, tiếp theo có phải đến ta và nàng không?”

“Còn nhị ca của ta nữa? Gấp cái gì?” Tô Mặc liếc hắn một cái: “Ngày tốt lành vừa mới bắt đầu, ta ở Tô gia rất thoải mái, không muốn sớm làm tức phụ người ta như vậy.”

Nghe nàng nói vậy, Trần Thiếu Khanh lập tức sốt ruột, không nói hai lời liền quỳ xuống trước mặt Tôn Hằng: “Thần khẩn cầu thánh thượng cũng chọn cho thần và Mặc Mặc một ngày lành tháng tốt.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 577: Chương 577



Sau đó lại thì thầm: “Thần không đợi được nữa, đợi thêm nữa thần sẽ phát điên mất.”

Tôn Hằng nghe xong, biểu cảm trên mặt rất kỳ lạ, có thể thấy, hắn đang cố nhịn cười: “Được! Để Mặc Mặc muội muội không phải thủ tiết, trẫm sẽ định cho các ngươi vào ngày mùng tám tháng Giêng.”

“Lâu quá, ngày hai mươi chín tháng này không tệ, ba sáu chín đi ra ngoài.” Trần Thiếu Khanh lẩm bẩm.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ồ, tốt!” Tôn Hằng lớn tiếng nói với mọi người bên dưới: “Trẫm định hôn kỳ cho Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc vào ngày hai mươi chín tháng này, Tô tướng quân, Tô phu nhân còn có Bắc Cương Vương, các ngươi có ý kiến gì không?”

Tô tướng quân nghe xong có chút kinh ngạc, vẻ mặt không nỡ: “Thánh thượng, nhanh như vậy...”

“Thần không có ý kiến.” Bắc Cương Vương Tư Không Mi vẻ mặt tán thành.

Nhi tử của ông ta sắp cưới thê tử, sao ông ta có thể không vui chứ?

Tô phu nhân thở dài: “Vội vàng như vậy, trong nhà chẳng chuẩn bị gì cả.”

“Phu nhân, Đinh Đào chúng ta cái gì cũng có, phủ đệ, nha hoàn, người hầu đều không thiếu, chỉ thiếu một nhi tức tốt như vậy thôi.” Bắc Cương Vương sợ thái độ của Tô gia khiến thánh thượng đổi ý, vội vàng nói.

“Ông không thiếu nhưng ta lại thiếu một đứa nữ nhi.” Tô phu nhân nói bóng gió.

Vừa mới đoàn tụ với Mặc Mặc được mấy ngày sống yên ổn, sao lại phải xuất giá rồi, hơn nữa còn gả xa như vậy.

“Nếu phu nhân nhớ Mặc Mặc, chúng ta có thể về bất cứ lúc nào.” Trần Thiếu Khanh đảm bảo với Tô phu nhân: “Bất cứ lúc nào!”

Tô phu nhân đột nhiên nhớ ra Mặc Mặc không phải người phàm, lời của Trần Thiếu Khanh lập tức khiến bà an tâm, sau đó bà lại nghĩ đến điều gì đó: “Nhưng nhất định phải để ta chăm hài tử.”

Bắc Cương Vương nghe xong có chút không vui: “Thỉnh thoảng thì được nhưng sao có thể ở nhà ngoại thường xuyên được?”

“Sao, ông cũng không đồng ý sao?” Sắc mặt Tô phu nhân lập tức trở nên không tốt.

“Đồng ý, phu nhân nói gì chúng ta cũng đồng ý.” Trần Thiếu Khanh thấy không khí có chút căng thẳng, lập tức hòa giải.

Tô Mặc cười an ủi: “Vậy thế này, nữ nhi để mẫu thân ta nuôi, nhi tử để phụ vương nuôi.”

“Ý kiến hay!” Bắc Cương Vương lập tức vỗ đùi.

“Tữ nhi tên là Trần Tư Mạc, nhi tử tên là Trần Khanh Mạc.” Trần Thiếu Khanh vẻ mặt phấn khích.

Tô Mặc liếc hắn một cái, nàng chỉ dỗ dành hai vị lão nhân gia thôi, sao tên ngốc này lại tin thật rồi?

Lúc này, tân lang tân nương bắt đầu bái đường, Tô Bân và Vu Đinh Lan mặc hỉ phục, bắt đầu hành lễ với mọi người.

Đầu tiên họ bái đương kim thánh thượng Tôn Hằng, sau đó lại bái cha mẹ.

“Vào động phòng!” Người chủ trì hô to.

“Vào động phòng rồi vào động phòng rồi!” Trần Thiếu Khanh nghe thấy mấy chữ này, kích động vò tay, ngày đó của họ cũng không còn xa, đến lúc đó hắn cũng sẽ cùng Mặc Mặc vào động phòng.

Đây là chuyện hắn đã nghĩ từ rất lâu rất lâu rồi.

“Tiểu nữ Vu Đinh Huệ bái kiến thánh thượng.” Tôn Hằng đang nhìn tân lang tân nương đi xa mà ngẩn người, đột nhiên trước mặt có một cô nương xinh đẹp quỳ xuống.

Hắn hoàn hồn, thấy Tô Mặc ở bên cạnh nháy mắt với hắn, Tôn Hằng mới chuyển ánh mắt sang người nữ nhân trước mặt.

“À, Vu nhị tiểu thư mời đứng dậy.” Không biết vì sao, hắn lại có chút không tự nhiên.

Vu Đinh Huệ xách váy đứng dậy, trên khuôn mặt tròn có chút ửng hồng, cúi đầu kéo khăn tay trong tay, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 578: Chương 578



Tô Mặc vội vàng nói: “Nào, tiệc bắt đầu rồi, chúng ta đi ăn thôi.”

Mọi người nghe xong đều nhìn chằm chằm vào Tôn Hằng.

Thánh thượng không nhúc nhích, ai dám đi trước.

“Ồ, thánh thượng có chuyện muốn nói với Huệ tỷ tỷ, chúng ta đi ăn trước.” Tô Mặc lại tự tiện làm chủ, sau đó quay đầu nháy mắt với Tôn Hằng.

Tôn Hằng không muốn từ chối tấm lòng tốt của Tô Mặc, bèn phối hợp nói: “À, là thế này, ta tìm Vu nhị tiểu thư có chút chuyện muốn hỏi, đừng đợi trẫm nữa, các ngươi đi trước đi.”

Mọi người nghe xong mới thi lễ rồi lần lượt đi ra ngoài.

Còn hai tên thị vệ muốn ở lại, cũng bị Tô Mặc đuổi ra ngoài.

Thị vệ vốn không muốn ra nhưng Tô Mặc trừng mắt nhìn họ: “Không có mắt, làm sao mà sống trong cung được, đồ ngốc!”

Hai tên thị vệ nghe xong như bừng tỉnh, mới hiểu ra là chuyện gì, đi ra ngoài liên tục cảm ơn Tô Mặc.

Trong phòng không có ai, hương thơm thoang thoảng, Vu Đinh Huệ vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Tôn Hằng, mặt đỏ bừng, đứng thẳng đơ.

“Đứng đó không mệt sao? Lại đây, ngồi xuống.” Tôn Hằng vẫy tay ra hiệu cho nàng ấy ngồi xuống.

Vu Đinh Huệ mới ngẩng đầu lên mỉm cười, đi về phía Tôn Hằng...

Đêm đã khuya, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh uống rượu mừng, cả hai đều hơi say, dìu nhau loạng choạng đi về phòng.

“Chàng về đi! Ta muốn ngủ rồi.” Đến cửa, Tô Mặc đẩy Trần Thiếu Khanh một cái nhưng không đẩy được.

“Ta không đi, tối nay không đi!” Trần Thiếu Khanh lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết: “Nàng nói gì cũng không đi.”

“Chàng không đi, ta đi!” Tô Mặc nghe xong cười gian, đóng cửa rồi nhảy vào không gian của mình.

Nàng vào phòng, nằm ngửa trên giường lớn, ôi chao?

Sao lại có gì đó cộm cộm, nàng đang thắc mắc thì từ phía sau có một đôi tay to đưa ra ôm chặt lấy nàng.

“Buông ra! Buông ra!” Tô Mặc không cần nhìn cũng biết là ai, nàng giãy giụa nhưng đôi tay to kia lại ôm nàng chặt hơn.

“Không thoát được đâu, bỏ cuộc đi! Mặc Mặc, hai mươi chín tuổi nàng chính là thê tử của Trần Thiếu Khanh ta, Mặc Mặc, nàng có biết ta đã chờ ngày này bao lâu không?” Trần Thiếu Khanh chậm rãi nói, giọng nói không còn chút say nào.

Hôm đó, hắn dẫn theo một đội người đang chiến đấu với thây ma, đột nhiên nhận được thư của quân đội Tô Mặc, hắn trốn xuống một chiến hào, nóng lòng mở thư ra.

Đọc xong hắn đã ngây người, trên thư nói Tô Mặc đã hy sinh trong trận chiến.

Hắn lập tức cảm thấy ngày tận thế đã đến, hắn như phát điên đứng dậy, cầm s.ú.n.g xông ra ngoài, hoàn toàn quên mất không xa nơi đó là một bãi mìn.

“Sư huynh, huynh đến đây là vì ta sao? Chẳng lẽ huynh đã thích ta từ lâu?” Tô Mặc nghe Trần Thiếu Khanh nói xong, vẻ mặt kinh ngạc, nàng xoay người v**t v* khuôn mặt hắn hỏi.

“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ nàng không cảm nhận được sao? Lúc đó trong lòng nàng không có ta chút nào sao?” Trần Thiếu Khanh dùng hai tay giữ chặt khuôn mặt nàng, chất vấn.

Tô Mặc chớp chớp mắt: “Sư huynh lợi hại như vậy, lúc nào cũng hung dữ với ta, ta làm sao dám có tâm tư đó với sư huynh?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng nói đều là sự thật, lúc đó nhìn thấy Trần Thiếu Khanh là nàng chỉ muốn trốn đi, khiến mình tàng hình, sư huynh đối với nàng quá nghiêm khắc.

Hơn nữa còn lạnh lùng như vậy.

Trần Thiếu Khanh nghe xong lập tức không nói gì nữa, hắn có chút chán nản, hắn và sư muội từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, trong lòng hắn toàn là nàng nhưng hóa ra sư muội chưa từng thích hắn.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 579: Chương 579



“Nhưng bây giờ ta thích sư huynh cũng không muộn mà, sư huynh đừng buồn được không? Bây giờ Tô Mặc thực sự rất rất thích huynh...” Tô Mặc nói xong thì cơn buồn ngủ ập đến, không lâu sau đã ngủ thiếp đi trong lòng Trần Thiếu Khanh.

“Mặc Mặc! Mặc Mặc!” Trần Thiếu Khanh ôm Tô Mặc gọi khẽ nàng từng tiếng, nhân nhi trong lòng hắn ngủ ngon lành, khóe miệng khẽ nhếch lên, thậm chí còn cười thành tiếng.

Ba năm sau...

Vương phủ Bắc Cương, hơn mười nha hoàn và gia nhân đang đuổi theo hai tiểu đoàn tử.

Hai tiểu đoàn tử như có lò xo dưới chân, chạy nhanh như chớp, không ai đuổi kịp.

“Tiểu thư! Công tử! Xin hai người dừng lại được không?” Một nha hoàn mệt mỏi đứng chống nạnh cầu xin bọn họ.

“Ca ca, bọn họ đúng là phế vật, người lớn như vậy mà không đuổi kịp chúng ta.” Tiểu cô nương dừng lại trừng mắt nhìn đám người kia.

“Tư Mạc, bọn họ chính là phế vật.” Tiểu nam hài cũng dừng lại, nắm tay nữ hài, hai người đi thẳng về phía một cái sân.

Lúc này cửa sân mở ra, hai người từ bên trong đi ra.

“Phụ vương mẫu phi!” Hai tiểu đoàn tử chạy tới, mỗi đứa ôm một người.

Hai người chính là Trần Thiếu Khanh đã trở thành Bắc Cương Vương và Tô Mặc đã trở thành Vương phi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai tiểu đoàn tử là nhi nữ sinh đôi của họ, Trần Tư Mạc và Trần Khanh Mạc.

Tên của hai hài tử trùng âm với tên của Tô Mặc, nhiều người cho rằng không ổn nhưng Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc hoàn toàn không để ý đến điều này.

Tên chỉ là một ký hiệu mà thôi, có trùng âm hay không thì có liên quan gì?

“Phụ vương mẫu phi, bọn họ đều không đuổi kịp con và ca ca, bọn họ thật ngốc!” Trần Tư Mạc nói một cách giòn tan.

“Đúng vậy, trong cả Ly quốc này có ai sánh được với hai đứa con?” Tô Mặc khen ngợi.

Hai tiểu đoàn tử sinh ra đã có ngũ quan phi thường.

Thính lực, thị lực, vị giác, khứu giác đều vượt xa người thường gấp nhiều lần.

Hơn nữa tốc độ và sức mạnh cũng rất kinh người.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đã thảo luận về vấn đề này rất nhiều lần, cuối cùng họ nhất trí cho rằng đó là do bọn trẻ thường xuyên uống nước linh tuyền.

Khi Tô Mặc từ thành thân với Trần Thiếu Khanh, không lâu sau đã phát hiện mình có thai, phản ứng thai nghén của nàng rất dữ dội, ăn gì cũng nôn, chỉ có một thứ, uống nước linh tuyền thì rất thoải mái, không buồn nôn cũng không thấy đói.

Phát hiện ra điều này, Trần Thiếu Khanh liền ngày ngày đổi cách cho Tô Mặc uống nước linh tuyền.

Nấu cơm dùng, làm bánh dùng, nấu canh dùng, thậm chí tắm cho nàng cũng dùng.

Cứ như vậy cho đến khi sinh hai tiểu đoàn tử, Tô Mặc mới khôi phục chế độ ăn uống như trước.

Không ngờ hai hài tử lại trở thành thiên tài.

Ngũ quan thông tuệ, lại thông minh lanh lợi, trí nhớ siêu phàm.

Cái gì dạy chúng một lần là nhớ rõ ràng.

Hai hài tử rất ngoan, cuộc sống trong cung cũng rất thoải mái, Bắc Cương Vương đã thoái vị, hàng ngày dẫn theo Tào Tây đi khắp nơi du ngoạn, về thì ở cùng tôn tử tôn nữ hưởng niềm vui tuổi già, căn bản không nhắc đến chuyện đưa tôn nữ về Ly thành.

Trần Thiếu Khanh bận rộn công vụ, còn thường xuyên phải đến Ly thành gặp Tôn Hằng, hầu như rất ít khi gặp hai hài tử.

Điều duy nhất khiến Tô Mặc nghĩ đến mà có chút không vui chính là sư phụ vẫn bặt vô âm tín, nàng đã phái người đi tìm nhưng không ai còn gặp lại một nữ tử tên Tử Thần, sống c.h.ế.t chưa rõ.

Điều này trở thành nỗi tiếc nuối lớn nhất trong lòng Tô Mặc.

Tôn Hằng quả nhiên cưới nhị tiểu thư Vu gia, chỉ là không phải hoàng hậu, mà là quý phi.

Trong lòng hắn có một bóng hình, một nữ tướng quân oai phong lẫm liệt, cưỡi ngựa cao đầu, áo choàng tung bay trong gió.

Hắn đang chờ... cho nên mặc dù đã cưới nhị tiểu thư Vu gia nhưng hắn vẫn không phong nàng ấy làm hoàng hậu.

May mà Vu Đình Huệ rất biết đủ, có thể gả cho người mình thích đã là tốt lắm rồi, còn thân phận gì thì nàng ấy thực sự không quan tâm.

Hai năm sau, họ cũng có một nhi tử, tên là Tôn Hiểu.

Tiệm thuốc của Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đã phủ khắp cả Ly quốc, dược liệu của họ chất lượng tốt, hiệu quả cũng rõ rệt, cho dù sau này dược liệu của Phiên quốc tràn vào cũng không thể cạnh tranh được với dược liệu của họ, đến nỗi các thương nhân dược liệu của Phiên quốc cũng bắt đầu nhập hàng từ chỗ họ.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh bận rộn với công việc, không có thời gian thu hoạch và vận chuyển dược liệu nữa nên giao toàn quyền việc này cho Trịnh lang trung và Bạch Trạm, đưa cho họ hạt giống và nước linh tuyền, để họ tìm nơi trồng.

Tiệm thuốc Tô Trần Ký càng mở càng lớn, gần như độc chiếm toàn bộ thị trường dược liệu của Ly quốc.

Danh tiếng cũng ngày càng lớn, thậm chí biến vùng Bắc Cương hoang vu thành căn cứ bán buôn dược liệu.

Kim Tử và Tiểu Tứ học xong ở Ly thành thì trở về Bắc Cương, luôn đi theo Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh không giấu giếm gì hai người, đem hết võ công mình biết truyền thụ cho họ, hai người cũng rất thông minh nên học rất nhanh.

Mười năm sau, hai người đã trở thành những thiếu niên khôi ngô tuấn tú, trở thành cánh tay đắc lực nhất của Bắc Cương Vương.

Tô Mặc rảnh rỗi thì về Ly thành thăm Tô Tử Thành và Tô phu nhân, còn có ca ca và đệ đệ của nàng.

Tô Mặc nhìn ra được trong lòng Tô Tử Thành vẫn luôn nhớ đến Tô Côn, chỉ là sợ Tô phu nhân không vui nên vẫn không nhắc đến.

Chẳng phải nàng cũng ngày ngày nhớ đến sư phụ sao?

Chỉ là sư phụ và Tô Côn rốt cuộc đang ở đâu?

Tô Mặc có lúc đêm khuya tĩnh lặng, liền ngắm nhìn vầng trăng trên trời mà ngẩn ngơ.

“Rằm tháng tám lại sắp đến, sư phụ người ở đâu? Người thật nhẫn tâm!” Rằm tháng tám năm nay, cả nhà ăn xong bữa cơm đoàn viên, hai tiểu đoàn tử đi ngủ rồi, Trần Thiếu Khanh lại đến thư phòng bận việc.

Tô Mặc ngồi bên ao sen đối diện với vầng trăng lẩm bẩm một mình.

“Chủm” - một viên sỏi nhỏ rơi xuống giữa ao, tạo nên những vòng tròn lan tỏa.

“Tiểu nha đầu thối lại nói xấu ta...” Một giọng nam truyền đến.

“Sư phụ!” Tô Mặc nhảy dựng lên, chạy về phía có tiếng nói.

(Hoàn chính văn)
 
Back
Top Bottom