Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 560: Chương 560



Vừa mới đứng vững, hai người đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Các ngươi làm thế nào rồi?” Là giọng của một nam tử trẻ tuổi.

Thì ra là Mạch Thượng.

Tô Mặc quay đầu nhìn Trần Thiếu Khanh, thấy sư huynh gật đầu ra hiệu, bảo nàng im lặng đừng lên tiếng.

“Bẩm đại vương, mọi chuyện đã xong, tất cả khương hoạt đã vận chuyển đến Ly quốc đều đã được tẩm thuốc độc mãn tính, không bao lâu nữa, số thuốc này sẽ đến các hiệu thuốc khắp Ly quốc, thậm chí là cả hoàng cung.”

Một tên thị vệ đáp.

“Quả nhiên là như vậy!” Tô Mặc tức đến nghiến răng, kẻ chủ mưu của chuyện này quả nhiên là Mạch Thượng vẫn không chịu từ bỏ.

“Đã bán hết thuốc chưa? Đã chất lên xe chưa?” Mạch Thượng vẫn không yên tâm hỏi.

“Bẩm đại vương, đã chất hết lên xe và đã bán hết rồi.”

“Tốt lắm! Chúng ta hãy cùng chờ xem một vở kịch lớn!” Mạch Thượng cầm tách trà lên nhấp một ngụm, trong mắt đầy vẻ đắc ý.

“Đại vương muốn xem kịch của ai?” Một giọng nói truyền đến.

“Tất nhiên là của Ly quốc, còn phải hỏi sao.” Mạch Thượng thậm chí còn không ngẩng đầu lên, tự tin trả lời.

Nhưng hắn ta uống xong nước ngẩng lên nhìn tên thị vệ đang nhìn hắn ta đầy kinh ngạc, hắn ta đột nhiên nhận ra không ổn!

Giọng nói này không đúng!

Hắn ta kinh ngạc vừa định quay đầu lại, một con d.a.o găm sáng loáng đã kề vào cổ hắn ta.

“Ai! Các ngươi là ai?” Mạch Thượng lạnh lùng hỏi.

“Mạch Thượng, ngươi quả nhiên không chịu từ bỏ, chúng ta đã tha cho ngươi, đưa thuốc giải cho ngươi, vậy mà ngươi lại lấy oán trả ơn, giở trò với thuốc cứu người! Ngươi đúng là đồ súc sinh không bằng cầm thú!” Tô Mặc cầm d.a.o găm mắng hắn ta.

Lúc này Mạch Thượng cũng nghe ra, hắn ta hừ lạnh nói: “Lại là các ngươi, các ngươi dám đến địa bàn của ta mà gây sự, các ngươi cho rằng đến đây rồi còn có thể về được sao?”

Trần Thiếu Khanh mỉm cười: “Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện cho chúng ta bình an trở về, nếu không người bị chôn chắc chắn là ngươi.”

“Đến nước này rồi mà còn cứng miệng! Người đâu, c.h.é.m chúng cho ta!”

Mạch Thượng vung tay hét lớn.

Vừa dứt lời, hắn ta cảm thấy cổ đau, đám thị vệ bên dưới kinh hô: “Đại vương!”

Hắn ta đưa tay sờ, không xong rồi, cổ đã chảy máu.

“Các ngươi đúng là chán sống rồi! Thậm chí còn dám ép buộc bổn vương.” Mạch Thượng quát lớn.

Tô Mặc mỉm cười lạnh lùng: “Mạch Thượng, ngươi quả là một kẻ ngốc, ngươi cho rằng thuốc mà thánh thượng ban cho ngươi uống vào là khỏi thật sao?”

“Ngươi... ngươi có ý gì?”

“Ngốc đến nỗi không hiểu sao? Thuốc đó chỉ có thể duy trì một thời gian, không thể duy trì cả đời, nhiều nhất một tháng nữa ngươi sẽ phát tác độc, toàn thân lở loét mà chết.” Tô Mặc nhếch miệng cười, nhìn hắn ta đầy chế giễu.

“Nói bậy! Bây giờ bổn vương khỏe lắm, không có cảm giác gì cả! Ngự y cũng nói ta không sao!” Trong lòng Mạch Thượng dâng lên nỗi sợ hãi nhưng miệng vẫn cứng rắn.

“Đó là do hắn là đồ ngốc nhưng cũng không trách hắn được, ai bảo hắn lại có một chủ tử là đồ ngốc chứ?” Tô Mặc nói xong liền bật cười ha ha.

Mạch Thượng tức đến mặt mày xanh mét, ở Phiên quốc này, chưa từng có ai dám nói chuyện với hắn ta như vậy, bọn họ gặp hắn ta đều cẩn thận từng li từng tí, không dám thở mạnh.

Nha đầu Tô Mặc c.h.ế.t tiệt này, vậy mà lại dám mắng hắn ta là đồ ngốc trước mặt nhiều hạ nhân như vậy, hắn ta thật sự mất hết mặt mũi.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 561: Chương 561



“Sao nào? Vẫn không tin sao?” Tô Mặc liếc nhìn Trần Thiếu Khanh: “Sư huynh, hắn không tin ta.”

Giọng nói mềm mại, có chút nũng nịu.

Trần Thiếu Khanh cưng chiều nhìn nàng, quay đầu lại nhìn thấy Mạch Thượng, lập tức thay đổi sắc mặt, giơ tay điểm một cái vào vị trí eo của Mạch Thượng.

“Á!” Mạch Thượng đau đến suýt ngất đi.

“Thế nào? Độc khí đều tụ ở đây, có đau lắm không?” Tô Mặc trêu chọc hỏi.

“Đau! Đau lắm!” Mạch Thượng không thể không tin: “Rốt cuộc các ngươi muốn thế nào? Tô Tử Thành đã đưa về rồi, thành trì cũng trả lại cho các ngươi rồi, các ngươi không thể thất hứa.” Mạch Thượng lau mồ hôi lạnh trên trán hỏi.

“Phụt! Sư huynh, hắn lại vu oan cho Trư Bát Giới, nói chúng ta thất hứa.” Tô Mặc lại nũng nịu với Trần Thiếu Khanh.

“Khiến sư muội tức giận, đáng chết!” Trần Thiếu Khanh nói xong giơ tay lại điểm một cái vào bên eo còn lại của hắn ta.

“A nương!” Mạch Thượng gào lên, đau đến toàn thân run rẩy, suýt ngã xuống đất.

“Nào! Nhi tử ngoan!” Tô Mặc đáp lại một cách giòn giã, giơ tay vỗ vào cái đầu đang đội mũ của hắn ta, chiếc mũ của Mạch Thượng bị vỗ lệch, che mất nửa khuôn mặt.

“Ngươi... ngươi... to gan!” Mạch Thượng bị chiếm tiện nghi, tức đến nói lắp.

“Sư huynh, hắn nói ta to gan.” Tô Mặc lại quay đầu nhìn Trần Thiếu Khanh.

“Á... không... ta nói ta... nói chính ta.” Mạch Thượng vội vàng xua tay, nếu Trần Thiếu Khanh lại điểm hắn ta một cái nữa, hắn ta cảm thấy mình có thể về Tây, nhưng không thể đến nữa.

“Đúng vậy! Ngươi còn thật có tự mình hiểu lấy, to gan lớn mật, lại dám động tay động chân vào thuốc của Ly quốc, Mạch Thượng! Ngươi nói xem ngươi có đáng c.h.ế.t không?” Tô Mặc quát.

“Ta... ta đáng chết...” Mạch Thượng bất lực gật đầu.

“Vậy ngươi nói xem phải đền bù thế nào?” Tô Mặc lại hỏi.

“Ta... ta sẽ hủy hết thuốc... hủy hết.” Mạch Thượng lập tức ngẩng đầu nói với đám thị vệ đã ngây ngốc ở bên dưới: “Đi! Đốt hết thuốc trên xe! Không chừa lại một chút nào!”

“Vương gia! Nhiều như vậy...” Thị vệ do dự, đó là thuốc trị giá hàng chục vạn lượng bạc, có thể nói đốt là đốt sao?

“Đốt! Đốt nhanh lên!” Mạch Thượng nhìn thị vệ không nhúc nhích, hắn ta sốt ruột, rất sợ d.a.o của Tô Mặc động đậy, càng sợ ngón tay của Trần Thiếu Khanh lại chọc hắn ta một cái.

“Vâng! Thuộc hạ tuân lệnh!” Thị vệ nhận lệnh đi.

“Mặc Mặc! Muội qua xem thử, ở đây có ta!” Trần Thiếu Khanh đưa mắt ra hiệu cho Tô Mặc, Tô Mặc đưa d.a.o găm cho hắn, sau đó đi theo thị vệ ra ngoài.

“Tha mạng! Tha mạng! Thuốc đã đốt rồi, có thể đưa thuốc giải thật cho ta không.” Mạch Thượng lại cầu xin.

Trần Thiếu Khanh nhìn hắn ta đầy ẩn ý: “Cũng không phải không thể, trừ khi...”

“Trừ khi gì? Chỉ cần ta có thể làm được, ta đều đáp ứng ngươi!” Mạch Thượng vội vàng hỏi.

“Trừ khi mặt trời mọc ở hướng Tây!” Trần Thiếu Khanh lạnh mặt quát: “Là ngươi bất nhân trước, đừng trách chúng ta vô nghĩa.”

Con d.a.o găm đ.â.m thẳng vào gáy Mạch Thượng, m.á.u phun ra.

Mạch Thượng ngã xuống đất, Trần Thiếu Khanh lấy từ trong n.g.ự.c ra một lọ thuốc bột, động tác tao nhã rắc lên người và chân hắn ta.

“Á!” Mạch Thượng đau đớn kêu to, hắn ta trơ mắt nhìn từng chút thịt trên người và chân mình tan ra, như sáp dầu nhỏ từng giọt xuống đất, lộ ra xương trắng.

“Cứu ta! Cứu ta! Muốn gì ta cũng cho, cái gì cũng được!” Mạch Thượng dùng hết chút sức lực cuối cùng để cầu xin Trần Thiếu Khanh.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ồ? Thật sao?” Trần Thiếu Khanh cúi đầu nhìn hắn ta, vẻ mặt như có điều suy nghĩ: “Được! Nói đi, các ngươi có thể cho chúng ta những gì?”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 562: Chương 562



“Năm tòa thành trì! Không! Mười tòa thành trì! Ta dùng mười tòa thành trì đổi thuốc giải!” Giọng đau đớn của Mạch Thượng đã khàn đặc, hắn ta đang tranh giành mạng sống với thứ thuốc bột trên người.

“Không có bằng chứng, ta làm sao tin ngươi?” Trần Thiếu Khanh chậm rãi hỏi.

“Ta viết! Ta nguyện viết ra! Ngươi cầm cái này đi tìm phụ hoàng ta, ông ấy chắc chắn sẽ đưa!” Mạch Thượng nói xong liền xé một mảnh vải từ trên tay áo, cắn ngón tay nhanh chóng viết vài chữ lên đó.

“Lấy đi! Phụ hoàng ta chắc chắn sẽ đưa.” Hắn ta đã sắp không nói nên lời, hắn ta cảm thấy toàn thân mình đang dần tan chảy.

“Được! Ta tin ngươi lần này! Nếu còn lần sau để ta thấy ngươi làm chuyện bất lợi cho Ly quốc, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!” Trần Thiếu Khanh nói xong liền lấy ra một lọ thuốc nước mở nắp đổ lên người Mạch Thượng, khi đổ đến chân thì thuốc nước đã hết.

Hắn bất lực lắc lắc: “Xin lỗi! Hết rồi! Chậc! Chân ngươi không giữ được rồi! Để phụ hoàng ngươi tặng ngươi một chiếc xe lăn tốt đi!”

Trần Thiếu Khanh nói xong, ném lọ thuốc xuống đất, cầm tờ giấy Mạch Thượng viết, bước đi thong thả ra ngoài.

“Á! Chân ta! Chân ta! Ngươi quay lại! Quay lại!” Mạch Thượng liều mạng bò tới nhặt lọ thuốc trên đất mở ra đổ mạnh lên chân mình nhưng thực sự đã cạn, không đổ ra được một giọt nào.

“Á! Ta muốn g.i.ế.c các ngươi! Giết các ngươi!” Hắn ta như phát điên gào thét, r*n r* về phía bóng lưng Trần Thiếu Khanh.

“Phịch” một tiếng có thứ gì đó rơi xuống, hắn ta quay đầu nhìn lại, hét lên một tiếng rồi ngất đi.

Hóa ra là hai chân hắn ta đã bị đứt lìa ở đầu gối.

Trần Thiếu Khanh nhét mảnh vải rách vào người, đi ra ngoài, bên ngoài lửa cháy ngút trời, là đám thị vệ đang đốt thuốc có độc.

Tô Mặc đứng bên cạnh nhìn họ đốt hết tất cả thuốc, cho đến khi cháy thành tro, lúc này mới quay lại tìm Trần Thiếu Khanh.

Nhưng lại phát hiện Trần Thiếu Khanh đang ở cách đó không xa mỉm cười nhìn nàng: “Mặc Mặc, được rồi, chúng ta nên đi thôi.”

Nói xong liền đưa tay ôm lấy eo nàng.

“Sư huynh, chúng ta về nhà sao?” Tô Mặc hỏi.

“Không! Còn một chuyện nữa, chúng ta phải đi ngay.” Nói xong liền ôm chặt Tô Mặc, hai người biến mất trong nháy mắt.

Khi xuất hiện trở lại, đã đến hoàng cung Phiên quốc.

Lão hoàng đế đã ôm phi tần ngủ, đột nhiên cảm thấy bên giường xuất hiện hai bóng đen.

Ông ta giật mình, ngồi dậy.

Phi tần cũng nghe thấy động tĩnh, liền thức dậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh trước giường, nàng ta sợ hãi hét lớn: “Thích khách!”

Nàng ta vừa dứt lời, Tô Mặc đã dùng cán đao đánh ngất nàng ta.

Lão hoàng đế kinh hãi: “Các ngươi là ai, muốn làm gì?”

“Chúng ta đương nhiên đến để lấy lại thứ vốn thuộc về mình!” Trần Thiếu Khanh nói xong liền lấy mảnh vải rách từ trong n.g.ự.c ra ném vào lòng lão hoàng đế. “Đây là thứ gì?” Lão hoàng đế nhặt mảnh vải lên, mượn ánh đèn mờ mờ nhìn chữ viết trên đó. Đột nhiên tay ông ta run lên dữ dội.

Không sai, đây là chữ viết của nhi tử ông ta, Mạch Thượng, viết rằng muốn ông ta đưa cho bọn họ mười tòa thành trì, nếu không thì mạng của Mạch Thượng sẽ không giữ được.

“Các ngươi là người Ly quốc?” Lão hoàng đế run giọng hỏi, vừa tức vừa giận, đến nỗi râu cũng run rẩy không ngừng.

“Không sai! Chúng ta là người Ly quốc! Nhi tử của ngươi là một tên súc sinh, dùng thuốc giá rẻ để dụ thương nhân của chúng ta đến đặt hàng nhưng lại hạ độc vào thuốc, muốn đầu độc bách tính Ly quốc của chúng ta, hắn có lòng lang dạ sói, thật sự quá độc ác! Chúng ta làm như vậy, chỉ là lấy độc trị độc mà thôi!”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 563: Chương 563



Trần Thiếu Khanh nói xong, lạnh lùng nhìn lão hoàng đế.

“Tên bại gia tử này, ta không có nhi tử như vậy, đừng hòng có thành trì, sống c.h.ế.t của hắn không liên quan đến ta.” Lão hoàng đế nói rất kiên quyết.

Ông ta vẫn luôn không mấy thiện cảm với nhi tử này, bề ngoài thì trung hậu nhưng bên trong lại gian xảo và nham hiểm.

Nhưng dù sao Mạch Thượng cũng là đại nhi tử, tương lai vẫn phải truyền ngôi cho hắn ta.

Nhưng vì mãi không lập thái tử nên nhi tử bất hiếu này đã có ý phản nghịch, ngầm sắp xếp thay thế toàn bộ người của mình, đến khi phát hiện ra thì đã muộn, ông ta đã bị quản thúc.

Nhất cử nhất động của ông ta đều có người báo cáo cho Mạch Thượng, ông ta đã trở thành một cái xác không hồn, bị khống chế.

Bây giờ nghe nói nghịch tử này xảy ra chuyện, ông ta đang muốn nhân cơ hội này trừ khử hắn ta.

Lúc này, cửa mở ra, một nữ nhân mặc trang phục lộng lẫy từ bên ngoài xông vào, đầu đội phượng quan, chỉ là vì chạy quá vội nên phượng quan đã lệch, tóc cũng xõa tung, trông có vẻ chật vật.

“Thánh thượng! Thánh thượng, cứu mạng nhi tử của thần thiếp, cứu mạng nó! Thành trì là vật c.h.ế.t nhưng nhi tử là người sống, thánh thượng là phụ hoàng của nó, không thể không quan tâm được!” Nữ nhân nói xong liền quỳ sụp xuống dưới chân lão hoàng đế.

Lão hoàng đế cúi đầu nhìn thì ra là hoàng hậu Trịnh thị của ông ta, cũng là thân mẫu của Mạch Thượng.

“Hắn đáng sao? Đứa nghịch tử đó, tốn một lượng bạc vì hắn, trẫm cũng thấy không đáng, huống chi là mười tòa thành trì!” Lão hoàng đế muốn đá Trịnh hoàng hậu ra.

Nhưng hoàng hậu lại như hàn trên chân ông ta, mặc kệ ông ta đá thế nào cũng không chịu buông tay.

“Hoàng hậu nương nương, xem ra thánh thượng căn bản không để ý đến hai mẫu tử các người, hay là người vẫn nên từ bỏ đi.” Tô Mặc ở bên cạnh lắc đầu, vẻ mặt đầy thương cảm nhìn Trịnh hoàng hậu.

“Không! Hoàng thượng không phải là người như vậy! Thiếp không tin thánh thượng là người sắt đá! Hổ dữ không ăn thịt con, huống chi thánh thượng lại có tấm lòng Bồ Tát.” Trịnh hoàng hậu không thèm nhìn Tô Mặc lấy một cái, chỉ ngây người nhìn lão hoàng đế trước mặt.

“Trẫm là Bồ Tát sao, khi đứa nghịch tử đó quản thúc và khống chế trẫm, sao ngươi không nói gì? Lúc đó ngươi ở đâu? Bây giờ ngươi ra mặt, chứng tỏ trong mắt ngươi chỉ có đứa nghịch tử này, không bao giờ có trẫm, ngươi c.h.ế.t tâm đi, trẫm sẽ không dùng thành trì để đổi lấy hắn, dù có c.h.ế.t cũng không!” Lão hoàng đế nói xong liền cúi đầu bẻ tay hoàng hậu trên chân mình ra.

Hoàng hậu đột nhiên đứng dậy, rút một cây trâm vàng trên đầu đ.â.m mạnh vào cổ lão hoàng đế, lão hoàng đế ngã gục xuống.

Hoàng hậu lấy một cuộn giấy từ trong tay áo đưa cho Tô Mặc: “Cầm lấy, hắn đã không quan tâm đến hai mẫu tử chúng ta, ta cũng sẽ không quan tâm đến hắn.”

Tô Mặc nhận lấy mở ra xem thì ra là thánh chỉ, nàng kinh ngạc nhìn Trịnh hoàng hậu.

“Ta rất quen chữ của lão già kia, yên tâm không ai có thể nhận ra, chữ tuy giả nhưng ngọc tỷ là thật, cứ cầm lấy đi, mười tòa thành trì là của các ngươi, chỉ là các ngươi nhất định phải bảo vệ mạng sống của nhi tử ta, nếu không ta liều mạng cũng sẽ không tha cho các ngươi.”

Trịnh hoàng hậu nói đến đây, trong mắt lộ ra tia hung dữ.

Tô Mặc gật đầu: “Yên tâm, mạng sống chắc chắn không có vấn đề, còn những thứ khác thì chúng ta không dám nói...”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 564: Chương 564



“Ý là gì? Lời ngươi nói có ý gì?” Trịnh hoàng hậu nghe xong liền nắm lấy tay Tô Mặc hỏi.

“Làm người đừng tham lam, tuy rằng hắn tàn phế nhưng ít nhất còn sống cũng coi như không tệ.” Trần Thiếu Khanh nói xong liền giật Tô Mặc từ tay Trịnh hoàng hậu.

“Tàn phế? Các ngươi đã làm gì nhi tử của ta? Người đâu, bắt bọn chúng lại!” Trịnh hoàng hậu lớn tiếng gào lên.

Vài chục thị vệ đẩy cửa xông vào, trong tay đều cầm đao sáng loáng, Trần Thiếu Khanh kéo Tô Mặc dần dần lui về phía phòng trong, đột nhiên bọn họ chạy vào phòng trong, đóng sầm cửa lại.

“Người đâu! Bắt hai người này lại cho ta, c.h.é.m chết!” Trịnh hoàng hậu thấy bọn họ đi vào lập tức biến sắc.

Bên trong đó trừ một cửa sổ ra thì không có cửa sau, bà ta đã phái người canh giữ nghiêm ngặt cửa sổ, sau đó bà ta ra hiệu cho thị vệ đạp cửa xông vào.

“Hoàng hậu nương nương, bên trong không có ai.” Thị vệ vào rồi lập tức đi ra bẩm báo.

“Không có ai? Sao có thể?” Trịnh hoàng hậu vẻ mặt nghi ngờ.

Không có ai? Chẳng lẽ bọn họ mọc cánh bay đi sao?

Đi vào trong phòng, Trịnh hoàng hậu xem khắp nơi trong phòng, ngay cả chăn gối trên giường tủ quần áo cũng lật tung lên, kỳ lạ, đến một sợi tóc cũng không có.

“Tìm cho ta! Đóng chặt cửa cung, không được để bọn chúng đi ra ngoài.” Trịnh hoàng hậu hét lên.

Không chỉ vì hai người này hại nhi tử của bà ta, mà bọn họ còn biết chuyện bà ta ám sát hoàng thượng, nếu bọn họ chạy ra ngoài nói lung tung, bà ta sẽ không làm hoàng hậu được nữa.

Lúc này Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh không hề ra khỏi cửa cung, mà hai người ẩn thân đến quốc khố trong cung.

Hai người không biết vị trí quốc khố, bọn họ bắt một tiểu thái giám, dẫn bọn họ đến trước cửa quốc khố.

Đến cửa, Tô Mặc dùng cán đao đánh ngất tiểu thái giám, cùng Trần Thiếu Khanh dịch chuyển tức thời vào trong kho.

Nhìn kho chứa đầy ắp, Tô Mặc không khỏi hít một hơi dài: “Sư huynh, không ngờ quốc khố của tên cẩu hoàng đế Phiên quốc này cũng không tệ, nhìn những bảo vật này, ôi! Những hộp này đều là vàng thỏi, còn đây đều là đồ cổ... Trời ơi! Trân châu mã não ngọc bích... Sư huynh, xem ra không gian của chúng ta lại phải chật đi rồi.”

Trần Thiếu Khanh gật đầu: “Sư muội có thể cân nhắc để những thứ không để vừa cho ca ca của muội, muội xem hắn nghèo kiết xác, một hoàng đế mà ngay cả một hoàng cung đàng hoàng cũng không có, không chỉ nghèo mà còn độc thân, đừng nói đến tam cung lục viện, ít nhất cũng phải có một người, vậy mà hắn lại cô đơn lẻ bóng, Tô Mặc, ca ca của muội nghèo kiết xác quá, ta nhìn không nổi nữa.”

Tô Mặc gật đầu, vung tay thu một nửa quốc khố vào không gian của mình: “Những thứ này đều là của hắn, sư huynh, còn lại cho huynh, sau này huynh làm Bắc Cương Vương cũng dùng được.”

Nghe Tô Mặc nói vậy, trong lòng Trần Thiếu Khanh vui như nở hoa, xem ra trong lòng sư muội mình vẫn rất quan trọng, ít nhất là quan trọng hơn ca ca của nàng.

Trần Thiếu Khanh vui vẻ nghĩ, vung tay thu hết những thứ còn lại vào không gian của mình.

“Mau đến đây, quốc khố bị trộm rồi, bọn chúng đang ở bên trong!” Có người ở bên ngoài kêu lên.

Tô Mặc nghe ra, là tên thái giám bị nàng đánh một cán đao, xem ra nàng vẫn quá mềm lòng, trong thời gian ngắn như vậy, hắn ta đã tỉnh lại.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nhìn kho chứa trống rỗng, hai người nhìn nhau cười, sau đó nắm tay nhau, lại dịch chuyển tức thời ra ngoài kho.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 565: Chương 565



“Mau mở cửa, hai tên trộm đang ở bên trong!” Tên tiểu thái giám vẫn đang ra sức kêu gào.

Nhưng tên thị vệ mở cửa nhìn hắn ta như nhìn đồ ngốc: “Vương Đinh, ngươi đừng có hồ đồ, chúng ta đều ở đây canh giữ cẩn thận, chưa từng rời đi, làm sao có người vào được, đừng nói là người, ngay cả một con kiến cũng không thể vào được.”

“Đúng vậy, ngươi uống rượu đến ngốc rồi phải không!” Hai tên thị vệ nhìn hắn ta trêu chọc, cười nhạo.

“Thật mà, bọn chúng khống chế ta dẫn bọn chúng đến đây, đánh ta ngất xỉu, khi ta tỉnh lại, bọn chúng đã biến mất, chắc chắn là đã vào bên trong rồi, các ngươi mở ra xem đi!”

Tên tiểu thái giám vẫn cố chấp tranh cãi.

Hai tên thị vệ canh cửa nhíu mày: “Được! Tin ngươi một lần, nếu không có chuyện gì, xem chúng ta có đánh gãy chân chó của người không.”

“Vừa hay, Lý Thượng thư cầm chìa khóa kho bạc đang làm việc trong cung, ta sẽ đi tìm ông ấy.”

Nói xong, một tên đi tìm người cầm chìa khóa.

Một lúc lâu sau hắn mới quay lại, phía sau còn có Lý Thượng thư, nghe nói quốc khố xảy ra chuyện, sao ông ta có thể ngồi yên được?

Lý Thượng thư cầm chìa khóa nhanh chóng mở kho, nhìn vào bên trong, ông ta lập tức ngây như phỗng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ôi trời! Sao lại trống không?” Tên thị vệ canh giữ kho sợ đến mềm cả chân, ngã ngồi bệt xuống đất.

Hai tên thị vệ nhìn nhau, toàn thân run rẩy như cầy sấy.

Chúng sờ sờ cái đầu trên cổ, trợn mắt, ngất lịm đi.

Lý Thượng thư nhìn kho chứa trống rỗng, muốn khóc mà không có nước mắt, ông ta biết mình xong rồi...

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ẩn thân lại đến kho thuốc của Phiên quốc, những cây ngưu bàng thượng hạng và các loại thuốc khác chắc chắn đều ở đây.

Hai người dịch chuyển tức thời vào kho, bắt đầu lục tung lên.

Quả nhiên không đoán sai, không chỉ có ngưu bàng, đủ loại thuốc quý hiếm và thông thường đều được sắp xếp ngay ngắn trên giá hàng trong kho.

“Sư huynh, lần này đúng là không uổng công đến đây, phải cảm ơn tên trộm nhỏ dẫn đường, chúng ta mới đến được đây.” Tô Mặc vừa nói vừa vung tay thu ngưu bàng và các loại thuốc khác vào không gian.

Trần Thiếu Khanh cũng không rảnh rỗi, thu sạch sẽ từng thùng nhân sâm, lộc nhung và các loại thuốc quý khác.

Cuối cùng, cả giá thuốc cũng được thu vào, dù sao cũng trống rồi, để lại cho chúng cũng chẳng có tác dụng gì, để ở đây cũng chỉ là lãng phí.

“Sư huynh, sạch rồi, chúng ta đi chỗ khác xem tiếp.” Tô Mặc nói đầy hứng thú.

“Những thứ còn lại cứ để đó, chúng ta đưa thánh chỉ cho bệ hạ trước, để người thu hồi thành trì, chúng ta có thể đến hoàng cung bất cứ lúc nào.” Trần Thiếu Khanh cười nói.

“Đúng vậy! Làm chính sự trước!” Tô Mặc gật đầu, nàng lấy khăn tay lau sạch bụi trên tay, rồi đưa khăn cho Trần Thiếu Khanh.

Trần Thiếu Khanh không nhận, mà dang hai tay ra: “Muội lau cho ta.”

Hắn vừa cười vừa nhìn Tô Mặc, rất kiên nhẫn chờ đợi.

Tô Mặc chớp chớp mắt, thở dài: “Sư huynh, huynh thay đổi rồi sao? Sao lại khác hẳn trước kia vậy?”

“Vậy muội thích sư huynh nào hơn?” Đôi mắt sáng như sao của Trần Thiếu Khanh lấp lánh nhìn Tô Mặc.

“Tất nhiên là sư huynh bây giờ.” Tô Mặc nói rồi kiên nhẫn lau sạch tay cho Trần Thiếu Khanh.

Trần Thiếu Khanh có vẻ hơi thất vọng, hóa ra ở mạt thế, sư muội căn bản không thích mình.

“Nhưng Mặc Mặc, ta vẫn luôn thích muội.” Trần Thiếu Khanh thầm nói trong lòng.

Tô Mặc thấy Trần Thiếu Khanh có vẻ ngẩn ngơ, vội vàng giải thích: “Vì lúc đó sư huynh cũng không thích ta, lúc nào cũng hung dữ với ta, còn trừng mắt với ta, hyunh biết không, ta thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy đôi mắt to của huynh nhìn chằm chằm ta.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 566: Chương 566



Trần Thiếu Khanh gật đầu như có điều suy nghĩ, lúc đó hắn đối với Tô Mặc đúng là có phần khắc nghiệt nhưng lúc đó thấy nàng lúc nào cũng ham chơi, không chịu luyện công học hành, hắn rất sốt ruột.

Hóa ra lúc đó sư muội lại nhìn mình như vậy.

Trần Thiếu Khanh nắm lấy tay Tô Mặc nói: “Sư muội, sau này ta sẽ không như vậy nữa, ta sẽ đối xử tốt với muội.”

Nói xong, hắn ôm chặt Tô Mặc.

Lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài, có vẻ như có người đang dùng chìa khóa mở cửa.

Trần Thiếu Khanh ôm Tô Mặc nhanh chóng dịch chuyển tức thời ra ngoài kho, hai người ẩn thân nhìn thấy một người ăn mặc như ngự y dẫn theo một nhóm thái giám chuẩn bị vào lấy thuốc.

“Á! Thuốc đâu? Sao lại trống không, không còn gì cả?” Nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ của bọn họ, Tô Mặc cười lớn đầy thỏa mãn.

Trần Thiếu Khanh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đầu mũi nàng, nắm tay nàng lại dịch chuyển tức thời đến Ly thành.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đến Ly thành, trời đã sáng rõ, những người buôn bán đã bắt đầu mở cửa chuẩn bị làm ăn.

Hai người cũng không chậm trễ, trực tiếp đến hành cung, tìm Tôn Hằng, đưa thánh chỉ cho hắn.

Sau đó kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Tôn Hằng nghe xong, nhìn thánh chỉ, vẻ mặt đầy thích thú nhìn bọn họ: “Một đêm các ngươi đã đi đến Phiên quốc rồi quay về? Các ngươi là thần tiên sao?”

Tô Mặc nhìn Trần Thiếu Khanh, rồi gật đầu: “Tôn ca ca, huynh nghĩ như vậy cũng không sai, về chuyện này, sau này ta và sư huynh sẽ giải thích cho huynh, chỉ muốn nói với Tôn ca ca rằng việc cấp bách hiện tại là nên nhân lúc này thu hồi mười thành trì này, nếu không sẽ đêm dài lắm mộng.”

Tôn Hằng gật đầu, hắn gọi Lộ Dã đến, đưa thánh chỉ cho Lộ Dã: “Lộ Dã, ngươi dẫn theo hai vạn tinh binh nhanh chóng đi thu hồi mười thành trì này.”

Lộ Dã nhận thánh chỉ, lĩnh mệnh mà đi.

Một lúc lâu sau, Tôn Hằng vẫn không dám tin vào tất cả những điều này: “Mười thành trì, các ngươi lại tặng trẫm một món quà lớn như vậy, trẫm làm sao có thể đền đáp ân tình này của các ngươi đây?”

“Tôn ca ca muốn đền đáp ân tình của chúng ta rất đơn giản, tìm cho chúng ta một hoàng hậu.” Tô Mặc cười giòn tan: “Bịt miệng một số người, để họ khỏi nói ca ca keo kiệt đến mức không có lấy một thê tử.”

Tôn Hằng lại có chút đỏ mặt, hắn thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện này, chủ yếu là không để tâm đến.

Hàng ngày bận rộn như con thoi, hắn tiếp quản một đống hỗn độn như vậy, định mệnh là phải vất vả.

“Mặc Mặc, muội thấy cô nương nhà nào thích hợp?” Tôn Hằng cười hỏi Tô Mặc.

Tô Mặc nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Ta nghe nói nhà tẩu tẩu ta còn một muội muội, không biết Tôn ca ca có vừa mắt không?”

Tô Hằng nhíu mày suy nghĩ: “Nhị tiểu thư Vu gia sao?”

Một lúc sau, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một cô nương mặt tròn mắt cong, hay cười.

“Như vậy chúng ta sẽ trở thành thông gia?” Tôn Hằng cười hỏi Tô Mặc.

“Đúng vậy! Tôn ca ca, nếu như vậy, huynh chính là ca ca kết nghĩa của ca ca ta, hoàng hậu nương nương chính là muội muội của tẩu tẩu ta, ta cũng coi như là hoàng thân quốc thích.” Tô Mặc càng nghĩ càng vui, không khỏi thúc giục Tôn Hằng: “Tôn ca ca, chính là nàng ấy, chính là nàng ấy.”

Tôn Hằng gật đầu, v**t v* cái đầu nhỏ của Tô Mặc: “Ta sẽ cân nhắc, ngày mai sẽ tìm người đi mời người Vu gia đến.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 567: Chương 567



Trần Thiếu Khanh nhìn Tô Mặc trẻ con như vậy, không khỏi khuyên nhủ: “Chuyện hôn nhân đại sự, sao có thể coi như trò đùa, người còn chưa gặp mặt, đã định rồi, bệ hạ, thần có một chuyện muốn cầu xin!”

Trần Thiếu Khanh nói xong, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tôn Hằng.

Tôn Hằng giật mình, vội vàng đưa tay đỡ hắn dậy: “Ngươi không cần như vậy, có chuyện gì cứ nói thẳng, chỉ cần trẫm có thể làm được thì nhất định sẽ làm.”

“Thần xin bệ hạ ban hôn, ban hôn cho thần và Tô Mặc.” Trần Thiếu Khanh nói xong, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tôn Hằng.

Tôn Hằng trước tiên là sửng sốt, sau đó ngửa đầu cười lớn: “Ha ha, tiểu Mặc Mặc của chúng ta vậy mà cũng sắp làm tân nương rồi.”

Tô Mặc đỏ mặt: “Tôn ca ca, ta chưa đồng ý với hắn đâu.”

Trần Thiếu Khanh lập tức nắm lấy tay Tô Mặc: “Đồng ý hay không đồng ý đều là thê tử của Trần Thiếu Khanh ta, điều này không thể nghi ngờ.”

Tôn Hằng gật đầu: “Không tệ! Trẫm chuẩn, gả Mặc Mặc Bắc Cương Vương tương lai là ngươi.”

Trần Thiếu Khanh kéo Tô Mặc lập tức quỳ xuống tạ ơn.

Việc này diễn ra rất thuận lợi, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ra khỏi cung, trong mắt hai người đều lấp lánh ánh sáng phấn khích.

Tô Mặc vui là vì lại giúp Tôn Hằng thêm một việc, vậy mà lại được hắn tặng mười thành trì, còn Trần Thiếu Khanh thì vì Tô Mặc đã được gả cho mình.

Hắn ra khỏi cửa cung, nhìn trái nhìn phải không có ai, lập tức ôm ngang Tô Mặc, nhảy vào không gian của mình.

Hắn nâng mặt Tô Mặc hôn cuồng nhiệt, Tô Mặc giãy giụa nhưng dù thế nào cũng không thoát ra được.

Bên này Phiên quốc đã bắt đầu đại loạn, tin tức hoàng hậu g.i.ế.c hoàng đế không cánh mà bay.

Có đại thần muốn vào gặp hoàng đế nhưng lại bị chặn ở ngoài cửa cung, không vào được.

Hoàng hậu và người của Mạch Thượng đã kiểm soát hoàng cung chặt chẽ, như tường đồng vách sắt kiên cố.

“Yêu hậu! Ngươi làm hại nước hại dân, tội ác tày trời!” Có hai trung thần ở bên ngoài hoàng cung la hét.

Bọn họ đã nghe nói hoàng hậu dùng mười thành trì đổi thuốc giải của Mạch Thượng.

Bởi vì người của Lộ Dã đã mang thánh chỉ giả đi thu thành rồi.

“Xoẹt! Xoẹt!” Vài mũi tên b.ắ.n ra, những đại thần mắng hoàng hậu ngã gục tại chỗ.

“Ai dám mắng hoàng hậu nữa thì sẽ thế này!” Có người trên tường cung hét lớn.

Những người đứng bên ngoài thấy người ngã xuống, đều lùi lại, không dám lên tiếng nữa.

Dù sao mạng người chỉ có một, mất đi là hết.

Những đại thần phản đối bên ngoài, có người ở phía sau bắt đầu lẻn đi, càng lúc càng ít người, cuối cùng không còn ai.

Hoàng hậu nghe thị vệ bẩm báo, hừ lạnh một tiếng: “Lũ già này, không cho chúng chút lợi hại thì không biết ngựa Vương gia có mấy con mắt.”

“Bẩm hoàng hậu, thánh thượng vừa tỉnh lại, phải làm sao?” Một thị vệ thân cận nhỏ giọng hỏi.

“Làm sao á? Để mặc, cho ngài ấy ngủ tiếp! Đợi đại hoàng tử về rồi tính!” Trịnh hoàng hậu cười lạnh, thiên hạ này sắp là của hai mẫu tử họ rồi, lúc này lão già kia không thể xảy ra chuyện gì nữa.

Thị vệ vâng lời đi ra.

Lúc này có một đại thần vội vã đi tới.

“Thế nào? Vụ trộm quốc khố và dược khố điều tra thế nào rồi?” Trịnh hoàng hậu liếc nhìn ông ta hỏi.

Người này là tể tướng Vương Tử Chi, là do tiên hoàng một tay đề bạt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương Tử Chi lắc đầu: “Không có chút manh mối nào, cũng không có bất kỳ đầu mối nào, vụ án như thế này, hạ quan chưa từng gặp qua.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 568: Chương 568



“Vậy là do ngươi vô năng! Ngươi không xứng ngồi ở vị trí này, Vương Tử Chi ngươi có thừa nhận không?” Trịnh hoàng hậu quát lớn.

Lão già này, bà ta đã sớm không vừa mắt ông ta rồi, thường xuyên chống đối mình, trước mặt thánh thượng nói nữ nhân không được can chính.

Vương Tử Chi nghiến răng, tháo mũ quan trên đầu xuống: “Hoàng hậu điện hạ, xin cho thần cáo lão hồi hương! Thần thật sự hồ đồ rồi, đối với chuyện triều đình bất lực rồi.”

“Cáo lão hồi hương? Vương Tử Chi ngươi đây là đang phản đối bản cung thay thánh thượng quản lý triều chính sao? Ngươi là một giuộc với đám người ở ngoài cửa sao?” Ánh mắt bức người của Trịnh hoàng hậu nhìn chằm chằm ông ta.

Trán Vương Tử Chi toát mồ hôi lạnh, ông ta biết hoàng hậu đã để mắt đến mình, mình làm thế nào e rằng cũng khó thoát khỏi độc thủ.

Ông ta quỳ xuống cầu xin: “Hoàng hậu nương nương anh minh, thần chưa từng có ý đó, chỉ cảm thấy tuổi đã cao, lực bất tòng tâm, muốn nhường vị trí này cho người trẻ tuổi.”

Nghe ông ta nói vậy, Trịnh hoàng hậu mới có chút thoải mái, mỉm cười nói: “Ngươi nói xem ai làm tể tướng là thích hợp?”

Vương Tử Chi ngẩn ra một lúc, lập tức nói: “Thần thấy Trịnh Quảng đại nhân tuổi trẻ tài cao, có thể đảm nhiệm trọng trách này.”

Nghe ông ta nói vậy, khóe miệng Trịnh hoàng cung khẽ nhếch lên, xem ra lão già này không hề ngốc, rất hiểu ý mình.

Trịnh Quảng là cháu trai họ của bà ta, bà ta chỉ muốn nâng đỡ hắn ta.

“Vậy thì phải nhờ Vương tướng viết thư tiến cử, tránh cho người khác nói linh tinh.” Trịnh hoàng hậu nói xong thì cười lớn đứng dậy đi vào phía sau.

Cứ như vậy, Trịnh Quảng ăn chơi trác táng đã trở thành tể tướng của Phiên quốc.

Có nhiều đại thần được tiên hoàng đề bạt bắt đầu noi theo, cũng lần lượt tiến cử người của Trịnh hoàng hậu, nhân cơ hội cáo lão hồi hương.

Triều đình Phiên quốc đã thay đổi hoàn toàn, người của tiên hoàng gần như bị quét sạch, bây giờ trong triều toàn là người của đại hoàng tử Mạch Thượng và hoàng hậu.

Bọn họ vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài là cơ thể hoàng đế không khỏe, đang dưỡng bệnh trong cung, không cho bất kỳ ai vào gặp.

Mạch Thượng vì thân thể yếu ớt, đôi chân tàn phế, tạm thời chưa thể ra ngoài, triều đình do Trịnh hoàng hậu buông rèm nhiếp chính, nhất thời Trịnh hoàng hậu trở thành nhân vật che trời của cả Phiên quốc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tin tức truyền đến tai Tôn Hằng, hắn biết cơ hội đã đến, những lão thần trung thành của Phiên quốc đều bị Trịnh hoàng hậu dùng đủ mọi cách để đuổi đi, những người còn lại đều là họ hàng của bà ta, tuy nghe lời nhưng lại là một lũ vô dụng.

Bây giờ bọn họ nên ra tay rồi.

Lộ Dã đã thu hồi mười thành trì, những thành trì còn lại hắn cũng tự tin có thể thu vào tay, điều duy nhất khiến hắn do dự là kinh phí triều đình thiếu thốn.

Hắn thực sự quá thiếu bạc.

Hắn nghĩ mình có lẽ là hoàng đế nghèo nhất của Ly quốc trong nhiều năm qua, không có hoàng cung, không có quốc khố, thậm chí bản thân hắn còn chưa có hoàng hậu.

Hắn cũng thật là thảm hại.

Làm sao để kiếm được bạc đây?

Tôn Hằng vì chuyện này mà mỗi ngày buồn rầu đến nỗi không muốn ăn uống.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đã trở về Đinh Đào, vì hôn sự của Tô Bân và Đinh Lan đã đến gần, bọn họ phải trở về.

Hoàng đế nghèo Tôn Hằng cho người đưa đến một cây ngọc như ý, để tiết kiệm chi phí, hắn đã không đến.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 569: Chương 569



Tô Mặc nhìn lễ vật của Tôn Hằng, xoa xoa trán: “Sư huynh, đây là do hoàng đế tặng, sao lễ vật lại tồi tàn như vậy?”

“Đồ vật trong quốc khố đều về tay chúng ta, hắn không thể không tồi tàn, nghe nói hiện tại hắn muốn nhân cơ hội đánh Phiên quốc, trừ khử yêu hậu, chỉ là không có bạc thì hắn không thể hành động.” Trần Thiếu Khanh cười nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Mặc cười đến nỗi không phân biệt được lông mày và mắt: “Ha ha! Thật sự là làm khó Tôn đại ca, xảo phụ nan vi vô mễ chi xuy (người phụ nữ đảm đang cũng không thể nấu cơm nếu không có gạo), hắn không có bạc thì thật sự khó mà tiến hành.”

“Đúng rồi, Mặc Mặc, hay là chúng ta lấy một ít đồ trong không gian cho hắn, hắn sẽ không đáng thương như vậy.” Trần Thiếu Khanh nói.

“Được!”

Hành cung ngoài thành, lúc này Tôn Hằng đang nghe các triều thần tâu báo, mọi người đều khuyên Tôn Hằng rằng bây giờ chính là thời điểm tốt để tấn công Phiên quốc, không thể bỏ lỡ.

Tôn Hằng cười khổ nói: “Trẫm cũng biết, chỉ là đánh giặc cần bạc, chư vị cũng biết bây giờ quốc khố trống rỗng, trẫm muốn đánh nhưng lấy gì để đánh? Chỉ bằng nhiệt huyết sao?”

Có đại thần lập tức tâu rằng có thể tăng thuế nhưng lại tăng nhiều hạng mục thuế.

Tôn Hằng liên tục xua tay: “Bách tính đã quá khổ, trẫm tuyệt đối sẽ không làm như vậy, mọi người hãy nghĩ cách khác đi.”

Các đại thần bàn luận rôm rả, rất nhiều ý kiến.

Lúc này, một thị vệ nhanh chóng tiến lên thì thầm với Tôn Hằng hai câu, đôi mắt Tôn Hằng sáng lên, thậm chí còn đứng dậy: “Thật sao? Ngươi nói thật chứ?”

“Thần không dám nói bậy!” Người đó chắp tay nói.

Tôn Hằng vui đến nỗi miệng muốn ngoác đến tận ót: “Nhanh! Dẫn trẫm đi xem!”

Nói xong, hắn nói với mọi người: “Bãi triều!”

Sau đó nhanh chóng đi theo thị vệ đó.

Nhìn thánh thượng biến mất nhanh chóng, mọi người nhìn nhau, không biết hoàng đế nghèo của bọn họ có chuyện gì gấp.

“Chẳng lẽ thánh thượng muốn thành thân? Vui mừng như vậy?” Có người nhỏ giọng bàn tán.

“Thế thì tốt quá, nếu thánh thượng không có tiền cưới thê tử, hay là chúng ta góp lại!”

“Đúng vậy! Cách này không tệ!” Vài người vừa bàn bạc vừa đi ra khỏi đại điện.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ẩn thân đứng bên cạnh, nghe mà muốn cười, đây là lần đầu tiên nghe nói hoàng đế cưới thê tủ còn phải để thần tử góp tiền.

“Tôn ca ca của muội cũng quá thảm rồi, chỉ bằng điểm này thôi cũng có thể ghi vào sử sách rồi.” Trần Thiếu Khanh trêu chọc.

“May mà chúng ta cho hắn một ít, bây giờ có lẽ hắn có chút tự tin rồi.” Tô Mặc nhướng mày nói.

Lúc này, Tôn Hằng theo thị vệ đến quốc khố, hắn thấy kho tàng trống rỗng bỗng trở nên đầy ắp, hắn kinh ngạc đến nỗi nửa ngày không nói nên lời.

“Mở hết ra! Mở ra cho trẫm xem!” Tôn Hằng chỉ vào những chiếc rương trên mặt đất nói với thị vệ.

Thị vệ lần lượt mở những chiếc rương trong kho tàng vàng bạc châu báu sáng lấp lánh khiến Tôn Hằng suýt không mở nổi mắt.

Sau khi kiểm kê số lượng, Tôn Hằng xem sổ sách, năm mươi rương vàng thỏi, năm mươi rương bạc thỏi, ngọc ngà châu báu tổng cộng ba mươi rương, còn có hơn năm trăm món đồ cổ.

“Thưa bệ hạ, trong kho thuốc đột nhiên xuất hiện rất nhiều dược liệu, có rất nhiều loại đương quy thượng hạng.” Một ngự y chạy đến bẩm báo.

“Thưa bệ hạ, trong chuồng ngựa đột nhiên xuất hiện hơn trăm con thiên lý mã, đều là giống ngựa quý hiếm.” Một thị vệ nuôi ngựa cũng vừa chạy vừa thở hổn hển báo cáo.
 
Back
Top Bottom