Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 10: Chương 10



Đi ngang qua kho chứa của Tô phủ, nàng cũng tiện tay vào thu hết tất cả lương thực, dầu, các loại gia vị vào không gian.

Ra khỏi kho, đi qua một con đường rải sỏi, nàng nhìn thấy mấy chữ lớn “phòng Luyện công.”

Đây là nơi Tô tướng quân và hai nhi tử cùng nhau luyện võ, bên trong có đủ loại binh khí tinh xảo và trận bát quái.

Tô Mặc cũng không chút do dự thu cả trận pháp và binh khí vào không gian.

Trên đường lưu đày, có lẽ đều có thể dùng đến những thứ này.

Cái sân ở phía bắc phủ là nơi Tô thị và Tô Tử Thành ở, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc truyền ra từ bên trong.

Tô Mặc dùng thần công của mình, nghiêng tai lắng nghe.

“Lão gia, người rốt cuộc ở đâu? Người anh dũng cả đời lại bị người ta vu oan là phản quốc thông địch, sao người còn chưa về?”

Là nương Tô thị của nàng.

“Phu nhân, đừng khóc nữa, lão gia chắc chắn là người phúc lớn mạng lớn, sẽ không sao đâu.” Là giọng của một thị nữ.

“Ông sống hay c.h.ế.t cũng không biết, cả nhà trung liệt đều sắp trở thành phản nghịch rồi, ngày mai chúng ta sẽ bị tịch biên lưu đày, gia nghiệp mà lão gia vất vả dùng mạng đổi lấy sẽ chẳng còn gì nữa, lão gia! Người rốt cuộc ở đâu? Mau về đi, nếu không về thì nhà ta xong rồi!” Tô thị vừa nói vừa khóc càng dữ dội hơn.

Dùng mạng đổi lấy? Nhà xong rồi?

Được thôi! Vậy thì mang hết đi!

Tô Mặc ít nói mà hành động, nàng xoa xoa trán, hạ quyết tâm.

Ngày mai tịch biên, những thứ để lại chắc chắn sẽ tiện nghi cho tên cẩu Hoàng đế, tại sao phải để lại chứ?

Tô Mặc nghĩ thông suốt, bắt đầu thu dọn đồ đạc từng phòng một.

Ngoài viện của phu nhân còn có viện của hai di nương, còn lại là nơi ở hiện tại của hai ca ca, những phòng còn lại đều bị nàng càn quét sạch sẽ.

Dọn dẹp sạch sẽ, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng vó ngựa, truyền đến từ chuồng ngựa bên cạnh.

Nàng nhớ trong sách có nhắc đến, Tô tướng quân thích sưu tầm đủ loại chiến mã tinh xảo, hơn nữa ông còn đặt cho mỗi con ngựa một cái tên hay.

Ví dụ như Đằng Nhạc, Phi Hoàng, Lục Nhĩ...

Ngày thường rảnh rỗi, ông đều tự tay chải lông, tắm rửa và dọn phân ngựa cho những con ngựa này.

Rất nhiều con ngựa trong số này đều là tiên hoàng ban cho Tô tướng quân, bởi vì tiên hoàng cũng giống như ông, thích sưu tầm ngựa quý.

Đi vòng đến chuồng ngựa, Tô Mặc nhìn thấy hơn mười con chiến mã oai phong lẫm liệt, chúng như những người lính ngẩng cao đầu, lặng lẽ chờ đợi chủ nhân của mình.

“Yên tâm! Ta sẽ không để các ngươi rơi vào tay lũ chó má đó đâu.” Tô Mặc nói xong, thu hết chiến mã vào không gian của mình.

Chiến mã phải xứng với tướng quân, tên hoàng đế chó má đó chỉ xứng cưỡi bọ hung thôi.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, cửa Tô phủ đã bị phá tung, mọi người trong các viện đều bị thả ra, tập trung ở cổng lớn, chờ thái giám đến tuyên đọc thánh chỉ.

Tô phu nhân đã mấy ngày không ăn uống tử tế, lại tức giận công tâm, ngất xỉu đi.

Mọi người vội vàng vây quanh, Tô Mặc nhìn sắc mặt của Tô phu nhân, bắt mạch, hẳn là không có gì đáng ngại, một lát nữa sẽ tỉnh lại.

Nàng phải đi làm chuyện gấp hơn, nếu không sẽ không kịp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng nhân lúc hỗn loạn ẩn thân chạy đến viện của hai ca ca và viện của cha nương, cuối cùng lại tiện tay dọn sạch cả phòng của nhị di nương, tam di nương, thu hết tất cả đồ đạc trong phòng bao gồm cả đồ đạc vào không gian.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 11: Chương 11



Nàng vừa dọn dẹp xong trở về thì thánh chỉ đã đến.

Mọi thứ vừa vặn khéo léo.

“Phụng Thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tô Tử Thành đại nghịch bất đạo, phản quốc đầu địch, đặc lai tra phong Tô phủ, toàn bộ hạ nhân trong phủ bị bán đi, nội quyến thì bị lưu đày đến Mạc Bắc! Khâm thử!” Có thái giám cầm thánh chỉ bắt đầu tuyên đọc.

“Người đâu, đeo gông xiềng và đổi y phục tù nhân cho toàn bộ gia quyến Tô phủ, lê đường lưu đày!” Trưởng thị vệ tay cầm đại đao ra lệnh.

Tô phu dẫn theo Tô Mặc cùng hai nhi tử Tô Bân và Tô Doãn, còn có Trần di nương và nhi tử của nàng ta là Tô Thành đều bị đeo gông xiềng, bị thị vệ áp giải đi ra khỏi Tô phủ.

Một nhà bị áp giải ra khỏi thành, những người dân vây xem chỉ trỏ bàn tán xôn xao.

“Không ngờ Tô Tử Thành lại làm ra chuyện như vậy?”

“Đúng vậy! Tô tướng quân sao lại có thể trở thành phản đồ?” Có rất nhiều người rất nghi ngờ.

“Đánh c.h.ế.t gia quyến phản tặc!”

Có người kích động ném rau cải, trứng thối trong giỏ vào họ.

Tô Bân và Tô Doãn mỗi người một bên bảo vệ Tô phu nhân và Tô Mặc, trên mặt và người họ đều bị ném trúng, quần áo tù nhân lập tức biến thành quần áo sặc sỡ, rất là chật vật.

Tô Mặc lạnh lùng nhìn những người không biết đúng sai đó, nàng phát hiện trong số đó có một người mặc đồ đen xách giỏ ở phía sau vẫn luôn xúi giục mọi người, giọng nói của hắn ta lớn nhất và vang nhất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trứng và rau cải chính là do hắn ta ném ra.

Hắn ta nhất định là người mà tên cẩu Hoàng đế phái đến để tạo tiếng vang.

Tô Mặc âm thầm suy nghĩ, lặng lẽ lấy một con sâu độc màu m.á.u từ trong không gian ra.

Hắn ta thấy người Tô gia đeo gông xiềng đi tới, lại lớn tiếng hô:

“Đánh c.h.ế.t cả nhà phản tặc! Đánh...”

Lời còn chưa dứt, con sâu độc đã lặng lẽ b.ắ.n ra từ ngón tay của Tô Mặc, không lệch một ly, rơi trúng vào miệng đang há to của hắn ta.

Vì hắn ta hùng hồn phấn khích há miệng rất to, con sâu độc đã bị hắn ta nuốt chửng.

“Á! Á!” Hắn ta thay đổi sắc mặt, hai tay ôm miệng, chốc lát lại đau đớn cúi người ôm bụng.

Rất nhanh, hắn ta ngã ngửa ra đất, đau đớn bắt đầu co giật, những người vây xem sợ hãi lùi lại, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn người đã đau đến biến dạng.

Đều không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

“Không xong rồi! Chết người rồi!”

Có người kêu lên, đám đông lập tức trở nên hỗn loạn, không ai còn chú ý đến gia đình họ.

Tô Mặc nghe xong, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười, c.h.ế.t rồi sao? Đáng c.h.ế.t lắm!

Tô Mặc ngẩng đầu nhìn trời, đã không còn sớm nữa, hẳn là trong cung bây giờ càng hỗn loạn hơn?

Quả nhiên, như Tô Mặc nghĩ, Triệu Tuyên và ái phi của ông ta bị sâu độc hại, cả đêm vật vã không ngủ được.

Hai người bị cắn suýt chết, may nhờ ngự y cứu chữa kịp thời, nếu không, cả hai đã cùng nhau về suối vàng.

Hai người vừa mới khá hơn một chút, Triệu Tuyên đã đội khăn tang trở về cung Càn Hòa.

Trước cửa cung, thị vệ và cung nhân trong cung đồng loạt quỳ rạp, cùng nhau run rẩy xin tội.

“Xảy ra chuyện gì? Các ngươi làm gì vậy?” Triệu Tuyên nhịn đau trên đầu và trên người, không vui hỏi.

“Thánh thượng, trong cung... trong cung bị trộm rồi... không còn gì nữa!” Một cung nhân run rẩy nói.

“Không còn gì nữa? Có ý gì?” Triệu Tuyên tức giận đá cung nhân một cú lộn nhào rồi vào cung xem, suýt chút nữa thì c.h.ế.t tại chỗ.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 12: Chương 12



Tẩm cung sạch sẽ đến mức ngay cả chân bàn cũng không còn, chỉ trong một đêm, trong cung Càn Hòa có nhiều người canh gác như vậy, mà kẻ nào lại có thể dọn sạch sẽ cung điện của ông ta đến thế?

Ông ta muốn đập bàn nhưng không có bàn để đập!

Ông ta muốn đập đồ để trút giận, nhưng tìm mãi mà không thấy lấy một sợi lông!

Nhìn cung nhân và thị vệ đi theo vào, ông ta đá một người.

Lúc này, quan nuôi ngựa của Ngự mã ti chạy vào quỳ xuống xin tội: “Thánh thượng, ngựa trong Ngự mã ti đều không thấy đâu, chỉ trong một đêm đã không còn con nào!”

“Cái gì? Ngự mã cũng không còn?” Ông ta lạnh lùng quát: “Rốt cuộc là ai to gan như vậy? Để trẫm tra ra, sẽ c.h.é.m hắn thành muôn mảnh!”

“Thánh thượng! Không xong rồi! Đồ trong ngự trù không còn nữa!” Ngự trù chạy đến báo, cũng quỳ xuống đất.

Vừa dứt lời, thị vệ canh giữ quốc khố lăn lộn bò đến báo: “Thánh thượng không xong rồi, quốc khố trống rỗng! Bị trộm dọn sạch rồi.”

Triệu Tuyên tối sầm mặt mày, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Quốc khố trống rỗng là sao? Không thể nào, có nhiều thị vệ canh gác như vậy, hơn nữa nhiều đồ như vậy, phải gây ra động tĩnh lớn đến mức nào mới có thể dọn sạch được?

Ông ta còn chưa kịp định thần để hỏi cho rõ, thị vệ canh giữ Tàng Châu lâu cũng chạy vào quỳ xuống đất: “Thánh thượng, Tàng Châu lâu bị trộm rồi, tất cả trân châu đều không còn!”

“Phụt!” Triệu Tuyên phun ra một ngụm m.á.u tươi, trợn trắng mắt, ngất đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâu sau, dưới sự cứu chữa của mấy ngự y, ông ta mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Xảy ra chuyện gì?

Bảo vật của ông ta không thấy đâu, sao có thể chỉ trong một đêm mà không còn gì?

Mở mắt ra, thấy Vũ phi nước mắt lưng tròng quỳ bên giường: “Thánh thượng, thánh thượng, mật thất của thần thiếp cũng trống rỗng... không còn gì nữa!”

Vốn Triệu Tuyên đang cố gắng ngồi dậy, nghe xong lời này, ông ta lại ngã ngửa ra sau.

Vài ngự y lại tiến lên cứu chữa một hồi lâu, ông ta mới mơ mơ màng màng muốn trở mình: “Truy nã cho trẫm! Lật tung kinh thành lên cũng phải tìm ra!”

Ông ta muốn xem thử tên trộm này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể trộm được nhiều đồ như vậy.

Điều duy nhất có thể an ủi ông ta là hôm nay mối lo lớn nhất trong lòng đã được trừ khử.

Thểm cả là bảo vật trong tàng bảo các của Tô gia sắp vào tay, ông ta miễn cưỡng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Ngồi dậy, phát hiện rất nhiều thị vệ đều quỳ trước giường ông t.

“Đã đưa đồ trong tàng bảo các của Tô gia vào chưa?” Ông ta mở miệng hỏi: “Sao các ngươi đều quỳ trên đất? Xảy ra chuyện gì?”

Trưởng thị vệ run rẩy nói: “Bẩm thánh thượng, tàng bảo các của Tô gia trống rỗng... chỉ trong một đêm cả phủ đã bị dọn sạch...”

“Cái gì?” Triệu Tuyên ngây người nhìn hắn.

Phụt! Phụt! Phun ra hai ngụm m.á.u tươi, Triệu Tuyên trợn trắng mắt, ngửa người ra sau, ngã mạnh xuống giường.

Từ Ly thành đến Mạc Bắc, đường sá xa xôi, phải qua huyện Nhữ Dương, qua Trường Sơn đến Thanh thành, rồi đến Nhạn Sơn quan, qua Đinh Đào mới có thể đến Mạc Bắc.

Vượt núi băng sông, lại qua sa mạc, có thể nói là vô cùng gian nan.

Đừng nói là những người được nuông chiều như bọn họ, ngay cả thương nhân thường xuyên bôn ba bên ngoài cũng không đến nơi đó.

Mạc Bắc! Mạc Bắc!

Có đi không có về!

Dân gian đều lưu truyền một câu cửa miệng như vậy.

Không nói đến hoàn cảnh gió cát khắc nghiệt quanh năm của Mạc Bắc nhưng chỉ riêng chặng đường gian nan này cũng đủ khiến người ta mất nửa cái mạng.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 13: Chương 13



Tên cẩu Hoàng đế!

Rõ ràng là muốn mạng của người Tô gia!

Tô Mặc nhớ trong sách có nhắc đến trên đường lưu đày, người Tô gia đã c.h.ế.t gần hết.

Ra khỏi thành đi một mạch về phía Bắc, hướng về Nhữ Dương.

“Nhanh lên, đừng chậm chạp, roi của tiểu gia không có mắt đâu.” Trưởng thị vệ tên là Giả Đinh, hắn ta vung roi về phía người Tô gia.

Tô thị kéo Tô Mặc, né tránh roi da của hắn ta, không ngờ lại giẫm phải một hòn đá, thuận thế kéo Tô Mặc.

Tô Mặc loạng choạng lao về phía ca ca Tô Bân ở phía trước.

Tô Bân cũng là một võ tướng, ra tay nhanh nhẹn, ôm ngang hông đỡ lấy Tô Mặc và nương.

“Các ngươi làm gì? Lại muốn lười biếng sao?” Giả Đinh thấy ba người họ đột nhiên dừng lại không đi, liền mặt nặng mày nhẹ cầm roi xông tới.

“Bốp!” Hắn ta vung tay, roi trong tay vút ra kèm theo tiếng gió.

Tô Mặc nghênh đón, giơ chân đá hắn ta văng ra ngoài.

Giả Đinh ngã xuống đất, nửa ngày không hoàn hồn, hắn ta không tin một cô nương yếu đuối lại có sức mạnh lớn như vậy.

Tô Bân nhìn muội muội với vẻ mặt khó hiểu, nàng luyện võ từ khi nào?

“Ta... ta chỉ dọa hắn thôi... không ngờ hắn lại nhát gan như vậy, tự ngã rồi!” Tô Mặc lí nhí, khóe miệng giật giật.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Bân: “...”

Mắt ca ca không to nhưng không mù!

Từ khi bắt đầu lưu đày, Tô Bân đã cảm thấy muội muội có chút khác thường.

Ánh mắt trở nên kiên định, dường như còn có thêm sức lực.

Muội muội yếu đuối kia sao lại đột nhiên thay đổi?

Hắn không hiểu nổi.

Giả Đinh ôm bụng một lúc lâu mới đứng dậy.

Có lẽ là thực sự có chút sợ hãi, Giả Đinh cuối cùng cũng chịu cho mọi người nghỉ ngơi.

Thực ra hắn ta đang đợi hai nhóm người khác cùng lưu đày, nha môn đã đi bắt người, đều là một số tội phạm bị triều đình giam giữ, vừa mới bị phán quyết, vừa hay cùng nhau đi đày đến Mạc Bắc.

Người càng đông càng phiền phức, người nào cũng là trọng phạm của triều đình, nếu xảy ra sai sót, hắn ta cũng không gánh nổi.

Theo lý thuyết Tô gia mà hắn ta quản lý là mềm yếu nhất, đều là gia quyến, không ngờ hắn ta còn chưa kịp ra oai thì đã phải chịu thiệt.

Hơn nữa còn là một nha đầu khiến hắn ta mất mặt, hắn ta không thể nuốt trôi cục tức này, hắn ta không vội, có nhiều cách để đối phó với bọn họ.

“Nghỉ ngơi, ăn cơm.”

Hắn ta ra lệnh cho người đưa một cái nồi và một túi gạo lứt nhỏ cho người Tô gia, để họ tự nhóm lửa nấu cơm.

“Tiết kiệm mà ăn, đây là toàn bộ lương thực của các ngươi trước khi đến Nhữ Dương.”

Hắn ta cảnh cáo người Tô gia.

“Ít như vậy, gần mười người chúng ta làm sao đủ ăn?” Tô Bân nhận lấy chất vấn.

“Có còn hơn không, còn muốn ăn no sao? Các ngươi là trọng phạm của triều đình, tưởng mình vẫn là công tử của tướng quân phủ sao?” Giả Đinh nói xong, liếc nhìn họ một cách chế giễu, rồi đi về phía sau.

Chỉ có nhiêu đó thôi, xem các ngươi chia thế nào, tốt nhất là đánh nhau vỡ đầu thì càng tốt.

Tất nhiên bọn họ sẽ không ăn những thứ này, đồ ăn của bọn họ ngon hơn nhiều.

Không thể có sơn hào hải vị nhưng ít nhất cũng có thể ăn no, bữa nào cũng có thịt.

Tội phạm và quan lại triều đình sao có thể giống nhau được?

Lương thực đến tay Tô phu nhân, mười mấy đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào cái túi lương thực nhỏ xíu đó.

“Phu nhân, ít lương thực như vậy làm sao đủ ăn? Chỉ riêng Côn nhi và Lâm nhi đã có thể ăn hết một nửa rồi.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 14: Chương 14



Người nói là Tam di nương Chương Tử Yên của Tô Tử Thành, nàng ta tuổi còn trẻ nhưng đã sinh cho phủ hai công tử.

Đứa lớn năm tuổi tên là Tô Côn, đứa nhỏ ba tuổi tên là Tô Lâm.

Hai hài tử đầu tròn mắt sáng, đang trốn sau lưng nương, mắt đảo quanh nhìn chằm chằm vào túi lương thực nhỏ xíu đó.

Tô phu nhân quả thực phát sầu, lương thực ít như vậy đừng nói đến Nhữ Dương, chỉ đến ngày mai thôi cũng là vấn đề.

“Nương, rõ ràng là tên họ Giả cố tình làm khó chúng ta.” Tô Bân nắm c.h.ặ.t t.a.y nghiến răng nói.

Tô Mặc sao có thể không biết đây là họa do một cước của mình gây ra nhưng nếu không phải một cước đó, e rằng bây giờ nương đã bị roi quất, thương tích đầy mình.

Nàng nhớ trong sách có nhắc đến việc Tô phu nhân trên đường đi bị roi quất, vết thương nhiễm trùng, lại không có thuốc, cứ sốt cao mà đi đường, kết quả vừa đến Nhữ Dương thì đã mất mạng.

Nàng đã thay đổi vận mệnh của Tô phu nhân nhưng lại gặp phải vấn đề cắt xén lương thực.

Không gian trong tay, cái gì cũng có, chuyện này không thành vấn đề!

Tô Mặc nghĩ đến đây, liền nói với Tô phu nhân: “Nương, người nghỉ ngơi đi, con và đại ca sẽ nấu cơm.”

“Ít gạo như vậy, nấu thế nào?” Tam di nương nhìn vào cái túi lương thực trống hơn một nửa mà hỏi.

“Yên tâm, chắc chắn đủ ăn.” Tô Mặc nói rồi nhận lấy túi lương thực đi về phía nơi nhóm bếp lửa.

Hai huynh đệ Tô Bân đã nhóm bếp xong, đặt nồi lên trên.

Lúc này, một tên thị vệ mang đến cho bọn họ một thùng nước nhỏ, ném xuống đất rồi bỏ đi.

Tô Mặc nhìn thấy trên mặt bọn họ thoáng hiện một nụ cười lạnh không có ý tốt.

Tô Bân xách thùng đổ nước vào nồi, Tô Mặc ngửi thấy mùi lạ.

Không ổn! Nước này có độc.

Độc tính không mạnh nhưng có thể khiến người ta tiêu chảy không ngừng.

Nếu dùng nước này, người Tô gia sẽ phải tiêu chảy suốt dọc đường đến Nhữ Dương mất.

Thật tàn độc!

Tô Mặc hừ lạnh một tiếng, nhân lúc mọi người không chú ý lấy thuốc giải độc từ trong không gian ra, dùng nắp nồi che lại, nhanh chóng rắc vào nồi.

Đại ca và nhị ca nhóm lửa xong, đi đến rừng cây không xa tìm củi, Tô Mặc mở nắp nồi, lại dùng nắp nồi che túi gạo, nhân cơ hội lấy từng thìa gạo từ trong không gian rắc vào nồi, thấy đủ ăn no rồi mới đổ một nửa số gạo trong túi gạo vào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cách đó không xa, Giả Đinh cười lạnh nhìn người Tô gia đang bận rộn.

Lương thực ít như vậy, lão tử muốn xem các ngươi ăn thế nào?

Thực ra, cho dù không có một cước của Tô Mặc, hắn ta cũng sẽ không để người Tô gia được sống thoải mái, bởi vì bên trên có lệnh, bảo hắn ta trên đường đi nhất định phải chăm sóc chu đáo cho Tô gia, bắt đầu từ Tô phu nhân, sau đó là nam đinh, từng người một, tốt nhất là đến Mạc Bắc, sạch sẽ là tốt nhất, còn một hai người sống dở c.h.ế.t dở cũng không sao.

Dù sao đến vùng đất khổ hàn đó, xưa nay đều là có đi không có về.

Lúc này, một tên nha dịch hỏi: “Lão đại, ít gạo như vậy, e rằng người Tô gia mỗi người một ngụm canh cũng không đủ, có khi nào sẽ đánh nhau vì lương thực không?”

Giả Đinh xoa mũi cười rùng rợn: “Đó chính là thứ ta muốn, đánh xong, lại kéo đ*ng q**n, càng sướng hơn, ha ha...”

“Kéo đ*ng q**n?” Tên nha dịch hơi ngạc nhiên nhưng không dám hỏi.

Giả Đinh cười được một nửa, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, không nhịn được liếc nhìn xung quanh, không phát hiện ra gì, liền kéo chặt cổ áo, đứng dậy cùng tên thị vệ đi sang một bên ăn cơm.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 15: Chương 15



Tô Mặc hiện thân, mặt nàng xanh mét, không ngờ tên này lại độc ác đến vậy.

Được thôi!

Lấy oán báo oán.

Tô Mặc nghĩ đến đây, liền trốn sau một tảng đá, ẩn thân đi về phía nơi Giả Đinh đang ăn cơm.

Trước mặt Giả Đinh bày một đĩa thịt lợn hầm cải thảo, nửa cái giò heo và vài món rau, cùng một đĩa bánh bao thịt.

Hắn ta đắc ý ngồi trên tấm nỉ mà lính tốt trải cho, tiện tay cầm một cái giò heo cắn một miếng.

Tô Mặc đứng sau hắn ta, rất cẩn thận rắc thuốc bột lên giò heo, nhìn hắn ta ăn hết miếng giò heo có thuốc bột, nàng mới hài lòng quay người đi về chỗ người nhà mình.

Loại thuốc bột này không gây c.h.ế.t người nhưng có thể khiến người ta sống không bằng chết.

Nó sẽ khiến một người nặng hai trăm cân tiêu chảy đến mức trở thành một tờ giấy mỏng bay theo gió...

“Mặc Mặc, muội đi đâu vậy? Mở nồi rồi.”

Đại ca Tô Bân thấy Tô Mặc đột nhiên xuất hiện bên cạnh, liền hỏi.

“Đại ca, thơm quá, cháo đã chín chưa? Muội đói quá.” Tô Mặc cười ôm bụng, vẻ mặt thèm thuồng hỏi.

“Gần chín rồi, đại ca xem thử nhưng chỉ đủ ăn lót bụng thôi, gạo quá ít.”

Tô Bân thở dài, vừa nói vừa cầm thìa mở nắp nồi, hắn không khỏi ngẩn người.

Sao lại khác với cảnh tượng hắn tưởng tượng?

Không phải là nước trong veo, đếm được cả hạt gạo sao?

Nhưng trong nồi rõ ràng là cháo đặc sệt, một nồi lớn như vậy, sắp trào ra ngoài.

“Bân nhi, cháo chín chưa? Đem cho mấy hài tử ăn trước, đúng rồi, Côn nhi và Lâm nhi ăn nhiều, đang tuổi lớn, chia cho chúng nó trước, còn lại chúng ta chia nhau.”

Tô phu nhân nhìn Tô Bân ngẩn người, tưởng hắn đang khó xử vì cháo ít người nhiều: “Bân nhi, các con ăn trước đi, nương không đói.”

Tam di nương nghe vậy, lập tức giục hai nhi tử cầm bát đi chờ.

Tô Côn và Tô Lâm bưng bát: “Đại ca ca, đệ muốn ăn nhiều, đệ muốn lớn nhanh.”

“Đại ca ca, đệ cũng vậy.”

Hai hài tử rõ ràng là học theo nương, đều nhìn chằm chằm vào cái thìa trong tay Tô Bân.

Tô Bân nhận bát, múc cho chúng hai bát đầy ắp.

Hai hài tử mãn nguyện rời đi.

Tam di nương nhìn thấy cơm hai nhi tử bưng về, trong lòng rất đắc ý: “Lần sau các con cứ đi múc cơm trước như vậy, như vậy mới ăn được những thứ ngon nhất.”

Tô Côn và Tô Lâm ngây ngô gật đầu.

“Ca, ca cho chúng hết gạo rồi, còn nhiều người như vậy thì phải làm sao?” Tô Quân cau mày hỏi.

Tô Bân nhướng mày: “Yên tâm, đủ hết.”

Hắn lại múc một bát cháo đặc, bảo Tô Quân mang đến cho nương.

Tiếp theo, Nhị di nương và Tô Thành, sau đó là Tam di nương, rồi đến Tô Mặc, cuối cùng mới đến hai huynh đệ bọn họ.

Mọi người bưng bát, kinh ngạc phát hiện đều là cháo đặc sánh đầy ắp.

“Bân nhi, đây thật sự là nấu từ nửa bao gạo kia sao?” Tô phu nhân đầy vẻ kinh ngạc.

“Vâng ạ, nương, nương xem còn thừa một chút này.” Tô Bân vừa nói vừa chỉ vào bao gạo trên mặt đất.

“Cái gì? Còn thừa sao?”

Tô phu nhân càng thấy khó tin.

Chẳng lẽ là do mình không thường nấu cơm nên mắt kém chăng?

Vân Mộng Hạ Vũ

“Lão đại ơi! Lão đại, sao thế?” Cách đó không xa, một tên thị vệ kinh hô.

“Hình như là Giả thị vệ ngất rồi?” Tô Bân mắt tinh, nhìn rõ.

“Ác giả ác báo! Đáng đời!” Tô Quân bưng bát, không thèm ngoảnh đầu lại.

Tô phu nhân không nhúc nhích, người Tô gia như không nghe thấy gì, lặng lẽ đưa cơm vào miệng.

“Các người có thuốc không? Giả thị vệ trúng độc ngất rồi.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 16: Chương 16



Có người lớn tiếng hét về phía họ.

Không ai trả lời hắn.

Người Tô gia đồng thời đều bị điếc.

Không có thuốc nhưng Giả Đinh lại tỉnh nhưng hắn ta lại không nhịn được liên tục đánh rắm, tên thị vệ chăm sóc hắn ta ở bên cạnh phải bịt mũi tránh sang một bên.

Hắn ta ngồi dậy, vẻ mặt xấu hổ, ôm bụng vừa định đứng lên thì nghe thấy tiếng “Phụt”, sau đó cảm thấy đ*ng q**n nóng lên.

Mùi hôi nồng nặc bốc ra.

“Ọe!” Có người không nhịn được nôn ra cơm vừa ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn ta ị ra quần rồi!

Giả Đinh tỉnh táo nhận thức được tình trạng của mình, hắn ta nửa ngồi nửa đứng, chỉ cần hơi động đậy, đ*ng q**n lại thêm một ít thứ nóng hổi, cánh tay hắn ta đã tê mỏi, chân cũng bắt đầu run rẩy.

Phải làm sao bây giờ?

Hắn ta phải làm sao bây giờ?

Bảy tám tên thị vệ, hơn mười đôi mắt đều nhìn chằm chằm hắn ta.

Ở cách đó không xa, người Tô gia cũng ngửi thấy mùi hôi, bưng bát lặng lẽ dịch chuyển một đoạn xa.

Sao lại thế này?

Sao người Tô gia lại không sao?

Không phải là họ phải bị tiêu chảy sao?

Sao lại là mình?

Giả Đinh nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.

“Lão đại, thế nào rồi?” Cuối cùng có một tên thị vệ nhịn được mùi hôi thối bước tới hỏi.

“Nhanh! Nhanh đi tìm lang trung! Tìm thuốc!” Giả Đinh gào lớn.

Phụt! Phụt phụt!

Quát quá mạnh, Giả Đinh không nhịn được lại bị tiêu chảy, mọi người nhìn đ*ng q**n hắn càng lúc càng phồng, mùi càng lúc càng nồng.

Vừa cay mắt vừa cay mũi.

Mọi người tranh nhau đi tìm lang trung.

Cuối cùng có người cưỡi ngựa đi, nơi này cách kinh thành hơn ba mươi dặm, cách Nhữ Dương còn bảy tám mươi dặm, không còn cách nào khác, chỉ có thể quay về đường cũ.

Thị vệ lão Lý thấy người Tô gia trốn xa xa, thử dò hỏi: “Xin hỏi Tô phu nhân có thuốc trị tiêu chảy không?”

“Không phải đại nhân đã khám xét hết rồi sao, chúng ta không có gì cả.”

Tô Bân khó chịu đáp trả.

Lão Lý nhướng mày, hắn biết sẽ là kết quả này.

Đều do bọn họ khám xét, tóc tai, đế giày đều lật hết, sao có thể có thuốc được?

Hắn quay người định đi thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một đôi tay thon thả, trong tay cầm một nhánh cỏ: “Ngươi có thể cho hắn uống thử cái này xem sao.”

Hắn nhận ra, là Tam tiểu thư Tô Mặc của Tô gia.

Nhánh cỏ trong tay nàng, hắn biết đó là cỏ dại mọc đầy đất.

“Được không?” Hắn do dự hỏi.

“Nhưng phải dùng nước của ta để uống.” Tô Mặc vừa nói vừa giơ bát nước trong tay lên.

“Mặc Mặc!” Tô Bân tức điên lên, muội muội hồ đồ rồi sao? Quan tâm tên khốn đó làm gì?

“Được! Ta đi lấy cho hắn thử.” Lão Lý nhận lấy cỏ và bát nước đi về phía Giả Đinh.

Còn nước còn tát.

Biết đâu lại có tác dụng thì sao?

“Mặc Mặc, con lấy thuốc ở đâu ra?” Tô phu nhân kéo Tô Mặc lại, nhỏ giọng hỏi.

“Ơ! Ở đây này.” Tô Mặc dùng chân đá đá nhánh cỏ dại có thể thấy ở khắp nơi trên mặt đất, nói xong còn cười khúc khích hai tiếng.

“Con điên rồi sao? Hắn mà biết con trêu đùa hắn, còn tha cho con sao?” Tô phu nhân lập tức biến sắc.

Tô Mặc không nói gì, nàng không biết giải thích với nương thế nào, uống thuốc này còn không bằng không uống, không được ăn thịt, không được có ý nghĩ đen tối, không được chung giường với nữ nhân, không được nổi giận...

Uống thuốc này chỉ có thể làm thánh nhân, nếu không thì tiêu chảy sẽ ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng chỉ có thể c.h.ế.t không chữa được.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 17: Chương 17



Loại thuốc độc và thuốc giải kỳ lạ này đều do nàng chế tạo, không trách gì sư huynh gọi nàng là cô em bọ cạp, nghĩ đến sư huynh Tô Mặc có chút buồn, không biết tên đại soái ca vạn người mê đó có thỉnh thoảng nhớ đến mình không?

“Đúng vậy! Người đùa giỡn với thị vệ đại nhân, đừng liên lụy đến người khác.” Là giọng nói chua ngoa của Tam di nương Chương Tử Yên kéo suy nghĩ của Tô Mặc trở về.

“Di nương, ngươi nói gì vậy? Nếu ngươi sợ liên lụy, không cần phải ở cùng chúng ta, ngươi tự lập lò riêng, đoạn tuyệt với chúng ta là được.”

Tô Bân lạnh lùng nói.

Bọn họ vốn không có ấn tượng tốt về di nương này, người này vừa ích kỷ, lại thích gây chuyện thị phi, lúc phụ thân còn ở nhà, thường xuyên thổi gió bên gối, nói xấu nương và bọn họ, trong phủ chỉ có nàng ta và hai nhi tử của nàng ta là tốt nhất.

“Đúng vậy, các ngươi tự đi đi!” Tô Quân cũng phụ họa theo, hắn cũng không ít lần chịu thiệt vì di nương này.

Chương Tử Yên mặt mày nhăn nhó: “Các người bắt nạt người ta, biết mẫu tử chúng ta không có gì, muốn đuổi chúng ta đi, nếu lão gia dưới suối vàng biết được, chắc chắn sẽ không tha cho các người.”

“Cha ta chưa chết! Ngươi đừng nói bậy.” Tô Mặc lạnh lùng quát.

“Chưa chết? Người đâu? Nhìn chúng ta chịu tội như thế này, sao hắn còn không ra mặt?”

Chương Tử Yên nghe xong càng kích động hơn.

“Câm miệng!” Tô phu nhân không nhịn được nữa, tiến lên tát nàng ta một cái.

Chương Tử Yên ôm mặt, muốn phản bác, môi run rẩy, cuối cùng cũng không nói nên lời.

Bên này, Giả Đinh không quan tâm đến lý lẽ, nghe nói là thuốc, nhét vào miệng uống hai ngụm nước rồi nuốt xuống.

Hắn ta đã gần kiệt sức, nếu đợi lang trung đến, e rằng hắn ta đã hồn bay phách lạc.

Uống xong, hắn ta thở hổn hển, kỳ lạ là bụng nhanh chóng không đau nữa, chưa đến một nén nhang, hắn ta cảm thấy mình đã khỏe hẳn.

Ngoài đ*ng q**n dơ bẩn, mùi hôi thối khắp trời vẫn nhắc nhở hắn ta, hắn ta sắp quên mất người đau đớn khó nhịn vừa rồi là mình.

Sai lính lấy quần áo cho mình thay, Giả Đinh ngạo mạn hung hăng lại trở về.

“Tất cả đều ngậm chặt miệng cho ta, nuốt chặt chuyện vừa rồi vào bụng, nếu không đừng trách ta trở mặt không nhận người, thu dọn xong thì lên đường!”

Giả Đinh cưỡi ngựa, tay cầm roi da quát nạt người Tô gia.

Hắn ta cũng liếc mắt nhìn mấy tên tay sai của mình, dường như cũng đang nhắc nhở bọn họ.

“Lão đại, còn lão Trương và lão Lưu dẫn người chưa đến ạ? Không phải nói là đợi ở đây sao?” lão Lý nhắc nhở Giả Đinh.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ra phía trước đợi cũng vậy, bọn họ không thấy chúng ta tự nhiên sẽ đi.” Giả Đinh lười biếng đáp, nơi này quá hôi, chính hắn ta cũng không chịu nổi.

Tô Bân thu dọn nồi niêu xoong chảo trả lại cho thị vệ, bọn họ thống nhất quản lý, để lên xe.

Lại bắt đầu lên đường.

Còn chưa đến trăm dặm nữa là đến Nhữ Dương, đến đó, mấy tên thị vệ này sẽ giao người Tô gia cho đại lao huyện Nhữ Dương, bọn họ có thể nghỉ ngơi thoải mái, sống một đêm an nhàn tự tại.

Càng gần Nhữ Dương, lòng Tô Mặc càng nặng trĩu.

Nàng nhớ trong sách có nhắc đến, đêm người Tô gia đến đại lao Nhữ Dương, đại lao bị hỏa hoạn, rất nhiều người chết, trong đó có hai người là người Tô gia.

Tô Côn và Tô Lâm.

Là hai nhi tử của Tam di nương.

Vì mất đi hai nhi tử cùng lúc, Tam di nương phát điên, cứ điên điên khùng khùng đến Trường Sơn, lúc xuống dốc thì lăn xuống ngã chết.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 18: Chương 18



Nghĩ đến đây, Tô Mặc không khỏi hít một hơi lạnh, mặc dù nàng ghét tính cách của Tam di nương nhưng hai hài tử là vô tội nhưng Tô Mặc lại không nhớ trong sách viết nguyên nhân hỏa hoạn, điều này khiến người ta rất đau đầu.

Chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Tô Mặc cắn môi, tiếp tục lên đường.

Một nhóm người đeo gông cùm, đi rất chậm, hai hài tử Tô Côn và Tô Lâm còn nhỏ, đi được một đoạn thì ậm ừ không muốn đi nữa.

Tam di nương mỗi tay kéo một đứa nhưng chính nàng ta cũng sắp mệt c.h.ế.t rồi, nàng ta được nuông chiều từ bé, làm gì từng chịu khổ, chịu tội như thế này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cha nàng ta là một huyện lệnh thất phẩm vào kinh tình cờ quen biết Tô tướng quân Tử Thành, liền ôm chặt lấy cái đùi to đó không chịu buông, nhét nhi nữ mười lăm tuổi của mình vào phủ tướng quân, làm Tam di nương của tướng quân lớn tuổi hơn cả mình.

Chương Tử Yên vốn muốn gả cho lão già, có thể hưởng phúc, không ngờ có một ngày lại phải chịu tội như thế này.

Nàng ta đầy bụng oán than, cảm thấy mình thực sự thiệt thòi quá lớn.

Nhưng đã đành như vậy, đã sinh cho người ta hai đứa con, cũng chỉ đành cam chịu.

Hai hài tử khóc liên hồi, nàng ta bực bội hất tay, đẩy chúng ra: “Đi tìm cha các con đi, ta không quản nữa!”

Hai hài tử bị nương đẩy một cái, suýt ngã xuống đất, may mà có một đôi bàn tay lớn đỡ lấy chúng.

Là đại ca Tô Bân.

Hắn ôm lấy chúng, trừng mắt nhìn Tam di nương: “Hổ dữ còn không ăn thịt con, Tam di nương chẳng lẽ còn không bằng cả một con vật sao?”

Lúc này, Tô Quân cũng đi tới, hắn và đại ca mỗi người một đứa, bế hai hài tử lên.

“Này! Dù sao ta cũng là di nương của các ngươi! Là trưởng bối của các ngươi, có thể nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?”

Chương Tử Yên chỉ vào họ mà la hét.

“Làm trưởng bối? Ngươi xứng sao?” Tô Bân lạnh lùng đáp nàng ta một câu, ôm Tô Côn đi sang một bên.

Không ai để ý đến nàng ta nữa.

Chỉ có một mình nàng ta đứng trong gió hỗn loạn!

Mọi chuyện này đều bị Giả Đinh đang ở trên lưng ngựa nhìn thấy rõ ràng, hắn ta đã để mắt đến nhan sắc của Chương Tử Yên từ lâu, nhất định phải nghĩ cách nếm thử miếng thịt non này, thấy vậy, hắn ta cảm thấy cơ hội của mình đã đến.

Chương Tử Yên phẫn hận nhìn hai đứa con của mình bị Tô Bân và Tô Quân bế đi, nàng ta tức đến nỗi muốn giật lại hài tử nhưng hai hài tử ở trên vai hai ca ca, thậm chí còn không nhìn nàng ta.

Có sữa là quên nương!

Bọn bạch nhãn lang!

Chương Tử Yên nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, nàng ta chỉ có thể tự mình đeo gông nặng nề tiếp tục từng bước đi về phía trước.

Con đường này dường như không bao giờ đi đến cuối.

Tuổi hoa của nàng ta, không nên có số phận này!

Nàng ta mất tập trung, dẫm phải một hòn đá, á, một tiếng nàng ta ngồi phịch xuống đất, cúi đầu nhìn, chân đã sưng lên, bị trẹo chân rồi.

Người Tô gia không ai để ý đến nàng ta, đều cúi đầu đi về phía trước.

Trần Tú đỡ Tô phu nhân, Tô Mặc nắm tay Tô Thành.

Bây giờ Tô Thành rất thích tam tỷ, hắn cảm thấy từ sau khi bị lưu đày, tam tỷ trở nên lợi hại hơn.

Chương Tử Yên nhìn mọi người đi càng lúc càng xa, không ai để ý đến nàng ta, thậm chí không có ai ngoảnh đầu nhìn nàng ta lấy một cái.

Nàng ta tức giận đến nỗi bốc hỏa, trong nhà này, căn bản không có ai coi nàng ta ra gì, ngay cả lão già Tô Tử Thành kia, cũng chỉ coi nàng ta như một con chim hoàng yến.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 19: Chương 19



Vui vẻ thì trêu chọc nàng ta vài câu, hoặc tặng vài món đồ như quần áo, trang sức, chỉ cần Tô phu nhân liếc mắt sắc lạnh về phía ông, ông sẽ lập tức sợ hãi chui vào phòng lớn không dám ra ngoài.

Chương Tử Yên ôm lấy bàn chân sưng tấy của mình, cơn tức trong lòng không biết trút vào đâu.

Lúc này, một đôi tay đưa về phía nàng ta, nàng ta ngẩng đầu nhìn, là Giả Đinh.

Hắn ta cười như không cười nhìn nàng ta, vẻ mặt tự tin tràn đầy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn ta không nhớ nhưng Chương Tử Yên lại không quên được bộ dạng vừa rồi của Giả Đinh khi bị ỉa đầy quần.

Nàng ta ghê tởm quay mặt sang một bên, không thèm để ý đến hắn ta.

Giả Đinh bị mất mặt, đột nhiên nhớ đến sự nhục nhã vừa rồi.

Hắn ta thu tay lại, dùng sức quất roi trong tay xuống tảng đá mà Chương Tử Yên đang ngồi: “Đứng dậy đi nhanh! Nếu không roi của lão tử không có mắt đâu.”

Nói xong, hắn ta hừ lạnh một tiếng, cưỡi ngựa đi mất.

Chương Tử Yên đứng dậy, nhặt một cái gậy trên mặt đất, chống gậy đi khập khiễng theo sau.

Lúc này, Nhị di nương Trần Tú đi tới định đỡ nàng ta, lúc đầu Chương Tử Yên còn giãy giụa, Trần Tú nói: “Đừng tưởng là ta muốn, nếu không phải phu nhân tốt bụng sai ta đến, ta mới không đến đây.”

Nghe nói là ý của đại phu nhân, Chương Tử Yên cảm thấy có thể nở mày nở mặt, không còn từ chối sự giúp đỡ của Trần Tú nữa.

Giả Đinh nhìn thân hình yểu điệu của Chương Tử Yên, nuốt nước miếng, tiện nhân! Sớm muộn gì lão tử cũng sẽ bắt được ngươi!

“Ọt ọt.” Hắn ta cảm thấy bụng mình đột nhiên kêu lên, hắn ta không khỏi giật mình, cảm giác quen thuộc đó dường như lại đến, hắn ta vội vàng ôm bụng thu thần thức lại.

Mãi đến khi trời sắp tối, những người đi đến kinh thành tìm lang trung mới trở về, lang trung không chịu đến, chỉ đưa cho vài thang thuốc.

Giả Đinh do dự một chút không uống, hắn ta cảm thấy mình không sao nữa rồi.

Bên một khu rừng, Giả Đinh ra lệnh cho mọi người đêm nay nghỉ ngơi ở đây.

Theo tốc độ này, tối ngày mai có thể nghỉ ở huyện Nhữ Dương.

Đến lúc đó, hắn ta có thể nghỉ ngơi thoải mái trong khách đ**m.

Đến lúc đó, hắn ta sẽ tắm rửa sạch sẽ, tìm một nữ nhân giải quyết nhu cầu.

Nghĩ đến nữ nhân, hắn ta thấy toàn thân ngứa ngáy, không nhịn được vặn vẹo người qua lại “Phụt.” một tiếng, hắn ta cảm thấy quần mình lại nóng lên...

Tô Bân đã rất thành thạo trong việc dựng bếp, không lâu sau đã cùng đệ đệ dựng xong một cái bếp lò.

Hắn bảo Tô Quân đi tìm củi khô ở gần đó, còn mình thì đến xe đẩy của thị vệ để lấy đồ nấu ăn.

Vừa đi đến gần đã ngửi thấy mùi hôi nồng nặc.

Vẫn quen thuộc và ghê tởm như vậy.

Hắn phát hiện ra nguồn gốc của mùi vẫn là người đó - Giả Đinh.

Hắn ta ngồi im trên mặt đất, quần tỏa ra hơi nóng.

Những người xung quanh đều bịt mũi không dám lại gần.

“Lão Lý, mau đi lấy thuốc cho ta!” Hắn ta ra lệnh cho lão Lý.

Lão Lý cố nhịn cơn buồn nôn, vội vàng đáp ứng, chạy về phía Tô gia, tìm Tô Mặc: “Tam tiểu thư, mau! Lấy thuốc, bệnh của Giả đầu lại tái phát rồi.”

“Hết rồi!” Tô Mặc đang giúp nương mình chẻ củi, tay bị còng, không dùng được sức, chẻ hai nhát mà không chẻ được.

Lão Lý đi lên, không nói hai lời, chẻ xong đống củi trước mặt Tô Mặc trong nháy mắt, liên tục cầu xin: “Mau lấy ra đi, nếu không Giả đầu sẽ mắng c.h.ế.t tôi mất.”
 
Back
Top Bottom