Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
441,354
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNZr2oos8lUrWeweJ01Q6V5_RcOrsyjIs4qCCQtRaXvfSA7FvR_y9ahD1BjMzdjo-1CN7iBKFVjWUPA3MF21dPnUN3Z0DeHePQJrY82zrkpfGzXejf2qoWPs_y2c_Diao3XZpNNwULKrxGGMvhLBpF4=w215-h322-s-no-gm

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Tác giả: Thủy Tinh Tiểu Hải Thỏ
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tô Mặc, một đặc công tài giỏi với y độc, vô tình xuyên vào sách, vừa bắt đầu đã phải chịu cảnh bị đày ải đến nơi hẻo lánh, nghèo khổ. Nàng phải vượt qua đèo núi, lội suối, đi qua sa mạc, một hành trình đầy gian nan và vất vả.

Không sao, cô nương ta có không gian mạnh mẽ, đã sớm dọn sạch quốc khố Hoàng Đế, chẳng để lại một thứ gì cho hắn, à không, trừ một khúc xương heo thừa lại cho hắn!

Không gian trong tay, nàng có thể làm được tất cả.

Trên con đường lưu đày, nàng thay đổi số phận, cải mệnh cho người nhà, giúp cha minh oan và sửa lại những oan án. Cũng nhờ vậy, nàng thu được một ngọc diện lang quân.

Không ngờ, thân phận của người này lại phức tạp hơn tưởng tượng, lại là người quen cũ...​
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 1: Chương 1



“Ầm.” một tiếng nổ lớn vang lên, Tô Mặc biết mình đã chết.

“Đừng giả chết! Ngươi đã là con gái của tội thần, giả c.h.ế.t cũng vô dụng! Cho dù đã thành xác c.h.ế.t cũng phải đi đày!” Có người lớn tiếng gào lên với nàng.

Ồn ào!

Tô Mặc bực bội mở mắt ra.

Một nam nhân mặc trang phục thị vệ đang đứng ngoài cửa sổ hét lớn với nàng.

Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào?

Nàng không phải đang làm nhiệm vụ, vô tình đi vào bãi mìn, dẫm phải mìn rồi c.h.ế.t sao?

Đây là nơi nào?

Đầu Tô Mặc đột nhiên đau nhói, rất nhiều ký ức không thuộc về nàng ùa vào.

Hóa ra nàng đã xuyên thư, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc, trở thành một nữ phụ bi thảm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng là tiểu nhi nữ của Đại tướng quân Tô Tử Thành của Ly quốc, cũng tên là Tô Mặc, vừa tròn mười lăm tuổi, mấy ngày trước phụ thân nàng bại trận ở tiền tuyến, bản thân tướng quân cũng không rõ sống chết, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác.

Có người nhân cơ hội tâu lên rằng Tô Tử Thành đã phản bội đầu địch.

Hoàng thượng đương triều nổi trận lôi đình, bèn ra lệnh tịch biên phủ tướng quân, điều tra chứng cứ Tô Tử Thành phản quốc, đồng thời ra lệnh lưu đày gia quyến trong phủ, hạ nhân thì đều bị đày đi làm khổ sai.

Những người trong phủ hiện tại đều bị giam cầm, mẫu thân và hai ca ca của nàng đều bị giam trong viện của mình, trước cửa đều có người canh giữ.

Tô Mặc cũng bị nhốt trong phòng của mình, nàng bị bệnh tim tái phát, kêu cứu lớn tiếng cũng không có ai để ý, cuối cùng c.h.ế.t thảm trong phòng.

Sau đó, đặc công quân y Tô Mặc xuyên đến…

Nàng xuyên vào đúng ngày trước khi bị tịch biên lưu đày.

Nghĩ đến cốt truyện bi thảm, lòng Tô Mặc bỗng chùng xuống.

Một nhà bọn họ đi đày chịu khổ, còn tên cẩu hoàng đế vẫn ung dung hưởng lạc trong cung.

“Không được! Không thể để tên cẩu hoàng đế này được như ý.”

Tên thị vệ ngoài cửa sổ mắng xong thì đi ra khỏi sân.

Tô Mặc mở cửa thò đầu ra, phát hiện còn có mấy tên thị vệ đeo đao đi lại tuần tra.

Nàng xoay người, ẩn đi thân hình, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.

Không tệ! Độc môn ẩn thuật của nàng cũng theo tới.

Ngoài ra, điều khiến nàng vui mừng hơn là không gian của nàng cũng đi theo, nàng vào xem thử, phát hiện không gian này có thêm một cái giếng, nước giếng đầy ắp, trong vắt thấy đáy.

Nàng đưa tay múc một ngụm, ngọt ngào thanh khiết, khiến người ta cảm thấy sảng khoái.

Nàng là người đầu tiên của Z quốc thông thạo y độc, với kinh nghiệm bản thân, nước giếng này đối với con người có lợi vô hại, là thứ tốt, đây có lẽ chính là nước linh tuyền trong truyền thuyết.

Vào phòng thí nghiệm, những con vật nuôi độc của nàng đều ở đó, chào các bảo bối! Đã lâu không gặp!
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 2: Chương 2



Các loại thiết bị y tế tiên tiến, còn có cả thuốc mới nghiên cứu đều có đủ.

Nàng hài lòng thở ra, rất tốt!

Có không gian trong tay, cái gì cũng có!

Ra khỏi không gian, nàng dựa vào trí nhớ chạy đến cửa hoàng cung.

Đã đến giờ giới nghiêm, cửa cung sắp đóng lại, Tô Mặc ẩn thân nhanh chóng bước vào trước một bước.

“Này! Ngươi có cảm thấy như có thứ gì đó đi vào không?” Một tên thị vệ mặt đầy dấu chấm hỏi.

“Có cái gì đâu? Ngươi uống rượu say rồi phải không?” Một tên thị vệ khác trêu chọc hắn.

Tô Mặc hiện thân, mở bản đồ điện tử trong suốt trên cổ tay, tìm kiếm vị trí quốc khố.

Không lâu sau nàng đã tìm thấy, nằm ở phía Tây Nam của hoàng cung.

Vừa nhìn rõ thì đụng phải một đội thị vệ đang tuần tra, Tô Mặc lại ẩn thân, chạy về phía khố phòng.

Ở cửa có trọng binh canh giữ, Tô Mặc thả bột thuốc mê, sau đó lại lục soát trên người bọn họ lấy chìa khóa mở cửa đi vào.

Trong phòng có một đường hầm dưới lòng đất.

Bảo tàng nàm dưới lòng đất, nàng lấy con d.a.o găm kim cương đặc chế cạy cửa, lấy đèn pin từ không gian chiếu vào trong kho báu.

Mặc dù đã có chuẩn bị trước nhưng vẫn rất kinh ngạc.

Không ngờ tên cẩu hoàng đế này lại xa hoa đến vậy.

Tất cả các hộp đựng bảo vật trong kho đều dán nhãn, ghi số thứ tự và số lượng.

Chỉ riêng san hô đỏ giá trị liên thành cũng bày một giá vàng đỏ, bạc trắng nguyên chất đủ một trăm hộp lớn.

Tháp vàng bạc mỗi loại tám mươi tòa, đỉnh ngọc hai trăm cái, như ý ngọc ba trăm cây, bát ngọc bình ngọc hai trăm hộp.

Còn có đủ loại ngọc bích mã não, đá mắt mèo, trân châu, dạ minh châu cũng có năm mươi hộp lớn.

Các loại trang sức bằng vàng bạc ngọc bích một trăm hộp lớn.

Tranh chữ quý hiếm năm mươi hộp, đồ cổ năm mươi hộp lớn.

Thu một món, Tô Mặc lại mắng cẩu hoàng đế một tiếng, thu đến tay cũng mềm nhũn, lúc mệt rồi nàng hoạt động cổ tay, vừa mắng vừa thu gom!

Cuối cùng mọi thứ đã xong xuôi, Tô Mặc hài lòng gật đầu.

Không tệ! Thu hoạch khá nhiều.

Nàng nhẹ nhàng đi ra ngoài, mấy tên thị vệ vẫn nằm trên đất, có lẽ lần này nàng dùng thuốc hơi mạnh, ước chừng nửa canh giờ sau mới tỉnh.

“Ọt ọt!”

A, đói bụng rồi!

Xem ra dọn đồ chính là một công việc tốn sức.

Mở bản đồ trong suốt, tìm kiếm ngự trù phòng, đi ăn đồ ngon thôi!

Tô Mặc ẩn thân, lần theo vị trí bản đồ, không lâu sau đã đến ngự trù phòng. Ngự trù phòng trong cung đã khóa chặt, Tô Mặc lấy con d.a.o găm kim cương, mở khóa rất dễ dàng.

Oa! Thật to!
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 3: Chương 3



Phòng bếp của tên cẩu hoàng đế lại xa hoa lộng lẫy đến vậy, phía trước nhất là bếp lò, phía sau là kho chứa, chứa đầy gạo ngon, bột mì hảo hạng và dầu ăn, còn có đủ loại thịt lợn, thịt bò, thịt cừu, thịt gà vịt cá.

Đi tiếp là đủ loại rau tươi và hải sản tươi sống.

Phía sau cùng là khu vực chứa những nguyên liệu cao cấp nhất, nhân sâm ngàn năm, hải sâm khô quý hiếm, bào ngư cực phẩm, yến sào thượng hạng các loại.

Kho này có khóa, ngoài ngự trù được chỉ định, những người khác đều không vào được.

Tô Mặc đi một vòng, ăn một miếng bánh ngọt trên bếp lò, lại tiện tay cầm một cái giò heo hun khói cho vào miệng cắn một miếng.

Phải nói là, hương vị thực sự không tệ.

Ăn no rồi, làm việc.

“Thu! Thu!

Thu nữa!

Thu hết!

Không chừa lại thứ gì…

Cũng không được, phải để lại cho tên cẩu hoàng đế một cái xương heo…

Ợ!”

Tô Mặc hài lòng ợ ra một cái, nhìn căn bếp đã bị nàng cướp sạch, quay người đi ra.

Ẩn thân đi về phía cửa hoàng cung, đột nhiên đối diện có hai cung nữ xách đèn lồng đi tới.

“Nghe nói chưa? Hôm nay bệ hạ lại ban thưởng cho Vũ phi nương nương của Hỷ Yến cung một hộp dạ minh châu, nghe nói sáng lắm, buổi tối không cần thắp đèn...”

“Bệ hạ quả thực rất sủng ái Vũ phi.”

“Đúng vậy, nghe nói chuyện tịch biên phủ Tả tướng quân, chính vì muốn để đệ đệ của Vũ phi làm Đại tướng quân...”

“Suỵt! Đừng nói bậy...”

Tiếng nói dần xa, Tô Mặc xoa xoa trán, ánh mắt phức tạp.

Thì ra là vậy!

Vũ phi? Hỷ Yến cung?

Tô Mặc mở bản đồ trong suốt, xem vị trí, nàng không khỏi bật cười, thì ra ngay sau lưng nàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Được rồi, đến mà không vào thăm quả là thất lễ, Tô Mặc ta là người rất hiểu lễ nghĩa.

Đi qua hành lang, quả nhiên thấy ba chữ Hỷ Yến cung thật lớn.

Cổng cung đóng chặt, hẳn là đã nghỉ ngơi.

Không sao, ngươi nghỉ là việc của ngươi, ta thu dọn là việc của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!

Tô Mặc gõ cửa, không lâu sau cửa cung mở hé, một cung nữ tay cầm đèn lồng thò đầu ra nhìn, không thấy ai, nàng ta lại mở hé cửa, từ bên trong đi ra, đứng ở cửa nhìn quanh bốn phía, cuối cùng không thấy gì, lẩm bẩm vài câu, đi vào, đóng cửa lại.

Nhưng lại không biết Tô Mặc ẩn thân đã đi theo nàng ta vào.

“Thanh Ngọc, là ai vậy?”

Một giọng nói lười biếng hỏi.

“Bẩm bệ hạ, Vũ phi nương nương, không có ai, chắc là mèo chó đụng cửa.” Thanh Ngọc nhẹ giọng nói.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 4: Chương 4



Vừa dứt lời, một tiếng ngã vang lên trong phòng, dọa hai người trong phòng giật mình.

Dám nói bà đây là mèo chó? Để ngươi nếm thử mùi chó gặm cứt!

Tô Mặc thu chân lại, khoanh tay bước qua người nàng ta vào phòng.

“Thanh Ngọc, có chuyện gì vậy?” Một giọng nam trong phòng hỏi.

“Bẩm bệ hạ, nô tỳ bị gì đó vấp ngã.” Thanh Ngọc nhăn nhó đứng dậy vào phòng.

Trong phòng trên giường có bóng người lay động, sau bức màn sa đỏ hiện ra hai bóng người.

Chính là hoàng đế đương triều Triệu Tuyên cùng Vũ phi được sủng ái của ông ta.

“Thế nào? Ái phi, trẫm tặng ái phi một hộơ dạ minh châu này, ái phi có thích không?” Triệu Tuyên vừa nói vừa ôm Vũ phi vào lòng.

Lúc này Tô Mặc mới phát hiện ra ánh sáng trong màn sa đỏ là ánh sáng phát ra từ dạ minh châu.

Không tệ! Là đồ tốt!

Tô Mặc sờ cằm gật đầu.

Bà đây rất thích!

“Thần thiếp đương nhiên rất thích, hoàng thượng, ngày mai phủ Tô phủ thật sự bị lưu đày sao? Có khi nào đại thần lại làm loạn không? Nhất là Tả tướng quân Tôn Hằng...”

Vũ phi nằm trong lòng Triệu Tuyên hỏi.

Thanh Ngọc cúi đầu đứng một bên, không dám thở mạnh.

“Tả tướng quân có thư từ qua lại với tiểu vương gia của Phiên quốc, ngày mai lục soát phủ sẽ lục ra được! Có được chứng cứ, đám lão già kia và Tôn Hằng ai dám lên tiếng!” Triệu Tuyên hừ lạnh: “Huống chi trẫm đã có chuẩn bị từ trước, đã phái Tôn Hằng đến Trường Phong thành giám sát việc xây dựng biệt phủ của trẫm, không mất một năm rưỡi thì không về được.”

“Hoàng thượng quả là cao minh, thần thiếp bái phục.”

Vũ phi thở dài, nằm lên người Triệu Tuyên.

Tô Mặc ở một bên nghe rõ mồn một, ánh mắt nàng dần trở nên lạnh lẽo.

Từ trong sách biết được đương kim hoàng đế là đệ đệ ruột của hoàng đế khai quốc Triệu Phỉ, không biết vì sao trước khi Triệu Phỉ lâm bệnh qua đời lại không truyền ngôi cho thân nhi tử của mình, mà truyền cho đệ đệ ruột Triệu Tuyên.

Triệu Tuyên là kẻ gian xảo, đa nghi, tâm địa hẹp hòi.

Tả tướng quân là đại tướng khai quốc của Ly quốc, lập nhiều chiến công, g.i.ế.c vô số kẻ địch, là người mà Triệu Phỉ tin tưởng nhất.

Cũng chính vì vậy, Triệu Tuyên rất kiêng dè quân quyền nằm trong tay Tả tướng quân, luôn muốn tìm lý do để thu hồi lại.

Ông ta cho rằng mọi thứ đều phải nắm trong tay mình mới an tâm, mới vững chắc!

Ông ta không tin tưởng bất kỳ ai!

Ông ta chỉ tin tưởng chính mình.

Chỉ là Tả tướng quân rất có tiếng ở Ly quốc, uy tín trong lòng dân chúng rất cao, ông ta vẫn chưa tìm được thời cơ ra tay.

Lần này Tả tướng quân đánh nhau với Phiên quốc, trúng phải mai phục, Ly quốc đại bại, đây chính là thời điểm tốt để đoạt lại quân quyền.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 5: Chương 5



Triệu Tuyên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thu hồi quân quyền này.

Tả tướng quân bị người tố cáo phản bội đầu hàng, còn có thư từ với vương gia Phiên quốc trong phủ, đều là do Triệu Tuyên sai người sắp xếp.

Hiểu rõ cốt truyện, Tô Mặc âm thầm nắm chặt tay.

“Hoàng thượng, Tả tướng quân đã ngã, vậy thì đệ đệ của thần thiếp...” Vũ phi làm nũng nói.

“Tất nhiên chức tướng quân là của đệ đệ ái phi, phủ tướng quân sau này trẫm cũng ban cho đệ đệ ái phi, chỉ là... bảo bối trong phủ tướng quân trẫm phải thu hồi lại.” Triệu Tuyên vừa nói vừa hôn lên mặt Vũ phi, sau đó đè lên người nàng ta.

“Hoàng thượng... dạ minh châu sắp rơi hết rồi.” Vũ phi né tránh, vén màn sa đỏ đưa cho Thanh Nhi: “Đem số dạ minh châu này cất vào mật thất.”

“Mật thất?” Tô Mặc chớp chớp mắt, lòng nàng lại bắt đầu xao động, trở nên bồn chồn, tay ngứa ngáy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đi theo Thanh Ngọc đến mật thất, Tô Mặc nhịn xuống h*m m**n muốn ra tay ngay lập tức, nhìn nàng ta cất hộc châu xong, đóng cửa lại.

Lúc này mới bắt đầu ra tay.

Từng rương từng rương vàng bạc châu báu, tràng hạt ngọc bội, đồ gốm sứ, thỏi vàng thỏi bạc, đồ chơi bằng ngọc, mã não ngọc bích, gấm vóc lụa là, đồ cổ tranh chữ…

Thu hết... thu hết... thu hết!

Không lâu sau, mật thất chỉ còn lại vài giá trống.

Ai! Vốn không muốn vất vả như vậy nhưng không còn cách nào khác, những mã não ngọc bích này luôn cám dỗ ta, mệt thì mệt chút, ta miễn cưỡng thu các ngươi đi vậy!

Ai bảo ta vừa chăm chỉ vừa mềm lòng chứ?

Tô Mặc lẩm bẩm, ấn vào cơ quan đi ra khỏi mật thất.

Đi qua phòng Vũ phi, nghe thấy tiếng đùa giỡn của hai người, Tô Mặc khó chịu ngoáy ngoáy tai.

Ồn ào!

Nàng cười xấu xa, tiện tay bắt bừa năm sáu con sâu độc, mở hé cửa thả vào.

“Á! Cứu mạng!”

“Mau gọi người đến!”

Nghe tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ bên trong, lúc này Tô Mặc mới thỏa mãn đi ra khỏi cửa cung.

Đi dọc theo hành lang về phía đông, lại đi về phía bắc không xa, thấy ba chữ lớn Càn Hòa cung.

Đây không phải là nơi ở của tên cẩu hoàng đế sao?

Khóe miệng Tô Mặc nở một nụ cười, được lắm!

Tiện thể đi dạo một chút!

Nghĩ đến đây, nàng nhanh chân đến trước cửa cung, giơ tay gõ cửa.

Một cung nhân cầm đèn lồng đi ra, lúc mở cửa, Tô Mặc nhanh nhẹn lách vào.

Cung nhân nhìn quanh không thấy ai, nhíu mày ngáp một cái, đóng cửa cung lại, rồi về phòng mình.

Không hổ là tẩm cung của hoàng đế, thật là xa hoa thoải mái.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 6: Chương 6



Tô Mặc vừa vào cửa đã thấy một bức bình phong bằng đá cẩm thạch hoàng hoa lê, cao lớn uy nghi, thông thẳng đến tận mái nhà.

Đi vòng qua bình phong là thấy một cái bàn gỗ gụ dựa vào tường, trên đó bày hai cái lọ hoa lớn màu xanh lam, trên tường treo một cái vòng ngọc khuê ngọc, bên dưới có một con thỏ ngọc trắng tinh xảo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bên cạnh giường hoàng hoa lê trong phòng có một cái tủ quần áo lớn bằng gỗ hoàng hoa lê chạm khắc hình mây.

Không tệ! Tùy tiện chọn một món trong phòng này cũng đều có trị giá hàng triệu.

Tô Mặc mỉm cười, như thể nhìn thấy trước mặt mình chất đống bạc vàng, vung tay lên, thu hết tất cả đồ đạc trong phòng vào không gian của mình, bao gồm cả chăn gối trên giường rồng của hoàng đế và tất cả quần áo trong tủ.

Trong phòng bỗng chốc trống rỗng, sự xa hoa đầy phòng bỗng chốc biến mất không còn dấu vết.

Ra khỏi Càn Hòa cung, có hai người ăn mặc như thị vệ đang đi tuần đêm.

“Nghe nói hôm nay chuồng ngựa lại c.h.ế.t hai con, đó là những con ngựa mà tiên đế thích nhất, nuôi c.h.ế.t như vậy, thật đáng tiếc.”

“Ai! Ai bảo thánh thượng hiện tại không thích ngựa, thích sưu tầm trân châu chứ? Ngươi không biết trong Tàng Châu Lâu có bao nhiêu trân châu quý hiếm! Nghe Từ công công nói, chỉ riêng viên dạ minh châu to bằng quả trứng gà đã trị giá một trăm vạn lượng!”

“Một trăm vạn lượng bạc sao?”

“Đồ ngốc! Là vàng, những viên trân châu đó chính là mạng của thánh thượng chúng ta...”

Hai thị vệ vừa nói vừa đi, giọng nói cũng nhỏ dần.

Tô Mặc hiện thân, nhìn bóng lưng họ dần đi xa, đột nhiên nhớ đến trong sách có nhắc đến việc tiên đế thích sưu tầm chiến nã, còn đương kim hoàng đế thích sưu tầm đủ loại trân châu giá trị liên thành, vì tìm trân châu quý hiếm, không tiếc động đến quốc khố, đến nỗi cuối cùng quốc khố trống rỗng, đánh trận cũng không có tiền để rèn vũ khí mới.

Lần này Tô tướng quân chiến bại, có liên quan rất lớn đến chuyện này.

Trân châu là mạng của ngươi sao?

Được!

Vậy thì lấy mạng chó của ngươi!

Nâng cổ tay lên, Tô Mặc tìm kiếm vị trí của Tàng Châu :âu.

Tìm thấy rồi, đi vòng qua hành lang là đến.

Vẫn dùng d.a.o găm kim cương mở cửa.

Bật đèn pin!

Oa! Tô Mặc lần đầu tiên nhìn thấy nhiều loại trân châu như vậy.

Trắng, hồng, xanh lá, đen, màu gạo, xám, xanh lam vàng...

Những loại mà nàng có thể kể tên, ở đây đều có đủ.

Trân châu khổng tước, trân châu ốc xà cừ, trân châu bào ngư cho đến trân châu hoang dã, còn có rất nhiều loại trân châu quý hiếm mà nàng căn bản không gọi tên được.

Đáng chú ý nhất là một viên dạ minh châu sáng chói ở chính giữa giá, trong gác lầu không cần thắp đèn, có ánh sáng của nó chiếu rọi, cũng như ban ngày vậy, đây có lẽ chính là viên trân châu trị giá một trăm vạn lượng vàng mà thị vệ nhắc đến chăng?

Cảm ơn sự hiếu kính của cháu ngoan, bà đây xin nhận!

Nói xong, Tô Mặc vung tay thu hết tất cả trân châu vào không gian.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 7: Chương 7



Ra khỏi Tàng Châu lâu, nhìn trời đã muộn nên đến chuồng ngựa của tiên đế một chuyến, nếu cẩu Hoàng đế không đối xử tốt với những con ngựa đó thì đưa vào không gian của bổn cô nương nuôi là được.

Đến chuồng ngựa, quả nhiên có hơn trăm con ngựa tốt hiếm có, chỉ là quản lý không tốt, thức ăn cho ngựa đều chuẩn bị qua loa.

Có con ngựa đã bắt đầu ủ rũ rụng lông.

Vẫy tay, Tô Mặc thu hết những con ngựa quý này cùng yên ngựa, máng ngựa, thức ăn cho ngựa vào không gian.

Ra ngoài, tiếng trống canh hai đã điểm.

Trời đã muộn nên về Tô phủ thôi.

Mặc dù nàng có thể nhân cơ hội này chạy trốn nhưng nàng không thể làm như vậy, vì nàng biết, nếu nàng mất tích, cả Tô gia sẽ bị liên lụy, nhẹ thì bị đánh đòn, nặng thì bị tống vào đại lao.

Nàng không thể liên lụy đến những người vô tội!

Tìm thấy đường ra khỏi cung, mở bản đồ tàng hình, nàng lại hiện thân.

“Bốp!” Một viên đá ném trúng đầu Tô Mặc.

“Ai?” Tô Mặc quay đầu lạnh lùng quát.

Một bóng trắng vụt qua trên đầu nàng.

“Đánh lão nương đây rồi muốn chạy sao?” Tô Mặc khẽ quát một tiếng rồi đuổi theo.

Bóng trắng dường như rất quen thuộc với hoàng cung, quanh co lòng vòng đến bên tường cung, hắn nhảy lên tường, còn khoanh tay cúi người nhìn Tô Mặc, vẻ mặt rất ngạo mạn, không coi ai ra gì.

Tô Mặc cũng không chịu thua, bay lên tường thành, không ngờ người áo trắng lại nhẹ nhàng nhảy xuống, sau đó chạy về phía nam.

Tô Mặc nhảy xuống đuổi theo hắn.

Hai người một trước một sau, nếu Tô Mặc ở xa, hắn sẽ chậm bước, nếu Tô Mặc đuổi sát, hắn sẽ chạy nhanh hơn, khoảng cách luôn không xa không gần.

Không biết vì sao, Tô Mặc nhìn thấy bóng người này, luôn có cảm giác quen thuộc.

Có phải là hắn không?

Tô Mặc lắc đầu, muốn xua đi suy nghĩ hoang đường này, sao có thể chứ?

Sao có chuyện trùng hợp đến vậy?

Còn xuyên không theo cặp nữa sao?

Không biết từ lúc nào, nàng đã đi theo đến một con phố lớn, nhìn thấy một ngôi nhà lớn, trên biển đề ba chữ “phủ Ngự sử.”

Tô Mặc nhớ ra, chính Ngự sử Vương Thiên này đã tấu lên hoàng đế, nói rằng Tô tướng quân là phản tặc, người đề xuất tịch biên cũng là ông ta.

Mặc dù trong sách có đề cập, tên này chỉ là một con ch.ó mà hoàng đế nuôi, ông ta làm mọi chuyện đều nghe theo sự chỉ thị của hoàng đế.

Nhưng ông ta cũng làm nhiều chuyện xấu, làm tay sai cho kẻ khác, hãm hại không ít trung lương.

Thật kỳ lạ, người áo trắng đến trước cửa phủ đột nhiên rẽ một cái rồi biến mất.

Thấy người áo trắng không còn bóng dáng, Tô Mặc cũng không định đuổi theo nữa.

Mặc dù thích mỹ nam nhưng làm việc chính sự mới là quan trọng.

Đã đến đây rồi thì vào thôi.

Đến phủ Ngự sử rồi, không vào thăm thì chẳng phải là thất lễ sao?

Lúc này Tô Mặc đã vòng ra phía tường bên phải của phủ Ngự sử, nàng dùng khinh công lên tường, sau đó lại nhảy vào phủ.

Đã nửa đêm, trong phủ ngoài những người canh gác tuần đêm thì mọi người đều đã ngủ.

Được rồi! Các người cứ tiếp tục, ta bắt đầu làm việc.

Tô Mặc bắt đầu dọn từng phòng một, có người thì rắc thuốc trước rồi mới dọn, không có người thì trực tiếp thu dọn.

Tàng Bảo lâu, kho lương thực, viện của ngự sử và phu nhân, viện của hai di nương, lầu thêu của tiểu thư, thư phòng, phòng ngủ của ba công tử, thậm chí cả nhà bếp, phòng hoa, Tô Mặc đều không bỏ qua.

Ngoài con người, Tô Mặc còn không tha cả giường, quần áo, tất cả đồ đạc trong nhà, thậm chí cả ngói trên mái nhà.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 8: Chương 8



Một canh giờ sau, thu hoạch hoàn hảo.

Tô Mặc ngồi khoanh chân trên tường phủ Ngự sử, ngắm nhìn kiệt tác của mình.

Thật đáng thương, phủ Ngự sử vừa sang trọng vừa nguy nga, giờ đây như thể bị cơn bão cấp mười quét qua, một mảnh hỗn độn không thể nhìn nổi.

Trở về phủ tướng quân, đã là canh ba.

Vừa vào cửa viện, đột nhiên một nữ nhân chạy đến nắm lấy nàng.

“Đại tiểu thư, cầu xin người hãy mang theo Thành nhi bên mình.” Nói rồi “Phịch.” một tiếng quỳ xuống trước mặt Tô Mặc.

Tô Mặc sửng sốt, nàng nhìn kỹ nữ nhân đang quỳ trên đất, là một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi, mặt đầy nước mắt, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n nàng không chịu buông.

“Ngươi là?” Tô Mặc do dự hỏi.

“Ta là Trần di nương, bệnh của ta chắc chắn không chịu nổi đày ải, cầu xin đại tiểu thư hãy mang theo Thành nhi cùng đi, nó mới bảy tuổi, nếu không có nương, chắc chắn sẽ c.h.ế.t trên đường.”

Tô Mặc tìm kiếm trong sách những ký ức về nữ nhân này.

Trần Tú là nhị di nương của Tô Tử Thành, tính tình nhu nhược, quanh năm ốm yếu, nàng ấy có một nhi tử tên là Tô Thành, năm nay mới bảy tuổi.

Trong sách, nàng ấy cũng là một nữ phụ đáng thương, hình như bị đày ải chưa được mấy ngày thì c.h.ế.t vì bệnh trên đường, còn nhi tử của nàng ấy vì tuổi nhỏ không được chăm sóc chu đáo, chưa đến Mạc Bắc cũng đã c.h.ế.t yểu.

Hai mẹ con này thật đáng thương.

Tô Mặc hiểu ra, nàng nhẹ giọng hỏi: “Di nương, người ra ngoài bằng cách nào?”

“Ta đưa cho thị vệ chút bạc, nói là đến nhà bếp tìm đồ ăn cho Thành nhi, còn đại tiểu thư thì sao? Chắc cũng vậy phải không, có phải người đi gặp phu nhân không?” Trần di nương lau nước mắt nói.

Ừm! Cũng coi như vậy đi...

Tô Mặc có chút không muốn thừa nhận.

“Di nương, ý của người là để ta mang theo Thành nhi bỏ trốn?” Tô Mặc chớp chớp mắt hỏi.

“Không thể chạy trốn!” Trần di nương vội vàng ngăn cản, nàng ấy lại nhìn xung quanh, sau đó hạ giọng nói tiếp: “Nhất định không được chạy trốn, sẽ liên lụy đến cửu tộc! Nhớ kỹ chưa? Hơn nữa, tiểu thư có thể trốn thoát khỏi sự truy đuổi của thị vệ không?”

“Di nương, ta sẽ không chạy trốn, chỉ là di nương thì sao?” Trong lòng Tô Mặc đột nhiên có một dự cảm không lành: “Người muốn làm gì?”

“Ta đã là người đèn cạn dầu, không chịu nổi đày ải khổ sở đó, mạng ta hèn mọn như cỏ rác, c.h.ế.t sớm siêu sinh...” Nói rồi, khóe miệng nàng ấy chảy ra một dòng m.á.u đen, nhìn nàng với vẻ mặt đau khổ, từ từ nhắm mắt lại, thân thể dần dần ngã sang một bên.

Không ổn! Nữ nhân này đã uống thuốc độc!

Tô Mặc tiến lên, nhanh chóng châm cứu vào huyệt đạo của nàng, để tránh độc trong cơ thể nàng ấy lan rộng, may mắn thay, hộp thuốc của nàng vẫn còn, nàng lấy hộp thuốc từ không gian ra, tìm một viên thuốc khử trùng, bóp chặt hàm dưới của nàng ấy, nhét vào miệng nàng ấy.

Nhẹ nhàng ấn vào hàm dưới của nàng ây, Trần di nương nuốt viên thuốc vào.

Không lâu sau, nàng ấy mở mắt ra, thấy mình vẫn còn sống: “Người... cứu ta?” Nàng ấy đầy vẻ bối rối.

“Ờ, ta vừa hay có viên giải độc đan của cha để lại nên đã cho người uống.” Tô Mặc lắp bắp.

May mà Trần di nương không nghĩ nhiều, nàng ấy chỉ không ngừng khóc.

“Ta chắc chắn không đến được Mạc Bắc, không chỉ không chăm sóc được Thành nhi, còn liên lụy đến mọi người, tiểu thư sao lại nỡ dùng thuốc quý như vậy để cứu ta?”

“Di nương, người c.h.ế.t thì Thành nhi sẽ trở thành hài tử không có nương, người nỡ lòng nào bỏ rơi nó để nó chịu khổ? Ban đêm nó ngủ không có người ru, ốm đau không có nương chăm sóc, người không thấy nó đáng thương sao? Di nương sao lại nhẫn tâm như vậy!”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 9: Chương 9



Tô Mặc lạnh lùng liếc nàng ấy một cái: “Không ai có thể thay thế người làm nương của nó.”

Trần di nương nghe xong đã sớm nước mắt lưng tròng, nàng ấy hối hận vì suýt nữa đã làm sai một bước, khiến nhi tử của mình trở thành hài tử đáng thương không có nương.

Nhìn Trần di nương lau nước mắt đi, Tô Mặc ẩn thân đến những viện còn lại.

Nàng đến phòng của nương trước, tìm thấy khế ước nhà đất của Tô gia rồi cất kỹ, những cửa hàng này là của Tô gia, không thể để bọn chó bên ngoài chiếm mất!

Nàng đột nhiên nghĩ đến, tên cẩu Hoàng đế thèm khát bảo vật của Tô gia, nàng phải mang hết chúng đi, không để lại một thứ gì.

Tô Mặc đi ra khỏi viện, đi về phía tàng bảo các của Tô phủ.

Không xa, ở phía bên kia ao, đi qua hành lang rồi qua cầu nhỏ là đến nơi.

Đi chưa đến một nén nhang, Tô Mặc đã nhìn thấy ba chữ tàng bảo các trên tấm biển mạ vàng.

Chìa khóa ở trong tay quản gia của phủ, quản gia cũng đã bị canh giữ, nàng chỉ có thể tự mình mở cửa.

Có gì khó đâu?

Tô Mặc lấy con d.a.o găm kim cương từ không gian ra, ba bốn cái là cạy được ổ khóa, nàng nhìn xung quanh.

Tô Mặc ẩn thân nhanh nhẹn luồn người qua khe hở đi vào.

Tô Mặc vào kho, nhanh chóng thu hết vàng bạc châu báu, đồ cổ ngọc khí, tranh chữ quý hiếm, trang sức châu báu, còn có đủ loại dược liệu quý, đồ gỗ cổ, tất cả mọi thứ trong phòng đều được nàng cất vào trong không gian.

Sạch sẽ đến mức không còn một mảnh vụn.

Nhìn căn phòng trống rỗng, Tô Mặc rất hài lòng.

Không tệ!

Sạch sẽ triệt để!

Đây mới là phong cách của Tô Mặc ta!

Nàng thong thả bước ra ngoài.

Quay người lại vẫn khóa cửa cẩn thận.

Nhìn sân nhà rộng lớn của Tô gia, ngày mai sẽ bị tịch biên, nàng thấy rất không đáng cho người cha ngốc nghếch liều mạng g.i.ế.c giặc kia.

Nàng đột nhiên nhớ đến bức thư mà tên cẩu Hoàng đế nhắc đến tối qua.

Nàng nhớ trong sách có viết, ngày tịch biên, tìm thấy thư thông đồng với giặc của Tô Tử Thành trong thư phòng của ông và vì bức thư vu khống này mà vị lão tướng khai quốc này bị định tội là phản quốc!

Bức thư là giả, hơn nữa là có người lẻn vào thư phòng của Tô tướng quân để bỏ vào.

Còn Vương ngự sử trong triều dâng sớ tố cáo Tô Tử Thành là phản quốc cũng là do cẩu Hoàng đế chỉ thị.

Không được, không thể để bọn chúng lấy được bức thư này, nàng phải tìm ra nó.

Tô Mặc nghĩ đến đây, nàng dựa vào trí nhớ tìm đến thư phòng của Tô Tử Thành, cửa phòng khóa chặt, không có ai canh giữ.

Nàng lấy con d.a.o găm kim cương ra, mở khóa cửa, mở một khe hở, luồn người vào.

Nàng lấy đèn pin từ không gian ra, tìm kiếm bức thư trong phòng.

Trên giá sách không có, trên giá đồ cổ cũng không có, nàng mở ngăn kéo trên bàn, vẫn không tìm thấy.

Giấu ở đâu rồi?

Vân Mộng Hạ Vũ

Đột nhiên nàng thấy trong một quyển sách trên bàn kẹp một thứ gì đó, mở ra xem, quả nhiên là bức thư đó.

Nàng bật cười.

Cái này cũng quá giả rồi!

Ai lại để một bức thư quan trọng như vậy ở ngoài mặt chứ?

Nàng tiện tay ném bức thư vào không gian, nhìn quanh thư phòng, không tệ, có rất nhiều binh thư quý hiếm, còn có một số đồ trang trí bằng ngọc cổ.

Thu!

Thu hết! Không thể để tên cẩu Hoàng đế chiếm lợi được.

Không lâu sau, nàng đã nhanh chóng dọn dẹp thư phòng sạch sẽ, triệt để.

Đi ra khỏi đó, khóa cửa phòng lại.
 
Back
Top Bottom