Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trùng Đực Bản Địa Nằm Yên Nhận Sủng Ái

Trùng Đực Bản Địa Nằm Yên Nhận Sủng Ái
Chương 70: Mật mã chính xác



Ba ngày sau.

Khi phó quan lần thứ ba đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, Alessio cuối cùng không thể nhịn được nữa, mất kiên nhẫn nói: “Có chuyện thì nói, đừng có đứng đó. Chẳng lẽ nhiệm vụ của phó quan bây giờ còn bao gồm việc nhìn chằm chằm vào hành động của cấp trên sao? Nếu cậu không rõ nhiệm vụ của phó quan là gì, tôi có thể đóng gói cậu gửi đến trại huấn luyện, để huấn luyện viên dạy lại cho cậu.”

Vẫn là sự thiếu kiên nhẫn quen thuộc.

Vẫn là giọng điệu độc miệng quen thuộc.

Trước đây, phó quan dù không phản bác cũng sẽ thầm chế giễu trong lòng, nhưng hôm nay thì…

Nghĩ đến những lời đồn đại đang lan truyền trong giới trùng cái thượng lưu mấy ngày nay, phó quan không khỏi thở dài.

Thảo nào cấp trên của mình từ nhiều năm trước đến nay đều không cho trùng đực đến gần, hóa ra không phải là ghét giống đực, mà là đơn giản là không được… Nghe nói trùng cái thượng lưu nếu không được tiếp xúc với pheromone của trùng đực trong thời gian dài, tính tình sẽ tự nhiên trở nên ngày càng cáu kỉnh. Như vậy, cũng không khó hiểu tại sao gần đây cảm xúc của nguyên soái càng thất thường.

Thôi vậy, cấp trên đã như vậy rồi, anh ta cũng không nên so đo với đối phương làm gì.

Alessio nheo mắt lại: “Còn dùng ánh mắt mạo phạm đó nhìn tôi nữa thì tháng này cậu đừng hòng nhận lương.”

Phó quan: !

Không được, anh ta còn phải kiếm tiền nuôi hùng chủ!

Phó quan muốn nói lại thôi, đối mặt với sự uy h**p về tiền lương, cuối cùng vẫn lựa chọn nhanh chóng rời đi.

Văn phòng một lần nữa trở lại tĩnh lặng.

Alessio thuần thục mở vòng tay Quang Não, giống như việc điểm danh hàng ngày, gửi những lời mời đến trùng đực nhỏ nhà mình.

Theo như hắn dự đoán, ít nhất trong vòng một tuần tới, đối phương chắc chắn sẽ không trả lời hắn. Nhưng với tính cách của Đường Tửu, cậu có thể không trả lời, nhưng Alessio không thể thật sự cắt đứt liên lạc, nếu không đợi đến khi trùng đực nhỏ hết giận, tám phần là sẽ dùng chuyện này để tính sổ với hắn.

Sau khi gửi tin nhắn, vị quân thư lớn tuổi cụp mắt xuống, đang định đóng giao diện liên lạc thì một người bạn không thân lâu ngày không liên lạc bỗng nhiên nhảy ra——

Bạn không thân A: 【Tôi nói cậu bạn, cậu làm sao vậy hả? Ảnh dao găm dính máu.jpg】

Alessio: 【?】

Cảm giác quen thuộc này…

Vị quân thư nhướng mày, mơ hồ ý thức được trùng đực nhỏ nhà mình có lẽ lại làm chuyện tốt gì rồi.

Quả nhiên, chỉ thấy trùng cái đối diện lau đi những giọt nước mắt chua xót, u oán lên án: 【Bạn tốt à, nghe tôi khuyên một câu, thời buổi này, chuyện kia không được cũng không phải là chuyện gì to tát, y học sinh vật và y học tâm lý của đế quốc chúng ta rất phát triển, có bệnh thì đi chữa, được không?】

Alessio cũng thực sự thành khẩn: 【Tôi khuyên cậu trước hết hãy rửa sạch những thứ trong đầu rồi nói chuyện với tôi.】

【Hay là nói thật ra cậu rất muốn bị tôi đánh cho đến mức như bị thiến vậy?】

Trùng cái đối diện im bặt.

Bạn không thân A: 【Đừng đừng đừng, tôi chỉ đùa một chút thôi, cậu đừng phản ứng mạnh như vậy chứ. Hơn nữa, lời đồn này cũng không phải do tôi tung ra. Chẳng phải là hùng chủ nhà cậu, ở Thánh Địa nói với hùng chủ nhà tôi cái gì mà cậu dịu dàng hơn những trùng cái bình thường nhiều, hùng chủ nhà tôi nghe xong còn bảo tôi đi học hỏi, khiến tôi phải ngủ thư phòng một tháng để bình tĩnh lại, cậu nói chuyện này ai mà chịu cho nổi chứ?】

Bạn không thân A: 【Nói thật, cậu bạn, hùng chủ nhà cậu đẹp trai như vậy, rốt cuộc cậu làm thế nào mà nhịn được vậy? Cậu chắc chắn mình thật sự không cần đến bệnh viện kiểm tra sao?】

Alessio đáp lại bằng cách trực tiếp chặn liên lạc trùng kia.

Khó trách.

Khó trách mấy ngày nay, đám quân thư nhìn hắn ánh mắt luôn mang theo chút kỳ quái khó tả, hóa ra Hoa Hồng nhỏ trong khoảng thời gian này bị dồn nén, là do chuyện này.

Alessio nhếch lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười đặc trưng của kẻ săn mồi, trong sự nguy hiểm ẩn chứa một chút sát khí.

Theo như những gì hắn biết về Đường Tửu, khi Đường Tửu làm một việc gì đó, phần lớn đều không suy nghĩ quá nhiều, chỉ đơn giản là muốn làm cho thanh danh của hắn trong giới quân thư cao cấp bị vấy bẩn, coi đó như một lời đáp trả và trả thù cho lần phản công trước của hắn.

Nhưng, có một câu nói là gì nhỉ?

Quyền hành động là ở ngươi, quyền giải thích là ở ta?

Xét đến việc trùng đực nhỏ lần trước đã bày bố một ván cờ lớn để đạt được mục đích đặc biệt, như một sự đáp lại, hắn cũng diễn giải hành động lần này của trùng đực nhỏ với một hàm nghĩa tương tự, chẳng phải cũng rất hợp tình hợp lý sao?

Nghĩ đến đây, động tác trên tay quân thư khựng lại, cố ý dừng lại, nhìn lướt qua văn phòng trống trải.

Không tệ, rất thích hợp.

Thích k.ích thí.ch đúng không?

Alessio búng tay, cụp mắt xuống, cười khẽ, tùy tay gõ vào khung chat: 【Nói mới nhớ, chẳng phải trước đây em đã hứa với tôi, nói khi nào rảnh sẽ đến quân bộ làm bạn tôi làm việc sao? Không biết lời hứa này bây giờ còn hiệu lực không?】

Không có hồi âm.

Quân thư trầm ngâm một lát, tiếp tục gõ: 【Việc khai thác tinh cầu năng lượng mới đã được đưa vào lịch trình, không biết tôi có vinh hạnh mời em đến quân bộ một chuyến, chính thức thảo luận về các công việc liên quan đến kế hoạch khai thác tinh cầu năng lượng mới không?】

Vẫn không có trả lời.

Alessio cũng không vội.

Ngón trỏ của quân thư gõ nhịp nhàng lên mặt bàn, cứ giằng co như vậy vài giây, hắn đổi giọng: 【Nghe nói thư quân tương lai của Tariq ngày mai sẽ đến quân bộ làm bạn hắn ta khi làm việc, các quân thư trong bộ đều vô cùng ngưỡng mộ, còn nói giá như thư quân nhà mình cũng có thể hiểu ý trùng như ngài Y Lâm thì tốt rồi, em thấy sao?】

Mật mã chính xác.

Chưa đến một giây sau.

Hoa Hồng nhỏ: 【?】

Hoa Hồng nhỏ: 【Ngày mai đúng không, cứ chờ đó.】

Alessio không nhịn được bật cười.

Đạt được mục đích, quân thư lớn tuổi khẽ mỉm cười, lúc này mới nhấp vào tài khoản liên lạc của phó quan, lần này hắn không gõ chữ mà thong thả nói: “Nghe nói vị Y Lâm ở Thánh Địa vẫn luôn muốn vào quân bộ, làm bạn thư quân tương lai của cậu ta lúc làm việc?”

Phó quan nhanh chóng trả lời: “À, đúng là có chuyện đó.”

Phó quan: “Y Lâm đúng là luôn có ý muốn xin vào, thiếu tướng Tariq cũng rất quan tâm đến việc này, nhưng chẳng phải ngài luôn không cho phép trùng đực lấy bất cứ lý do gì vào bộ sao? Đám trùng bên dưới vẫn luôn nộp đơn, ngài có muốn tôi trả lại hết không?”

“Không cần.”

Quân thư lớn tuổi hơi nâng cằm, tâm tình sung sướng nói: “Ta đổi ý rồi —— ngươi đi nói với bọn họ, việc này ta đồng ý.”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hai ngày này đổi mới không xét đến bộ phận bạn đọc là lần đầu tiên tiếp xúc đề tài Trùng tộc, tôi hơi chút giải thích một chút: Bổn văn áp dụng giả thiết thường thấy nhất của Trùng tộc, trùng đực thể nhược, trùng cái toàn phương diện cường đại nhưng tinh thần hải có nguy hiểm bạo động. Mọi người có thể hiểu là một chủng tộc phi nhân nào đó, trùng đực yêu cầu trùng cái bảo hộ, cung cấp thức ăn, môi trường sống tốt đẹp, trùng cái thích và yêu cầu kết hợp khi trùng đực tự nhiên phân bố một loại tin tức tố nào đó. Trong hoàn cảnh chung này, không tồn tại việc trùng đực không được. Trong việc kết hợp, địa vị chủ đạo kỳ thật là trùng cái, mọi người chỉ biết nói “Không thể làm trùng đực đạt được c*c kh*** sinh ra nhiệt kết hợp để rồi phân bố tin tức tố mà trùng cái yêu cầu, vậy trùng cái này có phải không được hay không”, sẽ không nói trùng đực không được, bởi vì trong quan niệm của thế giới này không có khái niệm trùng đực không được, việc họ có được hay không đều do trùng cái chủ đạo (‾◡◝)
 
Trùng Đực Bản Địa Nằm Yên Nhận Sủng Ái
Chương 71: Thế thì sao được?



Đường Tửu: Bừng tỉnh đại ngộ.jpg

Khó trách cậu luôn cảm thấy gần đây hình như thiếu chút việc vui, nguyên lai là món đồ chơi hình trùng của cậu biến mất!

Không cần phải nói, dựa theo kịch bản cốt truyện nguyên tác, diễn biến tiếp theo rất có thể là Y Lâm mang theo một loạt món ngon địa cầu do chính tay anh làm, lặn lội đường xá xa xôi đến quân bộ an ủi, lấy danh nghĩa thăm hỏi Tariq, để rồi tranh thủ một đợt cảm tình mạnh mẽ từ giới quan chức cấp cao trong bản bộ.

Nhưng.

Chuyện đó thì liên quan gì đến cậu chứ?

Trùng đực nhỏ chống má, nghĩ một cách chẳng mấy hứng thú.

Nếu là trước đây, Đường Tửu thật đúng là không ngại lặn lội đến quân bộ, để Y Lâm ôn lại chút ký ức bị cậu thống trị đầy kinh hoàng ở Uranus, nhưng bây giờ thì…

Đường Tửu rũ mắt xuống, ánh mắt như đang suy tư điều gì đó dừng lại ở tài khoản liên lạc được lưu là “Cáo già”.

Ai bảo cậu đã có “đồ chơi” thú vị nhất rồi chứ?

Kẻ hèn Y Lâm, làm sao so được với anh Alessio nhà cậu? Trùng đực trẻ tuổi nghĩ một cách đương nhiên, đầu óc nhanh chóng bắt đầu vận động —

Quy tắc của quân bộ đế quốc vô cùng nghiêm ngặt, nói là nơi tập trung những quân thư mạnh nhất toàn đế quốc cũng không hề quá lời, xét đến ảnh hưởng to lớn của trùng đực đối với trùng cái, không chỉ trùng đực không vui khi ở lại bản bộ, mà quân bộ cũng không hoan nghênh trùng đực từ bên ngoài đến thăm.

Trong cốt truyện nguyên tác, cũng chính vì cái chết của Alessio ập đến, quyền lực quân bộ dần dần chuyển giao sang tay Tariq, mà người sau lại từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn phục tùng Y Lâm, lúc này mới có diễn biến Y Lâm tranh thủ danh tiếng ở quân bộ, nâng cao hảo cảm của các quân thư trong bản bộ.

Nhưng đó là chuyện của nguyên tác.

Trong hiện thực, chưa nói đến việc Alessio có thể phá lệ hay không, chỉ riêng mức độ chán ghét của nguyên soái đế quốc đối với Y Lâm, cũng không tồn tại khả năng mở đường cho đối phương, nói cách khác, việc Y Lâm có thể đến quân bộ thăm hỏi Tariq, hiển nhiên là kết quả do Alessio cố ý sắp xếp.

Về phần vì sao Alessio lại muốn làm như vậy…

Xét đến lần liên lạc cuối cùng của bọn họ trước khi cắt đứt, vẫn là kết thúc với phần thắng áp đảo nghiêng về Alessio, sau đó cậu lại cố ý bôi nhọ thanh danh của đối phương trong giới trùng cái đặc quyền cao cấp… Chẳng khó đoán ra, vị quân thư đó hơn phân nửa là chuẩn bị dùng chuyện này làm mồi nhử, thừa thắng xông lên.

Lần này sẽ là trò gì đây?

Quân bộ play? Văn phòng play?

Tưởng tượng đến ngày mai có thể ở quân bộ lạnh lẽo và nghiêm trang nhìn thấy Alessio mặc quân phục đen tuyền, đeo găng tay trắng tinh, với vẻ mặt lạnh lùng nhưng kiêu ngạo, trùng đực nhỏ không khỏi ánh mắt mơ màng, hai tay chống cằm, thấp thỏm không yên, cảm thấy lòng dạ nôn nao.

Hình tượng Alessio này, hình như vẫn chưa được thử qua nhỉ?

Cơn xao xuyến ngắn ngủi chỉ thoáng qua.

Giây tiếp theo, trùng đực trẻ tuổi liền gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, thần sắc dần dần trở nên nghiêm trọng.

— Không dễ làm nha.

Đường Tửu cảm thấy, hiện giờ cậu giống như đang thuần phục một con sói đầu đàn, cậu vừa muốn con sói này ngoan ngoãn mà trung thành với cậu, lại muốn đối phương giữ nguyên vẻ kiêu ngạo vốn có, còn muốn cho đối phương học được tự do chuyển đổi giữa hai hình thái bất đồng này, khi nên thuận theo thì thuận theo, khi nên cứng rắn thì không chút lưu tình mà đè cậu dưới thân.

Cậu thuần phục thành công.

Nhưng lại giống như thành công quá đà.

Con sói này trung thành thì có trung thành, nhưng lại trong quá trình được cậu thuần dưỡng mà sinh ra dã tâm khác thường, khi nên ôn nhu thì cũng ôn nhu, khi nên cứng rắn thì lại khống chế dục quá độ, luôn muốn ôm cậu – chủ trùng của nó – vào lòng, tùy ý làm càn, ta muốn ta cứ lấy.

Thế thì sao được?

—— Thịt cá nó muốn ăn, nhưng khi nào ăn, ở đâu ăn, đương nhiên cũng phải do cậu định đoạt.

Hành trình đến quân bộ ngày mai, đương nhiên là phải đi.

Cậu không chỉ muốn đi, còn muốn trống giong cờ mở, ầm ầm oách oách mà đi, Y Lâm à, chỉ có thể xem như tiện đường thêm vào thôi. Trùng đực nhỏ khép thông tin, khí thế hừng hực nghĩ.

Lần này, cậu thế nào cũng phải trị con đầu sói đế quốc này cho ngoan ngoãn mới được!

*

Hôm sau, tổng bộ quân đoàn.

Khi hết tốp quân thư thứ mười một từ cửa phòng đãi khách của bản bộ đi qua con đường phía trước, phó quan Flory rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Đủ rồi, một người hai người coi phòng đãi khách của bản bộ là chỗ nào vậy? Hôm nay quân thư trực ban thì không nói, mấy người kia đang nghỉ thì là chuyện gì?”

“Ngày thường sao không thấy các cậu đi làm ân cần như vậy?”

Bị quở trách, đám quân thư sờ sờ mũi, cười đến không biết xấu hổ: “Lời này nói sao được, khó khăn lắm mới có các hạ trùng đực đến thăm quân bộ, đối phương vẫn là hùng chủ của nguyên soái Klein, chẳng lẽ chuẩn tướng Flory ngài lại không hiếu kỳ sao?”

Phó quan đương nhiên cũng tò mò.

Không giống với những quân thư sau này mới đi theo Alessio Klein, với tư cách là trùng cái cấp thấp, Flory khi Alessio còn là thiếu tá, đã là phó quan của đối phương, tính ra, từ khi anh đi theo nguyên soái đến giờ, cũng đã gần 70 năm.

Nói anh ta là trùng chứng kiến cả cuộc đời truyền kỳ của nguyên soái đế quốc, cũng không phải là nói quá.

Flory đã từng cho rằng, trùng cái tên là Alessio Klein này, sẽ cống hiến cả đời cho quân bộ đế quốc và chiến trường ngân hà.

Có lẽ hắn có thể phá tan sự phong tỏa giai cấp do liên minh trùng cái đặc quyền tạo ra.

Có lẽ không thể.

Vô luận kết cục cuối cùng ra sao, cũng không ảnh hưởng đến việc cái tên Alessio Klein được ghi chép vĩnh viễn vào sử sách đế quốc. Hắn sẽ trước khi bị bạo động tinh thần hoàn toàn vùi lấp, bình tĩnh mà đi đến chiến trường cuối cùng của cuộc đời hắn, với thân phận quân trùng, hóa thành một phần của bụi vũ trụ.
 
Trùng Đực Bản Địa Nằm Yên Nhận Sủng Ái
Chương 72: Ảnh chụp



Điều mà Flory dù thế nào cũng không ngờ tới, chính là vị quân thư mà hắn vốn cho rằng sẽ vĩnh viễn độc thân, không cần bất kỳ trùng đực nào làm bạn, vậy mà ở giai đoạn cuối đời, lại dứt khoát kiên quyết mà chọn nắm tay cùng một vị trùng đực trẻ tuổi.

Người ngoài đều nói, Klein và Fleming liên hôn, chẳng qua là một cuộc liên hôn chính trị hết sức bình thường.

Flory lại biết, nếu không phải thật lòng thích, Alessio Klein tuyệt đối sẽ không đồng ý món làm ăn thua lỗ này.

Quân bộ đối với Alessio quan trọng sao?

Đương nhiên quan trọng.

Nhưng sự quan trọng này, thật ra cũng có giới hạn.

Trùng chết như tro bụi, nói cho cùng, trước mặt mệnh đề vĩnh hằng là cái chết, thế lực khi còn sống của trùng, lý tưởng chính trị, thật sự quá đỗi mỏng manh, không đáng nhắc tới.

Nếu Alessio ban đầu đồng ý liên hôn, là vì trong tình huống cho phép, tiện tay cho quân bộ sắp xếp một con đường lui; vậy thì sau đó mỗi khi Alessio đưa ra nhượng bộ trong các cuộc đàm phán với Fleming, hiển nhiên là muốn khi còn sống, tận khả năng hộ giá hộ tống cho vị kia các hạ.

Là trùng đi theo, Flory đối với điều này cũng không dị nghị.

Chỉ là mỗi khi nhìn thấy vị kia các hạ dễ dàng tác động cảm xúc của nguyên soái, tuy là một phó quan không thích bát quái, cũng không khỏi sinh ra một chút tò mò đối với vị trùng đực chưa từng gặp mặt kia ——

Cũng không biết vị trùng đực thuần phục chủ trùng quân bộ của bọn họ, đến tột cùng là dạng tồn tại như thế nào?

Đương nhiên.

Tò mò thì tò mò, phó quan cũng sẽ không cho phép đám quân thư trước mắt làm càn.

Đây chính là hùng chủ tương lai của nguyên soái Klein, đừng nói Klein nguyên soái có để ý hay không, chính là hắn – phó quan này – cũng không thể tùy ý đám nhãi ranh này vây xem đánh giá trùng đực của nguyên soái, ở quân bộ cấp bậc nghiêm ngặt này, hành vi khinh mạn như vậy, khác gì mạo phạm bản thân nguyên soái?

Nghĩ đến đây, phó quan vẫy vẫy tay, không kiên nhẫn nói: “Cút cút cút, mau xéo hết cho ta, còn lảng vảng nữa, các cậu cũng đừng đi nữa, vừa lúc tinh cầu năng lượng mới thiếu vài thợ mỏ, ta thấy mấy cậu rảnh rỗi đến phát đau trứng thì rất hợp.”

Không thể không nói, lời uy h**p này vô cùng hiệu quả.

Phó quan vừa dứt lời, đám quân thư liền lập tức giải tán.

Chỉ để lại hai vị thật sự phụ trách canh gác ở cửa phòng đãi khách, bị đám quân thư dặn dò mấy trăm lần, giao cho gánh nặng:

“Huynh đệ tốt, tiếp theo nhờ cả vào cậu.”

“Ảnh chụp! Huynh đệ, đừng quên chụp ảnh! Chính diện không được thì cho xem nghiêng nghiêng cũng được mà! Hỏi mấy con trùng cái đi quan hệ hữu nghị ở thánh địa lần trước, bọn họ cũng chỉ biết nói mỗi ‘wow’, tốt xấu cũng cho bọn ta cơ hội nhìn nghiêng một cái đi!”

……

Thấy đám quân thư người một câu tôi một câu, rất có vẻ càng nói càng quá đáng, phó quan không thể nhịn được nữa, trực tiếp gọi người gác cổng hôm nay đến, đuổi một lũ quân thư luyến tiếc ra ngoài.

Phó quan chỉ coi đám quân thư đến xem náo nhiệt — thật đúng là oan cho bọn họ.

Trên thực tế, giờ phút này, không chỉ quân thư bản bộ, ngay cả quân thư các chi bộ cách xa nhau năm ánh sáng, cũng hẹn nhau canh ở trước máy tính, lo lắng chờ tin tức từ hiện trường bản bộ, muốn nắm bắt diễn biến trực tiếp liên quan đến hôn sự của nguyên soái.

Lúc ban đầu biết nguyên soái nhà mình bắt cóc Hùng Tử đối thủ một mất một còn, quân thư đương nhiên là tự hào.

Dù Nghị Viện nói rất đúng, rằng Fleming và Klein chỉ là liên hôn chính trị, hai bên không có bất cứ tình cảm nào, ngay cả khi Klein nhượng bộ rất nhiều trong hiệp nghị tiền hôn nhân, niềm vui của quân thư cũng không bị dập tắt.

Tuy nói là liên hôn chính trị, hai bên bình đẳng, nhưng đối phương dù sao cũng là Hùng Tử nhỏ tuổi, nguyên soái là trùng cái, nên nhường nhịn một phần lợi ích cũng hợp tình hợp lý.

Cho đến lần này, những lời đồn không hay về một phương diện nào đó của nguyên soái bỗng lan truyền trong giới trùng cái đặc quyền cấp cao —

Quân thư các chi bộ lập tức đứng ngồi không yên.

Sao lại thế này?

Họ còn mong nguyên soái sớm sinh một trùng con đáng yêu, tương lai dẫn dắt họ tiếp tục tiến lên chứ.
 
Trùng Đực Bản Địa Nằm Yên Nhận Sủng Ái
Chương 73: Lễ vật



Những quân thư càng thông minh, nghĩ càng nhiều.

Trong mắt quân thư các chi bộ, nguyên soái Klein của họ hoàn mỹ như vậy, nghĩ thế nào cũng không thể có vấn đề gì, tin đồn phần nhiều là lời đồn đoán, cũng chính vì vậy, so với bản thân tin đồn, họ càng để ý tầng nghĩa khác mà tin tức này mang lại:

Quan hệ giữa nguyên soái Klein và Hùng Tử nhà Fleming, hình như không hòa thuận như họ tưởng?

Lại thêm việc sau chuyến thăm hữu nghị ở thánh địa, những lời đồn về việc các hạ nhà Fleming lạnh lùng kiêu ngạo, liên hôn hoàn toàn là do một phía Klein lan truyền trong giới trùng cái đặc quyền cấp cao, quân thư các chi bộ lúc này mới cảm thấy bất an ——

Nguyên soái nhà họ sẽ không thật sự bị lụy tình, định đem quân bộ bán rẻ đi chứ?

Mang theo cảm xúc kinh hồn bạt vía như vậy, mười phút sau, đại môn khu tiếp khách của quân bộ cuối cùng cũng mở ra.

Đám quân thư đảm nhận vai trò tai mắt của hàng trăm triệu quân thư đồng loạt ngẩng đầu.

Ánh nắng sớm nhạt nhòa đậu trên mái tóc mềm mại của trùng đực trẻ tuổi, ánh sáng dịu dàng như thể đang hôn lên khuôn mặt hắn, khi đứng ở cạnh cửa, hắn ôn nhu và điềm tĩnh, mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, thắt chiếc nơ xinh xắn, khi nhìn thấy quân thư, đôi mắt cong lên cười.

“Chào buổi sáng.”

Đám quân thư nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong mắt đều có kinh ngạc và mê hoặc.

Những quân thư đứng ở chỗ khá xa thì nhờ không có quản thúc trùng, lén khởi động máy tính cá nhân, trong nhóm chat riêng của quân thư mà nhắn tin ầm ĩ:

【Cuối cùng cũng nhìn thấy các hạ trùng đực rồi!】

【Nhanh thật! Thế nào thế nào! Nếu có thể khiến đám trùng cái đặc quyền mắt cao hơn đầu kia cũng phải nói ‘wow’, vị các hạ này nhất định là đặc biệt xinh đẹp đúng không? Cũng không biết tính tình rốt cuộc thế nào, có phải thật sự kiêu căng lạnh lùng, khó gần như lời đồn không?】

【Ách, nói thế nào nhỉ, đẹp thì đẹp, nhưng tôi cứ cảm thấy……】

Người đang trả lời do dự một lát, cuối cùng vẫn xóa câu không được lịch sự “Nhưng tôi cứ cảm thấy hình như không đẹp như tôi tưởng tượng, cũng chưa đến mức họ phải nói ‘wow’” đi, thay vào đó nói một cách mơ hồ:

【Thì, coi như khá xinh đẹp đi? Tính tình cũng khá tốt, vừa nãy còn cười với chúng ta, hoàn toàn không giống lời đồn Kiêu căng Ngông cuồng.】

Để chứng minh lời mình nói, người đó đặc biệt chọn một góc khuất, lặng lẽ chụp một tấm ảnh nghiêng mặt, đăng lên nhóm chat.

Ảnh vừa được đăng lên, liền bị vô số quân thư chế nhạo ——

【?】

【Đây không phải là các hạ Y Lâm sao?】

【Để các cậu ngồi xổm tin tức trực tiếp mà cũng nhầm lẫn được, cũng hết nói. Đây đâu phải là hùng chủ của nguyên soái, rõ ràng là các hạ Y Lâm đã sớm thường xuyên lộ diện trên mạng rồi mà! Một vị các hạ trùng đực nổi tiếng như vậy mà cũng nhận nhầm được, mắt không cần thì có thể quyên cho trùng cần.

……?

Thế mà lại không phải.

Biết được người xuất hiện lúc này không phải là các hạ nhà nguyên soái, mà là một vị các hạ trùng đực khác rất có danh tiếng, đám quân thư thất vọng rất nhiều, lại cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cũng đúng thôi.

Bọn họ đã nói rồi mà, có thể chỉ dựa vào một lần gặp mặt, liền dùng mỹ mạo chinh phục toàn bộ trùng cái đặc quyền cấp cao của đế quốc, các hạ trùng đực như vậy sao có thể chỉ đẹp ở mức bình thường được. Hóa ra đối phương thực ra là các hạ nhà Tariq, vậy thì có thể hiểu được.

Đám quân thư bản bộ tùy tiện suy nghĩ như vậy, đồng thời cũng không cố tình che giấu biểu cảm trên mặt.

Y Lâm mím môi, hơi cúi đầu, tóc mái rủ xuống tạo thành bóng râm, che giấu vẻ mặt âm trầm thoáng qua của trùng đực.

Lại là như vậy.

Lần nào cũng thế, chỉ cần có Đường Tửu ở đó, tất cả ánh mắt chú ý của trùng cái đều sẽ dừng trên người Đường Tửu. Dù Đường Tửu bản thân không ở đây, đám trùng cái vẫn chú ý đến Đường Tửu hơn anh ta rất nhiều, dường như dù anh ta có ôn nhu, nhỏ nhẹ đến đâu, cố gắng lấy lòng thế nào, cũng không thể có được sự chú mục và coi trọng thực sự của đám trùng cái.

Vì sao?

Chẳng lẽ chỉ vì Đường Tửu là trùng đực bản địa, có xuất thân tốt đẹp vượt trội hơn hắn sao?

Trùng đực thầm hận trong lòng, nhưng khi ngẩng đầu lên, trên mặt đã lại nở nụ cười vừa đúng: “Chào mọi người, tôi là Y Lâm. Tôi luôn rất sùng bái các vị với tư cách là quân thư, lần này mới nhờ Tariq dẫn tôi đến quân bộ xem, hy vọng việc tôi mạo muội đến chơi sẽ không làm phiền mọi người.”

Không đợi đám quân thư kịp phản hồi.

Trùng đực ôn nhu cười, lấy từ trong ba lô mấy chiếc túi nhỏ được đóng gói tinh xảo, dịu dàng nói: “Cũng không biết mọi người thích gì, tôi liền tùy tiện mang theo một chút bánh quy nhỏ tự làm ở nhà, coi như quà kỷ niệm, hy vọng mọi người thích.”

Đám quân thư: !

Cái gì?

Thế mà còn có quà kỷ niệm?

Đã quen với những trùng đực kiêu căng lạnh nhạt, giờ đột nhiên gặp được một trùng đực ôn nhu như Y Lâm, nếu nói trong lòng đám quân thư không hề gợn sóng, đương nhiên là không thể. Ngay cả mấy vị tướng lãnh cấp cao ban đầu hoàn toàn không có hứng thú với Y Lâm, trong lòng cũng không khỏi dâng lên vài phần hối ý nhàn nhạt.

Tuy nói bọn họ đến vì một vị các hạ khác, nhưng vì thế mà lạnh nhạt với các hạ trùng đực trước mắt, dường như cũng hơi quá đáng.

Những thay đổi rất nhỏ của đám tướng quân đều bị Y Lâm thu hết vào đáy mắt, gánh nặng trong lòng anh ta cũng được cởi bỏ.

Trong lòng cũng khôi phục lại một chút tự tin.

Không sao cả. Anh ta tự nhủ với chính mình. So về thân thế bối cảnh, anh ta đích xác kém xa Đường Tửu, nhưng luận về đạo lý đối nhân xử thế, đối phương lại kém xa anh ta, chỉ cần anh ta chịu bỏ thời gian, tinh lực và kiên nhẫn, cẩn thận vun vén, chưa chắc không có khả năng vượt qua Đường Tửu.

Nghĩ đến đây, Y Lâm lại ôn hòa mỉm cười.

Trùng đực tóc đen mắt đen tự nhiên bước lên phía trước hai bước, đem từng gói bánh quy được đóng gói đáng yêu phân phát cho mỗi một vị quân thư ở đây. Nhận được bánh quy, đám quân thư ngơ ngác nhìn chiếc túi được đóng gói quá sức đáng yêu trong tay mình, nhất thời còn có chút chưa kịp phản ứng.

Bọn họ vậy mà lại nhận được lễ vật từ các hạ trùng đực?

Còn là do đích thân các hạ chế tác?
 
Trùng Đực Bản Địa Nằm Yên Nhận Sủng Ái
Chương 74: Khó hiểu



Không sao cả.

Anh ta tự nhủ với chính mình.

So về thân thế bối cảnh, anh ta đích xác kém xa Đường Tửu, nhưng luận về đạo lý đối nhân xử thế, đối phương lại kém xa anh ta, chỉ cần anh ta chịu bỏ thời gian, tinh lực và kiên nhẫn, cẩn thận vun vén, chưa chắc không có khả năng vượt qua Đường Tửu.

Nghĩ đến đây, Y Lâm lại ôn hòa mỉm cười.

Trùng đực tóc đen mắt đen tự nhiên bước lên phía trước hai bước, đem từng gói bánh quy được đóng gói đáng yêu phân phát cho mỗi một vị quân thư ở đây. Nhận được bánh quy, đám quân thư ngơ ngác nhìn chiếc túi được đóng gói quá sức đáng yêu trong tay mình, nhất thời còn có chút chưa kịp phản ứng.

Bọn họ vậy mà lại nhận được lễ vật từ các hạ trùng đực?

Còn là do đích thân đối phương chế tác?

Người quân thư phụ trách tiếp đón Y Lâm thì bắt đầu tự thấy may mắn vì sự "xui xẻo" của mình.

Vốn dĩ anh ta muốn mượn cơ hội tiếp đón hùng chủ của nguyên soái để được quan sát Hùng Tử nhà Fleming ở cự ly gần, đáng tiếc lại bị loại và bị điều sang chỗ của Y Lâm. Giờ xem ra, việc có cơ hội tiếp xúc gần gũi với một vị các hạ khiêm tốn như vậy chưa chắc đã là điều không may.

Quân thư nhanh chóng tiến lên, dẫn Y Lâm đến phòng nghỉ đã được chuẩn bị trước đó.

Đến khi bóng dáng Y Lâm hoàn toàn biến mất ở cuối hành lang, đám quân thư mới kinh ngạc thốt lên:

“Đây là vị các hạ Y Lâm mà các cậu từng nói sao?”

“Tôi coi như đã hiểu vì sao đám trùng cái trên mạng lại mê mẩn anh ta đến vậy. Lúc trước lướt mạng thấy anh ta, tôi còn tưởng là công ty giải trí nào đó tạo hình tượng cho minh t.inh tr.ùng đực, không ngờ người thật lại ôn nhu và kiên nhẫn giống như trên mạng.”

“Tariq cậu cũng quá may mắn, vậy mà lại gặp được một vị các hạ tốt tính như vậy!”

“Nghe nói vị các hạ này chỉ cần quân thư, không cần thư hầu, là thật sao?”

……

Thấy những quân thư cao ngạo, lạnh lùng và xa cách thường ngày đang vây quanh mình, Tariq không khỏi cảm thấy tự hào, trên mặt phối hợp với những lời trêu chọc của đồng nghiệp, nở một nụ cười vừa phải, ngại ngùng.

“Các hạ Y Lâm đã nói với tôi lời hứa ‘trọn đời trọn kiếp một đôi trùng’ rồi.”

Nói đến đây, Tariq cố ý dừng lại một chút, đến khi tất cả quân thư ở đó đều lộ vẻ kinh ngạc, cảm thán và ngưỡng mộ, hắn mới hài lòng, giả vờ như không để ý mà nói tiếp: “Thực ra với tôi mà nói, có thể may mắn được ở bên cạnh một vị các hạ như vậy cũng đã quá đủ rồi.”

“Cũng đúng.”

“Nếu thật sự có thể gặp được một vị các hạ như vậy, cho dù làm thư hầu ta cũng nguyện ý a.”

Khóe miệng Tariq nhếch lên, tâm trạng trở nên vui vẻ hơn thấy rõ. Hắn cảm thấy những điều không vui mình gặp phải gần đây dường như cũng tan biến theo ánh mắt ngưỡng mộ của đồng nghiệp, chỉ còn lại sự thỏa mãn và đắc ý khó tả.

Tariq cong khóe miệng, chuẩn bị kể lại những chi tiết nhỏ trong cuộc sống chung của hắn và Y Lâm một cách vô tình, thì quân thư trẻ tuổi phụ trách dẫn đường Y Lâm đến phòng nghỉ trước đó đột nhiên quay trở lại, đứng ngay trước mặt hắn, nói:

“Thiếu tướng Tariq, các hạ Y Lâm nhờ ta báo cho anh một tiếng, vì đây là lần đầu tiên anh ấy đến quân bộ, nên rất tò mò về bản bộ và muốn đi dạo xung quanh.”

Đây là ý muốn hắn đi cùng sao?

Lòng Tariq khẽ động.

Không giống với những quân thư đến nghỉ phép xem náo nhiệt, Tariq hôm nay có quân vụ. So với quân vụ bận rộn, đương nhiên việc ở bên cạnh hùng chủ tương lai của mình quan trọng hơn.

Quân thư lược một gật đầu, không chút do dự nói: “Không vấn đề gì, vậy ta xin phép đi cùng anh ấy.”

“Không, không, không, ý của các hạ Y Lâm không phải vậy.”

Trùng quân thư đưa tin xua tay: “Ngay vừa rồi, các hạ Y Lâm đã mời Trung tướng Meleta đang trong kỳ nghỉ phép làm người dẫn đường tham quan quân bộ, Trung tướng Meleta cũng đã đồng ý. Các hạ Y Lâm nhờ tôi nói với anh rằng Trung tướng Meleta sẽ chăm sóc anh ấy chu đáo, anh cứ yên tâm làm việc.”

Biểu cảm trên mặt Tariq hơi cứng đờ.

“Ra là vậy, cảm ơn cậu đã chuyển lời, cũng nhờ cậu chuyển lời lại với các hạ Y Lâm, chúc anh ấy có thời gian vui vẻ ở quân bộ.”

Người quân thư đưa tin không để ý gật đầu, xoay người rời đi.

Những quân thư xung quanh thấy không còn gì để hóng hớt cũng không vây quanh Tariq nữa, mỗi người tản ra về vị trí của mình, chuẩn bị canh giữ vị khách trùng thực sự của quân bộ.

Trong một góc khuất, Tariq cụp mắt xuống, nhìn đôi tay đang nắm chặt vô thức đặt trên hai bên đùi.

Lại là như vậy.

Đôi mắt Tariq ảm đạm, đáy lòng trào dâng một nỗi chua xót khó tả.

Nếu nói hắn có bất mãn gì với Y Lâm, thì đó chính là sự đối xử bình đẳng, thân thiện và ôn nhu mà đối phương thể hiện với tất cả trùng cái.

Lúc mới quen Y Lâm, Tariq không phải là không từng chìm đắm trong sự ôn nhu đó, thậm chí còn âm thầm hạ quyết tâm sẽ dâng hiến tất cả cho sự ôn nhu này. Nhưng khi hắn và Y Lâm ngày càng thân thiết, trao nhau lời hứa cả đời, tận mắt nhìn thấy Y Lâm dùng thái độ giống hệt như đối với hắn để đối đãi với mỗi một con trùng cái mà anh ta gặp, lòng Tariq lại cảm thấy hụt hẫng.

Ôn nhu với một con trùng cái thì có thể nói là một phần ôn nhu riêng của trùng đực.

Nhưng khi vị các hạ trùng đực này đối diện với tất cả trùng cái đều thể hiện sự ôn nhu giống nhau như đúc, thì sự ôn nhu này còn có thể coi là một phần đặc biệt và duy nhất nữa sao?

Mà Y Lâm… có thật sự thích hắn không?

Hay là, đối với Y Lâm mà nói, hắn thực ra cũng giống như bất kỳ một trùng cái trẻ tuổi cao cấp nào khác mà đối phương quen biết, không có bất kỳ sự khác biệt nào?

Nỗi chua xót ảm đạm của Tariq không ai biết.

Ngược lại, một quân thư bên cạnh đã nghe toàn bộ câu chuyện, không nhịn được ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Phần lớn trùng cái khi đối diện với hùng chủ của mình đều sẽ có lòng chiếm hữu không hề tầm thường. Tuy nói Tariq hôm nay có quân vụ, không thích hợp làm người dẫn đường cho Y Lâm tham quan quân bộ, nhưng nếu Y Lâm có nhu cầu về người dẫn đường, Tariq xin nghỉ để đi cùng cũng là hợp tình hợp lý.

Việc Y Lâm yêu cầu một quân thư khác làm người dẫn đường, không tìm thư quân tương lai của mình mà lại đi tìm một sĩ quan cao cấp chưa từng quen biết, và việc Tariq, với tư cách là thư quân tương lai của Y Lâm, lại không hề tỏ ra bất mãn, điều này thật sự là…

Làm trùng khó hiểu.

Đám quân thư lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
 
Trùng Đực Bản Địa Nằm Yên Nhận Sủng Ái
Chương 75: Wow



Đúng vào lúc này, trong đám trùng, không biết ai bỗng nhiên hạ giọng hô lên một câu: “Đến rồi đến rồi! Các hạ Đường Tửu đến!”

Những lời này như một tín hiệu.

Cánh cửa lớn của phòng khách từ từ được đẩy ra.

Trong ánh nắng rực rỡ, tất cả trùng đều nhìn thấy khuôn mặt được nhất trí bình chọn là “Wow” bởi nhóm trùng cái đặc quyền cao cấp.

Mái tóc màu bạch kim, đôi mắt xanh lam như biển, chiếc cằm trắng nõn xinh đẹp hơi hơi ngẩng lên, ngược sáng, nhẹ nhàng lóe lên trước mắt nhóm trùng cái: Vì thế chiếc cổ trắng thuần như tuyết thiên nga, cùng xương quai xanh tinh xảo hiện lên rõ ràng trong tầm mắt của tất cả trùng.

Phòng khách im phăng phắc.

Ngay cả những người không ở trong phạm vi theo dõi của quân bộ, mà chỉ lướt group chat, cũng vì sự xuất hiện của cậu mà khựng lại một khoảnh khắc ngắn ngủi. Hồi lâu sau, cuối cùng có một trùng cái nuốt nước miếng, nghiêm túc gõ chữ xuống khung chat:

【 Tuy rằng không biết danh tiếng tiểu thiếu gia kiêu kỳ của vị các hạ này rốt cuộc từ đâu mà ra, nhưng tôi cảm thấy… cậu xứng đáng! 】

Đẹp.

Là thực sự đẹp.

Vẻ đẹp này không giống với phần lớn vẻ đẹp mà trùng cái từng gặp, giống như một loại châu báu dễ vỡ nhưng quý giá, vẻ đẹp ấy vừa tinh xảo, vừa sang quý, đến nỗi khi khuôn mặt này được đặt lên một trùng đực kiêu căng ngạo mạn, không một ai cảm thấy mâu thuẫn, ngược lại còn thấy đó là điều đương nhiên.

Đây chính là một trong số ít trùng đực cao cấp mà toàn đế quốc tìm không thấy, kiêu căng một chút thì sao?

Trùng thần đã ban cho cậu vẻ ngoài như vậy, không ngạo mạn một chút, cao lãnh một chút, chẳng phải là trùng nào cũng dám mặt dày mà xông tới nói chuyện với cậu sao?

Khác với sự tùy ý lười biếng khi Y Lâm đến.

Thấy Đường Tửu bước vào, vẻ mặt các quân thư trở nên nghiêm nghị, theo bản năng đứng thẳng người hơn.

Nhưng rất nhanh, họ phát hiện sự lo lắng của mình thực ra là thừa thãi.

Trùng đực trẻ tuổi ngước mắt, ánh mắt lười biếng và lạnh nhạt lướt qua toàn bộ đại sảnh tiếp khách, thậm chí đến cả khóe mắt dư quang cũng keo kiệt không chia cho các quân thư ở đây một chút nào. Đôi mắt màu ngọc bích lộ ra sự chán ghét không hề che giấu: “Đây là nơi quân bộ tiếp đãi khách trùng sao? Trông cũng quá bẩn đi.”

Các quân thư: ?

Các quân thư nhìn mặt đất đã được quét dọn tỉ mỉ, không dính một hạt bụi, rơi vào trầm tư.

Như nhìn thấu sự khó hiểu trong lòng các quân thư, trùng đực nhỏ nhíu mày, vẻ mặt chán ghét càng thêm rõ ràng: “Kẻ đại ngốc nào nói với các ngươi quét dọn vệ sinh không cần khử trùng? Nơi nhiều trùng ngoại lai ra vào như vậy, nghĩ cũng biết sẽ dơ bẩn đến mức nào chứ?”

Không chừng trong đám trùng ngoại lai này, còn có một kẻ tên là Y Lâm.

Vậy chẳng phải là càng ô uế sao?

Nghĩ đến đây, Đường Tửu nhăn mũi, chỉ cảm thấy một giây cũng không thể chịu đựng được nữa.

“Thôi, biết ngay là không thể tin tưởng quân thư mà, may mắn ta đã liệu trước.” Trùng đực nhỏ không hề che giấu mà trợn trắng mắt, ngay sau đó nhẹ nhàng vỗ tay, khoanh tay trước ngực, thờ ơ nói: “Được rồi, các ngươi có thể vào rồi.”

…… Các ngươi?

Vừa dứt lời, các quân thư liền trơ mắt nhìn mười mấy người mặc đồng phục chỉnh tề của hầu trùng từ ngoài đại sảnh bước vào.

Không đợi Đường Tửu phân phó, đám hầu trùng đã được huấn luyện bài bản lấy ra nút không gian, thuần thục lấy ra tất cả các dụng cụ cần thiết cho việc quét dọn. Khử trùng thì khử trùng, trải thảm thì trải thảm. Thậm chí còn có người dứt khoát đem tất cả sofa, ghế dựa trong đại sảnh khách như ném rác rưởi, tùy tiện ném vào một nút không gian nào đó, rồi lấy ra đồ nội thất hoàn toàn mới xinh đẹp, thay thế từng cái.

Đây là một đội “tẩy rửa đổi mới” hoàn chỉnh.

Một nửa số hầu trùng còn lại thì tự nhiên lấy ra đủ loại trái cây, đồ uống, đồ ăn vặt, cẩn thận xem xét, trong số những thứ chưa được lấy ra, dường như còn có gối ôm hình mèo rất lớn và quần áo tắm rửa?

Đây rốt cuộc là đến thăm viếng, hay là chuyển nhà vậy?

Các quân thư trơ mắt nhìn đại sảnh tiếp khách quen thuộc của họ, trong nháy mắt bị đám hầu trùng cải tạo thành một bộ dạng hoàn toàn xa lạ, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Tin xấu: Hùng chủ nhà nguyên soái cực kỳ kiêu căng ngạo mạn, vừa nhìn đã biết là vô cùng khó hầu hạ.

Tin tốt: Đối phương tự mang hầu trùng, không cần đến họ, cũng coi thường việc họ hầu hạ.

Kiêu căng khắc nghiệt, nhưng tự mang hầu trùng.

Như vậy cũng tốt.

Về điều này, các quân thư vừa thất vọng, lại vừa cảm thấy đó là điều đương nhiên.

Cũng phải.

Đây mới đúng là trùng đực chứ.

Những trùng đực ôn nhu, thân thiện như các hạ Y Lâm, xét cho cùng vẫn là số ít.

Những trùng đực xuất thân như các hạ Đường Tửu, tính tình kiêu căng ngạo mạn một chút cũng là chuyện thường tình. Chỉ là đối phương tại sao từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn bọn họ lấy một cái? QAQ

Chẳng lẽ là không thích quân thư?

Nghĩ đến đây, các quân thư không khỏi cảm thấy thấp thỏm.

Bọn họ những trùng cái này còn chưa tính, nếu như Nguyên soái trong cuộc liên hôn này cũng là một—

Các quân thư không dám nghĩ tiếp.

Cũng có trùng đang tán gẫu trong nhóm chat và cảm thán: 【 Cho nên mới nói, hùng chủ vẫn nên tìm trùng giống như các hạ Y Lâm thì tốt hơn, những loại cao lãnh ngạo mạn không thèm phản ứng trùng khác như vậy, ở bên cạnh họ chẳng khác nào ở cạnh cục sắt? 】

Thấy tình cảnh này, Tariq, người vốn dĩ vẫn canh cánh trong lòng vì việc Y Lâm tìm quân thư khác làm trùng dẫn đường, lúc này ngược lại cảm thấy vui vẻ.

Không sai.

Chính là như vậy.

Việc các hạ Y Lâm đối xử bình đẳng, ôn nhu với tất cả trùng cái chỉ là xuất phát từ lòng trắc ẩn đối với hoàn cảnh của trùng cái, điều này vừa hay chứng minh sự độc đáo và vĩ đại của các hạ Y Lâm. Nhưng Đường Tửu thì không giống, với một trùng đực khó tính, khắc nghiệt và lạnh nhạt như vậy, chỉ có một người vô trùng như Alessio mới dám đến gần và coi đối phương như bảo bối.

Nhất định là như vậy!

Có Đường Tửu như một ví dụ điển hình, Tariq cũng không còn buồn bực nữa.

So với hùng chủ của Alessio, hùng chủ của hắn đã đủ tốt đẹp rồi.

Đang lúc đắc ý, bên tai bỗng truyền đến tiếng nhắc nhở khe khẽ của một trùng cái khác: “Tất cả chú ý một chút, Nguyên soái Klein muốn đến.”

Các quân thư im như ve sầu mùa đông.

Tariq thì hai mắt sáng lên.

Từ ngày Y Lâm bị Alessio trừng phạt, Tariq đã luôn muốn "gỡ gạc" lại — đương nhiên, "gỡ gạc" ở đây không có nghĩa là hắn muốn dùng cách tương tự để đối xử với Alessio, mà là trong thâm tâm hắn luôn muốn Alessio biết, vì sự ngạo mạn và thô bạo cố hữu của mình, Alessio rốt cuộc đã bỏ lỡ một trùng đực như thế nào.

Một bên là trùng đực ôn nhu săn sóc, một bên là các hạ tiểu thiếu gia kiêu kỳ.

Bất cứ trùng cái nào có đầu óc bình thường, đều nên biết phải lựa chọn như thế nào.
 
Trùng Đực Bản Địa Nằm Yên Nhận Sủng Ái
Chương 76: Trả đũa



Hiện tại hai vị trùng đực lúc đó tề tựu một chỗ, hắn cũng không tin, đối mặt với sự chênh lệch lớn như vậy, Alessio vẫn có thể dường như không có chuyện gì, thờ ơ!

Trong đại sảnh vắng vẻ không một tiếng động.

Hành lang cách đó không xa vào lúc này lại truyền đến tiếng bước chân mơ hồ, không nhanh không chậm, thong thả ung dung, phảng phất mang theo một uy áp mơ hồ, mỗi bước chân đều như giẫm lên lòng các quân thư.

Tariq có lẽ là ngoại lệ duy nhất trong số đó.

Trùng cái trẻ tuổi ngẩng đầu, với ác ý chỉ mình hắn biết, chờ mong nhìn về phía cửa hành lang, nơi bóng dáng quân thư lớn tuổi dần dần hiện ra.

Đối phương có hối hận về phán đoán ngày đó không?

Hắn có được hùng chủ ôn nhu săn sóc nhất toàn đế quốc, Alessio lại chỉ có thể giống như vô số quân thư cao cấp khác trong đế quốc, vì một chút tin tức tố và một chút ôn tồn mà cả đời phải khúm núm trước mặt trùng đực kiêu căng ngạo mạn...

Đây vẫn là ở bản bộ quân thư.

Sau cuộc liên hôn giữa Klein và Fleming, cục diện đế quốc hiện giờ nhìn như vững chắc, kỳ thật đã đến bờ vực nguy hiểm. Nếu Đường Tửu thật sự dám có hành động bất kính với Alessio ở quân bộ, cho dù Alessio không để ý, hàng trăm triệu quân thư bên ngoài Trung Ương tinh hệ cũng sẽ vì vậy mà có ý kiến không nhỏ với Đường Tửu.

Mang theo một hy vọng mơ hồ nào đó, Tariq nhìn chằm chằm vào cửa hành lang.

Sau đó hắn nhìn thấy-

Trùng đực nhỏ vốn còn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đối với cảnh vật xung quanh không thèm để vào mắt, trên mặt viết đầy sự thiếu kiên nhẫn bỗng nhiên hơi mở to hai mắt, vẻ mặt băng giá tan biến trong nháy mắt, lộ ra nụ cười không hề che giấu, linh động và tươi tắn.

Trùng đực nhỏ nhào vào lòng quân thư lớn tuổi, lẩm bẩm: "Alessio, ta nhớ anh lắm."

Tariq:?

Các quân thư ở đó:???

Chờ một chút, đây có thật là cùng một trùng đực vừa kiêu căng ngạo mạn, khinh thường không thèm liếc nhìn bọn họ lấy một cái sao?

Không phải là trùng đực cao cao tại thượng sao?

Trùng đực này sao lại còn biết làm nũng?!

Alessio theo bản năng đưa tay ôm lấy trùng đực nhỏ đang nhào tới. Biết rõ tiểu hoa hồng đang diễn kịch, quân thư vẫn cảm thấy trong lòng hơi rung động. Trên mặt thì hơi nhướn mày, thấp giọng trêu chọc: "Tiểu tổ tông, hôm nay em lại diễn trò gì vậy?"

Đường Tửu coi như không nghe thấy, vẫn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu, lắp bắp: "Còn anh? Anh có nhớ ta không?"

Đến rồi.

Lại bắt đầu diễn?

Alessio buồn cười trong lòng, nhất thời không đoán được tiểu hoa hồng hôm nay muốn diễn vở kịch gì. Nhưng điều này hiển nhiên không ảnh hưởng đến việc hắn chiếm thế chủ động, tiện tay sờ lên khuôn mặt nhỏ của Đường Tửu, phối hợp ôm lấy lưng cậu: "Nhớ chứ, nhớ lắm, em xem chẳng phải tôi đặc biệt đến đón em sao?"

Trùng đực nhỏ ôm chặt cánh tay hắn, chớp chớp đôi mắt: "Vậy sau này chúng ta không bao giờ giận dỗi nữa, được không?"

Alessio: ?

Đạo lý hắn đều hiểu, nhưng thích chơi trò giận dỗi chẳng phải vẫn luôn là cậu sao? *Đây là lại chuẩn bị trả đũa sao?*

Quả nhiên.

Chỉ thấy cậu gục xuống đầu, ra vẻ ngoan ngoãn nhận lỗi: "Ta biết sai rồi mà, không nên ở bên ngoài bịa đặt bôi nhọ anh..." Cậu cố ý hàm hồ những từ ngữ mẫn cảm, nói một cách hàm hồ, mắt trông mong mà ngước mặt: "Anh đừng nóng giận, được không?"

Alessio:...

Hắn hoài nghi cậu đây là biến đổi chiêu trò tới trêu chọc, hơn nữa hắn có bằng chứng.

Cũng chính là hắn tạm dừng như vậy một lát thời gian, Alessio rõ ràng nhận thấy, cơ hồ ở đây sở hữu quân thư, thậm chí hắn vị kia từ trước đến nay trung thành phó quan, đều đồng thời hướng hắn đầu tới khiển trách ánh mắt, bên trong ý tứ lại rõ ràng bất quá:

Một trùng đực nhỏ đáng yêu như vậy, ngươi cư nhiên còn muốn cùng hắn giận dỗi?

Ngươi vẫn là chỉ quân thư sao?

Alessio nghiêng đầu, lạnh lùng đảo qua các quân thư một cái.

Các quân thư: An tĩnh như gà.jpg

Nhìn lại cậu trong lòng ng.ực mắt trông mong chờ hắn đáp lại, quân thư lớn tuổi thở dài, biết không theo cậu đem màn kịch này diễn xong, cậu sẽ không bỏ qua cho hắn. Nề hà Alessio luôn luôn không am hiểu trường hợp này, chỉ có thể khô khan mà dỗ dành: "Tôi không giận, thật sự."

"Ta không tin!"

Trùng đực nhỏ dựng thẳng lên một ngón tay, lời lẽ chính đáng: "Trừ phi anh hiện tại hôn ta một cái, ta liền tin tưởng anh không có giận."

Cảm thụ được bốn phía dồn tới ánh mắt xem kịch vui, Alessio bắt đầu đau đầu.

Trùng đực nhỏ lại cong cong khóe mắt, thầm cười trộm.

Quả nhiên.

Đối phó Alessio như vậy quân thư lớn tuổi, cường ngạnh mệnh lệnh hoặc là trực tiếp dụ hoặc bằng nhan sắc, đều là vô dụng. Cậu thật muốn cùng đối phương so chiêu ở những thứ đó, ngược lại là tiến vào sở trường của đối phương, không bị quân thư hung hăng áp chế mới là lạ!

Chân chính có thể làm đối phương hết cách, ngược lại là cậu làm trùng con trẻ tuổi, ngẫu nhiên toát ra vẻ mềm mại cùng làm nũng.

Cũng là cậu trì độn, rõ ràng sớm tại ngày quyết định đính hôn cũng đã thử ra nhược điểm chí mạng của Alessio, lại cố tình muốn tự mình chuốc lấy cực khổ, ở lĩnh vực mà trùng cái am hiểu hơn cùng đối phương luận thắng bại, đây chẳng phải là ngu ngốc sao?

Hừ hừ.

Cậu hôm nay không chỉ có muốn chuyển bại thành thắng, một lần bắt được Alessio, còn muốn hoàn toàn thuần phục con sói cô độc kiêu ngạo khó thuần của đế quốc này!

Quân thư, là của cậu.

Kịch bản sao, đương nhiên cũng muốn dựa theo cậu mà làm!

Trùng đực nhỏ đắc ý nghĩ, trên mặt lại lộ ra biểu tình "miễn cưỡng tha thứ cho ngươi", ngoan ngoãn nói: "Được rồi, ta không làm ầm ĩ với anh nữa, anh đi công tác đi, hôm nay buổi sáng thức dậy quá sớm, ta có chút buồn ngủ, muốn ngủ một lát."
 
Trùng Đực Bản Địa Nằm Yên Nhận Sủng Ái
Chương 77: Đối lập



Nói xong, cậu liền từ trong lòng ng.ực hắn tránh thoát ra tới, hướng chỗ nghỉ ngơi mà nhóm hầu trùng đã thu dọn ổn thỏa đi đến.

Trong lòng ng.ực bỗng nhiên trống trải, Alessio không nỡ rất nhiều, lại có chút ngứa ngáy khó nhịn.

Hôm nay hoa hồng nhỏ thật sự quá ngoan, mặc dù biết rõ đối phương đang ngụy trang, Alessio vẫn rất khó không nảy sinh ý muốn ôm ấp hôn hít trùng đực nhỏ.

Nhìn bóng lưng cậu rời đi không ngoảnh đầu lại, quân thư lớn tuổi lộ vẻ tiếc nuối.

Theo tình huống hiện tại mà xem, trình độ của một con hồ ly nhỏ nào đó, nếu còn tiếp tục tăng lên, hắn nếu thật sự muốn dựa theo kế hoạch mà dụ dỗ đối phương vào văn phòng của hắn, chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng.

Đang nghĩ như vậy, cách đó không xa bỗng nhiên lại truyền đến tiếng bước chân của trùng đực trẻ tuổi.

Alessio ngoài ý muốn nhướng mày.

Chẳng lẽ là quên thứ gì?

Ý niệm đó vừa thoáng qua trong đầu, giây tiếp theo, liền thấy trùng đực nhỏ vốn đã rời đi bỗng nhiên lộc cộc chạy trở lại, mãi đến trước mặt Alessio mới dừng bước.

Quân thư lớn tuổi nghi hoặc rũ mắt, đang định hỏi han, liền thấy trùng đực nhỏ bỗng nhiên nhón chân, “Ba” một tiếng, ở bên má hắn lưu lại một nụ hôn vang dội, không đợi Alessio kịp bắt lấy, đã nhanh như chớp, lộc cộc chạy trở về.

Alessio: !

Alessio lúc này thật sự ngơ ngẩn.



Mười phút sau.

Trùng đực nhỏ lười biếng nằm trên giường trong phòng nghỉ, không chút nào bất ngờ khi nghe thấy tiếng bước chân của quân thư.

Đến miệng mồi, sao có đạo lý không ăn?

Mấu chốt là —— thời gian, địa điểm, quyền chủ động, đều phải do cậu định đoạt.

Nhìn quân thư từ từ tiến vào cửa, trùng đực nhỏ nâng cằm lên, thần sắc kiêu ngạo lại ngạo mạn, hợp tình hợp lý ra lệnh cho chủ nhân của vùng đất này:

“Lại đây.”

“Hôn ta.”

Alessio rũ mắt xuống, con ngươi màu vàng dần dần biến thành thú đồng, ánh mắt dừng trên người trùng đực đồng thời, hô hấp cũng vô thức tăng thêm.

Lúc này Đường Tửu hoàn toàn quên mất một việc:

Cậu đương nhiên có thể dùng tình cảm làm dây thừng, dạy dỗ con sói đầu đàn của đế quốc trở nên ngoan ngoãn, nhưng một khi cậu chủ động mở lồng sắt, kéo vuốt sói đặt lên người mình, chuyện tiếp theo xảy ra, đã không nhất định còn có thể theo kế hoạch của cậu nữa.

……

Cùng lúc đó, bên ngoài hành lang đại sảnh tiếp khách.

Các quân thư ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Ai nói nguyên soái nhà bọn họ không được?

Nguyên soái Klein kia quá được rồi!

Một hồi lâu sau, trong nhóm chat vốn đang im lặng, cuối cùng cũng có trùng lên tiếng:

【 Cái tên lúc nãy nói Đường Tửu các hạ cao lãnh ngạo mạn, không khác gì cục sắt đâu rồi? Sao không ra đây nói tiếp cho mọi người nghe xem? 】

【 Cười chết mất. 】

【 Tôi nói mấy người đừng có quá đáng, đó chính là hùng chủ của Nguyên soái Klein, có tư cách đại diện thánh địa tham gia hội nghị bàn tròn của trùng đực tháp cao, các hạ chịu liếc mắt nhìn các người một cái đã là vinh hạnh ba đời rồi, cũng không nhìn lại mình là cái thá gì, còn mong các hạ cười với mình như Y Lâm các hạ sao? 】

【 Tự thấy mình xứng à? 】

Các quân thư vừa phun tào, vừa chua chát gặm chanh.

Chuyện này ai mà không chua cho được?

Đường Tửu mà thật sự kiêu căng ngạo mạn như lời đồn thì còn đỡ.

Nhưng thực tế thì sao?

Kiêu căng là thật, ngạo mạn cũng là thật, coi trời bằng vung, khinh người cũng là thật. Nói thẳng ra, từ lúc Đường Tửu bước vào đến khi rời đi, ngoài những lần giao tiếp bằng mắt bắt buộc ở giữa, từ đầu đến cuối, trùng đực trẻ tuổi đó keo kiệt đến mức chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái.

Ấy vậy mà một vị trùng đực gần như viết chữ “coi thường trùng khác” lên trán như thế, khi đối mặt với Nguyên soái của bọn họ, thư quân của mình, lại trở nên vừa ngoan vừa ngọt, cả quá trình đều ôm cánh tay Nguyên soái Klein, nhõng nhẽo làm nũng với Nguyên soái.

Trùng đực xem tất cả mọi trùng như không khí, chỉ duy nhất trước mặt trùng cái kia mới lộ ra mặt đáng yêu hết cỡ.

Cứu mạng!

Quân thư nào mà chịu nổi loại dụ hoặc này chứ?

Các quân thư đúng là đang ngậm chanh trong miệng, mắt cũng cay xè.

Chẳng phải nói tháp cao trùng đực ai nấy đều kiêu căng lạnh nhạt, ngạo mạn vô cùng sao?

Đúng là ngạo mạn thật.

Nhưng có ai nói cho bọn họ biết, cái sự ngạo mạn đó là dành cho tất cả các trùng cái trừ thư quân của mình ra, đến nhìn cũng khinh không thèm nhìn một cái chứ?

Trong nhóm chat, vô số quân thư ôm đầu k** r*n:

【 Trùng đực các hạ đáng yêu như vậy thật sự tồn tại sao? 】

【 A a a a tôi không tin! Sao lại có loại trùng đực vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng với trùng bên ngoài mà chỉ ngọt ngào với một mình bạn như vậy chứ?! Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Mấy người bớt bịa đặt đi, trùng đực sao có thể làm nũng? Tôi không tin! Tôi không tin! A a a a a ——】

【 Tôi bắt đầu hiểu vì sao Nguyên soái lại sắc lệnh trí hôn rồi, cứu mạng, trùng đực đáng yêu như vậy, đến lượt tôi tôi cũng chịu! Đừng nói là lợi ích, muốn tôi dâng hết tất cả những gì mình có cho cậu ấy cũng được! 】

……

Trong khi toàn bộ quân thư đế quốc đều đang mải mê gặm chanh, cũng có những quân thư chứng kiến toàn bộ quá trình, vẻ mặt đầy suy tư nhìn Tariq một cái.

Có trùng đực ở quân bộ phô trương khắp nơi như con bướm lượn hoa, sợ không thu hút được sự chú ý của các trùng cái cao cấp bên ngoài thư quân, còn mạnh miệng nói là tình cảm sâu đậm như biển.

Có trùng đực rõ ràng là đóa hoa hồng đế quốc kiều diễm rực rỡ, cử chỉ hành động đều mang theo vẻ kiêu căng ngạo mạn đặc trưng của trùng đực cao cấp, từ đầu đến cuối chưa từng liếc mắt nhìn các quân thư khác ở đây, nhưng lại chỉ riêng khi đối diện với thư quân của mình, mới lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Sự đối lập này thật đúng là...

Đau khổ trên nhiều phương diện.

Cuối cùng, quân thư khẽ cười với Tariq, thu hồi tầm mắt với vẻ thâm sâu.
 
Trùng Đực Bản Địa Nằm Yên Nhận Sủng Ái
Chương 78: Sai lầm



Đối phương không nói gì, Tariq đã hiểu ý, mặt lập tức đỏ bừng, cảm thấy vô cùng khó xử, chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui xuống.

Rõ ràng từ nhỏ đến lớn, hắn luôn là một tồn tại được các trùng cùng tuổi ngưỡng mộ.

Cấp bậc gene tối cao, nền giáo dục hoàn mỹ nhất, xuất thân tốt nhất…… Ngay cả đối tượng hẹn hò đầu tiên sau khi thành niên cũng là một trùng đực cao cấp như Đường Tửu.

Chỉ trong vòng nửa năm, Tariq đã từ trên mây cao rơi xuống phàm trần.

Tại sao lại như vậy?

Tariq ngơ ngác đứng tại chỗ, đến nỗi quên cả công việc hôm nay.

Y Lâm vẫn đang tham quan quân đoàn, chỉ là trùng nhân viên phụ trách dẫn dắt đối phương đã bất giác thay đổi.

Tariq nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn Y Lâm cùng một vị thượng tướng của quân đoàn vừa nói vừa cười, đi ngang qua ngoài cửa sổ đại sảnh tiếp khách.

Hướng đó, Y Lâm chẳng phải đã đi qua một lần rồi sao?

Vì sao lại đi một lần nữa?

Không có trùng nào trả lời hắn.

Trùng cái trẻ tuổi dựa vào tường, trong lòng hoảng loạn và lạnh lẽo.

Hắn rất muốn lao ra hỏi Y Lâm tại sao, chẳng phải đã nói cả đời này chỉ cần một mình hắn sao? Vì sao ngay cả việc giữ khoảng cách với các trùng khác cũng không làm được? Lý trí lại nói với hắn, hôm nay hắn đã đủ mất mặt rồi, nếu thật sự tiến lên, hắn chỉ trở thành trò cười cho toàn bộ quân đoàn.

Tariq đứng ở góc tường, bất động.

Ngay lúc này, hắn hoảng hốt nhớ ra, thật ra trong ký ức, Đường Tửu cũng từng cười với hắn.

Đó là lần hẹn hò đầu tiên của hắn và Đường Tửu.

Quá trình hẹn hò không có gì thú vị, cả hai đều biết rõ mình không có cảm xúc với đối phương, nhưng dù trong tình huống như vậy, trùng đực trẻ tuổi trước khi ra về vẫn nở một nụ cười lịch sự, nhạt nhòa nhưng chân thật.

Một nụ cười không dịu dàng, nhưng đủ tươi sáng đáng yêu.

Không giống nụ cười của Y Lâm.

Trông thì dịu dàng thân thiện, nhưng cũng chỉ là dịu dàng mà thôi. Ngay cả nụ cười đối xử bình đẳng dịu dàng với bất kỳ trùng nào, thực tế trông như cách một lớp màng mỏng trong suốt, dưới làn sương mù, thật ra trống rỗng.

Khi lảo đảo bước ra khỏi đại sảnh tiếp khách, đón ánh mặt trời buổi sớm, Tariq cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trong đầu lại không thể kiềm chế, không hề dấu hiệu xuất hiện một ý niệm đột ngột ——

Đưa ra lựa chọn sai lầm, lẽ ra nên hối hận, thật sự là Alessio sao?

Kẻ thật sự mù quáng, đẩy bảo vật có một không hai trên đời này cho trùng khác, rốt cuộc là ai?

--------------------

Cuối cùng cũng viết đến chương này, hì hì, chỗ này thật ra cũng tương ứng với phiên ngoại 1 đã định trước, cũng không phải thật sự muốn viết cảnh Tariq và nguyên soái Tu La, Tariq đâu xứng, chỉ là nguyên soái nhà ta siêu keo kiệt, sau khi biết Tariq vẫn luôn nhớ mãi không quên nụ cười trong lần hẹn hò đầu tiên với Đường Tửu, liền luôn khó chịu + canh cánh trong lòng, có cơ hội diệt trừ, hắn chắc chắn không bỏ qua. Đối với nguyên soái mà nói, tất cả của Đường Đường đều là của hắn, lần hẹn hò đầu tiên, nụ cười lịch sự đầu tiên cũng không ngoại lệ www
 
Trùng Đực Bản Địa Nằm Yên Nhận Sủng Ái
Chương 79: Đắc ý



Cánh cổng kim loại đen như một bức tường dày nặng, ngăn cách mưa gió bên ngoài và sự kiều diễm bên trong căn phòng.

Bên trong phòng nghỉ.

Đường Tửu rất đắc ý.

Vô cùng đắc ý.

Cậu ghé vào trên giường, rõ ràng là tư thế nằm sấp tùy ý, có lẽ do tâm trạng thay đổi, tự nhiên khiến cậu cảm thấy tốt đẹp, thậm chí còn cảm nhận được một chút cao cao tại thượng.

Cậu nhìn quân thư.

Cằm lười biếng đặt trên cánh tay, thần sắc lơ đãng, ánh mắt tùy tiện, tầm mắt chậm rãi lướt từ trên xuống dưới thân thể quân thư, thần sắc đó không giống như đang nhìn bạn lữ, mà giống như một chủ trùng cao cao tại thượng, không chút sợ hãi, đang xem xét tù binh của mình.

Alessio cũng không tức giận.

Ánh mắt quân thư trở nên rất trầm, giọng nói lại rất nhẹ nhàng, như sương mù lượn lờ trong thung lũng, khiến trùng nghe không rõ.

Alessio hỏi cậu: “Vừa lòng?”

Một câu mang hai ý nghĩa.

Trùng đực nhỏ lại không nghe ra tầng nghĩa khác ẩn giấu trong lời nói của quân thư lớn tuổi.

Cậu chớp chớp mắt, lộ ra một nụ cười ngây thơ vô tội.

Vừa lòng sao?

Đương nhiên là vừa lòng rồi.

Trùng đực nhỏ hơi trườn xuống một chút, vùi nửa khuôn mặt vào cánh tay mình —— nếu không làm vậy, e là giây tiếp theo cậu sẽ không thể kìm chế được cảm xúc mà cười phá lên.

—— Cậu đã thành công thuần phục được đầu sói của đế quốc rồi!

Trong khoảnh khắc này, Đường Tửu nghĩ đến rất nhiều.

Cậu nghĩ đến lần đầu giao phong với Alessio, vẻ ngoài ôn nhu thần phục nhưng thực chất không chút để tâm, chưa bao giờ coi cậu ra gì; lần thứ hai giao phong khi đàm phán thành thạo, tính toán chi li, lại bại bởi nước mắt của cậu; và gần đây hơn, sự bình tĩnh thong dong thường ngày lại bị cậu ép đến mức lộ ra vẻ hung ác tàn bạo vốn có.

Cậu còn nghĩ đến lời cảnh cáo của hùng phụ ——

Lúc đó hùng phụ đã nói với cậu như thế nào?

“Đừng đùa quá trớn, bé cưng, đó không phải là trùng cái mà con có thể khống chế.”

Nhưng cậu vẫn thắng. Trùng đực nhỏ không khỏi kiêu ngạo thầm nghĩ.

Từ sự ôn nhu thần phục giả tạo đến sự cúi đầu xưng thần thật sự, vị quân thư lớn tuổi hơn cậu này, mọi mặt đều mạnh hơn cậu, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt của cậu, bị cậu từng bước lôi kéo, dẫn dắt, hoàn toàn chìm đắm vào cạm bẫy hoa hồng mang tên “Đường Tửu”.

Tưởng tượng từ nay về sau, Alessio sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu, cậu bảo đối phương đi hướng đông thì đối phương sẽ đi hướng đông, cậu bảo đối phương đi hướng tây thì đối phương sẽ đi hướng tây, Đường Tửu liền đắc ý vô cùng.

Haha.

Tiếp theo chính là thời gian hưởng thụ chiến lợi phẩm!

Đường Tửu vui vẻ nghĩ, thấy quân thư vẫn đứng ở vị trí không xa không gần, chỉ cúi mắt, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cậu, Hoa Hồng nhỏ bắt đầu cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, cậu vỗ vỗ ga trải giường, thúc giục: “Chậm quá! Nếu ngươi thật sự không được thì ta có thể đi tìm trùng cái khác nha.”

Giọng điệu rất hung dữ.

Đường Tửu tự nhận đã nắm giữ toàn bộ phương pháp sai khiến nguyên soái đế quốc:

Không có gì mà nũng nịu không giải quyết được, nếu không được thì ôm cánh tay hoặc eo đối phương, mềm mại làm nũng; về phần làm thế nào để triệu hồi chính xác phiên bản giới hạn Alessio, thì càng đơn giản: chỉ cần cậu tỏ vẻ muốn tìm trùng cái khác, không sợ Alessio không nghe theo.

Giống như bây giờ.

Cậu đã phát ra khiêu khích rõ ràng như vậy, chẳng lẽ quân thư không nhào tới, hung hăng xử tử cậu ngay tại chỗ sao?

Nghĩ vậy, Đường Tửu lăn một vòng trên giường, chủ động xoay người lại, đôi mắt mèo màu ngọc bích sáng long lanh nhìn về phía đối phương.

Alessio lại không lập tức hành động như cậu nghĩ.

Quân thư lớn tuổi nghiêng đầu nhìn cậu, đột nhiên cười một tiếng, chậm rãi nới lỏng cà vạt: “Được, thành toàn em.”

Đường Tửu cào cào ga giường, mặt thì nghiêm túc nhưng trong lòng lại đầy mong chờ không đứng đắn: Đến sao đến sao! Alessio siêu hung dữ, siêu đẹp trai, siêu ngon!

Đón nhận ánh mắt như không để ý, nhưng thật ra vô cùng mong chờ của trùng đực nhỏ, Alessio cười một tiếng, dứt khoát hôn xuống.

Đó là một nụ hôn dịu dàng.

Đôi môi khô khốc nhẹ nhàng chạm vào khóe môi cậu, rồi rất nhanh rời đi.

Đường Tửu theo bản năng l**m l**m khóe môi, trong lòng dâng lên một chút bất mãn, vì lực đạo quá mức dịu dàng của đối phương, cũng vì sự lướt qua chớp nhoáng khiến trùng không cảm nhận được gì. Nhưng chưa kịp mở miệng khiêu khích, quân thư lớn tuổi đã đưa tay luồn vào mái tóc bạch kim của cậu, hoàn toàn xoa rối rồi lại hôn xuống lần nữa!

Thế là nụ hôn vốn nên thưa thớt bình thường bỗng trở nên mạnh mẽ.

Hung ác mà tinh tế, dịu dàng mà tàn bạo.

Có một khoảnh khắc, Đường Tửu gần như cho rằng mình là đóa hoa hồng ngân hà treo trên cành cây. Mưa to gió lớn thổi quét đuổi theo thân thể cậu, không kiêng nể gì, cao cao tại thượng, dường như giây tiếp theo sẽ túm lấy cậu, hung hăng quăng xuống đất.

Đợi đến khi cậu theo bản năng nhắm mắt lại, khẩn trương chờ đợi cơn đau tiếp theo, lại không biết từ đâu thổi đến một cơn gió, nhẹ nhàng nâng cậu lên.

Đường Tửu:!

Từ từ, chuyện này không giống như đã nói!

Trùng đực nhỏ kinh hoảng trợn tròn mắt, đôi mắt mèo thuần khiết tràn đầy ngây thơ và mờ mịt.

Alessio phiên bản giới hạn đâu?

Cái này, cái này, Alessio này quá kỳ quái!

Sự đụng chạm của trùng cái như một giai điệu sóng sánh.

Ngay ngắn trật tự, khi nhanh khi chậm, lại mang theo sự bình tĩnh đặc trưng của chủ trùng, tựa hồ hắn là nhạc cụ, đối phương kiêm cả nhạc công và nhạc trưởng, vì thế giai điệu nhẹ nhàng này như từ bàn tay nhạc công nghiêm cẩn, rất có tiết tấu mà tuôn ra.

Alessio thành thạo.

Đường Tửu trong lòng lại vô cùng hoảng loạn.

Cậu không sợ sự giả dối và chiếu lệ dưới lớp mặt nạ ôn nhu của Alessio, cũng không sợ những tính toán và phản sát kín đáo trong hành động và lời nói của nguyên soái đế quốc, càng không sợ vẻ mặt lạnh lùng, hung tàn bạo ngược của chủ quân đoàn —— tùy tiện ôm eo, hôn lên má là có thể dễ dàng trấn an thư quân, cậu có gì phải sợ?

Nhưng cậu sợ Alessio hiện tại.

Vừa là mưa to gió lớn, vừa là mưa phùn và gió nhẹ.

Khi thì thong thả ung dung, không nhanh không chậm, khi thì hung mãnh nhanh chóng, một kích trúng đích.

Sự đụng chạm của đối phương vừa hung ác, vừa dịu dàng, còn đặc biệt thích hôn cậu, có lúc hôn đến hung mãnh, như muốn nuốt chửng cậu hoàn toàn; có lúc lại vô cùng tinh tế triền miên, lưu luyến trên môi và đầu lưỡi cậu.

Đường Tửu bị hắn hôn đến mềm nhũn, mặt nóng bừng, chỉ có thể dùng chút lý trí còn sót lại để phân tích tình hình trước mắt.

Không đúng.

Không phải như thế.

Rõ ràng cậu là muốn nhìn Alessio mất khống chế, vì sao khi chuẩn bị thu hoạch chiến lợi phẩm, kẻ thật sự đánh mất tất cả quyền chủ động, mất đi khả năng tự chủ lại là cậu?
 
Back
Top Bottom