- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 626,635
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa 2
Chương 219: Thuần hóa
Chương 219: Thuần hóa
Heremis ra tay nhanh đến mức Lâm Không còn chưa kịp ngăn lại.
Cậu sững người nhìn xác con trùng trong tay hắn, đầu óc trống rỗng, ngạc nhiên hỏi: “Anh… anh bóp chết nó làm gì?!”
Heremis nắm lấy con trùng kia – giờ đã không nhúc nhích nữa, bắt đầu hấp thụ sức sống hùng hậu của nó, đôi mắt nguy hiểm nheo lại:【Nó không chết, sẽ mang lại phiền phức cho ta.】Trùng vương vốn tham lam bẩm sinh, hơn nữa ngay từ khi sinh ra đã sở hữu tinh thần lực cường đại.
Khi đói, chúng sẽ theo bản năng dùng tinh thần lực điều khiển các loài sinh vật cấp thấp hơn đi tìm thức ăn.Heremis tuy không rõ vì sao quả trứng này lại nở, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hắn cảm nhận được tinh thần lực của đối phương mạnh hơn mình một bậc.
Nếu không muốn trở thành con rối, hắn chỉ có thể bóp chết nó ngay từ trong trứng nước.
Nếu để qua giai đoạn ấu trùng, bản năng thức tỉnh rồi, thì không dễ giết như vậy nữa.Lâm Không tuy có chút buồn, nhưng nghe Heremis nói nó sẽ gây phiền phức, cũng không nói gì thêm.
Cậu thấy đối phương vẫn còn cầm xác con trùng không nhúc nhích đó, mặt hơi co rút, quay đầu đi chỗ khác: “Sâu chết rồi còn cầm mãi làm gì, mau đem chôn đi.”
Thật là tạo nghiệt mà.Heremis liếc nhìn Lâm Không bằng ánh mắt kỳ quái, mãi vẫn không hiểu được cách cậu suy nghĩ:【Tại sao phải chôn?
Nó có sức sống rất mạnh.】Còn mạnh hơn cả Lâm Không.Heremis sao có thể bỏ qua món thịt béo này?
Dứt lời, hắn quay lại giường đá ngồi xếp bằng tu luyện, chuẩn bị nhanh chóng tinh luyện sinh lực của con Trùng vương ấu trùng kia, để tránh dẫn dụ kẻ khác thèm muốn.Lâm Không thấy thế thì chậm rãi bò lên giường, trong lòng không khỏi hơi buồn bực.
Cậu nằm trong chăn, kéo kéo áo Heremis, một tay chống đầu, cố ý trêu chọc hắn: “Này, anh không ngủ cùng tôi à?”
Lâm Không có đủ tư cách làm ngôi sao, cậu mỉm cười nhìn đối phương, ai cũng có thể thấy được chút tâm cơ nhỏ không giấu giếm ấy, nhưng lại không khiến người ta khó chịu, trái lại còn thấy thẳng thắn và đáng yêu.Nhưng Heremis rõ ràng không có trái tim “dì cả” như thế, hắn nhắm mắt, tập trung hấp thu năng lượng, trong tay một luồng ánh sáng xanh dần dần ngưng tụ thành hình.
Vì quá mức đậm đặc nên gần như ngưng thành vật chất, giọng nói không chút cảm xúc:【Ngủ một mình đi.】“Ngủ một mình thì ngủ một mình, tôi còn không thèm ngủ cùng anh đâu!”
Lâm Không tức giận đá chăn một cái, quay lưng về phía hắn: Hừ, đi ngủ!Heremis mỗi khi tu luyện đều cực kỳ chuyên chú, thậm chí không cảm nhận được thời gian trôi qua bên ngoài.
Khi hắn lần nữa mở mắt, đã là sáng sớm ba ngày sau.
Chỉ thấy cửa hang không biết từ lúc nào đã mọc đầy cỏ cao hơn cả người, một đống cành khô được cột bằng dây cỏ, xếp thành bó vuông vắn, chất ngay ngắn ở bên cạnh.
Trong góc còn có thêm nhiều thứ linh tinh, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Lâm Không đâu cả.Heremis nhắm mắt nhíu mày, cảm ứng khóa cấm tinh thần lực mình để lại, bất ngờ phát hiện không cảm nhận được khí tức của Lâm Không nữa.
Hắn lập tức mở bừng mắt, thần sắc hoảng hốt nghi hoặc — —Cậu ta bỏ trốn rồi?!Heremis nghĩ đến đây, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Hắn từng khắc dấu ấn tinh thần lực lên người Lâm Không, giờ không cảm ứng được nữa, chỉ có thể chứng minh đối phương đã đi quá xa.
Ngoài chuyện bỏ trốn, hắn không nghĩ ra khả năng thứ hai.Heremis “soạt” một tiếng đứng bật dậy từ giường đá, áo bào vung mạnh, đống củi chắn đường phía trước liền nổ tung hỗn loạn trong nháy mắt.“Ầm——!”
Lâm Không đang ngồi xổm bên suối rửa chén, nghe thấy tiếng nổ vang dội phía sau thì lập tức đờ người, còn tưởng có ai đánh bom nhà mình.
Cậu xách cái nồi mới của mình, giận dữ đi tới, chuẩn bị xem là ai to gan như vậy, không ngờ vừa đến nơi thì thấy Heremis toàn thân sát khí ngập trời bước ra từ trong hang, đôi mắt đỏ rực, chỉ cần một ánh nhìn cũng khiến người ta lạnh toát sống lưng.Lâm Không: “……”
Đậu xanh, đáng sợ thật.Lâm Không theo bản năng lùi lại một bước, không biết là ai chọc giận Heremis.
Cậu nhìn quanh một vòng, không thấy có người ngoài, chậm nửa nhịp mới hỏi: “…Heremis, anh sao thế?”
Heremis vốn đang tìm kiếm khắp nơi bóng dáng Lâm Không, thậm chí còn nghĩ sẵn sau khi bắt được phải xử lý thế nào.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa hang đã thấy Lâm Không đang ngồi bên suối, cách cửa nhà chưa đến hai mươi mét, sắc mặt lập tức trở nên kỳ lạ.【……】Heremis thần kỳ bình tĩnh lại, giống như có một chậu nước đá dội thẳng lên đống lửa, ngoài chút khói trắng hấp hối bốc lên thì không thể cháy lại dù chỉ một tia lửa nhỏ.Heremis nhìn chằm chằm vào Lâm Không:【 Ngươi đã đi đâu?】Lâm Không cúi đầu nhìn chính mình, vẻ mặt mờ mịt: “Tôi có đi đâu đâu, chẳng phải đang ở đây sao?”
Cậu vốn không thích lang thang lung tung.
Mấy ngày Heremis bế quan tu luyện, cậu lo có dã thú lớn mò tới nên đã cố ý đào một mảng lớn cỏ thường thanh trồng ở cửa hang, đợi chúng cao lên sẽ vừa đủ để che chắn.Ban ngày ngoài việc rửa bát, nhóm lửa thì cậu cơ bản không ra khỏi nhà.
Heremis sao lại bày ra cái vẻ như đang đi bắt gian tại trận thế kia?Heremis nghe vậy khựng lại, bỗng nhiên không biết nên hỏi gì nữa.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Lâm Không, hắn từ từ giơ tay, dùng ngón trỏ chạm nhẹ lên trán cậu, lặng lẽ thả ra tinh thần lực dò xét — —Heremis đã quên mất rằng khóa cấm tinh thần lực chỉ duy trì được tối đa mười lăm ngày, mà hắn và Lâm Không ở chung quá lâu, ngày nào cũng không rời nhau nửa bước, nên gần như đã quên mất chuyện này.Hắn hạ lại một tầng khóa cấm mới, ba giây sau liền thu tay về.Lâm Không sờ sờ trán mình, không cảm thấy gì cả.
Cậu nhìn tay Heremis – giờ trống không theo bản năng hỏi: “Con sâu kia đâu rồi?”【Đã luyện hóa.】Heremis dứt lời, cổ tay xoay nhẹ, lòng bàn tay bỗng xuất hiện một viên châu to cỡ quả trứng gà, màu xanh thẫm như biển sâu, gần như ngưng thành vật chất.
Dù đứng cách mấy bước cũng dễ dàng cảm nhận được năng lượng khổng lồ ẩn chứa bên trong.Lâm Không thử vươn tay chọc vào, kinh ngạc nói: “Sao cứng vậy?”
Trước đây cậu từng chạm vào những đoàn sinh lực mà Heremis săn được.
Cái mạnh thì có độ đàn hồi như thạch, cái yếu thì chỉ là một luồng sáng mờ.
Nhưng chưa từng thấy loại có chất đặc như thế này.Heremis không giải thích, chỉ lật tay thu viên châu về, xoay người đi vào hang động, hiếm khi mở miệng hỏi Lâm Không một câu:【Thức ăn còn đủ không?】Câu hỏi gần giống như quan tâm này, với một loài động vật máu lạnh mà nói quả là hiếm thấy.
Lâm Không đi theo sau liếc hắn một cái, cảm thấy hơi mới lạ: “Đủ mà, tôi tích trữ nhiều lắm.
Nhưng mà lần này anh bế quan những ba ngày không mở mắt, lỡ lần sau mà tu luyện nửa năm thì chắc chắn không đủ đâu…”
Cậu còn chưa nói hết câu, thì đột nhiên phát hiện đống củi mà mấy ngày nay mình vất vả buộc chặt đã bị nổ tung loạn cả lên, sắc mặt lập tức thay đổi: “Đống củi tôi buộc kỹ rồi, sao giờ lại bung hết ra thế này?!”
Heremis nghe vậy thì bước chân khựng lại, rồi lập tức trở lại bình thường.
Hắn đi đến bên giường đá, giơ tay cởi áo choàng đen trên người, thân thể trắng nhợt như ngọc nhưng mạnh mẽ lộ ra trong không khí.
Đáng tiếc là mái tóc dài bạc rũ xuống đến tận eo che mất quá nhiều, Lâm Không chỉ nhìn thấy đôi mắt đỏ mang chút yêu khí khi hắn quay đầu lại, thần sắc cao ngạo:【Ta tháo đấy.】Ngươi làm gì được ta?Lâm Không nhìn thấy biểu cảm gần như là khiêu khích trên mặt Heremis, lập tức tức đến ngửa người ra sau, nhưng lại không đánh nổi hắn, đành nhẫn nhục gượng cười: “Nếu anh muốn tháo thì sao không bảo tôi làm, lần sau cứ nói, đỡ mệt anh.”
Heremis còn tưởng Lâm Không đang quan tâm mình, sắc mặt có phần hài lòng:【Không sao.】Tháo ra cũng chẳng phiền phức, chỉ là chuyện động chút ngón tay.Nếu Lâm Không biết Heremis đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ nhào tới đánh nhau — hắn chỉ cần động tay một cái là xong, còn cậu thì phải buộc lại mất nửa ngày!Heremis đi ra suối tắm.
Trước đây hắn không có thói quen này, là bị Lâm Không “nuôi” thành ra.
Sau khi tắm xong, khoác lại quần áo quay về hang, hắn thấy đống củi vừa bị làm rối đã được buộc lại ngay ngắn, còn Lâm Không thì đang ngồi xổm bên đống lửa nấu gì đó.Lâm Không xếp mấy viên đá thành một vòng tròn bên đống lửa, ở giữa vừa vặn tạo thành một cái hõm tự nhiên, bên trên đặt một cái “bát” màu vàng óng ánh, bên trong có nước và thịt, đang sôi ùng ục.Heremis nghiêng người ngồi xổm xuống, nhíu mày hỏi:【Cái này là gì?】Lâm Không nhướng mắt: “Thịt chứ gì nữa, không nhận ra à?”
Heremis cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm cái vật đang bị nấu trên lửa:【Ta không hỏi cái đó.】Lâm Không cuối cùng cũng hiểu ra hắn đang hỏi gì, dùng đôi đũa đơn sơ làm bằng cành cây gõ gõ lên cái bát: “Anh nói cái này à?
Đây là vỏ trứng của con sâu.”
Heremis đó từng nói sẽ dẫn cậu đi tìm vỏ trái cây, nhưng quay đầu cái là lo đi tu luyện.
Gần đây trời lạnh, Lâm Không không muốn uống nước lạnh, nên dứt khoát nhặt cái vỏ trứng của con Trùng vương đã nở về dùng.
Tuy có vài vết nứt nhưng vẫn cỡ nửa quả bóng rổ, dùng để đựng ít đồ cũng đủ, mà còn bền lửa hơn cả nồi sắt.Lâm Không nói xong liếc Heremis một cái, cố tình nói: “Vậy anh khỏi cần dẫn tôi đi tìm vỏ nữa, cái trứng này dùng cũng tốt rồi.”
Đực rựa ấy mà, không tin được đâu ~Heremis không hiểu khái niệm “cà khịa”, nếu không thì nhất định sẽ thấy từ đó rất hợp để mô tả Lâm Không lúc này.Nước trong bát dần sôi, mùi thịt lan khắp hang động, những miếng thịt khô cứng ban đầu càng nấu càng mềm, nước súp cũng chuyển sang màu trắng đục.Món này đặt trên Trái Đất có lẽ là đồ bỏ, nhưng trong rừng nguyên sinh thì đúng là mỹ vị tuyệt hảo.
Lâm Không dùng hai cành cây gắp từng miếng thịt nhỏ, ăn rất cẩn thận, cuối cùng húp hết nước súp, cả người ấm lên.Heremis vẫn ngồi yên trên giường đá, như thể đang chờ đợi gì đó.
Đợi đến khi thấy Lâm Không ăn xong, hắn mới cong ngón tay, mặt không biểu cảm thốt ra hai chữ:【Lại đây.】Lâm Không nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Làm gì?”
Heremis:【Ngủ với ta.】Hắn muốn rồi.Lâm Không: “……”
Lâm Không khó khăn nuốt nước bọt, không hiểu sao Heremis có thể giữ bộ mặt lạnh lùng cấm dục ấy mà nói ra mấy lời như vậy, hay là do lớn lên ở môi trường hoang dã, nên đám trùng này đều không có giới hạn gì?Nhưng phàn nàn thì cứ phàn nàn, Lâm Không vẫn ngoan ngoãn cởi đồ chui vào giường.
Cậu ôm lấy cơ thể lạnh buốt của Heremis trong chăn, khẽ cười, đôi mắt như mật ong đang chảy: “Anh nhớ tôi rồi à?”
Con Trùng này rốt cuộc là nhớ mình… hay là nhớ chuyện kia?【Ừ.】Heremis không biết xấu hổ là gì, phần lớn thời gian đều nói thật.
Hắn ôm lấy vòng eo ấm áp của Lâm Không trong chăn, chỉ cảm thấy cơ bắp của cậu hơi cứng, chẳng biết có phải do mấy ngày dọn củi mà ra không.“Anh không biết xấu hổ gì hết.”
Lâm Không bóp mũi hắn, vừa nói nhỏ như lẩm bẩm, rồi cúi đầu hôn xuống.
Từ vụng về đến thành thạo cũng chẳng mất bao lâu.Heremis khẽ rên một tiếng, mang theo giọng mũi nặng nề.
Trên giường, hắn cuối cùng cũng không còn như khúc gỗ nữa, thỉnh thoảng còn mở đôi mắt đỏ ướt át nhìn Lâm Không, ánh mắt mờ mịt, rồi lại bị đối phương từng nét từng nét khắc họa dấu vết lên người.Ba ngày thực ra không dài, nhưng đối với họ thì dường như lại có chút lâu.Lúc cao hứng, mắt Heremis đỏ dần lên, hắn đã lo rất nhiều lần rằng mình sẽ mất kiểm soát mà ăn mất Lâm Không.
Dù sao hắn cũng là một con dã thú, không có khả năng tự kiềm chế sự bình tĩnh như con người, nhưng mỗi lần như thế, những nụ hôn nhẹ nhàng dịu dàng của đối phương lại có thể khiến hắn kỳ diệu mà bình tĩnh lại.Khi mặt trời lặn, Lâm Không như thường lệ ôm Heremis đi tắm.
Nước càng ngày càng lạnh dường như đang báo hiệu sự chuyển mùa, chỉ là cây cối trong rừng rậm rất đa dạng, có loài quanh năm xanh tốt, lá cây vẫn chưa héo rụng.Lâm Không ép Heremis toàn thân mềm nhũn vào trong nước rồi lại hôn một lần nữa, bất ngờ phát hiện sau gáy đối phương thỉnh thoảng sẽ hiện ra một đường hoa văn trùng cổ xưa mơ hồ.
Cậu đưa tay chạm vào, khẽ nói với giọng không rõ ý tứ: “Đến mùa đông tôi sẽ không làm chuyện đó với anh nữa.”
Heremis vốn đang lười biếng bám lấy người Lâm Không, nghe vậy lập tức mở bừng mắt, lộ rõ vẻ không vui:【Tại sao?】Lý do của Lâm Không rất đơn giản: “Mùa đông tắm lạnh lắm.”
Nói xong liền bế Heremis ra khỏi nước, mặc lại quần áo quay về hang.
Trong lòng nghĩ loại chuyện này vốn cũng không cần làm mỗi ngày, dễ tổn hại thận.Nhưng rõ ràng Lâm Không đã đánh giá thấp sự cố chấp của Heremis, bởi vì ngày hôm sau, đối phương liền săn về một con chim luân hồng bụng đỏ toàn thân phủ đầy lông vũ màu vàng kim, “rầm” một tiếng ném xuống đất, bụi đất tung lên mù mịt.Lâm Không nhìn thấy con chim thoi thóp ấy, mí mắt không kìm được giật mạnh, suýt thì nghi ngờ Heremis vừa đập chết một con phượng hoàng: “Đây là con mồi anh bắt hôm nay?”
Hôm nay trông Heremis có vẻ hơi thảm hại, vì Lâm Không rõ ràng nhìn thấy trên mặt hắn bị ai đó cào ba vết, ngay cả chiếc áo choàng đen vốn luôn chỉnh tề cũng rách một lỗ – thật là chuyện hiếm thấy.Heremis trông không vui, có lẽ bởi vì đã rất nhiều năm hắn chưa chật vật đến thế.
Giọng hắn trầm xuống:【Con mồi này là cho ngươi.】Lâm Không nghe vậy liền theo phản xạ đứng dậy, không khỏi có chút kinh ngạc: “Anh bắt con gì mà bị thương đến mức này?”
Cậu lúc đầu hoàn toàn không liên hệ với con chim bụng đỏ kia, chỉ nghĩ Heremis tiện tay bắt một con thú nhỏ.Heremis không nói gì thêm, mà trực tiếp biến ra móng vuốt sắc bén, rạch cổ họng con chim bụng đỏ, moi ra một viên ngọc đỏ tươi rồi ném cho Lâm Không:【Cầm lấy!】Lâm Không giơ tay bắt lấy, mới phát hiện viên ngọc này nóng bỏng tay, không biết là do vừa mới lấy ra hay do nguyên nhân gì khác: “Trong cổ họng con chim này sao lại có viên ngọc?”
Heremis không giải thích nhiều:【Nó lớn lên bằng cách ăn viêm thảo, viên ngọc trong cổ họng nó quanh năm nóng rực, giữ lấy thì mùa đông sẽ không sợ lạnh nữa.】Lâm Không nghe vậy thì khựng lại, lúc này mới nhận ra viên ngọc là cho mình.
Phản ứng có chút chậm, cậu kinh ngạc nhìn về phía Heremis:
“Chẳng lẽ hôm nay anh thành ra thế này là chỉ để bắt con chim này?”
Heremis không đáp, coi như ngầm thừa nhận.Khoảnh khắc đó, trong lòng Lâm Không dâng lên một cảm xúc khó tả.
Cậu thấy móng vuốt Heremis còn đang rỉ máu, liền cau mày kéo hắn đến ngồi bên giường đá, ngồi xổm xuống, dùng chai nước khoáng rửa sạch vết thương giúp hắn:
“Tôi dù có nói là mùa đông lạnh không ngủ với anh, cũng không đến mức anh phải liều mạng thế này, đúng không?”
Trên mặt Heremis vốn ít khi có biểu cảm gì, giờ khắc này lại cúi mắt nhìn chăm chú Lâm Không, trong đồng tử đỏ như máu phản chiếu rõ gương mặt của cậu:【Có viên ngọc này, mùa đông cậu sẽ không lạnh nữa, cũng có thể sống sót.
Vậy chẳng phải tốt sao?】Chim luân hồng bụng đỏ còn hiếm thấy hơn cả thú xuyên đá trăm năm, lại cực kỳ nhanh nhẹn, rất khó bắt.
Heremis đã mất rất, rất nhiều thời gian mới tìm ra được một con, lại còn bị thương.Nói cho cùng, hắn vẫn có chút lo lắng con mồi này không thể vượt qua được mùa đông giá lạnh, vì vậy đã tìm mọi cách mang về viên ngọc.
Còn về chuyện ngủ hay không ngủ, hắn căn bản chẳng đặt nặng trong lòng — Heremis nếu muốn, hắn không tin Lâm Không dám từ chối mình.Lâm Không nghe vậy, động tác dội nước bỗng khựng lại, cổ tay nghiêng nhẹ, khiến nước trong chai khoáng ào một tiếng đổ sạch.
Cậu nắm lấy bàn tay trắng bệch, thon dài của Heremis, thoáng sững người, mấy giây sau mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh tìm viên ngọc này chỉ để giúp tôi qua mùa đông thôi sao?”
Heremis nhíu mày hỏi lại:【Không thì là gì?】“……”
Được rồi.Lâm Không không nói thêm gì nữa, cúi đầu dùng chiếc áo cũ giúp Heremis lau tay, động tác rất cẩn thận và tỉ mỉ.
Trong đầu cậu bắt đầu suy nghĩ, liệu động vật có thể bị con người thuần hóa hay không, hoặc là...Bọn họ đang ảnh hưởng lẫn nhau, đang dần dần thuần hóa lẫn nhau.Lâm Không lau tay cho Heremis xong, lại nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên mặt hắn, giọng nói nghiêm túc: “Lần sau đừng như vậy nữa, anh đẹp thế này, mặt mà bị thương thì tiếc lắm.”
Mỗi lần Heremis bị thương quay về Lâm Không đều có phản ứng — có khi kinh ngạc, có khi lo lắng, tóm lại là chưa bao giờ dửng dưng.
Hắn phát hiện bản thân không ghét cảm giác này, thậm chí còn có chút thích.
Hắn "ừm" một tiếng, nghe không rõ cảm xúc:【Ta biết rồi.】Lâm Không đang ngồi xổm dưới đất, đột nhiên ngẩng đầu hôn nhẹ Heremis một cái.
Nụ hôn ấy mềm mại ngọt ngào quá đỗi, đến cả lời thì thầm bên tai cũng mang theo một tầng mập mờ không rõ tên gọi: “Heremis, cảm ơn viên ngọc của anh.
Tôi nhất định sẽ sống qua mùa đông này.”
Dù thế nào đi nữa, Lâm Không cảm thấy mình nên nỗ lực sống một lần cho ra trò.Mùa đông đến nhanh hơn tưởng tượng, cỏ cây xác xơ cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Trước khi ngủ đông, Trùng Vương triệu tập cả ba vị Thị Thần Giả đến đền thờ.
Thân thể nó trông vàng vọt hơn lần trước rất nhiều, cũng trở nên lỏng lẻo hơn.
Mỗi lần nó cử động đều khiến lớp da nhăn nheo chồng chất lên nhau.【Ta sắp ngủ đông trong đền thờ, các ngươi nhất định phải thu thập đủ sinh mệnh lực trong mùa đông này để giúp ta hoàn thành lần lột xác thứ hai vào mùa xuân năm sau.】Heremis mặc một thân thần bào đen, mắt cụp xuống, giống như một pho tượng băng giá lạnh lùng.
Hắn vốn không có phản ứng gì, cho đến khi nghe Trùng Vương nói muốn hoàn thành lần lột xác thứ hai, hắn mới đột ngột mở mắt:【Ngài sắp bước vào lần lột xác thứ hai sao?】Tuổi thọ của Trùng Vương sắp cạn, nên thời gian gần đây nó mới điên cuồng hấp thu năng lượng, mong tiến vào kỳ lột xác thứ hai.
Chỉ cần lột xác thành công, nó sẽ có thêm hai trăm năm tuổi thọ.
Nhưng Heremis vẫn luôn cho rằng đó là một mục tiêu xa vời, không ngờ Trùng Vương lại thật sự làm được.Giọng nói già nua trầm đục của Trùng Vương vang lên trong đầu bọn họ, khiến da đầu ai nấy đều tê rần:【Đúng vậy, Heremis, các ngươi nhất định phải mang về cho ta nhiều thức ăn hơn nữa.】Già Viêm và Tuyết Phách cũng kinh ngạc y như vậy.
Hai người họ nhìn nhau, trong mắt đối phương đều thấy những xúc cảm mãnh liệt dâng trào, biểu cảm trên mặt trở nên đặc biệt phức tạp.Không thể tin, kinh ngạc, bất an, hoang mang — cảm xúc nào cũng có, chỉ là không hề có vui mừng.