- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 626,632
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa 2
Chương 209: Đau
Chương 209: Đau
Bên ngoài hang có một con suối, tiếng nước róc rách như thể chảy mãi không ngừng.Lâm Không dùng áo khoác bọc lấy Heremis, ấn vai hắn cùng nhau chìm xuống nước, cho đến khi ngập tới cổ.
Vầng trăng máu nơi chân trời dường như cũng xấu hổ trước cảnh tượng này, lặng lẽ rút lui vào sau tầng mây đen, ánh sáng quanh khu rừng càng trở nên mờ mịt.Lâm Không trước tiên cởi quần áo của mình, dùng đá đè ở bên cạnh, rồi mới lặn xuống nước cởi quần áo ướt sũng trên người Heremis.
Đối phương tránh đi một chút, có vẻ hơi kháng cự.Lâm Không thấy vậy thì lén chui vào trong áo khoác, thầm nghĩ: tên biến thái này chẳng lẽ lại biết xấu hổ?“Anh tránh cái gì, không cởi quần áo thì sao mà tắm?”
Heremis: 【……】Bàn tay buông thõng hai bên người hắn lúc siết lúc thả, thả rồi lại siết, rõ ràng là đang cố kìm nén cơn giận.Thấy vậy, Lâm Không cũng không chọc tức hắn nữa, lấy sữa tắm từ túi nilon ra, vò bọt rồi thoa lên người Heremis một ít — đây là đồ mang theo lúc đi du lịch, tiếc là chỉ là loại dùng một lần, phân lượng không nhiều.Heremis cau mày: 【Thứ này là gì?】“Là sữa tắm đấy, dùng để tắm.
Anh có cả quần áo, sao đến cái này cũng chưa từng thấy?”
Lâm Không vừa nói vừa kín đáo dò hỏi thân thế của Heremis: “À đúng rồi, anh còn chưa nói nhà anh ở đâu nhỉ?”【Nhà?】Sắc mặt Heremis thoáng mỉa mai: 【Ta không cần nhà.】Động vật chỉ cần tổ trú thân, kẻ lưu vong sống bằng cách cướp bóc địa bàn.
Nhà ư?
Đó là cái gì?Lâm Không bỗng nhiên nói: “Anh thật đáng thương.”
Từ ngữ này dường như đã chạm đến cấm kỵ trong lòng Heremis.
Hắn lập tức bóp cổ Lâm Không, sát khí lạnh lẽo bao trùm toàn thân:【Ngươi chẳng qua chỉ là một con mồi sắp chết, cũng dám thương hại ta?】Lâm Không nhạy bén nhận ra lực siết ở cổ không còn mạnh như hai lần trước.
Hành động nhỏ này chính là một sơ hở, khiến cậu càng thêm yên tâm: “Tất nhiên là đáng thương rồi, không có nhà, không có bạn đời, cũng không có ai yêu.”
Nhà.
Bạn đời.
Tình yêu.Ba thứ mà Lâm Không buột miệng nói ra đều là những khái niệm mà Heremis chưa từng hiểu.
Hắn nghe xong, đầu ngón tay khẽ run lên, sau một hồi im lặng kéo dài mới buông tay ra, giọng đầy cay độc:【Ta không cần!】Hắn không cần.【Ngươi nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn ta tha cho ngươi.】【Nhưng ta chưa bao giờ tha cho con mồi.】Vậy nên…【Ngươi vẫn phải chết.】Đôi mắt của Heremis dường như có thể nhìn thấu lòng người.
Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp và đầy sức sống của Lâm Không, tưởng như sẽ thấy được nỗi sợ hãi hay hoảng loạn trong đó.
Nhưng đáng tiếc, hắn đã thất vọng — Lâm Không chẳng hề có chút phản ứng nào.“Tôi giúp anh tắm nhé.”
Lâm Không giả vờ như không nghe thấy lời hắn, lại vò sữa tắm trong tay rồi xoa khắp người mình, tiện tay bôi thêm một ít lên người Heremis.
Giờ trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất — cố gắng dụ được tên biến thái này, nếu không thì mất mạng như chơi.Lâm Không kỳ cọ rất cẩn thận, sữa tắm mang theo mùi hương chanh nhè nhẹ, Heremis cũng không ghét mùi này, nên cũng mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm.Bên ngoài rửa sạch rồi, bên trong cũng phải rửa.Tuy nhiên, khi Lâm Không ra tay, Heremis lập tức siết chặt cổ tay cậu:【Ngươi làm gì?】Lâm Không: “Giúp anh tắm mà, bên ngoài rửa rồi, chẳng lẽ bên trong không rửa?”
Cậu ra vẻ vô tội, cố khiến chuyện này trở nên hợp lý.Nhưng dường như Heremis cực kỳ ghét bị đụng vào những chỗ riêng tư như vậy.
Nghe xong hắn liền cau mày, hất tay Lâm Không ra, vội vã khoác đại chiếc áo sơ mi ban nãy rồi bước ra khỏi dòng suối, trở về hang động.“Này, đừng đi mà.”
Lâm Không nhìn lên vầng trăng đã bị mây đen che khuất, vội vã mặc quần áo rồi đuổi theo.
Trong hang có một chiếc giường đá, buổi tối Heremis thường ngồi đó để tu luyện.
Lâm Không thấy cứng quá nên thà ngủ dưới đất còn hơn.Dĩ nhiên, cậu cũng không dám tranh giường với Heremis.Trên người Heremis vẫn còn mặc đồ ướt, nước nhỏ tong tỏng.
Lâm Không thấy vậy liền bước đến sau lưng hắn, rụt đầu lại ghé sát hỏi: “Đừng giận nữa mà, anh không thích tôi chạm thì tôi không chạm nữa.
Nhưng mặc đồ ướt không lạnh à?”
Lâm Không là một thiếu gia khó chiều, trong vali mang theo đủ thứ lộn xộn, những thứ khác không nhiều, chứ quần áo hàng hiệu thì nhiều vô kể.
Cậu vừa nói xong liền đi tới bên cạnh vali, lấy ra một chiếc áo thun khô ráo đưa cho Heremis:
“Cho này, thay vào đi.
Nhưng mà tôi không còn áo dài tay đâu, tạm mặc cái này nhé.”【Không cần.】Heremis nhắm mắt nằm xuống giường đá, cảm thấy bản thân chắc chắn là bị ma xui quỷ khiến nên mới để mặc Lâm Không làm bừa như vậy.
Trong lòng hắn đang đếm thầm thời gian, mong trời mau sáng để hắn có thể giết chết con mồi này.“Nếu không thay mà bị bệnh thì sao?
Tôi sẽ lo lắng đấy.”
Lo lắng.Lâm Không lại lặp lại từ đó một lần nữa, còn thật hay giả thì chỉ có cậu biết mà thôi.Trong bóng tối, Lâm Không lặng lẽ bò lên giường đá, thấy Heremis không phản ứng gì, bèn mạnh dạn cởi khuy cổ áo của hắn ra, ném chiếc áo sơ mi ướt sũng xuống đất.Heremis âm thầm mở mắt trong bóng tối, muốn biết Lâm Không lại đang giở trò gì, thế nhưng đối phương chỉ lấy chiếc áo thun mềm mại đó lót dưới thân, rồi ghé sát vào tai hắn ngọt ngào hỏi: “Tôi dạy anh cách thoải mái hơn, được không?”
Heremis cau mày không đáp, thật ra trong lòng cũng có chút tò mò.Lâm Không thấy thế thì mỉm cười, hôn nhẹ một cái ướt át, nóng hổi lên trán hắn, khẽ giải thích:
“Cái này gọi là hôn, là chuyện chỉ có bạn đời mới làm.”
Heremis lạnh lùng nhắc nhở: 【Ngươi là con mồi của ta.】“Tôi biết mà, tôi đâu có nói là không phải đâu.”
Lâm Không vừa nói dứt lời lại cúi đầu hôn hắn thêm một cái, rất dịu dàng, khiến đối phương thoáng có ảo giác như đang được yêu thương.
Heremis cảm thấy có chút ngứa, lại thấy dễ chịu, né tránh một chút rồi cũng yên lặng nằm im.Nhiệt độ trong hang động đang dần tăng cao, Heremis nằm trên phiến đá lạnh lẽo, vậy mà lại cảm thấy có chút nóng bức.
Lâm Không trong bóng tối chuẩn xác ngậm lấy môi hắn, khẽ khàng hé mở hàm răng, tìm đến đầu lưỡi của Heremis.Heremis thầm nghĩ đây lại là động tác kỳ quái gì nữa, thân thể khẽ cựa quậy không yên, bên tai liền vang lên giọng nói trầm thấp của Lâm Không: “Ôm tôi đi.”
Heremis sững người một chút, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Không, đôi mắt mờ mịt, đối với chuyện này vẫn ngây ngô như một tờ giấy trắng:【Ôm?】“Đúng, ôm.”
Lâm Không ra hiệu bằng tay đang ôm lấy hắn:
“Giống như tôi đang ôm anh vậy đó.”
Ai lại đi ôm con mồi của mình chứ?
Heremis thầm nghĩ.
Nhưng hắn vẫn do dự đưa tay ra trong bóng tối, đặt lên eo Lâm Không, rồi chậm rãi ôm lấy thân thể nóng ấm ấy.Nóng quá.Hắn thậm chí có thể cảm nhận được tiếng tim đập dồn dập của Lâm Không.Bảo sao sinh mệnh của người này lại mãnh liệt đến vậy.Lâm Không tiếp tục cúi đầu hôn hắn, tiếng nước quấn lưỡi vang lên rất rõ ràng trong hang, khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Cậu vuốt ve cổ chân lạnh như băng của Heremis, rồi dọc theo bắp chân chậm rãi đi lên, thầm nghĩ tên này chẳng biết xấu hổ chút nào, vừa khoác mỗi cái áo sơ mi đã từ suối bước lên, quần cũng không thèm mặc.Đôi chân này thật đẹp — thon dài, rắn rỏi, trắng đến chói mắt, nhưng cơ bắp căng lên kia lại ngầm ẩn chứa nguy hiểm, khiến người ta không chút nghi ngờ rằng nếu bị hắn đá một cú, chắc chắn sẽ phun máu.Lâm Không một mình khiến Heremis thoải mái một lần, cũng không rửa tay, đúng lúc thuận tiện để làm chất bôi trơn, dự tính nhân lúc này hạ gục tên biến thái này một lần cho xong.Dù sao thì thân thể đối phương cũng đã mềm nhũn, ánh mắt cũng đã mơ hồ, chính là thời điểm tốt nhất để ra tay.Thế nhưng Lâm Không lại quên mất bản thân mình cũng là lần đầu, “thiên phú dị bẩm” từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ dính dáng đến cậu.
Heremis đau đến mức sắc mặt trắng bệch, lập tức bừng tỉnh, một tay đẩy mạnh Lâm Không ra.“Bịch——!”
Lâm Không ngã cái rầm xuống đất, trời đất quay cuồng, còn hơi choáng váng.
Cậu theo phản xạ nhìn về phía Heremis, liền thấy đối phương đang ngồi trên giường đá, tức giận trừng mắt nhìn mình, sắc mặt u ám, nắm đấm siết chặt đến kêu răng rắc:【Đây là thứ ngươi gọi là “thoải mái” sao?!】Heremis đau đến nghẹn cả hơi thở nơi ngực, muốn chạm vào mà không dám chạm, hắn siết chặt lấy giường đá bên dưới, bóp mạnh đến mức bẻ gãy một khối đá thành bụi mịn:【Ngươi cố tình đùa cợt ta đúng không?!】Lâm Không nghe vậy theo bản năng nhìn xuống tay mình, rồi phát hiện đầu ngón tay có một vệt máu rất khó thấy, lập tức cúi đầu, rơi vào trầm tư: “……”
Xong rồi.Lần đầu không có kinh nghiệm, làm người ta chảy máu mất rồi.Heremis liệu có bổ mình ra không đây?Mình còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa không...?Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác lần lượt hiện lên trong đầu Lâm Không, nhưng chẳng có cái nào được giải đáp.
Cậu khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng tìm cho mình một lý do để biện hộ: “Tôi… tôi, lần đầu không có kinh nghiệm…”
Lâm Không vừa dứt lời liền lặng lẽ nhặt quần áo dưới đất ôm vào lòng, sau đó từng chút từng chút dịch lại gần Heremis, cậu thử đưa tay ra chạm vào tay đối phương, thấy Heremis không nhúc nhích liền càng siết chặt thêm một chút:
“Tôi xin lỗi được không?”
Không khí tĩnh mịch như chết chóc, Heremis vẫn không lên tiếng, sắc mặt u ám.Lâm Không dùng chiếc áo bẩn dưới đất lau tay qua loa, giọng nói vừa quan tâm vừa hối lỗi:
“Hình như anh chảy máu rồi… có đau không?”
Heremis không ngờ bản thân lại bị một con mồi cấp thấp làm bị thương, hắn lạnh lùng liếc nhìn Lâm Không, đang định làm gì đó thì mí mắt đột nhiên bị một hơi ấm phủ xuống — bị Lâm Không ôm vào lòng, hôn nhẹ lên như đang an ủi: “Hay là… anh đánh tôi để hả giận nhé?”
Miễn sao đừng giết cậu là được rồi.Heremis muốn đẩy Lâm Không ra, nhưng lại bị ôm càng chặt hơn, ai không biết còn tưởng hai người là một cặp tình nhân, mà Lâm Không đang dỗ dành người yêu giận dỗi của mình, dịu dàng đến lạ.Lâm Không hôn lên Heremis từng cái từng cái, dịu dàng đến tột cùng, như thể động tác ấy có thể làm đối phương mềm lòng.
Nụ hôn cuối cùng rơi lên môi lạnh buốt đang mím chặt của Heremis, vừa định hé miệng ra thì đột nhiên bị cắn mạnh một phát.Lâm Không đau đến hít một tiếng, nhưng chưa kịp phản ứng thì lại chạm phải một đôi mắt đỏ thẫm âm u như máu.
Cậu khựng lại một giây, rồi khẽ cười, tiếp tục hôn lên môi Heremis, từ tốn làm dịu đi thái độ của đối phương.Hôn và ôm là hai việc dễ khiến người ta loạn tâm nhất.Trong thoáng chốc, Heremis lại một lần nữa bị Lâm Không đè xuống giường đá.
Hắn không đáp lại nụ hôn của Lâm Không, nhưng cũng không đẩy ra, chỉ cau mày, chẳng ai đoán được hắn đang nghĩ gì trong đầu.Lâm Không không dám chạm vào nơi đang chảy máu nữa, chỉ dùng lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa dịu, như muốn làm tan đi cơn đau, cho đến khi thân thể Heremis không còn căng cứng nữa, mới khẽ hỏi: “Còn đau không?”
Heremis sắc mặt khó coi:【Ngươi nghĩ ta sợ đau sao?】Tộc trùng khi vừa phá kén đều ở hình thái côn trùng, chúng tranh giành dinh dưỡng, nuốt chửng đồng loại, tích lũy đủ năng lượng mới tiến hóa thành hình người.
Heremis là kẻ đã tàn sát hàng ngàn hàng vạn đồng tộc để sống sót, từng bước đi của hắn đều giẫm lên máu — làm sao có thể sợ đau?Lâm Không thầm nghĩ: rõ ràng là sợ mà, vừa nãy chảy có chút máu thôi đã đau đến trắng bệch cả mặt, hốc mắt đỏ hoe như sắp khóc.
Nhưng dù có ngốc cũng biết không thể cãi lại Heremis, nên chỉ nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn: “Nhưng mà… tôi sợ anh đau.”
Giọng nói ấy thật chân thành, thật tha thiết…