Khi những giọt mưa cuối cùng của mùa mưa lặng lẽ trôi tuột khỏi đầu ngón tay, cái nóng bắt đầu lan rộng khắp Nam Bộ.Sau đám cưới không lâu, Tang Á và Du Khuyết đã lên phi thuyền đến thị trấn Saint-Rié.
Dạo gần đây Tang Á không ngủ được ngon, nên trên đường đi không tránh khỏi cảm giác buồn ngủ, chẳng bao lâu đã dựa vào ghế thiếp đi rồi mơ một giấc mơ thật dài.Giấc mơ đó đến từ rất xa xưa, khi ấy y chưa vào nhà ngục Hắc Thạch, cũng chưa trở thành tội phạm chạy trốn, đôi cánh của y vẫn còn nguyên vẹn.Nhưng trong mơ lại không có Du Khuyết.Tang Á vừa hoàn thành nhiệm vụ với đồng đội trở về, trên người mặc bộ quân phục đen tuyền lấm lem bùn máu.
Y giơ tay tháo kính bảo hộ, để lộ gương mặt vừa xinh đẹp lại vừa sắc sảo, đầy sức sống như cây tre mùa xuân.Một chiến hữu vỗ vai y cười cợt: “Tang Á, lần này cậu lập công đầu rồi đấy.
Cộng thêm mấy chiến tích trước, chắc chẳng bao lâu nữa là được thăng cấp thôi.”
"Thăng chức sớm một chút thì cũng dễ tìm được một trùng đực có độ tinh khiết cao để đi xem mắt!"
Tang Á không mấy bận tâm đến lời trêu chọc, tung kính bảo hộ lên rồi bắt lấy, nở nụ cười lười biếng, kéo dài giọng: “Vậy à?
Nhưng tôi vẫn thích được thăng chức hơn.”
Ở tuổi đó Tang Á còn mang chút kiêu ngạo.
Những trùng đực được mọi người tung hô cũng chỉ là phù du.
So với chuyện hôn phối, y càng bận tâm đến việc làm sao leo lên cao hơn, để nâng vị thế gia tộc.Chiến hữu vừa ghen tị vừa đố kị: “Cũng đúng, cậu đẹp trai như vậy, đâu có thiếu trùng đực theo đuổi.”
“Tranh thủ còn trẻ tìm trùng đực mà yêu, chứ già rồi là hết thời đó.”
Tang Á chẳng muốn nghe tiếp: “Các cậu về trước đi, tôi đến phòng y tế lấy ít thuốc.”
Trùng cái ở Nam Bộ thường rất chú trọng ngoại hình.
Lần này đi làm nhiệm vụ, Tang Á vô ý bị thương, nếu không bôi thuốc có thể để lại sẹo.
Y không muốn những vết tích xấu xí đó tồn tại trên cơ thể mình.Lúc đó là nửa đêm, khu y tế vắng tanh, chỉ le lói vài ngọn đèn đường.
Tang Á định tìm bác sĩ trực lấy thuốc rồi tự xử lý vết thương, nhưng vừa đến cửa phòng y tế đã nghe thấy tiếng giãy giụa bên trong.“Cứu… cứu mạng…
ưm…”
Giờ này gần như chẳng còn ai trong doanh trại, chỉ có nhóm của Tang Á vừa trở về từ nhiệm vụ đột kích.
Y cau mày, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, từ sau tấm màn trắng lờ mờ thấy bóng trùng đang giãy giụa trên giường bệnh.Một giọng nói đầy bực tức vang lên: “Sao lại thế này!
Không phải nói nó sẽ không tỉnh lại sao?”
Một giọng khác,l hoảng hốt, nghe rất quen — giống như bác sĩ Oliver: “Chắc là liều thuốc mê không đủ, để tôi tiêm thêm mũi nữa!”
Trong lòng Tang Á dâng lên một linh cảm bất an.
Y lặng lẽ bước đến, vén nửa tấm rèm rồi chứng kiến cảnh tượng khiến y sững sờ.Trên bàn phẫu thuật, một trùng cái bị trói chặt bằng dây đai, không mặc áo, đôi cánh phía sau bê bết máu vươn ra yếu ớt, thấm đầy sắc đỏ kinh hoàng.
Một trùng đực đang giữ chặt tay trùng cái đó, còn bác sĩ mặc áo blouse trắng thì luống cuống tiêm thuốc vào sống lưng, đẩy dòng dung dịch xanh nhạt vào cơ thể, trùng cái kia rất nhanh đã hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.Chúng đang bí mật cắt bỏ đôi cánh của trùng cái?!!Một tiếng “ong” vang lên trong đầu Tang Á.
Lý trí bị thiêu rụi trong lửa giận, y lập tức tung một cú đá cực mạnh khiến trùng đực kia ngã nhào khỏi bàn mổ, chiếc giường trượt đi đâm thẳng vào bụng bác sĩ Oliver khiến ông ta đau đến rú lên:
“Ai ui, bụng tôi…!”
Tên trùng đực bị ngã xây xẩm, đang định bò dậy thì bị một cánh tay xám bạc túm lấy cổ áo.
Đôi mắt bạc lạnh như băng, nắm đấm giơ cao: “Mày dám cắt cánh trùng cái?!”
Tên kia sợ hãi hét lên: “Mày dám đánh tao?!
Tao là con trai của Marlon đó!
Dám đụng đến tao là mày chết chắc!”
Tang Á sững lại một chút, cú đấm dừng ngay trước mặt hắn chỉ một tấc, gân tay nổi bật như sắp vỡ tung.
Hắn là con trai của Marlon, một trùng đực có gia thế hiển hách.
Dù là sĩ quan cấp cao cũng phải kiêng dè ba phần.Y không muốn gây rắc rối cho gia đình, nhưng sự đê tiện của tên kia khiến y giận run người.
Cuối cùng, y siết chặt nắm đấm, nghiến răng hỏi: “Hùng phụ mày là Marlon nên mày có quyền cắt cánh trùng cái tùy thích sao?”
Bác sĩ Oliver trốn trong góc tường, không dám hó hé.Tên kia thấy y không dám ra tay thì lại lên giọng cười lạnh: “Cắt cánh nó thì sao?
Cho dù là giết nó cũng chẳng ai dám cản tao!
Mày là con của nghị trưởng Ronnie đúng không?
Tao khuyên mày đừng gây rắc rối cho nhà mình, nếu không thì…”
Ý tứ đe dọa hiện rõ mồn một.“……”
Tang Á nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.
Vài giây sau, y hạ nắm đấm xuống, như thể thật sự e ngại.
Y quay người tháo dây trói, cõng trùng cái đang hôn mê lên lưng.Tên kia biến sắc: “Tang Á!
Mày dám đưa nó đi thử xem, tao— —”“Ầm!!!”
Một cú đá nữa khiến chiếc gương phía sau hắn vỡ tan, thủy tinh rơi lả tả đầy đất, ánh sáng phản chiếu thành từng tia chói mắt.Tên kia sợ chết cứng tại chỗ.Tang Á đứng giữa bãi kính vỡ, cõng trùng cái hôn mê, đôi mắt như vực sâu tối tăm.
Y nhìn hắn lạnh lẽo, không nói lời nào rồi quay lưng bỏ đi.“Rắc— —”Mảnh gương nứt ra như mạng nhện, chiếu rọi mọi thứ rách nát, giống như vết sẹo sau lưng y.Vì lần can thiệp đó, y đắc tội với tên kia, chuốc lấy tai ương.
Cũng chính vì lần đó, y mất đi đôi cánh quan trọng nhất trong đời.Tang Á đã lâu không còn mơ thấy giấc mơ đó.
Từ sâu trong lòng, y không muốn nhớ lại.
Y không phải kiểu trùng cái hay hối hận, nhưng mỗi khi đêm về vẫn không kìm được mà tự hỏi: liệu có đáng không?Phi thuyền hạ cánh tại thị trấn Saint-Rié, phát ra tiếng xì nhẹ.Tang Á cuối cùng cũng tỉnh lại, cử động nhẹ cái đầu, không biết từ khi nào đã gối lên vai Du Khuyết.
Trùng đực vẫn giữ nguyên tư thế, chăm chú nhìn thiết bị đầu cuối trong tay.Du Khuyết cảm thấy Tang Á tỉnh lại, đưa tay sờ trán y: “Dậy rồi à?”
Tang Á nhắm mắt gật đầu, đợi thêm một lúc mới mở mắt ra.
Y nhìn gương mặt nghiêng đẹp trai của Du Khuyết, không hiểu sao lại nhào tới chụt một cái lên má, hành động có chút…Kỳ lạ.Du Khuyết và Tang Á rất hiếm khi thể hiện những hành động thân mật quá mức ở nơi công cộng, lần này bị đối phương hôn bất ngờ khiến hắn sững lại.“Làm sao vậy?”
Tang Á lười biếng kéo dài âm cuối, trông có chút bất cần: “Thích anh thì hôn, không được sao?”
Du Khuyết không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhéo mông y một cái, Tang Á lập tức giật mình né tránh.
Du Khuyết thấy vậy mới đứng dậy lấy hành lý, kéo theo tên trùng cái gan to bằng trời này rời khỏi phi thuyền.“Thị trấn Saint-Lié vẫn như trước, chẳng thay đổi chút nào.”
Tang Á đứng trước cổng trạm gác duỗi người lười biếng, cảm thán.Du Khuyết đi cùng y qua trạm kiểm soát, nghe vậy chỉ cười: “Em cũng đâu đi lâu lắm, có gì mà thay đổi.”
Tang Á nghĩ cũng đúng, chỉ rời đi vài tháng, nhưng cảm giác như đã rất lâu rồi.Hai người mỗi người xách một vali, Tang Á nói: “Đi thôi, về quán bar trước đã, em nhắn tin cho Phỉ Văn rồi.”
Du Khuyết lại nói: “Em về trước đi, anh tìm hai người bạn, lát nữa sẽ tới quán.”
Tang Á bĩu môi: “Lại là hai tên ăn vạ kia à?”
Y có ấn tượng khá sâu về Guigu và Johan.Du Khuyết không trả lời, coi như mặc nhiên thừa nhận, còn xoa rối tóc Tang Á một cái: “Ở yên trong quán đợi anh, anh sẽ quay lại nhanh thôi.”
Du Khuyết chưa báo cho Guigu và Johan biết mình đã quay lại, chính là muốn đột xuất kiểm tra xem hai tên này có đang đi lừa đảo nữa hay không.
Hắn đi dọc theo con phố quen thuộc ngày xưa, tìm kiếm nơi hai trùng kia hay lui tới, khi đi ngang qua nhà hàng Chino thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trong đó.
---“Anh phiền chết được!
Tôi đã nói là không muốn xem mắt nữa, còn đến tìm tôi thì tôi đập cho bây giờ!”
“Thưa ngài, trong thị trấn Saint-Lié này ngài là trùng đực cuối cùng chưa kết hôn đấy ạ!
Dù thế nào tôi cũng phải giúp ngài tìm được bạn đời!”
“Xàm xí!
Trong thị trấn còn đầy tên độc thân, đừng bám lấy tôi!”
Đối diện bàn bên cửa sổ là một trùng cái trẻ trung, dáng vẻ thư sinh, mặc đồng phục xanh nhạt, chắc là nhân viên điều tra từ trung tâm mai mối.
Dù bị Guigu cự tuyệt, cậu ta vẫn không tức giận, chỉ đỏ bừng mặt mà nói: “Giúp mỗi một trùng đực độc thân tìm được bến đỗ là trách nhiệm của chúng tôi!
Nếu đến cuối tháng ngài vẫn chưa tìm được thư quân phù hợp, thì tôi sẽ đi xem mắt với ngài!”
Nói xong còn đập mạnh nắm đấm xuống bàn, cau mày, vẻ mặt trông như chuẩn bị anh dũng hi sinh.“???”
Guigu tức muốn ói máu: “Gì mà gọi là tôi chưa tìm được?!
Là tôi không thèm những trùng cái kia!”
Trùng cái nghiêm túc hỏi: “Vậy ngài thích kiểu trùng cái nào?”
Guigu càng tức hơn: “Tóm lại là không phải loại kẹo mạch nha như cậu!”
Du Khuyết đứng ngoài cửa, tuy không nghe rõ đoạn đối thoại bên trong, nhưng cũng đoán được tám chín phần là Guigu lại bị nhân viên môi giới quấy rầy.
Hắn biết điều không vào làm phiền, đứng xem kịch một lát rồi mới nhắn cho Guigu hẹn tối nay cùng Johan hẹn gặp ăn cơm.【Đinh đoong!】【Bạn có tin nhắn chưa đọc!】Thiết bị trên cổ tay Guigu rung nhẹ, gã lơ đãng liếc nhìn, rồi đột nhiên tỏ ra vui mừng, lập tức kéo ghế đứng dậy rời khỏi nhà hàng.“Ngài ơi!”
Nhân viên điều tra vội vã chạy theo, khuôn mặt trắng trẻo đỏ lên vì nắng: “Ngài vẫn chưa nói ngài thích kiểu trùng cái nào mà!”
Guigu vui vẻ: “Có xe, có nhà, có sổ tiết kiệm, mà số dư không thể thấp hơn một triệu.
Cậu cứ từ từ mà chọn, chưa chọn được thì đừng có tới phiền tôi nữa.”
Nói xong vỗ vỗ mông, tâm trạng vui vẻ rời đi.
Không biết phía sau, cậu nhân viên môi giới nghe thấy yêu cầu đó thì sắc mặt thay đổi, cắn nhẹ đầu ngón tay, hơi ngỡ ngàng nói nhỏ: “Chết rồi, sao anh ta biết mình có một triệu tiền tiết kiệm?”
Chẳng lẽ cậu thật sự phải hy sinh bản thân để đi xem mắt với trùng đực kia sao?!Sau khi rời nhà hàng, Du Khuyết không lập tức quay lại quán bar mà ghé một cửa hàng mua ít trái cây và bánh ngọt, sau đó bắt xe thẳng đến viện dưỡng lão.Trước đây, sau khi Du Khuyết và Tang Á đưa lão Mackey vào viện, đối phương hầu như không liên lạc gì, khiến Du Khuyết có chút lo lắng, bèn quyết định ghé thăm.Viện dưỡng lão này có điều kiện tương đối tốt, chỉ là phần lớn cư dân đều đã lớn tuổi, bầu không khí hơi lạnh lẽo.
Du Khuyết xách túi trái cây đến quầy lễ tân, thấy một nhân viên y tế liền lên tiếng hỏi: “Xin chào, cho tôi hỏi ông Mackey có ở đây không?”
Nhân viên thấy Du Khuyết tuy đeo khẩu trang nhưng ăn mặc chỉnh tề, thoáng sửng sốt rồi đáp:“Ông Mackey?
Là ngài Mackey ở phòng VIP số 2 đúng không ạ?”
Du Khuyết gật đầu: “Đúng rồi.”
Nhân viên lấy sổ đăng ký đưa hắn: “Xin hỏi ngài là gì của ông ấy?
Ở đây thăm người thân cần đăng ký thông tin.”
Du Khuyết đành cầm bút ghi thông tin, tiện thể giải thích: “Tôi là người thân của ông ấy, lần này công tác đến thị trấn Saint-Lié nên tiện ghé thăm.”
Thật ra quy trình cũng chỉ là hình thức, dù gì viện dưỡng lão cũng chẳng phải ngân hàng, bình thường ít ai đến.
Nhân viên đưa Du Khuyết quẹt thẻ lên thang máy, dẫn đến tận phòng Mackey:“Ông Mackey ở đây, bình thường ông ấy thích ở một mình, rất ít tham gia hoạt động chung.
Nếu có thể, anh nên khuyên ông ấy giao lưu nhiều hơn.”
Du Khuyết cũng đoán được, dù sao tính ông cụ cũng kỳ quặc, chẳng thể mong ông ra ngoài tập thể dục hay khiêu vũ như mấy ông cụ khác:“Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Nhân viên không quá cảnh giác, dẫn đến cửa là rời đi.
Du Khuyết định gõ cửa nhưng phát hiện không khóa nên đẩy vào luôn.Từ ngày Mackey chuyển đến đây, ông cụ chưa từng gọi cho hắn hay Tang Á dù đã để lại liên lạc.Du Khuyết đẩy cửa bước vào, thấy lão đang ngồi bên cửa sổ phơi nắng, gậy chống để cạnh bên, cúi đầu từ tốn bóc vỏ từng hạt trái cây khô.Nghe tiếng mở cửa, Mackey tưởng là nhân viên y tế nên không thèm ngẩng đầu, cau có nói: “Biết rồi, lát tôi sẽ xuống ăn.”
Giọng điệu vẫn cứng ngắc, phản ánh phần nào tính khí xưa kia, nhưng cũng đỡ hơn nhiều.Du Khuyết đặt túi trái cây lên bàn, bất ngờ cất lời: “Đừng ăn đồ ở viện nữa, hôm nay cháu mời, đưa ông ra ngoài ăn một bữa.”
Nghe giọng quen thuộc, Mackey run tay suýt làm đổ hết trái cây vừa bóc.
Ông ngẩng đầu nhìn thì thấy Du Khuyết, người đã biến mất vài tháng nay nay bỗng xuất hiện: “Cậu... cậu... không phải là Du Khuyết sao?”
Du Khuyết khẽ “vâng” một tiếng:“Cháu và Tang Á vừa tổ chức hôn lễ ở Nam Bộ, lần này ghé thăm thị trấn Saint-Lié.
Ông sống ở đây có ổn không?”
Nghe tin họ đã kết hôn, gương mặt già nua của Mackey thoáng hiện nụ cười, ông chống gậy đứng dậy, lục đục kéo ghế cho Du Khuyết: “Tốt, nơi này ăn ngon ở ngon, chẳng có gì phải lo.
Còn Tang Á đâu, sao không đến?”
Du Khuyết ra hiệu không cần bận tâm, nhận ghế rồi ngồi xuống: “Em ấy qua nhà bạn cất hành lý, tối bọn cháu hẹn vài người bạn tụ tập, ông cũng đến chơi với bọn cháu đi.”
Lúc trò chuyện, Du Khuyết để ý thấy trên tủ đầu giường có đặt khung ảnh, là ảnh của thư quân và thư hầu của Mackey đã mất trên chiến trường.
Lão này lúc còn trẻ chắc chắn không thiếu trùng cái theo đuổi, nhưng không hiểu sao cả đời vẫn sống một mình.Mackey lắc đầu từ chối: “Bọn cậu là trẻ tụ họp, tôi già rồi chen vào làm gì.”
Nói rồi ông cúi người tìm gì đó dưới gối, cuối cùng lấy ra một gói vải, chậm rãi mở từng lớp: “Cậu và Tang Á kết hôn cũng không nói một tiếng, tôi chẳng có gì quý giá, tặng hai đứa món này làm quà cưới, đừng chê.”
Bên trong là hai chiếc nhẫn rất tinh xảo, gắn đá quý, có cảm giác cổ xưa, nhưng do được gìn giữ kỹ nên trông vẫn như mới.Du Khuyết hơi ngạc nhiên: “Cái này là...?”
Mackey hừ lạnh một tiếng, trách hắn không biết nhìn hàng: “Không nhận ra à?
Đây là nhẫn đó!
Nhẫn truyền đời của gia tộc tôi, cả trăm năm rồi đấy!”
Dù có chút không nỡ, ông vẫn ra hiệu Du Khuyết lại gần, nhét gói vải vào tay hắn: “Tôi cả đời không có con, vốn định truyền lại cho Eugene nhưng nó mất rồi...”
Mackey ngừng lại một chút rồi tiếp: “Giờ tôi giữ cũng vô ích, cậu cầm đi.”
Du Khuyết ngần ngại: “Món này quý quá, ông giữ lại thì hơn…”
Mackey lập tức nổi cáu, chống gậy gõ sàn: “Cậu xem thường tôi đấy à?!”
Du Khuyết nghẹn lời: “Không có…”
Mackey lại hừ mạnh: “Không có thì cầm đi!
Dong dong dài dài, chẳng bằng tôi già mà còn dứt khoát!”
Du Khuyết hết cách, đành nhận lấy rồi ở lại trò chuyện cùng Mackey.
Hai người ngồi đó tán gẫu đủ thứ chuyện vặt, chớp mắt đã hết buổi chiều.Lúc này, Tang Á đang ngồi trong quán bar, thấy Du Khuyết mãi chưa đến thì hơi lo, gọi điện hỏi:“Alo?
Anh sao còn chưa tới quán bar, tới giờ ăn tối rồi đấy.”
Đầu bên kia hơi ồn, nhưng nhanh chóng yên ắng lại: “Anh đến ngay, chuẩn bị thêm một bộ bát đũa.”
Tang Á ngạc nhiên: “Còn thêm?
Anh định đưa ai theo nữa?”
Y tưởng chỉ có hai tên chuyên ăn vạ kia, không ngờ còn trùng khác.Du Khuyết không giải thích nhiều: “Đến rồi em sẽ biết.”
Cúp máy, Tang Á đành thêm một bộ bát đũa.
Hôm nay quán bar không kinh doanh, giữa phòng đặt một bàn dài đầy thức ăn, toàn là món đặt từ khách sạn, trông vừa ngon vừa sang.Phỉ Văn cầm chai rượu lắc lắc, thấy Tang Á đang gọi điện cho Du Khuyết thì chậc lưỡi: “Kết hôn rồi là khác liền ha.”
Kevin ngồi bên phụ họa, cố ý trêu: “Cũng phải thôi, nhìn xem đối tượng là ai, là trùng đực thuần huyết đấy!
Hồi đó tụi mình đúng là mù, biết vậy ra tay trước rồi.”
Tang Á biết họ đang chọc, liền tiện tay cầm một chai rượu đáp: “Muộn rồi, để kiếp sau đi.”
Không, kiếp sau cũng không có cửa, kiếp sau nữa càng không.Tối đó, Du Khuyết cuối cùng cũng đến, dẫn theo một trùng đực già.
Phỉ Văn nhìn thấy thì sửng sốt vài giây, ôm chai rượu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Du Khuyết có biết đây là quán bar không vậy?
Dẫn ông cụ tới làm gì?”
Nhảy disco à?Trong khi nói, Tang Á đã tiến lên đón, rõ ràng cũng bất ngờ khi thấy Mackey nhưng không thể hiện ra mặt, chỉ bình thản chào hỏi.Mackey lần đầu tới bar, chỗ nào cũng thấy lạ, xua tay nói: “Ồ, các cậu đừng để ý đến tôi, tôi đi loanh quanh xem thử.”
Nói rồi không cho ai đỡ, chống gậy tự mình đi ngắm mấy chai rượu trên tường.Tang Á kéo Du Khuyết sang một bên, hạ giọng hỏi: “Sao anh lại đưa ông cụ tới quán bar?”
Du Khuyết: “Không có gì, tiện đường ghé thăm ông ấy, thấy ở viện buồn quá nên rủ tới chơi.”
Thật ra vụ đó ban đầu chỉ là hiểu nhầm.
Du Khuyết vốn không thân thích gì với Mackey, lúc trước đã lo chu toàn cho ông cụ, coi như đã tận tâm tận lực rồi.Tang Á không ngờ Du Khuyết lại còn quay lại thăm ông cụ, nhìn hắn sâu sắc: “Anh đúng là rất biết cách làm một trùng tốt đấy.”
Du Khuyết theo bản năng sờ mặt: “Anh trông rất giống trùng xấu à?”
Hắn thấy mình tuy không phải thánh nhân, nhưng cũng không đến mức tệ, thậm chí còn nghĩ, hay là đón Mackey về Nam Bộ cùng nhau sống.Tang Á kéo tay Du Khuyết xuống, cúi đầu nhìn dấu răng còn in trên đó, dường như là vết mình cắn lúc trước.
Y nhìn càng lâu càng thấy hài lòng, cuối cùng bất chợt buông một câu không đầu không đuôi: “Anh rất tốt…”
Cả ngày hôm đó Tang Á cứ nghĩ mãi về chuyện năm xưa mình dính líu đến Beowen, tự hỏi liệu khi ấy mình có quá liều lĩnh, quá bốc đồng hay không.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, y nhận ra mình không hối hận.Ít nhất thì hiện nay luật pháp ở Nam Bộ đã có thay đổi, những chuyện như vậy chắc sẽ không xảy ra nữa, đôi cánh của trùng cái là của riêng họ, vĩnh viễn không còn bị coi là món trưng bày.Tang Á không hối hận vì năm đó đã ra tay, cũng không hối hận vì đã gặp Du Khuyết.Dù sao thì trùng đực này tốt như vậy, tốt đến mức nếu không gặp được, chẳng phải là sẽ rất đáng tiếc sao…Nghĩ đến đây, Tang Á đột nhiên đẩy Du Khuyết vào góc tường khuất sáng, giống như muốn nói chuyện bí mật, rồi cắn nhẹ dái tai của hắn, thì thầm: “Du Khuyết, em thích anh~”Giọng nói như được trộn tám cân mật ong, ngọt ngào dính lấy tim gan.Du Khuyết không nhịn được mà bật cười, hắn xoa xoa mái tóc mềm mại của Tang Á, không nói gì, chỉ nghĩ thầm: ai mà không như vậy chứ?