Siêu Nhiên Trùng Sinh Tôi Được Sư Tôn Bám Lấy!

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397634704-256-k32612.jpg

Trùng Sinh Tôi Được Sư Tôn Bám Lấy!
Tác giả: ichbinroyeu
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác Giả : Rô
Tác Phẩm : Trùng Sinh Ta Được Sư Tôn Bám Lấy!

Thể loại : Boylove - Tu Tiên - Hài
------------------
Ta - Giai Kỳ.

Hắn - Tư Hạ
-----
Kiếp trước ta vốn là tiên tôn đệ nhất thiên hạ, được người người kính trọng.

Lập ra tông môn đứng đầu thiên hạ, biết bao người đến bái ta làm sư.

Nhưng cũng vì thiên hạ, ta đã chết vì cạn kiệt thần hồn sau khi giải cứu thiên hạ khỏi bị ma giới xâm nhập.

Thời gian dần trôi qua, ở trên phàm giới đã trôi qua được một trăm năm.

Hôm đó trong khi ta đang đi dạo ở chợ quỷ bỗng bị thứ gì đó hút lấy, mở mắt ra lần nữa nhìn thấy trời xanh mây trắng, cùng tiếng hệ thống vang vọng bên tai.
[ Chúc mừng kí chủ đã mở khóa hệ thống tu tâm dưỡng tính sau đây là nhiệm vụ đầu tiên! ]
Thật bất lực, đã trùng sinh rồi còn có hệ thống...

Thôi đành an nhàn mà tu luyện, không màn thế sự.

Vậy mà lại lọt vào mắt xanh của một vị sư tôn mặt lạnh như băng ngàn năm, nổi tiếng khắp giới tu chân.

Ai mà có ngờ, hắn ta lại là một tên xảo trá!!

Ta không chịu làm đồ đệ, hắn liền khống chế, bắt ta lập khế ước, ngày ngày chăm hắn như chăm trẻ?!

Ma Giới ta còn phong ấn được, vậy mà lại không thể chóng trọi lại một tên như hắn!

Ta nên khóc hay nên cười đây?!!

----------- Tags: boylovehàihướcngọtsưtiênđồ​
 
Trùng Sinh Tôi Được Sư Tôn Bám Lấy!
Chương 1 - Trùng Sinh


Ta từng là một tồn tại huy hoàng bậc nhất giới tu chân.Chuyện đó, không phải ta tự rêu rao đâu.

Là người trong thiên hạ đồn đại.

Danh tiếng của ta vang dội đến mức, dù ta có muốn chối bỏ cũng chẳng được.

Và đương nhiên, ta cũng không cản.

Dù gì đi nữa...

đó cũng là sự thật hiển nhiên.

Cứ để người đời đồn đại, chẳng phải cũng rất sướng sao?Mang trong mình hỗn độn linh căn là một loại linh căn mà cả trời đất này cũng chỉ có duy nhất một người, vạn năm mới may mắn xuất hiện.

Khi những kẻ phàm phu khác còn đang loay hoay cân nhắc "nên tu pháp hay luyện thể?" ta đã ung dung tu luyện cả hai.

Sự lựa chọn ấy, đối với ta, chưa bao giờ là một vấn đề.Người ta mất ba năm trời ròng rã mới có thể Trúc Cơ thành công, còn ta?

Ta đã lên trúc cơ khi chỉ mới mười tuổi, cái lúc mà bọn trẻ thường còn mới chỉ tập luyện khí .

Tu Đan cảnh lúc mười hai tuổi, Kim Đan của ta đã sáng rực, rạng ngời như mặt trời ban trưa.

Lên Nguyên Anh, ta xuất thần nhập hóa, tung hoành ngang dọc.Mười sáu tuổi đã vượt qua cảnh giới Nguyên Anh, cái tên "Giai Kỳ" chính thức trở thành khách quen trên bản truy nã của ma tộc, được ưu ái xếp hạng nhất suốt ba năm liền, không ai dám vượt mặt.Mười tám tuổi, ta lập tông môn.

Kẻ đến bái sư chen nhau xếp hàng dài từ chân núi lên tận đỉnh.Hai mươi tuổi, ta đơn phương độc mã đánh Ma Tôn rụng hai cái răng cửa, nghe nói từ đó hắn cười không dám hở miệng.Và đến năm hai mươi lăm tuổi, ta đăng phong Tiên Tôn.

Danh chấn thiên hạ, vạn vật đều nể phục.Sách sử có ghi lại một câu thế này: "Một mình hắn, áp ba giới.

Ngồi yên một chỗ, vạn vật không dám loạn động."

Nghe thì có vẻ hơi khoa trương, nhưng phải thừa nhận, nó cũng đúng một phần.

Kẻ thù nghe tên ta thì run sợ mà lùi bước, đồng minh nghe tin thì vội vã kéo đến để được nương tựa.

Ta nói một, tuyệt nhiên không ai dám cãi hai.

Không phải vì ta độc đoán hay thích áp đặt.

Đơn giản là... bọn họ chưa bao giờ nghĩ ta nói sai.

Xem mọi lời ta phán ra, đều là chân lý, là sự thật hiển nhiên không thể chối cãi.Đáng tiếc thay, ông trời xanh lại luôn ganh tị với kẻ tài năng.

Hoặc đúng hơn... là lũ ma giới không có mắt.

Năm ấy, khe nứt giữa ma nhân giới đột ngột mở ra.

Hàng ngàn vạn yêu ma tràn vào, reo rắc tai ương khắp phàm giới.

Linh mạch khô kiệt, vạn vật đồ thán, nhân gian chìm trong loạn lạc.

Ta, dù không hề muốn bị gán mác là "cứu thế nhân vật chính" hay "anh hùng vĩ đại", nhưng rõ ràng, không ai khác đủ sức để ngăn chặn thảm họa này và ta cũng chẳng muốn thiên hạ gặp nguy.

Thế nên, ta đã ra tay.Nào ngờ ma giới lại mạnh đến vậy, ta vất vả phong ấn cánh cổng ma giới, phải dùng chính thân thể và kiếm hồn của mình hợp nhất, chém ngang thiên đạo, ép nó phải đóng lại.

Người khác gọi hành động đó là sự hy sinh cao cả.

Ta thấy cũng đúng.

Nhưng nói thật, trong thâm tâm, ta vẫn thấy hơi... uổng phí cái thân này.Chết đi rồi, ta cứ ngỡ mình sẽ được ghi vào sử sách, tên tuổi được khắc trên bia đá, tượng đài sừng sững khắp nơi.

Ai ngờ trong lúc ta đang rong chơi ở chợ quỷ, thiên hạ bên trên đã trai qua 100 năm... vậy mà khi ta lại tỉnh dậy.

Trong một thân thể mới, hoàn toàn xa lạ.

Da trắng bóc, eo thon, người nhỏ, mắt thì to tròn vô cùng ngây thơ.

Lại mang trong cơ thể một loại linh căn biến dị, méo mó đến mức chắc chắn ngũ đại tông môn sẽ thẳng thừng chê bai.

Nhưng chẳng sao cả.

Ta đã từng từ tro bụi mà đứng lên, biến không thành có.

Một chút linh căn biến dị này, với ta, chẳng là gì cả.Ta còn chưa kịp ổn định lại hơi thở, thì một giọng máy móc lạnh lùng vang lên trong đầu:【Chào mừng ký chủ đến với hệ thống hỗ trợ tu tâm dưỡng tính!】【Nhiệm vụ đầu tiên: trồng một luống rau cải để cảm nhận linh khí từ đất mẹ.】【Hoàn thành, tặng 10 điểm linh cảm.】...Ta là Tiên Tôn, kẻ từng đứng trên đỉnh phong, khiến cả thiên hạ kính sợ.

Vậy mà giám bắt ta đi trồng rau cải?!!

Có phải khinh người quá rồi không!!

"Ta không cần điểm linh cảm, linh khí đất mẹ gì gì đó, đâu cần phải trồng rau cải, ta tự cảm nhận được.

"【Nếu ký chủ không thực hiện nhiệm vụ, tôi đành để thí chủ rong chơi ở chợ quỷ thêm vài trăm năm.】Ta chỉ biết câm lặng.Thật tình, chợ quỷ cũng không đến nỗi tệ.

Mát mẻ, đồ ăn đa dạng, mấy ông bà chủ tiệm thì thân thiện hết mức.

Nhưng khổ nỗi... ta đã lang thang cả trăm năm rồi, ăn thử mọi món ăn vặt từ mứt quỷ lê đến cháo đầu lâu, nghe đủ mọi loại tiếng cười quỷ dị từ ngõ trước tới ngõ sau.

Cứ thế mãi, thành ra có hơi... chán rồi.Vả lại, cái cơ thể mới này cũng không tồi.

Mềm mại, dẻo dai, ngũ quan cũng coi như thanh tú.

Quan trọng nhất là ta đã sống lại!

Tội gì phải chết lần nữa?Vậy nên, ta quyết định chấp nhận nhiệm vụ.

Trồng rau thì trồng rau thôi.

Dù gì... cũng chỉ là rau cỏ, lẽ nào một vị Tiên Tôn như ta lại sợ không nuôi nổi mấy cây cải con con?Thế là, ta bắt đầu ngày đầu tiên của đời sống mới với công việc đầu tiên là trồng trọt.Ta tìm một ngọn núi nhỏ hoang vu, ít người qua lại, không gần bất kỳ đại tông môn nào, lại càng không có những môn quy phiền toái.

Dựng một căn nhà gỗ nhỏ, phát quang một mảnh đất rộng chừng mấy trượng, rồi xắn tay áo lên, cầm cuốc.

Lần đầu tiên trong đời ta - Giai Kỳ một Tiên Tôn đi cuốc đất.Ta không nói dối đâu, cuốc đất... cũng vui đấy.

Cái cảm giác đào lên từng nhát cuốc, vùi xuống từng hạt giống, thật sự rất yên bình.

Ta còn thoáng nghĩ, nếu kiếp này không cần đánh nhau, không cần phi thăng, chỉ cần trồng rau ăn sống qua ngày... cũng hay.Ta vui vẻ được hai hôm.

Đến ngày thứ ba, nhìn mấy cây rau bé tí xíu, run rẩy như sắp tắt thở, ta bắt đầu thấy không vui chút nào.

Có lẽ là do ta đã quá quen với tốc độ tu luyện "một ngày vượt ba cảnh giới" rồi, nên khi nhìn cây cối lớn theo kiểu "mỗi ngày thêm một lá" thì ta bắt đầu sốt ruột.Vì vậy, ta lén lút vùi một viên tụ linh châu vào đất.

Không phải vì ham muốn đột phá hay gì đâu nhé.

Ta chỉ... muốn rau lớn nhanh một chút thôi.Không ngờ, vừa chôn xuống...bùm!Vụ nổ không lớn lắm.

Chỉ là... một củ cải nhỏ xíu bỗng bị thổi vút lên trời.

Cái củ cải đáng thương đó ấy bay thẳng lên không trung, rồi đâm trúng một vị bạch y áo trắng đang ngự kiếm bay qua.Ôi chà...ai mà có ngờ hắn ngã xuống, làm dập cả luốn rau cải ta đang lên từng chút của ta.

Tuy tức thật, tuy muốn chém hắn thành chăm mảnh thật nhưng dù gì ta cũng là người có lỗi.Đành bỏ qua cho hắn vậy...-----------------------------------------

Trùng sinh trồng rau ta bỗng có chồng!

Cùng đón xem cuộc sống mới của đại thần Giai Kỳ nhé!
 
Trùng Sinh Tôi Được Sư Tôn Bám Lấy!
Chương 2 - Duyên Cải


Thật sư không thể trách ta được.Ta chỉ chôn đúng một viên tụ linh châu cái thứ vật phẩm hỗ trợ tu luyện thuộc hàng thấp cấp, phổ biến như cơm bữa xuống dưới đất.

Mục đích cũng chính đáng lắm chứ chỉ là muốn giúp mấy cây cải trắng con con lớn nhanh một chút.

Vậy mà ngay lúc ta đang đứng bên ruộng, chưa kịp kiểm chứng xem có hiệu quả hay không thì 'Bùm!' một tiếng.Không khí méo mó đi trong khoảnh khắc ấy, mặt đất khẽ rung lên như ai đó đánh một cái vào mông nó.

Một củ cải...đúng vậy, chính cái củ cải ta vừa trồng hôm qua bỗng vọt lên không trung như thể trúng phải đạn pháo linh lực.

Ta chưa kịp thốt ra lấy một chữ nào thì "cái của nợ" đó đã bay thẳng vào... một người.Một người đang ngự kiếm bay ngang trời, y phục trắng như tuyết, thần sắc lạnh lùng như sương mai phủ đỉnh núi.

Rồi 'bốp!' Củ cải đập thẳng vào mặt hắn.

Kiếm pháp điêu luyện gì đó bỗng chệch hẳn hướng vì cú va chạm bất ngờ của củ cải, khiến hắn chao đảo, rơi thẳng xuống ruộng rau của ta."

Ầm."

Một bụi cải non tội nghiệp vừa mới nhú mầm đã chết thảm tại chỗ.

Ta nhăn mặt, không phải vì sợ hãi kẻ vừa gây ra chuyện đó, mà vì... ta vừa mới bón phân ở khu vực đó xong.

Người kia từ từ đứng dậy, bộ áo trắng tinh khôi của hắn giờ lấm bẩn một vệt xanh tươi của rau cải.

Tay hắn vẫn nắm chặt thanh kiếm, gương mặt không chút thay đổi sắc thái.

Nhìn hắn lúc ấy tựa như một tiên nhân tuấn tú bị ngã lộn xuống ruộng, nhưng vẫn kiêu hãnh như đang đứng trên mây xanh vậy.Hắn nhìn ta.

Ta cũng nhìn hắn.Hắn nói, giọng trầm như băng vỡ:"Ngươi muốn mưu hại bản tọa?"

Ta thành thật đáp, chẳng chút giấu giếm.

"Không, chỉ là... củ cải của ta hơi nhiệt tình thôi."

Hắn im lặng nhìn ta một hồi lâu, ánh mắt sắc bén như thể nhìn xuyên qua linh hồn ta.

Nói thật, nếu hắn còn nhìn thêm một chút nữa thì chắc người ta lủng mất.

"Ngươi dùng tụ linh châu để trồng rau?"

"Phải."

Ta trả lời không chút ngượng ngùng, còn bổ sung thêm một câu: "Giúp rau lớn nhanh, tiết kiệm thời gian.

Có gì sai sao?"

Hắn không đáp.

Ánh mắt từ từ quét qua luống hành lá xanh mướt, mấy cây cà rốt còn chưa mọc mầm, rồi nhìn sang bát nước mưa ta để cạnh đó dùng tưới cây.

Cuối cùng, hắn mở miệng:"Ta đói."

Này này, sao mà hai cái chủ đề nó không liên qun gì đến nhau hết vậy?

Ta đứng hình trước lời nói của hắn.

Ta còn tưởng hắn sẽ bắt ta đền tội đồ cơ.

Tự nhiên bảo với ta hắn đói làm gì??"

Coi như ngươi đã đắc tội.

Dùng bữa cơm để đền bù đi."

Ta lườm hắn, nhưng thấy hắn vẫn giữ gương mặt không đổi sắc, dáng vẻ như không hề nói đùa, chỉ đành thở dài thườn thượt, coi như mời hắn bữa cơm vì cái củ cải nhiệt tình gây họa của ta."

Vào đi.

Nhưng cẩn thận, đừng dẫm lên rau thơm của ta."

Bữa ăn diễn ra trong sự im lặng gần như tuyệt đối.

Ta nấu canh củ cải, cải xào với trứng, và thêm một đĩa nấm tươi hái trong núi.

Hắn ăn liền ba bát cơm, không ngẩng đầu, không nói lấy một câu trừ một lần duy nhất, hắn chậm rãi gắp miếng cải cuối cùng trong bát ta, rồi bình luận như thể mình là chuyên gia ẩm thực.

"Vị thanh, rất tươi mặc dù không đậm đà lắm nhưng rất phù hợp với ta"Ta nhìn hắn chằm chằm, không khỏi ngạc nhiên.

Hắn lại tự rót thêm bát canh, hoàn toàn không có ý định rời đi.Cuối bữa, hắn buông đũa, nhìn ta, mặt vẫn không đổi sắc, giọng đều đều như đang đọc sách."

Làm đồ đệ của ta đi."

Ta thiếu điều nghẹn cả ngụm nước vừa mới uống.

"Ngươi bị củ cải đập trúng đầu nên đầu óc không minh mẫn hả?!"

Hắn khẽ lau miệng bằng khăn tay, mắt không thèm nhìn ta giọng vẫn đều đều như thể xem sự phản ứng của ta là điều hiển nhiên."

Ngươi nấu khá ngon, thể chất ngươi nếu có người dạy dỗ tu luyện đúng hướng sẽ thành đại bá chủ, sao không thử chứ?"

"Không."

Ta thẳng thừng từ chối.

Kiếp trước làm đại bá chủ rồi, kiếp này ta chỉ muốn yên ổn trồng rau thôi.Không khí im lặng trong phúc mốt.

Ta nhìn hắn, nghĩ hắn sẽ tức giận, sau đó là bla bla về việc hắn giỏi như nào, lợi ích đi theo hắn hay gì gì đó.Nào ngờ, hắn chỉ phán một câu rồi đứng dậy, phủi phủi y phục rồi bay đi mất.

Trước khi đi còn để lại một câu"Ta sẽ quay lại."

Ta cứ nghĩ hắn chỉ nói cho có lệ.

Nhưng không ngờ, hôm sau, hắn quay lại thật.

Mang theo đôi đũa của riêng mình.

Và vài cái bánh bao, công nhận cũng ngon.

Hôm sau nữa hắn mang theo cái bát một ít đồ ngọt.

Ngày thứ ba hắn mang cho ta vài túi gia vị và nguyên liệu quý hiếm muốn ta nấu cho hắn ăn.

Ngày thứ tư hắn mang theo y phục, chăn gối, như muốn cắm rễ luôn tại nhà ta.Ngày thứ năm... ta phát hiện hắn đang ngồi nhặt rau.

Tay áo xắn cao, gương mặt lạnh như băng vẫn không đổi sắc, nhưng động tác thì thuần thục không chê vào đâu được.

Ta nhìn hắn, rồi nhìn lại bếp củi đang cháy riu riu.

Thở dài một hơi."

Được rồi.

Ta theo ngươi.

Làm đồ đệ gì cũng được nhưng ngươi phải toàn tâm toàn ý dạy ta."

Hắn ngẩng đầu, mày khẽ giãn ra một chút, tựa như làn gió xuân thoảng qua làm tan chảy băng tuyết."

Ừ."

Và thế là đời tu tiên đời thứ hai của ta đã bắt đầu từ một cú "bốp" của củ cải, tiến đến làm cơm, nấu cháo, và trở thành đồ đệ bất đắc dĩ của một vị sư tôn mặt lạnh như cá đông đá.

Ai nói tu tiên là phải chiến đấu chém giết?

Ta đây, trồng rau làm bếp nuôi sư tôn, cũng tính là một loại...

đại đạo chăng?----------------------------------------

Tuần đầu trùng sinh đã nấu cơm cho phu quân rồi!

"Ai nói hắn là sư tôn mặt lạnh chứ, hắn chính là một kẻ vô liêm sỉ!!"

_Giai Kỳ_
 
Trùng Sinh Tôi Được Sư Tôn Bám Lấy!
Chương 3 - Tiên Lộ


Ta từng nghĩ, sau khi sống lại, bản thân sẽ có một cuộc đời yên ổn: nhàn nhã tu luyện, trồng rau nuôi cá, tránh xa thị phi, không màng thế sự.

Một kiếp làm ẩn tu an phận nơi sơn cốc nghe thật yên bình biết bao.Vậy mà chỉ vì một củ cải nhỏ, ta lại lọt vào mắt xanh của một vị huynh đài mặt không cảm xúc, suốt ngày chỉ biết...

ăn.Đúng vậy, ăn.Không phải ăn nói lưu loát, cũng chẳng phải ăn chơi sa đọa mà chính là thật sự nghiêm túc chuyên tâm ăn uống.Sau khi ta cúi đầu bái hắn làm sư phụ, trên mặt hắn chẳng lộ ra lấy nửa phần vui mừng, càng không thấy chút đắc ý nào.

Gương mặt ấy, từ đầu đến cuối chỉ giữ đúng một vẻ, bình lặng đến đáng ghét.

Lạnh nhạt, yên tĩnh, như thể cả thế giới này chẳng liên quan gì đến hắn.Thành thật mà nói, ta đã nhiều lần muốn hỏi hắn.

"Này, ngươi có bị liệt mặt không vậy?"

Quay về hiện tại, hắn đang ngồi đối diện ta, tay khẽ nâng chén trà, dáng vẻ nhàn nhã đến mức khiến người ta ngứa mắt.

Ánh mắt hắn chẳng nhìn ta lấy một lần, chỉ thả về phía chân trời xa xăm, như thể ngoài khung cảnh ngoài kia còn gì đó thú vị hơn ta rất nhiều.Ta không chịu nổi nữa, thật sự không chịu nổi cái kiểu im lặng chết tiệt ấy.Đành phải lên tiếng."

Này, ngươi là người của tông môn nào thế?"

Cuối cùng, hắn cũng chịu rời mắt khỏi khoảng không mù sương kia.

Hắn quay sang, ánh nhìn vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng lại khiến ta có cảm giác vừa bị soi thấu tận đáy lòng.

Chân mày hắn khẽ động chúng không giãn, không nhíu, chỉ hơi nhướng lên một chút, như thể đang cân nhắc xem có nên phí lời trả lời ta hay không."

Hỗn Thiên Cung "Hắn chỉ thản nhiên buông ra ba chữ, không hơn không kém, rồi lại quay đầu, tiếp tục cái trò nhìn ra xa xăm không biết đang diễn cái vở gì đó với mây trời.Ta hơi ngẩn ra.Hỗn Thiên Cung?

Cái tên nghe thật... oai phong.

Rất có khí thế.

Rất có phong cách của một đại môn phái đứng đầu thiên hạ.Ta nuốt ngụm nước bọt trong cổ họng.

Không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh một tòa cung điện lơ lửng giữa tầng mây, có thiên địa linh tuyền, có thượng cổ thần thú canh cổng, đệ tử ra vào đều cưỡi kiếm bay vèo vèo như gió lướt mây trôi.Nhưng vấn đề là... tại sao ta chưa từng nghe đến cái tên này?Lẽ nào là tông môn ẩn thế?

Không, cũng không đúng.

Với cái danh xưng "Hỗn Thiên", nếu thực sự tồn tại, đời nào người trong giới không truyền tai nhau chục lượt một ngày?Lồng ngực ta khẽ dội lên một cảm giác là lạ.

Không rõ từ đâu, một cơn ớn lạnh nhẹ như tơ mỏng luồn qua sống lưng.

Tên tông môn ấy... nghe thật quen.

Quen đến mức khiến đầu ta hơi nhức nhối.Ta khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang uống trà nhàn nhã kia, lòng đầy nghi hoặc."

Ngươi nói...Hỗn Thiên Cung?

"" Ừ "Hắn không quay lại, vẫn cái giọng nhạt như nước suối, nhưng ba phần bình thản kia, lại khiến ta cảm giác như đang nghe hắn kể lại một câu chuyện từ quá khứ... rất xa.Đầu ta cứ ong ong, chắc là lang thang dưới chợ quỷ lâu quá, kí ức có phải là bị phai đi rồi không?

Ta cảm giác như mình đã từng nghe cái tên này rất nhiều lần, rất rất nhiều nhưng nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra.

Nó cứ như một khúc nhạc đã nghe trong mộng, mơ hồ, lấp lửng, cứ luẩn quẩn bên tai không chịu tan đi.Ta xoa trán, khẽ cau mày.

Có khi nào là một nhánh tông môn ẩn thế chỉ truyền thừa nội bộ?

Hay một loại danh xưng bí truyền?

Nhưng... vẫn cứ thấy lạ.Hắn nói tên tông môn mình, chẳng buồn giải thích thêm nửa chữ, cứ thế cầm chén trà mà uống.

Hệt như ta không đáng để hắn phải tốn lời.Ta nhìn hắn, rồi nhìn lại chén trà trong tay mình, cảm thấy cái quyết định bái hắn làm sư phụ chỉ vì một bữa ăn... có hơi liều mạng.Nhưng đã trót rồi thì...

đành theo tới cùng vậy.Bên ngoài trời vừa dứt mưa, mây mỏng như khói bạc trôi lững lờ trên bầu trời xanh nhạt.

Ánh nắng chiều lướt qua mặt hồ, vẽ thành từng vệt lung linh trên sóng nước.

Chúng ta đứng trên đỉnh núi hoang, gió thổi qua vạt áo trắng, phần phật như cánh hạc giương cánh.Tư Hạ triệu kiếm ra là một thanh trường kiếm màu ngọc lưu ly, thân kiếm vừa dài vừa mảnh, tỏa ra linh khí lạnh nhè nhẹ.

Hắn đứng trên đó chỉ một cái nhún người đã vững như cây tùng giữa gió.Ta thì...HaizzThân thể này chỉ mới là luyện khí tầng ba.Còn chưa học cách trụ khí ngự kiếm.Thấy ta còn đang do dự, hắn quay đầu, giọng thản nhiên mà nói "Lên đi".Ta nghiêng đầu, nhìn thanh kiếm chỉ rộng chừng hai bàn chân, không khỏi cau mày "Ngươi chắc không?

Ta chưa muốn chết" "Không chắc."

Hắn đáp nhẹ, rồi khẽ nghiêng kiếm về phía ta "Nhưng có thể đấy."

Ta còn chưa kịp phản ứng, tay đã bị kéo lên.

Gót chân chưa chạm hẳn thân kiếm, eo đã bị một cánh tay mạnh mẽ giữ lấy.

Cả người bị ôm sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn, bất ngờ đến nỗi suýt thốt ra tiếng may mà kịp cắn môi lại."

Ngã xuống thì không ai chịu trách nhiệm đâu."

Giọng hắn sát bên tai, nhẹ như gió thoảng, nhưng tay thì vẫn giữ chắc không rời.Thanh kiếm rung nhẹ một cái, rồi vút lên không trung.

Gió ập vào mặt, mùi trời mây xen lẫn cỏ hoa dại.

Ta ngẩng đầu, thấy mây trắng đang trôi dưới chân, còn phía trước là cả bầu trời mở rộng như không biên giới.Lâu lắm rồi ta mới lại được nhìn thấy khung cảnh này từ trên cao.

Mây trắng lững lờ dưới chân, núi non trải dài đến tận chân trời, linh điểu sải cánh ngang qua đỉnh tuyết cảnh tượng quen thuộc đến mức khiến lòng ta khẽ run lên một nhịp.Ta nhớ, kiếp trước, mỗi ngày ta đều ngự kiếm chu du tứ hải, tiêu dao giữa trời mây.

Thích thì bay qua núi cao, buồn thì lượn xuống biển ngắm, ngay cả đi hái thuốc cũng phải lướt gió cho có phong thái.Mỗi lần ngự kiếm qua núi rừng, nhân gian đều ngẩng đầu trầm trồ thán phục "Ngọc diện tiên lang, phong hoa tuyệt thế!"

Tiếc thay, tất cả giờ chỉ còn là quá khứ.Thân thể này yếu đến nỗi ta còn không chắc mình có thể cầm nổi thanh kiếm, nói chi đến việc bay vèo vèo giữa tầng mây.

Chỉ mới đứng trên kiếm một lát mà chân đã mềm nhũn, linh lực loãng như cháo nước.

Nếu không có hắn âm thầm giữ lấy eo ta, chắc giờ này ta đã làm quen với đám linh điểu...

ở dưới vực sâu.Suy cho cùng...Tiên lang gì chứ.Hiện tại ta chẳng qua là một củ cải biết nói, được sư phụ mới vác theo bay khắp trời mà thôi.Suốt quãng đường, hắn không nói một lời.

Chỉ là... tay vẫn ôm lấy eo ta, nhẹ đến mức gần như vô ý, nhưng lại đủ chặt để ta không nghiêng ngả trong gió lớn.Ta chẳng hiểu vì sao hắn không thả linh lực chống đỡ, cũng không niệm chú phong linh bảo vệ người rõ ràng có cách bay an toàn hơn mà không cần phải thân cận như vậy.Chỉ là...Hắn không làm.Còn ta cũng chẳng dám hỏi.Chúng ta cứ thế im lặng, ngự kiếm xuyên qua tầng mây.

Trên cao, chim linh điểu hót vọng giữa không trung, mặt trời đang dần ngả về tây, ánh vàng nhuộm ấm gương mặt nghiêng nghiêng bên cạnh ta.Tư Hạ, như mọi khi, vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc.Nhưng không hiểu sao... cái ôm ấy, lại ấm đến lạ.---------------------------------------------

Ôm luôn sao?!

Chà chà, đệ tử khác mà thấy thì sao đây nhỉ?~

" Ngươi nghĩ cần giải thích sao?

Cứ để bọn nhóc đó muốn nghĩ gì nghĩ chẳng phải thú vị hơn sao?

"

_Giai Kỳ_
 
Trùng Sinh Tôi Được Sư Tôn Bám Lấy!
Chương 4 : Nhập Môn


Gió từ tầng mây cao cuộn xuống như có ai đó đang... quạt hơi nước trên trời, mang theo mùi cỏ dại lẫn linh khí thơm mát như nước tắm của tiên nhân.

Dòng khí ấy không chỉ xuyên qua lớp áo bạch y phấp phới của ta, mà còn len lỏi qua từng lỗ chân lông, chọc cười cả cái thân thể yếu đuối như cộng rau luộc này.Ta đứng trên lưng kiếm, thân hình lảo đảo theo từng đợt cuồng phong, chỉ cảm thấy một sức lực vô hình như muốn cuốn phăng cả người xuống vực sâu vạn trượng.May thay phía sau có Tư Hạ, hắn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ vươn tay ôm lấy eo ta.

Cánh tay kia như vững chãi ngọc trụ, không quá siết chặt nhưng ổn định đến mức khiến người an tâm.

Nhờ có cái ôm ấy, ta mới không bị gió cuốn rơi xuống như một viên bánh bao nguội bị quăng khỏi mâm cơm chiều.Chúng ta bay xuyên mây, lướt qua từng tầng trời như tiên lữ dạo chơi... nếu bỏ qua việc ta đang co rúm người vì sợ độ cao, và Tư Hạ thì mặt tỉnh như ruồi, cứ như chuyện mang một gánh nặng sống bay loạn xạ trên không trung là chuyện sáng nào cũng làm trước khi ăn sáng.Dưới chân là núi non trập trùng, mây phủ như ai đổ bột giặt lên bản đồ.

Trên cao, một con linh điểu từ đâu đó bay ngang, cất tiếng hót nghe như chuông bạc... hoặc như tiếng còi tàu tùy cảm nhận.

Ta nghiêng đầu nhìn, bất giác ngẩn ngơ "Đẹp quá..."

Nhưng rồi sực nhớ mình đang bay chứ không phải đứng ngắm tranh thủy mặc, ta liền khẽ bấu chặt lấy cánh tay Tư Hạ, khẩn cầu trời phật đừng để ta ngã sấp xuống đáy vực rồi lại cho ta trọng sinh nhập vào ai đó nữa.Ánh hoàng hôn buông nhẹ trên tầng mây, kim quang rơi rớt từng sợi lên má Tư Hạ, khiến gương mặt vốn đã tuấn tú lại càng lấp lánh như được hệ thống buff thêm sắc đẹp.

Ta bất giác thất thần, lòng nghĩ "Tên này nhìn cũng tuấn tú, thần sắc như băng nhưng lại cuốn hút đến lạ, chỉ tiếc...vẫn thua ta của kiếp trước."

Khung cảnh này, khí tức này...

đúng chuẩn "mộng tiên cảnh".

Nhưng ta thì không chắc đây là mộng đẹp hay ác mộng vì trong mộng này, ta một kẻ chưa qua nổi luyện khí trung kì, vừa mới học xong cách giữ vững linh lực khi đứng một chân sắp bị một đại thần bí ẩn áp giải về tông môn, với danh nghĩa...

đệ tử thân truyền.Tư Hạ nhìn ta khẽ nghiêng đầu, giọng nói trầm ổn, như dòng suối mát chảy qua đá tĩnh:"Nhìn phía trước đi.

Đến rồi."

Ta sững người, theo bản năng ngẩng đầu nhìn theo hướng hắn bảo.Chỉ trong khoảnh khắc, tầng mây trắng xóa trước mắt bỗng tách ra như có bàn tay vô hình xé rách cõi trời.

Một cảnh tượng hùng vĩ và siêu thoát liền hiện ra, khiến ta đôi phần choáng ngợp.Giữa biển mây mênh mông, một tòa thiên cung sừng sững lơ lửng giữa không trung y hệt như thành trì của thần minh.

Linh khí nơi đây dày đặc đến nỗi ngưng tụ thành từng dải sương trắng, trôi lững lờ như dải ngân hà vắt ngang trời.

Điện ngọc đài kim lấp lánh giữa tầng không, tựa như do tinh tú luyện thành, toát ra một khí vận cổ xưa và uy nghiêm khiến người không dám nhìn lâu.Một đại môn cao hơn mười trượng bằng thanh huyền thạch án ngữ ngay trung tâm, đen nhánh mà thâm trầm.

Mặt đá khắc trận văn Hỗn Độn u ẩn xoay chuyển, hai bên trụ đá là hình long phượng giao hòa, từng đường vân sống động như linh vật sắp thoát khỏi đá mà bay lên.

Mắt rồng mắt phượng ẩn chứa thần quang, khiến người đối diện vô thức sinh tâm kính sợ.Trên đỉnh cổng treo một tấm biển ngọc cổ, ba chữ lớn như ẩn chứa thiên uy, khí thế vang vọng cửu thiên."

Hỗn Thiên Cung."

Mỗi nét mỗi nhát tựa như do đạo tắc vũ trụ khắc xuống, khí cơ quanh đó khẽ chấn động, khiến lòng người chấn động theo.Sau cánh cổng là con đường bạch ngọc trải dài, uốn lượn tiến vào sâu trong cung như dẫn lối tới cõi trời.

Hai bên là linh thụ ngàn năm thân cao lá rậm, từng phiến lá phát ra lục quang dịu nhẹ.

Linh điểu vỗ cánh lượn vòng giữa không trung, tiếng hót thanh thuần như tiếng ngọc chạm nhau, ngân vang bất tuyệt.Trong khu nội viện, đệ tử mặc đạo bào đủ màu sắc tấp nập qua lại người luyện kiếm trong sân, người ngồi tĩnh tọa dưới gốc linh thụ, lại có kẻ điều khiển pháp khí giữa không trung.

Cảnh tượng ấy cảm giác huyên náo nhưng lại chẳng có chút gì là mất trật tự, nó vẫn mang theo sinh khí của một đại tông môn đỉnh cấp uy nghi mà không mất đi phần sinh động.Thứ bây giờ khiến ta chú ý, không phải là cảnh vật hùng vĩ hay linh khí dày đặc, mà là... y phục trên người các đệ tử, lại mỗi người một kiểu, chẳng ai giống ai.Có kẻ mặc trường sam trắng điểm lam nhạt, đai lưng thêu hình sóng nước cuộn trào; có người khoác ngoại bào trắng thuần, vạt áo viền hoa văn đỏ thẫm như hỏa diễm ngưng tụ.

Một vài đệ tử khác, hoa văn trên y phục lại càng tinh xảo, từng đường kim chỉ ẩn hiện linh văn, như ẩn như hiện dưới ánh tà dương, tựa hồ mang theo pháp tắc riêng biệt.Ở phía xa, ta còn trông thấy vài bóng người khoác trường bào đỏ đen, khí thế nghiêm nghị, thần sắc bất động như đá tạc.

Bước chân họ vững như trụ trời, đến nỗi những kẻ đứng gần cũng vô thức dạt sang hai bên nhường lối."

Sao mỗi người lại mặc một kiểu khác nhau thế nhỉ..."

Ý niệm ấy lướt qua đầu ta như gió thoảng, mang theo đôi chút nghi hoặc.

Lúc còn ở chợ quỷ, tông môn mà ta từng nghe qua đều nhất quán về sắc phục, lấy đồng nhất để biểu thị quy củ.

Còn nơi đây... chẳng lẽ, là luật lệ đặc biệt chỉ có ở Hỗn Thiên Cung?Ánh mắt ta khẽ nghiêng, vô thức rơi lên bóng dáng phía trước.Tư Hạ vẫn lặng lẽ dẫn đường, đạo bào trắng phau khẽ tung bay trong gió, trên vạt áo thêu hoa văn hỏa diễm đỏ rực như sắp cháy, khiến hắn trong khoảnh khắc ấy vừa lạnh lùng vừa chói mắt, như một ngọn lửa cô độc đang thong dong giữa tuyết phủ trời cao.Giữa muôn màu sắc phục của môn nhân, hắn rõ ràng nổi bật đến mức không thể nhầm lẫn.Còn ta...Ta cúi nhìn lại mình.

Một thân vải thô bạc màu, không hoa văn, không linh văn, chẳng có pháp khí bên hông cũng chẳng có gì đặc biệt.

Đứng giữa cảnh cung điện mây trời, tiên khí bảng lảng này, ta giống như một kẻ vô danh từ chốn chân tục lạc bước vào thiên giới.Không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, trong lòng ta dâng lên một tia... chột dạ mơ hồ.Khi cả hai bước qua đại môn, khí tức linh lực lập tức biến đổi rõ rệt.

Áp lực nhàn nhạt tỏa ra từ trận pháp hộ sơn dường như lập tức tiêu tán, như thể tự động nhận biết khí tức trên người Tư Hạ mà thu liễm.Ta chỉ lặng lẽ bước theo sau, không dám nhìn ngang ngó dọc, sợ vô tình chạm mắt ai lại thành thất lễ.

Giữa quảng trường phía trước nội viện nơi các đệ tử đang luyện pháp thuật, trò chuyện hoặc nghỉ ngơi bỗng chốc trở nên yên lặng đến kỳ lạ.Toàn bộ ánh mắt...

đều đồng loạt đổ dồn về phía chúng ta.Không, nói chính xác hơn là về phía người đang đi bên cạnh ta - Tư Hạ.Áo trắng phiêu dật trong gió, hoa văn tuyết đỏ thẫm thêu nơi vạt áo bừng lên dưới ánh chiều tà, dung nhan tĩnh lặng như ngọc lạnh, từng bước trầm ổn như bước theo vận hành của trời đất.Một vài nữ đệ tử vô thức che miệng, ánh mắt say mê lóe sáng.

Có người lặng lẽ vuốt tóc, có người nghiêng đầu ghé tai bằng hữu thì thầm, nhưng ánh nhìn thì chưa từng rời khỏi bóng người kia."

Là Tư Hạ sư huynh...!"

"Chẳng phải huynh ấy đang bế quan tu luyện sao?

Sao lại..."

"Người đi cạnh là ai vậy?

Nhìn cách ăn mặc... hình như không phải người trong tông môn?"

Những lời bàn tán rì rầm như gió thoảng, ta nghe chẳng rõ, nhưng lại cảm nhận được ánh mắt như muốn xuyên thấu da thịt.Không khí dần trở nên ngột ngạt.

Ta chậm lại nửa bước, định âm thầm nép sau bóng Tư Hạ.

Nào ngờ, hắn dường như cố tình nghiêng người sang trái một chút khiến thân hình ta lại lần nữa... hiển hiện ngay giữa tầm mắt bao người.Tên này... rõ ràng cố ý!Chưa kịp phản ứng, một giọng nói trầm ổn vang lên từ phía trước, mang theo vài phần trêu chọc"Không phải ai kia từng nói sẽ bế quan tu luyện sao?

Mới qua mấy tháng, đã dắt người lạ về tận đây rồi."

Ta ngẩng đầu nhìn lên.Một nam tử nhìn có vẻ nho nhã đang thong dong bước tới.

Dáng người cao gầy, phong thái ung dung như thể thiên hạ chẳng đáng bận tâm.

Trên vạt áo trắng của hắn là hoa văn sóng nước thêu chỉ đỏ, lúc ẩn lúc hiện theo từng nhịp gió.Đi cạnh hắn là một nữ tử mặc bạch y thêu sen, tóc dài buộc hờ bằng sợi ngọc tro, dung mạo thanh nhã, khí chất như ánh trăng ngâm trong nước.

Trông ôn nhu dịu dàng, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa vẻ sắc bén khó lường.Tư Hạ dừng bước, gật đầu."

Sư huynh, sư tỷ."

"Vẫn lạnh nhạt như ngày nào."

Nam tử bật cười, ánh mắt đảo qua ta, lóe lên vẻ tò mò."

Vị tiểu huynh đệ đây là ai?

Đừng bảo là...Đệ viện cớ bế quan tu luyện để rong chơi rồi lại dắt người về?

"Ta suýt nữa sặc tại chỗ.

Người này... nói chuyện cũng chẳng thèm vòng vo sao?"

Tư Hạ không giám."

Tư Hạ chỉ nhàn nhạt đáp.Vị sư tỷ nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên ta.

Nàng nhìn từ trên xuống dưới, rồi nhẹ nhàng mỉm cười, giọng nói dịu dàng như gió xuân:"Nhìn cũng khá xinh đấy.

Ngươi tên gì?"

"Giai Kỳ."

Ta rụt cổ, nhỏ giọng đáp."

Ồ~" Nàng che miệng cười khẽ, ánh mắt thoáng liếc Tư Hạ rồi lại quay sang ta, sâu xa nói"Tư Hạ đệ ta từ nhỏ đã không ưa gần người lạ.

Nay lại tự mình đưa một tiểu tử về tận tông môn, thật khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều đó~"Ta cảm thấy mặt mình sắp bốc khói đến nơi.Sư huynh kia càng cười khoái chí."

Muốn thu hắn làm đồ đệ sao?

Đừng bảo là thấy dễ nhìn nên nổi lòng thu nhận nhé?"

Tư Hạ không đáp, chỉ nghiêng mắt liếc sang.

Không biết vì sao, ánh nhìn ấy vừa chạm tới, sư huynh liền khựng lại, khẽ ho một tiếng rồi lập tức sửa lời"Khụ...

Được rồi, không trêu nữa.

Mau vào thôi.

Các trưởng lão đều đang chờ trong đại điện.

Vừa nghe đệ trở về, đã tụ họp đủ cả rồi đấy."

" À, quên giới thiệu, ta là Tư Truy, đại đệ tử của Hỗn Thiên Cung còn người này là Mộng Nguyệt, nhị sư muội của ta.

"Tư Truy giới thiệu, nhìn ta với ánh mắt khó đoán, pha thêm phần gian xảo.Ta chỉ gật đầu nhẹ" Kính chào hai vị "Mộng Nguyệt gật đầu, mỉm cười."

Được rồi, mau đi thôi " Và thế là ta một kẻ không có bao nhiêu tu vi, không danh không phận, không thân không thế bị ba đại nhân vật của Hỗn Thiên Cung dắt theo, ngang nhiên bước vào chính điện giữa ánh mắt bao người.Còn chưa kịp hiểu mình sắp đối mặt với điều gì...Thì cánh cổng điện vàng ròng khắc pháp văn cổ xưa trước mắt, đã lặng lẽ mở ra.------------------------------------------

Nè nè, chẳng phải hai vị tiền bối kia có vẻ hơi gian xảo sao?

" Ngươi nhìn nhầm rồi.

"

_Tư Hạ_
 
Back
Top Bottom